Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1121

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1121: Truy tra
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương cười nói: "Nghệ huật cũng không thể thoát ly khỏi cuộc sống, hắn cũng phải ăn cơm, chắc là cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, nghệ thuật cuối cùng cũng vẫn phải nhìn thấy hiệu quả và lợi ích, vì thế bắt đầu khom lưng trước năm đấu gạo. "

Thường Hải Tâm cáo từ, để lại cho bọn họ không gian nói chuyện riêng.

Thường Hải Thiên chờ em gái đi rồi mới: "Trương Dương, tỉnh lý lần này rõ ràng là đang nhằm vào anh!"

Trương Dương cười nói: "Chỉ phân công lại công tác thôi, đâu có gì đâu. "

Thường Hải Thiên nói: "Còn nói không phải ư, lúc trước khu bảo lưu thuế nhập khẩu là anh đề suất đầu tiên, cũng là anh khổ cực tranh thủ được, hiện tại đã khởi động xây dựng toàn diện, tài chính cũng đã có, thì liền thu hồi quyền quản lý của anh, thế là sao? Căn bản chính là qua cầu rút ván. " Hắn vẫn còn là chọn từ dễ nghe.

Trương Dương nói: "Khái niệm Khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không phải là tôi đề suất sớm nhất, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia sở dĩ có thể tranh thủ được cũng không phải là công lao của tôi, là tỉnh trưởng Chu đả thông các mặt quan hệ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới có thể được đặt ở Tân Hải, hiện tại tỉnh lý cho rằng khả năng của tôi không đủ để quản lý một hạng mục lớn như vậy, nên chọn người cao minh khác, cũng là cân nhắc từ đại cục. "

Thường Hải Thiên nói: "Nếu bọn họ cho rằng như vậy thì sao không làm sớm đi? Anh đã trả giá bao nhiêu tâm huyết bao nhiêu cố gắng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi thấy hết, Trương Dương, chúng ta không chỉ là quan hệ thượng cấp hạ cấp, chúng ta còn là hảo huynh đệ, tôi bỏ thương tòng chính còn không phải là bị thành ý của anh đả động ư? Tỉnh lý hôm nay nếu có thể thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngày mai có thể sẽ lấy đi quyền quản lý Tân Hải của anh, Trương Dương, tôi tuy rằng thời gian tòng chính không dài bằng anh, nhưng tôi cũng biết chén cơm chính trị không dễ ăn, anh gần đây gặp phiền toái nhiều phiền toái như vậy là vì có lãnh đạo nhìn anh không vừa mắt. " Thường Hải Thiên không hề nói rõ ra là ai.

Trương Dương nói: "Không nghiêm trọng như vậy chứ. "

Thường Hải Thiên thở dài: "Anh đừng giả vờ, trong lòng anh khẳng định đã sớm hiểu rõ rồi, nếu anh không phải chia tay với Sở Yên Nhiên thì sao lại luân lạc tới bước này? Quan hệ của anh và Cung Kì Vĩ trước đây rất tốt. Hiện tại hắn đối với anh như vậy. Còn không phải bởi vì cấp trên cho hắn chỉ thị ư?"

Trương Dương nói: "Hải Thiên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. "

Thường Hải Thiên nói: "Phải! Anh nếu không chú trọng vào chuyện này thì tình cảnh chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó, tôi cũng không phải là nói chuyện giật gân đâu. Anh phải có hành động. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Hải Thiên, theo ý kiến của anh thì tôi nên áp dụng hành động như thế nào?"

Thường Hải Thiên nói: "Cây chết người sống, nếu lãnh đạo Bình Hải đã không muốn thấy anh thì anh việc gì phải miễn cưỡng ở lại Tân Hải, so với bị người ta đuổi đi, chẳng ta chủ động bỏ chạy. "

Trương Dương nói: "Chạy ư? Tôi khổ cực tạo ra cục diện ngày hôm nay? Nếu tôi đi thì người khác sẽ nhìn tôi như thế nào?"

Thường Hải Thiên nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đã đến nước này rồi, anh chẳng lẽ vẫn chưa nhìn rõ Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ư?"

Trương Dương nói: "Hải Thiên, anh quen tôi lâu như vậy, tính tình của tôi anh chắc cũng hiểu rõ. "

" Hiểu rõ. Anh chính là có cái tính tình không chịu thua, càng gian nguy thì càng tiến về phía trước! Nhưng hiện tại khác với lúc xưa rồi, anh cảm thấy mình còn có vốn gì để dựa vào không?"

Trương Dương cười nói: "Tuổi trẻ chính là vốn. Tôi không sợ ngã đau. Có thời gian là có thể đứng lên được. "

Thường Hải Thiên thở dài nói: "Thật không biết nên nói gì với anh nữa. "

Trương Dương nói: "Hải Thiên, anh không cần lo lắng cho tôi. Tôi có lòng tin đối với mình, tôi sẽ không thua tới mức không gượng dậy nổi đâu. "

Thường Hải Thiên gật đầu, hắn nhìn ra Trương Dương ý đã quyết, cho dù khuyên ngăn cũng vô dụng, hắn nói khẽ: "Nói tóm lại, anh nếu đi thì tôi cũng không định tiếp tục ở lại Tân Hải. "

Trương Dương nói: "Anh không cần phải làm như vậy, anh có sự nghiệp của anh, anh ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu công tác không tồi, Cung Kì Vĩ gần đây tuy rằng có chút mâu thuẫn với tôi, nhưng người này trên phương diện quản lý vẫn rất có tài, hắn coi trọng cán bộ có năng lực, chắc sẽ không làm khó anh. "

Thường Hải Thiên nói: "Thông qua tao ngộ của anh, tôi đã bắt đầu thất vọng đối với quan trường này rồi. "

Lúc này Phó Trường Chinh tới thông tri Trương Dương họp, Trương Dương đứng dậy vỗ vỗ vai Thường Hải Thiên: "Chờ sau này có cơ hội lại nói tiếp, Hải Thiên, đừng nghĩ vẩn vơ, cứ làm tốt công tác của anh đi. "

Mọi người tới phòng họp, nhìn thấy các thường ủy đều đã đến, hắn cười cười: "Mọi người đến sớm vậy!"

Trong mắt các thường ủy Tân Hải, thằng cha này biểu hiện ra ra thái độ ôn hòa hiếm thấy, một đám thầm đoán trong lòng, xem ra thằng cha này bởi vì thất sủng cho nên không còn vênh váo tự đắc như trước đây nữa.

Thị trưởng Hứa Song Kì tuy rằng vẻ mặt không biến hóa nhiều, nhưng trong lòng thì đang nở hoa, tỉnh lý bảo Cung Kì Vĩ toàn bộ phụ trách khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mình cũng là phó tổ trưởng của tiểu tổ quản lý, Trương Dương thân là bí thư thị ủy thì lại bị bài trừ ra ngoài, chẳng khác nào tỉnh lý đang giúp hắn vả vào mặt thằng cha này, khiến Hứa Song Kì trút được cục tức nghẹn trong lòng bấy lâu.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi nói: "Đã lâu rồi không, trong khoảng thời gian tôi tới kinh thành, tham gia hội kinh mậu mùa hạ, các vị ở nhà vất vả rồi. "

Các thường ủy đều cười cười, ngay cả phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ xưa nay thích tiếp lời cũng không nói gì, hướng gió thay đổi, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nếu phân không rõ tình thế, nói không chừng sẽ trở thành đối tượng bị trả thù trong mắt các lãnh đạo, Đổng Ngọc Vũ hiện tại cũng không xem trọng phát triển tương lai của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Lần này tới kinh thành, thu hoạch khá tốt, thông qua hội kinh mậu lần này, chúng ta đã tuyên truyền công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, giới thiệu các mặt ưu thế của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải ra xã hội, tiến hành quảng bá hữu hiện, giành được công trạng chiêu thương khả quan. " Trương đại quan nhân cầm chén trà lên uống một ngụm, tạm dừng rất đúng lúc rồi sau đó nói: "Công tác của Khu bảo lưu thuế nhập khẩu trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, tôi hiện tại cũng có thể dồn nhiều tinh lực và chú ý hơn vào những chuyện khác của Tân Hải. "

Các thường ủy nhìn nhau, ai cũng có thể nghe ra Trương Dương đây là đang tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, không phải anh không muốn quản chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mà là cấp trên không cho anh quản nữa.

Trương Dương nói: "Tỉnh lý đồng ý với đề nghị của tôi, công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu về sau chủ yếu do đồng chí Hứa Song Kì phụ trách, phó bí thư thị ủy Cung sẽ đại biểu cho phía Bắc Cảng tiến hành giám thị. "

Cho tới bây giờ đều là Trương Dương tự nói, không ai tiếp lời.

Trương Dương nói: "Lão Hứa, anh có gì muốn nói không?"

*****

Nếu hắn không điểm danh thì Hứa Song Kì vốn cũng không muốn lên tiếng, nhưng hắn đã điểm danh thì Hứa Song Kì vẫn phải phun ra mấy câu, Hứa Song Kì nói: "Đầu tiên, tôi phải cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo thượng cấp. " Những lời này rõ ràng là nhằm vào Trương Dương, tôi được phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu có liên quan rắm gì tới anh? Anh nói nhăng nói cuội, cứ như là anh trao quyền lực cho tôi vậy, là cấp trên không tín nhiệm anh, muốn lấy đi quyền lực của anh, lão tử không lĩnh tình của anh đâu.

Hứa Song Kì nói: "Xây dựng Khu bảo lưu thuế nhập khẩu là công tác trọng yếu nhất trong tương lai của Tân Hải, lãnh đạo thượng cấp để tôi phụ trách công tác phương diện này, tôi rất cảm thấy hốt hoảng, trọng trách trên vai mình rất trầm trọng, từ khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu được quyết định đặt ở Tân Hải, đến triển khai xây dựng toàn diện như hiện tại, mọi người chúng ta đều có cố gắng không nhỏ, những công lao này là của mọi người, không phải của một cá nhân nào cả. "

Các thường ủy đều nghe ra Hứa Song Kì đây là xoay người nông nô ca xướng, hôm nay hướng thẳng đầu mâu về phía Trương Dương, không cho hắn chút mặt mũi nào.

Trên thực tế Hứa Song Kì nhịn Trương Dương cũng không phải là ngày một ngày hai, cục tức này nghẹn ở trong lòng, tắc ở cổ họng, không phun ra không không chịu được, hôm nay cuối cùng hắn cũng có cơ hội này.

Trương đại quan nhân hôm nay rõ ràng không còn nhuệ khí, nghe thấy Hứa Song Kì nói như vậy không ngờ vẫn mỉm cười: "Lão Hứa nói rất đúng, công lao đều là của mọi người. " Trong lòng thì lại mắng, được lắm con chó, công lao là của mọi người, nhưng chỗ khó nhất đều là tao làm, giờ thì vội vã cướp công, vội vàng bỏ đá xuống giếng. "

Hứa Song Kì nói: "Tôi nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo thượng cấp, về sau sẽ tập trung vào công tác, phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan của cán bộ trẻ tuổi của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn đưa công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu lên một bậc thang cao hơn. "

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Trương đại quan nhân coi như nhìn rõ hết rồi, người vỗ tay đầu tiên không ngờ là Đổng Ngọc Vũ, thằng chó này là cỏ đầu tường, lão tử còn chưa đi mà mày đã vội vàng chuẩn bị đổi trận doanh rồi.

Ánh mắt của Đổng Ngọc Vũ và Trương Dương gặp nhau, vẻ mặt lập tức trở nên có chút, , tiết tấu vỗ tay cũng chậm lại.

Những người khác đều không lên tiếng, Trương Dương đang chuẩn bị cho tan họp thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Phó Trường Chinh: "Văn cục, anh không thể vào được, bên trong đang. "

Trương Dương nhíu mày, lúc này Văn Hạo Nam đã đẩy cửa bước vào, hắn gật đầu với Trương Dương: "Bí thư Trương, có thời gian không, tôi có việc muốn bàn với anh. "

Trương đại quan nhân tràn ngập trào phúng cười nói: "Anh chắc có thể nhìn ra tôi không có thời gian, tôi đang có cuộc họp thường ủy. "

Văn Hạo Nam nói: "Được, tôi tới văn phòng chờ anh. "

Trương Dương nói: "Tan họp đi, Văn cục đã tới tôi tôi phải tiếp đãi lãnh đạo thượng cấp. "

Các thường ủy tò mò nhìn Văn Hạo Nam, không biết giữa hai anh em nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Văn Hạo Nam thân là anh trai không ngờ lại chạy tới đây khởi binh vấn tội.

Rất nhanh các thường ủy đều bước đi hết, trong phòng họp chỉ còn lại Trương Dương và Văn Hạo Nam.

Trương Dương ngồi ở đó, bình tĩnh tự nhiên uống trà, hắn cũng không có ý mời Văn Hạo Nam ngồi xuống, người ta đã không coi hắn là anh em, thì mình việc gì phải mặt dày lấy lòng người ta: "Văn cục trưởng có gì chỉ giáo?"

Văn Hạo Nam nói: "Anh có phải rất muốn tôi rời khỏi Bắc Cảng không?"

Trương Dương nói: "Sao lại nói vậy, tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, anh thì là đại cục trưởng của cục an thành phố Bắc Cảng, hai người chúng ta hình như không có liên quan gì cả. "

Văn Hạo Nam đi về phía hắn, nói: "Anh đã nói gì trước mặt mẹ tôi?"

Trương Dương nói: "Văn cục, tôi nghĩ anh nhất định hiểu lầm rồi, đầu tiên, tôi không có thói quen nói xấu sa lưng người ta, tiếp theo, anh ở trong lòng tôi không quan trọng như anh tưởng đâu. " Thái độ dây dưa của Văn Hạo Nam khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Văn Hạo Nam gật đầu, hắn rút ra một bức ảnh ném tới trước mặt Trương Dương: "Người này anh chắc quen chứ hả?"

Trương Dương nhìn thoáng qua ảnh, không ngờ là Tang Bối Bối, Văn Hạo Nam đúng là vô khổng bất nhập. Hình như có người đã đưa tài liệu tố cáo tới chỗ Trần Cương, hắn sao đã liền bắt đầu tra chuyện của Tang Bối Bối rồi?

Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Không biết!"

Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, nếu tôi không có chứng cớ thì tôi sẽ không tới tìm anh. "

Trương Dương cầm ảnh của Tang Bối Bối, nhìn thật kỹ rồi vẫn lắc đầu: "Không biết, chưa từng gặp. "

Văn Hạo Nam nói: "Người trên ảnh tên là Tang Bối Bối, từng làm người pha rượu ở Thiên Nhai, tôi đã điều tra rồi, là bởi vì anh. "

Trương Dương nói: "Ai nói với anh? bảo hắn tới đây đối chất với tôi. "

Văn Hạo Nam nói: "Tang Bối Bối đã mất tích hơn nửa tháng rồi, gần đây mới có người báo án, tôi muốn anh phối hợp điều tra công tác với tôi. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không nhớ nổi là đã gặp người này. "

Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, theo như tôi biết thì vào tối Tang Bối Bối bỏ việc thì anh từng tới Thiên Nhai. "

Trương Dương nói: "Văn cục, tôi thủy chung cho rằng cho dù chúng ta không làm được anh em thì cũng không đến mức trở thành cừu nhân, tôi đắc tội anh chỗ nào? Anh sao cứ úp những chuyện vô căn cứ này lên đầu tôi thế?"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi nhận được thư tố cáo nặc danh. "

Trương Dương nói: "Cho dù có người tố cáo thì cũng không tới lượt anh tới điều tra tôi, tôi phạm pháp à?"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi hoài nghi anh có liên quan tới vụ án Tang Bối Bối mất tích. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Văn cục, tôi còn đang hoài nghi anh có liên quan tới việc mất tích cô ta đấy?"

Văn Hạo Nam nói: "Anh tốt nhất đừng để tôi nắm được thóp. "

Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Văn Hạo Nam: "Tôi nhịn anh là vì nể mặt cha mẹ anh thôi. Đừng tưởng rằng mình giỏi lắm, nếu tôi thật sự muốn đối phó anh thì anh đã sớm tiêu rồi. "

Văn Hạo Nam không chút nhượng bộ nhìn Trương Dương: "Nói thì kinh lắm, chỉ sợ anh không có bản sự này thôi. "

Trương Dương gật đầu nói: "Vậy thử xem trong chúng ta ai có thể cười tới cuối cùng. "

Văn Hạo Nam cầm bức ảnh trên bàn lên: "Người này tôi sẽ tra tới cùng, anh tốt nhất hãy cẩn thận một chút. "

Trương Dương nói: "Rất khéo, tôi cũng đang muốn khuyên anh câu đó. "

Văn Hạo Nam xoay người ra khỏi phòng họp.

Trương đại quan nhân cầm chén trà lên uống một ngụm rồi lập tức hung hăng ném xuống đất.

Không bao lâu sau thì nhìn thấy Cao Liêm Minh thò đầu vào, Trương Dương nói: "Đứng đó làm cái gì? Còn không mau lăn vào đây cho tôi!"

Cao Liêm Minh đi vào, cười: "Bí thư Trương. Ngài đang phát hỏa à?"

Trương Dương nói: "Có thể không phát hỏa được ư? Phúc vô song chí, họa vô đơn chí, gần đây chuyện không hài lòng cứ liên tục ào tới. Nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của anh, tôi lại càng thêm tức. "

Cao Liêm Minh nói: "Tôi chọc vào ai à? Sao ai cũng nhìn tôi không vừa mắt? Vừa rồi Vừa rồi chào hỏi anh Hạo Nam, hắn cũng chẳng thèm nhìn tôi. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, hắn có thể tươi cười với anh mới lạ đó, anh giúp tôi lắp máy nghe trộm lên di động của hắn, Văn Hạo Nam khẳng định cũng hận luôn cả anh.

Cao Liêm Minh ngồi xuống cạnh Trương Dương: "Bí thư Trương, tôi nghe nói cấp trên đã lấy quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh rồi hả?"

Trương Dương có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: "Thằng nhóc anh cứ thích nhắc tới những chuyện không nên nhắc đúng không?"

*****

Cao Liêm Minh nói: "Tôi cũng là quan tâm anh thôi. Anh là anh tôi, gặp chuyện thì tôi đương nhiên phải đứng ở phía anh rồi. "

Trương Dương vỗ vai hắn, nói: "Bình thường cảm thấy anh chẳng ra gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn biểu hiện ra một chút tình nghĩa huynh đệ. "

" Anh Trương, chúng ta đừng nói vậy. Anh vừa nói vậy, tôi liền không biết nên mở miệng nói gì. "

Trương đại quan nhân nói: "Có chuyện gì à?"

Cao Liêm Minh thở dài nói: "Cha... cha tôi muốn điều tôi tới Đông Giang. "

Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, chắc Cao Trọng Hòa cũng thấy con trai đi theo mình không có tiền đồ, hắn gật đầu nói: "Tùy anh, tôi không thể cản trở tiền đồ của anh được, anh nếu quyết định thì tôi sẽ giành thời gian tiễn anh. "

Cao Liêm Minh nói: "Đừng nói như vậy, trong lòng tôi áy náy lắm. "

Trương Dương nói: "Cây đổ bầy khỉ tan, có thể mọi người đều cảm thấy tôi sắp rớt đài rồi. " Nói xong hắn đứng lên đi ra cửa, chỉ để lại Cao Liêm Minh ngơ ngác ngồi ở đó.

Tuy rằng là diễn trò, nhưng cũng khiến Trương đại quan nhân thể nghiệm được lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, đương nhiên hắn cũng không trách Cao Liêm Minh, Cao Trọng Hòa an bài như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tiền đồ của con trai, trong mắt người ngoài, Trương Dương hiện giờ đã mất đi sự tín nhiệm của Tống Hoài Minh, quan hệ của hắn và Văn gia cũng về con số không, một người tuổi còn trẻ như vậy tất nhiên là không nói gì tới tiền đồ rồi.

Trương đại quan nhân trở lại văn phòng không lâu thì gọi điện thoại tới, hắn nghe nói Văn Hạo Nam tìm Trương Dương, Trần Cương thật ra không phải quan tâm tới Trương Dương, hắn là quan tâm tới chuyện Tang Bối Bối, nếu Văn Hạo Nam tra ra Trương Dương giết chết Tang Bối Bối rồi sau đó lại hủy thi diệt tích, chỉ sợ hắn cũng bị liên luỵ, Trần Cương không khỏi có chút sợ hãi.

Trương Dương nói: "Có người muốn chơi tôi!"

Trần Cương nói: "Tôi đã bịt vụ đó rồi, căn bản không tiết lộ ra ngoài, hắn làm sao mà biết được nhỉ?"

Trương Dương nói: "Người ta nếu có thể đưa tài liệu tố cáo tới chỗ anh thì cũng có thể đưa đến chỗ Văn Hạo Nam. "

Trần Cương nói: "Người Biết chuyện này cũng không nhiều, tôi thấy chuyện này mười phần có chín là có liên quan tới tiểu tử Giang Nhạc đó. "

Trương Dương nói: " Chưa chắc, đám người đó của Thiên Nhai cũng có thể. "

Trần Cương nói: "Anh đang hoài nghi bọn Trần Thanh Hồng?"

Trương Dương nói: "Hoài nghi ai cũng không quan trọng, một bar-girl bỏ việc mất tích cũng không tính là đại sự gì, vấn đề là ở trên người Văn Hạo Nam, hắn cắn chặt tôi không buông. "

Trần Cương nói khẽ: "Xem ra nhất định phải khiến hắn mau chóng cút đi, bằng không thì hắn vẫn sẽ tóm lấy anh không buông. "

Trương Dương cười lạnh một tiếng nói: "Tôi là không muốn so đo với hắn, nhưng hắn lại cho rằng tôi sợ hắn. "

Trần Cương chỉ cho là Trương Dương đang nói cho oai, nếu mất đi sự ủng hộ của Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền, năng lực chính trị của Trương Dương tất nhiên sẽ suy giảm mạnh, phân lượng của hắn không thể đánh đồng với Văn Hạo Nam.

Trần Cương nói: "Người này tiếp tục tồn tại thì khẳng định là một sự uy hiếp đối với anh. "

Trương Dương khinh thường cười cười, Trần Cương lo lắng cho bản thân hắn, sợ nếu Trương Dương gặp rủi ro thì tất nhiên sẽ liên lụy tới hắn, Trương đại quan nhân nói: "Lão Trần, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ mau chóng giải quyết. "

Trần Cương buông điện thoại, không nhịn được thở dài một tiếng, lời nói của Trương Dương tuy rằng rất đầy đủ, nhưng Trần Cương không tin, hắn lo lắng tới tình trạng trước mắt của Trương Dương, hắn luôn giữ thái độ hoài nghi với năng lực của Trương Dương, hắn không tin Trương Dương có thể giải quyết vấn đề của Văn Hạo Nam một cách viên mãn.

Có một số bí mật chỉ có thể chia xẻ với số ít người, trong chuyện này, người Trần Cương có thể thương lượng chỉ có một, đó chính là Viên Hiếu Thương.

Viên Hiếu Thương cũng nghe nói Trương Dương gần đây không ngừng gặp phiền toái, có điều hắn không ngờ chuyện của Tang Bối Bối bị người ta đưa tới chỗ Văn Hạo Nam nhanh như vậy, hơn nữa Văn Hạo Nam cũng đã tìm tới Trương Dương.

Trần Cương lo lắng nói: "Hiếu Thương, tôi cảm giác chuyện này không ổn rồi, Văn Hạo Nam và Trương Dương trở mặt, từ tình huống gần đây cho thấy, hắn đã nói rõ là muốn đối phó với Trương Dương, hiện tại đã bắt được chuyện của Tang Bối Bối, nếu tra tiếp thì chỉ sợ. "

Viên Hiếu Thương nói: "Tra tiếp thì làm sao? Hắn có thể chứng minh chuyện Tang Bối Bối mất tích có liên quan tới Trương Dương ư?" Hắn đứng dậy châm thuốc cho Trần Cương.

Trần Cương nhận lấy thuốc, ghé vào để Viên Hiếu Thương châm lửa, hít một hơi, phả khói rồi nói: "Cấp trên đã giao quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, rõ ràng chính là ghẻ lạnh và không tín nhiệm Trương Dương, theo tôi thấy thì cách lúc đá hắn xuống không còn xa nữa rồi. "

Viên Hiếu Thương nói: "Ngày thánh Trương Dương quả thực không dễ sống, có điều hắn hiện tại cũng không có cái thóp nào bị người ta tóm được, cấp trên vẫn sẽ chưa trực tiếp cách chức hắn. "

Trần Cương nói: "Anh là không hiểu chuyện trên quan trường đó thôi, nếu cấp trên muốn đối phó anh thì căn bản không cần lý do, muốn tìm sai lầm của anh, thì cả người anh đều là sai lầm. Thằng ôn Trương Dương này cuồng vọng quen rồi, tôi thấy lần này là tường đổ mọi người ngã, từ hai chúng ta ra thì chỉ sợ không có ai thiệt tình giúp cho hắn đâu. "

Viên Hiếu Thương không phải hoàn toàn đồng ý với những lời này của, Trương Dương một đường đi lên, không chỉ là dựa vào sự giúp đỡ của Tống Hoài Minh và Văn gia, theo hắn, Trương Dương ở trong quan trường có rất nhiều bằng hữu, bao gồm cả quan hệ với bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Kiều Chấn Lương, hiện tại Kiều Mộng Viện, con gái của Kiều Chấn Lương đang nhậm chức dưới tay hắn. Loại người như Trương Dương thường xuyên sáng tạo ra kỳ tích, lần này không biết hắn có thể hoàn thành một lần phản kích tuyệt địa đẹp mắt hay không?"

Trần Cương nói: "Theo tôi thấy sĩ đồ của hắn ở Bình Hải đã tới điểm cuối rồi. " Hắn không tương lai của Trương Dương, nếu Trương Dương rời khỏi Tân Hải thì hắn cũng không lấy làm bất ngờ, thậm chí cảm thấy vui sướng, Trương Dương nếu rời khỏi Tân Hải thì như vậy những chứng cớ mà hắn nắm trong tay sẽ không cấu thành uy hiếp đối với mình nữa, Trương Dương cũng mất đi ý nghĩa uy hiếp hắn, nói cách khác thì hắn có thể an tâm sống thêm ít ngày ở Tân Hải.

Viên Hiếu Thương nói: "Bất kể Trương Dương đi hay không đi thì Văn Hạo Nam này cũng không thích hợpở lại đây. "

Trần Cương tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Người này là họa hại. "

Trương đại quan nhân chỉ ở Tân Hải trong hai ngày ngắn ngủi, sau đó thì tới Giang Thành, hắn tới Giang Thành có mấy chuyện, thứ nhất là nhận lời mời của bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, tham gia tiếc đón ngày mùng bảy tháng một của Giang Thành, đây cũng là hoạt động chính thức cuối cùng của Đỗ Thiên Dã ở Giang Thành, sau ngày mùng bảy tháng một hắn sẽ tới Tân Hải thượng nhiệm, còn có một việc chính là thăm Ngũ Đắc Chí đã phẫu thuật xong ở Giang Thành.

Một loạt hành vi của Trương đại quan nhân trong mắt của rất nhiều người được giải đọc là hắn ở Tân Hải càng lúc càng không như ý, tình nguyện lựa chọn trốn tránh.

Trương đại quan nhân không phải là người thích trốn tránh, hôm nay là ngày Ngũ Đắc Chí cắt chỉ, khi Trương đại quan nhân tới phòng bệnh thì Ngũ Đắc Chí đã cắt chỉ xong, đang nhìn bộ dạng của mình trong gương.

Triệu Thiên Tài cũng ở bên trong cùng hắn.

Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Triệu Thiên Tài ra hiệu cho hắn hắn chớ có lên tiếng, sau đó thì chỉ chỉ vào Ngũ Đắc Chí đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào gương.

Trương đại quan nhân cười cười đi tới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)