← Ch.1135 | Ch.1137 → |
Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng suy tư của Trương Dương, cũng không quấy rầy hắn, mà là đỗ xe sang một bên cho hắn thời gian để suy nghĩ.
Trương Dương một hồi lâu sau mới ý thức được Thường Hải Tâm đã dừng xe, hắn cười nói: "Dừng xe làm gì?"
Thường Hải Tâm nói: "Em tới đoàn thị ủy, còn anh thì đi đâu?"
"Em đưa anh tới cục công an đi. "
Thường Hải Tâm vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Xem ra anh vẫn rất quan tâm tới chuyện của cô ta. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Đã nói là em ghen rồi mà, miệng đầy mùi dấm chua kia kìa!"
Thường Hải Tâm nói: "Đừng trách em không nhắc nhở anh, gần đây phiền toái của anh đã không ít rồi, đừng có lo việc bao đồng. "
Trương Dương cười cười gật đầu: "Yên tâm đi, anh làm việc có chừng mực mà, em nếu muốn dạy anh thì chờ tới buổi tối nhé, chúng ta nói chuyện trên giường. "
Thường Hải Tâm phì một tiếng, xấu hổ nói: "Em mặc kệ anh, gần đây em phải ở cùng với chị dâu, làm gì có thời gian... " Ý tứ Trong lời nói không phải không muốn nói chuyện trên giường với Trương Dương, mà là gần đây không có thời gian.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Chị dâu em mang thai à?"
Thường Hải Tâm nói: "Anh sao cái gì biết?"
Trương đại quan nhân nói: "Anh luôn nhớ đến chị dâu em mà!"
"Anh biến đi!" Thường Hải Tâm cười mắng hắn, tất nhiên không phải là thật, ô tô đã tới cửa cục công an, Thường Hải Tâm nói: "Xuống xe đi!"
Trương Dương mở cửa xe, trước khi xuống xe nói với Thường Hải Tâm: "Đợi lát nữa anh xong việc thì sẽ điện thoại cho em, buổi trưa tranh thủ cùng nhau ăn cơm. "
" Chính sự quan trọng hơn!" Thường Hải Tâm vẫy vẫy tay với Trương Dương rồi Lái xe rời đi.
Trương Dương nhìn Thường Hải Tâm lái xe đi xa, lúc này mới xoay người đi vào cục công an thành phố Bắc Cảng.
Cục trưởng công an Thành phố Bắc Cảng Triệu Quốc Cường vừa mới họp nội bộ xong, lúc này đang ngồi ở trước máy tính trong văn phòng xem hồ sơ tư liệu trước đây của Hồng Trường Thanh, nghe nói Trương Dương tới đây tìm hắn, gật đầu nói: "Mời hắn vào. "
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở đi vào trong văn phòng, cười nói: "Triệu cục, đang bận à?"
Triệu Quốc Cường ăn ngay nói thật: "Bận!"
Trương Dương nói: "Xem ra tôi hôm nay đến không đúng lúc rồi. "
Triệu Quốc Cường mời hắn ngồi xuống sô pha, mỉm cười nói: "Vô sự bất đăng Tam Bảo điện. Bí thư Trương nếu không có chuyện gì thì cũng sẽ không tới chỗ tôi chơi đâu. "
Trương Dương gật đầu nói: "Quả thực có việc, tôi nghe nói Hồng Trường Thanh đã chết, cho nên tới đây hỏi về tình tiết vụ án một chút. "
Triệu Quốc Cường đi pha trà cho hắn, đưa chén trà cho Trương Dương rồi ánh mắt nhân cơ hội đánh giá Trương Dương một chút, không che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt: "Bí thư Trương, anh và người chết rất quen thuộc ư?"
Trương Dương nói: "Cô ta lúc sinh tiền từng đảm nhiệm chức chủ nhiệm Trương Dương huyện ủy Tân Hải. Tôi cũng biết cô ta. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi nghe nói cô ta sở dĩ rời khỏi Tân Hải là vì xảy ra một số mâu thuẫn với anh. "
Trương Dương cười nói: "Triệu cục, xem ra anh đã tìm hiểu rất rõ ràng chuyện trong đây. "
Triệu Quốc Cường nói: "Hiện tại là một xã hội bùng bổ tin tức. Bất kỳ bí mật gì cũng chỉ là tương đối. Huống chi có một số việc căn bản không bí mật gì cả. "
Trương Dương nói: "Quả thực không phải là bí mật, Hồng Trường Thanh trong lúc công tác ở Tân Hải đã có một số bất đồng về lý niệm công tác với tôi. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi lại nghe nói phiên bản khác, cô ta lợi dụng cháu gái Hồng Thi Kiều hãm hại anh, nhưng chuyện này bị, vạch trần, Hồng Trường Thanh bởi vậy mà không muốn tiếp tục làm việc ở Tân Hải, cho nên lựa chọn rời khỏi. "
Trương Dương nói: "Thật ra tôi cũng đã từng giữ cô ta lại, tôi vốn hy vọng cô ta sẽ ở Tân Hải làm chủ nhiệm ban chiêu thương. " Nói tới đây Trương Dương tạm dừng một chút. Sau đó thì thở dài, có chút tiếc hận nói: "Hồng nhan bạc mệnh. Không ngờ cô ta còn trẻ tuổi như vậy đã đi rồi. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tình cảm của cô ta và chồng không tốt lắm, chết đã mấy ngày rồi mà hắn cũng không liên hệ. Theo tình huống mà chúng tôi nắm giữ được thì chồng cô ta và cô ta đã ở riêng một đoạn thời gian rồi, gần đây đang ra ngoài học tập, chúng tôi đã thông tri tin xấu của cô ta cho hắn. "
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng tìm được một cơ hội thích hợp, nhìn như rất thản nhiên nói: "Cô ta rốt cuộc là chết như thế nào?"
Triệu Quốc Cường nói: "Vẫn chưa có báo cáo nghiệm thi, bây giờ vẫn không thể có kết luận. " Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Triệu Quốc Cường cười cười áy náy với Trương Dương rồi đứng dậy đi lấy điện thoại.
Báo cáo Nghiệm thi đã có, kết luận khiến Triệu Quốc Cường có chút giật mình, Hồng Trường Thanh không phải là chết vì hít phải khí độc mà tắc thở, nguyên nhân chân chính là nghẹn thở cơ giới, cái gọi là nghẹt thở cơ giới là vì tác dụng của cơ giới dẫn tới cản trở hô hấp. Trúng độc khí ga ở hiện trường chỉ là hiện tượng giả, là để che giấu sự thật Hồng Trường Thanh bị người khác sát hại. Đây là án mưu sát, Triệu Quốc Cường buông điện thoại, nhìn mặt bàn một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Trương Dương: "Kết quả Nghiệm thi đã có rồi, là bị giết!"
Trương Dương nói: "Bị giết ư?" Kết luận này khiến tâm tình của hắn trở nên trầm trọng, bởi vì hắn biết chuyện Hồng Trường Thanh tử vong tất nhiên sẽ liên lụy đến Trần Cương, chuyện đang phát triển theo phương hướng không thể biết trước.
Triệu Quốc Cường cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trương Dương, nói khẽ: "Anh có gì muốn nói với tôi về chuyện này không? Có phải có thể cung cấp cho chúng tôi một số manh mối hữu dụng hay không?"
Trương Dương nói: "Tôi chỉ là thuận tiện tới đây hỏi một chút thôi. "
Triệu Quốc Cường nói: "Làm một cảnh sát, tôi cảm giác ý đồ đến của anh hôm nay không phải đơn giản như vậy, anh rất quan tâm tới chuyện này, anh nhất định biết gì đó, đồng thời anh lại đang băn khoăn gì đó. Trương Dương, người chết là một cán bộ một quốc gia, cô ta từng của anh đồng sự của anh, nếu anh biết gì đó, tôi hy vọng anh có thể thành thật với tôi, giúp tôi mau chóng phá án. "
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói: "Đối với ai là hung thủ giết chết cô ta thì tôi thực sự không biết, nhưng tôi quả thực có biết một số chuyện về Hồng Trường Thanh, việc này có lẽ có liên quan tới tình tiết vụ án, hoặc có lẽ cũng không có chút liên quan gì tới tình tiết vụ án, tôi hiện tại cũng không thích hợp nói ra, tôi lo lắng sẽ tạo thành ngộ đạo đối với anh. "
Triệu Quốc Cường nói: "Anh đang hoài nghi năng lực phán đoán của tôi?"
"Không, anh là một trong những cảnh sát mà tôi thưởng thức nhất, từ lúc ở Nam Tích, tôi đã hiểu rõ năng lực phá án của anh rồi. "
Triệu Quốc Cường tràn ngập mê hoặc nhìn hắn: "Anh chẳng lẽ không thấy hành động của mình rất khiến cho người ta hoài nghi ư?"
Trương Dương cười nói: "Có gì mà hoài nghi? Tôi không có bất kỳ liên quan gì tới vụ án của Hồng Trường Thanh, những chuyện tôi biết sớm muộn gì cũng đều sẽ nói với anh, nhưng chắc không phải hiện tại. "
*****
Triệu Quốc Cường nói: "Anh là không thấy thỏ thì không thả ưng, hôm nay đến chỗ tôi là thử hư thật, muốn từ chỗ tôi có được tình báo về người chết?" Triệu Quốc Cường cũng bắt đầu có chút khó chịu với thái độ lập lờ này của Trương Dương.
Trương Dương đứng lên cười nói: "Đúng là không gì giấu được anh. "
Triệu Quốc Cường nói: "Anh đang lo lắng cái gì? Lo lắng chuyện này cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến anh ư?"
Trương Dương nói: "Tôi không có bất kỳ quan hệ gì tới vụ án này. "
Triệu Quốc Cường nói: "Vậy thì chính là anh lo lắng vụ án này sẽ ảnh hưởng đến một số người, một số người có liên quan tới anh, ai? Nói cho tôi biết đi!"
Trương đại quan nhân không che giấu được sự thưởng thức đối với Triệu Quốc Cường, hắn nhìn Triệu Quốc Cường như lần đầu quen hắn vậy, Triệu Quốc Cường có thể tư trong đối thoại của bọn họ đưa ra được suy đoán như vậy, chứng tỏ năng lực trinh thám trác tuyệt của hắn.
Triệu Quốc Cường nhìn thẳng vào hai mắt, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm của hắn, đúng như nnn lời nói ban đầu của hắn, vô sự bất đăng tam bảo điện, Trương Dương không thể tới mà không có mục đích, quan tâm là một chuyện, tất nhiên có lý do để quan tâm, hiện tại Trương Dương đã từ chỗ mình có được tình báo, vẫn mà hắn vẫn chưa có được hồi báo tương ứng từ Trương Dương, Triệu Quốc Cường nói: "Anh đang lo lắng cho ai?"
Trương Dương bật cười ha ha, hắn lắc đầu.
Triệu Quốc Cường nói: "Muốn có thì trước tiên phải cho, con người anh không phải keo kiệt như vậy chứ?"
Trương Dương cười nói: "Nhưng tôi căn bản không có gì cả, anh ít nhiều cũng phải có chút thành ý chứ. "
Triệu Quốc Cường thở dài, phát hiện muốn móc ra được chút gì từ miệng thằng ôn này thực sự là quá khó khăn, hắn có chút hối hận vì vừa rồi đã quá mức thẳng thắn thành khẩn với Trương Dương, có điều chuyện Hồng Trường Thanh chết vì bị giết vốn cũng không cần phải giấu, hắn gật đầu nói: "Anh không nói à?"
"Vẫn chưa tới lúc tôi nói, vả lại, chuyện tôi nói ra cũng không giúp gì được cho việc phá án cả đâu. "
Triệu Quốc Cường nói: "Không hài lòng thì nửa câu cũng nhiều, bí thư Trương, tôi sắp có nghiên cứu và thảo luận về vụ án rồi, không thể tiếp anh được nữa. "
Mục đích của Trương đại quan nhân thật ra chỉ đạt được một nửa, hắn là muốn thám thính chuyện này rốt cuộc có liên lụy tới Trần Cương hay không, hắn cũng không phải là rắp tâm muốn lập lờ với Triệu Quốc Cường, nhưng trước mắt vẫn chưa biết Triệu Quốc Cường rốt cuộc đã nắm tình tiết vụ án tới trình độ nào, hắn không thể dốc hết ra mà nói với Triệu Quốc Cường được.
Triệu Quốc Cường nếu đã hạ lệnh trục khách thì Trương đại quan nhân cũng không tiện tiếp tục lưu lại, hắn mỉm cười cáo từ.
Tâm tình của Trương đại quan nhân cũng không thoải mái, rời khỏi trụ sở làm việc của thị cục, ở cửa ra gặp Trần Khải, ánh mắt của hai người gặp nhau, Trần Khải rõ ràng do dự một chút, hắn cuối cùng cũng quyết định đi tới chỗ Trương Dương, tuy rằng hắn không rõ lắm giữa anh trai và Trương Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết rõ quan hệ giữa hai người gần đây rất thân thiết, nếu là bằng hữu của đại ca, Trần Khải cũng không có lý do tiếp tục coi hắn là kẻ địch, hắn chào: "Bí thư Trương!"
Trương Dương cười nói: "Khéo vậy!" Nói xong hắn liền ý thức được Trần Khải hẳn là vì chuyện tử vong của Hồng Trường Thanh mà tới, xem ra Hồng Trường Thanh bất ngờ bỏ mình đã khiến huynh đệ Trần gia mất đi trấn định rồi.
Trần Khải nói: "Đến cục lý bàn chuyện, bí thư Trương tới làm gì?"
Trương Dương cười nói: "Cũng đến đến bàn việc. " Hắn gật đầu, ra hiệu mình có việc phải đi.
Sau khi Rời khỏi thị cục, Trương Dương nghĩ nghĩ, vẫn lựa chọn tới Ủy ban kỷ luật thành phố một chuyến, hắn muốn tìm hiểu tình trạng hiện tại của Trần Cương một chút.
Từ sau khi biết được tin tức Hồng Trường Thanh tử vong, Trần Cương vẫn luôn không rời khỏi văn phòng của mình, trong gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá, trong phòng mờ mịt khói, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Trần Cương đứng dậy mở cửa sổ, để khói bên trong tản đi.
Trương đại quan nhân nói: "Bí thư Trần, chỗ anh là phòng khí độc hay là văn phòng đấy?"
Trần Cương nói: "Người và người khác nhau mà, có người cảm thấy đây là phòng khí độc, có người lại cảm thấy đây là phòng yên vui. "
Trương Dương đi đến phía trước cửa sổ, hít một hơi không khí trong lòng, nói khẽ: "Tôi vừa tới thị cục, kết quả nghiệm thi của Hồng Trường Thanh đã có rồi, cô ta chết vì ngạt thở cơ giới, cũng chính là bị giết!"
Trần Cương rõ ràng run run một chút, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt: "Tôi không liên quan gì tới việc này cả, không liên quan tí gì cả, tôi thề đấy, tôi đã rất lâu rồi không hề liên hệ với cô ta. "
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: "Tôi tin, nhưng tôi tin cũng vô dụng, loại chuyện này tôi nói thì không tính. " Hắn xoay người ngồi xuống sô pha, tự mình mở tủ lạnh ra lấy một chai nước, uống mấy ngụm rồi nói: "Hôm nay Hồng Thi Kiều tới tìm tôi, một mực chắc chắn rằng cô của cô ta là anh giết. "
Trần Cương rõ ràng đã phẫn nộ: "Tôi vì sao muốn giết cô ta? Tôi là một cán bộ quốc gia, tôi không thể biết pháp còn phạm pháp!"
Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của hắn mà cảm thấy khinh bỉ, thằng cha này không ngờ biết mình là cán bộ quốc gia, không ngờ còn có thể nói ra hắn không thể biết pháp còn phạm pháp, con mẹ nó đúng là nực cười.
Trần Cương nói: "Cô gái đó có thành kiến với tôi, cô ta đang nhằm vào tôi. "
Trương Dương nói: "Không phải cô ta nhằm vào anh, là vì Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền đã nói qua với cô ta, nếu có một ngày cô ta xảy ra bất trắc gì thì hung thủ giết cô ta chính là anh. "
Trần Cương lắc đầu, bộ dạng bi phẫn và không hiểu: "Cô ta tại sao có thể nói như vậy? Cô ta dựa vào gì mà nói như vậy? Tôi đã hết lòng với cô ta rồi. "
Trương Dương nói: "Rất bình thường, thế giới này không phải ai cũng hiểu được đạo lý mua bán không thành còn nhân nghĩa đâu. "
Trần Cương nghe ra hắn đang châm chọc mình, nhưng Trần Cương hiện tại căn bản cũng không để ý, cái hắn để ý là chuyện này của Hồng Trường Thanh sẽ đi về đâu, chuyện này rốt cuộc có liên lụy đến mình hay không, nói một cách chính xác thì mình không nghi ngờ gì nữa đã bị chuyện này liên luỵ rồi, hắn chỉ hy vọng ảnh hưởng có thể cố gắng làm nhỏ đi một chút. Hy vọng mình đừng bị người khác coi là một người bị tình nghi giết người rồi điều tra, hy vọng thanh danh cả đời của mình sẽ không bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trần Cương nhìn Trương Dương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái: "GIúp tôi, anh nhất định phải giúp tôi!"
Trương đại quan nhân nghe thấy Trần Cương nói như vậy thì thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, lão tử vì sao nhất định phải giúp anh? Hắn đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân, Trần Cương sở dĩ xin mình giúp đỡ. Là vì Trần Cương cho rằng bọn họ là châu chấu xiên trên một que, lúc trước Trương Dương lỡ tay giết chết Tang Bối Bối, Trần Cương hắn đã giúp đỡ. Còn cùng Viên Hiếu Thương hiệp đồng Trương Dương hủy thi diệt tích, lúc ấy hắn phụ trách lái xe, hiện tại đến phiên mình gặp phiền toái. Trương Dương anh không thể sống chết mặc bây được? Anh nhất định phải giúp tôi! Anh nếu không giúp tôi, tôi vạn nhất xảy ra đại sự gì. Lão tử hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng khai hết cả ra, tôi không thoải mái thì anh cũng đừng hòng được dễ chịu, tâm lý của Trần Cương lúc này đã trở nên rất tối tăm.
*****
Trương đại quan nhân là người thông minh, hắn nắm rất rõ tâm lý của Trần Cương, đương nhiên sẽ không hỏi tới cùng. Tuy rằng trong đáy lòng hắn rất ghét loại người như Trần Cương, nhưng Trương Dương cũng không muốn Trần Cương bởi vì chuyện này mà đi tong, dù sao Trương Dương ở trên người Trần Cương cũng bỏ không ít tâm huyết. Còn trông cậy vào thông qua hắn để đào móc ra nhiều tin tức của Bắc Cảng hơn, vả lại Trần Cương nếu gặp hạn, mười phần có chín sẽ đâm ra chuyện của hắn, những tâm tư mà mình nhọc sức bỏ ra khẳng định sẽ uổng phí. Cho nên an ủi vẫn là tất yếu, Trương Dương an ủi Trần Cương: "Anh cũng đừng quá quá khẩn trương. Dù sao anh cũng không làm mà, người khác không thể quy vụ án này lên đầu anh được. "
Trần Cương cười khổ nói: "Tôi đương nhiên là không làm rồi, cái tôi sợ là gì chắc anh cũng rõ?" Cái hắn sợ không chỉ là bản thân vụ án mưu sát này, hắn lo lắng Hồng Trường Thanh để lại quá nhiều thứ dính dáng tới mình, với hắn mà nói thì sinh mệnh quan trọng, nhưng thể diện cũng quan trọng. Đừng nhìn hắn đã làm ra rất nhiều chuyện không biết xấu hổ, nhưng trước mặt người khác vẫn rất coi trọng thể diện.
Trương Dương nói: "Tôi sẽ hết sức giúp anh!" Những lời này chẳng khác nào tặng cho Trần Cương một viên thuốc an thần.
Trương Dương sau khi rời khỏi thì tới khách sạn vương miện, hắn phải đi tìm Viên Hiếu Thương để thương lượng, nếu mọi người đã cùng nhau làm một chuyện không thể để ai biết, mặc kệ là ai xảy ra chuyện thì dù sao cũng phải bù đắp nhau, dù sao cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, Trương đại quan nhân phát hiện rất nhiều lúc, quan hệ đồng cam cộng khổ còn không chắc chắn bằng cùng nhau phạm tội.
Viên Hiếu Thương đương nhiên đã nghe nói tới chuyện của Hồng Trường Thanh, nhìn thấy Trương Dương tới lập tức minh bạch hắn là vì chuyện của Trần Cương mà đến, sau khi hắn mời Trương Dương ngồi xuống thì nói khẽ: "Bí thư Trương, tôi nghe nói Hồng Trường Thanh đã chết?"
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi chính là vì chuyện này mà tới!"
Viên Hiếu Thương nói: "Vì bí thư Trần ư?" Giữa Bọn họ không cần phải vòng vo, nói chuyện vẫn cố gắng thẳng thắn nhanh gọn.
Trương Dương Trương Dương nói: "Hắn lần này có thể sẽ gặp phiền toái to rồi. "
Viên Hiếu Thương nói: "Hắn và Hồng Trường Thanh kết giao rất nhiều năm, Hồng Trường Thanh vừa chết, chuyện này rất có thể sẽ bị lôi ra. "
Trương Dương nhìn nhìn Viên Hiếu Thương, phát hiện Viên Hiếu Thương cũng đang nhìn chăm chú vào mình, hắn lập tức minh bạch Viên Hiếu Thương cũng rất chú ý tới chuyện này, Trần Cương nếu bởi vì csi chết của Hồng Trường Thanh mà xảy ra chuyện xảy ra chuyện, như vậy Trần Cương rất có thể sẽ kéo theo cả hai người bọn họ bọn họ vào, Viên Hiếu Thương cho rằng Trương Dương nhất định là là người khẩn trương nhất, dù sao lúc trước Tang Bối Bối cũng là bị hắn giết chết, Viên Hiếu Thương và Trần Cương chỉ là đồng lõa.
Trương Dương nói: "Vừa rồi tôi tới chỗ hắn rồi, hắnnói một câu. " Hắn cố ý tạm dừng một chút rồi nhìn thẳng vào hai mắt Viên Hiếu Thương: "Hắn muốn chúng ta nhất định phải giúp hắn!"
Viên Hiếu Thương nhíu mày: "Nghe thì như đang uy hiếp chúng ta!" Trong lòng hắn biết rõ, Trần Cương nói như vậy chính là uy hiếp.
Trương Dương nói: "Hắn tựa hồ đã có chút rối loạn phương tấc rồi, căn cứ vào tin tức mà tôi nhận được. Hồng Trường Thanh chết vì bị giết, trước mắt cơ quan công an đang điều tra tìm chứng cứ, chắc không lâu nữa sẽ điều tra tới chỗ hắn thôi. "
Viên Hiếu Thương nói: "Phía công an đã biết quan hệ của bọn họ rồi à?"
Trương Dương nói: "Hồng Trường Thanh có cháu gái công tác ở Tân Hải, theo như lời cô ta thì Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền đã từng nói với cô ta, nếu mình gặp bất trắc gì, như vậy người giết cô ta khẳng định là Trần Cương, khi công an tới điều tra cô ta, tôi tin cô ta sẽ không giấu điểm này đâu. "
Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Nói như vậy bí thư Trần lần này phiền toái rồi. "
Trương Dương nói: "Theo anh thấy, chuyện này phát triển đến mức xấu nhất sẽ như thế nào?"
Viên Hiếu Thương nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Bí thư Trần khó đoán lắm, nếu phiền toái lần này của hắn quá lớn, không ngoại trừ khả năng hắn sẽ làm ra một số hành vi cực đoan. "
Trương Dương nói: "Chúng ta thực sự phải giúp hắn thôi!"
Triệu Quốc Cường tự mình đăng môn bái phỏng Trần Cương, bởi vì vụ án của Hồng Trường Thanh liên quan tới Trần Cương, cho nên hắn cũng biểu hiện ra vẻ khá thận trọng, dù sao Trần Cương cũng là bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, hắn không muốn chuyện trước khi được điều tra rõ đã tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Trần Cương đối với chuyện Triệu Quốc Cường đến thì cũng đã có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, khi gặp mặt Triệu Quốc Cường, hắn đã hoàn toàn trấn định rồi, hắn không giết người thì vì sao phải sợ? Trần Cương hắn sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy?
Thời gian Triệu Quốc Cường đến Bắc Cảng không dài, cũng không có nhiều giao tiếp với Trần Cương, nhưng hắn hiểu rõ Trần Cương là một trong những người có thực quyền nhất ở Bắc Cảng.
Trần Cương nhiệt tình mời Triệu Quốc Cường vào văn phòng, mời hắn ngồi xuống rồi mỉm cười nói: "Triệu cục hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần, tôi hôm nay tới đây là muốn nhờ anh hiệp trợ tôi tìm hiểu một số việc, không biết có làm ảnh hưởng tới thời gian quý giá của bí thư Trần hay không?"
Trần Cương nghĩ thầm, có làm ảnh hưởng hay không thì anh cũng đã tới rồi, còn làm bộ làm tịch, hắn trong tiềm thức đã ôm một loại thái độ đối địch với Triệu Quốc Cường, bởi vì hắn cho rằng Triệu Quốc Cường đang làm chuyện bất lợi đối với mình. Trần Cương cười nói: "Triệu cục, anh khách khí với tôi làm gì, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. "
Triệu Quốc Cường gật đầu: "Bí thư Trần, anh nghe nói chuyện của đồng chí Hồng Trường Thanh rồi chứ?"
Trần Cương nhíu mày, trên mặt cố nặn ra vẻ mặt thương tiếc: "Nghe nói rồi, tôi rất tiếc, cô ta như vậy trẻ tuổi như vậy, còn có tiền đồ rất lớn, vì sao lại nghĩ quẩn như vậy?"
" Kết quả nghiệm thi đã có rồi, là bị giết!" Triệu Quốc Cường rõ ràng có chút không kiên nhẫn với kiểu diễn trò của Trần Cương, lập tức vạch trần sự thực.
Trần Cương đã biết kết quả từ trước song vẫn có thể biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên khiến cho người ta tin phục, muốn làm một quan viên tốt, đầu tiên phải luyện tập để trở thành một diễn viên tốt, Trần Cương kinh ngạc vạn phần nói: "Bị giết ư? Sao có thể? Ai nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy?"
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần, ở ở trong phòng người chết tìm được một vài thứ. "
Nội tâm Trần Cương lập tức xuống, hắn bắt đầu im lặng. Nhìn chăm chú vào Triệu Quốc Cường, đợi lời nói tiếp theo của hắn.
Triệu Quốc Cường nói: "Một quyển nhật kí, một số băng ghi âm, một số nội dung trong đó có đề cập đến bí thư Trần. "
Khóe miệng Trần Cương giật giật, chuyện quả nhiên đang phát triển theo hướng xấu.
Triệu Quốc Cường nói: "Vốn tôi cũng không tin những lời đồn đại bên ngoài, nhưng hiện tại tôi tin rồi. " Triệu Quốc Cường nói rất uyển chuyển, ý tứ của hắn là bên ngoài đều nói Trần Cương anh sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Dùng quyền mưu sắc, hiện tại tôi tìm được chứng cớ rồi.
*****
Trần Cương vẫn không nói gì, không phải hắn không muốn nói. Mà là hắn không biết mình nên bắt đầu từ đâu.
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần có gì muốn nói với tôi không?"
Trần Cương nói: "Tôi không có bất kỳ liên quan gì tới vụ án của Hồng Trường Thanh, tôi có chứng cớ ngoại phạm, tôi đã gần hai tháng rồi không gặp cô ta. "
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần. Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền phải chắc đã nói một số lời uy hiếp tới anh. "
Trần Cương mím môi, trước mặt Triệu Quốc Cường, hắn đã không thể che giấu, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: "Có, nhưng tôi không có ý hại cô ta. "
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần, tôi là một cảnh sát, tôi dựa theo nguyên tắc của tôi mà làm việc, điều tra kế tiếp có thể sẽ tạo thành một số ảnh hưởng tới anh, tôi hôm nay tới. Còn có một mục đích chính là thông tri cho anh để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt. " Triệu Quốc Cường nói xong thì đứng dậy rời đi.
Trần Cương sắc mặt tái nhợt nhìn Triệu Quốc Cường, cho tới lúc thân ảnh của Triệu Quốc Cường biến mất ở ngoài cửa, hắn mới như ở trong mộng mới tỉnh, hắn ý thức được mình không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không chỉ biết ngồi chờ chết. Hắn quyết định đi tìm Hạng Thành.
Hạng Thành không biết Trần Cương gặp phiền toái lớn như vậy, thân là bí thư thị ủy, y không thể quan tâm tới cái chết của một nữ cấp dưới bình thường, Trần Cương kể lại chuyện một lần, Hạng Thành mới biết chuyện của Hồng Trường Thanh có ảnh hưởng lớn như vậy, hắn căm tức nói với Trần Cương: "Lão Trần à. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bảo anh kiểm điểm lại phong cách sinh hoạt một chút, nhưng anh lại làm ngược lại, coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai ư?"
Trần Cương vẻ mặt đau khổ nói: "Bí thư Hạng, tôi và Hồng Trường Thanh đều là chuyện quá khứ rồi, về sau tôi phát hiện nữ nhân này lòng tham không đáy, không ngừng đòi hỏi, tôi đã đoạn tuyệt qua lại với cô ta, nhưng tôi không ngờ cô ta lại độc như vậy, không ngờ lại viết chuyện của chúng tôi vào trong nhật ký, còn ghi âm lại nữa. "
Hạng Thành chỉ vào mặt Trần Cương, thật sự là tức giận vô cùng.
Trần Cương nói: "Tôi thừa nhận, tôi không thể chịu được hoặc, nhưng tôi không có giết người, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ này, cái chết của cô ta không liên quan gì tới tôi. "
Hạng Thành nói: "Anh vẫn chưa nhìn rõ hiện thực ư? Cho dù cái chết của cô ta không liên quan tới anh, nhưng chứng cớ hai người có quan hệ đã lọt vào trong tay Triệu Quốc Cường, anh cho rằng hắn sẽ che giấu bí mật cho anh ư? À? Đừng quên, bí thư của Ủy ban kỷ luật tỉnh còn đang ở Bắc Cảng chúng ta đấy, chỉ cần hắn đưa lên băng ghi âm và nhật kí của Hồng Trường Thanh là anh chờ bị song quy đi!"
Hai chân Trần Cương mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, hắn vô lực ngã ngồi ở sô pha: "Bí thư Hạng, anh giúp tôi với, lần này anh nhất định phải giúp tôi. "
Hạng Thành tức giận nói: "Tôi giúp anh thế nào? Tự tạo nghiệt thì không thể sống!"
Trần Cương cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn nuốt nước miếng nói: "Bí thư Hạng... Nhiều năm như vậy, tôi cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao.. "
Hạng Thành nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên biến sắc, trong hai mắt đột nhiên hiện lên hàn quang lạnh thấu xương, hắn nhìn thẳng vào Trần Cương: "Trần Cương, lời này của lời này có ý gì?"
Trần Cương nói: "Không có ý gì cả, tôi chỉ là muốn bí thư Hạng giúp tôi thôi!" Lúc ban đầu còn có chút còn có chút không vững tâm, nhưng đến lúc này bỗng nhiên có gan muốn đem tất cả ra đánh bạc.
Hạng Thành gật đầu nói: "Anh đi về trước đi, kiểm điểm lại mình một chút. "
Triệu Quốc Cường không hề nóng lòng công bố nhật kí và băng ghi âm mà Hồng Trường Thanh lưu lại ra công chúng, bởi vì hắn cảm thấy còn quá sớm để công bố chuyện này, cũng không giúp được gì cho tình tiết vụ án, ngược lại sẽ tập trung sự chú ý của mọi người vào quan hệ giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh. Nhằm vào vụ án Hồng Trường Thanh ngộ hại, Triệu Quốc Cường đã thành lập tổ chuyên án, do chính hắn tự mình lĩnh hàm chỉ huy, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.
Chồng Hồng Trường Thanh là Trương Minh Trung cũng đã trở lại, ngay lập tức đã bị mời đến cục công an.
Trương Minh Trung biểu hiện ra vẻ khá đạm mạc với cái chết của vợ, nhìn Triệu Quốc Cường rồi nói: "Chuyện của cô ta không liên quan gì tới tôi, chúng tôi đã ở riêng một đoạn thời gian rất dài rồi, lần cuối tôi gặp cô ta là vào năm ngoái. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi không phải nhận định chuyện này có liên quan tôi anh, tôi gọi anh tới là muốn tìm hiểu một chút những thứ có tương quan với tình tiết vụ án. "
Trương Minh Trung nói: "Tôi không thể cung cấp được gì cho các anh, tôi căn bản không biết gì về Hồng Trường Thanh cả, cô ta có cuộc sống của cô ta, tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi, có thể nói thế này, cô ta và tôi trừ có môt tờ giấy đăng ký kết hôn ra thì căn bản không có bất kỳ quan hệ gì khác. "
Triệu Quốc Cường nhìn Trương Minh Trung, vẻ mặt lộ ra vẻ chán ghét, cho dù là hai người là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Triệu Quốc Cường cũng không nên biểu hiện ra vẻ đạm mạc như vậy. Triệu Quốc Cường nói: "Người chế là vợ anh, chẳng lẽ anh một chút thương tâm cũng không có ư, một chút đau khổ cũng không có ư?"
Trương Minh Trung nói: "Tình cảm của tôi vốn đã chết rồi, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi, thời gian của tôi cũng không nhiều lắm, lát nữa còn phải đi lo liệu hậu sự của cô ta. "
Triệu Quốc Cường gật đầu: "Vợ anh lúc sinh tiền có đắc tội với người nào hay không?"
Trương Minh Trung lắc đầu nói: "Không biết!"
" Anh và cô ta vì sao lại ở riêng?"
" Tình cảm bất hòa!" Trương Minh Trung vô cùng bình tĩnh, hắn trả lời rất cẩn thận.
Triệu Quốc Cường nói: "Theo ý anh, cái chết của cô ta tồn tại điểm đáng ngờ gì không?"
Trương Minh Trung bật cười: "Đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết, bất kể cô ta còn sống hay là đã chết thì tôi cũng đều muốn cố gắng phân rõ giới hạn với cô ta. Tôi biết các anh muốn hỏi gì, tôi cũng rất muốn giúp các anh, nhưng tôi thực sự không biết gì về cô ta cả, thân là một người trồng, tôi rất thất bại, tôi thừa nhận mình trong hôn nhân đã thất bại thảm hại, xin lỗi, tôi không giúp được gì cho anh cả. "
Triệu Quốc Cường nói: "Anh có tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của cô ta không?"
Trương Minh Trung nói: "Không biết, cũng từng nghe nói, nghe nói cô ta ở bên ngoài có nam nhân, cô ta khi còn sống tôi còn không có hứng thú muốn biết, chết rồi thì tôi càng không có hứng thú, tôi có thể thẳng thắn thành khẩn nói với anh, nghe thấy tin tức tử vong về cô ta, cảm giác của tôi không phải là thương tâm mà là giải thoát!"
Triệu Quốc Cường cảm thấy bi ai, không chỉ bởi vì Hồng Trường Thanh, cũng vì Trương Minh Trung, bọn họ hiển nhiên đều là người thất bại trong cuộc sống. Trương Minh Trung tuyệt đối không giống như những gì hắn nói, hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ là không muốn nói. Mấy người có liên quan chặt chẽ tới Hồng Trường Thanh đều là lựa chọn trầm mặc, Triệu Quốc Cường cuối cùng cũng tới điều tra Hồng Thi Kiều.
Hắn tự mình tới Tân Hải một chuyến, ở ban chiêu thương gặp được Hồng Thi Kiều.
Hồng Thi Kiều hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi bi thương vì mất đi người thân, mắt sưng húp, trước đó cô ta cũng đã xin nghỉ một ngày, có điều lập tức lại quay về đi làm.
Cảnh sát tìm tới cô ta cũng là việc trong tình lý, nhưng có chút bất ngờ là cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng lại tự mình tới tìm cô ta để hỏi tình huống.
Triệu Quốc Cường đi cùng với Trình Diễm Đông tới, Trình Diễm Đông không hề tham gia vào toàn bộ quá trình, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện riêng.
Nghe thấy Triệu Quốc Cường hỏi về vụ án của cô mình, Hồng Thi Kiều lại bị gợi lên sự thương tâm, không nhịn được cúi đầu gạt lệ.
Triệu Quốc Cường chờ tình tự của cô ta bình phục lại mới hỏi: "Cô có cái nhìn như thế nào về vụ án này? Có manh mối gì đáng để coi trọng không?"
Hồng Thi Kiều nói: "Cô tôi là bị Trần Cương hại chết!"
" Vì sao cô lại có kết luận như vậy?"
Hồng Thi Kiều lau khô nước mắt, dũng cảm nhìn Triệu Quốc Cường rồi nói: "Cô tôi lúc sinh tiền từng nói, nếu có một ngày cô ta có bất trắc gì thì người hại cô ta chính là Trần Cương. "
Triệu Quốc Cường nói: "Chỉ dựa vào một câu nói của cô ta, không thể đưa ra phán đoán như vậy. "
Hồng Thi Kiều nói: "Trần Cương lợi dụng chức quyền, bức bách cô tôi và hắn trường kỳ bảo trì quan hệ lưỡng tính, hắn chính là một tên bại hoại trà trộn vào đội ngũ cán bộ. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tiểu Hồng, tôi nghĩ cô nên phân rõ một chuyện, tôi hiện trại đang tra án hình sự chứ không phải án cán bộ vi phạm kỷ luật, tôi muốn cô cố gắng cung cấp những chứng cứ có lợi cho tình tiết vụ án về phần về phần chuyện cán bộ nào vi phạm kỷ luật thì cô có thể phản ánh với bộ môn kiểm tra kỷ luật, tôi cũng có thể giúp cô. "
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: "Cô tôi trước đó không hài lòng với công tác hiện tại của mình, cho nên nhiều lần đề xuất muốn được đổi mới công tác với Trần Cương, còn từng nói với hắn, nếu hắn không giúp giải quyết vấn đề công tác thì sẽ công khai quan hệ của hai người bọn họ, tôi nghĩ là Trần Cương nhất định là bị cô tôi bức quá, sợ quan hệ giữa sợ bọn họ bị vạch trần, cho nên bí quá hoá liều làm ra chuyện giết người diệt khẩu. "
← Ch. 1135 | Ch. 1137 → |