Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1137

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1137: Phản ứng dây chuyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hồng Thi Kiều không phải cảnh sát, cô ta chỉ dựa theo tư duy lô-gích của mình để phân tích vấn đề. Triệu Quốc Cường đương nhiên sẽ không công nhận toàn bộ suy luận của cô ta, nhưng suy luận của cô ta cũng vô cùng có đạo lý, nếu Hồng Trường Thanh thực sự từng bước ép sát Trần Cương, Trần Cương dưới tình huống bị bức ác quá, cũng có thể mất lý trí, làm ra chuyện diệt khẩu, Triệu Quốc Cường nói: "Nói chuyện dượng cô đi. "

Hồng Thi Kiều nói: "Có lẽ anh nên trực tiếp đi hỏi hắn. " Tuy rằng cô đã chết, nhưng Hồng Thi Kiều vẫn không muốn bình luận về quan hệ vợ chồng của bọn họ.

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đã hỏi hắn rồi, hắn không muốn nhắc tới quan hệ với cô cô, cũng không cung cấp bất kỳ manh mối gì cả. Tôi nhìn ra được hắn có oán niệm rất lớn với cô cô, tình cảm đối với cô ta cũng rất đạm mạc. " Triệu Quốc Cường cũng không phải là bới chuyện, hắn là muốn dẫn dắt lời nói của Hồng Thi Kiều.

Hồng Thi Kiều không hề kích động như dự kiến, cô ta khinh thường nói: "Hắn có gì mà oán giận? Nếu không có cô tôi thì hắn liệu có được vị trí hôm nay không? Lúc trước còn không phải là hắn đã đẩy cô tôi vào lòng Trần Cương ư? Ai cũng đều có thể khinh thường cô tôi, nhưng chỉ có hắn là không thể, anh có thể đi hỏi thử hắn, hắn ở ở bên ngoài rốt cuộc có mấy người tình?"

Triệu Quốc Cường nghe mà to cả đầu, xem ra cuộc sống tình cảm hai vợ chồng của Trương Minh Trung và Hồng Trường Thanh rất đặc sặc, chẳng ai tốt đẹp gì cả.

Hồng Thi Kiều nói xong liền ý thức được mình nói nhiều quá rồi, cũng ý thức được mình đã bị Triệu Quốc Cường cho vào bẫy, có chút bất mãn nhìn hắn: "Triệu cục, ngài còn muốn biết gì nữa?"

Triệu Quốc Cường mỉm cười nói: "Không có gì nữa cả, cô yên tâm, tổ của chuyên án chúng tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất phá án và bắt giam. Nhất định sẽ cho người chết một cái công đạo, cho các cô một cái công đạo. "

Triệu Quốc Cường rời khỏi phòng, ra tới trên hành lang thì nhìn thấy Trương Dương đang chắp tay sau lưng lắc lư đi tới ban chiêu thương, Triệu Quốc Cường lập tức dừng chân, có chút có hứng thú nhìn Trương Dương, còn nói nữa à, thằng cha này vẫn có vài phần khí chất lãnh đạo. Không đợi đi đến trước mặt Triệu Quốc Cường. Trương đại quan nhân đã bật cười, cười như ánh mặt trời tỏa sáng: "Triệu cục, khéo quá nhỉ!"

Triệu Quốc Cường ý vị thâm trường nói: "Chỉ sợ không phải là trùng hợp?"

Trương Dương gật đầu: "Tôi xuất hiện ở đây thì không tính là trùng hợp, anh xuất hiện ở đây cũng không bình thường, hai chúng ta gặp gỡ ở đây chính là trùng hợp thuần túy. "

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đến tìm đồng chí Hồng Thi Kiều để tìm hiểu một số tình tiết vụ án. "

Trương Dương mời: "Tới văn phòng của tôi ngồi chơi đi. "

Triệu Quốc Cường tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn: "Sao? Nghĩ thông rồi à? Định tiết lộ chút tin tức cho tôi ư?"

Trương Dương cười nói: "Tóm lại là chỉ có lợi đối với anh thôi. "

Triệu Quốc Cường đi theo hắn tới văn phòng.

Phó Trường Chinh sớm pha tra xong rồi, nhìn thấy bọn họ tới thì cười cười xoay người đi. Trương Dương làm động tác mời, mời Triệu Quốc Cường ngồi xuống trước bàn trà.

Triệu Quốc Cường nói: "Còn nói là trùng hợp nữa à? Tôi thấy anh là súc mưu từ lâu rồi. Có phải Trình Diễm Đông đã nói với anh tôi đến Tân Hải để tìm hiểu tình huống hay không?"

Trương Dương cười nói: "Anh đừng quên. Nơi này là Tân Hải, tôi là bí thư thị ủy của nơi này, trên một mẫu ba phân đất của tôi, nhất cử nhất động của anh tất cả đều nằm trong tầm mắt của tôi. "

"Anh chắc không phải đang giám thị tôi chứ?"

Trương Dương nói: "Giám thị cục trưởng thị cục, anh cho rằng đầu óc của tôi có bệnh à?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi còn có việc, anh có chuyện gì thì nói mau đi. "

Trương Dương nói: "Hồng Thi Kiều có cung cấp manh mối hữu dụng gì cho anh không?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi có cần thiết phải báo cáo với anh không? Mà tôi bực lắm nhé, tra án là chuyện của cảnh sát chúng tôi. Anh đi theo làm gì? Anh nếu thật sự muốn thật sự muốn giúp thì cung cấp chút manh mối đi. Không muốn giúp thì tránh xa ra, tôi nói này, anh rốt cuộc là có dính dáng gì tới việc này. Hay là rảnh quá không có việc gì, muốn muốn tìm chút việc vui để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ư?" Triệu Quốc Cường rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

Trương đại quan nhân lại rất, hắn cười nói: "Sao nóng thế, tôi bảo này, anh có thể đừng nóng thế được không? Làm chuyện gì cũng phải từ từ chứ, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng đâu. "

Triệu Quốc Cường cười khổ nói: "Tôi sợ anh rồi đấy, anh đứng nói chuyện thì thắt lưng không đau, tôi đến Bắc Cảng mới được vài ngày đã có một vị nữ cán bộ bị giết, tôi nếu không nhanh chóng phá án thì người khác sẽ nhìn tôi như thế nào?"

Trương Dương nói: "Hồng Thi Kiều đối đãi với vấn đề có chút cực đoan, cô ta cho rằng vụ án này chính là Trần Cương làm!"

Triệu Quốc Cường nhìn Trương Dương một cái: "Anh biết cô ta nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Cô ta trước đó đã tới tìm tôi, nhờ tôi giúp phản ánh, cô ta cho rằng Hồng Trường Thanh là Trần Cương giết. "

Triệu Quốc Cường nói: "Trước đó anh sao không nói?"

Trương Dương nói: "Tôi không phải lo lắng những lời này có thể sẽ tạo thành ngộ đạo tới anh ư? Cho nên không thể nói được. "

Triệu Quốc Cường nói: "Anh cho rằng sức phán đoán của tôi kém như vậy à? Chỉ dựa vào một câu của cô ta mà tôi sẽ tới bắt bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố thẩm vấn ư?"

Trương Dương nói: "Cấp bậc của anh hình như không đủ. "

Triệu Quốc Cường nghiêm mặt nói: "Vương tử phạm pháp đồng tội với dân, huống chi là bí thư Ủy ban kỷ luật cấp thành phố. "

Trương Dương nói: "Trần Cương không thể giết chết Hồng Trường Thanh. "

Triệu Quốc Cường nói: "Anh vì sao có kết luận như vậy?"

Trương Dương nói: "Chút chuyện giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh rất nhiều người đều biết, Trần Cương muốn giết người diệt khẩu thì người hắn phải giết nhiều lắm."

Triệu Quốc Cường nói: "Anh biết ư? Anh nếu biết hành vi trái pháp luật loạn kỉ cương của Trần Cương thì vì sao không báo cáo lên cấp chết? Vì sao dung lưu cho hạng phần tử hủ bại như Trần Cương tiếp tục đứng ở trong bộ môn kiểm tra kỷ luật?"

Trương Dương nói: "Anh trước tiên đừng có gào thét với tôi, cũng đừng nghĩ tôi như hắn, tôi là đang trình bày một sự thật, chúng ta đang thảo luận tình tiết vụ án!"

Triệu Quốc Cường tức giận nói: "Tôi thảo luận tình tiết vụ án gì với anh? Tôi có cần phải làm thế không? Anh biết mà không báo chính là thông đồng làm bậy!"

Trương Dương nói: "Anh lại chụp mũ tôi rồi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Anh quan tâm tới vụ án của Hồng Trường Thanh như vậy, rốt cuộc là vì sao? Anh minh bạch!"

Trương Dương nói: "Tôi chính là muốn giúp anh thôi, để anh đừng để bị chuyện ngoài mặt mê hoặc, đừng chuyên chú quá vào quan hệ giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh. "

Triệu Quốc Cường nói: "Nói nhiều như vậy rồi, anh vẫn còn không phải là muốn bảo hộ Trần Cương ư, sợ bởi vì vụ án này mà để ra quan hệ của Trần Cương và Hồng Trường Thanh. "

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Tôi thừa nhận, quan hệ cá nhân của tôi và Trần Cương không tồi, tôi không hy vọng hắn bị té ngã như vậy, công bình mà nói thì người này trừ tác phong có chút tật xấu ra thì công tác vẫn không tồi. "

*****

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi hiện tại bắt đầu minh bạch vì sao Văn Hạo Nam thích tra anh như vậy, xem ra không phải vấn đề của hắn mà là vấn đề của anh. "

Trương Dương nói: "Anh đang hoài nghi tôi?"

Triệu Quốc Cường nói: "Trước đây cũng không hoài nghi, có điều hiện tại bắt đầu hoài nghi rồi. " Di động của hắn lúc này đổ chuông, làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hắn và Trương Dương. Triệu Quốc Cường cầm điện thoại, nghe thấy một thanh âm nói khẽ: "Triệu cục, báo cáo một tin tức cho anh, Trần Khải đã bỏ trốn rồi!"

Triệu Quốc Cường nghe vậy thì ngẩn ra, hắn lớn tiếng nói: "Anh là ai?"

Đối phương cười lạnh một tiếng: "Anh không cần biết, Trần Khải đang trốn về phía nam, đoạn thời gian gần đây hắn luôn bàn quan hệ với phía Miến Điện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là trốn tới đó, anh tốt nhanh mau mau chuẩn bị sẵn sàng đi, tránh để hắn chạy thoát. " Nói xong thì gác máy.

Triệu Quốc Cường trong nhất thời ngây ra đó.

Trương đại quan nhân ngồi ở cạnh hắn, đã nghe rõ hết cuộc đối thoại vừa rồi, hắn có thính lực cỡ nào chứ, đừng nói Triệu Quốc Cường ngây ra đó, Trương đại quan nhân cũng giật mình không nhỏ, Trần Khải không ngờ lẩn trốn vào lúc này, chuyện phiền toái thật rồi, nhất định là hắn cho rằng đại ca lần này cần sẽ gặp chuyện không may, thừa dịp chuyện vẫn chưa hoàn toàn bại lộ thì lẩn trốn trước, Trương Dương sở dĩ lên tiếng cho Trần Cương, vẫn là vì không muốn hắn bị moi ra sớm như vậy, không muốn cố gắng trước đây của mình là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng chuyện không phát triển giống như trong dự đoán của mình, cái chết của Hồng Trường Thanh đã đảo loạn tất cả, chuyện cứ liên tục xảy ra, chỉ sợ phiền toái lớn rồi.

Triệu Quốc Cường lặng lẽ đứng dậy, hắn nói với Trương Dương: "Về sau tôi sẽ tìm anh!"

Trương Dương nói: "Ai gọi điện thoại tới vậy?"

Triệu Quốc Cường nhíu mày: "Gì cơ?"

" Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?"

Triệu Quốc Cường lắc đầu: "Tôi cần phải báo cáo với anh à. "

Trương Dương nói: "Anh đừng đi vội, tôi có một số việc muốn nói với anh. "

" Tôi có việc gấp!"

" Việc gấp gì? Chẳng qua là cú điện thoại nặc danh đó nói với anh là Trần Khải đã bỏ trốn!"

Sắc mặt Triệu Quốc Cường thay đổi, lỗ tai của thằng cha này sao thính thế? Không ngờ đã nghe rõ nội dung cú điện thoại của mình, sớm biết rằng như vậy, mình nên ra ngoài mà nghê máy.

Trương Dương nói: "Không cần không cần đề phòng tôi như phòng trộm. "

Triệu Quốc Cường cầm di động của mình lật qua lật lại xem, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi.

Trương Dương nói: "Anh chắc không phải đang hoài nghi tôi cũng lắp thiết bị nghe trộm vào máy của anh chứ?"

Triệu Quốc Cường nói: "Anh muốn nói gì?"

Trương Dương nói: "Khi tôi vừa tới Bắc Cảng, Kiều Mộng Viện và Thì Duy lái xe tới chỗ tôi chơi, chiếc Mercedes của Kiều Mộng Viện bị người trộm đi, chính là có cú điện thoại nặc danh nói cho tôi biết, xe đã đưa lên Hưng Long hiệu, cho nên tôi mới cùng Trình Diễm Đông dẫn cảnh sát tới, có hành động phá án vượt địa bàn, quả nhiên, thực sự ở trên Hưng Long hiệu lục soát ra được chiếc ô tô bị mất trộm, phát hiện rượu vang buôn lậu giá trị năm trăm vạn, về sau người này lại ba lần bảy lượt gọi điện thoại tiết lộ cho tin tức tôi, tôi phát hiện hắn căn bản không phải muốn giúp tôi, mà là muốn nắm mũi của tôi dắt đi, lợi dụng tôi để làm việc cho hắn, hòng đạt được mục đích mà không muốn ai biết. "

Triệu Quốc Cường lặng lẽ gật đầu, hắn gọi điện thoại cho Trần Khải, điện thoại quả nhiên không thể nối được, Triệu Quốc Cường ra hiệu cho Trương Dương đợt một lát rồi nói, hắn lại gọi điện thoại cho phân cục khu khai phá, biết được Trần Khải hôm nay căn bản không đi làm. Triệu Quốc Cường lòng trầm xuống, xem ra cú điện thoại nặc danh này cũng không phải là tự dưng mà có, Trần Khải tám chín phần mười đã bỏ trốn rồi. Hắn nhanh chóng an bài, sai người bắt đầu tìm kiếm Trần Khải, làm xong tất cả, hắn mới đặt điện thoại sang một bên, nhìn Trương Dương rồi nói: "Tôi nghĩ hiện tại tới lúc chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi. "

Trương Dương tiếp tục đề tài vừa rồi: "Sau khi Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, tiến hành một loạt hành động mạnh mẽ vang dội, ngoài mặt thì nhìn hắn tựa hồ làm được một số việc, nhưng trên thực tế hắn chỉ khiến Bắc Cảng càng thêm hỗn loạn mà thôi, hắn cũng nhận được rất nhiều điện thoại nặc danh, chính những cú điện thoại này đã khiến hắn biến cục diện của Bắc Cảng thành càng lúc càng loạn. "

Triệu Quốc Cường đặt di động trên bàn trà, nhìn đèn tín hiệu lóe ra, hắn nói khẽ: "Anh là nói, tên nặc danh này lặp lại trò cũ, muốn dắt mũi tôi đi. "

Trương Dương nói: "Hắn muốn làm gì thì tôi không biết, nhưng hắn đối với anh tuyệt đối sẽ không không có hảo ý. "

Triệu Quốc Cường nói: "Nhưng Trần Khải rất có thể đã đào tẩu. "

Trương Dương nói: "Triệu cục, tôi cảm thấy Bắc Cảng lần này có thể sẽ thực sự xảy ra đại sự!"

Triệu Quốc Cường nhìn hắn: "Trương Dương, anh rốt cuộc có bao nhiêu chuyện đang giấu tôi?"

Trương Dương nói: "Chuyện Không nắm chắc thì tôi không thể nói được. "

Triệu Quốc Cường nói: "Bất kể anh xuất phát từ mục đích như thế nào thì cũng chỉ là đang bảo vè Trần Cương, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với anh, chuyện của Trần Cương tôi không thể ém xuống được, hắn đã có hành vi vi phạm kỷ luật, tôi phải báo cáo lên cấp trên. "

Trương Dương nói: "Nhưng chuyện của hắn chắc không liên quan gì tới bản thân vụ án này, anh có cảm thấy cái chết Hồng Trường Thanh có lẽ chỉ là một mở đầu hay không, có người muốn thông qua cái chết của cô ta, để khơi ra một loạt người và sự kiện, cái mà chúng ta hiện tại đang nhìn thấy chỉ là một bộ phận của phản ứng dây chuyền?"

Triệu Quốc Cường nói: "Phản ứng dây chuyền gì?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy chuyện lần này có chút kỳ quái. "

Triệu Quốc Cường lại đứng dậy: "Trương Dương. Tôi khuyên anh một câu, đừng hỏi đến vụ án này, vụ án chỉ có cơ quan công an chúng tôi đi tra xét, về phần Trần Cương, chuyện của hắn anh tốt nhất cũng đừng động vào, thứ cho tôi nói thẳng, anh có thể đâu, anh không quản được gì cả! Phát triển của Chuyện Không phải anh có thể nắm giữ được. "

Những lời này của Triệu Quốc Cường cũng không có nói sai, phát triển của chuyện quả nhiên không phải Trương Dương có thể nắm giữ được, Trần Khải lẩn trốn, sau khi hắn biết đại ca đã bị dính dáng tới chuyện của Hồng Trường Thanh thì hắn bắt đầu bi quan tuyệt vọng, hắn cho rằng lần này đại ca bất kể là như thế nào cũng sẽ không thoát khỏi được chế tài của pháp luật, hắn không muốn bị liên lụy. Tuy rằng là anh em ruột, nhưng hắn hiển nhiên không chuẩn bị Trần Cương cùng chung hoạn nạn với Trần Cương. Từ lúc bị Trương Dương nắm thóp. Hắn đã liền bắt đầu tìm cách rời khỏi, cái chết của Hồng Trường Thanh, đại ca bị liên lụy, khiến hắn đột nhiên hạ quyết tâm, hắn phải đi, vào những lúc như thế này nếu cứ tiếp tục do dự thì chỉ sợ có muốn chạy cũng không được.

Trần Khải bỏ đi không có nói với bất kỳ ai. Bao gồm cả đại ca của đại ca, cho nên Trần Khải bỏ trốn đối với mọi người mà nói thì đều rất đột nhiên. Người bị đả kích lớn nhất là Trần Cương, Trần Cương bỗng nhiên ý thức được mình đã bị người chung quanh vứt bỏ. Ngay cả em ruột của hắn cũng bỏ trốn, thậm chí khi đi cũng không muốn nói với hắn một tiếng.

Trần Cương đã đoán trước được chuyện mình sớm muộn gì cũng bị song quy, bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu vẫn ở Lâm Mông, chuyện bên này hắn không thể không nghe nói, cho dù hắn không biết thì Triệu Quốc Cường cũng đã có được nhật kí và ghi âm mà Hồng Trường Thanh lưu lại, chỉ bằng hai thứ này đã đủ khiến mình thân bại danh liệt rồi, có lẽ còn có thể bị bỏ tù. Đối với cán bộ như hắn mà nói thì thanh danh và sinh mạng đều quan trọng như nhau, nhưng, hắn chỉ sợ không thể vãn hồi được thanh danh của mình, về phần sinh mệnh, có trời mới biết được sẽ đi về đâu?

*****

Chỉ là cho tới bây giờ vẫn không có lãnh đạo nào tìm hắn nói chuyện, Trần Cương vẫn ngồi yên trên cương vị công tác, thật ra hắn cũng không muốn, nhưng hắn căn bản không có lựa chọn nào khác, hắn ngồi ở chỗ này không phải để sử dụng quyền lực của hắn mà là đang chờ đợi chế tài.

Bí thư thị ủy Hạng Thành chủ động gọi điện thoại tới, bảo hắn tới văn phòng của mình một chuyến.

Trần Cương tâm thần hoảng hốt tới trước mặt Hạng Thành.

Hạng Thành nhìn Trần Cương, từ sau khi tin Hồng Trường Thanh chết được truyền ra mới chỉ có hai ngày ngắn ngủn, nhưng Trần Cương rõ ràng đã già đi rất nhiều. Hạng Thành cũng không hề cảm thấy bất ngờ, bất kỳ ai dưới áp lực tâm lý lớn như vậy cũng sẽ sinh ra biến hóa, Trần Cương có thể kiên trì không rồi ngã xuống đã không rất không dễ dàng gì rồi.

Ánh mắt Hạng Thành lộ ra vẻ nghiêm khắc: "Biết tôi gọi anh tới là vì chuyện gì không?"

Trần Cương lắc đầu, tuy rằng hắn đã đoán được một hai, nhưng hắn không muốn trả lời, dù sao cũng chẳng phải là chuyện tốt.

Hạng Thành nói: "Trần Khải đã đi đâu rồi?"

Trần Cương lại lắc đầu: "Tôi không biết, hắn là người trưởng thành, nghĩ gì, làm gì đều không cần phải báo cáo với tôi!"

Hạng Thành nói: "Theo như tôi biết thì Trần Khải đã rời khỏi Bắc Cảng, trước mắt không ai biết hắn đang ở đâu, hắn vì sao lại đi một cách vô thanh vô tức như vậy, tôi nghĩ anh là anh trai thì cũng phải biết một chút. "

" Tôi không biết! Nếu tôi biết thì tôi đã không để hắn đi. "

Ngữ khí của Hạng Thành trở nên nghiêm khắc: "Tôi nghĩ nên nói với anh một số việc, trong nhà Hồng Trường Thanh đã tìm được một quyển nhật kí của cô ta, có một số băng ghi âm, một bộ phận tương đối lớn trong đó đều có liên quan tới anh, lão Trần, anh có gì muốn giải thích về chuyện này không?"

Trần Cương nói: "Cần giải thích ư? Tôi thừa nhận, tôi và Hồng Trường Thanh có quan hệ bất chính, ngài không phải không biết mà?"

"Anh?" Hạng Thành bị thái độ của Trần Cương chọc giận, y vỗ mạnh lên bàn: "Trần Cương, anh chẳng lẽ còn không nhận thức được sai lầm của mình ư? Đến hiện tại, chỉ có chủ động khai báo với tổ chức về sai lầm của anh mới là điều anh phải làm. "

Trần Cương nói: "Khai báo sai lầm sai lầm? Khai báo tôi và Hồng Trường Thanh lăng nhăng với nhau ư? Chủ động yêu cầu tổ chức song quy tôi sao? Hay là thừa nhận tôi đã giết Hồng Trường Thanh, để giữ danh dự và quan chức nên tôi đã giết cô ta. "

Hạng Thành căm tức nhìn Trần Cương: "Anh phải nhận rõ hiện thực!"

Trần Cương nói: "Bí thư Hạng, ngài không cần ba lần bảy lượt nhắc nhở tôi, bảo tôi đi nhận tội ư? bảo tôi một mình gánh hết tất cả trách nhiệm ư? Dựa vào gì? Tôi thừa nhận mình không sạch sẽ, nhưng Bắc Cảng có nhiều quan viên như vậy, ai dám đường đường chính chính đứng ra, vỗ ngực nói một câu là mình trong sạch vô tội?"

Hạng Thành tức giận nói: "Tự anh phạm sai lầm, vì sao cứ muốn đổ trách nhiệm lên đầu người khác. "

Trần Cương cười lạnh một tiếng: "Tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi, Trần Cương tôi không phải là người tốt, Trần Cương tới thích nữ nhân, anh biết từ trước rồi mà, rất nhiều người cũng đều biết, vì sao trước đây các anh có thể dễ dàng tha thứ cho tôi, mà hiện tại lại chỉ muốn mau mau đẩy tôi đi, là tôi đáng chết hay là tôi dễ bắt nạt? Chuyện tôi làm tôi có thể thừa nhận, nhưng chuyện tôi không làm thì tôi vì sao phải thừa nhận? Cái chết của Hồng Trường Thanh không liên quan gì tới tôi!"

Hạng Thành nói: "Ai nói cái chết của cô ta có liên quan với anh? Nhưng quan hệ của anh và cô ta không thể che giấu được nữa, không phải tôi không muốn giúp anh, mà là cấp trên đã biết chuyện của anh rồi, lần này không ai bảo vệ được đâu. "

Trần Cương lắc đầu nói: "Cho rằng tôi nhìn không thấu à? Tôi đã sớm nhìn thấu rồi, chuyện lần này, tốt nhất là tôi không sao, nếu tôi có chuyện, hậu quả thì anh rõ hơn bất kỳ ai. " Trần Cương đã công khai trở mặt, cho dù là đối mặt với vị này Hạng Thành, hắn cũng không bận tâm tới mặt mũi nữa.

Hạng Thành tức giận nói tức giận nói: "Anh đang uy hiếp tôi, anh dựa vào gì mà uy hiếp tôi? Bản thân anh làm chuyện xấu, tự anh đi mà gánh trách nhiệm. "

Trần Cương nói: "Không ai sạch sẽ cả đâu!" Hắn nói xong liền xoay người rời khỏi, căn bản không bận tâm tới sắc mặt của Hạng Thành.

Mặt của Hạng Thành đã bị Trần Cương khiến cho tức giận đến nỗi vặn vẹo, y cảm thấy ngực có chút tưng tức, qua một hồi lâu mới giảm bớt, hắn nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên.

Điện thoại vang lên vài tiếng chuông thì đối phương bắt máy.

Hạng Thành nói: "Hắn điên rồi, chỉ sợ sẽ nói lung tung. "

Đối phương trầm mặc trong chốc lát rồi nói khẽ: "Anh không cần quản hắn, hắn không dám nói lung tung đâu. "

"Trần Khải bỏ trốn rồi. "

"Có người ở đang Có người ở sau lưng bố cục, đang liên tiếp bày ra âm mưu, tôi sẽ tra ra hắn!"

Trần Cương trở lại văn phòng của mình ở gần như đã ngả bài trước mặt Hạng Thành khiến trong lòng hắn thư thái hơn một chút, thư ký lặng lẽ bước vào, hắn cũng nghe thấy phong phanh, biết tâm tình của Trần Cương không tốt, không dám nói với hắn mà lặng lẽ đặt một phong thơ trước mặt Trần Cương.

Trần Cương cầm phong thư mở ra, trong phong thư chỉ có một tấm ảnh, ảnh gia đình của hắn, khiến Trần Cương hoảng sợ là, trừ hắn ra, trên mặt của mỗi người đều bị đánh dấu X, tay Trần Cương run run, hắn nhắm chặt hai mắt lại, cảm thấy tim của mình như đang bị tan ra thành từng mảnh nhỏ.

Trần Cương cầm điện thoại, mới ấn được hai số thì liền bỏ xuống, hắn vô cùng bất an. Đứng lên ra ngoài cửa, bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu đổ mưa.

Trần Cương lên ô tô của mình, tự lái xe đi, hắn vừa lái xe vừa lưu ý động tĩnh của xe phía sau, phía sau tựa hồ có một chiếc ô tô màu xám đang theo đuôi hắn, Trần Cương điện thoại di động điện thoại di động, hắn bấm số điện thoại của Trương Dương: "Trương Dương, tôi gặp phiền toái rồi, có người đang theo dõi tôi. "

Trương Dương nói: "Lão Trần, anh quá khẩn trương rồi, chuyện có lẽ không phải như anh nghĩ đâu. "

Trần Cương nói: "Tôi biết các anh đều muốn tôi chết, tôi chết rồi thì những chuyện xấu mà các anh đã làm sẽ không bị người ta biết. "

Trương Dương nhắc nhở hắn: "Lão Trần, đừng nói linh tinh, anh không lo điện thoại của mình bị người ta nghe trộm ư?"

"Có một cái mạng thôi mà, có gì phải sợ!" Giọng nói của Trần Cương tràn ngập vẻ thê lương.

Trương Dương nói: "Lão Trần, anh bình tĩnh chút đi, anh hiện tại đang ở đâu? Tôi tới đó tìm anh!"

Trần Cương nói: "Không cần, tôi chuẩn bị đi tự thú đây. "

" Tự thú ư?"

Trần Cương ừ một tiếng rồi nói: "Tôi tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi thừa nhận quan hệ giữa tôi và Hồng Trường Thanh, tôi chủ động yêu cầu bị song quy, anh hài lòng chưa, tất cả các anh hài lòng chưa?"

Trương Dương nói: "Lão Trần, anh bình tĩnh một chút, chúng ta cần nói chuyện tử tế với nhau, có lẽ chuyện chưa xấu tới mức đó đâu. "

Trần Cương thở dài: "Anh không đáng để tôi tin, anh và bọn họ đều muốn dồn tôi vào chỗ chết cả thôi!" Trần Cương gác máy, ném điện thoại sang ghế bên cạnh, phía trước lóe lên đèn cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát đã chặn đường hắn.

Trần Cương lắc đầu, giậm phanh, mở cửa xe đội mưa đi ra

Cục trưởng Công an Triệu Quốc Cường suất lĩnh mấy cảnh sát cũng từ trong xe đi ra, Triệu Quốc Cường lớn tiếng nói: "Bí thư Trần, mưa lớn như vậy, ngài muốn đi đâu?"

Trên mặt Trần Cương hiện ra một nụ cười kỳ quái: "Tôi chuẩn bị tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, khai báo những sai phạm của mình!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)