Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1142

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1142: Thương dân như con
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân trước khi ra tay cũng đã nghĩ tới hậu quả, sau khi rời khỏi cảng Phước Long, thằng cha này tắt di động, điều này có nghĩa là không ai tìm được hắn cả.

Ngày hôm sau có vô số cú điện thoại nhưng không tìm thấy Trương Dương, tất nhiên là phải phải tìm Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông bị quấy cho cả đêm không thể yên giấc. Tối hôm đó Trình Diễm Đông đột kích thẩm vấn Liễu Sinh Chính Đạo, sáng sớm, Trương Dương tới bệnh viện thăm Trương Chiến Bị đã tỉnh lại, Trương Chiến Bị thoạt nhìn thì tinh thần cũng không tệ lắm, nhìn thấy Trương Dương đến, giãy dụa muốn ngồi dậy, Trương Dương ấn vai y, nói: "Chú tám, chú đừng động đậy. "

Trương Chiến Bị lộ ra có chút bất an: "Đều tại tôi không tốt, lần này mang tới phiền phức cho cậu rồi. "

Trương Dương cười nói: "Người trong nhà mà, cháu là cháu chú, chú sao phải nói những lời khách khí như vậy với cháu làm gì?"

Trương Chiến Bị nói: "Tôi vốn là cũng muốn nén giận, nhưng đám người Nhật Bản đó lại chọc tôi tức, vu cho chúng tôi là kẻ trộm, lấy đồ của họ, tôi cảm thấy, chúng tôi chịu ủy khuất thì cũng không sao, nhưng không thể để quốc gia cũng phải chịu ủy khuất được, nói cả người Trung Quốc chúng ta thì không được. Chỉ là... đã mang tới phiền phức cho cậu.

Trương Dương cười nói: "Có gì mà phiền phức? Cháu tối hôm qua đã tới chỗ họ, đánh cả đám Nhật Bản một trận rồi. "

Trương Chiến Bị hai mắt sáng rực, nói: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu: "Cháu việc gì phải lừa chú?"

Trương Chiến Bị nói: "Vậy thì tốt quá, có điều.. thế liệu có mang tới phiền toái cho cậu không, cậu là người làm quan, không giống như bọn chân đất mắt toét như chúng tôi. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Yên tâm đi, cháu tự có biện pháp. "

Trương Chiến Bị nói: "Dương nhi, tôi nhờ cậu một chuyện. "

Trương Dương gật đầu nói: "Chú cứ nói. "

" Chuyện lần này có không ít công nhân tham gia. Tôi cũng biết đánh nhau với bọn người Nhật Bản khẳng định sẽ có hậu quả, nếu có phiền toái gì thì để một mình tôi gánh chịu. "

Trương Dương nói: "Có gì mà phiền toái? Cháu ở Tân Hải, nơi này do cháu định đoạt, ai dám tìm chúng ta gây phiền toái?"

Trương Chiến Bị trong lòng kích động, nhưng y cũng là người thông minh. Biết Trương Dương tuy rằng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là việc nhỏ. Trương Chiến Bị nói: "Tôi chỉ sợ lại mang tới phiền toái cho cậu thôi, vạn nhất ảnh hưởng đến cậu. Ông nội cậu khẳng định sẽ đánh gẫy chân tôi. "

Trương Dương nói: "Chú tám à, chú cứ an tâm dưỡng thương đi, những chuyện khác không có bất kỳ liên quan gì tới chú cả. Cháu cam đoan với chú, chuyện này sẽ không mang đến bất kỳ phiền toái nào cho chú và công nhân của chú cả, đúng rồi, chú có thể xác định chuyện bên Nhật Bản mất đồ không liên quan gì tới chúng ta không?"

Trương Chiến Bị ra sức gật đầu nói: "Xác định, lúc ấy trong lều mọi người đều có mặt, vừa mới nằm ngủ, lúc trước tôi đã kiểm tra nhân số rồi. "

Trương Dương nói: "Cháu đã tìm được tên đâm chú bị thương rồi. "

Trương Chiến Bị nói: "Nếu là hiểu lầm thì bỏ đi, lúc ấy loạn như vậy, người trẻ tuổi đó cũng không phải là thực sự muốn đâm tôi. "

" Người trẻ tuổi ư?" Trương đại quan nhân không khỏi ngẩn ra. Liễu Sinh Chính Đạo đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể là người trẻ tuổi.

Trương Chiến Bị nói: "Bộ dạng khoảng hơn hai mươi tuổi, ở trên mi phái có một cái bớt xanh. "

Trương Dương càng nghe càng thấy không đúng, nếu Trương Chiến Bị nói không sai thì như vậy Liễu Sinh Chính Đạo hiển nhiên thay người ta chịu tội.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một giọng nữ ôn nhu nói: "Trương tiên sinh có trong đó không?"

Là Nguyên Hòa Hạnh Tử đến, trong tay cô ta xách một giỏ hoa quả, nhìn thấy Trương Dương trong hòng. Bên trong mắt đẹp của Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi lộ ra vài phần oán trách. Có điều trước mặt Trương Chiến Bị, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không biểu lộ ra, cô ta tới trước mặt Trương Chiến Bị rồi vái một cái thật sâu: "Trương tiên sinh, tôi đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa xin lỗi ngài, xin lỗi bởi vì nguyên nhân của phía chúng tôi đã làm cho Trương tiên sinh bị thương, thật sự là rất áy náy. "

Trương Chiến Bị cũng là người thành thật, vốn hắn đối với người Nhật Bản cũng không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng nhìn thấy thái độ xin lỗi của người ta thành khẩn như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: "Không có gì... không có gì... "

Nguyên Hòa Hạnh Tử đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, nói với Trương Chiến Bị: "Trương tiên sinh, ngài yên tâm, tập đoàn của chúng tôi sẽ gánh vác tất cả phí dụng trị liệu của ngài, cũng sẽ bồi thường tương ứng cho ngài. "

Trương Chiến Bị nói: "Được rồi, được rồi!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử còn nói thêm vài câu với hắn rồi sau đó cáo từ.

Trương Dương cũng đứng dậy rời khỏi.

Hai người ở trong thang máy gặp nhau, Trương đại quan nhân cười cười với Nguyên Hòa Hạnh Tử, trên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại rất lạnh lùng, đối đãi với Trương Dương giống như người qua đường. Cũng khó trách cô ta tức giận, tối hôm qua cô ta gọi vô số cú điện thoại của Trương Dương, thằng cha này lại thủy chung tắt máy, Nguyên Hòa Hạnh Tử cho rằng loại tình huống này cũng không phải là ngẫu nhiên, thằng cha này là rắp tâm cố ý.

Trương đại quan nhân sớm đã có chuẩn bị tâm lý về thái độ lạnh như băng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô đã coi tôi là người qua đường, tôi cũng chẳng việc gì tự tìm mất mặt, cửa thang máy vừa mở ra thì Trương đại quan nhân liền đi ra ngoài, bỏ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại sau lưng, hắn khi đi tới bãi đỗ xe lấy xe thì nghe thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử ở phía sau nói: "Anh đứng lại đó cho tôi!"

Khóe môi Trương đại quan nhân lộ ra ý cười, không để ý đến cô ta mà tiếp tục đi về phía trước.

" Trương Dương, anh có nghe hay không!" Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên tức giận rồi.

Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta chỉ tên gọi họ mình thì mới dừng lại, nặn ra vẻ mặt kinh ngạc: "Cô đang gọi tôi à?"

Vừa hay ở bên cạnh có một con chó chạy qua, Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: "Tôi không gọi anh thì chẳng lẽ gọi nó?"

Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười: "Tôi nói này Nguyên Hòa, cô ở trong lòng tôi khí chất và tu dưỡng trước giờ đều rất khá, sao lại mở miệng ra là đả thương người thế?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Xuất khẩu đả thương người còn tốt hơn là ám tiễn đả thương người!"

Trương đại quan nhân nói: "Nói tôi ám tiễn đả thương người ư?"

" Anh làm thì trong lòng mình hiểu rõ. "

" Ôi, tôi phát hiện người Nhật Bản các cô sao luôn vô lý chiếm ba phần thế nhỉ? Rõ ràng là các cô gây chuyện, sao lại cứ như mình phải chịu ủy khuất ý?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh tối hôm qua vì sao phải tắt máy?"

"Cô có thể tắt máy, vì sao tôi không thể. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi là vì di động không bắt được sóng. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi cũng thế, khéo nhỉ, xem ra hai ta thật đúng là hữu duyên. "

Nhìn bộ dạng cợt nhả của thằng cha này, Nguyên Hòa Hạnh Tử thật sự có chút bất lực, cô ta gật đầu nói: "Trương Dương à Trương Dương, anh là quyết tâm muốn làm hỏng hợp tác giữa chúng ta phải không?"

Trương Dương nói: "Công là công và tư là tư, trước giờ tôi đều là công và tư rõ ràng, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: "Tôi với anh không có bất kỳ liên quan gì cả!"

*****

Trương đại quan nhân nói: "Được, cô đã không tôi là bằng hữu thì hai ta cũng không cần thiết phải nói chuyện nữa, tôi còn có việc!" Thằng cha này xoay người làm bộ muốn đi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh đứng lại đó cho tôi!"

Trương đại quan nhân chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục đi tới xe của mình, vừa mở cửa xe thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đi tới đóng cửa xe lại: "Tôi còn có việc muốn hỏi anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi tốt xấu gì cũng là bí thư thị ủy Tân Hải, chưa từng nghe nói có nhà đầu tư nào dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với cán bộ địa phương cả. "

Mày liễu của Nguyên Hòa Hạnh Tử dựng thẳng, cô ta bị Trương Dương chọc cho giận không thể chịu nổi rồi.

Trương đại quan nhân nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử trước giờ luôn phẳng lẳng như nước không ngờ cũng mất đi trấn định, trong lòng có một loại khoái cảm nói không nên lời, hắn mỉm cười nói: "Có việc gì thì lên xe rồi nói!" Hắn mở cửa xe ngồi xuống, Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi nhưng không lên xe hắn.

Trương đại quan nhân từ gương chiếu hậu nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử lên một chiếc Acura màu trắng ở phía sau, Trương đại quan nhân cười xấu, lái xe ra khỏi bệnh viện.

Trương Dương đỗ xư ở trên dường lớn gần vịnh Sừng Hươu Tân Hải, sau đó thì đi tới bãi biển cách đó không xa. Xe Acura theo sau tới, Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi đỗ xe thì đóng cửa xe thật mạnh, từ hành động này có thể nhìn ra cô ta đã giận tới mất đi trấn định rồi.

Trương Dương đứng trên bờ cát, nhìn mặt biển phương xa, thời tiết rất sáng sủa.

Tâm tình của Trương đại quan nhân rất tốt, tâm tình của Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại có chút phiền muộn, có điều nhìn thấy cảnh sắc như vậy, tình tự phẫn nộ của cô ta cũng dần dần bình ổn, chuyện nếu đã phát sinh, tức giận cũng vô ích.

Trương Dương nói: "Khi Tâm tình không tốt thì nên đến đây đi dạo, sẽ cảm thấy thế giới trở nên đáng yêu hơn, người chung quanh cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh có chỗ nào đáng yêu cả. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cúi người nhặt một hòn đá nhỏ lên, ra sức ném về phía mặt biển, ý đồ thông qua động tác như vậy để phát tiết một chút sự phẫn nộ trong lòng, đáng tiếc khoảng cách quá xa, hòn đá không thể rơi vào trong biển mà rơi xuống bờ cát.

Trương đại quan nhân cũng nhặt một hòn đá lên, dùng hết sức ném một phát, hòn đá bay mất dạng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói: "Trừ khoe khoang uy phong của mình ra thì anh còn có thể làm gì nữa?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô nhìn tôi không vừa mắt à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Lúc trước là ai cung cấp khu làm công cho chúng tôi? Hiện tại là ai cho cảnh sát tới phong tỏa cửa lớn của chúng tôi?"

Trương Dương nói: "Cô đã thấy khách thuê nào mà diễu võ dương oai với chủ nhà như vậy chưa? Ngạo mạn một chút thì tôi cũng không so đo với các cô, nhưng ra tay đánh người chính là vi phạm pháp luật của chúng tôi, ở quốc gia của chúng tôi thì nên tuân theo pháp luật của chúng tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện này cũng là vì khu làm công của chúng tôi mất trộm mà dẫn tới, tôi hỏi anh, tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi từ lúc tới Tân Hải, chỉ khu làm công thôi cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh mất trộm, phía chính phủ Tân Hải các anh có phải nên gánh vác trách nhiệm hay không? Cảnh sát của các anh chẳng lẽ là để làm cảnh à? Vì sao anh không nghĩ tôi vấn đề của mình mà cứ đi nhắm vào chúng tôi?"

Trương Dương nói: "Tôi không nhắm vào các cô, là nhân viên của phía Nhật Bản chưa điều tra gì đã tự tiện xông vào khu nghỉ ngơi của công nhân chúng tôi, còn ra tay đánh người của chúng tôi, khiến một người bị trọng thương, chuyện này là các cô gây ra trước, cô hiện tại nói với tôi những lời này, là giặc chửi giặc à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: "Tôi không chịu nổi cái tính ích kỷ và ngạo mạn của anh chúng ta tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi tới Tân Hải là để mưu cầu hợp tác và cùng chung phát triển, nhưng anh lại căn bản không có bất kỳ thành ý gì. "

Trương đại quan nhân nói: "Nếu tôi không có thành ý thì lúc trước các cô đừng hòng thành công tranh thầu. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh cho rằng mình có thể nắm giữ tất cả à? Tôi phát hiện lúc trước tới tìm anh là một sai lầm, nếu tôi không phải niệm tình anh cứu tôi thì tôi đã đem chuyện này ra xử lý thông qua con đường ngoại giao rồi. "

Trương đại quan nhân nói: "Nói như vậy là cô đã thủ hạ lưu tình với tôi, tôi còn phải cám ơn cô mới đúng nhỉ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương, chuyện này sẽ không như vậy là xong đâu, anh đã không có thành ý thì tôi cũng không cần thiết phải nói chuyện với anh nữa. " Nói xong câu đó, cô ta xoay người rời đi, Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng của cô ta rồi lắc đầu, chuyện tối hôm qua khiến hắn và Nguyên Hòa Hạnh Tử không thể tránh khỏi trở thành đối lập, đây cũng không phải là thù riêng, mà tranh đoạt để duy hộ lợi ích của bên mình.

Trương Dương vừa mới mở di động thì Phó Trường Chinh đã gọi vào, lại là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ bảo hắn tới thị lý một chuyến, không cần hỏi cũng biết khẳng định là vì chuyện xảy ra đêm qua.

Bên này vừa gác điện thoại thì Trình Diễm Đông lại gọi tới, từ ngữ khí đã nghe ra Trình Diễm Đông có chút khổ không nói nổi: "Bí thư Trương à, chúng ta đừng vậy được không, xảy ra chuyện rồi ngài vỗ đít bỏ đi, tất cả phiền phức đầu là một mình tôi gánh. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không vui à? Chút tinh thần kính dâng cũng không có, không thấy hổ thẹn với danh hiệu đảng viên ưu tú ư?"

Trình Diễm Đông nói: "Lãnh đạo thành phố thay nhau gọi điện thoại tới, đều nói tôi xử lý không tốt, không thể bắt người Nhật Bản như vậy được, nói không khéo sẽ gây ra ảnh hưởng quốc tế, anh thấy xem nên làm gì bây giờ, tôi sắp không chịu nổi rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi bảo để anh gánh à?"

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Hạng đã lên tiếng rồi, bảo tôi lập tức thả người, chờ chuyện được điều tra rõ đã rồi tính. "

Trương Dương nói: "Anh là cục trưởng công an Bắc Cảng hay là cục trưởng công an Tân Hải?"

Trình Diễm Đông không biết nói gì, ngây ra trong chốc lát rồi mới nói: "Ngài cũng là hắn quản mà. "

Trương Dương nói: "Xảy ra chuyện thì tôi chịu trách nhiệm. "

Trình Diễm Đông nói: "Hiện tại phía Nhật Bản cũng không có động tác gì, xem ra bọn họ vẫn chưa thông qua đường ngoại giao để gây áp lực, tôi thấy ngài hay là mau chóng câu thông với phía Nhật một chút đi. "

Trương Dương nói: "Đã bào rồi, chẳng có gì mà bàn cả. Giờ tôi tới thị lý, người nhất định không thể thả. Anh thả, chúng ta sẽ không thể ăn nói với đám công nhân đó, anh không muốn bị người khác chửi anh là quân bán nước chứ hả?"

Trình Diễm Đông nói: "Tôi hiểu rồi, phía tôi đợi tin tức của anh. "

Sau khi dặn dò Trình Diễm Đông xong, Trương Dương lái xe tới Bắc Cảng, sau khi tới nơi hắn mới biết, chờ mình không chỉ là Cung Kì Vĩ, ngay cả Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn cũng có mặt, ba vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố Bắc Cảng đều ở trong phòng hội nghị của thị ủy. Cục trưởng cục công an Thành phố Triệu Quốc Cường cũng có mặt.

*****

Sau khi Trương Dương đi vào phòng họp thì nhếch môi cười nói: "Sao? Mấy vị đại nhân chuẩn bị mở cuộc họp phê bình tôi hả?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, anh không thể sống yên mấy ngày à? Có phải còn hiềm chuyện gần đây của Bắc Cảng không đủ nhiều không?"

Trương đại quan nhân kéo ghế rồi ngồi xuống: "Sao lại nói vậy?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Anh đừng có mà ở đó giả bộ hồ đồ, tối hôm qua anh đã làm gì? Vì sao tắt di động? Bí thư Hạng gọi ba bốn lần, cán bộ phải mở thiết bị liên lạc hai mươi tư tiếng đồng hồ. Vì sao anh lại cố tình làm trái. "

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung ngài lời này của lời này có ý gì? Ngài muốn phê bình tôi thì cứ trực tiếp phê bình, việc gì phải lôi bí thư Hạng ra?"

Cung Hoàn Sơn tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng: "Tôi không nói anh được à?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, anh có thái độ gì đấy?"

Trương Dương nói: "Thái độ đấy đấy, trước giờ luôn là vậy, nhìn không thuận mắt à? Các anh cách chức tôi chắc?"

Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Anh quá đáng quá rồi, đừng cho rằng tôi không dám cách chức anh!"

Tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía Cung Kì Vĩ.

Trương Dương thản nhiên nói: "Anh làm đếch có cái quyền đấy. "

Lời này cũng đúng, Cung Kì Vĩ thực sự là không có quyền lực này.

Hạng Thành nói: "Mọi người bình tĩnh một chút, gọi tiểu Trương tới đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải là làm phức tạp hóa vấn đề. "So với thái độ kịch liệt của Cung Kì Vĩ và Cung Hoàn Sơn, Hạng Thành vẫn rất ôn hòa.

Triệu Quốc Cường không nói gì, trên thực tế hắn cũng không tiện nói, hôm nay tới đây chủ yếu là làm nền.

Hạng Thành nói: "Tiểu Trương, anh giải thích một chút chuyện tối hôm qua đi. "

Trương Dương nói: "Thật ra chuyện tối hôm qua vốn không có quan hệ gì tới tôi đâu, chuyện phát sinh ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hiện tại quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không còn nằm trong tay tôi, tôi lần này đúng là xen vào việc của người khác. "

Cung Kì Vĩ nói: "Anh đừng có nói mát, có gì thì nói nấy đi. "

Trương Dương nói: "Được rồi, tôi xin nói thẳng, tối hôm qua nhân viên công tác của tập đoàn Nguyên Hòa xảy ra va chạm với công nhân dỡ cảng Phước Long của chúng ta, trong xung đột một công nhân bên ta bị bên Nhật dùng hung khí đâm bị thương, lúc này đã được đưa tới bệnh viện, đây là án kiện hình sự có tính chất rất nghiêm trọng, phó bí thư Cung, ngài thân là người quản lý cao nhất của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngài chẳng lẽ không rõ tiền căn hậu quả của chuyện này?"

Cung Kì Vĩ bị hắn công khai làm khó, có chút bực mình nói: "Tôi biết, tôi không phải đã bảo mọi người phải bình tĩnh xử lý ư?"

Trương Dương nói: "Cái gọi là bình tĩnh của anh là gì? Bắt nhân viên phía Trung chúng ta bảo trì khắc chế à? Anh có tới hiện trường xem không? Mấy trăm công nhân vây quanh ở khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa, nếu tôi không tới, các công nhân đang phẫn uất đã phá tan phòng tuyến của cảnh sát rồi xông vào đòi lại nợ máu với người Nhật Bản rồi đấy. "

Hạng Thành nói: "Tôi không cho rằng đồng chí Kì Vĩ trong chuyện này xử lý sai lầm, bởi vì liên quan tới quan hệ, xử lý không khéo sẽ thành ảnh hưởng ngoại giao, cho nên bảo trì khắc chế là chính xác. "

Trương Dương nói: "Mấy vị lãnh đạo đại nhân à, các anh không tới hiện trường, các anh không thấy được tình cảnh lúc đó đâu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng không thuộc sự quản lý của tôi, nhưng tôi vẫn là quan phụ mẫu của Tân Hải, tôi phải làm chủ cho công nhân tuy rằng, lúc ấy tôi cũng lựa chọn khắc chế rồi, tôi và đồng chí Trình Diễm Đông dẫn một gã phiên dịch tiến vào khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa, xin hỏi các vị, tôi muốn kích hóa mâu thuẫn, chúng tôi liệu chỉ có ba người vào thôi không?"

Mấy người thầm nghĩ trong lòng, với sức chiến đấu của anh, một mình anh cũng có thể đánh ngã cả đám người người ta rồi.

Sự thật cũng chính là như vậy, Trương Dương tiếp tục nói: "Tôi trước tiên là muốn nói chuyện tử tế với họ, tâm bình khí hòa mà nói, chúng ta người bị đâm bị thương, bọn họ ít nhất cũng phải giao ra hung thủ, biểu hiện một chút thành ý, như vậy tôi cũng có thể có cái ăn nói với các công nhân, tôi là đi giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ tới đó rồi, đám Người Nhật Bản rất vô lý, còn nói năng lỗ mãng vũ nhục đảng và quốc gia của chúng ta, tôi là đảng viên, tôi là cán bộ, tôi phải bảo vệ vinh quang của cờ đảng và quốc huy, cho nên tôi đương nhiên cực lực tranh cãi với họ, nhưng đám Người Nhật Bản này động thủ với tôi, bọn họ cảm thấy người của mình nhiều, bên tôi thì ít, tôi tốt xấu cũng là bí thư thị ủy cơ mà? Đám người này không ngờ cuồng vọng không để tôi vào mắt, không mắt không có kỷ luật đảng và quốc pháp, ở trên đất của chúng ta mà dám giẫm đạp lên sự tôn nghiêm và pháp luật của chúng ta, nếu các anh ở hiện trường, các anh còn có thể bình tĩnh được không? Thị trưởng Cung, anh có thể bình tĩnh được không? Người Nhật Bản nếu tất anh hai cái, anh còn có thể tươi cười với họ không? Đánh xong má trái thì anh lại đưa nốt má hải ra ăn tát tiếp ư?"

"Anh... " Cung Hoàn Sơn bị hắn chọc cho tức giận đến nỗi nói không ra lời, thế không phải là sỉ nhục người ta ư?

Cung Kì Vĩ nói: "Anh đừng có tránh nặng tìm nhẹ, người bị thương đó là người sao của Tân Hải ư? Tôi sao nghe nói là chú anh nhỉ?"

Trương Dương nói: "Không sai, là chú tôi, vậy thì sao? Đối đãi với bất kỳ ai tôi cũng đều đối xử bình đẳng, cho dù người bị thương là chú anh thì tôi cũng đòi lại công đạo cho hắn thôi. "

Cung Kì Vĩ mắng thầm trong lòng, xú tiểu tử, ngay cả tôi cũng không buông tha, diễn trò thì diễn trò, thằng nhóc cậu sao ngay cả tôi cũng mắng luôn thế.

Triệu Quốc Cường nói: "Chuyện này tôi cũng tìm hiểu được một chút, tình huống lúc đó quả thực rất phức tạp, tình tự của các công nhân rất kích động, nếu xử lý không thỏa đáng thì chuyện khẳng định sẽ diễn biến tới không thể vãn hồi, phương pháp xử lý của Trương Dương khẳng định là có chỗ thiếu sót, nhưng chúng ta cũng phải nhận thức được, chính nhờ sự xuất hiện của anh ta mới tránh cho hai bên xung đột toàn diện. "

Hạng Thành nói: "Cả đám người đều bị một mình hắn đánh ngã. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi cũng không phải là đánh nhau, tôi là vì duy hộ sự tôn nghiêm của đảng và quốc gia mà chiến. "

Hạng Thành nghĩ thầm thằng nhóc cậu đừng nói đường hoàng như vậy, anh là hạng người gì thì mọi người còn không rõ chắc?

Cung Hoàn Sơn nói: "Anh chạy đến địa bàn của người ta bắt một người Nhật Bản đi, chuyện này hiện tại người ta đã phản ánh lên rồi, khẳng định sẽ lên thành sự kiện ngoại giao. "

"Cái gì gọi là địa bàn của người ta? Là bọn họ chạy đến địa bàn của chúng ta gây sự, cứ mất đồ là nhận định người Trung Quốc chúng ta làm à? Tôi nhổ vào! bắt trộm phải bắt quả tang, có chứng cứ gì mà đổ cho chúng ta?"

Cung Kì Vĩ nói: "Anh chiếm hết tất cả đạo lý, chẳng lẽ mình không có bất kỳ chỗ nào sai ư? Khu làm công của nhà đầu tư Nhật Bản đã không chỉ một lần mất trộm, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, anh vì sao không nghĩ tới vấn đề của bản thân, vì sao anh không thể chỉnh đốn trị an tốt trị an? Cấp cho nhà đầu tư một hoàn cảnh bình an yên ổn?"

Trương đại quan nhân nói: "Chuyện này không phải là tại tôi, chuyện phát sinh ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là phó bí thư Cung ngài phụ trách quản lý, quyền lực và trách nhiệm là cùng tồn tại, tôi không có quyền lực thì không có trách nhiệm, nói lời anh không thích nghe nhé, người nên gánh vác trách nhiệm là anh đó, Hứa Song Kì cũng phải tính vào, chứ không thể đổ cho tôi, tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi xung động, chuyện tôi vốn không nên ra mặt mà tôi lại tới, tôi là xen vào việc của người khác, thái giám không gấp, tôi gấp cái gì?"

Cung Kì Vĩ thật sự là dở khóc dở cười, xú tiểu tử, anh lại mắng tôi! Hắn nghiêm mặt nói: "Trương Dương, những lời này của anh rất vô trách nhiệm, đây là những lời mà bí thư thị ủy nên nói ư? Sao lại bảo là không liên can tới a? Bất kỳ chuyện gì phát sinh ở Tân Hải cũng đều có liên quan tới anh hết. "

Trương Dương nói: "Phó bí thư Cung, những lời này của ngày là đưa tôi lên mây hay là đang chơi tôi đấy!"

Hạng Thành nhìn thấy cả Cung Kì Vĩ và Cung Hoàn Sơn đều bị Trương Dương nói cho cứng họng, trong lòng bất giác Cung Hoàn Sơn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua, y lại không cười nổi nữa rồi, chuyện này không đơn giản như vậy, người Nhật Bản sẽ không dễ dàng chịu để yên. Hạng Thành nói: "Trương Dương, chuyện này phải mau chóng câu thông với phía Nhật một chút, phải hạn chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất, nếu thực sự kinh động tới sứ quán phía Nhật thì chỉ sợ sẽ phiền toái. "

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy chúng ta không nên cố kỵ nhiều như vậy, Trung Hoa lễ nghi lễ nghi chi bang thì không sai, nhưng đó là đối đãi với bằng hữu, nếu người khác không có hảo ý với anh, khí thế bức nhân, anh còn cùng hắn giảng nhân nghĩa đạo đức ư? Dù sao tôi cũng không tin. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện liên quan tới quan hệ đối ngoại thì nhất định phải thận trọng, một lời không hợp thì ra tay đánh người, chỉ có thể khiên chuyện càng hỏng thêm. " Hắn vẫn canh cánh trong lòng những lời chống đối vừa rồi của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Xem ra mấy vị lãnh đạo đều không ủng hộ cách làm của tôi, nhưng cái gì không nên làm tôi cũng làm rồi, nếu phía Nhật thông qua bộ môn thượng cấp để tiến hành trách, một mình tôi sẽ gánh vác trách nhiệm, cam đoan sẽ không liên lụy tới các vị lãnh đạo, mọi người yên tâm. "

Hạng Thành nghe hắn nói như vậy thì lộ ra có chút tức giận: "Anh lại nói linh tinh rồi, nói như vậy là có ý gì? chúng tôi chẳng lẽ là sợ phiền phức ư Chẳng ai nói cậu không nên theo lý mà nói, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, bảo vệ lợi ích của thành thị mình là điều nên làm, ý của chúng tôi là anh hoàn toàn có thể áp dụng phương pháp ổn thỏa hơn, đừng để giương cung bạt kiếm, đao quang kiếm ảnh. "

*****

Trương Dương nói: "Đành chịu thôi, đây chính là phong cách của tôi, giảng đạo lý với người ta, anh có thể ngồi xuống bàn bạc, nhưng đao Nhật Bản người ta cũng rút ra rồi. Tôi luôn không thể giơ cổ ra đợi người ta chặt được? Tôi cũng thừa nhận, trong người Nhật Bản cũng thiếu người tốt, nhưng tối hôm qua cái đám tôi gặp đều là dư nghiệt của chủ nghĩa quân phiệt, làm quan không dám làm chủ cho dân, không bằng về nhà bán khoai lang đi cho rồi, con người của tôi trình độ hữu hạn, lý giải đối với chức trách của bản thân chính là. Tận hết sức của mình để mang tới những ngày tháng an ổn hạnh phúc cho người dân, khi an toàn sinh mệnh của người dân bị uy hiếp, tôi đương nhiên sẽ xông lên lý luận cho họ. Tôi là quan phụ mẫu của Tân Hải, tôi đại biểu cho lợi ích của bọn họ, nếu tôi núp sau lưng làm hạng cháu chắt. Tôi còn có mặt mũi tiếp tục ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Tân Hải nữa không? Các anh cho rằng tôi sai, tôi không nói gì cả, cái tôi quan tâm là người dân nghĩ như thế nào về tôi, chỉ cần bọn họ không cảm thấy tôi là loại hèn, không thấy tôi vô dụng là được rồi. "

Cung Hoàn Sơn nghe mà nhíu mày: "Càng nói càng kỳ cục!! Anh nhìn anh đi, còn giống một cán bộ quốc gia sao? Nói dễ nghe thì anh là khí giang hồ quá nặng, nói khó nghe thì anh chính là... Ài!" Hắn thở dài, không nói hết.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung cứ việc nói khó nghe đi, không sao cả, chỉ cần anh nói đúng thì tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp thu. "

Hạng Thành nói: "Đừng dây dưa trong việc nhỏ nữa, chuyện nếu đã xảy ra thì việc cấp bách của chúng ta không phải đi truy cứu trách nhiệm của ai, mà là nghĩ biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này. Nếu phía Nhật không mở rộng tình thế, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tình thế không thể không mở rộng. Theo như tôi biết thì bây giờ còn có người Nhật Bản bị nhốt tại cục công an Tân Hải, bọn họ sẽ không cứ như vậy mà thôi đâu, người phụ trách của tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đi tìm tôi, cô ta yêu cầu lập tức phóng thích nhân viên phía Nhật bị bắt đó. "

Trương Dương lắc đầu, quả quyết cự tuyệt: "Không được, Liễu Sinh Chính Đạo đó đã thừa nhận là hắn đâm bị thương Trương Chiến Bị. Hắn đã vi phạm pháp luật quốc gia chúng ta, tôi không đồng ý phóng thích hắn. "

Hạng Thành cũng có chút đau đầu với chuyện này, đang định nói gì đó thì thư ký của y bước vào, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm vài câu, sắc mặt của Hạng Thành ác liệt, y đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Hạng Thành vừa mới rời đi thì di động của Trương đại quan nhân đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Trình Diễm Đông, giọng nói của Trình Diễm Đông có chút kích động: "Bí thư Trương, không tốt rồi. "

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, đứng lên đi tới phía trước cửa sổ bắt máy: "Sao? Cứ từ từ mà nói!"

Trình Diễm Đông nói: "Liễu Sinh Chính Đạo bị chúng ta bắt, tối hôm qua hắn thừa nhận là mình đâm bị thương Trương Chiến Bị, nhưng sau khi hắn gặp luật sư thì đã phủ định toàn bộ chứng trước đó, nhất quyết không thừa nhận, còn nói tối hôm qua là chúng ta bức hắn nói. "

Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì có chút kinh ngạc, dù sao biểu hiện của Liễu Sinh Chính Đạo tối hôm qua vẫn rất phù hợp với quy củ võ lâm, nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai, đây vốn chính là tố chất cơ bản mà người trong võ lâm nên có, ngày hôm qua hắn đã thừa nhận là hắn đâm bị thương Trương Chiến Bị, nhưng hôm nay lại thề thốt phủ nhận, lật lọng, người Nhật Bản này thật đúng là không thể tin được. Trương Dương nói: "Không sao, tôi đang họp, đợi lát nữa sẽ về. "

Trương đại quan nhân buông điện thoại, ý thức được mấy người trong phòng họp đều đang nhìn mình, hắn nhếch miệng cười cười, tới bên cạnh Triệu Quốc Cường rồi ngồi xuống, Triệu Quốc Cường nói: "Công nhân Bị thương tình huống thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, hắn là chú họ của tôi!"

Triệu Quốc Cường gật đầu nói: "Không sao là tốt rồi. "

Ước chừng hai mươi phút sau Hạng Thành mới quay lại, hắn mặt mày nhăn tũn, sau khi ngồi xuống thì trước tiên uống ngụm trà rồi sau đó nói: "Trương Dương, anh luôn miệng nói đã bắt được kẻ hành hung, nhưng phía Nhật lại nói anh dưới tình huống thiếu chứng cớ đã khấu lưu người của bọn họ hiện tại hiện tại phía Nhật đã thông qua đại sứ quán của bọn họ đề xuất bộ ngoại giao nước can thiệp vào chuyện này. Tôi đã sớm khuyên anh làm việc phải thận trọng rồi, nhất định phải cân nhắc trước sau, trăm ngàn lần đừng xung động, hiện tại thì hay rồi, càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy ra. "

Trương đại quan nhân vẻ mặt tỉnh bơ: "Có gì mà phải sợ, tôi đã nói rồi, tôi làm thì tôi chịu. "

Cung Kì Vĩ nói: "Nói dễ nghe nhỉ, một người làm một người chịu à, chỉ sợ là anh chịu không được. "

Trương Dương nói: "Mông to cỡ nào thì mặc quần cỡ đó, tôi tự nhận là gánh được!"

Hạng Thành nói: "Hiện tại nói những cái này thì có ích lợi gì? Chuyện đã liên quan tới mặt ngoại giao thì khẳng định sưz phiền toái, đồng chí Kì Vĩ, anh đi chuyện này, nhất định phải giải quyết chuyện này thật tốt, phải chiếu cố tới tình tự của phía Nhật, nhưng cũng đừng để mặt mặt của chúng ta. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, cái gì gọi là chiếu cố tình tự của phía Nhật? Chuyện căn bản chính là bọn họ gây ra, chẳng lẽ bọn họ gây ra chuyện thì chúng ta còn phải cúi đầu xin lỗi ư?"

Hạng Thành nói: "Tôi nói là xin lỗi à? Tôi là bảo làm rõ chuyện này. "

Triệu Quốc Cường Rất ít nói chuyện cũng nói: "Chuyện này trên xử lý cần phải cẩn thận Trương Dương Trương Dương nói đúng, chúng ta không thể cúi đầu. "

Hạng Thành có chút không kiên nhẫn lắc đầu: "Chuyện này các anh xử lý đi, tôi đã đủ phiền rồi, Trương Dương, anh gần đây sao cứ dính tới bộ ngoại giao thế. " Y nói xong thì đứng lên rời khỏi phòng họp.

Cung Hoàn Sơn va Cung Kì Vĩ nhìn nhau, hai người cũng đi.

Triệu Quốc Cường có chút đồng tình nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân nói: "Xin anh đấy, hiện tại đừng có nói những lời vui sướng khi người gặp họa. "

Triệu Quốc Cường nói: "Chuyện này anh làm cũng lỗ mãng lắm, nếu người Nhật Bản kia thừa nhận hành hung thì phải lập tức bắt hắn ký tên vào khẩu cung chứ. "

Trương Dương nói: "Chuyện này là tôi lơ là, đã xem nhẹ sự vô sỉ của người Nhật Bản, thằng chó này không ngờ lại đổi ý. "

Triệu Quốc Cường nói: "Hắn hiện tại không chỉ là đổi ý, mà là cắn ngược lại lại anh, Trương Dương, tội danh uy hiếp bạn bè quốc tế cũng không nhẹ dâu, anh hay là mau đi hoạt động đi. "

Trương Dương nói: "Không cần thiết. "

Trương đại quan nhân ngoài miệng thì nói không cần thiết, nhưng trong lòng nhưng trong lòng cũng biết chuyện này có chút khó giải quyết, rời khỏi phòng họp, ra bên ngoài hắn hắn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông. Trình Diễm Đông trong điện thoại nói với hắn, khẩu cung đã ký rồi, lúc ấy Liễu Sinh Chính Đạo đã ký lên trên, có điều hắn hiện tại một mực nói lúc ấy là bị phía Trung uy hiếp chữ nên mới thừa nhận mình là hung thủ, càng làm cho Trình Diễm Đông bất đắc dĩ, hắn tới bệnh viện đưa ảnh của Liễu Sinh Chính Đạo cho Trương Chiến Bị phân biệt, Trương Chiến Bị xác định người đâm bị thương mình căn bản không phải là hắn, lúc ấy còn có nhân viên của phía Nhật cùng đi, hiện tại chuyện phiền toái rồi. Luật sư Phía Nhật kiên trì đòi bọn họ thả người, nếu Trương Chiến Bị đã nói Liễu Sinh Chính Đạo không phải là hung thủ đâm bị thương hắn, cảnh sát cũng không có lý do tiếp tục giam hắn.

Trương Dương nói: "Cái gì mà không có lý do, cá đám này giữ vũ khí phi pháp, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ câu lưu bọn họ rồi. "

Trình Diễm Đông: "Nói Vừa rồi thị lý gọi điện thoại bảo tôi thả người. "

Trương Dương nói: "Ai gọi?"

" Bí thư Hạng!"

Trương đại quan nhân có chút căm tức, hắn nếu tiếp tục kiên trì, chỉ có thể khiến Trình Diễm Đông khó xử. Trương Chiến Bị là người thành thật, hắn nhận ra không phải không phải là người đâm bị thương mình, thì cũng thành thành thật thật nói ra, Trương Dương thật ra khi tới thăm hắn cũng đoán được rồi, Liễu Sinh Chính Đạo hiển nhiên là người gánh tội thay.

Trình Diễm Đông nghe thấy hắn ở đầu kia điện thoại cả nửa ngày không nói gì thì bảo khẽ: "Trình Diễm Đông, anh thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu Liễu Sinh Chính Đạo không phải hung thủ thì thả hắn ra đã. "

"Thả ư?"

Trương Dương nói: "Có điều chuyện này không thể cứ vậy là xong, anh phải tiến hành điều tra từng nhân viên phía Nhật tối hôm đó, tìm ra hung phạm, tôi nghe ta chú tám nói, người đâm bị thương hắn là một người tuổi còn trẻ, trên mi phải có bớt màu xanh. "

Trình Diễm Đông nói: "Nếu chúng tôi hiện tại lại tiến hành điều tra thì liệu có khiến các lãnh đạo mất hứng hay không?"

Trương Dương nói: "Bọn họ đã bao giờ cao hứng đâu? Nếu Liễu Sinh Chính Đạo không phải hung phạm thì chúng ta đương nhiên phải tìm ra hung phạm rồi. "

Trình Diễm Đông ơ bên kia không nói gì, áp lực mà hắn phải chịu là vô cùng lớn.

Trương Dương nói: "Anh trước tiên thông tri cho phía Nhật, trước khi chuyện này chưa kết thúc, phàm là nhân viên tối hôm qua liên quan tới chuyện này không được quá cảnh. "

Một chiếc ô tô vương miện màu đen đỗ bên cạnh Trương Dương, từ trên xe hai người đi xuống, một người là Nguyên Hòa Hạnh Tử, người kia thì Trương Dương không biết, có điều từ cử chỉ hắn nhìn ra chắc là người Nhật Bản.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt rất lạnh, hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận vì chuyện.

Trương đại quan nhân lại cười ha ha đi tới: "Nhân sinh hà xử bất tương phùng, phu nhân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi tới đây là tìm phó bí thư Cung. "

Trương Dương vừa nghĩ đã biết Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn là vì chuyện cảng, hắn cười nói: "Phu nhân đã chuẩn bị vòng qua tôi ư?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)