Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1143

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1143: Mặt ngoại giao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nguyên Hòa Hạnh Tử hỏi ngược lại: "Anh không phải không phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa rồi sao?"

Trương Dương nói: "Phu nhân cho rằng lợi dụng cái gọi là thủ đoạn ngoại giao thì có thể khiến tôi nhượng bộ ư? Đạo lý ở trong tay tôi, con người của tôi trước giờ đều là là được lý mà không buông tha người ta. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhìn ra mà, anh chẳng những được lý mà không buông tha người ta, anh còn vô lý chiếm ba phần nữa cơ. " Nam tử Nhật Bản đứng bên cạnh cô ta, nói: "Phu nhân, hắn có phải đang quấy rối cô hay không, tôi có thể khống cáo hắn!" Nghe hắn nói thì lại là tiếng Trung Quốc rất chuẩn.

Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn thằng cha này rồi nói: "Cắn hạt dưa chui ra sâu thối, anh là từ đó chui ra hả?"

Nam tử đó căm tức nhìn Trương Dương: "Anh nói năng cẩn thận một chút, tôi là luật sư đại diện của tập đoàn Nguyên Hòa Tôn Hiểu Minh, quản lý vụ kiện tranh chấp lần này, anh còn nói năng lỗ mãng nữa là cẩn thận không tôi khởi tố anh đó. "

Trương Dương nói: "Anh là người Nhật Bản à?"

Tôn Hiểu Minh cũng không phải là người Nhật Bản, hắn có quốc tịch Nhật Bản thì không sai, nhưng hắn là người Hoa hàng thật giá thật, Tôn Hiểu Minh nói: "Pháp luật không có biên giới, đi đến đâu cũng phải tuân theo pháp luật. "

Trương đại quan nhân chậc chậc lấy làm lạ nói: "Người Trung Quốc, người Trung Quốc giúp người Nhật Bản thưa kiện, mới mẻ nhỉ?"

Tôn Hiểu Minh nói: "Sao? Trong lòng có phải đang mắng tôi là Hán gian hay không? Hẹp hòi, tôi là giúp lý không giúp người, anh chờ nhận thư của luật sư đi!"

"Tôi sợ anh à!" Trương đại quan nhân chớp mắt, hung tướng lộ rõ.

Tôn Hiểu Minh nhìn thấy bộ dạng của hắn thì cũng không khỏi có chút chột dạ, Trương đại quan nhân hiện tại là ác danh vang xa, biểu hiện vừa rồi của Tôn Hiểu Minh cũng là để giành được sự tín nhiệm của cố chủ, nhưng hắn cũng ý thức được. Đối phương là hạng người không giảng đạo lý, chọc giận hắn nói không chừng hắn sẽ tẩn mình một trận luôn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôn tiên sinh, anh qua bên kia chờ tôi đi đã, tôi và bí thư Trương có một số lời muốn nói riêng với nhau. "

Tôn Hiểu Minh gật đầu, nhân cơ hội tránh ra.

Đợi cho Tôn Hiểu Minh đi rồi, Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Bí thư Trương. Anh cứ muốn làm to chuyện tới tình trạng không thể vãn hồi thì mới cam tâm à?"

Trương Dương nói: "Cô lầm rồi, không phải tôi muốn gây sự, là các cô gây chuyện trước. Hiện tại một công nhân của chúng tôi còn đang nằm trong bệnh viện, là người của các cô đâm bị thương hắn, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Thứ cho tôi nói thẳng. Chuyện này ầm ĩ lên thì cũng chẳng có lợi gì cho các anh cả, tôi có thể gánh vác tất cả tiền thuốc men và tổn thất tương ứng của công nhân đó. Chuyện này giải hòa ở đây được không?" Nguyên Hòa Hạnh Tử rõ ràng không muốn làm lớn chuyện.

Trương Dương nói: "Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi rồi, tôi là muốn tìm ra hung thủ, là muốn một câu trả lời rõ ràng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nếu không phải chúng tôi bị mất đồ thì việc gì phải chạy tới ký túc xá của công nhân điều tra, xét đến cùng thì cũng là các anh không giữ được trị an của nơi làm việc, là do các anh. "

Trương Dương nói: "Thế cũng không thể thành lý do để các cô đả thương người ta được, nếu các cô thực sự muốn giải quyết chuyện này thì giao ra hung thủ cho tôi, về phần đồ mà các cô bị mất, tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm lại. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Vậy thì không việc gì phải bàn nữa cả?"

Trương Dương nói: "Vấn đề Nguyên tắc, thứ cho tôi không thể nhượng bộ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Được rồi, vậy tôi cũng không cần phải nói chuyện với anh nữa. "

Phía Nhật bởi vì thái độ cường ngạnh của mà rất căm tức, chuyện này đã được phản ánh tới sứ quán phía Nhật, đại sứ phía Nhật đưa ra kháng nghị tới bộ ngoại giao Trung Quốc. Vì thế Trương đại quan nhân lại bị bộ ngoại giao điểm danh, người phụ trách giải quyết chuyện này vẫn là Bạch Chí Quân, mấy ngày trước mới cùng phía Nam Triều Tiên tới Tân Hải tìm Trương Dương đòi người, mấy ngày sau lại được cấp trên xuống dưới tới tìm hiểu tình huống xung đột của Trương Dương và phía Nhật.

Cho nên Bạch Chí Quân nhìn thấy Trương Dương, câu đầu tiên là oán thán: "Trương Dương à Trương Dương, tôi thật sự là phục anh lắm rồi đó, một cán bộ địa phương như anh sao động chút là gây ra tranh chấp quốc tế thế hả? Anh có phải cảm thấy tôi nhàn rỗi quá, cho nên muốn kéo tôi tới đây chơi hay không?"

Trương đại quan nhân cười ồ lên: "Lần trước anh tới đây, tôi cũng chưa có cơ hội mời anh ăn cơm, lần này nhất định phải uống một bữa nhé. "

Bạch Chí Quân nói: "Anh đừng có giả bộ như không có chuyện gì, lần này cũng không phải là việc nhỏ đâu, sứ quán Nhật Bản đã báo với bộ ngoại giao, nói anh ngược đãi nhân viên phía Nhật, cũng tiến hành nghiêm hình bức cung bọn họ, tôi tới đây là muốn tìm hiểu tình huống cụ thể. "

Trương Dương nói: "Người Nhật Bản nói gì các anh cũng tin à? Đầu óc anh thế nào vậy?"

Bạch Chí Quân nói: "Đầu óc tôi chả sao cả, tôi là tới để làm rõ chân tướng, anh nói anh xem, hết chọc Nam Triều Tiên rồi lại chọc tới Nhật Bản, anh có thể nằm yên chút cho tôi không. "

Trương Dương nói: "Ai chọc họ đâu? Là họ chọc tôi mà!"

Bạch Chí Quân nói: "Ai chọc ai thì tôi không rõ, nhưng đừng ở chỗ này to mồm, lần trước chuyện của Nam Triều Tiên không phải có đại sứ Thư đỡ cho anh, thì chỉ sợ người ta đã sớm phái đặc công tới đây đuổi giết anh rồi. "

" Bọn họ dám à!" Trương đại quan nhân nói xong lại bật cười: "À, gần đây Kim Thừa Hoán có còn gây phiền toái nữa không?"

Bạch Chí Quân nói: "Kim Mẫn Nhi đã hiện thân ở Đông Kinh, cho nên hắn nói anh lừa con gái hắn đi là vô căn cứ. Tôi không biết hắn có phải hận thù gì anh hay không, có điều gần đây không gây phiền phức gì nữa rồi. "

Trương Dương gật đầu.

Bạch Chí Quân nói: "Chuyện phía Nhật Bản rốt cuộc là thế nào?"

Trương Dương nói: "Đi thôi, đi uống rượu, vừa uống vừa nói. "

Bạch Chí Quân nói: "Tôi tới là để làm việc chứ không phải là để uống rượu. "

Trương Dương cực kỳ nhiệt tình ôm vai hắn nói: "Thời đại này, không uống chút rượu thì còn nói được việc công cái rắm. "

Bạch Chí Quân bị hắn lôi ra ngoài, tới cửa thì gặp Trình Diễm Đông, Trương Dương cười nói: "Diễm Đông, anh tới đúng lúc lắm, nào, chúng ta đi uống rượu. "

Người tới người tới làng chài hải đảo, Trình Diễm Đông nói với hắn mục đích tới đây của mình: "Bí thư Trương, căn cứ vào tư liệu mà Trương Chiến Bị cung cấp thì chúng tôi đã bước đầu xách định được hung thủ đã đâm bị thương hắn. " Hắn dưa một tấm ảnh cho Trương Dương.

Trương Dương cầm lên xem, người trên ảnh hắn quen, không ngờ là Võ Trực Anh Nam, trước đây Trương Dương từng vì Tang Bối Bối mà ở Thiên Nhai đánh Võ Trực Anh Nam, cho nên cũng biết chút ít về thằng cha này, biết cha hắn là phó đại sứ Võ Trực Chính Dã Nhật Bản đương nhiệm, trước đây Trương Dương cũng không lưu ý, hiện tại nhìn kỹ thì trên mi phải của Võ Trực Anh Nam quả nhiên có một khối bớt màu xanh.

*****

Trình Diễm Đông nói: "Tôi đã cầm ảnh đi cho Trương Chiến Bị phân biệt, hắn nhận ra Võ Trực Anh Nam chính là người đâm bị thương hắn. "

"Nhưng tối hôm đó thằng ôn này không có mặt ở hiện trường!"

Trình Diễm Đông nói: "Chắc là sau khi đâm Trương Chiến Bị bị thương thì hắn đã thừa dịp loạn mà bỏ đi rồi, chúng tôi đã điều tra ra Võ Trực Anh Nam và Nguyên Hòa Thu Trực là bạn tốt, hôm có xung đột hắn vừa hay đang làm khách ở Tân Hải. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi đã sớm bảo rồi, đám quỷ Nhật Bản thật sự là rất giả dối, con mẹ nó, rõ ràng làm chuyện xấu còn không thừa nhận, Liễu Sinh Chính Đạo đó chẳng trách muốn gánh tội thay hắn. "

Bạch Chí Quân cũng cầm ảnh của Võ Trực Anh Nam rồi nhìn nhìn: "Đây không phải là Võ Trực Anh Nam ư?"

Trương Dương nói: "Anh cũng quen hắn à?"

Bạch Chí Quân nói: "Đâu chỉ quen, thằng ôn này ở kinh thành gây ra không ít chuyện, có mấy lần đều là tôi giúp giải quyết. Sao? Là hắn đâm bị thương tên công nhân đó à?"

Trình Diễm Đông gật đầu nói: "Đã có xác nhận Bước đầu. "

Trương đại quan nhân nói: "Thằng chó này, tôi mặc kệ hắn là ai, chỉ cần phạm pháp thì tôi sẽ không tha cho hắn. "

Bạch Chí Quân nói: "Theo tôi thấy thì chuyện này cũng không thích hợp làm lớn. "

Trương Dương nói: "Thế là sao?"

Bạch Chí Quân nói: "Bất kỳ chuyện gì chỉ cần lên tới độ ngoại giao là phải chú ý kỹ xảo, không phải tranh khí phách, nói lời các anh không thích nghe thì là phương thức làm việc bình thường của các anh không thích hợp với hoạt động ngoại giao, rất nhiều vấn đề mọi người trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt thì không ai muốn mất mặt cả, nhưng bất luận là ai đúng ai sai thì chẳng ai công khai nhượng bộ cả, kết quả cuối cùng thường thường chính là thỏa hiệp, hai bên mỗi bên nhường một bước. "

Trương Dương nói: "Tôi không nhìn ra không nhìn ra bọn họ có ý nhượng bộ nhỉ? Rõ ràng là bọn họ đâm bị thương người của chúng ta, còn con mẹ nó đi kiện cáo trước, thông qua bộ ngoại giao để dọa tôi, tôi nhổ vào, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à?"

Bạch Chí Quân nói: "Chuyện này cũng chẳng trách được người khác, anh nên nghĩ lại bản thân anh đi, nếu anh không chạy đến khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa đánh người bắt người, chuyện này đạo lý vốn ở trong tay chúng ta, chúng ta yêu cầu phía Nhật phải giải thích và xin lỗi là chuyện đương nhiên, nhưng trải qua trận làm nào loạn của anh, cục diện của chúng ta ngược lại trở nên bị động. "

Trương đại quan nhân nói: "Lời này của anh tôi không thích nghe, có ý gì? Cứ để người khác đánh chúng ta, chúng ta chịu thiệt rồi sau đó mới có lý mà chiếm à? Cái gì gọi là trở nên bị động? Chủ động không phải là chờ đợi, chủ động chính là chủ động đánh ra, thân là bí thư thị ủy Tân Hải tôi phải cờ xí tiên minh tỏ thái độ, tôi cũng không phải là muốn thêu hoa, tôi là thật sự không nuốt trôi được cục tức này.

Bạch Chí Quân nói: "Với cái tính tình này của anh, tôi thật sự không biết anh là làm sao mà lên được tới vị trí này. Chúng ta không nói tới ngoại giao, cho dù là trên chính trị cũng phải chú ý sách lược, ngoài mặt bị thất thế, trên thực tế lại có thể chiếm tiện nghi, chuyện như vậy cớ sao mà không làm? Hiện tại người Nhật Bản một mực chắc chắn anh đánh người của bọn họ, anh không có chứng cớ mà đi bắt người lung tung, hiện tại người ta công bố muốn truy cứu trách nhiệm của anh, lần này tôi tới đây là để điều tra chuyện này. "

Trình Diễm Đông nói: "Trong chuyện này tôi không phải nói đỡ cho bí thư Trương, lúc ấy là người Nhật Bản ra tay trước, bí thư Trương chỉ tự vệ. "

Bạch Chí Quân nói: "Các anh đừng nói những lời này với tôi, chạy đến địa bàn của người ta rồi phòng vệ chính đáng, ai tin?"

Trương Dương nói: "Địa bàn của ai cơ? Địa bàn của tôi, địa bàn của người Trung Quốc chúng ta, là đám tiểu Nhật Bản chạy đến địa bàn của chúng ta diễu võ dương oai, tôi nếu không khắc chế thì đã sớm ném cái đám rùa đen này xuống biển hết rồi. "

Bạch Chí Quân nói: "Anh vẫn không rõ à, tôi là đứng trên lập trường của anh, tôi là đang muốn giúp anh giải quyết vấn đề, tôi cũng tin anh chiếm lý, cá nhân tôi cũng không thích người Nhật Bản, nhưng hiện tại người ta đã tóm được đạo lý rồi, quyền chủ động ở trong tay bọn họ, anh nếu có đầu óc thì cũng sẽ nhận ra được, chúng ta hiện tại không nên làm to chuyện, mà là phải tranh thủ giải quyết vấn đề mau chóng, đừng để bọn họ tiếp tục kháng nghị với bộ ngoại giao của chúng ta. "

Trương Dương nói: "Theo như lời anh nói thì tôi vẫn không có lý. "

Bạch Chí Quân nói: "Không phải không có lý, mà là là bị động, anh bảo anh đánh người? Ai cho anh bắt người? Cục diện hiện tại đều là tự anh chuốc lấy. "

Trương đại quan nhân nói: "Nhưng tôi không muốn thỏa hiệp, chuyện này tôi thế nào cũng phải chơi tới cùng với họ, có muốn xin lỗi thì cũng phải là bọn họ xin lỗi tôi, bảo tôi cúi đầu thì không có cửa đâu. "

Bạch Chí Quân nói: "Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, Trương Dương, là bằng hữu tôi khuyên anh một câu, anh cứ tiếp tục như vậy thì khẳng định là con đường về sau rất khó đi. "

Trương Dương nói: "Khó đi thì tôi đạp cho phẳng rồi đi. " Thằng cha này cầm chén rượu lên nói: "Không ói những chuyện phiền lòng này nữa, uống rượu, chúng ta chỉ nói tình bạn không nói chuyện công tác!"

Chiêu số của phía Nhật xuất ra ùn ùn, buổi chiều Trương Dương vừa mới trở lại văn phòng thì luật sư đại diện của phía Nhật gửi thư luật sư của hắn, chủ yếu là nhằm vào chuyện Trương Dương đánh Nguyên Hòa Thu Trực và giam giữ Liễu Sinh Chính Đạo.

Trương đại quan nhân nhìn một cái rồi xé thư, hắn nói với Phó Trường Chinh: "Tôi hiện tại xem như đã minh bạch rồi, lúc chiến tranh Trung Nhật vì sao có nhiều Hán gian như vậy, Tôn Hiểu Minh này không ngờ giúp Người Nhật Bản kiện tôi, lần sau tôi gặp hắn thì kiểu gì cũng đánh rụng răng cửa của hắn. "

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, anh tính làm gì?"

Trương Dương nói: "Đám Người Nhật Bản này đều cho rằng mình chiếm hết đạo lý, cắn lấy chuyện tôi đánh người không buông, bọn họ sao không nghĩ, chú tám của tôi còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa. "

Phó Trường Chinh nói: "Thật ra chuyện này không lớn cũng không nhỏ, bí thư Trương không bằng tạm lánh mũi nhọn, lựa chọn nhượng bộ. "

Trương Dương nói: "Cậu ở bên cạnh tôi lâu như vậy, đã bao giờ thấy tôi nhượng bộ ai chưa?"

Phó Trường Chinh nói: "Nhưng tình huống hiện tại hình như không ổn lắm. "

Điện thoại Trên bàn vang lên. Trương Dương cầm điện thoại, sau khi nghe xong thì trên mặt hiện ra nụ cười kỳ quái, hắn sau khi gác điện thoại thì nói với Phó Trường Chinh: "Tôi có việc tới Đông Giang một chuyến, có chuyện gì thì đợi tôi về. "

Phó Trường Chinh nói: "Anh định đi mấy ngày?"

Trương Dương đứng dậy đi ra cửa: "Không lâu đâu, làm chút chuyện nhỏ tôi, đi tí là về. "

Vừa rồi là Trình Diễm Đông gọi điện thoại tới.

Trình Diễm Đông đã tra được nơi hạ lạc của Võ Trực Anh Nam, hiện tại Võ Trực Anh Nam đang ở Đông Giang, mục đích Trương đại quan nhân tới Đông Giang là muốn bắt tên đầu sỏ gây chuyện về

Trương Dương đã nói là làm, anh hắn gọi Chu Sơn Hổ lái xe, một giờ sau đã trên đường tới Đông Giang.

*****

Bởi vì lần này đi rất gấp, Chu Sơn Hổ cũng không dám hỏi kỹ, sau khi tới đường cao thì Trương Dương nói: "Hổ tử, lần này chúng ta tới Đông Giang có một nhiệm vụ quan trọng. "

Chu Sơn Hổ nói: "Ngài nói đi, Tôi kiên quyết quán triệt chấp hành mệnh lệnh của ngài. "

Trương Dương nói: "Hung thủ Đâm bị thương chú tám của tôi Võ Trực Anh Nam hiện tại đang ở Đông Giang. Mục đích chuyến đi này của chúng ta là phải bắt thằng cho này về. "

Quan hệ của Chu Sơn Hổ và Trương Chiến Bị rất tốt, nghe nói muốn đi bắt hung thủ đâm bị thương hắn thì lập tức phấn khởi: "Được, để tôi tóm được thằng chó đó, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn không nhận ra được đông tây nam bắc. "

Trương Dương nói: "Vũ lực không phải là mục đích, chỉ là một loại thủ đoạn để đạt được mục đích, chúng ta đi tìm hắn, chủ yếu là bắt hắn cúi đầu nhận tội, chỉ cần hắn thừa nhận thì phía Nhật Bản sẽ không còn gì để nói cả. "

Chu Sơn Hổ ra sức gật đầu.

Lúc này Trương Dương nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Hạng Thành, Hạng Thành nói: "Trương Dương. Anh cân nhắc thế nào? Tôi thấy chuyện này không nên tiếp tục làm lớn, tôi đã gặp mặt Nguyên Hòa phu nhân rồi, ý tứ của cô ta là cũng không muốn làm lớn chuyện này, tôi thấy sắp xếp thời gian để mọi người ngồi nói chuyện, giải quyết chuyện này. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi có việc gấp phải tới Kinh Sơn một chuyến, đang định xin phép ngài đây. "

Hạng Thành nói: "Vào lúc này sao anh lại ra ngoài? Trương Dương, anh đừng cho rằng đây là việc nhỏ, nếu xử lý không thỏa đáng... "

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng, ngài yên tâm đi, tôi có tính toán. "

Hạng Thành nói: "Anh có tính toán mới lạ đó. " Buông điện thoại, Hạng Thành có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cung Hoàn Sơn oet đối diện. " Thằng ôn này tới thành phố Kinh Sơn rồi, chuyện bên này vẫn chưa giải quyết, bộ ngoại giao đã tìm tới cửa, hắn không ngờ còn có tâm tình mà ra ngoài chơi. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Hắn cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sẽ đùa chết mình. " Những lời này của Cung Hoàn Sơn đã cho thấy đầy đủ hắn không có bất kỳ thiện cảm gì với Trương Dương.

Hạng Thành cười nói: "Đường là hắn tự chọn, chúng ta có muốn cản cũng không được. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu: "Bí thư Hạng, vừa rồi tôi nghe đồng chí Quốc Cường nói, kết quả khám tra hiện trường khách sạn Cung Hoàn Sơn đã có rồi, xác định Trần Cương không chết trong hỏa hoạn. "

Hạng Thành cau mày, hai tay y đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ theo tiết tấu, một lát sau mới: "Trần Cương chạy thoát rồi ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Như vậy xem ra, hoả hoạn của khách sạn rất có thể là để phối hợp cho Trần Cương bỏ trốn. "

Hạng Thành nói: "Từ trong khách sạn Kim Thuẫn được đề phòng sâm nghiêm mà chạy trốn cũng không dễ dàng đâu, cho dù hắn chạy được thì ở trong nước cũng không có chỗ cho hắn trốn. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Có lẽ hắn đã xuất ngoại trái phép rồi. "

Hạng Thành nói: "Trời phải đổ mưa, gái phải theo chồng, kệ hắn đi, việc này chúng ta cũng không can thiệt được gì. " Trong lời nói của y lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Cung Hoàn Sơn nói: "Cấp trên sẽ không cứ vậy mà bỏ qua đâu. "

Hạng Thành nói: "Tôi hiện tại là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chẳng muốn quản, chẳng muốn hỏi gì nữa, chỉ mong có thể sớm ngày về hưu, tương lai Bắc Cảng là của các anh, tôi hy vọng các anh có thể tốt hơn tôi. "

Cung Hoàn Sơn không nói gì, trong lòng lờ mờ cảm thấy mất mát, không lâu nữa, Hạng Thành khẳng định sẽ phải giao ra quyền lực, nhưng Bắc Cảng tương lai tuyệt đối không phải thuộc về mình, Cung Kì Vĩ đã trở nên càng ngày càng cường thế, sau lưng hắn lại có lãnh đạo tỉnh ủng hộ, mình ở trước mặt hắn không hề có bất kỳ sức cạnh tranh gì cả, thôi cứ hài lòng với hiện trạng, kiện định mà làm chức thị trưởng Tân Hải của mình đi.

Mục đích Trương Dương lần này tới Đông Giang là muốn bắt Võ Trực Anh Nam, hơn nữa chỉ có tóm được tên hung phạm làm bị thương Trương Chiến Bị thì mới có thể khiến Người Nhật Bản không còn gì để nói.

Trước khi tới Đông Giang Trương Dương vốn định liên hệ với Vinh Bằng Phi, nhưng nghĩ lại thì vẫn từ bỏ ý định này, đoạn thời gian gần đây bởi vì chuyện của Văn Hạo Nam, giữa hắn và Vinh Bằng Phi cũng sinh ra ngăn cách không nhỏ, nhất là biết Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng vốn là do Vinh Bằng Phi đề cử.

Khi tới đường vành đai của Đông Giang, trời nổi mưa to, bắt người cũng không gấp, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn tới khách sạn Tuệ Nguyên, hắn trên đường đi gọi điện thoại cho Kì Sơn.

Kì Sơn nghe nói Trương Dương đến Đông Giang thì có chút kinh ngạc, có điều hắn vẫn đội mưa chạy tới Tuệ Nguyên, nơi này vốn là sản nghiệp của sản nghiệp, xe Phaeton của Kì Sơn trực tiếp lái vào ngoài cửa lớn khách sạn, người phục vụ vội vàng mở cửa xe cho hắn.

Kì Sơn bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Trương Dương đang đứng trước bể cả trong đại sảnh ngắm nghía, Kì Sơn cười nói: "Bí thư Trương, anh luôn rất thích tập kích đột nhiên, trời mưa lớn như vậy không ngờ vẫn đến Đông Giang. "

Trương Dương nói: "Trên đường đi trời cũng chưa mưa, tới Đông Giang mới mưa, có thể là Đông Giang không chào đón tôi chứ. "

Kì Sơn cười nói: "Mặc kệ lão thiên gia nghĩ như thế nào, anh thủy chung vẫn là khách nhân tôn quý nhất của tôi. "

Trương đại quan nhân nói: "So với khách nhân thì tôimuốn nghe thấy hai chữ bằng hữu hơn, anh nói như vậy khiến tôi cảm thấy rất xa lạ. "

Kì Sơn cười cười tạ lỗi: "Không phải xa lạ, mà là muốn biểu đạt sự hoan nghênh của tôi. " Hắn an bài phòng tốt nhất của khách sạn cho Trương Dương, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ thăm nhạc phụ tương lai Lưu Bảo Toàn của hắn, Lưu Hi Đình hai ngày trước đã về nhà thăm người thân, trước mắt đang ở Đông Giang, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đi theo tới đây cũng là muốnnhân cơ hội thành toàn cho đôi tiểu tình lữ bọn họ.

Kì Sơn cùng Trương Dương tới phòng đã an bài cho hắn, Trương Dương nhìn nhìn phương tiện trong phòng, Kì Sơn nói: "Thế nào? Có hài lòng không? Nơi này là phòng tốt nhất của Tuệ Nguyên đấy. "

Trương Dương gật đầu nói: "Hài lòng, một cán bộ cấp ban như tôi ở phòng như vậy, tiêu chuẩn hơi cao. "

Kì Sơn cười nói: "Có đòi tiền anh đâu, anh khách khí cái gì, có điều chúng ta nói trước nhé, anh ở miễn phí thì được, nhưng đừng có cầm hóa đơn về trả. "

Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: "Kì Sơn, anh cho rằng cảnh giới của tôi thấp như vậy ư?" Hắn đương nhiên hiểu rõ Kì Sơn là đang nói đùa.

Nhân viên phục vụ bưng một tách trà ngon vào, pha ở trong phòng rồi mới đi.

Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi tán thưởng: "Trà ngon, trà Long Tĩnh cấp cao. "

Kì Sơn nói: "Tiếp đãi bạn tốt tất nhiên phải dùng trà ngon rồi, hôm nay trời mưa to, không thích hợp ra ngoài, tôi lát nữa sẽ sai người an bài một bàn cơm ở Tuệ Nguyên, anh triệu tập bạn tốt ở Đông Giang tới, mọi người cùng nhau tụ tập một bữa?"

Trương Dương nói: "Tôi đến Đông Giang cũng không phải là để tụ tập ăn nhậu. "

Kì Sơn nói: "Vì việc công à?"

Trương Dương gật đầu, nói ra mục đích lần này của mình với Kì Sơn.

Kì Sơn sau khi nghe xong thì cũng không khỏi nhíu mày: "Bí thư Trương, anh lần này là đặc biệt đến tìm Võ Trực Anh Nam ư?"

Trương Dương nói: "Người Nhật Bản không phân rõ phải trái, thông qua bộ ngoại giao gây áp lực rất lớn với tôi, tôi phải tìm ra thằng chó đó, chỉ có bắt hắn thừa nhận là hắn hành hung thì mới có thể khiến đám Người Nhật Bản câm miệng. "

Kì Sơn nói: "Vì sao không thông qua cảnh phương để làm chuyện này?"

Trương Dương nói: "Không phải tôi muốn làm anh hùng, hiện tại phía Nhật Bản đã thông qua đại sứ quán của bọn họ để đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao nước ta, chuyện đã vô cùng phức tạp, bất kể bộ ngoại giao hay là thượng cấp là của tôi đều cân nhắc từ đại cục bảo tôi cúi đầu với người ta. "

" Anh không muốn à?"

Trương đại quan nhân: "Nói thừa, người bị đâm là chú tám của tôi, thật ra cho dù không phải là chú tám của tôi, đổi thành bất kỳ một người Trung Quốc nào cũng thế thôi, không phải tôi bám mãi không buông, mà là trong chuyện này tuyệt đối không thể cúi đầu được. Không phải tôi cố ý muốn đề cao đại nghĩa lên tới, mà là trách nhiệm vốn ở bên họ, nếu tôi cúi đầu thì về sau người dân Tân Hải sẽ nhìn tôi như thế nào?"

Kì Sơn nói: "Quan trường chính là như vậy, thượng cấp vĩnh viễn sẽ không cân nhắc vấn đề từ góc độ của cấp dưới, cái gọi là cái nhìn đại cục chỉ là một chuyện cười mà thôi. "

Trương Dương nói: "Chuyện tôi đến Đông Giang đừng tiết lộ ra ngoài, tôi đã tra được Võ Trực Anh Nam trước mắt đang ở Đông Giang, tôi muốn bắt thằng khốn nạn này, bắt hắn khai ra hết cho tôi. "

Kì Sơn minh bạch ý tứ của Trương Dương: "Cho nên anh tìm tôi nhờ giúp. "

Trương Dương nói: "Anh là người địa phương Đông Giang, đối với tình huống bên này thì quen thuộc hơn tôi, hơn nữa, chúng ta không phải là bằng hữu ư?"

Kì Sơn cười nói: " người làm quan Các anh đều là khi cần dùng mới thân với người ta, đúng là rất thực tế. "

Trương Dương đưa địa chỉ Trình Diễm Đông tra được cho Kì Sơn.

Kì Sơn nhìn nhìn rồi nói: "Thế này đi, tôi sai người đi tra, sau khi tìm được Võ Trực Anh Nam thì trước tiên theo dõi hắn, sau đó thì anh tới phục kích đột nhiên hắn. "

Trương Dương nói: "Tôi chính là không muốn đánh trận không nắm chắc, không ra tay thì tôi, đã ra tay là phải bắt ba ba trong rọ. "

Kì Sơn nói: "Chuyện này cứ để đó cho tôi. " Hắn nhìn đồng hồ rồi nói: "Tôi đi an bài cơm chiều. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi còn có việc, chuyện ăn cơm uống rượu thì để sau hẵng tính. "

Trương Dương không đợi mưa nhỏ đi đã tới hồ Thu Hà, hắn muốn tới gặp Cố Doãn Tri, tới ngoài biệt thự hồ thu hà, nhìn thấy chiếc Cadillac màu đen đỗ ở bên ngoài, Trương Dương đỗ xe ngang đó, sau đó thì đội mưa chạy vào.

*****

Chuông cửa vang lên không lâu thì nhìn thấy Cố Minh Kiện ra mở cửa, từ lần trước sau khi ở kinh thành hai cha con đã đánh bay ngăn cách, Cố Minh Kiện hiện tại thường xuyên về nhà thăm cha. Nhìn thấy Trương Dương, hắn có chút kinh hỉ: "Trương Dương! Anh đến đây lúc nào thế?" Hắn và Trương Dương liên thủ chơi Tạ Khôn Cử và Triệu Nhu Đình một phen. Chuyện Lần đó đã khiến tình cảm của hai người tốt lên rất nhiều.

Trương Dương nói: "Vừa tới, đến thăm cha!"

Cố Minh Kiện từ trong đấy lòng cũng đã thừa nhận Trương Dương là một phần tử trong nhà, mời hắn vào trong nhà rồi nói: "Cha tôi đang ngủ trơi trên gác, để tôi đi gọi. "

Trương Dương nói: "Không cần, tôi dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ được mà. "

Cố Minh Kiện nói: "Dưỡng Dưỡng cũng ở nhà. " Vừa nói thì Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy động tĩnh từ trong phòng vẽ tranh đi ra, nhìn thấy Trương Dương, cô ta vui vẻ nói: "Anh Trương Dương. Anh tới đây à!"

Trương Dương nói: "Đến thăm cha, em về từ khi nào vậy?" Những lời này một lời hai ý, lập tức biểu lộ mục đích của hắn, lại uyển chuyển nói với Cố Dưỡng Dưỡng rằng mình tới đây không phải là vì cô ta.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Về được một tuần rồi, lưng cha lại bị chậc. "

Trương Dương quan tâm nói: "Có nặng lắm không?"

Giọng nói của Cố Doãn Tri từ trên lầu vang lên: "Đừng lo!"

Cố Dưỡng Dưỡng thấy cha tỉnh lại thì vội vàng lên đỡ, Cố Doãn Tri xua tay nói: "Không sao. Đã gần khỏi rồi. " Y chậm rãi đi xuống.

Trương Dương cũng đi tới, đỡ Cố Doãn Tri ngồi xuống.

Cố Doãn Tri nói: "Đội mưa lớn như vậy tới thăm tôi, xem ra tành tâm quá nhỉ!"

Trương Dương cười nói: "Đã muốn tới từ trước rồi, nhưng gần đây chuyện xui nhiều quá, thật sự là không thể phân thân được. "

Cố Doãn Tri nói: "Trên đời nào có nhiều chuyện xui như vậy, tôi thấy là tự chuốc lấy mà thôi. "

Trương Dương cười cười ngượng ngùng.

Cố Minh Kiện nói: "Tôi phải đi rồi!"

Trương Dương nói: "Không phải chứ, tôi vừa tới mà anh đã đi rồi à?"

Cố Minh Kiện cười nói: "Tôi cũng không phải là muốn trốn tránh anh, thực sự là có việc. "

Cố Dưỡng Dưỡng ở bên cạnh nói: "Hẹn với giai nhân mà, anh Trương Dương, anh đừng có quấy rầy người ta. "

Trương Dương cười nói: "Thì ra là vậy. Khi nào rảnh thì hẹn gặp mặt nhé. "

Cố Minh Kiện nói: "Chữ bát còn chưa phẩy mà, tôi đi đây. "

Cố Minh Kiện đi rồi. Cố Dưỡng Dưỡng pha trà cho bọn họ, lại về phòng vẽ tranh, cô ta rất khôn khéo, nhìn ra Trương Dương lần này tới khẳng định là có chuyện tìm cha.

Cố Doãn Tri cũng quả thực có không ít lời muốn nói với Trương Dương, Trương Dương trước tiên xem vết thương ở lưng cho y, phát hiển cũng sắp khỏi hắn rồi thì cũng yên lòng: "Cha à, về sau nhất định phải cẩn thận đấy! dù sao cũng lớn tuổi rồi. "

Cố Doãn Tri nói: "Không phụ già cũng không được, mấy ngày trước dọn phòng, khi từ thang đi xuống không cẩn thận bị trẹo lưng, con người mà, lớn tuổi đi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn. "

Trương Dương nói: "Cha còn chưa tới bảy mươi mà, dựa theo tiêu chuẩn phân chia hiện tại thì nhiều nhất cũng chỉ được tính là trung niên thôi. "

Cố Doãn Tri cười ha ha: "Tiêu chuẩn của anh hả? Theo tiêu chuẩn của tôi thì đã là lão niên rồi. "Khi nóichuyện thì lộ ra vẻ thương cảm, con người chung quy rồi cũng sẽ già đi.

Trương Dương nói: "Cha, Minh Kiện gần đây thế nào?"

Cố Doãn Tri gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Lần này Minh Kiện trở về, tôi cảm thấy nó đã thay đổi, xem ra chịu nhiều vấp váp như vậy cũng có lợi cho nó, trên người cũng bớt đi vẻ cao ngạo, có thêm mất phần thành thục, cũng biết quan tâm tới người nhà rồi, tóm lại nó đã trưởng thành. " Thấy biến hóa của con trai, Cố Doãn Tri không nén được sự vui mừng trong lòng. Nói xong con trai, đề tài của Cố Doãn Tri lại tới con gái: "Dưỡng Dưỡng cũng không tồi, gần đây một tác phẩm của nó đã được lọt vào chung kết triển lãm mỹ thuật toàn quốc, nghe chuyên gia nói thì nó ở phương diện hội họa có tiền đồ rất tốt. " Nói xong con gái thì Cố Doãn Tri lại nhìn Trương Dương rồi nói: "Ngược lại anh gần đây là người khiến tôi lo lắng nhiều nhất. "

Trương Dương cười nói: "Cha, cha đừng nghe những lời bên ngoài. "

Cố Doãn Tri nói: "Trước đó vài ngày anh có phải tới Nam Triều Tiên hay không?"

Trương Dương ở trước mặt Cố Doãn Tri rất ít nói dối, hắn gật đầu nói: "Có tới!"

Cố Doãn Tri nói: "Tôi nghe Thư Anh Hằng nói, Kim Thừa Hoán, tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên nói anh dẫn con gái hắn đi, thông qua con đường ngoại giao để gây áp lực với anh. "

Trương Dương cười nói: "Lời nói của bọn họ không thể tin được, bọn họ còn nói tiết đoan ngọ là của bọn họ, nhưng sự thật thì không phải như vậy. "

Cố Doãn Tri nói: "Với sự hiểu biết của tôi về anh, chuyện xảy ra ở Nam Triều Tiên rất giống phong cách làm việc của anh. "

Trương Dương nói: "Chuyện đã qua rồi, hiện tại Kim Mẫn Nhi đã hiện thân ở Đông Kinh, Kim Thừa Hoán nói con lừa con gái y đi rõ ràng là không đúng. "

Cố Doãn Tri nói: "Thư Anh Hằng trong chuyện này cũng phải chịu áp lực không nhỏ. "

Trương Dương nói: "Hôm khác có cơ hội gặp y, con sẽ trực tiếp tạ lỗi. "

Cố Doãn Tri lắc đầu, y nói khẽ: "Anh và Yên Nhiên đã chia tay rồi à?"

Trương Dương nói: "Cô ta nghe thấy rất nhiều tin đồn về con cho nên cãi nhau, hơn nữa chúng con một người ở Mỹ, một người ở Trung Quốc, trời nam đất bắc, thời gian dài không liên lạc, tình cảm tất nhiên là xa cách ơn nhiều, chuyện tới nước này cũng là bất đắc dĩ. "

Cố Doãn Tri nói: "Tống Hoài Minh đã thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh. "

Trương Dương gật đầu.

Cố Doãn Tri cầm chén trà lên uống một ngụm, thấp giọng trầm ngâm: "Hoài Minh không phải là loại người như vậy, hắn làm việc trước giờ đều là công và tư rõ ràng!" Cố Doãn Tri rất già dặn, y chỉ liếc một cái là nhìn ra trong đây tồn tại chỗ không hợp lý.

Trương Dương nói: "Hắn cũng là người thường thôi, nếu phải là người thì sẽ có thân cận xa mỏng, sẽ bênh vực người bên mình, trước đây cha cũng thường xuyên bảo vệ con mà. "

Cố Doãn Tri bật cười, sau khi ngưng cười thì lại nói: "Tôi tuy rằng đã rời xa quan trường, nhưng chuyện xảy ra gần đây của Bắc Cảng tôi cũng nghe nói không ít, có muốn nghe cái nhìn của người bàng quan như tôi hay không?"

Trương Dương gật đầu.

Cố Doãn Tri nói: "Trước đó phái anh tới Tân Hải, sau đó lại phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, dụng tâm của đồng chí Hoài Minh rất rõ ràng, hắn là muốn chỉnh đốn Bắc Cảng từ căn bản, cho anh nắm quyền lực của Tân Hải chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu kế tiếp của hắn chắc là để Cung Kì Vĩ toàn diện tiếp nhận công tác của Hạng Thành. Tuy rằng hắn thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh, nhưng quyền quản lý lại giao cho Cung Kì Vĩ, theo tôi thấy, đơn giản tay trái đổi cho tay phải mà thôi. " Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri tựa hồ một mực nhìn sâu vào trong lòng Trương Dương.

Trương Dương không nói gì, ở trước mặt Cố Doãn Tri hắn chỉ có nước ngồi im mà nghe.

Cố Doãn Tri nói: "Trước đây chưa bao giờ nghe nói anh và Cung Kì Vĩ có mâu thuẫn, nhưng sau khi hắn tới Bắc Cảng thì mâu thuẫn của các anh không ngừng phát sinh, ngoài mặt thì các anh đưa ra cho người ta một số lý do đáng tin, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lý do của các anh lại chẳng ra gì. " trán của Trương đại quan nhân túa mồ hôi, gừng càng già càng cay, Cố Doãn Tri rõ ràng đã nhìn thấu thiết kế của bọn họ, nhưng cho dù bị nhìn thấu thì trước mắt không thể thừa nhận, Trương đại quan nhân vốn định lấp liếm vài câu, nhưng nghĩ lại thấy ở trước mặt cao thủ chính trị như Cố Doãn Tri thì nói gì cũng vô ích, chẳng thà im lặng.

Cố Doãn Tri nói: "Xem ra vấn đề của Bắc Cảng không chỉ tồn tại ở bản thân ban lãnh đạo, có lẽ còn có thể liên lụy tới tới một số nhân vật cường thế phía sau màn, bằng không Hoài Minh cũng sẽ không thận trọng như vậy. "

Trương Dương nói: "Cha, cha có đề nghị gì không?" Hắn biết Cố Doãn Tri đã nhìn rõ chuyện này, chỉ là không vạch trần mà thôi, cho nên mới hỏi như vậy.

Cố Doãn Tri nói: "Còn nhớ câu nói mà trước kia tôi nói với anh không, đừng làm đứa bé xui xẻo, vẫn là câu đó, thật ra tôi cũng có tư tâm, trong mắt tôi, anh đã sớm là con tôi, tôi không muốn anh tham gia vào quá nhiều phân tranh, tự rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng đứa bé lớn rồi thì cha mẹ cũng không quản được, tôi gần đây cũng mới hiểu được đạo lý này. "

Trong lòng Trương Dương rất cảm động.

Cố Doãn Tri nói: "Quyết định chiến tranh thông thường là do người lãnh đạo, mà người chết đều là binh lính, một gã binh lính nếu lựa chọn đấu tranh anh dũng thì không thể đi cân nhắc quá nhiều, nếu có băn khoăn thì tỷ lệ chết trên chiến trường ngược lại sẽ càng lớn hơn, lại hoặc là băn khoăn quá nhiều thì sẽ thành đào binh. "

Trương Dương nói: "Con không phải là một đào binh. "

Cố Doãn Tri nói: "Trên đời này mỗi một cha mẹ đều sẽ có tư tâm, nếu nhìn thấy con cái lên chiến trường, cái bọn họ quan tâm nhất không phải là thắng bại của chiến tranh, mà là chiến tranh khi nào thì kết thúc, con cái của bọn họ có thể bình an trở về hay không?"

Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Doãn Tri, nhìn thấy ánh mắt hiền lành và quan tâm của Cố Doãn Tri, hắn dùng ra sức gật đầu rồi nói khẽ: "Cha, người sống ở trên đời này, luôn sẽ có một số chuyện phải làm!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)