Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1147

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1147: Ẩn tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi đám người Võ Trực Anh Nam rời đi, Kì Sơn không nhịn được cười ha hả.

Trương đại quan nhân có chút kỳ quái nhìn hắn nói: "Cười cái gì? Có gì buồn cười?"

Nói nói: "Bí thư Trương, anh cũng độc lắm, khiến cái kia của thằng tiểu Nhật Bản cấm dục một năm, chỉ sợ so với lấy mạng hắn thì còn lợi hại hơn. "

Trương Dương nói: "Bệnh của hắn không liên quan tôi tới?"

"Thật sự không liên quan ư?" Kì Sơn vẻ mặt không tin.

Trương Dương nói: "Tôi nói này Kì Sơn, anh sao càng lúc càng bát quái thế, anh và Lâm Tuyết Quyên gần đây ra sao rồi?" Phương pháp thay đổi đề tài của Thằng cha này có thể nói là rất âm hiểm trực tiếp chọc vào nỗi đau của người ta.

Kì Sơn sợ nhất là đề tài này, hắn đỏ mặt đứng dậy: "Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, tôi phải đi đây!"

Trương đại quan nhân toét miệng nói: "Đừng đi vội, chúng ta tâm sự đã. "

Kì Sơn nói: "Không thể phụng bồi!" lập tức chạy như bay ra khỏi phòng của Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười ha ha, đứng dậy đóng cửa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì di động của hắn đổ chuông, cầm điện thoại lên, trong ống nghe truyền đến giọng nói của Tang Bối Bối: "Bí thư Trương, hai ngày nay có phải vui đến quên cả trời đất rồi hay không?"

Trương Dương nói: "Sao? Nhớ tôi à?"

Tang Bối Bối nói: "Chưa thấy ai tự tác đa tình như anh?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Bất kể cô có nhớ tôi hay không thì tôi thực sự rất nhớ cô. "

"Lừa quỷ à, mấy ngày nay anh chỉ lo thông đồng với nữ nhân Nhật Bản đó, nào có tâm tình mà nhớ tôi!"

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập tức liền có sửng sốt, đứng dậy nhìn nhìn chung quanh.

Trong Ống nghe truyền đến tiếng cười của Tang Bối Bối: "Nhìn cái gì vậy? Tôi ở ngay trong xe của anh này. "

Trương đại quan nhân gác điện thoại. Mặc quần áo vội vàng đi ra ngoài, tới bãi đỗ xe thì nhìn thấy bên trong xe mình của mình có đèn, Tang Bối Bối quả nhiên đang an vị trên ghế lái. Trương đại quan nhân mở cửa xe ngồi xuống, có chút kinh ngạc nói: "Cô vào bằng cách nào? Xe tôi có thiết bị phòng trộm rất tiên tiến, cô rốt cuộc là vào bằng cách nào?"

Tang Bối Bối giơ chìa khóa điều khiển trong tay lên: "Hệ thống phòng trộm tiên tiến đến mấy cũng không làm khó được chiếc chìa khóa này? Tôi đã sớm đem chìa khóa của xe của anh đi làm một cái y hệt, đừng cảm thấy mã điện tử là an toàn, vẫn có thể phá giải bình thương. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô có thể đổi nghề làm trộm xe. "

Tang Bối Bối nhìn lướt qua miệng hắn, khóe môi lộ ra ý cười vui sướng khi người gặp họa: "Không ngờ môi của anh lại dày y như da mặt của anh vậy!"

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Tang Bối Bối nếu đã nói như vậy, chứng minh cô ta mười phần có chín đã thấy cảnh mình cưỡng hôn Nguyên Hòa Hạnh Tử, một màn mình bị cắn chỉ sợ cũng bị cô ta nhìn thấy rồi. Trương Dương nói: "Cô rình coi trộm tôi thành nghiện rồi à? Sao không có gì lại cứ đi theo đít tôi?"

Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: "Nhìn cái bộ dạng gấu chó của anh xem, anh coi mình là tình thánh a, tôi thích theo dõi theo dõi như vậy ư? Tôi là theo dõi Nguyên Hòa Hạnh Tử, ai biết anh lại bay quanh cô ta như ruồi bọ. "

Nghe cô ta nói như vậy, Trương Dương ngược lại rất vui: "Nói đi, cô theo dõi cô ta để làm gì?"

Tang Bối Bối nhìn đồng hồ: "Đi, tôi dẫn anh tới chỗ này. "

"Đi đâu?"

Tang Bối Bối đã khởi động ô tô.

Trương Dương rất nhanh liền nhìn ra Tang Bối Bối dẫn hắn tới biệt thự ở phượng hoàng sơn của Trung Đảo Xuyên Thái, Tang Bối Bối dừng xe ở gần biệt thự, sau đó dẫn Trương Dương tới sườn tây của khu biệt thự. Cô ta trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, vô cùng quen thuộc với địa hình của vùng này.

Tang Bối Bối nói khẽ: "Võ Trực Chính Dã đã tới Đông Giang. Tôi nghe trộm đối thoại của bọn họ, hắn là bay chuyến tối, chắc nửa giờ nữa là tới. "

Trương Dương nhớ tới chuyện cô ta ở Bắc Cảng tiếp cận Võ Trực Anh Nam, xem ra Tang Bối Bối vẫn luôn không từ bỏ ý định truy tra Võ Trực Chính Dã. Tang Bối Bối nhanh chóng giúp Trương Dương hoá trang, sau đó ném cho hắn một bộ y phục dạ hành. Trương đại quan nhân thay y phục dạ hành xong. Nhìn thấy Tang Bối Bối đã dọc theo cây đại thụ ở bên cạnh bò lên, nhãn lực của Trương đại quan nhân không phải tầm thường, từ góc độ như vậy, vừa hay có thể nhìn thấy cái mông đầy đặn của Tang Bối Bối lúc lắc. Tang Bối Bối rất nhanh liền lên được ngọn cây, cô ta vẫy vẫy tay xuống phía dưới.

Trương đại quan nhân rắp tâm khoe khoang, nhảy lên không rồi tóm lấy một nhánh cây, thân thể xoay 360 độ, rồi buông nhánh cây ra, tiếp tục bay lên trên, lặp lại động tác như vậy hai lần, đã tới bên cạnh Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối tuy rằng đã kiến thức thân thủ của hắn, nhưng vẫn bị màn biểu diễn này của hắn khiến cho trợn tròn cả mắt, cô ta giơ ngón cái về phía Trương Dương, khen ngợi chân thành.

Trương đại quan nhân cười cười, đeo mặt nạ bảo hộ đã chuẩn bị trước, Tang Bối Bối từ trong ba lô lấy ra súng bắn dây, nhắm vào một gốc cây đại thụ của khu biệt thự rồi vù một cái bắn ra, súng bắn dây trong trời đêm phát ra một tiếng vang khẽ, rồi cắm sâu vào trong thân cây. Tang Bối Bối kéo thử dây thừng rồi sau đó cầm đầu kia buộc lên trên cây đại thụ, móc ròng rọc lên rồi tung người, thành công lướt qua tường ngoài của biệt thự, tới đại thụ trong khu biệt thự.

Tang Bối Bối đứng vững rồi thì vẫy vẫy tay về phía Trương Dương, đầu ngón tay có ánh sáng xanh lóe lên, ánh sáng tuy rằng rất nhỏ, nhưng đã đủ để dẫn tới sự chú ý của Trương Dương.

Trương Dương dựa theo phương pháp của Tang Bối Bối móc ròng rọc lên dây, sau đó thì tung người trược về phía trước, gió đêm thổi vù vù bên tai hắn, Trương đại quan nhân nếu bằng vào võ công của bản thân cũng có thể dễ dàng hoàn thành một loạt những động tác này, nhưng hiện tại có thủ đoạn công nghệ cao hiệp trợ, tất cả trở nên dễ dàng hơn nhiều, những trang bị hiện đại này có thể biến một thư sinh tay trói gà không chặt thành một cao thủ khinh công.

Trương đại quan nhân hạ xuống bên cạnh Tang Bối Bối, Tang Bối Bối ra hiệu chớ có lên tiếng, liền thấy phương xa một cột sáng dọc theo đường nhỏ từ xa tới gần, hai gã bảo an lái xe điện đi tuần tra trong tiểu khu.

Tang Bối Bối ghé vài tai hắn, nói khẽ: "Biện pháp an phòng của Nơi này không tồi. "

Trương Dương mượn ánh trăng phân biệt nơi Trung Đảo Xuyên Thái sống, cách vị trí hiện tại của cách bọn họ cả một đoạn xa. Hắn ghé vào Tang Bối Bối rồi nói khẽ: "Cô tính toán tới thế nào?"

Tang Bối Bối nói: "Chờ bọn họ rời khỏi rồi chúng ta sẽ trượt xuống. "

*****

Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: "Không cần phiền toái như vậy đâu. " Đang nói thì bảo an lái xe điện đi qua cây mà họ đang trốn, Trương Dương nói: "Không biết kinh công mà cũng dám làm dặc công? Hắn ôm eo Tang Bối Bối rồi từ trên đại thụ bay vút xuống, Tang Bối Bối theo bản năng ôm lấy Trương Dương, trong giây lát khoảng cách hơn mười thước đã bị Trương Dương lướt qua, Trương đại quan nhân tuy rằng trong lòng ôm một người, nhưng hành động của hắn không hề bị ảnh hưởng, nhẹ nhạng rơi xuống một nóc nhà, bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, Tang Bối Bối kinh hãi tới toát mồ hôi. Không đợi cô ta phục hồi tinh thần lại, Trương Dương đã ôm cô ta chạy nhanh về phía trước, tới mép nóc nhà thì mũi chân điệm nhẹ một cái, thân thể giống như một con chim bay qua khe hở giữa hai căn nhà, liên tục chồi lên hụp xuống mấy cái đã tới biệt thự của Trung Đảo Xuyên Thái.

Biệt thự của Trung Đảo Xuyên Thái cực lớn, bên ngoài trước sau tổng cộng gần hai mẫu, Tang Bối Bối lúc này đã trấn định, nhìn biệt thự phía trước, từ vị trí của bọn họ đến bên kia ít nhất cũng phải có khoảng cách năm mươi thước, cô ta nói khẽ với Trương Dương: "Có năng lực thì anh nhảy qua đi. " Không nói đến khoảng cách gần năm mươi thước này, chỉ cần lưới phòng trộm điện tử bốn phía của nhà Trung Đảo Xuyên Thái đã rất khó đột phá rồi.

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt với cô ta rồi bỗng nhiên ôm lấy người cô ta xoay một vòng, ném Tang Bối Bối ra như ném đĩa.

Tang Bối Bối sợ đến nỗi há to miệng, suýt nữa thì hét ra tiếng, chỉ cảm thấy mình bay lên không trung như đằng vân giá vũ, lướt qua lưới phòng trộm điện tử trong nhà Trung Đảo Xuyên Thái, sau đó thì bởi vì trọng lực mà rơi xuống, thằng cha này đúng là ác thật, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết, chẳng lẽ thực sự muốn ném chết mình.

Lúc này, Tang Bối Bối nhớ tới Đổng Tồn Thụy, nhớ tới Hoàng Kế Quang, nhớ tới Khâu Thiểu Vân, mình cho dù bị ngã chết cũng không thể hé răng! Nhưng cô ta trong lòng rất nhanh lại không sợ nữa, bởi vì cô ta cảm thấy Trương Dương vẫn không đến mức ném mình ngã chết, không biết vì sao, đối với Trương Dương, cô ta có một lòng tin không hiểu nguyên do.

Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không khiến cô ta thất vọng, đồng thời vào lúc ném Tang Bối Bối ra, hắn đồng thời cũng khởi động, phát sau mà đến trước, trước khi Tang Bối Bối lướt qua tường vây thì đã hạ xuống mặt cỏ, vươn tay ra đỡ Tang Bối Bối vừa hay từ không trung hạ xuống.

Trương đại quan nhân dang hai tay, ôm người ngọc vào lòng rồi xoay tại chỗ một vòng, sau đó thì kéo Tang Bối Bối tới một lùm cây, lúc này bên ngoài vang lên tiếng ô tô, nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, hai chiếc xe Lexus màu đen một trước một sau tiến vào bên trong sân.

Tang Bối Bối dựa sát vào người Trương Dương, nhìn thấy bộ dạng thản nhiên như không của thằng cha này thì bỗng nhiên nổi giận, há miệng cắn vào vai hắn một cái, Trương đại quan nhân đau đến nỗi nhíu mày, hắn đã sớm nhận thấy được động tác này của Tang Bối Bối, nếu vận dụng cương khí hộ thể để phòng bị thì chỉ sợ sẽ chấn rụng hai cái răng cửa xinh đẹp của cô ta. Dùng truyền âm nhập mật nói với cô ta: "Đừng làm ồn, có người tới!"

Tang Bối Bối lúc này mới nhả ra, cảm thấy trong lòng vẫn chưa hết tức, lại vươn tay vỗ vài gáy Trương Dương một cái.

Trương đại quan nhân nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô!"

Tang Bối Bối lấy ra kính viễn vọng nhìn đêm bỏ túi, cẩn thân phân biệt người từ bên trong xe bước xuống, nói khẽ: "Võ Trực Chính Dã quả nhiên tới rồi. "

Trương Dương nói: "Cô sao có hứng thú với hắn thế?"

Tang Bối Bối tựa hồ có chút kích động: "Nghiêm Quốc Chiêu cũng tới rồi!"

Thị lực của Trương đại quan nhân rất tốt, tuy rằng cách xa như vậy, cũng không có kính viễn vọng nhưng vẫn nhìn rõ diện mạo của mấy người từ bên trong xe bước xuống, những người Tang Bối Bối nói hắn đều không biết.

Những người đó tiến vào trong biệt thự.

Tang Bối Bối kéo tay Trương Dương, cong lưng, mượn lùm cây để che dấu, hai người vòng qua một bên khác, cửa sổ phòng khách không dóng, từ vị trí của bọn họ vừa hay có thể nhìn thấy đại bộ phận tình huống trong phòng khách.

Tang Bối Bối đương nhiên không có thị lực tốt như Trương Dương, có điều cô ta có kính viễn vọng nhìn đêm.

Trương Dương đã từ tình huống trong phòng khách bước đầu phán đoán ra thân phận của người tới, người quay lưng về phía mình chắc là Võ Trực Chính Dã, vị phó đại sứ này hiển nhiên rất được tôn trọng, hắn và Trung Đảo Xuyên Thái đang nói gì đó.

Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân thính lực siêu quần, nhưng dưới khoảng cách xa như vậy thì cũng rất khó nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Tang Bối Bối thông qua kính viễn vọng nhìn tình huống bên trong, nhìn trong chốc lát rồi cô ta buông kính viễn vọng, ghé vào bên tai Trương Dương nói: "Đang nói về chuyện của anh đấy. "

Trương Dương nói: "Sao cô biết?"

"Tôi biết đọc tiếng môi. "

Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt: "Chất thế, cô không ngờ hiểu được cả tiếng môi Nhật Bản à?"

Tang Bối Bối không khỏi ý ngẩng cao đầu: "Cái này gọi là loại suy. "

Trương Dương nói: "Cô nửa đêm nửa hôm gọi tôi tới đây là để xem cái này à?"

Tang Bối Bối nói: "Võ Trực Chính Dã này rất có vấn đề. "

"Chắc không phải là gián điệp chứ?"

Tang Bối Bối không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương Dương: "Anh chú ý nam tử râu chữ bát kia kìa, hắn tên là Nghiêm Quốc Chiêu, từng là một phần tử của Quốc An, về sau lại bởi vì phạm lỗi mà bị tổ chức xoá tên. "

Trương Dương nói: "Hắn đầu phục người Nhật Bản ư?"

Tang Bối Bối lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng tôi biết hắn không phải thực sự rời khỏi tổ chức, hắn và Chương Bích Quân vẫn luôn có liên hệ với nhau. "

Trương Dương tựa hồ minh bạch gì đó, Tang Bối Bối sở dĩ ở Bắc Cảng muốn tiếp cận Võ Trực Anh Nam, mục đích chân chính vẫn là muốn tra ra quan hệ giữa Võ Trực Chính Dã và Chương Bích Quân. Chẳng lẽ Chương Bích Quân và người Nhật Bản còn có cấu kết? Nếu thật là như vậy thì nữ nhân này chính là quốc tặc.

Võ Trực Anh Nam xuất hiện trong phòng khách, từ sau khi dùng thuốc Trương Dương kê, tình huống của hắn nhanh chóng có chuyển biến tốt, nghe nói cha đến, hắn rất không yên tâm, sau khi do dự một phen thì mới xuống lầu gặp.

Tới trước mặt cha. Võ Trực Anh Nam cúi đầu, sợ hãi nói: "Cha!"

Võ Trực Chính Dã hừ lạnh một tiếng, hắn đứng lên. Tuy rằng là cha con, nhưng thân hình của hắn so với con trai thì cao hơn nửa cái đầu, Võ Trực Chính Dã thân cao một thước tám lăm. Cao như vậy trong số người Nhật Bản cũng không nhiều lắm. Hắn giơ tay lên hung hăng tát Võ Trực Anh Nam một cái rồi nổi giận nói: "Cái thằng không ra gì!"

Võ Trực Anh Nam không dám phản bác, khuôn mặt bị đánh cho sưng vù, người càng cúi thấp hơn: "Con đã mang tới phiền phức cho cha, thực sự rất xin lỗi. "

Võ Trực Chính Dã tức giận nói: "Mày không chỉ mang tới phiền toái cho bản than tao thôi đâ, mày còn phải xin lỗi chú Trung Đảo của mày. "

Trung Đảo Xuyên Thái giúp đỡ hoà giải: "Người trẻ tuổi làm việc khó tránh khỏi xung động, Chính Dã huynh đừng trách móc quá. "

*****

Cơn giận của Võ Trực Chính Dã vẫn chưa tiêu hết: "Tao sở dĩ dẫn mày tới Trung Quốc chính là lo lắng mày ở trong nước phóng túng. Không ngờ dẫn mày đến đây mà mày vẫn thế, vẫn đàng điếm qua ngày, hiện tại thì hay rồi, không ngờ còn đâm người ta. Thằng khốn nạn, nếu không phải vì việc của mày, chú Trung Đảo của mày có phải ăn nói khép nép đi cầu người khác không?"

Võ Trực Anh Nam không nói được một lời, chỉ đầu, hắn từ nhỏ đã sợ cha, ở trước mặt cha luôn câm như hến.

Võ Trực Chính Dã thật ra cực kỳ yêu thương đưa con trai này, lần này vội vàng từ kinh thành tới đây, nguyên nhân thực sự không phải là giúp con trai xử lý rắc rối, mà là xem con trai bị thương thế nào, hắn ở sâu trong lòng không cho rằng chuyện con trai gặp phải phiền toái lớn, chỉ là sau khi con trai đột phát quái bệnh thì hắn mới trở nên khẩn trương.

Võ Trực Chính Dã xua tay về phía con trai: "Cút, đừng ở chỗ này làm tao tức thêm. "

Võ Trực Anh Nam nghe thấy câu này thì như trút được gánh nặng, sau khi tạm biệt thì vội vàng trở về phòng.

Võ Trực Chính Dã thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thằng khốn nạn này mang tới phiền toái cho Trung Đảo quân rồi. "

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Chính Dã huynh, và tôi quen biết nhiều năm rồi, là tương giao tâm đầu ý hợp, trong mắt tôi vẫn luôn coi Anh Nam như con trai của mình, sao lại cảm thấy phiền toái? Giữa tôi và anh không cần phải nói những lời khách khí này làm gì. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Tôi nghe nói Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đáp ứng yêu cầu của phía Trung, muốn Anh Nam công khai xin lỗi, cũng bồi thường tổn thất cho công nhân bị thương. "

Trung Đảo Xuyên Thái thở dài nói: "Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể giải quyết vấn đề. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Chờ chuyện này qua rồi tôi sẽ đuổi Anh Nam về nước. " Hắn tạm dừng một chút rồi ghé sát vào Trung Đảo Xuyên Thái: "Trương Dương đó rốt cuộc là người thế nào? Lợi hại lắm à?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Hắn là con nuôi của phó thủ tướng Văn, cũng thiếu chút nữa trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, thân phận chỉ là thứ yếu, mấu chốt là võ công của hắn vô cùng lợi hại, từng đánh bại Phục Bộ Nhất Diệp, cũng phế bỏ một cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp. "

Hai hàng lông mày của Võ Trực Chính Dã nhíu lại: "Thì ra là hắn!"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Sinh hai người đều trước sau giao thủ với hắn, tất cả đều thua ở trong tay của hắn, Liễu Sinh Chính Đạo được xưng là đại sư kiếm pháp đương đại cũng không phải là đối thủ của hắn. "

Võ Trực Chính Dã khinh thường nói: "Ba người bọn họ căn bản không phải là cao thủ đứng đầu của Phục Bộ gia tộc và Liễu Sinh gia tộc, thắng bọn họ vẫn không chứng minh được gì. "

Trung Đảo Xuyên Thái suýt nữa nói ra kinh lịch lúc trước lúc trước thảm bại dưới tay Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì nuốt ngược trở vào.

Võ Trực Chính Dã nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử lần này vì sao thỏa hiệp với hắn? Cô ta trước đây làm việc không phải như vậy!"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Có câu tôi không biết có nên nói với ngài hay không. "

Võ Trực Chính Dã gật đầu nói: "Anh nói đi!"

Trung Đảo Xuyên Thái nhìn nhìn sang ở bên cạnh, trong phòng khách còn có Nghiêm Quốc Chiêu ngồi ở đó, bởi vì hắn từ đầu đến cuối không nói gì, khiến cho người ta rất dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Trung Đảo Xuyên Thái không quen Nghiêm Quốc Chiêu, cho nên vẫn có chút kiêng kị.

Nghiêm Quốc Chiêu là người thông minh, Võ Trực Chính Dã đã đưa hắn tới đây, chứng tỏ rất tín nhiệm hắn, nhưng cách nhìn của Võ Trực Chính Dã không thể đại biểu cho cách nhìn của người khác. Nhìn thấy vẻ mặt của Trung Đảo Xuyên Thái, Nghiêm Quốc Chiêu mỉm cười đứng dậy: "Tôi đi tâm sự với Anh Nam. "

Sau khi Nghiêm Quốc Chiêu rời đi, Võ Trực Chính Dã nói với Trung Đảo Xuyên Thái: "Hắn là bằng hữu tốt của tôi. "

Trung Đảo Xuyên Thái áy náy nói: "Có thể là tôi cẩn thận quá. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Quan hệ nhân mạch của hắn rất rộng, tôi dẫn hắn đến vốn định giúp giải quyết chuyện của Anh Nam. "

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện trước mắt đã được giải quyết rồi, không cần thiết phải tạo sóng nữa. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Các anh xử lý chuyện này quá mức yếu đuối, chẳng những phải công khai xin lỗi, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn, bảo tôi còn mặt mũi gì nữa?" Võ Trực Chính Dã thực sự rất bất mãn với kết quả xử lý hiện tại của bọn họ.

Trung Đảo Xuyên Thái thầm nghĩ anh là không rõ chi tiết của sự việc đó thôi, càng không biết sự lợi hại của Trương Dương, công khai xin lỗi cũng không phải là vì chúng tôi, là con trai anh không ra gì, hắn nếu không ra mặt xin lỗi thì chỉ sợ ngay cả cái đó cũng không được bảo đảm.

Võ Trực Chính Dã nhìn thấy Trung Đảo Xuyên Thái không đáp lại thì cũng đoán được Trung Đảo không đồng ý với những lời này của mình, hắn thở dài nói: "Nếu đã quyết định rồi thì cứ làm đi, đúng rồi, anh vừa rồi nói gì, Nguyên Hòa Hạnh Tử có vấn đề gì ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Ngay từ đầu cô ta đã không muốn làm lớn chuyện này.. tôi cảm thấy... Cô ta đối với Trương Dương hình như có chút khác lạ... " Trung Đảo Xuyên Thái không nói rõ, nhưng hắn rất giỏi lợi dụng kỹ xảo nói chuyện của mình để truyền đạt ý tứ của mình với Võ Trực Chính Dã.

Võ Trực Chính Dã nheo mắt lại: "Anh là nói cô ta có nảy sinh tình cảm với Trương Dương ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Chắc là không thể, có điều từ quan sát của tôi cho thấy, hình như giống. "

Võ Trực Chính Dã gật đầu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Giúp tôi hẹn gặp Trương Dương này, tôi cũng muốn xem hắn thế nào. "

Trương đại quan nhân và Tang Bối Bối hai người ở bên ngoài ngồi ước chừng một giờ, Trương đại quan nhân tất nhiên cảm thấy buồn chán, Tang Bối Bối tuy rằng xem rất chăm chú, có điều cũng không thu hoạch được quá nhiều tin tức. Có điều trong khoảng thời gian này cô ta vẫn bảo Trương Dương lặng lẽ đi lắp hai cái máy theo dõi lên hai chiếc Lexus đó.

Cuối cùng đợi cho có người muốn đi, Nghiêm Quốc Chiêu từ trên lầu xuống dưới cáo từ chủ nhân.

Võ Trực Chính Dã tiễn Nghiêm Quốc Chiêu ra ngoài cửa, Nghiêm Quốc Chiêu lái xe rời đi.

Đợi cho tất cả bình tĩnh rồi, Trương Dương và Tang Bối Bối hai người lặng lẽ rút lui khỏi biệt thự của Trung Đảo Xuyên Thái, rời khỏi khu biệt thự, trở lại bên trong xe của bọn họ. Tang Bối Bối mở máy theo dõi, rất nhanh từ trên màn hình tìm được tín hiệu vị trí của Nghiêm Quốc Chiêu, có thể thấy được Nghiêm Quốc Chiêu đang di động về phía bờ sông.

Trương Dương nói: "Vẫn theo dõi à?"

Tang Bối Bối gật đầu nói: "Nghiêm Quốc Chiêu này là người rất quan trọng, hắn phụ trách nhân vật mấu chốt phụ trách liên hệ của Chương Bích Quân và phía Nhật. "

Trương Dương khởi động ô tô, nói khẽ: "Có lẽ tối nay chúng ta có thể nhìn thấy Chương Bích Quân. "

Nghiêm Quốc Chiêu lái xe tới thẳng bến tàu Hồng Tinh ở bờ sông, Trương Dương và Tang Bối Bối khi tới bến tàu thì nhìn thấy Nghiêm Quốc Chiêu đã xuống xe ở bến tàu, khóa xe xong thì đi về phía bến tàu, ở đó có một chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước.

Bởi vì lo lắng bị người ta phát hiện hành tung, Trương Dương và Tang Bối Bối không dám tới quá gần, người tới đi lên chỗ cao, Tang Bối Bối thông qua kính viễn vọng nhìn tình cảnh bến tàu ở xa, liền thấy Nghiêm Quốc Chiêu đã đi lên tàu thủy, một nữ nhân mặc áo đen đang đứng trên tàu, không phải Chương Bích Quân thì còn là ai? Tang Bối Bối nhìn thấy cừu nhân sát hại anh trai mình thì lập tức lửa giận xộc lên, cô ta hận không thể hiện tại xông lên một phát bắn chết nữ nhân độc ác này.

Trương Dương cũng nhìn ra biến hóa tình tự của cô ta, nói khẽ: "Đừng xung động!"

Tang Bối Bối đưa kính viễn vọng cho hắn, Trương Dương nhìn vào kính viễn vọng, nhìn thấy Chương Bích Quân đứng trên sàn tàu, bắt tay với Nghiêm Quốc Chiêu, hai người cùng nhau đi vào khoang thuyền, sau đó thì tàu chậm rãi khởi động, nhanh chóng rời khỏi bến tàu.

Trương Dương nói khẽ: "Nữ nhân này chẳng lẽ thực sự cấu kết với người Nhật Bản ư? Chẳng lẽ cô ta bán cơ mật của quốc gia chúng ta cho người Nhật Bản?"

Tang Bối Bối nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhất định phải khiến cô ta trả giá đắt. " Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt tràn ngập sát khí của Tang Bối Bối, không biết là bị dọa hay là bị gió lạnh ùa vào mặt mà đột nhiên hắt xì: "Nữ nhân quả nhiên là không thể đắc tội!"

Nhìn tàu thủy càng đi càng xa, Trương Dương nói: "Người đi rồi, chúng ta cũng trở về thôi. "

Tang Bối Bối nói: "Chờ một chút, Nghiêm Quốc Chiêu đó sẽ không đi lâu đâu, hắn là đang báo cáo tình huống với Chương Bích Quân, không lâu nữa hắn sẽ trở về. "

Trương Dương nói: "Sao? Cô định bắt Nghiêm Quốc Chiêu để nghiêm hình bức cung à?"

Tang Bối Bối nói: "Tạm thời không muốn manh động, có điều trước tiên phải tra ra hành động của hắn ở Đông Giang. "

Trương Dương nhìn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy thì cũng chỉ có thể chờ với cô ta, hai người đợi hai tiếng đồng hồ ở bờ sông, vẫn không thấy chiếc tàu đó trở lại, Trương Dương thở dài nói: "Xem ra Chương Bích Quân là chuẩn bị giữ hắn lại qua đêm. "

Tang Bối Bối nói: "Thôi, về đi. "

Hai người khi đi qua quảng trường Lầu Canh, Trương Dương đề nghị đi ăn đêm, Tang Bối Bối không có tâm tình ăn uống, nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng trí dạt dào của Trương Dương thì cũng không đành lòng làm hắn mất hứng, hai người tới quảng trường mỹ thực, Trương Dương gọi một một chậu tôm hùm, hai món ăn lạnh và hai chai bia.

Tang Bối Bối lắc đầu nói: "Tôi không uống bia, đỡ phải vào toilet, anh uống đi, tôi ăn cơm được rồi. "

*****

Trương Dương rót cho cô ta một ly: "Một mình uống rượu là chuyện tịch mịch cỡ nào chứ. "

Tang Bối Bối nói: "Tật xấu đúng là không ít, uống rượu cũng phải bắt người ta tiếp. "

Trương đại quan nhân nói: "Nếu không phải cô lôi tôi ra đây thì lúc này tôi đang nằm ngủ yên lành rồi. "

Tang Bối Bối nói: "Nghe ý của anh thì ngủ cũng phải có người tiếp anh hả. "

Trương Dương mỉm cười: "Vốn cũng có, nhưng hiện tại thì không có rồi. Cô bồi tôi nhé, tối nay cô ngủ với tôi. " Rõ ràng là những lời rất vô sỉ, nhưng hắn lại nói rất tự nhiên.

Tang Bối Bối nói: "Đừng có giở trò lưu manh với tôi, tôi nếu thực sự ngủ cùng anh một đêm, chắc anh chả dám ngủ đâu. "

"Vì sao? Thực sự coi mình là cọp mẹ à?"

Tang Bối Bối nói: "Anh không sợ tôi một đao đam xuống, kết thúc đời anh à, để anh có thể sống mãi những ngày trong ý dâm!"

Trương đại quan nhân cầm chín bia lên uống ừng ừng, chép miệng nói: "Nỡ không?"

Tang Bối Bối không nhịn được cười nói: "Loại người như anh chính là tự cho mình rất cao, luôn cảm thấy người trong thiên hạ đều coi anh là bảo bối, đều thích anh, thật ra anh không có mị lực lớn như vậy đâu. Anh không phải là loại người mà tôi thích. "

Trương đại quan nhân không hề bởi vì sự đả kích của cô ta mà tức giận: "Vậy, cô thích loại nào? Cao lớn anh tuấn, cường tráng uy mãnh? Hình như tôi ít nhiều cũng giống đấy. "

Tang Bối Bối nói: "Tôi đã nói anh vô liêm sỉ mà! Anh cho rằng tôi tục như anh à. Chỉ nhìn diện mạo của người ta ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Cô là nói tôi không có nội hàm?"

Tang Bối Bối nói: "Anh cuối cùng cũng nói ra được một câu biết mình biết ta đấy, tôi thích người thành thục nội liễm. Không thích loại miệng lưỡi trơn tru như anh, ở bên cạnh anh tôi không cảm thấy án toàn, không biết anh sẽ mang tôi đi bán lúc nào. "

Trương đại quan nhân cười ha ha.

Tang Bối Bối nói: "Anh cười cái gì? Có phải cảm thấy bị đả kích vẫn chưa đủ, cứ muốn bức tôi nói ra những lời tổn thương anh hay không?"

Trương Dương nói: "Ở cùng một chỗ với tôi không có cảm giác an toàn ư? Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nữ hài tử nói như vậy đấy. "

Tang Bối Bối nói: "Anh chính là một con sắc lang, ai ở cùng một chỗ với anh cũng không thấy an toàn?"

Trương đại quan nhân nói: "Sợ thì mới có thể yêu, yêu rồi mới sợ, đạo lý đơn giản như vậy mà chẳng lẽ cô cũng đều không hiểu cũng không hiểu ư?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi phát hiện khi chúng ta ở riêng với nhau. Anh không bao giờ bỏ lỡ thời cơ để khoe khoang sự phong tình của mình, tôi hôm nay thanh minh với anh nhé. Tôi không hề có một chút hứng thú nào với cái anh gọi là mị lực cả, sở dĩ tôi lựa chọn ngồi cùng một chỗ với anh là vì tôi muốn lợi dụng anh, tôi muốn thông qua anh để đạt được mục đích báo thù, anh hiểu chưa?"

Trương đại quan nhân gật đầu.

Tang Bối Bối lại nói: "Hiểu thật à?"

Trương Dương nói: "Hiểu, hiểu trăm phần trăm. Cô muốn báo thù cho anh của cô, nhưng bản thân cô lại không làm được, cho nên chỉ có thể lựa chọn liên thủ với tôi. "

" Thông minh! Cho nên chúng ta chỉ là người hợp tác, quan hệ của chúng ta chỉ có thể tới mức này thôi. "

Trương Dương nói: "Không phải là người hợp tác, là tôi đang giúp cô, nếu nếu có một ngày tôi giúp cô giải quyết xong tâm nguyện, cô có phải sẽ cân nhắc lấy thân báo đáp hay không?"

Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn: "Trương Dương à Trương Dương, anh không thể trở nên cao thượng hơn một chút à?"

Trương Dương nói: "Tôi trước giờ cũng không phải là một người cao thượng!" Thằng cha này uống cạn bia trong cốc, lớn tiếng nói: "Cho thêm hai chai!"

Khí phách khi Trương đại quan nhân uống rượu thậm chí hơn cả khi hắn động võ, Tang Bối Bối rất kiên nhẫn nhìn hắn uống rượu, chén rượu trước mặt mình thì lại một chút cũng không động.

Trương Dương nói: "Có nghĩ tới về sau cô sẽ làm gì không?"

" Báo thù!" Tang Bối Bối trả lời một cách kiên định.

" Sau khi Báo thù xong thì sao? nếu ả họ Chương chết trong tay cô rồi, về sau có sẽ làm gì?"

Tang Bối Bối ngẩng đầu, nhìn sao sáng trên trời, đột nhiên yên lặng, qua một hồi lâu mới: "Có lẽ tôi sẽ đi khắp mỗi mỗi ngõ ngách của thế giới, đi tới đâu được thì đi. "

"Dùng hai chân của cô để đo đạc địa cầu à?"

Tang Bối Bối gật đầu.

Trương Dương nói: "Thật ra ý nghĩa sinh tồn của nữ nhân không phải là chỉ dùng hai chân của cô ta đo đạc địa cầu, mà là dùng cái đó để đo đạc thằng nhỏ của nam nhân. " Trương đại quan nhân hôm nay không biết là tác dụng của cồn hay là gì mà càng nói càng hạ lưu.

Tang Bối Bối mặt đỏ bừng, cô ta bỗng nhiên cầm cốc bai trước mặt hất thẳng vào Trương Dương.

Trương đại quan nhân không hề tránh né, bị cô ta hắt cho cả người đầy bia, xung đột giữa hai người lập tức dẫn tới sự chú ý của không ít người ở đây, Trương Dương không cảm thấy xấu hổ chỉ nào, chỉ bật cười hắc hắc.

Tang Bối Bối không biết vì sao cũng cười, cô ta môi, trên mặt hiện ra vẻ quyến rũ không cách nào hình dung được, thấp giọng gắt: "Đồ lưu manh!"

Tuy rằng là đang mắng người ta, nhưng khi nói ra lại đầy ấm áp và ngọt ngào.

Trương Dương nói: "Tôi không muốn cô đi đo đạc địa cầu, tôi không ở bên cạnh cô thì ai sẽ bảo vệ cô?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi không cần người khác bảo hộ!"

Trương Dương nói: "Nữ nhân đều cần được bảo hộ, cho dù là nữ cường nhân như Chương Bích Quân, ở sâu trong lòng của cô ta chắc chắn cũng cần nam nhân che chở. "

Những lời này của Trương Dương nói không sai, Chương Bích Quân đứng trên sàn tàu, nhìn nước sông tối đen, lặng lẽ thở dài.

Nghiêm Quốc Chiêu đứng bên cạnh cô ta, hai tay dựa vào dựa vào lan can, mỉm cười nói: "Tâm tình của cô không tốt à. "

Chương Bích Quân nói: "Thật sự không nhớ nổi có gì có thể khiến cho tôi vui vẻ. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Võ Trực Chính Dã muốn gặp mặt Trương Dương. "

Chương Bích Quân nói: "Cho dù là gặp mặt thì sao? Hắn cho rằng Trương Dương se nhượng bộ hắn ư?"

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Có một điểm tôi không rõ, nếu hắn thủy chung gây phiền toái, vì sao không dứt khoát giải quyết hắn đi?"

Chương Bích Quân nói: "Minh tiên sinh không cho! Hắn không muốn tiếp tục tạo nên sóng gió. "

" Hắn muốn thu tay ư?"

Chương Bích Quân nói: "Chuyện không nên hỏi thì anh tốt nhất đừng hỏi, Quốc Chiêu, chuyện tôi bảo anh tra đã có kết quả chưa?"

Nghiêm Quốc Chiêu gật đầu nói: "Tôi đã điều tra rất nhiều tư liệu về Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta và Minh tiên sinh không hề có bất kỳ quan hệ gì, lần này tới Bắc Cảng đầu tư trên thực tế đều là đề nghị của Sơn Mỗ tiên sinh. "

Chương Bích Quân nói: "Giữa cô ta và Sơn Mỗ rốt cuộc là quan hệ gì?"

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Chắc không có quan hệ gì, sau khi cô ta tới Trung Quốc thì cũng không chủ động liên hệ với Sơn Mỗ tiên sinh. "

Chương Bích Quân nói: "Anh tin trên đời này có hai người có bộ dạng giống hệt nhau ư?"

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Thế giới lớn như vậy thì cái gì mà chẳng có, bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh. "

Chương Bích Quân nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, Quốc Chiêu, khi Cố Giai Đồng gặp chuyện không may ở Niagara, cảnh sát lúc ấy không hề tìm được thi thể của cô ta. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Trong dạng thời tiết đó, từ chỗ cao rơi vào sông Niagara lạnh thấu xương, tỷ lệ sống sót cơ hồ là bằng không. "

Chương Bích Quân nói: "Anh giúp tôi điều tra cô ta, phải điều tra rõ thân phận của cô ta. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Căn cứ vào tư liệu trước mắt mà tôi có, thân phận của cô ta chắc không có nghi vấn quá lớn. "

" Vậy anh nói cho tôi biết, vì sao cô ta mở một mặt lưới cho Trương Dương? Nguyên Hòa Hạnh Tử mà chúng ta biết vốn không phải là như vậy. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Chuyện điều tra cô ta nếu như bị Sơn Mỗ tiên sinh biết, hắn liệu có khó chịu không?"

Chương Bích Quân lắc đầu nói: "Quốc Chiêu, anh biết tôi đang lo lắng chuyện gì không?"

Nghiêm Quốc Chiêu không nói gì, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Chương Bích Quân.

Trong mắt Chương Bích Quân lộ ra ánh mắt đau khổ và rối rắm: "Hắn căn bản không quan tâm tới bất kỳ ai cả, tôi lo lắng tất cả chúng ta chỉ là quân cờ để hắn bố cục, trước đây tôi vẫn cho rằng hắn sau khi đạt được mục đích thì sẽ rút tay, nhưng hiện tại tôi phát hiện, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao phải làm những việc này, ngay cả chính hắn cũng không biết khi nào thì nên dừng tay. "

Trên mặt Nghiêm Quốc Chiêu lộ ra vẻ lo lắng.

Chương Bích Quân nói: "Quốc Chiêu, ở bên cạnh tôi, người tôi tín nhiệm nhất chính là anh. Nếu anh không giúp tôi thì tôi thật sự không biết kế tiếp nên làm gì. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Bắc Cảng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đầu mâu đang từng bước chỉ về phía Hạng Thành, tình thế càng lúc càng trở nên ác liệt, nếu hắn là người thông minh thì hiện tại nên sớm thu tay. "

Chương Bích Quân nói: "Tôi không biết hắn đang nghĩ gì? Người Nhật Bản, người Hongkong, người Đài Loan, lợi ích tầng tầng này lại giống như tầng tầng lưới, nhìn thì có được rất nhiều, nhưng những tầng võng này cũng buộc hắn càng chặt, tôi lo lắng rồi sẽ có một ngày tấm lưới này đột nhiên thắt lại, đến lúc đó cho dù muốn thu tay thì cũng muộn rồi. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Những cái này có liên quan gì tới Nguyên Hòa Hạnh Tử?"

Chương Bích Quân nói: "Anh không biết ư, người hắn hận nhất trong cuộc đời này chính là Cố Doãn Tri. "

"Cừu hận của một người có thể chôn dấu nhiều năm như vậy ư?"

Chương Bích Quân thở dài: "Tôi không sợ hắn báo thù, tôi chỉ tôi chỉ lo lắng. Hiện tại chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không thể nắm được đại cục nữa rồi. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)