Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1146

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1146: Mỗi người nhường một bước
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trung Đảo Xuyên Thái biết, chuyện này tìm ai cũng vô dụng, cho dù là bọn họ đưa Võ Trực Anh Nam về nước, thằng ôn này cũng phải ngoan ngoãn xin lỗi, Trương Dương nếu thả hắn về thì chính là nắm chắc mười phần.

Quả nhiên, Võ Trực Anh Nam buổi chiều hôm ấy đã gần như sụp đổ, cái khúc thịt ở háng sưng vù như quả cà, thằng cha này ngay cả đi cũng không dám, chuyên gia của khoa bí niệu bệnh viện cũng không nhìn ra hắn rốt cuộc bị bệnh gì, Võ Trực Anh Nam cũng không phải là kẻ ngốc, nhớ tới kỳ hạn ba ngày mà Trương Dương cho hắn, trong lòng ngươi minh bạch, tám chín phần mười là Trương Dương dộng tay động chân trên người mình rồi, lúc ban đầu, hắn còn tưởng rằng Trương Dương chỉ nắm giữ mấy tấm ảnh bất nhã của mình, Võ Trực Anh Nam đã chuẩn bị tốt tư tưởng, cùng lắm thì Trương Dương anh có công bố, dù sao thanh danh của hắn ở phương diện này cũng không được tốt lắm, nhưng hiện tại thì khác rồi, mệnh căn bị người ta tính kế, càng lúc càng sưng, cứ tiếp tục như vậy, không tới ba ngày thì to như đùi, Võ Trực Anh Nam sợ lắm, nghĩ tới nghĩ lui thì hạ quyết định gọi điện thoại cho Trương Dương, mục đích là muốn cúi đầu nhận sai.

Nhưng hiện tại Trương đại quan nhân căn bản không nghe hắn nói, phán một câu: "Anh không có tư cách nói chuyện. "

Dưới tình huống như vậy, Trung Đảo Xuyên Thái kiên trì tới khách sạn Tuệ Nguyên, gặp Trương Dương đang ở đó, miệng Trương đại quan nhân đã bớt sưng, với hắn mà nói, xử lý chuyện này thì đơn giản như ăn cơm, có điều vết thương tuy rằng đã đỡ, sau nỗi đau trong lòng thì vẫn còn.

Trương đại quan nhân ngoài mặt vẫn rất hoà hợp êm thấm, mời Trung Đảo Xuyên Thái vào phòng, mỉm cười: "Trung Đảo tiên sinh sao biết tôi ở đây?"

Trung Đảo Xuyên Thái mắng thầm trong lòng. Giả vờ giả vịt, anh đã tự tiện xông vào biệt thự của tôi cướp người đi rồi, hiện tại còn vô tội, đúng là dối trá! Trong lòng hắn oán thầm Trương Dương, thật ra bản thân hắn cũng vậy thôi, tươi cười nói: "Thật không dám giấu, tôi lần này tới là được người ta nhờ!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Ngồi đi!"

Trung Đảo Xuyên Thái đi theo hắn ngồi xuống sô pha, Trương Dương rót cho hắn chén trà.

Trung Đảo Xuyên Thái rất lịch sự cầm lấy, cũng không bỏ xuống mà cầm trong tay, nói khẽ: "Nghe nói bí thư Trương và tập đoàn Nguyên Hòa xảy ra một số hiểu lầm. "

Trương Dương cười ha ha, cầm chén trà trước mặt nhấp một ngụm rồi nói: "Trung Đảo tiên sinh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh rốt cuộc là được ai ủy thác?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Võ Trực tiên sinh!"

Trương Dương nhíu ày: "Võ Trực tiên sinh nào?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Chính là đại sứ của nước tôi, Võ Trực Chính Dã tiên sinh. "

Trương Dương nói: "Hắn không phải thông qua ngoại giao tạo áp lực cho bộ ngoại giao của chúng tôi, muốn nghiêm túc xử lý tôi ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái cười nói: "Bí thư Trương nhất định là hiểu lầm rồi. Chuyện này Võ Trực tiên sinh không biết gì cả, hắn cũng vừa mới biết thôi. Bảo tôi thay hắn tới biểu đạt xin lỗi với Trương tiên sinh. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn không quen biết với vị đại sứ Võ Trực này. Hắn có chỗ nào không phải với tôi mà phải xin lỗi?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Vừa rồi Võ Trực Anh Nam đã thừa nhận, hành vi đâm bị thương công nhân của quý phương ở Tân Hải là hắn gây nên, tình huống lúc đó vô cùng phức tạp, hắn cũng là nhất thời kích động, lỡ tay đâm anh công nhân đó, sau khi xảy ra chuyện thì cảm thấy sợ hãi cho nên chạy khỏi Tân Hải. "

Trương Dương đảo mắt: "Trung Đảo tiên sinh là đang giải vây cho vì hắn ư? Cái gì gọi là tình huống phức tạp? Cái gì mà là nhất thời kích động, chuyện vẫn chưa điều tra rõ. Anh đã định nói đỡ cho hắn là lỡ tay đả thương người ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái giật mình, nếu như không phải bị buộc bất đắc dĩ thì hắn cũng sẽ không tới đây gặp mặt Trương Dương.

Trương Dương lại nói: "Chuyện này hình như không liên can tới Trung Đảo tiên sinh, nếu muốn bàn thì cũng phải là Võ Trực Anh Nam tới đây bàn với tôi, nếu không thì chính là tập đoàn Nguyên Hòa, anh nói đúng không?"

Trung Đảo Xuyên Thái mắng thầm trong lòng, là anh không muốn bàn với Võ Trực Anh Nam, hiện tại lại nói với tôi như vậy? Thế không phải là là rắp tâm làm khó dễ ư? Có điều Trung Đảo Xuyên Thái trong lòng có bực tới mấy thì cũng không dám phát tác trước mặt Trương Dương, hắn cười nói: "Là tôi chủ động xin đi giết giặc, dù sao tôi và bí thư Trương cũng quen nhiều năm như vậy rồi, cho rằng anh cũng nể mặt tôi chút ít. "

Trương Dương mỉm cười nhìn Trung Đảo Xuyên Thái, nghĩ thầm anh con mẹ nó cho rằng mình là ai? Tôi dựa vào gì mà phải nể mặt anh? Hắn chậm rãi buông chén trà xuống rồi thở dài nói: "Trung Đảo tiên sinh à, thật ra chuyện này vốn không nên ồn áo tới mức này, tập đoàn Nguyên Hòa và công nhân xây dựng cảng của chúng tôi phát sinh xung đột, có công nhân bị đâm, nếu bọn họ lúc ấy biểu hiện ra một chút thành ý, giao ra người hành hung thì thôi, nhưng khi tôi tìm bọn họ đàm phán, đám người đó của tập đoàn Nguyên Hòa thái độ rất kiêu ngạo ương ngạnh, một lời không hợp thì ra tay đánh tôi, Trung Đảo tiên sinh, nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, tôi ở quốc gia của anh, nếu một người từ ngoài đến kiêu ngạo với anh như vậy, anh có thể nén giận hay không?"

Trung Đảo Xuyên Thái vẫn cười, nhưng nụ cười lại lộ ra vẻ cứng ngắc. Hắn nói khẽ: "Bí thư Trương, tôi có câu không biết có nên nói hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Anh nói đi!"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Chuyện lần này là do Võ Trực Anh Nam trẻ tuổi xung động gây ra, cũng không liên quan tới tập đoàn Nguyên Hòa. Nếu hắn đã nguyện ý gánh vác trách nhiệm, tôi thấy chuyện này hay là giải hòa đi. Dù sao về sau tập đoàn Nguyên Hòa và phương vẫn còn hợp tác, bởi vì chuyện này mà làm tổn thương tới hòa khí thì không tốt đâu. "

Trương Dương nói: "Ngoại thương tới đầu tư tôi trước giờ đều là rất hoan nghênh, nhưng đừng tưởng rằng đầu tư rồi thì muốn làm gì thì làm, nếu đã đến đây thì phải tuân thủ quy củ của nơi này, Trung Đảo tiên sinh cho rằng tôi nói có đúng không?"

Trung Đảo Xuyên Thái ngượng ngùng nói: "Bí thư Trương nói rất có lý, tôi cũng hiểu, tôi chỉ cảm thấy mọi người dĩ hòa vi quý thì tốt hơn, cho dù tống Võ Trực Anh Nam vào tù thì hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì, ý tứ của bí thư Trương tôi minh bạch, Võ Trực Anh Nam đã đồng ý công khai xin lỗi, cũng bồi thường lớn cho anh công nhân bị thương kia, bí thư Trương cảm thấy thế nào?"

Trương Dương nói: "Nguyên Hòa phu nhân phu nhân? Chuyện liên quan tới tập đoàn Nguyên Hòa mà cô ta vì sao không lộ mặt. "

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Nguyên Hòa phu nhân đang ở bên ngoài. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc kimônô chậm rãi đi vào phòng của Trương Dương, ánh mắt của cô ta nhìn vào mặt Trương Dương khuôn mặt không tự chủ được dừng trên môi hắn, mặt lại nóng lên. Trung Đảo Xuyên Thái không hề nhìn thấy biến hóa vi diệu trên vẻ mặt của cô ta, đứng dậy cáo từ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi xuống sô pha, cằm hơi hếch lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ coi Trương Dương ở đối diện là người qua đường.

Trương đại quan nhân nói: "Nếu đã tới rồi vì sao không muốn hiện thân gặp mặt?"

*****

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi cho rằng Trung Đảo quân ra mặt là có thể giải quyết có thể giải quyết rồi, chỉ không ngờ... "

Trương Dương mỉm cười nói: "Không ngờ gì cư?"

" Không ngờ anh khó chơi như vậy!"

Trương Dương cười ha ha, lắc đầu nói: "Không phải tôi khó chơi, là các cô làm việc quá đáng, cô đi hỏi Nguyên Hòa Thu Trực đi, ngày đó tôi tới khu làm công của các cô, có phải vì giải quyết vấn đề hay không? Hắn sao lại đối với tôi như vậy. Tùy tiện ra tay với tôi, còn cùng một đám võ sĩ bọn Liễu Sinh Chính Đạo khởi xướng vây công tôi, tôi thật sự không hiểu, nơi này rõ ràng là địa bàn của chúng tôi, ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy. "

" Nhưng người chịu thiệt là chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Kĩ không bằng người thì biết oán ai?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh thân là lãnh đạo Tân Hải, không biết là mình làm việc quá mức mãnh liệt ư?"

Trương Dương nói: "Tôi xưa nay đã như vậy đều là như vậy!"

"chúng tôi đầu tư ở Tân Hải, lại không có được sự tôn trọng nên có, cảnh sát các anh dưới tình huống chưa điều tra đã bắt giam Liễu Sinh Chính Đạo một cách phi pháp. "

Trương Dương nói: "Muốn người khác tôn trọng thì đầu tiên phải biết quy củ, tới Tân Hải đầu tư, không có nghĩa là các cô có ơn với Tân Hải, cũng không có nghĩa là người của các cô có thể không đếm xỉa tới pháp luật Trung Quốc, sở dĩ dẫn Liễu Sinh Chính Đạo đi là vì hắn lúc ấy đã thừa nhận, người đâm Trương Chiến Bị một đao chính là hắn, hiện tại tuy rằng đã điều tra rõ không phải hắn làm, nhưng hắn có tội, là tội bao che, quấy nhiễu việc phá án của cơ quan công an chúng tôi, cô nói loại người như vậy có nên bắt không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hiện tại Võ Trực Anh Nam đã đáp ứng xin lỗi, anh còn muốn như thế nào nữa?"

Trương Dương nói: "Nếu từ sớm các cô đã lấy ra thành ý, giao ra kẻ hành hung thì chuyện sao phải ầm ĩ tới mức này, nhưng các cô chẳng những không có thành ý giải quyết vấn đề, ngược lại còn thông qua đại sứ quán để tạo áp lực cho bộ ngoại giao bên tôi, buồn cười nhất là không ngờ còn kiếm tên luật sự gửi giấy thưa kiện cho tôi?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "trước đó tôi không biết sự kiện đó là Võ Trực Anh Nam gây nên!"

Trương Dương nói: "Hiện tại biết rồi chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: "Tôi ba lần bảy lượt tới tìm anh, cũng đủ để chứng minh thành ý của tôi, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nếu anh đồng ý ngồi xuống tâm bình khí hòa bàn bạc thì tốt, mọi người mỗi bên nhường một bước, nếu anh kiên trì muốn đem tiếp tục làm lớn chuyện thì tôi sẽ phụng bồi tới cùng. " Cô ta lộ ra vẻ đã tức giận, mắt tròn xoe cả lên.

Trương đại quan nhân bật cười một cách vô tâm vô phế: "Nói câu cô không thích nghe nhé, hiện tại các cô không có tư cách đàm phán với tôi. "

"Anh... "

Trương Dương nói: "Có điều, tôi cũng không muốn làm quá tuyệt tình, chuyện của Võ Trực Anh Nam chỉ có pháp luật quyết định đối với hắn, mấy tên đồng lõa của tập đoàn Nguyên Hòa tôi nể mặt cô sẽ bỏ qua. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử đưa ra điều kiện của mình: "bảo Võ Trực Anh Nam công khai xin lỗi, sau đó bồi thường một khoản tiền cho anh công nhân bị thương, anh thấy thế nào?"

Trương Dương nói: "Không đơn giản như vậy đâu, chuyện khác thì dễ nói, nhưng thằng ôn Võ Trực Anh Nam này nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Giết người chẳng qua là một cái gật đầu, chuyện đã phát sinh rồi, cho dù anh tống hắn vào tù thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. "

Trương Dương nói: "Tôi thích làm vậy!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử từ trong túi lấy ra một bản hiệp nghị đưa ra cho Trương Dương: "Không phải mỗi người đều quá đáng giống như anh đâu, Trương Chiến Bị đã đồng ý nhận bồi thường, không truy cứu trách nhiệm của Võ Trực Anh Nam. "

Trương đại quan nhân quả thực không đoán được chuyện sẽ có biến hóa như vậy, Nguyên Hòa Hạnh Tử quả nhiên có chút thủ đoạn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm láy bản hiệp nghị: "Kết quả xấu nhất cũng chỉ là trục xuất về nước, anh bây giờ còn muốn kiên trì nữa không?"

Trương Dương bật cười ha ha.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có gì mà buồn cười? Tôi thật sự là không hiểu, loại người làm việc như anh sao có thể lên được tới vị trí này. "

Trương Dương đứng lên bước về phía cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi hoảng loạn, cô ta đứng lên muốn cáo từ, lại bị Trương Dương cản đường, cô ta cố lấy hết dũng khí trừng mắt lườm Trương Dương: "Anh muốn làm gì?"

Trương đại quan nhân vươn tay ra, nâng cằm cô ta lên, nói khẽ: "Giống thật!" Sau đó thằng cha này cúi đầu, cái môi bị thương nhẹ nhàng hôn lên môi Nguyên Hòa Hạnh Tử, người Nguyên Hòa Hạnh Tử run lên, không ngờ không đẩy hắn ra.

Trương đại quan nhân sau khi hôn như chuồn chuồn lướt nước thì cũng không có động tác khác, Nguyên Hòa Hạnh Tử lần này cũng không há mồm cắn hắn, mặt đỏ bừng.

Trương Dương lui về phía sau một bước, nhường đường cho Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chỉ bằng vào việc này anh làm với tôi, tôi có thể khiến anh thân bại danh liệt. "

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Thương tổn người khác luôn phải trả cái giá lớn, Hạnh Tử, tôi hy vọng về sau cô đừng dùng phương thức như vậy để kích thích tôi nữa. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi còn tưởng rằng nội tâm của anh cứng rắn lắm. "

Trương Dương nói: "Thật ra tôi cũng sẽ bị thương! Nhưng không phải là vì cô!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử trở lại bên trong xe, trong đầu thủy chung nhớ lại cảnh Trương Dương vừa mới rồi hôn môi cô ta, cái hồn nất rất nhẹ nhàng tự nhiên, cô ta trong lòng hiểu rõ, mình vừa rồi trong lòng không hề có ý kháng cự, cô ta không nhớ rõ mình lần trước bị người ta hôn môi là phát sinh vào lúc nào, cô ta không nhớ nổi đời này của mình đã từng yêu ai chưa? Nhưng vừa rồi trong lòng lại đột nhiên xuất hiện một cảm giác quen thuộc, bi ai là, cô ta lại không nhớ nổi lần trước xuất hiện loại cảm giác này là lúc nào...

Trung Đảo Xuyên Thái nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, tựa hồ cảm thấy được vẻ mặt của cô ta có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Sau khi Ô tô khởi động, hắn mới dè dặt hỏi: "Phu nhân, hắn nói thế nào?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Mặc kệ là ai, đã làm sai chuyện thì phải gánh vác trách nhiệm, bảo Võ Trực Anh Nam công khai xin lỗi. "

" Nhưng Trương Dương liệu có bám riết không tha không, truy cứu trách nhiệm pháp luật của hắn?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh có biết cái gì gọi là được miễn quyền ngoại giao hay không? NÓi rõ với Võ Trực Chính Dã chuyện con trai hắn đã làm ra, chúng ta không không có trách nhiệm phải lo liệu hậu sự cho hắn. "

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Thái độ của Trương Dương hình như rất kiên quyết. Xem ý tứ của hắn thì là muốn truy cứu tới cùng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có gì mà truy cứu? Ngay cả người bị thương cũng đã quyết định không truy cứu, hắn truy cứu cái gì? Trương Dương cũng không phải là kẻ ngốc, tôi đã cho hắn xem qua bản hiệp nghị giải hòa của tên công nhân đó, hắn chắc sẽ nhượng bộ thôi. "

Trung Đảo Xuyên Thái thở phào nói: "Như vậy thì tốt!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Võ Trực Anh Nam vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ hắn thực sự rất để ý tới danh dự của mình ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái thiếu chút nữa thì nói ra tình huống thực sự, nhưng lời nói đến môi thì lại cảm thấy bất nhã, nên thôi, cười bảo: "Sinh hoạt cá nhân của hắn thật sự hoang đường, lần này trở về nước rồi chỉ sợ sẽ bị cấm túc. "

Bởi vì bản hiệp nghị giải hòa của Trương Chiến Bị, Trương đại quan nhân không thể không thôi tiếp tục truy cứu trách nhiệm, vốn hắn còn muốn trừng phạt Võ Trực Anh Nam một chút, khiến thằng cha này ăn một phen đau khổ rồi mới dừng tay.

*****

Trương Dương cũng có thể lý giải thỏa hiệp của Trương Chiến Bị, dù sao phía Nhật cũng đã bỏ ra một khoản tiền lớn, khoản tiền này đối với một công nhân như hắn mà nói thì là một con số trên trời, nội tâm hắn sinh ra dao động cũng là điều khó tránh khỏi. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra Nguyên Hòa Hạnh Tử chuyện xử lý rất kín kẽ. Cô ta biết thái độ của Trương Dương rất kiên quyết, cho nên mới cho nên mới từ dằng sau đánh tan trận doanh của hắn, cái này gọi là đường vòng cứu nước, vây Nguỵ cứu Triệu.

Đại khái là đôi môi của Nguyên Hòa Hạnh Tử khiến nội tâm của Trương đại quan nhân mềm hoá, hắn cuối cùng cũng quyết định dừng chuyện nàyở đây. Giết người chỉ là một cái gật đầu, người ta đã nguyện ý lấy ra một khoản tiền lớn để bồi thương, hơn nữa hiện tại Võ Trực Anh Nam đã đồng ý công khai xin lỗi, hiện tại người hành hung và người bị hại đều biểu lộ thái độ, Trương đại quan nhân nếu cứ tiếp tục làm tới thì Khẳng định sẽ có người nói hắn nhân cơ hội gây sóng gió.

Cho tới bây giờ, Trương đại quan nhân có thể nói đã hoàn toàn nắm giữ được quyền chủ động. Hiện tại hắn có thể thoải mái nằm trên giường xem ti-vi, chờ đợi Võ Trực Anh Nam đăng môn xin lỗi.

Võ Trực Anh Nam thì không thể tiếp tục chờ tiếp tục chờ được nữa, tối hôm đó hắn và Trung Đảo Xuyên Thái tới khách sạn Tuệ Nguyên.

Trương Dương và Kì Sơn đang nói chuyện phiếm trong phòng, thật ra từ khi Võ Trực Anh Nam tiến vào cửa lớn khách sạn thì bọn họ cũng đã nhận được tin tức rồi, Kì Sơn cười nói: "Người ta tới đây cúi đầu nhận sai đấy. "

Trương Dương nói: "Chỉ sợ hắn không thật lòng!"

Đang nói thi chuông cửa vang lên, Kì Sơn đứng dậy mở cửa phòng, nhìn thấy Võ Trực Anh Nam dưới sự dìu đỡ của hai tráng hán khập khiễng bước vào, Trung Đảo Xuyên Thái thì đi theo phía sau bọn họ.

Kì Sơn và Trung Đảo Xuyên Thái cũng quen nhau, hắn cười nói: "Trung Đảo tiên sinh đã muộn thế này còn tới gặp bí thư Trương à. "

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Thật sự là ngại quá, vị thế chất này của tôi bị bệnh cấp tính, đã sớm nghe nói bí thư Trương có rất nhiều thiên phương chữa bệnh, cho nên đến cầu cứu. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi ngay cả giấy phép hành y cũng không có, anh đến tìm tôi, không sợ làm ảnh hưởng tới bệnh tình ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái đánh mắt ra hiệu cho Võ Trực Anh Nam, Võ Trực Anh Nam nhìn Trương Dương, hận không thể xông lên cắn chết đưa hắn, nhưng cho dù cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám, hiện tại hắn xem như đã triệt để minh bạch rồi, Trương Dương dễ dàng thả mình như vậy, thì ra là đã lưu lại hậu thủ trên người mình, Võ Trực Anh Nam cũng biết ý tứ của cái nháy mắt của Trung Đảo Xuyên Thái, hắn lết tới trước mặt Trương Dương nói: "Trương tiên sinh, xin lỗi... Chuyện trước đó đều là tại tôi. "

Trương Dương nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì?"

Võ Trực Anh Nam nén giận nói: "Công nhân của cảng Phước Long Tân Hải là tôi đâm bị thương, tôi đáp ứng anh, anh chỉ cần cứu tôi lần này, tôi lập tức sẽ tới cục cảnh sát tự thú. "

Trương Dương nói: "Biết người anh đâm bị thương là ai không? Đó là chú tám của tôi!"

Trung Đảo Xuyên Thái vội vàng làm người hoà giải: "Bí thư Trương, hắn đã biết sai rồi, nguyện ý bồi thường thêm năm vạn đồng cho người bị thương. "

Trương Dương nói: "Lời này của tiên sinh tiên sinh có ý gì?Cho rằng chúng tôi thèm tiền bồi thường của anh lắm à?"

Trung Đảo Xuyên Thái bị hắn ở trước mặt nhiều người như vậy chất vấn, cũng thấy xấu hổ, cười bồi nói: "Không phải ý này, Anh Nam xuất ra năm vạn này chỉ là một biểu đạt một chút sự áy náy trong lòng thôi. "

Võ Trực Anh Nam cũng nghe lời chưa từng có, liên tục gật đầu.

Trương Dương nói: "Võ Trực Anh Nam, nể mặt Trung Đảo tiên sinh, tôi hôm nay tha cho anh. "

Võ Trực Anh Nam như trút được gánh nặng, hắn thở phào, lại nghe Trương Dương nói: "Nhưng anh làm chuyện xấu thì không thể bỏ qua đơn giản như vậy, chú tám của chú tám tuy rằng không truy cứu, nhưng anh cũng phải tới sở cảnh sát tự thú, hơn nữa phải đăng lời xin lỗi của anh trên vị trí bắt mặt ở các báo lớn của Bình Hải. "

Võ Trực Anh Nam nói: "Chuyện này không thành vấn đề!" Người dưới mái hiên dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn hiện ở trong lòng chỉ nghĩ tới mệnh căn của mình, căn cứ vào đề nghị của Trung Đảo Xuyên Thái, người có thể cứu mình chỉ có Trương Dương, nếu Trương Dương không muốn ra tay cứu giúp, hắn cả đời này chỉ sợ cũng xong rồi.

Trương Dương nói: "Tôi tạm thời tin anh, đúng rồi, anh rốt cuộc bị bệnh gì thế?"

Võ Trực Anh Nam cắn cắn môi, thằng cha này là biết rõ còn cố hỏi, thật sự là khó có thể mở miệng.

Trương Dương nói: "Anh không nói thì chính là không có bệnh rồi. "

Võ Trực Anh Nam hạ quyết tâm, nói khẽ: "Phía dưới của tôi đột nhiên sưng lên, lại còn vừa đen vừa tím nữa. "

Lần này chẳng những là Trương Dương bật cười, ngay cả Kì Sơn đứng bên cạnh nghe cũng bật cười, Trung Đảo Xuyên Thái không, hai nam tử Nhật Bản phụ trách đỡ Võ Trực Anh Nam thì không khỏi mỉm cười.

mặt Võ Trực Anh Nam đỏ bừng.

Trương Dương nói: "Cởi quần ra!"

Võ Trực Anh Nam do dự một chút, tuy rằng hắn ở trong đáy lòng rất không tình nguyện, nhưng hiện tại chuyện liên quan đến tới mệnh căn, quả thực không dám qua loa, vả lại chung quanh đều là nam nhân thì sợ cái gì? Hắn cởi thắt lưng rồi chậm rãi tụt quần.

Kì Sơn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thì mắt không khỏi trợn tròn, hắn chưa bao giờ thấy cái đó to như vậy.

Trương đại quan nhân liếc một cái, tay phải đưa lên miệng giả vờ ho khan hai tiếng: "Tiền vốn lớn quá!"

Võ Trực Anh Nam thì không cảm thấy hắn là đang khen mình, vẻ mặt đau khổ nói: "Từ sau khi anh thả tôi về, tôi liền biến thành thế này! Hơn nữa càng lúc càng sưng. "

Trương Dương nói: "Nghe ý của anh, hình như là đang bảo tôi làm? Tôi nào có bản sự lớn như vậy, bảo nó to thì to, bảo nó nhỏ thì nhỏ, cái thứ này của anh đâu phải là như ý kim cô bổng, tôi cũng không phải là Tôn Ngộ Không. "

Võ Trực Anh Nam vẻ mặt cầu xin nói: "Trương tiên sinh, xin anh giúp với. Tôi... Cũng cũng đau tới sắp chết rồi. Tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi không muốn như vậy, tôi... tôi xin anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Xin tôi thì có ích lợi gì, là tự anh không biết thu liễm, làm loạn khắp nơi, hiện tại nhiễm bệnh rồi. "

Võ Trực Anh Nam nói: "Tôi tới bệnh viện khám rồi, bác sĩ cũng không biết tôi mắc phải bệnh gì. Trương tiên sinh... Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi. " Võ Trực Anh Nam trước giờ luôn ngạo mạn cũng không thể không cúi đầu trước Trương Dương.

Trương đại quan nhân lúc này cũng đỡ ức hơi rồi, hắn gật đầu nói: "Bệnh này của anh chính là dung túng quá độ, muốn trị thì dễ thôi, nhưng trị tận gốc thì khó lắm. "

Võ Trực Anh Nam nói: "Trương tiên sinh, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của tôi, phải trả giá lớn thế nào tôi cũng nguyện ý. "

Trương Dương cười một tiếng, cầm giấy bút viết một phương thuốc, đưa cho Võ Trực Anh Nam rồi nói: "Mỗi ngày sắc một thang, dùng vào buổi tối, uống liền ba ngày thì có thể bớt sưng, có điều muốn trừ tận gốc thì phải cấm dục một năm, nếu trong một năm anh còn dám làm việc nam nữ, hắc hắc, cái đó của anh sẽ tèo đó. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)