Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1157

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1157: Lòng người thay đổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hắn quay sang nói với bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành: "Đồng chí Bộ Thành, công tác tuyên truyền là trọng yếu nhất, dưới tình trạng trước mắt, nội tâm của đa số người dân đều thấp thỏm lo âu, chúng ta nhất định phải kịp thời tuyên truyền chính sách của đảng tới bọn họ, phải để cho người dân có lòng tin đối với chính phủ chúng ta, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể dấy lên hy vọng đối với cuộc sống, mới có thể một lần nữa nhen nhóm lên động lực công tác. "

Hoàng Bộ Thành gật đầu, rất nghiêm túc ghi ghi chép chép vào quyển sổ nhỏ đặt trên bàn.

Cung Hoàn Sơn lại nói: "Sau đại tai thường thường sẽ có đại dịch, trên điểm này cũng phải có tăng cường chú ý, đồng chí Hứa Khôn cường điệu nắm chắc việc này. "

Phó thị trưởng Hứa Khôn phụ trách văn giáo vệ sinh, đây là công tác bản chức của hắn, Hứa Khôn gật đầu.

Cung Hoàn Sơn nói: "Còn nữa, phải khảo sát tình trạng an toàn trong các trường tiểu học trong phạm vi toàn thành phố, để bảo đảm phương tiện dạy học dưới tiền đề không có ẩn hoạn, mau chóng an bài cho học sinh đi học trở lại. "

Hứa Khôn nói: "Công tác trên Phương diện này đang được làm rồi. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu, ánh mắt chuyển sang Triệu Quốc Cường: "Vấn đề trị an sau thiên tai cũng là một việc khó khăn, đồng chí Quốc Cường nhất định phải đẩy mạnh công tác trên phương diện này, toàn thể công an cảnh sát trong lúc lo cứu tế giải nguy đồng thời còn phải phụ trách tốt công tác trị an, vất vả cho các anh rồi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Thị trưởng Cung yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. "

Cung Hoàn Sơn lưu ý thấy hắn vẫn gọi mình là thị trưởng Cung chứ không phải là bí thư Cung, trên thực tế nội tâm Cung Hoàn Sơn cũng không để ý, nhân sinh rất nhiều lúc sẽ biến chuyển trong tự nhiên, hắn cũng đột nhiên nhìn thấu danh lợi, nếu Hạng Thành còn sống, hắn sẽ sẽ an tâm làm chức thị trưởng Bắc Cảng của mình, nếu Cung Kì Vĩ vẫn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không quật khởi ý đồ cạnh tranh. Chuyển biến như vậy người khác sẽ không hiểu, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.

Ánh mắt của Cung Hoàn Sơn cuối cùng dừng lại trên người Trương Dương: "Đồng chí Trương Dương, Tân Hải là địa phương gặp phải tai hoạ nghiêm trọng nhất của thành phố Bắc Cảng, đối với Tân Hải mà nói, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã trở thành khu vực gặp thiên tai rất nặng, phương tiện cơ sở vừa mới được xây dựng lên đã bị phá hoại nghiêm trọng, nhà đầu tư các nơi đều gặp tổn thất trên trình độ bất đồng. Cho nên anh trong lúc làm công tác cứu tế đồng thời cũng còn phải làm công tác câu thông với nhà đầu tư, tranh thủ đạt được sự lý giải của bọn họ. Để bọn họ tin chính phủ chúng ta là một chính phủ có trách nhiệm, có có năng lực bảo đảm cho lợi ích của bọn họ. "

Trương Dương gật đầu. Không nói gì. Đầu óc hắn đến bây giờ vẫn rất loạn.

Cung Hoàn Sơn sau khi nói xong thì nhìn mọi người chung quanh: "Mọi người còn có điều gì muốn nói không?"

Hiện trường là một mảng trầm mặc.

Cung Hoàn Sơn lại nói: "Có suy nghĩ gì thì cứ nói thoải mái, đừng cố kỵ gì cả. "

Vẫn không có ai lên tiếng, Cung Hoàn Sơn gật đầu: "Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, tan họp. "

Sau khi hội nghị kế thúc, Triệu Quốc Cường và Trương Dương cùng nhau tới cảng mới, hai người dừng xe ở bến tàu, đỗ dưới ánh mặt trời. Nhìn đại đã khôi phục bình tĩnh phía trước, Triệu Quốc Cường nheo mắt lại, chỉ chỉ về phía trước bên phải: "Thi thể của Hạng Thành chính là được phát hiện ở chỗ đó. "

Trương Dương gật đầu, đi về phía trước vài bước rồi nói khẽ: "Hắn là tự sát à?"

Triệu Quốc Cường nói: "Căn cứ vào suy đoán thì chắc là như vậy. Có điều vẫn còn thiếu bằng chứng hữu lực. "

Trương Dương nói: "Hắn dã gài bẫy hãm hại phó bí thư Cung. "

Triệu Quốc Cường nói: "Có thể nói về chuyện đã phát sinh không?"

Trương Dương nói: "Tôi và bí thư Cung đều là người ghét ác như thù, quan hệ giữa chúng tôi cũng không phải như người khác nhìn thấy. "

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đã sớm đoán được rồi, khi các anh ở Nam Tích hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa anh còn từng cứu con gái của bí thư Cung, với quan hệ tốt đẹp lúc trước của các anh thì tuyệt đối sẽ không trong ngắn hạn chuyển biến xấu tới loại tình trạng như vậy. "

Trương Dương thở dài, Triệu Quốc Cường nếu có thể nhìn ra thì chứng minh khẳng định có người khác cũng nhìn ra các loại mấu chốt trong đây.

Triệu Quốc Cường nói: "Hiện tại tất cả đầu mâu và điểm đáng ngờ đều chỉ về phía Hạng Thành. "

" Sau lưng hắn nhất định còn có người sai khiến. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cho dù có người sai khiến, kẻ biết than phận thực sự của người này cũng không nhiều, Hạng Thành ra đi, rất nhiều manh mối đều gián đoạn theo cái chết của hắn. "

Trương Dương nói: "Tôi sẽ không để người này nhở nhơ ngoài vòng pháp luật. "

Triệu Quốc Cường nói: "Anh biết người này là ai không?"

Trương Dương lắc đầu: "Chuyện không có chứng cứ tôi không thể nói lung tung. "

Triệu Quốc Cường thở dài: "Thật ra bí thư Cung không phải hy sinh vô ích, sau chuyện này, tên độc thủ phía sau màn có lẽ sẽ buông bỏ lợi ích ở Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Tôi thì sẽ không bỏ qua!"

Triệu Quốc Cường nhìn vào hai mắt Trương Dương, chủ động vươn tay về phía hắn, hai người không nói gì, nắm chặt tay nhau, đã minh bạch cõi lòng của đối phương.

Buổi chiều Hôm ấy vợ góa của Cung Kì Vĩ, Dương Ninh dẫn con gái Cung Nhã Hinh tới Bắc Cảng, hai mẹ con đều biểu hiện ra sự kiên cường hơn người, mắt đỏ nhưng không có một giọt nước mắt nào.

Trương Dương nhìn Dương Ninh, mím môi, đầy thương cảm nói: "Chị dâu, xin lỗi!"

Dương Ninh nói khẽ: "Là sự lựa chọn của anh ấy, không trách được bất kỳ ai! Anh không cần phải xin lỗi tôi. "

Hai Mẹ con kiên cường nhìn Cung Kì Vĩ lần cuối, Dương Ninh nước mắt rơi như mưa, Cung Nhã Hinh thì khóc ngất đi, thấy cảnh này, Trương Dương và Triệu Quốc Cường đi cùng cũng đỏ lựng cả mắt, khó khăn lắm mới khuyên hai người trở lại phòng nghỉ.

Dương Ninh bình phục tình tự một chút, tiếp lấy một ly trà Trương Dương đưa cho tôi, nói khẽ: "Trương Dương, trước đó bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nói anh và Kì Vĩ có mâu thuẫn, nhưng tôi biết chắc chắn không phải vậy. "

Trương Dương nói: "Tẩu tử, bí thư Cung vĩnh viễn là đại ca và bằng hữu mà tôi tôn kính nhất. "

Dương Ninh nói: "Tôi hỏi qua Kì Vĩ rồi, anh ấy từng nói, anh là huynh đệ của anh ấy, tôi biết các anh nhất định đều đang vì tương lai của Bắc Cảng mà cố gắng, Kỳ Vĩ không có phúc, không thể kiên trì đi đến cuối cùng, tôi biết nguyện vọng trong lòng anh ấy, tôi chỉ là một phụ đạo nhân gia, không thể thay anh ấy hoàn thành tâm nguyện, chuyện này chỉ có dựa vào anh thôi.. "

Trương Dương dùng sức gật đầu nói: "Chị dâu, chị cứ yên tâm, chuyện của bí thư Cung tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng. "

Cung Nhã Hinh rưng rưng nói: "Chú Trương, cha cháu có phải bị người ta hại chết hay không?"

Trương Dương lắc đầu, trước đó bọn họ và Dương Ninh đã câu thông với nhau, giấu Cung Nhã Hinh nguyên nhân cái chết thực sự của Cung Kì Vĩ, đây cũng là để bảo vệ đứa trẻ này, tránh để tâm linh non nớt của Cung Nhã Hinh bị tổn thương, Trương Dương nói: "Cha cháu là anh hùng, anh ta vì chỉ huy chống thiên tai mà hi sinh vì nhiệm vụ, tổ chức đã quyết định truy nhận bí thư Cung danh hiệu liệt sĩ. "

*****

Dương Ninh lại nói: "Giúp tôi cám ơn tổ chức và các vị lãnh đạo, danh hiệu này chúng tôi không cần, khi Kì Vĩ còn sống chưa bao giờ tham gia bình chọn tiên tiến, cho dù chỉ một lần, sau khi chết chúng tôi cũng không muốn danh hiệu vinh dự này. "

Triệu Quốc Cường không nhịn được nói: "Chị dâu, đây là điều mà bí thư Cung đáng được nhận, cũng là sự công nhận và khẳng định của tổ chức đối với công tích của anh ta. "

Dương Ninh nói: "Kì Vĩ trong công tác luôn lôi lệ phong hành, nhưng tính cách thực sự của anh ấy là một người lặng lẽ, chỉ cần anh ất có thời gian thì sẽ lựa chọn ở nhà, xuống bếp thổi cơm, giặt giũ quần áo, anh từng nói, tới ngày về hưu sẽ thành thành thật thật ở nhà làm phụ nam của gia đình, hưởng thụ cuộc sống bình thường. " Dương Ninh lại che miệng, ngăn không cho nước mắt chảy xuống: "Anh ấy bỏ chúng tôi đi rồi, tôi muốn anh ấy được yên bình, chúng tôi muốn cái gì vinh dự gì cả, cũng không muốn bản tin gì cả, bởi vì vinh dự lớn đến mấy cũng không đổi lại được sinh mệnh của Kì Vĩ, chúng tôi không muốn tuyên truyền rộng, cũng không cần bất kỳ nghi thức truy điệu long trọng gì cả, anh ấy lúc trước lẳng lặng tới Bắc Cảng, hiện tại để chúng tôi lẳng lặng đưa anh ấy về, là người thân, chúng tôi chỉ muốn lẳng lặng nhớ về anh ấy, chúng tôi không cần thứ gì khác, các anh hiểu chứ?"

Cung Nhã Hinh Ở bên cạnh khóc không thành tiếng.

Triệu Quốc Cường và Trương Dương rúng động, Trương Dương gật đầu nói: "Chị dâu, em đáp ứng chị!"

Không có vòng hoa, không có lễ truy điệu, không có đưa tin báo chí trên diện rộng, hai mẹ con Dương Ninh đưa tro cốt của Cung Kì Vĩ lặng yên rời khỏi Bắc Cảng, chở khi xe của họ rời khỏi Bắc Cảng, có hơn mười chiếc ô tô lặng lẽ đi phía sau, cho tới đường cao tốc, đám thường ủy và lãnh đạo chủ yếu của thành phố Bắc Cảng như Triệu Quốc Cường, Trương Dương tất cả xuống xe, sau đó bọn họ xếp thành hàng dài, cúi đầu thật sâu về phía chiếc xe vừa đi.

Thời gian Cung Kì Vĩ ở Bắc Cảng dài, hắn ra đi trên ý nghĩa nào đó thì thậm chí không chấn động tới dân thành phố Bắc Cảng bằng Hạng Thành ra đi, cũng chỉ có số ít người mới biết hắn đã hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng khí khái và nhân phẩm của hắn vẫn đạt được sự kính ngưỡng của ban lãnh đạo Bắc Cảng.

Lái xe lái chậm lại, Dương Ninh từ gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng phía sau, cô ta không khóc, chỉ lặng lẽ ôm chặt hũ cốt, nói khẽ: "Kì Vĩ, chúng ta về nhà thôi. "

Sóng thần tuy rằng đã qua đi, nhưng chấn động của Bắc Cảng vẫn chưa bình ổn.

Tập đoàn Nguyên Hòa chính thức đề xuất rút vốn với thị chính phủ Tân Hải, cũng yêu cầu bồi thường tổn thất vì trận sóng thần lần này.

Trương Dương vừa mới trở lại trung tâm hành chính thì liền nghe nói tới tin tức này, đại biểu hiện tại của tập đoàn Nguyên Hòa là Nguyên Hòa Thu Trực đang thương lượng với Kiều Mộng Viện ở ban chiêu thương.

Trương Dương tới ngoài cửa văn phòng chủ nhiệm ban chiêu thương thì liền nghe thấy Kiều Mộng Viện cao giọng nói: "Nguyên Hòa tiên sinh, xin hỏi ngài lần này là đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa mà đến hay là đại biểu cho cá nhân ngài mà đến? Đại biểu pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa là Nguyên Hòa Hạnh Tử chứ không phải ngài. "

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "Nguyên Hòa trước khi Hạnh Tử trở về Nhật Bản đã trao quyền cho tôi, để tôi quản lý chấp hành tất cả quyền lực của tập đoàn Nguyên Hòa ở Trung Quốc, cho nên tôi có thể đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa. "

Kiều Mộng Viện nói: "Trước chuyện trên Hợp đồng đã ghi rõ điều lệ, gặp tai nạn không thể đoán trước thì tổn thất do hai bên cùng nhau gánh vác, cho nên những yêu cầu bồi thường này của anh không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào cả, còn nữa, căn cứ vào hợp đồng chính thức của chúng ta thì nếu tập đoàn Nguyên Hòa hiện tại lựa chọn từ bỏ thì chính là trái với hợp đồng, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm của quý phương. "

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "Uy hiếp ư? chúng tôi trong tai nạn lần này tổn thất nhiều tài sản như vậy, mất nhiều nhân viên như vậy, xin hỏi anh sẽ đầu tư tài chính của mình vào một mảnh đất mà tới ngay cả an toàn tối thiểu nhất cũng không được bảo đảm? Đây là bản tuyến bố và chi tiết đòi bồi thường của tập đoàn chúng tôi. "

Trương đại quan nhân vào lúc này đi vào, từ trong tay Kiều Mộng Viện cầm lấy bản chi tiết bồi thường, chẳng thèm xem mà ném ngay vào sọt rác.

Hắn Nheo mắt lại, cực kỳ khinh thường nhìn Nguyên Hòa Thu Trực: "Tôi có thể nói với anh một cách rõ ràng rằng, lúc trước người đại biểu tập đoàn Nguyên Hòa ký hợp đồng với Tân Hải là Nguyên Hòa Hạnh Tử, có lẽ cô ta đã trao quyền cho anh, đáng tiếc chúng tôi lại không ủng hộ đối với loại trao quyền này. "

" Đây là quyết định nội bộ của tập đoàn chúng tôi, không cần phải chưng cầu sự đồng ý của các anh. "

Trương Dương cười lạnh nói: "Xin lỗi, tôi nhớ rõ lúc trước trên hợp đồng có một mục như thế này, khi hai bên phát sinh thay đổi nhân sự quan trọng thì trước tiên phải thông báo cho đối phương, các anh ngay cả chuyện này cũng không làm được thì tôi sao có hứng thú đàm phán với loại người như anh, Nguyên Hòa Thu Trực, anh nên minh bạch ý tứ của tôi, anh không có tư cách tới đây đàm phán với chúng tôi, chúng tôi không thừa nhận anh có thể đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa. "

Nguyên Hòa Thu Trực giận dữ đứng dậy: "Tôi sẽ kiện các người!"

Trương Dương nói: "Muốn đi đâu thì cứ đi, có điều tôi cũng phải nhắc nhở anh, quý phương bị tình nghi dính líu đến đến phạm tội buôn bán, chúng tôi đã đưa ra quyết định sẽ tiến hành kiểm tra và phong tỏa tất cả tài sản của tập đoàn Nguyên Hòa ở trong nước, tiến hành điều tra toàn bộ chuyện đa phát sinh trước đây, nếu chứng thực được quý phương trong kinh doanh ở Bắc Cảng tồn tại bất kỳ sự thật phạm tội nào thì sẽ nghiêm trị không tha theo pháp luật của Trung Quốc. "

Nguyên Hòa Thu Trực bị sự chất vấn tràn ngập khí thế của Trương Dương khiến cho nghẹn lời, hắn oán hận gật đầu rồi nói: "Anh chờ đó!"

Nguyên Hòa Thu Trực đi rồi, Kiều Mộng Viện nhìn thoáng qua bản chi tiết bồi thường trong sọt rác, nói khẽ: "Mấy người Nhật Bản này thật sự là khiến cho người ta buồn nôn, Tân Hải đang ở vào lúc khó khăn, bọn họ vào những lúc như thế này không ngờ lại tranh thủ gây khó dễ. "

Trương Dương nói: "Người Nhật Bản có lúc nào nói đạo nghĩa đâu, chuyện ngày đó người Nhật Bản phục kích chúng tôi đang được điều tra. Cho dù bọn họ không đi thì anh cũng không định tiếp tục hợp tác với bọn họ. "

Trương Dương ngồi xuống, Kiều Mộng Viện nhìn ra tâm tình của hắn rất không tốt, tới phía sau hắn, bóp vai giúp hắn rồi nói khẽ: "Nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa hình như xuất hiện một số vấn đề, trước đây luôn luôn là Nguyên Hòa Hạnh Tử phụ trách sự chuyện bên này, sao đột nhiên đổi thành Nguyên Hòa Thu Trực?"

Trương Dương nói: "Chuyện của nội bộ Bọn họ anh không buồn quan tâm. Tóm lại, sự kiện phục kích không có một lời giải thích hợp lý thì anh sẽ không giải trừ niêm phong đối với bọn họ. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa sẽ chối sạch chuyện phục kích các anh. "

*****

Trương Dương nói: "Thực sự cho rằng người Trung Quốc chúng ta dễ khi dễ như vậy ư? Lần này anh sẽ khiến cho bọn họ tiền mất tật mang!"

Tiền quyên tặng đầu tiên mà Bắc Cảng nhận được là của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Mân Hồng tự mình đem một tấm chi phiếu hai ngàn vạn nhân dân tệ đưa đến cục dân chính của thành phố Bắc Cảng, Tiêu Quốc Thành làm người nhún nhường, không muốn ra mặt, những chuyện phải xuất đầu lộ diện này tất cả giao cho Tiêu Mân Hồng xử lý. Tiêu Mân Hồng khi Bắc Cảng cục dân chính Bắc Cảng thì bị micro của phóng viên và máy ánh vây quanh, Tiêu Quốc Thành đang ở cảng Phước Long. Nhìn cảng đầy thương tích sau khi bị sóng thần đi qua, vẻ mặt của hắn vô cùng phức tạp.

Nơi này cũng có một khoản đầu tư lớn của Tiêu Quốc Thành, xây dựng thêm và cải tạo cảng Phước Long trên thực tế đầu tư chủ yếu có ba phía, chính phủ Tân Hải, tập đoàn Nguyên Hòa và Tiêu Quốc Thành, sóng thần lần này đã tạo thành tổn thất rất lớn, Tiêu Quốc Thành cũng khó chỉ lo thân mình.

Hắn đang thị sát thực địa ở cảng, khi đang chuẩn bị rời đi thì Nhìn thấy một chiếc xe từ xa láitới, người từ trên xe đi xuống là bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương và phó chủ nhiệm ban chiêu thương Kiều Mộng Viện.

Tiêu Quốc Thành đang chuẩn bị đi gặp mặt Trương Dương. Không ngờ lại gặp ở đây, hắn đi tới. Gần đây trên mặt mọi người thường thấy nhất là vẻ mặt trầm trọng, rất ít nhìn thấy nụ cười trên mặt mọi người, đối mặt với tràng cảnh sau thiên tai như vậy, quả thực rất ít người có thể cười được.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện thấp giọng nói gì đó, sau đó thì đi về phía Tiêu Quốc Thành, hai người bắt tay nhau, Tiêu Quốc Thành thở dài: "Muốn làm thành một chuyện đúng là không dễ dàng gì, chẳng những phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mà phải xem sắc mặt của lão thiên gia nữa. "

Trương Dương nói: "Tình huống ngài đều nhìn thấy rồi, cảng Phước Long tổn hại nghiêm trọng, công trình sơ kì bị phá hoại nghiêm trọng, tôi đã trưng cầu ý kiến của chuyên gia, sóng thần lần này chứng minh, phương án thiết kế cảng mới của chúng ta trước đó vẫn tồn tại thiếu xót rất lớn, phải đánh sập rồi dựng lại, đưa ra một phương án thiết kế hoàn thiện hơn. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu, xoay người nhìn nhìn cảng hỗn động, nói khẽ: "Tổn thất lần này thực sự là rất lớn!"

Trương Dương nói: "Quả thực rất lớn, bất kỳ chuyện gì cũng tồn tại mạo hiểm, rất nhiều lúc chúng ta chỉ nhìn thấy lợi ích có thể có được mà coi nhẹ những yếu tố khác. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tình huống so với trong dự đoán của tôi thì còn nghiêm trọng hơn nhiều. "

Trương Dương nói: "Buổi sáng Hôm nay Nguyên Hòa Thu Trực tới nói muốn rút vốn, còn đòi Tân Hải chúng tôi bồi thường. "

Tiêu Quốc Thành nhíu mày, nói khẽ: "Phía tập đoàn Nguyên Hòa không hề câu thông với tôi trong chuyện này. " Vẻ mặt của hắn không hề có bất kỳ thành phần giả vờ nào, ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên mặt hắn trong chốc lát: "Tiêu tiên sinh tính thế nào?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Ngạch đầu tư của tôi trong đây không nhiều lắm, tổn thất tất nhiên là ít nhất, có điều tôi vẫn xem trọng tương lai của Tân Hải, xem trọng công trình xây dựng thêm cải tạo cảng Phước Long. "

Trương Dương nói: "Đã đã cho người niêm phong tất cả tài sản của tập đoàn Nguyên Hòa ở trong nước, có chứng cớ cho thấy tập đoàn Nguyên Hòa rất có thể có liên quan tới một loạt hành vi phạm tội. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Tôi cũng không rõ lắm tình huống nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa. " Những lời này của hắn nói có chút vô trách nhiệm, dù sao lúc trước chính là một tay hắn dẫn tập đoàn Nguyên Hòa vào Tân Hải.

Trương Dương cũng không vạch trần, nhìn cảng Phước Long trước mắt rồi nói khẽ: "Không lâu nữa Tân Hải sẽ một lần nữa đứng lên. "

Ánh mắt Tiêu Quốc Thành lộ ra vẻ thưởng thức: "Tôi tin!"

Tập đoàn Nguyên Hòa không phải là xí nghiệp ngoại tư duy nhất rút lui, bởi vì sóng thần lần này, rất nhiều ngoại thương có ý đồ đầu tư đều thay đổi chủ ý, trong một tuần ngắn ngủn chỉ khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải cũng đã có gần hai mươi xí nghiệp lớn nhỏ hoặc là thương gia quyết định rút vốn hoặc là hủy bỏ ý đồ đầu tư, kim ngạch liên quan lên tới bảy tỷ nhân dân tệ, đối mặt với cục diện như vậy, Tân Hải có không ít người đứng ngồi không yên, phó chủ nhiệm bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải Thường Hải Thiên lòng như lửa đốt tới văn phòng của Trương Dương, hắn báo cáo chuyện này với Trương Dương, mặt chau mặt ủ nói: "Bí thư Trương, sức ảnh hưởng của sóng thần quá lớn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, chúng ta tới kinh thành tham gia hội kinh mậu mùa hè, thành quả chiêu thương không tồi, nhưng một hồi sóng thần chẳng những hủy đi tất cả thành quả cố gắng tích cực của chúng ta, hơn nữa còn khiến không ít hạng mục đã được xác định giờ lại chết yểu, cứ tiếp tục như vậy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tương lai sẽ không được lạc quan. "

Trương Dương gật đầu: "Hải Thiên, điều cần phải làm là công tác tư tưởng cho những nhà đầu tư này, trấn an tình tự của bọn họ, sóng thần lần này vô cùng đột ngột, phải khiến bọn họ tin chính phủ chúng ta có năng lực xử lý tốt chuyện này. "

Thường Hải Thiên nói: "Nói tới rách cả miệng rồi đây này, tôi và chủ nhiệm Kiều đã liên lạc với các nhà đầu tư rồi, lời hay ý đẹp nói cũng không ít, thành ý lấy ra cũng rất nhiều, nhưng đến cuối cùng vẫn rất ít người hiểu cho, sóng thần lần này đã mang tới đả kích quá lớn cho mọi người, rất nhiều người hỏi tôi, anh có thể cam đoan về sau sẽ không phát sinh sóng thần nữa hay không? Tôi có thể cam đoan được ư? Chuyện mà Lão thiên gia an bài tôi có thể thay đổi được ư?" Thường Hải Thiên tức giận nói.

Trương Dương nói: "Anh có thể nói, tôi không thể cam đoan về sau sẽ không phát sinh sóng thần, nhưng tôi có thể cam đoan về sau thiên tai lớn đến mấy cũng sẽ không mang tới tổn thất quá lớn cho các vị. "

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, nói thật, loại lời này tôi không dám nói, tôi không có chỗ dựa đó. "

Trương Dương nói: "Trời phải đổ mưa, gái phải theo chồng, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, dưa hái xanh không ngọt, người ta nếu thật lòng muốn chạy thì chúng ta cũng không thể ôm chân năn nỉ người ta ở lại được, cứ để họ đi. "

Thường Hải Thiên có chút ủ rũ nói: "Tình huống chiêu thương thời gian trước rất khả quan, tôi còn tưởng rằng khu bảo lưu thuế nhập khẩu hiện giờ đã thành con gái Hoàng Đế không lo không có ai rước, nhưng một hồi thiên tai lại đã đánh cho chúng ta trở về nguyên hình, thành gái già không gả đi nổi mất rồi. "

Trương Dương nói: "Hải Thiên, đừng ủ rũ như vậy, các giới xã hội gần đây cũng có không ít người quyên tiền quyên vật, sóng thần vừa mới qua, mọi người trên tâm lý tồn tại ám ảnh, trên đầu tư áp dụng thái độ cẩn thận quan vọng cũng là điều khó tránh khỏi, tôi tin chỉ trong một quá trình ngắn ngủi, chờ thời gian này qua đi sẽ có chuyển biến tốt thôi. "

Thường Hải Thiên nói: "Hy vọng thực sự có thể được như vậy. " Hắn đối với tình trạng trước mắt cũng không lạc quan lắm

Phó Trường Chinh từ bên ngoài bước vào, hắn thông tri xe của Trương Dương đã chuẩn bị xong, Trương Dương hai ngày này kín lịch, lại phải tới bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải thăm quần chúng bị thương trong tai nạn lần này.

Thường Hải Thiên nói: "Anh đi làm đi, tôi còn phải làm công tác tư tưởng cho các nhà đầu tư. "

Trương Dương xuống tới dưới lầu thì nhìn thấy Thường Hải Tâm đang chờ ở đó, trong lúc sóng thần phát sinh cô ta vừa hay tới kinh thành tham gia lớp học bồi dưỡng, nghe nói bên này đột phát sóng thần thì vội vàng bỏ học chạy về giúp cứu tế. Gần đây Thường Hải Tâm cũng khi khắp nơi tổ chức công tác tuyên truyền và thăm hỏi, bận tới gầy cả người, cô ta lần này là đại biểu đoàn thị ủy thành phố Tân Hải cùng Trương Dương đi thăm hỏi.

Mấy người sau khi lên xe thì Trương Dương nói với Thường Hải Tâm: "Nghe đoàn thị ủy các em tổ chức hành động thanh niên tình nguyện, mang tới tác dụng đi đầu rất tốt ở Tân Hải. "

Thường Hải Tâm nói: "Khó khăn ở trước mặt, mọi người chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể cùng bước qua được cửa ải khó khăn, các đoàn viên thiên niên tất nhiên phải đi trước trong sự nghiệp công ích, chúng em triển khai hành động thanh niên tình nguyện trùng kiến gia viên, trong một tuần ngắn ngủ, người trẻ tuổi chủ động tham dự hoạt động lần này đã vượt quá năm vạn, có người chủ động hiến máu, có người quyên tiền quyên vật, rồi rất nhiều người tham gia hành động trùng kiến gia viên, trước mắt con số thanh niên tình nguyện tham dự hoạt động lần này vẫn đang tăng lên, sự nhiệt tình của mọi người đều rất cao, chúng em cũng liên hợp với hội chữ thập đỏ tổ chức hoạt động quyên tiền, hiện giờ đã nhận được hơn bốn trăm vạn nhân dân tệ của những người nhiệt tâm rồi. "

Trương Dương gật đầu nói: "Thanh niên là chủ lực trong công tác trùng kiến gia viên của chúng ta, giúp anh chuyển cáo với mọi người, trong lúc nhiệt tâm làm công ích thì phải chú ý tới sức khỏe. " Khi lời này, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ nhu tình, Thường Hải Tâm trong lòng ấm áp, biết Trương Dương ngoài mặt là đang bảo cô ta chuyển cáo, nhưng trên thực tế là đang dặn dò cô ta.

Thường Hải Tâm nói: "Bí thư Trương cũng phải chú ý tới thân thể nhiều hơn. "

Trương Dương nói: "Thân thể của anh luôn rất tốt. "

Mặt Thường Hải Tâm nóng lên, thân thể của hắn như thế nào thì cô ta trong lòng đương nhiên hiểu rõ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)