Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1158

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1158: Yêu hiến dâng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bệnh viện nhân dân Tân Hải tổng cộng nhận và chữa trị cho hơn tám mươi thị dân bị thương trong trận thiên tai này, hiện giờ thương tình của những người này đều đã ổn định, bí thư thị ủy Trương Dương và nhân viên cùng nhau tới thăm hỏi và an ủi.

Trước mặt tình huống đột phát, chỉ dựa vào lực lượng chữa bệnh của bản thân Tân Hải là không đủ, cho nên thành thị huynh đệ chung quanh cũng ra sức ủng hộ, trong lúc Trương Dương tới thăm liền gặp đội ngũ chữa bệnh do Vu Tử Lương cầm đầu từ Giang Thành tới, lão bằng hữu gặp lại tất nhiên nói mãi không hết chuyện.

Vu Tử Lương giới thiệu đoàn đội chữa bệnh của bên mình với Trương Dương, Trương Dương biểu thị lòng biết ơn đối với Vu Tử Lương.

Vu Tử Lương nói: "Đừng cám ơn một mình tôi, chữa bệnh là phải dựa vào đoàn đội công tác, nếu chỉ có một mình tôi thì cũng không lo được nhiều việc như vậy, mỗi một đồng chí trong đoàn đội của chúng tôi đều có trình độ chữa bệnh và tố chất y đức cao, có một số đồng chí còn bởi vì ngày đêm không ngừng công tác mà ngã bệnh, đúng rồi, anh chắc biết, Tả Hiểu Tình, con gái của viện trưởng Tả. "

Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Tả Hiểu Tình thì nội tâm không khỏi chấn động, hắn thật sự là không ngờ Tả Hiểu Tình cũng tới Tân Hải, có điều Trương Dương không hề biểu hiện ra vẻ kích động của hắn trước mặt người khác, nói khẽ: "Cô ta cũng ở đây à?"

Vu Tử Lương nói: "Từ sau khi bên này phát sinh sóng thần, cô ta liền cùng chúng tôi tới đây, tính ra thì chúng tôi đã ở đây một tuần rồi, Hiểu Tình cơ hồ không hề nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đột nhiên té xỉu, chủ yếu là do quá mệt mỏi, tôi bảo đồng sự đưa cô ta về nghỉ ngơi rồi. "

Trương Dương gật đầu, hỏi rõ địa chỉ của Tả Hiểu Tình. Sau khi kết thúc chuyến viếng thăm bệnh viện thì Trương Dương giành thời gian tới khách sạn thương vụ hải Tinh ở đối diện bệnh viện.

Tả Hiểu Tình mở cửa phòng, cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình: "Trương Dương!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra cô không nên cảm thấy ngạc nhiên, nơi này là Tân Hải, người nên cảm thấy ngạc nhiên là tôi mới đúng!"

Tả Hiểu Tình mỉm cười, nụ cười của cô ta có chút yếu ớt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mệt mỏi, lui về phía sau một bước rồi nói khẽ: "Vào ngồi chơi đi. "

Trương Dương đi vào trong phòng, phòng cũng không lớn, Trương Dương ngồi xuống một cái giường trong phòng: "Xem ra phía Tân Hải chúng tôi chưa an bài được điều kiện tốt cho tổ chuyên gia các cô. "

Tả Hiểu Tình nói: "chúng tôi là tới cứu người chứ không phải là khách du lịch!" Cô ta rót cho Trương Dương trà, đưa vào tay hắn: "Anh sao biết tôi ở đây?"

Trương Dương nhin mặt Tả Hiểu Tình, có chút quan tâm nói: "Vừa rồi tới bệnh viện thăm người bị thương, nghe giáo thụ Vu nói cô bị bệnh. "

Tả Hiểu Tình nói: "Không có bệnh gì cả. Chỉ là mấy hôm nay liên tục công tác nên có chút mệt mỏi, được nghỉ ngơi tới trưa là đỡ rồi. Tôi đang định buổi chiều quay lại làm. "

Trương Dương nói: "Đừng vất vả như vậy, phải chú ý tới thân thể hơn, nếu mệt quá mà sinh bệnh.... " Trương Dương tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn dũng cảm nói ra: "Tôi sẽ rất đau lòng. "

Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Tả Hiểu Tình phủ lên một tầng đỏ ửng, lông mi dài cụp xuống, không dám nhìn Trương Dương. Thần thái ngượng ngùng như vậy khiến Trương Dương không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc bọn họ mới quen ở Xuân Dương, tất cả chỉ như hôm qua. Nhưng mấy năm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, tâm tính của hắn và cô ta hiện giờ cũng rất khác khi đó.

Tả Hiểu Tình nói: "Anh cũng phải chú ý tới sức khỏe. Gần đây công tác khẳng định rất bận: "

Trương Dương nói: "Lúc bận nhất qua rồi, qua vài ngày nữa tôi chắc phải tới kinh thành, chứng thực một số chuyện về phương diện quyên góp. "

Tả Hiểu Tình ngẩng đầu nhìn Trương Dương rồi nói: "Không biết vì sao? Tôi thủy chung cảm thấy anh vẫn là anh chàng vệ giáo sinh trước kia. " Nói tới đây chính cô ta cũng xấu hổ bật cười: "Có phải rất kỳ quái hay không?"

Trương Dương nói: "Có thể đây là hoài cựu, ở trong mắt tôi tôi thủy chung coi cô là học tỷ năm đó. "

Tả Hiểu Tình nói: "Rất nhiều năm đã trôi qua rồi, phải không?"

Trương Dương gật đầu theo, lại cảm thấy mình đáp lại như vậy tựa hồ có chút không thỏa đáng, bổ sung: "Cũng may chúng ta đều khỏe!"

"Cũng may... " Tả Hiểu Tình phụ họa rồi không nhịn được liền bật cười: "Chúng ta sao giống một đôi bạn già nói chuyện với nhau thế nhỉ. "

Trương Dương nói: "Có thể mấy chục năm sau, thật sự có một ngày chúng ta sẽ nói lại như vậy?"

Tả Hiểu Tình bởi vì những lời này của hắn mà trầm mặc.

Điện thoại của Trương đại quan nhân đổ chuông, hắn bắt máy, là Phó Trường Chinh gọi tới: "Bí thư Trương, có vị khách nhân quan trọng muốn gặp ngài!"

Trương Dương nói: "Ai?"

Phó Trường Chinh nói: "Người ta chỉ nói tới để đầu tư. "

Trương Dương nghe mà không hieur ra sao, nói tới cùng Phó Trường Chinh vẫn không tiết lộ thân phận của đối phương, Phó Trường Chinh rất ít khi lập lờ với mình như vậy.

Tả Hiểu Tình nghe nói Trương Dương có việc, chờ hắn sau khi hắn buông điện thoại thì lập tức nói: "Anh bận thì đi đi, tôi không sao, buổi chiều lại đi làm. "

Trương Dương nói: "Vốn đang muốn mời cô ăn cơm. "

Tả Hiểu Tình cười nói: "Tôi tạm thời không đi được, có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm, công tác của anh quan trọng hơn, Tân Hải hiện có nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không dám làm mất thời gian của anh. "

Trương Dương đứng dậy, nếu là trước đây, chuyện chiêu thương dẫn tư hắn sẽ đẩy cho người khác lo, nhưng gần đây bởi vì trận thiên tai này, khiến cục diện chiêu thương dẫn tư của Tân Hải đột nhiên trở nên khẩn trương, cho nên Trương đại quan nhân cũng biểu hiện ra vẻ coi trọng trước giờ chưa từng có đối với nhà đầu tư, thà rằng bỏ qua cơ hội ăn cơm với tình nhân cũ, cũng phải đi về làm việc đã.

Trương Dương trở lại văn phòng thì nhìn thấy Phó Trường Chinh đang ở bên ngoài chờ mình, hắn cười nói: "Chuyện gnhưng mà thần bí thế?"

Phó Trường Chinh nói: "Tôi cũng không biết đối phương đến đây, cô ta chỉ đích danh muốn gặp anh, nói là muốn đầu tư ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Trương Dương nói: "Người muốn tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tư nhiều như vậy, nếu ai tôi cũng phải gặp, vậy thì làm một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ cũng không đủ. "

Phó Trường Chinh nói: " Lần này thì khác, cô ta nói muốn đầu tư một tỷ đôla. "

Trương đại quan nhân nghe thấy con số này thì lập tức có chút líu lưỡi, một tỷ đôla có thể nói là một khoản rất lớn, cho tới bây giờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn chưa có một nhà đầu tư nào đầu nhập vốn lớn tới như vậy, Trương đại quan nhân nửa tin nửa ngờ nói: "Không phải đang đùa với chúng ta chứ hả. "

Phó Trường Chinh nói: "Cô ta đang ngồi trong văn phòng kia kìa. "

Trương Dương gật đầu, đẩy cửa đi vào, trên sô pha trong văn phòng có một mỹ phụ trung niên đang ngồi, trước kia mình chưa bao giờ gặp cô ta, thật ra Trương đại quan nhân trước khi đi vào văn phòng vốn cho rằng người tới chắc là người quen cũ của mình, sau khi nhìn thấy thì mới biết mình căn bản chưa từng gặp đối phương.

Mỹ phụ trung niên đứng dậy vươn tay về phía hắn, Trương đại quan nhân mỉm cười bắt tay cô ta, mỹ phụ trung niên nói: "Trương tiên sinh, xin cho phép tôi được tự giới thiệu, tôi tên là Thôi Uyển Trí, là người tổng phụ trách bộ phận sự nghiệp hải ngoại của tập đoàn Lam Tinh. "

*****

Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, Thôi Uyển Trí hiển nhiên là đại biểu cho Kim Mẫn Nhi mà đến, trên tình cảm lập tức thân cận hơn rất nhiều, Trương Dương mời Thôi Uyển Trí ngồi xuống.

Phó Trường Chinh đi tới pha trà cho vì hắn, lại thay nước ấm cho Thôi Uyển Trí, sau đó đóng cửa phòng đi ra.

Thôi Uyển Trí chủ động nói rõ ý đồ đến: "Tôi lần này là đại biểu Kim tiểu thư mà đến. "

Trương Dương nói: "Cô ta có khỏe không?"

Thôi Uyển Trí nói: "Cô ta gần đây đều ở Đông Kinh, Kim tiên sinh ra đi quá đột nhiên, cho nên Lam Tinh còn có rất nhiều chuyện chờ được giải quyết. Vốn cô ta nghe nói chuyện bên này phát sinh sóng thần thì chuẩn bị tự mình tới, nhưng thực sự là không kiếm đâu ra được thời gian, cho nên chỉ có thể để tôi đại biểu cô ta tới đây. "

Trương Dương gật đầu nói: "Cô vừa rồi nói muốn tới Tân Hải đầu tư ư?"

Thôi Uyển Trí gật đầu nói: "Chuyện đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải thật ra lần trước khi Kim tiểu thư tới khảo sát đã được xác định cơ bản rồi, chỉ là vì biến cố xảy ra đột nhiên cho nên mới trì hoãn tới bây giờ, Lam Tinh vẫn mưu cầu thành lập một tòa trung tâm kho bãi quy mô lớn tại châu Á, Tân Hải về hoàn cảnh địa lý có ưu thế rất lớn, phù hợp với điều kiện của Lam Tinh, cô ta cười nói: "Trương tiên sinh không cần cân nhắc quá nhiều, Lam Tinh cuối cùng quyết định đầu tư ở Tân Hải không phải là vì tình cảm cá nhân mà là kết quả cân nhắc tổng hợp. "

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì cũng không khỏi bật cười, xem ra Thôi Uyển Trí vô cùng hiểu rõ tình cảm của mình và Kim Mẫn Nhi.

Trương Dương nói: "Thật không dám giấu, gần đây tình trạng chiêu thương của Tân Hải cũng không tốt lắm, bởi vì trận sóng thần này, rất nhiều nhà đầu tư đã đạt thành ý hướng lại thấy khó mà lui. "

Thôi Uyển Trí nói: "Trong mắt chúng tôi, càng vào những lúc như thế này càng có thể thể hiện được thành ý của chúng tôi, đồng thời tôi cũng tin quý phương cũng sẽ biểu hiện ra thành ý tương ứng, sẽ cung cấp cho tập đoàn Lam Tinh chính sách tốt nhất, điều kiện hậu đãi nhất. "

Trương Dương bật cười, lúc này hắn mới Lam Tinh lần này tới đầu tư không chỉ là vì tình cảm giữa hắn và Kim Mẫn Nhi, mấu chốt còn nắm ở lợi ích buôn bán, bất kể tình cảm của Kim Mẫn Nhi đối với mình sâu đập như thế nào cũng không thể thuyết phục được toàn bộ ban giám đốc Lam Tinh đầu tư một cách mù quáng, cô ta chỉ có thể đề nghị, có thể được ban giám đốc công nhận và thông qua là vì tất cả thành viên hội động quản trị đều nhìn thấy tiền cảnh đầu tư lần này. Trương Dương nói: "Thôi tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp cho quý phương điều kiện ưu đãi nhất. "

Thôi Uyển Trí mỉm cười nói: "Trương tiên sinh là người sảng khoái, lần này ngạch đầu tư bước đầu của chúng tôi là một tỷ đôla, về sau cũng không loại trừ khả năng sẽ đầu tư thêm, ngoài ra, Kim tiểu thư bảo tôi đại biểu cô ta quyên góp một ngàn vạn đôla cho Tân Hải, để giúp thị dân gặp tai hoạ trong sóng thần lần này, coi như là một phần tâm ý của toàn thể viên công Lam Tinh. " Thôi Uyển Trí đưa ra chi phiếu.

Trương đại quan nhân cầm chi phiếu, trong lòng không khỏi có chút kích động, đây là cùng chung hoạn nạn có chân tình, Mẫn nhi đối với hắn quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng, nếu nói đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải có xen lẫn nhân tố buôn bán thì một ngàn vạn đôla quyên góp này là tình ý thật, thân là một người Hàn Quốc, việc gì phải quan tâm tới tình hình thiên tai của một thành phố cấp huyện Trung Quốc như vậy, còn không phải bởi vì tên tình lang hắn ư?

Trương Dương nói: "Cô ta có khỏe không?"

Thôi Uyển Trí nói: "Vẫn khỏe, cô ta xong sự vụ của Lam Tinh ở hải ngoại sẽ tới Tân Hải. "

Chuyện xac địác chi tiết hợp tác thì tất nhiên giao cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nghe nói Kim Mẫn Nhi chẳng những quyết định đầu tư một tỷ đôla vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải còn còn quyên giúp một ngàn vạn đôla để cứu tế, không khỏi kinh thán: "Kim Mẫn Nhi ra tay rộng rãi quá, hai người hình như rất không bình thường.

Trương đại quan nhân không khỏi cười bảo: "Có gì mà không bình thường, không phải vậy đâu. "

Kiều Mộng Viện nói: "Gì cơ? Em sao không nghe rõ?" Cô ta thông minh cỡ nào chứ, sao lại không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Trương Dương.

Mấy ngày qua, tâm tình của Trương đại quan nhân chưa bao giờ tốt như vậy, hắn thở phào, vẫy vẫy tay với Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy vẻ mặt thần bí của hắn thì đi đến bên cạnh hắn nói: "Chuyện gì mà thần bí thế?"

Trương Dương ôm eo cô ta rồi kéo một cái, Kiều Mộng Viện mất thăng bằng ngã vào trong lòng hắn, cắn rồi nhẹ giọng gắt: "Đáng ghét, nơi này là văn phòng của anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Chẳng lẽ em không rõ đạo lý nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn ư?"

Kiều Mộng Viện chỉ cảm thấy bên dưới lạnh toát, thì ra thằng cha này đang vén váy cô ta lên, cô ta hô khẽ: "Anh.. "Tay của Trương Dương đã thò vào giữa hai chân cô ta, Kiều Mộng Viện xưa nay rất rụt rè, loại chuyện hoang đường này cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, thân thể mềm mại theo bản năng giãy dụa: "Đừng làm bậy. " Thân trên lại đang nằm trên bàn, Kiều Mộng Viện vẫn thiếu kinh nghiệm phòng bị, tư thế như vậy không những không có tác dụng phòng ngự, ngược lại còn sáng tạo điều kiện tiện lợi cho Trương đại quan nhân xâm nhập thêm.

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng kéo quần lót của Kiều Mộng Viện xuống, người rướn lên, dí sát vào cặp mông trắng của Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện rên lên một tiếng, thân thể mềm mại bởi vì sự xâm nhập của thằng cha này mà trở nên mềm yếu vô lực, cô ta bỗng nhiên nhớ tới một câu, nếu không thể phản kháng thì tốt nhất hãy nhắm mắt hưởng thụ, mấy ngày qua Trương Dương quá căng thẳng, nghiêm túc tới mức cơ hồ biến thành người khác. Chuyện Gần đây hiển nhiên đã mang tới áp lực quá lớn cho hắn, lúc này sự hoang đường của Trương Dương lại khiến Kiều Mộng Viện cảm thấy an ủi và vui sướng, biết hắn cuối cùng cũng chậm rãi thoát khỏi tình tự sa sút lúc trước, nếu như vậy có thể giúp hắn bỏ bớt áp lực, cứ mặc hắn hoang đường một lần thì có sao.

Trong nhất thời trong văn phòng xuân sắc khôn cùng, Trương đại quan nhân dùng hết tất cả chiêu thức, biến Kiều Mộng Viện thành mềm như bún, tuy rằng cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thấp giọng rên rỉ.

Như vậy càng dễ khiến cho người ta từ trong đáy lòng sinh ra một loại kích thích. Trương đại quan nhân chinh chiến trên người Kiều Mộng Viện cho tới lúc người ấy thấp giọng xin tha thì mới trút ra tất cả áp lực nhiều ngày qua vào trong người cô ta.

Kiều Mộng Viện đỏ mặt sửa sang lại quần áo, cả nửa ngày sau mặt vẫn đỏ bừng, dưới loại tình huống này cô ta cũng không dám ra ngoài, bảo trì một khoảng cách với Trương Dương, ngồi đối diện hắn Khẽ cắn môi nói: "Anh đúng là tên bí thư lưu manh. " Nói tới đây chính cô ta cũng không nhịn được liền bật cười.

Trương đại quan nhân quét dọn sạch sẽ chiến trường, thản nhiên như không ho khan một tiếng rồi cầm chén trà lên bổ sung lượng nước. Cảm thán nói: "Đúng là sảng khoái. "

Kiều Mộng Viện nghĩ thầm anh thì sảng khoái rồi, biến người ta thành một mảng lầy lội, nhớ tới tình cảnh triền miên vừa rồi lại không khỏi mặt đỏ tim đập. Cô ta thở nhẹ ra, bình tĩnh một chút rồi nói khẽ: "Vừa rồi muốn nói với anh một chuyện, nhưng bị anh làm cho quên mất rồi. "

*****

Trương Dương cười nói: "Không vội, em cứ từ từ mà nghĩ. Có muốn anh giúp em ôn tập quá trình vừa rồi một chút không?"

Kiều Mộng Viện vội vàng xua tay: "Đừng!"

Trương Dương cười ha ha.

Kiều Mộng Viện lúc này mới nghĩ ra: "Đúng rồi, em nghe nói Yên Nhiên gần đây sẽ về nước. "

Trương đại quan nhân gật đầu: "Không sai, cô ta sắp tới sẽ về, có thể là trong hai ngày nữa. "

Kiều Mộng Viện nói: "Có muốn nói chuyện tử tế với cô ta không?"

Trương Dương nhìn mắt đẹp của Kiều Mộng Viện, tâm tư của nữ hài tử không phải dễ nắm bắt, tuy rằng một đám hồng nhan tri kỷ này của mình đều biểu hiện vẻ rộng rãi phi thường lớn, nhưng trong lòng họ rốt cuộc nghĩ gì thì vẫn rất khó nói, dù sao ở thời đại hiện tại, không có ai rộng lượng tới mức nguyện ý chia xẻ tình cảm với người khác, Trương Dương nói: "Để sau hẵng tính. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra hai người không nên chia tay. "

Trương Dương nói: "Trong lòng em thực sự có thể để anh có nữ nhân khác ư?"

Kiều Mộng Viện mím môi, nói khẽ: "Em có lựa chọn khác ư?"

Trương Dương nói: "Gì cơ, anh nghe không rõ?"

Kiều Mộng Viện nói ": Cho dù anh là cây của cải hoa tâm, cho dù anh có nhiều tật xấu như vậy, nhưng đem anh ra so sánh với người khác thì cuối cùng anh vẫn luôn thắng, cho nên em cuối cùng không thể không lựa chọn chịu đựng khuyết điểm của anh, em nghĩ người khác cũng giống em. "

Trương đại quan nhân nói: "Mộng Viện, anh thực sự không nghe ra em là đang mắng anh hay là đang khen anh. "

Kiều Mộng Viện mỉm cười đứng dậy: "Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế, có điều hiện tại em bắt đầu có chút tin, anh đại khái thật sự là từ cổ đại đến!"

Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng thướt tha nhiều vẻ của Kiều Mộng Viện, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Sau khi phát sinh sóng thần ở Bắc Cảng, các giới của xã hội đều biểu hiện ra sự chú ý mãnh liệt tới việc này, ở các nơi đều tích cực quyên tiền quyên vật, La Tuệ Ninh sau khi biết được việc này thì phát động quan hệ của bà ta, lấy danh nghĩa quỹ của Thiên Trì tiên sinh và hội chữ thập đỏ cùng nhau chuẩn bị một hồi bán đấu giá chẩn tai, xác định vào cuối tuần đầu tiên sau khi sóng thần phát sinh, tiệc cứu trợ thiên tai lần này đặc biệt mời không ít nhân vật nổi tiếng của kinh thành.

Hoạt động từ thiện lần này gắn liền chặt chẽ với Bắc Cảng, phía Bắc Cảng theo lý thì nên phối hợp, sau khi trải qua bàn bạc thì Cung Hoàn Sơn vừa mới đi lên vị trí người đứng đầu Bắc Cảng và cục trưởng dân chính thành phố Bắc Cảng Khưu Nguyệt Minh, bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương cùng nhau tới kinh thành tham gia tiệc tối từ thiện này.

Nếu đơn thuần là tính chất phương, Trương Dương cũng không muốn đi, nhưng lần này người tổ chức tiệc tối là mẹ nuôi La Tuệ Ninh của hắn, về tình về lý thì Trương đại quan nhân đều phải tự mình tới kinh thành một chuyến.

Trương Dương cảm thấy biến hóa chung quanh phát sinh chung quanh, hiện tại rất nhiều người nhìn thấy mình đều biểu hiện ra vẻ vô cùng khách khí, ví dụ như cục trưởng dân chính Khưu Nguyệt Minh, nhìn thấy mình thì cười nịnh bợ, lưng cũng cong như con tôm, khi nói chuyện với mình thì rất nghiên túc lắng nghe, còn vừa nghe vừa rất phối hợp liên tục gật đầu, Trương Dương nhớ rõ trước đây Khưu Nguyệt Minh cũng không phải là như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới mình đã trở thành thường ủy thành phố Bắc Cảng ư?

Thái độ của Cung Hoàn Sơn đối với Trương Dương cũng rất khách khí, tuy rằng hắn trước đây khá phản cảm đối với Trương Dương, nhưng trải qua phong ba gần đây, Cung Hoàn Sơn đã nhìn thấu sĩ đồ, vị trí bí thư thị ủy trước đây vẫn luôn được hắn khát vọng hiện giờ đã thành công bị hắn ngồi dưới mông, nhưng hắn từ trong đáy lòng vẫn cảm thấy vị trí không phải thoải mái như vậy, thậm chí còn có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Đầu óc của Cung Hoàn Sơn tỉnh táo chưa từng có, biết mình nhất định chỉ là một người qua đường, nhìn thấy đám người Tưởng Hồng Cương, Cung Kì Vĩ, Hạng Thành lần lượt ngã xuống một cách bi thảm, Cung Hoàn Sơn mới hiểu được đạo lý vị trí càng cao thì phiêu lưu càng lớn, hiện tại ngẫm lại thành thành thật thật ở vị trí thị trưởng cũng không tồi.

Khi Cung Kì Vĩ hy sinh, sự bi thương của Trương Dương bị rất nhiều người nhìn thấy, Cung Hoàn Sơn cũng là một trong số đó, hắn từ trên tình cảm của Trương Dương đọc hiểu được một chuyện, giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ thủy chung đều là bằng hữu chân thành, sự mâu thuẫn của hai người trước đây trên căn bản là diễn trò.

Trước đây Cung Hoàn Sơn một độ cho rằng Trương Dương đã thất sủng ở các mặt, nhưng trận thiên tai này của Bắc Cảng khiến hắn thấy rõ rất nhiều chân tướng của sự thật, rất nhiều chuyện đều là đang bố nghi trận, nếu giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ là liên thủ diễn trò cho người ta xem, như vậy rất nhiều thứ hắn nhìn thấy không phải là chân tướng của sự thật, ví dụ như mâu thuẫn của Trương Dương và Văn gia, chắc không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, có lẽ mâu thuẫn chỉ tồn tại giữa hắn và Văn Hạo Nam, về phần thái độ của vợ chồng Văn Quốc Quyền đối với Trương Dương không hề biến hóa Văn Hạo Nam, từ việc La Tuệ Ninh nhiệt tâm tổ chức quyên tiền từ thiện lần này có thể thấy được. Nếu không phải vì cậu con nuôi Trương Dương này, bà ta chắc sẽ không biểu hiện ra lòng nhiệt tâm như vậy đối với chuyện của Bắc Cảng.

dưới sự bày mưu đặt kế của Cung Hoàn Sơn, hắn và Trương Dương ngồi cạnh nhau, sau khi máy bay cất cánh, Cung Hoàn Sơn nói: "Tiệc tối từ thiện Lần này nhờ cả vào anh, chuyện cụ thể chỉ có thể do anh đi làm. "

Trương Dương nói: "Không sao, có điều ngài rốt cuộc muốn tôi nói gì?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Chúng ta lần này tới đây chủ yếu là để giới thiệu về tình hình thiên tai của Bắc Cảng, nói một chút về những sự tích anh hùng phát sinh trong quá trình chống thiên tai, nói tóm lại thì phải khiến cho người ta cảm động, phải thông qua giảng thuật của chúng ta để cho người khác hiểu rõ tình hình thiên tai của Bắc Cảng, hiểu rõ về tổn thất của người dân, khiến các giới của xã hội cố gắng quyên giúp chúng ta nhiều hơn một chút. " Những lời này của Cung Hoàn Sơn nói rất trắng trợn.

Nhưng Trương đại quan nhân nghe thì thấy những lời này của Cung Hoàn Sơn lộ ra vẻ hẹp hòi, hắn nhíu mày: "Thị trưởng Cung, chúng ta là tới quyên tiền chứ không phải xin cơm, nếu nói mình quá thảm, có phải rất sỉ nhục hình tượng của Bắc Cảng hay không!" Tuy rằng Cung Hoàn Sơn đã tạm thay chức bí thư thị ủy, nhưng Trương Dương vẫn quen gọi hắn là thị trưởng Cung.

Cung Hoàn Sơn cũng không cảm thấy khó chịu, hắn thở dài: "Tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng tình huống hiện thực bày ra đó, Bắc Cảng phải Bắc Cảng tổn thất quá lớn, điều bức thiết trước mắt của chúng ta là cần được ngoại giới trợ giúp, hơn nữa chúng ta cũng không cần khuyếch đại, tình huống thực tế của Bắc Cảng sờ sờ ra đó mà. "

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói mình quá thảm, dù sao cứ nói tình hình thực tế là được, loại chuyện như quyên tiền này cần người ta cam tâm tình nguyện, chúng ta không thể thò tay vào túi người khác mà móc tiền được, hơn nữa quyên tiền cũng chỉ có thể tạo được tác dụng phụ thôi, muốn giúp Bắc Cảng thực sự có thể sớm ngày bước ra khỏi khó khăn thì chỉ có thể là chúng ta, mà cũng phải là chúng ta. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Nếu có thể được cấp trên ra sức ủng hộ, tôi nghĩ Bắc Cảng sẽ khôi phục nguyên khí nhanh hơn. Tiểu Trương à, lần trước phó thủ tướng Văn khi tới Bắc Cảng từng nói, sẽ viện trợ cho Bắc Cảng với tất cả khả năng, lần này đến kinh, anh hay là cơ hội câu thông một chút với ông ta đi. "

Trương Dương nói: "ông ta không nói với tôi, hay là tôi giúp ngài liên hệ gặp mặt nhé, ngài cứ trước tiếp hỏi ông ta. "

Cung Hoàn Sơn lắc đầu nói: "Tôi tham gia xong tiệc tối sẽ đi ngay, Bắc Cảng có cả một đống chuyện, không thể ở lâu được, thật ra anh câu thông với phó thủ tướng Văn thì tiện hơn, chuyện này nhờ cả vào anh. " Cung Hoàn Sơn ngươi không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết mình vẫn chưa có phân lượng này, có điều gần đây vì chuyện của Bắc Cảng hắn được cho được cho là tận tâm hết sức, nếu đã ngồi trên vị trí này, đừng quản có thể ngồi được bao lâu, nói chung cứ cố mà làm ít chuyện có ích.

Đoàn người xuống máy bay, vừa mới ra tới cửa lớn của sân bay thì liền nhìn thấy ba chiếc xe Mercedes của ban trú kinh Bắc Cảng chỉnh tề đỗ bên ngoài, chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng tân nhiệm Bồ Đại Cường suất lĩnh hai vị trợ lý và ba vị lái xe của ban trú kinh tất cả mỉm cười đứng ngoài chờ đợi, Bồ Đại Cường là thay Hoắc Vân Châu đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng. Trước đây hắn từng đảm nhiệm chức phó thư ký trưởng chính phủ thành phố, trên trình độ nhất định có thể nói là thân tín của Cung Hoàn Sơn, là người được một tay Cung Hoàn Sơn đề bạt lên, bởi vì gần đây Bắc Cảng thay đổi, cho nên tâm tình của Bồ Đại Cường cũng vô cùng khẩn trương.

Bất kỳ ai mới tới một cương vị mới, luôn muốn nhanh chóng làm ra một số thành tích, đạt được sự tán thành của người khác, nhất là sự tán thành của lãnh đạo, Bồ Đại Cường cũng như vậy, từ sau khi hắn thượng nhiệm, Cung Hoàn Sơn vẫn là lãnh đạo cao cấp nhất hay là hắn từng tiếp đãi, hơn nữa còn có ơn tri ngộ đối với hắn, gần đây chính đàn Bắc Cảng gió nổi mây phun, trong thể chế cơ hồ mỗi người đều bất an, Bồ Đại Cường rất muốn ở trước mặt bí thư tân nhiệm biểu hiện tốt một chút, cho nên đối với lần này Cung Hoàn Sơn tới đã chuẩn bị rất công phu, đặc biệt xuất động ba chiếc xe Mercedes, ban trú kinh Bắc Cảng thật ra chỉ có một chiếc, hai chiếc khác là dùng quan hệ để mượn, hai vị trợ lý đều là mỹ nữ, một vị là diễn viên vũ đạo Mạnh Thuần Yến đặc biệt điều từ đoàn ca múa thành phố tới, một vị là Địch Hồng Hồng của ban tuyên truyền đoàn thị ủy, loại bộ môn như ban trú kinh thường xuyên tiếp đãi lãnh đạo, nhân tuyển quan hệ xã hội cũng phải chú ý tới diện mạo, ấn tượng đầu tiên tạo cho người ta luôn rất quan trọng. Có điều hai trợ lý này cũng không phải là Bồ Đại Cường an bài, Địch Hồng Hồng là quan hệ của Cung Hoàn Sơn, về phần Mạnh Thuần Yến, đó cũng là chủ nhiệm ban trú kinh tiền nhiệm Hoắc Vân Châu đề cử.

*****

Bồ Đại Cường tự nhận là đã an bài tỉ mỉ, chắc sẽ khiến lãnh đạo hài lòng. Ít nhất cũng sẽ không mọi ra sai lầm quá lớn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Cung Hoàn Sơn, thằng cha này lập tức minh bạch, hôm nay mình vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, vốn muốn vỗ nhẹ vào cái mông người ta để người ta thoải mái một chút, nhưng lại vỗ trúng chân rồi.

Cung Hoàn Sơn không hề lập tức phát tác, sắc mặt âm trầm lên ô tô, Bồ Đại Cường kinh sợ. Cười bồi với hắn, sau đó thì cười bồi với Trương Dương.

Theo lý thuyết Bồ Đại Cường không cần thiết phải cười bồi với Trương Dương, nhưng hiện tại Trương đại quan nhân đã biến hóa nhanh chóng trở thành thường ủy thị ủy, địa vị chính trị đã trên Bồ Đại Cường, cho nên cười bồi là đúng.

Trương Dương cười cười, hắn cũng nhìn ra Bồ Đại Cường vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, không lên xe với Cung Hoàn Sơn mà lên một chiếc. Khác cùng với cục trưởng dân chính Khưu Nguyệt Minh.

Phụ trách tiếp bọn họ là Mạnh Thuần Yến, Mạnh Thuần Yến cũng là hạng người hay nói. Lên xe thì ngồi ở ghế phụ. Xoay lại cười nói: "Bí thư Trương, cục trưởng Khưu, từ lúc biết các anh muốn tới kinh, ban trú kinh chúng tôi đã liền bắt đầu chuẩn bị. "

Trương Dương nói: "chúng tôi đến kinh cũng không phải là lần đầu tiên, ở lại ban trú kinh Bắc Cảng cũng không phải là lần đầu tiên, có gì mà phải chuẩn bị.

Mạnh Thuần Yến nói: "Lần này thì khác, chúng tôi biết lần này các lãnh đạo là đặc biệt tới vì chuyện quyên góp, cũng biết gần đây các lãnh đạo vì tình hình thiên tai của Bắc Cảng mà mất ăn mất ngủ. Lần này đến kinh, chúng tôi sẽ tận lực an bài cho các vị lãnh đạo chu đáo một chút. Để các vị có thể được thả lỏng một chút. "

Khưu Nguyệt Minh nói: "Thả lỏng không được đâu, tại như vậy nhiều người dân tại như vậy đều chờ cứu trợ. chúng tôi làm sao có tâm tình mà thả lỏng?"

Mạnh Thuần Yến nói: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, nghỉ ngơi là cần thiết, bằng không các anh nếu mệt tới bị bệnh, thì còn ai đứng ra dẫn dắt chúng tôi?"

Khưu Nguyệt Minh cười cười không nói gì, hắn cảm giác nữ nhân Mạnh Thuần Yến này tuy rằng thích thích nói, nhưng lại có chút nói không đúng điểm, loại nữ nhân này chắc thuộc... Hắn liếc ngực của Mạnh Thuần Yến, sau đó nghĩ tới một từ rất thỏa đáng, ngực to không não.

Trương đại quan nhân đối với nữ nhân như vậy cũng không có hứng thú gì, bất kể diện mạo hay là chỉ số thông minh thì đều không dấy lên được chút gợn sóng nào trong lòng hắn, Trương đại quan nhân lười biếng nhắm mắt lại, lề mề đáp lại: "Địa cầu này thiếu ai thì cũng vẫn quay!"

Đổi thành nữ tử hơi thông minh một chút nghe thấy câu này sẽ hiểu im lặng là vàng, nhưng Mạnh Thuần Yến lại bật cười khanh khách: "Bí thư Trương, ngài thật sự là hài hước, chẳng trách ngài lại trở thành tình nhân trong mộng của nhiều nữ hài tử như vậy. "

Trương đại quan nhân dứt khoát kệ cô ta, nhưng Khưu Nguyệt Minh lúc này lại nổi hứng thú hỏi: "Thật ư?"

Mạnh Thuần Yến chớp chớp đôi mắt cũng được coi là quyến rũ: "Sao không thật? Tôi nếu trẻ lại vài tuổi thì cũng sẽ động tâm. "

Trương đại quan nhân nghe đến đây không nhịn được liền bật cười, mở mắt ra nhìn khuôn mặt có vài phần tư sắc nhưng không cách nào thoát khỏi sự tục tằng của Mạnh Thuần Yến, gật đầu nói: "Tôi hiện tại là một người cô đơn, hay là Mạnh tiểu thư giúp tôi tìm một người đi. "

Mạnh Thuần Yến nhìn hai mắt thâm thúy của Trương Dương, đột nhiên có chút tim đập thình thịch, có điều cô ta vẫn chưa ngu tới mức không có thuốc chữa, Trương Dương ở trong mắt của cô ta là cao cao tại thượng, lại cười khanh khách nói: "Gạt người, bí thư Trương gạt người, với điều kiện của ngài, nữ tử theo đuổi ngài có thể xếp dài ở mười dặm phố Trường An, tôi không tin ngài không có bạn gái. "

Trương Dương nói: "Không có! Hiện tại thực sự không có!"

Sự nhẫn nại của Cung Hoàn Sơn sau khi tới ban trú kinh Bắc Cảng thì đã tới cực hạn, khi hắn nhìn thấy trước cửa ban trú kinh Bắc Cảng lót thảm hồng, nhân viên công tác xếp thành hàng trước cửa đón chào thì lửa giận triệt để bị dẫn phát, hắn căm tức nói với Bồ Đại Cường: "Bồ Đại Cường! Anh làm trờ gì thế?"

Bồ Đại Cường bị hắn ở trước mặt toàn thể nhân viên công tác của ban trú kinh quát lớn thì lập tức xấu hổ tới đỏ bừng: "Không... không làm gì cả. " Hắn có cái bệnh là cứ căng thẳng thì nói lắp.

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Anh cho rằng tôi là ngôi sao điện ảnh à, còn để tôi bước lên thảm đỏ, nhiều người dân Bắc Cảng như vậy đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, anh cho rằng tôi có tâm tình nhìn anh làm những trờ này à? Hả? Anh ăn no rửng mỡ à? Anh có phải là bỏ tiền của mình không? Làm nhiều công phu mặt mũi như vậy để làm gì? Anh có thời gian, có tinh lực, có nhiều tiền như vậy mà sao không làm chút việc thực tế hả?" Hắn không để lại một chút mặt mũi nào cho Bồ Đại Cường, trước mặt mắng Bồ Đại Cường như hắt máu chó lên đầu.

Bồ Đại Cường biết mình hôm nay làm hỏng việc rồi, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không tiện thu thập, hắn vội vàng ra hiệu cho mọi người tản đi, rồi cẩn thận đi theo Cung Hoàn Sơn tới phòng vì hắn đã an bài trước. Cung Hoàn Sơn vẫn có chút bực mình, ngồi ở đó, những người khác đều chưa tới đây, trong phòng chỉ có hắn và Bồ Đại Cường.

Bồ Đại Cường cúi, vẻ mặt cầu xin nói: "Bí thư Cung, tôi thực sự không bảo họ lát thảm đỏ, chuyện này tôi không biết, tôi chỉ bảo họ chuẩn bị tốt một chút, nghênh đón ngài đến. "

Cung Hoàn Sơn chỉ vào mũi Bồ Đại Cường rồi nói: "Bồ Đại Cường à Bồ Đại Cường, anh ở bên cạnh tôi công tác cũng không ít năm, anh nên biết tính tình của tôi, con người của tôi không thích nhất chính là loại công phu mặt mũi này. "

Bồ Đại Cường nghĩ thầm nếu là vậy mới lạ đó, ai chẳng biết Cung Hoàn Sơn anh ưa sĩ diện, tôi hôm nay sai không phải là vỗ mông ngựa anh, mà là tôi vỗ sai chỗ, ai biết được Cung Hoàn Sơn anh biến hóa nhanh chóng trở thành bí thư thị ủy thì đột nhiên ngay cả tập tính cũng thay đổi, trước đây thích nghe nịnh hót, thích công phu mặt mũi, hiện tại đột nhiên không thích nữa, tôi là dựa theo kinh nghiệm trước đây mà làm, ai ngờ anh lại thay đổi nhanh như vậy, coi như tôi xui.

Cung Hoàn Sơn đại khái cảm thấy mình mắng cũng đủ đọc rồi, thở dài nói: "Bắc Cảng xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng tôi lần này tới đây là để quyên góp, là để phản ánh tình huống với cao tầng, tranh thủ đạt được nhiều viện trợ hơn, chứ không phải vì tới để khoe khoang mặt mũi, anh lôi ba chiếc xe Mercedes tới sân bay đón tôi, ban trú kinh lại trải thảm đỏ, còn đường hẻm hoan nghênh, anh còn hiềm tôi chưa đủ nhiều việc à? Còn hiềm tình huống chê ta gặp phải không đủ loạn ư?"

Bồ Đại Cường nói: "Bí thư Cung, tôi chỉ là muốn biểu đạt tâm tình một chút, thực sự không phải cố ý muốn làm như vậy, hơn nữa tâm tình của mọi người hoan nghênh bí thư Cung là xuất phát từ phế phủ, tựa như trải thảm đỏ không phải tôi an bài an bài đường hẻm hoan nghênh bí thư Cung tôi hạ lệnh, thật ra trong lòng rất nhiều người chúng tôi, bí thư Cung đã sớm nên trở thành người đứng đầu Bắc Cảng, cũng chỉ có ngài mới có năng lực dẫn dắt mọi người bước ra khỏi khốn cảnh. " Bồ Đại Cường lần này thứ hai triển khai thế công vỗ mông ngựa.

Đổi thành Cung Hoàn Sơn trước đây nói không chừng sẽ vui vẻ tiếp nhận, nhưng gần đây đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc của Cung Hoàn Sơn cũng tỉnh táo hơn, hắn bực mình xua tay nói: "Anh hiện tại là chủ nhiệm ban trú kinh, đừng tưởng rằng Hoàng Đế, anh có thể dựa theo tính tình của mình mà làm việc, tôi nói với anh nhé, nếu bởi vì anh hành vi của anh mà tạo thành ảnh hưởng bất lương gì, tôi sẽ là người thứ nhất bắt anh tra hỏi. "

Bồ Đại Cường liên tục huých phải đinh, lúc này đã bắt đầu học khôn, tâm tình của Cung Hoàn Sơn không tốt, hơn nữa tính tình của người ta thực sự thay đổi rồi, không thể vỗ mông ngựa nữa, Bồ Đại Cường vội vàng thay đổi sách lược: "Bí thư Cung, chúng tôi tuy rằng thân ở kinh thành, nhưng tim của chúng tôi luôn ở cùng với nhân dân Bắc Cảng, từ sau khi tình hình thiên tai của Bắc Cảng phát sinh tới nay, chúng tôi không có lúc nào là không chú ý tới biến hóa ở quê nhà. Hai ngày nay, các đồng chí của đơn vị chúng tôi cũng tích cực quyên tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đại biểu cho một chút tâm ý của chúng tôi. "

Cung Hoàn Sơn không có bất kỳ hứng thú gì với lời nói của Bồ Đại Cường, nhắm mắt lại: "Việc này anh đi mà nói với cục trưởng Khưu. "

Bồ Đại Cường rước người về phía trước rồi hạ thấp giọng nói: "Bí thư Cung, buổi tối tôi đã đặc biệt an bài tiệc đón gió tẩy trần cho các lãnh đạo. "

Cung Hoàn Sơn lắc đầu nói: "Sáng sớm mai phải đi làm việc rồi, tôi không muốn tham dự tiệc rượu gì cả, cứ ở trong phòng nấu bát mì cho tôi là được, hôm nay tôi muốn đi ngủ sớm một chút. "

Bồ Đại Cường nói: "Nhưng... "

Cung Hoàn Sơn nói: "Không nhưng gì cả, anh nhớ kỹ, tiền của nhà nước không thể chi bậy, chiêu đãi công khoản, ăn uống công khoản là không được. "

Bồ Đại Cường hiện tại đã triệt để chán ngán thất vọng rồi, Cung Hoàn Sơn từ khi nào đã biến thành một thanh thiên đại lão gia vĩnh viễn không dính dầu mỡ thế này? Xem ra trận thiên tai này của Bắc Cảng đã thay đổi rất nhiều chuyện rất nhiều người, mình cần đánh bóng hai mắt, rửa sạch đầu óc một chút, bằng không về sau con đường này thực sự rất khó đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)