Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1160

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1160: Chớ chọc nữ nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cầm cốc bia màu hổ phách, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng chảy xuống bụng, Trương đại quan nhân thích ý chép chép miệng, nhìn khuôn mặt vì ánh trăng mà trở nên nhu hòa mông lung của Triệu Nhu Đình, nói: "Gần đây sức khỏe thế nào?"

Triệu Nhu Đình nói: "Uống thuốc mà anh kê, đã có chuyển biến tốt. " Cô ta chủ động đặt cổ tay lên mặt bàn.

Trương Dương vươn ngón tay ra đặt lên cổ tay của cô ta, từ mạch tượng có thể biết thân thể của Triệu Nhu Đình quả nhiên đang trong quá trình khôi phục nhanh chóng, hắn mỉm cười nói: "Quả nhiên đã tốt hơn rồi. "

Triệu Nhu Đình nói: "Hắn sợ tôi chết không đủ nhanh, cả ngày giục tôi đi tái khám, có điều bị tôi từ chối. "

Trương Dương nói: "Đi cũng không sao, Trần Đình Đông kia chỉ là hạng vô năng giả danh lừa đảo thôi mà. "

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi lo lắng hắn sẽ nhìn ra tôi đã khỏe lại, Tạ Khôn Cử này vô cùng khôn khéo, nếu biết tôi đã nhìn thấu gian kế của hắn, khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp khác để đối phó tôi. "

Trương Dương thầm cảm thán, hai vợ chồng mà tới mức này quả thực là khiến người ta lạnh lòng, đây nào có phải là hai vợ chồng, là tử địch ngươi chết ta sống mới đúng. Triệu Nhu Đình không vội ngả bài với Tạ Khôn Cử, khẳng định có lý do của cô ta, có lẽ là cô ta đang chờ cơ hội, có lẽ là cô ta đang trù tính sự trả thù hung ác hơn, tóm lại cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tạ Khôn Cử.

Triệu Nhu Đình nói: "Hắn gần đây liên lạc rất nhiều với Thế Kỉ An Thái của Hongkong, tôi nghe nói anh rất quen thuộc với người của An gia. " Ngón tay Triệu Nhu Đình nhẹ nhàng gõ lên chén rượu.

Trương Dương nói: "Gốc rễ của An Đức Uyên ở Đài Loan cũng không sạch sẽ đâu. "

Triệu Nhu Đình gật đầu nói: "Tôi cũng có nghe nói về những việc này, hắn trước đây từng có bối cảnh là xã hội đen. "

Trương Dương nói: "Chỉ sợ không chỉ là trước đây!" Nói xong câu đó, hắn chậm rãi uống ngụm bia, dưới ánh trăng nghiền ngẫm mùi thơm của cây huberlon.

Triệu Nhu Đình nói: "Một người là trắng hay là đen thì phải xem quan phương thấy thế nào. Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là đạo lý này. Tôi nghe nói An Đức Uyên hiện tại đang tích cực tham dự tổng tuyển cử của Đài Loan, hắn ra sức ủng hộ nghị sĩ Hồng Ân Chính, trước mắt người này đang nhận được ủng hộ rất lớn lên làm tổng thống. "

Trương Dương không hề có quá nhiều hứng thú với chính trị ở bờ bên kia eo biển: "Chính trị vàng đen bên kia làm rất oanh oanh liệt liệt, chẳng lẽ các cô cũng cảm thấy hứng thú với phương diện này ư?"

Triệu Nhu Đình lập tức sửa lại: "Là hắn!" Ở trong lòng cô ta đã lặng lẽ phân rõ giới hạn với Tạ Khôn Cử. Cô ta buông chén rượu nói: "Tôi cũng không tin hắn cảm thấy hứng thú với chính trị bên kia, gần đây hắn và An Đức Uyên thường xuyên tiếp xúc với nhau, nguyên nhân căn bản vẫn là vì lợi cihs chung, tùy viên mà An Đức Uyên mua chính là thông qua quan hệ của hắn, gần đây mấy hạng mục đầu tư ở ở kinh thành của Thế Kỉ An Thái cũng đều là hắn phụ trách dẫn mối. "

Trương Dương thầm nghĩ, nguyên nhân có thể khiến thương nhân trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đi đến với nhau chính là lợi ích chung.

Triệu Nhu Đình lại nói: "Anh giúp tôi quá nhiều, cho nên tôi vô cùng tín nhiệm anh, tôi gần đây đang điều tra Tạ Khôn Cử, hắn ở bên ngoài có rất nhiều nữ nhân, cái này tôi có thể mặc kệ, nhưng hắn không ngờ lợi dụng độc dược mạn tính muốn dồn tôi vào chỗ chết, chuyện này tôi lại không thể dễ dàng cho qua. "

Trương đại quan nhân không nói gì, sự vụ của nhà người khác hình như không do hắn quản, hắn cũng không có hứng thú với phương diện này.

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi muốn Tạ Khôn Cử thân bại danh liệt. " Khi nói ra những lời này, bên trong hai mắt cô ta lộ ra hàn quang bức người.

Trương đại quan nhân thầm than, nữ nhân quả nhiên không thể đắc tội, hiện tại Triệu Nhu Đình ở trong bóng tối, Tạ Khôn Cử ở ngoài ánh sáng, chỉ sợ thằng ôn này sẽ phải ngã rất đau. Trương Dương uống ngụm rượu, vẫn bảo trì trầm mặc, vào những lúc như thế này hắn cũng không thích hợp lên tiếng.

Triệu Nhu Đình tựa hồ cũng nhận thấy được Trương Dương không có hứng thú với chuyện giữa vợ chồng bọn họ, cười nói: "Thật ra tôi không nên ở trước mặt anh nói những chuyện này. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Mọi người cần phải có một đối tượng để thổ lộ, rất nhiều bí mật cứ giáu mãi trong lòng lâu rồi sẽ trẻ thành gánh nặng không thể chịu được. "

Triệu Nhu Đình gật đầu: "Anh là người tốt, một bằng hữu đáng tín nhiệm, chuyện của Tân Hải tôi sẽ góp một phần sức, mấy ngày nữa tôi sẽ tới Tân Hải một chuyến, xem có hạng mục đầu tư thích hợp nào không. " Triệu Nhu Đình chủ động bán nhân tình để ban ơn lấy lòng Trương Dương, trên ý nghĩa nào đó thì là để trả nhân tình đang nợ hắn.

Trương Dương nói: "Cám ơn. "

Triệu Nhu Đình lại nói: "Nghe nói anh đã là thường ủy thành phố Bắc Cảng, trẻ tuổi như vậy đã bước vào cánh cửa cấp thính, thật đáng mừng. "

Trương Dương nói: "Thủ tục vẫn chưa hoàn toàn làm xong, vị trí trước mắt của tôi rất kỳ quái, một cán bộ cấp ban lại lên làm thường ủy thành phố Bắc Cảng, chỉ sợ toàn quốc không có ví dụ như tôi. "

Triệu Nhu Đình cười nói: "Chuyện sớm hay muộn thôi mà, có cần tôi nó với bên bộ tổ chức không. " Cha của Triệu Nhu Đình và phó bộ trưởng Trung Tổ bộ Tra Tấn Nam có quan hệ rất tốt, hai nhà là thế giao, cho nên Triệu Nhu Đình mới có thể chủ động nói như vậy.

Trương Dương cũng không cho rằng mình bước vào cấp thính là khó, có thể là gần đây chuyện của tỉnh lý quá nhiều cho nên bọn họ tạm thời gác chuyện của mình sang một bên, hắn cười nói: "Không cần, tôi chắc mấy ngày nữa sẽ có công văn thôi. "

Triệu Nhu Đình đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa rồi, tôi phải về đây!"

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương theo hẹn tới Kiều gia, lần này là Kiều Chấn Lương tìm hắn, khi Trương Dương tới Kiều gia thì chỉ có một mình Kiều Chấn Lương ở nhà, dưới sự dẫn đường của cảnh vệ tới thư phòng của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, nhìn thấy Trương Dương tiến vào thì mỉm cười buông sách nói: "Trương Dương tới rồi à!"

Trương Dương cung kính gọi một tiếng bí thư Kiều, sau đó thì trước tiên đặt hộp trang sức lên bàn, đây là Kiều lão ủy thác hắn đặc biệt gia công cho cháu gái.

Kiều Chấn Lương nghe hắn nói xong lai lịch của trang sức thì cười bảo: "Lão gia tử sáng sớm hôm nay đã đi tìm Chu lão chơi cờ, Bằng Phi và Bằng Cử đều đi theo rồi, ông ấy bảo tôi giữ cậu lại ở đây ăn cơm trưa. " Kiều gia hiển nhiên đã coi Trương Dương trở thành người một nhà.

Trương Dương cười nói: "Được! Lát nữa tôi bồi Kiều lão uống vài chén. "

Kiều Chấn Lương đề xuất ra bên ngoài đi dạo, Trương Dương theo y đi tới núi nhỏ ở phía sau, cảnh vệ viên vốn định đi theo nhưng lại bị Kiều Chấn Lương cự tuyệt.

Dọc theo đường nhỏ lát đá đi lên, Kiều Chấn Lương nhìn sơn đạo cong cong phía trước, nói khẽ: "Có biết vì sao xây sơn đạo phải ngoằn nghèo như vậy hay không?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Uốn lượn đi lên, nếu không vòng nhiều như vậy thì quá dốc. "

*****

Kiều Chấn Lương nói: "Đường thẳng tới đỉnh núi là khoảng cách gần nhất, mỗi người đều biết đạo lý này, nhưng thật sự muốn một đường đi thẳng lên thì chỉ sợ rất hung hiểm, tôi thủy chung cho rằng lạc thú của leo núi là ở quá trình, từ từ mà đi lên, thưởng thức phong cảnh hai bên đường, đây mới là một loại hưởng thụ. "

Trương Dương nói: "Mỗi cái có chỗ hay riêng, mỗi người có lạc thú riêng. "

Ánh mắt của Hai người đồng thời gặp nhau, đồng thời bật cười, Kiều Chấn Lương nói: "Tuổi khác thì tâm tính tất nhiên cũng khác, đến tuổi như tôi rồi thì không thích mạo hiểm nữa, chỉ thích cuộc sống yên bình. "

Trương Dương nói: "Tôi vẫn chưa có vốn để được hưởng thụ yên bình. "

Đề tài của Kiều Chấn Lương quay sang chuyện xảy ra gần đây của Bắc Cảng: "Tin đồng chí Cung Kì Vĩ hy sinh được truyền ra, tôi thực sự thương cảm một thời gian, anh ta là một cán bộ rất có năng lực, anh ta ra đi thực sự là một tổn thất lớn đối với đảng ta. "

Những lời này của Kiều Chấn Lương tràn ngập vị đạo quan phương, nhưng Trương Dương từ trong ánh mắt của y đọc được sự chân thành.

Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương: "Tôi cũng nghe nói các anh trước đó từng phát sinh một số mâu thuẫn, hiện tại xem ra chuyện của các anh có thể là đang bố cục. "

Trương Dương không nói gì, với trí tuệ chính trị của Kiều Chấn Lương nhìn thấu chuyện này cũng không khó.

Kiều Chấn Lương nói: "Lúc tôi ở Bình Hải từng có ý định động tới Hạng Thành, nhưng cũng không tóm được sai phạm của hắn, lại cân nhắc hắn sắp mãn hạn nhiễm kỳ rồi, còn thêm một chút nhân tố nhân tình cho nên lại thôi. "

Trương Dương biết nhân tình mà Kiều Chấn Lương nói chính là quan hệ với Tiết lão.

Kiều Chấn Lương thở dài nói: "Hiện tại xem ra là tôi thất sách rồi, lúc trước chỉ cho rằng Hạng Thành thiếu năng lực lãnh đạo, nhưng không ngờ hắn lại có liên quan tới tội phạm. "

Trương Dương nói: "Trước mắt mới chỉ có thể nhận định hắn là tự sát, cái chết của bí thư Cung cũng có liên quan rất lớn tới hắn, những hành vi phạm tội khác thì đang trong quá trình kiểm chứng, con cái của hắn tất cả ở nước ngoài. "

Kiều Chấn Lương gật đầu: "Bắc Cảng lần này xảy ra phong ba lớn như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Bắc Cảng, có từng nghĩ tới Tân Hải công tác không?" Kiều Chấn Lương chủ động đề xuất lời mời với Trương Dương.

Trương Dương lắc đầu: "Vốn quả thực có tâm tư rời khỏi, nhưng với loại tình huống hiện tại thì tôi ngược lại không thể đi được. "

Kiều Chấn Lương nói: "Mộng Viện ở bên đó công tác vẫn ổn chứ?"

Nhớ tới Kiều Mộng Viện, trong lòng Trương đại quan nhân nóng lên, hiện tại mình đã là con rể trên thực tế của Kiều gia rồi: "Vẫn ổn, cô ta công tác rất dụng tâm, năng lực xuất chúng. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Nó đối với quan trường trước giờ đều không có hứng thú gì cả, dụng tâm như vậy là có nguyên nhân. " Ánh mắt của y nhìn thẳng Trương Dương, khiến Trương Dương tim đập mạnh, dụng ý của Kiều Chấn Lương rất rõ ràng, con gái công tác dụng tâm tự nhiên là vì người thanh niên trước mắt này: "Đồng chí Hưng Dân có tìm cậu nói chuyện không?" Kiều Chấn Lương đã bắt đầu gọn gàng dứt khoát hỏi chuyện này, biểu hiện ra sự chú ý của y đối với chung thân đại sự của con gái.

Trương Dương có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó gật đầu: "Có nói!"

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu nghĩ thế nào?"

Trương Dương nói: "Tôi... "

Kiều Chấn Lương xua tay nói: "Không cần phải nói!"Y chắp tay sau lưng đi lên đỉnh núi, nhìn cảnh sắc dưới núi.

Trương Dương đi theo phía sau y.

Kiều Chấn Lương nói: "Loại chuyện tình cảm này vốn chúng tôi không nên nhúng tay vào, cứ để thuận theo tự nhiên đi, Trương Dương, tôi chỉ muốn này đáp ứng tôi một chuyện. "

Trương Dương gật đầu.

Kiều Chấn Lương nheo mắt lại nói: "Về sau bất kể chuyện gì thì cũng phải giúp tôi chiếu cố tốt cho Mộng Viện, không cho phép bất kỳ ai khi dễ nó!"

Trương Dương nói: "Ngài yên tâm, ai dám khi dễ cô ta thì tôi sẽ khiến cho hắn biết tay. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cái chết của Hạng Thành ngoài mặt thì là một kết thúc, nhưng trên thực tế sau lưng còn có rất nhiều chuyện, cậu lựa chọn tiếp tục ở lại Bắc Cảng cũng không phải là sáng suốt. "

Kiều Chấn Lương nói: "Bất kể điểm xuất phát của cậu là gì, cậu cũng chỉ là một quân cờ, nếu Hoài Minh tiếp tục tóm lấy vấn đề của Bắc Cảng, rất có thể sẽ dẫn phát ra cơn bão lớn hơn, khi bão tới, bất kể hắn tình nguyện thì cậu cũng không tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng. Trương Dương, tôi luôn coi cậu như con cháu, nếu là tôi, tôi sẽ không lựa chọn để cậu phải đi mạo hiểm. " Những lời này của Kiều Chấn Lương đủ để chứng minh y đã nhìn thấu bố cục của Tống Hoài Minh.

Trương Dương thầm nghĩ, nếu Kiều Chấn Lương có thể nhìn thấu bố cục của Tống Hoài Minh, như vậy người khác cũng có thể, những ám tuyến mà mình mai phục hiện giờ cũng không thể không trồi lên mặt nước. Trong lòng hắn dâng lên một chút bi ai, bố cục và cố gắng trước kia trên thực tế đã thành nước chảy về biển đông.

Kiều lão buổi trưa thì về, nhìn thấy Trương Dương ông ta vô cùng cao hứng, ông ta cẩn thận xem xét bộ trang sức phỉ thúy đó, đối với sự chạm trổ hoàn mỹ và thiết kế tinh xảo cũng khen không dứt miệng, ông ta bỏ lại vào hộp rồi đưa cho Trương Dương: "Giúp tôi trực tiếp giao cho Mộng Viện. "Cũng là tác hợp Trương Dương và Kiều Mộng Viện, nhưng lão gia tử hiển nhiên làm cao minh hơn Kiều Chấn Lương nhiều, gừng quả nhiên càng già càng cay.

Trương Dương ăn cơm trưa ở Kiều gia với Kiều lão, sau khi ăn xong, Kiều lão phá lệ không ngủ trưa, gọi Trương Dương, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi ra hoa viên bên ngoài uống trà.

Đối mặt với ba đứa cháu trẻ tuổi, Kiều lão gật đầu nói: "Bằng Cử, ông nghe nói cháu đã làm quốc tịch mỹ rồi?"

Kiều Bằng Cử nói: "Vâng, đang làm ạ, trọng tâm nghiệp vụ của cháu đều ở nước Mỹ, cho nên trở thành công dân của bên đó thì tiện hơn. "

Ngón tay của Kiều lão nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Không ngờ trong hậu đại của tôi lại có một người Mỹ. " Ngữ khí của ông ta tuy rằng không có bất kỳ thành phần trách cứ nào, nhưng Kiều Bằng Cử vẫn từ trong đó nghe ra ông nội không vui, vẻ mặt của hắn không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: "Ông nội, cháu cũng là để tiện làm kinh thương thôi, hay là... "

Kiều lão giơ tay lên cản hắn nói tiếp, quay sang Kiều Bằng Phi nói: "Bằng Phi, cháu ở Xuân Dương làm đã được một đoạn thời gian rồi, đối với quan trường thì thấy thế nào? Quyết định làm tiếp hay là có ý định khác. "

Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, cháu nghĩ cháu có thể thích ứng được. "

Kiều lão lộ ra nụ cười hài lòng, ông ta uống ngụm trà rồi nói tiếp: "Khi các cháu còn nhỏ, ông vốn cho rằng Bằng Cử sẽ đi theo sĩ đồ, tính tình của Bằng Phi quá mức xung động, không thích hợp làm quan, nhưng không ngờ sau khi các cháu trưởng thành thì tính tình đều thay đổi. "

Mặt Kiều Bằng Cử có chút nóng lên, hắn biết ông nội từng ký thác hy vọng rất lớn trên người mình, nhưng mình lại không phát triển theo ý hướng của lão nhân gia, hiện giờ trở thành một thương nhân, hơn nữa còn muốn di dân, hắn rõ ràng cảm thấy được sự thất vọng của ông nội đối với mình.

Kiều lão lại nói với Trương Dương: "Trương Dương, nghe nói cậu đã là thường ủy Bắc Cảng?"

*****

Trương Dương cười nói: "Thời kì đặc thù, điều động đặc biệt, lần này tôi nhặt được cái phễu rồi. "

Kiều lão nói: "Chưa tới ba mươi đã trở thành cán bộ cấp thành phố, tiền cảnh phát triển của cậu rất tốt. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng có chút chán ghét sĩ đồ rồi, gần đây thường xuyên suy nghĩ, có một ngày có lẽ tôi sẽ đột nhiên lui xuống, sau đó đi làm lang trung tha phương, đi khắp nơi, vừa vui vừa nhàn. "

Kiều lão mỉm cười nói: "Cậu mới có từng ấy tuổi mà không ngờ đã có tâm tư quy ẩn điền viên rồi. "

Trương Dương nói: "Chủ yếu là có chút chán ghét, cảm giác cứ tiếp tục như vậy thì cuộc đời không có gì thú vị. "

Kiều lão nói: "Mặc kệ làm gì thì cũng phải hiểu rõ thân phận của mình, đừng có lỗi với lương tâm và tổ tông. "ông ta nói xong những lời này thì đứng dậy rời đi.

Kiều Bằng Cử nhìn bóng dáng của ông nội, sắc mặt có chút đỏ lên, hắn luôn cảm thấy câu nói trước khi ông nội đi là nói mình.

Kiều Bằng Phi vỗ vai hắn: "Đại ca, quyết định thật rồi ư?"

Kiều Bằng Cử nói: "Thôi, anh định từ bỏ, nếu anh thực sự nhập quốc tịch Mỹ, ông nội không khéo đoạn tuyệt quan hệ với anh mất?"

Trương Dương không nhịn được liền bật cười: "Tôi thấy không đến mức như vậy đâu. "

Kiều Bằng Cử thở dài: "Tôi thôi cứ thành thành thật thật làm một người Trung Quốc thôi, đừng khiến lão gia tử thêm khó chịu. "

Kiều Bằng Phi quay sang nói với Trương Dương: "Anh không đi chuẩn bị tiệc tối từ thiện à?"

Trương Dương nhìn đồng hồ: "Không có việc của tôi, đều là mẹ nuôi xử lý, tôi chỉ tới tham dự đúng giờ là được. "

Kiều Bằng Phi nói: "Anh và Văn Hạo Nam ra sao rồi?"

Trương Dương lắc đầu: "Vẫn thế, hiện tại hắn tới Nam Tích, cùng tôi nước giếng không phạm nước sông. "

Kiều Bằng Phi nói: "Cũng tốt, thật ra tốt nhất đừng để tổn thương tới hòa khí. "

Kiều Bằng Cử nói: "Quan hệ giữa người và người rất khó nói, Trương Dương, buổi tối tôi không tới cổ động được rồi, tôi không có nhiều tiền như vậy để làm từ thiện, cho nên trước mắt chỉ có thể lựa chọn rời xa loại tú trường này. "

Trương Dương nói: "Tú trường ư?" Hắn không ủng hộ cách miêu tả của Kiều Bằng Cử.

Kiều Bằng Cử nói: "Loại tiệc tối này, người thực sự tới từ thiện là rất ít, đa số đều làm gia tăng chút ánh sáng, muốn được lên báo thỏa mãn một chút lòng hư vinh, người thực sự muốn làm từ thiện thì cần gì phải hình thức như vậy. "

Kiều Bằng Phi nói: " Dù sao cũng phải có bình đài chứ. "

Khi Trương đại quan nhân tới khách sạn Lan Kinh, nơi tổ chức tiệc tối từ thiện thì mới hiểu được những lời của Kiều Bằng Cử quả thực có chút đạo lý, trong bãi đỗ xe đổ đầy đủ loại xe sang, nếu đem so sánh thì xe Mercedes của ban trú kinh Bắc Cảng bọn họ không hệ lộ ra vẻ bắt mắt.

Cung Hoàn Sơn đi ở giữa Trương Dương và Khưu Nguyệt Minh, hắn cũng được cho là nhìn quen rồi, nhưng tham gia tiệc tối từ thiện như vậy vẫn không khỏi có chút khẩn trương, thấp giọng nói với Trương Dương: "Phó thủ tướng Văn có tới không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "ông ta rất bận, không có thời gian tham dự tiệc tối. "

Cung Hoàn Sơn ặc một tiếng, lúc này nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ bên cạnh bọn họ, từ bên trong xe lão tổng Tra Tấn Bắc mặc Đường trang màu xám và Khưu Phượng Tiên mặc váy dạ tiệc màu bạc bước xuống, nhìn thấy Trương Dương thì mỉm cười, cô ta thì thầm vài câu với Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc mới chú ý tới Trương Dương, cười cười đi tới, chủ động vươn tay ra: "Trương Dương, tôi biết anh sẽ tới mà!"

Trương Dương cười cười bắt tay với Tra Tấn Bắc, sau đó giới thiệu Cung Hoàn Sơn và bên cạnh cho Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc không hề biểu hiện ra vẻ nhiệt tình đối với hai người, chỉ thoáng gật đầu chào.

Cung Hoàn Sơn nhạy bén nhận ra được sự qua loa và coi thường của đối phương, hắn tuy rằng là cán bộ cấp thành phố, nhưng ở kinh thành vẫn không tính là gì, trên thực tế ở đây sức ảnh hưởng của hắn thậm chí không bằng Trương Dương.

Bởi vì Tra Tấn Bắc lựa chọn đi cùng một chỗ với Trương Dương, Cung Hoàn Sơn thức thời cùng Khưu Nguyệt Minh đi ở phía sau.

Khưu Nguyệt Minh cũng nhìn ra sự xấu hổ của Cung Hoàn Sơn, ở bên cạnh nói khẽ: "Nhân mạch của Trương Dương ở kinh thành ở kinh thành rộng thật. "

Cung Hoàn Sơn cười cười, không đáp lại những lời này của Khưu Nguyệt Minh.

Tiệc tối từ thiện Tối hôm đó được tổ chức ở tầng cao nhất của Lan Kinh, chủ sự tiệc tối lần này, La Tuệ Ninh đã có mặt, bà ta mặc sườn xám màu đen, đoan trang thanh lịch nhưng không mất đi sự hào phóng.

Khi đoán người của Trương Dương tới, La Tuệ Ninh đang nói chuyện với mấy vị phu nhân của quan lớn kinh thành, tầng lớp xã hội bất đồng thì không cùng thể chơi được với nhau, La Tuệ Ninh tất nhiên có hội riêng của bà ta, nhìn thấy Trương Dương, bà ta cười nói: "Con nuôi của tôi tới rồi!"

Mấy vị phu nhân cùng nhỉn về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân bước nhanh tới, rất dõng dạc gọi một tiếng mẹ nuôi.

La Tuệ Ninh cười hiền hoà, vươn tay ra khoác tay Trương Dương, giới thiệu với mấy người chung quanh: "Đây là Trương Dương, con nuôi của tôi, hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải. "

Lập tức liền có người khen Trương Dương tuấn tú lịch sự, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, Trương đại quan nhân biết những người này đa số đều là nể mặt La Tuệ Ninh, cái này gọi là con dựa vào mẹ, bất kể hắn tình nguyện hay không thì vô hình trung vẫn nhận được không ít lợi ích từ Văn gia.

La Tuệ Ninh lại chào hỏi Tra Tấn Bắc, Trương Dương dẫn kiến Cung Hoàn Sơn với bà ta, về phần Khưu Nguyệt Minh thì bị Trương Dương trực tiếp lựa chọn bỏ qua, tuy rằng Khưu Nguyệt Minh đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Trương Dương cho rằng với cấp bậc của hắn căn bản không cần thiết phải để mẹ nuôi quen.

La Tuệ Ninh tạo cho người ta cảm giác hòa ái dễ gần, bà ta mỉm cười nói với Cung Hoàn Sơn: "Đồng chí Hoàn Sơn đã chuẩn bị xong bài phát biểu chưa? Lát nữa anh phải lên phát biểu đó. "

Cung Hoàn Sơn khi bắt tay với La Tuệ Ninh hơi hơi có chút run rẩy, hắn rất kích động, đồng thời lại có chút hâm mộ Trương Dương, nếu mình có được bối cảnh hữu lực như vậy, thì mình cũng sẽ không trở thành một khách qua đường của Bắc Cảng, nói không chừng có thể ở trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng lâu hơn một chút, Cung Hoàn Sơn nói: "Văn phu nhân, tôi chuẩn bị rồi, có điều tôi cảm thấy hay là để Trương Dương lên phát biểu thi tốt hơn. "

La Tuệ Ninh cười nói: "Nó không đại biểu được cho Bắc Cảng. "

Lúc này lại có khách quý có khách quý đến, La Tuệ Ninh bảo Trương Dương mời Cung Hoàn Sơn ngồi xuống rồi mình thì đi tiếp khách.

Cung Hoàn Sơn tìm được vị trí thuộc về mình, nhìn nhìn bốn phía, hắn nhìn thấy không ít đại nhân vật trong truyền thuyết đã tới, bắt đầu có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lại, Trương Dương nhìn ra sự khẩn trương của hắn, nói khẽ: "Thị trưởng Cung, lát nữa ngài đi lên cứ theo bản thảo mà nói, chỉ cần báo cáo rõ tình huống của Bắc Cảng là hoàn thành nhiệm vụ rồi. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu.

Bảy giờ tối, tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu, La Tuệ Ninh là người phát biểu đầu tiên lên phát biểu, cậu au đó tới Cung Hoàn Sơn, năng lực diễn thuyết của Cung Hoàn Sơn cũng không tồi, lần này hắn lại chuẩn bị rất đầy đủ, khi phát biểu, màn hình phía sau chiếu cảnh thảm thống sau khi sóng thần phát sinh, hiện trường thỉnh thoảng truyền đến những tiếng than thở khe khẽ.

Phải nói diễn giải của Cung Hoàn Sơn vẫn mang tới hiệu quả nhất định, hiện trường có mấy vị nữ sĩ đã bị bài diễn thuyết của hắn khiến cho cảm động tới vành mắt đỏ ửng lên. Sau khi Cung Hoàn Sơn diễn thuyết xong, đại biểu cho nhân dân Bắc Cảng cúi đầu ba cái với những nhân sĩ ở hiện trường, lại dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.

Cung Hoàn Sơn trở lại bên cạnh Trương Dương, có chút khẩn trương thở hắt ra, nói: "Thế nào?"

Trương Dương giơ ngón cái về phía hắn, nói khẽ: "Hiệu quả không tồi. " Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, trọng điểm hôm nay không phải ở bài diễn thuyết này, người muốn quyên tiền thì thủy chung sẽ quyên, người không muốn quyên tiền thì cũng sẽ không bởi vì bầi diễn thubaafi này của Cung Hoàn Sơn mà cảm động.

La Tuệ Ninh tuyên bố bán hàng từ thiện bắt đầu, bà ta đầu tiên quyên ra một bức họa chỉ của mình, bức họa chỉ này trân quý ở chỗ lời đề bên trên là của Thiên Trì tiên sinh. Về phần bản thân họa chỉ của La Tuệ Ninh thì chỉ có thể nói là tiêu chuẩn bình thường.

Đối với bức họa chỉ này của La Tuệ Ninh, người cổ động ở hiện trường có thể nói là xua như xua vịt, rất nhanh giá đã đội lên tới hai trăm vạn, cuối cùng do Triệu Nhu Đình bỏ năm trăm vạn nhân dân tệ ra mua được, có thể nói đã tạo nên sự cao trào đầu tiên của ngày hôm nay.

Từ đó về sau bán đấu giá trở nên buồn chán, ít có vật phẩm nào có thể vượt qua được giá một trăm vạn.

Cho tới lúc Chu Hưng Quốc ủy thác Từ Kiến Cơ quyên ra một pho tượng Phật ngọc mỡ dê thì sự nhiệt tình mới một lần nữa được dấy lên.

Triệu Nhu Đình hôm nay biểu hiện ra sự nhiệt tình rất cao, lần này lại là cô ta ra giá đầu tiên: "Năm mươi vạn nguyên!" Trượng phu của cô ta, lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử nhíu mày, tối nay những vật phẩm mà vợ đã mua tổng giá trị đã lên tới sáu trăm vạn nhân dân tệ rồi, hắn không nhịn được nhắc nhở Triệu Nhu Đình: "Làm từ thiện cũng phải có mức độ. "

Triệu Nhu Đình nói: "Anh không phải thường nói tình yêu vô giá, đại ái vô cương ư? Bắc Cảng xảy ra ra thiên tai nghiêm trọng như vậy, chúng ta quyên thêm chút tiền cũng không sao. "

Tạ Khôn Cử nói: "Nhưng buổi từ thiện tối nay là vì hắn!" Khi nói hắn không nhịn được nhìn thoáng qua Trương Dương.

Triệu Nhu Đình nói: "Tiền cũng không phải là quyên cho hắn, Khôn Cử, anh từ lúc nào anh từ lúc nào trở nên hẹp hòi thế?"

Tạ Khôn Cử cười có chút bất đắc dĩ, lúc này Triệu Nhu Đình lại giơ tay lên: "Hai trăm vạn!"

*****

Tra Tấn Bắc đối với bức tượng Phật này là nhất định phải có cho bằng được, hắn phỏng chừng giá trị thị trường của tượng Phật này chắc khoảng năm trăm vạn nhân dân tệ, sau khi mọi người hô giá không lâu thì Tra Tấn Bắc trực tiếp ra giá năm trăm vạn.

Hiện trường yên lặng, đây không phải là vì cái giá làm cho kinh sợ, mà là vì Tra Tấn Bắc đã ra tay, từ sau khi Hà Trường An gặp chuyện không may, Tra Tấn Bắc ở thương giới kinh thành dần dần trở thành siêu quần xuất chúng, rất ít có người có thể ra mặt tranh ngắn dài với hắn. Tra Tấn Bắc này rất hiếu thắng, hơn nữa ở cao tầng cũng có quan hệ nhân mạch rất rộng, chỉ là bán đấu giá từ thiện mà thôi, không ai muốn làm thành khẩn trương như vậy.

Người chủ trì bán đấu giá mỉm cười nói: "Năm trăm vạn lần đầu tiên, năm trăm vạn lần thứ hai, còn có ai nguyện ý ra giá nữa hay không? Được. " Đang lúc hắn giơ chùy bán đấu giá lên chuẩn bị gõ xuống thì một giọng nữ lạnh lùng nói: " Sáu trăm vạn. "

Hiện trường ồ lên, liền thấy một nữ tử mặc sườn xám màu đen chậm rãi đi về phía này. Mặt mày như họ da thịt như tuyết, trong vẻ đẹp của cô ta lộ ra một loại vị đạo bi thương thê lương, trên mặt không có huyết sắc, trong hai mắt tràn ngập ưu thương, khi nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt của La Tuệ Ninh không khỏi thay đổi.

Trương Dương xoay người lại, kinh ngạc há to miệng, cơ hồ có thể nhét cả một quả trứng vịt vào, hắn vạn lần không ngờ, người tới là Tần Manh Manh, tuy rằng Tần Manh Manh đã thay đổi dung mạo, hiện giờ thân phận là Hà Vũ Mông, con gái riêng của Hà Trường An, nhưng thân phận chân thật của cô ta sớm bị La Tuệ Ninh tra ra rồi. Trương đại quan nhân thật sự không nghĩ ra vì sao cô ta lại muốn về đây?

La Tuệ Ninh nhíu mày, bà ta hiển nhiên không mời Tần Manh Manh, bà ta lưu ý tới người bên cạnh Tần Manh Manh, lão tổng tập đoàn Hoằng Dương Phó Chính Thanh, lập tức liền có chút minh bạch, Phó Chính Thanh là bằng hữu tốt nhất của Hà Trường An, Tần Manh Manh hiển nhiên là thông qua quan hệ của hắn mà tới nơi này.

Tra Tấn Bắc mỉm cười nhìn Tần Manh Manh, đối với sự xuất hiện của Tần Manh Manh, hắn cũng tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đối thủ cũ Hà Trường An vẫn muốn thông qua phương thức này để đối nghịch với mình? Tra Tấn Bắc nói: "Quân tử không đoạt cái người khác thích, Hà tiểu thư nếu thích ngọc phật này như vậy thì tôi cũng chỉ đành lựa chọn nhượng bộ. "Tranh với một vãn bối là rất mất phong độ, Tra Tấn Bắc quyết định lựa chọn vứt bỏ.

Tần Manh Manh tới ngồi xuống bên cạnh Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Tôi còn tưởng rằng Hà tiểu thư sẽ không trở về nữa. "

Tần Manh Manh nói: "Tôi cũng không thích bức tượng Phật này, nhưng tôi nhìn ra được anh rất thích. "

Tra Tấn Bắc nhíu mày, lời nói của Tần Manh Manh tràn ngập địch ý, hắn không biết mình đắc tội với cô ta ở chỗ nào, nói khẽ: "Một khi đã như vậy, Hà tiểu thư vì sao muốn tranh một thứ mà cô không thích?"

Tần Manh Manh nói: "Anh không phải thích nhất cướp đồ của người khắc? Có lẽ anh nên thể hội tư vị này một chút. " Tần Manh Manh không nói rõ, nói xong những lời này với Tra Tấn Bắc thì đứng dậy bro đi.

La Tuệ Ninh đáng mắt ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương hiểu ý đứng dậy đuổi theo.

Tần Manh Manh vừa rời khỏi hiện trường tiệc tối thì liền nghe thấy giọng nói của Trương Dương: "Hà tiểu thư dừng bước!"

Tần Manh Manh dừng chân, hai bảo tiêu bên cạnh tràn ngập cảnh giác nhìn Trương Dương. Cô ta xua tay nói: "Không cần khẩn trương, anh ta là người tốt. "

Trương Dương tới bên cạnh Tần Manh Manh, còn chưa kịp hỏi thì Tần Manh Manh đã nói: "Anh theo tôi!"

Trương Dương đi lên xe Rolls-Royce màu đen của Tần Manh Manh, trước đây chiếc xe này từng thuộc về Hà Trường An, hiện giờ cũng theo những tài sản khác trở thành của Tần Manh Manh.

Trở lại biệt thự ở phố Trường An, Tần Manh Manh mời Trương Dương vào trong thư phòng, đóng cửa phòng lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, cô ta run giọng nói: "Anh Dương, cha em qua đời rồi. "

Nghe thấy tin chết của Hà Trường An, Trương đại quan nhân giống như bị sét đánh, hắn trợn mắt há hốc miệng: "Tại sao có thể như vậy?" Hà Trường An khó khăn lắm mới từ trong nước chạy đi được, không ngờ vẫn không thoát khỏi cái chết.

Tần Manh Manh nói: "ông ấy rời khỏi Trung Quốc thì tới Toronto, em vốn định tới đó hội hợp với ông ấy, nhưng khi em tới đó rồi. " Mắt Tần Manh Manh đỏ lên, cắn môi cố gắng khống chế được tình tự bi thương trong lòng. Một lát sau cô ta mới: "ông ấy bị người ta bắt cóc, đối phương lợi dụng chuyện này bức em ký hiệp nghị chuyển nhượng mỏ vàng. "

Trương Dương nói: "Là ai làm?" Thật ra trong lòng hắn đã đoán được sự kiện này có liên quan tới Tra Tấn Bắc.

Tần Manh Manh nói: "Vu Đông Xuyên chân ngoài dài hơn chân trong, chắc là hắn cấu kết với Tra Tấn Bắc làm chuyện này, em sau khi ký hiệp nghị chuyển nhượng thì bọn họ không thả lại cha em ra một cách bình an, nhưng em chỉ có được.... thi thể của ông ấy. " Tần Manh Manh nói tới đây thì đột nhiên sụp đổ, nhào vào trong lòng Trương Dương mà khóc lớn, nước mắt làm ướt đẫm ngực áo Trương Dương, Trương Dương vỗ nhẹ vai cô ta, nhỏ giọng khuyên giải an ủi. Trong lòng cũng thương cảm không thôi, có thể nói Hà Trường An đối với nhân sinh của hắn có ảnh hưởng rất lớn, trong cảm nhận của hắn cũng là một vị trưởng bối đáng tôn kính, Hà Trường An tung hoành thương giới nhiều năm, cuối cùng vẫn té ngã, vốn cho rằng sau khi hắn đào vong ra hải ngoại thì có thể sống thoải mái tới già, không ngờ hắn vẫn gặp phải kết thúc bi kịch này.

Trương Dương nói: "Em có thể kết luận chuyện này là Tra Tấn Bắc làm không?"

Tần Manh Manh rưng rưng nói: "Mỏ vàng Châu Phi qua tay nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn rời vào trong tay hắn, không phải hắn thì còn có thể là ai?"

Trương Dương nói: "Em lần này trở về là để báo thù ư?"

Tần Manh Manh từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đi về phía trước cửa sổ lặng lẽ lau nước mắt rồi nói: "Em không thể để cha em chết oan vậy được. "

Trương Dương nói: "Nhưng em không hề có chứng cớ!"

Tần Manh Manh nói: "Em biết, em muốn khiến Tra Tấn Bắc mất hết tất cả, em đã bắt đầu thu mua cổ phần của Tinh Toản, em phải cướp đi sự nghiệp mà hắn một tay khai sáng. "

Trương Dương thở dài, nói khẽ: "Tiểu Hoan sao rồi?"

Tần Manh Manh nói: "Nó vẫn ổn, Chung Trường Thắng phụ trách chiếu cố nó. "

" Tra Tấn Bắc không dễ đối phó vậy đâu, em không nên trở về, em tuy rằng đã thay đổi dung mạo, nhưng vẫn có người đoán được thân phận của em, nếu bọn họ có thể chứng minh em chính là Tần Manh Manh, như vậy chuyện sẽ trở nên rất phiền toái. "

Tần Manh Manh nói: "Em không sợ, không ai có thể chứng minh em là Tần Manh Manh, em đã có thẻ xanh của Mỹ, tên em là Hà Vũ Mông. "

Trương Dương nói: "Lão gia tử đi cùng em tới là ai?"

" Hắn là bằng hữu tốt nhất của cha em lúc sinh tiền, lần này em trở về cũng chính là được hắn giúp. "

Trương Dương nói: "Manh Manh, nghe lời anh, về đi, nếu em xảy ra chuyện thì tiểu Hoan sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho nó?"

Tần Manh Manh nói: "Em không về đâu, em không thể để cha em chết không nhắm mắt. "

Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân ý thức được mình tiếp tục khuyên giải là phí công, hắn thầm thở dài.

Sáng sớm hôm sau Trương Dương đi gặp La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, tiệc tối từ thiện tối hôm qua tổng cộng quyên góp được hai ngàn bốn trăm vạn nhân dân tệ, khoản tiền này sẽ thông suốt hội chữ thập đó dùng để xây dựng lại trường học của Bắc Cảng.

La Tuệ Ninh nói chuyện phiếm vài câu với Trương Dương rồi đề tài chuyển sang người Tần Manh Manh: "Cô ta về làm gì?" Ánh mắt của La Tuệ Ninh rõ ràng mang theo sự u buồn, sau khi biết thân phận của Tần Manh Manh, bà ta liền cảm thấy bất an, bà ta hiểu rõ tình cảm của con trai đối với Tần Manh Manh, nếu để Hạo Nam biết Tần Manh Manh đã trở lại, không biết sẽ còn ầm ĩ tới thế nào.

Trương Dương nói: "Hà Trường An ngộ hại rồi!"

"Gì cơ?" La Tuệ Ninh cơ hồ không thể tin vào tai mình, bà ta và Hà Trường An cũng là lão hữu nhiều năm, nghe thấy tin tử của Hà Trường An, trong lòng cũng thương cảm không thôi.

Trương Dương nói lại tin tức nghe được từ chỗ Tần Manh Manh lại với bà ta, La Tuệ Ninh chán nản thở dài: "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có liên quan tới Tra Tấn Bắc ư?"

Trương Dương nói: "Tuy rằng không có chứng cớ có thể chứng minh là hắn bắt cóc Hà Trường An, nhưng mỏ vàng của Hà Trường An ở châu Phi cuối cùng vẫn rơi vào trong tay hắn. "

La Tuệ Ninh nói: "Nếu là thật thì Tra Tấn Bắc này rất đáng sợ, vì lợi ích mà không ngại làm ra hành vi như vậy, thật sự đáng giận. "

Trương Dương nói: "Tra Tấn Bắc không phải là người tốt, cái chết của Hà Trường An đối với Hà Vũ Mông mà nói là đả kích rất lớn, cô ta lần này trở về là muốn đòi lại công đạo cho hắn. " Tuy rằng biết rõ La Tuệ Ninh đã sớm nhìn thấu thân phận của Tần Manh Manh, nhưng Trương Dương vẫn dùng Hà Vũ Mông để gọi cô ta, không trực tiếp nhắc tới tên thật của cô ta.

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, cô ta chính là con gái đã thất lạc năm đó của Hà Trường An ư. "

Trương Dương không phủ nhận, gật đầu nói: "Trên đời có rất nhiều chuyện khiến người ta không ngờ được. "

La Tuệ Ninh nói: "Con có biết cha của Tần Hoan là ai hay không?"

Trương Dương ngây ra một thoáng, không ngờ La Tuệ Ninh đột nhiên hỏi vấn đề này, hắn lắc đầu nói: "Không biết!"

Ánh mắt thâm thúy của La Tuệ Ninh giống như có thể nhìn thấu đáy lòng Trương Dương, bà ta nói khẽ: "Không biết hay là không muốn nói. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)