Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1168

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1168: Người bay trên không
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mấy tên cướp đồng thời nói với tên ủng hộ Trương Dương: "Câm miệng!"

" Các anh tất cả câm miệng lại hết, anh ta nói chuyện với tôi, có liên quan gì tới đám bại hoại các anh!"

Mấy tên cướp bị cô ta quát cho ngây ra đó, tên cầm đâu nói: "Có lầm hay không vậy, chúng ta ai là cướp, súng ở trong tay chúng tôi, quyền lên tiếng ở bên chúng tôi!"

" Đúng vậy, đúng vậy!" Đám còn lại phụ họa.

Trương đại quan nhân tức giận nói: "Tất cả câm miệng hết, tôi sắp chết rồi, cho tôi nói một câu không được à!"

Mấy tên cướp liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Trương Dương nhìn vào hai mắt Sở Yên Nhiên rồi nói: "Yên Nhiên, có những lời anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng lại không kịp nói ra, anh yêu em, trong lòng anh, anh thủy chung coi em còn quan trọng hơn tính mạng của mình. "

" Tôi không chịu nổi nữa rồi, hắn con mẹ nó quá dối trá!" Một gã cướp không nhịn được giơ súng lên, nhìn dáng vẻ của hắn thì tựa hồ muốn một phát bắn chết Trương Dương một cách cho thống khoái.

Sóng mắt của Sở Yên Nhiên lại trở nên vô cùng ôn nhu.

Trương Dương nói: "Anh biết con người anh có rất nhiều tật xấu, nhưng em chưa bao giờ từng ghét bỏ anh, chúng ta quen nhau ở Hắc Sơn Tử, khi đó anh chỉ là một gã tiểu tử ngốc ngếch, còn em là khuê nữ nhà giàu mà lại không ghét bỏ anh, toàn tâm toàn ý với anh, chớp mắt đã từ năm 92 tới năm 97, năm năm rồi, Hongkong cũng trở về rồi, anh thủy chung lại không cho em một lời hứa thực sự, Yên Nhiên, anh là người không hiểu lãng mạn, anh cũng muốn cầu hôn em một cách lãng mạn, để em cả đời này không quên được, nhưng anh không cách nào làm được, hiện tại anh cuối cùng cũng hạ quyết định cầu hôn em, nhưng anh lại sắp phải rời khỏi nhân thế rồi, Yên Nhiên, nếu còn có kiếp sau thì em có nguyện ý gả cho anh không?"

Trong mắt đẹp của Sở Yên Nhiên đã đẫm nước mắt trong suốt: "Vẫn còn ở kiếp này, việc gì phải đợi tới kiếp sau, em nguyện ý gả cho anh, đời đời kiếp kiếp, em đều nguyện ý làm vợ của anh. "

Một gã cướp nghe mà không nhịn được lệ nóng doanh tròng, xông lên vỗ một cái vào ót Trương Dương: "Đánh cái thằng ngu mày có phúc mà không biết hưởng!"

Gã cầm đầu nhấc súng lên nói: "Nói xong chưa? Xử lý hắn nhé, loại người cặn bã như hắn không đáng để được sống trên đời này. " Họng súng được nhắm ngay vào đầu Trương Dương.

Sở Yên Nhiên nói: "Chậm đã!"

Tên cầm đầu nói: "Sao? Không phải nói đã xong rồi ư?"

Sở Yên Nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Dương, thâm tình nói: "Trương Dương, anh biết đó, em không thể chịu nổi nỗi đau mất anh, cho nên, anh phải tha thứ cho một nữ nhân ích kỷ như em. " Cô ta nói xong thì bỗng nhiên lao về phía cửa máy bay không đóng, đẩy tên cướp gác cửa ra rồi nhảy xuống.

Trương đại quan nhân kêu thảm thiết: "Yên Nhiên!" Tốc độ phản ứng của Thằng cha này tuyệt đối là nhất lưu, nhưng vẫn không kịp túm lấy Sở Yên Nhiên trước khi cô ta nhảy ra. Thằng cha này ngay lập tức liền xông ra ngoài, nhảy xuống từ cửa theo Sở Yên Nhiên.

Bọn cướp hiển nhiên không ngờ một màn này lại xảy ra, tên cướp đứng ở cửa bị Sở Yên Nhiên đẩy ra nhanh chóng kéo tấm vải che trên mặt xuống, thằng cha này không ngờ là Viên Tân Dân, hắn ảo não không thôi nói: "Xong rồi, anh Dương, anh có mang dù để nhảy đâu... "

Sở Yên Nhiên sau khi nhảy ra ngoài thì cô ta cảm thấy thân thể của mình giống như một chiếc lông chim bồng bềnh, sau đó thì nhanh chóng hạ xuống, tiếng gió rít gào bên tai, trước mắt hiện ra tình cảnh khi cô ta và Trương Dương mới quen nhau. Cô ta nghe thấy tiếng cầu hôn của Trương Dương, nghe thấy tiếng thổ lộ chân thành của hắn, cô ta cảm thấy yêu hắn lâu như vậy là đáng, sự chờ đợi của cô ta cũng đáng.

Nhưng cô ta vì sao phải khóc? Bởi vì hạnh phúc tới quá đột nhiên, thậm chí không kịp để thể hội.

Tất cả đương nhiên không phải là kết thúc, khi Sở Yên Nhiên nhảy ra khỏi cửa máy bay thì cởi áo khoác ra, trên lưng của cô ta có một cái túi loại nhỏ, không ai chú ý tới chi tiết này.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy một mảng xanh mượt của đỉnh núi, nhìn thấy cảnh vật không ngừng to ra, cô ta nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thái cơ thể thật tốt trên không, nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị bung dù thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét to, sau đó thì nhìn thấy Trương Dương rơi xuống sát bên cạnh mình, Trương đại quan nhân mở to mắt, khi hắn nhảy xuống mới nhìn rõ Sở Yên Nhiên không ngờ có dù, hắn trong lúc nguy cấp cũng nhảy ra ngoài theo là muốn đuổi theo cô ta trước khi cô ta rơi xuống đất, lợi dụng nội lực của mình để giảm bớt trọng lực của Sở Yên Nhiên, kéo cô ta lại khỏi cái chết, nhưng Trương đại quan nhân sau khi nhảy ra mới phát hiện Sở Yên Nhiên không ngờ đã sớm có chuẩn bị, không ngờ cô ta không phải là chủ động muốn chết, mà là mình mới đúng.

Nhưng mình thẳng tắp nhảy xuống, đừng nói là có dù, cho dù một cái lông cũng không có, Trương đại quan nhân ai oán kêu lên, thân thể đột nhiên rơi xuống bên cạnh Sở Yên Nhiên, vốn hắn là muốn đá vào mông Sở Yên Nhiên một cước, dùng hết lực lượng toàn thân hóa giải thế rơi của cô ta để bảo hộ cho cô ta được bình an, nhưng vừa vươn chân ra thì thấy không cần thiết, thằng cha này tràn ngập ủy khuất hét lên: "Yên Nhiên, em lừa anh... "

Cái dù hình cánh của Sở Yên Nhiên vừa mỏa, xoay vài vòng trên không trung rồi vững vàng hạ xuống bãi cỏ ở đỉnh núi. Cô ta đưa mắt nhìn lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Trương Dương đâu nữa rồi, trong lòng vừa gấp vừa sợ, hét to: "Trương Dương! Trương Dương!"

Trong nhất thời lòng xám như tro tan, nếu Trương Dương chết thật thì cô ta sống một mình trên đời còn có ý nghĩa gì?

Trực thăng chậm rãi hạ xuống, sáu tên cướp lúc này đã không còn che mắt, chính là đám tiểu tử Từ Kiến Quốc, Viên Tân Dân, hiện tại cả đám bọn họ mặt cúi gằm. Bọn họ hôm nay tới đây là theo yêu cầu của Trương Dương, là muốn trình diễn một màn cầu hôn thật lãng mạn, nhưng không ngờ không thấy lãng mạn đâu mà lại thành tai nạn. Thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương trước sau nhảy xuống, mấy người tất cả trợn tròn mắt, xảy ra tai nạn chết người rồi, giờ phải giải quyết thế nào đây?

Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa lao về phía chỗ cây cối cao ngất, Trương Dương chắc là rơi xuống rừng cây đó.

Trong lòng Sở Yên Nhiên chỉ có một suy nghĩ, Trương Dương nếu chết thì mình cũng sẽ đi theo hắn.

Từ Kiến Quốc dùng cánh tay thụi ngã Viên Tân Dân: "Đều con mẹ nó tại anh, ai bảo anh không đóng cửa trực thăng? Ai bảo anh không cản anh dương. "

Viên Tân Dân vẻ mặt đau khổ nói: "Anh cho rằng tôi muốn lắm à, đó không phải là anh Dương đã an bài ư? Bảo chúng ta để mở cửa máy bay, đợi lát nữa anh ta sẽ đoạt lấy dù để nhảy, mang Sở Yên Nhiên nhảy xuống thật lãng mạn, nhưng tôi nào có biết anh ta chẳng mang theo dù đã nhảy xuống rồi?" Hắn ảo não cúi đầu: "Biết thế đeo dù lên lưng anh ta trước. "

Từ Kiến Quốc tức giận nói: "Nhưng Sở Yên Nhiên sao lại có dù để nhảy?"

Viên Tân Dân nói: "Tôi cũng không biết!"

*****

" Chẳng lẽ cô ta đã sớm nhìn thấu kế hoạch của chúng ta ư?"

Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa tìm: "Trương Dương! Trương Dương... Em hận anh.. em hận anh... " ngay khi cô ta dần dần đánh mất hy vọng thì nghe thấy một âm thanh mỏng manh từ trên đỉnh đầu vọng xuống: "Nha đầu, em vừa rồi không phải đã nói yêu anh ư?"

Sở Yên Nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương đại quan nhân quần áo tả tơi treo trên cây, bộ dạng hiện tại cực kỳ giống một con dơi, nhìn thấy hắn vẫn sống, Sở Yên Nhiên kích động xông lên phía trước: "Trương Dương, anh còn sống, anh còn sống!" Cô ta tóm lấy tay Trương Dương rồi ra sức lắc.

Trương đại quan nhân kêu thảm thiết: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi, hình như anh gẫy tay rồi... "

Sở Yên Nhiên quan tâm nói: "Anh bị thương có nặng lắm không, em đỡ anh xuống trước... " Bởi vì quá mức kích động nen cô ta trở nên có chút nói năng lộn xộn.

Trương Dương nói: "Yên Nhiên... Lấy anh đi... "

Sở Yên Nhiên ra sức gật đầu, cô ta ôm mặt Trương Dương, tặng cho hắn một nụ hôn dài đầy thâm tình.

Đám tiểu tử Từ Kiến Quốc lúc này cũng tới theo, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, Viên Tân Dân lệ nóng doanh tròng. Từ Kiến Quốc thì vỗ một cái vào đầu hắn: "Anh khóc cái chó gì!"

Viên Tân Dân vừa gạt lệ vừa nói: "Rất khiến cho người ta cảm động. "

Sở Yên Nhiên buông Trương Dương ra, lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi đã bị đám tiểu tử này nhìn thấy hết, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, gắt: "Đám tiểu tử thối cái cậu, còn không mau tới đây giúp một tay. "

Bị cô ta quát như vậy, đám người đó Từ Kiến Quốc mới hồi phục lại tinh thần, ba chân bốn cẳng lao tới đỡ Trương Dương xuống, Trương đại quan nhân cho dù là võ công cái thế thì từ trên trực thăng ngã xuống cũng khiến hắn không chịu nổi, tay trái của hắn đã gẫy, vốn Trương đại quan nhân cũng không đến mức bị thương, nhưng hắn từ trên trực thăng nhảy xuống, muốn cứu Sở Yên Nhiên, kết quả lại phát hiện Sở Yên Nhiên mang theo dù, thằng cha này mới biết vòng một vòng lại thành mình bị lừa, chỉ có thể tận hết khả năng nhảy không dù từ trên cao xuống, cuối cùng thì hạ xuống rừng cây, làm gẫy rất nhiều cành, cánh tay trong lúc va chạm đã gãy xương, có điều những cành cây này cũng giảm bớt thế rơi của hắn, tránh cho hắn một màn máu chảy đầu rơi.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy cánh tay Trương Dương bị gẫy, vừa đau lòng vừa khổ sở, nhìn đám tiểu tử ở xung quanh thì tức không chịu nổi, chỉ vào Từ Kiến Quốc rồi quát lớn: "Các cậu bị bệnh à? Ăn no rửng mở rồi đi làm cướp, suýt nữa thì hạ chết chúng tôi rồi. "

Từ Kiến Quốc bị mắng té tát, hắn ủ rũ nói: "Anh Trương, anh nói một câu công đạo đĩ, chủ ý tổn hại như vậy chúng em làm sao mà nghĩ ra được, rốt cuộc là thế nào thì anh giải thích cho chị Yên Nhiên đi. "

Trương đại quan nhân dùng tay phải chỉ vào tiểu tử này rồi nói: "Đúng rồi, các cậu giải thích đi, sao lại bắt cóc chúng tôi? Thiếu chút nữa thì hại chết chúng tôi rồi, vừa rồi ở trên trực thăng là ai đánh tôi, ai đá tôi? Đúng ra cho tôi!"

Đa số mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Viên Tân Dân, Viên Tân Dân lại nhìn sang Từ Kiến Quốc, còn lặng lẽ chu mỏ về phía Từ Kiến Quốc.

Từ Kiến Quốc nói: "Anh sao lại nhìn tôi?"

Viên Tân Dân nói: "Anh dẫn đầu, chúng tôi không biết gì cả. "

Trương Dương nói: "Yên Nhiên sao lại có dù để nhảy? Ai đã bán đứng tôi?"

Sở Yên Nhiên đã sớm biết việc này, Trương Dương gọi đám nhóc này để làm một vở kịch cầu hôn, muốn lưu lại cho mminfh một ấn tượng sâu sắc, nhưng không ngờ khéo quá hóa vụng, cô ta tức giận đến nỗi véo tay Trương Dương: "Anh gieo gió gặt bảo... "

"Ái. " Trương đại quan nhân kêu thảm thiết.

Sở Yên Nhiên tức giận nhìn đám tiểu tử đang xem náo nhiệt xem náo nhiệt: "Nhìn cái gì? Còn không mau đưa anh ta tới bệnh viện!"

Trương đại quan nhân lại lắc đầu nói: "Thôi, hai chúng ta đi làm giấy kết hôn đã!"

Sở Yên Nhiên nói: "Tay anh gãy rồi còn đi cái gì, sáng mai đi cũng được?"

Từ Kiến Quốc nói: "Đi luôn đi, bọn anh em vẫn đang đợi ở cục dân chính. " trong cục dân chính khu thành tây của Kinh thành, Từ Kiến Cơ dẫn Hồng Nguyệt, Tiết Vĩ Đồng đều chờ ở đó, nhân mạch của hắn ở ở kinh thành rất rộng, Trương Dương sau khi Sở Yên Nhiên về thì quyết định lần này phải đi làm giấy kết hôn với cô ta, bởi vì Sở Yên Nhiên trước mắt đang có quốc tịch Mỹ, Trương đại quan nhân thì là quốc tịch Trung Quốc, cho nên thủ tục của hai người có chút rắc rối, có điều cái này không làm khó được Từ Kiến Cơ, hắn chấp nhận giúp Trương Dương giải quyết chuyện này.

kế hoạch hôm nay vốn là đám tiểu tử Từ Kiến Quốc giả mạo bọn cướp dọa Sở Yên Nhiên, bọn họ bắt cóc hai người lên trời, Trương đại quan nhân sẽ anh hùng, cướp dù ôm Sở Yên Nhiên nhảy dù một cách lãng mạn, đám tiểu tử này ngay cả dù hoa hồng cũng chuẩn bị rồi, tưởng đây là một hồi cầu hôn cực kỳ có sáng ý, ai có thể ngờ được trong quá trình diễn trò lại xuất hiện bất ngờ, Sở Yên Nhiên không ngờ thực sự vì Trương Dương mà từ trên trực thăng nhảy xuống, càng làm cho người ta không ngờ tới là cô ta còn chuẩn bị trước cả dù rồi.

Trương đại quan nhân thủy chung không nghĩ thông, Sở Yên Nhiên chuẩn bị dù để nhảy từ lúc nào? Cô ta làm sao mà biết kế hoạch cầu hôn trên không trung của mình? Hiện tại Trương đại quan nhân đã thay âu phục, tay cũng được nẹp lại, đeo băng trên cổ, trên mặt còn có không ít vết máu do cành cây quẹt phải, có điều cái này không hề ảnh hưởng tới tình thần của hắn, thằng cha này vẫn là bộ dạng vui sướng, hắn hỏi Sở Yên Nhiên: "Chẳng lẽ em đã sớm nhìn thấu là bọn họ đang diễn trò?"

Sở Yên Nhiên nói: "Hành động sứt sẹo Như vậy kẻ ngốc mới không nhìn ra. "

Trương Dương nói: "Chẳng lẽ em không rõ nhảy xuống thì thực sự sẽ bị ngã chết ư?"

"Biết, không thì sao em lại chuẩn bị dù? Chỉ là em không ngờ anh sẽ nhảy ra theo!"

Trương đại quan nhân nói: " anh nếu thực sự ngã chết thì sao?"

Sở Yên Nhiên nói: "với bản sự của anh thì sao có thể bị ngã chết được. "

"Nếu ngã chết thật thì sao?"

Sở Yên Nhiên nói: "Em sẽ chết theo anh!"

Trương đại quan nhân nhìn Sở Yên Nhiên, trong lòng rất cảm động.

Khi Bọn họ tới nơi đăng ký thì Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng tất cả xông tới, Tiết Vĩ Đồng nhìn tay Trương Dương, chế nhạo: "Tam ca, sao lại băng bó thế?"

Từ Kiến Quốc và Viên Tân Dân tranh nhau kể lại một lượt kinh lịch vừa rồi, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng không đích thân tới hiện trường, nhưng nghe cũng hết cả hồn.

Trương đại quan nhân chỉ vào Từ Kiến Cơ và Viên Tân Dân: "hai cậu chờ đó, đợi tay tôi khỏi rồi chuyện thứ nhất tôi làm sẽ là tẩn cho hai cậu một trận, nhất định là các cậu bán đứng tôi. "

Hai tiểu tử kêu khổ không ngừng, Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, thật ra chuyện này không liên quan tới họ, là em tiết lộ cho Yên Nhiên. "

"Em ư?"

Tiết Vĩ Đồng gật đầu sợ hãi.

Sở Yên Nhiên đi tới ôm cánh tay Tiết Vĩ Đồng: "Một đám đàn ông các anh hợp nhau lại khi dễ một thiếu nữ như em, Vĩ Đồng nhìn không nổi, cho nên đã lộ ra một chút tin tức cho em, vì thế chúng em đã nghĩ ra kế hoạch lấy đạo của người trả cho người này. "

*****

Trương đại quan nhân thở dài: "Vĩ Đồng à Vĩ Đồng, em một mực cho rằng em là em gái mà anh tin tưởng nhất, không ngờ, em mới là phản đồ trà trộn vào trong đội ngũ của đảng. "

Một đám người đồng thanh bật cười.

Tiết Vĩ Đồng nghe nói tới một màn mạo hiểm vừa rồi thì cũng không khỏi sợ tới toát mồ hôi lạnh, nếu Trương Dương thực sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời này mình không thể tha thứ cho bản thân.

Từ Kiến Cơ không hề chính mắt thấy một màn vừa rồi, đối với Trương Dương từ trên trực thăng nhảy xuống thì hắn tin, nhưng còn về cái độ cao mà em trai và Viên Tân Dân miêu tả thì tràn ngập hoài nghi, có điều không ai đi tìm tòi nghiên cứu chi tiết về chuyện này, hiện tại mấu chốt nhất chính là đăng kí kết hôn.

Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên cùng nhau lấy giấy tờ ra, khi chụp ảnh, Trương đại quan nhân nắm chặt tay Sở Yên Nhiên, ngay cả mồ hôi cũng ứa ra, Sở Yên Nhiên nói: "Nắm chặt như vậy làm gì?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh sợ em bay mất!"

Sở Yên Nhiên không nhịn được cười nói: "Cho dù em bay mất thì anh cũng sẽ đuổi theo em. "

Trương Dương: "NóiAnh sẽ không cho em rời khỏi anh!"

Trong sự chúc phúc và chúc mừng của mọi người, người đã đăng ký xong giấy kết hôn.

Nhìn Trương Dương và Sở Yên Nhiên hạnh phúc ôm nhau, Hồng Nguyệt cũng không khỏi tựa sát vào vai Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ ghé vào bên tai cô ta nói khẽ: "Chúng ta cũng nhanh làm theo nhé?"

Tiết Vĩ Đồng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy mất mát, có một số người đã chú định không thuộc về mình.

Trương đại quan nhân bị thương tất nhiên dẫn tới sự chú ý của người nhà, chuyện xảy ra buổi chiều là bất kể là như thế nào cũng không thể nói thật với người nhà, chỉ nói là không cẩn thận trượt chân, kết quả ngã gẫy tay.

Đúng như Trương Dương mong muốn, lần này hắn đã mang tới cho Sở Yên Nhiên một kinh hỉ rất lớn, lịch trình cầu hôn như vậy chỉ sợ trên thế giới này không tìm đâu ra được vụ thứ hai, nếu nói phát triển là Trương đại quan nhân rắp tâm thiết kế, nhưng chuyện phát triển về sau lại nằm ngoài tầm kiêm soát của hắn, quá trình tuy rằng biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn có được một kết cục hoàn mỹ.

Margaret cầm giấy kết hôn của hai người rồi nhìn đi nhìn lại, lão thái thái mừng rỡ cười toe tóe, vốn muốn vào bữa cơm chiều này sẽ quyết định chuyện kết hôn, không ngờ hai đứa này buổi chiều đã bỏ đi đăng ký, mang tới cho cả nhà một kinh hỉ.

Trương Dương nói: "Bà ngoại, từ hôm nay Yên Nhiên đã là vợ hợp pháp của cháu rồi, về sau bà chính là bà ngoại ruột của cháu. "

Margaret cười nói: "Đã sớm nên như vậy rồi, Yên Nhiên giao cho cậu thì tôi yên tâm, tôi yên tâm!" Lão thái thái vui vẻ như trẻ con.

Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh cơ hồ đồng thời tới khách sạn Tây Sơn, hai người nghe nói Trương Dương và Sở Yên Nhiên vào buổi chiều đã đi đăng ký thì đều vô cùng cao hứng, Tống Hoài Minh là cha, trong lòng tất nhiên cảm thấy có chút không nỡ, khi Văn Quốc Quyền chúc mừng y, Tống Hoài Minh không khỏi cảm thán nói: "Con gái lớn rồi, thực sự không do cha mẹ làm chủ nữa, bọn chúng hạnh phúc là tốt rồi. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Trương Dương không phải là được anh nhìn trúng ư? Nhưng sao giờ tôi lại cảm thấy anh đột nhiên có chút lo được lo mất vậy?"

Tống Hoài Minh nói: "Cả ngày mong ngóng con gái được gả đi, nhưng thực sự tới lúc đó rồi thì trong lòng lại khó tránh khỏi có chút không nỡ, con người đúng là mâu thuẫn. "

Văn Quốc Quyền có thể hiểu tâm tình của Tống Hoài Minh lúc này, y mỉm cười vỗ vỗ vai Tống Hoài Minh, hai người cùng nhau tới phòng khách gặp người thân. Văn Quốc Quyền tuy rằng địa vị rất cao, nhưng ở trước mặt người nhà lại không hề làm cao, sau khi ân cần thăm hỏi Margaret thì lại rất thân thiết chào hỏi Từ Lập Hoa từ xa tới, cười nói: "Chị Từ, Trương Dương là con trai chị, cũng là con trai nuôi của tôi, chúng ta là người một nhà mà. "

Từ Lập Hoa liên tục gật đầu, ở trước mặt quan lớn chỉ có thể thấy trên ti-vi như Văn Quốc Quyền, bà ta vẫn lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Văn Quốc Quyền cười cười nói với vợ: "Đã tới giờ ăn cơm chiều rồi mà sao không thấy Trương Dương và Yên Nhiên?"

Đang nói thì Trương Dương và Sở Yên Nhiên từ trên lầu đi xuống, hai người cùng đi tới trước mặt Văn Quốc Quyền, Trương Dương nói: "Cha nuôi, cha tới rồi!"

Sở Yên Nhiên cũng chào: "Bác Văn. "

Văn Quốc Quyền nhìn thấy cánh tay Trương Dương bị thương thì không khỏi quan tâm hỏi: "Trương Dương, tay làm sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không cẩn thận bị ngã, bị gãy xương, đã nối lại rồi, sau khi bình phục thì không có ảnh hưởng gì cả. "

Văn Quốc Quyền dặn dò: "Lớn như vậy rồi mà sao vẫn không biết chiếu cố cho bản thân. "

Trương Dương nói: "Về sau con sẽ giao mình cho Yên Nhiên chiếu cố. "

Tống Hoài Minh cũng đi tới: "Trương Dương, con gái tôi vẫn chưa gả đi, cậu đã bắt đầu an bài nhiệm vụ cho nó rồi. "

Trương Dương cười nói: "Chú Tống, chú yên tâm, cháu không dám khi dễ cô ấy đâu. "

Sở Yên Nhiên gọi một tiếng cha.

Tống Hoài Minh gật gật đầu nhìn con gái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra tư vị phức tạp, y nhớ tới vợ của mình, không khỏi có chút buồn bã, vợ không thể nhìn thấy con gái lấy chồng.

Bữa cơm đoàn viên Tối hôm đó ăn rất hoà thuận vui vẻ, sau cơm chiều, Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền tới ban công tầng thượng uống trà.

Văn Quốc Quyền nói: "Hoài Minh, chúc mừng anh đã có được một đứa con rể tốt như vậy. "

Tống Hoài Minh không khỏi cười nói: "Anh hình như là đang lòng vong khen con trai nuôi của mình. "

Hai người đồng thời bật cười, Văn Quốc Quyền cảm khái nói: "Trương Dương quả thực rất xuất sắc, tôi đối với đứa con trai nuôi này vẫn luôn rất hài lòng, cho nên tôi hy vọng anh cũng hài lòng với đứa con rể này như tôi. " Văn Quốc Quyền đang thông qua tình thân để gắn chặt bản thân và Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương là đứa nhỏ không tồi, nếu không tôi cũng không yên tâm giao Yên Nhiên cho hắn. "

Văn Quốc Quyền nói: "Hai đứa nhỏ này sau khi nhận giấy kết hôn, coi như là cũng giải quyết xong được một tâm nguyện, nhìn thấy chúng, tôi không khỏi nhớ tới hai đứa con của tôi, nếu chúng cũng có thể giống Yên Nhiên thì tôi cũng bớt lo đi nhiều. "

Tống Hoài Minh ít nhiều cũng biết về chuyện con cái của Văn Quốc Quyền, y nói khẽ: "Hạo Nam không phải đã có vợ chưa cưới rồi ư, hiện tại hắn ở Nam Tích công tác cũng rất ổn định, cũng tới lúc nên cân nhắc tới lập gia đình rồi. "

Văn Quốc Quyền lắc đầu nói: "Trước đây tôi từng một độ cho rằng Hạo Nam rất ổn trọng, lịch lãm mấy năm nay đã khiến nó đủ thành thục rồi, nhưng nó trên thượng lại không đủ thành thục, khuyết điểm quá rõ ràng. "

Tống Hoài Minh nói: "Con người luôn cần phải có một quá trình để thành thục. "

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi là cha nó, tôi đối với nó cũng coi như là hiểu rất rõ, Hạo Nam trên sĩ đồ sẽ không đi quá xa được, lòng dạ và nhãn giới của nó có chút vấn đề. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)