Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1169

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1169: Luôn có những bất ngờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Thật ra Tống Hoài Minh cũng có mục đích giống như Văn Quốc Quyền, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với Văn Quốc Quyền, y cũng không tiện nói thẳng cái nhìn của mình, hiện tại Văn Quốc Quyền đã nói ra khuyết điểm của Văn Hạo Nam, Tống Hoài Minh vẫn không tiện ngắt lời, dù sao thị phji của con cái nhà người ta, người bên ngoài không thích hợp phát biểu ý kiến.

Văn Quốc Quyền nói: "Hoài Minh, chúng ta không chỉ là bằng hữu mà còn là người một nhà, cho nên tôi và anh khi nói chuyện cũng không cần bảo lưu quá mức. " Lời nói của Văn Quốc Quyền đã truyền tới cho Tống Hoài Minh một tin tức, mình đã rất chân thành rồi, nếu nói không bảo lưu chút nào thì Tống Hoài Minh cũng không tin, Văn Quốc Quyền nói chuyện vẫn luôn vô cùng chính xác.

Tống Hoài Minh nói. " Nhiệt tình công tác c Hạo Nam rất cao, cũng có năng lực?"

Văn Quốc Quyền nói. "Con của tôi thế nào, tôi hiểu rõ, lúc trước nó tới Bắc Cảng đã giương cung bạt kiếm với Trương Dương, đứa nhỏ này làm việc chỉ nghĩ tới mình, rất ít nghĩ tới người khác, đều do tôi công tác quá bận rộn, mà lơ là giáo dục đối với nó. "'

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi làm việc không thể chu đáo được, nếu bọn họ chuyện gì cũng cân nhắc chu đáo, như vậy đám người chúng ta đã nên rút lui khỏi vị trí lãnh đạo từ lâu rồi, nhường lại cơ hội cho đám tiểu tử đầy tinh lực này có phải là tốt hơn không. "

Văn Quốc Quyền cười ha ha, cầm chén trà lên một ngụm, gián đoạn rất thích hợp, vừa hay chuyển sang đề tài kết tiếp. y nói khẽ: "Bắc Cảng bởi vì thiên tai lần này mà gặp phải tổn thất thảm trọng, nhằm vào tình huống trước mắt, nội bộ chúng tôi đã mở mấy cuộc họp, cũng đề ra phương án trợ cấp của quốc gia, phương án cụ thể rất nhanh sẽ được đưa đến chỗ anh, anh xem kỹ xem, có chỗ nào thiếu xót thì có thể đề suất rồi chúng ta cùng nhau thương thảo. "

Tống Hoài Minh nói: "Cám ơn lãnh đạo các cấp đã chú ý tới Bắc Cảng. "

Văn Quốc Quyền nói: "Hoài Minh, vấn đề của Bắc Cảng không chỉ là thiên tai thôi đúng không? Trong tai nạn Lần này, Bắc Cảng đã tổn thất một vị bí thư thị ủy, một vị phó bí thư thị ủy, một vị tiền cục trưởng công an, còn hình như cả một cục trưởng phân cục nào nữa. "

Từ trong những lời này của Văn Quốc Quyền Tống Hoài Minh đã nhận thấy được y tìm hiểu vô cùng thấu triệt chuyện xảy ra ở Bắc Cảng, cho nên Tống Hoài Minh không hề giấu diếm mà nói khẽ: "Tình huống Trước mắt đã được điều tra rõ trên cơ bản rồi, đồng chí Cung Kì Vĩ hy sinh là do một cuộc tai nạn giao thông được chế tạo, Viên Hiếu Công thì chết vì bị giết, về phần Hạng Thành đã được chứng minh là tự sát. "

Văn Quốc Quyền vẻ mặt vẫn thản nhiên: "Lúc trước anh phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, mục đích chính là để Bắc Cảng thay đổi, điều tra vấn đề tồn tại ở Bắc Cảng ư?"

Tống Hoài Minh gật đầu: "Phó thủ tướng Văn, Hạng Thành tự sát để che giấu sự thật phạm tội của ai đó, tôi có thể kết luận, ở sau lưng Hạng Thành nhất định còn có người chống lưng. "

Văn Quốc Quyền nói: "Đối với một người sinh bệnh nặng, điều tốt nhất nên làm chính là trị cả gốc lẫn ngọn, nhưng khi bệnh tình hung mãnh thì lại không thể lại không thể hạ thuốc mạnh, bác sĩ cao minh trước tiên sẽ ổn định bệnh tình, củng cố căn nguyên đã. "

Tống Hoài Minh đương nhiên minh bạch ý tứ của Văn Quốc Quyền, y nói khẽ: "Thật ra tôi không hề chuẩn bị kê đơn thuốc mạnh, nhưng khi tôi còn chưa có động tác th đã bị người ta cảm nhận được, cho nên mới tạo thành cục diện trước mắt, trong chuyện của Bắc Cảng tôi có trách nhiệm không thể trốn tránh. "

Văn Quốc Quyền nói: "trên Quan trường trước giờ không có tướng quân thường thắng, tôi cũng từng có sai lầm, tôi cũng từng gặp trắc trở, vì sao những đảng viên chúng ta lại cứ quen cường điệu tín niệm, bởi vì chỉ có tín niệm kiên định mới có thể giúp sức cho chúng ta tiếp tục đi tiếp, có chí thì nên, dũng cảm tiến tới!"

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của Bắc Cảng đã gay ra chấn động rất lớn đối với tôi, cho tới bây giờ, tôi mỗi khi nhớ tới đồng chí Kì Vĩ hy sinh thì trong lòng áy náy không thôi, nếu tôi trên chính sách của Bắc Cảng làm uyển chuyển hơn một chút thì có lẽ sẽ không tạo thành hậu quả thảm thống như vậy. "

Văn Quốc Quyền nói: "Rất nhiều người cho rằng, hiện tại là thời niên đại, thực hiện sự nghiệp của chúng ta thì không cần đổ máu không cần hy sinh. " y lắc đầu: "Bất kỳ thời đại nào cũng vậy, mâu thuẫn giữa công và tư, thiện và ác là vĩnh viễn không thể điều hòa, để duy hộ công lý và chính nghĩa, hy sinh là không thể tránh được, chúng ta bất kỳ lúc nào cũng không thể buông lỏng lòng cảnh giác. " Y buông chén trà trong tay xuống: "Hoài Minh, theo tôi thấy việc cấp bách của Bắc Cảng là ổn định trật tự xã hội, căn bản của nó chính là ổn định ban lãnh đạo, khiến người dân an tâm. "

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tôi đang tận sức làm vậy, có điều trước mắt ban lãnh đạo Bắc Cảng không phải là ban lãnh đạo mà tôi hài lòng nhất, chờ qua giai đoạn này rồi tôi sẽ tiến hành điều chỉnh. "

Văn Quốc Quyền nói: "Sang năm là nhiệm kỳ mới của chính phủ các cấp rồi, các lãnh đạo đều rất chú ý tới biểu hiện của Bình Hải nơi anh. " Những lời này là mang theo một ám chỉ rất quan trọng cho Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi ở Bình Hải công tác làm vẫn chưa đủ tốt, thật sự là thẹn với sự tín nhiệm của các lãnh đạo đối với tôi. "

Văn Quốc Quyền nói: "Một người đầu óc tỉnh táo, một người có thể đánh giá chính xác bản thân mình, bất kể bất kể trên cương vị bất kỳ nào cũng sẽ làm ra được thành tích rất tốt. "

Lúc này Trương Dương và Sở Yên Nhiên đang ở trong phòng của Từ Lập Hoa, Từ Lập Hoa đưa một chiếc nhẫn bằng ngọc bích cho Sở Yên Nhiên, bà ta nói khẽ: "Yên Nhiên à, con và thằng ba đã làm giấy kết hôn, thì cũng thành con dâu của mẹ rồi, chiếc nhẫn này là lúc trước mẹ đẻ của mẹ cho mẹ làm hồi môn, mẹ được gả cho Trương gia, cha của thằng ba lại mất sớm, từ sau khi ông ấy chết, mẹ cất chiếc nhẫn này đi, tuy rằng không phải là quý giá gì, nhưng cũng đại biểu cho tâm ý của mẹ. "

Sở Yên Nhiên gật đầu, cung kính nhận lấy rồi nói khẽ: "Cám ơn... Cô. "

Trương đại quan nhân nói: "Còn gọi cô nữa à, mau gọi là mẹ như anh đi. "

Từ Lập Hoa cười nói: "Gọi gì cũng được, tóm lại Yên Nhiên là vợ của con, trong lòng mẹ thực sự rất vui vẻ. " bà ta lại lấy ra một chuỗi phật châu rồi đeo cho Trương Dương: "Chuỗi phật châu này là cha con năm đó đeo, ông ấy cả đời không làm được gì, chết lại quá sớm, không để lại được cái gì cho con, mẹ đưa con chuỗi phật châu này, gì sao cũng phải cho con trai thứ gì đó chứ. "

Trương Dương nhìn chuỗi phật châu này, phát hiện chuỗi phật châu này chạm trổ không ngờ là nhất lưu, mười tám đầu La Hán thần thái khác nhau, trông rất sống động, dung mạo râu tóc đều hiện rõ, cho dù là ở thời hiện tại cũng được tính là tinh phẩm nhất lưu. Ngẫm lại với cái tính tình của ông già mình năm đó, con chưa biết là chuỗi phật châu này kiếm từ đâu ra, có điều Trương Giải Phóng thấy ông già chết cũng lâu rồi, thôi đừng nghĩ xấu về ông ý nữa làm gì, cũng nên giữ lại chút cung kính đối với trưởng bối, Trương Dương nói: "Cám ơn mẹ!"

*****

Từ Lập Hoa phân biệt cầm tay họ, đặt lên nhau, nói: "Hai đứa quen nhau nhiều năm như vậy rồi, có thể đi tới bây giờ chắc cũng phải đã trải qua không ít mưa gió, thật ra trong lòng mẹ, thủy chung đều cảm thấy mình đang với cao. "

Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. " Tiếng mẹ này cuối cùng cũng được gọi ra.

Từ Lập Hoa nói: "Nhà mẹ là gia đình công nhân bình thường, thằng ba mới trước đây tính tình rất hướng nội, không hay trao đổi với người khác, mẹ cũng không cầu nó được đại phú đại quý, chỉ cầu đứa nhỏ này có thể bình an, tìm được một công việc ổn định, có thể nuôi được gia đình, nhưng không ngờ thằng ba sau khi tốt nghiệp vệ giáo thì trở nên có tiền đồ, nếu cha nó trên trời có linh chắc hẳn cũng sẽ cao hứng vì thành tựu của con trai. " Trong lúc nói mắt Từ Lập Hoa đã đỏ lên.

Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ xem kìa, đang vui mà sao mẹ lại khóc? Người ta là con gái xuất giá thì khóc, mẹ là được con dâu thì khóc cái gì? Chẳng lẽ mẹ không vui?"

" Đừng nói bừa, có con dâu như Yên Nhiên thì mẹ không biết vui tới cỡ nào kìa. "

Sở Yên Nhiên rút khăn tay lau nước mắt trên mặt Từ Lập Hoa, Từ Lập Hoa cười nói: "Hai đứa về sớm nghỉ ngơi đi, đã muộn thế này rồi, không cần ở lại với chúng ta. "

Trương Dương và Sở Yên Nhiên sau khi rời khỏi phòng thì không lập tức trở về phòng mà ra sân, Sở Yên Nhiên kéo Trương Dương ngồi xuống xích đu, hai người để thõng chân, châm rãi đung đưa, Sở Yên Nhiên tựa trán vào vai Trương Dương rồi nói khẽ: "Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, em thật sự không tưởng tượng ra anh lại có tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp với người khác. "

Trương đại quan nhân thở dài: "Ngay cả bản thân anh cũng nghĩ không ra. "

Sở Yên Nhiên lấy chiếc nhẫn ra, soi dưới ánh trăng, chiếc nhẫn màu xanh biếc dưới ánh trăng trở nên trong suốt, Sở Yên Nhiên nói: "Còn nhớ chuyện mà anh từng nói với em không?"

" Chuyện gì?"

Sở Yên Nhiên ghé vào tai hắn nói khẽ: "Anh nói anh là người cổ đại!"

Trương đại quan nhân bật cười: "Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ rồi. "

Sở Yên Nhiên nói: "Lúc ban đầu em nghĩ la anh đang chuyện ma quỷ, nhưng hiện tại em bỗng nhiên cảm thấy anh có thể là nói thật với em. "

Trương đại quan nhân thật ra cũng không ôm hy vọng là Sở Yên Nhiên có thể tin mình, hắn thở dài: "Thật ra anh vốn là nói thật. "

Sở Yên Nhiên nói: "Em hơi tin rồi, có điều vẫn thấy anh không phải là nói thật, mà là nói chuyện ma quỷ, có điều vận khí của anh thực sự rất tốt. "

Trương đại quan nhân nói: "Vì sao?"

" Từ chỗ cao như vậy nhảy xuống mà không ngỡ vẫn không ngã chết, anh khẳng định không phải người cổ đại, anh là siêu nhân!" Sở Yên Nhiên đưa ra một kết luận khiến Trương đại quan nhân không tưởng được.

Trương đại quan nhân không khỏi cười khổ nói: "Siêu nhân là thứ mà chỉ có nước Mỹ mới nghĩ ra được thôi, anh sao có thể là thứ đó được. "

Sở Yên Nhiên nói: "Dù sao em gần đây cẩn thận nghĩ kỹ lại những gì mà anh làm trong mấy năm nay, cuối cùng đưa ra một kết luận, anh không phải người bình thường, em cũng muốn tìm mấy khoa học gia tiến hành nghiên cứu toàn diện anh một chút. "

Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ nói. " Nha đầu, hai ta hôm nay vừa làm giấy kết hôn, em giờ lại muốn mang anh ra giải phẫu? Không thể nào, nếu thực sự là vậy thì em sẽ trở thành quả phụ. "

Sở Yên Nhiên nói. "Em cũng tiếc lắm, mặc dù có đôi khi cũng hận anh tới ngứa răng, nhưng chỉ có điều là không nỡ. "

Trương đại quan nhân nở nụ cười ám muội: "Sao lại ngứa, có cần anh trị giúp không?"

Sở Yên Nhiên gắt: "Cút, em đang nói chuyện đứng đắn, anh đừng có mà câu em. " Cô ta đeo chiếc nhẫn đó lên tay: "Anh nói xem, tin tức chúng ta làm giấy kết hôn nếu truyền ra thì liệu có thể khiến nhiều người thương tâm hay không?"

Trương đại quan nhân quả thực đã cân nhắc tới vấn đề này, hắn cười nói: "Làm giấy kết hôn là chuyện của hai ta, có liên quan gì tới người khác đâu?"

Sở Yên Nhiên nói: "Có phát hiện hay không, chúng ta thủy chung đều đang lảng tránh một hiện thực, trừ em ra, trong lòng anh còn có những người khác, ngươi dám thề với trời là mình không có không?"

Trương đại quan nhân nhìn Sở Yên Nhiên, nuốt nước miếng, thằng cha này cũng không dám thề, hắn luôn cảm thấy Sở Yên Nhiên rất hiểu mình, cũng biết rất nhiều chuyện của mình, có điều cô ta không muốn vạch trần mà thôi, tuy rằng Trương đại quan nhân rất muốn thẳng thắn thành khẩn, nhưng hắn nếu công khai tất cả nhân tình của mình, đối với Sở Yên Nhiên mà nói chẳng phải là một sự đả kích cực lớn ư?

Sở Yên Nhiên nói: "Có đôi khi em nghĩ, rốt cuộc rốt cuộc nên giả ngu mà sống trong hạnh phúc hay là dứt khoát với anh?"

Trương Dương nói: "Đã làm giấy kết hôn rồi, chúng ta đừng nói những lời không vui như vậy?"

Sở Yên Nhiên nói: "Thật ra hôm nay khi em nhảy ra khỏi trực thăng đã nghĩ rồi, nếu anh không nhảy xuống theo em thì em sẽ triệt để kết thúc với anh, nhưng không ngờ anh ngu như vậy, không ngờ thực sự nhảy ra ngoài với em, hiện tại nghĩ lại trong lòng em vẫn còn sợ, nếu anh thực sự ngã chết thì em biết làm sao... " Sở Yên Nhiên xoay người gục vào lòng Trương Dương rồi thấp giọng khóc nức nở.

Trương Dương vỗ nhẹ vai của cô ta rồi khuyên giải an ủi: "Ngoan, anh phúc lớn mạng lớn, khẳng định ngã quăng không chết. "

Sở Yên Nhiên nói khẽ: "Em biết rõ anh không phải là người tốt, nhưng vẫn vẫn không thể dứt bỏ anh, anh là hỗn đản, anh đã sớm nhìn ra cả đời này có được em rồi, em nhất định sẽ bị anh khi dễ. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh thề với em, từ hôm nay trở đi anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nữa. "

Sở Yên Nhiên nói: "Lời thề của anh nếu hữu dụng thì heo nái cũng biết leo cây. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh không phải người bình thường. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh là người cổ đại, em biết, anh đã nói tới mấy trăm lần rồi, em thấy anh không phải là người cổ đại, anh là người cổ vũ chính sách nhiều vợ, muốn ba vợ bốn nàng hầu đến phát điên rồi. "

Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: "Nha đầu, em đừng có nghĩ anh quá xấu, nếu anh thực sự xấu như vậy thì em sao vẫn bằng lòng gả cho anh. "

Sở Yên Nhiên thở dài: "Em là phật hữu vân, em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Dù sao cũng phải có người chịu ủy khuất, so với để anh hại người khác, chẳng ta em hy sinh bản thân. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Yên Nhiên, cảnh giới của em so với đảng viên như anh còn mạnh hơn nhiều. "

Sở Yên Nhiên nói: "Đừng có đùa với em, em cũng không có yêu cầu quá cao đối với anh, thứ nhất là phải tốt với em, thứ hai là phải thẳng thắn thành khẩn, em cũng biết điều kiện thứ nhất không thành vấn đề với anh, còn cái thứ hai, em cho anh thời gian, trước khi chúng ta tổ chức hôn lễ, anh nhất định phải nói cho em biết từ đầu chí cuối tất cả bí mật của anh. "

Trương đại quan nhân không ngờ tổ công tác của Trung kỉ ủy lại tìm tới mình, có điều đối phương tìm hắn chỉ là để tìm hiểu một số tình huống, không phải nhằm vào cá nhân hắn, địa điểm hẹn nói chuyện là ở Hương Sơn biệt viện, bởi vì việc lần này cần bàn chính là vấn đề của Hương Sơn biệt viện.

*****

Lần này tổng cộng có hai người tới, một vị là chủ nhiệm phòng năm Hứa Bá Đạt của Trung kỉ ủy, một vị là thư ký của hắn Dương Văn Học, Hứa Bá Đạt bốn mươi tuổi, cũng được coi là trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhìn thấy Trương Dương, hắn vươn tay vươn tay ra: "Đồng chí Trương Dương, nghe danh đã lâu, cám ơn anh đã phối hợp với công tác của chúng tôi. "

Trương Dương vươn tay phải ra, hiện tại cánh tay trái hắn vẫn đang bó bột, chỉ có thể sử dụng được cái tay này, bắt tay với Hứa Bá Đạt rồi nói: "Nghe nói các anh tìm tôi, tôi đương nhiên phải coi trọng, có điều chức quan của tôi quá nhỏ, chắc không nên kinh động tới Hứa chủ nhiệm chỉ. "

Hứa Bá Đạt cười ha ha: "Anh đúng là hài hước. " Ánh mắt hắn nhìn chung quanh tòa trạch viện rồi nói: "Hoàn cảnh đúng là không tồi. "

Trương Dương không mời bọn họ vào trong nhà ngồi, mà chỉ chỉ vào bàn đá dưới một gốc đại thụ: "Mời ngồi!"

Sau khi Hứa Bá Đạt và thư ký ngồi xuống, Trương Dương rót cho bọn họ một ly trà, mỉm cười nói: "Không biết chủ nhiệm Hứa tìm tôi có chuyện gì?" Thật ra Hứa Bá Đạt trong điện thoại đã nói rồi, muốn hỏi một số chuyện về Hương Sơn biệt viện, cho nên Trương Dương mới lựa chọn nơi này để gặp mặt bọn họ.

Hứa Bá Đạt nói: "Căn cứ vào chuyện mà tôi tìm hiểu được thì tòa trạch viện này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho anh?"

Trương Dương gật đầu nói: "trên Di chúc ghi rất rõ, Thiên Trì tiên sinh tặng tòa biệt viện này cho tôi, có điều sách bên trong thư phòng thì là tặng cho một người khác, có vấn đề gì à?"

Hứa Bá Đạt cười nói: "Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là tới để chứng thực một chút thôi. "

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Hứa có gì cứ nói. "

Hứa Bá Đạt nói: "Giá của tòa biệt viện này hiện tại bao nhiêu anh có biết không?"

Trương Dương nói: "Tiên sinh tặng tòa nhà này cho tôi là sự quan ái đối với tôi, nếu có thể thì tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại tòa nhà này, sẽ không làm ra chuyện chuyển nhượng hay bán, đó là sự tôn trọng tối thiểu nhất của tôi đối với tiên sinh. "

Hứa Bá Đạt nói: "Đồng chí Trương Dương, anh có thể cung cấp giấy chứng nhận tương quan về tòa nhà này cho tôi xem hay không?"

Trương Dương vui vẻ đáp ứng: " Không thành vấn đề!" Hắn đứng dậy đi vào trong nhà, không bao lâu sau thì giấy tờ liên quan tới nhà cửa, đưa cho Hứa Bá Đạt, Hứa Bá Đạt nhất nhất nghiệm chứng, sau khi trưng cầu ý kiến của Trương Dương thì chụp ảnh để giữ lại.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Hứa, Hương Sơn biệt viện có vấn đề gi ư?"

Hứa Bá Đạt nói: "trên Thủ tục thì hoàn toàn hợp pháp, khu đất này cũng là năm đó chính phủ đặc biệt phê cho Thiên Trì tiên sinh, có điều tòa trạch viện này lại là một vị thương nhân bỏ vốn dựng lên. "

Trương đại quan nhân ý thức được gì đó, không khỏi nhíu mày.

Hứa Bá Đạt nói1 Thật ra cũng không cần thiết phải giấu giếm, thương nhân đó tên là Hà Trường An. "

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Thiên Trì tiên sinh và Hà Trường An hiện giờ đều đã không còn, chuyện cụ thể chỉ có những người đương sự mới biết. "

Hứa Bá Đạt nói: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là một số điều tra theo lệ thôi, cũng không phải là nhắm vào anh, cũng không nhắm vào bất kỳ ai. "

Trương Dương nói: "Có thể dẫn tới sự chú ý của các anh thì khẳng định không phải là việc nhỏ, chủ nhiệm Hứa cho dù không nói thì tôi cũng có thể đoán được một chút. " Trương đại quan nhân nhớ tới cuộc nói chuyện với La Tuệ Ninh trước đó, chẳng lẽ có người đang định dùng vấn đề hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh để gây rắc rối. "

Hứa Bá Đạt nói: "Đồng chí Trương Dương, anh nghĩ nhiều rồi. " Hắn đứng dậy cáo từ, trước khi rời đi lại dừng chân nói: "Đúng rồi, có chuyện anh chắc không biết, bởi vì vấn đề quy hoạch cảnh khu, chính vụ đã xếp tòa trạch viện này vào phạm vi di dời, có thể tòa trạch viện này rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa. "

Trương đại quan nhân nghe vậy thì sửng sốt, tin tức này hắn vẫn chưa được nghe nói, Hứa Bá Đạt từ vẻ mặt kinh ngạc của Trương Dương nghiệm chứng được hắn quả nhiên không biết chuyện này, cười cười rồi xoay người rời đi.

Trương Dương ngồi xuống bàn đá, cầm cốc trà vẫn còn hơi ấm của mình trên bàn lên, hai mắt không tự chủ được híp lại, tòa trạch viện này của Thiên Trì tiên sinh đột nhiên dẫn tới sự hứng thú của nhiều người như vậy, chuyện này cũng không tầm thường, bắt đầu từ lúc La Tuệ Ninh nói với hắn có người ở đang điều tra hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, chuyện quay chung quanh Thiên Trì tiên sinh liên tiếp xảy ra, trong kinh thành rất nhiều người đều biết La Tuệ Ninh là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, cũng hiểu rõ hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh là do La Tuệ Ninh phụ trách quản lý, người không biết thân phận của La Tuệ Ninh đã ít lại càng ít, một khi đã như vậy, vẫn có người dám cả gan làm khó dễ, có thể thấy được người đang chọc ngoáy kia tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

Trương Dương nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, theo động tĩnh ở cửa phòng, Trần Tuyết xuất hiện trước mặt hắn, khi Trần Tuyết đến vừa hay nhìn thấy Hứa Bá Đạt đi, nói khẽ: "Anh có khác à!"

Trương Dương lúc này mới ra hôm nay là chủ nhật, Trần Tuyết không phải đi học, hắn lắc đầu: "Không phải khác, nói chính xác thì là khách không mời mà đến. "

Trần Tuyết nói: "Nếu là khách không mời mà đến thì chiêu đãi họ làm gì? Đừng làm nhiễu loạn sự thanh tịnh của nơi này. " Cô ta cầm hai chén trà còn thừa trên bàn lên rồi hắt vào vườn hoa.

Trương Dương nói: "Có người muốn hủy nơi này!"

Vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn bình thản như không, tựa hồ trên đời này rất khó có chuyện gì có thể xúc động đến cô ta. Cô ta nói khẽ: "Nơi này là hẻo lánh, ngại gì ai tới?"

"Chỉ nói là quy hoạch cảnh khu, vừa hay Hương Sơn cũng nằm trong phạm vi di dời. "

Trần Tuyết nói: "Anh thấy thế nào?"

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy đây là âm mưu!"

Trần Tuyết nói: "Trong mắt quan viên, một chuyện bất kỳ một chuyện gì cũng đều có âm mưu. "

Trương Dương nói: "Nghe cô nói như vậy, cô cũng không cần tòa trạch viện này?"

Trần Tuyết nói: "với địa vị của Thiên Trì tiên sinh trong giới thư pháp thì nơi này phải được bảo hộ mới đúng. "

Trương Dương nói: "Cho nên tôi càng cảm thấy chuyện này là âm ưu. "

Trần Tuyết nhìn nhìn cánh tay hắn rồi nói: "Anh gần đây có tìm người nào bói mạng cho không?"

Trương Dương ngây ra, lập tức cười nói: "Tôi không tin thứ đó. "

Trần Tuyết nói: "Tổng cảm thấy anh lần này tới kinh thành có hơi nhiều tai nạn. "

Trương Dương nói: "Tôi trước giờ lúc nào cũng gặp toàn tai nạn, đúng rồi, tôi quên nói với cô, tôi và Yên Nhiên hôm qua đăng ký kết hôn rồi. " Trương đại quan nhân cũng không biết vì sao lại nói ra chuyện này.

Trần Tuyết vẫn bình tĩnh như không, khóe môi lộ ra ý cười thản nhiên: "Chúc mừng hai người. "

Trương đại quan nhân nói: "Trong lòng tôi có chút bất an. "

" Vì sao bất an?"

Trương Dương nói: "Trong lòng Cô ta chỉ có mình tôi, nhưng trong lòng tôi lại có quá nhiều người. "

Trần Tuyết nói: "Một khi đã như vậy thì vì sao không thay đổi bản thân?"

Trương Dương nói: "Chờ tôi ý thức được tình cảm quan của mình không hợp với cái thế giới này thì sai lầm đã thành rồi, giờ ở trước mặt tôi chỉ có hai con đường. "

Trần Tuyết chớp chớp hai mắt.

Trương đại quan nhân nói: "Làm Vi Tiểu Bảo hay là làm Trần Thế Mỹ?"

Trần Tuyết thở dài: "Chuyện này thì tôi chịu không giúp anh được, thật ra loại người như anh cứ sống ở thời cổ đại là tốt nhất, đương kim xã hội không dung thứ được anh, anh tự cho là đa tình, nhưng thật ra là ích kỷ, có thể nhìn ra, anh đang cố tìm cớ cho cái tính hoa tâm của mình. "

Trương đại quan nhân cũng thở dài nói: "Chẳng trách tôi thủy chung cảm thấy cô mới là người hiểu tôi nhất. "


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)