← Ch.1169 | Ch.1171 → |
Trương đại quan nhân nói: "Tôi vẫn tưởng rằng cô quan tâm tới tôi. "
Trần Tuyết gật đầu nói: "Tôi trên đời này không có bằng hữu, nếu cố miễn cưỡng cho tôi một người thì anh có thể gắng gượng được coi là người đó, cho nên tôi khuyên anh hay là nghĩ nhiều tới sức khỏe đi, yêu ai cũng được, cưới ai cũng được, nhưng quan trọng nhất là cố mà sống, cổ độc trong người anh vô cùng phiền toái, nếu tiếp tục trì hoãn thì chỉ tổ càng lún càng sâu, cho nên anh hay là tập trung tinh lực vào mà tình cái người gieo cổ kia đi. "
Trương đại quan nhân nói: "Không phải nói sinh tử ấn có thể mang tới tác dụng khởi tử hồi sinh ư? Ngay cả cô cũng không giúp được tôi à?"
Trần Tuyết nhìn vào hai mắt của Trương Dương, thật lâu sau mới lắc đầu nói: "Lực bất tòng tâm!"
Trương đại quan nhân đối với cái chết trước giờ vẫn nhìn rất nhạt, vốn hắn đã sớm chết ở triều Đại Tùy rồi, hiện giờ sống được ngày nào là lời ngày đó, nhưng thằng cha này hiện tại càng sống càng thú vị, hắn tuy rằng không sợ chết nhưng cũng không thể dễ dàng chết được, hắn nếu chết thì nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy sẽ ra sao? Cả những đứa con mà mình chưa gặp mặt nữa cũng sẽ ra sao? Là nam nhân thì phải có trách nhiệm chứ.
Phải có tình với thân nhân, phải có nghĩa với bạn bà, đây mới là Trương đại quan nhân, muốn người khác đối tốt với anh thì anh đầu tiên phải đối tốt với người ta đã, thật ra đây là một đạo lý rất đơn giản.
Thái độ của Trần Tuyết tuy rằng lãnh đạm, nhưng dưới đáy lòng cô ta rất quan tâm Trương Dương, cho dù cô ta không nói thì Trương Dương cũng có thể cảm nhận được.
Hương Sơn biệt viện ở trong cảm nhận của bọn họ có một vị trí vô cùng đặc thù, nơi này không chỉ là nơi Thiên Trì tiên sinh từng sống, cũng ghi lại rất nhiều kỷ niệm đẹp của Trương Dương, đương nhiên trong đây còn cất giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết.
Trương đại quan nhân tuyệt không cho phép người khác tùy tiện hủy đi nơi này, cho dù cái gọi là quy hoạch cũng không được. Điều đầu tiên Trương đại quan nhân phải làm là chứng thực chuyện này, hắn bảo Từ Kiến Cơ giúp kiểm chứng chuyện này.
Từ Kiến Cơ rất nhanh đã hỏi rõ chuyện này, hắn ở trong điện thoại nói với Trương Dương, Hương Sơn biệt viện quả thực bị xếp vào quy hoạch xây dựng thời kỳ hai của cảnh khu, thuộc phạm vi di dời, bởi vì thủ tục của biệt viện đầy đủ nên đến lúc đó chắc sẽ có được một khoản phí bồi thường rất lớn.
Trương đại quan nhân nghe nói thực sự có chuyện này thì không khỏi có chút tức giận: "Có lầm hay không đó, xếp cả Hương Sơn biệt viện vào phạm vi quy hoạch, vì sao không có ai thương lượng với tôi về chuyện này?"
Từ Kiến Cơ nói: "Chuyện này hình như là vừa mới được quyết định thôi, hơn nữa là thị lý vỗ bàn định án, không chỉ Hương Sơn biệt viện, kiến trúc gần một km chung quanh đó đều thuộc phạm vi di dời cả. "
Trương đại quan nhân nói: "Một km chung quanh làm gì có kiến trúc nào khác, thế không phải nói rõ muốn dỡ bỏ riêng Hương Sơn biệt viện ư?"
Từ Kiến Cơ nói: "Loại chuyện này thật ra rất bình thường, chắc không phải đặc biệt nhằm vào anh đâu, anh nếu thật sự muốn giữ lại nơi đó thì chỉ cần nói một tiếng với mẹ nuôi anh là được, chỉ cần bà ta lên tiếng thì tôi xem ai dám dỡ nào!" Trong mắt Từ Kiến Cơ thì chuyện này không phức tạp như vậy, phương pháp giải quyết vấn đề cũng rất đơn giản.
Trương Dương nói: "Anh giúp tôi tìm hiểu xem rốt cuộc là thế nào, căn nhà này là Thiên Trì tiên sinh để lại cho tôi, tôi không thể để người ta tùy tiện hủy đi được. "
Buông điện thoại, Trương đại quan nhân tới thư phòng tìm Trần Tuyết, nhìn thấy cô ta đang quét dọn vệ sinh ở bên trong, Trương Dương nói: "Tôi hỏi qua rồi, đúng là có người muốn dỡ nơi này. "
Trần Tuyết nói: "Tiên sinh nếu còn sống thì nhất định không muốn để người ta dỡ bỏ nơi này. "
Trương đại quan nhân gật đầu, những lời này của Trần Tuyết đã biểu lộ thái độ của cô ta.
Buổi trưa Hôm ấy, Trương đại quan nhân trở về khách sạn Tây Sơn, bởi vì sợ người nhà lo lắng, cho nên hắn không nói ra chuyện Trung kỉ ủy tới tìm hắn, chỉ nói ra ngoài làm chút việc công.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn trở về, chạy ra đón, cầm tay hắn nói: "Anh đi đâu thế? Buổi trưa không về ăn cơm cũng không nói một tiếng nào?"
Trương Dương thở dài nói: "Anh cũng đã được ăn cơm đâu. "
Sở Yên Nhiên nói: "Có việc gì mà gấp đến độ cơm cũng không ăn thế. "
Hai người vừa đi, Trương Dương vừa kể lại chuyện xảy ra, Sở Yên Nhiên sau khi nghe nói thì cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, trong chuyện này quan điểm của cô ta và Từ Kiến Cơ giống nhau: "Nói một tiếng với mẹ nuôi là xong, trạch viện của Thiên Trì tiên sinh có ý nghĩa là kỷ niệm, không phải bọn họ muốn dỡ là dỡ. "
Tống Hoài Minh đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với Margaret, lão thái thái hai ngày này vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui, Trương Dương đi tới chào hỏi họ, Sở Yên Nhiên thì đi vào phòng bếp nấu mỳ cho Trương Dương.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cậu về từ lúc nào thế?"
Trương Dương nói: "Vốn muốn về ngay, nhưng lại gặp chút chuyện. " Hắn nói chuyện Hương Sơn biệt viện sắp bị di dời cho Tống Hoài Minh nghe.
Tống Hoài Minh tuy rằng không phải nhân sĩ của giới thư pháp, nhưng đối với đại danh của Thiên Trì tiên sinh thì cũng nghe tiếng đã lâu, y gật đầu: "Nếu trạch viện này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho cậu, thì cậu phải giữ gìn nó, hay là trước tiên làm rõ tình huống đã, nếu thực sự là chuyện trong phạm vi quy hoạch của chính phủ thì cũng phải dỡ thôi, nhất định không thể ảnh hưởng tới xây dựng của quốc gia. "
Trương Dương nói: "Hoang sơn dã lĩnh, có một khu vực đó chỉ có mỗi tòa trạch viện này, chính phủ quy hoạch chẳng lẽ đặc biệt nhằm vào Hương Sơn biệt viện ư?cháu thấy khẳng định là có người có ý đồ. "
Margaret nói: "Không mà dỡ thì thôi, dù sao nhà cũng là của cậu, chẳng ai có quyền động tới nó cả. "
Sở Yên Nhiên bưng bát mỳ trứng chim lên cho hắn, nói: "Trương Dương, anh ăn cơm đi. "
Trương Dương đứng dậy đi ăn cơm, Sở Yên Nhiên nói tiếp chủ đề vừa rồi: "Thiên Trì tiên sinh là ngôi sao sáng của giới thư pháp, nhà cũ của ông ta theo lý thì không nên tùy tiện dỡ bỏ, có thể thương lượng một chút để làm nơi kỷ niệm hay không?"
Tống Hoài Minh nói: "Đúng vậy, có thể tiến hành phản ánh với bộ môn tương quan. "
Margaret nói: "Ở nước Mỹ, tài sản cá nhân phải được bảo hộ, bọn họ trước khi tiến hành quy hoạch đầu tiên phải có được sự đồng ý của nghiệp chủ đã. "
Sở Yên Nhiên cười nói: "Bà ngoại, ở đây không giống với nước Mỹ, tình hình trong nước cũng khác, bà không thể dùng tiêu chuẩn của bên kia áp đắt ở bên này được. "
Margaret nói: "Tình hình trong nước tuy rằng khác, nhưng đạo lý thì đâu cũng phải vậy. "
Tống Hoài Minh nhìn thấy lão thái thái chút mệt mỏi thì bảo con gái đưa bà ta về phòng nghỉ ngơi. Trương Dương ăn mỳ xong, quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Tống Hoài Minh, nhìn thấy chung quanh không có ai thì mới thấp giọng nói với Tống Hoài Minh: "Chú Tống, buổi sáng hôm nay Trung kỉ ủy tới tìm cháu. "
*****
Tống Hoài Minh vẻ mặt thản nhiên, y nhìn Trương Dương một cái rồi nói khẽ: "Chuyện Bắc Cảng à?"
Trương Dương lắc đầu: "Không liên can tới sự kiện đó, bọn họ chỉ bảo cháu hiệp trợ tìm hiểu tình huống của Hương Sơn biệt viện, còn muốn xem giấy tờ nhà đất nữa. "
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện Di dời cậu vừa mới biết à?"
Trương Dương nói: "Cũng là bọn họ nói cho cháu biết, cháu vừa mới thông qua bằng hữu chứng thực chuyện này. "
Tống Hoài Minh nói: "Thiên Trì tiên sinh lúc trước tặng tòa trạch viện đó cho cậu chứ không phải ai khác, bản thân chuyện này đã khiến mọi người cảm thấy kỳ quái, xem ra đây không chỉ đơn giản là tặng, có lẽ lão tiên sinh lúc sinh tiền đã nghĩ tới gì đó rồi. "
Trương đại quan nhân tất nhiên không nói với Tống Hoài Minh bí mật dưới đất của Hương Sơn biệt viện, hắn nói khẽ: "cháu vốn định nói với mẹ nuôi về chuyện này, với thân phận của bà ấy, ra mặt giải quyết chuyện này chắc cũng không khó. "
Tống Hoài Minh gật đầu.
Trương Dương lại nói: "Nhưng cháu nghe nói Hương Sơn biệt viện là Hà Trường An lúc trước bỏ vốn xây dựng, gần đây bộ môn tương quan vẫn chưa dừng điều tra về Hà Trường An, bọn họ thậm chí điều tra ra cả Hà Trường An tham dự tổ kiến quỹ từ thiện của Thiên Trì tiên sinh. cháu lo chuyện của Hương Sơn biệt viện có liên quan tới một loạt chuyện phát sinh gần đây, đầu mâu cuối cùng chỉ về phía mẹ nuôi cháu. "
Tống Hoài Minh tuy rằng không biết nhiều lắm về chuyện đã phát sinh, nhưng thông qua những lời này của Trương Dương trên cơ bản cũng hiểu được đại khái. Từ cuộc nói chuyện với Văn Quốc Quyền tối hôm qua, Tống Hoài Minh đã cảm thấy tình cảnh của Văn Quốc Quyền gần đây không ổn, theo nhiệm kỳ mới tới gần, đủ loại chuyện cũng tới theo. Hà Trường An đã chết rồi, tài sản của hắn cũng để lại cho con gái của hắn, ngoài mặt thì là một loại kế thừa, nhưng trên thực tế Hà Trường An đã chuyển dời đến đại bộ phận tài sản của hắn ra nước ngoài, một loạt điều tra nhằm vào Hà Trường An này, mục đích đã trở nên càng lúc càng rõ ràng, người tựa hồ muốn gây khó dễ.
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện này vô cùng vi diệu, có lẽ Văn phu nhân không thích hợp ra mặt lên tiếng. "
Trương Dương gật đầu nói: "Chú Tống, chú cảm thấy cháu nên làm như thế nào thì ổn. "
Tống Hoài Minh nói: "Phải làm rõ một chuyện, Thiên Trì tiên sinh đã tặng Hương Sơn biệt viện cho cậu, di dời hay không thì vấn đề đều là của cậu, bởi vậy tất cả những phiền toái gặp phải tất nhiên đều là của cậu. "
Trương Dương nghe y nói như vậy thì trong đầu bỗng nhiên sáng chói, Tống Hoài Minh rõ ràng đang ám chỉ mình đừng trúng bẫy của người khác, người khác ra một loạt chuyện này, mục đích có lẽ chính là bức bức bách La Tuệ Ninh ra mặt lên tiếng.
Trương Dương nói: "Xem ra cháu phải giải quyết chuyện này rồi. "
Tống Hoài Minh nói: "Mấy ngày nữa về cũng được, lão thái thái muốn tới Đông Giang ở vài ngày, Yên Nhiên cũng về cùng, cậu giải quyết chuyện ở kinh thành cho xong đã rồi đi. "
Trương Dương gật đầu, hắn nói khẽ: "Nhưng chú tống à, chú không sợ cháu đâm ra cái sót vì chuyện này ư?"
Tống Hoài Minh bật cười: "cậu làm hỏng việc cũng không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, có một số vấn đề bất kể cậu có tham dự hay không thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, không thể chuyển dời theo ý chí của chúng ta được. "
Trương Dương nói: "cháu chỉ là đang do dự, chuyện này có nên thương lượng với mẹ nuôi trước không?"
Tống Hoài Minh nói: "Đến bây giờ cô ta vẫn không tỏ thái độ, thì chứng minh không tiện lên tiếng, cậu đi họ ngược lại sẽ khiến cô ta càng rối rắm, loại chuyện này liên quan tới càng ít người càng tốt, cậu trước mắt chính là chủ nhà, bất kỳ bộ môn nào muốn di dời thì trước tiên cũng phải thương lượng với cậu đã, về phần phải làm gì thì tự cậu nghĩ đi, chẳng ai giúp được đâu. "
Trương Dương nói: "Nếu cháu có thể giải quyết chuyện này thì đương nhiên là tốt nhất. "
Tống Hoài Minh nói: "Có lẽ không phức tạp như cậu nghĩ đâu, vốn đây chính là chuyện rất đơn giản. "
Trương Dương tuy rằng không cùng Yên Nhiên về Đông Giang, có điều hắn cũng không liên lạc với La Tuệ Ninh, dựa theo cách nói của Tống Hoài Minh, Hương Sơn biệt viện là Thiên Trì tiên sinh cho hắn, vấn đề tất nhiên là của hắn, hắn không muốn mang tới phiền toái cho La Tuệ Ninh, đoàn người Sở Yên Nhiên vừa rời khỏi kinh thành thì Trương đại quan nhân chuyển tới Hương Sơn biệt viện ở.
dưới sự chỉ điểm của Từ Kiến Cơ, hắn tới tập đoàn vĩnh cửu, tìm lão tổng tập đoàn vĩnh cửu Triệu Nhu Đình.
Triệu Nhu Đình nghe nói Trương Dương đăng môn thì lập tức bảo thư ký mời Trương Dương vào trong văn phòng.
Triệu Nhu Đình mặc váy màu đen, ngồi ghế chủ, khí thế nữ cường nhân rất thịnh.
Nhìn thấy Trương Dương đi vào trong phòng, Triệu Nhu Đình đứng dậy chào, nếu Trương Dương không phải ân nhân cứu mạng của cô ta, Triệu Nhu Đình tuyệt đối sẽ không lịch sự với hắn như vậy.
Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương hôm nay sao rảnh vậy?"
Trương Dương cười nói: "Thật không dám giấu, tôi là vô sự bất đăng tam bảo điện. "
Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương hôm nay chắc không phải tới đưa thiệp mời cho tôi chứ? Tôi nghe nói anh và Sở Yên Nhiên đã đăng ký kết hôn rồi. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Kinh thành lớn như vậy mà tin tức không ngờ đã truyền tới lỗ tai Triệu tổng nhanh như vậy rồi, xem ra Triệu tổng vô cùng chú ý tới tôi. "
Triệu Nhu Đình nói: "Chớ quên, anh chính là đại ân nhân của tôi. " Trong Văn phòng chỉ có hai người bọn họ, cho nên Triệu Nhu Đình mới có thể nói ra một cách không kiêng kỵ gì như vậy. Cô ta mời Trương Dương ngồi xuống, tự mình rót cà phê cho Trương Dương. Bản thân thì không quay lại ghế giám đốc mà tựa vào bàn làm việc, một tay cầm cốc cà phê, nhìn Trương Dương nói: "Bí thư Trương có chuyện gì cần tôi ra sức ư?"
Trương Dương nói: "Tôi gặp chút phiền toái cho nên muốn nhờ Triệu tổng giúp. "
Triệu Nhu Đình cực kỳ sảng khoái gật đầu: "Nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ làm hết sức. " Trương Dương nói: "Tôi ở Hương Sơn có trạch viện, không biết sao đột nhiên bị thị lý cho vào khu quy hoạch, nói là nằm trong kế hoạch khai phá cảnh khu tương lai, cho nên muốn tôi phải dỡ bỏ. "
Triệu Nhu Đình chớp chớp hai mắt, chẳng trách Trương Dương đăng môn tìm mình, bởi vì cha của cô ta là phó thị trưởng thường vụ kinh thành, chuyện Trương Dương nói hoàn toàn ở trong phạm vi quản hạt của y, cô ta nói khẽ: "Trạch viện mà anh nói có phải là Hương Sơn biệt viện mà Thiên Trì tiên sinh năm đó tặng cho anh hay không?"
Trương đại quan nhân gật đầu: "chính là tòa trạch viện đó. "
Triệu Nhu Đình nói: "Tình huống cụ thể của Chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm, có điều anh nếu đã lên tiếng thì tôi nhất định sẽ làm hết sức, thế này đi, tôi tối nay về nhà sẽ hỏi thử cha tôi. "
Trương Dương nói: "Vậy nhờ cô, lời nói khách sáo tôi cũng không nói nhiều. "
Triệu Nhu Đình nói: "Tôi nợ anh một cái nhân tình, coi như anh cho tôi một cơ hội để trả. "
Nếu Triệu Nhu Đình đã nói tới nước này, Trương đại quan nhân cũng không tiếp tục khách khí với cô ta, đứng dậy nói: "Tôi không làm ảnh hưởng tới công tác của Triệu tổng nữa. "
*****
Triệu Nhu Đình tiễn hắn ra cửa, cười nói: "Có tin tức tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh. "
Trên đời luôn có rất nhiều chuyện trùng hợp, khi Triệu Nhu Đình tiễn Trương Dương ra cửa thì vừa hay bị Tạ Khôn Cử nhìn thấy.
Tạ Khôn Cử nhìn Trương Dương, trong ánh mắt bất giác lộ ra vài phần kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ ra được Trương Dương vì sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn thấy vợ đang mỉm cười tiễn hắn, căn bản không giống như là đối với một kẻ địch từng mang tới cho bọn họ một tổn thất thảm trọng trong sự kiện Thành Thể.
Trương Dương đương nhiên cũng nhìn thấy Tạ Khôn Cử, hắn không hề chào hỏi Tạ Khôn Cử, giống như không biết hắn, cứ vậy đi ngang qua Tạ Khôn Cử.
Ánh mắt Tạ Khôn Cử truy đuổi theo bóng dáng của Trương Dương, cho tới lúc hắn biến mất trong thang máy mới đi vào vĩnh cửu, tới văn phòng của vợ.
Triệu Nhu Đình đã ngồi xuống vị trí cũ của mình, tiếp tục xem xét báo cáo của công ty, trong mắt đa số người bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng tình cảm giữa bọn họ không phải như biểu hiện bên ngoài, nhạt nhẽo như nước, trước đây Triệu Nhu Đình vẫn dùng bốn chữ này để hình dung trạng thái trước mắt của bọn họ, nhưng từ sau khi biết Tạ Khôn Cử đang lặng lẽ hạ độc mạn tính cho mình thì Triệu Nhu Đình mới biết quan hệ giữa bọn họ đã sớm là sóng ngầm dũng động, nếu không phải có Trương Dương giúp cô ta nhìn thấu gian của Tạ Khôn Cử thì chỉ sợ hiện tại cô ta đã chết ở trong tay chồng rồi.
Tạ Khôn Cử không lập tức mở miệng nói chuyện mà là châm một điếu thuốc lá.
Triệu Nhu Đình nhíu mày, che mũi ho khan hai tiếng, đứng lên mửa cửa sổ, rõ ràng có chút không vui: "Anh không thể hút ít đi một chúà?"
Tạ Khôn Cử dập điếu thuốc mới rít được một điếu vào gạt tàn: "Hắn tới đây làm gì?"
Triệu Nhu Đình biết rõ còn cố hỏi: "Anh nói ai?"
"Trương Dương, em đừng có mà giả vờ. " Tạ Khôn Cử đã lộ vẻ tức giận, thái độ của vợ khiến hắn không khỏi có chút bực mình.
Triệu Nhu Đình nói: "Em mời hắn tới. "
"Em tìm hắn làm gì?"
Triệu Nhu Đình nói: "Khôn Cử, anh hôm nay làm sao vậy? Giọng điệu sao khó chịu thế? Em muốn quyên một khoản tiền cho Bắc Cảng, cho nên em mời hắn tới đây để tìm hiểu một số tình huống, anh hài lòng chưa?"
"Quyên tiền ư? Em không hề nói với anh. "
"Chẳng lẽ em làm chuyện gì cũng phải báo cáo với anh à?" Triệu Nhu Đình rõ ràng cũng nổi nóng rồi.
Tạ Khôn Cử nhìn thấy vợ phát hỏa, hắn ngược lại bật cười, đi tới phía trước đặt hai tay lên vai vợ: "Nhu Đình, em đừng giận, anh không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy hắn tới tìm em là vô cùng kỳ quái, anh là quan tâm em thôi. "
Sự dối trá của Tạ Khôn Cử khiến Triệu Nhu Đình cơ hồ muốn nôn ọe, có điều bây giờ còn vẫn chưa tới lúc cô ta để bại lộ, Triệu Nhu Đình nói khẽ: "Khôn Cử, em làm việc chẳng lẽ anh không tin được ư!"
Tạ Khôn Cử nói: "Nào có, nếu ngay cả em anh cũng không tin thì trên thế giới này anh còn có thể tin ai được nữa?"
Phó thị trưởng thường vụ Kinh thành Triệu Thiên Nhạc cứ tới buổi trưa chủ nhận là sẽ ở nhà xuống bếp nấu cơm, nguyên nhân rất đơn giản, con gái bảo bối của y Triệu Nhu Đình sẽ về nhà ăn cơm, từ khi con gái còn nhỏ đã thích ăn cơm y nấu, Triệu Thiên Nhạc là người cực kỳ yêu con gái, cho dù hắn y hiện tại đã có địa vị cao, nhưng ở nhà vẫn là một người cha hòa ái.
Yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu thương con gái, Triệu Thiên Nhạc đối với con rể Tạ Khôn Cử cũng rất yêu thương, chỉ có điều hai loại yêu thương này bất đồng, đối với người trước là phát ra từ nội tâm, yêu thương người sau là để hắn đối tốt với con gái mình, cuộc hôn nhân này là qua người ta giới thiệu, Triệu Thiên Nhạc rất thông thoáng, y trước giờ cũng không có suy nghĩ muốn dùng con gái để đổi lấy lợi thế chính trị, con gái cũng rất khiến y quan tâm, sau khi được giới thiệu thì quen biết với Tạ Khôn Cử, qua một năm yêu đương thì liền kết hôn.
Bối cảnh của nhà hai người đều gần như nhau, trên buôn bán cũng có được thành tích không tồi, trong mắt người ngoài thì cuộc hôn nhân này là mỹ mãn và hạnh phúc, nhưng Triệu Thiên Nhạc vẫn cảm thấy không được hoàn mỹ, con gái con rể kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa sinh được một mụn con nào, điều này khiến cho y cảm thấy tiếc nuối, Triệu Thiên Nhạc cũng lặng lẽ hỏi qua con gái, đều bị cô ta lấy lý do sự nghiệp làm trọng để phớt lờ cho qua.
Theo thời gian trôi qua, Triệu Thiên Nhạc cũng bắt đầu ý thức được chuyện này không đơn giản.
Con gái con rể đến khiến nhà vui vẻ hơn nhiều, Tạ Khôn Cử về khoản lấy lòng bố vợ cũng không tồi, vừa tới Triệu gia đã chủ động xuống bếp, cùng nhạc phụ nhạc mẫu thân thiết nói chuyện phiếm, đề tài tán gẫu phần lớn là để lấy lòng, hắn rất giỏi sát ngôn quan sắc, nói chuyện rất khéo, thường xuyên chọc cho hai vợ chồng Triệu Thiên Nhạc cười to, có điều tiếng cười của nhạc mẫu là phát ra từ nội tâm, Triệu Thiên Nhạc tuy rằng cũng cười, nhưng phía sau tiếng cười hắn cất giấu không ít thành phần cho có lệ, y ở trong quan trường phấn đấu nhiều năm, có hạng người nào mà chưa từng gặp? Người Càng khéo léo thì thường thường càng không được y thích, y cho rằng con rể có chút dối trá, cười chỉ là vì nể mặt mũi con gái.
Tạ Khôn Cử sau khi ăn xong cơm chưa thì đi, gần đây sinh ý của hắn rất bận.
Triệu Nhu Đình không đi cùng hắn, cô ta bình thường sẽ ở nhà một buổi chiều, nói chuyện phiếm với cha mẹ. Khi có chính sự muốn nói thì Triệu Nhu Đình thường thường sẽ đề xuất tới thư phòng của cha.
Triệu Thiên Nhạc và con gái cùng nhau tới thư phòng ngồi xuống, y mỉm cười nói: "Tiểu đình, có chuyện gì mà mặt mày nghiêm túc thế?"
Triệu Nhu Đình nói: "Cha, con muốn cầu cha một việc. "
Triệu Thiên Nhạc bật cười: "Giữa hai Cha con có cần phải dùng chữ cầu không? Nói đi, chỉ cần cha có thể làm được thì nhất định sẽ giúp con. "
Triệu Nhu Đình thấp giọng kể lại chuyện Trương Dương ủy thác cho cô ta.
Triệu Thiên Nhạc nghe xong thì không khỏi nhíu mày, y nói khẽ: "Cha nhớ rõ con và Trương Dương hình như không có giao tình gì mà?" Trên thực tế y biết con gái không những không có giao tình với Trương Dương mà ngược lại còn có chút mâu thuẫn, khu đất Thành Thể bởi vì Trương Dương và Cố Minh Kiện liên thủ phá quấy, khiến cho con gái và con rể tổn thất không nhỏ, không biết con gái sao đột nhiên lên lên tiếng vì hắn?
Triệu Nhu Đình nói: "Cha không phải thường nói oan gia nên giải không nên kết ư? Mọi người cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy cũng ngẩng đầu thấy, hiểu lầm nói rõ ra rồi thì thôi đi, hiện tại đều là bằng hữu, người ta nhờ con chút việc nhỏ như vậy, con không thể cự tuyệt được, hơn nữa chuyện ở cái đất kinh thành này thì ai có thể không nể mặt cha?"
Triệu Thiên Nhạc cười khổ nói: "Con gái à, những lời này đừng để cho người khác nghe thấy, chúng ta không nói tới cao tầng Trung ương, chỉ cần thị ủy kinh thành, xếp trên cha con cũng có khối người, cha cũng không có mặt mũi lớn như vậy. "
Triệu Nhu Đình nói: "Cũng không phải bảo cha làm chuyện trái kỷ cương phép nước gì mà, không phải là một tòa trạch viện thôi ư? Con cũng thấy lạ, nơi hoang sơn dã lĩnh sao đột nhiên lại có quy hoạch, chung quanh Hương Sơn biệt viện căn bản không có kiến trúc nào khác, chuyện lần này căn bản là nhắm vào Trương Dương. "
Triệu Thiên Nhạc nói: "Con gái à, Trương Dương vì sao lại tìm con?"
Triệu Nhu Đình nói: "Còn không phải bởi vì cha là cha con ư, cha không phải là phó thị trưởng thường vụ kinh thành ư? Loại chuyện này vốn thuộc phạm vi quản hạt của cha mà. "
Triệu Thiên Nhạc nói: "Chuyện này rất nhỏ, vón cha chỉ cần nói một câu là xong. "
Triệu Nhu Đình cười nói: "Vậy cha làm đi, coi như nể mặt con gái. "
Triệu Thiên Nhạc nói: "Hương Sơn biệt viện là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, trước khi ông ta qua đời đã lập di chúc tặng tòa trạch viện này cho Trương Dương, Trương Dương ở kinh thành ở kinh thành cũng không phải là không có nhân mạch, theo như cha biết thì hắn quen được Thiên Trì tiên sinh là thông qua Văn phu nhân? Văn phu nhân là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, hiện tại có người muốn dỡ chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, cô ta vì sao không lên tiếng?"
Triệu Nhu Đình ngây ra đó.
Triệu Thiên Nhạc thở dài: "Con cho rằng cha con có mặt mũi hơn Văn phu nhân ư?" Đáp án hiển nhiên là phủ định. ,
Triệu Nhu Đình lúc này mới ý thức được chuyện này rất phức tạp, không phải cha không muốn giúp, mà là không thể tùy tiện giúp được, trong khoảng thời gian này đối với cha mà nói thì cũng là thời điểm cực kỳ mấu chốt, y không thể vội vàng xếp hàng, phải thâm tư thục lự, nhìn rõ hướng phát triển trong tương lai đã rồi mới có thể làm ra quyết định, bằng không rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới quan vận trong tương lai, phải biết rằng cha rất được ủng hộ lên đảm nhiệm chức thành thị trưởng thành thị trưởng.
Triệu Nhu Đình cắn cắn môi nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, con đã đáp ứng người ta rồi. "
Triệu Thiên Nhạc nói: "Lòng có thừa nhưng sức thì không đủ, chỉ cần con đã tận tâm thì tất nhiên không thẹn với lòng, chuyện này con tốt nhất hãy tĩnh quan kì biến tĩnh quan kì biến chuyện không đơn giản như vậy đâu, mà Văn gia cũng không dễ khi dễ như vậy. "
Triệu Nhu Đình gật đầu.
Triệu Thiên Nhạc quan tâm nói: "Sức khỏe của con gần đây thế nào?"
Triệu Nhu Đình nói: "Tốt hơn nhiều rồi. "
Triệu Thiên Nhạc nhắc lại chuyện xưa: "Con và Khôn Cử rốt cuộc chuẩn bị lúc nào thì sinh con?"
*****
Triệu Nhu Đình nhíu mày: "Cha, cha sao luôn nhắc tới chuyện này thế, con đã nói với cha cả trăm lần rồi, chúng con hiện tại đang phải lo cho sự nghiệp, lấy đâu ra thời gian mà sinh con. "
Triệu Thiên Nhạc nói: "Sự nghiệp, sự nghiệp, cha thực sự không rõ, con là một nữ hài tử, cần sự nghiệp lớn làm cái gì, sự nghiệp của nữ nhân chính là gia đình, không có gia đình mà chỉ có sự nghiệp thì không thể hạnh phúc được. "
Triệu Nhu Đình nói: "Phong kiến, đầu óc toàn là tư tưởng trọng nam khinh nữ. "
Triệu Thiên Nhạc nói: "Con đừng có nói vậy với cha, thôi để hôm nào cha hỏi Khôn Cử. "
Mặt Triệu Nhu Đình lập tức trầm xuống: "Cha hỏi anh ta làm gì? Con còn không biết có ở với anh ta đến ngày đó không kìa. "
Một câu này khiến Triệu Thiên Nhạc cả kinh, y kinh hô: "Làm sao vậy? Giữa các con có vấn đề gì à?"
Triệu Nhu Đình lắc đầu nói: "Không!"
Triệu Thiên Nhạc không tiếp tục truy hỏi nữa, có điều trong lòng y đã tràn ngập khả nghi.
Tin tức Triệu Nhu Đình gửi tới không mang tới sự kinh hỉ cho Trương Dương, hắn đang cân nhắc rốt cuộc có nên đi trưng cầu ý kiến của La Tuệ Ninh hay không thì La Tuệ Ninh vừa hay gọi điện thoại tới, bà ta trong điện thoại nói với Trương Dương rằng hắn đừng đi tìm quan hệ nữa, di dời Hương Sơn biệt viện chỉ là quy hoạch khai phá bình thường của cảnh khu, muốn dỡ thì dỡ.
Cú điện thoại này của La Tuệ Ninh chẳng khác nào biểu lộ thái độ của bà ta, bà ta quyết định bảo trì trầm mặc trong chuyện này.
Trương Dương có chút khó hiểu đối với thái độ của bà ta, tuy rằng hắn biết gần đây mẹ nuôi gặp một số phiền toái, nhưng với địa vị của chính trị cũng không cần thiết phải vội vã phân rõ giới hạn với chuyện tương quan tới Hà Trường An, Trương Dương nói: "Mẹ nuôi à, căn nhà này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho con, không thể nói dỡ là dỡ được!"
La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, tiên sinh đã qua đời rồi, căn nhà này có giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu cảnh khu đã có quy hoạch, con cần gì phải đa sự!"
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, dù sao con cũng không nuốt trôi được cục tức này, con cũng hỏi thăm rồi, quy hoạch này căn bản chính là chuyện trên giấy, con không thể để nhà bị người ta tùy tiện hủy đi, con không thể làm chuyện có lỗi với tiên sinh. "
La Tuệ Ninh thở dài, nhẹ nhàng gác máy.
Văn Quốc Quyền ngồi ngay ở bên cạnh, y nhìn bộ dạng tình tự xuống thấp của vợ, có chút xót xa nói: "Sao vậy? Tiểu tử đó không nghe lời à?"
La Tuệ Ninh gật đầu, đôi mắt có chút đỏ lên: "Chuyện này rõ ràng là nhằm vào chúng ta, vì sao em không thể ra mặt? Tiên sinh là sư phụ của em, trạch viện này chính là nơi ông ấy sống lúc già. "
Văn Quốc Quyền nói: "Tòa trạch viện này là Hà Trường An giúp xây lên, nếu anh nhớ không nhầm thì chắc là sau khi tiên sinh nhận em làm đệ tử không lâu. "
La Tuệ Ninh nói: "Vậy thì sao? Căn bản không có liên quan gì cả. "
Văn Quốc Quyền nói: "Anh biết tiên sinh và em hợp ý, nhưng người khác không biết, người khác cho rằng là em thông qua Hà Trường An giúp tiên sinh xây Hương Sơn biệt viện, cho nên tiên sinh mới nhận em làm đồ đệ. "
La Tuệ Ninh nói: "Hoang đường, bọn họ quá coi thường tiên sinh rồi! Tiên sinh vốn là muốn trả tiền, nhưng Hà Trường An kiên trì không nhận, chỉ xin tiên sinh một bức tranh. "
Văn Quốc Quyền nói: "Anh nhớ rõ tiên sinh năm đó đã viết bốn chữ thiện tâm vĩnh hằng cho Hà Trường An. "
La Tuệ Ninh gật đầu, trí nhớ của chồng cực kỳ kinh người, cho dù chuyện đã trôi qua hơn mười năm y vẫn nhớ rõ.
Văn Quốc Quyền nói: "Trung tâm thương vụ Hằng Vĩnh của Yến Tây cũng đặt móng ở đó, Hà Trường An nổi bật hơn hẳn trong những người cạnh tranh, giành được quyền khai phá khu đất đó, lúc ấy anh là người phụ trách của kinh thành, có gắng thu xếp để giao quyền khai phá khối đất này cho dân doanh, anh còn tự mình tham gia lễ đặt móng. "
Mắt phượng của La Tuệ Ninh trợn lên.
Văn Quốc Quyền nói: "Trong quá trình công khai đấu thầu, anh giữ vững nguyên tắc công chính công bình, trong quá trình khai phá khối đất này anh cũng không đồi một xu một hào nào của anh, nhưng hiện tại có người đã lật lại những chuyện của hơn mười năm trước rồi xâu chuỗi lại với nhau, vì thế hiện ra trước mặt người khác lại như mây mù dày đặc, điểm đáng ngờ rất lớn. "
La Tuệ Ninh nói: "Chúng ta có làm gì đâu, ai thích tra thì cứ kệ hắn. "
Văn Quốc Quyền nói: "Lòng anh rất thoải mái, cho dù điều tra đến cuối cùng thì nhất định anh cũng sẽ vẫn trong sạch, nhưng điều tra loại chuyện này không thể tránh khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với anh. "
La Tuệ Ninh cắn cắn môi, ánh mắt lộ ra vài phần áy náy: "Quốc Quyền, đều do em cân nhắc không chu toàn, mang tới thêm phiền toái cho anh. "
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Anh làm quan nhiều năm như vậy, đã lúc nào ít phiền toái đâu? Mà đã bao giờ sợ phiền toái đâu. " Y đứng lên đu tới phía trước cửa sổ. " Phương pháp tốt nhất Hóa giải loại chuyện này chính là mặc kệ. "
La Tuệ Ninh nói: "Cho dù chúng ta bảo trì trầm mặc, đối phương cũng sẽ không dễ dàng thu tay lại, đầu tiên là chuyện hội từ thiện, hiện tại ngay cả chuyện cũ năm xưa từ hơn mười năm trước cũng đào ra, người này là muốn chế tạo phiền phức mục đích muốn khiến Văn gia chúng ta khó xử, muốn làm ảnh hưởng tới danh dự của anh. "
Văn Quốc Quyền nói: "Càng là như thế thì càng phải thản nhiên, càng không thể đi theo cái bẫy mà chúng lập ra. "
La Tuệ Ninh thở dài: "Nhưng thằng ôn Trương Dương này lại không phải dễ tính gì, trong lòng hắn vô cùng kính trọng Thiên Trì tiên sinh, hắn sẽ không để người khác tùy ý dỡ bở tòa trạch viện này đâu. "
Văn Quốc Quyền nói: "Kệ hắn đi, chúng ta tuy rằng không tiện trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trương Dương nếu gặp phải tai vạ thì anh nhất định phải ra mặt cho thằng con nuôi này. "
La Tuệ Ninh có chút khó hiểu nhìn Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: "Chuyện càng lớn thì anh ngược lại càng tiện ra mặt. "
Trương Dương lần này đi gặp Kiều lão vẫn không đi tay không, hắn thông qua Hồng Vệ Đông kiếm được một khối khánh thạch linh bích.
Kiều lão nghe nói hắn lại tặng đá cho mình thì cười cười ra đón, nhìn thấy Trương Dương từ trên xe khênh xuống một tảng đá to đùng thì không khỏi cười nói: "Lần này lại tặng cho tôi bảo bối gì thế?"
Trương đại quan nhân nói: "Tặng ngài một tảng đá, ngài luôn là chuyên gia về phương diện này mà. "
Kiều lão tới phía tước tảng đá, ngồi xổm xuống nhìn nhìn, sau đó dùng tay vỗ nhẹ nhẹ lên tảng đá, mỉm cười nói: "Linh bích thạch à!"
Trương đại quan nhân lập tức giơ ngón tay cái nghe về phía Kiều lão: "Lợi hại, Kiều lão, ngài đúng là cao thủ của đạo này, lần sau lần sau sẽ tìm người khắc cho ngài một con dấu, bên trên viết chữ Thạch trung tiên. "
Kiều lão cười ha ha, nói: "Con dấu thì tôi có, tên tôi cũng nghĩ ra rồi, kêu là ông già ôm đá. "
Trương Dương nói: "Ngài sao nhìn ra được vậy?"
Kiều lão nói: "Tôi chơi đá nhiều năm như vậy, há có thể ngay cả linh bích thạch cũng không nhận biết được? Linh bích thạch có bốn đặc điểm lớn, một là bất kể lớn nhỏ, thiên nhiên thành hình, thiên hình vạn trạng, đều có mấy loại yếu tốt là cằn, lỗ chỗ, hai là da của linh bích thạch, cũng chính là da dá mà chúng ta thường nói luôn rất lởm chởm, đầy khe rãnh, tục tằng hùng hồn, ý vị thương cổ, hoa văn phong phú, ý nhị mười phần. Là màu sắc, linh bích thạch lấy ba mày đen, nâu và màu bụi làm chủ, ở giữa có màu trắng, đỏ sậm, thứ tư là tiếng rất vang. " Kiều lão nói xong thì lại vỗ lên tảng đá: "Không tồi, cũng được coi là hạng cao cấp. "
Trương đại quan nhân nói: "Nghe lời nói của quân, còn hơn đọc mười sách mười năm, tôi ở trước mặt ngài có lẽ học không hết tri thức. "
Kiều lão cười nói: "Thằng nhóc cậu hôm nay tới đây vừa tặng quà cho tôi, vừa vỗ mông ngựa tôi, có phải có chuyện gì muốn nhờ không?"
Trương đại quan nhân nói: "Lão nhân gia đúng là ánh mắt sắc bén, tôi ở trước mặt ngài căn bản chính là cởi truồng, bị ngài nhìn thấy hết. "
Kiều lão nói: "Cầm đá đi, tôi ghét nhất là nhận quà có mục đích của người khác. "
Trương đại quan nhân nói: "Đừng mà, cả một tảng đá nặng như vậy, tôi từ xa mang tới cho ngài, ngài không thể bảo tôi mang về được, hơn nữa tôi tặng lễ là tặng lễ, nhờ là nhờ, cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ muốn nhờ ngài phân tích giúp tôi một chút, đương nhiên nếu tiện thì ngài có thể nghĩ chủ ý giúp tôi. "
Kiều lão gật đầu: "Thế còn được. " Ông ta đeo kính lão vào tiếp tục thưởng thức tảng đá trước mắt, Trương Dương cũng ngồi ở đó với ông ta, thở dài nói: "Thật ra tảng đá này là từ trong nhà cũ của Thiên Trì tiên sinh lấy ra. "
Kiều lão ặc một tiếng, tên của Thiên Trì tiên sinh ông ta đương nhiên cũng từng nghe nói, ông ta cũng biết chuyện Thiên Trì tiên sinh tặng cho Trương Dương một tòa trạch viện, vỗ vỗ tảng đá đó rồi nói: "Cậu mang về đi, quân tử không thứ người khác thích, Thiên Trì tiên sinh tuy rằng không còn ở nhân thế, nhưng thứ này dù sao cũng thuộc về ông ta, tôi há có thể lấy làm của riêng. "
Trương đại quan nhân nói: "Kiều lão, ngài cũng đừng chối từ, nói thật, bảo kiếm biếu anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân, tôi định chỉ lý lại chỗ đá ở bên đó, mấy ngày nữa sẽ mang tới cho ngài. " Thằng ôn này rất thông minh, vòng một vòng lại quay về chính sự.
Kiều lão nói: "cậu làm như vậy không sợ Thiên Trì tiên sinh mất hứng ư?"
Trương Dương nói: "Ngài là theo người theo thuyết vô thần, Thiên Trì tiên sinh đã qua đời rồi. "
Kiều lão nói: "Tảng đá này tôi vẫn không thể nhận. "
Trương Dương nói: "Ngài nếu không nhận thì tôi sẽ vứt đi. "
Kiều lão thông minh cỡ nào chứ, lập tức nghe ra trong đây chắc chắn có vấn đề, ông ta đứng dậy, Trương Dương lập tức đi theo.
Kiều lão xoay người đi vào tiểu lâu, Trương đại quan nhân đi sát theo sau.
← Ch. 1169 | Ch. 1171 → |