Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1172

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1172: Nhạt như nước
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Từ Kiến Cơ không khỏi cười: "Huynh đệ, chuyện này ngay từ đầu tôi cảm thấy đơn giản, nhưng hiện tại xem như có chút minh bạch rồi, không đơn giản một chút nào cả, nếu chỉ đơn thuần là chuyện di dời thì tôi cũng có thể giúp cậu xử lý, nhưng chuyện này không đơn thuần là vậy. "

Trương Dương nói: "Nhị ca, anh đừng có vòng vo với tôi nữa, anh có được tin tức gì thì mau mau nói đi. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cậu đừng có ở đây giả bộ hồ đồ với tôi, tuy rằng tòa trạch viện này đã thuộc về cậu. Nhưng dù sao cũng là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, trong kinh thành phàm là người có chút kiến thức, ai chẳng biết Văn phu nhân là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh? Thôi thì tạm thời không nhắc tới chuyện địa vị của Thiên Trì tiên sinh trong giới thư pháp, chỉ cần tầng quan hệ này của Văn phu nhân, ai dám dễ dàng động tới tòa trạch viện này? Ban di dời của một khu vực không ngờ dám chạy tới cửa hạ thông tri di dời ư?"

Trương Dương nói: "Chuyện này không liên quan tới mẹ nuôi của tôi, càng không liên quan tới Thiên Trì tiên sinh, hiện tại là chuyện của tôi. ai muốn dỡ bỏ Hương Sơn biệt viện này thì chính là không cho tôi mặt mũi, chuyện này chính là nhằm vào tôi mà có. "

Từ Kiến Cơ nói: "Thằng nhóc cậu đúng là, tôi hiện tại xem như minh bạch rồi, thật ra cậu hiểu rõ cả, chỉ là ở đây giả ngu, liều mạng đem chuyện này hắt lên người mình. "

Trương Dương nói: "Anh minh bạch cái gì? Tôi chả hiểu gì cả. "

Từ Kiến Cơ nói: "Huynh đệ, chuyện này nói phức tạp thì rất phức tạp, nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, chỉ cần Văn phu nhân ra mặt thì tôi không tin có người dám không cho nể mặt mũi bà ta. "

Trương Dương nói: "Tôi không thể chuyện gì cũng lôi mẹ tôi ra được. "

Từ Kiến Cơ nói: "Còn vòng vo với tôi à, chuyện này căn bản không phải là nhằm vào cậu, ai mà không rõ vở này chính là diễn cho Văn gia xem. Huynh đệ, tôi không nhìn lầm đâu, cậu chính là nhân nghĩa, đừng có nói với tôi rằng là người khác nhằm vào cậu, có người đang nhằm vào Văn gia, mà Văn gia thì không tiện tỏ thái độ trong chuyện này, đổi thành người khác thì đã sớm đi rồi, việc gì phải kiên trì gánh lấy cái chuyện này, nhưng cậu thì khác, cậu không những không, cậu còn ôm chặt tất cả chuyện này lên người mình, cậu không phải giữ Hương Sơn biệt viện mà là đang giữ mặt mũi cho Văn gia. "

Trương Dương không khỏi bật cười: "Nhị ca, anh nói như vậy thì tôi thấy mình vĩ đại quá. Tôi nghĩ tí đã, hình như đạo đức của tôi không tốt tới mức đó. "

Từ Kiến Cơ nhìn chung quanh trạch viện rồi nói: "cậu biết lai lịch của tòa trạch viện này không?"

Trương Dương không nói gì, từng được nghe nói một chút, nhưng không tính là tường tận.

Từ Kiến Cơ nói: "Khu đất này là lúc trước chính phủ đặc biệt cấp cho Thiên Trì tiên sinh thì không sai, nhưng tòa trạch viện này lại là Hà Trường An bỏ vốn dựng lên, vấn đề chính là ở đây, Thiên Trì tiên sinh là thế ngoại cao nhân, theo lý thì sẽ không quen loại thương nhân thế tục như Hà Trường An. "

Trương Dương cười cười, hắn không ủng hộ lời bình này của Từ Kiến Cơ giành cho Hà Trường An, Hà Trường An tuy rằng là thương nhân, nhưng không hề thế tục.

Trong mắt Từ Kiến Cơ, Hà Trường An từ tầng dưới xã hội đi lên có khác biệt về căn bản với loại con cháu xuất thân dòng dõi quan lại như Chu Hưng Dân. Hắn cho rằng khởi điểm và tu dưỡng của bọn họ cao hơn Hà Trường An nhiều. Hà Trường An chỉ là sản phẩn đặc biệt của một thời đại, nhóm người này dựa vào sự không hiểu về chính sách của đa số người roỏng thời kỳ mới mở cửa mà đi trước thời đại, từ đó làm giàu nhanh chóng, những người này vừa hay chạy đúng lúc. Cách nhìn này của Từ Kiến Cơ cũng đại biểu cho quan điểm của một bộ phận rất lớn người của thế hệ này của bọn họ.

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi thông qua một số quan hệ nghe ngóng được, lúc trước Hà Trường An quen Thiên Trì tiên sinh là Văn phu nhân giật dây bắc cầu. Hà Trường An bỏ vốn xây dựng tòa trạch viện này cho Thiên Trì tiên sinh cũng không phải không ràng buộc, mà là xin Thiên Trì tiên sinh viết một bức tranh chữ cho hắn. Bốn chữ đó là thiện tâm vĩnh hằng, về sau Hà Trường An lấy hai chữ trong đó ra ở Yến Tây đầu tư xây dựng một tòa trung tâm thương vụ hằng vĩnh. "

Trương Dương nói: " Thư pháp của Thiên Trì tiên sinh là vật báu vô giá, cho dù Hà Trường An dùng một tòa trạch viện để đổi thì cũng không có gì. "

Từ Kiến Cơ nói: "trong Chuyện này quả thực không có vấn đề gì, vốn người khác cũng không có gì để nói. Nếu Hà Trường An không bởi vì đút lót và buôn bán trái phép mà xảy ra chuyện thì chỉ sợ chẳng ai đi tập trung sự chú ý đến cái chuyện cũ rích này, nhưng Hà Trường An lại xảy ra chuyện, mà quan hệ của hắn và Văn gia tự nhiên lại lọt vào trong tầm mắt của rất nhiều người. "

Trương Dương nói: "Hà Trường An làm kinh thương nhiều năm, quan viên có quan hệ chặt chẽ với hắn chỉ sợ nhiều không đếm xỉa, vì sao lại tập trung sự chú ý vào Văn gia?"

Từ Kiến Cơ nói: "Hà Trường An và Hương Sơn biệt viện cũng không phải là trọng điểm, người hy vọng thông qua điều tra hắn để có thể liên lụy đến Văn gia. "

Trương Dương nói: "Cha nuôi tôi thanh chính liêm minh, không ngờ có muốn hắt nước bẩn lên người ông ta. "

Từ Kiến Cơ nói: "Nhân tính chính là như vậy, một khi phát sinh xung đột lợi ích thì có một số người sẽ không từ thủ đoạn, cho dù Văn gia trong chuyện của Hà Trường An không thẹn với lương tâm, nhưng Hà Trường An có vấn đề, rất nhiều người tất nhiên sẽ hoài nghi Văn gia, mà điều tra đối với Hà Trường An kéo dài càng lâu thì ảnh hưởng đối với Văn gia sẽ càng lớn, bất kể Văn gia cuối cùng có thể làm sáng tỏ chuyện này hay không, chuyện của Hà Trường An tất nhiên vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu tới bọn họ. "

Trương Dương gật đầu, những lời này của Từ Kiến Cơ quả thực có đạo lý, hắn nhẹ giọng thở dài: " trên Thế giới này lòng người mới là thứ hiểm ác nhất. "

Từ Kiến Cơ nói: "Huynh đệ, thần tiên đánh nhau, luôn sẽ làm bị thương tới phàm nhân, người khác gặp loại chuyện này thì trốn còn không kịp, ai lại đi chủ động xông lên dính vào, cậu đúng là khiến tôi có chút nhìn không thấu. "

Trương Dương nói: "Nhưng chuyện này có liên quan tới tôi. "

Từ Kiến Cơ nói: "cậu kiên trì ở tại chỗ này khẳng định sẽ có liên quan, nếu cậu vỗ mông bỏ chạy lấy người thì liên quan quái gì tới cậu. "

Trương Dương nói: "Chuyện có lẽ thực sự phức tạp như lời anh nói, nhưng đa số chỉ nhìn mặt ngoài, trong mắt bọn họ, hiện tại tòa Hương Sơn biệt viện này là của tôi, lúc trước Thiên Trì tiên sinh đã tặng cho tôi tòa trạch viện này, ở trên tay tôi còn chưa được mấy năm, hiện tại sắp bị người ta hủy đi, Trương Dương tôi không ngẩng đầu lên được, cho nên tôi còn đã quyết định rồi, chuyện của Hương Sơn biệt viện tôi quản chắc rồi, ai dám động tới một hòn đá một viên gạch của nơi này thì chính là đang gây khó dễ cho tôi. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cậu đúng là!"

Lúc này Hồng Nguyệt đã làm cơm xong, ra gọi họ đi ăn cơm.

Từ Kiến Cơ nói: "Ăn ở bên ngoài nhé, bên ngoài mát hơn. "

Hồng Nguyệt đi vào trong phòng bếp mang đồ ăn đã làm xong rồi ra, Trương Dương thì vào trong nhà lấy ra hai bình Mao Đài, sau khi mấy chén rượu vào bụng, nói: "Huynh đệ, trong chuyện này, tôi không thể ra mặt được. "

Trương Dương nói: "Tôi minh bạch!" Từ Kiến Cơ tất nhiên là đứng ở bên mình, nhưng sau lưng Từ Kiến Cơ còn có toàn bộ gia tộc, nếu hắn cờ xí tiên minh đứng ở phía mình sẽ khiến cho người khác cảm thấy Từ gia đang ủng hộ Văn gia. Chính trị là phi thường mẫn cảm, cho dù Từ Kiến Cơ trên tình cảm rất thân với Trương Dương, nhưng ý tứ của hắn cũng không thể đại biểu cho quyết định của gia tộc.

*****

Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên nói: "Huynh đệ, chén cơm chính trị này không dễ ăn tí nào, biết tôi vì sao lựa chọn kinh thương mà rời xa chính trị không? Chính là chán ghét sự đấu đá trong đó, người hoàn toàn có thể sống thoải mái một chút, việc gì phải mệt như vậy?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Có những lúc đấu với người ta cũng vui lắm!"

Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương sau cuộc họp nội bộ lần này thì gặp nhau, hai người vừa hay đi cùng một chỗ, ánh mắt gặp nhau, đều cười cười. Văn Quốc Quyền nói: "Hiến Lương, gần đây tới tây bộ điều tra nghiên cứu thế nào? Có vất vả không?"

Phó Hiến Lương cười ha ha, nói: "Quốc Quyền huynh vừa rồi khẳng định đã thất thần, tôi làm một báo cáo hơn hai mươi phút mà anh không chú ý nghe ư. " Ngoài miệng thì oán giận, nhưng vẻ mặt thì ấm áp như gió xuân.

Hai người trong lòng đều minh bạch, trước nhiệm kỳ mới sang năm, giữa bọn họ tất nhiên tồn tại một hồi cạnh tranh tàn khốc, ấn tượng mà Văn Quốc Quyền tạo cho người ta là cường thế và tràn ngập quyết đoán, từ đó để lại ấn tượng cường ngạnh mà thiếu thân thiện đối với rất nhiều người, nhưng cao tầng cơ hồ nhất trí công nhận năng lực quản lý chính trị của y, nhất là về phương diện cải cách kinh tế, Văn Quốc Quyền vẫn luôn có chính tích ưu tú.

So sánh với sự cường thế của Văn Quốc Quyền, ấn tượng Phó Hiến Lương tạo cho đa số người chính là ôn nhuận như, bề ngoài và điệu bộ của hắn giống như một thư sinh, nho nhã có thừa mà cường thế thì không đủ, trong mấy năm trước đây, Phó Hiến Lương nắm nông nghiệp, hắn làm việc giản dị khiêm tốn, có thể hoà mình với cán bộ cơ sở, mấy năm nay theo sự công nhận và ủng hộ của lão đồng chí đối với hắn, Phó Hiến Lương cũng rất nốt bật trong mấy người chức phó, thanh danh trong bất tri bất giác đã đuổi kịp Văn Quốc Quyền, hiện tại cơ hồ có thể chạy song song với với Văn Quốc Quyền. Hơn nữa hắn so với Văn Quốc Quyền thì trẻ tuổi hơn, điều này khiến cho Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.

Văn Quốc Quyền cười nói: "Hiến Lương quả nhiên là mắt sáng như đuốc, tôi mấy hôm nay có chút mệt mỏi, vừa rồi quả thực có chút thất thần. "

Phó Hiến Lương nói: "Quốc Quyền huynh phải chú ý tới sức khỏe, về sau chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của anh. "

Văn Quốc Quyền thở dài: "Già rồi. "

Phó Hiến Lương cười nói: "Lời này tôi không ủng hộ, anh chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, tinh lực so với tôi còn tràn đầy hơn. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Anh đúng là khiêm tốn, vĩnh viễn đều như vậy. "

Phó Hiến Lương nói: "Tôi cũng muốn thỉnh thoảng kiêu ngạo một chút, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mình quả thực không có gì đáng để kiêu ngạo. "

Hai người đều bật cười.

Văn Quốc Quyền nói: "Đi, cùng nhau đi uống chén trà!"

Phó Hiến Lương nói: "Được, dù sao tôi buổi tối cũng không có việc gì, tới Lục Trúc hiên nhé. "

Đối thủ trong phản ứng đầu tiên trong lòng rất nhiều người là kẻ địch, nhưng là đối thủ cũng có thể là bằng hữu, Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương từng là bằng hữu rất tốt, đương nhiên đó là vào mấy năm trước, theo hai người đều tiến vào quốc vụ viện, theo biến hóa vị trí của hai người, thanh danh tăng lên, trao đổi giữa bọn họ cũng trở nên càng lúc càng ít, bọn họ đều đỗ lỗi cho công tác bận rộn, nhưng trong lòng mỗi người đều minh bạch, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, không phải bọn họ thật lòng muốn vậy, mà là thời thế đưa đẩy.

Văn Quốc Quyền cầm chén trà màu thiên thanh lên, ngửi hương thơm của trà Long Tĩnh, nói khẽ: "Chúng ta đã một đoạn thời gian rồi không ngồi cùng một chỗ uống trà với nhau. "

Phó Hiến Lương cảm thán nói: "Đúng vậy, công tác càng lúc càng bận, chúng ta tuy rằng ở cùng một bộ môn, cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng cơ hội ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm thì càng lúc càng ít. "

Văn Quốc Quyền nói: "Thân bất do kỷ, chị dâu anh thường nói, trong nhà hình như cũng mất mất một người là tôi rồi, tôi đã biến thành một ký hiệu, bình thường rất ít có cơ hội trao đổi với người nhà. "

Phó Hiến Lương nói: "Cũng vậy thôi, trong nhà của tôi cũng tiếng oán than dậy đất, bọn họ hy vọng nhất chính là tôi sớm ngày về hưu. "

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Anh còn trẻ, con đường còn dài. "

Phó Hiến Lương mỉm cười nói: "Đường đảng còn dài, có anh làm bạn cùng tiến tới. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "kể ra chúng ta thực sự đã làm bạn không ít năm rồi. "

Phó Hiến Lương nói: "Con đường trong tương lai còn dài, còn cùng nhau đi tiếp mà, còn phải phát huy hết ánh sáng và nhiệt cho công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa mà. " Vẻ mặt của Hai người vẫn bình thản như nước, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh không chậm.

Văn Quốc Quyền nói: "Gần đây tôi thường xuyên có cảm giác lực bất tòng tâm. "

Phó Hiến Lương nói: "Gặp chuyện gì không hài lòng ư?"

Văn Quốc Quyền nói: "Cũng không có gì là không, chỉ là cảm thấy mình mà còn có nhiều hùng tâm tráng chí như trước đây nữa, trước đây luôn nghĩ sẽ làm gì? Hiện tại đa số thời gian lại suy nghĩ, tôi còn có gì chưa làm, tôi còn chuyện gì chưa làm tốt hay không? Anh nói xem tôi đây có phải là một loại tổng hợp về hưu hay không?"

Phó Hiến Lương nói: "Theo tôi thấy, Quốc Quyền huynh yêu cầu đối với bản thân quá cao, làm việc muốn gắng đạt tới hoàn mỹ, tôi cảm thấy thực sự rất bội phục. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Nói chuyện với anh luôn khiến cho người ta cảm thấy rất sung sướng. "

Phó Hiến Lương nói: "Áp lực công tác của Chúng ta thật ra phi thường lớn, cho nên điều tiết bản thân là rất quan trọng, tôi hiện tại làm việc nhiều là phải đi đánh cầu lông, bóng bàn gì đó, thân thể của chúng ta đã sớm không còn là của bản thân chúng ta, ở trên ý nghĩa nào đó thì cũng là tài sản được quốc gia bảo hộ. "

Văn Quốc Quyền nói: "Hiến Lương, của anh của anh càng ngày càng tốt, tôi gần đây thì gặp không ít chuyện phiền lòng. "

Phó Hiến Lương nói: "Tôi cũng có nghe nói một chút, có người ở đang lấy một số chuyện cũ năm xưa ra chế tạo phiền toái. "

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi cũng không phải là người sợ phiền toái, chỉ là có chút ảnh hưởng tới người nhà, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, Những người như chúng ta, một lòng nhào vào công tác, vốn đã lạnh nhạt với người nhà, người nhà không có được nhiều sự quan ái từ chỗ chúng ta rồi, giờ lại bởi vì chúng ta mà gặp phải phiền toái, ngẫm lại, tôi là một người chồng không đủ tư cách, cũng không phải là một người cha đủ tư cách. "

Phó Hiến Lương nói: "Con người thường thường chính là như vậy, giữa công tác và gia đình tất nhiên sẽ tồn tại mâu thuẫn, có thể làm được như anh đây đã là rất không dễ dàng rồi, phương diện này tôi so với anh thì cũng chẳng tốt hơn tí nào. "

Văn Quốc Quyền nói: "Thật ra chúng ta cũng rất trọng thị người nhà!"

Phó Hiến Lương gật đầu nói: "Nếu có người thương tổn tới người nhà. , khẳng định sẽ bất chấp mọi giá để bảo vệ họ. "

Văn Quốc Quyền vốn định nói câu này thì lại bị Phó Hiến Lương nói trước, y mỉm cười: "Tôi cũng vậy. "

Phó Hiến Lương cầm chén trà lên uống một ngụm: "Quốc Quyền huynh, trong lòng tôi, anh thủy chung là đại ca mà tôi tôn kính!"

Văn Quốc Quyền nhìn vào Phó Hiến Lương Phó Hiến Lương, nói khẽ: "Anh chẳng lẽ chưa bao giờ coi tôi là đối thủ của anh ư?"

Phó Hiến Lương nói: "Chúng ta trên rất nhiều chính kiến quả thực có bất đồng, nhưng cái này không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta, một chuyện đồng dạng, chúng ta sẽ không có cùng phương pháp giải quyết, ngay cả tôi cũng không biết phương pháp của ai tốt hơn. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Cho nên anh rất kiên trì. "

*****

Phó Hiến Lương gật đầu nói: "Anh cũng là người kiên trì với ý kiến của bản thân, chúng ta giữa chúng ta khẳng định sẽ không có cùng ý kiến. "

Văn Quốc Quyền nói: "Đây là sự chia rẽ. "

Phó Hiến Lương nói: "Chia rẽ thì sao? Cho dù có tranh chấp thì cũng là tranh chấp giữa quân tử, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta. " Đây đã là lần thứ hai hắn cường điệu những lời này/

Văn Quốc Quyền đặt chén trà xuống, Phó Hiến Lương cầm ấm trà rót cho y, Văn Quốc Quyền cầm chén trà ấm lên, nói: "Người khêu ra chuyện từ hơn mười năm trước, chọc ngoáy chuyện tôi kết giao với Hà Trường An. "

Phó Hiến Lương nói: "Tôi tin anh, một người có tín niệm kiên định và mục tiêu rõ ràng sẽ không bị cái lợi trước mắt làm lay động, trên đời này thứ thực sự vô giá chính là tín niệm. "

Văn Quốc Quyền nói: "Rất nhiều chuyện phát triển đến cuối cùng lại không chỉ là chuyện giữa hai người, chung quanh có rất nhiều người sẽ trợ giúp, tựa như lốc xoáy trong nước, khi anh ở trung tâm, sẽ có dòng nước không ngừng gia nhập, đến cuối cùng anh thậm chí không thể phân rõ anh đang thao túng dòng nước hay là dòng nước đang thao túng anh. "

Phó Hiến Lương nói khẽ: "Có những lúc chúng ta không thể nắm chắc!"

Bất kỳ ai cũng đều sẽ sinh ra cảm giác thân bất do kỷ, Trương đại quan nhân cũng vậy!" Hắn vốn nên cùng Yên Nhiên tới Đông Giang, nhưng đột nhiên lại có chuyện xảy ra, khiến hắn không thể không lưu lại, tuy rằng mẹ nuôi từ đầu đến cuối từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào về Hương Sơn biệt viện, nhưng hắn vẫn rất kiên định và hiểu rõ mình muốn làm gì!" Có thể nói sau khi nói chuyện với Kiều lão, hắn đã quyết định, nếu trường phong ba này nhắm vào Văn gia, thân là con nuôi của Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh, hắn phải phân ưu với họ, suy nghĩ của Trương đại quan nhân chính là chia sẻ hỏa lực, tuy rằng chuyện vô cùng phức tạp như lời Từ Kiến Cơ nói, nhưng Trương đại quan nhân phớt lờ tất cả thành phần phức tạp, xử lý chuyện này với phương pháp đơn giản nhất, không gì ngoài chuyện dỡ nhà, nhưng chủ nhà là tôi, ai muốn dỡ nhà thì chính là gây khó dễ cho tôi.

Sau khi Từ Kiến Cơ rời khỏi không lâu thì liền nhìn thấy có xe tới đây, xe là đám người của ban di dời Tây Kinh tìm đến, có điều những người đó của ban di dời lại không dám đến, lần này là thợ sửa xe tới, có mang theo bánh xe, chuẩn bị đổi lốp rồi đi.

Nhưng bọn họ lốp xe đổi lốp xe mới phát hiện hai chiếc xe chiếc xe đã bị dùng xích sắt nối lại, buộc mấy vòng vào cây đại thủ trước cửa, cho dù bọn họ có thay lốp xe thì cũng chịu không thể lái xe đi được.

Mấy người bất lực, vẻ mặt đau khổ đến gõ cửa.

Trương đại quan nhân ra mở cửa, tức giận nói: "Gì thế hả!"

" Đại ca, xe đó là anh khóa à? Phiền anh mở ra, chúng tôi lái xe đi. "

Trương Dương nói: "Không được, muốn mang xe đi thì bảo lãnh đạo của các anh tới. " Sau đó Trương đại quan nhân đóng cửa cái rầm.

Đám sửa xe đành chịu, chỉ có thể đến thế nào thì về như thế.

Ban di dời Tây Kinh đã nổ tung nồi, phải nói rằng Điền Hưng Nhân cũng không phải là người đứng đầu ban di dời, hắn là chủ nhiệm, lần này dẫn đội tới Hương Sơn biệt viện hạ thông tri, chẳng những bị đánh, hơn nữa hai chiếc xe đều bị giữ lại, có thể nói ban di dời Tây Kinh từ ngày thành lập tới nay chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn như vậy.

Điền Hưng Nhân vẻ mặt ủ dột tới văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm tên là Nhạm Tòng Phong, cũng là thân thích của một vị quan viên nào đó của thị lý, nghe Điền Hưng Nhân kể lại từ đầu tới đuôi xong thì cũng có chút phát hỏa, có điều hắn cũng hiểu rõ bối cảnh của biệt viện biệt viện, trước tiên an ủi Điền Hưng Nhân vài câu, chờ hắn sau khi ra ngoài thì mới gọi điện thoại xin chỉ thị, gọi điện thoại xong, Nhậm Tòng Phong rõ ràng vững dạ hơn, hắn ngay sau đó mở hội nghị khẩn cấp. Đề tài thảo luận trên hội nghị tất nhiên chính là Hương Sơn biệt viện, Nhạm Tòng Phong ở trước mặt mọi người tuyên bố, thị lý đã hạ mệnh lệnh, đối với loại hành vi ngang nhiên đối kháng với pháp lệnh của chính sách quốc gia và ấu đả nhân viên chính phủ quốc gia này quyết không thể nuông chiều, hôm nay sẽ đem vấn đề của Hương Sơn biệt viện ra làm điển hình, hôm nay sẽ giải quyết vấn đề này.

Hội nghị họp xong, Điền Hưng Nhân chạy tới văn phòng của Nhạm Tòng Phong: "Chủ nhiệm Nhậm, chuyện này ngài giao cho người khác đi, tôi chịu. "

Nhậm Tòng Phong nói: "Anh sao mà chịu? Bình thường trong ban di dời của chúng ta tôi tín nhiệm anh nhất, năng lực công tác cũng anh cũng là mạnh nhất, anh là đảng viên ưu tú của ban di dời chúng ta, gặp vấn đề, xông lên tuyến đầu đương nhiên chính là anh, đồng chí Hưng Nhân à, anh nhất định phải quý trọng cơ hội lần này, đó là một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ đó. "

Điền Hưng Nhân vẻ mặt đau khổ nói: "Chủ nhiệm Nhậm à, ngài là không thấy tình huống hôm nay thôi, bảy người chúng tôi cũng không khống chế được hắn, thằng ôn đó chẳng những không phân rõ phải trái hơn nữa còn đánh nhau cực giỏi. "

Nhậm Tòng Phong tận tình khuyên bảo: "Đảng viên chúng ta không thể dùng võ lực để giải quyết vấn đề, chúng ta phải lấy ý phục người. "

" Nhưng hắn căn bản không giảng đạo lý. "

" Hắn không phải là bí thư thị ủy Tân Hải ư Hắn nếu nếu không phối hợp công tác. Tôi sẽ phản ánh hành vi sai lầm này của hắn tới lãnh đạo thượng cấp của hắn. "

Điền Hưng Nhân thở dài nói: "Chủ nhiệm Nhậm, ngài chẳng lẽ không biết bí thư tỉnh ủy Bình Hải là bố vợ hắn à? Phó thủ tướng Văn của chúng ta thì là cha nuôi của hắn?"

Nhậm Tòng Phong sao lại không biết, làm quan ở kinh thành, đừng nói chỉ là một quan nhỏ, trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải tra rõ thân phận bối cảnh của đối phương đã. Thân phận bối cảnh của Trương Dương hắn đã sớm nắm rõ, nhưng Nhậm Tòng Phong biết rõ thằng ôn này không dễ chọc mà vẫn có gan đi sờ đít hổ là cũng có nguyên nhân, nguyên nhân rất đơn giản, hướng nói với Điền Hưng Nhân: "Lần này thái độ của thái độ rất kiên quyết, quy hoạch tương lai của cảnh khu là một trong những công trình trọng điểm của đại hội đảng lần thứ mười, liên quan tới hình tượng cảnh khu tương lai của thành phố chúng ta, Hương Sơn biệt viện đã bị thị lý thị lý điển hình, lãnh đạo thành phố đặc biệt cường điệu, nhất định phải mau chóng nhổ cái đinh này ra, chỉ có nhổ cái đinh này đi thì công tác của người khác mới làm được, nếu không nhổ được cái đinh này, người dân sẽ sinh ra tâm lý chống đối, sẽ bắt chước nhau, như vậy công tác di dời của chúng ta sẽ trì trệ không tiến.

Điền Hưng Nhân nghe mà không hiểu gì, những lời này của Nhậm Tòng Phong hắn nghe quen lắm rồi, trong công tác di dời của bọn họ cũng thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, nhưng lần này thì khác, trong phạm vi xác định di dời của thị lý chỉ có một tòa kiến trúc là Hương Sơn biệt viện, cái gì mà bắt chước nhau? Cái gì gọi là công tác của người khác mới làm được? Chung quanh đến một bóng quỷ cũng chả có. Điền Hưng Nhân nói: "Chủ nhiệm Nhậm à, tôi cảm thấy chuyện này không dễ làm, không khéo sẽ đắc tội với người ta. "

Nhậm Tòng Phong nghĩ thầm ai chẳng biết sẽ đắc tội với người ta? Nếu thực sự là cơ hội lập công thì chẳng lẽ tôi lại giành cho anh? Cười nói cười nói: "Đồng chí Hưng Nhân, chúng ta làm công tác của đảng thì không thể kén cá chọn canh được, cũng không thể chần chần chừ chừ, Trương Dương có chút bối cảnh thì không sai, nhưng Thái tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hắn chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, thực sự coi mình ghê lắm ư. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)