Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1173

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1173: Gió tanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Điền Hưng Nhân nghĩ thầm anh nói dễ nghe nhỉ, loại chuyện cố hết sức mà không được lòng này sao lại bắt tôi đi làm? Anh sao không tự mình dẫn đội đi? Điền Hưng Nhân nói: "Nhưng vạn nhất chuyện này khiến Văn gia biết được... " Trong lòng Điền Hưng Nhân, Văn gia chính là tồn tại cao không thể với.

Nhậm Tòng Phong cười ha ha nói: "Phó thủ tướng Văn ở độ cao gì chứ, anh cho rằng y sẽ để ý tới loại chuyện này ư? Tôi tin rằng y sẽ giải quyết việc chung, nếu y biết chuyện của Trương Dương thì cũng sẽ không đồng ý. Hưng Nhân à, cấp trên đã hạ nhiệm vụ cho chúng ta, nhất định phải mau chóng mau chóng vấn đề nhà ở đó, anh đi mau đi, cố gắng làm tốt công tác tư tưởng cho hắn. "

Điền Hưng Nhân không khỏi có chút nóng mặt, quả thực người ta sẽ không chú ý tới một nhân vật nhỏ như hắn, hắn nói khẽ: "Chủ nhiệm Nhậm à, nếu có thể làm thông công tác tư tưởng cho hắn thì chúng tôi sao lại bị hắn đuổi ra khỏi cửa? Đến bây giờ hai chiếc xe của ban di dời chúng ta còn đang bị xích ở cửa kia kìa, thằng ôn này có còn là cán bộ quốc gia không? Tôi thấy hắn căn bản chính là cường đạo, một tên cường đạo không thông tình lý. "

Nhậm Tòng Phong nói: "Đồng chí Hưng Nhân, nếu hắn không nghe lời khuyên bảo thì khi cần thiết chúng ta chỉ có thể áp dụng một số thủ đoạn tất yếu, tôi tin anh có năng lực giải quyết chuyện này. " Nói tóm lại Nhậm Tòng Phong đã hạ quyết tâm giao cho Điền Hưng Nhân.

Điền Hưng Nhân cũng hiểu rõ mục đích của Nhậm Tòng Phong, hắn có chút buồn bực nói: "Chủ nhiệm Nhậm, tôi chỉ là có chút không rõ, vì sao cứ phải dỡ biệt viện đó, cả một cảnh khu to như vậy, chẳng lẽ thực sự không dung được tòa trạch viện này ư?"

Nhậm Tòng Phong nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng nghĩ không thông, nói tóm lại là lãnh đạo thượng cấp bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, chúng tôi phải chấp hành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao, bọn họ bảo dỡ thì chúng ta phải đi dỡ. "

Điền Hưng Nhân nói: "Trương Dương không dễ chọc đâu, vạn nhất hắn muốn dùng bạo lực để đối kháng thì làm sao bây giờ!"

Nhậm Tòng Phong nói: "Cứ dựa theo trình tự mà tiến hành, trước làm thế nào thì nay cũng vẫn vậy. "

Điền Hưng Nhân nói: "Tôi cảm thấy, hiện tại lấy danh nghĩa của ban di dời thì không tiện ra mặt, phải thay đổi sách lược một chút. "

Nhậm Tòng Phong cười nói: "Kinh nghiệm của anh về Phương diện này chắc rất phong phú. "

Trương đại quan nhân cẩn thận mấy cũng có sai sót, trước khi đi thị sát quay chung quanh Hương Sơn biệt viện thì phát hiện có một chỗ tường vây bị người ta dùng vôi viết mấy chữ thật to, nhìn những chữ đó, Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, nếu Thiên Trì tiên sinh trên trời có linh, nhìn thấy có người ở chỗ ở cũ của ông ta khoe khoang thư pháp, hơn nữa viết một dòng chữ sứt sẹo như vậy thì chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.

Trương Dương lấy thùng nước ra tẩy hàng chữ đó, giờ đã là mười một giờ tối, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, rừng núi hoang vắng, chắc đám người của ban di dời sẽ không nhàm chán đến mức tới thăm vào lúc này.

Trương đại quan nhân tính toán ngày mai nên ứng đối với phiền toái có thể sẽ tới như thế nào, hắn đi tắm, khi đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi tình huống tiến triển của sự việc, Trương Dương nói lại tình huống của phát sinh, Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách.

Trương đại quan nhân nói: "Em cười cái gì? Chỗ tôi lửa cháy đến nơi rồi, em không ngờ còn cười được, ôi, quả nhiên ứng với câu nói kia. "

"Câu nói gì?"

" Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai vạ tới thì mặc ai người nấy bay. "

Sở Yên Nhiên gắt: "Anh lại nói hưu nói vượn, em vốn chuẩn bị cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ với anh, nhưng bà ngoại em bắt em đi cùng, hơn nữa cha em nói chuyện này tốt nhất để anh tự giải quyết, em không thể nhúng vào, nếu em nhúng vào thì càng thêm loạn. "

Trương Dương đương nhiên minh bạch đạo lý này, Tống Hoài Minh từ sớm đã nhìn ra sau lưng chuyện này tồn tại như thế nào như thế nào, y sẽ không tiến hành công khai tỏ thái độ chuyện này chuyện này, cho nên Yên Nhiên là con gái tôi thì tốt nhất cũng nên phân rõ giới hạn với chuyện này.

Trương Dương nói: "Yên Nhiên, bên này chắc còn phải lằng nhằng mấy ngày nữa, anh không thể lập tức trở về với em được. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Không cần anh tiếp, em ở Đông Giang có cả đống người thân, toàn là bàn chuyện nhà, anh tới cũng không tiện, chờ anh xong việc ở đó rồi thì em sẽ trực tiếp tới Tân Hải!, bà ngoại muốn qua đó chơi. "

Trương Dương nói: "Được, anh sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này. "

Sở Yên Nhiên nói: "Làm việc của anh đi, cha em bảo em đừng làm phiền anh. "

Trương Dương không khỏi bật cười: "Ông ấy còn nói gì nữa?"

Sở Yên Nhiên nói: "Không nói gì cả, nói là bảo em bớt nhúng vào chuyện công tác của anh thôi. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, không phải nhạc phụ đại nhân không cho Sở Yên Nhiên nhúng vào, mà là bản thân y không muốn nhúng vào chuyện này, chuyện này thật sự là rất mẫn cảm, nếu ai nhúng vào không khéo sẽ thành vấn đề xếp đội, Trương đại quan nhân không sợ xếp đội, thật ra cán bộ cấp bậc như hắn bất kể đứng ở bên nào thì người khác cũng sẽ không chú ý, hắn vẫn chưa tới mức được đại nhân vật chú ý.

Sở Yên Nhiên dặn dò: "Anh xử lý chuyện nhất định phải bình tĩnh, chú ý tới phương thức và phương pháp, đừng cứ động chút là chọn dùng thủ đoạn bạo lực. "

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, anh hiện tại đã có vợi rồi, đâu có giống như thằng nhóc trẻ con trước kia? Em yên tâm, anh cẩn thận. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh nếu có thể thay đổi mới là lạ đó, có điều, câu nói vừa rồi của anh rất đúng, hiện tại trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ tới em đã. "

Trương Dương cười nói: "Biết rồi. "

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời gác điện thoại, Trương đại quan nhân vừa mới lên giường thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ, đêm khuya vốn đã yên tĩnh, hơn nữa Trương đại quan nhân thính lực hơn người, lập tức cảm thấy được gì đó, hắn lặng lẽ xuống giường, chẳng lẽ ban di dời nhân lúc trời tối áp dụng hành động với mình ư?

Trương đại quan nhân cầm lấy một cái cán chổi, không cho đám người này một bài học thì bọn họ không biết sự lợi hại của mình. Hắn còn chưa đi ra cửa phòng thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng lách cách, thì ra là có người từ bên ngoài ném đá vào, một khối trong đó vừa hay trúng cửa sổ, làm vỡ kính.

Trương đại quan nhân thật sự là giận tím mặt, hét lớn một tiếng, mở cửa phòng rồi liền xông ra ngoài, bên này vừa mới ra khỏi cửa thì liền nghe thấy tiếng khởi động xe máy, hai chiếc xe máy mỗi chiếc trở hai người, giống như bay phóng xuống Hướng Sơn.

Trương đại quan nhân cũng không đuổi theo, hắn cầm đèn pin chiếu chiếu chung quanh, nhìn thấy trên tường vây lại có thêm dòng chữ được viết bằng sơn trắng, Trương đại quan nhân thực sự có chút dở khóc dở cười, không ngờ đám người của ban di dời này thật đúng là có chút biện pháp, phát huy chiến thuật du kích vô cùng nhuần nhuyễn.

*****

Trương đại quan nhân cũng lười tiếp tục lau chữ trên tường, chờ ngày mai trời sáng đã rồi tính, hắn bởi vậy mà nghĩ ra một chủ ý, phải chụp lại hành động của đám hỗn đản rồi đưa lên báo, cho hành vi của họ ra ánh sáng.

Trương đại quan nhân trở lại nhà nằm không được bao lâu thì bên ngoài lại bắt đầu có động tĩnh, người người thông qua microphone kêu gọi: "Đồng chí Trương Dương, anh thân là cán bộ vì quốc gia, đối kháng với chính sách của quốc gia, gây trở ngại cho công vụ của quốc gia, anh chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn ư? Anh không thấy mình có lỗi với danh hiệu đảng viên sao?"

Trương đại quan nhân bỗng nhiên ngồi bật dậy, con mẹ nó, đám chó chết này thật đúng là chiêu số ùn ùn, ngay cả chiêu số kêu gọi quân địch trước giải phóng cũng dùng tới, cái này gọi là tâm lý chiến, nếu trên vũ lực không chinh phục được mình, bọn họ lại dùng phương pháp chiến tranh tinh thần để quấy nhiễu giấc ngủ của mình, khiến mình bị vây trong trạng thái mệt mỏi cao độ, công tâm vi thượng, thật đúng là âm hiểm.

Trương đại quan nhân lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe máy vang lên, hắn thực sự tức giận rồi, cầm cán chổi lên, lần này cho dù bọn họ cưỡi xe máy bỏ chạy thì cũng nhất định phải đuổi theo bọn họ, không chỉnh họ một trận thì không được.

Trương đại quan nhân sải bước ra cửa, còn chưa đi tới trước cửa lớn thì đã ngửi thấy một mùi tanh, hắn lập tức đoán được gì đó, mẹ kiếp, đám chó chết này đúng là bất chấp thủ đoạn. Hắn lần này không lựa chọn ra ngoài từ cửa lớn mà là mà là bay lên không nhảy lên tường vây, mượn ánh trăng nhìn thấy chỗ cửa lớn đã bị người ta đổ một đống thứ màu trắng vàng. Trương đại quan nhân bị chọc giận triệt để rồi, từ xa một chiếc xe máy đang nổ, trên xe máy có hai người, bọn họ là chơi trốn tìm với Trương Dương, chỉ cần Trương Dương ra thì bọn họ sẽ bỏ chạy, dựa vào chiếc xe máy này, cho rằng Trương Dương không thể đuổi kịp bọn họ.

Nhìn thấy Trương Dương đứng trên tường vây, tên tiểu tử lái xe vội vàng nẹt bô, rõ ràng đang thị uy với Trương Dương. Trương đại quan nhân nhảy từ trên tường vây xuống.

Tên lái xe nhìn thấy Trương Dương nhảy xuống thì lập tức đạp ga phóng xuống dưới núi.

Trương đại quan nhân vừa rồi là thả cho họ, với thủ đoạn của hắn, đối phó với hai tên côn đồ này thì dễ như trở bàn tay. Hắn nhặt một viên gạch lên, vù một tiếng ném vào bánh sau của xe máy.

Chỉ nghe bùm một tiếng, bánh sau của xe bị ném trúng, lập tức lệch khỏi quỹ đạo, tên lái xe liều mạng chỉnh lại tay lái, nhưng vẫn không thể khống chế được, xe máy nghiêng nghiêng rồi đâm vào cây đại thụ bên cạnh, hai người kêu thảm té lăn trên đất.

Không chờ bọn họ từ dưới đất bò dậy, Trương Dương đã tới trước mặt bọn họ, giơ cán chổi trong tay lên, bốp một phát nện lên đầu tên lái xe, đập cho thằng cha này mắt nổ đom đóm, mặc dù có mũ bảo hiểm đỡ hộ, nhưng hắn vẫn thấy đầu óc choáng váng, lắc la lắc lư như uống say, lao lên muốn bỏ chạy, nhưng thế nào lại đâm trúng cây, ngã chổng vó lên trời.

Trương đại quan nhân buồn cười, không ngờ lại là loại trộm ngu tới vậy.

Tên tiểu tử ngồi sau cũng đứng lên muốn chạy trốn, Trương đại quan nhân giơ gậy lên, gạt chân hắn, khiến hắn lại ngã xuống đất.

Nhìn hai người nằm trên đất rên rỉ không ngừng, Trương đại quan nhân cũng đỡ tức hơn rồi, dùng gậy chỉ vào mặt bọn họ rồi nói: "Đánh du kích với tao à? Sao không hắt nước đái lên mà xem trình của chúng mày. "

Tên lái xe vẫn ôm đầu choáng váng không thôi, tên người trẻ tuổi dáng người hơi béo còn lại thì nói: "Vị đại ca này, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi là đi ngang qua thôi, chúng tôi không làm gì cả. " Nói còn chưa dứt lời thì, bóng trắng nhoáng lên một cái, cán gậy lại nến đúng đầu hắn, khiến cho thằng cha này đau đến nỗi hai tay ôm đầu, lớn tiếng kêu thảm thiết.

Trương Dương nói: "Ngại quá, tôi cũng không làm gì cả, cây gậy này sao không nghe lời nhỉ?" Hắn vung gậy liên tục đánh lên đầu hai người, đánh cho hai tiểu tử này liên tục nhảy cẫng lên, luôn miệng xin tha.

Trương đại quan nhân cảm thấy cũng đỡ tức rồi, lúc này mới dừng tay nói: "Hai anh đều là người của ban di dời Tây Kinh ư?"

Hai người lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không phải, không phải, chúng tôi chỉ là hai người thất nghiệp. "

Trương đại quan nhân nói: "Không phải nói thật, thôi, tôi cũng không bức hai anh, uế vật ở trước cửa là hai anh ném đúng không? Hiện tại đi rửa sạch sẽ cho tôi, tất cả chữ viết trên tường cũng phải lau khô cho tôi, tôi mặc kệ các anh dùng phương pháp gì, quét cũng được ăn cũng được, nói tóm lại là tôi cho các anh nửa tiếng, phải rửa sạch Hương Sơn biệt viện từ trong ra ngoài, về phần tổn thất đã tạo thành thì chúng ta lát nữa sẽ tính. "

Hai người hiện tại biết gặp phải người khó chơi rồi, tên lái xe vẻ mặt cầu xin nói: "Đại ca, là hai chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi sẽ rửa sạch, chúng ta bồi được không? Nhưng anh cho chúng tôi thêm một chút thời gian đi. "

Trương đại quan nhân trợn mắt: "Nói ít thôi, nửa giờ nếu vẫn chưa rửa sạch... " Ánh mắt của Trương đại quan nhân hướng về phía chiếc xe máy trên mặt đất, giơ gậy lên, không ngờ chọc thủng bình xăng.

Hai tên tiểu tử đồng thời hít một hơi lạnh, khập khiễng đi đến Hương Sơn biệt viện. Hai người vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn, bọn họ là đang tìm đồng lõa, nhưng lúc này chẳng có động tĩnh gì cả.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Đều con mẹ nó nghe rõ cho tôi, ai còn dám dở trò với tôi, chỉ cần để tôi bắt được, tôi sẽ vặn gãy cổ các anh. "

Người ta ở dưới áp lực thường thường có thể phát huy ra tiềm năng lớn nhất của bản thân, hai tiểu tnày cũng không ngờ mình còn có thiên phú lớn như vậy về phương diện quét dọn vệ sinh, không đến nửa giờ đã quét dọn sạch sẽ trong ngoài Hương Sơn biệt viện.

Trương đại quan nhân cầm gậy của hắn, kiểm tra thành quả quét dọn của hai người.

Hai người cung kính nói: "Đã quét dọn xong rồi, có thể thả chúng tôi đi được chưa!"

Trương Dương cười nói: "Cửa sổ bị đập vỡ của tôi thì sao nhỉ!"

Người trẻ tuổi hơi béo nói. "Chúng tôi đền, chúng tôi đền. " Hắn từ trong ví lấy ra hai trăm đồng: "Chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi. "

Trương Dương nói: "Tôi không có hóa đơn, các anh tìm người của ban di dời mà đòi chi phí nhé?"

Tên lái xe nói: "Thôi không cần, ngàn sai vạn sai đều là của chúng tôi mà. " Lúc này đầu óc hắn đã tỉnh táo lại rồi.

Người kia nói: "Đúng vậy, là hai anh em chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi tưởng nơi này không có ai cho nên muốn làm mấy trò cho vui, không ngờ lại có anh ở đây. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, hai người cũng cười theo, nhưng nụ cười của Trương đại quan nhân đột nhiên thu liễm, giơ gậy lên phân biệt gõ cho mỗi người một cái, đánh cho hai người phải hét thảm mà ngồi xuống.

Trương Dương nói: "Tưởng tôi là trẻ con lên ba à, đều là cái bọn của ban di dời sai khiến cả, giờ con mẹ nó không ngờ còn đứng đây giả ngu với tôi, tôi bảo này, hai anh là giả ngu hay là ngu thật đấy. "

Hai người vẻ mặt cầu xin, không ai dám lên tiếng, sợ nói ra là lại làm Trương Dương tức giận.

*****

Trương Dương nói: "Vừa rồi còn có hai người nữa? Bọn họ đi đâu rồi?"

Lái xe nói: "Không biết, chúng tôi thật sự không biết, bí... Bí thư Trương, chúng tôi có mắt không tròng, về sau chúng tôi cũng không dám nữa, liền đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi?" Hắn những lời này của hắn đã chứng minh, bọn họ biết rõ ràng thân phận của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Thả các anh cũng được, có điều các anh dù sao cũng phải nói thật với tôi chứ? Khai thật ra đi, các anh không phải người của ban di dời khu Tây Kinh? Rốt cuộc là ai phái các anh tới!"

Hai người cùng nhau lắc đầu: "chúng tôi quả thực không phải, chúng tôi thực sự không có chút liên quan gì tới ban di dời. "

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Xem ra hôm nay không cho các anh nếm thử một chút đau khổ thì các anh sẽ không nói thật với tôi rồi. "

Tên trẻ tuổi hơi béo nói: "Bí thư Trương, ngài cho dù là đánh chết chúng tôi thì chúng tôi cũng không phải là người của ban di dời. "

Trương đại quan nhân nói: "Con mẹ nó đúng là có chút khí khái liệt sĩ, đánh chết cũng không nói ư?" Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy ở trong núi rừng xa xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết?" Cái này gọi là tràn ngập sợ hãi, giữa đêm khuya đột nhiên vang lên, khiến ai cũng giật thót.

Trương đại quan nhân phân biệt phương hướng của thanh âm, cười lạnh nói: "Cố lộng huyền hư! Chờ tôi tóm được họ rồi sẽ tính sổ với các anh. " Hắn vươn tay ra chế trụ huyệt đạo của hai người, phóng tới chỗ truyền ra thanh âm, mấy động tác rất nhanh, thoáng cái đã ở ngoài trăm trượng, Trương đại quan nhân tiến vào mảng núi rừng đó, gió núi vi vút, rung cho lá cây cũng phát ra những tiếng rít, trong gió núi mơ hồ mang theo mùi máu tanh, Trương Dương không khỏi rùng mình một cái, một loại cảm giác mạc danh kỳ diệu khiến hắn khẩn trương, hắn xoay người lại, nhìn thấy phía sau không có ai, ngẩng đầu lên, tầng mây trong trời đêm không biết từ khi nào đã che khuất cả vầng trăng.

Trương Dương dùng gậy trong tay gạt nhánh cây phía trước, bước chân trở nên chậm rãi mà ngưng trọng, càng đi mùi máu tanh càng nồng, cuối cùng hắn dừng chân, bởi vì hắn hắn một màn kinh người phía trước, hai nam tử bị treo ngược trên cây, cổ họng của hai người đều bị cắt đứt, máu tươi không ngừng chảy xuống, đã tụ thành một vũng máu dưới đất. Trương đại quan nhân tuy rằng không tới gần, nhưng cũng ý thức được hai người đã chết rồi.

Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, cấp tốc xoay người chạy như điên về phía biệt viện biệt viện, mình mười phần có chín trúng kế điệu hổ ly sơn của người khác rồi.

Hắn vừa mới chạy tới ngoài bìa rừng thì lại nghe thấy một tiếng hét thảm.

Hai người vừa rồi bị hắn chế trụ huyệt đạo, hiện giờ mềm nhũn nằm ở cửa lớn, Trương Dương tới bên cạnh bọn họ, dùng tay sờ động mạch cổ của họ, nhịp tim của hai người đã ngừng đập, kiểm tra nguyên nhân tử vong của bọn họ, không ngờ là bị người ta bẻ gẫy xương cổ.

Trương đại quan nhân chưa bao giờ nghĩ tới tối nay lại xảy ra một trận giết chóc ở ngoài Hương Sơn biệt viện như vậy, bốn tính mạng trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhân gian, sát thủ hiển nhiên là vào lúc Trương Dương đang đối phó với hai người này thì bắt hai người còn lại, giết chết bọn họ, còn cố ý để họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, lợi dụng tiếng kêu thảm thiết của bọn họ để dẫn dụ Trương Dương đi.

Sau khi Trương Dương tiến vào trong rừng thì sát thủ nhân cơ hội tới ngoài Hương Sơn biệt viện giết chết hai nam tử bị Trương Dương chế trụ huyệt đạo nên không thể di động.

Trên bầu trời một đạo thiểm điện xẹt qua, theo đó là một tiếng sấm nặng nề, Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ gặp phải trường hợp quỷ dị như vậy, trong đương thế, người có thể dưới mí mắt hắn thần không biết quỷ không hay giết chết bốn người mà không hề để bại lộ tung tích có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trương Dương nhanh chóng trở lại trong nhà, tìm di động của mình, phải phải báo cảnh sát, chuyện phát triển đã vượt qua ý liệu của Trương Dương.

Trước khi Hình cảnh của phân cục Tây Kinh chạy đến hiện trường, một hồi mưa to đã ập tới bất ngờ, trận mưa to này đã phá hoại nghiêm trọng hiện trường, đại đội trưởng hình cảnh phân cục Tây Kinh Vu Cường Hoa đội mưa tới khảo sát hiện trường, từ hiện trường rất khó tìm ra manh mối hữu dụng.

Trương đại quan nhân lẳng lặng ngồi trong phòng khách, trong khoảng thời gian này hắn đã tìm hiểu rõ ràng, cũng cân nhắc tới hậu quả xấu nhất có thể xảy ra.

Vu Cường Hoa đội mưa tới gần phòng khách, hắn cởi bỏ áo mưa trên người, sửa sang lại tóc một chút rồi tới trước mặt Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương vẻ mặt trấn định thì gật đầu nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi là đội trưởng đại đội hình cảnh phân cục phân cục Vu Cường Hoa. "

Trương Dương vươn tay về phía hắn: "Hạnh ngộ!"

Vu Cường Hoa do dự một chút, vẫn bắt tay với Trương Dương, khi bắt tay, hắn cẩn thận quan sát Trương Dương một chút, phát hiện trên người không hề có vết máu.

Trương Dương nói: "Mời ngồi!"

Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương, anh là chủ nhân của tòa Hương Sơn biệt viện này à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng vậy!"

" Bên ngoài đã chết bốn người, anh chắc biết chứ?"

Trương Dương: "Nói Biết, các anh sở dĩ tới đây chính là vì tôi đã báo cảnh sát. "

Vu Cường Hoa nói: "Có thể giải thích một chút không?"

Trương Dương không hề giấu diếm, kể lại toàn bộ tình huống phát sinh tối nay cho Vu Cường Hoa, hắn cũng biết chuyện này nghiêm trọng, cho nên mỗi một chi tiết đều tận lực nói rõ.

Vu Cường Hoa nghe rất nghiêm túc, cảnh sát ở bên cạnh cũng ghi chép lại.

Vu Cường Hoa: "Nói Anh là nói, bốn người này tất cả là người chúng tôi ban di dời khu Tây Kinh ư?"

Trương Dương nói: "Trước mắt tôi cũng không thể chứng thực, chỉ là bốn người này tôi trước đây chưa hề gặp, tối nay tối nay tới đây quấy rối, muốn tôi rời khỏi căn nhà này, hơn nữa dùng microphone hò hét, còn bôi bẩn ở trước cửa, vẽ loạn lên tường vây, tôi bắt được hai người, bắt họ làm vệ sinh thật sạch, hai người còn lại thì tôi không hề nhìn thấy. "

Vu Cường Hoa lại hỏi vài câu về chi tiết nào đó, sau đó nói: "Đồng chí Trương Dương, cám ơn anh đã phối hợp với công tác của chúng tôi, tôi hy vọng trước khi chuyện này được làm sáng tỏ, anh tạm thời không rời khỏi nơi này. "

Trương Dương nói: "Ý của anh là đã liệt tôi vào đối tượng bị hiềm nghi trong vụ mưu sát này?"

Vu Cường Hoa thản nhiên nói: "Trước mắt chúng tôi ở hiện trường không hề phát hiện tung tích của người khác, cho nên chúng tôi không thể bài trừ anh bị hiềm nghi trong chuyện này. "

Trương Dương nói: "Nếu chuyện này có liên quan tới tôi thì tôi có chủ động báo cảnh sát không?"

Vu Cường Hoa:: "Báo cảnh sát cũng không thể chứng minh anh không liên quan gì tới vụ mưu sát này, đồng chí Trương Dương, anh đừng nghĩ nhiều, tôi cam đoan với anh, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ. " Trương đại quan nhân không ngờ từ di dời Hương Sơn biệt viện lại diễn hóa thành một hồi giết người, có điều chuyện nếu đã xảy ra thì hắn nghĩ nhiều cũng vô dụng, dứt khoát thành thành thật thật trở về phòng ngủ, giờ thì không lo có ai quấy rầy nữa rồi, Vu Cường Hoa đã đặc biệt an bài hai hình cảnh phụ trách canh gác ở ngoài cửa.

Trời mưa cả một đêm, tới hừng đông thì đột nhiên ngừng lại, giống như mưa rơi lúc trước cũng không hề có dấu hiệu gì. Trương đại quan nhân ngủ thật sự rất ngon, thằng cha này tuyệt đối là người trong lòng có thể chứa chuyện, xảy ra chuyện lớn như vậy, bốn mạng người đã chết mà hắn vẫn ngủ ngon. Trái lại đám cảnh sát thì không tốt số như vậy, cả buổi tối đi dò xét hiện trường, chẳng những chỉ hiện trường giết người mà còn phải điều tra trong ngoài Hương Sơn biệt viện cả một lượt.

Tới lúc chín giờ thì có người gõ cửa đánh thức Trương Dương, Trương đại quan nhân mặc quần áo rồi ra ngoài.

Vu Cường Hoa ở trong sân chờ hắn.

Trương Dương duỗi lưng, ngáp một cái rồi đi tới bên cạnh Vu Cường Hoa: "Vu đại đội, cả đêm không ngủ à?"

Vu Cường Hoa nói: "chúng tôi bỏ cả đêm để điều tra chuyện này, mấy tình huống anh nói trên cơ bản cũng tương xứng với tình huống chúng tôi thăm dò được. Bốn người này đích xác là công tác cho ban di dời khu Tây Kinh, có điều bọn họ không có biên chế chính thức, không có quan hệ tổ chức với ban di dời. " Trương Dương nói: "Đều là dám du côn vô lại trên xã hội, nhìn hành vi của họ là tôi biết, tôi bực lắm, ban di dời vì sao lại đi dính dáng tới bọn này. "

Vu Cường Hoa nói: "Hai cỗ thi thể bị treo trong rừng cây đều là cổ họng bị cắt, hung khí chắc là đao kiếm sắc bén gì đó, từ kết quả giám định pháp y cho thấy, hung thủ làm chuyên nghiệp chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất máu lạnh vô tình. " Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Ở Hiện trường phát hiện một số dấu chân của anh. "

Trương Dương nói: "Tôi không phải đã nói với anh rồi ư, lúc ấy tôi bị tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn tới, nhưng tôi nhìn thấy hai cỗ thi thể này thì dừng chân, không tiếp tục tiến về phía trước nữa. "

Vu Cường Hoa nói: "Không sai, kết quả khám tra hiện trường cũng đúng như lời anh nói, trong phạm vi mười thước chung quanh thi thể không hề phát hiện dấu chân của anh, nhưng... ' Vu Cường Hoa tạm dừng một chút rồi nói: "chúng tôi cũng không phát hiện dấu chân của bất kỳ ai khác. "

Trương đại quan nhân nói: "Nói thế chẳng khác nào không nói gì, vẫn là tôi bị hiềm nghi lớn nhất. "

*****

Vu Cường Hoa nói: "Hai nam tử chết ở cửa lớn, xương cổ của bọn họ là bị người ta bẻ gẫy, pháp y căn cứ vào tình huống chịu lực của phần cổ có thể phán đoán ra hình dáng đại khái của tay. "

Vu Cường Hoa giở một tờ giấy ra trước mặt Trương Dương, bên trên vẽ một hình bàn tay, Trương đại quan nhân úp tay lên, tay hắn hiển nhiên là to hơn bàn tay này nhiều.

Vu Cường Hoa nói: "Bàn tay này rất nhỏ, bàn tay của nam nhân bình thường sẽ không thể nhỏ như vậy, rất có thể là tay của nữ nhân, nhưng nữ nhân nào lại có lực lượng cường hãn như vậy, một phát có thể bẻ gẫy xương cổ của hai nam nhân?"

Hai hàng lông mày c Trương đại quan nhân nhíu chặt lại, đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng lại hiện ra quỷ dị thân ảnh quỷ dị.

Vu Cường Hoa nói: "chúng tôi ở trong rừng cây còn tìm được một sợi vải, sau khi đối chiếu ới tất cả quần áo của anh thì trên cơ bản đã bài trừ khả năng chính là từ trên quần áo của anh. "

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì không khỏi bật cười: "Nghe ra thì đối với tôi mà nói hình như là tin tức tốt. "

Vu Cường Hoa nói: "Anh thiếu động cơ giết người, cho nên, điều tra của chúng tôi ngay từ đầu đã theo phương hướng chứng minh anh vô tội. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi dám cam đoan, phán đoán của các anh là chính xác tuyệt đối. Tôi không cừu không oán với bốn người họ, nếu nói đánh bọn họ một trận thì tôi khẳng định sẽ làm, nhưng vẫn chưa tới mức đi giết họ. " Nghe thấy đối phương không liệt mình vào đối tượng hiềm nghi trọng điểm, tâm tình của Trương đại quan nhân cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vu Cường Hoa mỉm cười nói: "Cảnh sát phá án là dựa vào chứng cớ, muốn chứng minh mình trong sạch thì đầu tiên phải tín nhiệm chúng tôi. "

Trương đại quan nhân nói. " Tôi còn tưởng rằng các anh lần này muốn liệt tôi vào mục tiêu hiềm nghi hàng đầu. "

Vu Cường Hoa nói: "Anh thật sự có hiềm nghi!Nhưng hiềm nghi không phải lớn nhất. " Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: "chúng tôi phải về đây, tôi hy vọng anh có thể ở kinh thành thêm mấy ngày, nếu có tiến triển mới nhất gì thì chúng tôi có thể sẽ tùy thời liên lạc với anh. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể ở thêm ba ngày, nhưng sau ba ngày tôi phải về Bình Hải, anh biết đó, tôi có công tác trong người, không thể ở kinh thành mãi được. "

Vu Cường Hoa cười nói: "Tôi có thể hiểu! Đúng rồi, tôi nghe nói có cô gái tên là Trần Tuyết thường xuyên tới đây, anh giúp tôi liên lạc với cô ta một chút nhé, tới phân cục của chúng tôi hiệp trợ điều tra. "

Trương Dương gật đầu.

Vu Cường Hoa dẫn hình cảnh dưới tay đi không lâu thì Trương đại quan nhân khóa cửa trực tiếp tới ban di dời khu Tây Kinh.

Trương đại quan nhân vốn định đến để nói chuyện chính thức với sếp của ban di dời, nhưng tới cửa lớn của ban di dời thì nhìn thấy trước cửa đều bị vòng hoa lấp kín, thì ra là tối hôm qua người nhà của bốn người bị giết đã tới ban di dời gây sự.

Trương đại quan nhân nghĩ vào những lúc như thế này không tiện ra mặt, hắn quay đầu xe đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy một gã nam tử đang lấm la lấm lét đi tới một chiếc Toyota ở phía trước, nam tử đó chính là chủ nhiệm Điền Hưng Nhân của ban di dời khu Tây Kinh.

Trương Dương nhận ra hắn, chính là thằng cha này hôm qua dẫn người tới Hương Sơn biệt viện gây sự.

Điền Hưng Nhân cũng nghe nói bốn người được phái đi tối hôm qua đều đã chết, cho nên tới ban di dời xem động tĩnh, đến cửa lớn thì nhìn thấy cục diện trước mắt, hắn không dám tiến vào, vào những lúc như thế này hắn nếu xuất hiện trước mặt người nhà của người chết, chỉ sợ mười phần có chín sẽ bị người ta xé xác.

Khi Điền Hưng Nhân quay xe chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện một chiếc Audi đã lái chặn đường mình, Điền Hưng Nhân có chút bực tức, khoảng cách giữa hai xe quả thực quá gần, căn bản không lách ra được, hắn mở cửa xe, đang chuẩn bị đi giục chiếc xe phía sau đi thì lại nhìn thấy Trương Dương xuống xe đi về phía mình.

Điền Hưng Nhân đương nhiên nhận ra người này, sợ đến nỗi muốn đóng cửa xe thì lại bị Trương Dương kéo cửa xe ra trước.

Điền Hưng Nhân vẻ mặt đau khổ: "Nói Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy hả?"

Trương Dương nói: "Không làm gì cả, muốn nói chuyện với anh thôi. "

Điền Hưng Nhân nói: "Tôi và anh không có gì để nói cả, vả lại chuyện của anh hiện tại cũng không do tôi phụ trách. "

Trương đại quan nhân mặc kệ, kéo cửa xe rồi tóm cổ áo Điền Hưng Nhân: "Không muốn nói chuyện với tôi ư, anh chắc là muốn nói chuyện với người nhà của người chết hơn nhỉ?" Hắn làm ra vẻ muốn kéo Điền Hưng Nhân ra khỏi xe, Điền Hưng Nhân sợ đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh: "Đừng... Đừng, lên xe, anh lên xe đi. "

Trương đại quan nhân ngồi xuống ghế phụ, Điền Hưng Nhân nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi: "Anh... Anh... Anh sao lại tới đây?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi sao không thể tới? Chẳng lẽ anh anh cho rằng công an sẽ bắt tôi ư!"

Điền Hưng Nhân nghe hắn nói như vậy thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu: "Đừng... đừng... Chuyện Di dời không liên quan tới tôi... Đều là mệnh lệnh của cấp trên, trên cấp trên của tôi lãnh đạo lãnh đạo, chủ nhiệm của chúng tôi là Nhậm Tòng Phong, anh đi tìm hắn đi, đều là hắn bảo tôi làm. " Điền Hưng Nhân sợ như vậy cũng là có nguyên nhân, hắn chỉ biết là bốn người được phái đi đều bị người ta giết, ở trong lòng hắn chuyện này khẳng định có liên quan tới việc di dời, cảnh phương đến bây giờ vẫn chưa tuyên bố kết quả điều tra, nhưng hắn hoài nghi chuyện này là Trương Dương làm, cho nên hắn nhìn thấy Trương Dương mới sợ đến vậy.

Trương Dương nói: "Tôi nói này, các anh ăn no rửng mỡ à?Tự dưng lại muốn dỡ nhà tôi, giờ thì hay rồi, xảy ra án mạng rồi, không dễ giải quyết đâu. "

Điền Hưng Nhân nói: "Anh... Anh đừng tìm tôi, tôi... tôi.. "

Trương Dương nói: "Anh không phải muốn dỡ nhà tôi ư? Sao không tự mình đi mà lại tìm mấy tên lưu manh tới chết thay, tôi nói rõ cho anh biết, chuyện này tôi không để yên đâu. "

Điền Hưng Nhân nói: "Tôi thề... tôi sẽ không bao giờ tới chỗ anh nữa... chuyện của anh tôi không quẩn được, tôi không làm gì nữa, tôi cũng sẽ không tìm anh, chúng ta đều làm việc ở cơ sở, anh đừng tim tôi nữa mà. "

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì cũng bỏ ý đồ trừng trị hắn, vươn tay ra vỗ má hắn, nói: "Chủ nhiệm Điền, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tự dưng lại thành như vậy cũng không có ai muốn cả, làm người nên quang minh lỗi lạc một chút. "

Vụ án mưu sát đột nhiên phát sinh này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, nhưng chuyện này đồng thời cũng làm yếu đi ảnh hưởng của bản thân việc di dời.

La Tuệ Ninh sau khi nghe nói tới vụ án mưu sát thì không khỏi có chút lo lắng, bà ta lo lắng nói với Văn Quốc Quyền: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy, không biết có liên lụy tới Trương Dương hay không. "

Văn Quốc Quyền lắc đầu nói: "Chắc không đâu, anh vừa sai người hỏi thăm rồi, cảnh phương không hề liệt Trương Dương vào đối tượng hiềm nghi, chỉ cần người có đầu óc thì sẽ không hoài nghi tới Trương Dương. "

La Tuệ Ninh thở dài: "Thật sự là không ngờ chuyện này lại diễn biến thành một hồi hung, rốt cuộc là ai tới đó giết người?"

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên một giọng nói vang dội: "Cha, mẹ!Con về rồi đây!"

Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hân hoan, nghe giọng nói là, con trai Văn Hạo Nam của họ đã trở lại.

Văn Hạo Nam từ khi tới Nam Tích nhậm chức, đây là lần đầu tiên trở lại kinh thành.

Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh cùng nhau tới phòng khách, nhìn thấy con trai xách túi du lịch, một đoạn thời gian không gặp, màu da của Văn Hạo Nam đã đen đi rất nhiều, cũng gầy hơn trước kia. La Tuệ Ninh đi tới cầm tay con trai, không biết vì sao mắt chút ươn ướt: "Hạo Nam, con gầy đi rồi. "

Văn Hạo Nam cười nói: "Thời gian trước tới Tĩnh Hải công tác, cả ngày đều ở bờ biển, cường độ của tia cực tím quá lớn, cho nên đen đi, thể trọng thì không giảm chút nào. " Hắn cười cười với cha: "Cha, cha không đi làm à?"

Văn Quốc Quyền nói: "Giờ đi đây, buổi sáng có cuôc họp. "

La Tuệ Ninh không khỏi oán giận nói: "Cả ngày bận không thấy bóng, hiện tại con trai về anh ngay cả một câu cũng không nói thêm được ư?"

Văn Quốc Quyền áy náy cười nói: "Thật sự là đành chịu thôi, chờ tối anh về, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm. "

Nhìn chồng vội vàng đi, La Tuệ Ninh không khỏi thở dài.

Văn Hạo Nam an ủibà ta: "Mẹ, cha cả ngày bận chuyện quốc gia đại sự, mẹ phải hiểu cho cha chứ. "

La Tuệ Ninh nói: "Hiểu thì hiểu, nhưng người nhà chúng ta ở bên nhau thực sự là quá khó. "

Văn Hạo Nam nói: "Chị con không ở nhà à?"

La Tuệ Ninh nói: "Nó hiện tại thân với Phật tổ nhất, mẹ thấy nó đã quên mẹ rồi. "

Văn Hạo Nam đỡ mẹ ngồi xuống, nhìn thấy ở thái dương của mẹ có thêm mấy sợi tóc bạc, trong lòng hắn cũng không khỏi chua xót, mẹ đã già rồi.

La Tuệ Ninh nói: "Con lát nữa gọi cả Sophia tới, buổi tối mẹ tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn. "

Văn Hạo Nam gật đầu.

La Tuệ Ninh nhìn con trai, trong lòng do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắc tới Trương Dương: "Đúng rồi, Trương Dương cũng đang ở kinh thành. "

Văn Hạo Nam nói: "Con biết!"

La Tuệ Ninh có chút kinh ngạc nói: "Con biết ư?"

Văn Hạo Nam nói: "Con còn biết hắn ở kinh thành đã chọc ra không ít phiền toái cho Văn gia chúng ta. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)