Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1175

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1175: Không ngờ tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhậm Tòng Phong và Cảnh Thiệu Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người đều minh bạch, người trước mắt này là hạng người cứng mềm đều không ăn, bọn họ đến tìm Trương Dương cũng không phải là muốn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, mà là để tránh khiến cho chuyện căng hơn.

Nhậm Tòng Phong ho khan một tiếng, thay đổi sắc mặt nói: "Đồng chí Trương Dương, nói ra thì mọi người đều công tác trong thể chế, đều là người một nhà, bất kỳ chuyện gì cũng đều tiện thương lượng hơn, đừng để biến thành gay gắt như vậy, anh nói đúng không?"

Trương Dương nói: "Tôi thấy bực lắm, chuyện này do tôi gây ra ư? Tôi cũng không muốn ầm ĩ đâu, nhưng các anh sao cứ phải muốn giẫm lên đầu tôi, quy hoạch cảnh khu vạch cả nơi này vào, cách nói này chỉ có đi lừa đứa trẻ ba tuổi thôi, quy hoạch năm nay của các anh tôi cũng không phải không biết, căn bản không hề nói tới muốn phát triển khu đất này. "

Cảnh Thiệu Trung nói: "Đây là quyết định của cấp trên!"

Trương Dương nói: "Anh đừng có lấy cấp trên ra dọa tôi, chúng ta người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, chuyện này rốt cuộc là sao thì trong lòng tôi minh bạch, trong lòng các anh cũng hiểu rõ, quy hoạch cảnh khu chính là nhằm vào tòa trạch viện này của tôi, ban di dời luôn miệng muốn lấy tôi ra làm điển hình, nói cái gì cán bộ lãnh đạo phải làm gương đi đầu, chó má, đây là nơi rừng núi hoang vắng, chỉ có mỗi nhà tôi ở đây, đất là năm đó được phê chuẩn đặc biệt, nhà cửa thì giấy tờ cũng đầy đủ, căn nhà này cũng không tốn một phân tiền của quốc gia, ngay cả đường trước cửa cũng không phải là cảnh khu các anh sửa, các anh muốn dỡ nhà thì cũng phải đến nói một tiếng với tôi trước, cái này gọi là sự tôn trọng tối thiểu, nhưng nhìn lại chuyện mà các anh làm đi, lôi một đám chó săn tới gây sự với tôi, cho rằng làm ra mấy chuyện gà gáy chó sủa là có thể khiến tôi ngại ư? Quá coi thương tôi rồi?"

Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong đều xấu hổ.

Trương Dương nói: "Hiện tại có người chết rồi các anh mới nghĩ tới tìm tôi câu thông, nếu muốn câu thông thì ít nhiều cũng phải xuất phát từ thành ý chứ, còn lôi cả lãnh đạo ra dọa tôi, cái đó có cần không? Hai vị, tôi nói một câu không dễ nghe nhé, các anh hiện tại là đâm lao phải theo lao rồi. Bằng không nhân vật trọng mặt mũi, thích lông chim như các anh lại tự động đăng môn tìm tôi chắc?"

Hai người bị Trương Dương nói trúng tâm tư nói trúng tâm tư, mặt lại càng xấu hổ hơn, Nhậm Tòng Phong nói: "Đồng chí Trương Dương, sự tức giận của anh chúng tôi có thể lý giải, thật ra chuyện này ngay từ đầu là chúng tôi không điều tra rõ, trong công tác của chúng tôi thực sự đã tồn tại thiếu sót. Nhưng nếu là mệnh lệnh mà lãnh đạo đã phân phó thì chúng tôi cũng chỉ có thể chấp hành thôi. "

Trương Dương nói: "Lãnh đạo nào? Anh đừng khó xử, chỉ cần nói ta hắn ra là được, tôi sẽ tự đi tìm hắn. "

Nhậm Tòng Phong lập tức nghẹn lời.

Trương Dương nói: "Là căn bản không có, vẫn là các anh bịa ra, vừa rồi có câu anh nói không sai, mọi người đều là người trong thể chế, ai có mục đích gì, cũng chỉ là chuyện một cái nháy mắt, lãnh đạo bảo anh quy hoạch thì anh quy hoạch, lãnh đạo bảo anh dỡ thì anh dỡ, nhưng hiện tại xảy ra án mạng rồi, lãnh đạo sẽ không đứng ra gánh vác trách nhiệm đâu nhỉ?" Trương đại quan nhân cười nói: "làm thuộc hạ cũng không dễ dàng gì, hở chút là bị người ta mang ra làm súng, lại còn phải giả làm người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không dám nói. "

Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong trước mắt quả thực đang ở trong tình cảnh này, nếu đã bị người ta nhất châm kiến huyết vạch ra, hai người cũng không còn cố kỵ gì nữa, Cảnh Thiệu Trung nói: "Đồng chí Trương Dương, trong mắt cá nhân tôi thì chuyện này không nên làm quá ấm ĩ, nhất là không nên để truyền thông tham gia, việc nhỏ như hạt vừng cũng có thể bị bọn họ khuyếch đại vô hạn, trải qua sự gia công của bọn họ, tính chất của sự việc sẽ bị khuyếch đại vô số lần, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho mọi người, đối với cá nhân anh cũng không có lợi gì cả. "

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi chịu, tôi cũng không đi tìm phóng viên, có phóng viên phỏng vấn là chuyện tốt mà, chứng minh mọi người đều đang chú ý tới chuyện này. "

Nhậm Tòng Phong nói: "Dư luận là một con dao hai lưỡi. "

Trương Dương nói: "Người không có bản lĩnh thì cho dù dịch đá cũng rơi vào chân mình, tôi không sợ dư luận, bởi vì tôi không có gì thẹn với lương tâm cả.

Ba người đang nói chuyện thì phóng viên phóng viên tới đây, người tới là phóng viên của đài truyền hình trung ương, Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong lại nhìn thấy phóng viên có máy ảnh, đi vào với trận trượng lớn như vậy thì hai người lập tức muốn đi, nhưng Trương đại quan nhân nào lại thả họ đi dễ dàng như vậy, cười nói: "Vừa hay có phóng viên tới phỏng vấn, chúng ta nói rõ ràng trước mặt mọi người đi. "

Nhậm Tòng Phong nói: "Tôi còn có việc phải về họp. "

Cảnh Thiệu Trung nói: "Đơn vị chúng tôi có quy định không cho phép tùy tiện nhận phỏng vấn của phóng viên. "

Trương đại quan nhân rất thân thiết giữ chặt tay bọn họ: "Đừng đi vội mà, phóng viên cũng đâu có đáng sợ rồi, các anh không phải nói có tồn tại hiểu lầm ư? Nhân cơ hội này làm sáng tỏ một chút đi. "

Phóng viên nổi tiếng của Đài truyền hình trung ương Dương Hi đầu tiên đưa thẻ phóng viên của mình ra, biểu lộ thân phận của bản thân với bọn họ rồi sau đó cười nói: "Ba vị có nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn của tôi hay không?"

Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong nếu biết hôm nay sẽ có phóng viên phỏng vấn thì đánh chết bọn họ cũng sẽ không đến, tuy rằng Dương Hi thoạt nhìn như không quen biết với Trương Dương, nhưng bọn họ dám khẳng định, trường hợp trước mắt là Trương Dương đã an bài từ trước, nhưng hiện tại hai người đã tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đành tiếp nhận phỏng vấn.

Dương Hi nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề hay không?"

Trương đại quan nhân cười ha ha gật đầu: "Có thể. "

" Căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì tòa trạch viện này từng là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, ngôi sao sáng của giới thư pháp, xin hỏi gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến anh và phía quản lý cảnh khu nhiều như vậy nhiều mâu thuẫn như vậy. "

Trương Dương nói: "Rất đơn giản, chỉ là nhận thức của chúng tôi bất đồng, cảnh khu vì phát triển mà muốn dỡ bỏ trạch viện này, mà tôi thì muốn giữ lại nó, cho nên sinh ra mâu thuẫn, về phần vì sao muốn dỡ bỏ thì anh có thể hỏi hai vị lãnh đạo này, một vị là chủ nhiệm Cảnh Thiệu Trung quản lý cảnh khu, vị này là chủ nhiệm Nhậm Tòng Phong của ban di dời khu Tây Kinh. "

Dương Hi nói với Cảnh Thiệu Trung: "Cảnh chủ nhiệm, chào ngài, căn cứ vào sự tìm hiểu của chúng tôi thì trong quy hoạch mà cảnh khu đã định ra trong mấy năm gần đây vốn không bao gồm khai phá xung quanh Hương Sơn biệt viện, xin hỏi sau khi cảnh khu định ra chính sách thì có thể tùy ý sửa đổi ư?"

Cảnh Thiệu Trung nói: "Tình huống Cụ thể phân tích cụ thể, chuyện này liên quan tới quy hoạch chỉnh thể của cảnh khu, nếu các anh muốn tìm hiểu thì hôm khác có thể tới trụ sở của chúng tôi, tôi sẽ đưa ra văn kiện quyết nghị tương quan. " Cảnh Thiệu Trung trả lời rất khôn khéo, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mập mờ cho qua đã, hôm nay chỉ cần lấp liếm được, về sau phóng viên đến tìm thì lão tử có thể không gặp.

*****

Dương Hi lại hỏi Nhậm Tòng Phong: "Xin hỏi chủ nhiệm Nhậm, dỡ bỏ Hương Sơn biệt viện là quyết định của ban di dời Tây Kinh Tây Kinh các anh hay là được lệnh của thượng cấp. "

Nhậm Tòng Phong nghĩ thầm cô thế này không phải là chơi tôi ư? tôi nếu nói là chúng tôi tự quyết định, tất cả trách nhiệm tất nhiên sẽ do chúng tôi gánh, còn tôi nói nhận được lệnh của thượng cấp thì cô khẳng định sẽ truy hỏi là ai hạ lệnh, không khéo tôi sẽ đắc tội với lãnh đạo, Nhậm Tòng Phong nói: "Xin lỗi, về chuyện này tôi không thể phụng cáo. " Không tiện trả lời thì dứt khoát không trả lời.

Dương Hi hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cô ta tiếp tục truy hỏi: "Căn cứ vào tình huống mà chúng tôi tìm hiểu được thì ban di dời các anh mướn nhân viên xã hội tiến hành quấy rầy và đe dọa những người có quyền sở hữu đất, chuyện này có thật hay không?"

Nhậm Tòng Phong chưa kịp trả lời thì Trương đại quan nhân đã đáp: "Là thật!"

Nhậm Tòng Phong liếc Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân căn bản không thèm quan tâm tới hắn, tiếp tục nói: "Về hành vi của nhưng nhân viên tạp vụ xã hội này tôi đã viết một bản tài liệu, lát nữa sẽ cung cấp cho các cô. "

Dương Hi cười cười, tiếp theo đặt câu hỏi với Nhậm Tòng Phong: "Chủ nhiệm Nhậm, bốn nam tử bị giết gần Hương Sơn biệt viện có phải có quan hệ làm thuê cho ban di dời khu Tây Kinh hay không?"

Nhậm Tòng Phong lắc đầu quả quyết nói: "Tôi căn bản không biết bốn người đó, hành vi của bọn họ không có bất kỳ liên quan gì tới ban di dời khu Tây Kinh chúng tôi. " Hắn chối bay chối biến.

Dương Hi nói: "Nhưng căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì ban di dời các anh từng nhiều lần thuê đám người này, hơn nữa từng nhiều lần trả thù lao cho bọn họ, bọn họ đối với bên ngoài cũng tuyên bố là người của ban di dời khu Tây Kinh. "

Nhậm Tòng Phong nói: "Đồng chí Phóng viên, chuyện không có chứng cứ tôi hy vọng cô đừng nói lung tung, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho chúng tôi. "

Dương Hi cười nói: "Chuyện không có chứng cứ chúng tôi cũng sẽ không nói lung tung, nhâm chủ nhiệm Nhậm kiên trì nói không thì chúng tôi tạm thời sẽ tạm thời tin lời nói của chủ nhiệm Nhậm, tôi có thể hỏi tiếp, sau khi chuyện này phát sinh rồi thì chính sách của các anh đối với Hương Sơn biệt viện liệu có thay đổi gì hay không? Còn kiên trì muốn dỡ bỏ nơi này hay không?"

Cảnh Thiệu Trung nói: "Vấn đề này để tôi trả lời đi, gần đây sinh ra rất nhiều quan điểm bất đồng, có nhân sĩ của giới thư pháp đề xuất, Hương Sơn biệt viện là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, có ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng, bọn họ cũng đề nghị bảo vệ nơi này như văn vật, trước mắt chúng tôi đang áp dụng đánh giá và luận chứng tích cực đối với nơi này, tin rằng không lâu nữa sẽ có một đáp án rõ ràng. "

Cảnh Thiệu Trung nói xong những lời này thì đứng dậy cáo từ, Nhậm Tòng Phong cũng đi theo.

Dương Hi chờ bọn họ đi rồi thì cũng kết thúc phỏng vấn, tới trước mặt Trương Dương cười nói: "Bí thư Trương, xem ra chuyện này có biến hóa rồi. "

Trương Dương cười nói: "Đa tạ Dương đại phóng viên đã ra sức tương trợ. "

Dương Hi nói: "Vũ Ý là bạn tốt của tôi, cô ta đề xuất bảo tôi giúp thì tôi đương nhiên sẽ làm hết sức. "

Cười nói cười nói: "Có thời gian tới Tân Hải, tôi nhất định sẽ tận tình địa chủ. "

Dương Hi từ dưới đất nhặt lên một tờ giấy Tuyên Thành có viết chữ, khen: "Chữ đẹp!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Khi tôi buồn thì viết chơi ý mà. "

Dương Hi nói: "Vậy tặng tờ này cho tôi đi. "

Trương Dương nói: "Được. "

Dương Hi nói: "Chuyện này tôi sẽ làm một chuyên đề kéo dài, tranh thủ dẫn tới sự chú ý của dẫn tới đối với di sản văn hóa. " Cô ta đã đẩy Hương Sơn biệt viện tới độ cao của di sản văn hóa. Nếu Hương Sơn biệt viện thực sự được liệt vào di sản văn hóa, như vậy chuyện không nghi ngờ gì nữa sẽ phát sinh chuyển cơ và biến hóa bất ngờ.

Đợt sóng này xuống thì đợt khác lại lên, chuyện Hương Sơn biệt viện vẫn chưa kết thúc thì hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh lại xảy ra vấn đề, tổng giám tài vụ của hội từ thiện Lý Khải Phàm bị tình nghi dính líu đến phạm tội thương nghiệp mà bị phê bắt, nhưng hắn không biết vì sao lại nhận được tin tức trước, trước khi cảnh phương tìm tới thì hắn đã bỏ trốn, tài khoản tài chính của hội từ thiện tạm thời bị phong tỏa.

Hội từ thiện do một tay La Tuệ Ninh sáng lập, bà ta là người quản lý cao nhất của hội từ thiện, nhưng La Tuệ Ninh không hề tham dự vào quản lý cụ thể của hội từ thiện, hội từ thiện Thiên Trì tiên sinh này, lúc dầu mới khởi động là dùng vốn do bán đấu giá tác phẩm thư pháp của Thiên Trì tiên sinh mà có, còn có một bộ phận là Hà Trường An cung cấp, nhân viên quản lý của hội phần lớn là kiêm chức, nhân viên chủ yếu cấu thành ba bộ phận, một là bạn bè và đệ tử của Thiên Trì tiên sinh lúc sinh tiền, hai là quan hệ và bằng hữu của La Tuệ Ninh, ba là một số người trẻ tuổi nhiệt tâm với công việc từ thiện, ban quản lý cấu thành từ hai bộ phận trước, sau khi tiến vào thời đại hiện tại, từ thiện bất tri bất giác đã trở thành một danh từ mốt, mọi người không chỉ thông qua từ thiện để biểu đạt tình yêu của mình, đồng thời từ thiện cũng liên hệ rất nhiều quan hệ lại với nhau, đủ loại hoạt động từ thiện trở thành sân khấu để quần thể xã hội kết giao.

La Tuệ Ninh sáng lập hội từ thiện hoàn toàn là dựa theo ý nguyện của Thiên Trì tiên sinh, trong quá trình thành lập hội từ thiện, sức ảnh hưởng cá nhân của bà ta cũng mang tới tác dụng rất lớn, nhưng sau khi hội từ thiện thành lập thì La Tuệ Ninh không thể chuyện gì cũng tự mình đi làm, cho nên bà ta ủy thác quyền quản lý hội từ thiện cho người của bà ta, nhất là sau khi hội từ thiện đi vào quỹ đạo, La Tuệ Ninh đã rất ít tham gia vào công tác trong đó, hội từ thiện tuy rằng dùng danh nghĩa của Thiên Trì tiên sinh dựng lên, nhưng rất nhiều người gia nhập hội từ thiện không phải mộ danh Thiên Trì tiên sinh, trong đó có rất nhiều thương nhân nổi danh, Hà Trường An chính là một trong số đó.

Hội từ thiện còn có không ít người quản lý, những người quản lý này đều rất có lai lịch, bọn họ cũng có thân phận cùng loại với La Tuệ Ninh, người nhà nắm những vị trí quan trọng trong quan trường. Bọn họ phải đứng ở sau lưng, cho nên bọn họ không thể không trút tinh lực dư thừa vào những phương diện khác, gia nhập hội từ thiện, làm sự nghiệp từ thiện, một là có thể kiếm chút thanh danh tốt cho người nhà, hai là có thể thông qua phương thức này để từ đường bên củng cố các mặt quan hệ giữa người với người, coi như là góp một phần sức cho sự nghiệp chính trị của người nhà. Sự gia nhập của quần thể này liền dẫn động các giới khác, cho nên hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh thời gian thành lập tuy rằng rất ngắn, nhưng phát triển lại vô cùng nhanh chóng. Sức ảnh hưởng của giới đặc biệt của kinh thành cũng mỗi ngày mỗi lớn.

Sóng thần của Bắc Cảng Lần này chỉ cần thông qua con đường này thôi đã quyên góp được gần năm trăm ngàn vạn, trong đó vào hôm tiệc tối từ thiện đã quyên góp được hai ngàn bốn trăm vạn.

Vấn đề của Hội từ thiện là ở trên người Lý Khải Phàm, mà vấn đề của Lý Khải Phàm bị điều tra ra lại thuần túy là do trùng hợp.

*****

Tất cả phải bắt dầu từ Trung kỉ ủy khởi động điều tra triệt để đối với Hà Trường An, Hà Trường An từng cung cấp một khoản tài chính khởi động cho hội từ thiện, cho nên bọn họ mới lưu ý tới hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, trong quá trình điều tra bọn họ phát hiện vấn đề, hội viên cố định của hội từ thiện Thiên Trì tiên sinh không đến năm mươi người, trong đó có hơn ba mươi người là thương nhân và xí nghiệp gia nổi danh, thông qua điều tra phát hiện, đám người này gia nhập là có điều kiện, mỗi người muốn trở thành hội viên thì phải giao nộp năm trăm vạn tiền quyền góp, hiện giờ một môn hạm đã đề cao tới một ngàn vạn, nói cách khác, chỉ cần hơn ba mươi hội viên đặc thù này cũng đã cung cấp hơn hai trăm triệu tài chính cho hội từ thiện này.

Người Định ra quy củ này không phải là La Tuệ Ninh, mà là bằng hữu tốt nhất của bà ta Diêu Hồng Hi, Diêu Hồng Hi là mẹ của Trần An Bang, trượng phu của bà ta Trần Toàn là cấp dưới của Văn Quốc Quyền, hai nhà từ nhiều năm nay vẫn duy trì quan hệ rất tốt.

Lúc trước người định ra quy củ này là Diêu Hồng Hi, nhưng Diêu Hồng Hi nói với La Tuệ Ninh rằng không phải là thu có tính cưỡng chế, mà là cấp cho nhà từ thiện quyên trên năm trăm vạn danh hiệu người quản lý danh dự, Lý Khải Phàm chính là thông qua phương thức này để tiến vào hội từ thiện, bởi vì hắn thông minh và có khả năng, rất nhanh đã giành được sự tín nhiệm của mọi người, đảm nhiệm chức tổng giám tài vụ của hội từ thiện, lúc ban đầu hội từ thiện chỉ dùng tiền quyên góp được để giúp đỡ người nghèo va trợ giúp giáo dục, nhưng về sau theo tiền quyên tăng cao, làm như thế nào để phát huy tốt tác dụng của số tiền quyên góp được đã trở thành một vấn đề bức thiết.

Lý Khải Phàm đề nghị dùng khoản tiền quyền gốp được vào đầu tư, thông qua lợi nhuận từ đầu tư bọn họ sẽ có nhiều tài chính hơn để sử dụng, có thể làm tốt sự nghiệp từ thiện hơn, phải nói rằng đề nghị của Lý Khải Phàm là tốt, nhưng trong quá trình chấp hành cụ thể thì xuất hiện lệch lạc.

Trung kỉ ủy lần này điều tra nhằm vào Hà Trường An, có tra ra Hà Trường An có vấn đề lớn, nhưng lại tra xét ra lỗ hổng cực lớn trên tài vụ của hội từ thiện, Lý Khải Phàm bởi vậy mà nổi lên mặt nước.

La Tuệ Ninh sau khi biết được tin tức này thì cũng giật mình, tính chất của chuyện này hiển nhiên nghiêm trọng hơn Hương Sơn biệt viện nhiều, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới hội từ thiện lại xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề lại còn lớn như vậy.

Gọi cho Diêu Hồng Hi thì điện thoại thủy chung tắt máy, La Tuệ Ninh cảm thấy có chút phẫn nộ, bà ta cho rằng cô bạn tốt này đã cô phụ sự tín nhiệm của mình đối với cô ta, không ngờ chuyện của hội từ thiện lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.

La Tuệ Ninh ngồi trong phòng khách, ánh nắng chiều rất đẹp, nhưng tâm tình của bà ta lại vô cùng áp lực, gần đây chuyện không hài lòng liên tiếp xảy ra, bà ta này một loạt phiền toái này không phải là nhắm vào mình, khi chồng đang cố gắng bước tới đỉnh phong của sĩ đồ thì mình không những không thể giúp gì cho hắn, mà lại còn mang thêm phiền toái tới cho hắn, La Tuệ Ninh cảm thấy tự trách và đau khổ.

Văn Linh vô thanh vô tức xuất hiện phía sau mẹ, cô ta nói khẽ: "Mẹ!"

La Tuệ Ninh đang trầm tư bị cô ta làm cho giật mình, xoay người nhìn con gái rồi nói: "Con đến từ lúc nào thế?"

Văn Linh vòng qua sô phô, tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, chủ động nắm tay mẹ, La Tuệ Ninh cảm thấy bàn tay con gái có chút lạnh, bà ta không nhớ nổi lần trước con gái chủ động tỏ vẻ quan tâm tới mình là từ lúc nào, nắm chặt tay con gái, tựa hồ muốn giúp cô ta làm ấm bàn tay đang lạnh ngắt.

Văn Linh nói: "Có phải gặp chuyện không hài lòng hay không?"

La Tuệ Ninh lắc đầu, nhưng lập tức bà ta lại gật đầu, vào những lúc như thế này bà ta cần một người ở bên cạnh để trút bầu tâm sự.

Văn Linh nói: "có thể nói với con không, cho dù con không giúp được gì thì cũng có thể chia sẻ một chút với mẹ. "

La Tuệ Ninh nói: "Con có thể ở bên mẹ nhiều hơn là tốt rồi, mẹ không sao. "

Văn Linh nói: "Có phải chuyện Hương Sơn biệt viện hay không, con nghe Hạo Nam nói sự kiện đó khiến mẹ rất phiền. "

La Tuệ Ninh cười nói: "Con đừng nghe nó nói bừa. "

Văn Linh nói: "Con cảm thấy Hương Sơn biệt viện căn bản không tính là đại sự, người ở trên đời mang quá nhiều động cơ và mục đích, nhưng bất kể bọn họ dụng tâm hiểm ác như thế nào thì chúng ta chỉ cần tâm tình đạm bạc, không để ý tới họ, tránh xa loại người như vậy, rời xa thị phi thì phiền toái tự nhiên cũng sẽ rời xa chúng ta. "

La Tuệ Ninh thở dài, bà ta cho rằng những lời này của con gái là bị ảnh hưởng của phật môn.

Văn Linh nói: "Mẹ, mẹ nên nhìn thoáng một chút, chuyện đã xảy ra thì rất khó thay đổi, thật ra có xấu đến mấy thì sao?Chỉ cần là người sống trên đời thì khó mà tránh khỏi được những phiền não. "

La Tuệ Ninh nói: "Tiểu Linh, con hiện tại nói chuyện tràn ngập hương vị xuất thế, cứ như đã nhìn thấu hồng trần ấy. "

Văn Linh nói: "Con trải qua sinh sinh thế thế, chìm chìm nổi nổi, sớm đã nhìn thấu tất cả rồi. "

La Tuệ Ninh con gái con gái, tuy rằng liền gần trong gang tấc nhưng trong lòng lại cảm thấy cách nhau rất xa, bà ta nói khẽ: "Tiểu Linh, con định sau này sẽ thế nào. "

Văn Linh nói: "Con hiện tại sống rất vui, sống vì bản thân, mỗi ngày đều rất chân thật. "

La Tuệ Ninh có chút không rõ của cô ta của cô ta, chẳng lẽ con gái đang nói nó trước đây đều sống vì người khác ư? Nhớ tới tao ngộ bất hạnh của con gái, nhớ tới khúc mắc tình cảm giữa cô ta và Đỗ Thiên Dã, La Tuệ Ninh không khỏi lại thở dài.

Văn Linh nói: "Mẹ, áp lực của mẹ thật sự quá lớn, hay là con và mẹ ra ngoài du lịch, thuận tiện thư giãn luôn. "

La Tuệ Ninh lắc đầu: "Không đi được, hội từ thiện xảy ra vấn đề, mẹ đã xem nhẹ tình huống bên đó rồi, hiện tại đã xảy ra phiền toái rất lớn, là người sáng lập của hội từ thiện, mẹ phải gánh vác một số trách nhiệm, mẹ lo chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cha con. "

Văn Linh nhíu mày: "Vấn đề gì thế?"

La Tuệ Ninh lúc này mới nói với cô ta chuyện xảy ra ở hội từ thiện.

Văn Linh nói: "Không tìm thấy Diêu Hồng Hi, có thể tìm người nhà của cô ta. "

La Tuệ Ninh nói: "Chú Trần con buổi chiều gọi điện thoại tới, cũng vô cùng lo lắng, hắn cũng không biết gì về những chuyện mà Diêu Hồng Hi làm, hiện tại cũng đang tìm cô ta. "

Văn Linh lạnh lùng nói: "Bọn họ là vợ chồng thì sao lại không biết. "

La Tuệ Ninh nói: "Thôi, loại chuyện này mẹ vốn cũng không nên nói, nói ra chỉ tổ khiến nhiều người phiền não hơn. "

Văn Linh nói: " Đám người này đều là hạng vong ân phụ nghĩa, bọn họ lúc trước tiếp cận cha mẹ, đơn giản là muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Văn gia mà thôi, chỉ cần bọn họ gặp phiền toái thì lập tức tránh xa. " Văn Linh nói tới đây thì trong hai mắt hàn quang hiện ra.

La Tuệ Ninh nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cũng không rùng mình, sợ đến nỗi nắm chặt hai tay con gái: "Tiểu Linh, tiểu Linh. "

Văn Linh được bà ta gọi, ánh mắt lập tức trở nên dịu đi, nói khẽ: "mẹ, con chỉ thấy bất bình cho mẹ thôi. "

La Tuệ Ninh nói: "Về sau mẹ không muốn quản chuyện gì nữa, cũng không muốn hỏi gì nữa. " bà ta nhắm mặt lại, giống như đang nhập định.

Văn Linh vỗ nhẹ lên mu bàn tay mẹ, đứng dậy nói: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con ra ngoài một chuyến. "

Trương đại quan nhân căn bản không ngờ Văn Linh sẽ chủ động tìm tới mình, nhìn thấy Văn Linh đứng trước cửa, Trương Dương có chút trợn mắt há hốc miệng, Văn Linh vẫn là bộ dạng yếu đuối đó, mặc váy dài màu xám, đi giày vải, thoạt nhìn giống như thuộc thuộc thời đại hiện tại.

Văn Linh chắp tay sau lưng, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Trương Dương: "Không ngờ tôi sẽ đến đây phải không?"

Trương đại quan nhân nhếch môi bật cười: "Chị Linh, hôm nay ngọn gió nào thổi chị tới đây vậy!"

Văn Linh thản nhiên trả lời: "Gió độc!" Cô ta đi tới cửa lớn.

Trương đại quan nhân nghiêng người để cô ta đi vào.

Văn Linh nhìn chung quanh sân, hai tay vẫn chắp sau lưng, Trương đại quan nhân lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô ta, hiện tại Văn Linh không khác gì người bình thường, với tu vi của Trương Dương, nếu cô ta cố ý che giấu võ công thì chắc có thể phát giác được.

Trương Dương nói: "Chị Linh vào nhà ngồi đi. "

Văn Linh lắc đầu, xoay người nhìn Trương Dương rồi nói: "Tôi tới tìm cậu là vì hai chuyện. "

Trương Dương cười nói: "Chị cứ nói!"

Văn Linh nói: "Lần trước cậu phế bỏ võ công của tôi, lại động tay chân trong cơ thể tôi, gần đây ngực của tôi thường xuyên ngâm ngẩm đau, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cậu có phải nên giải quyết phiền não này cho tôi hay không. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Chị Linh dám để cho tôi bắt mạch không?"

Văn Linh ngồi xuống trước bàn đá, để cổ tay lên trên đó.

Trương đại quan nhân không thể không bội phục dũng khí của Văn Linh, tuy rằng hắn từ hành động của Văn Linh đã phán đoán ra, khả năng cô ta khôi phục võ công không tính là lớn, nhưng muốn xác định điểm này thì vẫn cần chứng thực từ mạch đập. Văn Linh Văn Linh đã khôi phục võ công, cô ta chắc sẽ không thản nhiên để mình bắt mạch như vậy.

Trương Dương ngồi xuống đối diện Văn Linh, vươn ngón tay ra đặt lên trên môn của cô ta, từ mạch đập của Văn Linh cho thấy, cô ta căn bản không có gì khác biệt với người thường.

Văn Linh nói: "Có phải rất lo lắng tôi đã khôi phục võ công hay không?" Trong giọng nói Của cô ta mang theo mấy phần trào phúng.

Trương đại quan nhân cười nói: "Có gì mà phải lo lắng? Ma cao một thước thì đạo cao một trượng. "

Văn Linh nói: "Thế giới hiện tại, thiện ác khó phân, hắc bạch không rõ, anh là ma, ai là đạo, cậu chưa chắc đã có thể phân rõ. "

Trương Dương nói: "Nhãn lực của tôi vẫn còn tốt lắm. " Ngón tay hắn tăng thêm chút lực đạo: "Muốn trừ chướng ngại trong cơ thể chị thì phải dùng nội lực thấu vào trong kinh mạch của chị, chị chẳng lẽ không sợ ư?"

Văn Linh nói: "Đối với một người đã chết quá nhiều lần, sinh và tử vốn không có gì phân biệt, tôi có gì mà phải sợ?"

*****

Trương Dương đưa một dòng nội lực vào trong kinh mạch của Văn Linh, nếu Văn Linh đã chủ động đề xuất yêu cầu thì tất nhiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để dò xét bí mật của cô ta. Hắn thản nhiên như không nói: "Nghe nói chị chuẩn bị quy y phật môn?"

Văn Linh nói: "Tôi chỉ là thích sự thanh tịnh của nơi đó, tôi không tin phật!"

Trương Dương cười nói: "Không tin phật lại suốt ngày lễ Phật. "

Văn Linh nói: "cậu phế võ công của tôi, cũng chặt đứt trần niệm của tôi luôn. "

"Chị đang trách tôi?"

Văn Linh lắc đầu: "Đây là chuyện mà trời cao đã chú định. "

Trương Dương nói: "Thật ra chị hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn một hút. "

Văn Linh nói: "cậu và tôi khác nhau. "

" Tôi là người thích ứng trong mọi tình cảnh, không chấp nhất như chị!"

Văn Linh lạnh lùng cười nói: "Người sống trên đời nếu không có một chút tín niệm thì như vậy có khác gì đã chết. "

Trương Dương nói: "Có tin linh hồn của người có thể xuyên qua thời không hay không?"

Nhìn nhìn vào hai mắt Trương Dương, cô ta gật đầu: "Nếu có thể lựa chọn thì tôi sẽ không sinh tồn ở một thế giới như thế này. " Cô ta cảm thấy thắt lưng bỗng nhiên đau nhức, thì ra là Trương Dương đã thúc giục nội lực chấn vỡ phụ cốt châm giấu trong cơ thể cô ta. Trương đại quan nhân thông qua một phen tra xét kinh mạch Văn Linh vừa rồi đã xác định võ công của cô ta vẫn chưa khôi phục, mới yên tâm giải trừ phụ cốt châm đã gieo vào trong người cô ta trước đó.

Văn Linh không hề bởi vì hắn giải trừ phụ cốt châm mà lộ ra nửa phần vui mừng, cô ta rút ray về, ánh mắt nhìn tòa trạch viện này rồi nói khẽ: "Tiên sinh tuyệt đối không ngờ sau khi ông ta ra đi lại có nhiều phiền toái như vậy. "

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại mới hiểu tiên sinh vì sao muốn đem tòa này trạch viện để lại cho tôi. "

Văn Linh nói: "ông ta đối với cậu không tồi. Để lại một tòa bảo tàng dưới đất cho cậu. "

Trương Dương nói: "Tiên sinh đối với tôi quả thực rất tốt. Đúng rồi, chị nói có hai việc, tôi đã giải quyết một việc cho chị rồi, còn việc còn lại là gì?"

Văn Linh nói: "Văn gia lại gặp phiền toái rồi. "

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Gì cơ?"

Văn Linh lúc này mới nói với Trương Dương chuyện của hội từ thiện, Trương Dương nghe xong không khỏi cau mày, xem ra phiền toái của Văn gia thật đúng là không ít.

Văn Linh nói: "Võ công của tôi bị cậu phế bỏ rồi, tuy rằng muốn giúp nhưng lòng có thừa mà sức không đủ, cho nên tất cả chỉ có thể nhờ vào cậu. "

Trương Dương nói: "Chị muốn tôi làm gì?"

Văn Linh nói: "Diêu Hồng Hi mất tích rồi, Lý Khải Phàm đó thì cũng nhận được tin tức mà đào tẩu. Văn gia muốn thoát khỏi phiền toái thì phải tìm được bọn họ. "

Trương Dương nói: "Chuyện này thật ra chị nên đi tìm huynh đệ của chị, hắn là cảnh sát, về phương diện tìm người thì có nghề hơn tôi. "

Văn Linh nói: "Hắn không có bản lĩnh của cậu, hơn nữa người của Văn gia cũng không thích hợp nhúng tay vào chuyện này. "

Trương đại quan nhân không khỏi cười khổ, con trai ruột không thích hợp nhúng tay. Bản thân hắn chỉ là con nuôi chẳng lẽ thích hợp hơn ư? Lời tuy rằng là nói như vậy, nhưng chuyện của La Tuệ Ninh thì hắn sẽ không chút do dự đi giúp.

Văn Linh nói: "Lý Khải Phàm có thể là không dễ tìm, nhưng tìm Diêu Hồng Hi chắc không khó. Chỉ cần tìm con trai bảo bối Trần An Bang của cô ta, dung Trần An Bang bức cô ta ra nói chuyện chắc không có vấn đề gì. "

Trương Dương nói: "Chị muốn tôi xuống tay với Trần An Bang ư?"

Văn Linh nói: "Cụ thể làm như thế nào thì tự cậu nghĩ, thân là con trai, cậu không thể trơ mắt nhìn mẹ nuôi của mình dính vào phiền toái được. "

Trương đại quan nhân phát hiện Văn Linh đã thay đổi rất nhiều, cô ta từ khi nào bắt đầu biểu hiện ra sự quan tâm đối với Văn gia như vậy? Trương Dương nói: "Có biết nơi này vừa mới phát sinh hung án hay không?"

Văn Linh nói: "Như thế nào?"

Trương đại quan nhân nói: "Bốn mạng người ở trước mắt tôi cứ vậy biến mất, hơn nữa tôi không hề phát hiện ra tung tích của hung thủ. "

Văn Linh lạnh lùng nói: "Võ công rất cao, cậu hoài nghi là tôi làm ư?"

Trương đại quan nhân cười cười không nói gì, trước khi gặp mặt Văn Linh. Hắn quả thực có hoài nghi như vậy, nhưng vừa rồi đã tra xét kinh mạch của Văn Linh, hắn đã có thể kết luận võ công của Văn Linh vẫn chưa khôi phục, cho nên hôm nay cô ta đăng môn đến thăm có thể giải thích được.

Văn Linh nói: "Chuyện của Hương Sơn biệt viện đã mang đến không ít phiền toái cho Văn gia, bốn người này bị giết, khiến chuyện trở nên càng phức tạp hơn, cậu cho rằng tôi thân là con gái của Văn gia lại chủ động mang tới phiền toái cho gia đình ư!"

Trương Dương nói: "Lúc trước tôi cũng cho rằng bốn người đó bị giết thì sẽ khiến chuyện trở nên phiền toái hơn, chuyện phát triển phát triển lại không giống như trong tưởng tượng của tôi, bốn người đó vừa chết, khiến sự chú ý của rất nhiều người tập trung tới bản thân việc di dời, có thể người ở sau lưng xách động chuyện này cũng không ngờ lại có sự nghịch chuyển như vậy. "

Văn Linh nói: "Nói như vậy, bốn người này chết cũng coi như là có chút giá trị. "

Cô ta xưa nay vẫn máu lạnh vô tình, Trương đại quan nhân đối với cô ta nói ra như vậy cũng không hề cảm thấy bất ngờ, Trương Dương thở dài nói: "Tôi chỉ là không ngờ, trên đời này lại có người ở thể ở dưới mắt tôi làm thành chuyện này. "

Văn Linh nói: "Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, võ công chi đạo vô cùng vô tận, lúc trước tôi còn tưởng rằng mình có thể tung hoành thiên hạ, nhưng không ngờ lại gặp phải cậu. " Tạm dừng tạm dừng một chút rồi nói: "Nếu cậu không tu luyện đại thừa quyết, cậu không phải là đối thủ của tôi. "

Trương đại quan nhân thản nhiên công nhận điều này, hắn cười nói: "tôi không bằng chị, tôi cũng không thể lòng không vướng mắc như chị, tạp niệm của tôi quá nhiều, cho nên không thể chuyên tâm vào võ học. Tôi thừa nhận, nếu không phải tôi có được đại thừa quyết trước chị một bước thì tôi chỉ sợ vĩnh viễn không phải là đối thủ của chị. "

Văn Linh nói: "Chuyện mà số mạng đã chú đinh, đó là duyên phận của cậu, cũng là tạo hóa của cậu. "

Trương Dương nói: "Có thể hỏi chị một vấn đề hay không, chị trước đây căn bản không hề biết võ, vì sao trong thời gian ngắn ngủn đột nhiên tăng mạnh như vậy?"

Văn Linh cười ha ha, cô ta lắc đầu nói: "Hà tất phải hỏi, cậu có thể giải thích võ công của mình đến từ đâu không?"

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, lông mày Văn Linh khẽ nhướn lên.

Trương Dương đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa có một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ ở đó, Tần Manh Manh mặc âu phục màu sữa xuống ô tô, nhìn thấy Trương Dương ra mởcửa thì cô ta cười cười rồi xoay người nói với hai bảo tiêu đang đi theo: "Các anh cứ chờ ở bên ngoài. " Tần Manh Manh biết kinh thành là chốn thị phi, đối với cô ta mà nói thì rất nguy hiểm, cho nên cô ta ở phương diện an toàn cũng bỏ không ít công phu. Bình thường cô ta ra vào đều có bảo tiêu đi theo, nhưng nhìn thấy Trương Dương, Tần Manh Manh đáy lòng đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn, cô ta tin Trương Dương có năng lực đảm bảo an toàn cho mình.

Đi theo Trương Dương vào trong sân, Tần Manh Manh mới nhìn thấy Văn Linh đã đến đây trước cô ta.

Từ khi Tần Manh Manh trở thành Hà Vũ Mông, vẫn là lần đầu nhìn thấy Văn Linh, Trương Dương thản nhiên như không giới thiệu: "Vị này là chị gái nuôi của tôi, Văn Linh. " Lại nói với Văn Linh: "Đây là Hà Vũ Mông, con gái của Hà Trường An tiên sinh. "

Văn Linh đứng dậy gật đầu với Tần Manh Manh: "Hạnh ngộ!"

Tần Manh Manh lễ phép nói: "Chào tiểu thư tiểu thư! Hy vọng sự có mặt của tôi không làm phiền mọi người. "

Văn Linh nói: "Hai người nói chuyện đi, những gì tôi cần nói đã nói xong rồi. " Cô ta nhìn thoáng qua Trương Dương, đầy thâm ý nói: "Chuyện tôi nhờ cậu, đừng có quên đó. "

Văn Linh đi rồi Tần Manh Manh mới nói: "Anh Dương, gần đây có bộ môn đang điều tra chuyện năm đó của cha em, đặc biệt tìm tới em để tìm hiểu chuyện hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, em lo bọn họ muốn mượn chuyện đó để chế tạo phiền toái. "

Trương Dương nói: "Đã có phiền toái rồi. "

Có chút có chút kinh ngạc anh một tiếng, Trương Dương kể lại chuyện đã xảy ra với cô ta.

Tần Manh Manh nói": Không ngờ chuyện này lại phiền toái như vậy. "

Trương Dương nói: "Chuyện không phải bởi vì Hà tiên sinh mà có, bọn họ vốn ý là bắt tay vào từ điều tra Hà tiên sinh, nhưng không ngờ điều tra ra vấn đề khác, tổng giám tài vụ của hội từ thiện Lý Khải Phàm tham ô một khoản tài chính lớn, sau khi biết hành vi phạm tội bại lộ thì hắn đã đào tẩu với một khoản tiền lớn. "

Tần Manh Manh nói: "Chuyện này liệu có Văn phu nhân ảnh hưởng cho Văn phu nhân hay không. "

Trương Dương nói: "Tất nhiên sẽ có ảnh hưởng, điều tra ngay từ đầu đã có tính hướng vô cùng rõ ràng. "

Tần Manh Manh áy náy nói: "Xin lỗi. "

Trương Dương cười nói: "Em vì sao phải xin lỗi. "

Tần Manh Manh nói: "Bởi vì chuyện của cha em mà đã mang tới cho Văn gia nhiều phiền toái như vậy. "

Trương Dương nói: "Bất kể có chuyện của Hà tiên sinh hay không thì phiền toái của Văn gia thủy chung sẽ xuất hiện. " Hắn nói những lời này không phải để an ủi Tần Manh Manh, lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn nhìn chuyện khá là toàn diện, mục đích người khác điều tra Hà Trường An chính là vì mang tới phiền toái cho Văn gia, trên ý nghĩa nào đó thì nếu không phải vì Văn gia thì có lẽ chuyện của Hà Trường An cũng sẽ không bị quan tâm tới vậy. Từ điểm này mà nói thì Hà Trường An chết rồi vẫn không được yên chính là do Văn gia.

Tần Manh Manh nói: "Ngày hôm qua em khi nói chuyện điện thoại với tiểu Hoan thì nó nói nhớ anh, còn hỏi anh lúc nào thì tới Mỹ thăm nó. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)