Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1176

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1176: Ưỡn thẳng lưng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương nói: "Tiểu Hoan càng lúc càng hiểu chuyện, với tuổi của nó mà một mình ở hải ngoại, thật sự là khiến cho người ta không yên lòng. " Trương đại quan nhân là cố ý nói ra những lời này, Tần Manh Manh nghe thấy vậy, mắt không khỏi đỏ lên, cô ta cúi đầu xuống.

Trương Dương nói: "Nhớ nó à?"

Tần Manh Manh không nói gì, nhưng hai mắt của cô ta đã hoàn toàn để lộ ra tâm sự của mình.

Trương Dương thở dài nói: "Không giấu gì em, đối với cách làm hiện tại của em, anh cũng không ủng hộ. Mặc kệ Hà tiên sinh là bị ai làm hại, em hiện tại vì báo thù cho ông ta mà không tiếc hy sinh tất cả của mình, nhưng em có nghĩ tới hay không, có lẽ anh để báo thù không chỉ hy sinh hạnh phúc và sinh mệnh của mình mà còn cả của tiểu Hoan nữa, nếu em có bất trắc gì, nó sẽ ra sao? Nó từ nhỏ đã không có cha, hiện giờ vừa mới có được tình thương của mẹ, chẳng lẽ em lại tàn nhẫn cướp đoạt đi tất cả ư!" Ngữ khí của Trương Dương nghiêm khắc trước giờ chưa từng có.

Tần Manh Manh cắn cắn môi nói: "Anh, em có thể làm gì được nữa? Cha em bị Tra Tấn Bắc hại chết, chứng cớ vô cùng xác thực, chẳng lẽ em trơ mắt nhìn kẻ thù tiêu dao mà thờ ơ ư?"

Trương Dương nói: "Điểm đáng ngờ trong việc Hà tiên sinh bị hại rất nhiều, Tra Tấn Bắc đối với hai mỏ vàng trong tay em đúng là mơ ước từ lâu, chuyện này sớm đã là sự thật mà mọi người đều biết, hai ngày trước anh đã gặp mặt Tra Tấn Bắc, hắn không phải kẻ ngốc, hắn trước mặt nói thẳng với anh rằng, không biết chuyện Hà tiên sinh bị hại, nếu hắn biết Hà tiên sinh bị hại, là nói gì cũng sẽ không tiếp nhận mỏ vàng châu Phi, trong chuyện này hắn rất có thể là bị Vu Đông Xuyên chơi xỏ. "

Tần Manh Manh nói: "Nhưng mỏ vàng cuối cùng vẫn lọt vào tay hắn, Tra Tấn Bắc tính tình âm hiểm, hắn làm chuyện xấu đương nhiên sẽ không thừa nhận. "

Trương Dương nói: "Vốn anh cho rằng cái chết của Hà tiên sinh chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng hiện tại lại phát hiện chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, gần đây có một số người đang làm văn quay chung quanh ông ta, cũng không phải là muốn điều tra bản thân Hà tiên sinh mà là nhắm vào Văn gia. "

Tần Manh Manh nói: "Cha em đã từng nói, giữa ông ta và Văn gia vẫn luôn phân rất rõ ràng, ông ta là thương nhân, bác Văn là người có chí hướng rất cao, kết giao giữa bọn họ chỉ giới hạn trong tình bạn, không có bất kỳ quan hệ kinh tế nào cả. "

Trương Dương nói: "Anh cũng tin điểm này, nhưng có người đang muốn lợi dụng tình bạn giữa bọn họ để làm văn, bọn họ không ngừng tra Hà tiên sinh, hy vọng tra ra vấn đề, vấn đề tra ra càng nhiều thì càng có thể tạo thành ảnh hưởng lớn hơn đối với cha nuôi của anh. "

Tần Manh Manh nói: "Chuyện Rõ ràng không có cơ sở mà bọn họ vì sao cứ muốn bàn lộng thị phi?"

Trương Dương nói: "Chính trị không chú ý thủ đoạn. " Hắn quay lại đề tài vừa rồi. " Phó Chính Thanh tuy rằng là bạn tốt của cha em lúc sinh tiền!" Nhưng hắn dù sao cũng là một thương nhân, thương nhân vĩnh viễn sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu. "

Tần Manh Manh nói: "Bác Phó giúp em không ít, nếu không có ông ta thì em cũng không thể thuận lợi trở lại trong nước, ông ta rất chú ý tới sự an toàn của em. "

Trương Dương nói: "Anh không biết hắn, cho nên không có quyền bình luận, nhưng có chuyện anh muốn nói với em, Phó Chính Thanh và An Đạt Văn của Thế Kỉ An Thái đi lại rất gần, anh rất hiểu An Đạt Văn, người này tuy rằng trẻ tuổi nhưng tính tình âm hiểm, lãnh khốc vô tình, hắn là người nắm quyền của An gia hiện tại, cha hắn An Đức Uyên là lãnh tụ của tín nghĩa xã Đài Loan, An Đức Uyên trước mắt đang lợi dụng tiền đen trong tay hắn để tham gia tổng tuyển cử bên kia, quan hệ của hắn và Hồng Ân Chính rất tốt, ở phía sau màn giúp Hồng Ân Chính thanh trừ không ít đối thủ chính trị, nghe nói Hồng Ân Chính rất có hy vọng được chọn làm tổng thống nhiệm kỳ tới. "

Tần Manh Manh nói: "Chuyện này có liên quan gì tới Bác Phó. "

Trương Dương nói: "Đối thủ lớn nhất của Hồng Ân Chính là Khưu Tác Lương. Mà Khưu Tác Lương đến từ gia tộc Khưu thị của Đài Loan, anh trai hắn Khưu Chỉ Đống là tổng tài đương nhiệm của Vương Triều Kim Cương, Khưu Chỉ Đống tại thương giới và chính giới đều từng phong quang vô hạn, mà Vương Triều Kim Cương có quan hệ mật thiết với Tra Tấn Bắc. "

Tần Manh Manh nói: "Anh là nói bác Phó đang lợi dụng em để thu mua cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương, ngoài mặt là báo thù, nhưng trên thực tế lại là muốn thông qua muốn thông qua em để đả kích gia tộc Khưu thị, từ đó giúp Hồng Ân Chính?"

Trương Dương nói: "Mục đích chân chính của họ thì anh không biết, nhưng anh biết trận thương chiến mà em đang khơi mào đang bị người có dụng tâm kín đáo nào đó lợi dụng. "

Tần Manh Manh nói: "Không có trận thương chiến này thì không thể tìm được kẻ hữu tâm kia!"

Ánh mắt Trương Dương sáng ngời, Tần Manh Manh thì ra không phải là không có phát giác gì, có lẽ cô ta đã sớm ý thức được Tra Tấn Bắc không phải hung phạm hại chết cha mình, cũng cảm thấy được nhóm người Phó Chính Thanh này mục đích giúp cô ta cũng không đơn thuần, nhưng cô ta vẫn nghĩa vô phản cố dấy lên trận thương chiến này, mục đích là muốn dụ hung thủ chân chính trồi lên mặt nước. Trương Dương biết Tần Manh Manh làm như vậy thì rất mạo hiểm. Hắn nói khẽ: "Chuyện Bảo hổ lột da không thích hợp với em, tình thế trước mắt vô cùng ác liệt. Tra Tấn Bắc cho rằng em một lòng muốn đối phó hắn, nếu tình trạng của Vương Triều Kim Cương bởi vì sự thu mua của em mà trở nên ác liệt thì hắn có lẽ sẽ làm ra chuyện bất lợi với em. Dụng tâm và mục đích của đám người đó Phó Chính Thanh không trong sáng, nếu bọn họ chỉ muốn từ giữa mưu lợi bất chính thì không tính là gì, nhưng nếu sau lưng bọn họ có người khác sai khiến thì tình cảnh của em sẽ vô cùng nguy hiểm. Ở trong nước không chỉ một mình anh biết thân phận chân chính của em, nếu chuyện này để lộ ra thì có thể sẽ gia tăng thêm rất nhiều phiêu lưu. "

Tần Manh Manh nói: "Em đã cân nhắc hết rồi. "

Trương Dương nói: "Anh không phải muốn khuyên em từ bỏ việc báo thù, nhưng tiểu Hoan trên thế giới này chỉ có một thân nhân là em, em nếu xảy ra chuyện gì thì có nghĩ tới sẽ tạo thành thương tổn như thế nào tới nó hay không? Nếu Hà tiên sinh vẫn còn sống thì anh tin ông ta cũng sẽ không tán thành ý muốn báo thù của em, ông ta từng nói với anh, ở trong lòng ông ta nguyện vọng lớn nhất chính là có thể nhìn thấy hai mẹ con em bình an, Manh Manh, anh có thể đáp ứng em, anh sẽ giúp em tìm ra hung phạm sát hại Hà tiên sinh, anh sẽ đòi lại công đạo này cho ông ta, em chỉ cần mau chóng mau chóng bên cạnh tiểu Hoan. "

Trong hai mắt Tần Manh Manh ánh lệ quang, trong lòng cô ta bởi vì những lời này của Trương Dương mà cảm động. Cô ta lắc đầu nói: "Anh Dương, anh đã giúp em quá nhiều rồi, hơn nữa chuyện này là gia sự của em, em không thể để anh làm thay. " Trương Dương nói: "Đừng quên em là em gái nuôi của anh, tiểu Hoan lại là con nuôi của anh, chuyện của em chính là chuyện của anh. "

" Không, chuyện này phải do em tự đi làm. "

Trong mắt Người ngoài thì Văn gia gần đây bị những sự kiện xấu quấn vào thân, Văn Quốc Quyền đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất lại lâm vào trong phiền toái không đáng có, cho tới bây giờ, Văn gia vẫn không hề tỏ tỏ thái độ, chẳng lẽ Văn Quốc Quyền thực sự bởi vậy mà không gượng dậy nổi ư?

Ở khu mới của thành phố Tân Hải, Văn Quốc Quyền và bí thư thị ủy Tĩnh Hải Kiều Chấn Lương sóng vai đi trên đi lớn, lúc hoàng hôn đột nhiên mây đen dầy đặc, mây đen buông xuống sát mặt biển, khiến cho người ta từ đáy lòng cảm thấy áp lực, mặt biển gió rất lớn. Gió thổi sóng dậy, sóng biển tầng tầng lớp lớp ùa vào đường ven biển, những đợt sóng lớn đập lên đê, hắt lên những bọt nước màu trắng. Hơi nước theo gió biển tràn khắp cả không khí, trong hô hấp cũng mang theo nhi ẩm thấp đặc hữu của gió biển.

Văn Quốc Quyền đứng trên đê lớn, nhìn biển vô biên vô hạn, nói khẽ: "Xây dựng khu mới của Tân Hải đã có quy mô ban đầu, Chấn Lương, anh sau khi đến đây thực sự đã mang đến biến hóa rất lớn cho nơi này. "

Kiều Chấn Lương bật cười: "Thời gian tôi đến đây rất ngắn, trước mắt vẫn đang trong quá trình làm quen với tình huống. tôi đối với Tân Hải vẫn chưa tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hoi, thật ra tôi trước khi tới Tân Hải. Các mặt công tác của Tân Hải vẫn được tiến hành không tồi, cho nên điều tôi cần phải làm chính là noi theo phương châm chính sách trước đây, bảo đảm chính sách đã được quy hoạch của Tân Hải có thể được thực hiện. Đây cũng không phải là tôi khiêm tốn, là của tôi tôi quả thực không có công lao gì. "

Văn Quốc Quyền nói: "Làm việc khiêm tốn vẫn luôn là phong cách của anh, hiện tại cán bộ giống như anh dã càng lúc càng ít. "

Kiều Chấn Lương nói: "Khiếm tốn cũng phân làm hai loại, một loại khiêm tốn khi thấy ý, một loại là khiêm tốn khi đắc ý, cái trước là hành động bất đắc dĩ, cái sau mới là được thực sự hiếm có, tôi sở dĩ khiêm tốn là vì tôi cảm thấy mình không có vốn để làm cao. "

Cười ha ha cười ha ha, y chắp hai tay, nheo mắt lại nhìn về phía xa, muốn nhìn thấy điểm cuối của mặt biển.

Kiều Chấn Lương thuận theo ánh mắt của y mà nhìn, nói khẽ: "Vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối, tầm mắt của mỗi người đều có hạn. "

Văn Quốc Quyền nói: "Cho nên muốn nhìn ra chỗ xa thì không thể dừng bước được, nếu chúng ta dừng lại không tiến tới thì tầm mắt của chúng ta sẽ trì trệ không tiến. "

Kiều Chấn Lương nói: "Một ngày nào đó sẽ không đi được nữa. "

Văn Quốc Quyền tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Chỉ cần đi được thì nhất định phải đi tiếp. " Nói xong câu đó, y tạm dừng một chút rồi quay sang nhìn Kiều Chấn Lương nói: "Cám ơn!"

*****

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Không cần cám ơn tôi, Thiên Trì tiên sinh vẫn luôn là thư pháp gia mà tôi kính nể nhất, phong phạm làm người của ông ta vẫn luôn khiến tôi kính ngưỡng, tuy rằng tiên sinh lúc sinh tiền quan hệ rất bình thường với tôi, nhưng cái này không hề ảnh hưởng tới địa vị của ông ta trong mắt tôi, hiện tại tiên sinh cưỡi hạc về tây, lại có người bôi nhọ ông ta, tôi tất nhiên không thể đồng ý. Tôi chỉ là xuất phát từ thân phận của một người yêu thích thư pháp, cầu một phần công đạo cho tiên sinh, không có ý gì khác cả. "

Văn Quốc Quyền lại nói: "Tôi hiểu. "

Kiều Chấn Lương không nói gì tiếp, y sao mà không hiểu chứ? Văn Quốc Quyền đột nhiên tới Tân Hải thị sát, tuyệt đối không phải là đơn giản làm việc công, điểm xuất phát của mình rốt cuộc là gì thì sao có thể qua được mắt của Văn Quốc Quyền.

Văn Quốc Quyền nói: "Làm quan quan trọng nhất chính là hai chữ trong sạch, cũng chỉ có hai chữ này mới có thể giúp chúng ta có thể ưỡn thẳng lưng. "

Bật cười bật cười: "Nhưng trên đời tràn ngập quá nhiều người lẫn lộn đen trắng, bọn họ không thể gặp ánh mặt trời, cho nên trong sạch đối với bọn họ mà nói thì như lâm đại địch, bọn họ sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn để bôi nhọ người khác, làm lẫn lộn sự nghe nhìn của người khác. "

Văn Quốc Quyền nói: "Chính bởi vậy mà chúng ta mới càng phải tiến tới phía trước, chúng ta phải ưỡn thẳng lưng, bởi vì cái mà quốc gia cần là một số người đường đường chính chính, là một đám người trong sạch!

Kiều Chấn Lương nhìn mặt biển dậy sóng, vẻ mặt của y tuy rằng bình tĩnh, nhưng tâm tình của y lúc này lại bởi vì những lời này của Văn Quốc Quyền mà nhộn nhạo, Văn Quốc Quyền không chỉ biểu đạt tín niệm của y, cũng đang biểu lộ lòng tin siêu cường của y một cách triệt để, Kiều Chấn Lương nói: "Lúc tôi mới quyết định tòng chính, cha tôi từng hỏi tôi, con làm quan là vì cái gì? Anh đoán xem lúc ấy tôi trả lời ông ta thế nào?"

Văn Quốc Quyền dùng nụ cười và sự trầm mặc của mình để biểu đạt sự chờ mong.

Kiều Chấn Lương nói: " Tôi nói, làm quan là để kế thừa sự nghiệp của ông ta, để chứng minh tôi có môt ngày sẽ vượt qua ông ta. Tôi vẫn nhớ rõ những lời mà ông ấy nói lúc đó, làm quan không phải vì kế thừa gì cả, cũng không phải là để chứng minh gì cả, làm quan là một loại trách nhiệm, quyền lực nặng bao nhiều thì trách nhiệm nặng bấy nhiêu, làm cán bộ đảng thì đầu tiên phải có tín niệm kiên định. " Y ngẩng đầu nhìn Văn Quốc Quyền: "Trong Chúng ta đa số người đều luôn miệng muốn thực hiện đường lối của đảng, nhưng rất nhiều người trong lòng thậm chí không có nổi một khái niệm tối thiểu, tôi thủy chung cho rằng tín ngưỡng là nhân tố chủ yếu để thúc đẩy hành động. " Nói tới đây y bật cười: "Nhìn ra được anh rất rõ ràng và kiên trì tín ngưỡng, ở phương diện này thì chúng ta có một điểm chung. "

Văn Quốc Quyền cũng cười, y tới Tân Hải chính là để tìm kiếm điểm chung này.

Kiều Chấn Lương nói: "Trong thể chế luôn sẽ gặp những địch nhân bất ngờ, bất kể anh cẩn thận tới cỡ nào, bất kể anh quang minh chính đại không thẹn với lương tâm tới cỡ nào thì luôn luôn sẽ có người tìm anh gây phiền toái, bởi móc sai lầm của anh, thất phu vô tội hoài bích có tội, ở trong quan trường sẽ diễn biến thành một loại pháp khác, một khi có người nhìn trúng vị trí của anh, như vậy hắn sẽ coi anh là chướng ngại. Để thuận lợi đi tiếp trên con đường này, hắn sẽ tìm cách loại bỏ chướng ngại này. "

Văn Quốc Quyền thở dài nói: "Từ xưa đến nay phân tranh quyền lực trên quan trường là không thể tránh khỏi, tuy rằng nói phát triển và đấu tranh thường thường là không thể tách rời, nhưng rất nhiều đấu tranh trên quan trường lại mang đến một loại nội háo, chính là một loại tụt hậu, rất nhiều quan viên trong chúng ta đã trút xuống quá nhiều tinh lực vào loại phân tranh quyền lực này, lại xem nhẹ cái bọn họ phải làm là dùng quyền lực trong tay để làm chút gì đó cho xã hội? Mưu cầu gì đó cho người dân? Trong mắt chỉ nhìn thấy quyền lực mà xem nhẹ trách nhiệm cũng quan trọng như quyền lực. "

Kiều Chấn Lương tràn đầy cảm xúc thở dài: "Quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, cây cao thì gió cả, nhớ rõ trước đó tôi cũng từng gặp phải một trận nguy cơ, nguy cơ lần đó khiến tôi nản lòng thoái chí, cơ hồ muốn vứt bỏ kiếp sống chính trị của tôi. "

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Để ba phần gió êm sóng lặng, lui một bước là biển rộng mênh mông, những lời này không phải là nói với những người triệt để rút lui, trong quan trường nhường và lui đều nói một cách tương đối thôi, đại biểu cho một loại kỹ xảo chứ không phải là triệt để bỏ quyền, bỏ quyền chính là nhận thua rồi. " Y ý vị thâm trường nhìn Kiều Chấn Lương một cái rồi nói: "Tôi vẫn cho rằng anh không phải là người dễ dàng chịu thua, sự thật chứng minh anh quả nhiên đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất trong sĩ đồ. "

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Nhường nhịn tuyệt không có nghĩa là nhận thua, nhận thua và trốn tránh không chỉ hy sinh quyền lực của mình, đồng thời cũng hy sinh lợi ích của người dân, đây là vì sao chúng ta phải giữ vững nguyên tắc. "

Văn Quốc Quyền ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, giọng nói của y trầm thấp: "Đi trong quan trường lâu như vậy, có những lúc trong lòng tôi cũng sinh ra sự mệt mỏi, đến vị trí của tôi rồi, thật ra nhân sinh cũng không cần chứng minh quá nhiều nữa, tôi thậm chí cũng từng muốn về hưu, nhưng tôi sau khi có ý niệm này thì lập tức hỏi lại bản thân, nếu tôi từ bỏ thì có ai thích hợp với vị trí này hơn tôi, có ai sẽ làm tốt hơn tôi?" Văn Quốc Quyền lắc đầu: "Tôi không tìm thấy. " Y mở mắt ra, gió biển tựa hồ lại to hơn.

Vẻ mặt của Văn Quốc Quyền vô cùng kiên nghị: "Có lẽ có người sẽ nói tôi tự đại, tôi không phải là tự đại, mà là tự tin, tôi có gan nói ra những lời này là thành lập trên cơ sở hiểu rõ bản thân, tôi biết rõ tương lai nên làm gì!" Ánh mắt sắc bén của Văn Quốc Quyền tựa hồ có thể xuyên thấu mây đen trên không trung.

Kiều Chấn Lương từ trong ánh mắt của Văn Quốc Quyền tìm được lòng tin đó, y trong khoảnh khắc đã đọc hiểu được tín niệm của Văn Quốc Quyền, nói khẽ: "Tôi tin!"

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Anh cũng là người tràn ngập tự tin, chúng ta có mục tiêu và tín niệm giống nhau. "

Hạt mưa to như hạt đậu theo gió lốc quấn tới, Kiều Chấn Lương nói: "Trong thời kỳ đặc thù này, chúng ta chẳng những tín niệm giống nhau mà còn cùng phải trải qua một trận mưa gió. "

Một đạo thiểm điện xé rách mây đen trên trời, đồng thời chiếu sáng khuôn mặt của Văn Quốc Quyền và Kiều Chấn Lương, vẻ mặt của bọn họ lúc này tràn ngập sự vui mừng.

Trần An Bang điều khiển một chiếc vương miện nàu đen rời khỏi bãi đỗ xe dưới đất của tòa nhà khoa học kỹ thuật Hoành Vũ, hắn rất ít khi xuất hành lặng lẽ như vậy, chỉ trong bãi đỗ xe đã đỗ một chiếc Ferrari, một chiếc Porche của hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn xuất hành trầm thấp.

Chiếc xe này không phải của Trần An Bang, sau khi hắn lái khỏi bãi đỗ xe thì rất cẩn thận quan sát phía sau mình một chút, xác định không có ai theo dõi thì lúc này mới yên tâm lái vào đường lớn.

Trần An Bang không biết trong bãi đỗ xe đã sớm có người đang ở đó ôm cây đợi thỏ, hắn vừa xuất hiện thì đã bị theo dõi.

Trương đại quan nhân từ chỗ Văn Linh biết được La Tuệ Ninh gặp phiền toái thì quyết định theo dõi Trần An Bang để tìm ra nơi hạ lạc của Diêu Hồng Hi. Trương đại quan nhân tuy rằng võ công cao siêu, nhưng ở phương diện theo dõi thì không phải là cường hạng, hiện tại hắn đã phân rõ giới hạn với phía Quốc An, cho nên Trương đại quan nhân nghĩ tới nghĩ lui liền tìm thám tử tư Lưu Minh, thằng cha này năm đó từng theo dõi mình và Cố Giai Đồng, sau khi bị Trương Dương trừng phạt cho một trận thì cũng học khôn ra không ít, đối với nhiệm vụ mà Trương Dương giao cho hắn thì tất nhiên dồn hết sức đi làm.

Sau khi Trần An Bang lái xe rời khỏi thì Lưu Minh lập tức gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương ở cửa ra thứ hai đuổi kịp xe của Trần An Bang.

Sau khi Lưu Minh xác định Trương Dương đã đuổi kịp xe vương miện của Trần An Bang thì cũng xuất phát theo, hắn rất nhanh đã xác định hai việc, một là Trần An Bang không hề có kinh nghiệm phản theo dõi, hai là trừ bọn họ ra thì không hề có người khác theo dõi Trần An Bang.

Trương Dương và Lưu Minh thay nhau theo dõi, ô tô của Trần An Bang cuối cùng cũng đỗ ở trạm tàu điện ngầm Chính Ngôn, nhìn ra được thằng ôn này khá cẩn thận, đã dùng tới tất cả thủ pháp phản theo dõi xem được trên điện ảnh.

Lưu Minh và Trương đại quan nhân sau khi xác định phương thức theo dõi thì để Lưu Minh tiếp tục theo dõi sát.

Trương Dương thì lái xe tới mục đích của Trần An Bang.

Trần An Bang cuối cùng cũng xuống xe ở Đông Lai các hạ, ra khỏi tàu điện ngầm.

Trương đại quan nhân điều khiển xe Santana đỗ sẵn ở lối ra, Lưu Minh mở cửa xe ngồi vào cười nói: "Xe taxi Phía trước đấy. "

Trương Dương nói: "Có bị hắn phát hiện hay không?"

Lưu Minh nói: "Thằng ôn này không có kinh nghiệm, nhưng lại rất cẩn thận, kinh nghiệm phản theo dõi của hắn chắc là đều học được trong phim. "

Trương Dương vừa lái xe vừa nói: "Từ hành động của hắn cho thấy thằng ôn này khẳng định có quỷ. "

Lưu Minh nói: "Anh theo dõi hắn rốt cuộc là để tìm ai. "

Trương đại quan nhân không hề giấu diếm, nói ra chuyện của Diêu Hồng Hi. Lưu Minh nghe xong thì có chút kỳ quái: "Đề cập liên quan tới chuyện lớn như vậy thì vì sao không có công an theo dõi hắn?"

Trương Dương lại nhìn rất thấu chuyện này, hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh tuy rằng xảy ra phiền toái lớn như vậy, nhưng đối phương không phải là nhắm vào Diêu Hồng Hi, bọn họ muốn thông qua chuyện này để chế tạo văn vẻ, cuối cùng chỉ về phía Văn gia!" Huống chi trong sự kiện này người ôm tiền bỏ trốn là Lý Khải Phàm, Diêu Hồng Hi chắc cũng là người bị hại.

*****

Xe taxi lái vào ngõ nhỏ phía trước, Lưu Minh ra hiệu cho Trương Dương đỗ xe ở gần đó, không tiếp tục đi vào, hắn rất quen thuộc với đường của kinh thành, nếu tiếp tục theo dõi thì rất có thể sẽ bại lộ.

Trương Dương nói: "Nhưng nơi này có nhiều nhà như vậy, chúng ta sao biết hắn vào nhà nào. "

Lưu Minh nói: "Không vội, xe taxi sẽ từ ngõ này lái ra. "

Hai người xuống xe tới ngõ phía trước, vừa hay nhìn thấy xe taxi xe taxi từ bên trong đi ra, Lưu Minh vươn tay chặn xe lại, không đi vào mà đưa cho lái xe năm mươi đông, thấp giọng thì thầm vài câu với lái xe, rồi lái xe nhanh chóng rời đi.

Lưu Minh mỉm cười trở lại Trương bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: "Số 19!"

Trương Dương có chút tò mò nói: "Anh sao biết hắn nhất định sẽ đi ra từ cái ngõ từ trước?"

Lưu Minh nói: "Bên này là đường chính, hắn vòng về sẽ dễ bắt được khách hơn, lái xe taxi không có chút thông minh này thì có mà ăn không khí, tôi nếu không có chút nhãn lực này thì cũng sẽ đói chết. "

Trương đại quan nhân thầm cảm thán, xem ra nghề nào cũng có học vấn, mình tìm Lưu Minh giúp quả nhiên không lầm, hắn bảo Lưu Minh ở trong xe chờ, chuyện tiếp theo hắn sẽ tự mình giải quyết.

Trương Dương tìm được cửa số 19, từ bên ngoài nhìn ra được đây là một tứ hợp viện bình thường, từ bề ngoài cho thấy căn nhà này cũng có chút lịch sử, trước đây có lẽ thuộc về một vị võ quan thời Thanh, Trương đại quan nhân nhìn thấy hai bên không có ai, trước tiên ghé vào khe cửa nhìn vào bên trong, sau đó thì nhảy lên không. Vù một tiếng nhảy qua tường, người giống như một chiếc lá khô hạ xuống phía sau một cây đại thụ trong vườn

Trong vườn không có ai, gió thổi nhẹ, lá cây đỉnh đầu kêu loạt xoạt, Trương đại quan nhân giỏng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy trong nhà chính truyền ra tiếng người, Trương Dương dán sát vào tường phía tây mà đi, rùn người tới trước phía trước cửa sổ nhà chính.

Bên trong truyền đến giọng nói của Trần An Bang: "Mẹ, mẹ về nhà đi. "

Một giọng nữ khóc nức nở nói: "mẹ nếu giờ đi về thì cha con kiểu gì cũng giết mẹ. "

Trần An Bang cười cười an ủi bà ta: "mẹ, sao lại vậy được, cha con tuy rằng tính tình không tốt nhưng ông ấy cũng hiểu pháp luật, không thể làm ra chuyện như vậy được. "

Diêu Hồng Hi rưng rưng nói: "An bang!" mẹ không thể về được, hội từ thiện xảy ra vấn đề lớn như vậy, Lý Khải Phàm đó là thông qua mẹ giới thiệu mà được gia nhập, hắn cuỗm đi nhiều tiền như vậy, giờ gặp phải phiền toái lớn rồi. "

Trần An Bang nói. " Chuyện của hắn thì có liên quan gì tới mẹ? Mẹ tuy rằng giới thiệu hắn gia nhập hội từ thiện, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, hắn rốt cuộc là hạng người gì thì mẹ làm sao mà biết, hắn xảy ra vấn đề thì không có lý do gì bắt mẹ phải gánh vác trách nhiệm được. "

Diêu Hồng Hi nói: "Nhưng lúc trước là mẹ đồng ý cho hắn lấy tiền từ thiện đi đầu tư kinh doanh. "

Trần An Bang nói: "Chuyện bé xíu thôi mà, cùng lắm thì đền cho họ ít tiền là được, con cũng không phải là không có tiền. "

Diêu Hồng Hi lắc đầu: "An bang, chuyện này không phải vấn đề về tiền, mà là mẹ đã gây ra phiền toái, có người mượn chuyện này tìm Văn gia gây phiền toái, cha con và bác Văn của con là tương giao tâm đầu ý hợp, hắn... hắn sao chịu tha thứ cho mẹ. " Nói tới đây Diêu Hồng Hi không nhịn được khóc thành tiếng.

Trần An Bang nhìn bộ dạng của mẹ thì không khỏi thở dài: "Mẹ, mẹ hiện tại khóc thì có ích lợi gì? Chuyện đã ầm ĩ tới nước này, trốn tránh cũng không phải là biện pháp. "

Diêu Hồng Hi nói: "Lần này mẹ đã làm sai chuyện, không chỉ liên lụy Văn gia, có thể sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cha con. " bà ta hiện tại mới cảm thấy hối hận vô cùng.

Trần An Bang nói: "Mẹ, hội từ thiện tuy rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng người khác muốn tìm Lý Khải Phàm, mục đích cuối cùng vẫn là Văn gia, không có ai cường điệu nhắc tới chuyện của mẹ, cho nên con cảm thấy mẹ không cần phải lo lắng, cho dù tìm tới mẹ thì mẹ cứ chối bay chối biến, mẹ tuy rằng là hội viên của hội từ thiện, nhưng người quản lý thực sự của hội từ thiện là La Tuệ Ninh, lần này người xảy ra vấn đề là Lý Khải Phàm. "

Diêu Hồng Hi ngừng khóc, bà ta nghe ra con trai trong lời nói đang ám chỉ cho mình, nói khẽ: "Con là nói... mẹ chối bỏ sạch toàn bộ trách nhiệm ư!"

Trần An Bang nói: "Mẹ có phiền toái thì không sai, nhưng người gặp phiền toái lớn nhất trong sự kiện lần này nên là Văn gia, Văn gia đối với chuyện này cũng không thể thờ ơ được, bọn họ khẳng định sẽ phải ra mặt dàn xếp chuyện này, nếu bọn họ có thể thuận lợi dàn xếp thì tất nhiên sẽ không liên đới tới mẹ, nếu chuyện này càng lúc càng ầm ĩ thì mẹ cũng không việc gì phải sợ, cứ đổ hết chuyện cho Lý Khải Phàm, dù sao hắn cũng đã bỏ chạy với tiền rồi, công an chưa chắc có thể tóm được hắn ngay đâu, mà cho dù tóm được hắn thì con không tin hắn dám kéo cả mẹ vào. "

Diêu Hồng Hi có chút do dự: "Nhưng... nhưng mẹ nếu làm như vậy thì có phải có lỗi với cô La của con hay không?"

Trần An Bang nói: "Mẹ, trên đời này căn bản không có nghĩa khí chi thuyết đâu, ai coi trọng tình nghĩa thì thường thường chính là người gặp xúi quẩy, người phụ trách của hội từ thiện căn bản chính là La Tuệ Ninh, xảy ra chuyện thì cô ta đương nhiên phải gánh vác, chủ yếu, chẳng lẽ bắt mẹ ra gánh nỗi oan này. "

Diêu Hồng Hi nói: "Con trai, theo lời con nói thì mẹ chẳng phải là trước tiên nên trốn đi ư!"

Trần An Bang nói: "Chính bởi vậy mẹ mới không thể trốn, mẹ nếu trốn thì người khác khẳng định sẽ cho rằng mẹ có vấn đề, La Tuệ Ninh bên kia đương nhiên cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên người mẹ, mẹ trốn nên không thể đứng ra giải thích, đến lúc đó chẳng phải là câm điếc hoàng liên có khổ tự mình biết ư!"

Diêu Hồng Hi nghe con trai nói xong những lời này thì cảm thấy vô cùng có đạo lý, nhưng bà ta dẫu sao vẫn thấy áy náy, vẫn do dự có nên trở về hay không, nói khẽ: "Mẹ lo cha con... "

Trần An Bang nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ cha tuyệt đối không thành vấn đề, cha cũng rất lo lắng cho mẹ, con cũng không giấu được mẹ, cha bảo con mau tìm mẹ, còn nói chúng ta là một gia đình, bất kỳ chuyện gì cũng dễ nói, con biết ý cha, người một nhà thì đương nhiên phải đỡ cho nhau, mẹ nói có phải không!"

Diêu Hồng Hi nghe đến đây thì không khỏi cảm động tới rơi lệ, bà ta run giọng nói: "Mẹ nghe lời con, mẹ về... có điều... con cho mẹ thêm chút thời gian. "

Trương đại quan nhân ở bên ngoài nghe, trong lòng mắng thầm, Trần An Bang này quả nhiên không phải hạng tốt lành gì, không ngờ đoán chuẩn Văn gia lần này cần sẽ tiến thoái lưỡng nan.

Thật ra cái này cũng chẳng trách được Trần An Bang, dẫu sao Diêu Hồng Hi cũng hắn mẹ hắn, con trai nào mà không nghĩ cho mẹ? Từ cuộc đối thoại này của mẹ con bọn họ, Trương Dương cũng nhận được một tin tức quan trọng, cho dù là Trần Toàn cũng chưa chắc cam tâm tình nguyện để lão bà của mình đứng ra gánh vác trách nhiệm, nếu Văn gia có thể hóa giải chuyện này thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nếu như không thì chỉ sợ Diêu Hồng Hi thực sự sẽ chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm.

Trần An Bang ở lại chỗ mẹ khoảng một tiếng đồng hồ rồi đi, vừa mới ra tới cửa lớn thì đã sau lưng đã bị điểm trúng huyệt đạo, chính là Trương đại quan nhân kịp thời ra tay, Trần An Bang mềm nhũn ngã xuống, Trương Dương không đợi hắn ngã xuống đất đã đỡ lấy hắn. Lưu Minh vội vàng lái xe tới, Trương Dương nhét Trần An Bang vào trong cốp xe, cởi một chiếc giầy của Trần An Bang, đem từ giấy đã viết từ trước nhét vào trong giày rồi ném vào nhà.

Diêu Hồng Hi nghe thấy trong vườn có tiếng vật rời thì đi ra, nhìn thấy một chiếc giày, Diêu Hồng Hi vô cùng kỹ tính, liếc một cái là nhìn ra chiếc giày da đó chính là của con trai, cô ta cả kinh gọi: "An Bang, Bên ngoài không có ai lên tiếng trả lời.

Diêu Hồng Hi lao ra nhìn bên ngoài, nào có bóng dáng của con trai, cô ta quả nhiên là vừa kinh vừa sợ, vội vàng quay lại nhặt chiếc giày đó lên, từ bên trong tìm được một mẩu giấy. Mở ra xem, liền thấy bên trên viết: "Muốn con trai cô bình an trở về thì phải gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác, đừng để liên lụy tới người vô tội!"

Diêu Hồng Hi nhìn thấy hàng chữ này thì sợ đến nỗi thất hồn lạc phách, cô ta ý thức được con trai đã bị bắt cóc, suy nghĩ đầu tiên của Diêu Hồng Hi chính là muốn báo cảnh, trở lại trong nhà móc di động, sau khi di động có sóng thì cô ta thay đổi thay đổi chủ ý, nếu tùy tiện báo cảnh sát, chỉ sợ không những không cứu được con trai mà ngược lại có thể sẽ liên lụy tới tính mạng của con trai, cô ta run run rẩy rẩy bấm số di động của con trai.

Sau khi Điện thoại tút hai tiếng thì có người nhấc, Diêu Hồng Hi run giọng nói: "Alo. "

Giọng nói của Đối phương rất lạnh lùng: "Những gì viết trên tờ giấy cô đã hiểu chưa? Diêu Hồng Hi, tôi không muốn nói những lời thừa, nên làm như thế nào thì trong lòng cô minh bạch, chuyện của hội từ thiện cô biết mình nên làm gì rồi chứ?" Nói xong thì gác điện thoại.

Chứng thực con trai quả thực đã bị người ta bắt cóc, Diêu Hồng Hi chỉ cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng, thân thể của cô ta trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, trong lòng nặng như chì, cô ta bình tĩnh một chút, cố dồn lên chú khí lực, bống số điện thoại của Trần Toàn.

Văn Quốc Quyền vừa mới về nhà thì Trần Toàn tới bái phỏng, trong mắt Văn Quốc Quyền thì Trần Toàn tới cũng không bất ngờ, trong vấn đề của hội từ thiện vợ của Trần Toàn, Diêu Hồng Hi đã mang đến phiền toái rất lớn cho nhà họ, mà Trần Toàn thì là bộ hạ nhiều năm của mình, quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn không tồi không tồi!"

Từ sắc mặt của Trần Toàn có thể nhìn ra tâm tình của hắn cũng không tốt, Văn Quốc Quyền trước giờ luôn là người phân rõ sinh hoạt và công tác, y mỉm cười nói: "Trần Toàn tới đấy à, chúng ta vào thư phòng nói chuyện. " Tâm tình của Văn Quốc Quyền lúc này rất tốt, hắn không hề bị những chuyện xảy ra gần đây khốn nhiễu, cho dù là chuyện của hội từ thiện ầm ĩ như vậy, song Văn Quốc Quyền vẫn không cho rằng chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng quá lớn cho y.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)