Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1177

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1177: Sâu xa khó hiểu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một người có thể đi đến địa vị cao như Văn Quốc Quyền cũng không phải là ngẫu nhiên, chẳng những phải có năng lực chấp chính, phải phải có tâm thái siêu mạnh. Đây chính là chỗ Trần Toàn vẫn luôn bội phục Văn Quốc Quyền, người có thể làm được tới thản nhiên như không rất nhiều, nhưng có thể sau khi sóng to gió lớn tiến đến vẫn có thể bình tĩnh như Văn Quốc Quyền thì không có mấy ai, chỉ từ một điểm đơn giản là có thể nhìn ra Văn Quốc Quyền có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên.

Văn Quốc Quyền đoán được ý đồ đến của Trần Toàn là có liên quan tới chuyện của hội từ thiện, sau khi Trần Toàn ngồi xuống, cầm cốc chà lên nhấp một ngụm, tựa hồ muốn biểu hiện là mình vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Văn Quốc Quyền vẫn từ động tác rất nhỏ của hắn nhìn ra được sự bất đồng, nói khẽ: "Tìm tôi có chuyện gì à?" Tuy rằng là y mở miệng trước, nhưng lại ném quyền bắt đầu chủ đề cho Trần Toàn.

Trần Toàn gật đầu: "Chuyện của Hội từ thiện tôi thực sự rất xin lỗi, không ngờ Hồng Hi lại mang tới phiền toái lớn như vậy tới cho các anh, xin lỗi, đều là tại tôi quản giáo không nghiêm. "

Văn Quốc Quyền không khỏi bật cười: "Trần Toàn à, bổn ý mà bọn họ tổ kiến hội từ thiện là rất tốt, chỉ có điều thiện tâm của họ lại bị người hữu tâm lợi dụng mà thôi, chuyện nếu đã xảy ra rồi, hiện tại trách họ cũng vô dụng, thật ra trong lòng bọn họ cũng rất buồn, Trần Toàn, người xây dựng của hội từ thiện là chị dâu anh, cũng nên để cô ta đứng ra gánh vách trách nhiệm chủ yếu. "

Trần Toàn vội vàng lắc đầu: "Không, chuyện này đều là do Hồng Hi gây nên, nên để cô ta gánh vác trách nhiệm này, tôi đã nói qua với cô ta rồi, cô ta cũng đã nhận thức được sai lầm của mình một cách sâu sắc, vả lại bình thường ở phương diện quản lý hội từ thiện chị dâu cơ hồ là không nhúng tay vào, sao có thể để chị ấy gánh trách nhiệm. Tôi đã bảo Hồng Hi chuẩn bị thanh minh, buổi chiều sẽ mời một ít phóng viên tới để làm sáng tỏ chuyện này. "

Trong ánh mắt Văn Quốc Quyền lộ ra vẻ cảm kích, Trần Toàn không hổ là là bộ hạ đã đi theo y nhiều năm, ở vào lúc mưa giông gió bão này, Trần Toàn quả nhiên đã chủ động đứng lên gánh vác trách nhiệm, trong đáy lòng Văn Quốc Quyền thật ra đã sớm đoán trước được sẽ xuất hiện tình trạng trước mắt, chỉ có điều Trần Toàn không hề đứng ra sớm như trong tưởng tượng của y, cái này cũng không có gì là lạ, liên quan tới chuyện nhà, mỗi người đều sẽ phải trải qua một phen do dự và đắn đo, Trần Toàn cũng không ngoại lệ, hơn nữa chuyện này khẳng định sẽ tổn hại cực lớn tới thanh danh của Trần Toàn, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định tới quan đồ của hắn, cho nên Văn Quốc Quyền cũng không hề bức bách hoặc là làm ra ám chỉ gì, bắt Trần Toàn đứng ra hy sinh, nhưng biện pháp tốt nhất để giải quyết nguy cơ lần này chính là Trần Toàn đứng ra.

Cho nên những lời này Trần Toàn nói ra những lời này thì Văn Quốc Quyền từ đáy lòng cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng có chút cảm động, hy sinh trong đấu tranh chính trị là không thể tránh được, sự hy sinh của Trần Toàn hôm nay, theo thời gian sẽ được chứng minh là xứng đáng

Nhưng sự cảm động của Văn Quốc Quyền không hề kéo dài được lâu, Trần Toàn ngay sau đó lại nói khẽ: "Thằng bé An bang không hiểu chuyện, nhưng hắn không liên can tới chuyện của Hồng Hi. "

Văn Quốc Quyền cầm chén trà trước mặt lên, y không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn Trần Toàn, mà là chậm rãi nhấp ngụm trà: "Bọn nhỏ tốt nhất nên tránh xa khỏi chiến tranh. "

Trần Toàn nói khẽ: "Tôi chỉ có một đứa con trai, trong lòng tôi không có ai quan trọng hơn nó. "

Vẻ mặt của Văn Quốc Quyền vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt của y đột nhiên trở nên lạnh lùng, chậm rãi hạ chén trà xuống: "Trần Toàn, an bang xảy ra chuyện gì à?"

Không nói gì không nói gì, ánh mắt nhìn Văn Quốc Quyền, hắn quen Văn Quốc Quyền đã được rất nhiều năm rồi, hắn biết trí tuệ của mình không thể bằng được Văn Quốc Quyền, sau khi chuyện của hội từ thiện xảy ra thì hắn lâm vào trong mâu thuẫn, hắn quả thực muốn để vợ đứng ra gánh vác tất cả trách nhiệm, nhưng trước khi làm ra quyết định này này thì hắn lại do dự, hắn phải thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn chủ động tới trước mặt Văn Quốc Quyền cúi đầu nhận sai chính là con trai bị bắt.

Văn Quốc Quyền từ vẻ mặt của Trần Toàn đã minh bạch, y lạnh lùng nói: "Trần Toàn, chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm rồi?"

Trần Toàn vẫn cúi đầu không nói gì.

Văn Quốc Quyền nói: "Trở về suy nghĩ cho kỹ đi, nếu một người quá ích kỷ, như vậy trong mắt hắn, trên đời này tất cả mọi người đều ích kỷ. "

Sau khi Trần Toàn đi, Văn Quốc Quyền một mình vào trong thư phòng trầm tư hồi lâu, y vốn đang bởi vì Trần Toàn chủ động tỏ thái độ mà cảm động, hiện tại mới hiểu được, Trần Toàn sở dĩ đăng môn tỏ thái độ, là vì bị bức ép, Văn Quốc Quyền không khỏi cảm thấy mất mát, lại bởi vì mất mát mà cảm thấy thương tâm, bởi vì thương tâm mà phẫn nộ.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau khi được đồng ý, La Tuệ Ninh nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn Văn Quốc Quyền một mình ngồi sau bàn làm việc, bà ta lắc đầu, cầm ấm trà trên bàn lên thay nước ấm cho chồng rồi ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"

Văn Quốc Quyền nói: "Trần Toàn tỏ vẻ muốn cho Diêu Hồng Hi đứng ra gánh vác chuyện của hội từ thiện. "

La Tuệ Ninh nói: "Thôi, trong chuyện này em nên gánh vác trách nhiệm chủ yếu!" bà ta không phải sợ gánh vác trách nhiệm, mà là sợ mình đứng ra sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của chồng.

Văn Quốc Quyền nói: "Con trai hắn chắc là đã xảy ra chuyện, nếu không hắn cũng sẽ không quyết định gánh vác chuyện này. "

La Tuệ Ninh nhìn chồng, nhẹ nhàng cắn cắn môi.

Văn Quốc Quyền thở dài nói: "Một chuyện khiến anh nhìn rõ một người, anh vốn cho rằng sau khi nguy cơ này bùng nổ thì sẽ có người ngay lập tức đứng ra gánh vác chuyện này, hắn tuy rằng không lập tức đứng ra, nhưng anh vẫn tin tưởng hắn sẽ làm vậy, anh cảm thấy bất kỳ ai gặp loại chuyện này đều không thể không cân nhắc, dẫu sao liên quan tới người nhà, do dự là không thể tránh được. "

La Tuệ Ninh nói: "Quốc Quyền, anh tức giận làm gì, thật ra chuyện này cũng không phải là do Hồng Hi. "

Văn Quốc Quyền nói: "Văn gia Chúng ta cũng không sợ gánh vác trách nhiệm. anh làm quan nhiều năm như vậy, đã lúc nào vứt bỏ bằng hữu của mình chưa?"

La Tuệ Ninh nói: "Anh là nói Trần Toàn lần này là bị bức phải đứng ra?"

Văn Quốc Quyền nói: "Hắn không đứng ra tôi anh cũng sẽ không trách hắn, nhưng hắn hôm nay đến trước mặt anh nói ra những lời này, rõ ràng cho rằng cho rằng con trai hắn gặp chuyện không may có liên quan tới anh, uổng cho hắn ở bên cạnh anh công tác nhiều năm như vậy, con người của anh hắn vẫn không rõ ư? Anh đã bao giờ dùng thủ đoạn như vậy chưa?"

La Tuệ Ninh tới phía sau chồng, nhẹ nhàng vuốt ve hai vai y, nói khẽ: "Mỗi người đều sẽ nghĩ cho người nhà của mình, Trần Toàn khẳng định đang vô cùng mâu thuẫn, Quốc Quyền, anh không nên tức giận. Nhưng rốt cuộc an bang đã xảy ra chuyện gì?Ai đã lợi dụng Trần An Bang để bức Diêu Hồng Hi phải đứng ra gánh vác trách nhiệm?"

Văn Quốc Quyền nhíu mày, lắc đầu.

*****

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện của Hội từ thiện em không muốn để Diêu Hồng Hi đứng ra gánh vác, Quốc Quyền, em nghĩ tới nghĩ lui rồi, mình cũng nên đứng ra nói với công chúng. "

Văn Quốc Quyền nói: "Diêu Hồng Hi phải gánh vác vấn đề lần này. "

La Tuệ Ninh có chút kinh ngạc nhìn Văn Quốc Quyền, không rõ y vì sao lại nói như vậy.

Văn Quốc Quyền nói: "Rất nhiều vấn đề khách quan tồn tại khách quan, Diêu Hồng Hi sẽ không vô duyên vô cớ đề cử Lý Khải Phàm tiến vào hội từ thiện, Diêu Hồng Hi không phải kẻ ngốc, cô ta đương nhiên minh bạch hậu quả có thể mang đến do tham ô tiền quyên góp của hội từ thiện, có thể sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Trần Toàn, nhưng cô ta vẫn làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. " Văn Quốc Quyền tạm dừng một chút.

La Tuệ Ninh nói khẽ: "Chẳng lẽ những lời đồn bên ngoài đều là thật?"bà ta là đang nói chuyện Diêu Hồng Hi và Lý Khải Phàm đi lại thân mật, về quan hệ giữa hai người, bên ngoài sớm đã đồn thổi, chỉ có điều bản thân La Tuệ Ninh đối với tin đồn như vậy trước giờ đều cười trừ, nhưng từ trong những lời này của chồng, bà ta đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa ở bên trong.

Văn Quốc Quyền cười cười từ chối cho ý kiến: "Diêu Hồng Hi là nữ nhân không an phận!" Y không hề tiếp tục đề tài này, bởi vì y cảm thấy thân phận của mình không thích hợp để bình phẩm từ đầu đến chân về sinh hoạt cá nhân của người ta, tuy rằng y đã nắm giữ được chứng cớ vô cùng xác thực.

La Tuệ Ninh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của chồng, đột nhiên minh bạch y vì sao dưới tình trạng này vẫn có thể bảo trì được tâm thái không dao động, thì ra y đã sớm bày mưu nghĩ kế, chuyện của hội từ thiện y không hề để vào mắt, bởi vì y nắm chắc có thể bắt Diêu Hồng Hi đứng ra gánh vác trách nhiệm. Nếu đơn thuần xuất phát từ tình cảm thì La Tuệ Ninh thà để mình gánh vác hết tất cả trách nhiệm, nhưng bà ta phải bận tâm tới ảnh hưởng chính trị mà chuyện này có thể mang đến, nhân tố bất lợi có thể sinh ra.

Đi theo bên cạnh chồng nhiều năm, La Tuệ Ninh đã quen thuộc với chính trị hơn xa người bình thường, bà ta biết chính trị không thể giảng tình cảm, nhưng con người là động vật có tình cảm, rất nhiều lúc sẽ không tự chủ được mà bị tình cảm khốn nhiễu, nghĩ đến tình nghĩa thâm hậu nhiều năm như vậy của hai nhà Văn Trần, cuối cùng vẫn không qua được khảo nghiệm của một hồi mưa gió chính trị, La Tuệ Ninh không khỏi chán nản.

Văn Quốc Quyền nói khẽ: "Tuệ Ninh, giúp tôi anh hẹn gặp mặt Trương Dương. "

Trương đại quan nhân nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh thì ít nhiều có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng La Tuệ Ninh những ngày nay vẫn luôn cố ý bảo trì trầm mặc, cắt đứt liên lạc với ngoại giới.

La Tuệ Ninh nói: "Không phải mẹ tìm con, là cha nuôi con muốn gặp con. "

Trương đại quan nhân nói: "Ớ... mẹ nuôi, con rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?"

La Tuệ Ninh nói: "mẹ cũng không biết ông ấy tìm con làm gì, tóm lại là con cứ tới rồi sẽ biết. "

Trương Dương nói: "Hạo Nam có nhà không?" Hắn cũng không muốn cùng gặp mặt Văn Hạo Nam, tuyệt đối không phải là bởi vì hắn sợ Văn Hạo Nam, mà là không muốn xung đột với hắn.

La Tuệ Ninh nói: "Hắn và Sophia tới Hoàn Loan nghỉ phép rồi, ngày kia mới về. " bà ta đương nhiên minh bạch con trai nuôi đang nghĩ gì.

Trương đại quan nhân cười nói: "Song túc song tê, xem ra cách ngày bọn họ kết hôn chắc không còn xa nữa. "

La Tuệ Ninh thở dài, không nói gì, nhưng đã biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn sự không xem trọng của bà ta đối với cuộc hôn nhân này.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con buổi tối sẽ tới ăn cơm. "

La Tuệ Ninh nói: "Đúng rồi, tiểu Linh ở nhà, nó bảo con mời Trần Tuyết cùng tới. "

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, Văn Linh không ngờ chủ động mời Trần Tuyết, cô ta gần đây giống như thay đổi thành một người khác vậy, không biết cô ta muốn gặp Trần Tuyết là có mục đích gì?

Trương Dương vốn cho rằng Trần Tuyết sẽ không có hứng thú với lời mời này, nhưng không ngờ cô ta vui vẻ tiếp nhận.

Lý Vĩ lái xe tới Hương Sơn biệt viện trước một giờ, đón Trương Dương và Trần Tuyết.

Khi tới Văn gia, Văn Quốc Quyền đã ở nhà chờ, nghe nói khác tới, Văn Quốc Quyền mỉm cười đứng dậy.

La Tuệ Ninh dẫn Trương Dương và Trần Tuyết đi vào phòng khách, bà ta cường điệu giới thiệu với Văn Quốc Quyền: "Đây là Trần Tuyết mà em đã nói với anh, Thiên Trì tiên sinh đặc biệt rất thích cô ta, đã tặng tất cả tàng thư cho cô ta. "

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Tôi đã sớm nghe nói tới tên của cô rồi, nghe nói cô ở Thanh Hoa Viên theo Phùng Hoa Chương tiên sinh, Phùng tiên sinh quốc học thâm hậu, là nhân tài kiệt xuất trong nước đối với nghiên cứu lịch sử Tùy Đường của Trung Quốc, khi vào về giúp tôi gửi lời vấn an tới tiên sinh nhé. "

Trần Tuyết cười khẽ: "Chào Phó thủ tướng Văn, tôi sẽ chuyển lời của ngài tới tiên sinh. "

Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy rõ ràng cô gái này không giống người thường, trên người cô ta không hề có sự e lệ và sợ hãi trên người của những cô gái tầm thường, cho dù là đối mặt với mình, cô gái này vẫn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, phần tâm thái này chỉ sợ trong thiên hạ có có mấy nữ hài tử có thể làm được.

Trương đại quan nhân đi vào, gọi một tiếng cha nuôi.

Văn Quốc Quyền quay sang nhìn Trương Dương, y bật cười, không phải là vì Trương Dương gọi rất ngọt, mà là nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này nào có nửa phần khí chất của quan viên, Văn Quốc Quyền nói: "Gần đây trong nhà có nhiều chuyện như vậy mà không thấy cậu về nhà hỏi thăm một tiếng. "

Tuy rằng là trách cứ, nhưng những lời này lại khiến Trương đại quan nhân cảm thấy trong lòng ấm áp, những lời này rõ ràng là không coi mình là người ngoài, chỉ có người một nhà mới có thể nói như vậy, Trương Dương cười nói: "Con không phải là về rồi ư, cha nuôi, cha sẽ không giận con chứ?"

Văn Quốc Quyền nói với La Tuệ Ninh: "Cơm chiều chuẩn bị xong chưa?"

La Tuệ Ninh nói: "Nửa tiếng nữa thì ăn. "

Văn Quốc Quyền nói v Trương Dương: "Gần đây tôi mới vẽ một bức thư pháp, cậu giúp tôi thưởng một chút. "

Trương đại quan nhân đương nhiên minh bạch đây chỉ là một cái cớ, xem ra cha nuôi lần này tìm mình thực sự có việc cần bàn, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ, chuyện y muốn nói chắc không phải có liên quan tới Trần An Bang chứ? Trước mắt Trần An Bang bị hắn khống chế. Trần gia đến bây giờ vẫn chưa báo án, Diêu Hồng Hi cũng không ra mặt, bọn họ chắc hẳn đang cân nhắc đối sách. Trương đại quan nhân rất kiên nhẫn, có Trần An Bang trong tay, căn bản không cần lo phía Trần gia sẽ giở trò gì.

Trương Dương đi theo Văn Quốc Quyền tới thư phòng, Văn Quốc Quyền đưa cho hắn một bức tranh chữ. Trương đại quan nhân mở ra xem. Bên trên viết một hàng chữ: Hội đương lăng tuyệt đính! Bức tranh chữ này không hề có lạc khoản, nhưng Trương đại quan nhân vẫn liếc một cái là nhìn ra, bức tranh chữ này là bút tích của Kiều Chấn Lương, Trương đại quan nhân trên thư pháp có tạo nghệ rất sâu. Trên cơ bản tác phẩm mà hắn đã xem qua thì không bao giờ quên, Kiều Chấn Lương làm quan tuy rằng không thấp, nhưng trình độ thư pháp vẫn chỉ ở giai đoạn sơ cấp, bức tranh chữ này của y trong mắt người bình thường thì không tồi, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân thì Bức tranh chữ này có rất nhiều lỗi.

*****

Trương đại quan nhân cũng không nóng lòng bình phẩm về bức tranh chữ này, bởi vì hắn biết Văn Quốc Quyền đặc biệt gọi mình vào tuyệt đối không phải là để xem bức tranh chữ này cho y, Trương Dương cũng có nghe nói về quan hệ của Văn Quốc Quyền với Kiều gia, biết Kiều lão không thích Văn Quốc Quyền, không phải xuất phát từ ân oán cá nhân, mà là lý niệm chính trị của bọn họ tồn tại khoảng cách không nhỏ. Nhưng Văn Quốc Quyền vào lúc này đem bức tranh chữ này đưa cho mình xem, chắc là có dụng ý của y.

Văn Quốc Quyền hiểu rõ tiêu chuẩn thư pháp của Trương Dương, đối với quan hệ giữa hắn và Kiều Chấn Lương cũng hiểu rõ vô cùng, y biết chỉ cần lấy ra bức tranh chữ này là Trương Dương có thể nhận ra là ai viết. Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Cậu có thể nhìn ra bức tranh chữ này là ai viết không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Rất quen. "

Văn Quốc Quyền nói: "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu, người viết là một loại cảnh giới. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Thành công trèo lên đỉnh núi chỉ có rất ít người. "

Văn Quốc Quyền nói: "Trước khi lên được đỉnh núi thì đã vội vàng muốn đẩy người khác xuống, thậm chí chỉ mong người khác ngã tan xương nát thịt, nhưng khi hắn thực sự trèo lên được đỉnh núi rồi thì phát hiện đỉnh núi thì ra có thể để cho rất nhiều người đứng cùng, cậu đoán xem họ sẽ có cảm giác như thế nào?"

Trương Dương nói: "Cô độc!"

Văn Quốc Quyền nhìn Trương Dương, có chút thưởng thức gật đầu: "Cho nên khi người khác tranh đi cướp lại, chúng ta cứ tận lực đừng lựa chọn gia nhập chiến đoàn, có thể lựa chọn chờ đợi, có thể lựa chọn lối đi khác, nói tóm lại chính là đừng muốn gia nhập trận hỗn chiến này, nếu không, cảnh giới của chúng ta có khác gì họ đâu!"

Trương Dương nói: "Rất nhiều lúc chờ đợi thì có nghĩa là từ bỏ. "

Văn Quốc Quyền lắc đầu: "Tranh đấu tất nhiên sẽ làm hao đi lực lượng bản thân, cho dù cậu đánh bại một đối thủ, lập tức sẽ gặp đối thủ khác, cho nên người có lý trí sẽ không tùy tiện ra tay, chờ đợi cũng không phải là chờ đợi đơn thuần, sẽ trong chờ đợi tìm kiếm cơ hội, trong lúc chờ sẽ tích tụ lực lượng, không động thì thôi, đã động là phải kinh thiên. "

Ánh mắt của Trương đại quan nhân sáng ngời, hắn cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân chân chính mà Văn Quốc Quyền cho mình xem bức tranh chữ này, xem ra trong khoảng thời gian này phiền toái của Văn gia nối gót nhau tới, Văn Quốc Quyền đang lặng lẽ phát triển các mặt quan hệ, giữa y và Kiều Chấn Lương chắc là đã đạt thành sự ăn ý nào đó, nếu không Kiều Chấn Lương cũng sẽ không chủ động ra mặt, kháng nghị di dời Hương Sơn biệt viện. Nói như thế, mình tới tìm Kiều lão giúp vẫn sẽ mang tới tác dụng nhất định.

Văn Quốc Quyền nói: "Nhìn người nhìn vật đều phải nhìn thật toàn diện, không thể bởi vì một chuyện mà phủ định toàn bộ của hắn, cũng không thể bởi vì chuyện hắn đã làm trước đây mà một mặt khẳng định hắn, co người thật ra là động vật phức tạp nhất trên thế giới này. "

Trương Dương nói: "Cha nuôi, có câu nói thế này, trong mắt mỗi người thế giới đều không giống nhau, nếu một người dùng ánh mắt phức tạp để nhìn thế giới thì thế giới này sẽ trở nên phức tạp hơn, nếu một người dùng ánh mắt đơn giản để nhìn thế giới, như vậy thế giới trong mắt anh sẽ trở nên đơn giản. "

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "cậu thích thế giới đơn giản hay là thế giới phức tạp?"

Trương Dương nói: "Trước đây con từng thích thế giới một chút một chút!" Nhưng hiện tại càng lúc càng thích thế giới đơn giản hơn, có thể là đầu óc con vốn là vô cùng đơn giản.

Văn Quốc Quyền nói: "cậu không đơn giản, đại đạo chí giản, đại xảo nhược chuyết. Khoảng cách giữa Hai điểm này rất gần, bất kể cậu vẽ ra đường cong phức tạp cỡ nào thì đến cuối cùng vẫn sẽ đi về cùng một điểm cuối, đơn giản chút cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. " Y vỗ vỗ vai Trương Dương: "cậu ở kinh thành cũng không phải là ít, ở đây còn chuyện gì chưa làm xong. "

Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn trực tiếp nói: "Văn gia gặp rất nhiều phiền toái, con không thể đi vào lúc này được. "

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi biết, cậu vẫn luôn rất trọng tình nghĩa, chuyện xảy ra gần đây tôi thấy hết, trong lòng tôi cũng minh bạch. "

Trương Dương cười nói: "Thật ra con cũng không giúp được gì. "

Văn Quốc Quyền nói: "Giúp được ít hay nhiều là một chuyện, tâm ý lại là một chuyện khác, Trương Dương! cậu khiến tôi cảm thấy vui mừng!" Y cất bức tranh đi: "Tôi vẫn luôn là người rất thực tế, cho tới mấy năm gần đây tôi mới phát hiện, thực tế là một chuyện trách nhiệm lại là một chuyện khác, một người thực tế chưa chắc đa có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, nhưng một người không có trách nhiệm thì nhất định không làm tốt được bất cứ chuyện gì. Cho nên hiện tại tôi cho rằng, ý thức trách nhiệm so với bất kỳ chuyện gì khác đều quan trọng hơn, cậu tuy rằng là con nuôi của tôi, nhưng cậu đã coi vinh nhục của Văn gia là chuyện của mình, mấy ngày qua cậu đã làm thì trong lòng tôi hiểu rõ. "

Trương đại quan nhân lộ ra vẻ có chút ngượng ngùng, cha nuôi chắc là đang khen mình, nhưng câu cuối cùng hình như đang ám chỉ, chẳng lẽ y biết biết Trần An Bang là bị mình bắt cóc ư? Trương đại quan nhân nói khẽ: "Cha nuôi, nếu một số hành động nào đó của con mang tới phiền toái cho cha thì xin cha bỏ qua cho. "

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Tôi thực sự để ý chỉ có một việc. "

Trương Dương rướn về phía trước, muốn nghe rõ hơn.

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Không cần làmgì cả, mưa gió lớn đến mấy thì cũng có lúc rẽ mây nhìn trời. "

Trương Dương gật đầu: "Cha nuôi, con hiểu rồi. "

Văn Quốc Quyền nói: "Trên đời này rất nhiều chuyện minh bạch cũng không tốt, ít thấy hồ đồ, hồ đồ không phải đơn giản cách sống đơn giản, dùng ánh mắt hồ đồ để nhìn thế giới, thế giới này có lẽ sẽ đơn thuần hơn rất nhiều.

Văn Quốc Quyền nhìn nhìn đồng hồ bàn trên bàn, cầm điều khiển rồi mở ti-vi, trên TV đang phát tin tức thời sự, trong tin tức đặc biệt nói chuyện hội từ thiện Thiên Trì tiên sinh, trước mắt người chịu trách nhiệm chủ yếu của sự kiện là Lý Khải Phàm vẫn đang lẩn trốn, cảnh sát đã phát ra lệnh truy nã toàn diện đối với hắn. Một nhân vật mấu chốt khác của Sự kiện là Diêu Hồng Hi vào buổi chiều hôm ấy cũng ra mặt, dưới sự đi cùng của chồng là Trần Toàn mở một cuộc họp báo nhỏ. trên họp báo Diêu Hồng Hi khóc không thành tiếng, thừa nhận là mình phụ trách quản lý sự vụ của hội từ thiện, mà cô ta dưới tình huống không câu thông với nhân viên quản lý chủ yếu khác của hội từ thiện đã tự tiện đồng ý để Lý Khải Phàm vận dụng tiền quên góp đi đầu tư, từ đó tạo thành cục diện trước mắt. Diêu Hồng Hi mượn cuộc họp báo để trịnh trọng xin lỗi các giới xã hội, cũng hứa sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm quản lý.

Văn Quốc Quyền nhìn màn hình ti-vi rồi nói khẽ: "Trách nhiệm, có người dám đứng ra gánh, còn có người là bị ép phải đứng ra gánh, so sánh hai người thì người sau căn bản không thể nói là người có lòng trách nhiệm. "

Trương đại quan nhân bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Văn Quốc Quyền, tim không khỏi đập bịch bịch, những lời này của Văn Quốc Quyền hiển nhiên là hữu cảm mà phát, vị cha nuôi này của mình đúng là sâu xa khó hiểu, với đạo hạnh hiện tại của lấy căn bản không đoán được tâm tư của y, có điều xem ra chính mình mình cuối cùng vẫn là lo lắng quá độ, cho rằng Văn gia gặp phải nguy cơ trước giờ chưa từng có, nhưng trên thực tế những lời vừa rồi dã tiết lộ y đã biết chuyện của Trần An Bang, chẳng lẽ là Văn Linh đã bán đứng mình?

*****

Văn Quốc Quyền nói: "Lúc chiều Trần Toàn có tới tìm tôi, nói cho tôi biết con trai hắn bị người ta bắt cóc. "

Trương Dương cười nói: "Trần An Bang ư? Tiểu tử Đó cuồng vọng tự đại, đắc tội với rất nhiều người, gặp phiền toái cũng không có gì đáng ngạc nhiên. " Hắn đương nhiên là người hiểu rõ nhất chuyện này, Trần An Bang hiện tại đang ở chính trong tay hắn.

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "U ám sợ cái gì?"

Trương Dương đáp: "Ánh mặt trời. "

Văn Quốc Quyền nói: "U ám đến mấy cũng không thể che khuất được ánh mặt trời, hai đóa mây đen chạm nhau thì sẽ có sấm chớp, nếu không trên đời này sao lại có câu gặp ánh sáng thì chết. "

Trương Dương hướng ánh mắt về phía ti-vi: "Nói như vậy Diêu Hồng Hi xin lỗi trước mặt công chúng thì ra là bị ép. "

Văn Quốc Quyền nói khẽ: "Người nào Làm mẹ lại chẳng muốn thấy con cái được bình an? Bị ép cũng được, tình nguyện cũng được, chỉ hy vọng con trai chỉ hy vọng không sao là tốt rồi. "

Văn Quốc Quyền và Trương Dương tiến vào thư phòng không lâu thì Văn Linh từ phòng mình đi ra, cô ta chủ động đề xuất muốn dẫn Trần Tuyết đi thăm nhà. La Tuệ Ninh rất ít nhìn thấy con gái biểu hiện ra ra sự nhiệt tình như vậy đối với người ngoài, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Văn Linh dẫn Trần Tuyết đi dạo trong khu nhà, sau đó tới trong hoa viên, Văn Linh nói: "Cô làm sao mà quen được Trương Dương?" Ngữ khí Của cô ta trước giờ vẫn lluoon lạnh như băng như vậy, dùng phương thức như vậy để nói chuyện tràn ngập tư vị từ trên cao nhìn xuống.

Trần Tuyết lạnh lùng nói: "Cô rốt cuộc là cảm thấy hứng thú với hắn hay là cảm thấy hứng thú với tôi?" Trần Tuyết cho dù là đối mặt với Văn Quốc Quyền cũng không lộ ra nửa phần sợ hại, mặc cô là vương hẫu cũng được, phiến phu cũng được, Trần Tuyết đối đãi với bất kỳ ai cũng luôn duy trì khoảng cách nhất định, khiến cho người ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn.

Văn Linh nói: "Sinh tử ấn của cô tu luyện đến trình độ nào rồi?"

Trần Tuyết nói: "một người sống trên đời điều cần phải làm nhất chính là quan tâm tới bản thân, đừng có luôn cảm thấy tò mò với chuyện của người khác, cứ mãi tập trung sự chú ý trên người người khác, cô rốt cuộc là sống vì mình hay là sống vì người khác?"

Văn Linh bật cười, có lẽ là vì cô ta rất ít bật cười, nụ cười của cô ta lộ ra vẻ cứng ngắc, tiếng cười của cô ta cũng lộ ra vẻ quái dị.

Trần Tuyết nói: "Vì sao không quan tâm tới mình, hiểu mình, sống bình thường?"

Ánh mắt của Văn Linh đột nhiên nghiêm lại: "Không cần cô phải giáo huấn tôi. "

Trần Tuyết nói: "Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cô, tất nhiên không thể nói tới hai chữ giáo huấn. "

Văn Linh nói: "Nếu không hiếu kỳ thì cô vì sao lại tới đây? Cô chỉ là ngoài mặt giả bộ chẳng quan tâm tới thế sự thôi, nhưng trong lòng cô vẫn là một người thế tục, cô không hề siêu phàm thoát tục như vậy, cô cũng không phải là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, cô có tình dục, cô cũng có dã tâm. "

Trần Tuyết nói: "Tôi phát hiện cô luôn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. "

Văn Linh nói: "Cô nếu không có dã tâm thì vì sao không trả sinh tử ấn lại cho tôi? Cô nếu vô dụ vô cầu đối với tất cả thì vì sao còn tu luyện sinh tử ấn? Giữa cô và Trương Dương có dám nói là không có bất kỳ tình cảm gì không?"

Trần Tuyết mỉm cười nói: "Tôi hiện tại mới hiểu Trương Dương vì sao phế bỏ võ công của cô, loại người như cô vốn không nên thuộc thế giới này. " Cô ta nói xong thì xoay người đi vào nhà.

Văn Linh nhìn bóng dáng của cô ta, trong hai mắt lộ ra vẻ oán độc, cô ta lạnh lùng nói: "Cô cũng vậy thôi. "

Trần An Bang thất hồn lạc phách về nhà, khi hắn nhìn thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra thì trong lòng mới có cảm giác an toàn, không biết vì sao hắn lại rơi nước mắt.

Từ xa một thân ảnh màu đen trước cửa trước cửa, chính là cha hắn - Trần Toàn, hai hai người ở trong bóng đêm nhìn nhau, một lát sau, Trần An Bang sải bước sải bước chạy tới ôm chặt lấy cha.

Trần Toàn dùng hết lực lượng toàn thân ôm con trai, giọng nói của hắn bởi vì kích động mà run rẩy: "Trở về là tốt rồi.. Trở về là tốt rồi... " Hắn Nhớ tới gì đó, nâng mặt con trai lên: "Có bị thương hay không?"

Trần An Bang khóc nức nở nói: "Cha, con không sao, con không sao. "

Trần Toàn xác định con trai không sao mới ôm vai hắn, dẫn hắn vào trong nhà: "Đi gặp mẹ con đi, để cô ấy an tâm. "

Diêu Hồng Hi nhìn thấy con trai bình an trở về, tất nhiên khó tránh khỏi một phen khóc lóc hò hét.

Trần Toàn nói: "Con trai về rồi, đừng có khóc nữa. "

Diêu Hồng Hi vừa lau nước mắt vừa nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. "

Tình tự của Trần An Bang lúc này mới hoàn toàn ổn định, hắn hắn: "Vốn con còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ bọn bắt cóc không ngờ lại thả con. Cha, mẹ, bọn bắt cóc có điều kiện gì hay không?" Trần An Bang biết, bọn cướp sở dĩ phóng thích mình khẳng định là điều kiện đã được thỏa mãn.

Trần Toàn nói: "Không có điều kiện gì cả, con là tốt rồi là tốt rồi. " Hắn nói xong thì đứng lên lặng lẽ đi vào thư phòng.

Trần An Bang nhìn mẹ với vẻ mặt chất vấn: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diêu Hồng Hi nói: "Không có gì, bọn bắt cóc chỉ có một điều kiện, chính là bắt mẹ đứng ra gánh vác toàn bộ trách nhiệm chuyện xảy ra của hội từ thiện?"

"mẹ đáp ứng ư?" Trần An Bang lớn tiếng nói.

Diêu Hồng Hi không trả lời trực tiếp, nhưng Trần An Bang đã từ vẻ mặt của vẻ mặt minh bạch điểm này. Trần An Bang lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ có hiểu hay không, chuyện này nếu mẹ đứng ra gánh vác trách nhiệm thì người chịu ảnh hưởng không chỉ có mẹ, mẹ còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của cha nữa. "

Diêu Hồng Hi rưng rưng: "Thế mẹ phải làm gì? Ba mẹ chỉ có một đứa con trai là con, không thể để con xảy ra bất trắc gì được. "

Trần An Bang tức giận nói: "Có phải Văn gia bức mẹ làm như vậy hay không?"

Diêu Hồng Hi nói: "Không biết, mẹ không biết!"

"Con đi hỏi cha!" Trần An Bang đứng dậy phóng tới thư phòng.

Diêu Hồng Hi không tóm hắn lại được, run giọng nói: "Đừng làm phiền cha con. "

Trần Toàn đứng phía trước cửa sổ thư phòng, lặng lẽ hút thuốc, ánh lửa lập lòe chiếu lên cửa sổ, sau khi con trai bình an trở về đã mang tới sự ngắn ngủi ngắn ngủi của hắn, Trần Toàn rất nhanh trở về hiện thực, buổi họp báo buổi chiếu, vợ đã một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm về hội từ thiện, trước đó Trần Toàn cũng từng cân nhắc bảo vợ đứng ra chủ động gánh vác trách nhiệm này, nhưng lại có lại có chút do dự, hắn biết làm như vậy sẽ có kết quả gì, không chỉ vợ sẽ bị truy trách vì chuyện của hội từ thiện, mình cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, cho dù Văn Quốc Quyền cảm kích, về sau y liệu có thể tiếp tục phân công cho người từng có vớt nhơ như mình hay không, có thể nói tiền đồ của hắn từ nay về sau sẽ khó đi.

Trần Toàn do dự chính vì điểm này, hiện tại ngẫm lại, hắn tìm Văn Quốc Quyền để nói những lời đó tựa hồ không cần thiết, nếu vợ cuối cùng vẫn không thể lựa chọn đứng ra gánh vác trách nhiệm, như vậy mình cần gì phải nhiều lời trước mặt Văn Quốc Quyền? Để Văn Quốc Quyền sinh ra sự cảnh giác đối với mình, vốn có thể khiến hắn nợ mình một cái nhân tình, hiện tại biến thành ra sức mà không được lòng, ngay cả vợ cuối cùng mở họp báo cũng thành bị bức cho bất đắc dĩ. Quan tâm quá tất loạn, con trai bị bắt khiến nội tâm của mình triệt để loạn thành một đống, mất đi sự bình tĩnh ngày xưa.

Không biết vì sao Trần Toàn nhớ tới Văn Quốc Quyền, nhớ tới câu nói cuối cùng của Văn Quốc Quyền, nếu một người rất ích kỷ, như vậy trong mắt hắn tất cả mọi người trên đời này đều ích kỷ, chẳng lẽ mình thực sự đã sai rồi ư?

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trần An Bang phẫn nộ xuất hiện trong thư phòng của cha.

Trần Toàn xoay người lại, tràn ngập trách cứ nói: "Đã bảo con bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa chứ. "

Trần An Bang nói: "Cha, có phải Văn gia Văn gia hay không? Có phải Văn gia bức mẹ con phải đứng ra gánh vác trách nhiệm hay không?"

Trần Toàn tức giận nói: "Con nói bậy bạ gì đó?"

Trần An Bang nói: "Cha, con không hiểu, chúng ta nợ Văn gia bọn họ cái gì? Đúng, chức quan của ha không lớn bằng Văn Quốc Quyền, nhưng Trần gia chúng ta dựa vào gì mà phải gánh vác trách nhiệm cho chuyện của nhà bọn họ? Người khác là nhằm vào bọn họ, muốn điều tra cũng là bọn họ, có liên quan gì tới chúng ta? Vì sao cứ bắt mẹ phải đứng ra gánh trách nhiệm thay?"

Trần Toàn nói: "Bậy bạ, gánh trách nhiệm thay cái gì? Bản thân mẹ con tự nhận, chính là vấn đề của cô ta, cha đã sớm nói với cô ta rồi, đừng có chuyện gì cũng dính vào, ở nhà làm nội trợ, an phận thủ thường có phải tốt không/ Sao cứ phải đi tham gia hoạt động xã hội, hiện tại thì hay rồi, để xảy ra chuyện. "

Trần An Bang nói: "Chuyện con bị bắt cóc có phải bọn họ làm hay không?"

Trần Toàn nói: "An bang, con nói bậy bạ gì đó? Đúng là càng nói càng vớ vẩn. "

Trần An Bang lắc đầu nói: "Chuyện không thể khéo như vậy được, con bị bắt con, mẹ không thể không mở họp báo, mẹ là gánh oan thay cho Văn gia, xong việc rồi thì con được thả, căn bản chính là Văn gia làm ra. "

Trần Toàn giận dữ hét: "Câm mồm!" Giơ lên giơ tay lên tát cho con trai một cái, đánh cho Trần An Bang ngây ra đó, hắn ôm mặt, ủy khuất và phẫn nộ nhìn cha: "Vì sao vẫn bảo vệ họ? Cha bảo vệ Văn Quốc Quyền như vậy, hắn sẽ cho cha cái gì? Cha sao hồ đồ thế?" Trần Toàn lại vung tay lên.

Trần An Bang gật đầu: "Cha sợ Văn gia nhưng con thì không sợ, chuyện hôm nay con không để yên đâu, con nhất định sẽ tra ra kẻ đã bắt cóc con, nếu để con chứng minh được chuyện này là Văn gia làm thì con nhất định sẽ khiến họ trả giá đắt, con thề, con nhất định sẽ làm được!" Hắn nói xong câu này thì xoay người đi ra cửa.

Trần Toàn con trai bóng dáng của con trai, cả người giống như bị hút hết sức, mềm oặt ngồi xuống ghế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)