Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1182

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1182: Chính trị cũng chú trọng nội tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trần Sùng Sơn trở về nhà đá của mình, Trương Dương đi theo ông ta, cầm bức tranh chữ - giai ngẫu thiên thành mà ông ta ta viết cho mình và Sở Yên Nhiên, nhìn thấy bức tranh chữ này, Trương đại quan nhân không khỏi nhớ tới khi Đinh Lâm kết hôn, mình cũng tặng một bức tương tự cho cô ta, có điều thư pháp của mình so sánh với Trần Sùng Sơn thì ở phương diện trầm ổn và cứng cáp thì kém hơn không ít, có câu là muốn nghiệp tinh thì phải chuyên chú, mình bình thường bị quá nhiều chuyện quấy nhiễu sự chú ý, so với Trần Sùng Sơn thì tất nhiên là khác nhiều.

Trần Sùng Sơn viết xong bức tranh chữ này, buông bút lông nói: "Múa búa trước cửa Lỗ Ban rồi. "

Trương Dương nói: "Bức tranh chữ này đã đạt tới trình độ của Thiên Trì tiên sinh rồi. "

Trần Sùng Sơn cười nói: "Cậu muốn đưa tôi lên cao để rồi từ trên đỉnh Thanh Vân này ngã xuống à? Nắm xương già này của tôi không chịu nổi một cú ném của cậu đâu. "

Hai người đều bật cười, Trương Dương nói: "Tôi nói thật lòng mà, thư pháp của ngài thực sự là lô hỏa thuần thanh. "

Trần Sùng Sơn nói: "Thư pháp do Sơn dã thôn phu viết ra cũng mang theo khí chết của quê cha đất tổ, có điều cậu nếu thích thì tôi cũng không giấu dốt, Trương Dương, vừa rồi bà ngoại của Yên Nhiên nói hai người có thể sẽ cử hành hôn lễ, tôi chỉ sợ là không thể tới tham dự rồi. "

Trương Dương biết Trần Sùng Sơn trời sanh tính đạm bạc, đã quen với loại cuộc sống bán ẩn cư này rồi, tất nhiên cũng không miễn cưỡng, hắn mỉm cười nói: "Trần đại gia, nhận được lời chúc phúc của ông là tốt rồi. "

Trần Sùng Sơn gật đầu: "Lần này tới kinh thành có gặp tiểu tuyết hay không?"

Trương Dương nói: "Có Cùng nhau ăn vài bữa cơm, cô ta rất tốt, học vấn cũng càng lúc càng sâu, khi nói chuyện với cô ta, luôn khiến tôi cảm thấy mình như kẻ thất học. "

"Tự coi khinh mình rồi. " Trần Sùng Sơn bật cười.

Trương Dương nói: "Tôi nói thật lòng mà. "

Trần Sùng Sơn nói: "Tiểu tuyết khác với những nữ hài tử tầm thường, nó từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, trời sinh thông minh. " Trần Sùng Sơn thực sự rất thích đứa cháu gái này.

Trương Dương nói: "Trần đại gia, gần đây có liên hệ với Thiên Dã không?"

Trần Sùng Sơn nói: "Nó dạo trước vẫn viết thư cho tôi, muốn đưa tôi tới Tân Hải ở vài ngày, tôi thì nghĩ thôi, nó bật rộn như vậy, lão già tôi lại không giúp được gì, tới chỉ tổ khiến nó thêm phiền. "

Trương Dương nói: "Tình cảm của anh ta và Tô Viện Viện tiến triển rất thuận lợi, tôi thấy chuyện tốt sắp tới rồi. "

Trần Sùng Sơn nói: "Nó lớn rồi, cũng nên nghĩ tới hôn nhân đại sự, cưới ai cũng không quan trọng, quan trọng là phải tốt với nó. "

Trương Dương nói: "Trần đại gia, có chuyện tôi có thể hỏi ngài không, năm đó đứa con cả của ngài Trần Thiên Trọng, có bằng hữu tốt nào không?"

Trần Sùng Sơn lắc đầu: "Chuyện của hắn tôi không rõ lắm, chỉ biết là trên tình cảm xử lý rối tinh rối mù, tới cuối cùng... ài, thôi không nhắc nữa. "

Trương Dương thấy Trần Sùng Sơn không muốn nhắc tới chuyện cũ thì tất nhiên cũng không tiếp tục truy hỏi, hắn cáo từ Trần Sùng Sơn.

Trần Sùng Sơn lại nói: "Trùng dương Năm nay nếu có cơ hội thì cậu tới đây, ngoại công của Thiên Dã từ Đài Loan tới gặp tôi, Thiên Dã sẽ về, hai đứa vừa hay mượn cơ hội này để tụ tập. "

Trương Dương nghe nói Khưu Hạc Thanh sắp tới thì có chút ngạc nhiên, lão gia tử đó năm nay chắc cũng sắp chín mươi tuổi đến nơi rồi, hắn đáp ứng: "Chỉ cần có thời gian, tôi nhất định sẽ tới. "

Tối hôm đó đoàn người Trương Dương không rời khỏi Xuân Dương, mà tới nhà Trương Dương, sau khi Từ Lập Hoa rời khỏi kinh thành thì trực tiếp quay trở về Xuân Dương, đối với lần này lão thái thái tới chơi, người của Triệu gia cũng chuẩn bị đầy đủ, cả nhà cực kỳ coi trọng lần đăng môn chính thức của đứa con dâu này.

Từ Lập Hoa sợ hai đứa con dâu nói ra những lời bất lịch sự, tạo thành cục diện xấu hổ, cho nên bảo hắn đứa con trai dẫn họ ra ngoài trước, cho nên trong nhà chỉ có bà ta và Triệu Thiết Sinh.

Margaret đã tiếp xúc vài lần với Từ Lập Hoa nên đã quen nhau, người hai nhà gặp mặt cũng không khách sáo và xa lạ, ngược lại Trương Dương thì vừa về nhà đã bị người ngoài tìm, người tìm hắn là phó bí thư huyện ủy Xuân Dương Kiều Bằng Phi.

Trương đại quan nhân kinh ngạc trước sự tin tức linh thông của Kiều Bằng Phi, mình lần này về Xuân Dương không hề để lộ tin tức, không ngờ Kiều Bằng Phi vẫn biết hắn đã trở lại.

Sau khi Gặp mặt Kiều Bằng Phi mới giúp hắn giải đáp câu hỏi này.

Hai người gặp mặt ở Tri Vị cư bên bờ Xuân Thủy, đây là đề nghị của Trương đại quan nhân, trong trí nhớ của hắn, Tri Vị cư này là địa phương đẹp, nơi đó tình ghi lại những kỷ niệm đẹp của hắn và Tả Hiểu Tình.

Trương Dương khi đi vào phòng đã đặt trước thì Kiều Bằng Phi đã tới rồi, hắn đeo gọng kính vuông, có thêm vài phần phong độ của người trí thức.

Hai người mấy ngày trước vừa gặp nhau ở ở kinh thành, hiện tại lại gặp ở Xuân Dương, thế giới đối với những người như họ mà nói thì luôn luôn quá nhỏ, Kiều Bằng Phi mỉm cười nói: "Nhân sinh hà xử bất tương phùng, chúng ta lại gặp mặt ở Xuân Dương. "

Trương Dương: "Nói Bằng Phi, anh sao biết tôi ở Xuân Dương?"

Kiều Bằng Phi mỉm cười nói: "Tôi chẳng những biết anh ở Xuân Dương, tôi còn biết Yên Nhiên và bà ngoại cô ta cũng tới. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tin tức thật đúng là linh thông thật, không hổ là Huyện thái gia của huyện Xuân Dương, tôi có chút thắc mắc, anh có được tin tức từ đâu?"

"Anh đoán đi?" Kiều Bằng Phi mở một lọ Đại Minh xuân rồi ót đầy chén trước mặt Trương Dương.

Trương Dương nói: "Có phải cán bộ xã Hắc Sơn Tử tiết lộ cho anh hay không?"

Kiều Bằng Phi cười ha ha, nói: "Thật là lợi hại, thế cũng có thể đoán được. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi nếu không đoán ra thì mới là lạ, tôi lần này tới Xuân Dương chưa tìm ai, chỉ trùng hợp gặp mặt bí thư đảng uỷ xã xã Hắc Sơn Tử Xa Quốc Dân, không phải hắn nói thì còn có thể là ai nói?" Kiều Bằng Phi gật đầu: "Chuyện này quả thực không khó đoán, đích xác là Xa Quốc Dân báo cáo cho tôi. " Hắn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, hai người cùng làm một ly.

Trương Dương nói: "Nói như vậy Xa Quốc Dân là thân tín của anh à?"

Kiều Bằng Phi nói: "Nào có phải là thân tín gì, hắn là cấp dưới của tôi, báo cáo một số tình huống với tôi là việc theo tình lý mà. "

Trương Dương nói: "Hành tung của tôi có quan trọng gì đâu mà phải báo cáo với anh. "

Kiều Bằng Phi cười cười: "Dùng bữa đi!"

Trương Dương nói: "Cảnh khu Núi Thanh Đài chỗ nào cũng dựng cửa thu vé, chuyện này anh biết không?"

Kiều Bằng Phi gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, chậm rãi nhai trong chốc lát mới: "Biết. "

" Biết vì sao không hỏi? Chẳng lẽ đám cán bộ huyện Xuân Dương các anh, ánh mắt đều thiển cận như vậy ư, chỉ thấy lợi trước mắt?"

Kiều Bằng Phi nói: "Hiện tại toàn quốc trên dưới đều đang làm du lịch, theo mốt du lịch nóng lên, vé vào cửa của cảnh khu cũng ngày một tăng, chính phủ địa phương ai cũng nhìn chằm chằm vào mối thu nhập này, đối với Xuân Dương mà nói, du lịch núi Thanh Đài là một đại bộ phận của thu nhập tài chính, chúng tôi chú ý cũng là đương nhiên, tôi biết anh muốn nói gì, làm kinh tế du lịch, đề cao thu nhập du lịch, vé vào cửa chỉ là hạ sách, thực sự làm lớn mạnh tài nguyên du lịch, phải đẩy mạnh sản nghiệp đồng bộ xung quanh mới là đúng. "

*****

Trương Dương nói: "Biết vậy sao anh còn làm thế?"

Kiều Bằng Phi mỉm cười nói: "Chuyện này là đề nghị của người khác, bí thư huyện ủy Sa Phổ Nguyên bỏ phiếu tán thành, tôi chỉ phụ họa một chút thôi. "

Trương Dương nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Kiều Bằng Phi thì bỗng nhiên minh bạch một chuyện, Kiều Bằng Phi tuyệt đối không phải là người có tầm mắt thiển cận, hắn đã nìn rõ quan hệ lợi hại của chuyện này, hắn biết rõ chuyện này tồn tại tệ đoan rất lớn, nhưng hắn chính là không nói, mục đích chính là khiến Sa Phổ Nguyên càng lúc càng dấn sâu vào sai lầm, sản nghiệp du lịch núi Thanh Đài bởi vì sai lầm này mà rất nhanh sẽ đi xuống, nước cờ dốt này của Sa Phổ Nguyên thế tất sẽ trở thành một vết đen trên con đường chính trị của hắn, Kiều Bằng Phi thân là phó thủ không đi sửa sai lầm rõ ràng như vậy cho hắn, ngược lại còn muốn tóm lấy nhược điểm của Sa Phổ Nguyên, chỉ có như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất giành được đại quyền.

Nghĩ thấu đạo lý trong đó, Trương đại quan nhân không khỏi hít một hơi lạnh, Kiều Bằng Phi đi vào quan trường chưa được bao lâu, vậy mà không ngờ đã vận dụng thủ pháp chính trị một cách lô hỏa thuần thanh như vậy, cho dù là mình thì chỉ sợ cũng không có tố dưỡng chính trị bằng hắn, Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện chính trị cũng cần thiên phú và truyền thừa, gia tộc của Kiều Bằng Phi quyết định nhãn giới của hắn so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều, hiện tại sự ra tay và quyết đoán của ra tay đã khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.

Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi!"

Kiều Bằng Phi nói: "Lý giải chứ!"

Trương Dương ăn ngay nói thật: "Không lý giải lắm!" Cách làm của Kiều Bằng Phi có chút hiềm vô vi, hắn rõ ràng có thể thay đổi, nhưng vì mục đích chính trị mà mặc cho Sa Phổ Nguyên trên con đường sai lầm càng chạy càng xa.

Kiều Bằng Phi nói: "Bất kể bối cảnh của tôi như thế nào, cái phó chức này cũng không thể phát huy hết năng lực của tôi, cho nên để đạt được mục đích, lãnh đạo Xuân Dương vào quỹ đạo chính xác, tôi nhất định phải áp dụng một số kỹ xảo chính trị, chính trị rất nhiều lúc tương tự như binh pháp, Binh bất yếm trá.

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Bằng Phi, anh khiến tôi cảm thấy tâm ý nguội lạnh. "

Kiều Bằng Phi nói: "Sao lại vậy? Anh là cấp phó thính, tôi mới là cấp phó ban, tôi cách anh tới cả vạn dặm mà. "

Trương Dương nói: "Cái nghề này cũng như chơi cờ vậy vậy, tôi là cửu đoạn, anh không có cấp bậc, nhưng tôi lại không hạ được anh, quan phương thừa nhận chưa chắc đã đại biểu năng lực thực sự của anh, tôi hiện tại xem như minh bạch rồi, chính trị rất cần thiên phú, phương diện này anh so với tôi thì mạnh hơn rất nhiều. "

Kiều Bằng Phi cười nói: "Anh đừng phủng sát tôi vậy chứ, tôi cũng không khệnh vậy đâu, anh cũng đâu có kém cỏi gì, hai mươi tám tuổi đã là cán bộ cấp phó thính, trong nước tìm không ra người thứ hai đầu. " Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: "Làm cho tốt đi, tôi đánh giá anh rất cao. "

Trương Dương nói: "Tôi chán rồi. "

Kiều Bằng Phi có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đừng dùng ánh mắt ngạc nhiên như vậy để nhìn tôi, tôi nói thật đó, tôi chán rồi, Tân Hải chắc sẽ là điểm cuối trên sĩ đồ của tôi. "

Kiều Bằng Phi nói: "Không đến mức vậy chứ, anh như vậy trẻ tuổi như vậy, chỉ bằng vào tốc độ lên chức hiện tại của anh, bốn mươi tuổi tiến vào Trung ương cũng có thể ấy chứ. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Tôi ít nhiều còn có chút thành, với cái tính tình của tôi!" Ở bên dưới thì còn được, chứ thực sự leo lên trên rồi, chỉ sợ tôi ngay cả một ngày cũng không làm được. "

" Chẳng lẽ anh không cảm thấy đáng tiếc ư?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không có gì đáng tiếc cả, nhân sinh quan trọng nhất là quá trình hưởng thụ, con người của tôi từ nhỏ đã không an phận, chuyện gì cũng muốn thử, chuyện gì cũng không kiên trì bền bỉ được, tôi nghĩ, là lúc nên thay đổi cách sống rồi.

Sau khi ra khỏi Tri Vị cư, Trương đại quan nhân đi bộ về nhà dọc theo bờ Xuân Thủy, đón gió đem, nghe tiếng nước chảy róc rách, suy nghĩ của hắn giống như về tới năm chín hai, khi mới tới thời đại này. Nhớ lại chuyện cũ, tất cả đều rõ ràng trước mắt, không phải mỗi chuyện đều đi tới điểm cuối, nhưng Trương đại quan nhân phát hiện rất nhiều chuyện đã không thể quay lại được.

Di động đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại, lại là Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới: "Trương Dương, đừng uống nhiều quá, về sớm một chút nhé. "

Tim Trương đại quan nhân trong nháy mắt như mềm ra, hắn bỗng nhiên minh bạch, đối với mình mà nói thì thứ gì là quan trọng nhất.

Cơn bão khiến người Bắc Cảng run sợ đã qua được hơn nửa tháng rồi, công trình trùng kiến địa khu Bắc Cảng đang được tiến hành một cách hừng hực khí thế, vật tư cứu tế và tiền cứu tế của quan phương và dân gian lục tục không ngừng tới, cái này cũng sáng tạo điều kiện tốt cho trùng kiến địa khu Bắc Cảng.

Trương Dương vào ngày hôm sau khi tới Tân Hải thì đã bị triệu tới Bắc Cảng tham gia cuộc họp thường ủy ở thị ủy.

Phải nói trong khoảng thời gian này, Cung Hoàn Sơn trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng vẫn làm rất tận tâm, hắn rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, từ sau khi nhận công tác, Cung Hoàn Sơn cơ hồ không ngủ ngon được ngày nào, đây không chỉ là vì hiện trạng hoang tàn của Bắc Cảng trước mắt, còn bởi vì hắn rất sầu lo cho vận mệnh tiền đồ của mình.

Tuy rằng cho tới bây giờ tỉnh lý vẫn chưa biểu lộ ý tứ muốn thay hắn, nhưng Cung Hoàn Sơn vẫn biết mình chỉ có thể ngồi trên bí thư thị ủy không lâu nữa, nếu như chỉ nói về công tác sau trận báo thì Cung Hoàn Sơn tự thấy rất xứng chức, hắn việc gì cũng làm lấy, mất ăn mất ngủ xử lý chính vụ của Bắc Cảng, trong quá trình này, hắn cũng phát hiện một chuyện, mình trước đây dã dồn quá nhiều tinh lực vào chuyện làm thế nào để chức, ngược lại đã xem nhẹ nên đi làm công tác.

Cuộc họp thường ủy Lần này là nhằm vào tổng kết công tác một đoạn thời gian sau thiên tai, thuận tiện thương nghị một chút về trọng điểm công tác kế tiếp.

Cung Hoàn Sơn trước tiên làm tổng kết công tác trong thời gian gần đây, thói quen làm quan nhiều năm khiến hắn chuyện không hề phức tạp nhưng lại nói tới cả tiếng đồng hồ, khi hắn phát biểu thì quan viên phía dưới rất ít nói chen vào, bởi vì này thiên tai này mà quan trường Bắc Cảng trở nên tử khí trầm trầm, mỗi người đều lộ ra vẻ cẩn thận, mỗi người đều không thể hoàn toàn thoát ra khỏi ám ảnh. Cung Hoàn Sơn cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu của mình.

Trương Dương nói: "bão đã xảy ra, hậu quả xấu cũng đã tạo thành rồi, chúng ta không thể chỉ nhìn vào một mặt xấu, cũng phải nhìn vào mặt tốt, ít nhất trận bão này cũng giúp chúng ta kiểm nghiệm một chút chất lượng công trình của chúng ta, cái nào đủ tư cách, cái nào không hợp cách, thiết kế nào là hợp lý, thiết kế nào là không phù hợp với tình trạng hiện thực, chúng ta đã nhằm vào chỗ bất hợp lí mà tiến hành chỉnh đốn sửa, cũng truy tra người làm sai trong vấn đề chất lượng công trình. "

*****

Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm để làm mát họng, sau đó nói tiếp: "Thật ra vấn đề nghiêm trọng nhất ở trước mặt chúng ta không phải là trùng kiến, mà là ở phòng bão, chúng ta có thể một lần nữa xây lại, nhưng lòng dân mất rồi thì lấy lại rất khó, nhà đầu tư đang nơi cũng rất quan tâm tới vấn đề này, rất nhiều nhà đầu tư đã đề xuất rút vốn, trong đó lấy tập đoàn Nguyên Hòa làm đại biểu, trước mắt chúng ta đang tiến hành công tác kiên nhẫn thuyết phục, chắc có thể thuyết phục được một số nhà đầu tư tiếp tục ở lại, đối với những người mà không thể giữ lại được thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa đã đề xuất đòi bồi thường. "

Trương Dương nói: "Loại chuyện này không cần để ở trong lòng, nếu trên hợp đồng đã quy định rõ ràng phạm vi và chức trách, chúng ta sẽ dựa theo hợp đồng mà làm việc, nếu trên hợp đồng không viết thì như vậy chúng ta một xu cũng không trả cho họ. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu, hắn lại trưng cầu ý kiến của những thường ủy khác, đa số mọi người đều không có ý kiến gì, thật ra trong lòng rất nhiều người là có ý kiến, chỉ là không muốn nói, vào những lúc như thế này, đại đa số mọi người đều áp dụng thái độ quan vọng.

Sau khi Cuộc họp thường ủy chấm dứt, Cung Hoàn Sơn đặc biệt giữ Trương Dương lại, hắn có chuyện muốn nói riêng với Trương Dương.

Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương, tôi nghe nói anh ở kinh thành gặp một số phiền toái. "

Trương Dương bật cười: "Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, không tính là phiền toái gì cả, chỉ là một số vấn đề nhỏ, hiện tại đã giải quyết xong hết rồi. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói. " Tôi còn nghe nói anh đã đăng ký kết hôn?"

Trương Dương cười nói: "Tin tức của Bí thư Cung thật đúng là linh thông. " Thật ra cái này cũng không tính là linh thông, chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên đăng ký, trong thể chế Bình Hải đã sớm được truyền khắp.

Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: "Khi Tổ chức hôn lễ trăm ngàn lần đừng quên mời tôi tới uống rượu mừng. " Những lời này tràn ngập ý tứ làm thân.

Trương Dương cười nói: "Được, tôi nhớ rồi. " Nhớ thì nhớ, nhưng đến lúc đó có mời hay không thì anh còn phải xem tâm tình của tôi đã.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Tống có chỉ thị mới gì không?" Hắn hiển nhiên là muốn từ chỗ Trương Dương có được một số tin tức hữu dụng.

Trương Dương nói: "Tôi và ông ta khi ngồi cạnh nhau rất ít bàn về việc công. "

Cung Hoàn Sơn thở dài nói: "Nói thật tình, tôi hiện tại đúng là tâm lực tiều tụy, Bắc Cảng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện trùng kiến và cứu tế, tôi rất mệt mỏi, bằng không tôi nhất định phải tới Đông Giang, đi tìm bí thư Tống để nói chuyện cho rõ, bảo ông ta chọn một nhân tuyển khác, tôi hiện tại hữu tâm vô lực rồi. " Cung Hoàn Sơn hạ mình rất thấp, chứng minh đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, biết vị trí xấu hổ của mình trước mắt.

Trương Dương nói: "Bí thư Cung, tôi cảm thấy ngài nghĩ quá nhiều rồi, trước mặt chúng ta, quan trọng nhất là làm tốt công tác, ngài là lãnh đạo của chúng tôi, ngài không thể bỏ gánh vào thời khắc mấu chốt được, ngài nếu từ bỏ thì chúng tôi chẳng phải là rắn mất đầu ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nói những lời này cũng không phải là già mồm đâu, trong khoảng thời gian này tôi có một ngày cũng không được ngủ ngon, chẳng những phải nghĩ vấn đề của Bắc Cảng hiện tại, còn phải nghĩ tới nhưng vấn đề trước đây, tôi không giấu gì anh, bí thư Hạng vẫn luôn là lãnh đạo tôi tôn trọng nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ có vấn đề, nhưng hiện thực lại cứ tàn khốc như vậy đó. "

Trương Dương nhìn Cung Hoàn Sơn, biết những lời này của Cung Hoàn Sơn không phải muốn nói cho mình nghe, mà là muốn thông qua mình để gửi tới Tống Hoài Minh, bên trong quan trường, mỗi người đều mang theo tâm cơ riêng, quan trong là làm thế nào để lợi dụng trí tuệ của trí tuệ phát huy ra năng lượng lớn nhất của mình, Cung Hoàn Sơn hiện tại chính là muốn sáng tạo ra hoàn cảnh có lợi cho hắn, muốn tận lực tránh để người khác liên hệ hắn và Hạng Thành lại với nhau.

Trương Dương nói: "Bí thư Cung, chuyện rất nhanh sẽ sáng tỏ. "

Những lời này của Trương Dương là nhất ngữ thành sấm, ngay buổi chiều hôm ấy, thị trưởng thành phố Nam Tích Sủng Không cùng bộ trưởng tổ chức tỉnh Tiêu Nãi Vượng tới Bắc Cảng, tỉnh lý sau khi tình huống của Bắc Cảng vừa mới ổn định, liền tiến hành thay máu đối với Bắc Cảng, không chỉ phái nhân tuyển bí thư thị ủy mới mà hơn nữa đồng thời còn đổi mới cả thị trưởng Bắc Cảng, nguyên chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá kinh tế Đông Giang Liêu Bác Sinh tới tiếp nhận chức vị thị trưởng của Cung Hoàn Sơn.

Kết quả này có chút nằm trong dự kiến của Cung Hoàn Sơn, cũng có chút nằm ngoài ý liệu của hắn, trong dự kiến là tỉnh lý sẽ phái người khác tới đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, ngoài ý liệu là mình không ngờ ngay cả chức thị trưởng cũng không giữ được, cấp trên chỉ miễn chức thị trưởng của hắn, mĩ kỳ danh viết là muốn điều hắn tới làm công tác ở tỉnh lý, nhưng Cung Hoàn Sơn minh bạch, sinh nhai chính trị của mình xem như đã kết thúc rồi, nếu may mắn thì mình còn có thể được điều tới đơn vị nhàn tản như hội nghị hiệp thương chính trị, nếu bất hạnh thì chỉ sợ tỉnh lý sẽ đã hoài nghi hắn, liên hệ hắn với vụ án của Hạng Thành, không khéo bước tiếp theo chính là chịu vận mệnh song quy.

Trương đại quan nhân nghe nói lần này chẳng những một vị bí thư thị ủy mới tới mà còn có cả một vị thị trưởng mới, càng kỳ quái hơn là, vị thị trưởng đại nhân này không ngờ là Liêu Bác Sinh, nhớ ngày trước hắn bởi vì chuyện ô nhiễm nước ở Nam Tích mà xảy ra xung đột với chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang lúc đó là chủ nhiệm, Trương đại quan nhân còn đánh hắn, ở trước mắt bao người cho Liêu Bác Sinh một bạt tai, chuyện này Trương đại quan nhân vẫn còn nhớ như in.

Cho nên khi nghe thấy Liêu Bác Sinh tới đảm nhiệm chức thị trưởng Bắc Cảng, Trương đại quan nhân ngây người ra cả nửa phút.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn như vậy thì chạy tới ôm tay hắn: "Sao? Chuyện gì khiến anh ngây đơ ra thế hả?"

Trương đại quan nhân thở dài: "Cha em khi an bài nhân tuyển thị trưởng Bắc Cảng có từng tìm hiểu kỹ hay không?"

Sở Yên Nhiên nói: "Chuyện công tác của ông em không hỏi bao giờ. "

Trương Dương nói: "Liêu Bác Sinh này. "

"Anh có thù oán với hắn hả?"

Trương Dương nói: " Cũng không phải là thù oán cá nhân gì, chỉ là lúc trước chuyện ô nhiễm nước Nam Tích, anh xảy ra chút xung đột với hắn, nhất thời không kiềm chế được anh tát hắn một phát. "

Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách.

Trương đại quan nhân nói: "Em cười cái gì? Không nhìn ra anh đang rất khó xử à. "

Sở Yên Nhiên nói: "Em nhớ rõ lúc trước bởi vì sự kiện đó mà thuýt chút nữa anh bị xử lý rồi. "

Trương đại quan nhân nói: "Còn không phải ư, chuyện này có chút phiền toái, sự kiện đó tuy rằng anh chiếm lý, nhưng Liêu Bác Sinh khẳng định cho rằng đó là một nỗi nhục, hiện tại hắn tới Bắc Cảng, thành lãnh đạo trực tiếp của anh, em nói hắn liệu có quân tử báo thù mười năm không muộn với anh không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)