Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1184

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1184: Đi nhờ xe
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sở Yên Nhiên nói: "Anh cho rằng em đói khát lắm à, trong đầu toàn là cái chuyện này thôi. "

Trương Dương nói: "Bà ngoại ngủ rồi à?"

Sở Yên Nhiên gật gật đầu: "Cho nên rủ anh ra ngoài đi dạo với em. "

Trương đại quan nhân nói: "Thôi đi ngủ đi! Anh ôm em ngủ!"

"Không, em muốn anh cùng em ra ngoài đi dạo một chút. " hai người dắt tay nhau đi ra Quan Để số 1, chưa được vài bước thì tới vịnh Thất Thải, ánh trăng rất sáng, chiếu lên những đá cuội to nhỏ trên vịnh Thất Thải, cùng sao trên trời tỏa sáng. Sóng biển đập lên bờ cát với tiết tấu chậm rãi, trong bóng tối như thế này, thật sự khiến người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.

Trương Dương ôm eo Sở Yên Nhiên, kéo thân thể mềm mại của cô ta vào trong lòng, trời đã vào thu, gió đêm mang theo cảm giác man mát.

Sở Yên Nhiên nói: "Em đến Tân Hải đã được mấy ngày rồi, mà anh vẫn chưa nói rõ với anh, anh về sau sẽ lựa chọn như thế nào?"

Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: "Lựa chọn gì cơ?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh đừng có mà giả bộ, anh rốt cuộc là muốn tiếp tục làm quan, hay là về sau cùng em quản lý Benin?"

Trương đại quan nhân nói: "Em tính thế nào?"

"Em định sau khi chúng ta kết hôn thì sẽ để anh tiến vào công ty Benin, chậm rãi làm quen với vận tác của công ty, đến cuối cùng em sẽ giao tất cả nghiệp vụ của công ty cho anh phụ trách, em sẽ triệt để rút lui, ở nhà thổi cơm sinh con cho anh. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Nói như vậy em là muốn quẳng gánh nặng Benin này cho anh?"

Sở Yên Nhiên nói: " Chẳng lẽ anh muốn sau khi vợ anh kết hôn rồi còn cả ngày phải xuất đầu lộ diện ư? Đương nhiêcó em sẽ không áp đặt ý nguyện của mình lên người anh, nếu anh kiên trì đi tiếp trên sĩ đồ thì em cũng sẽ ủng hộ. "

Trương Dương ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ôm Sở Yên Nhiên ngồi trên đùi hắn, hắn ngẩng đầu nhìn sao sáng trên trời, tựa hồ đang cân nhắc, chốc lát sau mới nói: "Anh quả thực đã chán ghét quan trường rồi, nhưng anh bây giờ vẫn chưa thể đi được, chuyện của Tân Hải chưa được giải quyết, anh làm việc phải trước sau vẹn toàn, chờ anh giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ đi. "

Sở Yên Nhiên thở dài: "Em biết tính anh mà, chuyện của Tân Hải anh nếu chưa tra ra manh mối thì anh tuyệt đối không chịu đi. "

Trương Dương nói: "Cho dù anh đi thì cũng không thể vào tập đoàn tài chính Benin được, con người anh căn bản không phải là nhân tài kinh thương, cho nên, em chọn ai chứ đừng chọn anh, nếu ép anh phải chọn việc để làm, vậy anh thà lên đảo thần miếu trồng trọt còn hơn. "

"Thật ư?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh đã bao giờ lừa em chưa?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh thường xuyên lừa em, chỉ là em khờ, thùy chung mắc bẫy anh. "

Trương đại quan nhân ôm chặt cô ta: "Anh chẳng những muốn em cả đời mắc bẫy anh, còn phải cả đời ở trên giường với anh nữa. "

Sở Yên Nhiên nhéo nhéo mũi hắn: "Anh đúng là lưu manh, em thực sự không rõ, vì sao lại thích được người như anh. "

Trương Dương nói: "Rất nhiều chuyện đều không thể làm rõ được, anh từ triều Đại Tùy vượt qua nghìn năm qua tới thời hiện đại chính là để tìm em. "

Sở Yên Nhiên nói: "Chỉ sợ anh không chỉ tìm em thôi đâu. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô bé, một đêm rất đẹp, chúng ta có thể thành thành thật thật nói chuyện yêu đương không?"

Sở Yên Nhiên ôm cổ hắn, trán tựa vào trán hắn: "Nói thật, Trương Dương, chúng ta hiện tại đã đăng kí rồi, hai vợ chồng có phải nên thẳng thắn thành khẩn với nhau một chút hay không?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh đối với em anh vẫn luôn rất tốt. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh tốt với em thì em công nhận, nhưng em đang nói là thẳng thắn thành khẩn cơ. "

Trương Dương nói: "Anh vẫn chưa đủ thẳng thắn thành khẩn với em ư?"

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Thanh vì sao đột nhiên từ chức?"

Trương đại quan nhân nói: "Có thể cô ta cũng giống anh, chán quan trường rồi, cho nên mới nhân lúc còn trẻ ra ngoài một chút, ngắm nghía thế giới. "

Sở Yên Nhiên nói: "Thật ra em rất thích chị ấy. "

Trương đại quan nhân cười cười.

Sở Yên Nhiên nói: "Anh có thích hay không?"

" Thích!" Trương đại quan nhân sớm biết rằng Sở Yên Nhiên sẽ hỏi như vậy, cho nên không chút do dự trả lời.

" Ôi, thật đúng là đúng lý hợp tình, anh có biết anh thích em rồi mà lại đi thích người khác thì rất thiếu đạo đức hay không?"

Trương đại quan nhân gật đầu: "Con người anh cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái quan niệm đạo đức hơi kém một chút, đành chịu thôi, không trách anh được, triều đại mà anh sống trước đây là vậy đó. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh đúng là lợn chết không sợ nước sôi, em còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục nói dối. "

Trương đại quan nhân nói: "anh trước giờ không hề nói dối. "

Đi nhờ xe Sở Yên Nhiên nói: "Anh còn có lương tâm không? Hai vợ chồng quan trọng nhất là gì? Là chung thủy đó. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh sai rồi!"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh sai rồi ư? Biết sai rồi à?"

Trương Dương gật đầu: "Biết, sớm biết xã hội hiện đại như thế này, anh lúc trước khi mới tới nên trực tiếp bẻ cái đó của mình đi, thế là xong chuyện, đỡ phải dính vào nhiều phiền toái như vậy. "

Sở Yên Nhiên nói: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đừng có đùa cợt. "

Trương Dương nói: "Anh nói thật mà, Yên Nhiên, anh đã nói với em cả trăm lần rồi, anh thực sự không phải là người, không, anh thực sự không phải là người hiện đại, anh là từ... "

"Từ Triều Đại Tùy vượt thời không tới, hơn tám trăm lần rồi, anh thực sự coi em là con bé ngốc à, lừa hế lần này tới lần khác có? Trương Dương à Trương Dương, em coi như là hiểu anh rồi, anh nói chuyện này, đơn giản là muốn tìm lý do cho cái tính hoa tâm của anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Yên Nhiên, anh thề, anh cả đời sẽ đối xử tốt với em, trên đời này cũng không ai có thể đối tốt với anh hơn em. "

Sở Yên Nhiên nói: "Cái này thì em tin, vấn đề là những lời này anh không phải chỉ nói với mỗi mình em, cho nên em không cảm động tý nào. " Cô ta chớp chớp mắt, nói: "Đáng tiếc em lại không tìm thấy ai có thể thay thế được vị trí của anh trong lòng em, cho nên... '

Trương đại quan nhân nói: "Yên Nhiên, em nói như vậy làm anh tôi áy náy lắm. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh áy náy được thì tốt, như vậy anh cả đời này sẽ không thể ngẩng đầu lên được trước mặt em. "

Trương Dương đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nhìn thấy một tia laser đỏ chiếu lên vai Sở Yên Nhiên, hắn kinh hô: "Cẩn thận!" Hắn lao lên đè Sở Yên Nhiên xuống đất, đè lên đá cuối, khiến Sở Yên Nhiên rất đau đớn.

Trương Dương nói: "Em đừng động đậy, cứ nằm đây chờ anh!" Hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cách đó không xa trên đồi núi tựa hồ có ánh sáng lóe ra, vội vàng chạy về phía có ánh sáng. "

Sở Yên Nhiên nói: "Cẩn thận!"

Trương Dương nói: "Trốn sau vách đá, không có tín hiệu của anh thì không được ra!"

Trong quá trình Trương đại quan nhân không hề nghe thấy tiếng súng nổ, hắn nhảy vào rừng cây, đồi núi cũng không tính là lớn, với tốc độ của hắn, người đó trên đồi núi chắc sẽ không kịp bỏ chạy.

*****

Trương đại quan nhân đã nhìn thấy người trốn trong rừng, hắn mặc áo bó, bên dưới mặc quần bò, tay cầm một cái bút laser chứ không phải súng lục.

Tuy rằng rằng cây che khuất ánh trăng, nhưng Trương Dương vẫn liếc một cái là nhận ra người trước mắt chính là Tang Bối Bối, cô nàng này đúng là một nhân tài, không ngờ dùng loại phương pháp này để dụ mình tới đây.

Trương Dương nói: "là cô anh? Làm tôi giật cả mình. "

Tang Bối Bối nói: "Tình yêu quả nhiên khiến cho người ta trở nên trì độn, nếu tôi là sát thủ, bảo bối của anh có thể đã chết tới mười lần tám lần rồi. "

Trương Dương nói: "Con người cô đúng là không có hậu đạo, hai vợ chồng chúng tôi đang nhu tình mật thì cô chen vào làm gì. "

Tang Bối Bối cười nói: "Đã muộn thế này rồi còn chạy đến bờ biển nhu tình mật, thật là lãng mạn, tôi có làm phiền gì đâu, chỉ lấy bút laser chiếu chơi, không ngờ lại chiếu ra một con khỉ. "

Trương đại quan nhân nói khẽ: "Cô ghen à, không chịu nổi cnarh hai vợ chồng người ta thân thiết. "

Tang Bối Bối nói: "Tôi nhổ vào, tôi mà phải ăn dấm chua của anh có? Tôi chỉ tìm anh có việc thôi. "

Trương Dương nói: "Có việc gì thì cũng để mai tính, tôi phải đi rồi, bằng không Yên Nhiên sẽ sốt ruột. "

Tang Bối Bối nói: "Viên Hiếu Thương gần đây vẫn luôn điều tra tư liệu của tôi. "

Bởi vì buổi chiều đã gặp Viên Hiếu Thương, Trương Dương đối với việc này cũng không bất ngờ, hắn gật đầu nói: "Tôi biết, cô cứ đi trước đi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với cô. "

Tang Bối Bối gật đầu, chớp chớp mắt với Trương Dương: "Mơ đẹp nhé, tối đừng có lao lực quá độ, nghiệp lớn xã hội chủ nghĩa còn phải dựa nhiều vào anh đó. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Cho dù thêm cả cô tôi cũng chả mệt. "

Mặt Tang Bối Bối nóng lên, nhỏ giọng gắt: "Anh lưu manh!" Nói xong cô ta lắc mình biến mất trong rừng.

Trương Dương lo lắng Sở Yên Nhiên sẽ nghi ngờ, không dám trì hoãn lâu, vội vàng đi vòng trở lại chỗ ẩn thân của Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn bình yên vô sự thì mới yên lòng, giữ chặt cánh tay Trương Dương, kinh hồn chưa định: "Nói Anh có sao không?"

Trương Dương lắc đầu: "Đáng tiếc bị hắn phát giác, chạy trốn trước rồi. "

Sở Yên Nhiên nói: "Không bắt được thì thôi, quan trọng nhất là chúng ta không sao. "

Xảy ra chuyện này, Sở Yên Nhiên tất nhiên không muốn ở lại vịnh Thất Thải, tức khắc cùng Trương Dương quay trở về Quan Để số 1.

Trở lại biệt thự, Trương Dương trước tiên hộ tống Sở Yên Nhiên về phòng của cô ta. Tiêu Quốc Thành an bài khá chu đáo, ba phòng đều ở cùng tầng trệt, phòng của Trương Dương và Sở Yên Nhiên cạnh nhau, lão thái thái thì ở đối diện.

Khi Sở Yên Nhiên đi pha cà phê, Trương đại quan nhân vén mành lên, nhìn ra bên ngoài một lượt.

Khi Sở Yên Nhiên bưng cà phê về thì nhìn thấy Trương Dương đang nằm xuống kiểm tra gầm giường, cô ta không khỏi bật cười: "Anh làm gì thế?"

Trương đại quan nhân đứng dậy vỗ vỗ hai tay nói: "Cũng may, trong phòng chắc không lắp máy theo dõi. "

Sở Yên Nhiên đưa cho hắn một ly cà phê: "Sao? Anh không tín nhiệm hắn à?"

Trương Dương nói: "Lòng người cách một bụng, vạn nhất y có ý đồ gì, ở trong phòng lắm máy quay, chẳng phải là hai ta làm chuyện đó đều bị hắn quay lại được hết ư?"

Sở Yên Nhiên nói: "Chuyện gì? Nói tóm lại là tối nay em muốn ngủ yên một giấc. "

Lúc này Trương Dương nghe thấy bên ngoài tựa hồ có động tĩnh, hắn thở dài một tiếng với Sở Yên Nhiên, mắt đẹp của Sở Yên Nhiên trợn lên, có chút ngạc nhiên, cô ta không nghe ra động tĩnh gì.

Trương Dương ra hiệu cô ta tắt đèn trong phòng, sau đó lặng lẽ tới phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, liền thấy một nữ tử từ cửa lớn của Quan Để số 1 bước vào, cô ta đeo kính răm quấn khăn lụa, cho nên không nhìn rõ diện mạo của cô ta, nhưng càng là như vậy, Trương đại quan nhân càng cảm thấy tò mò, đã muộn thế này rồi, rốt cuộc là ai tới gặp Tiêu Quốc Thành?

Sở Yên Nhiên cũng tiến đến phía trước cửa sổ, cô ta vừa hay nhìn thấy Tiêu Quốc Thành ra đón nữ nhân kia, Sở Yên Nhiên nói khẽ: "Ai thế?"

Trương Dương lắc đầu.

Sở Yên Nhiên từ hành động của Trương Dương đã nhận thấy được hắn đối với Tiêu Quốc Thành tựa hồ tràn ngập hoài nghi, ghé vào bên tai Trương Dương nói khẽ: "Anh có phải hoài nghi hắn hay không?"

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Sở Yên Nhiên: "Nơi này không tiện nói chuyện, em đừng lên tiếng. Bắc Cảng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh hoài nghi sau lưng Hạng Thành là Tiết Thế Luân, mà Tiêu Quốc Thành là nghĩa tử của Tiết lão, người này và Tiết Thế Luân quan hệ khá chặt chẽ, Tiết Thế Luân có thể tích lũy được nhiều tài phú như vậy, không khỏi liên quan tới sự trợ giúp của Tiêu Quốc Thành, cho nên anh hoài nghi hai người bọn họ đều có vấn đề. "

Sở Yên Nhiên không nói gì, cô ta ôm cánh tay Trương Dương rồi lắc đầu, ra hiệu cho Trương Dương phải bình tĩnh cân nhắc chuyện này.

Trương đại quan nhân lại cho rằng mình đã đủ bình tĩnh rồi, hắn vốn định thăm dò tới cùng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn kiềm chế ý định điều tra, dù sao nơi này là cũng là địa phương của Tiêu Quốc Thành, mình mình đã kiểm tra gian phòng này, bên trong chắc không có thiết bị theo dõi, nhưng cũng không có nghĩa là nơi khác không có, nếu để Tiêu Quốc Thành phát hiện mình vụng trộm theo dõi hắn, khẳng định sẽ sinh ra lòng nghi ngờ.

Một đêm này Trương đại quan nhân ngủ cũng không an ổn, hắn luôn cảm thấy Quan Để số 1 này rất quỷ dị, muốn vạch trần nguyên nhân cái chết của vợ Tiêu Quốc Thành, nhất định phải mở cái quan tài thủy tinh đó, nhưng mật thất có tầng tầng cửa mật mã, không có mật mã của Tiêu Quốc Thành, nghiệm chứng vân tay và võng mạc thì không thể tiến vào trong đó được. Bản thân Tiêu Quốc Thành quả thực không hề có võ công, hắn cũng thân trúng cổ độc, hắn rốt cuộc sắm vai nhân vật gì? Giữa hắn và Tiết Thế Luân rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Chuyện của Bắc Cảng rốt cuộc có liền quan tới hắn hay không? Một loạt nhưng vấn đề này quanh quẩn trong đầu Trương Dương, giống như tấm rèm chưa vén lên được.

Sáng sớm Ngày hôm sau Trương Dương đi trước, bởi vì phía Bắc Cảng yêu cầu hắn buổi sáng tới thị ủy họp, hội nghị lần này liên quan tới vấn đề thay đổi ban lãnh đạo Bắc Cảng. Hai vị lãnh đạo tân nhiệm của Bắc Cảng đều sẽ trình diện, Trương đại quan nhân phải tham dự.

Tiêu Quốc Thành sai người đưa Trương Dương tới Bắc Cảng, lên tới bến tàu cảng mới của Bắc Cảng. Trương Dương phát hiện tình huống hư hại của cảng mới trong trận bão này còn nghiêm trọng hơn cả cảng Phước Long, điều này không thể không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, một là một cảng cũ đã tồn tại hơn mười năm, một là bến tàu hiện đại hoá vào đầu những năm chín mươi mới được xây lên, trận bão này hiển nhiên đã tiến hành kiểm nghiệm chất lượng công trình của hai cái.

Trương Dương tới bến tàu cảng mới, thì đã có ô tô ở đó chờ hắn, Tiêu Quốc Thành an bài rất chu đáo, tước đó đã bão lái xe của khách sạn Kim Sắc Cảng Loan tới phụ trách đưa đón. Có điều có vẻ khoa trương là lái xe này lái một chiếc Gia Trường Lâm.

Trương đại quan nhân nhìn thấy một chiếc xe rêu rao như vậy thì thật sự có chút dở khóc dở cười, Tiêu Quốc Thành an bài chuyện này có chút quá rồi, phải biết rằng mình đây là tới thị ủy họp, lát nữa để người nhìn thấy mình ngồi một chiếc xe sang tới, thể nào cũng trở thành chủ đề đàm tiếu của Bắc Cảng.

Nhìn thấy cách lúc họp còn một đoạn thời gian, Trương Dương bảo lái xe trước tiên đưa mình tới cục công an thành phố Bắc Cảng, sau đó thì bảo lái xe đi.

Trên đường, Trương Dương đã liên hệ với cục trưởng cục công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường đứng trên trụ sở, nhìn thấy chiếc Gia Trường Lâm lái vào đại viện cục công an thì bất giác bất giác, thằng ôn Trương Dương này vẫn là như vậy, đi tới đâu cũng muốn lập dị. Lần này Triệu Quốc Cường xem như đã trách oan hắn rồi, Trương đại quan nhân vốn cũng muốn nhún mình lắm, đáng tiếc Tiêu Quốc Thành trong lúc vô ý lại đưa cho hắn một cơ hội để làm cao.

Cửa lớn văn phòng Cục trưởng mở toang, đây là đặc biệt chuẩn bị cho Trương đại quan nhân đến, Trương Dương đi vào trong văn phòng.

Triệu Quốc Cường đứng dậy đón chào: "Anh không tới thị lý họp mà tới chỗ tôi làm gì?"

Trương Dương chỉ chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: "Còn sớm mà, tôi tới chỗ anh đi nhờ xe. "

Triệu Quốc Cường lái xe thuộc dạng ổn trọng, không nhanh không chậm, ô tô lái ra khỏi cửa lớn của cục công an, hắn mới mở miệng nói: "Nghe nói anh ở kinh thành gây ra án mạng. "

Trương Dương: "Nói Ai nói với anh? Lão bạn học Vu Cường Hoa à?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cũng may mà anh gặp hắn, chứ tôi đảm bảo ở phương diện hình trinh, trong nước không có mấy ai giỏi hơn hắn đâu. "

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy anh cũng rất lợi hại, Triệu cục, anh nói xem, hai người các anh rốt cuộc trình độ ai cao hơn?"

Triệu Quốc Cường có chút dở khóc dở cười, thằng cha này rõ ràng đang bới chuyện, Triệu Quốc Cường nói: "Còn phải hỏi nữa à, đương nhiên là trình độ của hắn cao hơn, bằng không thì sao hắn ở kinh thành ở kinh thành còn tôi phải về địa phương?"

Trương Dương cười nói: "Quan viên của Kinh thành cũng chưa chắc đã nhất định có năng lực hơn quan viên địa phương. "

*****

Triệu Quốc Cường nói: "Những lời này của anh chớ có để cho người khác nghe thấy, bằng không anh cả đời này đừng nghĩ tới làm kinh quan. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng không muốn làm, hiện tại ngẫm lại tôi lúc ở nông thôn là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch tự tại hơn, làm quan càng lớn thì cố kỵ càng nhiều, áp lực càng lớn, nhân sinh cũng không còn được bao nhiêu lạc thú. "

Triệu Quốc Cường nói: "Đừng quên, anh là công bộc của nhân dân, l người hầu thì đương nhiên phải nhìn sắc mặt của chủ nhân, nếu muốn thoải mái, nếu muốn có lạc thú thì đừng lựa chọn con đường làm quan này. "

Trương Dương nói: " cái chữ làm quan này mỗi người có một lý giải riêng, à, đúng rồi chuyện của Hạng Thành điều tra ra manh mối gì chưa?"

Triệu Quốc Cường lắc đầu, hắn không muốn tham thảm chuyện này, lại chuyển đề tài về cuộc họp sắp tới: "Trương Dương, anh đối với thay đổi của thị lý lần này có cái nhìn như thế nào?"

Trương đại quan nhân bộ dạng thờ ơ: "Thế nào là sao? Thay đổi của Thượng tầng có liên quan gì tới đám thuộc hạ chúng ta? Ai làm lãnh đạo thì chúng ta cũng đều chỉ làm chân chạy thôi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cũng chưa chắc. " Vừa hay đúng lúc đang đợi đèn đỏ, hắn nhìn thoáng qua Trương Dương: "Anh chắc đã sớm nhận được tin tức rồi, bí thư Tống không thể không tiết lộ cho anh. "

Trương Dương: "Nói Tôi không phải nghe ông ta nói, hai ngày trước khi tới Đông Giang. Bộ trưởng Tiêu của bộ tổ chức tỉnh goi tôi lên để hỏi về Cung Hoàn Sơn. "

Triệu Quốc Cường cười nói: "Anh nhất định không nói lời hay cho hắn. "

Trương đại quan nhân nói: "Sặc, loại người như tôi hay nói xấu sau lưng người khác lắm à. "

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi bỗng nhiên nhớ tới một cách nói, ai cũng bảo quan trường Bình Hải chúng ta có một ngôi sao xấu, chỉ cần hắn đi tới đâu thì nhất định sẽ có lãnh đạo gặp chuyện không may. "

Trương đại quan nhân nói: "Ngôi sao xấu đó chính là nói tôi đúng không? Thế này thì oan cho tôi quá. "

Triệu Quốc Cường cười nói: "Sao lại oan cho anh? Anh ở Giang Thành, Quốc Chính, Hứa Thường Đức, trước sau gặp chuyện không may, anh tới Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên gặp chuyện không may, anh tới Bắc Cảng, lần này chơi còn lớn hơn, bí thư thị ủy, thị trưởng, bí thư thị ủy hai nhiệm, bí thư Ủy ban kỷ luật tất cả đều bị anh tận diệt, anh nói anh không phải sau xấu thì là gì?"

Trương Dương nói: "Thế thì liên quan chó gì tới tôi? Bọn họ gặp chuyện không may, thì mặc kệ tôi có tới hay không cũng vậy thôi, nếu muốn yên ổn ngồi trên vị trí của mình, vậy nên thành thành thật thật đừng vươn tay ra, chỉ cần vươn tay ra nhất định sẽ bị bắt. Đạo lý Đơn giản như vậy ai chẳng biết? Tôi chỉ là vừa hay xuất hiện trong phạm vi của cán bộ lãnh đạo có vấn đề thôi, nói ra cũng thấy, kẻ xấu trong đảng ta thật đúng là không ít. "

Triệu Quốc Cường thở dài, hắn cũng có chút bất đắc dĩ đối với hiện trạng, nói khẽ: "Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. "

Trương Dương nói. " Tôi hiện tại hiểu được tầm quan trọng của công tác nắm tư tưởng rồi, đối với một số cán bộ, phải để đầu óc của họ tỉnh táo, minh bạch chức trách của mình. "

Triệu Quốc Cường nói: "Đồng chí Thường Lăng Không là ngôi sao chính trị của Bình Hải chúng ta, tỉnh lý phái hắn tới đây, hiển nhiên đã hạ quyết tâm muốn triệt để chỉnh đốn loạn tượng của Bắc Cảng. "

Trương Dương nói. " Tôi và hắn quen nhau lâu rồi, nhưng không tìm hiểu sâu, đối với chính tích của hắn tôi cũng được nghe nói từ lâu, ở bình hải trong những cán bộ cùng tuổi với hắn không có ai nổi bật được như hắn. "

Triệu Quốc Cường nói: "Hắn trước đây đảm nhiệm thị trưởng thành phố Nam Tích, khi chúng ta tới Nam Tích nhậm chức thì hắn đã được điều nhiệm tới Lam Sơn, cho nên tôi cũng chưa cộng tác với hắn. Có điều khi tôi công tác ở Nam Tích thường xuyên được nghe nói tới công trạng của hắn, người này rất có năng lực, cũng rất quyết đoán, bất kể là danh tiếng trong người dân hay là trong lãnh đạo đều rất không tồi. "

Trương Dương nói: "Bắc Cảng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tựa như một tòa lâu đài có nhiều chỗ bị phá hủy, đổ sập, hắn lần này tới đây chỉ cần phụ trách trùng kiến. " Trương Dương nhớ tới Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ vốn là được phái tới đây phụ trách đánh sập rồi trùng kiến, nhưng sứ mệnh của sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành, thì đã bị người ta mưu hại, cái chết của Cung Kì Vĩ không phải không có giá trị, chính cái chết của hắn đã đẩy Hạng Thành vào đường cùng, độc thủ phía sau màn để giữ mình, cũng đẩy Hạng Thành ra, muốn chặt đứt tất cả manh mối.

Triệu Quốc Cường cũng không ủng hộ cách nói của Trương Dương: "Tôi thấy cục diện của Bắc Cảng không hề đơn giản hơn trước đây, đồng chí Thường Lăng Không chẳng những phải phụ trách trọng tố hình tượng của Bắc Cảng, còn phụ trách Bắc Cảng những vấn đề trước đây của Bắc Cảng. có một số vấn đề tuy rằng hiện tại đã tạm thời bị che giấu, nhưng không có nghĩa là vấn đề đã tiêu trừ, những tấm màn đen này sớm muộn gì cũng sẽ được vén lên. "

Trương Dương nói: "Tra án hình như là chức trách của anh, Triệu cục, anh có tiến triển gì không, chắc sẽ không giữ bí mật với tôi chứ. "

Triệu Quốc Cường nói: "Kẻ thích giữ bí mật là ai kia kìa, Trương Dương, tôi hỏi anh một việc, nghe nói anh và thị trưởng Liêu Bác Sinh mới tới rất quen thuộc. "

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: "Này, chúng ta có thể nói chuyện khác không?" Triệu Quốc Cường này cũng xấu thật, sao lại cứ nhắc tới cái không nên nhắc.

Khóe môi Triệu Quốc Cường lộ ra nụ cười: "Vừa rồi còn nói muốn thẳng thắn thành khẩn, bên ngoài đồn hai người có mâu thuẫn, chuyện này là thật hay là giả?"

Trương Dương nói: "Thật giả gì, tôi căn bản không biết thị trưởng Liêu, trước giờ cũng chưa gặp mặt. "

Trương đại quan nhân như vậy khẳng định như vậy, nhưng khi tới phòng họp thứ nhất của thị ủy, hai người đã vào phòng họp sớm mười phút, vốn cho rằng bọn họ sẽ tới đầu tiên, không ngờ lãnh đạo lãnh đạo mới tới không ngờ đã đứng ở cửa phòng họp, Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh giống như hai môn thần, một tả một hữu đứng đó, mỗi một vị thường ủy tới, bọn họ đều sẽ tươi cười chào hỏi, bắt tay hàn huyên với đối phương, sau đó thì mời đối phương vào trong phòng họp.

Trương đại quan nhân và Triệu Quốc Cường cũng đều được cho là kiến thức rộng rãi, nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp trận thế như vậy.

Trương đại quan nhân vốn muốn tới bắt tay Thường Lăng Không, nhưng Triệu Quốc Cường giành trước một bước, hắn bắt tay với Thường Lăng Không, Trương đại quan nhân chỉ có thể còn lại một lựa chọn là Liêu Bác Sinh, thằng cha này trong lòng tính toán, liệu có gặp phải sự ghẻ lạnh của thị trưởng tân nhiệm hay không đây, lại nhìn nụ cười của Liêu Bác Sinh vẫn không thay đổi, chủ động vươn tay về phía Trương Dương: "Trương Dương, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Liêu Bác Sinh Liêu Bác Sinh vẫn nở nụ cười hòa ái, trong mắt người khác thì đây là một loại rộng lượng, rất nhiều người đều từng nghe nói tới chuyện Trương Dương từng tát hắn, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi tỏ vẻ hoài nghi lời đồn này, nếu Liêu Bác Sinh thực sự từng bị Trương Dương tới, thái độ của hắn sẽ không thể hòa ái như vậy, ít nhất cũng sẽ không chủ động như vậy, một người phải độ lượng tới mức nào mới có thể làm được như thế này.

Người ta chủ động bắt tay mình, Trương đại quan nhân nếu không phối hợp thì thì quá hẹp hòi rồi, tuy rằng trước đây khi hắn đánh Liêu Bác Sinh có chiếm lý, nhưng hiện tại nghỉ lại thì thấy lúc ấy vẫn quá xung động, Liêu Bác Sinh lớn tuổi như vậy, mình dưới cơn xung động tát hắn một cái, phải là vô cùng nhục nhã ư? Trương Dương vội vàng vươn tay ra, Liêu Bác Sinh một tay nắm tay hắn, tay kia thì rất thân thiết vỗ mu bàn tay của Trương Dương: "Trương Dương à, tôi và bí thư Thường đến Bắc Cảng công tác, về sau anh phải giúp đỡ nhiều nhé. "

Trương đại quan nhân liên tục gật đầu: "Nhất định, nhất định!"

Thường Lăng Không lúc này cũng hướng ánh mắt sang Trương Dương: "Trương Dương, tôi đang muốn tìm anh đây. "

Trương Dương nhân cơ hội buông tay Liêu Bác Sinh ra, cười ha ha đi về phía Thường Lăng Không nói: "Bí thư Thường có gì phân phó?"

Thường Lăng Không bắt tay với hắn, rất thân thiết vỗ vai hắn: "Không có đại sự gì cả, chúng ta đều là lão bằng hữu, mới tới Bắc Cảng, chủ như anh có phải nên mời khách không?"

Trương Dương cười nói: "Đó là vinh hạnh của tôi!"

Lúc này các thường ủy khác lục tục tới, Trương Dương vào phòng họp ngồi trước, ngồi xuống vị trí ghi tên mình, bên cạnh vừa hay là Nghiêm Chính và Triệu Quốc Cường, Trương đại quan nhân hạ giọng nói với Triệu Quốc Cường: "Không thấy bộ trưởng Tiêu nhỉ?"

Triệu Quốc Cường nói khẽ: "Thị trưởng Cung cũng không tới. "

Quả thực, Tiêu Nãi Vượng nếu cùng Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh tới Bắc Cảng, dựa theo thường quy thì nên ra mặt thăm hỏi các thường ủy Bắc Cảng, còn cả Cung Hoàn Sơn nữa, ít nhất thì hiện tại cũng chưa ai xác định Cung Hoàn Sơn đã phạm phải sai lầm gì, theo lý thì vẫn nên tham dự nghi thức giao nhận này.

Các thường ủy tất cả đã đến đông đủ, Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh hai người vào phòng họp cuối cùng, hai người bọn họ được ủy nhiệm làm vị trí số một số hai của Bắc Cảng, đương nhiên tiến vào ban Bắc Cảng, Thường Lăng Không ngồi vào vị trí chủ tịch của mình, hắn mỉm cười nhìn mọi người chung quanh rồi nói: "Vừa rồi cùng thị trưởng Liêu tới sớm hơn một chút, chính là muốn được gặp mặt mọi người trước, làm quen với nhau một chút, họp thì họp luôn, đỡ phải trải qua quá trình giới thiệu làm quen, mọi người hiện tại chắc cũng biết hai chúng tôi rồi chứ?" Một câu chọc cho các thường ủy tham dự hội nghị tham dự hội nghị đều bật cười, không khí hội trường rõ ràng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

*****

Thường Lăng Không nói: "Tôi và thị trưởng Liêu cũng làm gì tự giới thiệu gì cả, lý lịch nhậm chức của chúng ta chắc hẳn mọi người đã nghiên cứu rồi, thật ra tôi cũng thích nghiên cứu, trước đây phàm là lãnh đạo nào mới tới, tôi trước hết đều sẽ điều tra rõ vị lãnh đạo này trước đây đã làm gì, từng có chính tích gì, quan thanh thế nào? Quan hệ của anh ta và lãnh đạo thượng cấp ra sao?"

Trong Hội trường lại truyền đến tiếng cười, quả thực ai cũng phải thừa nhận, sự thật chính là như vậy.

Thường Lăng Không nói: "Quan trường Trung Quốc có một vấn đề thông thường nhất chính là xếp hàng, tôi nghĩ trong các vị phải chăng đã có người bắt đầu cân nhắc về sau rốt cuộc nên đứng ở bên tôi hay là đứng bên thị trưởng Liêu. " Hắn và Liêu Bác Sinh trao đổi ánh mắt.

Hiện trường trong nháy mắt tĩnh lặng, trong quan trường vấn đề xếp hàng là chủ đề vĩnh viễn không thể không thay đổi, Thường Lăng Không mới tiêp nhiệm đã đưa vấn đề này lên mặt bàn, rốt cuộc có mục đích gì?

Thường Lăng Không nói: "Tổ chức phái tôi và thị trưởng Liêu tới đây là đã trải qua cân nhắc thận trọng, tôi vẫn được coi là một cán bộ trẻ tuổi, đương nhiên sự trẻ tuổi của tôi là nói tương đối thôi, so sánh với Trương Dương thì tôi chính là đồng chí già. "

Hiện trường lại vang lên tiếng cười, có điều lần này tiếng cười khẽ hơn nhiều, mọi người đều đang cân nhắc ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thường Lăng Không.

Thường Lăng Không nói: "Bộ trưởng Tiêu của bộ tổ chức Tỉnh vốn là muốn tham dự hội nghị lần này, nhưng tỉnh lý lâm thời có việc, anh ta phải lập tức, trở về cho nên công tác giao nhận lần này liền biến thành buổi tự giới thiệu của hai người chúng tôi, con người của tôi có vẻ hướng ngoại, có người nói tôi làm việc dứt khoát hẳn hoi, có người nói tôi làm việc phong mang tất lộ, ở trong quan trường hai câu này chưa chắc đã tốt, cho nên mọi người không cần lý giải là tôi đang khen tôi, nói một cách không khiêm tốn thì là con người của tôi thuộc phái hiện thực, nếu đã tới Bắc Cảng thì tôi muốn làm ra một phen thành tích, thị trưởng Liêu công tác kinh nghiệm phong phú, tòng chính nhiều năm, chính tích nổi bật, hơn nữa trên người anh ta có sự trầm ổn mà tôi không có, tôi nghĩ đây chính là ý đồ mà các lãnh đạo cho hai người chúng tôi hợp tác, tôi cũng tin tôi và thị trưởng Liêu là nhất động nhất tĩnh, sẽ hợp tác ăn ý, quan hệ giữa chúng tôi cũng rất tốt, cho nên những người muốn xếp hàng không cần phải lo lắng, đứng bên tôi cũng chính là đứng bên thị trưởng Liêu, hai chúng tôi là một bọn. "

Mọi người đồng thanh bật cười.

Liêu Bác Sinh mỉm cười nói: "Tôi xin nói chen vào một câu, cũng chính là tỏ thái độ, tôi và bí thư Thường là một bọn. "

Tiếng cười ở Hiện trường càng nhiều hơn.

Thường Lăng Không nói: "Tôi thích bầu không khí như vậy, mọi người ngồi họp thật vui vẻ, rất dễ dàng quyết định đại sự của Bắc Cảng, tôi Tôi nói thoải mái không phải tùy tâm sở dục, đối với sự phát triển của Bắc Cảng phải thận trọng, chúng ta ngồi cùng nhau họp là để làm gì? Là muốn hợp mưu hợp sức, là muốn thúc đẩy đầu óc của mọi người, mọi người một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, trí tuệ và lực lượng của một mình tôi hữu hạn, nhưng trí tuệ và lực lượng của mọi người là vô cùng, tôi hy vọng ê-kíp này của chúng ta có thể trở thành ê-kíp lãnh đạo có chính tích lớn nhất Bình Hải, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể mang tới hạnh phúc và an khang chân chính cho nhân dân Bắc Cảng.

Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay.

Vỗ tay xong rồi, Thường Lăng Không tiếp tục nói: "Bắc Cảng trước đó đã phải đã trải qua một lần thiên tai nghiêm trọng nhất từ lúc dựng nước tới nay, tai hoạ lần này đã mang đến tổn thất nghiêm trọng cho Bắc Cảng, tôi tuy rằng không ở Bắc Cảng, nhưng tôi cũng luôn chú ý sự phát triển của chuyện này, tôi và thị trưởng Liêu sau khi tới Bắc Cảng, vấn đề đầu tiên phải đối mặt chính là trùng kiến sau thiên tai, trùng kiến gia viên của chúng ta, trùng kiến lòng tin và hy vọng, chuyện này cần phải nắm cùng lúc. " Hắn quay sang bộ trưởng tổ chức Hoàng Bộ Thành: "Đồng chí Bộ Thành, anh chủ trảo công tác tuyên truyền, tuyên truyền là lương thực tinh thần của người dân, nhất định phải tuyên truyền đúng chỗ, mới có thể để người dân kịp thời hiểu rõ chính sách của chúng ta, mới có thể khiến các thị dân một lần nữa có được dũng khí, lấy lại được lòng tin. "

Hoàng Bộ Thành gật đầu nói: "Bí thư Thường yên tâm, công tác trên phương diện này chúng tôi vẫn luôn làm. "

Thường Lăng Không nói: "Tôi biết tai nạn lần này đã tác động tới không ít xí nghiệp nhiệt tâm trên toàn quốc, nhân dân cũng nhiệt tâm quyên tiền quyên vật, nhưng quyên góp của nhưng cũng không thể thay thế cho sự tự cứu của chính phủ chúng ta, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình, một tòa thành thị không thể động chút là chìa tay xin quốc gia, xin nhân dân được, người của Bắc Cảng chúng ta phải cho nhân dân toàn quốc nhìn thấy, chúng ta có năng lực tự mình thoát khỏi khốn cảnh, chúng ta sẽ dựa vào chính bản thân mình để trùng kiến gia viên, sẽ xây dựng Bắc Cảng trở nên tốt đẹp hơn, sẽ khiến những nhà đầu tư đã rút lui phải hối hận, không lâu nữa, chúng ta sẽ ban bố điều kiện chiêu thương ưu đãi hơn, cho những xí nghiệp gia có tình có nghĩa có lương tâm có đạo đức xã hội lợi ích thật lớn. Trận tai hoạ này quả thực đã mang đến cho chúng ta rất nhiều bất hạnh, nhưng từ sự phát triển trường kỳ cho thấy, đối với trùng kiến Bắc Cảng mới của chúng ta vẫn có một số lợi ích. "

Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục nói: "Tôi ở Lam Sơn, Nam Tích đều tham dự công trình xây dựng cảng Nước Sâu, tôi trước khi đến đây cũng làm qua điều tra về tài nguyên của Bắc Cảng, chuyện thứ nhất tới Bắc Cảng chính là cùng thị trưởng Liêu điều tra nghiên cứu về hai cái cảng, Bắc Cảng cảng mới của Bắc Cảng, một là cảng Phước Long của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải. "

Tất cả các thường ủy đều nhìn nhau, xem ra Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh đã tới từ trước rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi, không biết hai người bọn họ trong lúc điều tra có phát hiện chỗ sai của ai không.

Thường Lăng Không: "Nói cảng mới của Bắc Cảng trong thiên tai lần này đã bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí hơn hẳn cảng Phước Long đã có mấy chục năm lịch sử. Điều này đã nói rõ một vấn đề, chất lượng công trình có vấn đề, chẳng lẽ công nghệ và thiết bị xây dựng hiện tại lại không bằng trình độ mấy chục năm trước? Đương nhiên chúng ta hôm nay là đàm luận về tầm nhìn tương lai, chứ không phải là truy cứu trách nhiệm, tôi chỉ lấy hai cảng này ra nói, vị trí của cảng mới đã không thích hợp, các nội thành Bắc Cảng quá gần, hiện tại có thể mọi người chưa cảm thấy gì, nhưng về sau cảng mới tất nhiên sẽ trở thành một khâu trở ngại cho sự phát triển của Bắc Cảng, tôi không đồng ý với người tiền nhiệm của tôi về chuyện định vị cảng khu mới, hơn nữa quy mô xây dựng cảng mới và định vị cảng quốc tế không hợp, chỗ tôi đã có ý tưởng ban đầu, tiến hành phân chia công năng của cảng mới và cảng Phước Long, đối với công trình xây lại và xây dựng thêm cảng Phước Long, thị lý chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ, vị trí của cảng Phước Long rất thích hợp để tạo ra cảng lớn quốc tế, định vị của ban lãnh đạo thành phố Tân Hải đối với Phước Long Phước Long cực kỳ chuẩn xác, từ bất kỳ phương diện nào mà nói thì càng Phước Long đều có ưu thế hơn cảng mới. "

Thường Lăng Không vào ngày đầu tiên đến nhận chức đã phủ định xây dựng cảng mới, chẳng khác nào phủ định chính tích huy hoàng nhất của ê-kíp Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn, cho tới nay Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đều coi xây dựng cảng mới là vinh quang của mình.

Thường Lăng Không nói: "Có thể có người muốn hỏi, phát triển, Phước Long thì cảng mới sẽ ra sao? Tôi đương nhiên không phá gia chi tử như vậy, không thể vứt bỏ cảng mới đã được xây xong, tôi vừa mới nói qua về phân chia công năng, khi cảng Phước Long đang được xây dựng thêm, cảng mới sẽ gánh vác nhiệm vụ hải vận chủ yếu, chờ các bến tàu của cảng Phước Long hoàn thành xây dựng thêm thêm xong rồi, chúng ta sẽ chuyển vận chuyển hàng hóa ang cảng Phước Long, mà cảng mới sẽ chủ yếu phụ trách vận chuyển hành khách và bộ phận vận chuyển hàng hóa khoảng cách ngắn. "

Trương Dương gật đầu, Thường Lăng Không vừa tới đã biểu hiện ra năng lực lãnh đạo rất mạnh, cái nhìn đại cục của hắn hiển nhiên xuất sắc hơn Hạng Thành rất nhiều.

Thường Lăng Không lúc này nhìn sang hắn: "Trương Dương, tôi nghe nói xây dựng cảng Phước Long xuất hiện vấn đề. "

Trương Dương nói: "Thì là phía hợp tác là tập đoàn Nguyên Hòa của Nhật Bản nửa đường bội ước, tôi đã giam thiết bị của bọn họ, chuẩn bị đưa bọn họ lên tòa án. "

Thường Lăng Không mỉm cười nói: "Đối với những người làm ăn không nói quy củ, chúng ta tất nhiên phải cho bọn họ hiểu rõ. Xây dựng cảng Phước Long nhất định phải được giải quyết, mọi người hợp mưu hợp sức, chuyện của Tân Hải chính là chuyện của Bắc Cảng, đừng bởi vì Trương Dương phụ trách chỗ đó, liền nghĩ đó là chuyện của Trương Dương, chúng ta là một đoàn thể. Tiếp theo trọng điểm mà tôi muốn nói tới là khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, khi tôi đảm nhiệm chức thị trưởng thành phố Lam Sơn đã thèm thuồng khu bảo lưu thuế nhập khẩu nà rồi, về sau biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị Trương Dương tranh thủ được, tôi hâm mộ tới đỏ cả mắt. "

Tất cả mọi người bật cười.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)