Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1187

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1187: Không đứng dưới tường sắp sập
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan nhân cười nói: "Quý quốc trước giờ đều không thích nhìn thẳng vào lịch sử. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nhân giả kiến nhân!"

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới trước đó Võ Trực Chính Dã cũng nói một câu tương tự với mình, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân, đám tiểu Nhật Bản này chắc chắc là bắt chước người ta, Trương Dương nói: "Phục Bộ tiên sinh lần này tới Đông Giang tìm tôi có chuyện gì?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Rất đơn giản, tôi đặc biệt đến tìm Trương tiên sinh để luận bàn một chút. " Nói xong hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Luận bàn giữa Võ giả. "

Trương đại quan nhân không ngờ Phục Bộ Thương Sơn nói trực tiếp như vậy, hắn cười bảo: "Phục Bộ tiên sinh, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"

Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười nói: "Sáu mươi hai, Trương tiên sinh cho rằng tôi già rồi? Khinh thường không muốn đánh với tôi?"

Trương Dương nói: "Đến loại cảnh giới và độ tuổi này của Phục Bộ tiên sinh mà còn để ý tới thắng bại ư?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi có thể không quan tâm tới thắng bại, nhưng tôi lại không thể không để ý tới vinh dự của gia tộc Phục Bộ. "

Trương Dương nói: "Hai chữ Vinh dự này cũng tùy người mà xem thôi, người Trung Quốc chúng tôi sẽ không chủ động chạy đến cửa nhà người khác mà tìm cái gọi là vinh dự. "

Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười nói: "Tôi không phải người Trung Quốc. "

Phó Trường Chinh đứng bên cạnh có chút khẩn trương nhìn Trương Dương, chỉ cần bí thư Trương gật đầu, hắn lập tức báo cảnh sát, để cơ quan công an giải lão già Nhật Bản tới cửa khiêu khích quan viên chính phủ này đi.

Trương Dương lại lắc đầu, lắc đầu rõ ràng là hướng về phía Phó Trường Chinh, hắn nói khẽ: "Thời gian, địa điểm, tùy ngài chọn. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Vậy tôi chẳng phải là chiếm tiện nghi của anh rồi ư?"

Trương Dương nói: "Chủ tùy khác! Trung Quốc chúng tôi là lễ nghi chi bang. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Trương tiên sinh nếu nguyện ý thì chúng ta hiện tại tới cảng Phước Long một chuyến đi. "

Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu, trên địa bàn của mình, hắn không tin Phục Bộ Thương Sơn có thể làm dấy lên được bọt sóng.

Khiến Trương Dương không ngờ, , Phục Bộ Thương Sơn lần này không ngờ là tới một mình, vị nhẫn thuật đại sư đăng môn khiêu chiến này không ngờ còn đi nhờ xe Trương Dương.

Trương Dương trước khi rời đi nói với Phó Trường Chinh, nhất định phải giúp hắn giữ bí mật, chuyện này không thể để bất kỳ ai biết.

Tuy rằng trận sóng thần đó đã trôi qua được hơn hai mươi ngày, nhưng cảng Phước Long vẫn một mảng hỗn độn, Trương Dương đỗ xe ở bên cạnh một bến tàu, Phục Bộ Thương Sơn chỉ chỉ về phía hành lang vẫn chưa hoàn toàn đổ sập: "Nơi đó chính là địa phương làm công của tập đoàn Nguyên Hòa à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Không sai!"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Ở đó phát hiện ba cỗ thi thể!"

Trương đại quan nhân trong lòng biết rõ, tối hôm đó bị hắn xử lý cũng không chỉ có ba người, những thi thể khác chắc hẳn bị sóng biển cuốn đi rồi, lúc này chỉ sợ đã bị sinh vật biển ăn sạch. Trương Dương nói: "Ông trời sẽ không phân biệt là người Nhật Bản hay là người Trung Quốc. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Khi ứng đối với thiên tai như động đất hay sóng thần thì các anh yếu hơn Nhật Bản rất nhiều. "

Trương Dương nói: "Quen tay hay việc, quốc gia các anh cứ cách năm ba ngày lại phát sinh địa chấn với sóng thần, cho nên các anh đã quen rồi, khối đại lục này của chúng tôi bình thường đều rất an bình. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Trung Quốc có câu là sống gian nan khổ cực thì chết yên vui, an bình quá cũng dễ khiến cho người ta đánh mất tính cảnh giác. "

Trương Dương nói: "Phục Bộ tiên sinh tới đây là để luận bàn với tôi ư?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Văn hóa Nhật Bản và văn hóa Trung Quốc có quan hệ thiên ti vạn lũ, nhẫn thuật của chúng tôi thoát thai từ Tôn Tử binh pháp, quyển sách Tôn Tử binh pháp này không chỉ nói tới binh pháp, cũng dung nhập các loại biến hóa đối trận vào trong đó, hai quân giao chiến và so đấu võ công giữa hai người cũng không có gì khác nhau cả. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh nói rõ như vậy, không sợ tôi mờ được bí quyết ứng phó với anh ư?"

Phục Bộ Thương Sơn chỉ vào hành lang cách đó không xa: "Trương tiên sinh dám đi theo tôi không?"

Trương Dương thở dài nói: "Quân tử không đứng dưới bức tường sắp sập, đạo lý đơn giản như vậy Phục Bộ tiên sinh chưa được nghe ư?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nhưng quân tử lại phải một lời nói đáng giá ngàn vàng, Trương tiên sinh vừa rồi không phải đã nói thời gian, địa điểm do tôi chọn ư?" Hắn nói xong thì đi về phía tiểu lâu trước.

Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Phục Bộ Thương Sơn, bắt đầu cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị, Phục Bộ Thương Sơn hiển nhiên lợi hại hơn hai đứa con trai của hắn rất nhiều, bằng không cũng sẽ không trở thành người đứng đầu gia tộc Phục Bộ, hắn lần này một mình tới khiêu chiến mình, rốt cuộc là kẻ tài cao gan cũng lớn hay là tự cho mình cao thâm? Có điều Trương đại quan nhân biết một trận chiến với Phục Bộ Thương Sơn này không thể tránh không thể tránh khỏi, Phục Bộ Thương Sơn vì vinh dự gia tộc, mình so với cảnh giới của hắn thì phải cao hơn, mình là vì vinh dự quốc gia, so sánh hai bên thì tôi chẳng lẽ sợ lão già Nhật Bản anh ư?

Thân ảnh của Phục Bộ Thương Sơn thực sự đã biến mất trong tiểu lâu.

Trương đại quan nhân lắc đầu, lúc này mới chậm rãi đi vào tiểu lâu, tiến vào đại sảnh thì lại phát hiện hoàn toàn không có bóng dáng của Phục Bộ Thương Sơn.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Phục Bộ tiên sinh, anh không phải muốn tỷ thí quang minh chính đại một trận ư? Sao đặc biệt từ Nhật Bản tới lại phải chơi trò mèo bắt chuột với tôi?"

Giọng nói của Phục Bộ Thương Sơn từ phía trước bên phải vang lên: "Binh bất yếm trá, đối với Ninja mà nói, ý nghĩa sinh tồn của hắn là vì hoàn thành nhiệm vụ, vì mục tiêu có thể chọn dùng bất kỳ thủ đoạn nào. "

Phục Bộ Thương Sơn lời còn chưa dứt thì Trương đại quan nhân đã nhảy lên, lập tức một chưởng bổ về phía vị trí phát ra giọng nói, hắn muốn bức Phục Bộ Thương Sơn phải hiện hình.

Chưởng phong ùa ra, rầm một tiếng, một đoàn khói trắng vỡ ra, tràn ngập khắp nơi, Trương đại quan nhân vội vàng nín thở, lập tức thân thể bay vọt lên trên, dưới chân truyền đến tiếng kim loại phá không, ba chiếc phi tiêu bắn về phía Trương Dương theo hình tam giác, cùng lúc đó, trên đỉnh đầu hắn cũng có ba chiếc phi tiêu bắn xuống phía dưới.

Trương Dương không dám chậm trễ, thân thể ở không trung cuộn lại một cách bất khả tư nghị, không ngờ ở không trung thay đổi phương hướng bay, thân thể giống như cây lao phóng về phía trước, vì thế sáu chiếc phi tiêu bắn về phía hắn đã mất đi mục tiêu, có hai cái va chạm với nhau, trong nhất thời tia lửa bắn ra bốn phía.

Trương Dương một quyền đấm tan vách tường phía trước, thân thể từ trong lỗ tường chui ra, hai chân chạm đất, nhìn thấy Phục Bộ Thương Sơn đang đứng trong góc nhà, mỉm cười nhìn mình.

Trương Dương nói: "Giả thần giả quỷ!"

*****

Phục Bộ Thương Sơn lại nói: "Binh bất yếm trá!" Trong tay hắn ánh sáng lóe lên, một cây loan đao giống như thu thủy hiện ra trong lòng bàn tay, song chưởng hơi hơi chấn động, loan đao gào thét bay ra, bổ về phía mặt Trương Dương.

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước về phía trước, một quyền cách không nghênh đón, đây cũng không phải là Trương đại quan nhân muốn dùng thân thể máu thịt để ngạnh kháng loan đao sắc bén của đối phương, quyền đầu của hắn trước khi tiếp xúc với mũi đao của đối phương thì quyền phong đã tới trước.

Loan đao khi cách Trương Dương khoảng một thước thì lại đột nhiên thay đổi phương hướng, vẽ ra một đường cong về phía trước bên phải, đao phong chém về phía xương cổ Trương Dương.

Trương Dương nhìn rõ ở phần đuôi của loan đao có một sợi dây kim loại nối với tay của Phục Bộ Thương Sơn, Phục Bộ Thương Sơn tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn chưa tới mức có thể tu luyện đến trình độ có thể điều khiển loan đao thay đổi phương hướng tự nhiên.

Trương Dương rùn người, loan đao lướt qua đỉnh đầu hắn, sau đó thì vòng lại trong lòng bàn tay Phục Bộ Thương Sơn.

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Phản ứng rất nhanh, chẳng trách hai đứa con trai tôi trước sau thu trong tay của anh. "

Trương Dương nói: "Chẳng lẽ anh không nhìn ra tôi là nhường anh ba phần ư?"

Phục Bộ Thương Sơn quát: "Không cần anh nhường, lấy ra tất cả bản lãnh thật sự đi. "

Trương đại quan nhân bay lên không, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách giữa bọn họ, nhẫn thuật biến hóa ngàn vạn, Trương đại quan nhân trước đó cũng từng nhiều lần lĩnh giáo qua rồi, biết đối phương chính là giỏi về ngụy trang, ẩn nấp, chỉ cần tốc độ của mình đủ nhanh thì đối phương khẳng định sẽ phải lộ ra dấu vết.

Rõ ràng sắp tới trước mặt Phục Bộ Thương Sơn, nhưng thân thể của Phục Bộ Thương Sơn lại đột nhiên bắn ra ánh sáng chói mắt, Trương đại quan nhân bị cường quang làm chói mắt tốc độ công kích không tự chủ được chậm lại một chút, ngay trong nháy mắt này, Phục Bộ Thương Sơn lại biến mất trước mắt hắn.

Trương Dương đang muốn hạ xuống đất thì phát hiện trên mặt đất có mấy chục những quả cầu nhỏ màu đen đang xoay tròn, Trương Dương thầm kêu không ổn, lão gia hỏa này trên người đúng là ám khí ùn ùn, hai chân hắn không dám hạ xuống đất, ở trên không trung lộn một cái, mũi chân điểm nhẹ lên vách tường, thân thể bắn về phía sau, lúc này mấy chục quả cầu nhỏ tỏa ra sương khói màu trắng, trong giây lát tiểu lâu khắp nơi đều tràn ngập sương khói màu trắng và mùi khét.

Hoàn cảnh như vậy đã sáng tạo ra điều kiện tuyệt hảo cho Phục Bộ Thương Sơn ẩn nấp.

Trương đại quan nhân lui lại vào trong tiểu lâu, hắn nhắm mắt lại, lợi dụng đại thừa quyết, hắn hoàn toàn có thể không cần phương thức hô hấp bình thường, cho dù sương khói có độc thì cũng sẽ không tạo thành thương tổn đối với hắn, nhưng bất kể hắn năng lực cao cỡ nào thì hai mắt cũng nhìn rõ trong hoàn cảnh tràn ngập sương khói thế này.

dưới điều kiện đặc biệt, thính lực và cảm giác nhạy bén sẽ mang tới tác dụng mấu chốt.

Tiếng xé gió Rất nhỏ từ sau lưng truyền đến, Trương đại quan nhân lật tay gạt về phía sau, đầu ngón tay đã chuẩn xác tóm được một cái phi tiêu, hắn chợt phóng về phía sau, vừa vặn chạm vào loan đao đang đánh lén về phía mình, tiếng kim loại va chạm chói tai truyền đến, sau đó thân thể Trương đại quan nhân bay về phía trước, dùng tốc độ kinh người đạp lên vách tường phía trước, hơn mười cái phi tiêu gào thét bắn về phía hậu tâm hắn, mà Trương Dương thì đạp lên vách tường, mượn quán tính một mực chạy tới tới trần nhà, thân thể thành công chuyển hưởng, sau đó thì đáp xuống, lao về phía Phục Bộ Thương Sơn đang ẩn nấp ở phía sau.

Bốn thanh loan đao giống như răng nanh sắc bén, từ bốn phía bất đồng công kích thân thể Trương Dương, tốc độ của đao mặc dù nhanh, nhưng tốc độ của Trương đại quan nhân vẫn nhanh hơn, bay vút ra từ khe hở giữa bốn thanh loan đao, một thức phi long xuất hải trong thăng long quyền đánh về phía trước.

Khóe môi Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười, tuy rằng Phục Bộ Thương Sơn rất mạnh, nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng Phục Bộ Thương Sơn có thể tiếp được một quyền lôi đình vạn quân của mình, một quyền đánh ra, phong vân biến sắc.

hai đạo hàn quang cùng với tiếng rít xé rách không khí toàn tốc nghênh đón quyền đầu của Trương Dương.

Phục Bộ Thương Sơn từ thanh thế của một quyền này của Trương Dương đã ý thức được mình tuyệt đối không thể tiếp được một quyền này, thật ra vừa rồi trong quá trình giao thủ với Trương Dương, Phục Bộ Thương Sơn đã có phán đoán chính xác về võ lực thực sự của Trương Dương, cho nên một chiêu này của hắn không phải là tấn công, nói chính xác thì là dùng tấn công để che giấu ý định lui về phía sau của hắn.

Hai cây phân thủy thứ và cổ tay ở giữa đường thì tách ra, phân thủy thứ tiếp tục bắn về phía Trương Dương, mà Phục Bộ Thương Sơn thì khi đồng thời tách khỏi phân thủy thứ đã di động về phía sau.

Trương đại quan nhân không tránh, một quyền đánh lên phân thủy thứ, quyền phong chấn cho hai cây phân thủy thứ vỡ tan từng mảnh.

Nhưng vào lúc này thân thể của Phục Bộ Thương Sơn đã một lần nữa biến mất trong sương khói.

Trương Dương gầm lên một tiếng, quyền thế của một quyền này vẫn chưa hết, mang theo thép vụn từ phân thủy thứ bắn về phía sương khói lượn lờ phía trước, một quyền chưa xong đã lại một quyền nữa đánh ra, mục tiêu của một quyền này của Trương đại quan nhân là cột nhà, cột nhà được làm bằng xi măng cốt thép cực kỳ chắc chắn không hề bị một quyền này của hắn đánh cho tứ phân ngũ liệt, nhưng Trương đại quan nhân lập tức phá vỡ vách tường ở bên cạnh, lui ra bên ngoài tiểu lâu.

Cột nhà lúc này mới vỡ ra, từng vết nứt dọc theo cột nhà hiện ra, tiểu lâu này đã trải qua sóng thần trước đó nên vốn đã có nguy cơ sập, hiện tại sao chịu nổi một trọng kích này của Trương đại quan nhân.

Trương đại quan nhân đứng ở bên ngoài nhìn tòa tiểu lâu đó, nhìn thấy tường ngoài tiểu lâu cũng nứt ra một cái lỗ to, cách lúc sập không còn lâu nữa.

Trương đại quan nhân thở dài: "Đã sớm khuyên anh nói, quân tử không đứng dưới tường sắp sập, anh lại cứ khăng khăng không nghe." Trương đại quan nhân vốn không muốn hạ độc thủ, có điều Phục Bộ Thương Sơn quỷ kế đa đoan, đã mấy lần muốn hạ sát thủ với hắn, Trương đại quan nhân cũng không lưu tình nữa, anh làm một thì tôi làm mười lăm, cho nên Trương đại quan nhân dứt khoát hủy luôn tòa tiểu lâu này, cho tên tiểu Nhật Bản anh có đi mà không có về.

Lúc này, Trương đại quan nhân nhìn thấy một thân ảnh màu xám lao ra từ trong sương mù, hướng về phía hắn.

Phục Bộ Thương Sơn vừa chạy ra khỏi tiểu lâu, liền nghe thấy phía sau nổ ầm một tiếng, tiểu lâu bắt đầu đổ sập, phía sau hắn một bức tường cao gần mười hai thước như phô thiên cái địa đổ xuống.

Phục Bộ Thương Sơn nghe thấy động tĩnh phía sau đã cảm thấy không ổn, hắn ném ra dây bay về phía trước, thật ra hắn cũng hiểu rõ động tác này chỉ sợ đã không còn kịp rồi.

Phục Bộ Thương Sơn không hề xoay người lại, cho dù là không có bất kỳ sinh cơ nào thì hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian ở phương diện này.

*****

Bóng ma Tử vong đã bao phủ Phục Bộ Thương Sơn, hắn vẫn làm ra cố gắng cuối cùng, bức tường nặng cả ngàn cân sắp đổ sập lên người hắn.

Đúng vào thời khắc sinh tử này, dây bay mà Phục Bộ Thương Sơn ném mạnh ra đột nhiên căng ra, một cỗ lực lượng cường đại dọc theo dây truyền đến, Phục Bộ Thương Sơn bay về phía trước, thân thể giống như mũi tên rời cung bắn ra, so với tốc độ vừa rồi thì nhanh hơn cả mấy lần.

Vào Thời khắc mấu chốt, lại là Trương đại quan nhân một tay lấy tóm lấy dây mà Phục Bộ Thương Sơn ném ra, giúp Phục Bộ Thương Sơn tránh được kiếp chết do Thái Sơn áp đỉnh.

Thân thể của Phục Bộ Thương Sơn vẫn còn ở trong không trung thì bức tường đó đã sập hoàn toàn, bên trên truyền đến chấn động nặng nề, trong nhất thời khói bụi bốc lên mù mịt.

Phục Bộ Thương Sơn thất tha thất thểu đứng trên đất, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại, liền thấy tòa tiểu lâu phía sau đã trở thành một mảng phế tích.

Phục Bộ Thương Sơn sống hơn nửa đời người, trải qua nguy cơ cũng được cho là vô số kể, nhưng kinh lịch thoát chết trong đường tơ kẽ tóc hôm nay vẫn khiến hắn sợ toát mồ hôi. Xoay người lại nhìn Trương Dương, trong ánh mắt có thêm mấy phần cảm kích.

Trương đại quan nhân lại vẻ mặt dửng dưng, mỉm cười nói: "Phục Bộ tiên sinh lại quên lời nói mới rồi của tôi rồi, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ. "

Phục Bộ Thương Sơn mấp máy môi đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, thì ra có một chiếc xe cảnh sát đang lao tới.

người tới là cục trưởng công an thành phố Tân Hải Trình Diễm Đông, Phó Trường Chinh biết Trương Dương và Phục Bộ Thương Sơn ra ngoài luận bàn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, hắn là lo lắng Trương Dương sẽ gặp phiền toái.

Trình Diễm Đông vừa mới tới cảng Phước Long thì liền nhìn thấy cảnh tiểu lâu sập, nhìn thấy Trương Dươngvà Phục Bộ Thương Sơn đều hoàn hảo không việc gì, Trình Diễm Đông mới yên lòng, hắn tới trước mặt Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, anh không sao chứ?"

Trương Dương nói: "Không saomà chỉ bị tiếng còi cảnh sát của anh làm cho giật mình, tôi bảo này, cảnh sát các anh ra ngoài sao cứ phải rêu rao thế? Nhiễu dân thì không nói, cho dù phần tử phạm tội nghe thấy tiếng còi cảnh sát cũng chạy mất rồi. "

Trình Diễm Đông bật cười xấu hổ.

Trương Dương nói: "Phó Trường Chinh báo cho anh à?"

Trình Diễm Đông nói: "Không... " câu trả lời này hiển nhiên là không thuyết phục.

Hai người đang nói chuyện thì Phục Bộ Thương Sơn lặng lẽ bước đi.

Trình Diễm Đông nhìn bóng dáng đi xacủa Phục Bộ Thương Sơn, thấp giọng nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, có muốn tôi khống chế người này lại không?"

Trương Dương nói: "Không cần, người ta chỉ là tìm tôi tâm sự, đâu có gây nguy hiểm cho an toàn của tôi. " Hắn quay sang tiểu lâu vừa sập, vẫn còn mù mịt bụi, nói: "Diễm Đông, nói một tiếng với người phụ trách an toàn, đối với vật kiến trúc có thể gây nguy hại tới an toàn trong phạm vi nội thành nhất định phải nhanh chóng đánh giá kiểm tra. "

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện này không do quản quản. "

Trương Dương nói: "Nói ít thôi, anh không phải là thường ủy ư? Thường ủy thì phải quản!"

Trương Dương vốn muốn đi tìm Kiều Mộng Viện mời cô ta cùng ăn bữa tối, nhưng ô tô vừa mới khởi động thì nhận được điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử, giọng nói của Nguyên Hòa Hạnh Tử lộ ra vẻ lo lắng: "Trương tiên sinh, tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể nghe ra giọng nói của cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nghĩa phụ tôi có đi tìm anh hay không?"

Trương Dương nói: "Có, nhưng chúng tôi vừa chia tay rồi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh không sao chứ?"

Trương đại quan nhân trầm mặc, Nguyên Hòa Hạnh Tử ở đầu kia điện thoại cũng trầm mặc, ngay cả bản thân Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không biết sao mình lại hỏi vậy.

Trương đại quan nhân nói: "Không sao! Cô rất quan tâm tới tôi à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Dù sao cũng từng là bằng hữu, tôi không muốn nghĩa phụ đả thương anh. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện này có chút khó khăn đấy. " Không phải thằng cha này tinh vi, mà là vì Phục Bộ Thương Sơn quả thực không phải là đối thủ của hắn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh vẫn ngạo mạn trước sau như một. "

Trương Dương nói: "Biết vừa mới xảy ra chuyện gì không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói gì.

Trương Dương nói: "Ký túc xá mà Trước đây cho các cô dùng vừa mới sập rồi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nghe thì chắc là dấu hiệu không tốt. "

Trương Dương nói: "Có thời gian gặp mặt nói chuyện không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có thời gian, nhưng tôi đang ở Nhật Bản!"

Trương đại quan nhân bật cười, hắn đi vài bước về phía bờ biển: "Tập đoàn Nguyên Hòa hiện tại anh là đương gia?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi vẫn là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Hòa. "

Trương Dương nói: "Chuyện của cảng Phước Long là thế nào?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi đang giải quyết chuyện này. "

Trương Dương nói: "Công tác trùng kiến cảng Phước Long đã là lửa sém lông mày. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nội bộ Tập đoàn xảy ra một số vấn đề, cho nên tôi đang xử lý, tôi cam đoan, không lâu nữa, tôi sẽ tới Tân Hải nói rõ tất cả với quý phương. "

Trương Dương nói: "Nguyên Hòa Thu Trực đã bắn tiếng, muốn rút vốn khỏi Tân Hải, từ bỏ kế hoạch đầu tư vào cảng Phước Long. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hắn không có quyền quyết định. "

Trương Dương nói: "Cô có quyền quyết định, nhưng từ sau khi sóng thần phát sinh đến bây giờ đã qua gần hai mươi ngày rồi, cô lại ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi tới, thân là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Hòa, cô không có bất kỳ lời thanh minh tập thể hay là tư nhân nào, người đứng ra nói chuyện một mực là Nguyên Hòa Thu Trực, hắn nói mình có thể đại biểu cho tập đoàn, quý phương đã chính thức đưa ra tố tụng đòi bồi thường với chúng tôi rồi, tôi không tin cô không hề biết gì cả về chuyện này. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài.

Trương Dương nói: "Hạnh Tử, tôi biết cô cũng rất khó xử, nếu tôi đoán không sai thì hiện tại cô đã mất quyền khống chế nội bộ tập đoàn rồi. " Từ một loạt tình trạng phát sinh gần đây, Trương đại quan nhân đã đoán được nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa khẳng định tồn tại phân tranh kịch liệt, cho nên Nguyên Hòa Hạnh Tử mới không thể không ở lại Nhật Bản để giải quyết mâu thuẫn nội bộ, thậm chí không thể chiếu cố tới vấn đề của cảng Phước Long.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cho tôi một đoạn thời gian, tôi có thể giải quyết tốt tất cả. "

Trương Dương nói: "Là bằng hữu tôi có thể đáp ứng, nhưng là lãnh đạo Tân Hải. Tôi không thể đáp ứng. Cảng Phước Long cũng không chỉ đại biểu cho lợi ích của cá nhân tôi, trong đây liên lụy đến quá nhiều dân chúng, tôi phải mong chóng giúp bọn họ mau chóng nhìn thấy tương lai. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi sẽ tranh thủ cuối tuần tới Tân Hải. "

Trương Dương trầm mặc một chút rồi ý vị thâm trường nói: "Tôi chờ cô. "

Trương đại quan nhân gác điện thoại, lại nhìn thấy Phục Bộ Thương Sơn đi rồi còn quay lại, đứng trên bến tàu cách đó không xa, hai mắt lẳng lặng nhìn mình.

Trương Dương đi tới, mỉm cười nói: "Phục Bộ tiên sinh có phải còn chuyện gì khác tìm tôi không?"

Phục Bộ Thương Sơn nói khẽ: "Võ học Trung Hoa quả nhiên bác đại tinh thâm. "

Trương Dương nói: "Tôi tuy rằng may mắn giành chiến thắng, nhưng tôi không đại biểu được cho võ học Trung Hoa, mảnh đất này là nơi ngọa hổ tàng long, người lợi hại hơn tôi thì nhiều lắm. " Những lời này của hắn nghe thì là khiêm tốn. Nhưng ngấm ngầm lại đang sỉ nhục Phục Bộ Thương Sơn, với chút công lực này của Phục Bộ Thương Sơn anh tới Tân Hải còn không phải là tự rước lấy nhục ư.

*****

Phục Bộ Thương Sơn lại không hề tức giận, hắn lạnh lùng cười nói: "Quyền Lên tiếng luôn ở bên người thắng, tôi trước đó không rõ vì sao con trai tôi lại bại trong tay anh, hiện tại cuối cùng cũng minh bạch rồi, bản lĩnh của nó thật sự kém anh quá xa. "

Người ta vừa khiêm tốn thì Trương đại quan nhân ngược lại có chút ngượng ngùng có chút ngượng ngùng, hắn cười nói: "Thật ra mọi người ai cũng có sở trường riêng cả. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi không giấu gì anh, lần này tôi từ Nhật Bản đến, mục đích muốn thử bản lĩnh của anh một chút. "

Trương Dương nói: "Hy vọng không khiến Phục Bộ tiên sinh thất vọng. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi lần này sau khi trở về Nhật Bản, sẽ không để gia tộc Phục Bộ tiếp tục đối địch với nữa. " Phục Bộ Thương Sơn hiển nhiên rất sáng suốt, hắn sở dĩ nói những lời này, không chỉ là xuất phát từ cảm kích vì Trương Dương vừa rồi đã cứu hắn một mạng, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hắn đã nhận thức được, gia tộc Phục Bộ không ai có thể là đối thủ của Trương Dương, người Nhật Bản có tinh thần võ sĩ đạo thì không sai, nhưng võ sĩ đạo tuyệt đối không phải là mù quáng chịu chết.

Trương Dương nói: "Tôi trước giờ đều không coi các anh là kẻ địch, lúc trước ở kinh thành gặp Phục Bộ Nhất Diệp, hắn và kiếm khách Nam Triều Tiên Lý Đạo Tể hai người cùng nhau vây công tôi, tôi lúc ấy vốn không muốn đả thương hắn, nhưng loại chuyện luận võ này rất khó nói, một khi bắt đầu giao đấu, có những lúc muốn dừng tay cũng khó. Vừa rồi tôi cũng suýt nữa bị thương dưới thế công của Phục Bộ tiên sinh, trận thắng này là tôi may mắn thôi. " Những lời này của Trương đại quan nhân thuần túy là bố láo ăn cắp, võ công của một người nếu tu luyện đến loại trình độ của hắn, sớm đã thu phóng tự nhiên, lúc nào nên thu tay, hắn đương nhiên hiểu rõ, lúc trước sở dĩ phế bỏ cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp là vì lòng căm phẫn nhất thời, có điều hắn về sau cũng muốn cứu Phục Bộ Nhất Diệp, cho dù cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp không thể tiếp tục dùng, nhưng nếu được Trương Dương trị liệu thì ít nhất có thể bảo đảm cơ năng cơ bản, nhưng Phục Bộ Nhất Diệp cao, cự tuyệt, mình cho nên mới tạo thành hậu quả xấu hiện giờ, từ đó kết mối thù truyền kiếp với gia tộc Phục Bộ.

Đối với đám Ninja Nhật Bản nhà Phục Bộ, Trương đại quan nhân không sợ, có điều hắn cũng không muốn cả ngày có Ninja tìm mình gây phiền toái. Oan gia nên giải không nên kết, chính là xuất phát từ suy nghĩ này, hắn mới có thể trong lúc sinh tử tồn vong cứu Phục Bộ Thương Sơn.

Phục Bộ Thương Sơn mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ chán nản, hắn tu hành cả hơn nửa đời người, không ngờ vừa mới tới Trung Quốc đã bại trong tay một tiểu tử trẻ tuổi, hắn vẫn cho rằng nhẫn thuật thiên biến vạn hóa, ở phương diện ứng biến thì vượt qua võ học Trung Hoa thật nhiều, nhưng hôm nay kiến thức quyền thuật cương mãnh bá đạo của Trương Dương, mới ý thức được, biến hóa kiểu gì ở trước mặt thực lực siêu cường của người khác cũng không đáng nhắc tới, võ công chi đạo quả nhiên không nên mưu lợi.

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Liễu Sinh Chính Đạo chết ở Trung Quốc, chính phủ quý quốc đến bây giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân cái chết của hắn?"

Trương Dương nói: " Trong Trận sóng thần này người Trung Quốc chết nhiều hơn. " Liễu Sinh Chính Đạo là tối hôm đó bởi vì cùng mấy người Nhật Bản phát động đánh lén Trình Diễm Đông, cho nên bị Trương Dương một quyền đoạt đi tính mạng, chuyện này Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không nói ra chân tướng, bất kể đám người đó Liễu Sinh Chính Đạo tối hôm đó là khơi mào trước hay không, chỉ cần chuyện mình giết đám người Nhật Bản này bị tiết lộ ra ngoài thì khẳng định sẽ đẩy lên thành tranh chấp quốc tế. Trương đại quan nhân sẽ không tự tìm phiền toái, cho nên trong chuyện này nói với phía Nhật là do tử vong bất trắc, phía Nhật chắc là, đuối lý ít nhất là trên quan phương cũng không tóm lấy chuyện này không buông.

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nhưng có rất nhiều người Nhật Bản không cho rằng như vậy, căn cứ vào tin tức có người truyền đến, nói Liễu Sinh Chính Đạo là chết trong tay cao thủ Trung Quốc. " Ánh mắt Phục Bộ Thương Sơn nhìn thẳng vào Trương Dương, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười nói: "Sao có thể, lúc ấy trời sụp đất nứt, phong vân biến sắc, nào có ai lựa chọn vào những lúc như thế đi giết hắn? Hơn nữa người này cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì, hắn có kẻ thù nào ư?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Trương tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thuật lại việc mình nghe được, về phần Liễu Sinh Chính Đạo, sự sống chết của hắn không có bất kỳ liên quan gì tới tôi, nhưng nhà Liễu Sinh sẽ không bỏ qua như vậy. "

Trương Dương nói: "Vậy thì sao?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Không biết nhà Liễu Sinh từ đâu nhận được tin tức, bọn họ nhận định cái chết của Liễu Sinh Chính Đạo có liên quan tới anh. "

Trương Dương nói: "Một khi đã như vậy thì cứ để bọn họ tìm tôi mà đối chất. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nhà Liễu Sinh những năm gần đây xuất hiện một vị thiên tài võ học, hắn tên là Liễu Sinh Nghĩa Phu, tuyệt đối là nhân vật nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi đời này. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Ý tứ của Phục Bộ tiên sinh là, hắn muốn tới tìm tôi. "

Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười.

Trương Dương nói: "So với Liễu Sinh Nghĩa Phu, tôi cảm thấy hứng thú với Nguyên Hòa Hạnh Tử hơn, Phục Bộ tiên sinh, cô ta là con gái nuôi của anh hay không?"

Phục Bộ Thương Sơn gật đầu nói: "Không sai!"

Trương Dương nói: "Phục Bộ tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, anh biết cô ta bao lâu rồi?"

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi biết cô ta từ lúc cô ta còn rất nhỏ, lúc ấy cô ta vẫn tên là Vũ Điền Hạnh Tử, sáu năm trước khi cô ta hai mươi hai tuổi thì gả cho Nguyên Hòa Chân Dương, ba năm trước đây Nguyên Hòa Chân Dương qua đời, hạnh Tử là vợ, được kế thừa di sản của Nguyên Hòa Chân Dương. "

Trương Dương nói: "Phục Bộ tiên sinh, Nguyên Hòa Hạnh Tử nếu là con gái nuôi của anh, như vậy anh chắc là biết rõ về cô ta lắm. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tất nhiên rồi. "

Trương Dương nói: "Anh có phát hiện mấy năm nay trên người của cô ta xảy ra biến hóa rất lớn không?"

Phục Bộ Thương Sơn nghe Trương Dương hỏi xong thì bỗng nhiên trầm mặc, hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: "Cha Hạnh Tử qua đời rất sớm, gia tộc Vũ Điền cũng đối xử không tốt với mẹ con cô ta, cho nên đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, khi cô ta mười lăm tuổi thì mẹ cô ta chết, trước khi mẹ cô ta lâm chung đã ủy thác tôi giúp chiếu cố cô ta, tôi vốn định đón Hạnh Tử về nhà, nhưng bị cô ta cự tuyệt, cô ta vẫn sống ở nhà Vũ Điền, về sau thì xuất ngoại du học, học của cô ta vẫn luôn rất ưu tú, tôi vốn cho rằng cô ta sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình, nhưng sáu năm trước cô ta đột nhiên quyết định gả cho Nguyên Hòa Chân Dương. " Phục Bộ Thương Sơn nhíu chặt lông mày, cho tới hôm nay hắn vẫn không hiểu quyết định này của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn thở dài: "Nguyên Hòa Chân Dương rất có tiền, nhưng Hạnh Tử trong ấn tượng của tôi trước giờ cũng không phải là một nữ hài tử tham hư vinh. "

Trương Dương nói: "Có thể là gia tộc Vũ Điền đã để lại cho cô ta quá nhiều ám ảnh, cho nên cô ta mới muốn thông qua phương thức gả cho Nguyên Hòa Chân Dương để giành được địa vị và tài phú, thông qua phương thức này đê chứng minrồi bản thân, thậm chí trả thù gia tộc Vũ Điền. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Kể từ lúc đó, tôi cảm giác cô ta đã thay đổi, càng ngày càng xa cách tôi, không còn là người con gái đơn thuần trước kia nữa. " Trong mắt hắn lộ ra mấy phần bi ai, ít nhiều bất đắc dĩ.

Trương Dương nói: "Cô ta đã trưởng thành, rất nhiều chuyện đều là trải qua thâm tư thục lự rồi. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Bởi vì chuyện của Nguyên Hòa Thu Trực, tôi và cô ta đã xảy ra một lần cãi nhau kịch liệt, thế cho nên mấy năm sau chúng tôi gián đoạn liên hệ, cho tới lúc Nguyên Hòa Thu Trực qua đời. "

Trương Dương nói: "Chuyện Ba năm trước đây. " Hắn bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước đây chẳng phải là ngày Cố Giai Đồng rời khỏi mình ư.

Phục Bộ Thương Sơn gật đầu: "Ba năm trước, trong ba năm này cô ta chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi, nhưng có một ngày, cô ta đột nhiên đăng môn tìm tôi, nói là Nguyên Hòa Thu Trực đã chết, cô ta ở bên trong gia tộc Nguyên Hòa cơ khổ không có chỗ dựa, toàn bộ Nguyên Hòa gia tộc đều bởi vì Nguyên Hòa Thu Trực để lại đại bộ phận tài sản cho cô ta mà căm thù cô ta!"

Trương Dương nói: "Vì thế anh vào lúc này đã đứng ra ủng hộ cô ta. "

Phục Bộ Thương Sơn nhìn mặt biển dập dềnh sóng phía trước, nói khẽ: "Cô ta ở trên đời này chỉ còn lại một người thân là tôi, tôi nếu không giúp cô ta thì ai sẽ giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn này đây. " Hắn nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Trương Dương, lắc đầu nói: "Tính tình của Hạnh Tử thay đổi rất lớn, trong mấy năm ngắn ngủn, trên người cô ta liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể không ngừng thay đổi. "

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói Nguyên Hòa Chân Dương từng là đầu mục hắc bang Nhật Bản. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi thì không thấy vậy, người ở thế giới luôn luôn phải sắm vai riêng, hắc và bạch, thiện và ác vốn chính là tương đối. "

Trương Dương cũng không thể không công nhận những lời này của Phục Bộ Thương Sơn có chút đạo lý.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)