Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1192

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1192: Bại lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Để cô ta ở trong tay anh chỉ tổ làm gánh nặng cho anh, đưa cô ta cho tôi, tôi có biện pháp điều tra rõ mục đích của cô ta. "

An Đạt Văn lại lắc đầu.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Quốc An vẫn luôn đang tìm cô ta, nếu anh không muốn trở thành mục tiêu của Quốc An. "

An Đạt Văn nói: "Chuyện này không liên can tới tôi!"

Cú điện thoại cuối cùng của Tang Bối Bối là gọi cho Trương Dương, khi Trương đại quan nhân cầm điện thoại thì đã dập máy, gọi lại thì chỉ thấy tiếng tút tút, Trương Dương biết Tang Bối Bối tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc vô cùng kín đáo, chắc sẽ không như vậy, chẳng lẽ là đùa ư? Trương Dương nhớ tới tình cảnh ngày đó Tang Bối Bối ở Bạch đảo trêu cợt mình, bất giác bật cười.

Nhưng đợi thêm một lát, không thấy không thấy Tang Bối Bối gọi điện thoại lại, Trương Dương lại gọi đi, điện thoại vẫn ở trong trạng thái không nối được. Lúc này hắn mới ý thức được có thể đã xảy ra chuyện, Trương Dương trước tiên thông tri chuyện này cho Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí.

Ngũ Đắc Chí đã quen thủ pháp làm việc của Quốc An, sau khi nghe Trương Dương nói xong, hắn nói khẽ: "Rất có thể là xảy ra chuyện rồi, cô ta hiện tại đang sống ở đâu?"

Trương Dương hai người tới phòng 1209 tòa nhà thương vụ Lô Sâm, Tang Bối Bối gần đây vẫn luôn ở đây, giám thị nhất cử nhất động của Viên Hiếu Thương.

Ngũ Đắc Chí đánh mắt ra hiệu cho Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài lấy ra công cụ mở khóa, thoáng cái đã mở được cửa phòng, Ngũ Đắc Chí ra hiệu cho hắn đừng lập tức đẩy cửa phòng, hắn tóm lấy tay nắm cửa, trước tiên mở hé cửa, sau đó thì bật đèn pin chiếu từ trên xuống dưới một lần, phát hiện dây kim loại rất nhỏ treo ngang cửa, Ngũ Đắc Chí từ trong thùng dụng cụ lấy ra cái kéo, cắt đứt dây, trên cửa phòng lập tức vang lên một tiếng rầm, tựa hồ có vật thể bắn vào ván cửa, ván cửa theo đó không ngừng rung rung.

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Đặt cơ quan. " Hắn ghé vào ván cửa dỏng tay lắng nghe, lúc này mới yên tâm đẩy cửa phòng, Trương Dương bật đèn, trong phòng thu dọn vô cùng sạch sẽ, xoay người nhìn lại. Nỏ tiễn cắm trên Cửa phòng vẫn không ngừng rung rung.

Ngũ Đắc Chí nói: "Nếu người bình thường không được cho phép mà tiến vào. Một mũi tên này cho dù là bắn không chết thì cũng sẽ bị trọng thương. " Hắn đi lên phía trước, gỡ bở thiết bị bắn nỏ tiễn Tang Bối Bối đã lắp đặt trước ở đây.

Triệu Thiên Tài mở máy tính của Tang Bối Bối, vừa khởi động máy thì hình ảnh liền dừng ở đó, Triệu Thiên Tài nói: "Đặt mật mã rồi. " Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương: "Mật mã là gì?"

Trương đại quan nhân bĩu môi!" Bộ dạng lực bất tòng tâm: "Tôi và cô ta vẫn chưa thân nhau tới mức đó. "

Triệu Thiên Tài gật đầu, bắt đầu phá giải mật mã. Hắn mất không đến ba phút đã phá được mật mã của Tang Bối Bối, trong khoảng thời gian này, Ngũ Đắc Chí bắt đầu kiểm tra phòng, tắt toàn bộ cơ quan và máy theo dõi Tang Bối Bối bố trí ở đây.

Triệu Thiên Tài thành công tiến vào destop. Ngũ Đắc Chí đi tới: "Đặc công có kinh nghiệm, trước khi đi làm nhiệm vụ thường thường sẽ lưu lại một cái đuôi cho mình. Thông qua cái đuôi này, chúng tôi có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được cô ta, cái này là để ngừa phòng vạn nhất. "

Triệu Thiên Tài tìm được trình tự theo dõi, dưới sự chỉ đạo của Ngũ Đắc Chí tiến vào hệ thống, quả nhiên nhìn thấy một con trỏ nhấp nháy.

Ngũ Đắc Chí nói: "Con trỏ này biểu hiện phương vị hiện tại của cô ta. "

Triệu Thiên Tài lấy ra bản đồ của thành phố Bắc Cảng, căn cứ vào kinh độ và vĩ độ và kinh độ và vĩ độ của con trỏ, chuẩn xác vẽ ra vị trí.

Trương Dương nói: "Đi, lập tức đi tìm cô ta!"

Nửa giờ sau. Ba người lái xe tới vị trí vịnh Con Hào, Trương Dương bảo Triệu Thiên Tài ở bên trong xe phụ trách tiếp ứng, hắn và Ngũ Đắc Chí thì cùng nhau đi đến phương vị trước chuyện đã tra ra. Nơi này là một bãi đá ngầm, cảnh vật chung quanh cơ hồ nhìn thấy hắn, phóng mắt nhìn khắp bãi biển rộng lớn, căn bản không có một bóng người.

Ngũ Đắc Chí nhíu mày, hắn cảm thấy có chút không đúng, thấp giọng nói với Trương Dương: "Chuyện này hình như có chút không đúng, nhất định phải cẩn thận. "

Trương đại quan nhân cũng có đồng cảm, hắn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: "Nơi này không giống có người. "

Ngũ Đắc Chí lấy ra máy định vị rồi chỉ chỉ về chỗ không xa phía trước, hai người tiếp tục đi về phía trước, theo con trỏ trên máy định vị lóe ra càng lúc càng nhanh, đại biểu bọn họ đã tiếp cận mục tiêu càng lúc càng gần.

Dưới chân Ngũ Đắc Chí bỗng nhiên phát ra một tiếng răng rắc, sắc mặt Ngũ Đắc Chí đột nhiên biến đổi, nói khẽ: "Đừng nhúc nhích!"

Người Trương đại quan nhân đờ ra đó.

Ngũ Đắc Chí hạ giọng nói: "Tôi có thể giẫm phải mìn rồi, anh từ trong túi công cụ của tôi lấy cái xẻng ra, dọc theo chung quanh chân trái tôi mà đào, sau đó dùng tay phủi sạch cát đá chung quanh mìn. "

Trương đại quan nhân không dám chậm trễ, dựa theo chỉ điểm của Ngũ Đắc Chí, rất nhanh từ dưới chân hắn rửa sạch ra được một quả mìn màu xanh, Ngũ Đắc Chí nói: "Đọc số cho tôi!"

Trương Dương đọc số, Ngũ Đắc Chí: "Nói Không sao, trên mìn tổng cộng có ba tầng vòng, anh dùng kìm kẹp hai cái vòng bên dưới lại với nhau, chuyện còn lại thì để tôi lo. "

Trương đại quan nhân kẹp hai vòng lại với nhau, Ngũ Đắc Chí lúc này mới cẩn thận dịch chân trái, hắn cười nói: "Hiện tại tôi nếu đi thì anh sẽ phiền toái. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi phát hiện cao thủ lợi hại tới mầy cũng đừng chọc vào chuyên gia gỡ bom. "

Ngũ Đắc Chí bật cười, mở túi công cụ, dùng tốc độ khiến Trương Dương hoa cả mắt hóa giải quả mìn, ra hiệu cho Trương Dương buông tay, lấy mìn ra khỏi mặt đất.

Trương Dương nói khẽ: "Bẫy à?"

Ngũ Đắc Chí nhìn ra xa xa, nói khẽ: "chúng ta chắc đã bại lộ rồi. "

Nghiêm Quốc Chiêu thông qua kính viễn vọng nhìn về phía vịnh Con Hào, An Đạt Văn đứng bên cạnh hắn, dùng phương thức đồng dạng để nhìn, buông kính viễn vọng, nhìn Nghiêm Quốc Chiêu, hai mắt lộ ra vẻ khâm phục: "Bọn họ quả nhiên đã tới. "

Nghiêm Quốc Chiêu: "Nói Trương Dương! Còn có một gã tên là Ngũ Đắc Chí, chuyên gia gỡ bom hàng đầu trong nước!"

An Đạt Văn phất phất tay, một gã thủ hạ đưa một khẩu súng ngắn cho hắn.

Nghiêm Quốc Chiêu lạnh lùng nhìn hành động của An Đạt Văn, nói khẽ: "Khoảng cách Xa như vậy, lại phải cân nhắc tới các nhân tố như sóng trên biển, sức gió, tôi phải đưa ra kết luận là, anh căn bản không thể bắn trúng bọn họ. "

An Đạt Văn nhìn qua kính ngắm, khóe môi khóe môi lộ ra một nụ cười, ngón tay đặt lên cò súng, miệng phát ra một tiếng bùm, nhưng lại không nhấn cò, hắn biết Nghiêm Quốc Chiêu nói đúng.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Hiện tại anh tin rồi chứ? Cô ta bản không có bất kỳ liên quan gì với tôi. "

An Đạt Văn vẫn quan sát Trương Dương trên bãi biển thông quan kính ngắm, nói khẽ: "Tao vẫn chưa tìm mày mà mày đã chủ động tìm tới tao rồi. "

*****

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Có thể suy nghĩ tới giao người cho tôi không?"

An Đạt Văn buông, ném súng ngắm cho thủ hạ, hắn mỉm cười lắc đầu: "Không!"

Hai hàng lông mày của Nghiêm Quốc Chiêu không khỏi nhíu lại, người thanh niên trước mắt này hiển nhiên không phải dễ đối phó.

An Đạt Văn nói. " Đây là một con bài tốt, tôi không có lý do dễ dàng đưa nó cho anh được. "

Nghiêm Quốc Chiêu vẫn mỉm cười nói: "Anh muốn điều kiện gì?"

An Đạt Văn nói: "Nghiêm tiên sinh chắc là người thông minh. "

Nghiêm Quốc Chiêu: "Nói Chuyện của cảng Phước Long tôi sẽ mau chóng cho anh một câu trả lời. "

An Đạt Văn lại cười nói: "Không vội!"

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí trở lại bên trong xe, Triệu Thiên Tài nhìn thấy hai người quay về thì biết bọn họ lần này là vô công mà về.

Sau khi Lên xe, Trương Dương nói: "Lập tức rời khỏi nơi này. "

Ngũ Đắc Chí ngồi ở ghê sau nhìn quả địa lôi, nhíu mày: "Người lập cái bẫy này nhất định vô cùng quen thuộc với tình huống nội bộ của tổ chức. "

Trương Dương nói: "Nghiêm Quốc Chiêu!"

Ngũ Đắc Chí nhìn hắn một cái, không biết Trương Dương vì sao đột nhiên nói ra cái tên này.

Trương Dương nói: "Tang Bối Bối phát hiện hắn tới Bắc Cảng để gặp Viên Hiếu Thương. Trước đó cô ta cũng nói cho tôi biết đang theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu. "

Ngũ Đắc Chí gật đầu, từ những lời này của Trương Dương không khó kết luận Tang Bối Bối lần này mất tích mười có chín là có liên quan tới Nghiêm Quốc Chiêu, hắn nói khẽ: "Nghiêm Quốc Chiêu từng là một thành viên của Quốc An, từng là đặc công cấp cao trong tổ chức, kể ra thì hắn còn là là sư phụ của tôi, khi tôi gia nhập Quốc An từng công tác dưới sự chỉ đạo của hắn. "

Trương Dương nói: "Thế chẳng phải là nói hắn đối với anh rõ như lòng bàn tay ư?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Cho tới bây giờ tôi vẫn không rõ lúc trước hắn vì sao phải rời khỏi. " Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Tang Bối Bối vì sao muốn tra Nghiêm Quốc Chiêu?"

Trương đại quan nhân thở dài: "Mục đích chân chính của cô ta không phải là điều tra Nghiêm Quốc Chiêu mà là người khác. "

Ngũ Đắc Chí tuy rằng biết Tang Bối Bối trước đây từng công tác ở Quốc An, nhưng bởi vì tính chất công tác của bọn họ có hạn, giữa bọn họ không hề tìm hiểu sâu về nhau, tình huống hắn biết phần lớn đến từ chính Trương Dương.

Trương Dương nói: "Anh chắc biết Triệu Quân chứ?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Cũng từng gặp vài lần, có điều chúng tôi không phải cùng một bộ môn, cho nên giao tình không tính là thâm hậu. "

Trương Dương nói: "Triệu Quân đã chết rồi!"

Ngũ Đắc Chí ngây ra một thoáng.

Trương Dương nói: "Tang Bối Bối thật ra là em gái của Triệu Quân, cô ta cho rằng cái chết của Triệu Quân có liên quan trực tiếp với Chương Bích Quân, mà Chương Bích Quân và Nghiêm Quốc Chiêu đi lại rất thân mật, cho nên cô ta mới điều tra Nghiêm Quốc Chiêu. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Nếu như sự mất tích của Tang Bối Bối có liên quan tới Quốc An, như vậy chuyện này chỉ sợ có chút khó giải quyết. " Hắn nói xong thì lập tức lại lắc đầu: "Không đúng, Nghiêm Quốc Chiêu sớm đã rời khỏi tổ chức rồi, hắn sao lại liên hệ với Chương Bích Quân?"

Trương Dương nói: "Chương Bích Quân khẳng định cũng không phải là người tốt, tôi hoài nghi Quốc An gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều có liên quan tới nữ nhân này. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Cô ta rốt cuộc là loại người nào thì tôi không rõ lắm, có điều biết, quyền lực của cô ta rất lớn, nếu như cô ta muốn đối phó ai, người đó sẽ rất phiền toái, mà chúng tôi không khéo đã bại lộ thân phận rồi, tôi thấy... " Ngũ Đắc Chí không nói hết, nhưng Trương Dương đã minh bạch ý tứ của hắn, Chương Bích Quân khẳng định sẽ tìm họ gây phiền toái.

Trương Dương nói: "Tôi không sợ cô ta!" Trong lòng thầm nghĩ, nếu như Tang Bối Bối có ba dài hai ngắn gì, cho dù Chương Bích Quân có ba đầu sáu tay thì cũng nhất định phải xử lý cô ta, thù mới hận cũ tin cùng một thể!

Ngũ Đắc Chí lộ ra vẻ tâm sự trùng trùng, ba người bọn họ về tới thương vụ Bắc Dương của Tang Bối Bối, Triệu Thiên Tài đi pha trà, Ngũ Đắc Chí thì đặt quả địa lôi lên bàn.

Trương đại quan nhân có chút chột dạ nhìn cái quả tròn tròn màu xanh này: "thứ này liệu có nổ không đấy?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Không đâu, sao? Anh không tin tôi à?"

Trương đại quan nhân cười cười lắc đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ngũ Đắc Chí: "Phẫu thuật làm không tồi!"

Ngũ Đắc Chí nói: "Cũng tạm, ít nhất đi ra ngoài cũng không dọa người như trước đây. " Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Dương, hắn có chút kỳ quái nói: "Tôi nghĩ anh đang rất lo lắng cho Tang Bối Bối, sao không ngờ còn cười được?"

Triệu Thiên Tài đưa cho bọn họ mỗi người một ly trà, cũng nói theo: "Đúng vậy, anh giống như không lo lắng một chút nào?"

Trương đại quan nhân nói: "Lo lắng có hữu dụng không? Hiện tại cô ta đã lọt vào tay đám người đó rồi, tôi cho dù mặt mày đau buồn cũng vô bổ, Đắc Chí, đối phó với đám người Chương Bích Quân đó, anh so với tôi thì giỏi hơn nhiều, anh nói với tôi đi, rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Làm kẻ địch của Chương Bích Quân không phải chuyện sáng suốt, anh nói Triệu Quân chết trong tay cô ta, có chứng cớ gì không?"

Trương Dương nói: "Có chứng cớ cho thấy Nghiêm Quốc Chiêu và người Nhật Bản đi lại rất thân thiết, mà Chương Bích Quân lại thầm qua lại với hắn, cái này chứng minh giữa Chương Bích Quân và người Nhật Bản có giao dịch bí mật. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Chỉ sợ không chứng minh được?"

Trương Dương nói: "Nghiêm Quốc Chiêu đã sớm bị Quốc An thanh trừ, Chương Bích Quân thân ở chức vị quan trọng, không ngờ âm thầm qua lại với hắn, anh không cảm thấy chuyện này rất có vấn đề ư?"

Ngũ Đắc Chí:: "Cho dù anh nói ra việc này, anh cho rằng tổ chức tin anh hay là tin cô ta?"

Trương đại quan nhân không nói gì, đáp án là khẳng định, uy tín và địa vị của Chương Bích Quân ở Quốc An hiển nhiên cao hơn mình vô số lần, không có ai sẽ đúng ở bên mình.

Ngũ Đắc Chí nói: "Nếu như Tang Bối Bối chỉ là vì theo dõi người ta rồi ngẫu nhiên bị bắt, tình cảnh của cô ta có chút không ổn. Có điều... "

" Có điều cái gì?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Từ cái bẫy bọn họ thiết kế tối nay cho thấy, chuyện này chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu để yên, rất có thể muốn lợi dụng Tang Bối Bối để làm mồi, dụ chúng ta tới, nếu như bọn họ lựa chọn làm như vậy, chúng tôi sẽ có hy vọng. "

Triệu Thiên Tài nói: "Nếu như bọn họ muốn lấy Tang Bối Bối ra làm mồi, như vậy Tang Bối Bối rất có thể sẽ không sao. "

Trương Dương nói: "Bất kể như thế nào thì cũng phải tìm được Nghiêm Quốc Chiêu nhanh một chút?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Có lẽ không cần chờ anh tìm được hắn, hắn sẽ tìm tới anh trước. "

Chương Bích Quân vẻ mặt âm trầm cầm điện thoại, khi cô ta nghe Nghiêm Quốc Chiêu nói xong tất cả, nói khẽ. " Hắn không muốn giao người cho chúng ta ư?"

Nghiêm Quốc Chiêu gật đầu: "Thằng ôn này rất không nghe lời, hắn gần đây thường xuyên ra tay ở Bắc Cảng, rõ ràng muốn chế tạo sự tình, tôi thấy hắn là ôm mục đích đục nước béo cò. "

*****

Chương Bích Quân lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ hắn quá đơn giản, hai cha con này không phải là người lương thiện gì đâu, anh cho rằng bọn họ thực sự có hứng thú làm ăn ở Bắc Cảng ư? Bọn họ ngoài mặt là đang đầu tư, trên thực tế là thông qua cách làm này để tạo áp lực cho chúng ta. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Giờ phải làm gì?"

Chương Bích Quân nói: "Chuyện Tang Bối Bối biết thật sự quá nhiều, không thể để cô ta sống trên thế giới này được nữa. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Nhưng hiện tại cô ta đang ở trong tay An Đạt Văn, hắn coi đây là một tấm vương bài, ý đồ muốn tạo áp lực cho chúng tôi. "

Chương Bích Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đồ không biết trời cao đất rộng!"

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Trương Dương và Tang Bối Bối đi cùng nhau. "

Chương Bích Quân đối với điều này cũng không bất ngờ, cô ta nói khẽ: "Tang Bối Bối nếu theo dõi anh lâu như vậy, chắc hẳn Trương Dương cũng nhất định biết về sự tồn tại của anh. Lần này nhất định phải tiêu trừ toàn bộ tai hoạ ngầm này, không thể lưu lại bất kỳ một hậu hoạn nào. "

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Còn nữa, chuyên gia gỡ bom của Quốc An Ngũ Đắc Chí cũng đi cùng với Trương Dương. "

Chương Bích Quân nói: "Chuyện này tôi sẽ để người khác đi lo, Quốc Chiêu, anh mau ly khai Bắc Cảng đi, đừng để bị Trương Dương phát hiện hành tung của anh. "

Chương Bích Quân nói chuyện điện thoại xong thì chậm rãi đi vào phòng khách, Tiết Thế Luân mặc áo ngủ đang đứng cho hai con cá kim long ngư ăn, Chương Bích Quân tới phía sau hắn, nói khẽ: "Đã xảy ra chuyện rồi!"

Vẻ mặt Tiết Thế Luân không hề dao động, ném hai con tồm vào trong hang cá, một con kim long đột nhiên nhảy lên, hung hăng nuốt con tôm vào miệng.

Tiết Thế Luân rất có hứng thú nhìn động tác của con kim long, nói khẽ: "Mỗi một sinh vật đều có dục vọng, chính là vì sự tồn tại của dục vọng cho nên mới nảy sinh phạm tội muôn hình muôn vẻ. " Hắn không nói nữa, ánh mắt thủy chung nhìn về phía hai con cá kim long: "Chỉ cần thế giới này chưa hủy diệt, tội ác sẽ không tiêu vong, bởi vì... " Y hướng ném một con tôm tươi về phía hang cá.

Con kim long lại thành công cướp được con tôm.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Dục vọng là vĩnh hằng, cho dù thỏa mãn thì, tạm thời, ăn no rồi vẫn có lúc đói, không ai hiềm mạng dài cả, cũng không ai ngại nhiều tiền, em nói xem có phải không?"

Chương Bích Quân nói: "Hai tên của An gia hình như không nghe lời lắm. "

Tiết Thế Luân nói: "Chuyện của Bắc Cảng khiến lợi ích của bọn họ bị tổn thất, có điều bọn họ cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi, cho rằng như vậy có thể áp chế được chúng ta ư?"

Chương Bích Quân nói: "Dã tâm của dã tâm rất lớn. "

Tiết Thế Luân nói: "Là dục vọng sai khiến, nếu như thực sự không nghe lời, vậy cho bọn họ chút giáo huấn. "

Chương Bích Quân cắn cắn môi: "Nói Thế Luân, lúc trước anh từng nói, sau khi xong chuyện ở Bắc Cảng, tất cả phiền toái sẽ trôi qua, nhưng...

Tiết Thế Luân nói: "Rất nhanh sẽ kết thúc. "

Chương Bích Quân lắc đầu: "Tang Bối Bối theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu, phát hiện chuyện hắn gặp mặt An Đạt Văn, em không biết cô ta đã phát hiện những điều này được bao lâu rồi, nhưng cô ta vẫn luôn muốn đối phó em, em có thể khẳng định cô ta theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu chính là vì nguyên nhân này, cô ta biết quan hệ giữa em và Nghiêm Quốc Chiêu, Thế Luân, em vốn cho rằng tất cả đều đã kết thúc, nhưng một phiền toái vừa mới tiêu trừ thì liền có một cái phiền toái khác lộ ra, em không biết những ngày như vậy lúc nào thì mới kết thúc, Thế Luân, chúng ta không thể làm tất cả tận thiện tận mỹ được đâu, cuối cùng vẫn sẽ có sơ hở. "

Tiết Thế Luân nói: "em lo lắng bọn họ đã phát hiện nội tình ư?"

Chương Bích Quân nói: "Chuyện Tang Bối Bối biết được nhiều hơn xa so với tưởng tượng của chúng ta, hơn nữa cô ta và Trương Dương, còn có người khác nữa, bọn họ tựa hồ hợp lại, cái chết của Cung Kì Vĩ, Trương Dương sẽ không chịu để yên, lần này Tang Bối Bối mất tích, hắn khẳng định sẽ hoài nghi đến em. "

Tiết Thế Luân từ trong mắt của Chương Bích Quân nhìn thấy vẻ sợ hãi chưa bao giờ có của cô ta, hắn dang tay ra ôm Chương Bích Quân vào trong lòng, ôn nhu nói: "Trong khoảng thời gian này, em quá mệt mỏi rồi, tình tự quá khẩn trương, yên tâm đi, không sao đâu, chuyện An Đạt Văn biết cũng không nhiều. Hắn tự cho là đã nắm giữ được một số việc, liền vọng tưởng cò kè mặc cả với chúng tôi, thật là buồn cười!"

Chương Bích Quân nói: "Thế Luân, thu tay lại đi!"

Tiết Thế Luân vẫn mỉm cười: "Sẽ sớm hãy thu tay!"

Chương Bích Quân nhìn hai mắt thâm thúy của hắn, tuy rằng được hắn ôm trong lòng, nhưng cô ta lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người vô cùng xa xôi: "Thế Luân, làm xong chuyện này, chúng ta rời khỏi được không?"

Tiết Thế Luân gật đầu, khẽ vuốt mái tóc của Chương Bích Quân, ôm chặt cô ta trong lòng.

Một thùng nước lạnh được hắt lên mặt Tang Bối Bối, cô ta rùng mình một cái, từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra ánh sáng bên trong rất tối, sau khi cô ta thích ứng với ánh sáng, cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

An Đạt Văn tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngựa, có chút hứng thú nhìn cô ta: "Cô tỉnh rồi à!" Giọng nói rất ôn hòa, nhưng bên trong lại lộ ra lãnh ý dày đặc.

Tang Bối Bối chớp chớp hai mắt rồi nói: "Nơi này là cục công an à?" Cô ta vẫn giả bộ hồ đồ, tuy rằng minh bạch thân phận của mình mười phần có chín đã bại lộ rồi.

An Đạt Văn bật cười ha ha, hắn lắc đầu, đi về phía trước hai bước, tới trước mặt Tang Bối Bối rồi cúi người nói: "Tang Bối Bối, tiền đặc công của Quốc An, một trong những đặc công xuất sắc nhất, về sau bởi vì ăn trộm cơ mật quốc gia, mưu sát đồng sự mà bị truy nã nội bộ, chậc chậc, lợi hại thật! Đọc hồ sơ của cô, tôi còn tưởng rằng cô là dạng người linh linh thất nhất, không ngờ lại bị tôi bắt dễ dàng như vậy. "

Tang Bối Bối nhìn An Đạt Văn, đối phương đã nói toạc ra thân phận của cô ta, tất nhiên cũng không cần thiết phải giả ngu nữa, cô ta nói khẽ: "Tôi không phải muốn theo dõi anh, tôi đang theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu!Anh hình như không cần khẩn trương như vậy!" Tuy rằng bị bắt, nhưng Tang Bối Bối vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngay cả An Đạt Văn cũng có chút bội phục công phu trấn định của Tang Bối Bối, hắn mỉm cười nói: "Tôi tin, nhưng cô tra được gì rồi?"

Tang Bối Bối nói: "Có một số việc biết đối với mà nói thì không có lợi gì cả. "

An Đạt Văn nói: "Tôi rất hiếu kỳ, không bằng cô nói ra nghe một chút?"

Tang Bối Bối nói: "Nếu như lòng hiếu kỳ của anh được thỏa mãn, anh có thể thả tôi hay không?"

An Đạt Văn nói: "Một tù nhân có tư cách gì để bàn điều kiện với tôi?" Hắn quan sát Tang Bối Bối một cái rồi nói: "Cô rất được, nữ nhân xinh đẹp thường thường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, tôi không muốn uy hiếp cô, sự kiên nhẫn của tôi hạn, nếu như cô không nói thật, nếu như cô không thể khiến tôi hài lòng, như vậy... " An Đạt Văn cười cười: "Tôi dám cam đoan, qua tối nay, ngay cả chính cô cũng không nhận ra mình!"

Tang Bối Bối nói: "Thật ra anh chọn sai đối tượng để uy hiếp rồi!"

An Đạt Văn nói: "Tôi biết trên đời này có rất nhiều người không sợ chết, nhưng cô có biết tư vị sống không bằng chết như thế nào hay không?"

Tang Bối Bối nói: "Nghiêm Quốc Chiêu trước đây là người của Quốc An, hắn bởi vì phạm phải sai lầm mà bị tổ chức thành trừ, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã chết, nhưng không ngờ hắn vẫn sống trên thế giới này. "

An Đạt Văn gật đầu, thái độ phối hợp của Tang Bối Bối khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Tang Bối Bối nói: "Tôi theo rõi hắn rất lâu rồi, phát hiện hắn và Võ Trực Chính Dã của Nhật Bản đi lại rất thân thiết. "

An Đạt Văn nhíu mày: "Nói khẽ: "Phó đại sứ Nhật Bản ư?"

" Tôi không biết giữa bọn họ đang có giao dịch gì?" Tang Bối Bối nói tới đây thì lưu ý ánh mắt của An Đạt Văn.

An Đạt Văn nói khẽ: "Nói tiếp đi!"

Tang Bối Bối nói: "Tôi có thể hỏi một câu không?"

An Đạt Văn lạnh lùng nhìn cô ta, Tang Bối Bối không đợi hắn mở miệng đã nói trước: "Thôi tôi không hỏi nữa, Võ Trực Chính Dã anh chắc biết chứ?" Miệng nói không hỏi, nhưng trên thực tế vẫn hỏi, An Đạt Văn không trả lời, ánh mắt trở nên lãnh khốc hơn.

Tang Bối Bối nói: "Anh không nói tôi cũng biết, Nghiêm Quốc Chiêu không thể nói với anh việc này, anh đại khái vẫn chưa biết hậu trường của Nghiêm Quốc Chiêu là ai đâu nhỉ?"

Ánh mắt An Đạt Văn khẽ động, biến hóa rất nhỏ này đã bị Tang Bối Bối thành công nắm được, Tang Bối Bối thầm nghĩ trong lòng, giữa An Đạt Văn và Chương Bích Quân chắc không có tiếp xúc, cô ta nói khẽ: "Chương Bích Quân, chủ nhiệm cục mười của Quốc An, Nghiêm Quốc Chiêu vẫn luôn liên hệ với cô ta. "

An Đạt Văn nhíu mày: "Nghiêm Quốc Chiêu vì sao muốn dẫn cô đi?"

Tang Bối Bối nói: "Chương Bích Quân hại chết anh tôi, tôi muốn giết cô ta để báo thù, cho nên sự tồn tại của tôi đối với cô ta mà nói thì đã cấu thành uy hiếp, hơn nữa tôi biết rất nhiều chuyện của cô ta, cô ta đương nhiên muốn trừ bỏ tôi, Nghiêm Quốc Chiêu là thân tín của cô ta, giúp cô ta phân ưu hình như cũng không có gì kỳ quái cả?"

An Đạt Văn nói: "Cô và Trương Dương rất thân nhau!"

Tang Bối Bối hơi ngẩn ra, cô ta không biết Nghiêm Quốc Chiêu đã lập bẫy, dụ Trương Dương hiện thân, nói khẽ: "Trương Dương là ai?"

An Đạt Văn bật cười ha ha, hắn lắc đầu nói: "Tôi đã bảo rồi, cô đừng nói dối. "

*****

Tang Bối Bối nói: "Để anh nhìn ra mất rồi?" Cô ta thở dài: "Không có gì, chỉ là bằng hữu bình thường. "

An Đạt Văn mỉm cười nói: "Tôi không biết trong lòng cô thấy hắn thế nào, nhưng tôi biết Trương Dương vẫn luôn rất coi trọng cô. "

Tang Bối Bối nói: "Có ư? Tôi sao không biết?"

An Đạt Văn nói: "Nếu như hắn biết cô gặp chuyện không may, cô đoán xem hắn có tới cứu cô không?"

Tang Bối Bối lập tức minh bạch ý tứ của An Đạt Văn, cô ta cười nói: "Tôi đối với hắn hình như không được quan trọng như vậy? Hắn chắc sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi đâu. "

An Đạt Văn nói: "Có muốn chứng thực một chút không?"

Tang Bối Bối hỏi ngược lại: "Nếu như Tôi nói không muốn, anh sẽ làm theo lời tôi ư?"

An Đạt Văn mỉm cười nói: "Cô thông minh thông minh, nhưng nữ nhân thông minh thường thường không sống dai được đâu. "

Tang Bối Bối thở dài nói: "Tôi không cảm thấy mình thông minh, thông minh cũng không đến mức lọt vào tay anh. "

An Đạt Văn gật đầu nói: "Tôi giúp cô nghiệm chứng một chút, xem trong lòng vị tình thánh ấy cô rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng. "

An Đạt Văn ra bên ngoài, têm Ninja áo trắng đi tới trước mặt hắn, khom người nói: "Đã thông tri cho Liễu Sinh Nghĩa Phu. "

An Đạt Văn nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu được coi là cao thủ số một trong thế hệ trẻ của Nhật Bản, không biết hắn so với Trương Dương thì như thế nào?"

Ninja Áo trắng nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu là kỳ tài bất thế của Liễu Sinh gia tộc!"

An Đạt Văn nói: "Kỳ tài cũng được, tài trí bình thường cũng được, hắn giết Trương Dương cũng được, Trương Dương giết hắn cũng được, chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt. "

Di động của An Đạt Văn đổ chuông, Ninja áo trắng biết điều lui ra, Điện thoại là An Đức Uyên gọi tới, An Đức Uyên nói: "Sơn Mỗ tiên sinh rất mất hứng. "

An Đạt Văn nói: "Cha, hắn cao hứng hay mất hứng không liên can tới chúng ta, chuyện của Bắc Cảng rõ ràng là hắn đang lợi dụng chúng ta, lợi dụng lợi dụng xong rồi, muốn một cước đá văng chúng ta, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy. "

An Đức Uyên nói: "Hắn bảo con giao người cho hắn?"

An Đạt Văn nói: "Cha, cha có phát hiện hắn đang vô cùng khẩn trương hay không, muốn con giao người cũng được, hắn phải cho con một câu trả lời, sự đầu tư của chúng ta không thể không minh bạch như vậy. "

An Đức Uyên nói: "Sơn Mỗ này rất khó đối phó!"

An Đạt Văn nói: "Giờ khác xưa rồi, hiện tại thanh thế của hắn không còn được như xưa, trước đây hắn có thể đến giúp chúng ta, nhưng hiện tại con thấy hắn có lòng nhưng không có sức. "

An Đức Uyên nói: "Con định xử lý người đó như thế nào?"

An Đạt Văn nói: "Cha chắc không biết, Nghiêm Quốc Chiêu vẫn luôn liên lạc với Quốc An, Tang Bối Bối nắm giữ một số cơ mật nội bộ của Quốc An, cho nên bọn họ mới khẩn trương như vậy, nóng lòng muốn mang Tang Bối Bối đi. "

An Đức Uyên nói: "A Văn, nếu như chuyên liên quan tới Quốc An thì khó xử lý đấy, cha thấy thôi con đừng dính vào phiền toái này làm gì?"

An Đạt Văn nói: "Người con có thể giao cho bọn họ, nhưng phải xem bọn họ và Trương Dương ai có bản lĩnh hơn?"

An Đức Uyên nói khẽ: "Con muốn lợi dụng cô ta để dẫn dụ Trương Dương?"

An Đạt Văn nói: "Cha, nếu như không phải Trương Dương ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện của con, con sao gặp phải nhiều phiền toái như vậy, chuyện này cha đừng nhúng tay vào làm gì?"

An Đức Uyên thở dài nói: "A Văn, chúng ta là cầu tài, nhớ kỹ điểm này, những chuyện khác không đáng. "

An Đạt Văn nói: "Hắn đã cản tài lộ của con. "

Trương Dương vào lúc năm giờ sáng thì nhận được một cú điện thoại, điện thoại là Liễu Sinh Nghĩa Phu gọi tới, vị kiếm khách trẻ tuổi này nói tiếng Trung rất cứng: "Trương Dương, tôi muốn ngươi khiêu chiến với anh!"

Trương đại quan nhân lúc này lấy đâu ra tâm tình đó, bực mình nói: "Lão tử không rảnh, muốn ăn đòn thì trước tiên tìm thư ký của tôi mà hẹn!" Tiểu Nhật Bản này thực sự là con mẹ nó phiền vãi đái, không thấy bố mày đang bận à?

Trong Điện thoại truyền đến tiếng hét thảm của Tang Bối Bối.

Trương đại quan nhân lập tức ngây ra đó.

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Mười giờ sáng, bãi đá ngầm Hắc Nham, tôi chờ anh, đến một mình, nếu như anh dám thông tri cho cảnh sát, cô ta sẽ phải chết, nếu có người đi cùng thì anh tới nhặt xác cho cô ta đi. "

Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu được hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay người ta, căn bản không thể cự tuyệt.

Trương Dương nói: "Tôi dựa vào gì mà tin được anh?"

Liễu Sinh Nghĩa Phu đã gác máy.

Trương đại quan nhân nghe thấy tiếng tút tút, qua một hồi lâu mới tâm tình ngưng trọng gác máy.

Ngũ Đắc Chí nói: "Sao?"

Trương Dương nói: "Điện thoại của Liễu Sinh Nghĩa Phu, hắn nói Tang Bối Bối đang ở trong tay hắn, hẹn tôi tới bãi đá ngầm quyết đấu. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Khẳng định là cái bẫy. "

Triệu Thiên Tài đã nhanh chóng tìm thấy tư liệu về Liễu Sinh Nghĩa Phu: "Liễu Sinh Nghĩa Phu là cao thủ thế hệ mới của kiếm đạo danh môn Nhật Bản Liễu Sinh gia tộc, giới võ thuật Nhật Bản bình luận hắn là kỳ tài có một không hai. "

Trương đại quan nhân khinh thường nói: "Chó má! Một cái ngón út của tôi cũng có thể tiêu diệt hắn, có điều... "

Ngũ Đắc Chí nói: "Nếu như Tang Bối Bối thực sự hắn trong tay hắn, chuyện này không dễ làm, ném chuột sợ vỡ đồ. "

Triệu Thiên Tài nói: "Hình như lời bình về Liễu Sinh Nghĩa Phu cũng tốt, người này chú trọng tinh thần võ sĩ đạo, không biết sao lại tiếp tay cho giặc. "

Trương Dương nói: "Tôi phải đi. "

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Một mình ư?"

Trương Dương gật đầu: "Chuyện này không thể đi nhiều người. "

Triệu Thiên Tài nói: "Nhưng rất nguy hiểm, anh có nghĩ tới hay không, có lẽ hắn căn bản không hề mang Tang Bối Bối tới, chỉ là đặt một cái bẫy lừa anh vào. "

" Vậy thì sao? Cho dù là bẫy thì tôi cũng phải đi chứng thực, đây là hy vọng duy nhất để tìm Tang Bối Bối. Tôi có lòng tin đối với bản thân, tôi có thể an toàn trở về. "

Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng rất hiểu Trương Dương, biết chuyện hắn đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Ngũ Đắc Chí nói: "Hay là làm một số biện pháp phòng bị tất yếu đi. "

Lúc này di động của Trương Dương lại đổ chuông, điện thoại là Trình Diễm Đông gọi tới, Trương Dương ủy thác hắn điều tra nơi hạ lạc của Nghiêm Quốc Chiêu, chuyện này đối với Trình Diễm Đông mà nói thì cũng không khó, hắn rất nhanh đã tra ra Nghiêm Quốc Chiêu hiện tại đang ở phòng 1205 của khách sạn Kim Sắc Cảng Loan Bắc Cảng.

Trương Dương nói: "Lập tức bắt hắn cho tôi!"

Trình Diễm Đông nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi: "Bí thư Trương, người này rốt cuộc đã phạm vào tội gì?"

Trương Dương nói: "Cứ bắt đi, tùy tiện cho hắn một cái tội, bảo hắn hiệp trợ điều tra. "

Trình Diễm Đông nói: "Nhưng nơi đó không phải khu trực thuộc của tôi. " Trình Diễm Đông nói xong, bản thân cũng cảm thấy mình nói thừa, trong khái niệm của bí thư Trương căn bản không có quan niệm khu trực thuộc. Hắn lập tức nói: "Tôi làm luôn đây. "

Trình Diễm Đông dẫn người chạy đến khách sạn Kim Sắc Cảng Loan thì vồ hụt, Nghiêm Quốc Chiêu không hề ở trong phòng, từ tình huống bên trong cho thấy hắn căn bản không sống ở đây, cái này gọi là thỏ khôn có ba hang, Nghiêm Quốc Chiêu xuất thân Quốc An, làm việc cực kỳ mật.

Khi Trình Diễm Đông báo lại tình huống với Trương Dương, Trương đại quan nhân đang trên đường tới bãi đá ngầm, bãi đá ngầm Hắc Thạc ở cách Bạch đảo về phía đông bắc mười lăm hải lý, là một hoang nhỏ, dài chừng nửa dặm, chiều rộng khoảng một trăm thước, trên đảo toàn đá ngầm, căn bản không có bất kỳ ai ở.

Trương đại quan nhân một mình điều khiển ca nô tới bãi đá ngầm, căn cứ vào phân tích của bọn họ, lần này khả năng có bẫy là rất lớn, biết rõ trong núi có hổ còn lên núi, tới phó ước có lẽ là hy vọng duy nhất để giải cứu Tang Bối Bối.

Trên mặt biển cuối cùng cũng xuất hiện hình dáng của tiểu đảo, Trương đại quan nhân đi chậm lại, cầm kính viễn vọng nhìn về phía tiểu đảo, liền thấy trên tiểu đảo cũng có một gã nam tử mặc trang phục võ sĩ màu trắng đang cầm kính viễn vọng quan sát mình, có lẽ là nhìn thấy hành động của Trương Dương, khóe môi của võ sĩ đó phác ra một nụ cười lạnh, hắn chỉ chỉ về phía sau mình không xa, Quả nhiên có nữ tử đang nằm trên mặt đất, trên đầu bịt vải đen, từ dáng người cho thấy chắc là Tang Bối Bối, nhưng do khăn che mất, Trương đại quan nhân cũng không dám kết luận.

Trương Dương chậm rãi đem ca nô cập bờ.

Liễu Sinh Nghĩa Phu thủy chung vẫn đứng thẳng ở đó, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của Trương Dương, Trương đại quan nhân buộc thuyền xong, sau đó không chút hoang mang đi tới, thở dài nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu, anh chẳng lẽ không biết bắt cóc con tin là phạm pháp ư?"

Liễu Sinh Nghĩa Phu rút võ sĩ đao bên hông ra, bỗng nhiên lật tay chém một đao, chuẩn xác chém rụng khăn che trên mặt cô gái kia, một đao này tốc độ cực nhanh, lại cực kỳ chuẩn xác, một đao này nhìn như tùy ý, nhưng lại đã phát huy kỹ xảo đao pháp đến cực hạn, khăn rơi xuống mà lông tóc của cô gái kia không rụng một sợi nào.

Trương đại quan nhân lần này thì nhìn rõ rồi, hoàn toàn là một khuôn mặt xa lạ, hiển nhiên không phải Tang Bối Bối, cô gái kia đứng dậy, chấn đứt dây thừng trên người, cười cười với Trương Dương rồi lui sang một bên.

Trương Dương thở dài nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu, anh không ngờ là kẻ lừa đảo!"

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Chỉ trách anh quá ngu!"

Trương đại quan nhân nói: "Anh khiến tôi rất tức giận!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)