← Ch.1192 | Ch.1194 → |
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Trên đất có đao, anh chọn đi!"
Trương đại quan nhân nhìn xuống dưới, thấy ở đó đặt hai thanh đao Nhật Bản, Trương đại quan nhân lắc đầu: "Đối với anh thì không cần!"
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Tôi cho anh hai mươi phút chuẩn bị. "
Trương đại quan nhân nói: "Tang Bối Bối đâu?"
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Thắng được tôi thì tôi sẽ nói với anh!"
Trương Dương nói: "Muốn chết!"
Liễu Sinh Nghĩa Phu ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời: "Tôi chờ anh!"
Trương Dương lắc đầu: "Không cần chờ, hiện tại có thể bắt đầu rồi!"
Liễu Sinh Nghĩa Phu có chút hứng thú nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân đi tới, mũi chân giẫm lên chuôi đao, đao Nhật Bản bắn lên, Trương đại quan nhân cầm vỏ đao, sau đó rút đao từ trong vỏ ra. Đao quả thực không tồi, trong mắt Trương Dương đối phó với loại người như Liễu Sinh Nghĩa Phu căn bản không cần dùng đao, nếu như đổi thành bình thường, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ sinh ra hứng thú trêu đùa thằng cha này một chút, nhưng hôm nay khác, hắn đã có chút phát hỏa rồi, bất kể Tang Bối Bối có ở đây hay không, Liễu Sinh Nghĩa Phu lợi dụng loại bẫy này để dụ hắn tới, đủ để chứng minh Liễu Sinh Nghĩa Phu ít nhất cũng có liên lạc với đám người đó bắt cóc Tang Bối Bối.
Đối với Tang Bối Bối mà nói, càng sớm tìm được cô ta thì nguy hiểm cô ta gặp phải càng ít, Trương đại quan nhân không có tâm tình dây dưa với Liễu Sinh Nghĩa Phu, cũng không có thời gian tiếp hắn.
Thân đao còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, sát khí lạnh thấu xương đã ùa ra, Liễu Sinh Nghĩa Phu đứng đối diện Trương Dương hai thước lập tức cảm thấy được cỗ sát khí lạnh thấu xương này, sát khí có chất nhưng vô hình lặng lẽ lan ra, bao trùm phạm vi một trượng, hơn nữa vẫn đang không ngừng mở rộng.
Lông mày Liễu Sinh Nghĩa Phu rõ ràng đã giật giật, sau đó hắn dùng tốc độ kinh người rút võ sĩ đao ra, võ sĩ đao bổ về phía Trương Dương, lực lượng và tốc độ không ngừng đề thăng, cao thủ chân chính, tuyệt đối là chuyên gia nghiên cứu về lực lượng, Liễu Sinh Nghĩa Phu trong quá trình ra chiêu lực lượng ở trong trạng thái không ngừng tăng cường, lực lượng của hắn sau khi tới mục tiêu thì vừa hay đạt tới lớn nhất, cũng chỉ có như vậy mới có thể bộc phát ra được đầy đủ lực lượng của hắn.
Trương đại quan nhân vẫn không nhanh không chậm rút đao, tốc độ của hắn rất chậm, tứ bình bát ổn, tuy rằng động tác của hắn ra trước Liễu Sinh Nghĩa Phu, nhưng, Liễu Sinh Nghĩa Phu rút đao, vung lên, chém xuống một loạtôi động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi hoàn thành, trong lúc chạy đã dễ dàng vượt qua Trương Dương. Phát sau mà đến trước, đao phong chỉ còn cách đỉnh đầu Trương Dương một thước, sau khi tiến thêm một thước, lực lượng của Liễu Sinh Nghĩa Phu sẽ đạt tới đỉnh phong, dùng khí thế không thể địch nổi bổ vào người Trương Dương. Hắn tựa hồ nghe nghe thấy tiếng xương Trương Dương vỡ, tựa hồ nhìn thấy máu tươi từ trong thân thể Trương Dương điên cuồng phun ra.
Một thước! Sinh mệnh của con người rất nhiều lúc thậm chí không thể vượt quá được khoảng cách một thước này.
Đao phong của Trương Dương cuối cùng cũng ra khỏi vỏ, vỏ đao rời tay bay ra, đâm vào ngực Liễu Sinh Nghĩa Phu.
Lúc này đao của Liễu Sinh Nghĩa Phu cách đỉnh đầu Trương Dương chỉ còn hai tấc.
Khóe môi Liễu Sinh Nghĩa Phu lộ ra một tia cười lạnh, không ai có thể trong khoảng cách ngắn ngủi này thoát được, cho dù là kiếm thuật đại sư ưu tú nhất của Nhật Bản. Hắn cũng cảm thấy sát khí lạnh thấu xương đang bao vây mình, thân thể hắn giống như trong khoảnh khắc rơi vào trong băng thiên tuyết địa, nhưng đao phong của Trương Dương cách mình còn rất xa. Hắn có đủ tự tin, trước khi đao của Trương Dương đâm trúng mình, hắn có đủ thời gian đâm trúng mục tiêu.
Sát khí Bao phủ chung quanh thân thể Liễu Sinh Nghĩa Phu đột nhiên biến mất, hắn giống như trong nháy mắt từ mùa đông khắc nghiệt tới thế giới gió xuân dạt dào. Không cảm thụ được nguy hiểm, không phải là nguy hiểm đã biến mất, mà là vì nguy hiểm đã vượt quá phạm trù cảm giác của nhân loại.
Liễu Sinh Nghĩa Phu cảm thấy thân đao chấn động, đao phong lệch khỏi quỹ đạo, lực lượng đã vận sức chờ phát động lực lượng đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo mà suy giảm mạnh. Sau đó hắn liền nhìn thấy đao của đối phương đâm xuyên qua quần áo của hắn, đâm vào da thịt hắn, trực tiếp đâm vào ngực hắn.
Nếu như Trương Dương nguyện ý, một đao này dễ dàng có thể xuyên thấu tim Liễu Sinh Nghĩa Phu, nhưng hắn không làm như vậy, mũi đao ngừng thế không phát nữa.
Khuôn mặt của Liễu Sinh Nghĩa Phu bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, lúc này hắn mới hiểu được, Trương Dương không ngờ đã một quyền nện lên thân đao của hắn, đao Nhật Bản sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn không ngờ không bằng một quyền do huyết nhục của đối phương cấu thành.
Nữ nhân Phía sau phát ra một tiếng thét chói tai, bởi vì cô ta nhìn thấy đao của Trương Dương đã đâm vào trong cơ thể Liễu Sinh Nghĩa Phu, nhưng cô ta lập tức dừng chân, từ chiều dài mũi đao đâm vào trong cơ thể Liễu Sinh Nghĩa Phu, có thể phán đoán ra đối phương không không có ý một đao đâm chết hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nhìn Trương Dương, hắn quên nên nói cái gì, Vào những lúc như thế này bất kỳ ai cũng sẽ sợ. Hắn luôn luôn tự xưng là rất cao, nhưng không ngờ mình ở dưới tay Trương Dương không ngờ không đỡ nổi một hiệp.
Trương Dương nói: "Tang Bối Bối ở đâu?"
Liễu Sinh Nghĩa Phu lắc đầu.
" Không nói hay là không biết!"
Liễu Sinh Nghĩa Phu nhắm mắt lại, ngửa đầu, nguyện chịu thua.
Nữ nhân Phía sau bỗng nhiên nói: "Có thuyền tới!"
Trương Dương hơi ngẩn ra, xoay người lại, liền thấy phương xa một chiếc thuyền đánh cá đang tới gần bên này.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Anh cuối cùng vẫn gọi người tới!"
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Đối phó với loại ăn hại như anh tôi còn phải gọi người ư? Đúng là nực cười!" Hắn cũng cảm thấy chuyện có chút không đúng, đưa mắt nhìn lại, chiếc thuyền đó khi cách bãi đá ngầm một khoảng thì ngừng lại, Trương Dương nhìn rõ, Tang Bối Bối đang bị buộc trên cột buồm.
Trên thuyền có người đang cầm vũ khí nhắm về phía bọn họ, Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, hét lớn: "Nằm xuống."
Hai quả đạn hỏa tiễn kéo theo vệt khói thật dài, trước sau bắn trúng ca nô của Trương Dương và Liễu Sinh Nghĩa Phu, chiếc ca nô sau khi nổ tung thì biến thành hai quả cầu lửa trên mặt biển.
Sau đó hỏa lực dày đặc đan thành một cái lưới lớn bao trùm cả hòn dảo.
Trương Dương và Liễu Sinh Nghĩa Phu lúc này cũng chẳng buồn quan tâm tới đối phương nữa, vội vàng đi tìm chỗ ẩn nấp, trên bãi đá này không có một ngọn cỏ nào, cho dù là đá ngầm cũng khó có thể che giấu được thân thể, nữ tử hộ tống Liễu Sinh Nghĩa Phu tới còn chưa kịp tìm chỗ nấp thì đã trúng đạn ngã vật xuống, Liễu Sinh Nghĩa Phu nhìn thấy bộ dạng hai mắt trợn trừng, cả người đầy máu của cô ta thì đau khổ đau khổ vạn phần, hắn giãy dụa muốn chạy tới kéo thân thể cô ta.
Trương đại quan nhân không quan tâm tới những việc này, dùng tốc độ kinh người lao về phía biển, tình thế hiện giờ, chỉ có biển lớn mới có thể cung cấp cho hắn một số bảo hộ, nếu như tiếp tục ở lại trên bãi đá, sợ rằng sẽ bị đạn bắn cho thành tổ ong.
Trương đại quan nhân chạy tuy rằng rất nhanh, nhưng lưng vẫn trúng một viên đạn, cũng may hắn trước chuyện đã mặc áo chống đạn mà Ngũ Đắc Chí cho hắn, giống như có người đánh một quyền thật mạnh vào lưng hắn, sau đó Trương đại quan nhân liền tung người lao vào trong biển.
Từng viên đạn bắn tới, ở dưới mặt biển vẽ ra những ngấn nước, Trương đại quan nhân cố gắng lặn sâu xuống dưới, hỏa lực dày đặc trên thuyền đánh cá phát tiết suốt hơn mười phút chung quanh bãi đá ngầm, xác định trên mặt biển không có động tĩnh, lúc này mới nghênh ngang mà đi, Tang Bối Bối bị treo trên cột buồm nhìn cảnh tượng lửa đạn bay tán loạn trước mắt thì nước mắt không khỏi rơi xuống.
Trương đại quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên gặp tập kích, nhưng hồ đồ như lần này thì là lần đầu tiên, bị Liễu Sinh Nghĩa Phu dụ đến bãi đá ngầm luận võ, nhưng chuyện này rõ ràng chính là một cái bẫy, đối phương không chỉ muốn dụ mình, thậm chí cũng chuẩn bị làm thịt cả Liễu Sinh Nghĩa Phu.
Trương đại quan nhân cả người ướt sững từ dưới nước trồi lên, thuyền đánh cá đã đi xa rồi, trên bãi đá vẫn tràn ngập khói thuốc súng, Trương đại quan nhân ở bên trong trận mưa bom bão đạn này không hề bị thương nặng, hắn ở trên bãi đá ngầm nhìn thấy thân thể huyết nhục mơ hồ của cô gái kia, nhưng không tìm được Liễu Sinh Nghĩa Phu, chắc là thằng cha này vừa rồi dưới công kích của lửa đạn cũng rất khó may mắn thoát nạn, nhưng ngay khi Trương đại quan nhân đang nhìn xung quanh tìm kiếm thi thể của hắn thì nhìn thấy đá bên cạnh bị đẩy ra, Liễu Sinh Nghĩa Phu từ bên dưới trồi lên, cả người hắn cũng đầy máu, có điều từ hành độngcủa hắn cho thấy chắc không bị trọng thương.
Liễu Sinh Nghĩa Phu không thèm nhìn về phía Trương Dương, tới bên cạnh thi thể của cô gái kia, ôm lấy thi thể của cô ta, bật khóc.
Trương đại quan nhân tuy rằng không có hào cảm đối với thằng cha này, nhưng nhìn thấy bộ dạng thương tâm này của hắn thì cũng không nỡ bỏ đá xuống giếng, ca nô bọn họ ngồi tới vừa rồi đã bị bắn nát.
*****
Có điều Trương Dương cũng không lo không thể rời khỏi bãi đá, Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài biết hắn tới đây, Trương Dương ấn cái núi ở bên rìa đồng hồ, đây là một máy phóng nhỏ, sau khi Ngũ Đắc Chí bọn họ nhận được tín hiệu sẽ lái thuyền tới tiếp ứng.
Bốn mươi phút sau, Ngũ Đắc Chí bọn họ điều khiển ca nô chạy tới bãi đá, nhìn khói thuốc súng trên bãi, hai người đều giật mình, nơi này rõ ràng vừa mới trải qua một hồi lửa đạn.
Trương đại quan nhân ra đón, đi được hai bước thì hắn quay sang Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Đi cùng không?"
Liễu Sinh Nghĩa Phu ôm thi thể của cô gái đó đi theo hắn.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài nhìn thấy Trương Dương không sao thì đều yên lòng, Triệu Thiên Tài nhìn thấy Liễu Sinh Nghĩa Phu dẫn cả người chết đi lên thì không khỏi có chút kiêng kị, hắn ngăn cản: "Ê, anh đừng có mang cả thi thể lên chứ. "
Trương Dương vỗ vai hắn nói: "Thôi!"
Mấy người lên ca nô, nhìn nhìn nhìn nhìn Trương Dương: "Sao? Lại là bẫy hả?"
Trương đại quan nhân nói: "Tôi nhìn thấy Tang Bối Bối rồi, cô ta ở trên một con thuyền đánh cá, bị treo trên cột buồm, số hiệu của chiếc thuyền đánh cá đó tôi cũng nhớ rõ. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Số anh thấy chưa chắc đã là thật, bọn họ nếu dám phát động tập kích ở đây, thì sẽ không lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy cho anh đau. "
Liễu Sinh Nghĩa Phu Ở bên cạnh nói: "Sơn Dã Lương Hữu, là hắn lập bẫy. "
Trương Dương nhíu mày, hắn không biết Sơn Dã Lương Hữu này là ai?
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Tôi muốn giết hắn!"
Trương Dương nói: "Tôi muốn Tang Bối Bối bình an vô sự, bằng không các anh tất cả sẽ phải chết. "
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Tôi có thể tìm được Sơn Dã Lương Hữu!"
An Đạt Văn nhìn Ninja áo trắng trước mặt, vẻ mặt không thoải mái: "Không thấy được thi thể thì sao có thể kết luận hắn đã chết!"
Ninja Áo trắng nói: "Bọn họ bắn liên tục hơn mười phút chung quanh bãi đá, nơi đó căn bản không có chỗ nấp. "
An Đạt Văn có chút bất mãn nhìn hắn một cái: "Mạng của Trương Dương luôn rất lớn, chuyện này làm được làm thật sự là rất sơ sót. " Hắn đứng dậy đi một bước, nháy mắt đã làm ra một quyết định: "Lập tức giao Tang Bối Bối cho Nghiêm Quốc Chiêu!"
Ninja Áo trắng ngây ra một thoáng: "Vì sao hiện tại muốn giao ra?"
An Đạt Văn nói: "Nếu như Trương Dương đã chết thì cô ta đối với tôi cũng không còn giá trị, nếu như Trương Dương không chết, cô ta ở trong tay chúng ta sẽ thành một củ khoai nóng, rất nhanh tất cả mọi người sẽ tụ tập ánh mắt lên người chúng ta. "
Tiêu Quốc Thành ngồi trước cửa sổ, cầm một cốc trà trầm tư, cho tới lúc hạt mưa rơi lên lá chuối hắn mới bừng tỉnh, hắn thở hắt ra, nhớ lại tình cảnh trong đầu vừa rồi, lại phát hiện chỉ là trống rỗng, Tiêu Quốc Thành thở dài, uống ngụm trà.
Nước trà đã lãnh, khi hắn đứng dậy muốn đi đổi trà thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tiêu Mân Hồng tới bên cạnh hắn, nói khẽ: "Chú, kết quả xét nghiệm đã có rồi. "
Tiêu Quốc Thành gật đầu, hắn vươn tay ra, tiếp lấy tập hồ sơ Tiêu Mân Hồng đưa, trước tiên lưu ý xác định miệng túi hồ sơ, xác định chưa có ai mở thì mới lạnh lùng nói: "Cô đi ra trước đi. "
Tiêu Mân Hồng lại không đi ngay, nói khẽ: "Chú, gần đây hai cha con An Đức Uyên thường xuyên xuất hiện ở Bắc Cảng, tựa hồ có mưu đồ. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện này không liên quan tới cô, đi đi!"
Tiêu Mân Hồng cung kính gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Tiêu Quốc Thành ngồi xuống ghế, mở túi văn kiện, từ bên trong rút ra kết quả xét nghiệm, hắn đọc rất cẩn thận, khi hắn xem xong tất cả nội dung bên trong thì giống như là dừng hình ở đó, ước chừng ba phút sau, hắn mới cầm bật lửa đốt sạch báo cáo xét nghiệm, nhìn ngọn lửa dưới chân, trong mắt Tiêu Quốc Thành lộ ra vẻ đau khổ gần như co rút, hắn dùng ra sức hít một hơi, hít hết mùi khét vào trong ngực, sự phẫn nộ c phẫn nộ cũng theo mùi khét này mà lan ra mỗi một tế bào trên thân thể hắn.
Sau khi Trương Dương lấy đi mẫu máu của hắn, hắn liền đoán được một chuyện, hắn bắt đầu hoài nghi, hắn bắt đầu thử chứng thực, mà hiện giờ, sau khi tất cả được chứng thực, nội tâm của nội tâm vô cùng đau khổ, giống như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, Tiêu Quốc Thành nhấc chân đám vào đống tro, bàn chân lại bị mặt đất cứng rắn chấn cho vô cùng đau đớn.
Tiêu Quốc Thành cầm điện thoại: "An gia muốn làm gì?"
Sau khi Nghe xong lời nói của đối phương, Tiêu Quốc Thành nói: " trên Con đường này không ai có thể toàn thân đi ra! Tôi muốn cô ta chết!"
Đầu kia điện thoại cũng lâm vào trầm mặc.
Tiêu Quốc Thành nói: "Chỉ có anh có thể làm được, anh phải làm được!"
Trời kinh thành động dạng cũng đổ mưa, nhìn mưa phùn, Chương Bích Quân bỗng nhiên sinh ra một trận cảm khái, nói ra câu thơ thu phong thu vũ hàn sát nhân (gió thu mưa thu lạnh chết người), từ khi Tang Bối Bối An Đạt Văn trong tay An Đạt Văn, cô ta liền trở nên tâm thần không yên, thậm chí trở nên có chút đa sầu đa cảm.
Nghiêm Quốc Chiêu cuối cùng cũng gọi điện thoại tới, hắn và An Đạt Văn đàm phán đã có kết quả, Nghiêm Quốc Chiêu nói khẽ: "An Đạt Văn đồng ý giao ra Tang Bối Bối, có điều hắn muốn cô tự mình ra mặt, nói chuyện với hắn. "
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: "Hắn xứng ư!"
Nghiêm Quốc Chiêu thở dài: "Tang Bối Bối đang ở trong tay hắn, cô ta biết không ít chuyện về cô. "
Chương Bích Quân nói: "Nha đầu đó sống trên đời thủy chung là một mối họa. "
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Thằng ôn An Đạt Văn này rất khó chơi, hắn từ trong miệng Tang Bối Bối có được không ít tin tức. "
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: "Hắn quá trẻ tuổi, không biết người đang giao tiếp với hắn là ai. "
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Bắc Cảng gần đây liên tiếp xảy ra chuyện khiến lợi ích của hắn bị, tổn hại tôi thấy hắn muốn thông qua chuyện này để lấy lại chút lợi ích. "
"Lợi ích thì có đấy, nhưng phải xem hắn có mạng mà lấy không?"
Chuyến đi tới bãi đá ngầm của Trương Dương lần này là vô ích, Liễu Sinh Nghĩa Phu lập cái bẫy này, suýt nữa bồi theo cả tính mạng của mình, người chết là tình nhân của hắn, chính là bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, hiện tại hắn đã minh bạch, hắn chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong bàn cờ của người khác, mục tiêu của người ta là Trương Dương, lần này người khác đặc biệt an bài cho an bài quyết đấu, chỉ có điều là để lập bẫy trừ bỏ Trương Dương.
" Tôi sẽ tìm ra Sơn Dã Lương Hữu cho anh!" Liễu Sinh Nghĩa Phu nói xong thì ôm cỗ thi thể đó đi dọc theo bờ cát.
Triệu Thiên Tài nhìn bóng dáng của hắn, không khỏi lắc đầu: "Hắn cứ như vậy ôm thi thể đi khắp nơi à?"
Trương đại quan nhân nói: "Hắn muốn làm gì thì làm, chuyện của người Nhật Bản không liên can tới chúng ta. "
Ba người cùng lên ô tô của Trương Dương, Trương Dương tìm di động của mình, đang chuẩn bị bảo Trình Diễm Đông giúp điều tra tình huống của thuyền đánh cá thì một cú điện thoại gọi vào trước.
" Trương Dương!"
Trương đại quan nhân tràn ngập cảnh giác nói: "Ai đấy!"
"Không cần biết tôi là ai, mười một giờ rưỡi tối nay ở gần bãi đá ngầm có người sẽ đem Tang Bối Bối giao cho Chương Bích Quân!"
Trương Dương cười lạnh nói: "Chơi tôi à!"
" Anh có thể không tin, nhưng nếu như anh không đến thì anh sẽ hối hận cả đời. "
Trương đại quan nhân dập máy, sau đó đưa điện thoại di động cho Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài: "Nói Thời gian quá ngắn, hơn nữa là dùng điện thoại công cộng của địa phương để gọi tới, chúng ta không thể tỏa định mục tiêu. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Cho dù tỏa định cũng vô dụng, chờ chúng ta tới nơi thì người ta đã sớm chuồn mất rồi. "
Trương Dương nói: "Hắn nói mười một giờ rưỡi tối nay sẽ giao Tang Bối Bối cho Chương Bích Quân. "
Ngũ Đắc Chí nhắc nhở hắn: "Đừng quên, anh hôm nay suýt nữa thì mất mạng tại bãi đá ngầm đó. "
Trương Dương nói: "Vẫn là bãi đá đó!"
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đều ngây ra một thoáng, Triệu Thiên Tài nói: "Giở lại trò cũ, , Trương Dương bọn họ đã nắm được nhược điểm của anh, lợi dụng Tang Bối Bối để dắt mũi anh đi. "
Trương Dương nói: "Bọn họ không phải là chơi âm mưu, mà là chơi dương mưu, nói rõ cho tôi hay chuyện này. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Trương Dương, anh không thể lại đan thương thất mã mạo hiểm được, vận khí tốt sẽ không mãi đi theo anh đâu. "
Trương Dương nói: "Nhưng tôi lại không thể báo cảnh sát, tôi nếu báo cảnh sát, động tĩnh quá lớn, một khi bị bọn họ phát hiện, tình thế sẽ trở nên càng ác liệt hơn.
Ngũ Đắc Chí nói: "Chuyện vừa rồi đã cho thấy, bọn họ muốn trừ bỏ anh, một lần không thành công thì lập tức sẽ làm tiếp, tôi thấy chuyện này quyết không thể lại mạo hiểm được. "
Triệu Thiên Tài gật đầu theo.
Trương Dương nói: "Tôi sao cảm thấy chuyện này kỳ quái thế nhỉ, vì sao Chương Bích Quân cũng bắt đầu bị cuốn vào. "
Ngũ Đắc Chí nói: "tính chân thật của chân thật còn cần được nghiệm chứng, Trương Dương, không bằng báo cảnh sát đi?"
Trương Dương lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc, nếu như hiện tại báo cảnh sát chẳng khác nào đẩy Tang Bối Bối vào tuyệt lộ. "
*****
Triệu Thiên Tài nói: "Vậy cũng không cần thiết để người ta dắt mũi chứ. "
Trương đại quan nhân tự có lý của hắn: "Bọn họ sở dĩ lợi dụng Tang Bối Bối để gài bẫy tôi, chính là cho rằng tôi quan tâm, nếu như tôi căn bản không quan tâm tới sống chết của cô ta, như vậy bọn họ sẽ cho rằng Tang Bối Bối mất giá trị, rất có thể sẽ hạ sát thủ đối với cô ta. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Có chút đạo lý, nhưng anh có nghĩ tới hay không, bọn họ vì sao muốn đem tin tức này tiết lộ cho anh?"
Trương Dương nói: "Chắc bọn họ muốn dẫn tôi vào hũ!"
Ngũ Đắc Chí nói: "Anh không sợ bọn họ và Chương Bích Quân là một nhóm ư?"
Trương Dương nói: "Tôi hình như không có lựa chọn, Tang Bối Bối nắm giữ một số việc của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân đã sớm muốn trừ bỏ cô ta, vừa rồi người gọi điện thoại tới rất tinh tường quan hệ giữa bọn họ. "
Ngũ Đắc Chí gật đầu: "Người này rất có thể chính là Nghiêm Quốc Chiêu, dựa theo những lời anh nói trước đó, Nghiêm Quốc Chiêu và Chương Bích Quân đi lại thân mật, như vậy hai người bọn họ liên thủ đối phó anh cũng không có gì đáng ngạc nhiên. "
Triệu Thiên Tài nói: "Nếu như anh khăng khăng muốn đi, chúng ta cũng không thể dùng loại phương pháp này. "
Trương Dương nói: "Tôi nghĩ ra một chủ ý, để các anh chế tạo động tĩnh di dời sự chú ý của bọn họ, tôi lẻn xuống dưới nước, tiếp cận thuyền của bọn họ, tìm kiếm cơ hội xuống tay. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, cơ hội thành công cực kỳ bé nhỏ, thiết bị chúng ta hiện có căn bản không thể nào né được sự tìm kiếm của bọn họ. "
Triệu Thiên Tài nói: "Quá khó khăn, muốn làm được điểm này, trừ phi chúng ta có một chiếc tàu ngầm. "
Trương Dương nói: "Tàu ngầm ư? Tôi cũng có một con thuyền như vậy. "
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đồng thời nhìn về phía hắn, Trương đại quan nhân nói: "Mấy tháng trước khi tôi từ Nam Triều Tiên trở về, chính là thông qua một con tàu ngầm, thứ đó là điều khiển tự động, vô cùng tiên tiến, khi rời khỏi Mẫn nhi đặt nó chìm dưới mặt nước cảng Phước Long, không biết còn dùng được không? Các anh không nói thì tôi cơ hồ cũng quên mất chuyện này rồi. "
Triệu Thiên Tài nói: "Thời gian anh từ Nam Triều Tiên trở về chưa được bao lâu, nếu như chiếc tàu ngầm đó đủ tiên tiến, thì không thành vấn đề, phương vị cụ thể anh còn nhớ không?"
Trương Dương nói: "Trong xe tôi có điều khiển từ xa của tàu ngầm. " Hắn nói xong liền từ trong cốp tìm ra thiết bị điều khiển, thật ra chính là một máy tính loại nhỏ.
Triệu Thiên Tài mở máy tính, rất thành thục tìm ra tư liệu của tàu ngầm, sau khi hắn xem xong thì không khỏi bật cười: "Loại PNGIIV, tàu ngầm loại nhỏ tiên tiến nhất trên thế giới hiện tại, người Pháp chế tạo, có thể chứa năm người, loại tàu ngầm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng tính năng vô cùng trác tuyệt, có thể đột phá lưới nghe lén dưới nước, có sáu mánh đẩy, có thể trong hoàn cảnh bất kỳ tiến hành hạ xuống đấy biển, thời gian ở dưới nước lâu nhất có thể đạt tới một tháng. Loại tàu ngầm này còn có một công năng tiên tiến nhất chính là có thể căn cứ vào trình tự đặt ra trước mà chạy tự động, sau khi các anh trở lại cảng Phước Long thì đặt lại phương vị của tàu ngầm, không xa, cách nơi này đại khái hai mươi ba hải lý. Ở sâu dưới nước hai trăm sáu mươi thước. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Dưới nước hai trăm sáu mươi thước, tạm thời bất kể chiếc tàu ngầm này còn ở đó hay không, nhưng liệu còn có thể khởi động được không? Chúng ta cho dù tìm được, thì cũng không có cách nào tiến vào trong đó, trừ phi anh có có biện pháp điều khiển khởi động, để nó tự động di động. "
Triệu Thiên Tài cũng thở dài: "Thời gian chỉ sợ không còn kịp rồi, chiếc tàu ngầm này tuy rằng có thể điều khiển tự động, nhưng chúng ta không thể khởi động nó dưới nước sâu như vậy, trừ phi hiện tại có trang phục lặn. " Phải biết rằng một người không mang theo thiết bị hô hấp lặn xuống nước, cực hạn cũng chỉ có thể vượt qua một trăm thước, cho nên Triệu Thiên Tài mới nói như vậy.
Trương Dương nói: "Tôi có thể làm được, không phải là hơn hai trăm thước thôi ư? Tôi lặn xuống nước ba trăm thước cũng không thành vấn đề. "
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài liếc mắt nhìn nhau, đổi thành người khác bọn họ khẳng định cảm thấy là đang bốc phét, nhưng Trương Dương thì khác, hai người đều cho rằng thằng cha này làm ra chuyện gì cũng không bất ngờ.
Triệu Thiên Tài nói: "Từ giờ tới mười một rưỡi chúng ta còn đủ thời gian để thử, Trương Dương, anh có nắm chắc không đấy. "
Trương Dương gật đầu nói: "Tuyệt đối không thành vấn đề. "
Triệu Thiên Tài nói: "Được rồi, tôi dạy anh cách tiến vào trong tàu ngầm, sau đó thì khởi động di động lên trên. "
Ngũ Đắc Chí bổ sung: "Nếu như tàu ngầm còn có thể vận chuyển được. "
Khi Triệu Thiên Tài truyền thụ cho Trương Dương yếu điểm thao túng tàu ngầm thì Ngũ Đắc Chí điều khiển ca nô tới hải vực giấu tàu ngầm, trong lòng bọn họ không lạc quan lắm đối với chiếc tàu ngầm này, trước đó không lâu Bắc Cảng vừa mới xảy ra một hồi sóng thần, không biết chiếc tàu ngầm này có bị ảnh hưởng hay không?"
Bảy giờ tối, bọn họ tới hải vực lúc trước Kim Mẫn Nhi giấu tàu ngầm, sau khi xác định phương vị, Trương đại quan nhân dưới tiền đề không có bất kỳ công cụ phụ trợ hô hấp nào nhảy vào bên trong nước biển.
Nước biển lạnh, Trương đại quan nhân khi nhảy vào trong nước, mưa rõ ràng so với vừa rồi thì lớn hơn rất nhiều, lặn xuống dưới nước, rất nhanh không cảm giác được mưa bụi dày đặc, Trương đại quan nhân lặn sâu xuống, nếu như không tu luyện đại thừa quyết, Trương Dương không thể vượt qua được cực hạn của cơ thể người, lặn trong nước lâu như vậy, cho dù là thân thể hắn có thể thừa nhận được áp lực của nước biển thì hắn cũng không thể nín thở được bao lâu.
Từ sau khi biết trong người mình có cổ độc, Trương Dương đối với tu luyện đại thừa quyết càng chuyên chú hơn, bên trong nước biển, hắn hoàn toàn bỏ qua phương thức hô hấp truyền thống, thông qua lỗ chân lông trải khắp toàn thân hấp thu chút dưỡng khí trong nước, thị lực của Trương đại quan nhân tuy rằng rất tốt, nhưng trong nước biển tối đen vẫn phải mượn đèn pin lặn để phân biệt cảnh vật chung quanh.
Một bầy cá bơi qua người hắn, chúng không hề sợ người, ngạc nhiên nhìn người xâm nhập mặc quần bơi.
Trương đại quan nhân không có tâm tình để chơi với đàn cá này, tiếp tục lặn, thông qua đồng hồ Triệu Thiên Tài lâm thời cho hắn mượn để quan sát độ sâu.
Trương đại quan nhân đã tiến vào được nước hai trăm thước, dùng đèn pin chiếu xuống dưới, khiến hắn kinh hỉ là chiếc tàu ngầm đó vẫn nằm dưới nước, sóng thần của Bắc Cảng lần trước hiển nhiên không ảnh hưởng tới tàu ngầm.
Trương đại quan nhân bơi nhanh về phía tàu ngầm, lúc trước hắn và Kim Mẫn Nhi dùng chiếc tàu ngầm này để thần không biết quỷ không hay rời khỏi Nam Triều Tiên, vốn cho rằng chiếc tàu ngầm này đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó, sẽ vĩnh viễn ngủ say sâu dưới, đáy biển nhưng không ngờ còn có một ngày có thể mang tới tác dụng.
Trương Dương cuối cùng tiếp cận tàu ngầm, dựa theo phương pháp Triệu Thiên Tài dạy cho hắn, mở cửa khoang thuyền tầng ngoài, đổi thành người thường, căn bản không thể dùng tay hoàn thành công tác như vậy, phải biết rằng dưới độ sâu này, áp xuất của nước tạo thành trở ngại cực lớn, có điều những lực cản này không làm khó được Trương đại quan nhân.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài hai người đều đứng trên ca nô, tuy rằng mưa càng lúc càng lớn, hai người không hề có ý tránh mưa, chuyên chú nhìn mặt nước. Ngũ Đắc Chí nhìn nhìn đồng hồ: "Mười phút rồi, người thường không thể nín thở lâu như vậy!"
Triệu Thiên Tài nói: "Có chút lòng tin với hắn đi, hắn đâu phải là người bình thường!"
← Ch. 1192 | Ch. 1194 → |