← Ch.1194 | Ch.1196 → |
Trương đại quan nhân thừa dịp cô ta không chú ý, đột nhiên phát công, dùng nội lực hút đầu đạn cắm ở trong cơ thể cô ta ra, Tang Bối Bối đau đến nỗi hét toáng lên, trán túa mồ hôi lạnh.
Đầu đạn dính vết máu của Tang Bối Bối đã rơi vào lòng bàn tay Trương Dương, hắn cầm đầu đạn quơ quơ trước mắt Tang Bối Bối, sau đó ném sang một bên, từ trong áo da lấy ra kim sang dược đặc chế của mình, bôi lên vết thương cho Tang Bối Bối, sau đó thì rất ân cần giúp Tang Bối Bối mặc quần áo.
Nhìn Trương Dương bận trước bận sau vì mình, Tang Bối Bối không biết vì sao mắt lại đỏ lên, sau đó thì liền bắt đầu khóc.
Trương Dương có chút mạc danh kỳ diệu nói: "Nha đầu, tôi chọc gì cô à, sao tự dưng lại khóc? Người khác nếu nhìn thấy cô khóc thì còn tưởng rằng tôi làm chuyện khác người gì với cô. "
Tang Bối Bối vươn tay ra đấm một cái vào ngực hắn: "Chính là anh khi dễ tôi, chính là anh, đều là tại anh... " Cô ta bỗng nhiên ôm cổ Trương Dương rồi rúc người vào lòng hắn.
Trương đại quan nhân nói: "Ấy, cô bé, ý chí của tôi trước giờ không được kiên định lắm đâu, cô đừng khảo nghiệm tôi. "
Tang Bối Bối cắn rái tai hắn rồi ôn nhu nói: "Anh không phải muốn em lấy thân báo đáp ư? Em hiện tại giao mình cho anh đó. "
Trương đại quan nhân nói: "Nói đùa à, tôi tuy rằng không phải chính nhân quân tử, nhưng tôi cũng không phải là hạng người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tôi... " Lời nói của hắn bị cái hôn của Tang Bối Bối ngắt quãng.
Mắt đẹp của Tang Bối Bối lóe ra vẻ mị hoặc: "Anh sợ à!"
Trương đại quan nhân nói: "Tôi sợ cái gì?"
Tang Bối Bối nói: "Vậy thì là em không có sức hấp dẫn rồi. "
Trương đại quan nhân nói: "Tôi không phải lo cô đang bị thương ư!" Tuy là nói như vậy, nhưng tay vẫn đặt lên ngực Tang Bối Bối, Tang Bối Bối dí sát người vào hắn, Trương đại quan nhân nhìn người ấy trong ánh lữa quyến rũ như vậy, trận tuyến của thằng cha này trong khoảnh khắc đã sụp đổ, có câu là vết thương nhẹ không át được lửa tình, nữ hài tử người ta đã biểu thị như vậy rồi, mình không thể từ chối được.
Ánh lửa chiếu rọi bóng hai người lên vách đá, thân thể của hai người tựa như chạc cây gắn liền nhau của cây cổ thụ.
Ánh sáng ban mai chiếu khắp đảo, lửa trại chưa tắt hoàn toàn, vẫn có khói nhẹ đang bốc lên.
Tang Bối Bối tỉnh lại trong lòng Trương Dương, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, khóe môi lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc, cô ta cúi xuống hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi Trương Dương, động tác rất nhỏ đã đánh thức Trương Dương, Trương Dương tóm lấy tay cô ta, kéo cô ta vào trong lòng, lại không cẩn thận chạm vào vết thương trên vai Tang Bối Bối.
" Đau. " Tang Bối Bối dịu dàng nói.
Trương Dương cười nói: "Bên trên hay là bên dưới?"
Tang Bối Bối đỏ mặt gắt: "Lưu manh!" cô ta giãy khỏi lòng hắn, cảm thấy cái chỗ vừa trải qua mùi đời có chút ran rát, lông mi đen cụp xuống, chớp chopứ hai cái, giống như cánh bướm rung động trong gió: "Đều đau cả!"
Trương đại quan nhân nói: "Cái đó, ngày hôm qua chưa kịp tắm rửa, nước biển dính vào. "
Tang Bối Bối đánh một cái lên vai hắn: "Còn nói nữa à!"
Trương Dương bật cười, hắn đứng lên nhìn ra mặt biển, nhìn thấy đằng xa có một vật thể màu đen đang phá sóng mà đến, chính là tàu ngầm của bọn họ.
Tang Bối Bối cũng phát hiện cảnh này, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Trương đại quan nhân mặc quần cộc, nhàn nhã đi về phía bờ cát.
Sau khi Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí dừng tàu ngầm, tới đảo Lộc Nham, nhìn thấy Tang Bối Bối bình an vô sự, hai người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương Dương nói: "Kết quả Theo dõi thế nào?"
Ngũ Đắc Chí nói: "Thuyền đánh cá một mực đi về hướng nam, chúng tôi đã đặt máy theo dõi dưới nước, trước mắt thuyền đánh cá vẫn đang đi, thông qua máy theo dõi chúng tôi có thể tỏa định quỹ tích hành động của bọn họ, chúng tôi lo các anh có việc, cho nên nửa đường thì vòng về hội hợp với các anh. "
Trương Dương nói: "Chúng tôi không sao, ngược lại Nghiêm Quốc Chiêu này trọng yếu phi thường, không thể để hắn chạy thoát. "
Ngũ Đắc Chí gật đầu.
Trương Dương nói: "Chương Bích Quân đã chết rồi. "
Ngũ Đắc Chí biến sắc, nói khẽ: "Chuyện này không phải là nhỏ đâu, không bao lâu nữa cấp trên sẽ phái người tới đây điều tra. "
Tang Bối Bối nói: "Chuyện này không có gì mà điều tra cả, là Nghiêm Quốc Chiêu lợi dụng tôi để dụ Chương Bích Quân tới đây, sau đó muốn một hòn đá ném hai chim, giết chết Chương Bích Quân, đổ tất cả trách nhiệm lên người tôi. "
Trương Dương nói: "Em có thể nói rõ ràng chuyện này mà. "
Tang Bối Bối nói: "Anh đừng quên, em đã sớm bị bọn họ định nghĩa là một kẻ phản quốc, cho dù em nói ra thì liệu có ai tin em. "
Triệu Thiên Tài nói: "Chúng tôi có thể làm chứng cho cô!"
Tang Bối Bối lắc đầu nói: "Vô dụng, chỉ có thể để tôi gánh chuyện này, lời các anh nói sẽ không có ai tin đâu, hơn nữa tốt nhất đừng để bọn họ phát hiện các anh có liên quan tới chuyện này, bằng không phiền toái của các anh cũng sẽ vô cùng vô tận. " Trương Dương nói: "Anh không sợ phiền toái. "
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Ngũ Đắc Chí nói: "Tang Bối Bối nói không sai, chuyện này là Nghiêm Quốc Chiêu thiết kế, tôi chỉ là không hiểu, hắn vì sao muốn giết chết Chương Bích Quân?"
Trương Dương nói: "Các anh có phát hiện hay không, từ sau khi Bắc Cảng gặp trận sóng thần đó, rất nhiều chuyện đều xảy ra biến hóa!" Cái chết của Chương Bích Quân có lẽ cũng có quan hệ với chuyện này. "
Tang Bối Bối nói: "Rất có thể, có điều muốn giải câu đố này thì phải bắt đầu từ Nghiêm Quốc Chiêu. "
Trương Dương nói: "Em muốn tiếp tục tra nữa không?"
Tang Bối Bối lắc đầu, cô ta cười nói: "Chương Bích Quân đã chết rồi, thù của anh em cũng đã được báo, em đã chán sống những ngày mưa bom bão đạn rồi, em tạm thời không có thời gian suy nghĩ tới tương lai, chỉ cho mình một kỳ nghỉ dài thôi. " Cô ta quay sang Trương Dương: "Chiếc tàu ngầm đó có thể cho em mượn chơi không?"
Trương đại quan nhân nói: "Em muốn đi đâu?"
Tang Bối Bối nói: "Đi đâu cũng được, anh chắc vẫn chưa biết, một quyển sách em thích xem nhất chính là hai vạn dặm dưới đáy biển. "
Trương Dương biết tính tình của Tang Bối Bối xưa nay rất phóng khoáng, cô ta cuối cùng cũng đã tự tay đâm Chương Bích Quân, đại cừu đã báo, nếu như tiếp tục lưu lại thì không nghi ngờ gì nữa sẽ phải gặp mạo hiểm rất lớn, rời khỏi một đoạn thời gian cũng tốt.
Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí đi vào tàu ngầm đầu tiên, Trương Dương trước khi Tang Bối Bối tiến vào trong tàu ngầm thì bỗng nhiên kéo cô ta vào trong lòng, tặng cô ta một nụ hôn dài.
Tang Bối Bối ôm cổ hắn, thâm tình nhìn hắn nói: "Anh yên tâm, em tự biết chiếu cố cho mình, chuyện tối hôm qua anh hãy coi như là chưa hề phát sinh. "
Trương đại quan nhân nói: "Không thể, em là nữ nhân của anh, anh muốn chiếu cố cho em cả đời. "
Tang Bối Bối nói: "Em là nói chuyện của Chương Bích Quân và Nghiêm Quốc Chiêu, anh nghĩ đi đâu vậy? Không ngờ nghĩ đến chuyện đó, cho rằng em tùy tiện như vậy ư?" Giọng nói Của cô ta bỗng nhiên thấp xuống, nói khẽ: "Anh là nam nhân đầu tiên của em, cũng là người cuối cùng, cho nên anh nhất định phải thật tốt với em, bằng không em sẽ không bỏ qua cho anh đâu. "
Trương Dương nói: "Ở lại, dùng thuật hoá trang chắc có thể qua được mắt họ. "
Tang Bối Bối nói: "Em mệt mỏi rồi, Chương Bích Quân đã chết, em bỗng nhiên cảm thấy mất phương hướng, cho em một đoạn thời gian để em thả lỏng một chút, anh yên tâm, không lâu nữa em sẽ trở lại bên cạnh anh. "
*****
Mưa ở kinh thành vẫn rơi, Tiết Thế Luân đứng trên sân thượng, quần áo trên người tất cả đều bị mưa làm ướt sũng, mắt hắn có chút đỏ lên, nhưng trong mắt không hề có nước mắt, gió thu thổi tới, rét lạnh, hắn thật sự không tưởng tượng được, Chương Bích Quân vì sao cứ như vậy đột nhiên rời khỏi, cô ta là nữ nhân khiến mình yên tâm nhất, đã giúp hắn làm rất nhiều chuyện, bao nhiêu sóng to gió lớn đều trải qua rồi, nhưng lần này lại lật thuyền trong mương, Chương Bích Quân không ngờ chết trong tay một đặc công Quốc An vô danh.
Tiết Thế Luân cho tới bây giờ vẫn không thể tin được chuyện này là sự thật, hắn nhớ tới những lời Chương Bích Quân trước kia đã nói với hắn, cô ta khuyên hắn nên thu tay lại, hắn hiểu được nguyện vọng lớn nhất trong lòng cô ta, chính là có thể cùng mình rời khỏi, tìm một nơi không ai biết bọn họ để sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc.
Tiết Vĩ Đồng xuất hiện phía sau cha, cô ta lặng lẽ xòe ô che mưa cho hắn, tuy rằng cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta có thể nhìn ra tình tự của cha vô cùng thấp.
Tiết Thế Luân nói khẽ: "Đồng Đồng, con có từng yêu chưa?"
Tiết Vĩ Đồng ngây ra một thoáng, cô ta nhìn cha với vẻ khó hiểu.
Tiết Thế Luân nói: "Cho dù hiện tại không có thì về sau cũng sẽ có, yêu cũng không đại biểu cho tất cả, người ta cả đời có thể gặp rất nhiều người yêu, nhưng chưa chắc có thể gặp được một người hợp với mình. " Nói tới đây, hắn lắc đầu: "Cha nói con chưa chắc đã hiểu. "
Tiết Vĩ Đồng nói: " Cha, cha vào tắm nước ấm đi đã, thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh. "
Tiết Thế Luân nói: "Cha phải tới Bắc Cảng một chuyến!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Con đi với cha. "
Tiết Thế Luân vốn định cự tuyệt thì lại nghe con gái nói: "Cha thế này con lo lắng, con nhất định phải đi. "
Cái chết của Chương Bích Quân đã dẫn tới một hồi chấn động trước giờ chưa từng có trong nội bộ Quốc An, không lâu sau khi phát hiện xác chết của cô ta trôi trên biển, có người thông qua cách bí mật tố cáo Chương Bích Quân trước đây chèn ép nhân viên công tác trong nội bộ, bán đứng cơ mật của tổ chức, hãm hại đám người Hình Triêu Huy, Lệ Phù, Triệu Quân, Tang Bối Bối, căn cứ bí mật của Chương Bích Quân ở kinh thành cũng bị báo ra, đường dây cung cấp thông tin này không nghi ngờ gì nữa biết rất rõ nội tình, sau khi Quốc An nhận được tin tức thì lập tức áp dụng hành động, tiến hành đột kích kiểm tra căn cứ bí mật của Chương Bích Quân, khiến tất cả mọi người không ngờ là, không ngờ không ngờ phòng giam dưới đất tìm được Hình Triêu Huy đã bị giam giữ ở đây gần một năm.
Nghiêm Quốc Chiêu đứng trước tượng Thích Già Ma Ni, hắn cung kính dâng ba nén hương, rất thành kính quỳ lạy trước tượng Phật, gió rất lớn, mang theo không khí ẩm ướt từ mặt biển tới, chui vào trong cổ áo và cổ tay áo của hắn, khiến Nghiêm Quốc Chiêu rất không thoải mái.
Hắn nghe thấy phía sau vang lên tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất rất có tiết tấu.
Một nữ tử mặc áo đen xuất hiện phía sau hắn, cô ta không dâng hương, ngẩng đầu nhìn tượng Thích Già Ma Ni cao cao tại thượng, nói khẽ: "Phật tổ liệ có phù hộ cho những người như chúng ta hay không?"
Nghiêm Quốc Chiêu sau khi cung kính dập đầu thì chậm rãi đứng dậy.
Nữ nhân Áo đen đẩy kính râm trên mũi cô ta, mỉm cười nhìn Nghiêm Quốc Chiêu, nữ nhân này chính là Hải Sắt phu nhân đã bị tuyên cáo tử vong từ lâu.
Nghiêm Quốc Chiêu mỉm cười: "Biệt lai vô dạng!"
Hải Sắt phu nhân gật đầu: "Vẫn còn sosongs trên thế giới này. "
" Chương Bích Quân đã chết rồi!"
Vẻ mặt Hải Sắt phu nhân bất vi sở động: "Cô ta không dễ chết vậy chứ?"
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ta, không thể sai được. "
Hải Sắt phu nhân ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua tượng Phật, nói khẽ: "Phật nói chúng sinh ngang hàng, trước đây tôi cũng từng tin, nhưng sống trên thế giới này lại không thể ngang hàng, chỉ có sau khi chết thì mới đều quay về với đất thôi. "
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Cái đó cũng chưa chắc, có người được lên nơi cực lạc, có người thì phải xuống địa ngục. "
"Chuyện sau khi chết rồi, quản nhiều như vậy làm gì?" Hải Sắt phu nhân vẻ mặt khinh thường. Cô ta không muốn tiếp tục đàm luận trước tượng Phật, chỉ chỉ vào một bình đài ngắm cảnh trên núi nhỏ đối diện, Nghiêm Quốc Chiêu và cô ta đi tới đó, sau mưu núi vắng, ánh mặt trời từ trong tầng mây phía đông nam chiếu tới, quay đầu nhìn lại, tượng phật như được bao phủ trong một mảng thánh quang.
Phu nhân phu nhân nói: "Việc Nhân loại thích làm nhất chính là lừa gạt bản thân, thành kính cầu phúc trước phật, khẩn cầu Phật tổ phù hộ, nhưng bọn họ có nghĩ tới tượng Phật này thật ra là mình dựng lên hay không?"
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Người sống trên đời dù sao cũng phải có tín ngưỡng, cô đừng coi thường lực lượng tín ngưỡng. "
Hai người đi lên đài ngắm cảnh, bên trong núi rừng rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, ánh mặt trời chiếu khắp mỗi một ngóc ngách của đài ngắm cảnh, gió thổi qua, lá cây xào xạc rung động, hơi nước cũng bị gió thổi đi, theo gió phân tán trong không khí núi rừng, bọn họ đắm chìm trong cảnh tươi mát này, trước mắt xuất hiện một đạo cầu hồng mông lung.
Hải Sắt phu nhân cảm thán nói: "Đẹp quá!"
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Dừng chân thưởng thức phong cảnh đích xác là một kiện mĩ sự. "
Hải Sắt phu nhân nói: "Người sống trên đời lại không thể dừng chân, là vì thời gian trôi mau quá, mới xây dựng ra nhiều cảnh đẹp để cho người ta hồi vị như vậy, rất nhiều lúc, cái đáng được hồi vị không phải là cảnh sắc mà là thời gian. " Nói tới đây trong lòng cô ta bỗng cảm thấy ưu thương, hai tay tựa vào lan can phía trước, nhẹ giọng thở dài.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Giữa Minh tiên sinh và Sơn Mỗ có vấn đề. "
Hải Sắt phu nhân gật đầu: "Tôi biết Chương Bích Quân không chết dễ dàng vậy được, cô ta trời sanh tính đa nghi, làm việc cẩn thận, trừ phi là người một nhà xuống tay. " Cô ta ý vị thâm trường nhìn Nghiêm Quốc Chiêu một cái, Nghiêm Quốc Chiêu biết rõ chuyện này, hơn nữa hắn lại chính mắt thấy thi thể của Chương Bích Quân, cho nên không khó suy đoán ra cái chết của Chương Bích Quân có quan hệ mật thiết cực kỳ tới hắn.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Cừu hận sẽ làm người ta mất đi lý trí, chẳng những sẽ hủy đi chính bọn họ, còn có thể liên luỵ cả chúng ta vào trong đó. " Hắn nhìn Hải Sắt phu nhân: "Cô chắc là minh bạch đạo lý này!"
Hải Sắt phu nhân không nói gì, ánh mắt nhìn về phía mặt biển xa xăm, vì báo thù cho Hứa Thường Đức và con trai, cô ta từng phải trả giá đắt, cuối cùng vẫn không thể không lựa chọn trốn tránh, ở trong lòng đa số người cô ta đã là người chết, trải qua chuyện này, cô ta tựa hồ bình thản hơn rất nhiều, nhưng trong lòng cô ta minh bạch, mình vẫn không thể buông bỏ được. Đạo lý th rất nhiều người đều hiểu, nhưng chân chính có thể làm được thì đã ít lại càng ít.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Sơn Mỗ đã không khống chế được rồi. "
Hải Sắt phu nhân nói khẽ: "Cái chết của Chương Bích Quân sẽ làm hắn điên cuồng, giữa bọn họ rốt cuộc phát sinh vấn đề gì?"
Nghiêm Quốc Chiêu thở dài: "Tôi không quan tâm, tôi cũng không để ý, tôi hiện tại chỉ muốn trong trình độ lớn nhất giữ được lợi ích của chúng ta, khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, tôi không muốn tất cả lại như nước chảy về biển đông. "
Hải Sắt phu nhân lắc đầu: "Anh vẫn chưa hiểu được chỗ đáng sợ của bọn họ đâu. "
*****
Tiết Thế Luân sau khi Bắc Cảng đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hắn quyết định không đi gặp di thể của Chương Bích Quân, trên đường đi đã khiến hắn triệt để bình tĩnh, quan hệ giữa hắn và Chương Bích Quân cơ hồ không ư mấy người biết, Chương Bích Quân ở nội bộ Quốc An ngồi ở địa vị cao, cái chết của cô ta tất nhiên sẽ khiến Quốc An chấn động, trong thời khắc mẫn cảm này mà vội vàng đi gặp mặt cô ta lần cuối hiểu nhiên là không sáng suốt.
Chân chính hoài niệm một người cũng có thể đặt dưới đáy lòng, một khi nghĩ thông suốt đạo lý này, Tiết Thế Luân liền triệt để bình tĩnh, nhưng sự bi thương trong lòng lại càng sâu hơn.
Tiêu Quốc Thành tự mình tới sân bay đón Tiết Thế Luân, ngồi vào trong ô tô của hắn, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Chuyện trên cơ bản đã điều tra xong, có muốn đi gặp mặt cô ta lần cuối không?"
Tiết Thế Luân lắc đầu: "Thôi, vốn cũng định như vậy, nhưng đến đây rồi thì tôi lại thay đổi chủ ý. "
Tiêu Quốc Thành vỗ vai hắn rồi nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến. " Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự đồng cám đối với tình trạng của lão hữu, nhưng trong lòng lại không phải vậy.
"Tới Bạch đảo nghỉ ngơi một chút!" Tiêu Quốc Thành đề nghị.
Tiết Thế Luân nói: "Ở luôn Bắc Cảng đi, tôi còn có một số việc muốn làm. "
Tiêu Quốc Thành an bài cho Tiết Thế Luân ở lại phòng tổng thống của khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng đi theo cha tới, nhưng sau khi chào ohir Tiêu Quốc Thành thì không đi cùng, cô ta biết cha lần này tới đây khẳng định có chuyện quan trọng muốn làm.
Tiết Thế Luân ngồi trước cửa sổ, không nói gì nhìn cảng phía trước.
Tiêu Quốc Thành pha một bình trà, phân biệt rót cho Tiết Thế Luân và mình một ly.
" Cám ơn!" Tiết Thế Luân cầm chén trước mặt lên.
Tiêu Quốc Thành nói: "Giữa Chúng ta còn cần khách khí như vậy ư?"
Tiết Thế Luân nhấp ngụm trà rồi nói: "Tôi có lỗi với cô ta!"
Tiêu Quốc Thành nhìn Tiết Thế Luân, nhưng chỉ nhìn được mặt nghiêng của hắn, song vẫn nhìn thấy vẻ bi thương của Tiết Thế Luân, hắn cảm thấy rất vui mừng.
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta vì sao lại tới Bắc Cảng?"
Tiết Thế Luân nói khẽ: "Có người lấy Tang Bối Bối ra làm điều kiện trao đổi. " Cho dù là hiện tại Tiết Thế Luân vẫn không trực tiếp nhắc tới An Đạt Văn.
Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân, chúng ta đều đã không còn trẻ tuổi, có một số việc nếu đã xảy ra thì chúng ta cũng vô lực vãn hồi. "
Tiết Thế Luân nói: "Tôi minh bạch!"
Tiết Vĩ Đồng không chịu nổi không khí đầy áp lực này, tuy rằng thời tiết của Bắc Cảng đã rất dịu, nhưng cô ta luôn cảm thấy trong lòng rất bí bách, vừa mới sắp xếp xong ở khách sạn thì cô ta liền bấm số của Trương Dương: "Tam ca, em đã đến Bắc Cảng!"
Khi Trương đại quan nhân nhận được cú điện thoại này thì vừa mới trở lại cương vị công tác không lâu, tuy rằng đã trải qua một phen chiến đấu kinh tâm động phách, nhưng cuộc sống của hắn hiện tại vẫn phải quay trở lại bình tĩnh, chỉ coi như là không có gì xảy ra.
Tiết Vĩ Đồng đến là chuyện trong dự kiến của Trương Dương, hắn mơ hồ đoán được quan hệ giữa Tiết Thế Luân và Chương Bích Quân, cái chết của Chương Bích Quân sẽ tác động tới rất nhiều người, Tiết Thế Luân lựa chọn tới Bắc Cảng vào vào lúc này, từ một phuonwg diện nào đó chứng minh quan hệ giữa Chương Bích Quân và hắn không tầm thường.
Trương Dương nói: "Vĩ Đồng, em tới Bắc Cảng sao không nói với anh một tiếng, em đang ở đâu? Anh giờ tới đón em. "
Tiết Vĩ Đồng sau khi nói chỗ ở của mình hiện tại cho Trương Dương thì lại nói: "Thôi, anh tạm thời đừng tới đây, chờ chuyện xong xuôi rồi em sẽ tới tìm anh. " Thật ra cho tới bây giờ Tiết Vĩ Đồng cũng vẫn không rõ vì sao cha muốn tới Bắc Cảng.
Trương Dương nói: "Chú Tiết đi cùng em à?"
Tiết Vĩ Đồng ừ một tiếng, lúc này nghe thấy có người gõ cửa, cô ta nói một tiếng với Trương Dương rồi gác điện thoại, đứng dậy đi mở cửa.
Tiết Thế Luân đứng ở ngoài cửa, hắn nói với con gái: "Đồng Đồng, chúng ta tới thăm mộ bác Hạng. "
Trương Dương vừa mới buông điện thoại thì điện thoại bàn của hắn đã lại đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Đỗ Thiên Dã, cuối tuần này cả nhà ông ngoại của Đỗ Thiên Dã Khưu Hạc Thanh muốn tới núi Thanh Đài gặp mặt Trần Sùng Sơn, cho nên Đỗ Thiên Dã đặc biệt thông tri cho hắn một tiếng, xem hắn có rảnh thì tới núi Thanh Đài gặp nhau.
Trương Dương đáp ứng rất sảng khoái, thật ra trước đó hắn cũng đã đáp ứng Trần Sùng Sơn rồi, hẹn thời gian gặp mặt cụ thể với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương lại nghĩ tới chuyện Tiết Thế Luân tới Bắc Cảng, trong lòng tính toán về tình về lý đều phải đích thân tới gặp hắn.
Nhưng vào lúc này cục trưởng công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường tới, Trương Dương cười cười đứng dậy: "Triệu cục, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi vừa hay tới Tân Hải làm việc, cho nên thuận tiện qua bên anh một chuyến. "
Trương Dương nói: "Có gì chỉ giáo?"
Triệu Quốc Cường nói: "Có hai chuyện, một chuyện là muốn nói với anh rằng, cha tôi buổi chiều tới Bắc Cảng, bí thư Thường chỉ định muốn anh cùng tham dự tiếc chào đón tối nay, anh ta bảo tôi thông tri với anh một tiếng. "
Trương Dương cười khổ nói: "Tôi gặp cha anh hình như không tốt lắm đâu. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi vốn cũng muốn cố gắng đừng chạm mặt, nhưng bí thư Thường đã nói là anh phải tới. "
Trương Dương gật đầu: "Rồi đi thì đi, cha anh dù sao cũng không ăn được tôi. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tối hôm qua gần bãi đá ngầm xảy ra bắn nhau, anh có nghe nói không?"
Trương Dương nói: "Bắn nhau trên biển ư?" Thằng cha này biết rõ còn giả vờ hồ đồ.
Triệu Quốc Cường nói: "Anh ngày hôm qua hình như cũng không ở Tân Hải. "
Trương Dương nói: "À, tôi đi làm ít việc riêng, thế cũng phải báo cáo à?"
Triệu Quốc Cường nói: "Đã chết không ít người, trên biển phát hiện bảy xác chết, trong đó có cả Chương Bích Quân, người phụ trách của cục mười Quốc An, Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ anh không nghe thấy một chút phong thanh nào ư?" Hắn lộ ra vẻ mặt không tin.
Trương Dương nói: "Có nghe, là anh nói đấy thôi, anh cho rằng tôi làm bí thư thị ủy rảnh lắm à? Rất nhiều công tác của Tân Hải đang chờ tôi đi làm đó, tôi nào có rảnh quan tâm tới chuyện trên hải vực phụ cận Bắc Cảng bắn giết nhau, Triệu cục à Triệu cục, anh chắc không phải đang hoài nghi tôi đấy chứ?"
Triệu Quốc Cường cười: "Tôi cũng không nói chuyện này là anh làm, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. "
Trương Dương nói: "Vốn tôi buổi tối muốn đi bái phỏng Tiết Thế Luân, không ngờ cha anh tới, bí thư Thường lại hạ mệnh lệnh cho tôi, thôi, tôi giờ đi luôn đây. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tiết Thế Luân tới à?"
Trương Dương nói: "nghe anh nói tôi mới nhớ ra, hình như lần này Tiết Thế Luân tới Bắc Cảng có thể là có liên quan tới cái chết của Chương Bích Quân. "
Trương Dương trong lòng thật ra vô cùng minh bạch, nhưng hắn trước mắt vẫn không thể nói rõ với Triệu Quốc Cường, chỉ nói bóng nói gió tiến hành công tác dẫn đường.
Triệu Quốc Cường nói: "Chắc không phải đâu, trước mắt thi thể của Chương Bích Quân dưới do người bên ta quản lý, hắn không hề tới thăm hỏi, không có bất kỳ chứng cớ gì cho thấy bọn họ quen nhau. "
Trương Dương nói: "Quả thực không có chứng cớ gì, đi thôi, tôi với anh về Bắc Cảng, thuận tiện đi chào hỏi Tiết Thế Luân. "
Trương Dương tới Kim Sắc Cảng Loan thì vồ hụt, thì ra hai cha con Tiết Thế Luân đã tới nghĩ trang Lan Bình Sơn bái Hạng Thành, nghe nói Trương Dương tới, người phụ trách khách sạn Tiêu Mân Hồng ra đón, mỉm cười nói: "Bí thư Trương đã lâu rồi chưa được gặp ngài. "
*****
Trương Dương nói: "Đành chịu thôi, thân là cán bộ quốc gia, thời gian căn bản không phải của mình, đâu được tự tại như người làm ăn các cô, muốn đi đâu thì cứ đi. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Đừng nghĩ chúng tôi được tự do như vậy, thật ra làm ăn kiếm tiền cũng vất vả lắm. "
Trương Dương cười nói: "Vất vả cũng chưa chắc có thể kiếm được tiền, kiếm đồng tiền lớn chưa chắc đã vất vả. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Một quốc gia như anh mở miệng ngậm miệng đều là kiếm tiền, tục quá, tôi mời anh đi uống trà. "
Trương Dương nói: "Tiết tiên sinh lúc nào thì về?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Chú tôi đẫn hai cha con họ tới trước mộ phần Hạng Thành bái, đã đi được một lúc rồi, chắc là sắp về. "
Trương Dương gật đầu nói: "Vậy uống trà!"
Tiêu Mân Hồng cười cười: "Nghe anh nói chuyện thực sự khiến cho người ta chán ngán thất vọng, không ngờ tôi là bằng hữu mà ngay cả mời anh uống trà cũng không được. "
Trương đại quan nhân nói: "Tôi không phải ở lại rồi ư?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Anh ở lại cũng không phải là vì tôi, anh là vì chờ chú Tiết. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Tới đây là để gặp Tiết tiên sinh, nhưng gặp được cô rồi, không gặp ông ta cũng không sao cả. "
Tiêu Mân Hồng bật cười khanh khách: "Tôi giờ mới hiểu là vì sao có nhiều nữ hài tử bị anh khiến cho thần hồn điên đảo như vậy, cái miệng của anh đúng là biết lừa người. "
Trương đại quan nhân nói: "Lời này là khen tôi hay là mắng tôi?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Tùy anh hiểu. "
Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: "Tiết tiên sinh lần này đến Bắc Cảng là để bái phỏng lão bằng hữu hay là để đầu tư?"
Tiêu Mân Hồng: "Nói Không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là tới bái tế bí thư Hạng. " Tuy rằng Hạng Thành đã qua đời, hơn nữa liên quan tới vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhưng Tiêu Mân Hồng vẫn duy trì sự tôn trọng nên có đối với y, điều này cũng dễ hiểu, dù sao chú của cô ta, Tiêu Quốc Thành cũng là nghĩa tử của Tiết lão, được goi là người Tiết gia danh chính ngôn thuận, mà Hạng Thành bởi vì từng cứu Tiết lão, Tiết gia trên dưới đều coi y là ân nhân cứu mạng, bảo trì tôn trọng cũng rất bình thường.
Trương Dương đương nhiên không tin mục đích Tiết Thế Luân đến Bắc Cảng chỉ đơn giản như vậy, có điều hắn cũng tiện tiếp tục đề tài này, hắn cho rằng chuyện Tiêu Mân Hồng biết chắc cũng không nhiều, nói khẽ: "Gần đây có liên hệ với tập đoàn Nguyên Hòa không?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Bên trong gia tộc Nguyên Hòa xuất hiện chút trục trặc, từ sau vụ sóng thần tôi cũng không liên hệ với bọn họ, có điều, từ tình huống trước mắt cho thấy họ mười phần có chín là muốn vứt bỏ kế hoạch đầu tư vào cảng Phước Long. "
Trương Dương cười cười.
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, ngài có thể tiết lộ chút cho tôi không, có phải kế hoạch đầu tư xây dựng thêm cảng Phước Long đã được chứng thực?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Nào có nhanh như vậy. "
"Đừng giấu tôi, tôi nghe nói chuyện này đã được quyết định giao cho tập đoàn Tinh Nguyệt rồi. "
Trương Dương nói: "Tôi sao không biết nhỉ?"
" Anh là bí thư thị ủy Tân Hải, anh sao mà không biết? Chuyện này còn không phải do anh định đoạt ư!"
Trương Dương nói: "Cô đúng là xem trọng tôi quá rồi, chuyện cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long lần này tôi không quyết định được, bí thư Thường đã coi chuyện này là đại sự hàng đầu sau khi đến nhận chức, muốn xây dựng cảng Phước Long trở thành cảng nhất lưu thế giới, hội đấu thầu lần này là công khai công chính. Không phải chuyện tôi có thể quyết định. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Công khai công chính, chính phủ các anh làm việc làm gì có chuyện nào là công khai công chính!"
Trương Dương nói: "Lời này của cô rõ ràng là không có lòng tin đối với bộ môn chính phủ chúng tôi. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Thật ra trong mắt chúng tôi, anh cầm quyền cũng vậy thôi, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, công bình hay không thì chỉ tự mình biết. "
Trương Dương mỉm cười, đang muốn phản bác cô ta thì điện thoại lại đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới làThường Lăng Phong, nghe nói tin tức Chương Bích Quân qua đời, hắn và Chương Duệ Dung ngay lập tức từ Châu Âu về.
Lần trước Tang Bối Bối bắt cóc Chương Duệ Dung đã nói ra sự thật cô ta là cốt nhục thân sinh của Chương Bích Quân, mặc dù Chương Duệ Dung sau khi được cứu từng giáp mặt hỏi, nhưng Chương Bích Quân có thừa nhận, nhưng từ sự khẩn trương và quan tâm Chương Bích Quân biểu hiện ra sau khi cô ta bị bắt cóc, đủ để chứng minh quan hệ giữa họ không tầm thường.
Chương Duệ Dung có thể nói từ Châu Âu một đường khóc đến khi về nước, tình tự rất kém, bọn họ trở về là muốn thấy di dung của Chương Bích Quân.
Thường Lăng Phong không gọi điện thoại cho đại ca, cú điện thoại đầu tiên hắn gọi là cho Trương Dương, hắn cho rằng Trương Dương có thể giúp Chương Duệ Dung thực hiện nguyện vọng này.
Trương đại quan nhân tuy rằng không có thiện cảm gì Chương Bích Quân Chương Bích Quân, nhưng Thường Lăng Phong là lão hữu nhiều năm của hắn, đối với yêu cầu Thường Lăng Phong đề xuất, hắn đương nhiên không thể cự tuyệt, Trương Dương bảo Thường Lăng Phong từ sân bay trực tiếp tới nhà mình, mình thì gọi điện thoại cho Triệu Quốc Cường, nhờ hắn giúp giải quyết chuyện này.
Triệu Quốc Cường nể mặt Trương Dương, sau khi nghe nói thì lập tức bảo mình sẽ tự đi đi một chuyến.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường cơ hồ tới đồng thời, hai người vừa mới tách ra không lâu thì không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy, Trương Dương cười nói: "Triệu cục, hôm nay phiền anh rồi. "
Triệu Quốc Cường nói: "Chuyện gì thế? Nói với tôi đi!" cái hắn quan tâm là thân phận của Chương Duệ Dung.
Trương Dương đơn giản giới thiệu quan hệ và thân phận của hai người Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong, Triệu Quốc Cường giờ mới biết họ là một đôi, đang nói chuyện thì Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung cũng tới, hai người đều một thân áo đen, Chương Duệ Dung khóc đế mắt sưng húp, đi lại cũng không có, khí lực dựa vào vai Thường Lăng Phong, cả người cơ hồ tùy thời đều có thể ngất đi.
Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng cảm thấy có chút không đành lòng, dù sao người chết là hết, Chương Bích Quân chết, người thương tâm nhất tất nhiên là Chương Duệ Dung, Trương đại quan nhân đi tới an ủi, Chương Duệ Dung lại bật khóc.
Triệu Quốc Cường nhìn thấy trạng thái tinh thần của cô ta thì không khỏi có chút lo lắng, hắn đề nghị Thường Lăng Phong: "Không bằng để Chương tiểu thư đi nghỉ trước, tôi thấy cô ta trước mắt không thích hợp đi vào đâu. "
Chương Duệ Dung lắc đầu nói: "Muốn gặp muốn gặp cô tôi, tôi nhất định phải gặp. Cô... " Giọng nói Của cô ta có chút khàn khàn.
Triệu Quốc Cường trưng cầu ý kiến của Thường Lăng Phong một chút, Thường Lăng Phong gật đầu.
Trương Dương ở bên cạnh nói: "Sớm muộn gì cũng gặp mà. "
Mấy người cùng nhau đi vào, thi thể của Chương Bích Quân được bảo hộ trọng điểm, phía Quốc An từng có chỉ thị rõ ràng, cự tuyệt người ngoài tới thăm, nhưng Chương Duệ Dung là cháu gái ruột của Chương Bích Quân, chắc không tính là người ngoài, hơn nữa, người Trung Quốc chú ý nhất hai chữ nhân tình, cho tới bây giờ Quốc An vẫn chưa cho người tới điều tra, cho nên tất cả vẫn do Triệu Quốc Cường định đoạt.
Triệu Quốc Cường lôi thi thể của Chương Bích Quân ra, thi thể chưa hề được động tới, thậm chí ngay cả cái mã tấu đâm chết cô ta vẫn cắm trong cổ họng của cô ta, thấy thảm trạng như vậy, Chương Duệ Dung rốt cuộc không khống chế được bi thương, kêu thảm thiết: "Mẹ... " Sau đó thì trước mắt tối sầm ngất đi, Thường Lăng Phong sớm đã chuẩn bị vội vàng ôm lấy cô ta.
Triệu Quốc Cường ra hiệu cho hắn trước tiên dẫn Chương Duệ Dung ra ngoài.
Trương đại quan nhân cũng lần đầu nhìn thấy thi thể của Chương Bích Quân, hắn nhìn kỹ thi thể, lại kiểm tra cánh tay của Chương Bích Quân, bên trên còn cắm tên bắn cá của hắn, Chương Bích Quân đích xác đã chết, bởi vì do ngâm nước biển lâu, thi thể trắng bệch, người phình to, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Triệu Quốc Cường nói: "Nhìn đủ chưa?"
Trương Dương gật đầu.
Triệu Quốc Cường đẩy thi thể vào lại tủ, nói khẽ: "Sao Chương Duệ Dung gọi cô ta là mẹ?"
Trương Dương nói: "Anh nghe lầm rồi!"
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi không nghe lầm đâu. " Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ bất mãn, mình đối đãi chân thành, nhưng thằng cha này thủy chung cứ giả bộ ngớ ngẩng với mình
Trương đại quan nhân cười nói: "Chuyện là như thế này, hai người bọn họ trên thực tế là mẹ con ruột, nhưng Chương Bích Quân trên lý lịch thì vẫn chưa kết hôn, đương nhiên không tiện tuyên bố ra bên ngoài, cho nên với xưng hô với cô ta là cô cháu, chuyện này không nhiều người biết, chuyện cá nhân, chắc không liên quan gì tới vụ án đâu, anh đừng có nói ra ngoài. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi là loại người này ư? Tôi chỉ là muốn xem anh có thẳng thắn hay không thôi. "
Trương Dương nói: "Trước mặt người chết chúng ta hay là đừng nói nhiều, đi thôi! Tôi hơi hoảng rồi!"
Triệu Quốc Cường nói: "Anh sao phải sợ? Có phải có tật giật mình hay không?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi sao phải vậy? Người đâu phải do tôi giết!" Người tuy rằng không phải hắn trực tiếp giết chết, nhưng hắn lại mang tới tác dụng mấu chốt, nếu như không phải hắn xuất hiện kịp thời, người bị giết khẳng định là Tang Bối Bối, Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, Chương Bích Quân à Chương Bích Quân, cô làm chuyện xấu, hiện giờ cũng được coi là trừng phạt đúng tội, chuyện này không phải tại tôi, cho dù tôi không xuất hiện thì Nghiêm Quốc Chiêu cũng sẽ không bỏ qua cho cô, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn báo thù thì hay là đi tìm hắn đi.
Hai người ra tới bên ngoài thì nhìn thấy Thường Lăng Phong đang ôm Chương Duệ Dung hôn mê ngồi cạnh bồn hoa.
Trương Dương đi tới, nói khẽ: "Tôi giúp anh để cô ta tỉnh lại. "
Thường Lăng Phong lại lắc đầu: "Đừng, để cô ta nghỉ ngơi, từ sau khi biết tin cô mình chết, cô ta không hề chợp mắt, cô ta từ nhỏ đã được cô mình nuôi nấng, trong lòng cô ta luôn coi cô mình như mẹ ruột. " Thường Lăng Phong rất bình tĩnh và khôn khéo, những lời này là để giải thích cho sự lỡ lời của Chương Duệ Dung vừa rồi.
Trương Dương gật đầu, chỉ chỉ vào xe của mình: "Tôi đưa hai người đi nghỉ!"
Thường Lăng Phong cám ơn Triệu Quốc Cường, sau đó ôm Chương Duệ Dung lên ô tô của Trương Dương, Trương Dương dẫn bọn họ tới Kim Sắc Cảng Loan, Trương đại quan nhân nghĩ vẫn rất chu đáo.
← Ch. 1194 | Ch. 1196 → |