Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1196

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1196: Sát muối vào vết thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cái gọi là chu đáo không chỉ là biểu hiện ở sự chiếu cố đối với bằng hữu, Trương đại quan nhân cũng mang một tâm tư, Chương Duệ Dung là con gái ruột của Chương Bích Quân, cô ta lần này vội về chịu tang, vừa hay Tiết Thế Luân cũng tới Bắc Cảng, có điều Tiết Thế Luân lại không tới gặp Chương Bích Quân một lần cuối cùng, lấy cớ là bái tế Hạng Thành, Trương Dương không tin cái cớ này của Tiết Thế Luân, an bài Chương Duệ Dung vào ở Kim Sắc Cảng Loan, trong đây cũng mang tâm tư để Tiết Thế Luân và cô ta gặp mặt một lần, xem thử phản ứng của Tiết Thế Luân.

Bàn tính này của Trương đại quan nhân chơi khá tinh diệu, tới Kim Sắc Cảng Loan, an bài cho bọn họ vào ở xong, Tiêu Mân Hồng cũng tới thông tri cho hắn Tiết Thế Luân đã trở lại, đang chờ hắn trong phòng.

Trương Dương nói một tiếng với Thường Lăng Phong rồi lập tức đi gặp Tiết Thế Luân.

Tới trước phòng tổng thống của Tiết Thế Luân, vừa hay nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng từ bên trong đi ra, Trương Dương hô: "Vĩ Đồng!"

Tiết Vĩ Đồng nói khẽ với Trương Dương: "Cha em tâm tình không tốt, anh khơi thông cho ông ấy một chút. "

Trương đại quan nhân gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Anh e là hữu tâm vô lực. "

Đi vào trong phòng, nhìn thấy Tiết Thế Luân đang ngồi ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một album ảnh, lẳng lặng lật xem. Nhận thấy Trương Dương tiến vào, Tiết Thế Luân khép album lại, ngẩng đầu, khóe môi miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Tới rồi à?"

Trương đại quan nhân gật đầu: "Tới từ lâu rồi. "

Tiết Thế Luân nhìn thoáng qua cái ghế đối diện, ra hiệu cho ra hiệu ngồi xuống, nói khẽ: "Vừa rồi tôi và Đồng Đồng đi bái Hạng đại ca. "

Trương Dương nói: "Nghe nói y được chôn ở núi Lan Bình, tôi còn chưa kịp đi. "

Tiết Thế Luân lạnh lùng: "Loại chuyện Bái này, không có giao tình gì thì không cần, đi, tử vong là thứ chân thật nhất trên thế giới này, người đã chết rồi, cũng không cần để ý tới nhân tình thế thái gì nữa cả. " Tiết Thế Luân đối với chuyện này nhìn rất thấu, biết Trương Dương chỉ nói những lời xã giao vậy thôi, đơn giản là nể mặt mình.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng dù sao cũng từng là lãnh đạo của tôi, tôi tới bái cũng là chuyện thường tình. "

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Người chết nhập thổ vi an, người còn sống tới bái, có lẽ là thật lòng hoài niệm, nhưng mục đích tới của đa số người đơn giản là để tìm kiếm sự an ủi trong tâm lý, người đã chết rồi, tội gì phải tới trước mộ phần của hắn đòi lấy chút thỏa mãn trên tâm lý chứ? Thế đối với người chết cũng không công bình!"

Trương đại quan nhân bị hắn nói cho da mặt có chút nóng lên.

Tiết Thế Luân lại nói: "Trương Dương, cậu đừng để ý, tôi nói vậy cũng không phải là nhằm vào cậu. "

Trương Dương nói: "Chú Tiết, thật ra những lời chú nói rất có đạo lý. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nói này, cậu sao không phải nói bản thân tôi, Tiết gia chúng tôi thật sự nợ anh ta nhiều lắm. " Y lại mở album ảnh trong tay, trên album là một tấm ảnh chụp chung, Tiết lão đứng ở giữa, y và Hạng Thành phân biệt đứng hai bên.

Trương Dương ghé tới nhìn, khi đó Tiết Thế Luân và Hạng Thành đều còn rất trẻ tuổi.

Tiết Thế Luân nói: "Tấm ảnh chụp vào năm 77 ở kinh thành, lão gia tử vừa mới được sửa lại án xử sai, vẫn chưa trở lại cương vị công tác, tôi và hạng đại ca vẫn chưa thân như bây giờ, nếu như không có anh ta thì Tiết gia chúng tôi tuyệt không có ngày hôm nay. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng là tự sát!" Hắn rắp tâm cường điệu chuyện này.

Tiết Thế Luân gật đầu: "anh ta là người tốt, không phải tham quan như bên ngoài nói, người đã chết, anh ta không thể ngồi dậy mà cãi lại, nhưng tôi có quyền duy hộ sự tôn nghiêm của anh ta, tôi không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ anh ta. "

Trương Dương nói: "Người đã chết rồi, bất kỳ chuyện gì đều không sao cả, về phần cái gọi là là thị phi thiện ác, tự sẽ có người bình luận. " Hắn cũng không cho rằng Hạng Thành là người tốt, nhưng lời vừa rồi của Tiết Thế Luân rõ ràng có ý giải vây cho Hạng Thành, cái này cũng khó trách, người ta đứng trên lập trường bất đồng, tất nhiên tiêu chuẩn phán đoán cũng bất đồng. Trong mắt Trương Dương, nếu như Tiết Thế Luân thực sự là kẻ chủ mưu sau lưng, như vậy trong cái chết của Hạng Thành, hắn không thoát khỏi liên quan, hiện tại vẻ ưu thương biểu hiện ra chỉ là một loại làm bộ làm tịch, nếu như hắn thực sự quan tâm tới Hạng Thành, coi y như anh trai ruột thì sẽ không khi vấn đề vừa phát sinh đã ngay lập tức đẩy y đi, ném đi như chiếc giày cũ. Huống chi lần này Tiết Thế Luân tới Bắc Cảng không phải là là vì Hạng Thành, chắc là chắc là vì Chương Bích Quân, trong mắt Trương Dương Tiết Thế Luân đúng là hư ngụy.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nghe nói cậu có bằng hữu ở trong khách sạn này. "

Trương Dương gật đầu: "Chương Duệ Dung, cô ta vừa mới từ Anh quốc trở về, cô của cô ta, Chương Bích Quân vừa bất ngờ bỏ mình. " Trương đại quan nhân khi nói những lời này chú ý quan sát vẻ mặt của Tiết Thế Luân, liền thấy vẻ mặt của Tiết Thế Luân thản nhiên như không, trong lòng không khỏi thầm bội phục định lực của hắn.

Tiết Thế Luân nhìn quen sóng gió rồi, trước khi hắn hỏi Trương Dương câu đố thật ra đã biết khách nhân Trương Dương an bài vào ở Kim Sắc Cảng Loan là ai, mục đích Trương Dương nói những lời này, đương nhiên cũng không qua mắt được hắn, Tiết Thế Luân thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, thằng nhóc cậu trước mặt tôi nhắc tới chuyện của Chương Bích Quân, căn bản là rắp tâm cố ý, chẳng lẽ cậu đã biết quan hệ của tôi và cô ta ư? Tiết Thế Luân sau khi nghe thấy Chương Bích Quân chết vào tay Tang Bối Bối, liền tin chắc chuyện này cũng liên quan tới Trương Dương, chuyện Trương Dương liên thủ với Tang Bối Bối đối phó Chương Bích Quân, hắn đã sớm biết từ lâu rồi, chỉ là hắn chưa bao giờ chưa bao giờ Chương Bích Quân lại chết trong tay đám hậu bối trẻ tuổi.

Người ta rất nhiều lúc phải chôn chặt đau khổ và cừu hận trong lòng, tuy rằng Tiết Thế Luân trong lòng rất bi phẫn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không thể để lộ ra, cho tới bây giờ hắn cũng không tin tin tức Tang Bối Bối Tang Bối Bối Chương Bích Quân, Chương Bích Quân sở dĩ tới Bắc Cảng, mục đích là để diệt khẩu Tang Bối Bối, người thúc đẩy chuyện này là Nghiêm Quốc Chiêu, chuyện này cũng có liên quan tới An Đạt Văn, hiện giờ hai người này hoàn toàn không có tin tức, Tiết Thế Luân cho rằng chuyện này chắc chắn có nội tình. Trương Dương nếu dùng tin tức tử vong của Chương Bích Quân để thử mình, chứng minh hắn cũng rất có thể đã biết quan hệ của mình với Chương Bích Quân.

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Chương Bích Quân ư? Tôi và cô ta cũng được tính là bạn bè cũ, sao? Cô ta đã xảy ra chuyện à?" Cũng chỉ có vào những lúc như thế này, Tiết Thế Luân mới lộ ra một chút kinh ngạc và ưu thương.

Trương Dương gật đầu: "Ở hải vực gần Bạch đảo xảy ra một vụ một hồi, một chiếc du thuyền bị đắm, ở hiện trường phát hiện không ít thi thể, trong đó có một cái chính là của Chương Bích Quân, cảnh sát đã xác nhận thân phận của cô ta, trước mắt thi thể đang do cảnh sát Bắc Cảng tạm thời giám thị, tôi vừa rồi cùng Chương Duệ Dung đi nhìn di dung của Chương Bích Quân, thật là rất thảm, cả người đều căng phòng lên. " Trương đại quan nhân nói tới đây thì tạm dừng một chút, trùng hợp nhìn thấy khóe mắt Tiết Thế Luân run run.

Một châm này quả nhiên đâm đúng vào chỗ đau của Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân thở dài: "Mấy năm nay bằng hữu bên cạnh từng người ra đi, nghĩ đến thấy thật thê lương, thật ra tôi cũng muốn đi gặp mặt cô ta lần cuối. "

Thật ra loại hành vi sát muối lên vết thương này của Trương đại quan nhân quả thực rất thất đức, nhưng hắn trong bất tri bất giác đã liệt Tiết Thế Luân vào phương đối lập, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, Trương đại quan nhân vẫn chưa ngu muội tới mức như vậy.

Vẻ bi thương Tiết Thế Luân lộ ra lúc này không phải là ngụy trang, hắn từ đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cô độc, loại cảm giác này hắn năm đó từng có quá từng có rồi, đó là khi hắn bị ép phải rời khỏi Trung Quốc, hắn cảm thấy mình đột nhiên bị thế giới này vứt bỏ, loại cảm giác bàng hoàng và bất lực này khiến hắn vô cùng đau khổ, Tiết Thế Luân không muốn lại cho người thanh niên này cơ hội để tiếp tục kích thích mình, tuy rằng hắn đã nhìn thấu dụng tâm và mục đích của Trương Dương, nhưng nội tâm cường đại của hắn vẫn có nhược điểm, là người thì sẽ có tình cảm, đối với Chương Bích Quân hắn thủy chung ôm một phần chân tình, tuy rằng phần tình cảm này không đủ để khiến hắn hy sinh tất cả, nhưng trong đó quả thực có bộ phận chân thành.

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Trương Dương, dẫn tôi đi gặp Duệ Dung. "

Tiết Thế Luân vẫn nhớ rõ, tên của Duệ Dung là do hắn đặt, đây là con gái của hắn và Chương Bích Quân, hiện giờ Chương Duệ Dung vẫn đang mê man, Thường Lăng Phong thậm chí muốn kéo dài loại trạng thái này lâu một chút, chỉ có như vậy Chương Duệ Dung mới có thể tránh được sự bi thương vì mất người thân.

Tiết Thế Luân đứng cạnh giường một lát rồi không nói gì, bỏ đi.

Trương Dương nhớ tới buổi tối thị lý còn mở tiệc chiêu đãi Triệu Vĩnh Phúc, cũng cáo từ Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong đưa hắn ra ngoài cửa, rồi nói khẽ: "Trương Dương, lát nữa gặp đại ca của tôi thì nói với hắn một tiếng, tôi hôm nay không đi gặp hắn. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Được, anh an tâm chăm sóc cho Chương Duệ Dung, bên kia tôi sẽ giúp anh giải thích. "

*****

Thường Lăng Phong gật đầu nói: "Tôi chắc sẽ ở Bắc Cảng thêm một đoạn thời gian, chúng ta sẽ còn có cơ hội nói chuyện phiếm. "

Trương Dương vỗ vai hắn, nói, vỗ vai hắn, nói: "Anh cũng phải chú ý tới sức khỏe. " Nhiều hơn

Trương Dương tới thị chính phủ nhất chiêu, nhìn thấy thị trưởng Liêu Bác Sinh đến đến, Liêu Bác Sinh nhìn thấy Trương Dương thì cười cười vẫy vẫy tay với hắn: "Trương Dương, cậu tới rồi à!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Không ngờ thị trưởng Liêu còn đến trước tôi một bước. "

Liêu Bác Sinh nói: "Tối nay chúng ta làmchủ, đương nhiên phải tới trước một chút, cũng để an bài cho thỏa đáng. "

Trương Dương nói: "Có gì muốn tôi tôi làm thì cứ phân phó. "

Liêu Bác Sinh nói: "Anh buổi tối tiếp khách uống rượu là được. "

Trương đại quan nhân trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ Triệu Vĩnh Phúc chưa chắc đã muốn gặp mình, cho tới bây giờ Triệu Vĩnh Phúc vẫn đỗ lỗi nguyên nhân cái chết của con trai hắn Triệu Quốc Lương lên người mình, vẫn một mực ghi hận mình, hôm nay nếu như không phải là Thường Lăng Không đặc biệt dặn dò mình phải tham dự tiệc tối, mình khẳng định sẽ lựa chọn lảng tránh.

Đang nói chuyện thì bí thư thị ủy Thường Lăng Không tới, đi cùng hắn tới còn có phó thị trưởng Tông Dã, hiện tại Tông Dã phụ trách công tác chiêu thương và buôn bán bên ngoài của Bắc Cảng, là một trong những cán bộ được trọng dụng sau khi Thường Lăng Không đến nhận chức.

Thường Lăng Không nhìn thấy Trương Dương thì mỉm cười nói: "Trương Dương, hôm nay biểu hiện không tồi. "

Trương Dương nói: "Tôi trước giờ vẫn biểu hiện không tồi mà. "

Mấy người đều bật cười, Trương Dương tới bên cạnh của Thường Lăng Không rồi nói khẽ: "Lăng Phong đã tới Bắc Cảng, đi cùng Chương Duệ Dung. "

Thường Lăng Không không khỏi oán giận: "Thằng ôn này, có vợ rồi là quên cả anh, không ngờ ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho tôi. "

Trương Dương nói: "Hắn lần này không phải về thăm người thân mà là vội về chịu tang, cô của Chương Duệ Dung đã chết, chính là lúc cần hắn bên cạnh nhất, cho nên hắn bảo tôi trước tiên báo với ngài một tiếng, chờ xong việc rồi sẽ chủ động đăng môn bồi tội. "

Thường Lăng Không cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, nếu Duệ Dung trong nhà có tang sự, thôi thì cũng lo cho bên đó trước, đúng rồi, là ai đã qua đời? Tôi là đại ca cũng nên tới gửi vòng hoa. "

Trương Dương nói khẽ: "Người phụ trách cục mười Quốc An Chương Bích Quân. "

Thường Lăng Không nghe vậy th sắc mặt khẽ biến, hắn tuy rằng cũng không rõ lắm về sự vụ nội bộ của Quốc An, nhưng nghe thấy thân phận của Chương Bích Quân thì cũng có chút rung động, cho tới bây giờ hắn cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì, cái này cũng khó trách, một là phía Quốc An đã đặc biệt dặn dò Triệu Quốc Cường, bảo họ giữ nghiêm bí mật chuyện Chương Bích Quân ngộ hại, thứ hai Thường Lăng Không gần đây thật sự bận quá, không thể chiếu cố tới mọi chuyện.

Thường Lăng Không vốn định hỏi tường tận, nhưng lúc này lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn sắt thép Thái Hồng và con trai Triệu Quốc Cường tới.

Thường Lăng Không suất lĩnh mọi người đi tới nghênh đón, có cấp bậc Triệu Vĩnh Phúc đã được hưởng thụ đãi ngộ của cấp phó tỉnh, cho nên Thường Lăng Không cũng không chịu thiệt.

Triệu Vĩnh Phúc xuống xe, nhìn thấy phía thành phố Bắc Cảng bày ra trận trượng lớn như vậy, trên mặt cũng cảm thấy vinh quang, bất kỳ ai đều cần sự tôn trọng từ người khác, bí thư, thị trưởng thị ủy Bắc Cảng tất cả xuất động, hơn nữa xếp thành hàng đón chào trước cửa nhà ăn, người ta nể mặt mình như vậy đó, trên đường tới Triệu Quốc Cường đã nói với cha tin tức Trương Dương sẽ xuất hiện tại tiệc tối, cho nên Triệu Vĩnh Phúc không hề cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng dưới đáy lòng hắn vẫn không thích Trương Dương, trước mặt trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Vĩnh Phúc vẫn biểu hiện ra vẻ phong độ.

Triệu Vĩnh Phúc nhất nhất bắt tay với bọn họ, khi bắt tay Thường Lăng Không, Triệu Vĩnh Phúc nói: "Bí thư Thường, chúng ta lão bằng hữu lão bằng hữu, anh bày ra trận trượng lớn như vậy, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh. "

Thường Lăng Không cười nói: "Người Trung Quốc Chúng ta chú ý lễ trọng một chút cũng không ai trách, Triệu tổng là lão bằng hữu của chúng tôi, Quốc Cường Quốc Cường thường ủy Bắc Cảng, chúng ta có thể nói là thân càng thêm thân, ngài đến chính là về nhà mình. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Không sai, không sai, đến đây thật là thân thiết. "

Khi Bắt tay tới Trương Dương, hắn cười vỗ vỗ mu bàn tay Trương Dương: "Trương Dương, lần trước chúng ta thiếu chút nữa đã thành hàng xóm, đáng tiếc cậu không chịu nhường khu đất của góc Thương Gia cho tôi. "

Trương Dương cười nói: "Triệu tổng, chuyện đó thực sự không phải là tại tôi, toàn là đồng chí Hạng Thành quyết định, một cán bộ nhỏ của Tân Hải như tôi, chuyện gì cũng phải nghe theo lãnh đạo. " Thằng cha này cũng đủ xấu, dù sao Hạng Thành cũng đã chết rồi, có trách nhiệm gì thì cứ đổi lên người y thôi.

Triệu Vĩnh Phúc tất nhiên là sẽ không tính toán gì với hắn, mỉm cười, cùng Thường Lăng Không đi vào nhà ăn.

Sau khi Tiệc tối bắt đầu, Thường Lăng Không trước tiên nâng cốc chúc mừng, hắn nâng chén nói: "Hôm nay Triệu tổng đến Bắc Cảng, tuy rằng mục đích của Triệu tổng là để thăm con trai mình, thuần túy là việc tư, nhưng tôi vẫn lợi dụng quyền lực một lần, lệnh cho đồng chí Quốc Cường một nhiệm vụ chính, nhất định phải mời Triệu tổng đến tới ăn bữa cơm, một là ôn lại tình cũ, hai là cần Triệu tổng dùng góc độ của người bàng quan bình phán một chút về hiện trạng của Bắc Cảng, bắt mạch cho Bắc Cảng chúng ta, xem Bắc Cảng có chỗ nào không đủ, để chúng ta kịp thời sửa chữa, nào, chúng ta nâng ly, hoan nghênh Triệu tổng tới Bắc Cảng. "

Mọi người cùng nhau hưởng ứng, uống chén này, Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười cầm chén rượu lên nói: "Tới mà không lại là phi lễ, mọi người kính tôi một chén rượu, tôi cũng phải kính lại, cám ơn sự nhiệt tình của các vị đồng chí lãnh đạo Bắc Cảng, bí thư Thường nói đúng, tôi lần này tới Bắc Cảng thuần túy là vì việc tư, tôi là đến xem thằng con cả của tôi, chén này tôi muốn cảm tạ sự nhiệt tình của mọi người, cũng cảm tạ sự tài bồi của mấy vị lãnh đạo thành phố đối với Quốc Cường. "

Mọi người khách khí một phen, mấy chén rượu vào bụng, không khí trở nên nhiệt liệt hơn.

Thường Lăng Không nói: "Triệu tổng, chúng ta quen nhau cũng không ít năm rồi, tính tình của tôi ngài chắc cũng rõ, trước giờ đều là có gì nói đấy, không thích quanh co lòng vòng, thật ra tôi còn có một việc muốn thương lượng với ngài. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Trước khi Tới đây, tôi đã cân nhắc một thời gian rồi, bữa cơm này tuyệt đối không thể ăn không được, anh nếu nói ra yêu cầu gì, tôi nên ứng đối như thế nào thì đã nghĩ kỹ rồi, tôi nếu không làm được thì về sau cùng lắm thì mời lại mọi ngườimột bữa. " Triệu Vĩnh Phúc đa mưu túc trí, hắn đã sớm nhìn phá mục đích chân chính Thường Lăng Không mở tiệc chiêu đãi mình, cho nên trước tiên đã ném ra đường lui.

Thường Lăng Không cười ha ha, nói: "Vậy thì tôi xin nõi rõ nhé, Thái Hồng lúc trước đã khảo sát một đoạn thời gian ở Bắc Cảng, về sau lại bởi vì khu đất Thái Hồng nhìn trúng mâu thuẫn với khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho nên cuối cùng chuyện thiết lập phân nhà máy không giải quyết được gì, bởi vì lúc ấy tôi vẫn chưa tới Bắc Cảng phụ trách công tác bên này, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy, rất nhiều chuyện có thể biến báo, Bắc Cảng có điều kiện địa lý độc đái, Thái Hồng xây phân nhà máy ở đây tuyển là hợp lý, lúc trước bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thành công, đích xác là một tiếc nuối lớn, tôi cho rằng nếu như Thái Hồng và Bắc Cảng có thể hợp tác thì khẳng định là kết quả song thắng. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Có một số việc là phải dựa vào duyên phận, lúc trước Thái Hồng và Bắc Cảng có thể nói là vạn sự sẵn sàng, đáng tiếc cuối cùng... " Hắn ý vị thâm trường nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Trương Dương cuối cùng không chịu cho chúng tôi mượn gió đông. "

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân bật cười ha ha, sau đó thằng cha này cầm chén rượu lên tới trước mặt Triệu Vĩnh Phúc, chủ động đưa chén rượu cho Triệu Vĩnh Phúc: "Triệu tổng, tôi và Quốc Cường là bạn tốt, về mặt quan chức thì tôi nên gọi ngài là Triệu tổng, còn về tư thì tôi nên gọi ngài một tiếng chú Triệu. " Thằng ôn này giả vờ nhún mình, đây chính là chỗ cao minh của hắn, Triệu Vĩnh Phúc rõ ràng đang hướng họng súng về phía hắn, Trương đại quan nhân lấy nhu thắng cương, một đoàn khòa khí không cho ông có chỗ phát lực.

Trương Dương biểu hiện ra tư thái như vậy, Triệu Vĩnh Phúc đương nhiên không thể không biểu hiện anh vẻ độ lượng, hắn mỉm cười nói: "Vậy cũng đúng, tôi cũng không ngờ cậu và Quốc Cường trở thành bằng hữu, dù sao tính cách của hai người cũng quá tương phản. " Triệu Vĩnh Phúc bỏ thêm hậu tố ở phía sau, thật ra khiến hắn không ngờ cũng không phải là nguyên nhân này.

Triệu Quốc Cường ngồi ở bên cạnh, mặt có chút nóng lên, những lời này của cha rõ ràng mang thành phần đang trách mình, hắn minh bạch vì sao cha lại nói như vậy, cho tới bây giờ cha vẫn muốn quy kết cái chết của em trai lên người Trương Dương, mình và Trương Dương kết giao khiến cha cảm thấy rất bất mãn cũng là bình thường.

Trương Dương cùng Triệu Vĩnh Phúc uống chén này, sau đó thì lại rót đầy cho hắn, cười nói: "Triệu tổng, lần trước chuyện Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, giữa chúng ta quả thực đã phát sinh một số mâu thuẫn, đương nhiên những mâu thuẫn này đều là vì việc công, không liên can tới tình cảm cá nhân, chuyện đã trôi qua rồi, quay đầu nhìn lại, tôi cho rằng lúc trước sở dĩ không hợp tác thành công, trách nhiệm chủ yếu vẫn là ở tôi, tôi hiện tại đại biểu Tân Hải chính thức đề xuất lời mời tới Triệu tổng, ngài không ngại thì đến Tân Hải khảo sát thêm một lần, cảnh nội Tân Hải nhất định có địa phương thích hợp để xây dựng nhà xưởng. "

*****

Bên trong ánh mắt của Thường Lăng Không lộ ra vẻ thưởng thức, Trương Dương quả thực có chút tài năng, ngoài mặt thì hạ thấp tư thái, kì thực kì thực đang thận trọng, nắm giữ quyền chủ động trong tay hắn, đã nói tới nước này, Triệu Vĩnh Phúc cũng không tiện nhằm vào chuyện quá khứ mà nói cái gì nữa.

Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Trương Dương, lời này có chút khách khí rồi, cậu là bí thư thị ủy Tân Hải, đương nhiên phải đặt lợi ích Tân Hải lên đầu tiên, tôi thân là lãnh đạo Thái Hồng, tôi đồng dạng cũng phải đại biểu cho lợi ích của Thái Hồng, chúng ta trước đây sở dĩ sinh ra mâu thuẫn là vì chúng ta đều tranh thủ lợi ích cho đoàn thể mà mình đại biểu, chứ không phải chúng ta có ân oán cá nhân, trong mắt tôi cậu cũng chẳng khác gì con mình, lời mời của cậu tôi sẽ cân nhắc thận trọng. "

Thường Lăng Không cười nói: "Mọi người đều là một lòng vì việc công, đóng cửa lại chính là người một nhà, nào, tôi uống một chén với hai người. "

Không khí Tiệc tối khá hòa hợp, rượu uống chưa đủ đô, Triệu Vĩnh Phúc thậm chí kéo Trương Dương tới bên cạnh mình hỏi tình hình gần đây của vợ chồng Văn Quốc Quyền, biểu hiện rất giống như một trưởng giả khoan hậu.

Sau khi Tiệc tối chấm dứt, Triệu Vĩnh Phúc ởi lại chính phủ nhất chiêu, Triệu Quốc Cường cùng cha trở lại phòng, Triệu Vĩnh Phúc vốn mặt mày tươi cười đột nhiên trở nên lạnh tanh, hắn đi vào phòng tắm.

Triệu Quốc Cường ngồi trong phòng, nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, trong lòng rất không yên, giữa cha con rất nhiều chuyện đều là ngầm hiểu, cha tuy rằng buổi tối biểu hiện ra vẻ vô cùng rộng lượng, nhưng không có nghĩa là cha đã buông bỏ sự cừu thị đối với Trương Dương, bữa ăn tối nay chỉ sợ đã khiến cho hắn không vui.

Triệu Vĩnh Phúc mặc áo tá trở lại trong phòng, nhìn thấy con trai đã pha sẵn trà cho mình, hắn thích nhất Kim Tuấn Mi, Triệu Vĩnh Phúc ngồi xuống sô pha, cầm thuốc lá trên bàn trà, Triệu Quốc Cường vội vàng đi lên châm lửa cho cha.

Triệu Vĩnh Phúc rít một hơi thuốc rồi nói: "Con ngồi đi!"

Triệu Quốc Cường kéo ghế ngồi xuống đối diện cha, đầu, bộ dạng sợ hãi, Đừng nhìn hắn bên ngoài thì là cục trưởng công an Bắc Cảng uy phong lẫm lẫm, Nhưng trước mặt cha, hắn thủy chung là một thằng bé.

Triệu Vĩnh Phúc nói, Chuyện đêm nay là Thường Lăng Không bảo con an bài à?"

Triệu Quốc Cường gật đầu: "Cha, thị lý biết chuyện phân nhà máy Thái Hồng vẫn chưa chọn được nơi thích hợp, cho nên muốn mở lại chuyện này, hy vọng cha có thể một lần nữa cân nhắc khả năng xây nhà máy ở Bắc Cảng. "

Triệu Vĩnh Phúc gạt thuốc, nói: "Con thấy sao?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, thật ra điều kiện các mặt của Bắc Cảng rất thích hợp với yêu cầu của Thái Hồng, hơn nữa bí thư Thường đáp ứng. Nếu như Thái Hồng có thể xây nhà máy ở Bắc Cảng, sẽ cho điều kiện và chính sách ưu đãi nhất. "

Triệu Vĩnh Phúc lạnh lùng cười nói: "Không có gì mới cả, trước đây Hạng Thành cũng nói như vậy. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, bí thư Thường nói, chuyện này vẫn là để giải quyết việc chung, đừng nghĩ tới vấn đề tình cảm cá nhân. Nếu như cha không hài lòng với hiện trạng của Bắc Cảng, đừng cố kỵ bất kỳ nhân tố nhân tình nào. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "con và Trương Dương đã thực sự trở thành bằng hữu à?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con biết cha nghĩ gì, nhưng con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cái chết của Quốc Lương tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. "

Triệu Vĩnh Phúc chau mày, mỗi khi nhắt tới chuyện của thằng con nhỏ, nội tâm hắn sẽ đau như dao cắt, sâu trong lòng hắn vẫn thiên vị con trai nhỏ nhiều hơn một chút, đây không phải bởi vì hắn bất công, mà là đứa con cả Quốc Cường này tuổi trẻ mà thành thạo, làm việc trầm ổn khiến hắn rất yên tâm. Nhưng Quốc Cường cũng không giỏi ăn nói, không lấy được lòng mình như thằng con nhỏ Quốc Lương, hơn nữa thằng con nhỏ là kỳ tài buôn bán, Triệu Vĩnh Phúc vẫn luôn coi hắn là người nối nghiệp của mình.

Triệu Quốc Cường cũng biết cái chết của em trai là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cha, cho nên hắn rất ít chủ động nhắc tới, đa số thời gian đều lảng tránh đề tài này, nhưng có một số vấn đề chung quy vẫn phải đối mặt. Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con biết cha không muốn nhắc tới chuyện này, cái chết của Quốc Lương khiến trong lòng cha cho tới bây giờ vẫn nhỏ máu, con cũng vậy thôi, con chỉ có một đứa em trai, con cũng rất thương nó. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Cha tin con cũng yêu nó, nhưng cha không thể lý giải con vì sao còn có thể nâng cốc ngôn hoan, tương giao tâm đầu ý hợp với Trương Dương, chẳng lẽ con thực sự cho rằng, cái chết của Quốc Lương không liên can tới hắn ư?"

Triệu Quốc Cường gật đầu, ánh mắt của hắn dũng cảm mà kiên định, nói thẳng chuyện này trước mặt cha cần dũng khí cực lớn, cho tới nay hắn cũng không biện giải cho Trương Dương, nhưng hắn cho rằng, hiện tại là nên làm sáng tỏ chuyện này.

Triệu Vĩnh Phúc khó hiểu nhìn con trai, trong ánh mắt hắn có vẻ phẫn nộ và thất vọng, hắn nắm chặt tay, giống như một con sư tùy thời đều sẽ phát động công kích, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn khống chế được tình tự của mình. Triệu Vĩnh Phúc nói: "Con ra ngoài đi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha bình tĩnh một chút, cho con một cơ hội để nói chuyện. "

Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu: "Cút!" Hắn cầm chén trà trong tay hung hăng ném đi, trong tiếng vỡ vụn của mảnh sứ, Triệu Vĩnh Phúc đứng lên chắp tay sau lưng đi tới phía trước cửa sổ, để lại cho con trai một bóng dáng quật cường mà cao ngất.

Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương không sát hại Quốc Lương, vụ án đó căn bản là có người giá họa cho hắn. "

Triệu Vĩnh Phúc bất vi sở động, ánh mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhưng tâm tình của hắn lại giống như mặt biển nổi sóng, hắn cảm thấy mình đãsắp bùng nổ, hắn thề nếu như con trai còn dám biện hộ cho Trương Dương, hắn sẽ không lưu lại tình cảm gì cả, sẽ giáo huấn hắn giống trước đây.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha có từng nghĩ tới cái chết của Quốc Lương có nguyên nhân khác không, chỉ là lúc ấy Trương Dương vừa hay phát sinh mâu thuẫn với Quốc Lương, cho nên hung phạm đó nhân cơ hội giá họa cho hắn!"

"Đủ rồi!" Triệu Vĩnh Phúc giận dữ hét, hắn xoay người lại bước về phía con trai.

Triệu Quốc Cường thản nhiên nhìn cha: "Mấy năm nay con đã điều tra rồi, Quốc Lương quả thực không hề thiếu cừu nhân, nó còn trẻ hết sức lông bông, tự cao tự đại, đắc tội với rất nhiều người, con đã điều tra tất cả kẻ thù của nó, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ một ai giết hắn hiềm nghi giết nó, cho nên con bắt đầu điều tra cha!"

Triệu Vĩnh Phúc vẫn đi tới trước mặt con trai, hắn đã giơ tay lên, nhưng khi hắn nghe thấy những lời này của con trai thì tay lại bất giác khựng giữa không trung.

Triệu Quốc Cường nói: "Con là cảnh sát, tri thức nghề nghiệp của con nói cho con biết, bất kỳ vụ án giết người nào phát sinh cũng đều phải có động cơ, cha luôn giữa nguyên tắc làm người dĩ hòa vi quý, nhưng con phát hiện một chuyện bất thường, Tiết Thế Luân từng là bằng hữu tốt nhất của cha, nhưng hiện tại hai người lại như người lạ, con chưa bao giờ nghe cha đề cập tới y, hắn về nước lâu như vậy rồi cũng chưa bao giờ tới bái phỏng cha, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc điều gì đã khiến tình bạn của hai người trở thành lạnh nhạt như vậy?"

Mắt Triệu Vĩnh Phúc đã phủ đầy tơ máu, hắn nói khẽ: "Cài này không liên quan tới con!"

Triệu Quốc Cường nói: "Bắc Cảng trước đây đã xảy ra một hồi bão tố chính trị, bí thư thị ủy Hạng Thành tự sát, mà Hạng Thành trước khi chết đã hại chết phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ, trong cùng một ngày cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công bị giết ở Đông Giang. "

Triệu Vĩnh Phúc nhìn con trai, ánh mắt hắn đã không còn phẫn nộ như vừa rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)