← Ch.1203 | Ch.1205 → |
Tào Hướng Đông và Trương Dương rời khỏi tiểu lâu số 5, Tào Hướng Đông theo bản năng quay đầu nhìn lại rồi lắc đầu.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào, vị Võ Trực Chính Dã này chính là có cái tính đó đấy, anh đối với hắn càng khách khí thì thằng chó này càng kiêu ngạo, đối với loại người như vậy thì nhất định không thể hòa nhã với hắn. "
Tào Hướng Đông nói: "Bảy người Nhật Bản đó tất cả là anh xử lý à?"
Trương Dương nói: "Những người đó chết cũng đáng tội, không ngờ chạy đến Tử Hà quan phóng hỏa, muốn chúng tôi chết cháu trong đó, bà mẹ nó, giờ là thời đại gì rồi, người Nhật Bản còn dám chạy đến địa bàn chúng ta giương oai, muốn chơi tam quang ư?"
Tào Hướng Đông nghe hắn liên tiếp nói những lời thô tục thì thật sự có chút dở khóc dở cười: "Trương Dương, Võ Trực Chính Dã tuy rằng không giảng đạo lý, nhưng hắn dù sao cũng là quan viên cao cấp của Nhật Bản tại Trung Quốc, chúng ta vẫn phải nể mặt một chút. "
Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào, lời này của ngài tôi không rõ, chẳng lẽ người ta vung tay muốn tát vào mặt chúng ta, chúng ta lại giơ mặt ra cho hắn tát à?"
Tào Hướng Đông nói: "Tôi cũng không phải là có ý này, tôi là nói ở phương diện ngoại giao phải chú ý tới kỹ xảo đàm phán, dù sao cũng phải dĩ hòa vi quý?"
Trương Dương nói: "Bàn hòa bình với người Nhật Bản thế không phải là đàn gảy tai trâu ư? Kết giao giữa nước với nước và qua lại người với người cũng không khác nhau nhiều lắm, có người anh đối tốt với hắn thì hắn sẽ cảm kích, ném trái đào thì trả lại trái mận, nhưng có người anh đối tốt với hắn, không thấy hắn hồi báo anh lại một chút nào, còn có người, anh đối với hắn tốt đến mấy, hắn không những không cảm kích anh, trong lòng không chừng còn hận anh, hơi không để ý là hắn sẽ cắn anh một iếng, thị trưởng Tào, ngài nói xem có đúng không?"
Tào Hướng Đông bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, những lời này của Trương Dương rõ ràng đang ám chỉ mình, lúc trước Trương Dương chữa bệnh cho cha mình, xem như đã bán cho mình một nhân tình rất lớn, có điều mục đích thằng cha này giúp mình hiển nhiên không đơn thuần, hắn muốn thông qua hành động này để mình cung cấp cho hắn một số tin tức về Bắc Cảng. Tào Hướng Đông để tay lên ngực, từ đầu tới cuối, chưa bao giờ cho Trương Dương bất kỳ tình báo có giá trị nào, cho nên Trương Dương có chút oán hận cũng là bình thường. Nghe thấy Trương Dương hỏi như vậy, Tào Hướng Đông ậm ừ rồi nói tránh đi: "Tôi sai người an bài một phòng cho anh. "
Trương Dương cười nói: "Không cần, thị trưởng Tào, anh có đói bụng không, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì nhé?"
Tào Hướng Đông nghĩ thầm anh cũng có tâm cảnh hỉ. Lúc này lại nghĩ tới ăn cơm, nhưng Tào Hướng Đông cũng hiểu rõ, người ta là ý của túy ông không ở rượu, tâm tư căn bản không đăt trên bữa cơm này, muốn tìm muốn tìm một cơ hội nói chuyện với mình, Tào Hướng Đông cũng không phải là nhân vật tầm thường, nếu không cũng không đi tới được vị trí cho tới hôm nay, hắn đối với Trương Dương thủy chung ôm cảnh giác cao độ, sợ Trương Dương lại hỏi tới vấn đề liên quan tới Bắc Cảng, hắn uyển chuyển từ chối: "Trương Dương, tôi thấy hôm nay dừng ở đây thôi, buổi tối tôi còn có một số công tác phải xử lý. "
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, Tào Hướng Đông à Tào Hướng Đông, anh cũng quá không có hậu đạo rồi, lão tử giúp anh nhiều như vậy, anh là người thì phải hồi báo một chút chứ. Nhưng lâu như vậy rồi, anh một chút manh mối giá trị cũng không cung cấp cho tôi, tưởng ông đây là tiểu tử ngốc à? Chơi tôi ư! Trương đại quan nhân trong lòng tuy rằng khinh bỉ Tào Hướng Đông, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười đầy nhiệt tình: "Thị trưởng Tào. Đã muộn thế này, còn công tác cái gì? Hiểu được lao dật kết hợp mới là cán bộ đảng tốt. Tối nay để tôi mời khách, anh cũng đừng từ chối nữa, tôi có một số lời tri âm muốn nói với anh. "
Đã nói tới nước này, chẳng khác nào phong kín tất cả đường lui của Tào Hướng Đông.
Nợ nhân tình thật ra so với tiền càng khiến người ta chột dạ hơn, xã hội hiện tại, đã hình thành quy luật khách quan nợ tiền chính là người dàu, nợ tiền có thể đúng lý hợp tình, vênh váo tự đắc đối mặt với chủ nợ, nhưng nợ nhân tình thì vẫn không đến mức như vậy, nhất là loại người trong quan trường như Tào Hướng Đông, rất quý trọng mặt mũi, nghe Trương Dương nói như vậy, hắn cũng không thể nói ra lý do cự tuyệt được nữa.
Trương đại quan nhân đối với mỹ thực trên phố lớn ngõ nhỏ của Giang Thành thì hiểu rõ vô cùng, trong điểm này hắn so với Tào Hướng Đông thì mạnh hơn nhiều, dẫn Tào Hướng Đông tới quán gà trống ở cửa ngõ phía sau nhất chiêu, bảo ông chủ làm mấy món, gọi một bình Thanh Giang Đặc Cung.
Tào Hướng Đông nói: "Tôi không uống rượu. "
Trương đại quan nhân cũng không miễn cưỡng hắn, tự rót cho mình một ly, nhìn nhìn chung quanh rồi cười nói: "Anh rất ít tới loại địa phương này ăn cơm đi đúng không?"
Tào Hướng Đông gật đầu, có chút cảm khái: "Thân bất do kỷ, làm cái nghề này của chúng ta sẽ mất rất nhiều tự do. "
Trương Dương nói: "Tôi thì không thấy vậy, làm cáo nghề này của chúng ta, người khác sẽ chủ động phân loại chúng ta, nhưng bản thân chúng ta thì lại không thể cách ly mình, nếu không vậy sẽ gọi là tự tuyệt nhân dân!"
Tào Hướng Đông cười nói: "Anh đúng là biết suy luận login. "
Trương Dương nói: "Cũng không phải là login gì, thật ra làm người chính là như vậy đó, làm quan rất ít người không ra vẻ, cảm thấy mình là quan, cảm thấy mình không còn là người dân bình thường, có những lúc, ngoài miệng nói hoà mình với nhân dân quần chúng, nhưng trên thực tế thì căn bản không làm được. "
Tào Hướng Đông gật đầu: "Anh đã cho tôi một cái cảnh báo!"
Trương Dương nói: "Tôi không phải nói anh, tôi là đang nói minh, tôi cũng không làm được. "
Tào Hướng Đông cầm chén trà lên uống một ngụm: "Lần này tổng cộng đã chết tám người Nhật Bản, đã dẫn tới coi trọng cao độ của phía Nhật từ thái độ vừa rồi của Võ Trực Chính Dã cho thấy, chuyện này chỉ sợ không dễ giải quyết. "
Trương Dương nói: "Có gì mà không dễ giải quyết? Tám người Nhật Bản chết tất cả đều là sát thủ chuyên nghiệp, chết là đáng, bọn họ nếu dám tóm lấy chuyện này không buông, chúng ta của không sợ giũ ra hết tất cả tình huống, xem cuối cùng là ai chiếm lý. "
Tào Hướng Đông thở dài: "Phiền toái là, có một người là chết trong trại tạm giam của chúng ta. "
Trương đại quan nhân biết lời nói của Tào Hướng Đông không phải là giả, nếu chộp lấy cái người đã chết một cách mạc danh kỳ diệu này, quả thực sẽ tạo thành phiền toái rất lớn phiền toái rất lớn, phía Nhật khẳng định sẽ tóm lấy chuyện này không buông.
Tào Hướng Đông nói: "Anh có cái nhìn thế nào đối với chuyện này?"
Trương Dương uống ngụm rượu, sau đó đặt chén xuống: "Chuyện đã sáng tỏ rồi, người Nhật Bản người Nhật Bản đám rõ ràng là nhằm vào một nhà của Khưu Chỉ Đống, nếu không cũng sẽ không sau khi phóng hỏa hành hung lại làm ra sự kiện bắt cóc. "
Tào Hướng Đông nói: "Bọn họ rốt cuộc có mục đích gfi?"
" Chuyện này chỉ sợ chỉ có thể hỏi chính bọn họ thôi. "
Trương Dương tuy rằng biết tên sai khiến phía sau màn là Sơn Dã Lương Hữu người Nhật Bản, nhưng hắn không nói chuyện này với Tào Hướng Đông, trên thực tế cho dù nói ra thì Tào Hướng Đông cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, ở vị trí của Tào Hướng Đông, điều hắn quan tâm không phải người hành hung là ai, điều hắn quan tâm nhất chính là làm như thế nào mới có thể xử lý tốt chuyện này, không đến mức khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
*****
Tào Hướng Đông cau mày, chuyện này quả thực vô cùng khó giải quyết, chẳng những liên quan tới người Nhật Bản, còn liên quan tới đồng bào Đài Loan, hiện tại Khưu Phượng Tiên bị bắt cóc, chuyện xảy ra liên tiếp khiến hắn ứng phó không nổi.
Khưu gia ở Đài Loan cũng không phải là gia đình bình thường, bất kể ở thương giới hay là chính giới đều có sức ảnh hưởng tương đối lớn. Sau khi Chuyện phát sinh, tới Giang Thành không chỉ có Võ Trực Chính Dã mà còn có cả quan viên của bộ ngoại giao.
Tào Hướng Đông nói: "Khưu Phượng Tiên mất tích lâu như vậy vẫn chưa tìm được manh mối, nếu như cô ta có gì không hay xảy ra, chỉ sợ ảnh hưởng sẽ rất lớn. "
Trương Dương nói: "Trên đời này phiền toái không dứt, chỉ cần anh còn sống thì khó tránh khỏi phiền toái. "
Tào Hướng Đông có chút tò mò nhìn thằng cha này, không biết hắn vì sao đột nhiên phát ra cảm khái như vậy.
Trương Dương nói: "Bắc Cảng cũng không bình tĩnh, gần đây chúng tôi cũng bận tới đầu óc choáng váng. " Hắn có ý đồ dẫn đề tài tới Bắc Cảng, dẫn tới trên người mình: "Thị trưởng Tào nghe nói chuyện Hạng Thành tự sát chưa?"
Tào Hướng Đông gật đầu, không hề ngắt lời, hắn cảm thấy được mục đích của Trương Dương. Bên trong tiềm thức, Tào Hướng Đông đã khóa chặt đoạn quá khứ ở Bắc Cảng, mặc dù Trương Dương có ơn đối với hắn, mặc dù hắn từng là phó thị trưởng thường vụ Bắc Cảng, nhưng Tào Hướng Đông đối với đề tài về Bắc Cảng thủy chung áp dụng thái độ lảng tránh, hắn nói khẽ: "Trên thế giới này mỗi ngày đều có người chết, còn không phải ư, Xuân Dương trong một đêm đã chết bảy người Nhật Bản. " Trương Dương có thể dẫn dắt đề tài thì hắn cũng có thể.
Trương đại quan nhân rất nhiều lúc đều là hạng người đi đường đen, chuyện hắn đã nhận chuẩn thì người khác rất khó lảng tránh, Trương Dương nói: "Đã chết tám người, bảy người là tôi giết!"
Tào Hướng Đông khóe môi lộ ra một tia cười khổ, thằng ôn này nói chuyện rất không kiêng kỵ, bảy người chết mà trong miệng hắn cứ như là bảy con kiến chết vậy, Tào Hướng Đông đối với người Nhật Bản cũng không có hào cảm, nhưng ở vị trí của hắn lại không thể biểu lộ ra được, hôm nay ở trước mặt Võ Trực Chính Dã, hắn vẫn biểu hiện ra vẻ đau xót. Tào Hướng Đông nói: "Cho dù là phòng vệ chính đáng thì nói ra cũng có thể khiến cho dẫn tới sự kháng nghị của phía Nhật. "
Trương Dương nói: "Bọn họ muốn kháng nghị thì cứ tới tìm tôi, à, sau khi sóng thần của Bắc Cảng qua đi rồi, tôi tới thăm bá phụ bá mẫu, sức khỏe của bọn họ rất tốt. "
Tào Hướng Đông vừa nghe thấy đề tài lại bị Trương Dương kéo về thf trong lòng chỉ có thể cười khổ, thằng ôn này lại đang nhắc nhở mình nợ nhân tình của hắn, Tào Hướng Đông nói: "Cũng may có lãnh đạo thành phố Bắc Cảng quan tâm và chiếu cố. "
Trương Dương nói: "Anh là nói tiền nhiệm hay là đương nhiệm? Tiền nhiệm thì kẻ chết người trốn, hiện tại đã không còn lại mấy, đương nhiệm thì hình như không hề giúp anh được nhiều. "
Tào Hướng Đông nói: "Thôi chúng ta hay là đừng nói việc nước nữa. " Hắn lại muốn trốn tránh, Trương đại quan nhân há có thể dễ dàng buông tha cho hắn: " Theo như tôi biết, Trung kỉ ủy đã bắt tay vào điều tra chuyện hủ bại nghiêm trọng trong nội bộ ban lãnh đạo Bắc Cảng, cho dù là ở trong nước hay là nơi khác, án lệ hủ bại có liên quan rộng như Bắc Cảng cũng không gặp nhiều, chỉ cần thường ủy trong thường ủy thì người có vấn đề đã chiếm một nửa, thị trưởng Tào, anh trước đây khi nhậm chức ở Bắc Cảng, chẳng lẽ hoàn toàn không biết gì cả đối với những hiện tượng này ư?
Sắc mặt Tào Hướng Đông lộ ra vẻ không vui, những lời này của Trương Dương chẳng khác nào đã nói rõ đề tài, tựa hồ cũng đã liệt mình vào đối tượng hoài nghi, Tào Hướng Đông nói: "Hạng Thành che giấu quá sâu, tôi trước đây cũng không phát hiện hành vi phạm tội của hắn. " Trả lời vô cùng xảo diệu, không có bất kỳ sơ hở nào, đáp án đưa ra chính là tôi cũng không biết gì cả.
Trương Dương nói: "Không chỉ Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương, Cung Hoàn Sơn, Trần Cương, thậm chí cục trưởng công an Viên Hiếu Công tất cả đều có vấn đề, đúng rồi, tôi nghe nói thị trưởng Tào trước đây có quan hệ không tồi với Viên Hiếu Công!"
Sắc mặt Tào Hướng Đông trở nên khó coi, thằng ôn này rõ ràng đang khiêu chiến cực hạn nhẫn nại mình, có điều Tào Hướng Đông vẫn không đến mức không thể nhịn được nữa, đối mặt với vị ân nhân này của mình, vẫn chưa tức mức vỗ bà đứng dậy bỏ đi, hắn thở dài: "Lúc tôi ở Bắc Cảng quả thực chơi thân với hắn. " Tào Hướng Đông trong lòng thầm nghiền ngẫm động cơ của Trương Dương, xem ra tối nay thằng ôn này là có chuẩn bị mà đến.
Trương Dương nói: "trên lễ tang của Viên Hiếu Công cũng không nhìn thấy ngài!" Hắn căn bản chính là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của Tào Hướng Đông.
Tào Hướng Đông thở dài: "Tình thế của Bắc Cảng rất vi diệu, tôi nếu đã rời khỏi Bắc Cảng thì không muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với Bắc Cảng nữa, không phải nhân tình của tôi mỏng, mà là tôi hiệu tại quả thực không thích hợp ra mặt. " Hắn không ngờ chủ động cầm bình rượu, tự rót cho mình một chén, tựa hồ đã quên vừa mới rồi còn nói là mình không uống rượu, Tào Hướng Đông uống ngụm rượu, hắn kiêng rượu đã được một đoạn thời gian rồi, hương vị của Thanh Giang Đặc Cung so với trước đây thì kém hơn nhiều, trên thực tế, từ sau khi nhà máy Giang Thành Giang Thành tập trung sản phẩm vào Đại Minh xuân thì Thanh Giang Đặc Cung đã ngày càng kém đi.
Trương Dương nói: "Quả thực, làm việc trong quan trường, luôn có rất nhiều lúc không tiện. Thị trưởng Tào, tôi nghe người ta nói, Bắc Cảng có hai tập đoàn buôn lậu lớn nhất, một hai huynh đệ Đinh Cao Sơn, còn lại chính là huynh đệ Viên gia, tính đáng tin của chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu?"
Tào Hướng Đông nói: "Nếu là đồn đại thì có thực có giả, ít nhất khi tôi ở Bắc Cảng, cũng là có chứng cớ cho thấy huynh đệ Viên gia từng có hành vi buôn lậu. " Hắn nói xong câu đó thì lại cười cười, đánh trống lảng: "Hiện tại tôi mới phát hiện, bản thân mình không biết gì về Bắc Cảng cả, chuyện xảy ra gần đây đã phủ định ấn tượng của rất nhiều người trong lòng tôi. " Tào Hướng Đông lại đang tỏ thái độ với Trương Dương, anh đừng hỏi tôi, tôi căn bản không biết, cùng lắm thì nói tôi không làm tốt công tác, anh còn có thể nói gì được tôi nữa?
Trương Dương nói: "Bất kể huynh đệ Viên gia có hành vi buôn lậu hay không, tình cảm giữa huynh đệ bọn họ vẫn khiến tôi thưởng thức. "
Tào Hướng Đông cười cười, không nói gì. Không biết vì sao. Nội tâm hắn cảm thấy có chút bất an.
Trương Dương nói: "Anh có biết Viên Hiếu Thương đã tới Australia rồi không?"
Tào Hướng Đông: "Nói Tôi và hắn không có bao nhiêu giao tình. "
Trương Dương nói: "Hắn đã kết thúc tất cả sinh ý ở Bắc Cảng rồi, nói là tới Australia phát triển, hắn còn nói muốn tìm một bằng hữu, tên là... " Trương đại quan nhân bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Tim Tào Hướng Đông không khỏi đập nhanh, khi Trương Dương nhắc tới Australia, hắn liền nghĩ tới gì đó. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, cầm chén rượu lên. Nói khẽ: "Anh rất quan tâm hắn ư?"
Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy Viên Hiếu Thương là bằng hữu đáng kết giao, ít nhất hắn cũng trọng tình nghĩa. Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hắn nói muốn đi tìm một nữ nhân tên là Lý Hân. "
Tào Hướng Đông dùng sức nắm chặt chén rượu, máu ở bọng tay bị ép ra, trong nháy mắt trắng bệch. Trương Dương tuyệt đối không phải là trong lúc vô ý nhắc tới cái tên này, thằng ôn này căn bản đã tra được bí mật của mình.
*****
Lý Hân là nữ nhân của Tào Hướng Đông, trước kia ở Bắc Cảng, Tào Hướng Đông và cô ta đi lại rất thân mật, về sau Lý Hân mang thai, bất kể Tào Hướng Đông khuyên cô ta như thế nào, cô ta cũng kiên trì giữ lại đứa bé cha. Tào Hướng Đông đối với điều này cũng vô kế khả thi, cuối cùng không thể không nhờ bạn của hắn là tiền nhiệm cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công giúp đỡ. Viên Hiếu Công giúp hắn giải quyết chuyện này, bảo lão Tứ Viên Hiếu Thương ra mặt đưa Lý Hân tới New Zealand. An bài cho cô ta lấy được thẻ xanh của New Zealand, lại ở bên kia ở bên kia an bài tất cả, thuận lợi sinh hạ một bé trai. Tào Hướng Đông tự nhiên là mang ơn Viên Hiếu Công, chuyện này đã trở thành bí mật giữa Viên Hiếu Công và hắn.
Chuyện đã trôi qua gần năm năm rồi, con trai của Tào Hướng Đông và Lý Hân đã được năm tuổi, trong lúc này Lý Hân đã trở về mấy lần, Tào Hướng Đông cũng từng tới Australia khảo sát hai lần, mang cờ hiệu là do nhà nước cử đi khảo sát, đoàn tụ vài ngày với con trai.
Viên Hiếu Công trong chuyện này thủy chung thủ khẩu như bình, sau khi Viên Hiếu Công bị điều tới Đông Giang, Tào Hướng Đông từng sống trong thấp thỏm một đoạn thời gian, hắn sợ Viên Hiếu Công mở miệng nhờ mình giúp.
Mình đã nợ hắn một nhân tình rất lớn, chỉ cần Viên Hiếu Công mở miệng, hắn bất kể là như thế nào cũng phải làm theo, bằng không Viên Hiếu Công chỉ cần vươn tay ra chỉ, mình sẽ thân bại danh liệt. Nhưng Viên Hiếu Công cũng không nhắc tới chuyện này, cũng không đề cập bất kỳ yêu cầu gì với Tào Hướng Đông. Có thể hắn đã quên chuyện này rồi, cũng có thể là hắn cho rằng cho dù tìm Tào Hướng Đông cũng không giải quyết được vấn đề mà ình gặp phải.
Sau khi Viên Hiếu Công chết, Tào Hướng Đông quả thực cũng có chút thương tâm vì vị lão hữu này, nhưng hắn sâu trong lòng vẫn cảm thấy như trút được gánh nặng, hắn một mực coi Viên Hiếu Công là chủ nợ của mình. Hiện giờ chủ nợ đã chết, nhân tình mình nợ hắn đương nhiên không cần trả. Tào Hướng Đông cũng cho rằng mình có chút tình, nhưng lý trí của hắn vẫn chiến thắng tình cảm, cho dù là trên lễ tang của Viên Hiếu Công hắn cũng không tới tham gia.
Trương Dương nhắc tới Lý Hân cũng không phải là ngẫu nhiên, Tào Hướng Đông lập tức nghĩ tới nguyên do của chuyện này, Trương Dương và Lý Hân chưa từng tiếp xúc, từ lúc mình còn ở Bắc Cảng nhậm chức Lý Hân đã tới New Zealand rồi, Trương Dương chưa bao giờ gặp cô ta, hắn sở dĩ biết bí mật này, khẳng định là từ chỗ huynh đệ Viên gia. Viên Hiếu Công đã chết, cho dù hắn còn sống thì hắn cũng rất kín miệng, chắc sẽ không nói với người khác bí mật riêng tư này của bằng hữu, hơn nữa loại chuyện này càng ít người biết thì uy lực càng lớn, Viên Hiếu Công sẽ không dễ dàng vận dụng vương bài này, trên thực tế, hắn đến chết vẫn không dùng tới con bài tẩy này. Cho nên khả năng lớn nhất chính là Viên Hiếu Thương, lúc trước thủ tục xuất ngoại di dân của Lý Hân tất cả là Viên Hiếu Thương xử lý, khẳng định trong việc này, hắn là người biết rõ nhất, có lẽ là đại ca hắn Viên Hiếu Công đã nói với hắn cả sự kiện này.
Tào Hướng Đông nghĩ đến đây, không khỏi thầm oán Viên Hiếu Công, xét đến cùng Viên Hiếu Công vẫn để lại một quả bom hẹn giờ để đối phó mình, loại người như hắn quả nhiên không thể làm bằng hữu, một khi lợi ích thiết thân của mình bị ảnh hưởng, Tào Hướng Đông sẽ lập tứ quên đi sự ưu việt của người khác đối với hắn.
Đối đãi Trương Dương cũng như vậy, từ sau khi Trương Dương nhắc tới Lý Hân, hắn đã không hề đối đãi với Trương Dương như ân nhân nữa, hắn cho rằng Trương Dương muốn hại mình, không ai coi người muốn hai mình là bằng hữu cả, ánh mắt Tào Hướng Đông nhìn Trương Dương cũng đã có địch ý và phản cảm.
Trương đại quan nhân lại cảm thấy Tào Hướng Đông hiện tại so với quá khứ thì chân thật hơn, thằng cha này trước đây vẫn luôn giả nhân giả nghĩa, luôn miệng nói đối đãi với mình như ân nhân, nhưng trên thực tế chưa bao giờ chân thành đối đãi với mình, Trương đại quan nhân tin với chỉ số thông minh của Tào Hướng Đông sẽ không thể không biết mình muốn gì, nhưng thứ mình muốn hắn lại cố tính không cho, Trương đại quan nhân suýt nữa thì chửi ầm lên. Có loại người chính là phạm tiện như vậy đó, anh có ơn với hắn thì hắn không biết cảm kích, nhưng anh đối với hắn càng tốt thì hắn sẽ càng cảm thấy anh dễ lừa, một khi đã như vậy, lão tử làm rõ cho ngươi, Tào Hướng Đông à Tào Hướng Đông, anh cũng không phải là là hạng tốt lành gì, cứ thích lòng vòng với lão tử, tôi lập tức sẽ lột anh đến cái quần sịp cũng không còn.
Tào Hướng Đông nói: " trên thế giới này, bằng hữu chân chính cũng không nhiều. "
Trương Dương: "Nói Bởi vì mọi người ai cũng có tư tâm, anh chân thành đối với người khác chưa chắc đã đổi lại được sự chân thành của đối phương. "
Tào Hướng Đông nói: "Trước khi Làm một chuyện, nếu mang tính mục đích rõ ràng thì không thể gọi là chân thành!" trong mắt hắn, Trương Dương chữa bệnh cho cha hắn cũng là có mục đích muốn từ chỗ mình đạt được hồi báo, khi thằng cha này phát hiện không đạt được thứ muốn mình, cuối cùng không chút cố kỵ kéo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống.
Trong mắt Một kẻ giả nhân giả nghĩa thì thường thường đều nhìn anh cũng thấy là giả nhân giả nghĩa, rõ ràng mình không chân thành, nhưng thứ hắn cảm nhận được lại là sự không thành thực của người khác.
Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên không nhanh không chậm uống một ngụm, sau đó đặt chén rượu xuống, dùng tốc độ đồng dạng để gắp miếng thịt bò nhét vào miệng, mỉm cười nhìn Tào Hướng Đông, người nắm giữ quyền chủ động cũng không cần nói quá nhiều, hắn đã nghĩ rằng trận cước của Tào Hướng Đông đã loạn.
Tào Hướng Đông lúc này cũng bình tĩnh lại, hắn thực sự muốn vỗ bàn rồi đứng dậy bỏ đi, nhưng hắn nghĩ đến cuối cùng, thật sự không có gan làm vậy, không nói đến Trương Dương từng có ơn với hắn, chỉ cần chuyện của Lý Hân đã chẳng khác nào nắm thóp của hắn, Tào Hướng Đông không phải không muốn phát hỏa, mà là không dám.
Trương đại quan nhân hiển nhiên đã đoán chắc Tào Hướng Đông hiện tại đã gặp phải quẫn, bởi vì đây chính là một tay hắn tạo thành, Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào thấy Hạng Thành thế nào?"
Khóe mắt Tào Hướng Đông giật giật, vấn đề này Trương Dương đã hỏi vô số lần rồi, nhưng lần này lại hác, Tào Hướng Đông không thể trả lời qua quýt như trước đây được.
Tào Hướng Đông nói: "Khi tôi nhậm chức ở Bắc Cảng cũng không có đủ quyền lên tiếng, rất nhiều chuyện không tới lượt tôi hỏi đến, chuyện trong phạm vi chức quyền của tôi Tôi nói cũng chưa chắc đã được. " Trong giọng nói lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
Trương Dương nói: "Quan hệ của anh và Viên Hiếu Công tốt như vậy, chuyện của hắn anh chắc biết chứ hả?"
Tào Hướng Đông: "Nói Bắc Cảng chính là một chảo nhuộm lớn, sống ở trong đó anh căn bản không phân rõ được ai là trắng ai là đen, điều duy nhất có thể làm chính là quản mình cho tốt. "
Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười trào phúng, Tào Hướng Đông vẫn đang chơi trò lấp liếm với mình, hắn quản tốt được bản thân ư?
Nếu thực sự có thể làm được như hắn nói thì cũng sẽ không sinh ra một đứa con với Lý Hân, Viên Hiếu Công cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn.
Trương Dương nói: "Cho dù hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bình, thì gốc cũng phải dính nước bùn, cái mọi người xem nhìn thấy chỉ là bộ phận ngoài mặt, nhưng tình huống dưới nước thì sao? Chỉ có trong lòng tự hắn mới biết.
Tào Hướng Đông nói: "Trên đời này không có bí mật vĩnh viễn có thể giấu được, chỉ cần là chuyện đã làm thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, Hạng Thành như vậy, Tưởng Hồng Cương cũng như vậy. " Hắn ngẩng lên nhìn Trương Dương: "Nói càng nhiều thì sai lại càng nhiều, đạo lý đơn giản này anh chắc hiểu được. " Tào Hướng Đông cuối cùng vẫn khiến Trương Dương thất vọng, tuy rằng Trương Dương đã nắm được nhược điểm của hắn, nhưng Tào Hướng Đông vẫn không chịu tiết lộ điều gì.
← Ch. 1203 | Ch. 1205 → |