Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1208

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1208: Vẫn là bất ngờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn giết cô ta diệt khẩu, chỉ mượn cầm cổ tay cô ta đrồi xem mạch đập của cô ta, y thuật ngươi hắn cao siêu cỡ nào chứ, chỉ hơi dò xét một chút là biết Thiệu Minh Phi căn bản không hề mang thai. Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, nữ nhân này đúng là nói dối hết bài này đến bài khác, có điều hắn cũng không vạch trần lúc này, chỉ giả bộ có chút rối rắm: "Liệu có lầm hay không?"

Thiệu Minh Phi nói: "Không lầm được, tôi đã kiểm tra mấy lần rồi. " Từ vẻ mặt của cô ta căn bản không nhìn ra bất kỳ thành phần ngụy trang nào, kỹ năng diễn của Hắc Quả Phụ đúng là nhất tuyệt.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm kiểm tra cái đệch, chơi tôi à! Hắn ra vẻ khó xử nói: "Vậy giờ phải làm sao?"

Thiệu Minh Phi nói: "Anh hỏi tôi à, là tôi hỏi anh mới đúng chứ! Tôi từ kinh thành xa xôi chạy tới đây, chính là muốn nhờ anh nghĩ chủ ý, anh bảo tôi nên giữ lại đứa bé này hay là bỏ nó đi. "

Trương Dương nói: "Bản thân cô thấy sao?"

Thiệu Minh Phi nói: "Tôi nếu để lại thì Tiết Thế Luân không bao lâu nữa sẽ biết, nếu như hắn biết chuyện của tôi và anh, về sau khẳng định sẽ không chi tiền cho tôi nữa. Nhưng tôi nếu như bỏ đứa bé này thì có chút không nỡ, hơn nữa tôi là một cô gái, tự dưng bụng to ra, người khác sẽ nhìn tôi thế nào? Về sau đứa bé này ra đời rồi, tôi phải nói với nó rằng cha nó là ai? Trong lòng tôi thực sự rất mâu thuẫn. "

Trương đại quan nhân nhìn cái bụng bằng phẳng của Thiệu Minh Phi, nói dối tới mức này thì cũng tu luyện tới cảnh giới nhất định rồi, hắn nói khẽ: "Cô muốn tôi làm gì?"

Thiệu Minh Phi thở dài nói: "Anh đừng lo, tôi cũng không phải là loại nữ nhân thích dây dưa, chuyện đêm đó tôi chưa bao giờ trách anh. "

Trương đại quan nhân nhìn Thiệu Minh Phi. Nữ nhân này rốt cuộc đang giở trò gì? Hắn căn bản không tin Thiệu Minh Phi lại yêu mình, cô ta nói dối nhiều như vậy, đơn giản là muốn làm đệm cho yêu cầu tiếp theo. Trương Dương nói: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"

Thiệu Minh Phi nói: "Tôi muốn anh làm cho tôi một việc nhỏ. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, giấu đầu lòi đuôi rồi cuối cùng cũng lộ ra, hắn gật đầu: "Cô nói đi. Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ tận sức mà làm. "

Hắc Quả Phụ cười cười: "Hiện tại không nói. " Cô ta rút ra một tấm danh thiếp, đưa cho Trương Dương, sau đó ghé tới, hôn một cái lên mặt hắn, mở cửa xe rồi nhảy xuống xe: "Chờ tôi nghĩ ra rồi sẽ tới tìm anh. "

Trương đại quan nhân nhìn cái bóng dài của cô ta rồi thở dài, mình sao lại đi dính vào phiền toái này, hắn nhặt tờ danh thiếp lên nhìn, thấy bên trên in - quản lí khu đại Trung Hoa tập đoàn Đỉnh Thiên Thiệu Minh Phi. Trương Dương nhíu mày. Tập đoàn Đỉnh Thiên? Chẳng phải là của tên cảng cửu thuyền vương Lương Kì Hữu ư? Thiệu Minh Phi từ lúc nào lại dính với Lương Kì Hữu?Thế chẳng phải là đại biểu cho cô ta và An Đạt Văn cũng có chút quan hệ ư? Nghĩ tới đây, Trương đại quan nhân rùng mình một cái từ đáy lòng. Nếu như cô tathực sự là mộtquả bom hẹn giờ mà An Đạt Văn cố ý sắp xếp, như vậy chuyện này chỉ sợ rất phiền toái.

Kiều Mộng Viện không ngờ Trương Dương sẽ tới chỗ mình, cô ta dùng tay chắn cửa phòng. Không hề lập tức mời Trương Dương vào: "Đã khuya rồi! Anh không sợ người khác nhìn thấy rồi nói nhảmư?"

Trương Dương nói: "Anh nếu như đứng ở bên ngoài thì khẳng định sẽ bị người khác nhìn thấy. "

Kiều Mộng Viện buông tay ra, Trương Dương đi vào, lật tay đóng cửa lại, đi vào trong phòng, nhìn thấy trên bàn trà bày tranh thêu chữ thập.

Trương Dương cười nói: "Từ Lúc nào bắt đầu chuyên công nữ hồng vậy?"

Kiều Mộng Viện nói: "Ở nhà Một mình không có gì làm, cho nên tìm chuyện làm giết thời gian. Anh uống gì? Cà phê hay là trà?"

Trương Dương nói: "Uống cà phê đi! Đừng bỏ đường. Cà phê đen được rồi. "

Kiều Mộng Viện đi vào phòng bếp, không bao lâu sau thì bưng ra một tách cà phê đen: "

Trương Dương tiếp lấy tách cà phê nóng, ngửi mùi, không uống ngay. Mà đặt trên bàn trà. Kiều Mộng Viện cất tác phẩm thêu chữ thập chưa hoàn thành của cô ta đi, nhìn Trương Dương: "Không đi cùng với Thiệu tiểu thư kia à?"

Trương Dương cười khổ nói: "Sao cảm thấy em cứ thích nhắc tới chuyện không nên nhắc thế. "

Kiều Mộng Viện ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý bảo trì một đoạn khoảng cách với hắn rồi sau đó nói: "Quan hệ giữa anh và cô ta hình như không bình thường. "

Trương Dương thở dài: "Chuyện này nói ra thì dài lắm. "

Kiều Mộng Viện nói: "Không sao. Dù sao em hôm nay tinh thần rất tốt, nhìn bộ dạng vẻ mặt buồn khổ của anh. Em cũng không ngại làm người nghe. "

Trương Dương kể lại làm thế nào lại quen Hắc Quả Phụ, đương nhiên bỏ bớt đi bộ phận chính yếu trong đó không nói.

Tuy rằng hắn không nói rõ ràng, Kiều Mộng Viện vẫn nắm được chỗ mấu chốt của câu chuyện: "Anh là nói, tối hôm đó anh đột nhiên mất ý thức?"

Trương Dương nói: "Đúng, anh bị người ta hạ một loại dược vật kỳ quái, thỉnh thoảng khi động tình là dược tính sẽ phát tác. " Bởi vì lo lắng làm Kiều Mộng Viện sợ, hắn không nói ra chuyện mình trúng cổ độc.

Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy thì không khỏi lo lắng: "Trương Dương, anh hiện tại cảm thấy thế nào?"

Trương Dương lắc đầu: "Không sao, anh tạm thời đã dùng một loại phương pháp để ngăn chặn loại dược vật này, có điều buổi tối hôm đua xe anh vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết, lúc ấy dược tính của anh phát tác, cô ta vừa hay ở bên trong xe anh, cho nên... "

Mặt Kiều Mộng Viện đỏ bừng, cô ta nghĩ ra gì đó, cắn cắn môi rồi nói khẽ: "Cho nên anh xảy ra tình một đêm với cô ta. "

Trương Dương nói: "Tôi không nhớ được gì cả, thật đó, anh quên sạch chuyện tối hôm đó rồi, ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện anh đang nằm trên giường của cô ta. "

Kiều Mộng Viện a một tiếng, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa tức giận, còn có chút đồng tình, cô ta vươn tay ra hung hăng nhéo lên tay Trương Dương một cái, gắt: "Anh không ngờ... " Lời nói tiếp theo cô ta rốt cuộc không nói ra được.

Trương Dương nói: "Cho tới bây giờ anh vẫn thật sự hồ đồ, Mộng Viện, anh không lừa em đâu, lúc ấy thân phận của cô ta là nữ nhân của Tiết Thế Luân, là Vĩ Đồng bảo anh giúp, anh cho dù là hồ đồ tới mấy cũng không tới mức đi cắm sừng cha của Vĩ Đồng. "

Kiều Mộng Viện buồn bã nói: "Cái đó cũng không nhất định. "

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Cho nên trong chuyện này anh rất bị động, cô ta nói gì thì là cái đó, bởi vì tình huống tối hôm đó anh không nhớ gì cả. "

Kiều Mộng Viện nói: "Em tạm thời tin anh, cô ta hôm nay tới tìm anh là vì chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Cô ta... " Hắn cắn cắn môi, hạ quyết định nói: "Cô ta hôm nay tới là muốn nói cho anh hay cô ta đã mang thai!"

" A!" Kiều Mộng Viện hoa dung thất sắc, hiển nhiên tin tức này đã khiến cô ta quá mức kinh hãi.

Trương đại quan nhân nói: "Nhưng anh đã thử mạch của cô ta rồi, cô ta căn bản không mang thai, căn bản là đang nói dối. "

Kiều Mộng Viện thở phào nhẹ nhõm: "Cô ta vì sao muốn gạt anh?"

Trương Dương nói: "Cô ta chắc là muốn anh giúp cô ta làm việc, trước khi chưa tay đưa cho anh một tấm danh thiếp. Bên trên viết thân phận trước mắt của cô ta, không ngờ là quản lí khu Trung Hoa của tập đoàn Đỉnh Thiên, nói cách khác thì cô ta làm việc dưới tay của Cảng Cửu Thuyền Vương Lương Kì Hữu. "

*****

Kiều Mộng Viện nói: "Lương Kì Hữu? Anh là nói bố vợ của An Đạt Văn? Cha của Lương Bách Ny?"

Trương Dương gật đầu: "Lương Kì Hữu biểu hiện ra hứng thú nồng hậu với công trình xây dựng thêm và cải tạo cảng Phước Long, anh luôn cảm thấy sau lưng hắn là An Đạt Văn giựt giây, về phần Hắc Quả Phụ, nữ nhân này rất không đơn giản, nói không chừng cô ta là thông qua quan hệ của An Đạt Văn mới tiến vào được tập đoàn Đỉnh Thiên. "

Kiều Mộng Viện nói: "Quan hệ của anh và An Đạt Văn vẫn luôn không được tốt lắm, nếu như quan hệ của anh và Thiệu Minh Phi bị hắn biết, hắn liệu có lợi dụng chuyện này để gây sự không?"

Trương đại quan nhân thở dài: "anh thấy chuyện này tám chín phần mười không hắn đã biết rồi, sở dĩ có lấy chuyện này ra làm văn là vì trước mắt vẫn chưa tới lúc, đó là một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ nổ. "

Đôi mi thanh tú của Kiều Mộng Viện nhăn lại, vừa rồi cô ta còn bởi vì tình một đêm giữa Thiệu Minh Phi và Trương Dương mà cảm thấy rối rắm và buồn bực, lúc này lại không khỏi lo lắng cho Trương Dương, nếu như chuyện này thực sự bị người ta vạch trần, như vậy Trương Dương tất nhiên sẽ gặp phải một nguy cơ cực lớn, cái khác không nói, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tuyệt đối sẽ mât smawtj, tình cảm của hắn và Sở Yên Nhiên tất nhiên sẽ trải qua một hồi khảo nghiệm nghiêm khắc. Kiều Mộng Viện phát hiện tình cảm của mình đối với Trương Dương đã sớm thăng hoa, tối nay trong quá trình bọn họ nói chuyện, cô ta không ngờ không thấy ghen tị, cũng không bởi vì tình cảm của Trương Dương và Sở Yên Nhiên có thể sẽ gặp nguy cơ mà sinh suy nghĩ vui sướng khi người gặp họa, đối với Trương Dương cô ta là quan tâm từ nội tâm, hạnh phúc của hắn chính là hạnh phúc của cô ta, đây không phải là bởi vì không thích mà là bởi vì rất yêu.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh có nghĩ tới hay không, có lẽ buổi tối ngày đó không hề xảy ra chuyện gì quá, cô ta chỉ lợi dụng ý thức của anh không tỉnh táo mà lừa anh. "

Trương Dương cẩn thận nhớ lại một chút, nói khẽ: "Anh cũng có chút hoài nghi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Nhưng tối hôm đó chỉ có anh và cô ta, ý thức của anh lại không tỉnh táo, với tính tình của cô ta thì nói gì mà chả được, chuyện này là cô ta bịa ra cũng chưa biết chừng. Có điều người biết chân tướng chỉ có cô ta, nếu như cô ta không nói thì chỉ sợ anh nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. "

Trương đại quan nhân nói khẽ: "Cái đó cũng chưa chắc!"

Kiều Mộng Viện mắt đẹp chợt lóe sáng: "Có ý gì?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh vẫn có biện pháp khiến cô ta phải nói thật. "

Kiều Mộng Viện nói: "Nghiêm hình bức cung, anh sẽ không nghĩ tới phương pháp sứt sẹo như vậy chứ?"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, hắn đến gần Kiều Mộng Viện hơn một chút. Kiều Mộng Viện lại dịch sang, bị hắn chen cho tới sát sô pha, Kiều Mộng Viện gắt: "Cách em xa chút, cứ nghĩ đến anh và cô ta là trong lòng em liền không thoải mái. "

Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội: "Chuyện này anh là người bị hại, em nên thông cảm cho anh mới đúng. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thông cảm cái đầu anh, nếu như không phải anh chủ động tìm tới cửa thì sao lại trúng bẫy của người ta. "

Trương Dương ôm eo nhỏ của cô ta: "Thời khắc mấu chốt anh vẫn có thể chịu được dụ hoặc. "

"Em sao không nhìn ra nhỉ?"

Trương Dương nói: "Nhưng đối với em thì anh một chút năng lực kiềm chế cũng không có. "

" Tránh ra, đừng chạm vào em. "

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi dối chuyện nói dối là mình mai thai có chút thẹn quá hóa vụng, cô ta cũng không ngờ y thuật của Trương Dương lợi hại tới như vậy, chỉ dựa vào bắt mạch đã nhìn thấu cô ta nói dối, tiến tới bởi vì chuyện này mà sinh ra hoài nghi với tất cả đã phát sinh trong đêm đó, Trương Dương cân nhắc tới mê hồn thuật, nhưng loại người như Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi tính cảnh giác rất cao, chưa chắc đã có thể tìm được thời cơ thích hợp để xuống tay, có điều hắn vẫn nghĩ tới một số biện pháp, hôm ấy khi phong lưu một đêm với Thiệu Minh Phi, trên giường dính không ít vết máu, Thiệu Minh Phi nói là kinh của cô ta. Trương đại quan nhân lúc ấy cũng không hề để ở trong lòng, nhưng về sau phát hiện trên áo sơmi của mình cũng dính một số vết máu, vốn muốn ném cái áo sơmi này đi rồi, nhưng cuối cùng hắn ma xui quỷ khiến thế nào vẫn giữ lại, lúc đó là muốn tạm thời lưu lại kỷ niệm cho một đêm nghiệt duyên này, nhưng không ngờ cuối cùng lại có công dụng.

Coca mà Thiệu Minh Phi từng uống vẫn còn ở bên trong xe. từ trên đó có thể lấy dấu vân tay của cô ta rồi kiểm tra nhiễm sắc thể, cộng thê vết máu trên áo sơmi, Trương đại quan nhân đã có hai vật chứng.

Triệu Quốc Cường tuy rằng không biết mục đích của Trương Dương là gì, nhưng đối với Trương Dương nhờ giúp đỡ thì vẫn rất sảng khoái đáp ứng, biểu hiện của Trương đại quan nhân vô cùng khẩn trương, khi tiến hành đối chiếu thì thằng cha này cũng ở đó.

Kết quả có rất nhanh, chuyên gia kiểm nghiệm cao cấp của khoa giám chứng cầm báo cáo đi ra.

Trương đại quan nhân lao lên trước giật lấy báo cáo, thuật ngữ chuyên nghiệp bên trên hắn nhìn không hiểu gì cả: "Thế này có nghĩ là gì?"

Triệu Quốc Cường lắc đầu, hắn cũng nhìn ra sự khẩn trương của Trương Dương, nhìn lướt qua báo cáo.

Chuyên gia kiểm nghiệm nói: "Hai mẫu này là của hai người khác nhau. "

Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt: "Gì cơ?"

Chuyên gia Kiểm nghiệm lặp lại: "Hai mẫu này tới từ hai người khác nhau, để cẩn thận chúng tôi đã tiến hành kiểm nghiệm tất cả khả năng. Hai mẫu đều thu thập từ nữ tính, nhưng dấu vân tay trên coca và vật lưu lại trên nắp, thuộc cùng một người, vết máu trên áo sơmi thì thuộc người khác, chúng tôi còn phát hiện vật di lưu khác trên áo sơmi?"

Trương đại quan nhân nói: "Thứ gì?"

" Tinh dịch!"

Trương đại quan nhân hận không thể tát vào miệng mình mấy cái, lão tử đây không phải là phạm tiện ư? Không hỏi thêm câu này thì chết à!

Chuyên gia kiểm nghiệm không phát hiện ra sự xấu hổ của Trương Dương, hắn tiếp tục nói: "Tinh dịch và mẫu máu không phải của cùng một người. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm anh không phải là nói thừa ư? Vừa nói máu là của nữ nhân, anh đã thấy nữ nhân có thứ đó bao giờ chưa? Hắn thật sự muốn bịt miệng chuyên gia kiểm nghiệm này lại không cho nói nữa.

Nhưng vị chuyên gia này hiển nhiên là người vô cùng nghiêm cẩn, hắn tiếp tục nói: "Mẫu này chắc là khi nam nữ phát sinh quan hệ lưu lại, căn cứ vào phân tích của chúng tôi đối với mẫu máu, người sở hữu mẫu này chắc là lần đầu. Nói cách khác cô ta là xử nữ. "

Trương đại quan nhân há hốc miệng, trời, thế cũng xét nghiệm ra được à? Nhưng kết quả này không khoa học, Thiệu Minh Phi tuyệt đối không phải. Hơn nữa từ phán đoán của Trương đại quan nhân mà nói, kinh nghiệm trên phương diện này của cô ta rất phong phú, nếu như kết quả của khoa giám chứng không sai, như vậy chuyện này cũng chỉ tồn tại một khả năng, mình và Thiệu Minh Phi vào buổi tối hôm đó không hề phát sinh gì cả, hai người bọn họ hoàn toàn thanh bạch, nhưng chuyện lại càng thêm khó bề phân biệt, máu trên áo sơmi của mình là của ai? Tối hôm đó dưới tình huống mất ý thức, mình rốt cuộc đã chiếm đoạt đêm đầu của hoang hoa khuê nữ nào? Trương đại quan nhân lúc này tâm loạn như ma.

*****

Khi Trương Dương chú ý kết quả xét nghiệm thì Triệu Quốc Cường ở bên cạnh lưu ý biến hóa trên vẻ mặt của thằng cha này. Cái này cũng là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát.

Sau khi Rời khỏi khoa giám chứng, Trương đại quan nhân vẫn lộ ra vẻ không yên lòng, Triệu Quốc Cường vỗ vai hắn, hắn mới hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Cám ơn anh. "

Triệu Quốc Cường nói: "Anh tra thứ này làm gì?"

Trương Dương nói: "Tạm thời giữ bí mật. "

Triệu Quốc Cường trước giờ luôn lão luyện thành thục nói một câu rất hiếm có: "Áo sơmi Đó có phải của anh hay không?"

Trương đại quan nhân ấp úng: "Chuyện này hình như đâu liên quan gì tới anh?"

Triệu Quốc Cường nói: "Có cần tôi tra dấu vân tay không? Trên *** coca có dấu vân tay, có lẽ tôi có thể ở trong kho tin tức tìm được người sở hữu. "

Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không phiền đến anh. Quốc Cường, chuyện này anh cứ coi như chưa phát sinh, tôi đi trước. "

Trương đại quan nhân vội vàng đào tẩu, lái xe của hắn vừa ly khai cục công an thì Bên kia liền nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện: "Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử đến Bắc Cảng, nếu tiện thì anh mau tới Kim Sắc Hải Loan gặp mặt cô ta. "

Trương Dương nói: "Em đi không?"

Kiều Mộng Viện ừ một tiếng: "Không, mệt rồi, em vẫn đang ngủ, đều là tại anh. "

Trương đại quan nhân cười hiểu ý, muốn nói phát hiện vừa rồi với Kiều Mộng Viện, nhưng lời nói đến môi thì đành nuốt vào, chuyện này thôi đừng giải thích, càng giải thích thì càng hồ đồ, rốt cuộc buổi tối hôm đó người lên giường với mình là ai?

Nguyên Hòa Hạnh Tử đội mũ lưỡi trai màu trắng, quần tây màu trắng ngồi trong vườn hoa sân thượng của Kim Sắc Cảng Loan, ánh nắng chính ngọ rất gắt, mọi người phần lớn đều tiến vào dưới ô che nắng, chỉ độc có một mình cô ta ngồi dưới ánh mặt trời, làm bạn với cô ta chỉ có bóng nghiêng dưới chân.

Một đạo thân ảnh che khuất ánh nắng trước mặt cô ta. Nguyên Hòa Hạnh Tử ngẩng đầu lên, nhìn thân hình cao ngất của Trương Dương, tuy rằng mặt hắn ngược sáng, những nụ cười vẫn rất sáng lạn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử thản nhiên cười cười: "Anh sao biết tôi ở đây?" Khi hỏi cô ta đã nghĩ tới nguyên nhân.

Trương Dương ngồi xuống ghế dựa đối diện cô ta: "Đám cán bộ quốc gia như Chúng tôi, khứu giác rất thính, tôi ngửi thấy mùi của cô nên tới. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nhịn được bật cười như chuông bạc, đôi mắt trong suốt như hồ nước nhộn nhạo: "Rất ít có người nói mình như vậy, anh không sợ người khác nói anh là... " Nói còn chưa dứt lời cô ta lại bật cười.

Trương đại quan nhân nhìn miệng cười của cô ta, cả người ngây ra đó.

Nụ cười của Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì ánh mắt của hắn bỗng nhiên thu liễm, cô ta biết Trương Dương vì sao nhìn mình như vậy, cũng không là vì cô ta là vì là vì Cố Giai Đồng.

Trương Dương rất nhanh liền ý thức được sự thất thố của mình, đánh trống lảng cười nói: "Xin lỗi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đối mặt với một người, trong đầu lại nghĩ tới một người, đích xác là chuyện rất không lịch sự. "

Trương đại quan nhân nói: "Cô quan tâm à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm trà chiều thanh tâm thanh nhã: "Quan tâm. "

Bồi bàn mang tới một cốc bạch trà, Trương Dương nhấp ngụm trà, ánh nắng gắt chói khiến mắt hắn phải nheo lại: "Mặt trời độc quá, cô không sợ phơi nắng bị đen à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử đặt chén trà xuống, giọng nói dễ nghe như khay chạm nhau, tựa như chuông gió: "Ánh mặt trời là lễ vật mà tự nhiên ban thưởng cho chúng ta, chúng ta phải biết quý trọng. "

Trương Dương nhìn da thịt trắng nõn cơ hồ có thể ứa ra nước của Nguyên Hòa Hạnh Tử, chậc chậc lấy làm lạ: "Thiên sinh lệ chất, phơi nắng thế nào cũng không đen. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có ý thức được anh bắt đầu lạc đề rồi hay không. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không nhắc nhở tôi thì tôi cơ hồ quên mất chủ đề của chúng ta hôm nay là gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹn nhàng gõ lên ngón trà: "Cảng Phước Long!"

Trương Dương nói: "Anh hiện tại nghĩ sao?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hợp đồng của Tập đoàn của Chúng tôi và quý phương vẫn còn. "

Trương Dương nói: "Tôi không phải là phía chủ động xé bỏ hợp đồng, phu nhân nên biết, là quý phương đề xuất bội ước trước, hơn nữa trong xây dựng bước đầu của các anh không hề nghiêm khắc tuân thủ quy định tương quan trên hợp đồng, rất nhiều chỗ không phù hợp với tiêu chuẩn nghiệm thu của chúng tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa từ lúc đầu tới bây giờ vẫn đều là tôi, ngôn luận nào đó của Nguyên Hòa Thu Trực chỉ có thể đại biểu cho chính hắn, chứ không thể đại biểu cho tập đoàn. Về phần điểm thứ hai mà anh nói, phía xây dựng công trình tuy rằng là chúng tôi, nghiệm thu lại do quý phương phụ trách, nếu không phù hợp với tiêu chuẩn các anh thì vì sao có thể thông qua nghiệm thu? Có lẽ anh không nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên người chúng tôi. "

Trương Dương cầm bạch trà lên uống một ngụm: "Hạnh Tử, con người của tôi không thích quanh co lòng vòng, tôi đối với cô không có bất kỳ thành kiến nào cả, tôi cũng nguyện ý hợp tác tiếp với cô, nhưng trong quá trình hợp tác rất nhiều chuyện đều là ngoài ý liệu, sóng thần lần này đã tạo thành tổn thất nhất định cho cả hai bên chúng ta, là xấu chuyện xấu nhưng đồng thời cũng là chuyện tốt, từ trên ý nghĩa nào đó thì nó đã làm ra một lần kiểm nghiệm, sự thật chứng minh, thiết kế và thi công của tập đoàn Nguyên Hòa cũng không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. "

Trương Dương lại uống ngụm trà rồi nói: "Tuy rằng chúng ta đã đi trên con đường sai lầm cũng may chưa đi quá xa, vẫn còn kịp quay đầu lại. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Ai nên trả giá cho điều này? Chẳng lẽ là chúng tôi ư?"

Trương Dương nói: "Tôi thừa nhận, trong chuyện này hai bên đều có trách nhiệm. "

" Xin lỗi và kiểm điểm cũng không thể bồi thường cho tổn thất mà chúng tôi phải gánh chịu. "

Trương Dương nói: "Cô có yêu cầu gì thì cứ Nói ra, tôi có thể cân nhắc. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi yêu cầu các anh tiếp tục thực hiện hợp đồng. "

Trương Dương lắc đầu: "Chuyện này tôi không làm được. Nguyên Hòa Thu Trực đã chủ động đề xuất giải ước, chúng tôi sau khi trải qua cân nhắc thận trọng thì dã đồng ý. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hắn căn bản không đại biểu được cho tập đoàn! Còn nói cái gì hoan nghênh bên ngoài tới đầu tư, sáng tạo chính sách và điều kiện tiện lợi tốt nhất cho nhà đầu tư, căn bản là nói cho có, thân là bí thư thị ủy, anh không cảm thấy hổ thẹn ư?"

Trương Dương nói: "Quốc gia của Chúng tôi tuy rằng hoan nghênh đầu tư bên ngoài, nhưng không phải không có lựa chọn, Hạnh Tử, có một số lời tôi không muốn nói quá rõ, tập đoàn Nguyên Hòa dựa vào gì mà lập nghiệp, cô chắc rõ hơn tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng: "Dựa theo logic của anh, phàm là người đã phạm sai lầm thì không nên tiếp tục sống trên thế giới này. "

" Thật có lỗi, nước tôi đối với đầu tư ngoại lai có quy định nghiêm khắc, hợp tác giữa chúng ta nhất định không thể tiếp tục. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Nói Chỉ sợ không chỉ là lý do này!"

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng, có rất nhiều lý do, tôi có thể nói với cô là lúc đầu cá nhân tôi có khuynh hướng nghiêng về tập đoàn Tinh Nguyệt? Nếu như không phải ngày đó ngẫu nhiên xảy ra chuyện, người thắng cũng không phải là các cô, tôi có thể nói với cô vào ngày sóng thần xảy ra, chúng tôi phái đội cứu viện tới tổng bộ tập đoàn Nguyên Hòa dể cứu người, nhưng sau khi chúng tôi tới, lại đối mặt với một sát cục mà Ninja phía Nhật bày ra?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử trợn mắt lên.

Trương Dương nói: "Tôi rất muốn tin cô không hề biết gì cả. " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Trong ấn tượng của tôi cô là người thiện lương!"

" Là cô ta chứ không phải tôi!" Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương.

*****

Trương Dương nói: "Cô rất giống cô ta, tuy rằng cô không phải cô ta, nhưng ấn tượng của cô trong lòng tôi cũng rất tốt đẹp. " Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, đứng dậy đi, khi hắn đi, chặn ánh mắt trời trước mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử. Thân ảnh của hắn đã bao trùm cả người Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên từ đáy lòng cảm thấy một loại run rẩy nói không nên lời, cô ta nhanh chóng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh kỳ quái, Trương Dương ở phía sau cô ta, ôm chặt lấy cô ta, hôn môi cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn chặt môi, ép mình phải mở hai mắt, bóng dáng của Trương Dương đã đi xa, nhìn thân ảnh của hắn dưới ánh mặt trời, ánh mắt của cô ta bỗng nhiên đã ươn ướt.

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi lại tới văn phòng của Trương Dương, hôm nay cô ta mặc trang trọng hơn rất nhiều, còn đặc biệt đeo một cái kính vuông gọng đen, dùng để che đi hai mắt như hoa đào của cô ta.

Phó Trường Chinh lần này không chế tạo bất kỳ chướng ngại gì cho cô ta, tự mình dẫn cô ta tới văn phòng của Trương Dương.

Thiệu Minh Phi nhìn nhìn văn phòng cũng có thể nói là xa hoa này, chậc chậc tán dương: "Chẳng trách ai cũng tranh nhau muốn làm quan, làm quan quả nhiên tiêu diêu tự tại. "

Trương đại quan nhân ngồi sau bàn làm việc, khi Thiệu Minh Phi vào hắn vẫn giữ tư thái đang viết. Hắn ngẩng đầu buông bút, giả vờ giả vịt cười cười với Thiệu Minh Phi: "Mời ngồi!" Tay hắn chỉ chỉ vào sô pha ở đằng xa.

Thiệu Minh Phi nhìn sô pha một cái, không dựa theo lời nói của hắn ngồi xuống, mà là vòng tới bên cạnh Trương Dương, hôm nay mùi nước hoa trên người cô ta rất đậm, có điều mùi của loại nước hoa này vô cùng mê người. Cho dù đậm, cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Cái mông với đường cong mê người của Thiệu Minh Phi đặt lên cạnh bàn làm việc của Trương Dương, nói khẽ: "Em thích ngồi gần anh cơ. "

Trương đại quan nhân nói: "Tình huống hiện tại cô hình như không thích hợp bò cao trên thấp. "

Thiệu Minh Phi bật cười khanh khách: "Anh quan tâm em hay là quan tâm... " Cô ta kéo tay Trương Dương đặt lên bụng mình.

Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm thấy sự mềm nhẵn của da thịt bụng cô ta, đổi thành bình thường, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, tiện nghi này không chiếm thì phí, nhưng từ sau khi biết Thiệu Minh Phi hạ âm mưu. Trương đại quan nhân đối mặt nữ tử mặt như hoa đào tâm như rắn rết này thì rất chán ghét. Nhưng hắn không vạch trần cô ta quá sớm, nói khẽ: "Cô định làm gì?"

Thiệu Minh Phi biết rõ còn cố hỏi: "Định là gì là định làm gì? Anh nói chuyện sao không đầu không đuôi thế?"

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng cô ta: "Chuyện này cô đã nghĩ kỹ chưa?" Hắn nặn ra vẻ mặt cực kỳ rối rắm.

Trương đại quan nhân càng rối rắm thì trong lòng Thiệu Minh Phi càng cao hứng, cô ta cho rằng mục đích của mình cũng sắp đạt được rồi, ôn nhu nói: "Chưa, tối hôm qua phản ứng mạnh quá, em nôn hai lần. "

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ta thì thiếu chút nữa ói ra, Trương Dương nói: "Minh Phi, tôi muốn thương lượng chuyện này với cô. "

Thiệu Minh Phi nói: "Nói đi, giữa chúng ta không có gì khó nói cả. "

Trương Dương nói: "Cô thấy, tình huống hiện tại của tôi khá phức tạp, có thể... "

Thiệu Minh Phi nói: "Anh muốn em bỏ đứa bé này. "

Trương đại quan nhân nhếch miệng: "Thật ra tôi cũng biết thế với cô là không công bằng, nhưng... "

Mày liễu của Thiệu Minh Phi dựng thẳng lên, nói: "Phì! Anh còn tính người không?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi... "

Thiệu Minh Phi nói: "Tôi nhìn lầm anh rồi. Anh căn bản chính là nam nhân không dám nhận! Không, anh căn bản không phải là nam nhân!"

Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ: "Minh Phi, chuyện này nếu như truyền ra. Tôi coi như xong, cô có điều kiện gì, tôi đều có thể đáp ứng, nhưng đứa nhỏ này thì không thể giữ lại. "

Thiệu Minh Phi lạnh lùng nhìn Trương Dương, giống như lần đầu quen hắn, Trương đại quan nhân biết cô ta đang diễn trò, thật ra chính hắn cũng chẳng phải đang diễn trò ư. Trương đại quan nhân vươn tay như muốn cầm tay Thiệu Minh Phi, Thiệu Minh Phi hất tay hắn ra, đứng dậy nói: "Trương Dương, anh nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay cho tôi. "

Trương Dương nói: "chúng ta không thể ở bên nhau, tôi đối với cô căn bản không có loại tình cảm này. "

Thiệu Minh Phi nói: "Trương Dương, anh chắc không hiểu tôi rôi, muội con người của tôi tuy rằng rất ham chơi, nhưng tôi làm việc rất nghiêm túc, có một số việc tôi nếu đã nhận chuẩn thì không ai thay đổi được cả. "

Trương Dương nói: "Cô có điều kiện gì, nói ra nghe thử đi. " Thằng cha này rất có ý tứ xé rách da mặt.

Thiệu Minh Phi nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi tôi sẽ liên lạc với anh. " Cô ta tựa hồ có chút tức giận, bước nhanh ra ngoài, khi rời khỏi văn phòng của Trương Dương thì vừa hay gặp Kiều Mộng Viện tới tìm Trương Dương.

Ánh mắt nhìn đối phương với Hai người cũng không có bất kỳ thành phần hữu hảo nào, Thiệu Minh Phi cố ý sửa lại mái tóc, ưỡn cao ngực, rồi mới ngạo mạn đi qua bên cạnh Kiều Mộng Viện.

Khóe môi Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ khinh miệt, tới văn phòng của Trương Dương, nhìn hắn tức giận nói: "Xem ra hai người không hề thiếu lời muốn nói nhỉ. "

Trương đại quan nhân cười cười đứng dậy, tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, vươn tay ra ôm eo cô ta.

Kiều Mộng Viện gắt: "Nơi này là văn phòng, chú ý ảnh hưởng một chút. "

Trương Dương vẫn cường hành ôm cô ta vào trong lòng, ghé vào tai cô ta rồi nói: "Cô ta cứ từng bước ép sát anh, luôn miệng tuyên bố mình mang thai, mục đích chính là làm loạn trận cước của anh, anh thấy cô ta cũng sắp đề xuất điều kiện rồi. "

Kiều Mộng Viện không nhịn được liền nói mát: "Một ngày vợ chồng trăm ngàn ân, cho dù cô ta mang thai là giả, dù sao hai người cũng từng có tình duyên, làm việc cũng không thể quá tuyệt tình được. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm anh và cô ta làm gì có tình duyên gì, cười nói: "Một ngày đầu thể nào so sánh được với trăm ngày của chúng ta. "

Kiều Mộng Viện đỏ mặt đẩy hắn ra: "Cút, anh đem em so sánh với cô ta à!"

Trương đại quan nhân nhìn ra cô ta đã có chút tức giận, thế mới biết đã vô tình chạm phải vảy ngược của Kiều Mộng Viện, vội vàng làm dịu: "Anh nói hưu nói vượn, em đừng nghĩ sai, cái đó, anh và cô ta không có gì cả, à mà em tìm anh có việc gì?"

Cơn giận của Kiều Mộng Viện vẫn chưa hết: "Tìm anh đương nhiên là vì việc công rồi!"

Trương Dương nhìn đồng hồ rồi nói: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện. "

Kiều Mộng Viện đẩy hắn ngồi lại xuống ghế: "Bàn việc công thì cứ ở đây. "

Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười: "Anh sao phát hiện em hiện tại đề phòng anh như đề phòng trộm ý nhỉ?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Không phải phòng trộm mà là phòng sói. "

Trương Dương gật đầu: "Ở trước mặt em anh chính là một con sói, sói như ý lang quân. "

Kiều Mộng Viện nói: "Nói chính sự đi, chuyện của cảng Phước Long anh rốt cuộc tính thế nào?"

Trương Dương: "Nói Giải quyết việc chung thôi, tập đoàn Nguyên Hòa khẳng định là bị loại, anh đã nói rõ với Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi. "

Kiều Mộng Viện nói: " tập đoàn Nguyên Hòa sẽ không cam tâm chịu thiệt nhiều vậy đâu. "

Trương Dương nói: "Vấn đề Nguyên tắc, một bước cũng không nhường. "

Kiều Mộng Viện: "Nói Đó chính là nói thôi, trước mắt người có thể nhập vây chỉ còn lại hai đại tập đoàn Tinh Nguyệt và Đỉnh Thiên. "

Trương Dương nói: "Em thấy thực lực của anh mạnh hơn. "

Kiều Mộng Viện nói: "Công bình mà nói thì hai bên đều như nhau, tài lực của Tinh Nguyệt hùng hậu hơn, nhưng dù sao cũng là công ty ngoại quốc, Đỉnh Thiên là xí nghiệp Hongkong, trước mắt mà nói thì hai bên đều biểu hiện ra thành ý khá lớn, ở phương diện tình cảm cá nhân thì anh và Tinh Nguyệt thân hơn, nhưng phía bí thư Thường hình như gần với Đỉnh Thiên hơn. "

Trương Dương nói: "Đấu thầu Công khai, ai có thành ý hơn, phương án của ai tốt hơn thì dùng người đó. "

Kiều Mộng Viện nói: "Có chuyện em phải nhắc nhở anh, tuy rằng anh không đồng ý tiếp tục hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa, nhưng hiện tại chỉ là ý nguyện đơn phương của anh. "

" Nguyên Hòa Thu Trực đã tuyên bố hủy hợp đồng với chúng ta trước. "

Kiều Mộng Viện: "Nói Hắn không phải pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa, lời nói của hắn không có hiệu quả, nếu như muốn thuận lợi giải quyết chuyện này, phải được Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu. "

Trương Dương nói: "Anh nghe nói tập đoàn Nguyên Hòa không lâu trước xảy ra một lần phân tranh nội bộ, xem ra Nguyên Hòa Hạnh Tử đã dẹp yên chuyện này này. "

Kiều Mộng Viện: "Nói thái độ Của cô ta rất quan trọng, nếu như cô ta không đồng ý chính thức hủy bỏ thì như vậy chuyện này sẽ trở nên rất phiền toái, trên pháp luật chúng tôi không thể tiến hành công tác đấu thầu chính thức cảng Phước Long được. "

Trương Dương nói: "Sao? Cảng Phước Long là địa phương của Tân Hải, anh đấu thầu trước tiên còn phải trưng cầu sự đồng ý của người Nhật Bản à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Không phải trưng cầu sự đồng ý của bọn họ mà là trên trình tự thì nên làm như vậy. "

Hai tay Trương Dương chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Xem ra anh vẫn phải nói chuyện tử tế với cô ta. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra trong xử lý vấn đề này, em cho rằng anh không nên quá mức cường ngạnh, vứt bỏ bối cảnh của tập đoàn Nguyên Hòa không nói, lúc trước bọn họ là thông qua thủ tục hợp pháp đấu thầu thành công, trong trận sóng thần này bọn họ cũng quả thực bị tổn thất, nếu như chúng ta chỉ muốn bắt họ gánh vác tất cả tổn thất thì như vậy bọn họ hiển nhiên không thể chấp nhận. "

"Em là nói anh nên nhượng bộ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nhượng bộ một chút cũng nên, tuy rằng anh nói vấn đề nguyên tắc thì một bước cũng không nhường, nhưng trong vấn đề cảng Phước Long không phải là một vấn đề chính trị đơn thuần, nhân tố thương nghiệp trong đó chiếm tuyệt đại bộ phân, cho nên nên xử lý chuyện này theo quy tắc trong thương nghiệp. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh vốn không biết gì về thương nghiệp, em bảo anh nên làm như thế nào?"

Kiều Mộng Viện ghé vào tai hắn thấp giọng nói ý tưởng của mình.

Trương đại quan nhân liên tục gật đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)