Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1209

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1209: Lại vào kinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương chủ động hẹn gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn ước định địa điểm gặp mặt ở làng chài hải đảo Tân Hải. Nguyên Hòa Hạnh Tử vui vẻ đáp ứng lời mời, tới phòng hẹn, nhìn thấy rượu ngon món ngon trên bàn, không khỏi cười nói: "Hạ lễ tất có sở cầu, bí thư Trương hôm nay hẹn tôi tới là vì có mục đích gì?"

Trương Dương cười nói: "Nam nhân mời nữ nhân ăn cơm, động cơ đơn giản chỉ có hai cái, một là cầu hai là cầu sắc. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Hai thứ mà anh muốn tôi đều không có!"

Trương Dương rất thân sĩ kéo ghế cho cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống đối diện cô ta, mỉm cười nói: "Chuyện của cảng Phước Long cân nhắc thế nào rồi?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đám quan viên Các anh trở mặt đúng là nhanh thật, ngày hôm qua còn là trời u ám, hôm nay đã trở nên sáng lạn như ánh mặt trời. "

Trương Dương cười nói: "Nếu như không phải vì việc công thì tôi lúc nào gặp cô cũng sáng lạn như ánh mặt trời. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cho hắn hai chữ đánh giá: "Dối trá!"

Trương Dương cầm rượu ngũ lương trên bàn lêm rót cho Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi bắt đầu hối hận vì đến ăn bữa cơm này. "

Trương Dương nói: "Giữa Bằng hữu ăn cơm không có gì, chúng ta hôm nay nói tình bạn là chính, bàn nghiệp vụ là phụ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hay là trước tiên bàn cho rõ đã. "

Trương Dương cầm chén rượu lên chạm với Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người cùng cạn chén này, Trương Dương nói: "Các cô làm ăn chú ý mua bán không thành còn nhân nghĩa, nếu mọi người không hợp tác được, hay là hảo hợp hảo tán, ý của cô thế nào. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: "Ngày hôm qua sau khi nói chuyện với anh, tôi đã cân nhắc kỹ rồi, quả thực nếu hợp tác của chúng ta đã xuất hiện vấn đề, nếu như cưỡng cầu tiếp cũng không hay, về sau tất sẽ không ngừng va chạm. "

Trương Dương nói: "Quả thực là như vậy. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhưng cứ như vậy rời khỏi Tân Hải. Đầu tư của Chúng tôi, cố gắng trước đó của chúng tôi chẳng phải là tất cả uổng phí ư, chúng tôi chịu nhiều tổn thất như vậy? Thân là chủ tịch, tôi nên ăn nói thế nào với nhân viên và cổ đông của tập đoàn. "

Trương đại quan nhân dựa theo chỉ điểm của Kiều Mộng Viện, nói: "Chuyện này tôi cũng cân nhắc rồi, có lẽ chúng ta có thể tìm ra một biện pháp trung hòa. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh đã coi tôi là bằng hữu, tôi cũng không giấu gì anh, trước mắt tiếng nghi ngờ trong nội bộ tập đoàn đối với tôi rất nhiều, rất nhiều người đều đang làm văn trong chuyện đầu tư vào cảng Phước Long, cho rằng quyết sách này của tôi là sai lầm, Lần này quay lại Trung Quốc, tôi vốn ôm ý niệm phải làm rõ hạng mục này, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến những kẻ nghi ngờ tôi phải câm miệng. " Nói tới đây, cô ta tạm dừng một chút, trong ánh mắt lộ ra vài phần thầm oán: "Đáng tiếc quý phương không tín nhiệm tôi, Ở các phương diện tiến hành bài xích tập đoàn Nguyên Hòa. "

Trương Dương nói: "Không phải là bài xích, mà là mọi người cũng không thích hợp tiếp tục hợp tác nữa, có một số việc miễn cưỡng là không nên. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Muốn tôi vứt bỏ cảng Phước Long thì rất đơn giản, tôi đã bước đầu kiểm kê tổng ngạch đầu tư trước mắt của tập đoàn, bỏ đi phần tài chính có khả năng sinh lợi không tính, chúng tôi trong công trình sơ sơ trước sau tổng cộng đã đầu nhập một triệu đôla, anh nếu như muốn xé bỏ hợp đồng. Một lần nữa nắm lại quyền chi phối cảng Phước Long, xin mời anh gửi khoản tiền này vào trong tài khoản của chúng tôi, biểu hiện ra thành ý của anh. "

Trương đại quan nhân nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta có câu nói không sai, cô ta là Nguyên Hòa Hạnh Tử chứ không phải là Cố Giai Đồng, cái cô ta bảo vệ là lợi ích của tập đoàn Nguyên Hòa, giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ nhân tình gì để nói. Trương Dương nói: "Một triệu đôla ư? Giật tiền à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Làm ăn chính là cò kè mặc cả, tôi muốn một triệu. Anh có thể mặc cả. "

Trương Dương:: "Một ngàn vạn... "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Không được!"

Trương đại quan nhân bổ sung: "Nhân dân tệ, nhiều hơn một xu cũng không được!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Anh thật đúng là một kẻ vắt cổ chày ra nước!"

Trương đại quan nhân nói: "Đối với cô là con tốt đấy. Đối với người khác thì tôi là là một con gà trống nước đường, cô đừng hòng nhổ được một sợi lông nào từ trên người tôi xuống, tôi còn muốn giật lại mấy cái trên người cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút phẫn nộ nhìn hắn: "Có phải cảm thấy mình rất uy phong, rất thông minh hay không, cảm thấy mình là quan địa phương của nơi này thì có thể nắm trong tay tất cả?"

Trương đại quan nhân nói: "Đối với cô tôi đã biểu hiện ra đủ thành ý rồi, đổi thành người khác thì một xu cũng đừng hòng!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nói cũng tuyệt tình thật!"

Trương Dương nói: "Tôi trước giờ đều là nói được thì làm được!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhắc nhở anh một chuyện, tôi có thể giao tất cả những gì hiện tại đang có cho người khác. "

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, điểm này hắn cũng không ngờ tới. Nhưng hắn lập tức lại nói: "Cô chớ quên cảng Phước Long là của Tân Hải, tôi không gật đầu thì đừng ai hòng tiếp nhận được công trình này. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Con người anh, trước giờ cũng đều không hiểu đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Tân Hải có một số việc anh định đoạt được, nhưng còn có rất nhiều việc anh không quyết định được đâu. " Cô ta buông chén rượu rồi nói: "Tám ngàn vạn đôla, đây là điểm mấu chốt của tôi, nếu như anh không đồng ý thì khoản tiền này tôi hoàn toàn có thể có được từ tay người khác. "

Trương Dương nói: "Kẻ ngốc mới đi nhận cục diện rối rắm mà các cô để lại. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Nói trên đời kẻ ngốc nhiều hơn người thông minh rất nhiều. " Cô ta nhìn Trương Dương một cách ý vị thâm trường rồi lại nói: "Ngày mai tôi sẽ tới kinh thành, tôi đã bàn xong bước đầu với tập đoàn Đỉnh Thiên rồi, chuyển nhượng tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Nguyên Hòa ở Trung Quốc cho bọn họ. "

" Gì cơ?"

" Anh đừng ngạc nhiên, là anh giúp tôi hạ quyết tâm, quyết định tiến hành điều chỉnh toàn diện chiến lược tương lai đối với tập đoàn, vứt bỏ thị trường Trung Quốc. "

Trương đại quan nhân nói: "Không có sự đồng ý của tôi, cô hình như không thể quyết định được chuyển nhượng nghiệp vụ của cảng Phước Long. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cảng Phước Long chỉ là một bộ phận đầu tư ở Trung Quốc của tập đoàn Nguyên Hòa, tôi cũng chỉ là chuyển nhượng tài sản công ty của chúng tôi, cái đó và không liên can tới anh, về phần các anh về sau có thể hợp tác với Đỉnh Thiên hay không thì đó là vấn đề của các anh, tôi lười chẳng buồn hỏi, hiện tại cái tôi chú ý nhất chính là ai có thể giúp tôi hạ thấp tổn thất của công ty trong phạm vi ít nhất, anh hiển nhiên thiếu thành ý ở phương diện này. "

Trương Dương nói: "đúng là thương nhân xuất sắc!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe ra thành phần trào phúng trong giọng nói của hắn, mỉm cười nói: "Cho nên, tôi vẫn nhắc nhở anh, đừng thử làm bằng hữu với thương nhân, trong mắt thương nhân không có tình cảm đâu. " Cô ta rót đầy chén trước mặt mình, một ngụm uống cạn, sắc mặt có chút ửng hồng, khiến cho người ta cảm thấy cô ta hơi say.

*****

Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng lên: "Vỏ bọc đường đã thử rồi, đạn pháo thì tự anh giữ lại mà hưởng thụ. "

Trương đại quan nhân nhìn bóng dángcủa Nguyên Hòa Hạnh Tử, không khỏi bật cười, hắn cũng không rõ mình vì sao lại muốn cười, theo lý thì hắn nên chán nản mới đúng.

Rời khỏi làng chài hải đảo, Trương Dương tới hội quản ủy khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nói với Thường Hải Thiên quyết định của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Thường Hải Thiên nghe hắn nói thì cười bảo: "Chuyện này đối với chúng ta hình như cũng không có tổn thất gì, cho dù Đỉnh Thiên giành được tài sản của bọn họ thì anh không đồng ý thì bọn họ cũng chịu không lấy được hạng mục cảng Phước Long. "

Trương Dương nói: "Đỉnh Thiên và Tinh Nguyệt Tinh Nguyệt rốt cuộc nghiêng về bên nào?"

Thường Hải Thiên nói: "Tất nhiên là Tinh Nguyệt, ở phương diện xây dựng cảng thì kinh nghiệm của Tinh Nguyệt phong phú hơn xa so với Đỉnh Thiên. "

Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy Đỉnh Thiên nhắm vào cảng Phước Long không phải chủ ý của Lương Kì Hữu, rất có thể là con rể hắn An Đạt Văn ở sau lưng giựt giây. "

Thường Hải Thiên nói: "Anh không muốn Đỉnh Thiên trúng thầu. "

Trương đại quan nhân không giấu diếm suy nghĩ của hắn, gật đầu nói: "Tôi luôn cảm thấy Đỉnh Thiên có mục đích khác. "

Thường Hải Thiên nói: "Cuối cùng chọn ai không phải là anh vỗ bàn định án ư?"

Trương Dương cười cười, đúng lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn nhìn nhìn số điện thoại, là bí thư thị ủy Thường Lăng Không, vội vàng bắt máy, cung kính nói: "Bí thư Thường tìm tôi có việc à?"

Thường Lăng Không nói: "Trương Dương, anh và tập đoàn Nguyên Hòa bàn bạc thế nào rồi?"

Trương Dương nghĩ thầm trên đời này chuyện đúng là khéo thật, đang nói chuyện này thì bí thư thị ủy liền gọi điện thoại tới. Hắn không lập tức nói với Thường Lăng Không tình hình cụ thể mà là bảo: "Đang bàn. "

Thường Lăng Không nói: "Vừa mới nhận được điện thoại của phía bộ ngoại giao, có người thông qua đại sứ quán phía Nhật khiếu nại, nói chúng ta xâm hại lợi ích của ngoại thương. "

Trương Dương cười nói: "Loại khiếu nại này cũng không phải là lần đầu, kệ nó, thích khiếu thì khiếu. "

Thường Lăng Không nói: "Lần này thì khác, bộ trưởng ngoại giao tự mình gọi điện thoại tới, bắt chúng ta trong vòng 3 ngày phải giải thích, giải thích trực tiếp, tôi đã bảo thị trưởng Liêu tự mình tới kinh thành một chuyến, chuyện này do anh dựng lên, anh đi theo cùng đi. "

Trương Dương nói: "Là tôi dựng lên ư? Người ta chỉ tên nói họ kiện tôi à?"

Thường Lăng Không nói: "Anh đừng nói lời vô nghĩa với tôi, dù sao lần này anh cũng phải giải quyết chuyện này, chuyện này hiện tại bị ném cho không ít truyền thông rồi, một đám như sói đói nhìn chằm chằm, chuẩn bị lấy chuyện này ra làm văn, việc cấp bách của Bắc Cảng chúng ta là chiêu thương, chứ không phải đuổi ngoại thương khỏi nơi này. "

Trương Dương nói: "Bí thư Thường, chuyện này tôi bị oan. "

" Biết anh oan rồi, nhưng ai bảo anh là đảng viên ai bảo anh là cán bộ quốc gia? Oan cũng phải chịu!"

Trương Dương nói: "Tôi chuẩn bị đây, tranh thủ xử lý tốt chuyện này. "

Thường Lăng Không nói: "Thế mới đúng, tôi biết trong các cán bộ trẻ tuổi thì giác ngộ của anh là cao nhất. "

Trương đại quan nhân nói: "Bí thư Thường, ngài cũng đừng đẩy tôi lên cao quá, gần đây tôi lúc nào cũng ở trên cao, áp lực rất lớn. "

"Cao đến mấy cũng không sợ, chỉ cần không phải đội nón xanh là được!" Thường Lăng Không rất ít khi nói đùa.

Trương đại quan nhân cười ha ha hai tiếng.

Thường Lăng Không nói: "Đúng rồi, lần này Lăng Phong bọn họ cũng đi cùng đó. "

Trương Dương nói: "Gì cơ?"

Thường Lăng Không nói: "Bọn họ mang tro cốt của Chương Bích Quân trở lại kinh thành trở lại kinh thành an táng. "

Có lẽ là để tránh người khác kiêng kị, Thường Lăng Phong và thương vụ không đi xe thương vụ Mercedes của chính phủ thành phố Bắc Cảng, mặc dù không gian bên trong xe rất lớn, bọn họ vẫn lái một chiếc Nissan màu đen đi theo sau xe thương vụ.

Tuy rằng là cùng đi, nhưng trên đường bọn họ không hề trao đổi với xe trước, buổi trưa khi ăn cơm ở khu phục vụ, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung cũng chỉ ăn ở trong xe.

Trương đại quan nhân vốn định tới chào hỏi, nhưng nhìn thấy bọn họ không có ý tới, vì thế cũng lời tới làm bóng đèn.

Liêu Bác Sinh cầm một cái chén giữ ấm tới, uống mấy ngụm trà. Lá trà ngâm lâu, mùi quá nồng, mất đi sự tươi mát vốn có.

Trương Dương tới bên cạnh hắn nói: "Thị trưởng Liêu, ăn cơm đi!"

Liêu Bác Sinh lắc đầu: "Không ăn, dạ dày tôi có chút không khỏe, các anh cứ ăn đi. "

Lái xe tiểu Viên từ dạo qua một vòng trong nhà ăn, trở lại bên cạnh bọn họ, nói: "Chất lượng Đồ ăn đúng là phế vật, chẳng khác gì cám lợn. "

Trương đại quan nhân không nhịn được lườm hắn một cái, hắn nói như vậy, Trương đại quan nhân vốn định ăn nhưng giờ không thể ăn nữa rồi, nếu đi ăn thì chẳng phải là thành lợn ư?

Liêu Bác Sinh cũng không khỏi cười cười trách cứ: "Tiểu Viên, sao lại nói vậy?"

Tiểu Viên lúc này mới nghĩ ra, cười ngượng ngùng. "

Trương Dương nói: "Tôi đi ăn mì úp vậy. "

Tiểu Viên tuy rằng đã nói sai, nhưng hắn cũng là người rất có tầm mắt, trên thực tế có thể cho lái xe có thể cho lãnh đạo, phương diện này không thể nào kém được, hắn ân cần nói: "Bí thư Trương, ngài nghỉ ngơi đi, tôi đi úp mì cho ngài, Khang sư phó hay là Thống Nhất? Có cho ớt không?"

Trương Dương nói: "Thế nào cũng được, lấp đầy cái bụng là được. "

Tiểu Viên vội vàng đi úp mỳ.

Liêu Bác Sinh nhìn Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung ở xa xa, nói khẽ: "Bọn họ cũng xứng đôi thật. "

Trương Dương nói: "Kể ra thì tôi chính là bà mai đó. "

Liêu Bác Sinh cười ha ha, nói: "Làm mai mối là chuyện tốt. " Hắn nhớ tới một chuyện, dặn dò: "Chờ tới ngày hạ táng chủ nhiệm Chương, chúng ta cùng nhau tới hiếng vòng hoa. " Liêu Bác Sinh và Chương Bích Quân không có kết giao gì, hắn sở dĩ nói như vậy cũng là vì Thường Lăng Không.

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi thấy hay là thôi đi, vị chủ nhiệm Chương này trước mắt đang bị Quốc An điều tra, chúng ta cũng đừng dính vào cho thêm phiền. "

Liêu Bác Sinh vừa nghe vậy thì không khỏi cười khổ nói: "Tôi thực sự là không rõ tình huống, đã không tiện thì thôi vậy. "

Hai người đang nói chuyện thì lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cãi vã, bọn họ cũng không phải là loại người tò mò, liếc mắt nhìn nhau, cũng không có ý đi tới, nhưng rất nhanh bên kia liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhìn thấy một người mặt đầy máu chạy về phía bọn họ, phía sau có bốn gã nam tử cường tráng đuổi theo.

Tiểu Viên vẫn chưa chạy về tới bên cạnh bọn họ thì đã bị một người phía sau vượt qua, một cước đá ngã xuống đất, bốn gã nam tử như lang như hổ lao lên, tay đấm chân đá tiểu Viên một trận.

Trương đại quan nhân vừa thấy vậy thì bực lắm, đánh chó phải ngó mặt chủ, con mẹ nó thế này thì còn vương pháp không? Hắn la fng thứ nhất chạy tới chỉ vào đám người đó nói: "Tất cả dừng tay cho tôi!"

Giọng nói của Trương đại quan nhân tuy rằng rất to, nhưng sức uy hiếp lại không được tốt lắm, bốn gã nam tử đó căn bản không quan tâm tới hắn, vẫn đấm đá tiểu Viên.

Trương Dương phát hỏa rồi, hắn bước nhanh tới muốn ngăn cản đám người này, nhưng bốn gã nam tử đó hiển nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường, một người trong đó ngẩng đầu cảnh giác nhìn Trương Dương, buông tiểu Viên ra, bước nhanh tới.

*****

Trương Dương nói: "Dừng tay!"

Nam tử đó không nói tiếng nào, vung quyền đám vào mặt hắn.

Trương đại quan nhân trong lòng tức lắm, con mẹ nó, tao chọc giận gì mày à? Ra tay là muốn đả thương người ta? Trương Dương vươn tay tóm mạch của nam tử đó, không ngờ nam tử đó nhìn ra ý đồ của hắn, quyền đầu rụt về phía sau, đùi phải nâng lên, đá vào hạ của Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhìn ra, người trước mặt là người luyện công phu. Nhưng loại công phu này ở trong mắt Trương đại quan nhân thì căn bản không chịu nổi một kích, thân thể hắn tiếp tục lao lên, chân trái sải bước về phía trước thêm một bước, vừa hay ngăn cản một cước đó của đối phương, chân phải tiếp tục bước lên, vai phải trầm xuống, va chạm với thân thể của đối phương, chiêu này gọi là cứng đối cứng.

Đối phương chỉ cảm thấy cả người giống như đánh vào một bức tường đồng vách sắt, thét lớn một tiếng, thất tha thất thểu thối lui về phía sau.

Trương đại quan nhân bước nhanh theo, tát thẳng vào mặt người đó, lẽ ra với võ công của Trương đại quan nhân thì không nên chọn dùng cách ra tay như vậy, chiêu này hơi có chút vị đạo vương bát quyền, thoạt nhìn cực kỳ bất nhã, năm ngón tay của Trương đại quan nhân vả lên mặt đối phương, khiến cho thằng cha này vẻ mặt nở hoa.

Trương đại quan nhân căm tức đám người này vây công lái xe tiểu Viên, cho nên cũng lưu lại thể diện cho bọn họ, hôm nay cho mấy thằng chúng mày phải thấy máu.

Một cái tát đánh bay một hán tử, đã kinh động tới ba người còn lại, bọn họ thôi đánh tiểu Viên mà xúm tới chỗ Trương Dương.

Trương đại quan nhân hừ lạnh: "Muốn chết!" Hắn khởi động tốc độ cực nhanh, ba người này vẫn chưa hình thành thế vây công thì chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chớp lên, sau đó liền nghe thấy mấy tiếng bốp bốp, tiếp theo cảm thấy trên mặt đau rát, cả đám trên mặt đều in hình bàn tay, máu miệng máu mũi đầm đìa, thật đáng buồn là bọn họ không ngờ không thấy rõ đối phương ra tay, lúc này đã đầu óc quay cuồng.

Không quay cuồng mới lạ, Trương đại quan nhân ra tay chưa từng hàm hồ.

Một gã sĩ quan từ bên cạnh đi tới, hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương, tay phải đặt lên súng bên hông.

Trương đại quan nhân nhận được người trước mắt, con thứ hai của Tần Hồng Giang Tần Chấn Đường! Kể ra thì Trương Dương và hắn cũng được cho là oán hận chất chứa đã lâu, bởi vì chuyện của Tần Manh Manh đã sớm khiến cho hai người thế như nước với lửa.

Trương Dương nheo mắt lại nhìn Tần Chấn Đường, chỉ cần Tần Chấn Đường dám có gan rút súng, hôm nay dù sau này gặp phiền phức cũng phải đấm cho gã gẫy hết răng.

Tần Chấn Đường nhìn Trương Dương, bên trong hai mắt như phun lửa, bốn gã tráng hán đó tất cả là thủ hạ của hắn.

Tiểu Viên mặt đầy máu chạy đến phía sau Trương Dương trốn, lúc này Liêu Bác Sinh cũng chạy tới, lớn tiếng nói: "Mọi người bình tĩnh một chút!"

Tiểu Viên ôm miệng mũi nói: "Bọn họ không phân rõ phải trái, đẩy tôi sang một bên còn đánh người. "

Một gã hán tử mặt đầy máu nói: "Đánh mày còn là nhẹ đó, ai bảo mày nói năng lỗ mãng. "

Trương đại quan nhân tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng có thể đoán được hai bên cũng không phải là hạng tử tế gì. Bốn gã tráng hán tất cả là quân nhân, bọn họ vừa rồi ở nồi hơi bên kia đã xảy ra xung đột với tiểu Viên cũng đi lấy nước sôi, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng thái độ của bốn gã quân nhân bốn gã thật sự là có chút mãnh liệt, tiểu Viên cũng không phải hạng hiền lành, nói năng bỗ bã quen rồi, kết quả xảy ra xung đột, hai bên đánh nhau. Nói thật ra thì tiểu Viên ngay từ đầu đã bị vây công, cho tới lúc Trương đại quan nhân xuất hiện tình trạng này mới được triệt để xoay chuyển.

Liêu Bác Sinh nhìn thấy mặt tiểu Viên đầy máu thì trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận, nhưng hắn dù sao cũng đi trên sĩ đồ nhiều năm rồi, người nào cũng gặp rồi, hơn nữa nơi này đã gần kinh thành, ai biết được đối phương có lai lịch gì, có điều từ quân hàm sĩ quan của người này cho thấy cấp bậc cũng không thấp, còn trẻ tuổi đã lên tới cấp bậc thượng tá, sau lưng khẳng định có người nâng đỡ.

Liêu Bác Sinh nói: "Có mâu thuẫn thì có thể nói rõ, không nhất định phải đánh nhau. "

Trương Dương gật đầu nói: "Tần Chấn Đường, người của anh đánh lái xe của chúng tôi, chuyện này xử lý như thế nào?"

Tần Chấn Đường nói: "Cùng lắm thì đi kiện đi!"

Liêu Bác Sinh tiến lên vỗ vỗ vai Trương Dương: "Thôi, dù sao mọi người cũng chỉ bị thương ngoài da thôi. "

Tần Chấn Đường nói: "Không ngờ chúng ta thật đúng là hữu duyên. "

Trương Dương nói: "Không phải oan gia không đụng dầu, chúng ta đây gọi là hiệp lộ tương phùng. "

Tần Chấn Đường oán hận gật đầu: "Chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ. " Hắn suất lĩnh bốn gã thủ hạ rời đi, Trương Dương cũng không có ý ngăn cản họ.

Đợi cho đám kia người đi rồi, Liêu Bác Sinh mới thấp giọng hỏi: "Tên quân nhân trẻ tuổi kia là ai?"

Trương Dương nói: "Con trai Tần Hồng Giang, Tần Chấn Đường. "

Liêu Bác Sinh tuy rằng không phải người trong quân, nhưng tên của Tần Hồng Giang cũng không xa lạ gì với hắn, với địa vị trước mắt của Liêu Bác Sinh, Tần Hồng Giang là tồn tại mà hắn không thể trêu vào, Liêu Bác Sinh nói: "Người thanh niên này có chút kiêu ngạo. "

Trương đại quan nhân nói: "Ừm. "

Tiểu Viên sau khi nghe thân phận của nói đối phương thì không hé răng, hôm nay sao lại ăn đòn thì trong lòng hắn minh bạch nhất, vừa rồi cái miệng của hắn đúng là đã chọc người ta.

Trường phong ba Trên đường này khiến Liêu Bác Sinh có chút mất vui, buổi chiều bọn họ tới ban trú kinh Bình Hải, sở dĩ lựa chọn ban trú kinh Bình Hải chứ không lựa chọn ban trú kinh Bắc Cảng là có nguyên nhân. Liêu Bác Sinh đến Bắc Cảng chưa lâu, quen thuộc với quan viên Bình Hải hơn, còn có một nguyên nhân quan trọng, phó chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Hồng Vệ Đông là bạn học cũ của hắn. Liêu Bác Sinh trước khi tới kinh thành đã liên lạc với hắn, Hồng Vệ Đông kiên trì muốn Liêu Bác Sinh tới khách sạn Thanh Giang ở.

Thịnh tình không thể chối từ, Liêu Bác Sinh cuối cùng vẫn quyết định tới bên này ở, Trương Dương cũng rất quen thuộc với ban trú kinh Bình Hải. Sau khi Tiến vào kinh thành, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung liền tách ra, trước khi đi, Trương Dương dặn Thường Lăng Phong, chờ ngày Chương Bích Quân hạ thổ thì gọi điện thoại cho hắn, hắn muốn tới bái tế một chút, thật tình mà nói thì Trương đại quan nhân bái tế là giả, muốn xem hôm ấy rốt cuộc có người nào tới, phát sinh tình trạng gì mới là thật.

Chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương gần đây bởi vì bệnh ở động mạch vành mà phải nằm viện, cho nên người phụ trách ban trú kinh cũng biến thành Hồng Vệ Đông, tuy rằng không có công văn chính thức, nhưng chuyện Hồng Vệ Đông trở thành người đứng đầu ban trú kinh đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Một người là lão bằng hữu lão bạn học nhiều năm, một vị là con rể của bí thư tỉnh ủy, đối với hai người này Hồng Vệ Đông tất nhiên phải nhiệt tình chiêu đãi.

Trương Dương không ngờ là, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ cũng đang họp ở kinh thành, vốn Nam Tích có ban trú kinh, nhưng là vì gần đây ban trú kinh vừa hay đang tu sửa, cho nên Lý Trường Vũ liền lựa chọn khách sạn Thanh Giang.

Nghe nói Trương Dương và Liêu Bác Sinh tới kinh thành, Lý Trường Vũ cũng đặc biệt tới chào hỏi.

Mấy người gặp lại tất nhiên là hàn huyên một phen náo nhiệt.

Là chủ nhân, Hồng Vệ Đông biểu hiện ra tình cực lớn, hắn cười nói: "Buổi tối Hôm nay tôi làm chủ tẩy trần cho các vị lãnh đạo, mọi người nhất định phải nể mặt tôi đó. "

Liêu Bác Sinh mỉm cười gật đầu, Lý Trường Vũ cũng không có việc gì, nhưng Trương Dương thì lại có chỗ khó khăn, Trương Dương: "Nói buổi tối Hôm nay thì thực sự là không được, tôi lát nữa phải tới chỗ cha nuôi, buổi tối thực sự không nói được có về kịp không?"

Hồng Vệ Đông nghe nói Trương Dương phải tới nhà phó thủ tướng Văn thì đương nhiên không thể cưỡng cầu, hắn cười nói: "Vậy anh cứ đi trước, dù soa cũng không vội mà, chúng ta vẫn còn cơ hội. "

Lý Trường Vũ nói: "Lần này thị trưởng Liêu tự mình xuất động, có phải có đại sự gì hay không?"

Liêu Bác Sinh thở dài nói: "Nào có đại sự gì đâu, chúng tôi lần này là tới giải quyết phiền toái. "

Trương Dương nói: "Kể ra thì cũng không tính là phiền toái quá lớn, chỉ là đám quỷ Nhật Bản tố cáo chúng tôi, bộ ngoại giao bảo chúng tôi giải thích, các anh đều biết đó, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, một khi liên quan tới tới mặt ngoại giao thì liền trở nên phức tạp. "

Lý Trường Vũ cười nói: "Trương Dương, lần này lại là cậu gây ra à? Làm hại thị trưởng Liêu đi theo tới đây cứu hoả. "

Liêu Bác Sinh: ": Chuyện lần này không liên can tới Trương Dương, người ta là nhằm vào toàn thể ban lãnh đạo Bắc Cảng chúng tôi. " Ở bên ngoài hắn vẫn rất bảo hộ người của mình.

Lý Trường Vũ nói: "Bất kể là chuyện gì, nếu đã kinh động tới bộ ngoại giao thì không phải là chuyện tốt, chủ nhiệm Hồng, anh ở bộ ngoại giao chắc cũng không thiếu quan hệ, giúp hỏi một chút, rốt cuộc hiện tại là sao, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng!"

Liêu Bác Sinh gật đầu: "Đúng, tôi cũng đang ý này. "

Hồng Vệ Đông nói: "Đóng cửa lại thì chúng ta mới là người một nhà, chuyện của người trong nhà tôi đương nhiên sẽ hết sức, mấy vị yên tâm, tôi giờ đi hỏi thăm tình huống. "

*****

Trương Dương nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi rồi, đi sớm một chút tranh thủ còn về sớm tiếp rượu các vị. "

Hồng Vệ Đông nói: "Tôi phái xe đưa anh đi. "

Hồng Vệ Đông rất biết làm việc, chẳng những phái xe đưa đi, còn chuẩn bị cho Trương Dương đặc sản Bình Hải, tặng lễ là một môn học vấn, đám quan viên này của ban trú kinh đối với môn học vấn này thì đều nghiên cứu rất sâu, đối với người nào phải đưa quà gì, bọn họ nghiên cứu nhiều năm nên cũng rất tinh tường.

Trương đại quan nhân vốn cũng mang theo ít thổ sản, nhưng nhìn thấy Hồng Vệ Đông đã chuẩn bị cho hắn, so với mình thì còn tỉ mỉ thích hợp hơn, Trương đại quan nhân không khỏi cảm khái, Hồng Vệ Đông so với mình thì thích hợp sắm vai nhân vật con nuôi hơn.

La Tuệ Ninh trong khoảng thời gian này trên cơ bản đã tránh ra mặt ở những trường hợp công chúng. Từ sau khi hội từ thiện xảy ra chuyện, bà ta càng cảm thấy được sự hiểm ác và hung hiểm của chính trị. Nhàn thì ở trong nhà viết viết vẽ vẽ, làm việc nhà.

Trương Dương đến khiến La Tuệ Ninh vui vẻ không thôi, bà ta cầm tác phẩm mới của mình ra bảo Trương Dương bình phẩm.

Trương Dương liên tục dùng từ tuyệt vờ để biểu đạt sự kinh thán và tán thưởng của mình.

La Tuệ Ninh nào có chịu tin, cười nói: "Đừng khoa trương như vậy, mẹ vẫn còn có chút tự hiểu lấy mình. "

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, thư pháp của mẹ hiện tại là trò giỏi hơn thầy rồi, nghiễm nhiên có phong phạm tông sư một phái, đừng nói là con. Cho dù là Thiên Trì tiên sinh cũng sẽ kinh hãi trước sự tiến bộ của mẹ. "

La Tuệ Ninh cười cười đánh vào vai hắn một cái: "Xú tiểu tử, chỉ giỏi nịnh, trình độ của mẹ cũng chỉ có thể lừa được người ngoài, khi trước lúc tiên sinh còn tại thế từng đánh giá thế này về mẹ. Mẹ cả đời này cũng không thể có đột phá quá lớn. "

Trương Dương nói: "Cha nuôi con đâu?"

La Tuệ Ninh nói: ", , nói tóm lại chính là một chữ bận, mẹ cũng quen rồi. " bà ta kéo tay Trương Dương ngồi xuống sa lông: "Trương Dương, lần này đến kinh thành có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Họp!" Hắn không nói mục đích lần này tới đây của mình với La Tuệ Ninh, trong mắt hắn, chuyện lần này chỉ là một chuyện nhỏ. Không cần thiết để mẹ nuôi lo lắng cho hắn, trên thực tế, Trương đại quan nhân hiện tại tận lực tránh lợi dụng quan hệ của Văn gia, hắn không muốn để người ta xoi mói, Lại càng không muốn bị Văn Hạo Nam xem thường.

La Tuệ Ninh nói: "Làm cán bộ trong nước, cái p thích ứng trước tiên chính là họp. Văn sơn hội hải không dứt. "

Trương Dương cười nói: "Thật ra họp cũng không có gì không tốt cả. Nhất là ngồi trên đài chủ tịch, đối mặt với nhiều người nghe như vậy. Tự mình ngươi cảm thấy thỏa mãn. "

La Tuệ Ninh cười nói: " trên Hội trường tuy rằng rất yên tĩnh, nhưng thực sự dụng tâm lắng nghe có được mấy ai. Dù sao, mẹ cũng họp vô số lần rồi, lần nào họp cũng thấy có rất nhiều người hoặc là thất thần hoặc là ngủ gà ngủ gật, người thực sự lắng nghe không có mấy đâu. "

Trương Dương nói: "Đó là bởi vì trình độ của người phát biểu quá kém, khiến cho người ta chú ý lắng nghe cũng là một môn học vấn, phải có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, phải dẫn dắt từng bước. "

La Tuệ Ninh bị thằng ôn này khiến cho cười ha ha: "Con chỉ biết nói thôi. "

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, nếu ở kinh thành buồn quá thì tới Tân Hải ở một đoạn thời gian, thành thị tuy rằng rất nhỏ, nhưng phong cảnh thì không tồi. "

La Tuệ Ninh lắc đầu: "Không đi được, sắp Trung thu rồi, thời tiết rất nhanh sẽ chuyển lạnh, mẹ ở ở kinh thành viết chữ vẽ tranh vẫn hơn. "

Tuy rằng vừa mới nhìn thấy La Tuệ Ninh, nhưng Trương Dương lại cảm thấy La Tuệ Ninh lần này có biến hóa rõ ràng so với trước đây, hình như trở nên đạm bạc hơn, không không tranh với đời hơn. Trương Dương biết chuyện hội từ thiện lần trước đã mang tới cho bà ta đả kích không nhỏ.

Trương Dương vốn muốn hỏi chuyện của Văn Linh và Văn Hạo Nam, nhưng lời nói đến môi thì bỏ ý định, thôi đừng nhắc tới họ thì tốt hơn.

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ nghe nói Đỗ Thiên Dã sắp kết hôn?"

Trương Dương gật đầu: "Đúng, chắc là trong năm nay. "

La Tuệ Ninh nói: "Đến lúc đó mẹ phải tới uống chén rượu mừng. " bà ta nói xong thì cười bảo: "Cũng không biết thằng bé này có chịu mời mẹ không?"

Trương Dương nói: "Khẳng định mời!"

La Tuệ Ninh nói: "Nói cũng đúng, Thiên Dã làm việc ổn trọng chu đáo, là tiểu Linh không có phúc khí. " Mỗi khi nghĩ đến chuyện tình cảm của con gái và Đỗ Thiên Dã, La Tuệ Ninh không khỏi cảm thán một phen.

Trương Dương nói: "Đại khái là có duyên nhưng không phận, trên thế giới này rất nhiều chuyện không thể chiều theo ý người. "

La Tuệ Ninh nói: "Cho nên mẹ hiện tại cũng nhìn thoáng đi rồi, chuyện của người trẻ tuổi các con thì các con tự đi mà xử lý, mẹ không muốn quản, mà cũng không quản được. "

Trương Dương: "Nói Mẹ nuôi, mẹ đừng chê con lắm miệng, có thời gian thì ra ngoài chút đi, kinh thành tuy rằng phồn hoa, nhưng sống mãi ở đây sẽ tạông cho mình rất nhiều áp lực vô hình. "

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ hiện tại chỉ ngóng trông tới ngày cha con về hưu. "

Trương Dương cười nói: "Cha nuôi vẫn đang đại triển kế hoạch lớn, mẹ lại muốn ông ấy về hưu. "

La Tuệ Ninh đang định lên tiếng thì điện thoại trong nhà đổ chuông, bà ta đi tới nhấc máy, là Sophia gọi điện thoại tới, La Tuệ Ninh sau khi nhận được điện thoại thì rất vui vẻ, nhìn ra được bà ta đã chấp nhận đứa con dâu tương lai này, buông điện thoại, La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: "Buổi tối ở lại ăn cơm nhé, Sophia tới. "

Trương Dương từ chối: "Buổi tối con phải về rồi, tối nay bên ban trú kinh Bình Hải đã an bài, có rất nhiều lãnh đạo trước đây của con, con nếu không tham gia thì rất không lịch sự. "

La Tuệ Ninh nói: "Tùy con, lần này ở kinh thành bao lâu?"

Trương Dương nói: "Chắc khoảng một tuần. "

La Tuệ Ninh nói: "Chờ hôm nào cha nuôi của con rảnh, mẹ gọi điện thoại cho con tới nhà ăn cơm. "

Trương Dương gật đầu.

Sau khi Rời khỏi Văn gia, Trương Dương nhìn thấy thời gian còn sớm, gọi điện thoại cho Hình Triêu Huy.

Hình Triêu Huy biết được Trương Dương đã tới kinh thành thì vô cùng cao hứng, hắn bảo Trương Dương hai mươi phút nữa thì tới lầu canh. Trương Dương dựa theo phân phó của hắn tới lầu canh, tìm được xe hắn phái tới đón mình, Trương Dương bảo lái xe của ban trú kinh về trước, hắn thì lên chiếc xe jeep treo biển quân đội đó.

Lái xe cười nói với hắn: "Chủ nhiệm Hình bảo tôi tới đón ngài. "

Trương Dương gật đầu: "Hắn đang ở đâu?"

Lái xe đó đưa cho Trương Dương một cái che mắt: "Chúng tôi quy định quy định. "

Trương đại quan nhân thở dài: "Hy vọng đừng đi quá xa. " Hắn đeo cái che mắt vào.

Lái xe khởi động động cơ ô tô, ước chừng mười lăm phút sau thì tới chỗ Hình Triêu Huy, Trương Dương cởi cái che mắt, mở cửa xe, phát hiện mình đang ở trong một biệt thự hoa viên lịch sự tao nhã.

Phía trước là một hồ nước, biệt thự ở bờ bên kia hồ nước.

Hình Triêu Huy ngồi dưới ô che nắng bên hồ nước nắm cần câu lẳng lặng câu cá, hắn rõ ràng gầy đi rất nhiều, đầu cơ hồ chọc lốc, nếu như không phải trên mặt hắn lộ ra nụ cười quen thuộc thì Trương đại quan nhân cơ hồ không nhận ra hắn.

Trương Dương đi dọc theo hồ nước, đang định lên tiếng thì Hình Triêu Huy ra hiệu im lặng, bong bóng cá màu trắng trong nước đột nhiên trầm, dây câu trong nháy mắt bị kéo thẳng tắp.

Khóe môi Hình Triêu Huy lộ ra nụ cười, kéo cần, một con cá chép nặng chằng hai cân bị hắn kéo lên mặt nước.

Hình Triêu Huy tháo cá chép xuống, lại bỏ vào trong hồ nước. Sau đó thu hồi cần câu, cúi người rửa tay, động tác của hắn rất chậm, xem ra thân thể vẫn chưa phục hồi như cũ.

Trương Dương nói: "Anh mỗi ngày đều giết thời gian như vậy à?"

Hình Triêu Huy nói: "Thân thể tôi thực sự rất yếu, vận động khác cũng không chơi được. "

Trương Dương nói: "Tôi bắt mạch giúp anh. "

Hình Triêu Huy lắc đầu: "Không cần, gần đây đã tốt hơn nhiều rồi. "

Trương Dương nói: "Không tin y thuật của tôi à?"

Hình Triêu Huy cười nói: "Tôi cũng không phải bị bệnh, chỉ là bị nhốt quá lâu, thân thể suy yếu. " Thôi Hắn chỉ chỉ vào ghế ở bên cạnh, ra hiệu cho Trương Dương ngồi xuống.

Trương Dương nói: "Thôi tôi đứng, cảm giác trên cao nhìn xuống vẫn rất không tồi. "

Hình Triêu Huy bật cười ha ha, hắn hoạt động cánh tay đã tê rần: "Lúc vừa được cứu ra tôi còn tưởng bọn họ muốn đem tôi đi bắn, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng kết thúc quãng ngày bị dày vò rồi, nhưng không ngờ lại là cứu tôi. "

Trương Dương cúi người vỗ vỗ vai Hình Triêu Huy, nói khẽ: "Sếp, anh chịu khổ rồi. "

Hình Triêu Huy nói: "Nếu đã chọn cái nghề này thì cũng không có gì mà oán thán. "

Trương Dương nói: "Về sau còn làm nữa không?"

Hình Triêu Huy nói: "Trải qua một phen dày vò của Chương Bích Quân, nội bộ tổ chức cũng nguyên khí đại thương, tuy rằng cô ta đã chết, nhưng rất khó nói nội bộ không có phản đồ nào khác. Tổ chức bảo tôi nghỉ ngơi dưỡng bệnh, vừa hay cho tôi không gian để suy nghĩ, xem tương lai của tôi nên đi về đâu. "

Trương Dương nói: "Cảnh chí vẫn đang điều tra vụ án của Chương Bích Quân. "

Hình Triêu Huy nói: "cậu khẳng định có không ít tin tức chưa nói với hắn?"

Trương Dương cười nói: "Tôi không phải người trong tổ chức của các anh, hình như tôi không có nghĩa vụ phải cung cấp tình báo cho các anh. "


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)