Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1211

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1211: Phát hiện bất ngờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Dọc theo hành lang gấp khúc ở sườn đông đi vào sâu trong sân, bước lên mặt đường lát đá, nhìn tường viện đầy dây leo và rêu xanh ở bên cạnh, giống như đi vào trong thời gian xa xôi, khiến cho người ta bất giác sinh ra cảm giác như đột nhiên nhảy ra khỏi thời đại này.

Trương Dương đã là lần thứ hai tới tùy viên, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng, lần trước tới nơi này để tham gia bút hội, khách quý tập hợp, náo nhiệt phi phàm, cái đẹp của tùy viên thì chỉ có thể thực sự tìm được trong yên tĩnh, chỉ có trong yên tĩnh mới có thể chân chính cảm nhận được cái đẹp lắng đọng lại thời gian trong đó.

Lương Kì Hữu ngồi trong hậu hoa viên, trên bàn tròn bằng đá cẩm thạch màu trắng bày một bộ đồ sứ thanh hoa cảnh thái lam, hắn mặc áo dài màu xám, chân bắt chéo, lộ ra quần dài armani màu xám, khiến cho người ta cảm thấy giống như quay về lại thời dân quốc.

Trương đại quan nhân nhếch môi cười cười, không cần Lương Kì Hữu mời đã ngồi xuống đối diện: "Tôi còn tưởng rằng tới nhầm chỗ. "

Lương Kì Hữu nói: "Hiện tại rất người ăn mặc như vậy, tôi rất thích, kể ra thì đây là thói quen mà cha tôi để lại cho tôi. " Hắn cầm ấm trà, rót cho Trương Dương một ly.

Màu trà xanh biếc, một cỗ mùi hoa mai theo gió mà đến, Trương đại quan nhân hít vào mũi lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, bưng trà lên, một ngụm rồi nói: "Trà ngon. "

Lương Kì Hữu mỉm cười nói: "Sự tốt xấu của Lá trà chỉ là một bộ phận trong số đó, uống trà phải xem tâm tình, trong hoàn cảnh như này, sẽ làm anh quên đi sự ồn ào của trần thế, sẽ làm cho anh đánh giá được những hương vị mà ngày thường anh không thể hiểu được.

Trương Dương nói: "Kiến giải về nhân sinh của tiên sinh tôi hiện tại vẫn không thể hiểu được. "

Lương Kì Hữu nói: "Bí thư Trương cần gì phải khiêm tốn, tôi hôm nay mời bí thư Trương tới là muốn câu thông với ngài một số việc. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Chuyện của cảng Phước Long à?"

Lương Kì Hữu gật đầu: "Gần đây tôi đang bàn bạc với tập đoàn Nguyên Hòa, đàm phán chuyện tiếp nhận nghiệp vụ đầu tư trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa, bí thư Trương chắc cũng nghe nói rồi. "

Trương Dương nói: "Cũng có nghe nói một chút, tôi cho rằng tất cả chỉ là lời đồn. "

" Là sự thật!" Lương Kì Hữu cường điệu.

Trương Dương nói: "Lương tiên sinh làm kinh thương nhiều năm, chắc đã gặp không ít sóng gió, theo ý anh tập đoàn Nguyên Hòa có quyền chuyển nhượng cảng Phước Long cho anh không?"

Lương Kì Hữu uống ngụm trà rồi nói: "Cho nên tôi mới tìm bí thư Trương trước để câu thông một chút. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể nói rõ ràng với anh, bất kể tập đoàn Nguyên Hòa làm như thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với bọn họ, về phần công trình xây dựng thêm và sửa sang cảng Phước Long sẽ dựa theo kế hoạch vốn có để công khai đấu thầu. "

Lương Kì Hữu nói: "Hợp đồng giữa tập đoàn Nguyên Hòa và Tân Hải vẫn chưa trở thành phế thải. "

Trương Dương nói: "Chuyện này không cần Lương tiên sinh quan tâm, trước khi đấu thầu, chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. "

Lương Kì Hữu nói: "Theo tôi được biết, tập đoàn Nguyên Hòa đã đưa ra kim ngạch bồi thường là tám ngàn vạn đôla, khoản tiền này cũng không phải là nhỏ, nếu như Đỉnh Thiên có thể thuận lợi giành được hạng mục Phước Long Phước Long thì phương diện bồi thường có thể có thể phụ trách. "

Trương Dương bật cười, Lương Kì Hữu rốt cuộc đúng là thương nhân, những lời này của hắn tràn ngập ý tứ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Trương Dương gật đầu: "Bọn họ quả thực đòi tám ngàn vạn đôla, nhưng bọn họ đòi thì đòi, cũng phải xem tôi có chịu trả hay không đã. "

Lương Kì Hữu nói: " Đoạn thời gian gần đây tôi đã đánh giá về cảng Phước Long, tập đoàn Nguyên Hòa đầu nhập không ít vào cảng Phước Long, bí thư Trương chỉ lưu ý tới một só thứ mà nhìn thấy được, nhưng có một số sự trả giá vô hình thì lại bị bí thư Trương xem nhẹ. "

Trương Dương cười nói: "Anh đang nói tốt cho tập đoàn Nguyên Hòa, vô cùng kỳ quái. "

Lương Kì Hữu nói: "Có gì kỳ quái?"

Trương Dương nói: "Anh hiện tại tiếp nhận tất cả từ tập đoàn Nguyên Hòa, khẳng định sẽ gia tăng không ít phí tổn, chẳng thà tham gia tranh thầu của chúng tôi. "

Lương Kì Hữu lại nói: "Tranh thầu với tập đoàn Tinh Nguyệt tôi không nắm chắc tất thắng. "

Trương Dương nói: "Lương tiên sinh ngay cả chút lòng tin ấy cũng không có ư?"

Lương Kì Hữu nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tôi vẫn có chút tìm hiểu về Tinh Nguyệt. "

Trương Dương nói: "Từ chỗ Lương tiên sinh tôi xem như đã minh bạch cái gì gọi là thương trường như chiến trường. "

Lương Kì Hữu cười nói: "Tôi không thích phát sinh tranh chấp với người khác, thường thường tranh chấp chỉ phát sinh giữa đối thủ thực lực tương đương, cho nên biện pháp tốt nhất để tránh tranh chấp chính là không ngừng đề thăng thực lực của bản thân, khiến đối thủ biết khó mà lui!"

Trương Dương nói: "Lương tiên sinh muốn Tinh Nguyệt biết khó mà lui ư?"

Lương Kì Hữu nói: "Dù sao cũng phải có người nhượng bộ!"

Trương Dương nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ tiếng bước chân và tiết tấu hắn đã phán đoán người tới là một nữ tính.

Một giọng nữ với khẩu âu Quảng Đông vang lên: "Cha!"

Lương Kì Hữu ngẩng đầu, cười cười với con gái, giới thiệu với cô ta: "Bách Ny, bí thư Trương con đã gặp rồi đó. "

Trương Dương đứng dậy, lễ phép chào: "Chào Lương tiểu thư!"

Lương Bách Ny cười cười với hắn, có điều nụ cười có chút miễn cưỡng, nhìn ra được cô ta không hề cao hứng.

Lương Kì Hữu nói: "Ngồi xuống cùng nhau uống trà đi!"

Lương Bách Ny lắc đầu: "Con muốn ra ngoài, hai người nói chuyện đi!" Cô ta phất phất tay cáo từ Trương Dương.

Lương Kì Hữu nhìn con gái rời đi, trong mắt hiện lên một tia ám ảnh, hơi lướt qua.

Lương Bách Ny đi rồi, Lương Kì Hữu nói: "Bí thư Trương, đề nghị vừa rồi của tôi ngài thấy sao?"

Trương Dương nói: "Trình tự là buộc phải thực hiện, tôi không cho rằng anh tiếp nhận từ trong tay tập đoàn Nguyên Hòa thì có bất kỳ quan hệ gì với tranh thầu cảng Phước Long, cho dù anh tiếp nhận tất cả nghiệp vụ ở Trung Quốc của Nguyên Hòa thì cũng sẽ không thêm phần cho tập đoàn Đỉnh Thiên của các anh. "

Lương Kì Hữu nói: "Bí thư Trương nói như vậy thì tôi cũng phải thận trọng cân nhắc một chút. "

Trương Dương mơ hồ đoán được giữa Lương Kì Hữu và Nguyên Hòa Hạnh Tử rất có thể đã đạt thành hiệp nghị nào đó, Lương Kì Hữu không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không bỏ ra một khoản phí chuyển nhượng lớn như vậy, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng sẽ không cam tâm cứ như vậy rời đi, không khéo giữa hai người đã sớm đạt thành giao dịch bí mật, có phí chuyển nhượng hay không còn rất khó nói.

Trương Dương sau khi rời khỏi tùy viên thì tới nơi Cố Dưỡng Dưỡng từng ở, nhìn thấy bên đó cửa phòng đóng chặt, Cố Dưỡng Dưỡng chắc không ở ở kinh thành, nhìn khóa sắt trên cửa lớn đã dính không ít vết gỉ, có thể đoán Cố Dưỡng Dưỡng rất lâu rồi không tới nơi này, Trương Dương bỗng nhiên nhớ ra, mình và cô ta cũng đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, không biết cô gái nhỏ này gần đây ra sao rồi?

Lái xe rời khỏi thôn hoạ sĩ, Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Minh, hẹn hắn gặp ở mặt ở Tam Nguyên môn, vốn hẹn mười một gờ trưa, nhưng Lưu Minh lại bảo Trương Dương chờ hắn nửa giờ.

*****

Khi Trương đại quan nhân nhìn thấy thằng cha này thì trên mặt tất nhiên đầy vẻ không vui, lạnh lùng nói: "Anh gần đây bận quá nhỉ?"

Lưu Minh gần đây đã béo lên rất nhiều, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Bí thư Trương, tôi vừa hay đang bận việc, vừa rồi gặp khách, tôi ngài gọi điện thoại thì tôi đang bàn chuyện làm ăn, không thể ném người ta đi được, tôi còn có việc, hẹn một khách quen, ở ngay quán trà Xuân Thành phía trước. "

Trương Dương nói: "Mẹ, không ngờ còn bắt tôi đợi anh. "

Lưu Minh cười nói: "Bí thư Trương, Trương đại gia, ngài đứng nóng, tôi chỉ là bảo người ta cung cấp chút tình báo, lập tức trở lại ngay: "Hắn chỉ chỉ vào quán thịt lừa Hà Gian cách đó không xa: "Ngài tới quán thịt lừa gọi mấy món thức ăn đi, kiếm chút rượu uống trước, hôm nay tôi mời, tôi tới quán trà Xuân Thành đối diện, mười lăm phút thôi, nhiều nhất mười lăm phút là tôi sẽ tới uống rượu với ngài. "

Trương đại quan nhân thấy đã mười hai giờ rồi, dù sao cũng phải ăn cơm trưa, vì thế gật đầu, hắn một mình đi bộ tới quán thịt lừa, gọi mấy món ăn, một binh rượu, tự châm tự uống.

Ngay tại quán trà Xuân thành đối diện, Lưu Minh lần này rất giữ lời hứa, đi vào không lâu thì ra, khiến Trương Dương không ngờ là hắn đi ra cùng Lương Bách Ny.

Lưu Minh và Lương Bách Ny ở cửa lại nói gì đó, sau đó thì hai người đều tự rời đi.

Trương đại quan nhân có chút buồn bực, hai người này tám gậy tre cũng không nối tới nhau, giờ sao lại đi cùng nhau?

Lưu Minh chờ Lương Bách Ny lái xe đi rồi, lại nhìn nhìn chung quanh, sau đó mới đeo kính râm, nghênh ngang đi qua đường cái, tiến vào quán thịt lừa.

Tới trước mặt Trương Dương, hắn còn cố ý giơ tay lên nhìn nhìn đồng hô: "Sao, tôi đi chưa tới một phút, đúng giờ chứ?"

Trương Dương nói: "Nữ nhân vừa rồi chính là khách hàng của anh à?"

Lưu Minh gật đầu: "Gần đây sinh ý của tòa trinh thám của tôi rất tốt, bí thư Trương, anh thấy không khí xã hội gần đây sao xấu như vậy? Khắp nơi đều là nam trộm nữ điếm, truyền thống trước đây của Trung Quốc chúng ta sao đột nhiên thoáng đến thế, có điều thoáng cũng tốt, bằng không tôi cũng không có gì làm, hiện tại, chỉ cần danh sách điều tra ngoại tình thôi tôi cũng nhận không hết rồi. "

Trương Dương nói: "Anh biết nữ nhân đó là ai không?"

Lưu Minh nói: "Cô ta là ai không quan trọng, mấu chốt là cô ta có tiền, món làm ăn này tôi làm chắc rồi, hắc hắc, mười vạn đồng là không thể thiếu. "

" Cô ta tìm anh làm gì?" Trương đại quan nhân không nén được sự tò mò trong lòng

Lưu Minh nói: "Tìm tôi đương nhiên là giúp điều tra, cô ta hoài nghi chồng ở bên ngoài có nữ nhân. "

Trương Dương nói: "Sao lại tìm anh?"

Lưu Minh nói: "Không phải tôi chém gió, nhưng ở phương diện theo dõi thì toàn bộ kinh thành tôi xưng thứ hai thì không ai dám nói mình thứ nhất. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, chồng của Lương Bách Ny chính là An Đạt Văn, cô ta hoài nghi An Đạt Văn ở bên ngoài nuôi gái, chẳng trách hôm nay khi gặp cô ta, nhìn thấy cô ta nhíu chăt mày, tình tự không tốt.

Lưu Minh nói: " Sao? Anh rất quen thuộc với cô ta à?"

Trương Dương nói: "Cô ta tên là Lương Bách Ny, là con gái bảo bối của Cảng Cửu Thuyền Vương Lương Kì Hữu, anh chắc biết chứ hả?"

Lưu Minh nói: "Tôi điều tra An Đạt Văn cũng được vài ngày rồi, đương nhiên hiểu rõ. "

Trương Dương nói: "Có phát hiện gì chưa?"

Lưu Minh cười cười: "An Đạt Văn gần đây đi lại thường xuyên với một nữ nhân tới Nhật Bản. "

Trương Dương nói: "Ai?"

Lưu Minh đối với Trương Dương thì không dám giấu diếm, từ trong túi lấy ra một chồng ảnh: "Vừa mới cho cô ta mấy tấm, tôi không lấy ra toàn bộ có một lần, giữ lại sau này bán được giá hơn. "

Trương Dương cầm ảnh nhìn, trong đó không thiếu ảnh chung của An Đạt Văn và một nữ tử Nhật Bản tuổi còn trẻ, cô kia khoảng hai mươi tuổi, diện mạo tuy rằng không được goi là tuyệt mỹ, nhưng cũng khá thanh thuần, cực kỳ giống nữ minh tinh Nhật Bản Momoe Yamaguchi.

Trương Dương nói: "Cô gái này hình như không đẹp bằng Lương Bách Ny. "

Lưu Minh nói: "Cái này thì anh không hiểu rồi, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, từ xưa đến nay đều là đạo lý này. Huống chi An Đạt Văn còn trẻ lại nhiều tiền, không thể bảo hắn cả đời chung tinh với một nữ nhân được. "

Trương Dương xem những bức ảnh này, phát hiện những bức ảnh này cũng không thể chứng minh An Đạt Văn và nữ tử Nhật Bản này có quan hệ quá mức thân mật, trả lại ảnh cho Lưu Minh: "Anh vẫn dùng những bức ảnh này để lừa tiền à?"

Lưu Minh nói: "Sao có thể gọi là lừa được? Đây là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn à. "

Trương Dương nói: "Trừ ảnh ra thì anh còn nói gì với cô ta nữa?"

Lưu Minh nói: "Chín giờ Tối nay, An Đạt Văn sẽ tới trang viên Bá Đốn Hào Tước, nữ nhân Nhật Bản này sống ở đó. "

" Anh đã nói chuyện này với Lương Bách Ny chưa?"

Lưu Minh gật đầu nói: "Nói rồi! Cầm tiền của người thì phải tiêu tai cho người ta, tôi không thể lấy tiền mà không làm gì!"

Trương Dương uống xong chén đó thì đứng dậy, Lưu Minh nói: "Đừng đi vội, chúng ta tâm sự đã. "

Trương Dương nói: "Tôi còn có việc, đúng rồi, anh tốt nhất để ý chút, tiểu tử của An gia không dễ chọc đâu, nếu như bị hắn phát hiện anh đang tra hắn thì khẳng định sẽ không khách khí đối với anh đâu. "

Ba giờ chiều, Trương Dương tới Kiều gia thăm Kiều lão, đây là Kiều Mộng Viện yêu cầu hắn.

Kiều gia gần đây rất quanh quẽ, Kiều Chấn Lương tới Tĩnh Hải thượng nhiệm, Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi hai người tới Bình Hải, Kiều Bằng Cử thì làm kinh thương ở nước Mỹ, Kiều lão đa số thời gian đều ở nhà làm bạn với đống đá của ông ta, nếu không thì chính là chăm sóc hoa cỏ giết thời gian.

Trước khi Trương Dương tới đã điện thoại cho Kiều lão, Kiều lão bảo lái xe Tông Thịnh chờ hắn ngoài cửa lớn, sau khi đón được Trương Dương thì dẫn hắn về nhà.

Trương Dương ở thư phòng gặp được Kiều lão, Kiều lão nhìn thấy hắn thì câu đầu tiên hỏi về cháu gái: "Sao? Mộng Viện không đi cùng cậu à?"

Trương Dương nói: " Cô ta bận chuyện chiêu thương, bảo tôi nói với ngài là muốn về kinh thành thì phải cuối năm. "

Kiều lão thở dài, Vẻ mặt lộ ra có chút mất mát.

Trương Dương nói: "Cô ta bảo tôi mang đến một số đặc sản Tân Hải. "

Kiều lão nói: "Tôi lớn tuổi như vậy, ăn đặc sản gì cũng không ngon. " ông ta chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh mình, Trương Dương ngồi xuống, lại nhìn Kiều lão, cảm giác lần này tinh thần của ông ta rất không bằng trước, nói chuyện cũng hữu khí vô lực.

Trương Dương nói: "Kiều lão, gần đây thân thể như thế nào? Tôi bắt mạch cho ngài nhé?"

Kiều lão lắc đầu: "Rất tốt, chỉ là có chút phiền muộn, tôi định ngày mai tới chỗ Chấn Lương. "

Trương Dương nói: "Ra ngoài một chút cũng tốt. "

Kiều lão nói: "Tôi nghe nói cậu gần đây phiền toái không ít. "

Trương Dương cười cười. Chuyện hắn ở núi Thanh Đài xử lý bảy tên Ninja Nhật Bản Kiều Bằng Phi biết tất cả, chắc hẳn chuyện này hắn đã nói với Kiều lão. Trương Dương nói: "Bằng Phi nói với ngài à?"

Kiều lão nói: "Không phải nó thì còn có thể là ai?"

*****

Trương Dương nói: "Tôi không cảm thấy đó là phiền toái, dưới tình huống đó tôi chỉ có thể làm như vậy!"

Kiều lão nói: "Có câu. lòng vong ngã của chủ nghĩa đế quốc bất tử, bằng hữu của Trung Quốc không ít, kẻ địch cũng không ít. "

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy phương diện ngoại giao của chúng ta có phải hơi mềm không, rõ ràng lý ở trong tay chúng ta, vì sao phải khách khí như vậy với bọn họ. "

Kiều lão nói: "Đây là sách lược, nếu như có thể dựa vào đánh đánh giết giết để giải quyết vấn đề thì căn bản không cần ngoại giao tồn tại. Mục đích của ngoại giao chính là không chiến mà phục người. cậu còn trẻ, hiểu biết về phương diện này thật sự là quá ít. "

Trương đại quan nhân thở dài: "Kiều lão, tôi phát hiện mình càng lúc càng không thích hợp với quan trường này. "

Kiều lão nói: " với tính tình của cậu quả thực có chút không thích hợp, con người phân ra rất nhiều loại. Có người thích hợp với đánh thiên hạ, có người thích hợp với thống trị thiên hạ, loại nhân tài toàn năng thật sự là đã ít lại càng ít. Thuật nghiệp có chuyên công, đạo nghe có trước sau. Chỉ cần có thể làm được hết sức là tốt rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi trước đây cảm thấy minh không tồi, nhưng về sau so sánh với với Bằng Phi thì Bỗng nhiên phát hiện ngộ tính chính trị của tôi so với hắn thì kém hơn nhiều. "

Kiều lão nói: "Loại hình của hai đứa khác nhau, cậu làm việc dứt khoát hẳn hoi, nhãn điểm làm việc ở bản thân sự việc, Bằng Phi làm việc thì thâm tư thục lự, nhãn điểm của hắn ở ảnh hưởng mà chuyện có thể tạo thành, lấy một ví dụ cụ thể, phía trước có chướng ngại chặn đường đi của hai đứa, cậu sẽ lựa chọn thanh trừ chướng ngại, mà Bằng Phi thì tám phần sẽ vòng qua. "

Trương đại quan nhân thở dài: "Kiều lão, xem ra nhãn giới của tôi quả thực không bằng Bằng Phi. "

Kiều lão mỉm cười nói: "Cũng không cần tự coi nhẹ mình, thanh trừ chướng ngại, cậu đi qua sẽ tạo phúc cho hậu nhân, vòng qua chướng ngại, tuy rằng mình sẽ đi qua được, nhưng chướng ngại thì vẫn còn. Tư quan điểm lâu dài mà nói thì cách làm của cậu tốt hơn. "

Trương Dương nghĩ thầm trong quan trường hiện tại, người như mình như vậy khẳng định là không được hoan nghênh. Nghe xong những lời này của Kiều lão, bất giác có chút nản lòng thoái chí, thở dài: "Có lẽ tôi cứ thành thành thật thật làm bác sĩ thì tốt hơn. "

Kiều lão nói: "Bất kỳ một nghề nào cũng đều đơn thuần hơn quan trường nhiều!" Ánh mắt thâm thúy của ông ta nhìn thẳng vào Trương Dương, tựa hồ nhìn thấy mâu thuẫn ở sâu trong lòng Trương Dương, nói khẽ: "Nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, đương nhiên phải làm chuyện mình cho rằng có ý nghĩa nhất, cho nên đừng nghĩ tới đi lấy lòng người khác, thống khoái cả đời mới là quan trọng nhất. "

Trương Dương nói: "Lúc trước khi tôi vừa mới tiến vào quan trường, quả thực rất khoái nhạc, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút bối rối. "

Kiều lão nói: "Rất bình thường, vừa mới tiến vào trong đó, cái cậu thấy chỉ là sự phong quang đắc ý, cảm thấy hư vinh được người ta ngưỡng mộ, nhưng nhưng ở trong đó cùng lâu, hư vinh và phù hoa sẽ dần dần mất đi, cậu mới có thể bắt đầu nghĩ lại mình rốt cuộc có thích hợp với cái nghề này không. "

Trương Dương nói: "Chắc là vậy. "

Kiều lão nói: "Rất ít người có thể toàn tâm toàn ý mà sống vì mình, tôi không thể, anh cũng không thể, cho nên, so với tốn thời gian ở rối rắm và làm phức tạp, chẳng thà nghĩ lại xem làm thế nào đẻ làm nhân sinh của mình đặc sắc hơn, dù sao chúng ta rồi cũng sẽ phải già đi, chờ cậu tới tuổi của tôi rồi, cậu sẽ biết quý trọng nhân sinh. "

Trương Dương gật đầu.

Lúc này lái xe Tông Thịnh gõ cửa tiến vào, cung kính nói: "Kiều lão, xe đã chuẩn bị xong. "

Trương Dương kinh ngạc nói: "Kiều lão, ngài muốn xuất môn ư?"

Kiều lão mỉm cười nói: "Không phải tôi, là chúng ta!"

Trương Dương nói: "Đi đâu?"

" Cẩm tú viên!"

Nghe nói tới chỗ sắp đến, Trương đại quan nhân lập tức liền minh bạch phải tới gặp, cẩm tú viên là địa phương an dưỡng mà quan lớn của Bắc Triều Tiên thường đến, Trương Dương từng nhiều lần tới đó, chữa bệnh cho tướng quân Lý Ngân Nhật của Bắc Triều Tiên, lần trước đi là để gặp Lý Xương Kiệt, con trai của Lý Ngân Nhật.

Trương Dương đi theo Kiều lão lên xe, nói khẽ: "Tôi và nhà bọn họ có chút hiểu lầm. "

Kiều lão lạnh lùng nói: "Nếu là hiểu lầm thì phải nói rõ ràng. "

Trương Dương gật đầu, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, tuy rằng Lý Xương Kiệt không hề đổ cái chết của em trai Lý Xương Phổ lên đầu hắn, nhưng Trương Dương cho rằng Lý gia trong chuyện này khẳng định liệt mình vào một trong những người hiềm nghi. Trương đại quan nhân cũng không muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với bọn họ.

Kiều lão đối với chi tiết cụ thể trong đó thì hiển nhiên là không rõ lắm, nhưng Kiều lão đã mở miệng bảo hắn tới thì Trương Dương cũng không tiện cự tuyệt, trên đường tới cẩm tú viên, Trương Dương nói: "Lý tướng quân có phải lại phát bệnh hay không?"

Kiều lão nói: " cậu gặp rồi sẽ biết. "

Tới cẩm tú viên, người ra đón là Lý Xương Kiệt, từ vẻ mặt lo âu của Lý Xương Kiệt, Trương đại quan nhân đã đoán được Lý Ngân Nhật tám chín phần mười lại phát bệnh, hơn nữa bệnh tình không được lạc quan.

Bởi vì Kiều lão ở đây, Lý Xương Kiệt chỉ gật đầu với Trương Dương, không hề nhiều lời, dẫn Kiều lão tới nơi Lý Ngân Nhật nghỉ ngơi. Lý Xương Kiệt nói khẽ: "Kiều lão, cha tôi kiên trì muốn gặp ngài, cho nên tôi mới mạo muội quấy rầy sự yên tĩnh của ngài. "

Kiều lão mỉm cười nói: "Tôi và cha anh là lão bằng hữu. "

Lý Xương Kiệt gật đầu ra hiệu cho vệ binh trước cửa lui ra, cùng Kiều lão và Trương Dương đi vào trong phòng.

Lý Ngân Nhật nằm trên giường, nhìn thấy Kiều lão đến, giãy dụa muốn ngồi dậy, Kiều lão ngăn cản: "Nằm xuống, nằm xuống, tôi cũng dẫn Trương Dương tới. "

Trương Dương tiến vào phòng, liền lưu ý quan sát sắc mặt của Lý Ngân Nhật, nhìn thấy sắc mặt của hắn mờ mịt, đôi mắt đã biến thành màu đen, môi cũng biến thành màu đỏ tím, tóc cũng rụng đi không ít, cả người so với lần trước khi nhìn thấy thì tựa hồ già đi cả mấy chục tuổi.

Lý Ngân Nhật nhìn thoáng qua Trương Dương.

Kiều lão nói: "Để Trương Dương xem cho anh trước đã. "

Trương Dương tới cạnh giường, quan sát ánh mắt của Lý Ngân Nhật, phát hiện ánh mắt của Lý Ngân Nhật đã trống rỗng và hư vô, tựa hồ như mất đi linh hồn, Trương Dương thầm than trong lòng, dương thọ của người này đã hết, tám chín phần mười là không có thuốc nào cứu được.

Ngón tay Trương Dương đặt lên mạch của Lý Ngân Nhật, hắn rất cẩn thận, rất nghiêm túc, ước chừng qua năm phút đồng hồ bắt mạch cho Lý Ngân Nhật, sau đó lại nhìn mí mắt, bựa lưỡi và móng tay Lý Ngân Nhật một chút, sau khi xem xong, hắn nói với Kiều lão: "Kiều lão, các ngài nói chuyện đi, tôi ra ngoài kê đơn. "

Lý Xương Kiệt nói: "Tôi đi với anh. "

Hai người tới thư phòng bên cạnh, Lý Xương Kiệt nói khẽ: "Như thế nào?"

Trương Dương thở dài, ngồi xuống ghế thái sư: "Anh là muốn nghe nghe lời nói thật hay là nói dối. "

Lý Xương Kiệt nói: "Tất nhiên là nói thật rồi. "

Trương Dương nói: "Lý tướng quân bệnh tình nguy kịch, tôi bất lực. "

Lý Xương Kiệt mấy máy môi, chán nản nói: "Tôi đã sớm biết được kết quả này. " Thật ra trước Trương Dương đã có không ít danh y chẩn đoán cho phụ thân, Lý Xương Kiệt đối với kết quả này cũng đã có chuẩn bị tâm lý.

Trương Dương nói: "Thật xin lỗi. "

Lý Xương Kiệt nói: "Không cần nói như vậy, con người ta ai cũng có ngày phải chết, cha tôi sẽ vĩnh viễn sống trong lòng người dân và tôi. "

Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này của hắn thì không nhịn được buồn cười, chết chính là chết, sống ở trong lòng thì được cái rắm? Có điều hắn đương nhiên sẽ không cười vào những lúc như thế này, nói khẽ: "Có câu tôi không biết có nên nói hay không?"

Lý Xương Kiệt gật đầu: "Cứ nói đừng ngại. "

Trương Dương nói: "Lý tướng quân gần đây có phải từng bị bắn không?"

Trong ánh mắt của Lý Xương Kiệt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mới nói khẽ: "Y thuật của anh quả nhiên lợi hại, cha tôi ba tháng trước bị bắn lén, trúng một phát, có điều thương thế không phải quá nặng. "

Trương đại quan nhân thẳng thắn: "Trước đây tôi khi chữa bệnh cho Lý tướng quân đã đặc biệt dặn dò, nếu như bảo trì thân thể khỏe mạnh, nhất định phải bỏ hẳn một số thói quen không tốt, nữ sắc và rượu, hai thứ này tuyệt đối không thể đụng vào, nhưng từ mạch tượng vừa rồi cho thấy, ông ta không hề làm theo lời tôi nói. "

Lý Xương Kiệt thở dài: "Cha lần trước tới Trung Quốc sau khi được anh chữa khỏi bệnh thì cả người quả thực thay đổi rất nhiều, nhưng về sau khi em trai tôi ngộ hại, chuyện này đã đả kích ông ta rất lớn, ông ta không thể không dựa vào một số thứ khác để gây tê mình, giảm bớt đau khổ. "

Trương Dương gật đầu, đây cũng là chuyện thường tình của nhân sinh.

Lý Xương Kiệt nói: "Theo anh thấy thì cha tôi còn có thể sống bao lâu?"

Trương đại quan nhân nói: "Vấn đề này rất khó trả lời, người ta có thể sống bao lâu thì tôi tuyệt đói không thể định đoạt được. "

Lý Xương Kiệt nói: "Có thể kéo dài ba tháng không. "

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn lắc đầu: "Rất khó! Chỉ sợ ngay cả một tháng cũng khó!"

Vẻ mặt Lý Xương Kiệt trở nên trầm trọng hơn.

Trương Dương nói: "Thật ra anh cũng nên nhìn thoáng chút, anh cũng sẽ có ngày này. "

Lý Xương Kiệt nói: "chúng ta ra ngoài xem!"

Kiều lão và Lý Ngân Nhật cũng không nói chuyện nhiều, sau chừng mười phút thì xong, khiến Trương Dương không ngờ, Lý Ngân Nhật đề xuất muốn gặp riêng mình.

*****

Trương Dương lại tới bên giường của Lý Ngân Nhật.

Lý Ngân Nhật nhìn Trương Dương rồi nói khẽ: "Nói thật với tôi đi, tôi còn sống được bao lâu nữa. "

Trương Dương nói: "Rất quan trọng à?"

Lý Ngân Nhật nói: "Tôi không thể chết được!"

Trương Dương nói: "Bất kỳ ai cũng phải chết, đơn giản là sớm hay muộn thôi. " Hắn không đồng ý với những lời này của Lý Ngân Nhật, cái gì gọi là ông không thể chết được, ông là tướng quân của Bắc Triều Tiên thì cũng không có gì đặc thù cả, nên chết thì phải chết. "

Lý Ngân Nhật nói: "Tôi còn tâm nguyện chưa xong, tôi hiện tại nếu chết thì tất sẽ có nội loạn. " ông ta nắm cổ tay Trương Dương, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, trong đó tràn ngập sự tha thiết: "Giúp tôi, giúp tôi thêm một lần nữa thôi, cho tôi thêm hai tháng, để tôi an bài tất cả. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là thần tiên. "

Lý Ngân Nhật nói: "Một tháng, tôi chỉ cầ một tháng thôi, chỉ cần cậu giúp tôi làm thành tâm nguyện này thì tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của cậu. "

Trương đại quan nhân thật sự có chút dở khóc dở cười. Tôi có gì mà phải yêu cầu ông? ông có thể cho tôi tiề hay là địa vị? Cảm giác của Lý Ngân Nhật này quá lầm rồi, giống như nhận định người khác ai cũng phải cầu hắn, ông khệnh thế sao phải chạy tới Trung Quốc cầu y làm gì?

Trương Dương cuối cùng vẫn không gật đầu luôn, ra bên ngoài. Nhìn thấy Kiều lão ngồi trong lương đình chờ hắn, Trương Dương đi tới, Tông Thịnh rời khỏi lương đình, để hai người có không gian nói chuyện riêng tư.

Kiều lão nói: "Tình huống của Lý tướng quân thế nào?"

Ở trước mặt Kiều lão, Trương Dương ăn ngay nói thật: "Bệnh rất nguy kịch, mệnh không còn lâu nữa. "

Kiều lão nói: "Chính là không cứu được?"

Trương Dương gật đầu.

Kiều lão nói: "Gần đây nội bộ quân đội bọn họ tồn tại một số dị động, nếu hắn vào lúc này gặp chuyện không may. Phát triển tiếp sau rất không lạc quan. "

Trương Dương nói: "Tôi còn tưởng rằng hắn sợ chết, thì ra hắn là muốn sống lâu thêm vài ngày để liệu lý hậu sự. "

Kiều lão nói: "Bọn họ và chúng ta ở rất nhiều phương diện lợi ích có tương quan chặt chẽ, nếu như có thể giúp thì cứ giúp hắn một lần. "

Trương Dương nói: "Vừa rồi Lý tướng quân nói. Tôi chỉ cần giúp hắn sống thêm được một tháng thì hắn có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của tôi, Kiều lão, ngài nói xem, nếu tôi đề xuất tới Bắc Triều Tiên làm tướng quân thay hắn thì hắn liệu có đáp ứng không?"

Vào những lúc như thế này thằng ôn này không ngờ vẫn không quên nói đùa, Kiều lão không khỏi mỉm cười. ông ta nói khẽ: "Nếu Lý tướng quân đã xuất ra thành ý lớn như vậy thì cậu cũng không ngại cân nhắc một chút, đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là cậu có thể làm được!"

Trương Dương nói: "Trung y có một môn phái, lấy kích phát tiềm năng của thân thể làm mục đích, loại phương pháp này tuy rằng có thể trong ngắn hạn đề thăng sinh mệnh lực của một người, nhưng có chút ý tứ đốt cháy giai đoạn, đối với một người thì hao tổn cực lớn, người bình thường sử dụng loại phương pháp này thì thậm chí sẽ giảm bớt mấy năm, thậm chí mười mấy năm thọ mệnh, có điều đối với một người sinh mệnh vốn chỉ có lại không được bao nhiêu mà nói thì cũng không để ý thêm bớt vài ngày thọ mệnh, nếu như tôi hết sức trị liệu giúp hắn, có lẽ hắn có thể sống thoi thóp hai tháng, nhưng loại trạng thái này với hắn mà nói thì chắc cũng không có tác dụng gì, nếu như tôi lợi dụng thủ đoạn vô cùng, có thể khiến hắn ở trong mắt người ngoài trong như người khỏe mạnh, nếu như tất cả thuận lợi thì hắn chắc có thể uy phong một tháng, tôi nghĩ một tháng này với hắn mà nói chắc là đủ rồi. "

Kiều lão nói: "Tôi đi trước, cân nhắc một chút điều kiện của Lý tướng quân, cơ hội như vậy chỉ sợ không nhiều lắm đâu!"

Trương đại quan nhân nhìn Kiều lão đi xa, vẻ mặt bối rối, những lời Kiều lão lưu lại cuối cùng đầy thâm ý, xem ra lão gia tử cũng đồng ý để mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng vấn đề là mình nên yêu cầu gì? Lý Ngân Nhật có thể giúp mình làm gì?

Lý Xương Kiệt tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Anh không đi với Kiều lão à?"

Trương Dương có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: "Tôi đi rồi ai cứu lão gia tử nhà các anh?"

Lý Xương Kiệt nghe hắn nói như vậy thì lập tức mặt lộ vẻ vui mừng: "Theo như lời anh nói thì cha tôi còn cứu được?"

Trương đại quan nhân nói: "Vậy phải xem ý tứ của ông ta, làm muốn làm bệnh nhân sống thoi thóp thêm hai tháng hay là muốn làm tướng quân uy phong lẫm lẫm một tháng. "

Lý Ngân Nhật đối mặt với lựa chọn Trương Dương đưa ra thì không chút do dự lựa chọn cái sau, sau khi xác định lựa chọn của hắn, Trương đại quan nhân tới thư phòng kê thuốc, những thứ này đều là dược vật kích thích căn nguyên, nói trắng ra trên ý nghĩa nào đó thì không sai biệt lắm với thuốc kích thích, Trương đại quan nhân trước tiên cho Lý Ngân Nhật ăn một viên nghịch thiên đan, thứ trân quý này bình thường thằng cha này cũng không nỡ bỏ ra.

Lý Ngân Nhật ăn xong nghịch thiên đan Trương Dương đưa thì thở hổn hển, nghỉ ngơi cả nửa ngày mới: "Cậu cần tôi làm gì cho cậu?"

Trương đại quan nhân nói: "Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra?"

Lý Ngân Nhật chỉ chỉ vào Lý Xương Kiệt đứng bên cạnh Trương Dương: "Tôi hiện tại chỉ có đứa con trai Xương Kiệt này, nhân tình tôi nợ cậu thì nó sẽ trả, Xương Kiệt, con nhớ kỹ, từ giờ trở đi, bất kể Trương Dương muốn con giúp hắn làm gì thì con cũng phải đáp ứng vô điều kiện, ân tình của cậu ta đối với Lý gia chúng ta con cả đời cũng không trả hết được!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm thế hơi nặng nề quá rồi, nhưng mình đúng là không nghĩ ra nên yêu cầu hắn làm gì? Trương Dương nói: "Hôm nay trước tiên uống thuốc đã, với sức khỏe hiện tại của ông thì cũng không thích hợp hạ thuốc mạnh, điều dưỡng hai ngày, ngày kia tôi đảm bảo ông sẽ có thể khôi phục như bình thường, có điều lời xấu nói trước, loại phương pháp này chỉ có thể cam đoan ông trong một tháng giống như người bình thường, giống như một châm tề cường tâm, vừa mới châm xong thì tinh thần chấn hưng, nhưng dược hiệu hết rồi, thân thể ông sẽ mất hết sức, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu. "

Lý Ngân Nhật nói: "Chỉ cần có thể sống thêm một tháng, để tôi hoàn thành chuyện chưa xong thì đủ rồi. "

Trương Dương nói: "Một tháng thì chắc không có vấn đề gì. "

Tối hôm đó Lý Xương Kiệt đặc biệt sai người an bài ẩm thực đặc sắc của Bắc Triều Tiên, mở tiệc chiêu đãi vị thần y Trương Dương này.

Trên bàn đặt Mao Đài đặc sản của Trung Quốc, Lý Xương Kiệt nói: "Tôi biết anh không uống quen rượu của Bắc Triều Tiên chúng tôi, cho nên vẫn nhập gia tùy tục. "

Trương Dương cười nói: "Nhập gia tùy tục thì phải uống rượu xái. "

Lý Xương Kiệt nói: "Uống Mao Đài vẫn ngon hơn. " Tửu lượng của hắn không tồi, rót đầy một mỗi cốc thủy tinh.

Trương đại quan nhân nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ thầm thứ nhắm rượu có chút chán ngắt, không ngờ Lý Xương Kiệt cầm chén rượu lên, kính trước một ly.

Trương đại quan nhân cũng chỉ có thể bồi hắn một ly, lúc này đầu bếp bưng thịt nướng lên, trong nhất thời mùi thịt bốn phía, Lý Xương Kiệt nói: "Nếm thử đặc sắc đặc sắc của chúng tôi đi. "

Trương Dương gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào trong miệng, hỏa hậu nướng thịt ba chỉ rất vừa, Trương Dương nói: "Không tồi!"

Lý Xương Kiệt nói: "Đầu bếp của Cẩm tú viên trước đây vẫn luôn phụ trách quốc yến của Bắc Triều Tiên, tôi nghĩ tới việc ăn ở của cha tôi, đặc biệt điều hắn tới bên cạnh cha. " Hắn đứng dậy kính Trương Dương: "Tôi kính anh!"

Trương đại quan nhân có chút không chịu nổi: "Này, có cần khách khí như vậy không, chúng ta cũng không phải là mới quen biết. "

Lý Xương Kiệt nói: "Cha nói anh là ân nhân của Lý gia chúng tôi, từ nay về sau tôi sẽ dùng lễ ân nhân để đối đãi. "

Trương đại quan nhân là hạng người sợ nhất người khác kính hắn, vốn nghĩ mãi vẫn không biết nên đều xuất điều kiện gì, nhưng thịt ăn rồi, rượu cũng uống rồi, đến bây giờ vẫn không nghĩ ra mình có yêu cầu gì, hình như hơn phân nửa thời gian đều là người khác cầu hắn, hắn thì không có gì cầu người khác, nhìn thấy Lý Xương Kiệt khách khí như vậy đối với hắn, cảm thấy thật sự có chút ngượng ngùng, thật ra hắn vốn cũng không muốn cứu Lý Ngân Nhật, vốn có ý đồ muốn để Lý Ngân Nhật tự sinh tự diệt, nếu như không phải Kiều lão mở miệng thì chuyện này hắn cũng không muốn dính vào. Trương Dương nói: "Chuyện Ân nhân chúng ta đừng nói nữa, lời nói đó của Lý tướng quân tôi cũng nghe thấy rồi, anh cũng đừng làm như nợ nhân tình tôi quá nhiều, như vậy tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên, yên tâm yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm hết ức, tôi sẽ bỏ ra hết tuyệt học cả đời để trị liệu cho Lý tướng quân, cái khác không nói, ba mươi ngày thì tôi cam đoan với anh, nếu như trời cao chiếu cố thì không khéo còn có thể chống đỡ thêm tám ngày mười ngày. " Thằng cha này rất sợ kính, Lý Xương Kiệt vừa khách khí với hắn thì lập tức cho Lý Ngân Nhật thêm vài ngày.

Lý Xương Kiệt mấp máy môi, kích động nói: "Ơn nghĩa này tôi thực sự không biết lấy gì báo đáp. " Hắn cầm chén rượu đút vào trong tay Trương Dương.

Trương đại quan nhân không thể không đứng lên: "Anh đừng khách khí, tôi uống, tôi uống là được. "

Lý Xương Kiệt uống rượu cũng cực kỳ hào sảng, ngửa cổ uống cạn. Trương đại quan nhân trong chuyện uống rượu thì trước giờ cũng không kém ai, cũng uống hết.

Lý Xương Kiệt nói: "Ân nhân, tôi có yêu cầu quá đáng. "

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức. "


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)