Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1210

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1210: Yêu ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Hình Triêu Huy nói: "Không ai ép cậu nói cả. " Hắn nói xong, vẻ mặt lộ ra có chút trầm trọng, nhìn hồ nước!" Qua một hồi lâu mới lại nói: "Trương Dương, Chương Bích Quân nắm giữ không ít tư liệu của cậu, những tài liệu này sau khi cô ta chết đã bị một số người trong nội bộ tổ chức biết. "

Trương Dương nói: "Vậy thì sao, dù sao tôi hiện tại cũng đã rời khỏi rồi. "

Hình Triêu Huy nói: "Nếu đã rời khỏi rồi thì đừng trở về nữa. " Hắn hít một hơi: "Chờ sau khi tôi khôi phục, rất có thể sẽ trở về công tác. "

Trương Dương nói: "Vẫn ngồi trên vị trí trước đây à?"

Hình Triêu Huy nói: "Già rồi, nên lui khỏi tuyến một, để lại cơ hội tốt cho người trẻ tuổi. " Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Nếu như cậu không lăn lộn trên quan trường, mà là làm ở chỗ chúng tôi, khẳng định có tiền đồ hơn bên đó nhiều. "

Trương Dương nói: "Uy phong đến mấy thì cuối cùng vẫn không thể gặp ra ánh sáng, mưa bom bão đạn thì tôi không sợ, nhưng bảo tôi cả ngày trốn trốn tránh tránh mai danh ẩn tích thì tôi không làm đâu. "

Hình Triêu Huy nói: "Cái chết của Chương Bích Quân không phải là kết thúc, nữ nhân này rất không đơn giản, cái chết của cô ta có lẽ sẽ dấy lên một hồi sóng lớn. "

Trương Dương nói: "Trước mắt hình như vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu này. "

Hình Triêu Huy nói: "Có một số ảnh hưởng đều là từ từ biểu hiện ra ngoài. "

Trương Dương nói: "Anh biết Nghiêm Quốc Chiêu không?"

Hình Triêu Huy nhíu mày: "Hắn là một trong những đặc công ưu tú nhất từ khi Quốc An thành lập tới nay, khi ở Quốc An đã làm rất nhiều đại sự. " Hắn nói khẽ: "Anh là nói hắn có liên quan tới cái chết của Chương Bích Quân. "

Trương Dương nói: "Chuyện Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, có điều người này và Chương Bích Quân, và người Nhật Bản đều đi lại với nhau rất gần. "

Hình Triêu Huy nói: "Những lời cậu nói với tôi hôm nay tốt nhất đừng nói với người khác. "

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn hắn.

Hình Triêu Huy nói: "Có một số bí mật không ai muốn để người ngoài biết cả. "

Trương đại quan nhân hình như có sở ngộ, gật đầu.

Hình Triêu Huy nói: "Còn sống thật tốt! Qua chuyện này, tôi mới hiểu được, thứ mang tới hạnh phúc cho người ya không phải tiền tài, không phải địa vị, mà là còn sống!"

Hình Triêu Huy bảo lái xe đưa Trương Dương về ban trú kinh.

Khi Trương Dương đến khách sạn thanh giang thì tiệc rượu đã bắt đầu, Hồng Vệ Đông cười nói: "Trương Dương tới muộn, nhất định phải phạt ba chén rượu. "

Liêu Bác Sinh cười nói: "Tôi thấy không cần phạt rượu đâu, mệt mỏi cả một ngày rồi, uống say thì không tốt. "

Lý Trường Vũ cười ha ha, nói: "Anh nếu nói ai khác uống say thì tôi tin, nhưng Trương Dương uống say thì tôi chưa thấy bao giờ. "

Hồng Vệ Đông gật đầu theo: "Đúng vậy!"

Trương đại quan nhân mỉm cười ngồi xuống vị trí của mình, cầm ba chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Nếu đã tới muộn thì phải chịu phạt, tôi không thể làm loạn quy củ được. "

Mấy người đồng thời bật cười, Hồng Vệ Đông nói: "Trương Dương uống rượu luôn rất sảng khoái. "

Trương Dương ăn miếng thức ăn rồi uống với mỗi người hai chén.

Liêu Bác Sinh nói: "Vừa rồi bên bộ ngoại giao đã hẹn thời gian, hai giờ chiều ngày mai chúng ta sẽ tới. "

Trương Dương gật đầu.

Liêu Bác Sinh nói: "Phó thủ tướng Văn nói thế nào?" Hắn biết Trương Dương vừa mới tới nhà Văn Quốc Quyền, nếu như Văn Quốc Quyền ra mặt thì chuyện này khẳng định sẽ được giải quyết dễ dàng.

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ tới thăm hỏi một chút thôi, loại việc nhỏ này không cần thiết phiền tới ông ta. "

Liêu Bác Sinh cười cười, xem ra Trương Dương căn bản không muốn mượn dùng lực lượng của Văn gia, như vậy những lời mình hỏi vừa rồi ngược lại rơi xuống tiểu thừa.

Hồng Vệ Đông nói: "Phía Bộ ngoại giao đối ngoại khẳng định là bảo vệ lợi ích của chúng ta, nhưng tôi nghe nói lần này phía sứ quán Nhật Bản đã liên lạc một số đặc phái viên ngoại trú khác, mượn chuyện đầu tư cảng Phước Long để làm văn. "

Trương Dương nói: "Cảng Phước Long chỉ là mâu thuẫn giữa chúng ta và phía Nhật, liên quan gì tới các quốc gia khác. "

Hồng Vệ Đông nói: "Ngoại giao và quan hệ giữa người với người cũng không có gì khác nhau, hai người đánh nhau, chung quanh sẽ có mấy chục người xem náo nhiệt, trong đó có hạng người đi theo gây thêm phiề, đơn giản là muốn đục nước béo cò, kiếm thêm ít lợi ích cho mình, tranh thủ chút chính sách, còn có người căn bản chính là căn bản chính là đi tìm cảm giác rằng mình đang tồn tại. "

Trương Dương nói: "Loại người nhàm chán này cứ dứt khoát không để ý tới là được. "

Lý Trường Vũ nói: "Bất kỳ chuyện gì một khi đã nâng lên tới tầm ngoại giao thì phải chú ý một lễ nghi, rõ ràng trong lòng rất chán ghét, nhưng trên mặt vẫn phải cười. "

Trương Dương nói: "Đây không phải là dối trá ư?"

Lý Trường Vũ nói: "Giữa quốc gia và quốc gia, tất cả là quan hệ đôi bên cùng có lợi, có ai là thật lòng với nhau đây. "

Liêu Bác Sinh: "Nói Thật ra vấn đề lần này chủ yếu vẫn là tập đoàn Nguyên Hòa khơi lên, nếu như ở Bắc Cảng bàn tốt điều kiện thì không đến mức lớn chuyện như vậy, không tới mức phải tới bộ ngoại giao giải thích. "

Trương Dương nói: "Bọn họ có chút ác lắm, há miệng ra là đòi một triệu đôla, tưởng chúng ta là nhà băng chắc. "

Liêu Bác Sinh cười nói: "Phía tập đoàn Nguyên Hòa đích xác là công phu sư tử ngoạm, bọn họ ở cảng Phước Long trước mắt tổng cộng đầu tư không quá ba triệu nhân dân tệ, không ngờ dám hô lên tới một triệu đôla tiền bồi thường. "

Lý Trường Vũ và Hồng Vệ Đông là người bàng quan nên cũng không thích hợp chen vào nói.

Trương Dương nói: "Tôi đã nói với cô ta rồi, một xu cũng không đền cho họ. "

Liêu Bác Sinh nói: "Chính là những lời này đã chọc giận cô ta, cho nên mới làm ầm ĩ chuyện này tới bộ ngoại giao. "

Trương Dương nói: "Không chỉ bởi vì một chuyện này thôi đâu, anh đừng xem thường cô ta, cô ta còn có một sự chuẩn bị nữa rồi, đã ngấm ngầm bàn việc chuyển nhượng cho tập đoàn Đỉnh Thiên, đem tất cả nghiệp vụ trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa sang tay cho Đỉnh Thiên. "

Liêu Bác Sinh hơi ngẩn ra, chuyện này hắn vẫn chưa được nghe nói.

Trương Dương nói: "Nói cách khác, bất kể chúng ta bồi thường họ hay không, bồi thường nhiều hay ít thì bọn họ đều sẽ rời khỏi thị trường Trung Quốc, hiện tại làm lớn chuyện, đơn giản là tìm một cái cớ mà thôi. "

Tiệc tối kết thúc, Trương Dương tới phòng Lý Trường Vũ nói chuyện phiếm, Lý Trường Vũ lúc này mới hỏi tới chuyện này: "Trương Dương, chuyện của cảng Phước Long có phiền lắm không?"

Trương Dương nói: "Cảng Phước Long không phải chủ đề, trước đó ở núi Thanh Đài, có một đám Ninja Nhật Bản phóng hỏa đốt cháy Tử Hà quan, ý đồ ám sát Khưu Chỉ Đống, kết quả bị tôi xử lý bảy tên, phó bộ trưởng bộ ngoại giao Nhật Bản Võ Trực Chính Dã đã giao phong với tôi vài lần, chuyện của cảng Phước Long chỉ là một dây dẫn lửa mà thôi. "

Lý Trường Vũ nói: "tập đoàn Nguyên Hòa thực lực không kém, vì sao cậu cứ đá họ ra khỏi Tân Hải? Tôi từ góc độ của người bàng quan mà xem xét vấn đề thì chuyện này cũng bất hợp lí, dù sao hai bên đã ký kết hợp đồng chính thức, cách làm hiện tại của các cậu chính là bội ước. "

Trương Dương nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh xã hội đen, tôi hoài nghi lai lịch tài chính của bọn họ tồn tại vấn đề. "

*****

Lý Trường Vũ nghe hắn nói như vậy thì lập tức trầm mặc, trước đây khi hắn ở Giang Thành, bởi vì việc đầu tư của An gia mà bị tình nghi dính líu đến chuyện tiền đen rồi bị điều tra, sự kiện đó cơ hồ đã kết thúc tiền đồ chính trị của hắn, đối với một cán bộ quốc gia mà nói, tồn tại rất nhiều khu mìn mà không thể chạm tới.

Trương Dương nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử đã tìm được một người tiếp nhận rồi, theo như tôi biết, tập đoàn Đỉnh Thiên chắc tiếp xúc với bọn họ từ lâu rồi. "

Lý Trường Vũ nói: "Tập đoàn Đỉnh Thiên cũng là một công ty thực lực hùng hậu, nếu như để bọn họ tiếp nhận công trình cảng Phước Long thì cũng là một chuyện tốt, chủ tịch Lương Kì Hữu của bọn họ có danh xưng là Cảng Cửu Thuyền Vương. "

Trương Dương nói: "Anh không phải từng nói, làm việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, phải xuyên qua hiện tượng mà nhìn bản chất ư?"

Lý Trường Vũ không khỏi cười nói: "Vậy bản chất của chuyện này là gì?"

Trương Dương nói: "Con rể của Lương Kì Hữu là An Đạt Văn, chuyện này mười phần có chín là An Đạt Văn ở sau lưng giựt giây. "

Lý Trường Vũ nhíu mày: "An Đạt Văn chẳng phải là cháu của An lão ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Chính là hắn, khi An lão còn sống đã thiên tân vạn khổ mới đưa sinh ý của gia tộc đi vào quỹ đạo, nhưng từ khi giao vào tay hắn, An gia trong một đêm đã trở lại trước giải phóng. "

Lý Trường Vũ nói: "cậu là nói An Đạt Văn đang làm sinh ý phi pháp?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không có chứng cớ gì cả, có điều nghe nói không ít nghe đồn. "

Lý Trường Vũ cũng biết không ít về ân oán của Trương Dương và An Đạt Văn, hiện tại hắn đã minh bạch Trương Dương bất kể là như thế nào cũng sẽ không cam tâm giao cảng Phước Long cho Đỉnh Thiên xây dựng kinh doanh, Lý Trường Vũ nói: "Như vậy xem ra cậu cuối cùng nghiêng về phía tập đoàn Tinh Nguyệt. "

Trương Dương nói: "Cũng không phải là bởi vì tôi thiên vị, mà là bối cảnh và động cơ của hai nhà kia không sạch sẽ gì, tôi làm việc vẫn luôn lấy ổn thỏa làm đầu. "

Lý Trường Vũ nói: "Thành thục rồi, có điều với bên bộ ngoại giao cậu định ăn nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Ăn ngay nói thật, bộ ngoại giao cũng phải phân rõ phải trái đúng không?"

Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao Trần Toàn tiếp đãi Liêu Bác Sinh và Trương Dương, Trương đại quan nhân vừa nghe vậy là vị này phụ trách chuyện của bọn họ thì lập tức muốn đánh trống rút lui, nhưng mọi người đã tới, nếu như hiện tại ly khai thì chỉ sợ sẽ khiến cho người khác xem thường, Trần Toàn thì sao? Một cấp phó bộ thôi mà, có thể thực sự ăn được tôi trước?

Tâm tình của Trần Toàn gần đây vẫn luôn không tốt, từ sau khi vợ hắn gây ra vụ bê bối của hội từ thiện Thiên Trì tiên sinh, ảnh hưởng mà hắn phải chịu rất lớn, khi con trai bị bắt cóc, vợ không thể không công khai nhận sai, mà hắn trong quá trình này lại rất bất hạnh đắc tội với Văn Quốc Quyền, Trần Toàn biết mình không thể còn là bằng hữu thân thiết của Văn Quốc Quyền nữa, hắn hiểu rõ vị trí và tiền cảnh của mình, tuy rằng hắn trên tuổi tác còn có chút ưu thế, nhưng Trần Toàn đã bắt đầu tìm kiếm đường lui cho tương lai của mình, con người ta chỉ có khi không nhìn rõ con đường phía trước mới có thể như vậy.

Liêu Bác Sinh và Trương Dương cùng nhau tới văn phòng của Trần Toàn, trong hoàn cảnh như vậy, Liêu Bác Sinh tự nhiên cảm nhận được một loại uy áp, nụ cười của hắn cẩn thận mà thu liễm.

Trương đại quan nhân thì khác với Liêu Bác Sinh, vẻ mặt thản nhiên như không, bộ dạng tựa cười mà như không phải cười.

Hai người cùng nhau chào một tiếng bộ trưởng Trần.

Trần Toàn gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt của hai người, rất ngắn ngủi, sau đó nói khẽ: "Dụng ý bảo các anh tới đây chắc các anh đều rõ cả chứ?"

Liêu Bác Sinh đang muốn gật đầu thì Trương Dương ở bên cạnh lại: "Thật sự không biết vì sao?"

Liêu Bác Sinh quay sang, hơi hơi há miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, thằng ôn này muốn làm cái gì đây?

Trần Toàn lúc này mới một lần nữa hướng ánh mắt lên mặt Trương Dương, hết sức lông bông, trong mắt không có tôn trưởng, dưới đáy lòng Trần Toàn thầm lặng lẽ bình phẩm về hắn như vậy, bởi vì chuyện của con, cũng bởi vì chuyện của mình, hắn thậm chí đã đỗ lỗi nguyên nhân tình cảm của mình với Văn gia vỡ tan lên người thằng ôn này, Trần Toàn rất ghét hắn, nhưng với niên kỉ và bối phận của hắn, vẫn không đáng chấp nhặt với tên tiểu tử chưa ráo máu đầu này. Trần Toàn nói: "Là không biết thật hay là giả bộ hồ đồ?" Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn lại hướng sang Liêu Bác Sinh.

Liêu Bác Sinh trong lòng xấu hổ, mắng thầm thằng ôn Trương Dương này là đồ phá hoại, thành môn thất hỏa, thằng nhóc anh gây sự với Trần Toàn, kẹp tôi ở giữa, hắn trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không phải.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Trần, thực sự không phải giả bộ hồ đồ, tôi là thật sự không biết, hay là ngài nói cho tôi nghe một chút?" Thằng ôn này cợt nhả nhìn Trần Toàn.

Trong mắt Liêu Bác Sinh thì thằng cha này quả thực là trong mắt không có tôn ti trật tự, Trần Toàn vẫn biểu hiện ra sự tu dưỡng rất tốt, mỉm cười nói: "Đồng chí Bác Sinh, anh thân là thị trưởng mà công tác không làm đến nơi đến chốn, trước khi đến kinh thành anh không truyền đạt mục đích của việc này ư?" Bóng cao su được đá cho Liêu Bác Sinh.

Mặt Liêu Bác Sinh nóng lên, Trương Dương à, xú tiểu tử anh căn bản là đang làm khó tôi! Hắn đang chuẩn bị lên tiếng.

Trương Dương bật cười ha ha: "Bộ trưởng Trần, thị trưởng Liêu cũng nói rồi, là bản thân tôi không rõ, tôi không rõ chúng tôi rốt cuộc sai ở chỗ nào Tiểu Nhật Bản chạy đến bộ ngoại giao đổ oan cho chúng tôi, các anh tin ngay ư? Ít nhất cũng phải điều tra một chút chứ. "

Liêu Bác Sinh thở phào nhẹ nhõm, thằng ôn này coi như còn có lương tâm, biết giải vây giúp mình, hai người các anh cứ nói chuyện, tôi không nhúng vào.

Trần Toàn nói: "Đồng chí Trương Dương, chú ý cách dùng từ của anh, cái gì gọi là tiểu Nhật Bản? Ở phương diện Ngoại giao thì các nước ngang hàng với nhau. Nếu như khi anh đối mặt với bạn bè Nhật Bản nói như vậy thì sẽ tổn thương tới tình cảm giữa các dân tộc. "

Trương đại quan nhân nói: "Quen rồi, đành chịu thôi, tôi từ trong đáy lòng đã không thích người Nhật Bản. "

Trần Toàn nói: "Trương Dương à, đây là chỗ không đúng của anh, là một cán bộ quốc gia, phải đứng trên độ cao nhất định để nhìn vấn đề, quan hệ giữa nước và nước theo sự phát triển của thời đại đang không ngừng biến hóa, anh không thể dùng sự yêu ghét cá nhân để xử lý vấn đề ngoại giao. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải người của bộ ngoại giao. Vấn đề về phương diện Ngoại giao cũng không tới lượt tôi xử lý. " Một câu khiến Trần Toàn nghẹn lời, tên tiểu tử này sao ăn nói đáng ghét thế?

Trần Toàn nói: "Gần đây Bắc Cảng có rất nhiều ngoại thương phản ánh, các anh ở phương diện chiêu thương dẫn tư tồn tại vấn đề rất lớn, nhất là sau khi Bắc Cảng trải qua trận sóng thần đó, các anh đã trong xử lý rất nhiều phương diện đã gây Tổn hại tới lợi ích của ngoại thương, trước mắt rất nhiều cách làm của các anh đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu, rất nhiều ngoại thương thông qua sứ quán của bọn họ để đưa ra kháng nghị tới chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Vu tội, tất cả là vu tội!"

Liêu Bác Sinh mở to hai mắt, thằng ôn này là muốn lật trời à! Phải biết rằng đây là ở bộ ngoại giao, vị này là phó bộ trưởng bộ ngoại giao.

*****

Sắc mặt Trần Toàn đã rất khó coi, hàm dưỡng tốt đến mấy cũng không chịu nổi sự đổi trắng thay đen của thằng cha này. Hôm nay đúng là tú tài gặp lính, có lý mà không nói được, Trần Toàn hừ một tiếng: "Anh là nói tôi vu tội cho anh ư?" Hắn giơ văn kiện trên bàn lên rồi đập thật mạnh xuống mặt bàn: "Tự anh xem đi!"

Trương Dương nói: "Tôi là nói tiểu Nhật Bản nói xấu tôi, bộ trưởng Trần. Bọn họ nói tôi gây tổn hại tới lợi ích của bọn họ, sao lại gọi là tổn hại tới lợi ích của bọn họ? Sóng thần của Bắc Cảng đã kiểm nghiệm chất lượng công trình của bọn họ, cũng kiểm nghiệm tính hợp lý của thiết kế công trình của bọn họ. Bọn họ căn bản không thông qua có kiểm nghiệm lần này, tôi nếu như bảo hộ lợi ích của người ngoại quốc thì tất sẽ tổn hại tới lợi ích của người Trung Quốc chúng ta? Tôi không phải quan ngoại giao. Tôi không có chủ nghĩa quốc tế gì cả, ánh mắt của tôi rất hẹp, chỉ nhìn được mỗi cái địa phương bé xíu Bắc Cảng thôi, cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của người dân Bắc Cảng mà thôi, thân là quan địa phương, tôi phải bảo hộ người của mình, chuyện phùng má giả làm người mập tôi không làm được, rõ ràng tổn thất nhiều như vậy, tôi không thể móc hầu bao của mình ra để đi giành cái danh tiếng quốc tế gì đó. Tôi không để ý bọn họ mắng tôi hay là khen tôi, đối với tôi mà nói, Nhật Bản cách tôi rất xa, bọn họ thích trách thì trách, bất kể nói gì thì tôi cũng chỉ coi như là đánh rắm thôi. "

Trần Toàn tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, chỉ ra cửa lớn nói: "Anh ra ngoài!"

Trương đại quan nhân căn bản cũng không muốn ở đây, hắn đứng lên nói: "Vậy tôi đi, chuyện nên giải thích chắc tôi cũng đã giải thích rõ rồi chứ!"

Liêu Bác Sinh liều mạng nháy mắt với hắn, Trần Toàn đã tức thành như vậy, thằng nhóc anh còn không mau tránh đi. Hắn đứng lên theo: "Bộ trưởng Trần, chúng tôi đi trước!"

Trần Toàn nói: "Hắn ra ngoài còn anh thì ở lại!"

Liêu Bác Sinh dự cảm bi kịch của mình sắp đến rồi, tám chín phần mười bị Trần Toàn coi là nơi trút giận. Có chút hâm mộ nhìn Trương Dương, hắn một lần nữa ngồi xuống vị trí.

Trần Toàn vỗ bàn: "Anh giáo dục đám cán bộ dưới tay anh kiểu gì vậy? Hả? Ngạo mạn vô lễ, nói ẩu nói tả, người như vậy phóng ra ngoài đúng là làm mất mặt quốc gia. "

Liêu Bác Sinh cười bồi, nghĩ thầm anh giận rồi thì nói vài câu trút giận, xong rồi thả tôi đi đi.

Trần Toàn nói: "Đừng cảm thấy đây là việc nhỏ, nếu như chuyện không phải bị làm lớn lên thì tôi cũng sẽ không gọi các anh từ Bắc Cảng tới giải thích làm gì, hiện tại không chỉ là nhà đầu tư Nhật Bản, còn có cả ngoại thương của các quốc gia khác đều đưa ra kháng nghị, cho rằng Bắc Cảng các anh trong xử lý tình hình thiên tai lần này quá mức qua loa, không cân nhắc tới lợi ích của nhà đầu tư, cái này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng quốc tế của chúng ta, anh có biết hay không?"

Liêu Bác Sinh lắc đầu.

Trần Toàn nói. " Anh không biết ư?"

Liêu Bác Sinh lại lắc đầu.

Trần Toàn nói: "Anh không ngờ không biết?"

Liêu Bác Sinh nói: "Bộ trưởng Trần, cái gì cũng để ngài nói rồi, tôi biết cái gì? Tôi nếu biết thì có cần ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành nghe ngài quát mắng không? Trương Dương có câu nói không sai, cán bộ địa phương chúng tôi không hiểu tinh thần chủ nghĩa quốc tế gì cả, cảnh giới của chúng tôi chính là như vậy, nếu thực sự phảm phải sai lầm gì thì ngài cứ dứt khoát cách chức chúng tôi đi. " Liêu Bác Sinh nói xong thì xoay người bước đi.

Trần Toàn trợn mắt há hốc miệng ngồi ở đó, phản rồi! Đám quan viên địa phương này tất cả phản rồi!

Trương đại quan nhân ở bãi đỗ xe chờ Liêu Bác Sinh, không ngờ hắn lại ra nhanh như vậy, Trương đại quan nhân cợt nhả nhìn hắn, xin lỗi: "Thị trưởng Liêu, xin lỗi, để ngài đỡ đạn cho rồi!"

Liêu Bác Sinh trừng mắt lườm hắn một cái: "Mẹ kiếp!"

Trương đại quan nhân vội vàng xoa xoa mặt: "Thị trưởng Liêu, nước miếng của ngài thực sự có chút khoa trương đó!"

"Đáng đời! Anh muốn đấu văn hay là đấu võ thì trước chuyện cũng phải công thông với tôi một chút chứ, giờ thì hay rồi, anh nói cho sướng miệng, đắc tội với người ta xong thì bỏ chạy, để tôi lại chùi đút cho anh? Hả? Anh cũng quá không trượng nghĩa rồi!" Liêu Bác Sinh hầm hừ nói.

Trương đại quan nhân cười cười, có điều thằng cha này lập tức bình luận ra vị đạo của những lời này của lão Liêu: "Vậy, Thị trưởng Liêu, chúng ta tức thì tức, nhưng không thể mở miệng là mắng người được, vì sao lại gọi là nói cho sướng miệng rồi để ngài phải chùi đít cho tôi, ngài khi dễ tôi còn trẻ à? Dạng háng ra bắt tôi chui vào, còn này còn chưa tính, còn mắng tôi mấy câu mới đã nghiền. "

Liêu Bác Sinh không nhịn được liền bật cười, hắn cũng không phải cố ý, xua tay nói: " Anh trước giờ đều là như vậy, tôi hôm nay coi như minh bạch rồi, căn bản không nên tới đây. "

Trương Dương nói: "Ấy đừng, ngài là người chỉ huy, ngài đi rồi thì tôi biết làm sao?"

Liêu Bác Sinh nheo mắt lại nhìn hắn: "Anh thấy tôi già nên hồ đồ rồi à?"

Trương đại quan nhân lắc đầu.

" Tôi dễ lừa vậy ư?"

Trương Dương nói: "Tôi thề với trời, tôi trước giờ không hề có ý lừa ngài. "

Liêu Bác Sinh nói: "Điền kỵ đua ngựa, tôi nếu đối phó với phó bộ trưởng Trần, tôi là bại chắc rồi, cho nên, chuyện này tôi không làm được, mà đã không làm được thì còn ở lại làm gì? Giúp anh đỡ sét à?"

Trương đại quan nhân nói: "Thị trưởng Liêu, ý của ngài là phát sét này tôi nên gánh ư?"

Liêu Bác Sinh nói: "ANh thích gánh thì gánh, dù sao anh cũng là một cái cột thu lôi, tôi thì không được, tôi một là không có cha nuôi, hai là không có bố vợ, quan của kinh thành này quá lớn, tôi ở lại càng lâu thì áp lực càng lớn. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Thị trưởng Liêu, lời này của ngài không giống những lời mà người làm lãnh đạo nên nói, tuy rằng phễu là tôi đâm ra, nhưng ngài là lãnh đạo của tôi, ngài nên đỡ áp lực giúp tôi. "

" Bí thư Tống là lãnh đạo của tôi đấy, sao không thấy y ra đỡ áp lực cho tôi. " Liêu Bác Sinh nói xong thì bật cười, vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: "Nói thật lòng, tôi thấy tôi thấy Trần Toàn đó trông thì cao cao tại thượng nhưng trong lòng đang hoảng lắm, chủ nghĩa quốc tế cái gì, coi quan viên địa phương khi chúng ta đều là kẻ ngốc à, Trương Dương, loại người như hắn phải để anh đối phó, mà cũng chỉ có anh là có thể đối phó. "

Trương Dương nói: "Thị trưởng Liêu, ngài nói cả nửa ngày, vẫn là muốn đẩy tôi ra. "

Liêu Bác Sinh nói: "Cán bộ Trẻ tuổi ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có thì quốc gia chúng ta còn có hy vọng gì? Anh không đi thì chẳng lẽ bắt lão già tôi đi ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Lỗ châu mai tôi có thể lấp được, nhưng vạn nhất đại pháo tới thì ngài bảo tôi phải làm sao?"

Liêu Bác Sinh nói: "Cứ phóng tay mà làm, tóm lại một câu, tôi khẳng định sẽ đứng ở bên anh. "

Trương Dương nói: " Nghe những lời này mà ấm cả lòng. "

Liêu Bác Sinh vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: "Lấy ra tinh thần Nghé con mới sinh không sợ hổ, tôi và tất cả đồng chí Bắc Cảng đều ủng hộ anh trên tinh thần!"

Liêu Bác Sinh không phải đảm đương không có đảm đương, nhưng hắn sau khi gặp mặt Trần Toàn thì liền minh bạch, chuyện này hắn không thể giải quyết được, trước khi đi, bỏ lại những lời nói thiết boong boong trước mặt Trần Toàn, cũng không có nghĩa là hắn không sợ cường quyền, mà là vì hắn hiểu rõ, quan hệ của Trần Toàn và Văn Quốc Quyền hiện tại đang rất găng, căn bản không có tiền đồ gì để nói, một người đã quá hạn trong quan trường thì chỉ sợ ngay cả một người dân tóc húi cua cũng không bằng.

*****

Liêu Bác Sinh trước khi trở về thì thông qua điện thoại trao đổi một chút với bí thư thị ủy Thường Lăng Không, Thường Lăng Không nghe nói tới loại tình huống này thì cũng đồng ý để hắn trở về, nếu cái gọi là ảnh hưởng ác liệt đã tạo thành rồi, dứt khoátcứ để thằng ôn Trương Dương này đi xử lý.

Liêu Bác Sinh nói đi là đi, không do dự chút nào, hôm ấy sau khi trở lại ban trú kinh liền dẫn lái xe về.

Trương đại quan nhân không không giữ lại, thật ra chuyện này không có liên quan gì tới lão Liêu, tập đoàn Nguyên Hòa khẳng định khẳng định nhằm vào mình. Với hắn mà nói, đã tới rồi thì kệ, dù sao cũng tới một chuyến rồi, phải kết thúc chuyện của tập đoàn Nguyên Hòa.

Trương đại quan nhân vẫn có bài để đánh, khi ở Giang Thành hắn đã đâm cho Võ Trực Chính Dã một thông tâm châm, nhưng chuyện này chưa qua được mấy ngày thì tiểu Nhật Bản lại ép tới, đối nghịch với hắn, thế cũng không hay, nói không chừng chính là Võ Trực Chính Dã giở trò.

Trương Dương gọi điện thoại cho Võ Trực Chính Dã, Võ Trực Chính Dã nghe Trương Dương nói xong thì lập tức phủ nhận: "Chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới tôi. "

Trương Dương nói: "Rõ ràng là sứ quán của các anh bẩm báo cho bộ ngoại giao, anh thân là đại sứ mà lại còn nói là không biết ư?"

Võ Trực Chính Dã nói: "Sứ quán Nhật Bản cũng không phải chỉ có một quan ngoại giao là tôi, tôi bây giờ còn vẫn đang ở Giang Thành, tôi đang xử lý công việc khắc phục hậu quả của tám người bị chết, lấy đâu ra thời gian mà lo tới chuyện khắc. " Thằng cha này lộ ra vẻ vô tội.

Trương đại quan nhân nói: "Cho dù không phải anh gây ra chuyện này, nhưng anh không thể không biết chút gì chứ?"

Võ Trực Chính Dã nói: "Thật ra trước đó đã có kháng nghị rồi, chỉ là bộ ngoại giao của các anh trước đây không coi trọng như vậy thôi. "

Trương Dương nói: "Anh nghĩ chủ ý giúp tôi đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Võ Trực Chính Dã trong lòng minh bạch, đây là bắt hắn ra mặt giải quyết chuyện này, hắn thở dài nói: "Gia tộc Nguyên Hòa ở Nhật Bản rất có thực lực, chuyện đã tới nước này, tôi cũng không có biện pháp. "

Trương đại quan nhân hừ lạnh một tiếng: "Võ Trực tiên sinh đúng là biết từ chối. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Không phải từ chối, quả thực là không có phương pháp nào tốt cả, trừ phi anh thuyết phục được gia tộc Nguyên Hòa không tiếp tục truy cứu nữa. " Võ Trực Chính Dã sở dĩ biểu hiện ra vẻ kiên nhẫn và khách khí như vậy với Trương Dương, chủ yếu là hắn hoài nghi lúc trước người đâm châm lên người mình chính là Trương Dương, đáng tiếc hắn lại không có chứng cớ. Về sau kiểm tra thân thể một phen thì phát hiện thân thể cũng không có gì khác thường, nhưng cái đốm trước ngực thì lại rất rõ ràng, đã thành tâm bệnh của hắn.

Sau khi Trương đại quan nhân nói chuyện với Võ Trực Chính Dã, cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng đúng, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này do tập đoàn Nguyên Hòa dựng lên, muốn giải quyết triệt để thì vẫn phải xuống tay từ chỗ Nguyên Hòa Hạnh Tử. Trương Dương tìm ra điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử. Bấm số của cô ta. Không ngờ câu đầu tiên Nguyên Hòa Hạnh Tử nói sau khi bắt mày chính là: "Tôi đang ở kinh thành, có gì muốn nói ỵ gặp mặt hẵng nói. "

Trương Dương ở một quán ăn Nhật Bản gần đại sứ quán Nhật Bản chờ Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc kimônô màu sẫm, buộc tóc kiểu Nhật truyền thống, da thịt như tuyết. Lẳng lặng ngồi dưới đèn da dê đợi Trương Dương.

Trương đại quan nhân cởi giầy, đi vào bên trong, khoanh chân ngồi xuống.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đưa thực đơn cho Trương Dương, Trương đại quan nhân vừa thấy bên trên là tiếng Nhật thì lập tức xua tay: "Phương diện này tôi chính là một kẻ mù chữ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: "Trước đây đã thử thức ăn Nhật chưa?"

Trương đại quan nhân nói: " Có gì hay đâu mà ăn?" Trong lòng đối với thức ăn Nhật Bản thì có chút khinh thường, cho rằng cũng ăn trộm từ văn hóa ẩm thực của Trung Hoa chúng ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi biết anh khinh thường văn hóa Nhật Bản, rất nhiều người Trung Quốc đều cho rằng văn hóa Nhật Bản chính là chi nhánh của văn hóa Trung Hoa, quả thực văn hóa Nhật Bản chịu ảnh hưởng rất lớn từ các anh, nhưng trải qua nhiều năm phát triển và biến hóa đã có sự đặc sắc của riêng mình. "

Lúc này, một mâm thức ăn được đưa lên.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa giới thiệu thức ăn vừa gắp ăn, tướng ăn của cô ta vô cùng tao nhã, mỗi một động tác trong mắt người ngoài đều là một loại hưởng thụ sung sướng, Trương Dương nhìn cô ta, như trở lại quá khứ, những lời Nguyên Hòa Hạnh Tử nói hắn căn bản không nghe rõ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vốn thật lòng muốn giới thiệu thức ăn Nhật Bản với hắn, nhưng rất nhanh cô ta liền phát hiện Trương Dương đã thất thần, chuyên chú nhìn cô ta, trong mắt lộ ra nhu tình vạn chủng.

Ánh mắt Như vậy khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử tim đập mạnh hơn, nhưng cô ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, bởi vì cô ta biết, nhu tình trong mắt Trương Dương tuyệt đối không phải là giành cho mình. Cô ta không nhịn được nhắc nhở Trương Dương: "Có biết nhìn thẳng người khác như vậy là rất bất lịch sự hay không?"

Trương Dương được cô ta nhắc nhở mới hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Xem ra tôi về sau nên tránh gặp mặt cô thì tốt hơn. "

Lúc này đồ ăn họ gọi đã được đưa lên hết, đầy cả một bàn. Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm rượu rót cho Trương Dương: "Uống rượu sake vào miệng thì tuy rằng nhạt, nhưng hậu kình lại rất đủ. "

Trương Dương cầm chén rượu lên uống cạn: "Nhạt cứt!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Tôi phát hiện nam nhân Trung Quốc các anh rất thích nói tục, chẳng lẽ chỉ có dùng phương thức này mới có thể biểu đạt được sự hào sảng khí khái của các anh hay sao?"

Trương Dương nói: "Vì tôi là một tục nhân mà. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Có chút không hiểu ý của anh. "

Trương đại quan nhân cầm chai rượu lên rót rồi nói: "Nói cách khác thì chính là cô là đồ sứ, còn tôi là mái ngói. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu!" vừa rót rượu cho hắn vừa nói: "Lần này tôi hiểu rồi, anh là đang uy hiếp tôi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi không bao giờ uy hiếp nữ nhân, nhất là cô!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tuy rằng anh đối với tôi đã nhiều lần biểu hiện ra thiện ý, nhưng không biết vì sao, tôi trước giờ đều không cảm thấy nên cám ơn anh. "

Trương Dương nói: "Gì cơ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi cám ơn người đó, người mà tôi rất giống. "

Trương Dương ngây ra một thoáng, nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một chút bất mãn và sát khí.

Bộ dáng của hắn không hề dọa được Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: " Nghe nói anh lần này là bị bộ ngoại giao gọi tới kinh thành, gây cho anh thêm phiền toái nhiều như vậy, thật là ngại quá. "

" Tôi có thể nói cô hư ngụy không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt vẫn thản nhiên như không: "Trương tiên sinh, tôi không phải không cho anh cơ hội lựa chọn, tám ngàn vạn đôla, bồi thường tôi yêu cầu cũng không nhiều. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Một bữa cơm hữu tình như vậy, chúng ta hay là đừng nói tới tiền, nói tới tiền thì tục khí quá. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi và Đỉnh Thiên trên cơ bản đã đạt thành ý đồ, nếu như anh không đồng ýthì tôi chỉ có thể ký hợp đồng với Đỉnh Thiên. "

Trương Dương nói: "Lương Kì Hữu không phải kẻ ngốc, không có sự ủng hộ của chính phủ địa phương thì tỷ lệ thành công hắn tham gia vào chuyện của cảng Phước Long cực kỳ bé nhỏ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại quyền chủ động không phải tất cả đều ở trong tay anh, chính phủ địa phương cũng không thể lấy thúng úp voi, hiện tại Trung Quốc vô cùng coi trọng sự đầu tư của thương, anh sẽ không lấy sĩ đồ của mình ra đùa chứ?"

Trương Dương bật cười ha ha: "Cô đang uy hiếp tôi à, cô cho rằng liên hợp mấy ngoại thương thông qua sứ quán rồi tạo áp lực cho bộ ngoại giao là có thể bức tôi nhượng bộ được ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi căn bản không muốn cùng anh ầm ĩ tới mức này. "

Trương Dương nói: "Tôi không cảm thấy giữa hai ta có vấn đề gì, con người tôi luôn luôn công và tư rõ ràng, trong việc công chúng ta đứng trên lập trường riêng ngươi chết ta sống, nhưng về riêng tư, chúng ta vẫn có thể ngồi uống chút rượu, nói điểm giao, tôi cảm thấy như vậy rất tốt. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi thở dài: "Trương Dương, con người anh nhìn thì rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất phức tạp. "

Trương đại quan nhân nói: "Nam nhân vẫn nên phức tạp chút, quá đơn giản thì liếc một cái là có thể nhìn thấu, vậy thì không cần thâm nhập tìm hiểu, tôi thích phức tạp, tôi thực sự rất phức tạp. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh rất nhanh sẽ phát hiện so sánh với thế giới này thì anh thật ra rất đơn giản!"

Chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thiên Lương Kì Hữu buổi sáng ngày hôm sau chủ động gọi điện thoại cho Trương Dương, trong điện thoại hắn không hề nhắc tới chuyện đang tại đàm phán với tập đoàn Nguyên Hòa, mà là mời Trương Dương ông ấy tùy viên gặp mặt.

Trương Dương đối với tùy viên thì không xa lại gì, tòa nhà của thôn hoạ sĩ này trước đó hắn đã cùng với Cố Dưỡng Dưỡng tới chơi. Hiện tại chủ nhân của tòa nhà này là An Đức Uyên, Lương Kì Hữu và An Đức Uyên là thân gia, lựa chọn nơi này làm chỗ gặp mặt cũng không kỳ quái.

Tùy viên vẫn là bộ dạng lịch sự tao nhã thanh u như trước đây, lẳng lặng đứng trong rừng cây, nắng sớm viết nên dấu vết của năm tháng trên mái hiên và tường vây.

Cửa khép hờ, hiển nhiên là chuẩn bị cho khách tới.

Trương đại quan nhân đẩy cửa đi vào, trong viện chỉ có một bảo mẫu mặc áo sơmi màu ánh trăng đang ở đó quét lá rụng, nhìn thấy Trương Dương tiến vào thì cung kính nói: "Trương tiên sinh phải không? Lương tổng ở hoa viên phía sau chờ ngài. "


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)