Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1223

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1223: Thiêu thân lao đầu vào lửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Chấn Đường nói: "Trương Dương, nể mặt Văn gia nên tôi cũng nể mặt anh, giờ biến ngay, tôi sẽ coi như là không thấy anh, nếu không... "

"Nếu không thì sao?" Sắc mặt Trương đại quan nhân biến đổi, giống như phủ lên một tầng sương.

Tần Chấn Đường và Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên giao phong, sự lợi hại của Trương Dương hắn cũng lĩnh giáo qua rồi, đương nhiên hiểu rõ nếu như xung đột cứng đối cứng, mình mười phần có chín lại ăn đòn, hắn gật đầu với Trương Dương rồi từ trong ví rút ra một tờ giấy điều tra được đóng dấu đỏ chót, ra sức lay trước mặt Trương Dương: "Phiền anh nhìn cho rõ, tuy rằng tôi không cần thiết phải giải thích với anh, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm một câu, quân đội làm việc anh tốt nhất đừng nhúng tay. "

Trương đại quan nhân khinh miệt nhìn tờ lệnh khám, khinh thường nói: "Lấy lệnh khám ra nói với tôi thì có tác dụng đéo gì, tôi đâu phải người tham gia quân ngũ?"

" Anh... "

" Anh cái gì? muốn lục soát căn nhà này, cũng rất đơn giản thôi, anh mời công an địa phương cầm lệnh khám nhà chính quy tới đây, anh lấy ra một tờ giấy rách này để lừa ai chứ? Từ Lúc nào chuyện của kinh thành tất cả do các anh quản? Từ Lúc nào đám người tham gia quân ngũ các anh có quyền lực trên cả chính phủ địa phương?"

Tần Chấn Đường bị Trương Dương hỏi cho cứng họng, mặt hắn đỏ bừng: "Tôi đang đuổi bắt phần tử phạm tội của nội bộ chúng tôi. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Ai là phần tử phạm tội của nội bộ các anh? Tôi à? Hay là ai đó trong căn nhà này? Đúng rồi, anh là đến tìm Hà Vũ Mông đúng không, con gái của Hà Trường An, nhưng người ta là người Mỹ, anh là sĩ quan, tuy rằng tôi cảm thấy anh cũng không được tốt lắm, nhưng anh không thể quên, nhất cử nhất động của anh đều đại biểu cho hình tượng quốc gia, tôi không biết Hà Vũ Mông phạm tội gì, nhưng một đám quân nhân các anh võ trang hạng nặng, hùng hổ đến đây bắt người, đã xin chỉ thị của bộ ngoại giao chưa? Xin các anh động não một chút, bắt người là chuyện nhỏ. Nhưng nếu hành vi của các anh ảnh hưởng tới quan hệ hai nước Trung Mỹ, vậy thì phiền to đấy. "

Tần Chấn Đường thực sự có chút sửng sốt, hắn nhận được tin tức Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh, cho nên tới bắt cô ta, trong mắt hắn, Tần Manh Manh trước khi trốn đi từng là quân nhân, coi như là đưa cô ta ra toà án quân sự là được, nhưng Trương Dương lại không chịu trò này của hắn, cứ vô cớ gây rối. Hiện tại không ngờ lấy ra quan hệ Trung Mỹ để đe dọa hắn, Tần Chấn Đường tuy rằng trong lòng đã bắt đầu do dự, nhưng trước mặt nhiều người như vậy. Hắn không thể biểu hiện ra vẻ lùi bước, căm tức lườm Trương Dương: "Tránh ra! Bằng không tôi sẽ bắt anh trước. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, hắn vẫn không lùi bước, cầm di động chậm rãi gọi điện thoại rồi nói với Tần Chấn Đường: "Xem ra chúng ta chỉ có tìm bộ ngoại giao để phân xử thôi. "

Cứ điện thoại này của Trương đại quan nhân trực tiếp gọi tới văn phòng Trần Toàn, phó bộ trưởng bộ ngoại giao. Trần Toàn nghe nói Trương Dương gọi điện thoại cho mình, tuy rằng trong đáy lòng rất khó chịu thằng ôn này, nhưng vẫn bảo người nối.

Trương đại quan nhân ở trước mặt Tần Chấn Đường kể lại chuyện này một lượt.

Trần Toàn nghe xong không khỏi đau đầu, chuyện này vốn không phải đại sự gì, nhưng thân phận của Hà Vũ Mông là người Mỹ. Cái này thành một phiền toái cực lớn, Trương Dương có câu nói không sai, nếu như chuyện này xử lý không thỏa đáng rất có thể sẽ dẫn tới phân tranh ngoại giao. Nếu như Trần Toàn không biết chuyện này thì cũng chẳng quan tâm, nhưng Trương Dương nếu đã khiếu nại tới chỗ hắn, hắn không thể không lên tiếng. Hắn bảo Trương Dương đưa điện thoại cho Tần Chấn Đường, Trần Toàn và Tần Hồng Giang cũng quen biết nhiều năm rồi, rất quen thuộc với mấy đứa con trai của Tần gia.

Tần Chấn Đường tiếp lấy điện thoại rồi nói vài câu với Trần Toàn. Hắn gật đầu trả lại điện thoại cho Trương Dương, chỉ vào Trương Dương rồi Trương Dương: "Coi như anh lợi hại?"

Tần Chấn Đường tuy rằng rời khỏi biệt thự. Nhưng hắn không hề rời khỏi Lục Dã Vương Đình, mà sai người vây kín biệt thự số 77.

Trương Dương sau khi sai người đóng cửa lại thì tới tầng hầm ngầm đưa Tần Manh Manh ra, Tần Manh Manh biết được Tần Chấn Đường tới bắt cô ta thì cũng không khỏi có chút kích động, cô ta không muốn liên lụy tới Trương Dương, nói khẽ: "Anh Dương, không bằng em ra ngoài gặp hắn, dù sao thân phận hiện tại của em cũng có chút mẫn cảm, hắn không dám tùy tiện đụng đến em đâu. "

Trương Dương nói: "Hắn nếu đã dám tới cửa bắt em, mười phần có chín đã tra được thân phận thực sự của em rồi, em chỉ cần ra ngoài, không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn trốn ra cũng khó khăn. " Nói tới đây, trong lòng Trương đại quan nhân bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật.

Tần Manh Manh thở dài, trong lòng bắt đầu có chút hối hận, lúc trước nên nghe Trương Dương khuyên bảo, hiện giờ đã bị người ta vây khốn, muốn rời khỏi Lục Dã Vương Đình này chỉ sợ là khó như lên trời.

Trương Dương đi đi lại lại trong phòng, nói khẽ: "Tần Chấn Đường sẽ không bỏ qua như vậy, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. "

Tần Manh Manh thở dài: "Rời khỏi Như thế nào?"

Trương Dương nhìn chung quanh: "anh nghĩ ra một hạ sách!! Có thể giúp em thuận lợi vây. "

Màn đêm buông xuống, Tần Chấn Đường vẫn ngồi trong xe jeep quân dụng, sĩ quan phụ trách xem xét động tĩnh ở bên ngoài Triệu Toàn Tăng nói vọng vào bên trong: "Tần thượng tá. "

Tần Chấn Đường nói: "Sao? Bên trong có động tĩnh gì chưa?"

Triệu Toàn Tăng nói: "Có bốn người nói muốn ra ngoài, tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, không hề không hề có Hà Vũ Mông và tên họ Trương. Hai người là bảo tiêu của Hà Vũ Mông, Hai người khác là người giúp việc. " Nói đến Trương Dương, Triệu Toàn Tăng cũng hận tới ngứa răng, không phải có nguyên nhân gì khác, lúc trước Trương Dương tới Tần gia cướp Tần Hoan đi, từng một cước đá bay Triệu Toàn Tăng, trước mặt nhiều binh lính như vậy, khiến Triệu Toàn Tăng luôn luôn tự xưng là công phu xuất chúng mất hết mặt mũi, đối phó với Trương Dương hắn là không cần động viên.

Tần Chấn Đường nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, Trương Dương này rốt cuộc đang giở trò gì? Hắn trước khi tới đây đã nắm rõ tình huống bên này, trong biệt thự trừ Hà Vũ Mông và Trương Dương ra thì chỉ có bốn người, hiện tại bốn người này tất cả rời khỏi, nói cách khác bên trong chỉ còn lại Trương Dương và Hà Vũ Mông, hắn muốn chơi điệu hổ ly sơn ư? Không đúng! Chỉ bằng vào bốn người này thì cũng không thể dụ mình đi được!

Tần Chấn Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Triệu Toàn Tăng: "Sai người theo dõi bốn này, xe họ rốt cuộc sẽ đi đâu. "

Sau khi Triệu Toàn Tăng phân phó xong thì trở lại bên cạnh Tần Chấn Đường, nói khẽ: "Thượng tá, vì sao không xông vào bắt tất cả bọn họ lại?" Khi Nói chuyện, tay hắn cố ý đặt lên trên súng lục bên hông, hắn là đang nhắc nhở Tần Chấn Đường, súng ở trong tay chúng ta, đương nhiên là chúng ta định đoạt. Võ công của Trương Dương tuy rằng lợi hại, nhưng hắn lợi hại đến mấy cũng không bằng được súng đạn, bọn họ có hơn hai mươi người, hơn hai mươi khẩu súng, sao phải sợ một mình Trương Dương tay không tấc sắt?

*****

Tần Chấn Đường tuy rằng cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hắn cân nhắc vấn đề so với Triệu Toàn Tăng thì vẹn toàn hơn nhiều, có một số việc không thể tùy tiện làm được, Trương Dương vừa rồi đã lợi dụng bộ ngoại giao để gây áp lực với hắn, phó bộ trưởng Trần Toàn của bộ ngoại giao cũng đã bắn tiếng cho hắn, nếu như hắn vẫn tùy tiện xông vào, thế tất sẽ khiến ảnh hưởng của chuyện này mở rộng, Tần Chấn Đường minh bạch mục đích chủ yếu mình tới đây là bắt Hà Vũ Mông, chứ không phải dẫn tới quá nhiều phiền toái không cần thiết, hắn nói khẽ: "Trước tiên cứ chờ một chút, tôi cũng muốn xem hắn có thể giở trò gì. " Tần Chấn Đường cho rằng Trương Dương dưới tình trạng trước mắt cho dù chắp cánh cũng khó bay ra khỏi lòng bàn tay mình, hắn hiện tại chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, tuyệt đối không thể manh động, một khi phóng ra tất nhiên phải bắt được Hà Vũ Mông, chỉ cần người bị hắn bắt, hắn sẽ nắm giữ thế chủ động.

Triệu Toàn Tăng nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như vậy ư?"

Tần Chấn Đường nghĩ nghĩ: "Trước tiên cắt nước và điện, tôi cũng muốn xem họ đợi được tới bao giờ?"

Trong nhà đột nhiên trở nên tối đen, Tần Manh Manh theo bản năng hô khẽ.

Hai mắt Trương Dương rất nhanh liền thích ứng với bóng tối, hắn cười lạnh nói: "Tên hỗn đản Tần Chấn Đường này trừ thủ pháp ba lạm ra thì quả nhiên chẳng có gì hay. "

Tần Manh Manh nói: "Xem ra hắn biết thân phận của em rồi. " Trong lòng thầm áy náy không thôi, mình hiển nhiên lại mang đến phiền toái không nhỏ cho Trương Dương, hiện giờ Tần Chấn Đường đã vây khốn biệt thự, trừ cửa lớn và cửa sau ra, không còn đường khác tương thông với bên ngoài, chỉ sợ hôm nay muốn thoát thân thì rất khó. Nghĩ vậy, cô ta nói: "Anh Dương, anh đi đi, phiền toái của em để em tự giải quyết. "

Trong bóng đêm Trương Dương cười một tiếng: "Sao? Không tin anh à?" Hắn vươn tay ra vỗ nhẹ nhẹ vai Tần Manh Manh: "Cắt điện cắt nước, ngược lại là giúp anh rất nhiều. "

Thời gian trôi qua từng giây, Tần Chấn Đường nhìn nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, sau khi bốn người rời khỏi thì biệt thự không có động tĩnh, không ngờ Trương Dương vẫn nén được. Tần Chấn Đường vẫn phải đợi, người hắn muốn bắt là Hà Vũ Mông chứ không phải Trương Dương, chỉ cần Trương Dương rời khỏi nơi này, hắn sẽ không còn cố lý điều tra nơi này một lượt.

Triệu Toàn Tăng lại tới bên cạnh hắn báo cáo: "Thượng tá, bên trong vẫn không có động tĩnh, tôi thấy chúng tối nay chắc sẽ không có hành động dị thường gì. "

Tần Chấn Đường nói: "Theo dõi cho Cẩn thận, tuyệt đối không thể để Hà Vũ Mông rời khỏi. "

Triệu Toàn Tăng gật đầu, rồi sau đó lại hỏi: "Nếu như Trương Dương rời khỏi thì sao?"

" Hắn sở dĩ lưu lại càng chứng minh Hà Vũ Mông đang ở trong biệt thự, , không dám đi, là vì biết rằng đi rồi chúng ta sẽ đi vào bắt người. "

Triệu Toàn Tăng nói: "Người này đúng là phiền toái!"

Tần Chấn Đường bỗng nhiên phát hiện cửa sổ tiểu lâu có ánh sáng, hắn cảm thấy kỳ quái, bọn họ đã cắt điện nước, nhưng ánh sáng này? Không bao lâu Tần Chấn Đường liền có phán đoán chuẩn xác, ánh lửa đó không phải là ánh điện.

Biệt thự đã cháy, thể lửa lan ra rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt toàn bộ tiểu lâu đều bốc cháy, tiểu lâu ba tầng cơ hồ cháy cùng lúc, trận này hiển nhiên không phải bất ngờ.

Chỉ có phóng hỏa mới có thể khiến điểm nổi lửa đồng thời cháy.

Trương đại quan nhân điểm huyệt đạo của Tần Manh Manh, khiến cô ta tiến vào trạng thái quy tức, như vậy có thể bảo đảm cô ta tạm thời hôn mê, không đến mức bị khói đặc làm sặc. Trước khi phóng hỏa Trương Dương đã gọi cho 119 báo cháy.

Cho nên đồng thời vào lúc Tần Chấn Đường thấy biệt thự bốc cháy thì quan binh chi đội phòng cháy gần đó đã tới, bọn họ xuất động hai chiếc xe cứu hỏa.

Tần Chấn Đường đang quyết định cho thủ hạ xông vào thì nghe thấy còi xe phòng cháy chữ cháy vang lên, rồi nhìn thấy quan binh phòng cháy tiến vào hiện trường.

Tần Chấn Đường minh bạch, lửa trong biệt thự mười phần có chín là Trương Dương phóng, hắn cố ý chế tạo hỗn loạn, lợi dụng trận hỗn loạn này dẫn Tần Manh Manh đào tẩu.

Mấy chục đội viên phòng cháy đến khiến hiện trường lập tức loạn thành một đống, nghiệp chủ của tiểu khu này cũng thức giấc, hiện trường cháy trong nháy mắt có mấy trăm người tụ tập.

Tần Chấn Đường nói với Triệu Toàn Tăng: "Cứu hoả, chú ý mỗi người từ trong đám cháy chạy ra, tuyệt đối không thể để mặc họ đào tẩu. " Cứu hoả không phải mục đích chủ yếu, bắt Tần Manh Manh mới là dụng ý chân chính của bọn họ.

Triệu Toàn Tăng cũng vô cùng dũng cảm, trước khi đội viên phòng cháy vào đã suất lĩnh bốn gã binh lính mạo hiểm nhảy vào trong biệt thự.

Trong biệt thự khói đặc cuồn cuộn, bọn họ tuy rằng là quân nhân huấn luyện đầy đủ, nhưng không phải phòng cháy chuyên nghiệp, vừa mới tiến vào đã bị khói đặc hun cho không mở mắt ra được, Triệu Toàn Tăng ôm mũi: "Đừng mù quáng tiến vào, an toàn là đầu tiên... Khụ. "

Quan chỉ huy Phụ trách chỉ huy hành động cứu hoả lần này tới trước mặt Tần Chấn Đường, nhìn thấy quân hàm của Tần Chấn Đường là biết đối phương lai lịch không nhỏ, hắn chào Tần Chấn Đường, rất khách khí bảo Tần Chấn Đường dẫn người của hắn rời khỏi, đây cũng là cân nhắc cho phía Tần Chấn Đường, dù sao thể lửa lần này cũng rất lớn, quân nhân phía Tần Chấn Đường không phải là xuất thân phòng cháy chuyên nghiệp, nếu như mù quáng nhảy vào đám cháy thì rất có thể sẽ tạo thành thương vong không cần thiết.

Tần Chấn Đường nghĩ nghĩ rồi lập tức ra lệnh, người của bọn họ đi vào cũng không nhiều lắm, tổng cộng có bốn người, nhưng rời khỏi thì chỉ có hai, bao gồm Triệu Toàn Tăng, hai người ở bên trong không thể lập tức rời khỏi đám cháy, tâm tình của Tần Chấn Đường không khỏi trầm trọng.

Đội Phòng cháy tiếp quản hiện trường, hai chiếc xe cứu hỏa bắt đầu dập lửa, trong quá trình dập lửa bọn họ phát hiện, tất cả điện nước trong biệt thự đều bị nắt rồi, chuyện này tuy rằng kỳ quái, nhưng dưới tình huống trước mắt, không thể cân nhắc nhiều như vậy, dập lửa cứu người mới là việc cấp bách.

Triệu Toàn Tăng không rời khỏi là có nguyên nhân, sau khi hắn tiến vào tiến vào thì phát hiện khói bụi tràn ngập, cũng không dám tiếp tục xâm nhập, ra hiệu cho mọi người dừng chân. Nhưng khi hắn nghe thấy mệnh lệnh chuẩn bị rời khỏi đám cháy thì trong đám khói phía sau đột nhiên thò ra một bàn tay, bịt kiếm mặt hắn, kéo hắn vào trong đám cháy, sau đó đối phương nên vào mặt hắn hai quyền, đánh cho Triệu Toàn Tăng mắt nổ đom đóm, không cần hỏi. người Đánh hắn tất nhiên chính là Trương Dương, Trương đại quan nhân tối nay nghẹn đầy một bụng tức, cũng do Triệu Toàn Tăng xúi quẩy, sau khi đánh xong thì điểm á huyệt của thằng cha này rồi ném xuống đất, cho dù là như vậy Trương đại quan nhân vẫn cảm thấy có chút chưa hết tức, liền lột sạch hắn.

Một gã khác bị Trương Dương chế trụ, kết cục cũng tốt tốt hơn là bao.

Đội viên Phòng cháy đợi cho thế lửa yếu bớt, liền có người tiến vào, hai tổ hợp tiến hành giải cứu người sống sót bên trong.

Rất nhanh liền có người phát hiện một gã binh lính trần trụi, bọn họ đỡ gã binh lính đó dậy rồi đưa ra ngoài.

*****

Hai đội viên phòng cháy nhìn thấy một mảng trắng lòa phía trước, đoán là thân thể của một người, bọn họ liền đội khái, người nằm trên đất là Triệu Toàn Tăng đã bị Trương Dương lột sạch.

Hai gã đội viên phòng cháy vươn tay ra muốn giải cứu thì thình lình một người lao ra, chế trụ huyệt đạo hai người, sau đó thì giở lại trò cũ, lột sạch quần áo của đội viên phòng cháy, Trương Dương đối với đội viên phòng cháy thì hiển nhiên thủ hạ lưu tình hơn nhiều, hắn chỉ cởi áo khoác của hai người, sau đó thì đặt hai người vào chỗ an toàn. Trước mắt thế lửa đã cơ bản được khống chế, chắc sẽ không lan tới đây. Hơn nữa không bao lâu nữa đội viên phòng cháy sẽ tìm được bọn họ.

Trương Dương nhanh chóng thay quần áo phòng cháy, sau đó tới chỗ giấu Tần Manh Manh, thay một bộ khác cho cô ta, lại cứu cô ta từ trạng thái quy, chỉ chỉ về phía Triệu Toàn Tăng, Tần Manh Manh nhìn thấy Triệu Toàn Tăng chỉ mặc một cái quần lót hình tam giác thì mặt không khỏi nóng lên, ông anh trai này của mình đúng là thích đùa, nhưng cô ta lập tức liền minh bạch Trương Dương có đạo lý của Trương Dương.

Hai người cùng nhau đỡ Triệu Toàn Tăng thì chạy ra ngoài.

Tần Chấn Đường vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ cháy, nhìn thấy một gã binh lính của mình được đội viên phòng cháy cứu, quần áo trên người bị lột sạch, hắn lập tức ý thức được Trương Dương rất có thể đã thay quần áo của binh lính rồi đào thoát, phân phó xuống dưới, nhất định phải nhìn kỹ những người mặc quân phục.

Lại có hai đội viên phòng cháy khiêng một người trần truồng đi ra, Tần Chấn Đường từ xa liền nhận ra đó là Triệu Toàn Tăng, hắn vội vàng ra đỡ, hai đội viên phòng cháy giao Triệu Toàn Tăng cho binh lính của Tần Chấn Đường rồi sau đó chạy tới xe cứu hỏa.

Sự chú ý của Tần Chấn Đường đều tập trung trên người Triệu Toàn Tăng, hắn tới bên cạnh Triệu Toàn Tăng, nhìn bộ dạng thảm hại của thằng cha này thì vừa tức giận lại vừa đồng tình, Triệu Toàn Tăng tay chân bủn rủn không thể động đậy, muốn lên tiếng nhưng miệng lại không phát được ra tiếng, cổ họng ọc ọc, ánh mắt liều mạng tìm hai đội viên phòng cháy đó.

Tần Chấn Đường nói: "Mau gọi bác sĩ tới đây. " Hắn không biết Triệu Toàn Tăng đã bị chế trụ huyệt đạo.

Trương Dương và Tần Manh Manh đã thay quần áo phòng cháy không chút hoang mang không chút hoang mang đi về phía xe cứu hỏa, Tần Manh Manh hơi có chút khẩn trương, cô ta có chút bất an nhìn về phía Trương Dương, tuy chỉ nhìn được mắt của Trương Dương, nhưng từ trong ánh mắt bình tĩnh tự nhiên của hắn Tần Manh Manh lập tức tìm được sự an ủi, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, chỉ cần Trương Dương ở bên cạnh cô ta thì cho dù là núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ thì sao? Trên người Trương Dương chính là có loại mị lực kỳ dị này.

Hai người tới trước xe cứu hỏa, bổn ý của Trương Dương là muốn vòng qua xe cứu hỏa, sau đó thừa dịp loạn ly khai nơi này, nhưng không ngờ sĩ quan phòng cháy chỉ huy phụ trách hiện trường đã hoài nghi hành động của hai người bọn họ, hắn quát: "La Vĩnh Cường!"

Trương đại quan nhân biết hắn đang gọi hai người họ, chỉ là không biết đối phương là gọi mình hay là Tần Manh Manh, hắn cũng không biết số trên người đại biểu cho người nào, Tần Manh Manh là giọng nữ, nếu như mở miệng thì tất nhiên sẽ bại lộ thân phận, dưới tình huống trước mắt chỉ có mình đành trả lời, nghĩ đến đây Trương đại quan nhân ừ một tiếng.

Quan chỉ huy lập tức nhíu mày, quần áo phòng cháy Tần Manh Manh mặc mới là của La Vĩnh Cường, nhưng người trả lời mình lại là người khác, hắn quát to: "Các anh đứng lại cho tôi. "

Hắn vừa nói như vậy, hai người phía trước đi càng nhanh, hai đội viên phòng cháy đứng phía trước xe cứu hỏa cũng nhận thấy được không đúng, bọn họ tiến lên muốn cản Trương Dương và Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân biết thân phận đã bại lộ, lập tức không thèm che giấu hành tung nữa, nhảy lên vươn tay đánh hai đội viên phòng cháy rồi trầm giọng nói: "Lên xe, xông ra. "

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Dương mở cửa xe, đội viên phòng cháy bên trên không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bị Trương Dương kéo ra khỏi ghế lái, Tần Manh Manh thì từ bên kia nhảy vào xe.

Trương đại quan nhân khởi động xe cứu hỏa, trong tiếng kinh hô của mọi người xe cứu hỏa lượn một vòng tròn, vòi phun nước kéo theo một mũi tên nước màu trắng bắn về phía đám người chung quanh, hơn mười người vây xem không kịp tránh bị lực phun hất cho ngã xuống đất.

Tần Chấn Đường bên kia cũng phát hiện động tĩnh bên này, vội vàng dẫn người xông tới.

Trương đại quan nhân bất chấp, biết đây là cơ hội cuối cùng để dẫn Tần Manh Manh thoát, nếu như bị Tần Chấn Đường cản lại, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trương Dương láo xe cứu hỏa đâm tới xe quân dụng của Tần Chấn Đường, nhìn thấy xe cứu hỏa lao tới, mấy binh lính trên xe sợ đến nỗi tất cả nhảy xuống đất.

Xe cứu hỏa đâm cho xe jeep quay mòng mòng, may mắn bên trong xe không có người, nếu không chỉ sợ tính mạng không được bảo đảm.

Trương đại quan nhân lái xe cứu hỏa phóng tới cửa lớn của Lục Dã Vương Đình.

Tần Chấn Đường rút súng lục ra, suất lĩnh sáu binh lính ở hậu phương mau chóng đuổi theo, hắn hét lớn: "Đóng cửa, đóng cửa lớn lại. "

Cửa tự động của Lục Dã Vương Đình vừa rồi để tiện cho xe cứu hỏa ra vào nên mở rộng, nghe thấy mệnh lệnh của Tần Chấn Đường, bảo an vội vàng đóng cửa lớn.

Trương Dương khi lái xe cứu hỏa tới trước cửa thì cửa co duỗi tự động đã đóng lại được hơn phân nửa, khe hở còn lại căn bản không đủ rộng để xe to đi qua, Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Chấn Đường, tao đệch cả nhà mày. " Vừa mắng vừa đâm tới cửa, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa lớn bị đâm cho tan thành, xe cứu hỏa trong tiếng kim loại ma sát đã thành công xông ra.

Mấy bảo an bị vòi nước xe hất cho ngã xuống đất.

Binh lính Tần Chấn Đường dẫn theo lái xe jeep đuổi theo, Tần Chấn Đường bỗng nhiên xoay người, hắn xông lên một chiếc xe cứu hỏa khác, đội viên phòng cháy bên trong xe hiển nhiên không muốn giao xe cứu hỏa cho hắn, Tần Chấn Đường giận dữ hét: "Cút xuống, tôi muốn truy kích tội phạm quan trọng, đây là mệnh lệnh: "Hắn đẩy đội viên cứ hỏa xuống, lái xe cứu hỏa truy kích theo hướng Trương Dương đào tẩu.

Binh lính phía Tần Chấn Đường lái xe jeep quân dụng, tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng bọn họ không dám tới gần xe cứu hỏa quá, dù sao trọng lượng của hai xe cách nhau quá xa, nếu như giao phong cứng đối cứng, khó tránh khỏi kết cục xe hủy người chết. Bọn họ lợi dụng ưu thế thân xe linh hoạt, thỉnh thoảng quấy nhiễu lộ tuyến của xe cứu hỏa, ức Trương Dương không thể không nhiều lần giảm bớt tốc độ.

Tần Chấn Đường lợi dụng cơ hội này điều khiển xe cứu hỏa đuổi tới.

Tiếng còi cứu hỏa khiến không ít người thức giấc, có người chạy ra cửa sổ nhìn, thấy hai chiếc xe cứu hỏa chạy song song trên đường cái, dùng tốc độ kinh người điên cuồng chạy trong đêm khuya.

Tần Chấn Đường bẻ lái, xe cứu hỏa quệt sang bên phải, va chạm xe cứu hỏa bên cạnh.

Trương đại quan nhân toàn lực khống chế phương hướng, mới không để xe lệch khỏi đường. Trình độ lái xe của hắn hiển nhiên kéo hơn Tần Chấn Đường, nhất là thiếu kinh nghiệm điều khiển loại xe lớn như xe cứu hỏa. Liên tục va chạm vài lần, hắn đều ở thế hạ phong.

Tần Chấn Đường hạ lệnh cho binh lính bắn vào bánh xe xe cứu hỏa, hắn tuy rằng không thấy rõ diện mạo của hai người trong xe cứu hỏa, nhưng hắn vẫn có thể kết luận ngồi bên trong là Trương Dương và Tần Manh Manh không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần bọn họ bắt được thì chính là nhân chứng vật chứng đủ cả. Cái khác không nói, chỉ cần nhắm tới Trương Dương công kích đội viên phòng cháy, cướp xe cứu hỏa là có thể định tội hắn.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, bánh xe sau phía bên phải của xe cứu hỏa đã bị bắn trúng, thân xe rung kịch liệt, Trương đại quan nhân cắn chặt răng, giữ chắc tay lái, bảo đảm cho xe không bị lật, hắn giận dữ hét: "Vương bát đản, không ngờ dám nổ súng. "

Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, dừng xe, không cần lo cho em!"

Trương Dương nói: "Đám hỗn đản này đừng hòng bắt được chúng ta!" Hắn bẻ lái, thân xe đâm vào xe cứu hỏa mà Tần Chấn Đường khống chế, thân xe chạm vào nhau phát ra tiếng rầm, hai xe dính sát nhau sông song lao về phía bách tế cừ phía trước.

Lại có đạn bắn lên lốp sau của xe cứu hỏa, thân xe lệch sang bên, va vòng vòng bảo hộ thép của cầu, Trương Dương vốn có thể đánh xe lại, nhưng hắn lại không làm như vậy, mà thả lỏng tay lái, một quyền đám vỡ kính chắn gió phía trước.

Xe cứu hỏa mất khống chế, dọc theo vòng bảo hộ tiến lên, sau đó đâm thủng vòng bảo hộ, thân xe khổng lồ lao xuống.

Tần Chấn Đường dừng xe cứu hỏa, mở cửa xe nhảy xuống, mấy chiếc xe jeep quân dụng cũng tới chỗ xe cứu hỏa mất khống chế rơi xuống, trong không khí tràn ngập mù khét, xe cứu hỏa rơi xuống vẫn chưa hoàn toàn chìm xuống nước, nhưng cũng chỉ còn đuôi xe trôi lên, đèn màu đỏ vẫn không ngừng lóe sáng.

Tần Chấn Đường nhìn Bách Từ Cừ rồi cắn cắn môi: "Lập tức thông tri cho đội trục vớt. "

Xe cứu hỏa vào buổi sáng mới được vớt lên, bên trong xe không hề có người, cảnh sát thông qua phân tích đưa ra hai loại khả năng, một là người bên trong xe đã chết đuổi, còn có một loại khả năng là bọn họ sau khi xe rơi xuống nước thì phá cửa chạy ra, từ hạ du thoát đi, trong mắt Tần Chấn Đường, khả năng phái sau hiển nhiên là lớn hơn, bất kể hắn tình nguyện hay không thì Trương Dương cũng đã dẫn Tần Manh Manh thoát khỏi mí mắt hắn

*****

Cảnh quan Phụ trách xử lý vụ án này tới chỗ Tần Chấn Đường để tìm hiểu tình huống.

Tần Chấn Đường đưa ra kết luận: "Bên trong xe là Trương Dương và Hà Vũ Mông. "

Tần Chấn Đường đoán không sai, nhưng hắn không đưa ra được chứng cớ, cảnh sát làm việc cần chứng cớ.

Trương đại quan nhân quả thực sau khi xe cứu hỏa rơi xuống nước thì dẫn Tần Manh Manh thuận lợi thoát, dọc theo hà đạo lặn đến hạ du, xác định chung quanh an toàn mới lên bờ sông.

Hai người tới bãi sông, lúc này trời đã đầy sao, gió thu thổi tới, Tần Manh Manh bị nước lạnh kích thích lại bị gió thổi qua lại thổi qua. Liên tiếp hắt xì mấy cái.

Trương Dương không nói gì, chỉ vươn tay ra lặng lẽ tóm huyệt nhu đề của cô ta, một dòng nước ấm được đưa vào bên trong kinh mạch của cô ta, Tần Manh Manh chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có xuân phong thổi qua, hàn ý vừa rồi trong khoảnh khắc đã không thấy đâu.

Hai người đi vào rừng cây phía trước. Trương Dương cởi quần áo cứu hỏa ra, Tần Manh Manh cũng học theo hắn, lại phát hiện quần áo trên người mình bởi vì hoàn toàn ướt đẫm mà dính chặt lên người, đường cong linh lung hiện hết.

Trương đại quan nhân tất nhiên cũng lưu ý tới điểm này, nhìn thấy thân thể mềm mại núi non phập phồng của Tần Manh Manh, trong lòng không khỏi nóng lên, có điều thằng cha này vội vàng quay mặt đi. Để tránh Tần Manh Manh hiểu lầm mình có ý đồ không an phận với cô ta.

Tần Manh Manh xấu hổ giãy khỏi tay hắn, cắn cắn môi nói: "Kế tiếp chúng ta sẽ chạy đi đâu?"

Trương Dương nhìn nhìn phía sau: "Tần Chấn Đường sẽ không chịu để yên đâu, anh thấy hắn không lâu nữa sẽ đuổi tới, chúng ta hay là mau ly khai nơi này. "

Trương Dương biết Tần Chấn Đường khẳng định sẽ triển khai lùng bắt. Hiện tại muốn đưa Tần Manh Manh ra khỏi kinh thành cũng không phải dễ dàng. Mà hiện giờ không thể đưa Tần Manh Manh ra thì phải tìm một nơi ổn thỏa để giấu cô ta. Trương Dương đầu tiên nghĩ tới Hương Sơn biệt viện. Nhưng hắn lập tức phủ quyết suy nghĩ này, mấy nơi hắn thường tới người khác đều rõ như lòng bàn tay, Tần Manh Manh tới đó cũng không an toàn. Phía Văn gia cũng không cũng không, La Tuệ Ninh tuy rằng từng giúp Tần Manh Manh, nhưng trong lòng bà ta chưa chắc đã thực sự muốn giúp Tần Manh Manh, thân phận hiện tại của Tần Manh Manh là quốc tịch Mỹ, đưa tới sứ quán Mỹ vẫn có thể xem là một biện pháp rất tốt, nhưng hắn có thể nghĩ đến thì người khác nhất định cũng có thể nghĩ đến, nếu như Tần Chấn Đường mai phục trên đường tới sứ quán Mỹ, chỉ sợ Tần Manh Manh chưa chui vào được đó đã bị bắt rồi.

Lợi dụng quan hệ ngoại giao để đe dọa Tần Chấn Đường chỉ có thể tạo được tác dụng ngắn ngủi, tuyệt đối không giải quyết được vấn đề căn bản, chỉ cần Tần Chấn Đường bắt được Tần Manh Manh, sẽ có biện pháp chứng thực thân phận chân chính của cô ta.

Trương đại quan nhân nghĩ tới nghĩ lui, mấy bằng hữu của hắn ở kinh thành phần lớn là con cháu trong quan trường, bất kể đưa Tần Manh Manh tới đâu cũng đều không ổn thỏa, cuối cùng hắn nhớ tới lão gia tử Sử Thương Hải của Bát Quái môn, lão gia tử này cực kỳ thích hắn, hơn nữa giữa Sử Thương Hải và Tần Manh Manh không hề có quan hệ gì, người khác sẽ không nghĩ đến Tần Manh Manh ẩn thân ở trong Bát Quái môn, đưa cô ta tới đó vẫn có thể xem là một lựa chọn tuyệt hảo.

Tần Chấn Đường đương nhiên sẽ không cứ vậy từ bỏ, hắn thuyết phục cảnh sát, xuất động cảnh khuyển, dọc theo Bách Tế Cừ một đường tìm kiếm, cuối cùng ở chỗ cách nơi xe cứu hỏa rơi xuống hơn năm dặm dặm thì phát hiện manh mối, cảnh khuyển ở trong rừng tìm được hai bộ quấn áo cứu hỏa được cởi ra, còn người thì không biết đã đi đâu mất rồi.

Tần Chấn Đường tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, thằng ôn Trương Dương này thật sự là quá giảo hoạt, không ngờ có thể nghĩ ra phóng hỏa để chế tạo hỗn loạn, nhân cơ hội đào tẩu, hắn trong lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần để tao tìm được mày, tuyệt đối sẽ cho mày biết tay.

Nhưng khi Tần Chấn Đường đang nảy sinh suy nghĩ ác độc thì cảnh sát đã có tin tức của Trương Dương, Trương đại quan nhân không ngờ nghênh ngang xuất hiện ở hiện trường đám cháy, không ai bết hắn từ đâu chui ra, ở hiện trường có quân nhân, cảnh sát và không ít người xem náo nhiệt, nhưng không ai phát hiện hắn ở đây từ lúc nào, rốt cuộc là từ phế tích hoả hoạn chui ra hay là từ trong đám người đi ra.

Trương Dương chủ động tìm cảnh sát phụ trách chuyện này.

Cảnh sát và quan binh phòng cháy đều cảm thấy bực bội, vừa rồi bọn họ cẩn thận điều tra hiện trường, không hề phát hiện trong đám cháy còn có người, hoả hoạn lần này đã thiêu rụi cả tiểu lâu, có điều cũng may không có bất kỳ thương vong nào, trước khi Trương Dương hiện thân, người mất tích tổng cộng có hai người, một vị là Hà Vũ Mông, một người tất nhiên chính là Trương Dương.

Cảnh quan Phụ trách vụ án hỏi: "Đồng chí Trương Dương, anh vì sao muốn cướp xe cứu hỏa, công kích đội viên phòng cháy và cảnh sát?"

Trương đại quan nhân rất đúng lý hợp tình nói: "Con mắt nào của anh thấy tôi đoạt xe cứu hỏa? Sau khi Hoả hoạn phát sinh tôi vẫn luôn chờ đám người này các anh tới cứu tôi, lửa bé như thế mà các anh cứu mất hơn hai giờ, hơn nữa không ai kịp thời cứu viện, chờ các anh dập tắt lửa thì tôi đã thành lợn quay rồi, cho nên tôi đành đội khói mà ra, vừa ra xong đấy. "

Mấy cảnh sát Chung quanh nhìn nhau, không ai tin lời nói của Trương Dương, có điều hai người cướp xe cứu hỏa tất cả đều mặc quần áo cứu hỏa, hơn nữa bọn họ đeo mặt nạ bảo hộ, không ai thấy rõ tướng mạo của hai người, cho nên không ai có thể xác định người cướp xe chính là Trương Dương.

Cảnh sát nói: "Rốt cuộc là sao?"

Trương Dương nói: "Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, chủ nhân của căn biệt thự này là Hà Vũ Mông, người ta ủy thác tôi chiếu cố nơi này, được người ta nhờ thì phải là giúp, khi tôi tới xem bên này thế nào thì tên họ Tần dẫn binh lính tới bao vây căn biệt thự này, hắn tìm tôi đòi người, muốn bắt Hà Vũ Mông, tôi nói với hắn Hà Vũ Mông không ở đây, nhưng thằng chó đó lại không chịu tin, cứ muốn tự tiện xông vào nhà dân, tôi tức đuổi họ ra ngoài, tôi vốn cho rằng bọn họ là quân nhân thì sẽ không ngang ngược, nhưng không ngờ... " Trương đại quan nhân nặn ra bộ dạng vô cùng đau đớn: "Thật là không ngờ đám mặt người dạ thú, máu lạnh vô tình này lại châm lửa đốt nhà, xin các vị đồng chí cảnh quan làm chủ cho tôi, đám người bọn họ căn bản chính là mưu sát. "

Đúng lúc này, Tần Chấn Đường cũng tới, nghe thấy những lời của Trương Dương, còn pử trước mặt nhiều người như vậy công kích mình, hắn đi tới tức giận nói: "Anh nói gì? Rõ ràng là tự anh phóng hỏa, sau đó đả thương đồng chí của chúng tôi, đánh ngã nhân viên phòng cháy rồi cướp xe cứu hỏa, chế tạo một loạt hỗn loạn, hiện tại không ngờ còn vu tội cho tôi. "

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Tần Chấn Đường, tôi không phải không nể mặt anh, giết người chỉ là một cái gật đầu, hôm nay tôi nhịn anh nhiều rồi, anh con mẹ nó tự tiện xông vào nhà riêng bắt người tôi không thèm so đo với anh, nhưng anh không ngờ muốn hại chết tôi, biết rõ tôi ở bên trong còn ngang nhiên phóng hỏa. "

Tần Chấn Đường gầm lên: "Anh ngậm máu phun người!"

Trương Dương nói: "Chuyện anh chỉ trích tôi có ai thấy? Anh có nhân chứng không? có vật chứng không?"

Tần Chấn Đường tức giận nói: "Anh có chứng cớ gì mà nói tôi phóng hỏa?"

Trương Dương nói: "Điện nước của biệt thự này là anh cắt đúng không? Anh dẫn theo mấy chục quân lính tới đây, võ trang hạng nặng hùng hổ xông vào, đừng nói với tôi là anh muốn đi tản bộ, Tần Chấn Đường, anh thân là sĩ quan bộ đội, lạm dụng chức quyền lạm sát kẻ vô tội, tôi cảnh cáo anh, việc hôm nay chúng ta không để yên đâu. " Hắn quay sang cảnh quan kia, nói: "Những gì tôi nói tất cả là sự thật, thằng chó này dẫn người tới phóng hỏa đốt nhà, quả thực trong mắt không có kỹ cương, là bại hoại của quân ta. "

Tần Chấn Đường bị hắn nói cho nổi giận, tay đã đặt lên súng.

Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn Tần Chấn Đường, dùng lời nói để công kích hắn: "Sao? Còn muốn rút súng à, nhìn cái bộ dạng ăn hại của anh, cho anh mượn thêm mười lá gan cũng không dám?"

Tần Chấn Đường tức giận đến nỗi giận sôi lên, tạch một tiếng rút súng ra, hắn không phải thực sự muốn chĩa súng vào Trương Dương, mà là lợi dụng động tác rút súng này để uy hiếp đối phương.

Trương đại quan nhân nhìn thấy hắn rút súng, tốc độ phản ứng vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, xông lên phía trước tát bốp một cái, cái tát này kêu rất vang, cơ hồ mọi người ở đây đều nghe thấy, đánh cho Tần Chấn Đường quay vòng vòng tại chỗ, nửa mặt sưng vù lên.

Tần Chấn Đường gầm một tiếng nhấc súng lên, lập tức người người giữ chặt tay hắn, ai cũng nhìn ra, Trương Dương rất thâm, căn bản chính là cố ý kích thích Tần Chấn Đường rút súng, Tần Chấn Đường cuối cùng vẫn không nhịn được, trúng bẫy của hắn.

Trương Dương chỉ vào mũi Tần Chấn Đường: "Tao đệch cả nhà mày, đảng phát súng cho mày là để đối phó kẻ địch, mày con mẹ nó không ngờ chĩa súng vào đồng chí của mình, đúng là đồ không ra gì. " Hắn quay sang binh lính và cảnh sát chung quanh: "Các anh thấy rõ ràng thấy rõ rồi đó, hắn là muốn dùng súng muốn đối phó tôi trước, tôi là đảng viên, còn là cán bộ quốc gia, con mẹ nó, thằng chó này ngay cả địch ta cũng chẳng phân biệt được!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)