← Ch.1223 | Ch.1225 → |
Trương đại quan nhân sở dĩ liên tục chửi mắng, mục đích là muốn tiếp tục chọc giận Tần Chấn Đường, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là có những lúc chửi bới rất thống khoái, Trương đại quan nhân bên này thì thống khoái, nhưng Tần Chấn Đường bên kia thì tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét. Hắn đương nhiên có thể nhìn thấu Trương Dương đang dùng phép khích tướng, nhưng biết rõ đối phương dùng kế, hắn lại không thể nhịn được cơn tức trong lòng, thật sự là rất đáng giận.
Tần Chấn Đường tối nay ôm quyết tâm phải bắt được Tần Manh Manh mà đến, hắn có thể thông qua nghiệm chứng gien để xác định chân thân, bóc trần chân tướng thân phận của cô ta, từ đó, trị tội cô ta, báo thù cho đại ca đã chết, nhưng sự xuất hiện của Trương Dương khiến chuyện này tự nhiên đâm ngang, thằng cha này chẳng những giúp Tần Manh Manh đào tẩu, bây giờ còn cắn ngược lại mình một cái, lại còn nói là hắn phóng hỏa, Tần Chấn Đường đã thẹn quá hóa giận.
Trương Dương chính là hy vọng kích khởi cơn tức của hắn, mày không phải là một sĩ quan ư? Khệnh cái đéo gì? Bố ở trước mặt nhiều người như vậy tát mày một phát đấy, muốn lột da mặt mày ném xuống đất rồi giẫm đi giẫm lại.
Tần Chấn Đường cho dù tức giận đến mấy cũng không dám ngang nhiên rút súng, ở trước mặt mọi người bắn chết Trương Dương.
Trương đại quan nhân không phải người giảng đạo lý giảng đạo lý, nhưng thằng cha này nếu đã chiếm lý thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha người, chỉ vào Tần Chấn Đường nói: "Tần Chấn Đường, tôi nói cho anh hay, bởi vì anh phóng hỏa hành hung, Hà Vũ Mông đến bây giờ đã sống không thấy người chết không thấy xác, lời xấu tôi nói trước, cô ta nếu chết rồi thì tôi sẽ bắt anh đền mạng. "
Khi Cục diện đang giằng co thì lão tam của Tần gia Tần Chấn Viễn lái xe đến, hắn kéo Tần Chấn Đường sang một bên, nói khẽ: "Sao lại thế này?"
Tần Chấn Đường oán hận nói: "Thằng khốn nạn này chơi anh, rõ ràng là chính hắn phóng hỏa, thừa dịp loạn dẫn Hà Vũ Mông đi, nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên người anh. "
Cảnh sát phụ trách tên là Khưu Hồng Hỉ, người này cũng quen biết huynh đệ Tần gia, Tần Chấn Đường hùng hổ tới Lục Dã Vương Đình bắt người, hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, hiện tại không ngờ tình huống phát sinh biến hóa này, hắn mượn cớ tìm Trương Dương để tìm hiểu tình huống, trước tiên ổn định thằng ôn này, mình thì tới bên huynh đệ Tần gia, trên mặt cố nặn ra vẻ vô cùng khó xử, ở trước mặt huynh đệ Tần gia thở dài: "Chấn Đường à, chuyện này có chút phiền toái. "
Tần Chấn Đường vừa rồi đã kể lại cho em trai, hắn cho rằng sự thật chính là như vậy, thật ra phán đoán của hắn quả thực cũng đúng. Nhưng vấn đề lớn nhất là hắn không có chứng cớ.
Khưu Hồng Hỉ nói: "Anh là nói Trương Dương và Hà Vũ Mông cướp xe cứu hỏa, đâm hỏng xe quân dụng của các anh, cướp đường mà chạy. Nhưng ai thấy? Lúc ấy hai người đó mặc quần áo cứu hỏa, đeo mặt nạ bảo hộ, không ai bọn họ bộ dạng của bọn họ, chúng tôi cần chứng cớ, không thể chỉ căn cứ lời nói của anh là kết luận hai người đó là bọn họ. "
Tần Chấn Đường nói: "Thẩm vấn hắn. Không tin hắn không nói thật. "
Khưu Hồng Hỉ nghĩ thầm, anh tưởng Trương Dương là người dân tóc húi cua à. Tôi nói bắt là bắt ư? Thằng cha này cứng mềm đều không ăn, ai chẳng biết hắn có tiếng là khó chơi, đám người các anh, tôi chẳng trêu vào ai được cả. Lão tử mở một con mắt nhắm một con mắt, cả hai đều không thể đắc tội, hắn nói khẽ: "Chấn Đường đường huynh. Hắn cướp xe cứu hỏa không có ai thấy, nhưng anh vừa rồi cướp xe cứu hỏa thì rất nhiều người thấy. "
Tần Chấn Đường có chút bực mình nhíu mày, hiển nhiên có chút phản cảm với những lời này của Khưu Hồng Hỉ, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận lời nói của Khưu Hồng Hỉ là sự thật.
Tần Chấn Viễn ở bên cạnh nói: "Chuyện của đội Phòng cháy chúng tôi sẽ giải thích. " Trong mắt họ thì đây cũng không phải là đại sự gì, cho dù Tần Chấn Đường đoạt xe cứu hỏa thì Bên kia cũng sẽ không truy cứu.
Khưu Hồng Hỉ nói: "Vừa rồi cắt điện nước của biệt thự số 77 là sự thật đúng không? Hiện tại người ta đã tóm lấy chuyện này, nói các anh cố tình phóng hỏa. "
Tần Chấn Đường tức giận nói: "Lửa là hắn phóng. Hắn là vừa ăn cướp vừa la làng. "
Khưu Hồng Hỉ nói: "Hắn còn nói Hà Vũ Mông đã táng thân trong biển lửa, yêu cầu chúng tôi lập án, còn khởi tố anh phóng hỏa mưu sát. "
Tần Chấn Đường trợn mắt lên: "Hắn thích làm gì thì làm, tôi sẽ phụng bồi tới cùng. "
Khưu Hồng Hỉ nói: "Tôi thấy chuyện này mọi người hay là trước tiên bình tĩnh đó, cứ găng như vậy cũng không phải là biện pháp. " Ý tứ của hắn rất rõ ràng, phải mời hết đám khó hầu hạ này đi, chuyện đã ấm ĩ tới loại tình trạng này, tốt nhất đừng để tiếp tục phát triển, bằng không ai cũng khó xử.
Tần Chấn Đường đang muốn nói gì thì Tần Chấn Viễn lặng lẽ kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa: "Đi về trước đã rồi tính. "
Trương Dương nhìn thấy huynh đệ Tần gia lên xe rời đi thì lập tức gào lên: "Ai cho các anh thả hắn đi, thằng chó đó là tội phạm giết người phóng hỏa đó. "
Khưu Hồng Hỉ tới trước mặt của Trương Dương, ho khan một tiếng, cười bồi: "Đồng chí Trương Dương à, chuyện trước khi chưa điều tra rõ thì tốt nhất đừng nói những lời vô trách nhiệm này. "
"Làm càn. " Tần Hồng Giang vỗ bàn nổi giận, chỉ vào mũi Tần Chấn Đường mà mắng: "Thằng khốn nạn, ai cho mày đi bắt người? Mày cho rằng mày là ai? Mày có quyền gì mà bắt người?"
Con cái Tần gia đối với cha từ nhỏ đã kính sợ, Tần Chấn Đường gục đầu xuống, nói khẽ: "Cha, con nhận được tình báo đáng tin cậy, Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh... "
Tần Hồng Giang giận dữ hét: "Nó đã chết rồi, nó đã chết rồi, người của Tần gia chúng ta đã chết quá nhiều rồi, mày có thể đừng nhắc tới tên chúng nữa được không?"
Tần Chấn Đường lấy hết dũng khí nói: "Cha, cô ta không phải người của Tần gia chúng ta, Tần gia chúng ta nuôi nấng cô ta, nhưng cô ta không những không biết báo ân, ngược lại giết chết đại ca của con, con phải báo thù cho đại ca... "
Bốp, Tần Hồng Giang hung hăng tát cho Tần Chấn Đường một cái, khiến cho hai má Tần Chấn Đường sưng phồng.
Tần Hồng Giang tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Thằng khốn nạ, mày nói bậy bạ gì đó?"
Tần Chấn Đường ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi nìn cha: "Con không nói bậy, từ ngày cô ta giết đại ca, con đã không còn coi cô ta là người của Tần gia nữa!"
Tần Hồng Giang nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Có tin tao một phát bắn chết mày luôn không?"
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Thường Ngọc Khiết thất kinh xông vào, giọng the thé nói: "Lão già, ông làm gì thế? Lại lên cơn điên à?"
Tần Hồng Giang hừ lạnh một tiếng.
Thường Ngọc Khiết đi tới, tay ở sau lưng ra hiệu cho con trai rời khỏi nơi này, chờ bọn họ đi rồi, Thường Ngọc Khiết mới tới bên cạnh Tần Hồng Giang, vành mắt đỏ ửng lên: "Tôi biết ông thương cô ta, nhưng ông có từng nghĩ tới, cô ta đã giết chết con trai ruột của chúng ta hay không?"
Tần Hồng Giang hầm hầm nhìn Thường Ngọc Khiết: "Bà sinh ra thằng con tốt quá nhỉ, bà sao không nghĩ xem thằng đó đã làm gì!"
*****
Thường Ngọc Khiết nói: "Mặc kệ nó đã làm gì, nhưng tội không đáng chết. "
Tần Hồng Giang oán hận gật đầu: "Tội không đáng chết ư? Thân là đại ca mà làm ra loại hành vi không bằng cầm thú này, bà không ngờ còn nói với tôi là nó tội không đáng chết? Chết thì chết rồi, còn gì mà nói nữa?"
Thường Ngọc Khiết cắn cắn môi: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì thường mạng, từ xưa đến nay đều là đạo lý này, không có lý do cô ta giết con trai chúng ta mà có thể nhở nhơ ngoài vòng pháp luật. "
Tần Hồng Giang đau khổ nhắm mắt lại: "Oan oan tương báo khi nào mới dứt, bà giết nó, thế tiểu Hoan thì sao? Cho dù bà không thừa nhận nó là con gái của bà, nhưng không thể phủ nhận nó là mẹ của tiểu Hoan, NGọc Khiết, để nó đi đi, Chấn Đông là tự tạo nghiệt không thể sống, tiểu Hoan vô tội, nó nếu chết thì ai sẽ chiếu cố đứa nhỏ đáng thương này. "
Thường Ngọc Khiết nói: "Tiểu Hoan còn có chúng ta!"
Tần Hồng Giang nói: "Vì sao bà thủy chung không thể buông bỏ chuyện này? Có một số việc cuối cùng vẫn phải từ bỏ. "
"Tôi không bỏ được, mỗi khi tôi nghĩ đến đứa con trai yểu mệnh là lòng tôi lại nhỏ máu, tôi muốn cô ta phải chịu pháp luật trừng phạt. "
Tần Hồng Giang mở mắt ra, nhìn vợ: "Để pháp luật trừng phạt nó ư? Chẳng lẽ bà có dũng khí đối mặt với hiện thực? Nếu như nó ở trên tòa nói ra sự thật, vậy bà anh cho rằng dư luận sẽ đứng ở bên chúng ta hay là bên nó?"
Thường Ngọc Khiết nói: "Cô ta sẽ không nói đâu... "
Tần Hồng Giang lắc đầu: "Thôi, tôi không phải muốn bà buông tha nó mà là buông tha mình. "
Thường Ngọc Khiết lạnh lùng nói: "Tôi không bỏ xuống được! Cô ta một ngày không chết, tôi không thể ăn ngủ được. "
Trương Dương sau khi rời khỏi Lục Dã Vương Đình, trước tiên quay trở về ban trú kinh, hắn không tới Bát Quái môn tìm Tần Manh Manh, hiện tại khẳng định có người đang theo dõi hắn, hắn cũng không muốn mạo hiểm làm bại lộ hành tung của Tần Manh Manh, , khách sạn Thanh Giang, nhìn thấy ngoài cửa lớn có một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ, lập tức nhận ra đó là xe của Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, Trương đại quan nhân thật sự không muốn gặp nữ nhân này nữa, xoay người muốn tránh, nhưng không ngờ Thiệu Minh Phi lại nhìn thấy hắn, từ xa nói: "Bí thư Trương, ngài sao phải tránh tôi?"
Nếu đã bị cô ta nhìn thấy, Trương đại quan nhân chỉ có thể xoay người lại, cười nói: "Tôi sao phải trốn cô? Có gì mà phải sợ?"
Thiệu Minh Phi mở cửa xe đi xuống, tới trước mặt Trương Dương, đôi mắt phong tình vạn chủng chớp chớp, nũng nịu nói: "Anh sợ cái gì thì trong lòng anh hiểu rõ. "
Trương đại quan nhân nhìn thoáng qua bụng của cô ta, trong lòng mắng thầm, con đàn bà hư hỏng, không ngờ dám nói dối để lừa gạt lão tử, hắn ngoài mặt lại không hề mỉm cười: "Tôi nghĩ kỹ rồi, yêu cầu của cô tôi có thể đáp ứng, chúng ta lúc nào thì giải quyết phiền toái này đây. "
Thiệu Minh Phi trợn mắt lườm hắn, nhỏ giọng mắng: "Không có lương tâm, anh cho rằng tôi là loại người nào!"
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, hắn vui chứ lão tử có vui đâu, trên mặt lại làm ra vẻ chột dạ: "Bà cô à, đừng có ở đây làm ồn, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi nói. "
Thiệu Minh Phi mân mê môi: "Anh sợ cái gì? giữa ban ngày ban mặt, tôi sao có thể ăn được anh. "
Trương đại quan nhân cười một tiếng, rõ ràng có chút ngoài cười nhưng trong không cười.
Thiệu Minh Phi nói: "Bình thường nhìn anh rất đàn ông, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì thời khắc mấu chốt một chút trách nhiệm cũng không có. "
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi là một chút ấn tượng cũng không có, vạn nhất cô nếu đẻ, nó không giống tôi thì tôi chẳng phải là oan uổng ư?"
Thiệu Minh Phi tức giận nói: "Anh biết nói tiếng người không đấy? Chẳng lẽ anh hoài nghi tôi đang lừa anh?"
Trương đại quan nhân nói: "cô đừng nóng giận, thật ra phiền toái này lưu lại thì đối với ai trong chúng ta cũng không có lợi, mọi người ai có cuộc sống nấy, chuyện mà cô bảo tôi làm trước đây tôi cũng sẽ hết sức, cô cảm thấy thế nào?"
Thiệu Minh Phi chớp chớp mắt. Cô ta dám khẳng định Trương Dương nhất định đã nghe thấy phong thanh rồi. Lương Kì Hữu bởi vì việc con gái Lương Bách Ny và An Đạt Văn ly hôn, cho nên quyết định vứt bỏ cạnh tranh cảng Phước Long, nếu không hắn nào có chịu đáp ứng điều kiện của mình thống khoái như vậy, nghĩ đến đây Thiệu Minh Phi thở dài: "Anh nghĩ tôi thực sự muốn anh làm chuyện đó ư? Thật ra tôi chỉ thử anh chút thôi, không ngờ anh lại không có lương tâm như vậy. " Cô ta làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, phải nói trình độ diễn xuất của nữ nhân này quả thực không tồi, cái miệng nhỏ nhắn nghiêng sang bên, mắt đỏ ai thấy cũng thương. Nhưng Trương đại quan nhân đã sớm nhận rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, nào có dễ dàng mắc mưu cô ta, ánh mắt nhìn nhìn chung quanh, Trương Dương không phải là sợ cô ta, mà là không muốn dẫn tới phiền toái không cần thiết, dù sao nơi này là cũng là ban trú kinh. Đi ra đi vào đều là cán bộ của Bình Hải, trong đó cũng có không ít người quen hắn.
Quả nhiên Trương Dương nhìn thấy một người, có điều là người một nhà, muội tử kết bái Tiết Vĩ Đồng của hắn, Tiết Vĩ Đồng cũng vừa tới, thấy Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi và Trương Dương đứng chung một chỗ thì không khỏi hơi ngẩn ra, cô ta trực tiếp lái xe tới bên cạnh hai người bọn họ, nhìn Hắc Quả Phụ rồi tức giận nói: "Hôm nay là ngày mấy. Sao vừa ra cửa đã nhìn thấy thứ tởm lợm rồi. "
Mí mắt Hắc Quả Phụ lật lên. Cô ta hôm nay đến tìm Trương Dương kì thực là phụng mệnh, là muốn điều tra nội tình của Trương Dương. Xem chuyện Liễu Đan Thần mất tích có liên quan tới hắn hay không, cô ta cho rằng Trương Dương Trương Dương không biết chân tướng quan hệ giữa bọn họ, cho nên cảm thấy mình ăn chắc Trương Dương rồi, ở trước mặt Trương Dương cô ta có một loại cảm giác sai lầm như mình là mèo còn Trương Dương là chuột, sự xuất hiện của Tiết Vĩ Đồng khiến cô ta không thể tiếp tục chủ đề, trong lòng thầm oán, nha đầu chết tiệt này sao lại tới đây? Xem ra chuyện hôm nay chỉ có thể từ bỏ thôi.
Ở Trước mặt Tiết Vĩ Đồng, cô ta liếc mắt đưa tình với Trương Dương: "Đừng quên chuyện em nói với anh nhé. " Nói xong thì đong đưa bỏ đi.
Tiết Vĩ Đồng lạnh lùng nhìn cô ta đi xa, nhổ nước bọt: "Hồ ly tinh. "
Trương đại quan nhân chỉ ngây ngô cười, Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh cười cái gì? Có phải đã bị con hồ ly này lừa cho mê đắm rồi hay không?"
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Trời đất chứng giám, là cô ta cứ dính tới anh, còn không phải là vì do em ư, anh đối với cô ta một chút ý đồ cũng có, có cần anh thề với trời hay không. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Đừng có giấu đầu lòi đuôi, nhìn bộ dạng vừa rồi của hai người, còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra nữa đâu. "
Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Trời đất chứng giám, em gái à, em giết anh đi, anh chết thì không sao, nhưng em không thể vấy bẩn sự trong sạch của anh được. "
Tiết Vĩ Đồng lườm hắn, trên mặt đầy vẻ không tin.
*****
Trương đại quan nhân giải thích: "Cho dù có một chút, cũng là vấn đề của cô ta, là cô ta một phía tình nguyện, em nghĩ xem, cô ta là nữ nhân của cha em, anh đâu thể nào đi lừa nữ nhân của chú Tiết được? Em tưởng anh bụng đói ăn quàng, cái gì trong rổ cũng coi là đồ ăn à!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Đừng giải thích, anh càng giải thích em càng hoài nghi. " Nói tới đây chính cô ta cũng không nhịn được cười, trong chuyện này Trương Dương quả thực vô tội, nếu như không phải lúc trước cô ta nghĩ ra chủ ý sứt sẹo như vậy thì Hắc Quả Phụ cũng sẽ không quấn lấy hắn.
Trương Dương nói: "Em xuống xe di, anh lát nữa sẽ chậm rãi giải thích cho em. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Không cần xuống xe, đại ca đã về rồi, chúng ta tối nay tụ họp, anh lên xe đi. "
Trương Dương đang chuẩn bị lên xe thì một chiếc Toyota việt dã màu đen chạy tới, Trương Dương nhận ra là xe của Quốc An Cảnh Chí Siêu, không khỏi nhíu mày, gần đây phiền toái liên tiếp phát sinh trên người hắn khiến hắn trở thành tiêu điểm của các ban ngành.
Có điều Trương Dương vẫn nghênh đón, bởi vì hắn quan tâm tới tiến triển vụ án Hình Triêu Huy bị giết, muốn có được tin tức thì phải thông qua Quốc An.
Cảnh Chí Siêu hạ cửa kính xe xuống, nói với Trương Dương: "Lên xe. "
Trương Dương nhìn thoáng qua chiếc Lamborghini của Tiết Vĩ Đồng phía sau, nói: "Có bằng hữu đang đợi tôi. "
Cảnh Chí Siêu kiên trì nói: "Không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. "
Trương Dương lúc này mới mở cửa xe ngồi vào.
Cảnh Chí Siêu đi thẳng vào vấn đề: "Hà Vũ Mông ở đâu?"
Trương Dương lập tức cảnh giác: "Anh hỏi tôi à? Tôi lại muốn hỏi anh đó, thằng chó Tần Chấn Đường đốt rụi biệt thự của cô ta, tôi trốn thoát, Hà Vũ Mông đến bây giờ vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác, các anh phải đi tìm tên họ Tần điều tra chứ. "
Ánh mắt Cảnh Chí Siêu thủy chung nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, hắn nói khẽ: "Công tác khám tra Hiện trường đã kết thúc, hiện tại đã có thể xác định không hề có ai tử vong trong trận hỏa hoạn này. "
Trương Dương nói: "Lời này của anh tôi không ủng hộ đâu, thứ nhất đây không phải là hoả hoạn, là bởi vì phóng hỏa, thứ hai, nói chuyện đừng võ đoán như vậy, trình độ điều tra của các anh cũng chẳng ra làm sao cả. "
Cảnh Chí Siêu nói: "Có phải bởi vì phóng hỏa hay không thì vẫn đang lấy bằng chứng, Trương Dương, thân phận thực sự của Hà Vũ Mông là gì thì trong lòng anh hiểu rõ. "
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tôi hiểu rõ ư? tôi đương nhiên hiểu rõ rồi, cô ta là con gái của Hà Trường An. "
Cảnh Chí Siêu từng bước ép sát: "Chuyện đã tới nước này, sao cứ phải cố giấu diếm? Trương Dương, nếu như anh thực sự muốn tốt cho cô ta, vậy thì mau chóng nói cho tôi biết chỗ ẩn thân của cô ta đi, tôi có thể bảo đảm với anh, tổ chức nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cô ta. "
Trương Dương nói: "Các anh có liên quan đéo gì tới tôi? Dựa vào gì mà nhận định tôi biết nơi hạ lạc của cô ta? Lão Cảnh à, tôi sở dĩ ngồi ở đây tâm bình khí hòa nói chuyện với anh, không phải giữa chúng ta có giao tình gì, mà là nể mặt Hình Triêu Huy, đám người các anh có phải ăn no rửng mỡ không có gì làm hay không? Thi cốt của Lão Hình chưa lạnh, các anh không đi tra vụ án của hắn, sớm ngày tìm ra tên hung phạm phía sau màn, để an ủi vong linh của hắn trên trời, sao cứ phải tiêu phí nhân lực vật lực lớn như vậy để tìm một nữ nhân, các anh có thấy có lỗi với bổng lộc của mình hay không? Quốc gia và người dân nuôi đám người các anh để làm gì? Anh không biết xấu hổ à?"
Cảnh Chí Siêu bị hắn nói cho mặt nóng lên, thằng ôn này hiển nhiên là khúc xương khó gặm, muốn từ miệng hắn biết được nơi hạ lạc của Hà Vũ Mông căn bản là không dễ, Cảnh Chí Siêu nói: "Người của Tần gia đang tìm cô ta, cơ quan công an cũng đang tìm cô ta, tôi có thể nói rõ cho anh hay, bất kể cô ta lọt vào tay phía nào cũng đều không có kết quả tốt, nếu như anh thực sự muốn tốt cho cô ta thì hay là mang cô ta đến chỗ chúng tôi, tôi chắc có thể giúp cô ta. "
Trương Dương lạnh lùng nói: "Cám ơn, tôi cũng nói rõ với anh, Hà Vũ Mông bị Tần Chấn Đường làm chết cháy rồi, các anh đừng tưởng rằng có thể giúp hắn che giấu hành vi phạm tội, tôi muốn khởi tố hắn! Cho dù kiện lên tòa án tối cao thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho thằng chó này. "
Cảnh Chí Siêu thở dài, hắn nói khẽ: "Trương Dương, vụ án của chủ nhiệm Hình đã có một số tiến triển. "
Trương Dương vốn định phất áo bỏ đi, Cảnh Chí Siêu lại rất đúng lúc dẫn tới sự hứng thú của hắn.
Cảnh Chí Siêu tạm dừng một chút rồi nói: "Căn cứ vào phân tích hiện trường của chúng tôi, người làm chuyện này là một cao thủ, hắn chẳng những là chuyên gia bom mìn, hơn nữa cũng hiểu rõ tình huống nội bộ của tổ chức chúng tôi. "
Trương Dương nói: "Vậy chính là nội tặc của các anh rồi?"
Cảnh Chí Siêu nói: "Người có trình độ như vậy nội bộ chúng tôi không quá ba người, chúng tôi đã tiến hành điều tra rồi, điểm đáng ngờ cuối cùng tập trung trên một nhân viên đặc công tên là Quản Thành. "
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí trong một vụ nổ bị hủy dung và mất cánh tay phải, vụ nổ đó chính là bẫy của Quản Thành, đến nay Quản Thành này vẫn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, không ngờ ma trảo của hắn hiện giờ đã vươn về phía Hình Triêu Huy, nghĩ đến đây Trương đại quan nhân liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có điều tra được tung tích của hắn hay không?"
Cảnh Chí Siêu lắc đầu: "Có người cực kỳ quen thuộc với hắn. " Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: "Ngũ Đắc Chí chắc anh biết, muốn tìm ra Quản Thành thì anh phải thuyết phục được Ngũ Đắc Chí rời núi. "
Trương Dương không nói gì, mở cửa xe nhảy xuống, vẫy vẫy tay, đi mấy bước lại dừng chân nói: "Lão Cảnh, về sau đừng tới tìm tôi nữa. "
Chu Hưng Quốc đã một đoạn thời gian rồi không trở về kinh thành, trên đường về hắn bảo Tiết Vĩ Đồng đặt chỗ ở Kim Vương phủ, hôm ấy tới chỉ có bốn huynh đệ bọn họ, Trương Dương nhìn thấy Từ Kiến Cơ thì không nhịn được trêu ghẹo: "Nhị ca, chị dâu của tôi đâu?"
Từ Kiến Cơ nói: "Anh em gặp nhau đưa gia quyến theo không tiện. "
Tiết Vĩ Đồng kháng nghị: "Sao lại nói thế, em coi như nhìn ra rồi, mấy anh toàn theo chủ nghĩa nam tử. "
Chu Hưng Quốc: "Cười nói ngồi xuống cả đi, chúng ta vừa uống rượu vừa tán gẫu. "
Nhìn thấy Chu Hưng Quốc, trong lòng Trương đại quan nhân cảm giác có chút là lạ, nguyên nhân hắn hiểu rất rõ, là vì chuyện của Phó Hải Triều lần trước, Chu Chí Kiên, cháu của Chu Hưng Quốc đi theo phía sau Phó Hải Triều phất cờ hò reo, vẽ đường cho hươu chạy, biến pháp đối nghịch với mình, chuyện này Trương Dương vẫn chưa nói với Chu Hưng Quốc, có điều hắn tin Chu Hưng Quốc chắc đã biết chuyện này, cho dù hắn không nói, Từ Kiến Cơ cũng sẽ không bảo trì trầm mặc.
Mấy Huynh đệ ngồi xuống, Từ Kiến Cơ nói: "Đại ca, nghe nói anh tới Ngoại Mông một chuyến hả?"
Chu Hưng Quốc cười nói: "Coi như cậu tin tức linh thông, một chuyến này cũng được coi là thu hoạch phong phú, có một hạng mục than đá trên cơ bản đã bàn thành, lần sau tới sẽ chính thức ký hợp đồng, tôi lần này trở về để chuẩn bị công tác tiếp đãi, bên kia lập tức sẽ có một đám quan viên chính phủ tới khảo sát. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Khảo sát gì, còn không phải là đến ăn chùa uống chùa ư. "
*****
Chu Hưng Quốc nói: "Thời đại hiện tại chỗ nào cũng vậy cả, chỉ có hầu hạ người ta ăn ngon uống sướng, chuyện về sau mới dễ thao tác. " Ánh mắt hắn dừng ở trên người Trương Dương: "Lão Tam, cậu sao không nói gì?"
Trương Dương còn chưa mở miệng thì Tiết Vĩ Đồng đã giành nói: "anh ta gần đây nhiều tâm sự lắm, em thấy là không có tâm tình để nói chuyện đâu. "
Trương Dương trừng mắt lườm cô ta một cái: "em không nói thì không ai bảo em câm đâu. " Gần đây Tiết Vĩ Đồng hiển nhiên đã khôi phục, lại trở lại với bộ dạng lanh chanh ngày xưa.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, anh sợ em nói ra à. Ở đây làm gì có người ngoài. "
Từ Kiến Cơ cười phụ họa: ": "Đúng vậy, đều là huynh đệ, có gì khó nói đâu, cứ nói đi. "
Trương Dương thở dài: "Tôi nói này mấy anh, tôi đã đủ phiền rồi, đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa được không?"
Chu Hưng Quốc tính tình ổn trọng, hắn đối với chuyện Phó Hải Triều gần đây phát sinh xung đột với Trương Dương cũng có nghe nói, còn tưởng rằng Trương Dương bởi vì chuyện này mà phiền lòng, nói khẽ: "Lão Tam. Giữa huynh đệ Chúng ta không có gì khó nói cả. "
Trương Dương nói: "kể ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là ngối sao của viện kinh kịch Liễu Đan Thần mất tích, vừa hay là phát sinh sau khi tôi đưa cô ta về, cho nên hiện tại rất nhiều người đều đang hoài nghi chuyện này là tôi làm, cơ quan công an cũng hạ lệnh hạn chế tôi. Bằng không tôi đã sớm vỗ mông chạy về Tân Hải rồi, ở lại đây làm gì cho bị người ta bị khinh bỉ. "
Chu Hưng Quốc nghe hắn nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng biết chuyện không đơn giản như vậy, hắn nhíu mày: "Liễu Đan Thần chỉ là một ả đào, ai lại đi muốn đối phó cô ta. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, anh và Liễu Đan Thần có phải có quan hệ gì hay không?"
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "anh thề với trời, anh và cô ta rất thanh bạch. Không có chút quan hệ gì cả. "
Từ Kiến Cơ ở bên cạnh bật cười.
Tiết Vĩ Đồng cũng cười theo: "Anh càng nói như vậy thì em càng cảm thấy anh có chút ý tứ giấu đầu lòi đuôi. "
Trương Dương nói: "Con bé này lúc nào cũng mang thành kiến với anh. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Ai chẳng biết anh và Phó Hải Triều vì Liễu Đan Thần mà lưỡi lê thấy máu, anh lại còn nói không có liên quan gì tới cô ta? Tam ca, anh sao càng lúc càng không thật thà vậy?"
Từ Kiến Cơ sở dĩ vẫn luôn không nhắc tới chuyện này. Là vì trong đó liên quan tới Chu Chí Kiên, hắn từ nhỏ đã lăn lộn trong giới Thái tử của ở kinh thành, đương nhiên minh bạch vấn đề có chút mẫn cảm thì thôi đừng nhắc tới. Giữa Bọn họ mặc dù có loại tình cảm kết bái, nhưng liên quan tới lợi ích của gia tộc thì không thể không xử lý cẩn thận. Chu Chí Kiên dù sao cũng là cháu của Chu Hưng Quốc, với sự hiểu biết của Từ Kiến Cơ về người này. Hắn cũng không phải là một tên mãng phu nhiệt huyết, có thể kiên định đứng ở bên Phó Hải Triều, chắc không thể đơn giản như ngoài mặt.
Chu Hưng Quốc chậm rãi buông chén rượu: "Lão Tam, tôi cũng nghe nói rồi, cậu và Phó Hải Triều vì Liễu Đan Thần mà trở mặt. "
Trương Dương cười nói: "Chuyện đã trôi qua rồi, thôi đừng nhắc tới nữa. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Hình như chưa qua mà, Liễu Đan Thần hiện tại mất tích, em nghe nói cảnh sát đã liệt anh vào đối tượng hoài nghi cao độ. "
Chu Hưng Quốc nói khẽ: "Trương Dương, tiểu tử Chí Kiên không phải cố ý nhằm vào cậu chứ?"
Trương Dương nghĩ thầm anh biết rồi còn hỏi, hắn cười nói: "Hắn là cháu của anh, tôi sẽ không đi so đo với hắn. " Những lời này chẳng khác nào nói rõ với Chu Hưng Quốc, đúng vậy, tiểu tử đó quả thực không ra gì.
Tiết Vĩ Đồng giận dữ nói: "Thằng ôn con đó sao không hiểu chuyện như vậy, chúng ta đều là trưởng bối của hắn, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, hắn dám nhằm vào anh thì chính là không nể mặt của đại ca chúng ta. " Tiết Vĩ Đồng có gì nói đấy, đổ hết chuyện lên người Chu Hưng Quốc.
Chu Hưng Quốc cười nói: "Tiểu tử đó trước giờ đều thiếu gân gốc, thôi đừng để ý tới nó, chờ tôi gặp né nhất định sẽ răn dạy. "
Nghe lời nghe êm, Từ Kiến Cơ tuy rằng không nói gì, nhưng hắn vẫn luôn đang quan sát phản ứng của Chu Hưng Quốc, những lời này của Chu Hưng Quốc vẫn không có nội dung thực chất gì cả, nhìn ra được hắn trong chuyện này cũng không có biện pháp.
Biểu hiện của Trương Dương khá rộng lượng, cười nói: "Miễn bàn chuyện này đi, huynh đệ chúng ta lâu như vậy rồi không gặp, uống rượu là chính, dù sao tôi là chính không sợ bóng tà, nào, cụng ly. "
Khi Chu Hưng Quốc đi toilet, Từ Kiến Cơ ra theo.
Chu Hưng Quốc ý vị thâm trường nhìn Từ Kiến Cơ: "Lão Nhị, chuyện này cậu cũng biết chứ?"
Từ Kiến Cơ gật đầu, ho khan một tiếng: "Chuyện này có chút phiền toái, Phó Hải Triều thích chơi Trương Dương. "
Chu Hưng Quốc nói: "Hải Triều này làm việc rất có chừng mực, tôi rất hiểu hắn, chuyện giận dữ vì hồng nhan hắn sẽ không bao giờ làm. "
Từ Kiến Cơ nói: "Loại chuyện này muốn phát sinh cũng là phát sinh trên người lão Tam, nhưng lần này đích xác là Phó Hải Triều tìm tới lão Tam trước. "
Chu Hưng Quốc nheo mắt lại: "Chí Kiên và Trương Dương không cừu không oán, hắn là bị Hải Triều coi là súng. "
Từ Kiến Cơ thở dài, chuyện hắn thấy rõ, tin rằng Chu Hưng Quốc cũng nhất định nhìn thấy rất rõ, chuyện này khiến Chu Hưng Quốc khó xử.
Chu Hưng Quốc nói: "Tôi và Hải Triều là bạn tốt, Trương Dương là huynh đệ của tôi, trong chuyện này tôi vốn có thể nói vài câu, cũng có năng lực để bọn họ ngồi xuống nói cho rõ ràng. Nhưng cho dù tôi làm như vậy thì vẫn không giải quyết được vấn đề. "
Từ Kiến Cơ không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hưng Quốc.
Chu Hưng Quốc nói: "Hải Triều là nhắm tới Văn gia, hắn tìm tới Trương Dương là vì muốn thông qua chọc giận hắn để tạo thành ảnh hưởng cho Văn gia. " Nói tới đây chẳng khác nào đã điểm thấu tất cả.
Từ Kiến Cơ nói: "Trương Dương chắc cũng nhìn ra rồi, cho nên hắn không muốn nói chuyện này với anh. "
Chu Hưng Quốc thở dài: "Ông nội của tôi rất thích Hải Triều. "
Từ Kiến Cơ minh bạch, Chu Hưng Quốc không phải là nói Chu lão thích Phó Hải Triều, mà là uyển chuyển nói, giữa Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương, Chu lão xem trọng người sau hơn, nói cách khác, mâu thuẫn chân chính là tranh chấp giữa Văn Phó, cái này không phải Chu Hưng Quốc có thể giải quyết, cũng không phải là mấy người bọn họ có thể xử lý.
Từ Kiến Cơ vỗ vỗ vai Chu Hưng Quốc: "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của huynh đệ chúng ta đâu. "
Chu Hưng Quốc lại lắc đầu: "Trong lòng tôi cảm thấy có lỗi với lão Tam. "
Từ Kiến Cơ nói: "Hắn có thể lý giải nỗi khổ của anh. "
Hai người nói vài câu, không hề ở toilet quá lâu, ra tới bên ngoài thì vừa hay gặp quản lí Khưu Phượng Tiên của Kim Vương phủ, Khưu Phượng Tiên mắt phượng lấp lánh, mỉm cười nói: "Hai vị công tử tới lúc nào thế?"
Chu Hưng Quốc cười nói: "Quản lý Khưu Quản lý Khưu, cô quản lí không chuyên nghiệp tí nào, chúng tôi tới lâu như vậy rồi mà cô cũng không biết. "
Khưu Phượng Tiên nói: "Gần đây chuyện bên này tôi rất ít hỏi đến, hay là, tôi cũng vừa đến tôi, có chỗ nào chậm trễ xin các anh bro quá cho, bữa này tính cho tôi, không biết Chu công tử có nguyện ý nể mặt tôi hay không?"
Chu Hưng Quốc cười nói: "Huynh đệ Chúng tôi tùy tiện uống chút thôi, Trương Dương cũng có mặt. "
Khưu Phượng Tiên nói: "Vậy tôi bất kể là như thế nào cũng phải tới kính rượu. "
Lý do kính rượu của Khưu Phượng Tiên rất đầy đủ, Trương Dương là ân nhân cứu mạng của Khưu gia bọn họ, nếu như không phải có Trương Dương thì một nhà bọn họ chỉ sợ đã táng thân trong biển lửa ở trên núi Thanh Đài rồi.
Nhìn thấy Khưu Phượng Tiên phong thái yểu điệu bước vào, Trương đại quan nhân không hề bất ngờ, có điều nhìn thấy Khưu Phượng Tiên hắn càng cảm thấy trước đó chuyện cô ta bị bắt cóc tràn ngập huyền cơ, sự mất tích và xuất hiện của nữ nhân này đều luôn rất đột nhiên, có điều từ sau khi cô ta bị bắt cóc, tất cả mọi người đã tập trung mục tiêu hiềm nghi lên trên người An gia, gần đây bên Đài Loan điều tra quay chung quanh An Đức Uyên đã được triển khai toàn diện, khiến cho An Đức Uyên khổ không nói nổi, mà ngược lại, Khưu Chỉ Đống trong tổng tuyển cử được người dân ủng hộ hơn. Chẳng những là Trương Dương, cũng có rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi sự mất tích của Khưu Phượng Tiên là một hồi khổ nhục kế.
Khưu Phượng Tiên cung kính đưa chén rượu cho Trương Dương, ôn nhu nói: "Bí thư Trương, tôi kính ngài ba chén. "
Trương Dương nói: "Đừng thế, cứ khách khí như vậy tôi về sau sẽ không đến chỗ cô nữa đâu. "
Khưu Phượng Tiên nói: "Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, ân tình của anh tôi sẽ ghi nhớ cả đời. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Ân tình Lớn như vậy hay là dứt khoát lấy thân báo đáp đi. " Nha đầu này nói chuyện trước giờ không biết giữ miệng, đổi thành người khác thì đã đỏ mặt rồi, nhưng Khưu Phượng Tiên thì khác, cô ta ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, sóng gió gì mà chưa từng trải qua, một câu này đối với cô ta mà nói thì căn bản giống như gió mát thổi vào mặt, Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Tôi thì không ngại, chỉ không đành lòng chia rẽ đôi thần tiên quyến lữ bí thư Trương và Sở tiểu thư thôi. "
Trương Dương cười nói: "Lại đùa rồi. "
Tiết Vĩ Đồng nhẹ giọng thở dài: "Phải nói rằng Tam ca này của tôi bản sự khác thì không có, chỉ được các rất được nữ nhân thích, có điều tôi phát hiện một chuyện, người ở gần anh rất dễ gặp xui xẻo, mấy ngày trước Khưu tiểu thư bị người ta bắt cóc, vừa thoát được mấy ngày thì tới lượt Liễu Đan Thần lại bị người ta bắt cóc, anh rốt cuộc là khắc tinh của nữ nhân hay là suy tinh của nữ nhân. "
Mấy người đều bật cười, Trương Dương cười nói: "em nếu không muốn xúi quẩy thì về sau cách anh xa một chút. "
← Ch. 1223 | Ch. 1225 → |