Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1225

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1225: Nhìn thấu chưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khưu Phượng Tiên sau khi kính rượu từng người thì đi vào chính đề, cô ta nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, tôi nghe nói Hà Vũ Mông đã xảy ra chuyện?"

Trương đại quan nhân giả bộ hồ đồ: "Gì cơ?"

Khưu Phượng Tiên biết hắn đang giả ngu, tiếp tục nói: "Chính là con gái của Hà Trường An đó. "

Trương Dương nói: "cô cũng biết cô ta à?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Biết, nhưng không phải là bằng hữu, cô ta gần đây vẫn luôn đang thu mua cổ phần của Vương Triều Kim Cương chúng tôi, đả thương người năm trăm thì tự tổn hại một ngàn, khiến chúng tôi chịu không ít tổn thất. "

Trương đại quan nhân cười cười: "Chuyện trên Sinh ý tôi không hiểu. "

Ai cũng có thể nhìn ra thằng cha này là đang giả bộ hồ đồ, có điều không ai tiện lên tiếng.

Khưu Phượng Tiên nói: "Hà Vũ Mông đối phó với Vương Triều Kim Cương thật sự có chút mạc danh kỳ diệu. "

Trương Dương nói: "Cũng không phải là mạc danh kỳ diệu, lão tử của cô ta là Hà Trường An, Hà Trường An đã chết một cách không minh bạch, là con gái đương nhiên phải báo thù cho cha. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Bí thư Trương, Vương Triều Kim Cương chúng tôi và Hà Trường An không có thâm cừu đại hận gì cả, thậm chí không có qua lại trên sinh ý. "

Trương Dương mỉm cười, Khưu Phượng Tiên nói vô tội, nhưng nếu không phải quan hệ thiên ti vạn lũ giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương thì Hà Vũ Mông sao lại lựa chọn ra tay với Vương Triều Kim Cương, Trương Dương nói: "Nguyên nhân Chân chính cô không nên hỏi tôi, nên đi hỏi Tra tổng. "

Khưu Phượng Tiên thở dài: "Chuyện này vẫn luôn vẫn luôn thấy rất khó hiểu, chỉ dựa vào mỏ vàng lọt vào tay Tra tổng, cô ta sao có thể nhận định Tra tổng là hung thủ hại chết cha cô ta?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cho nên trên đời này tiện nghi không phải chiếm dễ dàng như vậy đâu. "

Chu Hưng Quốc nói: "Hà Vũ Mông mất tích rồi à? Sao lại thế? Trị an Kinh thành từ trở nên trở nên kém như vậy?"

Mấy người đều hướng ánh mắt về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân thở dài: "Tôi thấy Hà Vũ Mông dữ nhiều lành ít rồi, lần này chẳng những là cô ta, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa thì mất mạng. "

"A!" Tiết Vĩ Đồng thất thanh kinh hô, trên mặt tràn ngập vẻ quan tâm.

Trương Dương lúc này mới kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, có điều hắn đương nhiên sẽ không nói lời nói thật. Bỏ bớt đi không nhắc tới tới chuyện mình đánh ngất đội viên phòng cháy, kim thiền thoát xác, chỉ nói mình may mắn từ biển lửa thoát ra được.

Trương đại quan nhân kể sinh động như thật, mấy người nghe mà hết hồn.

Vẻ mặt Khưu Phượng Tiên tuy rằng tuy rằng làm rất công phu, nhưng trong lòng thì lại không tin, cô ta chính mắt thấy thân thủ của Trương Dương, ở trên đỉnh Thanh Vân có thể cứu cả nhà cô ta ra khỏi biển lửa, chẳng lẽ đối mặt với một căn tiểu lâu như vậy lại thúc thủ vô sách? Cô ta không tin.

Từ Kiến Cơ nói: "Tần Chấn Đường làm việc thật sự có chút hơi quá đáng, , Hà Vũ Mông phạm tội. Hắn bắt Hà Vũ Mông là được rồi, vì sao muốn đốt nhà, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người bên trong chết cháy ư?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hắn làm vậy với Tam ca thì Tam ca đắc tội với tôi rồi, tôi sau này sẽ tìm hắn tính sổ. "

Chu Hưng Quốc biết chuyện không đơn giản như vậy, tính tình của Trương Dương hắn rất hiểu. Thằng ôn này tuyệt đối không phải là hạng người dễ dàng chịu thiệt, Hà Vũ Mông mất tích, biệt thự cháy, sau một loạt chuyện này tất nhiên tồn tại chỗ kỳ quái, trước mặt mọi người Chu Hưng Quốc cũng không tiện vạch trần.

Khưu Phượng Tiên nói: "Bên ngoài có một lời đồn, tôi không biết các anh đã từng nghe nói chưa?"

Mấy người đều quay sang cô ta.

Khưu Phượng Tiên nói: "Bên ngoài có nói, Hà Vũ Mông thật ra chính là Tần Manh Manh, năm đó cô ta giết chết đại ca của mình là Tần Chấn Đông. Về sau mai danh ẩn tích, thay đổi dung mạo ra nước ngoài, lần này bởi vì cha của ctm cha ngộ hại, cho nên mới trở về trong nước báo thù cho cha. "

Tiết Vĩ Đồng: "Nói Tần Manh Manh ư? Tôi biết, tuy rằng không phải rất quen thuộc. Nhưng cô ta chẳng giống Hà Vũ Mông chút nào. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Hiện đại kỹ thuật thẩm mỹ vô cùng cao siêu, nếu như tìm được bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đứng đầu quốc tế, hoàn toàn có thể biến anh thành một người khác, nghiệm chứng chuyện này thật ra không khó. Chỉ cần bắt được Hà Vũ Mông, tiến hành giám định gien, một người có thể thay đổi dung mạo nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi gien của cô ta. "

Tiết Vĩ Đồng dùng khửu tay huých Trương Dương một cái: "Tam ca, anh rất thân với Hà Vũ Mông mà, anh chắc biết chân tướng chứ. "

Trương đại quan nhân nói: "anh biết cái rắm, Hà Trường An nói với anh Hà Vũ Mông là con gái của y, anh chỉ biết chừng đó thôi, giờ biết đi đâu mà nghiệm chứng, người ta bị Tần Chấn Đường đốt chết rồi, giờ đến tro cũng chẳng còn. "

Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Trận hỏa hoạn trong Biệt thự nếu như đốt cháy người thì cũng không thể sạch sẽ như vậy, ít nhiều cũng phải tìm được tro cốt, có lẽ cảnh sát sẽ có phát hiện. "

Tiết Vĩ Đồng hỏi Trương Dương: "Anh thực sự nhìn thấy Hà Vũ Mông chết ư?"

Trương Dương nói: "Sau khi lửa nổi lên thì tôi chỉ lo chạy, thế lửa tới rất nhanh, tôi muốn tìm cô ta cũng không tìm thấy, chờ lửa được dập rồi, cho tới bây giờ vẫn không thấy bóng cô ta, mọi người bảo không phải ngộ hại thì là gì?"

Từ Kiến Cơ nói: "Cảnh sát nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Còn có thể nói thế nào nữa? Đều con mẹ nó lên tiếng cho Tần Chấn Đường, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à, thằng chó Tần Chấn Đường này còn là ác nhân mà đi kiện trước, cắn ngược lại tôi, còn nói tôi đoạt xe của đội cứu hỏa, nói tới để Hà Vũ Mông chạy, rõ ràng là chính hắn đoạt xe cứu hỏa mà. "

Tiết Vĩ Đồng nói: " Em tuy rằng không có mặt ở hiện trường, nhưng em cũng cảm thấy người cướp xe cứu thương rất giống phong cách của anh. "

Chẳng những Tiết Vĩ Đồng nói như vậy, người khác cũng nghĩ như vậy, chẳng ai tin thằng ôn này lại chịu thiệt, nhìn tình hình thì tám chín phần mười là hắn đã cứu Hà Vũ Mông đi, không biết giấu người ta ở đâu rồi. "

Khưu Phượng Tiên nhấp ngụm rượu: "Hy vọng Hà tiểu thư không sao. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cô vừa rồi không phải nói cô ta đối nghịch với nhà các cô ư?" Cô ta thầm nghĩ trong lòng, Hà Vũ Mông nếu xảy ra chuyện thì cô vốn nên là người cao hứng nhất mới đúng chứ.

Khưu Phượng Tiên nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, tôi hy vọng tất cả mọi người đều được bình an. "

Dựa theo lẽ thường thì sau cơm chiều nên có tiết mục khác, nhưng Chu Hưng Quốc tối nay rõ ràng không có tâm trạng, Tiết Vĩ Đồng cũng không đề nghị tìm chỗ vui vẻ nói chuyện tiếp, gần đây trong nhà cô ta cũng có không ít chuyện, cha ở nhà, có câu cha mẹ còn thì không thể đi xa, Tiết Vĩ Đồng cũng vui vẻ tiếp tục làm đứa con gái hiếu thuận.

Mấy người ở trước cửa chia tay, Chu Hưng Quốc nói với Trương Dương: "Tôi chở cậu. "

Trương Dương quả thực không lái xe tới đây, hắn cũng biết Chu Hưng Quốc không đơn giản chỉ là muốn chở mình về, gật đầu lên ô tô của Chu Hưng Quốc.

*****

Khởi động ô tô, Chu Hưng Quốc nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, kinh thành ánh đèn rực rỡ, loại cảm giác này khiến hắn quen thuộc, nhưng lại khiến hắn cảm thấy có một chút xa lạ.

Trương Dương cũng đang thưởng thức cảnh đêm, có điều trong lòng hắn vẫn vướng bận chuyện Tần Manh Manh, Sử lão gia tử nếu đã đáp ứng hắn, người giang hồ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ông ta nhất định sẽ bảo hộ an toàn cho Tần Manh Manh, nhưng đây cũng chỉ là kế tạm thời, chờ tình hình bình ổn rồi, vấn đề đầu tiên hắn phải đối mặt là đưa Tần Manh Manh đi, chỉ có cô ta bình yên rời khỏi trong nước thì mình mới có thể an tâm.

Chu Hưng Quốc tuy rằng nói đưa Trương Dương, nhưng lại không nói đưa hắn đi đâu, nhìn Trương Dương một cái, nói với lái xe: "tới công ty. "

Chu Hưng Quốc bình thường rất ít khi ở kinh thành, nhưng tổng bộ công ty của hắn vẫn thiết lập ở đây, tầng 79 tòa nhà Kinh Đô.

Đi vào văn phòng của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc cởi cà vạt, chỉ chỉ vào phòng ở bên cạnh: "Bên trong là phòng nghỉ của tôi, tối nay cậu đừng đi đâu, cứ ở đó đi. "

Trương Dương cười nói: "Lão đại, hình như anh dẫn tôi tới làm tam bồi à, chuyện biến thái tôi không làm đâu. "

Chu Hưng Quốc cười một tiếng: "Trên bàn có thiết Quan Âm thượng hạng, cậu đi nấu nước pha trà, tôi đi tắm rửa, chúng ta lát nữa lại nói chuyện. "

Trương Dương nhìn văn phòng này, sau đó dựa theo phân phó của Chu Hưng Quốc đi đun nước pha trà, chờ nước sôi rồi, Chu Hưng Quốc cũng tắm xong đi ra, hắn vừa lau đầu vừa nói: "Tôi quên mất, còn một chai rượu vang năm mươi năm. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Rượu tây tôi không thích, chúng ta hay là uống trà đi, quân tử chi giao nhạt như nước, thế cũng phong nhã hơn. "

Chu Hưng Quốc nghe ra ẩn ý của thằng cha này, hắn cười cười, gật đầu với Trương Dương: "Được, có bản lĩnh, gặp người chỉ nói ba phần, cũng chơi trò này với tôi à. "

Trương Dương dùng nước sôi rửa trà cụ, sau đó bắt đầu ngầm trà.

Chu Hưng Quốc ngồi xuống đối diện hắn, thuận tay ném khăn lên trên bàn trà: "Lão Tam, tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, hiện tại chỉ có hai huynh đệ chúng ta, có cái gì thì nói cái đó đi. "

Trương Dương pha trà xong, trước tiên đưa cho hắn một ly, ánh mắt không nhìn hắn, mà nhìn chén trà trước mặt: "Đại ca, lão gia tử có phải đặc biệt thích họ Phó hay không?"

Chu Hưng Quốc cầm cốc trà lên ngửi, một ngụm rồi nói: "Tôi là người làm ăn, trên chính trị chỉ là người biết nửa vời, không hiểu nhiều lắm, ông nội của tôi chọn như thế nào thì khẳng định có có đạo lý của ông ta, tôi chỉ có nhấc tay tán thành. "

Trương Dương nói: "Tôi đối với chính trị thật sự có chút chán ghét rồi. "

Chu Hưng Quốc nói: "Rất nhiều người đối với cuộc sống đều chán ghét tới cực điểm, nhưng vẫn cứ sống, chán ghét là một chuyện, sống là một chuyện khác, tựa như tôi nhìn đối thủ trên làm ăn, rõ ràng là rất ghét, nhưng tôi vẫn cứ phải cười với người ta, cậu đối với lãnh đạo, rõ ràng trong lòng rất chán ghét, nhưng khi gặp mặt vẫn phải cười bồi, con người mà, sống thì không thể quá chân thật, tuy rằng mỗi người đều phỉ nhổ vào sự dối trá, nhưng người trên thế giới này không có một ai là không giả dối cả. "

Trương Dương uống trà: "Anh càng lúc càng có chiều sâu. "

Chu Hưng Quốc cười nói: "Đừng chế giễu tôi, tôi so với cậu thì mạnh hơn một chút, chính là một chút tự hiểu lấy mình, chưa từng làm chuyện quá sức. "

"Anh, anh cứ như là đang mắng tôi vậy. "

Chu Hưng Quốc nói: "Vì cậu gọi tôi một tiếng đại ca, tôi có mắng cậu mấy câu cũng đúng, nhưng tôi biết cậu làm việc tự có chừng mực của mình, cho nên tôi không mắng, bởi vì tôi có mắng cũng chưa chắc đã mắng đúng. "

Trương Dương nói: "Tôi gần đây gặp đủ chuyện. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi nhìn ra rồi, hôm nay gọi cậu tới đây, tôi chính là muốn nói rõ với cậu. cậu tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, còn là thường ủy thị ủy, nhưng kinh lịch chính trị của cậu thì cũng chỉ có xíu xíu. "

Trương đại quan nhân nghe thấy cũng có đạo lý nhưng vẫn có chút không phục: "Vậy thì phải xem là so với ai, so với đám lão gia tử thì tôi là tầm thường, nhưng so với nhưng cán bộ cơ sở thì tôi cũng miễn cưỡng được cho là nhà nghệ thuật chính trị. "

Chu Hưng Quốc thực sự có chút dở khóc dở cười, thằng ôn này đến giờ vẫn không quên dát vàng lên mặt mình, không nhịn được nói: "Nghệ thuật chính trị cái rắm, cậu biết Phó Hải Triều vì sao nhắm vào cậu không? thực sự cảm thấy hắn muốn tranh giành tình nhân với cậu à?"

Trương Dương nói: "Huynh đệ, tôi ở trong mắt anh ngộ tính kém như vậy?"

Chu Hưng Quốc nói: " cậu nhìn thấu rồi à?"

Trương Dương gật đầu: "Ít nhiều có chút nhìn thấu. "

Chu Hưng Quốc nói: "cậu nếu đã nhìn thấu thì vì sao vẫn cứ dính vào phiền toái?"

Trương Dương nói: "Mỗi người đều có tính toán riêng. "

Chu Hưng Quốc thở dài, những lời này của Trương Dương chẳng khác nào thừa nhận hắn đang chuẩn bị lợi dụng cơ hội đấu với Phó Hải Triều để tranh phần cho Văn gia, Phó Hải Triều cực có chủ kiến, chuyện một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, không ngờ thằng ôn Trương Dương này cũng kiên quyết như vậy. Chu Hưng Quốc nói: "Tôi không thích chính trị, càng lúc càng không thích. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không thích, nhưng tôi phát hiện chính trị chính là một đầu trường rất thú vị, tôi nếu đã tiến vào thì không thịt mấy tên, rất khó thuận lợi bước ra, anh coi như là tôi đang tự vệ đi. "

Chu Hưng Quốc nói: "cậu làm việc này Văn gia có tán thành hay không?"

Trương Dương nói: "Tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không cần người khác tán thành hay không. "

Chu Hưng Quốc nói: "Thật ra có tốt nhất nên đứng naofi, đấu tranh kịch liệt kịch liệt thì càng không thích hợp dính vào, bo bo giữ mình chưa chắc đã không phải là một lựa chọn tốt. "

Trương Dương nói: "Nhưng tôi không thể nuốt trôi được cục tức này, đại ca, anh nếu nói đỡ cho Phó Hải Triều thì giúp tôi nói với hắn, bảo hắn đừng chế tạo thị phi nữa, bằng không tôi tuyệt không tha cho hắn đâu. "

Trương đại quan nhân nói tới đây, di động bỗng nhiên đổ chuông, Trương Dương bắt máy, người gọi điện thoại tới là Khưu Hồng Hỉ, người phụ trách vụ án Lục Dã Vương Đình.

Khưu Hồng Hỉ ở trong điện thoại vẫn biểu hiện ra vẻ khách khí: "Đồng chí Trương Dương. Chào anh, thực sự xin lỗi vì đã muộn như vậy rồi còn quấy rầy anh, vụ án Lục Dã Vương Đình có tiến triển đột phá, cho nên tôi đặc biệt thông tri cho anh một tiếng. "

Trương Dương nói: "Tiến triển gì?"

Khưu Hồng Hỉ nói: "Trong Điện thoại thảo luận không tiện, hay là thế này đi, anh có thể tới phân cục một chuyến hay không!"

Trương Dương do dự một chút, cảm giác chuyện này hình như có chút không đúng, có điều hắn vẫn đáp ứng. Buông điện thoại rồi nói chuyện vừa rồi với Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc nhíu mày: "Chuyện này có chút không thích hợp. "

Trương Dương cười nói: "Khưu Hồng Hỉ của ban phá án rất quen thuộc với hai huynh đệ Tần Chấn Đường. Tôi thấy hắn tám chín phần mười là muốn lừa tôi. "

Chu Hưng Quốc nói: "cậu định làm gì?"

Trương Dương nói: "Mặc kệ bọn họ muốn gì, tôi cứ đi một chuyến, đám chó này nếu thực sự muốn lừa tôi, tôi cũng không khách khí với chúng, gió xuân thổi, nổi trống trận. Xem ai sợ ai?"

*****

Hắn nói mặc dù có rất buồn cười, nhưng Chu Hưng Quốc lại không hề cười, hắn nhắc nhở Trương Dương: "Tần gia ở quân giới có ảnh hưởng không phải là nhỏ, đối nghịch với theo chân bọn họ, cậu phải cẩn thận. "

Trương Dương nói: "Người không phạm tôi, tôi không phạm người, hiện tại người ta đã châm lửa muốn đốt tôi. Tôi không thể nào chịu được. "

Trương Dương nói: "Chuyện này anh cũng đừng nhúng tay vào, chuyện của tôi thì tự tôi giải quyết. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tam đệ, có chuyện tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, kinh thành tuy rằng rất lớn. nhưng Bất kể tin tức gì cũng không thể giấu được, nhất là trong giới Thái tử, gây thù chuốc oán khắp nơi không phải là sáng suốt đâu, cậu mặc dù có bản sự. Nhưng hai tay khó địch bốn tay, đạo lý đơn giản như vậy cậu chắc biết chứ hả. "

Trương Dương nói: "Nếu thực sự có một đám người vây tới quần ẩu tôi. Tôi cũng phải đánh lại. " Hắn buông cốc trà rồi đứng lên: "Tôi đi trước, xem đám người này muốn giở trò gì. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi chở cậu. "

Trương Dương lắc đầu: "Thôi, chuyện này các anh đừng tham gia vào, tôi tự có thể giải quyết. "

Chu Hưng Quốc tiễn hắn ra tới cửa, nhìn bóng dáng của Trương Dương, không khỏi lắc đầu.

Trương đại quan nhân ở dưới lầu bắt một chiếc xe taxi, tới phân cục Bình Tây, lên xe bao lâu thì nhận được điện thoại của Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh hét lên: "Lão đại, tôi đã tới sân bay thủ đô rồi, anh sao không đến đón tôi. "

Trương Dương tức giận nói: "cậu đã thành niên chưa? Lớn như vậy rồi còn bắt tôi đón à? Bản thân tôi đi đâu cũng tự hết. "

Cao Liêm Minh kêu khổ không ngừng: "Anh không biết xe taxi của kinh thành đen lắm à, tiền lương của tôi có được mấy đồng? Lần này cũng không phải đi công tác, tôi mặc kệ, khi nào về anh giúp tôi thanh toán tiền xe. "

Trương Dương nói: "Anh không phải do tôi quản, tôi tìm anh là tình cảm cá nhân, huynh đệ chúng ta ngay cả chút giao tình ấy cũng không có à?"

Cao Liêm Minh thở gấp nói: "Anh đừng vòng vo với tôi, rốt cuộc gọi tôi tới là có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "cậu không phải là luật sư ư? Tôi muốn kiện, mau tới phân cục Bình Tây đi, tôi dính phải phiền phức rồi. "

Khưu Hồng Hỉ cũng không ngờ Trương Dương lại tới thống khoái như vậy, nhìn thấy Trương Dương hắn vẫn rất khách khí mời vào, vào trong văn phòng của mình, bảo thủ hạ đi pha trà cho Trương Dương, rồi hắng giọng nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi mời anh tới đây là có một số tình huống cần tìm hiểu. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Khưu cục thật là khách khí quá, đừng nói tôi là đảng viên, cho dù là một công dân nước cộng hoà bình thường cũng sẽ toàn lực phối hợp với công tác của cơ quan công an các anh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn. "

Khưu Hồng Hỉ thở phào nhẹ nhõm: "Đồng chí Trương Dương, , những lời này của anh tôi an tâm rồi, thật ra mọi người đều là người trong thể chế, trên công tác nên thông cảm cho hau, anh thấy có đúng không. "

Trương Dương mỉm cười gật đầu, cầm chén trà lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, trà lá này so với trà ở chỗ Chu Hưng Quốc thì hiển nhiên kém hơn rất nhiều.

Khưu Hồng Hỉ nói: "Thấy tốt hơn rồi chứ?" Những lời này của hắn là nhằm vào chuyện Trương Dương tối hôm qua từ trong đám cháy chạy thoát ra được.

Trương Dương nói: "Tôi không sao, Tần Chấn Đường không hại chết được tôi đâu. "

Khưu Hồng Hỉ không khỏi ho khan một tiếng, sau đó nói: "Căn cứ vào điều tra của chúng tôi ở hiện trường hoả hoạn, chuyên gia đã xác nhận, trận lửa này là dẫn phát từ bên trong, hơn nữa có nhiều điểm cháy, căn cứ vào phân tích và phán đoán của chuyên gia thì chắc là phóng hỏa có dự mưu. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi đã sớm nói qua là bởi vì phóng hỏa mà, không có gì mà p điều tra cả, lửa chính là Tần Chấn Đường phóng. "

Trong lòng Khưu Hồng Hỉ thầm cười lạnh, anh nói cái gì thì tôi phải làm cái đó à? Có điều hắn cũng không nóng lòng lập tức vạch trần Trương Dương, không nhanh không chậm nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi tìm hiểu được thì khi châm lửa đồng chí Tần Chấn Đường không hề tiến vào biệt thự số 7. "

Trương Dương nói: "Hắn nói cái gì thì là như thế à? Hắn đương nhiên không dám thừa nhận rồi. "

" Lúc ấy rất nhiều người bên cạnh hắn đều có thể chứng minh. "

" Bọn họ là một bọn, tất nhiên là cấu kết với nhau rồi. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Đồng chí Trương Dương, chúng tôi đã xem băng ghi hình của tiểu khu lúc ấy rồi, căn cứ vào hình ảnh trên băng thì có thể nhận định khi lửa bốc lên, đồng chí Tần Chấn Đường vẫn còn ở bên ngoài, hắn sao có thể vào biệt thự phóng hỏa được. "

Trương Dương nheo mắt lại nhìn Khưu Hồng Hỉ, rất lâu vẫn không nói gì, Khưu Hồng Hỉ bắt đầu cảm thấy thằng cha này bị mình hỏi cho á khẩu không trả lời được rồi, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, Trương Dương gật đầu: "Khưu cục, tôi sao nghe như anh đang ra sức bảo vệ cho Tần Chấn Đường vậy. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Tôi không thiên vị bất kỳ ai cả, tôi chỉ tôn trọng sự thật. "

Trương Dương lớn tiếng nói: "Sự thật chính là Tần Chấn Đường phóng hỏa đốt biệt thự số 77, anh tuy rằng có thể chứng minh lúc ấy hắn không ở trong biệt thự, nhưng khi đó hắn dẫn theo mấy chục binh lính bao vây biệt thự số 77, anh có thể chứng minh thủ hạ của thủ hạ không làm không?"

"Ặc, cái này... "

Trương Dương thực sự đã hỏi cho Khưu Hồng Hỉ nghẹn lời.

Khưu Hồng Hỉ nói: "Bọn họ đều là quân nhân, tố dưỡng chính trị vẫn không tồi. "

Trương Dương nói: "Quân nhân thì không phạm pháp à? Anh nói bọn họ không phóng hỏa, vậy thì phiền anh nói cho tôi biết, lửa là do ai phóng. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Đồng chí Trương Dương, anh đã hỏi như vậy thì có một số lời tôi không ngại nói ra, căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì lúc ban đầu, trong biệt thự tổng cộng có sáu người, về sau thì có bốn người đi, bốn người này tôi đã đều tìm được rồi, bọn họ có thể chứng minh lúc ấy trong biệt thự chỉ còn lại anh và Hà Vũ Mông. "

Trương Dương nói: "Không sai, Hà Vũ Mông để bốn người để bọn họ ra ngoài báo cảnh sát, lúc ấy Tần Chấn Đường dẫn mấy chục binh lính súng vác vai, đạn lên nòng tới, hiển nhiên đã tạo thành uy hiếp tới sinh mạng của chúng ta, để bốn người này rời khỏi cũng là hành động bất đắc dĩ. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Nói cách khác khi lửa nổi lên, anh và Hà Vũ Mông ở trong biệt thự, nếu đã xác định trận hỏa hoạn này là bởi vì phóng hỏa, các anh ở trong biệt thự có hiềm nghi phóng hỏa. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Chúng tôi phóng hỏa? Chúng tôi vì sao muốn phóng hỏa? Chẳng lẽ chúng tôi đột nhiên phát điên muốn đốt cháy mình?"

Khưu Hồng Hỉ nói: "Đồng chí Trương Dương, chúng ta nên nhìn vấn đề này một cách khách quan, anh có thể nói cho tôi biết, lúc ấy anh là thoát ly đám cháy như thế nào hay không?"

Trương Dương bực mình nói: "Đã nói với anh cả một trăm lần rồi. "

" Hà Vũ Mông ở đâu?"

Trương Dương phát hỏa: "Anh là cảnh sát, sao lại đi hỏi tôi? Người ta mất tích, sống hay chết nên là các anh đi tìm, anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai!"

Khưu Hồng Hỉ nói: "Đồng chí Trương Dương, có một số việc không thể nói đùa được đâu. "

"Anh hình như đang uy hiếp tôi!"

Khưu Hồng Hỉ nói: " Căn cứvào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được, anh đã bị chúng tôi liệt vào người hiềm nghi phóng hỏa. "

Trương Dương cười lạnh nói: "Khưu Hồng Hỉ, anh chơi tôi à, sao lại chụp cho tôi cái mũ to như vậy, anh khai thật với tôi đi, anh rốt cuộc được Tần Chấn Đường cho cái gì?"

Khưu Hồng Hỉ tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng: "Đồng chí Trương Dương, anh còn nói như vậy tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng. "

Trương Dương nói: "Tôi sớm biết anh lừa tôi đến là không có hảo tâm gì mà, khi lửa cháy anh và hai huynh đệ Tần gia mắt đi mày lại, tưởng tôi không phát hiện à?"

"Anh... "

"Anh cái gì mà anh? anh có phải cảm thấy tôi dễ bắt nạt, kiếm ra mấy cái chuyện ở vẩn để đổ lên người tôi, mẹ kiếp, anh không thấy xấu hổ với quốc huy trên đầu anh ư? Anh có xứng làm cảnh sát bảo vệ chính nghĩa không?"

Khưu Hồng Hỉ thẹn quá hóa giận: "Tôi làm việc không thẹn với lương tâm. "

"Vứt mẹ đi, tôi thấy lương tâm của anh đã sớm bị chó nó ăn rồi!"

Khưu Hồng Hỉ sớm biết rằng thằng cha này rất kiêu ngạo, không ngờ hắn kiêu ngạo đến loại tình trạng này, tới một mẫu ba phân đất của mình, không ngờ còn dám chửi bới, Khưu Hồng Hỉ phát hỏa: "Trương Dương, tôi nhắc nhở anh chú ý tới ngôn hành của mình. "

Trương đại quan nhân nói: "Ngôn hành của tôi chẳng có vấn đề gì cả, tôi nói sai câu nào? Tối nay có phải anh mời tôi đến hay không!"

Khưu Hồng Hỉ không nói gì, quả thực, là hắn mời Trương Dương đến đây.

Trương đại quan nhân khí thế bức nhân nói: "Nói cái gì tình tiết vụ án có tiến triển, lừa tôi à? Sợ tôi không phối hợp, trước tiên lừa tôi tới cục cảnh sát, kế tiếp anh chuẩn bị làm gì? Có phải định câu lưu tôi hay không?"

Khưu Hồng Hỉ miệng ngập ngừng, hắn muốn phát hỏa, nhưng trong đáy lòng lại không vững.

Trương Dương nói: "Mọi người cũng không phải là trẻ con, ai muốn làm gì thì chúng ta đều hiểu rõ, những lời vừa rồi của anh, từng câu dẫn tôi vào bẫy, nói trắng ra là muốn chứng minh tôi phóng hỏa đốt biệt thự số 77, anh là cảnh sát, một cảnh sát tốt đầu tiên phải tới logic, tôi hỏi anh, động cơ phóng hỏa của tôi là gì? Là tôi muốn tự sát hay là tôi muốn giết chết Hà Vũ Mông?"

"Ặc... " Khưu Hồng Hỉ bị Trương Dương hỏi cho cứng họng.

*****

Trương Dương nói: "Anh không biết nói gì đúng không, tôi trả lời giúp anh, tôi và Hà Vũ Mông là bạn tốt, tôi được Hà Trường An ủy thác chiếu cố cô ta, cho nên tôi không thể gây thương tổn cho cô ta, tôi sống đang vui, nhân sinh của tôi có tư có vị, tôi cũng sẽ không tự sát, cho nên tôi không có động cơ phạm tội. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Lần đầu tiên Tần Chấn Đường tiến vào biệt thự số 77, anh vì sao nói Hà Vũ Mông không có ở đó?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi đùa đó, thằng chó đó không phải là thứ tốt lành gì, hắn muốn gây bất lợi đối với Hà Vũ Mông, kiếm đâu ra cái gọi là giấy điều tra đòi xét nhà, mà này, chuyện của hệ thống công an các anh từ khi nào do bộ đội quản thế?"

Khưu Hồng Hỉ lại bị hỏi cho nghẹn lời.

Trương Dương nói: "Xem ra anh và Tần Chấn Đường câu thông chưa đủ rồi. Tuy rằng tôi không thấy hắn, nhưng tôi cũng biết hắn nói với anh thế nào, hắn nói là tôi phóng hỏa, nói tôi lợi dụng đám cháy để che giấu, chế tạo hỗn loạn rồi thừa dịp hỗn loạn đưa Hà Vũ Mông ra ngoài. "

Khưu Hồng Hỉ bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: "Căn cứ vào ghi chép của trung tâm báo cháy, thời gian các anh gọi điện thoại báo cháy và thời gian cháy không khớp nhau. "

Trương Dương nói: "Dục gia chi tội, anh hoài nghi tôi thì cứ đi điều tra.. Chứng cớ thì anh cứ bắt tôi đi, tôi hiện tại cũng có nghi vấn, Tần Chấn Đường hắn dựa vào gì mà dẫn lính tự tiện xông vào nhà riêng? Hắn có quyền gì mà hạn chế người khác ra vào? Hắn cướp xe cứu hỏa, ở hiện trường đã nghiêm trọng nguy hại tới an toàn của công chúng. Anh vì sao không tiến hành xử lý hắn? Là bởi vì các anh là bằng hữu ư?"

" Anh nói bậy. "

Trương Dương cười nói: "Mỗi sự kiện tôi nói đều có căn cứ, Khưu cục, tôi cho anh một lời khuyên, làm cảnh sát nhất định phải đoan chính, bằng không anh sẽ xúi quẩy đó. "

Khưu Hồng Hỉ tức giận nói: "Không cần anh phải giáo huấn tôi, khi tôi bắt đầu công tác thì anh còn... " Hắn vốn định nói anh còn đang uống sữa. Nhưng lời nói đến môi thì cảm thấy có chút không ổn, lúc này thực sự bị thằng ôn này chọc giận cho hồ đồ mất rồi. Khưu Hồng Hỉ nói: "Trương Dương, chuyện anh đã làm Không nói chúng tôi cũng có thể điều tra ra. "

Trương Dương Trương Dương: "Anh coi tôi là bằng hữu thì tôi còn khách khí với anh, nói thật với anh. Nhưng anh nếu đã không mể mặt tôi, tôi cũng không cần thiết phải khách khí với anh. Chúng ta giải quyết việc chung, hiện tại anh hoặc là thả tôi đi, hoặc là chờ luật sư của tôi tới rồi tiếp tục hỏi tôi, đi con đường nào thì tự anh lựa chọn. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Anh có thái độ gì đó, tôi chỉ là tìm anh để tìm hiểu một số tình huống, anh sao không phối hợp thế?"

Trương đại quan nhân trợn mắt căn bản không để ý tới hắn, hắn đoán chắc Cao Liêm Minh sắp tới rồi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, hơn mười phút sau Cao Liêm Minh thở hồng hộc tới phân cục Bình Tây, hắn hỏi rõ địa điểm của Trương Dương, thở hổn hển gõ cửa tiến vào, vừa vào cửa đã nói: "Bí thư Trương, có chuyện gì thế. "

Trương Dương nhìn thoáng qua Khưu Hồng Hỉ: "À, vị cục trưởng Khưu này định dùng tội danh có lẽ có nhốt tôi, anh đến chậm một bước thì chắc anh ta chuẩn bị dụng hình với tôi rồi. "

Cao Liêm Minh vừa lau mồ hôi vừa hét lớn: "Tôi xem ai dám nào!" Hắn nâng kính, hầm hầm nhìn Khưu Hồng Hỉ, đầu óc của thằng ôn này rất nhanh nhạy, vừa nhìn cục diện trước mắt đã biết Trương Dương là gọi hắn đến làm rối, rối thì rối, trời sập cũng có bí thư Trương anh đỡ, tôi sợ đéo gì. Cao Liêm Minh nói: "Cảnh sát thì có gì hơn người? Cảnh sát làm việc cũng phải chú ý tới pháp luật, bí thư Trương, anh đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ chỉ cần dám làm ra chuyện trái với pháp luật, trái với nguyên tắc thì tôi sẽ tố cáo họ. "

Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở nói: "Luật sư Cao, tôi mời anh tới đây là muốn cáo trạng. " Hắn giới thiệu Cao Liêm Minh với Khưu Hồng Hỉ: "Cục trưởng Khưu, tôi quên chưa giới thiệu với anh một chút, vị này là tiên sinh Cao Liêm Minh, đại luật sư du học ở nước mỸ, anh ta ở nước Mỹ được coi là thần đồng của giới pháp luật, mười bốn tuổi đã lấy được giấy phép luật sư, năm đó đã giành thắng lợi đầu tiên trên tòa, mười bảy tuổi lấy được học vị tiến sĩ luật, mười tám tuổi ở Manhattan dùng danh nghĩa cá nhân mở ban sự vụ luật sư, các đại tập đoàn tài chính của phố Wall trước sau mời anh ta làm cố vấn pháp luật, tập đoàn tài chính Benin, IBM, vân vân, nói chung là rất nhiều. "

Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương, miệng há ra to tới mức có thể có thể nuốt được một quả trứng vịt, mẹ, anh không chém gió như vậy thì chết à? Giấy phép luật sư của tôi là mua mà có đó, có điều Cao Liêm Minh cũng không để Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình, lập tức nặn ra bộ dạng vô cùng kiêu căng: "Bí thư Trương, chuyện quá khứ thôi đừng nói nữa, tôi sở dĩ trở về, là vì tôi bất mãn với một số chế độ pháp luật của nước nhà, tôi muốn giúp tổ quốc hoàn thiện pháp luật, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, đối với người khác tôi sẽ lấy tiền, nhưng đối với anh tôi là làm nghĩa vụ, anh cứ nói với tôi, rốt cuộc anh muốn tố cáo ai. "

Trương Dương chỉ chỉ vào Khưu Hồng Hỉ: "Tôi muốn tố cáo vị Khưu cục này, tố hắn làm việc thiên vị. "

Khưu Hồng Hỉ lúc này thực sự bị hai người kẻ xướng người hoạ khiến cho ngây ra, nghe thấy Trương Dương nói ra bốn chữ làm việc thiên vị, trong lòng run lên.

Cao Liêm Minh giả vờ giả vịt: "Tôi nhớ rồi. "

Khưu Hồng Hỉ: "Nói đồng chí Trương Dương, tôi là tìm anh để tìm hiểu tình huống theo lệ. "

Trương Dương nói: "Tôi kệ anh, dù sao luật sư của tôi cũng tớirồi, đám người các anh chờ thư của luật sư đi, đừng có giả vờ vô tội, có trong sạch hay không thì chúng ta ra toà án nói. " Hắn đứng lên ngáp một cái: "Anh tìm tôi còn chuyện gì khác nữa không? Nếu như không còn thì tôi đi trước, nhờ các anh chuyển cáo cho Tần Chấn Đường giúp tôi, sự kiện gây trở ngại an toàn công cộng các anh không kiện thì tôi kiện, chuyện phóng hỏa hành hung, anh hoài nghi tôi, tôi cũng muốn kiện, thiên hạ lớn như vậy, tôi rồi cũng có thể tìm được chỗ nói lý lẽ, Hà Vũ Mông sống hay chết các anh không đi tra, tôi cũng kiện luôn. " Hắn quay sang Cao Liêm Minh: "Nhiều đơn kiện như vậy, tôi có thể kiện cùng lúc không?"

Cao Liêm Minh nói: "Không sao, cứ để đó cho tôi, kiện cáo là sở trường của tôi. " Thằng cha này vẻ mặt rất tự tin, từ lúc chào đời tới nay chưa từng cảm thấy mình uy phong mình như vậy bao giờ.

Trương Dương nói: "Hà Vũ Mông bị Tần Chấn Đường phóng hỏa đốt chết, vụ án này có thể thông qua sứ quán nước Mỹ, dù sao cô ta cũng có quốc tịch Mỹ. "

Cao Liêm Minh nói: "Vậy tính chất nghiêm trọng rồi. "

Trương đại quan nhân nói: "Đâu chỉ nghiêm trọng, sẽ sinh ra ảnh hưởng quốc tế đó. "

Cao Liêm Minh nói: "Chỉ sợ quan viên phụ trách trị an sẽ bởi vậy mà mất mũ cánh chuồn. "

Trương Dương nói: "Ở vị trí đó mà không làm việc, chết không đáng tiếc. "

Khưu Hồng Hỉ bị hai kẻ dở hơi này chọc cho mặt tím bầm, hắn hiện tại xem như nhìn ra rồi, người ta là cố ý chơi hắn, có điều lời nói của hai người này cũng là không thể không tin, không khéo bọn họ thực sự muốn kiện mình ra tòa.

Thiếu chứng cớ, chỉ bằng hai chữ hoài nghi thì không thể giam Trương Dương, giấy phép luật sư của Cao Liêm Minh tuy rằng là mua, nhưng thằng cha này đối với pháp luật vẫn hiểu được không ít, cố làm ra vẻ dọa cho Khưu Hồng Hỉ một trận.

Trương Dương và Cao Liêm Minh một trước một sau rời khỏi phân cục Bình Tây, Khưu Hồng Hỉ cũng bất lực, hôm nay vốn định lợi dụng việc tra được để dọa Trương Dương, không ngờ không những không dọa được Trương Dương, còn để cho người ta chế giễu một trận.

Ra khỏi cửa lớn phân cục, Cao Liêm Minh cố nén cười, nhịn đến nỗn trông như gà mái đẻ trứng, Trương đại quan nhân trừng mắt lườm hắn một cái, vươn tay vẫy xe taxi, hai người lên xe, Cao Liêm Minh rốt cuộc không nhịn được, bật cười ha ha.

Trương Dương vỗ hắn một cái, mắng: "Anh không thể nhìn chút à. "

"Tôi không nhịn được... " Cao Liêm Minh cười đến không thở nổi. Hắn cố hít sâu một hơi rồi nói: "Anh có nhìn Khưu Hồng Hỉ vừa rồi không, thiếu chút nữa thì bị chúng ta chọc cho chết, đúng là buồn cười. "

Trương Dương nhìn Cao Liêm Minh: "Liêm Minh, anh đừng cảm thấy tôi là gọi anh tới để chơi, lần này muốn anh giúp thật đó. "

Cao Liêm Minh ngây ra một thoáng: "Anh thực sự định kiện à?"

Trương Dương gật đầu: "Không kiện thì tôi, đã kiện thì phải kinh thiên động địa, không cho đám chó này biết tay thì chúng sẽ cho rằng tôi dễ bắt nạt. "

Cao Liêm Minh nói: "Anh Trương, tôi cảm thấy trên đời này không ai dám bắt nạt anh cả. "

Trương Dương nói: "Vậy thì chính là tôi muốn bắt nạt người ta, sao, có giúp không?"

Cao Liêm Minh: "Nói Giúp anh thì đương nhiên không thành vấn đề, có điều tôi lo cho cái trình độ này của tôi. "

Trương Dương nói: "Nói tới kiện tử tế thì anh khẳng định không được, nhưng chúng ta lần này là kiện láo, tôi nghĩ tới nghĩ lui, không có người nào thích hợp hơn anh. "

Cao Liêm Minh lần đầu được Trương Dương coi trọng như vậy, không khỏi có chút kích động, khẩu nước miếng, đang muốn thổ lộ vài câu thì đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề cực kỳ hiện thực: "Vậy, việc ăn uống của tôi ai chi trả?"

Trương đại quan nhân cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn: "Yên tâm đi, tôi sẽ tìm một kim chủ cho anh!"

Cao Liêm Minh nói: "Còn một vấn đề nữa, chuyện này ầm ĩ lên rồi, cha tôi nếu biết thì sao?"

Trương Dương nói: "Anh lúc nào có thể thực sự trưởng thành hả? Chẳng lẽ cả đời để cha anh quản?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)