Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1229

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1229: Nghĩa hiệp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan nhân tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì giống như có lửa đốt, đúng như câu nói người định không bằng trời định, bên này vẫn chưa an bài cho Tần Manh Manh đi thì đã gặp phải một chuyện xúi quẩy như vậy.

Sử Thương Hải và Trương Dương nửa giờ sau chạy đến Bát Quái môn, tới trước cửa thì nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ, bộ dạng không giống như là hưng sư động chúng, Trương Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ tình huống chưa ác liệt như hắn tưởng tượng.

Nhìn thấy trên xe cảnh sát viết chữ phân cục Tây Kinh, Trương đại quan nhân không khỏi vui vẻ, nếu như là Vu Cường Hoa thì không tồi, dù sao hắn và Vu Cường Hoa cũng quen biết đã lâu, hơn nữa Vu Cường Hoa còn là bạn học của Triệu quốc Thành, chắc hẳn chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Bát Quái môn thuộc phân cục Tây Kinh, rất khéo là hôm nay người tới đây điều tra cũng là Vu Cường Hoa, hắn đang ở bên trong tra hỏi, khi Sử Thương Hải và Trương Dương tới, Vu Cường Hoa vừa mới hỏi xong, hắn ra bên ngoài, trước tiên chào hỏi hai người.

Ở trước mặt Sử Thương Hải đức cao vọng trọng, biểu hiện của Vu Cường Hoa khá khách khí, hắn mỉm cười nói: "Sử lão tiên sinh, ngài trước tiên xem có mất gì không đã. "

Sử Thương Hải nói: "Cháu gái tôi không sao chứ?" được người ta nhờ vả thì phải làm, lão gia tử hiệp can nghĩa đảm, xảy ra loại chuyện này, ông ta không lo mất gì cả, chỉ sợ phụ sự ủy thác của Trương Dương.

Vu Cường Hoa nói: "Lão tiên sinh, cô ta là cháu gái của ngài à?"

Mặt Sử Thương Hải lộ vẻ không vui, tông chủ một phát không giận mà tự uy: "Còn sai được ư?"

Vu Cường Hoa nói: "Lão tiên sinh, tôi không có ý hoài nghi ngài, nhưng căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi nắm giữ được thì cô ta là Hà Vũ Mông, là tội phạm bị truy nã quan trọng trong nội bộ hệ thống chúng tôi. "

Sử Thương Hải tức giận nói: "Có ý gì? Anh tới bắt cướp hay là đến tra hộ khẩu, tôi nói cô ta là cháu gái tôi thì chính là cháu gái của tôi. " Sử Thương Hải đến bây giờ mới biết nữ hài tử Trương Dương đưa tới tên là Hà Vũ Mông, còn là tội phạm truy nã. Nhưng chuyện lão gia tử đã đáp ứng người ta thì bất kể như thế nào cũng làm tới cùng, ông ta mặc kệ Hà Vũ Mông đã làm gì. Đây cũng không phải là lão gia tử chẳng phân biệt được thị phi, mà là vì ông ta tin Trương Dương, tin Trương Dương sẽ không hại mình.

Trương Dương nói: "Vu đại đội, lời này của anh tôi có chút không rõ, Hà Vũ Mông là người Hoa quốc tịch Mỹ, cô ta không có tiền án gì? Tôi là bằng hữu của cô ta, tôi có thể chứng minh. "

Vu Cường Hoa nói: "Hai vị đừng gấp, tôi đến để giải thích với hai người, hôm nay khi Sử lão tiên sinh xuất môn tiếp khách. Có kẻ trộm lẻn vào trong viện, nơi hắn ra tay là thư phòng của lão gia tử, trộm một bản thảo của lão gia tử, trong quá trình ăn trộm, bị Hà tiểu thư này phát hiện. Cô ta đẻ ngăn cản kẻ trộm mà kêu la, cũng bởi vậy mà bị một vết thương nhẹ. "

Trương Dương trong lòng cả kinh: "Cô ta bị thương à?"

Vu Cường Hoa nói: "Không tính là quá nghiêm trọng, lão gia tử vừa rồi nói cô ta là cháu gái của ngài mà, nhưng toàn bộ Bát Quái môn từ trên xuống dưới không ai biết cô ta, một cảnh sát của chúng tôi có ấn tượng với cô ta, phát hiện cô ta và nghi phạm Hà Vũ Mông mà chúng tôi gần đây muốn tìm có bộ dạng giống nhau như đúc. "

Trương Dương nói: "Vu đại đội, anh ra đây. Tôi có mấy câu muốn nói riêng với anh. "

Vu Cường Hoa rất nể mặt Trương Dương, đi tới một chỗ vắng, Trương Dương nói: "Hôm nay anh là tới bắt trộm Nếu trộm đã bắt được rồi thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành. "

Vu Cường Hoa nói: "Tôi minh bạch ý của anh, nhưng hiện tại nội bộ của chúng tôi đã được phân phát tư liệu về cô ta, anh đây là bảo tôi làm trái pháp luật. "

Trương Dương nói: "Pháp luật cũng không ngoài nhân tình. Hơn nữa anh tính toán gì với một nữ nhân vô tội?"

Vu Cường Hoa nói: "Trương Dương, anh chắc không hiểu tôi rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi hiểu. Tôi cũng tin cách làm người của anh, anh là cảnh sát bảo vệ chính nghĩa, nhưng anh căn bản không biết tình huống, anh biết ai là trung, ai là gian không?"

Vu Cường Hoa nói: "Tôi sẽ điều tra rõ. "

Trương Dương nói: "Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, cô ta là người tốt, hiện tại có người đang muốn hãm hại cô ta, trận hoả hoạn ở Lục Dã Vương Đình là là có người phóng hỏa, bối cảnh của những người đó rất cường đại, bọn họ dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với một nữ nhân, anh chẳng lẽ không nhìn ra trong đây tồn tại vấn đề ư?"

Vu Cường Hoa nói: "Vụ án đó không phải là tôi quản, vừa rồi chúng tôi đã thông báo chuyện của cô ta rồi, rất nhanh sẽ có người tới đây tiếp nhận chuyện này. "

Trương Dương vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận: "Vu Cường Hoa, anh đây là không nể mặt tôi. "

Vu Cường Hoa nói: "Không gì hơn được pháp lý cả. "

Bên ngoài tiếng còi cảnh sát đã vang lên, từ tiếng còi cảnh sát liên tiếp cũng biết được xe cảnh sát tới không ít, sắc mặt của Trương Dương thay đổi.

Vu Cường Hoa thở dài: "Trương Dương, chuyện này tôi thực sự không giúp được anh, có điều tôi sẽ theo vào chuyện này, chỉ cần cô ta trong sạch thì tuyệt đối sẽ không bị đổ oan. "

Trương đại quan nhân cười lạnh, không phải không phải tức Vu Cường Hoa, Vu Cường Hoa dù sao cũng là tận với chức trách.

Ngoài cửa có hơn mười cảnh sát đi vào, dẫn đội là Khưu Hồng Hỉ, Trương đại quan nhân và hắn cũng được cho là quen biết đã lâu, ở Lục Dã Vương Đình đã gặp nhau một lần, hơn nữa hắn cũng là một trong những đối tượng bị Trương Dương khởi tố.

Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy Trương Dương thì mặt lộ vẻ đắc ý, hắn gật đầu: "Đồng chí Trương Dương, chúng ta lại gặp mặt rồi. " Vừa rồi trong điện thoại đã chứng minh Vu Cường Hoa đã tìm được Hà Vũ Mông, hắn nghĩ thầm Trương Dương anh bây giờ còn gì để nói nữa? Không phải nói Hà Vũ Mông đã bị chết cháy rồi ư? Nói dối với cảnh sát chúng tôi, không ngờ còn khởi tố tôi làm việc thiên tư, hiện tại thóp bị tôi nắm trong tay rồi, tôi ít nhất cũng phải tố anh gây trở ngại công vụ.

Trương đại quan nhân nhìn hơn mười cảnh sát phía sau Khưu Hồng Hỉ, lên tiếng châm chọc: "Khưu cảnh quan, trận trượng hôm nay hình như có chút chưa đủ, chỉ bằng vào hơn mười người các anh thì chỉ sợ có chút thế đơn lực cô. "

Khưu Hồng Hỉ cười ha ha, nói: "Đồng chí Trương Dương, chúng tôi hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ rồi, không đánh trận không chắc thắng. " Hắn ghé vào tai Trương Dương rồi nói khẽ: "Bên ngoài có hai trăm chiến sĩ võ cảnh, anh tốt nhất phối hợp chút. "

Trương đại quan nhân trợn mắt: "Đệc mẹ. "

Khưu Hồng Hỉ bị hắn phun hết cả nước miếng lên mặt, ngượng ngùng đi sang một bên, nói với Vu Cường Hoa: "Vu đại đội, Hà Vũ Mông ở đâu?"

Vu Cường Hoa cầm bộ đàm bảo người bên trong đi ra, rất nhanh liền có cảnh sát dẫn Tần Manh Manh ra.

Tần Manh Manh tuy rằng rơi vào khốn cảnh, nhưng biểu hiện vẫn cực kỳ kiên cường, nhìn thấy Trương Dương, cô ta cố nén nước mắt lắc đầu với Trương Dương, cô ta đang ra hiệu cho Trương Dương đừng.

Trương Dương mỉm cười nói với Tần Manh Manh: "Đừng sợ, tất cả cứ để anh. "

Nghe thấy những lời này của Trương Dương, Tần Manh Manh rốt cuộc không khống chế được tình cảm của mình, nước mắt giống như sợi châu đứt dây rơi xuốn, cô ta không lên tiếng, tay phải đặt lên ngực mình, sau đó chỉ về phía Trương Dương, môi lặng lẽ thể hiện khẩu hình.

Trương Dương đọc hiểu, cô ta đang nói anh yêu em

Tần Manh Manh biết cô ta rất muốn nói, có lẽ kiếp này không còn cơ hội để trực tiếp nói với Trương Dương những lời này, bất kể hắn nghĩ như thế nào thì cô ta cũng phải nói.

Mắt của Trương đại quan nhân bởi vì nóng lên mà ửng đỏ, mắt hổ nhìn mọi người chung quanh, khi đang muốn phát tác thì Không ai ngờ Sử Thương Hải lão gia tử đột nhiên lao tới, lão gia tử tuy rằng đã già, nhưng ra tay rất nhanh, sự cương mãnh của động tác hơn xa đa số người trẻ tuổi, còn chưa nhìn thấy ông ta ra tay như thế nào thì ông ta thì ông ta đã đẩy hai cảnh sát áp giải Tần Manh Manh ra, nói chính xác thì là búng, hai cảnh sát chỉ cảm thấy thắt lưng bị người ta vỗ nhẹ một chưởng, sau đó thì bay lên như đằng vân giá vũ, xẹt qua đám người, nện mông xuống đất, có điều ngã không quá nặng.

Sử Thương Hải tóm lấy cánh tay Tần Manh Manh rồi kéo cô ta ra phía sau mình, hai mắt bắn ra quang mang khiến người ta kinh sợ, ông ta gằn từng chữ: "Muốn bắt người của Bát Quái môn tôi thì phải hỏi lão già này trước đã. "

Ngay cả Trương Dương cũng không ngờ đột nhiên xảy ra biến hóa như vậy.

các đệ tử của Bát Quái môn thì quá sợ hãi, Sử Anh Hào cả kinh nói: "Cha. " Tuy rằng môn hạ đệ tử của Bát Quái môn rất đông, nhưng chuyện ngang nhiên đối kháng cảnh sát thì chưa bao giờ trải qua cả.

Bên kia Khưu Hồng Hỉ có phản ứng đầu tiên, cảnh sát dưới tay đồng loạt rút súng, họng súng chĩa về phía Sử Thương Hải.

Sử Anh Hào nhìn thấy cảnh sát dùng súng chĩa vào cha thì lập tức phát hỏa: "Lão tử cũng muốn xem ai dám đụng đến cha ta nào. "

Sử Thương Hải lại trừng mắt lườm con trai một cái, trong lòng mắng thầm, lão tử ở đây, thằng ôn mày cũng dám tự xưng là lão tử à, có điều đối với sự chính trức mà con trai biểu hiện ra vào thời khắc mấu chốt cũng thưởng thức không thôi.

Sử Anh Hào là người đầu tiên đứng chắc trước mặt cha, mười mấy tên đệ tử của Bát Quái môn cũng xoẹt một cái xông lên, bảo vệ lão gia tử ở giữa, nhất tề hét lớn: "Ai con mẹ nó dám động tới sư phụ chúng tôi sẽ liều mạng với người đó. "

*****

Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy cảnh trước mắt thì cũng không khỏi run lên, hắn lớn tiếng đe dọa: "Các anh đang làm gì thế? Các anh biết mình đang làm gì không? Đây là tụ tập gây sự, muốn tạo phản ư?"

Sử Thương Hải lên tiếng: "Tất cả lui ra! Đây là chuyện của tôi, mọi người không được phép nhúng tay!"

Các đệ tử trước giờ luôn rất nghe lời sư phụ lúc này lại không nghe lời.

Sử Thương Hải giận dữ hét: "Ai không nghe lời thì không còn là đồ đệ của tôi nữa, Anh Hào. Cậu lui xuống đầu tiên. "

Sử Anh Hào quay đầu nhìn cha, nhưng dưới cái nhìn của cha, hắn chỉ có thể gật đầu rồi khuyên các sư đệ lui sang hai bên.

Trương Dương nói: "Lão gia tử, tâm ý của ngài tôi xin nhận, nhưng phiền phức này là tôi mang tới cho ngài, tất nhiên phải do tôi tự mình giải quyết. Đưa cô ta cho tôi, tất cả đã có tôi xử lý. "

Sử Thương Hải lại lắc đầu: "Trương Dương, hôm nay tôi không thể nghe lời anh được, anh đưa người hoàn hoàn chỉnh chỉnh tới Bát Quái môn, tôi phải trả lại người bình an cho anh, người trong võ lâm, một lời nói đáng giá ngàn vàng, tôi sống một đời, sóng gió gì mà chưa từng gặp, nhưng tôi cả đời này chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bằng hữu, anh đem cô nương này tới, tôi không hỏi lai lịch của cô ta, bởi vì tôi tin nhân phẩm của anh, chuyện của tôi anh nhờ tôi làm không sai, lão già chỉ cần còn một hơi thở, thì quyết sẽ không để họ mang người từ tay tôi đi, anh muốn bắt cô bé này, trừ phi bước qua được xác tôi.

Đám đệ tử của Bát Quái môn nghe thấy sư phụ nói như thế, cả đám hừng hực khí thế nói: "Đệch cả nhà hắn, ai con mẹ nó dám động tới sư phụ, chúng tôi sẽ liều mạng. "

Sử Thương Hải giận dữ hét: "Câm mồm! Hôm nay không ai được phép nhúng tay cả. "

Lúc này một gã đệ tử từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: "Sư phụ, không xong rồi, bên ngoàicó rất nhiều võ cảnh. "

Vu Cường Hoa cũng không ngờ tình thế lại diễn hóa thành ác liệt như vậy, hắn nói khẽ với Khưu Hồng Hỉ: "Lão Khưu, có phải quá hưng sư động chúng rồi không?"

Khưu Hồng Hỉ nói: "Vu đại đội, anh không rõ tình huống rồi. " Hắn không khỏi đắc ý gật đầu với Trương Dương: "Trương Dương, hành vi của anh đã vi phạm pháp luật, tôi khuyên anh hay là thành thành thật thật phối hợp, tranh thủ được xử lý khoan hồng. "

Trương Dương nói: "Tiểu nhân đắc chí. "

Khưu Hồng Hỉ cười nói: "Có một số người hiện tại cũng chỉ có thể sính võ mồm là nhanh thôi. "

Đang nói thì thân hình của Trương Dương đã giống như con báo bật về phía hắn, Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy tốc độ của Trương Dương cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước mắt hắn, hắn vội vàng giơ súng lên, hai cảnh sát bên cạnh cũng vội vàng rút súng, bọn họ không phải thực sự muốn bắn, cho nên cùng nhau hô: "Đứng lại... "

Trương đại quan nhân sau khi phát động công kích thì há lại có đạo lý dừng tay, cương châm ở trong ống tay phải bắn ra, chỉ nghe xì xì hai tiếng xé gió rất nhỏ, cương châm phân biệt đâm vào cổ tay của hai người, mấy người lập tức không thể cầm được súng, keng keng rơi xuống đất.

Trương Dương tr nháy mắt đã tới gần bọn họ, chế trụ huyệt đạo của bọn họ, tóm cổ Khưu Hồng Hỉ rồi khống chế hắn trước người, nói với Tần Manh Manh: "Vũ Mông, tới đây. "

Tần Manh Manh bước nhanh tới, dựa theo phân phó của Trương Dương nhặt hai khẩu súng lục lên, đưa một khẩu cho Trương Dương, Trương Dương quay họng súng chĩa vào huyệt Thái Dương của Khưu Hồng Hỉ, lạnh lùng nói: " Tất cả lui ra cho tôi. "

Sử Thương Hải không khỏi cả kinh, thằng ôn Trương Dương này đúng là can đảm hơn người, chẳng những đoạt súng của cảnh sát còn chế trụ Khưu Hồng Hỉ làm con tin.

Vu Cường Hoa cả kinh nói: "Trương Dương, anh đừng dính vào, bên ngoài có mấy trăm võ cảnh đấy. " Từ điểm nàycho thấy Vu Cường Hoa đối với Trương Dương vẫn không tồi, hắn lo lắng Trương Dương nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ đi vào tuyệt lộ.

Tần Manh Manh cầm một khẩu súng khác lưng tựa lưng với Trương Dương, cảnh giác nhìn động tĩnh phía sau, nói khẽ: "Anh Dương, anh việc gì phải vậy. "

Trương Dương nói: "anh đã đáp ứng ngươi cha em thì nhất định sẽ bảo hộ em bình an vô sự. " Hắn cười nói với Sử Thương Hải: "Lão gia tử, hôm nay không có chuyện của ông, người ông đã an toàn đưa đến tay tôi rồi, chuyện tiếp theo không liên can tới ông. "

Sử Thương Hải nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Trong lòng vừa cảm thán vừa lo lắng, ông ta đương nhiên biết Trương Dương không muốn liên luỵ tới bọn họ.

Lúc này chung quanh tường viện đột nhiên xuất hiện mấy chục võ cảnh súng vác vai, đạn lên nòng, họng súng trong tay bọn họ tất cả chĩa về phía Trương Dương và Tần Manh Manh.

Vu Cường Hoa lớn tiếng nói: "Đừng nổ súng. Người của chúng ta đang ở tra tay bọn họ. " Vu Cường Hoa hét như vậy trên ý nghĩa nào đó cũng là để bảo hộ Trương Dương, tuy rằng hắn không ủng hộ cách làm của Trương Dương, nhưng sự nghĩa của Trương Dương cũng khiến hắn bội phục.

Sử Thương Hải nhìn tường viện chung quanh, tâm tình lập tức trở nên trầm trọng, Trương Dương tuy rằng lợi hại. Nhưng hắn còn phải chiếu cố Tần Manh Manh, ngay cả hắn có khả năng thông thiên thì cũng không thể dưới nhiều họng súng tại như vậy dẫn người an toàn rời đi, ông ta nhướng mày rồi nghĩ ra một kế, lớn tiếng nói: "Trương Dương. Anh làm như vậy cũng không phải là biện pháp, mau buông Khưu cảnh quan ra. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Lão gia tử, chuyện này không liên can tới ngài. Ngài không cần phải lo lắng. "

Sử Thương Hải nói: "Các đồ đệ, vây bọn họ, không thể để anh ta đã sai càng thêm sai. " ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Trương Dương.

Đám đệ tử của Bát Quái môn lập tức minh bạch ý tứ của sư phụ, vù một cái vây quanh bọn Trương Dương. Đương nhiên, không ai ra tay với Trương Dương, lão gia tử dù sao cũng là người từng trải. Bọn họ làm như vậy cũng không phải là trở giáo, chuyển sang đối phó với Trương Dương mà là muốn bảo vệ hắn, mấy chục đệ tử vây Trương Dương ở giữa, như vậy tay súng bắn tỉa không thể nhắm mục tiêu chuẩn xác.

Đệ tử Bát Quái môn đều kêu lên: "Mau buông Khưu cảnh quan ra. " Vừa nói vừa di động tới cửa lớn.

Trong lòng Khưu Hồng Hỉ giận lắm Sử lão nhân à Sử lão nhân, ông căn bản là cấu kết với Trương Dương, ông con mẹ nó là lừa tôi! Trong lòng hắn lúc này sợ hãi nhiều hơn là phẫn nộ. Mắt bị dọa cho không còn giọt máu, tư vị bị họng súng kề vào huyệt Thái Dương cũng không hay gì, hắn nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh phạm pháp rồi! anh đời này xong rồi. "

Trương Dương cười nói: "Lão tử không sợ, từ lúc lão tử tới thế giới này đã không nghĩ là còn sống trở về nữa. " Họng súng dí về phía trước, giận dữ hét: "Ngoan ngoãn đi theo tôi. "

Sử Thương Hải dẫn dắt một đám đệ tử vây chung quanh bọn họ là để hộ pháp cho Trương Dương và Tần Manh Manh, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng hô: "Mau buông Khưu cảnh quan ra. "

Cảnh sát Chung quanh ai cũng có thể nhìn ra là có chuyện gì, Vu Cường Hoa lớn tiếng nói: "Mọi người tránh ra, chờ để bị ngộ thương. "

Sử Thương Hải nói: "Trong phạm vi của Bát Quái môn tôi ai dám nổ súng, chính là kẻ địch của Bát Quái môn tôi. " Sự bao che của Lão gia tử đối với Trương Dương có thể nói là rất rõ ràng.

Vu Cường Hoa làm cảnh sát nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp cục diện phức tạp như hôm nay.

Chúng đệ tử của Bát Quái môn hộ vệ Trương Dương ra ngoài cửa lớn, cục diện trước mắt khiến mọi người không khỏi cả kinh, gần một trăm chiến sĩ võ trang xếp hàng theo hình quạt, họng súng nhắm vào cửa lớn, người chỉ huy hiện trường là Tần Chấn Đường.

Tần Chấn Đường giận dữ hét: "Trương Dương, buông đồng chí Khưu Hồng Hỉ ra, anh đừng mắc thêm lỗi lầm nữa. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi biết là anh mà, Tần Chấn Đường, anh trừ ở sau lưng người khác giở trò ra thì còn biết làm gì nữa? Nếu có gan thì đứng ra một mình đấu với một mình đấu tôi như đàn ông. "

" Anh xứng ư? Anh chỉ là một tên tội phạm mà thôi. " Tần Chấn Đường hừ lạnh một tiếng, ngược lại nói với các đệ tử của Bát Quái môn: "Tất cả người không liên quan toàn bộ lui ra, bằng không sẽ truy cứu các anh tội bao che. "

Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy bên ngoài người của mình nhiều như vậy thì trong lòng ngươi thoáng an tâm, hắn nói với Trương Dương: "Anh thả tôi ra đi, cố gắng để được xử lý khoan hồng. " Nhưng lại không biết tâm lý chiến của hắn căn bản không mang tới bất kỳ tác dụng gì.

Trương Dương nói với hắn: "Khưu Hồng Hỉ, anh cho rằng tên họ Tần thực sự muốn cứu anh ư? Hắn hận không thể mượn cơ hội này để giết chết toàn bộ tôi và Hà Vũ Mông, về phần sống chết của anh thì anh cảm thấy hắn sẽ quan tâm ư?"

Khưu Hồng Hỉ rùng mình, cừu hận của Tần Chấn Đường đối với Trương Dương hắn biết, lời nói của Trương Dương cũng không phải không có đạo lý, nếu như Tần Chấn Đường thực sự quyết tâm xuống tay với Trương Dương và Hà Vũ Mông, như vậy cơ hội sống sót của mình quả thực là cực kỳ bé nhỏ, nghĩ đến đây chân hắn như nhũn ra, hiện tại ngay cả hắn cũng không muốn đám người này của Bát Quái môn rời khỏi.

Trương Dương từ phản ứng của Khưu Hồng Hỉ đã biết nội tâm hắn bắt đầu dao động rồi, nói khẽ: "Anh tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp với tôi, chỉ cần tôi và Hà Vũ Mông thoát ly được khốn cảnh thì tôi bảo đảm anh sẽ giữ được tính mạng. "

Khưu Hồng Hỉ nói: "Anh có biết anh đang phạm tội hay không?"

Trương Dương nói: "Đó chỉ là các anh nói thôi, Tần Chấn Đường muốn mượn cơ hội này để giết người diệt khẩu, tôi nếu không làm như vậy thì chẳng lẽ khoanh tay chịu chết ư? Cái này gọi là phòng vệ chính đáng. " Hắn dùng súng dí vào đầu Khưu Hồng Hỉ rồi hét lớn: "Tần Chấn Đường, bảo nhưng của anh toàn bộ bỏ súng xuống. "

Tần Chấn Đường lại ra hiệu, tất cả võ cảnh nhấc súng nhắm vào bọn họ.

*****

Khưu Hồng Hỉ lúc này đã hoàn toàn tin vào lời nói của Trương Dương, quần áo ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn mắng thầm trong lòng, Tần Chấn Đường à Tần Chấn Đường, tôi đối với anh không tệ, nhưng ở trong mắt anh tính mạng của tôi không ngờ không đáng giá một đồng tiền, anh quá không trượng nghĩa rồi. "

Tần Chấn Đường nói với Sử Thương Hải: "Mọi người của Bát Quái môn nghe đây, lập tức rời khỏi hiện trường, bằng không sẽ khởi tố các anh với tội đồng mưu. "

Mắt hổ của Sử Thương Hải trợn lên, uy phong lẫm lẫm nói: "Anh thì tính là gì? Người trong võ lâm Chúng tôi không thể thấy chết mà không cứu được, hiện tại người của các anh bị bắt, chúng tôi giúp anh cứu người, có gì không đúng?" Lão gia tử dù sao cũng kiến thức rộng rãi, chuyển thủ thành công.

Vu Cường Hoa tới bên cạnh Tần Chấn Đường rồi nói khẽ: "Không thể cường ngạnh quá mức được, nếu thực sự dẫn tới xung đột đại quy mô, chỉ sợ không có lợi với ai cả. "

Tần Chấn Đường nhìn hắn một cái, hắn trong mắt hắn Vu Cường Hoa chỉ là một tiểu cảnh sát mà thôi: "Tôi không hiểu anh có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta phải cúi đầu trước tội phạm ư?"

Vu Cường Hoa nhíu mày: "Tôi không phải có ý này, tận lực tránh xung đột đổ máu, giải quyết vấn đề phải chú ý sách lược. "

Tần Chấn Đường nói: "Anh đang chỉ huy tôi à? Anh dựa vào gì? Có phải bởi vì anh bởi vì anh có chút giao tình với bọn họ cho nên mới che chở cho bọn họ hay không?"

Vu Cường Hoa vừa nghe vậy thì cũng phát hỏa: "Tần Chấn Đường, có ý gì có ý gì? Cục diện Hôm nay là ai tạo thành?"

Tần Chấn Đường tức giận nói: "Là bởi vì đám cảnh sát các anh hành sự bất lực, cho nên mới tạo thành cục diện trước mắt. "

Vu Cường Hoa triệt để bị hắn chọc giận rồi: "Tần Chấn Đường, anh nên rõ, nơi này là phạm vi khu trực thuộc của tôi, các anh áp dụng hành động lớn như vậy có câu thông với tôi trước không? Các anh rốt cuộc có động cơ gì?"

Tần Chấn Đường nói: "Anh không có tư cách biết!"

Trương đại quan nhân nhìn thấy hay rồi, nội bộ của nội bộ đã xuất hiện mâu thuẫn, hắn lớn tiếng nói: "Động cơ của Tần Chấn Đường chỉ có một, hắn muốn quan báo tư thù. "

Khưu Hồng Hỉ run giọng nói: "Bình tĩnh, mọi người đều bình tĩnh, trước tiên buông súng xuống đã. " Đao thương không có mắt, thật sự đánh nhau, ai biết sẽ tới người nào, Khưu Hồng Hỉ cũng không muốn chết.

Tần Manh Manh nhìn thấy cục diện hết sức căng thẳng trước mắt thì áy náy không thôi, tất cả đều là vì mình mà ra, Trương Dương vì cô ta hiện giờ không tiếc mang danh phạm tội, Bát Quái môn trên dưới cũng vì cô ta mà có thể phải chịu một hồi tai bay vạ gió, cô ta không thể để tình huống tiếp tục như vậy, cô ta cao giọng nói: "Tam ca, anh có phải thực sự muốn tôi chết hay không?"

Tất cả mọi người ngẩn ra, nhìn thấy Tần Manh Manh đang nhìn Tần Chấn Đường.

Một tiếng Tam ca này gọi cho Tần Chấn Đường hết hồn, hắn không ngờ Tần Manh Manh đột nhiên thừa nhận thân phận của mình.

Tần Manh Manh nói: "Tôi chính là Tần Manh Manh, Tần Chấn Đường là Tam ca của tôi, Tần Hồng Giang là cha tôi, hôm nay Tam ca tôi dẫn theo nhiều người như vậy tới đây, tất cả là nhằm vào tôi, kể ra thì đây là gia sự của chúng tôi, xin lỗi, để mọi người phải lo lắng. Liên lụy tới mọi người rồi!" Cô ta nói tới đây thì vái Sử Thương Hải lão gia tử một cái thật sâu.

Không ai ngờ Tần Manh Manh lại đột nhiên thừa nhận thân phận của mình, Trương Dương lập tức đoán được Tần Manh Manh muốn làm gì, vội vàng ngăn cô ta lại: "Manh Manh, em yên tâm, có anh ở đây nhất định có thể dẫn em đi. "

Tần Manh Manh cười cười lắc đầu: "Anh Dương, anh đã giúp em quá nhiều rồi, em không muốn bất kỳ ai bởi vì chuyện của em mà bị liên luỵ nữa. " Cô ta quay sang Tần Chấn Đường: "Tần Chấn Đường, người anh muốn tìm là tôi, không có bất kỳ liên quan gì tới người khác, anh đã làm gì? Tần gia đã làm gì? Không cần tôi nói rõ ra trước mặt mọi người chứ?"

Tần Chấn Đường rất căng thẳng, Tần Manh Manh rõ ràng đang uy hiếp mình, hắn lạnh lùng nói: "Cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi, hiện tại ném súng của mình đi rồi ra đây. "

Tần Manh Manh ném súng lục đi, chậm rãi bước về phía bọn họ, Trương Dương muốn muốn ngăn cản cô ta, vươn tay tóm cô ta, lại nhìn thấy ở tường vây góc đông nam có ánh sáng lóe lên, trong lòng thầm kêu không tốt, lúc này đạn đã bắn tới ngực Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân rốt cuộc mặc kệ Khưu Hồng Hỉ bên cạnh, ném hắn đi rồi lao về phía Tần Manh Manh, viên đạn từ vai phải của Trương Dương bắn xuyên qua cơ thể Tần Manh Manh.

Trương Dương ôm Tần Manh Manh té lăn trên đất, hiện trường là một mảng hoảng loạn.

Võ cảnh ở Hiện trường ùa tới, súng trong tay chỉ về phía Trương Dương và Tần Manh Manh, cục diện đã hoàn toàn nằm trong khống chế của phía Tần Chấn Đường.

Ánh mắt của Vu Cường Hoa lại tập trung ở phía vừa nổ súng, hắn nhận ra quân nhân kia, chính là Triệu Toàn Tăng bạn tốt của Tần Chấn Đường, từ tình huống vừa rồi Vu Cường Hoa đã có thể kết luận, một súng đó của Triệu Toàn Tăng tuyệt đối là có mục đích giết chết Tần Manh Manh, nếu Tần Manh Manh đã thừa nhận thân phận của mình, cô ta là em gái của Tần Chấn Đường, rốt cuộc là chuyện gì đã thúc đẩy Triệu Toàn Tăng phải giết cô ta? Lời nói mới rồi của Tần Manh Manh tựa hồ đang ám chỉ cô ta biết một số bí mật của Tần gia, phải nói rằng vụ án Tần Manh Manh giết chết đại ca Tần Chấn Đông lúc ấy từng làm oanh động kinh thành, chẳng lẽ trong đó tồn tại ẩn tình tồn tại? Vu Cường Hoa càng nghĩ càng thấy kỳ quái, hắn lặng lẽ nói với thủ hạ: "Quan sát Triệu Toàn Tăng kỹ cho tôi. Chính là tên vừa rồi đã nổ súng ấy, chỉ cần hắn còn dám có bất kỳ động tác nào thì lập tức bắt lấy hắn. "

Tần Manh Manh cảm thấy trước ngực mình ướt sũng, tất cả đều là máu tươi của Trương Dương, cô ta ôm chặt lấy Trương Dương, không chút sợ hãi nhìn về phía những họng súng: "Không ai được làm tổn thương tới anh ấy cả. "

Trương đại quan nhân bật cười, hắn dưới sự nâng đỡ của Tần Manh Manh lảo đảo đứng lên, trên người bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, máu tươi vẫn không ngừng dọc theo tay phải của hắn chảy xuống, Trương Dương nói: "Thống khoái! Tôi cũng muốn xem xem, hôm nay có kẻ nào không muốn sống dám mang Manh Manh đi. "

Tần Chấn Đường tìm kiếm vị trí của Triệu Toàn Tăng. Lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, Triệu Toàn Tăng mai phục trên đầu tường lại nâng súng ngắm. Nhưng vào lúc này bên hông hắn đột nhiên bị một thứ gì đó dí vào, phía sau một người trầm giọng nói: "Anh là muốn cứu người hay là muốn giết người?"

Sử Thương Hải cũng không chịu được nữa, khi dẫn các đệ tử lại chuẩn bị xông lên thì một chiếc xe việt dã quân dụng từ xa lái tới. Có võ cảnh tiến lên muốn chặn lại, nhưng nhìn thấy biển số xe thì lập tức sợ đến nỗi tránh ra ngay.

Tần Chấn Đường đang lấy làm lạ, Triệu Toàn Tăng vì sao đến bây giờ vẫn chưa nổ súng thì chiếc xe việt dã quân dụng đã lướt qua người hắn.

*****

Xe việt dã dừng ở hiện trường, đầu tiên là lái xe đi xuống, sau đó hắn mở cửa xe. Từ bên trong xe một vị lão già hạc phát đồng nhan bước xuống, chính là Kiều lão đức cao vọng trọng, Kiều lão tựa hồ phớt lờ cục diện trước mắt, nhìn Sử Thương Hải rồi nói: "Lão Sử. Anh mời tôi tới uống trà có cần bày ra trận trượng lớn như vậy không?"

Sử Thương Hải nhìn thấy Kiều lão hiện thân thì trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm than, anh cuối cùng cũng tới rồi.

Trương Dương căn bản không ngờ tới Kiều lão lại xuất hiện ở chỗ này, lúc đầu hắn không hề muốn xin Kiều gia và Văn gia giúp đỡ. Nghe thấy câu đầu tiên của Kiều lão, Trương Dương lập tức minh bạch. Nhất định là Sử lão gia tử đã bắn tiếng cho Kiều lão, tuy rằng hai vị lão gia tử bình thường rất ít khi liên lạc, nhưng từ Kiều Bằng Phi bái Sử Thương Hải làm thầy có thể đoán ra quan hệ của hai vị lão nhân gia không bình thường.

Sử Thương Hải nói: "Tôi vốn là muốn mời ngài uống trà, ai ngờ đột nhiên có nhiều người như vậy tới cửa gây sự, cái mặt già này của tôi đúng là chán thật. "

Tần Chấn Đường nhìn thấy Kiều lão xuất hiện thì tim đập bịch bịch, Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng địa vị của ông ta cha nào có thể đánh đồng, cho dù cha ở trước mặt Kiều lão cũng chỉ có nước cúi đầu nghe theo, huống chi là hạng tiểu bối như hắn. Vội vàng đi tới hỏi thăm: "Ông nội Kiều, sao ông lại tới?"

Tần Chấn Đường gọi như vậy quả thật có ý làm thân, nhưng cũng không có gì đáng trách, dù sao hắn trước đây cũng đi theo bên cạnh cha tới gặp Kiều lão, lúc ấy đã gọi như vậy, Kiều lão cũng đáp ứng, lễ nhiều người không trách, trong mắt hắn, làm như vậy có thể khiến Kiều lão liên tưởng tới tầng quan hệ của cha.

Kiều lão nhíu mày, chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, nói với Sử Thương Hải: "LãoSử, đây là cháu anh à?"

Sử Thương Hải tức giận nói: "Cháu như vậy anh dám nhận?" ông ta dù sao cũng là người trong võ lâm, nói chuyện không kiêng nể gì, vừa rồi Tần Chấn Đường gọi một tiếng ông nội Kiều, chẳng phải là ngay cả Kiều lão cũng mắng vào ư.

Kiều lão lơ đễnh cười nói: "Hôm nay là diễn tập đạn thật à? Sao chỗ nào cũng đầy khói thuốc súngthế?"

Tần Chấn Đường bị Kiều lão ghẻ lạnh, bị Sử Thương Hải mắng đau, có điều hắn cũng không dám phát tác, cung kính nói: "Kiều lão, chúng tôi đang bắt phạm nhân. "

Kiều lão nhìn về phía Trương Dương: "Đây không phải là Trương Dương ư? Người ta bắt phạm nhân cậu ở đây xem náo nhiệt gì hat? Đúng là chỗ nào cũng có cậu, cậu chẳng lẽ không sợ người khác coi cậu là phạm nhân rồi bắt lại ư?"

Trương đại quan nhân lúc này đã tự cầm máu, hắn là bị thương ngoài da, không có thương tổn tới nội tạng, máu tuy rằng chảy nhiều, nhưng xương cốt thì không có vấn đề gì.

Trương Dương còn chưa nói th Tần Chấn Đường đã giành nói: "Kiều lão, hai người bọn họ chính là phạm nhân chúng tôi muốn bắt. "

Kiều lão mặt lộ vẻ không vui: "Anh cho rằng tôi không nhìn ra ư?"

Tần Chấn Đường lập tức nghẹn lời.

Kiều lão nói với Tần Manh Manh: "Cô là nha đầu nhà ai?"

Tần Manh Manh nói: "Kiều lão, cha tôi là Hà Trường An. "

Trương Dương nói: "Cô ta là nghĩa muội của tôi!"

Kiều lão nói: "Nghĩa muội của cậu chắc hẳn cũng không tồi, đi thôi, lên xe của tôi, tôi trước tiên đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra một chút. "

Tần Chấn Đường vừa nghe vậy thì trợn tròn mắt, Kiều lão không ngờ muốn mang Trương Dương và Tần Manh Manh đi, chẳng phải có nghĩa là vịt bị quay chín rồi lại bay mất ư? Thằng ôn Tần Chấn Đường này thật sự có chút không đủ thông minh, hắn tiến lên nói: "Kiều lão, bọn họ đều là tội phạm rất nguy hiểm... Ngài... "

Sắc mặt Kiều lão đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tông Thịnh, hạ súng của hắn. "

Lái xe Tông Thịnh Bên cạnh gật đầu, tiến lên vặn tay Tần Chấn Đường rồi tước súng của hắn, hầm hầm nhìn võ cảnh chung quanh: "Đều đứng ở chỗ này làm gì?"

Đám võ cảnh Sợ đến nỗi xoẹt một cái tránh ra.

Tần Chấn Đường lớn tiếng nói: "Kiều lão... Tôi... "

Kiều lão nói: "Đảng súng cho các anh không phải để cho anh chĩ họng súng vào người nhà. " Hắn nói với Tông Thịnh: "Tôi tạm thời chưa đi, gọi điện thoại cho Tần Hồng Giang, tôi cũng muốn hỏi xem đây rốt cuộc là chủ ý của ai?"

Sử Thương Hải mời Kiều lão vào tiểu viện của mình, Trương đại quan nhân cũng không tới bệnh viện, tự lấy thuốc kim sang bôi, lại xử lý vết thương cho Tần Manh Manh, người tới người tới trước mặt Kiều lão.

Trương Dương có chút ngượng ngùng nói: "Kiều lão, mang tới phiền toái cho lão nhân gia ngài rồi. "

Kiều lão nói: "Các anh trước tiên ra ngoài đã. " ông ta chỉ chỉ về phía Tần Manh Manh: "Cô ở lại. "

Tần Manh Manh trong lòng không khỏi không yên, sau khi Trương Dương và Sử Thương Hải rời đi, Kiều lão buông chén trà rồi bình tĩnh nói: "Tôi nghe nói cô còn là con gái của Tần Hồng Giang?"

Tần Manh Manh cắn cắn môi, cuối cùng quyết tâm gật đầu.

Kiều lão nói: " hắn đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn kể lại cho tôi từ đầu chí cuối, tôi sẽ làm chủ cho cô. "

Tần Manh Manh rưng rưng nói: "Cám ơn Kiều lão. " Cô ta nếu nói không nói ra sự thật, chẳng những mình không được giải oan mà còn sẽ liên lụy tới Trương Dương và toàn bộ Bát Quái môn.

Tần Manh Manh cuối cùng hạ quyết định, kể lại tất cả chuyện xưa với Kiều lão, nói đến thương tâm thương tâm thì không khỏi khóc rống lên, với công phu trấn định của Kiều lão nghe tới cuối cùng cũng không khỏi giận tím mặt, lòng đầy căm phẫn ông ta, vỗ mạnh lên bàn: "Tần Hồng Giang cũng đúng là khốn nạn, nhóc con, cháu cứ yên tâm, chuyện này ông làm chủ cho cháu. "

Tần Manh Manh trong lòng thả lòng, có những lời này của Kiều lão thì có nghĩa là chuyện có hướng chuyển, chỉ cần ông ta nguyện ý ra mặt, chắc Tần gia cũng không dám tiếp tục làm khó mình, Tần Manh Manh nói: "Kiều lão, cháu có yêu cầu quá đáng. "

"cháu nói đi. "

" Chuyện Vừa rồi cháu nói với ông ông giữ bí mật cho cháu nhé. "

Kiều lão gật đầu: "cháu yên tâm, ta tự có chừng mực. "

Lúc này Tần Hồng Giang vội vàng chạy tới, Kiều lão bảo Tần Manh Manh tạm thời tránh đi, một mình gặp Tần Hồng Giang.

Tần Hồng Giang vừa mới nghe thất chuyện này thì sợ lắm, y ý thức được con trai có thể đã gặp phải đại họa rồi, vốn quân ủy đang họp, nhưng y cũng chẳng buồn giải thích liền lái xe tới đây, nhìn thấy Kiều lão thì câu đầu tiên chính là: "Kiều lão, tôi dạy con không ra gì, xin Kiều lão trách phạt. " Trước tiên biểu lộ thái độ của mình đã.

Kiều lão nói: "Hồng Giang à, anh ở phương diện dạy con quả thực không có bản sự gì cả, bộ đội là nhà anh mở à Chưa làm rõ tình huống đã tự ý điều động võ cảnh bộ đội, tạo thành ảnh hưởng rất không tốt? Trong mắt người dân thì có khác gì thổ phỉ cường đạo?

Tần Hồng Giang ở Kiều lão trước mặt chỉ có nước nghe chửi, y liên tục xin lỗi: "Kiều lão, ngài yên tâm, tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn thằng ôn này. "

Kiều lão nói: "Vừa rồi hắn còn một mực chắc chắn Trương Dương là tội phạm, còn bảo tay súng bắn tỉa dùng súng bắn hắn, người khác tôi không biết, nhưng Trương Dương thì tôi hiểu, hắn sao có thể là tội phạm? Hơn nữa cho dù hắn phạm phải sai lầm thì cũng không thể không phân tốt xấu mà nổ súng, anh nói xem đúng không?"

Tần Hồng Giang trong lòng minh bạch, Kiều lão là bảo che cho rồi, không khỏi thầm than, xú tiểu tử, mày chọc người nào không chọc, lại cứ đi chọc vào Trương Dương, giờ dẫn núi dựa của người ta ra rồi, lần này chỉ sợ chọc phải đại phiền toái rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)