Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1230

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1230: Thiên vị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Lúc này tâm tình của Tần Hồng Giang cực jyf phức tạp, vừa khiếp sợ uy thế của Kiều lão vừa lo lắng cho chuyện xấu trong nhà mình bị tiết lộ ra ngoài, y cúi đầu. Nhìn như là áy náy, nhưng thật ra đang lặng lẽ tính toán nên ứng đối như thế nào, nên như thế nào mới có thể hóa giải được khốn cảnh trước mắt.

Kiều lão nói: "Vốn là chuyện chúng ta người trẻ tuổi tôi không nên tham dự, nhưng nếu đã để tôi bắt gặp thì tôi không thể làm bộ như là không thấy, Hồng Giang, tôi quen anh cũng được mấy chục năm rồi, có thể nói tôi là nhìn anh trưởng thành. "

Tần Hồng Giang chỉ có nước gật đầu, ở trước mặt Kiều lão, y một câu phản bắc cũng không dám nói.

Kiều lão nói: "Theo lý thì chuyện này nên giải quyết việc chung, nhưng nếu thực sự là vậy, chẳng phải là để lộ ra lão già tôi bất cận nhân tình ư? Ngay cả quan hệ mấy chục năm của chúng ta cũng không nói tới?"

Tần Hồng Giang làm sao có thể không nghe ra Kiều lão là trong mềm có cứng, tim liên tục vì lời nói của Kiều lão mà hết lên rồi lại xuống, giống như ngồi xe leo núi, y vội vàng tỏ thái độ: "Cám ơn Kiều lão. " Cám ơn tuyệt đối là thật, nếu như Kiều lão thật sự muốn truy cứu, Tần gia bọn họ chỉ sợ chịu không nổi, nhưng về phương diện khác, y là mượn những lời này của Kiều lão chặn khả năng Kiều lão tiến thêm một bước truy cứu, với vị trí của Kiều lão thì không đáng so đo với một vãn bối.

Kiều lão nghe thấy câu tự cho là thông minh này của Tần Hồng Giang thì trong lòng rất khinh thường, thật ra trước đó y không đánh giá thấp Tần Hồng Giang như vậy, tuy rằng Tần Hồng Giang không phải là đích hệ của ông ta, nhưng danh tiếng của Tần Hồng Giang trong quân vẫn coi như là không tồi, là tướng lãnh khá thực tế. Nhưng hôm nay nhìn thấy hành vi của con trai y, nghe thấy những lời lên án huyết lệ của Tần Manh Manh, bất bình khí trong lòng Kiều lão đã sớm bị gợi lên, ông ta lạnh lùng nói: "Chuyện này nói trực tiếp là tốt nhất, để mấy đứa nhỏ ra đây hết đi. "

Một câu rất bình thường lại khiến Tần Hồng Giang hết hồn, mấy đứa nhỏ? Chẳng lẽ trong đó cũng bao gồm cả Tần Manh Manh? Tuy rằng trong lòng Tần Hồng Giang rất không tình nguyện, nhưng Kiều lão nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh. Y làm sao dám phản đối.

Không lâu sau Trương Dương và Tần Manh Manh, Tần Chấn Đường cùng nhau bước vào.

Trương Dương và Tần Manh Manh đều đã xử lý qua vết thương, thay quần áo sạch sẽ, tinh thần khá hơn rất nhiều, Tần Chấn Đường lúc này thì lại cúi đầu, uể oải giống như gà trống bại trận.

Từ sau khi Tần Manh Manh đi vào trong phòng, ánh mắt của Tần Chấn Đường ánh mắt hướng về phía cô ta, tuy rằng dung mạo của cô ta đã thay đổi, nhưng từ trong mắt của cô ta vẫn có thể tìm được ánh mắt quen thuộc. Ánh mắt của Tần Hồng Giang vừa tiếp xúc với Tần Manh Manh, liền vội vàng lảng tránh, lại nhìn sang con trai, trong lòng Tần Chấn Đường thực sự rất bực, thành ôn này đúng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa.

Kiều lão nói khẽ: "Hồng Giang. Trương Dương chắc anh biết rồi, hắn là nghĩa tử của Quốc Quyền, tôi cũng coi hắn như con cháu. "

Tần Hồng Giang liên tục gật đầu, số lần y gật đầu hôm nay hơn cả lên tiếng.

Kiều lão lại vẫy vẫy tay với Tần Manh Manh: "Manh Manh, cháu tới đây. "

Tất cả mọi người trong lòng đều cả kinh, không ai ngờ Kiều lão lại ở trước mặt mọi người gọi tên thật của Tần Manh Manh.

Tần Hồng Giang lúc này thiếu chút nữa thì phun máu. Kiều lão à Kiều lão, ngài tuy rằng đức cao vọng trọng, nhưng ngài bất kể là như thế nào cũng không nên can thiệp vào gia sự của tôi, chẳng lẽ cứ muốn vạch trần cuyện xấu của Tần gia tôi trước mặt mọi người ư? ông bảo tôi còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn trong quân giới?

Tần Manh Manh cũng vẻ mặt kinh ngạc. Kiều lão nắm tay cô ta, giới thiệu cho cô ta với Tần Hồng Giang: "Hồng Giang, cô ta là con gái của thương nhân Hà Trường An, tên là Manh Manh. Trước đây anh đã gặp cô ta chưa?"

Tần Hồng Giang lúc này mới hiểu được chân ý của Kiều lão, hôm nay vị lão gia tử này rõ ràng là muốn dùng thế ép người. ông ta muốn khi dễ mình, nhưng Tần Hồng Giang dám nói gì cgws? Quan to hơn một cấp thì đè chết người, huống chi chức quan của người ta so với mình thì lớn hơn đâu chỉ một cấp, Tần Hồng Giang lắc đầu, y đương nhiên sẽ không thừa nhận, nếu như thừa nhận người trước mắt chính là Tần Manh Manh, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận đoạn chuyện xấu đó, y nào có ngu tới mức này.

Kiều lão mỉm cười nói: "Không sao, hiện tại thì biết rồi, về sau cũng biết, tôi vẫn luôn có ý này, muốn Manh Manh làm cháu gái, cũng không biết cháu có nguyện ý hay không?"

Đôi mắt Tần Manh Manh lúc này đỏ cả lên, Kiều lão muốn nhận mình làm cháu gái, chẳng khác nào nói rõ muốn làm chỗ dựa cho mình, có Kiều lão, về sau bất kỳ ai trong nước cũng không dám tìm mình gây phiền toái nữa.

Trương Dương ở bên cạnh trong lòng đã sớm vui như hoa nở, hắn vội vàng nhắc nhở Tần Manh Manh: "Manh Manh, còn không mau dập đầu với ông nội. "

Tần Manh Manh nghe thấy lời nói này của hắn mới tỉnh ngộ, vội vàng quỳ xuống cung kính dập đầu lạy Kiều lão ba cái.

Kiều lão cười cười đỡ cô ta dậy, ông ta chỉ chỉ về phía Tần Hồng Giang: "Manh Manh, đây là chú Tần của cháu, về sau đừng quên nhé. "

Tần Hồng Giang lúc này thực sự muốn chết, Kiều lão, ông đúng là khinh người quá đáng.

Tần Manh Manh nhìn Tần Hồng Giang, người cha ngày xưa này, trong nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trước khi bi kịch phát sinh, Tần Hồng Giang đối với mình cũng coi như không tồi, nhưng sau ông ta biết chân tướng thì lại không che chở cho mình, ngược lại chỉ che chở cho con ruột, sớmđã khiến Tần Manh Manh thất vọng, thời quá cảnh niên, Tần Manh Manh khó khăn lắm mới thoát khỏi đoạn ám ảnh đó, khi gặp người cha này thì cũng không còn oán hận, cô ta nói khẽ: "Chào chú Tần. "

Một chữ chú Tần giống như búa tạ gõ lên ngực Tần Hồng Giang, Tần Hồng Giang vẻ mặt tái nhợt, hầu kết của y giật giật, nuốt nước miếng, nuốt xuống tất cả tư vị chua sót.

Trương đại quan nhân nhìn thấy cách xử lý của Kiều lão trong chuyện này thì trong lòng chỉ có nước bội phục, hắn cuối cùng cũng minh bạch, mình cả đời này cũng không lên được tới độ cao của Kiều lão.

Tần Hồng Giang gật đầu, ừ một tiếng, y không dám vạch trần việc này, bằng không chính là tự rước lấy nhục.

Tần Chấn Đường ở bên cạnh nhìn, hắn tuy rằng biết Kiều lão từng thét ra lửa trên chính đàn hơn mười năm, nhưng ông ta dù sao hiện tại cũng về hưu rồi, một lão già đã về hưu, cha vì sao phải biểu hiện ra vẻ khúm núm như vậy ở trước mặt ông ta, Tần Chấn Đường không nhịn được mở miệng: "Kiều lão, ngài chỉ sợ bị người ta che mắt rồi. "

Những lời này của hắn vừa mới nói ra miệng, sắc mặt Tần Hồng Giang lập tức biến đổi, y đứng lên, một bước lao tới hung hăng tát cho con trai một cái, tức giận nói: "Thằng khốn nạn, sao mày dám nói chuyện với Kiều lão?"

*****

Cú tát này đánh cho Tần Chấn Đường mắt nổ đom đóm, khóe miệng rỉ máu, cũng khiến khí ngu trong đầu hắn ùa ra, hắn lớn tiếng nói: "Trương Dương và Hà Vũ Mông tất cả đều là tội phạm, điều tôi nói là sự thật. "

Tần Hồng Giang giận dữ hét: "Còn dám nói hưu nói vượn nữa à, có tin tao một phát bắn chết thằng súc sinh mày không. "

Kiều lão vẻ mặt thản nhiên như không: "Hồng Giang, đứa nhỏ này quả nhiên giống anh, tôi đã nói rồi, súng là để đối phó kẻ địch, không phải để đối phó với người một nhà, anh lớn tuổi như vậy, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu ư?"

Tần Hồng Giang bị nói cho mặt.

Kiều lão liếc Tần Chấn Đường một cái: "Chuyện của Bọn nhỏ để tự chúng giải quyết. "

Trương Dương nói: "Tần Chấn Đường, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, anh có chứng cớ thì lấy ra đây, anh nếu không có chứng cớ thì chúng ta quyền đầu của ai cứng thì người đó định đoạt, vừa hay đây là diễn võ thính của Bát Quái môn, hay là anh tới đây, chúng ta đấu vài chiêu?" Trương đại quan nhân bày ra tư thế muốn đánh rắn giập đầu.

Kiều lão thêm một câu: "Tôi thấy đề nghị này không tồi, cơn tức của người trẻ tuổi quá lớn, dù sao cũng phải tìm phương thức phát tiết, Hồng Giang, anh nói xem đúng không?"

Tần Hồng Giang làm sao có thể không biết võ công của Trương Dương lợi hại, nghĩ thầm Kiều lão à Kiều lão, con tôi cho dù đắc tội với ông thì cũng không đến mức bị hắn chỉnh tới chết chứ.

Tần Chấn Đường ở dưới tay Trương Dương không chỉ ăn đòn một lần, bảo hắn luận võ với Trương Dương thì đó không phải là bị đánh cho vỡ mẹt ư? Hắn mặc kệ, hắn chẳng những mặc kệ hơn nữa càng không nhịn được, kêu la: "Kiều lão, ông rõ ràng đang thiên vị hắn. "

Trước mắt Tần Hồng Giang tối sầm, thằng ngu này, mày biết hôm nay mày đang nói chuyện với ai không?

Kiều lão mỉm cười nói: "Đứa nhỏ này không tồi, có chút huyết tính, nhưng một quân nhân đủ tư cách chỉ bằng vào tâm huyết thôi thì không đủ, còn cần cả trí tuệ nữa, hiện tại quân hàm của anh là gì?"

Tần Hồng Giang sợ con trai lại nói ra những lời ngu xuẩn, vội vàng đáp: "Thượng tá... " Kiều lão nói: "Hồng Giang, anh cảm thấy tôi hôm nay thiên vị Trương Dương ư?"

Tần Hồng Giang nghĩ thầm ông đâu chỉ thiên vị, quả thực là quá thiên vị. Ngoài miệng thì lại nói: "Phương pháp xử lý của Kiều lão khiến tôi tâm phục khẩu phục. "

Kiều lão cười nói: "Tôi là một lão già đã về hưu, còn có thể nói gì tới xử lý, thiên vị à, ai mà không thiên vị đứa nhỏ của mình?" ông ta xua tay nói: "Hồng Giang, các anh đi đi. Về sau trông coi đứa nhỏ này cho kỹ, đừng để nói tùy ý vận dụng quân đội nữa, ảnh hưởng đến Tần gia các anh là việc nhỏ, ảnh hưởng đến hình tượng của toàn bộ quân nhân mới là chuyện lớn. "

Tần Hồng Giang là người thông minh, những lời này của Kiều lão chẳng khác nào chặt đứt tiền đồ của con trai y trong quân, thật ra Kiều lão căn bản không cần làm, chuyện hôm nay nếu như truyền ra, về sau ai còn trọng dụng Tần Chấn Đường nữa, nói không chừng còn có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn.

Một trường phong ba tan thành mấy khoi trong đàm tiếu nhân gian của Kiều lão, sau khi Kiều lão rời đi, nhân mã các nơi cũng không còn gì mà ở lại, trước khi Vu Cường Hoa đi thì tìm tới Trương Dương, đen chuyện vừa rồi Triệu Toàn Tăng muốn nhân cơ hội giết chết Tần Manh Manh nói ra.

Trương Dương đương nhiên minh bạch Triệu Toàn Tăng là được Tần Chấn Đường sai khiến, Tần gia sợ Tần Manh Manh nói ra chuyện xấu nhà họ, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu, có điều sau khi trải qua chuyện hôm nay, Tần gia chắc không dám tìm Tần Manh Manh nữa.

Hôm nay Trương Dương mặc dù có hành vi bắt cóc cảnh sát, nhưng chuyện phát triển đến bây giờ, chẳng ai dám thực sự truy cứu. Bao gồm cả Khưu Hồng Hỉ bị hắn bắt cóc, hiện giờ đối với Trương Dương cũng không oán hận một chút nào, một là không dám, hai là bởi vì chuyện này vốn là hắn bị người ta lợi dụng, ngẫm lại hành vi của Tần Chấn Đường hôm nay, thực sự khiến khiến trái tim băng giá.

Trước Cảnh sát khi đi, Trương đại quan nhân cười cười vỗ vỗ vai Khưu Hồng Hỉ: "Chuyện hôm nay... " Hắn còn chưa nói xong thì Khưu Hồng Hỉ bên kia đã giành nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: "Thằng cha này cũng coi như là người thông minh. " Hắn cười nói: "Không đánh nhau thì không quen nhau, sau này có cơ hội thì cùng nhau ngồi làm vài chén. "

Khưu Hồng Hỉ liên tục gật đầu: "Nhất định nhất định. "

Khi Mọi người tản đi, Trương đại quan nhân dẫn Tần Manh Manh tới trước mặt Sử Thương Hải lão gia tử nói lời cảm tạ.

Tần Manh Manh khom người tạ lỗi với lão gia tử: "Sử gia gia, chuyện của tôi khiến ông thêm phiền phức, tất cả tổn thất của Bát Quái môn tôi sẽ phụ trách toàn bộ. "

Sử Thương Hải cười nói: "Không cần phải nói khách khí như vậy, chuyện của Trương Dương chính là chuyện của tôi, cô nếu là nghĩa muội của hắn thì tôi đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ, về phần chút tổn thất ấy thì căn bản không cần nói đến. "

Tần Manh Manh nhìn thấy lão gia tử kiên trì như vậy thì chỉ có thể bỏ cuộc.

Sử Thương Hải mỉm cười nói: "Hà tiểu thư, tôi có mấy câu muốn nói riêng với Trương Dương. "

Tần Manh Manh gật đầu, cô ta nói với Trương Dương: "Anh Dương, em chờ anh bên ngoài. "

Sau khi Tần Manh Manh rời đi, Sử Thương Hải mới thở dài: "Trương Dương à, kẻ đầu têu vụ trộm đã tra được rồi. "

Trương Dương kinh hỉ nói: " Vậy thì tốt, không ngờ lần này hiệu suất của cảnh sát cao như vậy! Rốt cuộc là ai?"

Sử Thương Hải nói: "Nói ra thì tại tôi dạy dỗ không ra gì. "

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì minh bạch, chuyện này tám phần là từ nội bộ Bát Quái môn, chắc là đệ tử không nên thân nào đó của Sử Thương Hải gây nên.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Sử Thương Hải nói: "Hùng Khai Loan, đồ đệ lúc trước bị tôi trục xuất, hắn không biết từ đâu nghe được tôi đang viết tâm đắc, không ngờ cấu kết với người ngoài tới thư phòng của tôi trộm đồ, may mắn lúc ấy được Hà tiểu thư phát hiện. " Nói tới đây hắn lại thở dài: "Kể ra thì ngược lại là tôi thiếu Hà tiểu thư một cái nhân tình. "

Trương Dương nói: "Có bắt được Hùng Khai Loan hay không?"

Sử Thương Hải nói: "Cảnh sát đã biết chuyện này, nhất định sẽ truy bắt hắn, tôi cũng sai môn hạ đệ tử đi tìm hắn rồi, hy vọng có thể tìm được hắn trước cảnh sát, tuy rằng hắn đã không còn là đồ đệ của tôi, nhưng dù sao cũng từng là đệ tử của Bát Quái môn. "

Trương Dương nghe ra Sử Thương Hải vẫn có chút tình cảm với tên đồ đệ này, Lập tức an ủi lão gia tử: "Người không phải là thánh hiền, Hùng Khai Loan chắc cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đệ tử Bát Quái môn quá nhiều, trong đó có ra tên đồ đệ không ra gì cũng là chuyện không thể tránh khỏi, lão gia tử đừng quá để trong lòng. "

Sử Thương Hải gật đầu, trong lòng lại vẫn khó có thể tiêu tan.

Trương Dương từ biệt Sử lão gia tử, dẫn Tần Manh Manh cùng lên xe.

*****

Tần Manh Manh ngồi bên trong xe, trong lòng không khỏi bất an, cô ta và Trương Dương quen biết lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ như hôm nay, cô ta tất nhiên minh bạch nguyên nhân trong đó, vừa rồi cô ta vốn cho rằng đã cùng đường, cho nên mới biểu đạt ra đoạn tình cảm chôn sâu trong lòng, nhưng hôm nay lại bởi vì sự xuất hiện của Kiều lão mà gặp dữ hóa lành. Cô ta ngược lại không biết nên đối mặt với Trương Dương như thế nào.

Trương đại quan nhân vẻ mặt vẫn như thường, giống như tất cả vừa rồi chưa hề phát sinh, hắn nói khẽ: "Manh Manh, Tần gia tuyệt đối không dám động tới em nữa, em chuẩn bị một chút rồi mau rời khỏi trong nước đi, về gặp tiểu Hoan. "

Tần Manh Manh gật đầu rồi Nói khẽ: "Anh Dương, em có suy nghĩ này. "

"Suy nghĩ gì?"

Tần Manh Manh nói: "Cha em để lại cho em một khoản tài phú rất lớn, em tin khoản tiền này là ông ấy dốc sức làm ra, nhưng còn có một bộ phận thì không nói rõ được lai lịch. Hai mẹ con em hai người cũng không thích cuộc sống quá giàu sang, sống được yên ổn là tốt rồi, cho nên muốn hiến đại bộ phận tài sản vào việc từ thiện. "

Trương Dương lập tức minh bạch. Tần Manh Manh làm như vậy có một nguyên nhân rất quan trọng chính là trước mắt trong nước đang có đủ loại ngờ vực vô căn cứ về lai lịch tài sản của Hà Trường An, hắn lắc đầu: "Anh không tán thành em làm như vậy. Cũng không cần thiết bởi vì lời đồn bên ngoài mà làm ra lựa chọn này. Cho dù Hà tiên sinh lúc sinh tiền đã làm một số chuyện không tốt, nhưng đó là ông ta, không liên can tới em. ông ta sở dĩ để tất cả tài sản cho anh, mục đích chính là để em và tiểu Hoan được sống yên vui, em nên thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất lúc sinh tiền này của ông ta. "

Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, anh chưa hiểu rồi, em không phải mang tâm lý chuộc tội cho ông ấy, đối với em và tiểu Hoan mà nói thì tiền tài không có nghĩa là tài phú, tình cảm mới đúng. " Khi nói những lời này, Trương Dương đang nhìn cô ta, ánh mắt của hai người gặp nhau, mặt Tần Manh Manh đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống Nói khẽ: "Cha để lại cho em tài phú lớn như vậy, lại trở thành một loại gánh nặng, cuộc sống của em bởi vậy mà hoàn toàn thay đổi, lần phong ba này khiến em ý thức được, em không chỉ thay đổi dung mạo mà còn cả nội tâm nữa. " Nói xong cô ta cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Trương Dương: "Anh Dương, em chỉ muốn làm em của ngày xưa. "

Trương Dương: "Nói Nếu như em thực sự quyết định như vậy thì anh ủng hộ em, phương diện từ thiện anh không hiểu lắm, có điều anh có thể... " Hắn vốn định nói tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh, nhưng nói tới đây thì lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Văn Hạo Nam, mẹ nuôi chưa chắc đã giúp việc này, tuy rằng Tần Manh Manh là có thiện tâm, huống chi mẹ nuôi trước đó đã bởi vì chuyện từ thiện mà gặp một đại phiền toái, bà ta hiện tại đã lựa chọn kính nhi viễn chi với những hoạt động xã hội rồi.

Trương Dương nói: "Gần đây Tiểu yêu chắc sắp về, mấy năm nay cô ta vẫn luôn làm từ thiện, nếu như có thể thì hai người có thể gặp mặt một lần, cô ta có thể cho em đề nghị chính xác về phương diện này. "

Tần Manh Manh gật đầu: "Tốt. "

Trên đời này rất nhiều chuyện đều là rất khéo, Trương Dương vừa mới nhắc tới An Ngữ Thần thì An Ngữ Thần cũng gọi điện tới, Trương Dương bắt máy thì không khỏi cười nói: "Đúng là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, vừa mới nhắc tới em thì em gọi điện thoại tới. "

Tần Manh Manh nghe thấy hắn và đồ đệ đong đưa thì mặt lại nóng lên, anh trai của cô ta cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có quá đa tình.

An Ngữ Thần hiển nhiên không có tâm tình nói đùa, cô ta có chút kích động nói: "Trương Dương, cha em mất tích rồi, đã ba ngày. "

Trương Dương nói: "Sao thế? ông ấy có phải ra ngoài du lịch hay không? Người Lớn như vậy sẽ không sao đâu. "

An Ngữ Thần nói: "ông ấy chỉ cần ra ngoài thì khẳng định sẽ nói với mẹ kế của em, lần nàythì khác, đã ba ngày rồi mà một chút tin tức cũng không có, người thì không biết đã đi đâu, gọi điện thoại cũng thủy chung tắt máy, mẹ kế của em sắp điên rồi. "

Trương Dương nhíu mày, An Đức Minh từng là giám sát cao cấp của Hongkong, trong giới cảnh sát Hongkong vẫn có uy vọng nhất định, bởi vì chuyện hắn tái hôn mà quan hệ của An Ngữ Thần và hắn tuy rằng không tốt, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm tới người cha này. Trương Dương: "Đã hỏi người khác chưa?"

An Ngữ Thần nói: "Em đã hỏi chú ba và a Văn rồi, bọn họ đều nói không biết. Bình thường bọn họ cũng rất ít liên lạc với hau, sau khi cha em rời khỏi giới cảnh sát thì bình thường chỉ đi đồ ăn đồ ăn nấu cơm, thỉnh thoảng thì đi chụp ảnh phong cảnh. "

"ông ấy liệu có phải đã đi chụp ảnh hay không?"

" Nếu như ông ấy ra ngoài thì khẳng định sẽ nói với mẹ kế của em. "

Trương Dương nói: "Tiểu yêu, em đừng có gấp, anh lập tứcsẽ tìm người điều tra chuyện này giúp em, ở bên Hongkong anh cũng có mấy bằng hữu. "

An Ngữ Thần nói: "Mẹ kế bọn họ cũng đang đi tìm, em chuẩn bị đáp máy bay tối nay trở về Hongkong. "

Trương Dương nói: "Anh vẫn đang ở kinh thành, chuyện bên này vẫn chưa xử lý, cho dù muốn đi thì cũng phải thêm vài ngày nữa. "

An Ngữ Thần nói: "Không vội, anh đi cũng không giúp được gì, dù sao ở bên Hongkong anh cũng không quen thuộc bằng em. "

Trương Dương nói: "Em cẩn thận một chút, đến bên kia nhất định đừng gấp, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng chớ quên ngay lập tức liên lạc với anh. "

An Ngữ Thần dạ một tiếng rồi dập máy.

Trương Dương lái xe tới Hương Sơn biệt viện, không lập tức xuống xe mà gọi điện thoại cho Quách Chí Cường, mục đích chân chính là muốn liên lạc với vợ chưa cưới Từ Mĩ Ny của Quách Chí Cường, trước mắt Từ Mĩ Ny đã thăng nhiệm đại biểu, là ngôi sao trong giới cảnh sát Hongkong, Quách Chí Cường đối với chuyện của Trương Dương thì tất nhiên là nhận ngay, hắn đáp ứng sẽ cố gắng giúp Trương Dương tìm người.

An bài xong tất cả, Trương Dương dẫn Tần Manh Manh tới biệt viện, Trần Tuyết gần đây đang nghỉ, luôn ở biệt viện đọc sách, nếu Kiều lão đã ra mặt giải quyết phiền toái Tần gia, Tần Manh Manh có thể lại thấy ánh mặt trời, nhưng để ổn thỏa Trương Dương định để cô ta trước khi rời đi thì ở tại Hương Sơn biệt viện, có cao thủ như Trần Tuyết ở bên cạnh cô ta, kẻ địch bình thường căn bản không đáng lo.

Trương Dương bên này vừa mới dàn xếp xong cho Tần Manh Manh thì mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới, chỉ nói nhưng hắn buổi tối tới ăn cơm.

Đối với sự triệu hồi của mẹ nuôi Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không cự tuyệt, trên đường hắn liền bắt đầu đoán chuyện này, tám chín phần mười có liên quan tới chuyện của Tần Manh Manh, bất tri bất giác tới trước cửa Văn gia, đầu tiên nhìn thấy xe Hồng Kỳ của Văn Quốc Quyền.

Trương Dương đỗ xe lại, cười cười với cảnh vệ viên trước cửa, vừa đi vào bên trong sân thì nghe thấy giọng nói của Văn Hạo Nam: "Mẹ, con ra ngoài. "

Áo gió Mặc áo gió màu đen đi nhanh tới cửa, hắn nhìn thấy Trương Dương vừa đi vào cửa lớn thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Oan gia ngõ hẹp, tuy rằng Trương Dương khó chịu đối với hắn nhưng vẫn vẫn giữ lễ phép cơ bản, mỉm cười nói: "Hạo Nam Hạo Nam về đấy à. " Tiếng anh Hạo Nam coi như là nể mặt cha mẹ nuôi.

Khóe môi Văn Hạo Nam lệch đi, chắc là muốn biểu đại ý cười, nhưng nụ cười của hắn tràn ngập thành phần bất thiện: "Tôi giờ đi đây. " Nói xong câu đó hắn đi qua người Trương Dương.

La Tuệ Ninh từ phía sau đi tới, nhìn thấy Trương Dương tới thì lập tức dừng chân, vẻ mặt của bà ta tràn ngậpvẻ bất đắc dĩ, nhìn thấy bóng con trai đã biến mất ở ngoài cửa, cô ta vội vàng giải thích với Trương Dương: "Nó vừa mới về nhà, khi mẹ gọi điện thoại cho con thì không biết nó muốn đi. "

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, chúng con không có gì cả, cha nuôi ở nhà à?"

La Tuệ Ninh gật đầu: "Thật ra cha nuôi con muốn con vè, Trương Dương, cha nuôi con tối nay tâm tình không được tốt đâu. " bà ta có chút che chở đứa con nuôi này, hôm nay chồng về nhà rõ ràng tình tự không tốt, con trai vừa về nhà đã bị y quát mắng một hồi, vốn Văn Hạo Nam đối với Trương Dương đã cực kỳ bất mãn rồi, vừa về nhà đã ăn mắng, vừa nghe Trương Dương sắp tới thì đi luôn, ai ngờ vẫn gặp phải Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cha nuôi ở đâu. "

La Tuệ Ninh chỉ chỉ về phía thư phòng: "đang xem tin tức. "

Trong mắt Trương đại quan nhân, Văn Quốc Quyền không cần xem tin tức, phàm là thứ phát trên ti-vi thì thường thường đều là thông qua sàng lọc, hơn nữa không phải là sàng lọc một lần hai lần, với thân phận địa vị của Văn Quốc Quyền, y căn bản không cần thông qua cách này để có được tin tức.

Mà khi hắn đến thư phòng, phát hiện Văn Quốc Quyền quả thực đang xem tin tức, có điều là tin tức kinh tế.

Nhìn thấy Trương Dương đi vào trong thư phòng, Văn Quốc Quyền cầm điều khiển tắt ti-vi, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Có gặp Hạo Nam không?"

Trương Dương ăn ngay nói thật: "Có. "

Văn Quốc Quyền thở dài: "Đám nhóc con này đúng là phiề phức. "

Trương đại quan nhân minh bạch, Văn Quốc Quyền không chỉ tức giận Văn Hạo Nam, trong đó còn có cả duyên cớ của mình, phải nói mình còn chiếm nguyên nhân chủ yếu, dù sao Văn Hạo Nam vừa mới tới kinh thành, trước khi cha mẹ nuôi gọi mình tới ăn cơm, bọn họ cũng không biết con trai sẽ đột nhiên trở về. Trương Dương không nói gì, trong lòng đã chuẩn bị nghe mắng.

Văn Quốc Quyền nói: "Con gái của lão Hà là cậu giấu hả. "

*****

Trương Dương cung kính trả lời: "Vâng. " Những lời này chẳng khác nào tổng kết cho sự kiện Tần Manh Manh, sự thật cũng quả thực là vậy, cơ hồ mỗi lần Tần Manh Manh gặp phiền toái, đều là hắn ra tay giải quyết.

Văn Quốc Quyền nói: "cậu là đứa nhỏ của nghĩa có tình. "

Trương đại quan nhân không biết những lời này của Văn Quốc Quyền rốt cuộc là khen hay là chê, ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo.

Văn Quốc Quyền nói: "cậu cũng không cần phải biểu hiện ra vẻ câu nệ như vậy, tôi gọi cậu tới cũng không phải là để phê bình cậu, chỉ là có đôi lời muốn nói với cậu. "

Trương Dương gật đầu: "Cha nuôi, cha nói đi, con có chỗ nào không đúng thì cha cứ phê bình. "

Văn Quốc Quyền nói: "Tiêu chuẩn thị phi của Mỗi người đều khác nhau, hơn nữa người ta ở giai đoạn niên kỉ bất đồng thì ánh mắt đối đãi với vấn đề cũng khác. Lựa chọn của cậu trong rất nhiều chuyện tất nhiên có đạo lý của cậu. "

Trương Dương nói: "Con biết mình làm việc quá mức nông nỗn. "

Văn Quốc Quyền nói: "Nông nỗi không phải khuyết điểm, bất kể là nông nỗi hay là bình tĩnh đều cần phân rõ trường hợp, cậu chỉ có hiểu được lợi dụng đặc điểm tính cách của mình một cách hợp lý thì mới có thể đi được lâu dài. "

" Cha nuôi, con chán rồi. "

Hai hàng lông mày của Văn Quốc Quyền khẽ động.

Trương Dương nói: "Con đã chán ghét sự ngươi lừa ta gạt trên quan trường rồi, con phát hiện ở trong đây, rất nhiều chuyện không có nguyên tắc, cho nên... "

Ánh mắt Văn Quốc Quyền mắc sáng quắc nhìn thẳng vào Trương Dương: "cậu không phải muốn đi muốn thay đổi ư?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Con nhận thua, con không thay đổi được. Cho dù con có cố gắng đến mấy thì cũng không thể thay đổi toàn bộ, huống chi với tính cách của con... "

Tính cách của Trương Dương không thích hợp với quan trường này. Đây là sự thật Văn Quốc Quyền đã sớm nhìn thấy, có điều trong cảm nhận của y, Trương Dương thủy chung là một đứa bé không dễ dàng bỏ cuộc, hiện tại không ngờ chủ động tỏ thái độ muốn rút lui, quả thực có chút ngoài dự kiến của Văn Quốc Quyền.

Văn Quốc Quyền cầm chén trà lên uống một ngụm. Trầm ngâm một lát rồi mới: "Từ bỏ cũng tốt! Có điều chuyện này cậu đã trưng cầu sự đồng ý của chú Tống chưa?"

Trương Dương nói: "ông ấy sẽ ủng hộ quyết định của con. "

Văn Quốc Quyền đổi đề tài: "Kiều lão là cậu gọi điện thoại tới à?" Lời nói của y nói rất đơn giản, nhưng ý tứ thực sự lại là có phải cậu gọi điện thoại mời Kiều lão tới giải vây hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Sử lão gia tử của Bát Quái môn, con vốn muốn tự giải quyết chuyện này. "

Nghe đến đây, Văn Quốc Quyền không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Tự ư? cậu cho rằng chuyện này tự cậu có năng lực giải quyết ư?"

Trương Dương không lên tiếng.

Văn Quốc Quyền cũng không nỡ mắng hắn quá nặng, nói khẽ: "Chuyện của Hà Vũ Mông liên lụy quá rộng. Để Kiều lão tham gia chuyện này cũng không sáng suốt. "

Trương Dương nói: "Cô ta là vô tội. "

" Nhưng Hà Trường An quả thực tồn tại vấn đề! Sau khi hắn chết, khoản tài phú lớn đó tất cả truyền cho Hà Vũ Mông, trước mắt bộ môn tương quan đã thành lập tổ chuyên án rồi. " Vẻ mặt của Văn Quốc Quyền có chút thương xót. Hà Trường An Hà Trường An có quan hệ khá hữu hảo với Văn gia, Văn Quốc Quyền cũng một mực coi Hà Trường An là chi giao của mình, cho dù là như vậy, Văn Quốc Quyền cũng không phát giác trong quá trình kinh thương của hắn tồn tại nhiều hành vi trái pháp luật như vậy. Y bỗng nhiên nhớ tới một câu năm đó Hà Trường An từng nói qua: "Tôi vĩnh viễn sẽ không đút lót anh, bởi vì anh là bằng hữu của tôi. Còn là người tôi kính nể nhất, đút lót anh là vũ nhục đối với chữ bằng hữu này. Càng sẽ hủy đi tiền đồ rộng lớn. " Cho tới hôm nay, sâu trong lòng Văn Quốc Quyền vẫn coi Hà Trường An là một vị tri kỷ.

Trương Dương nói: "Cha nuôi, Hà Vũ Mông đã làm ra quyết định rồi, cô ta chuẩn bị dùng toàn bộ tài sản kế thừa từ Hà Trường An vào sự nghiệp từ thiện trong nước. "

Văn Quốc Quyền hơi ngẩn ra, một nữ hài tử có thể xem nhẹ tài phú như vậy, thật sự là hiếm có, quyết định như vậy vẫn có thể xem là cử chỉ sáng suốt. Văn Quốc Quyền gật đầu, lại nói: "cậu lần này ở kinh thành cũng lâu phết rồi nhỉ. "

Trương Dương nói: "Xử lý xong việc này con lập tức đi ngay. " Ở kinh thành mãi chưa đi cũng không phải là bổn ý của hắn, nhưng lần này sau khi tới kinh thành, chuyện phiền toái cứ liên tiếp kéo đến. Trương đại quan nhân rất có một oại cảm giác thân bất do kỷ, trước mắt chuyện của Tần Manh Manh tuy rằng đã được giải quyết, nhưng Liễu Đan Thần vẫn không có tin tức, đổi thành trước đây, Trương đại quan nhân có lẽ có thể sẽ bỏ đi, nhưng sau khi biết Liễu Đan Thần có mang cốt nhục của mình, hắn đối với Liễu Đan Thần cũng trở nên khó có thể dứt bỏ.

Văn Quốc Quyền nói: "Rời khỏi Sớm một chút cũng tốt, kinh thành là chốn thị phi. "

Trương Dương nói: "Chủ yếu là con quá dễ dính vào thị phi. "

Văn Quốc Quyền bị những lời này của hắn khiến cho bật cười, nói: "Nếu biết rồi thì cố gắng rời xa chốn thị phi đi. Tôi nghe nói cậu và Phó Hải Triều xảy ra chút mâu thuẫn. "

Trương Dương nói: "Vâng! Có điều hiện tại đã giải quyết rồi. "

Văn Quốc Quyền nói: "Có một số việc nhỏ không cần tính toán làm gì, hắn cũng không phải là muốn nhằm vào cậu. " Văn Quốc Quyền đối với chuyện này nhìn rất thấu, Phó Hải Triều tìm tới Trương Dương, mục đích đơn giản là muốn thông qua Trương Dương để gây ảnh hưởng tới mình, tuy rằng thằng ôn này mất một phen tính toán, nhưng trong mắt Văn Quốc Quyền vẫn chỉ là một thằng trẻ con mà thôi.

Tối hôm đó Trương Dương ăn cơm mà có chút bực mình, bởi vì hắn đến, con trai ruột của Văn gia Văn Hạo Nam lựa chọn lảng tránh, điều này ít nhiều có ý tứ ngỗn chiếm tổ chim, người ta mới là chính chủ.

Văn Quốc Quyền ở trong thư phòng hỏi một số tình hình cụ thể về sự xuất hiện của Kiều lão, khi ăn cơm lại không hề nhắc tới việc này, La Tuệ Ninh xem ra có tâm sự, khi ăn cơm rất ít nói chuyện, Trương đại quan nhân trước giờ luôn lắm mồm, hôm nay cũng có chút chán nản, vội vàng ăn cho xong rồi cáo từ hai người.

Mẹ nuôi La Tuệ Ninh đưa hắn tới ngoài cửa: "Trương Dương, con đừng trách Hạo Nam. "

Trương Dương cười nói: "Sao lại trách. " Hắn vẫy tay rồi lên xe. Khởi động ô tô chậm rãi lái đi, đi được một đoạn thì phát hiện La Tuệ Ninh vẫn đứng ở cửa, thân hình đơn bạc trông rất bất lực trong gió thu, Trương đại quan nhân không biết vì sao mắt có chút nóng lên, trong lòng có một loại cảm giác chua xót, cổ họng thì nghèn nghẹn.

Ô tô vừa mới ra khỏi cửa lớn thì một chiếc xe jeep từ phía trước vọt tới, chặn đường Trương Dương.

Trương Dương dừng xe, nhìn thấy Văn Hạo Nam mở cửa xe đi xuống.

Trương Dương cũng đẩy cửa bước xuống, gật đầu với Văn Hạo Nam: "Về rồi à!"

Văn Hạo Nam không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía hắn, khi cách Trương Dương khoảng một thước thì đứng lại, nhìn thẳng vào hai mắt hắn: "Anh vẫn luôn giấu chúng tôi. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Chúng tôi có nghĩa là gì. "

Văn Hạo Nam nói: "Tần Manh Manh căn bản không chết, cậu đã cứu cô ta đi, cho tới giờ cậu luôn biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh. "

Trương Dương nói: "Vậy thì sao? Cái đó và có liên quan tới anh à?"

Văn Hạo Nam gật đầu: "cậu đã phá hủy nhân sinh của tôi!"

Trương đại quan nhân thực sự có chút dở khóc dở cười, hắn không ngờ cho rằng mình đã phá hủy nhân sinh của hắn, cho dù là không có sự xuất hiện của mình, Tần Manh Manh cũng không thể lựa chọn Văn Hạo Nam, Văn gia cũng không thể cho phép con trai cưới một cô gái đã có con, Văn Hạo Nam đổ hết trách nhiệm lên người mình.

Trương Dương nói: "Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ, nếu như anh cảm thấy đem hết trách nhiệm đổ lên người tôi thì anh có thể thoải mái hơn thì tùy anh. " Trương đại quan nhân nói xong thì xoay người đi về phía ô tô của mình, thế giới tình cảm của Văn Hạo Nam đã sớm lệch lạc, nói chuyện với hắn cũng không có ý nghĩa gì.

Văn Hạo Nam tràn ngập oán độc nhìn Trương Dương, cho tới lúc Trương Dương hoàn toàn biến mất hắn mới một lần nữa mở cửa xe.

Một chiếc Land Rover màu đen từ phía trước lái tới, tới bên cạnh Văn Hạo Nam thì dừng lại, Phó Hải Triều hạ cửa kính xe thò mặt ra, cười nói: "Hạo Nam? Trở về Lúc nào thế?"

Văn Hạo Nam cũng kinh hỉ nói: "Hải Triều, anh về từ khi nào vậy?" Quan hệ của hai nhà Văn Phó không căng thẳng như người ngoài tưởng tượng, ngược lại, quan hệ giữa hai thế hệ nhà bọn họ không tồi, Văn Hạo Nam và Phó Hải Triều từ nhỏ đã chơi với nhau.

Phó Hải Triều nói: "Lên xe tôi đi, tôi mời anh đi uống rượu. "

Văn Hạo Nam nói: "Không được, muốn quá rồi. "

Phó Hải Triều rất thịnh tình mời mọc: "Lên đi, lâu rồi không gặp, làm vài chén ôn chuyện xưa. "

Văn Hạo Nam thấy hắn mời mãi thì cũng ngại cự tuyệt, lập tức gật đầu, đỗ xe mình ở ven đường, vào bên trong xe Phó Hải Triều, Phó Hải Triều nói: "Vương phủ hội quán không tồi, chúng ta tới đó đi. "

Văn Hạo Nam nói: "Không phải là xóm cô đầu ư?"

Phó Hải Triều bật cười ha ha: "Chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm thôi mà, anh là cảnh sát, tôi là cán bộ quốc gia, chuyện trái pháp luật tôi cũng không làm đâu. "

Vương phủ hội quán ở trong giới Thái tử kinh thành cũng khá có tiếng, Phó Hải Triều và Văn Hạo Nam hai người bình thường đều rất ít ở kinh thành, có điều cũng nghe tới danh tiếng của nơi này, hai người bọn họ còn có một đặc điểm chung, bình thường đều rất ít đến những nơi như thế này.

Phó Hải Triều gọi một vòng, không gọi gái tiếp rượu, chỉ bảo người an bài một người rót rượu.

Văn Hạo Nam là lần đầu tiên tới đây, nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong phòng, nơi này trang hoàng cổ kính, trang trí trong phòng, thậm chí cả cô gái rót rượu cũng tràn ngập cổ phong, thân ở trong đây cứ như xuyên qua về triều đại xưa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)