Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1233

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1233: Xuống tay nhất định phải quyết đoán
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cảnh Thiên Thu vẻ mặt mang theo một tia tiếc nuối: "Trương tiên sinh nén bi thương thuận biến. "

Trương Dương nói: "Cảnh tổng biết Quản Thành không?"

Cảnh Thiên Thu lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: "Tôi chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này!"

Trương Dương nói: "Nhưng theo như tôi biết thì hắn biết Cảnh tổng. "

Cảnh Thiên Thu lạnh lùng cười nói: "Tôi tuy rằng không phải là ngôi sao gì, nhưng người biết tôi quả thực không ít, có điều biết tôi chưa chắc tôi đã nhớ rõ từng người, Trương tiên sinh hay là tìm người khác hỏi đi. "

Trương Dương sớm biết Cảnh Thiên Thu không dễ dàng đối phó, hắn cố ý thở dài: "Nếu như không có tin tức xác thực thì tôi cũng sẽ không tùy tiện đăng môn, Cảnh tổng, cũng không giấu gì cũng không giấu gì cô, người ngộ hại trong vụ nổ ô tô ở đông môn, lúc sinh tiền từng đảm nhiệm chức vị ở cao tầng của Quốc An, trước mắt tôi vẫn chưa thông báo cho phía Quốc An, dù sao mọi người cũng không phải là người ngoài, không cần thiết dẫn tới sóng lớn, cô thấy đúng không?"

Những lời này của hắn trong mềm có cứng, tràn ngập ý tứ uy hiếp Cảnh Thiên Thu.

Cảnh Thiên Thu nói: "Anh đang uy hiếp tôi?"

Trương Dương cười nói: "Không dám, có điều Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, đó là dân không đấu lại quan, cẩn thận cân nhắc những lời này thì vẫn thấy có đạo lý. "

Cảnh Thiên Thu mỉm cười nói: "Một người nếu như tự đặt mình ở vị trí quá cao thì rất khó nhìn rõ hiện thực. "

Trương Dương nói: "Cũng may tôi làm người trước giờ luôn rất nhún mình. "

"Tôi sao không nhìn ra nhỉ!"

Trương Dương nói: "Nhân Gian Cung Khuyết ở kinh thành cũng mở được không ít năm rồi, một chai nước khoáng hai trăm đồng, một cốc bia tám tám mươi tám đồng, cục công thương và cục giá cả chẳng lẽ không chú ý tới ư?"

Cảnh Thiên Thu ý vị thâm trường nói: "Có lẽ là không chú ý tới, cũng có lẽ là không muốn chú ý tới, Trương tiên sinh chắc không muốn lấy chuyện này ra làm văn chứ?"

Trương Dương nói: "Chỉ một tia lửa cũng có thể gây ra đám cháy lớn, đừng xem nhẹ một chuyện nhỏ, có thể một chuyện nhỏ không bắt mắt có thể hủy đi tâm huyết hơn nửa đời người. "

Cảnh Thiên Thu nói: "Trước kia cũng từng có người ở trước mặt tôi nói những lời này. Có điều kết cục của bọn họ rất bi thảm. "

Trương đại quan nhân nói: "Uy hiếp tôi à?"

Cảnh Thiên Thu nói: "Ở trong mắt tôi, anh chỉ là một thằng bé. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, hắn cười rất vui vẻ, cười khiến Cảnh Thiên Thu có chút mù mờ, thế này có gì là buồn cười?

Sau khi tiếng cười của Trương đại quan nhân ngừng lại thì nghiêm mặt nói: "Tôi ở chỗ các cô mất đồ, Cảnh tổng định xử lý như thế nào?"

Cảnh Thiên Thu nhíu mày, không ngờ thằng cha này giở lại trò cũ, vừa rồi không phải mới nói là không mất đồ ư, sao chỉ chớp mắt đã thay đổi rồi. Cảnh Thiên Thu nói: "Trương tiên sinh nếu tiếc tiền hai cốc bia thì tôi mời. "

Trương Dương nói: "Không liên can tới tiền, thứ tôi mất quan trọng hơn nhiều. "

Vẻ mặt Cảnh Thiên Thu có chút kinh ngạc, cho dù là có hàm dưỡng tới mới thì lúc này cũng không khỏi có chút phát hỏa, cô ta tức giận nói: "Trương Dương. Anh cho rằng đây là chỗ nào, có thể cho để anh tùy ý làm càn ư?"

Trương Dương nói: "Cô không phải hỏi tôi mất gì?" Hắn chỉ chỉ vào mặt mình: "Mặt mũi, tôi trước giờ đều là mất mặt ở chỗ nào thì sẽ nhặt lên ở chỗ ấy, Cảnh tổng, hay là chúng ta lần này cũng thử xem. " Hắn đứng lên rồi thở dài: "Nhân Gian Cung Khuyết, không biết tẩm biển này có thể treo được bao lâu. "

Trương đại quan nhân ngẩng đầu rời khỏi văn phòng Cảnh Thiên Thu. Cửa phòng ở phía sau hắn đóng lại không lâu thì có điện thoại gọi tới văn phòng của Cảnh Thiên Thu, Cảnh Thiên Thu cầm điện thoại bực mình nói: "Chuyện gì?"

" Cảnh tổng, hắn vẫn chưa tính tiền. "

Cảnh Thiên Thu nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn không hạ lệnh cản Trương Dương lại. Chỉ dựa vào những lời vừa rồi, cô ta đã biết Trương Dương tuyệt đối không phải là tiểu tử dễ đối phó, muốn đối phó hắn thì việc gì phải áp dụng thủ đoạn vớ vẩn này. Tuy nói một văn tiền khó đánh ngã anh hùng, nhưng cô ta không cho rằng Trương Dương là anh hùng. Thật sự làm lớn chuyện thì cuối cùng cô ta cũng chẳng được đẹp mặt.

Trương đại quan nhân thuận lợi đi ra khỏi cửa lớn Nhân Gian Cung Khuyết, lên ô tô, từ trong túi lấy ra máy bắt sống, vặn tần số, đây là thiết bị hắn trước chuyện đã chuẩn bị, muốn đối phó với loại nữ nhân khôn khéo như Cảnh Thiên Thu, thì phải bỏ đủ công phu, vừa rồi sau khi thuận lợi tiến vào văn phòng của Cảnh Thiên Thu, Trương Dương liền thời cơ lắp máy nghe trộm dưới bàn cô ta, khóe môi Trương Dương hiện ra nụ cười âm hiểm, Cảnh Thiên Thu à Cảnh Thiên Thu, hồ ly giảo hoạt tới mấy cũng không trốn khỏi được súng săn của lão tử! Trương đại quan nhân vốn cũng đã chuẩn bị sử dụng mê hồn thuật, nhưng sau khi gặp mặt thì phát hiện Cảnh Thiên Thu thuộc loại nữ nhân ý chí siêu cường, đối với loại người này chưa chắc có thể dễ dàng đắc thủ, huống chi có kinh lịch thất bại khi đối phó với Hắc Quả Phụ, Trương Dương đối với vận dụng mê hồn thuật thì cẩn thận hơn rất nhiều. Máy nghe trộm này là Triệu Thiên Tài tỉ mỉ chế tác, lần này Ngũ Đắc Chí đến kinh cũng mang theo một số thiết bị công nghệ cao, vừa hay có thể mang tới tác dụng.

Cảnh Thiên Thu hiển nhiên không ngờ Trương Dương lúc này lại lắp máy nghe trộm dưới bàn làm việc của cô ta, sau khi Trương Dương rời đi thì cô ta cầm di động, nhanh chóng bấm một dãy số, sau khi đối phương bắt máy thì Cảnh Thiên Thu nói: "Anh phải mau ly khai, vừa mới rồi Trương Dương tìm tới nơi này. "

Trương đại quan nhân có thể nghe được giọng nói của Cảnh Thiên Thu nhưng hắn không nghe thấy người đó khác rốt cuộc đang nói gì, không khỏi nhíu mày.

Giọng nói của Cảnh Thiên Thu lại vang lên: "Hắn nếu có thể tra được tôi thì khẳng định sẽ triển khai điều tra Nhân Gian Cung Khuyết, anh ở đây không an toàn đâu. "

Từ những lời này của Cảnh Thiên Thu Trương đại quan nhân cơ hồ có thể kết luận Quản Thành đang ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết, đây được cho là phát hiện khiến hắn kinh hỉ. Hắn lập tức gọi điện thoại tới chỗ Vu Cường Hoa, Trương Dương sở dĩ không ngay lập tức thông tri cho phía Quốc An, nguyên nhân là hắn thiếu tín nhiệm đối với Quốc An. Chương Bích Quân tuy rằng đã chết, nhưng đám thủ hạ trước đây của cô ta chưa chắc đã bị thanh trừ hết.

Vu Cường Hoa nghe Trương Dương nói xong thì không khỏi trầm mặc, bối cảnh của Nhân Gian Cung Khuyết hắn biết, với thân phận của hắn tuyệt đối không thể trêu vào Cảnh Thiên Thu. Nếu như lỗ mãng đăng môn đi bắt người, nếu bắt được Quản Thành thì còn may, nếu như không bắt được thì chỉ sợ cảnh phục này của mình như vậy không được bảo đảm.

Trương đại quan nhân cũng biết Vu Cường Hoa đang băn khoăn gì, hắn nói khẽ: "Vu đội, anh không cần trực tiếp ra mặt, chỉ cần giúp nhìn cửa ra vào, tôi sẽ tự mình đi vào tìm người. "

Vu Cường Hoa cuối cùng cũng làm ra quyết định, hắn gật đầu: "Được rồi, anh đừng làm bậy đó. "

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của tôi là bắt người chứ không phải gây sự. "

*****

Ngũ Đắc Chí sau khi nhận được thông tri của Trương Dương thì tới gặp hắn, Trương Dương kể lại chuyện mới nghe được vừa rồi với hắn, lúc này Vu Cường Hoa cũng mang người tới vùng phụ cận, bởi vì không dám công khai hành động, bọn họ tất cả mặc thường phục, gác các cửa ra vào của Nhân Gian Cung Khuyết.

Trương Dương sở dĩ gọi Ngũ Đắc Chí tới, một là vì hắn quen Quản Thành, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là Quản Thành này cực nguy hiểm, là chuyên gia gỡ bom, phương diện này có thể chỉ có Ngũ Đắc Chí mới có thể khắc chế được hắn.

Sau khi Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Trương Dương mới thông tri cho Cảnh Chí Siêu, Cảnh Chí Siêu sau khi nhận được thông tri của Trương Dương thì bảo hắn đừng manh động, trong mười lăm phút cũng sẽ suất lĩnh thủ hạ chạy tới Nhân Gian Cung Khuyết.

Từ khi Trương Dương nghe trộm tới lúc Cảnh Chí Siêu tới đã qua nửa giờ, trong nửa giờ này không hề có bất kỳ người hay xe nào rời khỏi cửa sau Nhân Gian Cung Khuyết, cửa trước mặc dù có ba chiếc xe rời khỏi, nhưng tất cả đều bị Vu Cường Hoa theo dõi, cũng bước đầu giải trừ hiềm nghi, nói cách khác, nếu như Quản Thành ở trong Nhân Gian Cung Khuyết thì trừ phi hắn lắp cánh, nếu không tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.

Cảnh Chí Siêu nhìn thấy Trương Dương thì câu đầu tiên chính là: "Anh có thể xác định Quản Thành đang ẩn thân ở đây không?"

Trương đại quan nhân nhìn nhìn người bên cạnh Cảnh Chí Siêu: "Những người anh mang đến có đáng tin không?"

Cảnh Chí Siêu gật đầu: "Tuyệt đối đáng tin, trước đây trước đây tất cả đều theo chủ nhiệm Hình, mọi người đều muốn báo thù cho chủ nhiệm Hình, không có bất kỳ vấn đề gì. "

Trương Dương nheo mắt lại nhìn nhìn biển của Nhân Gian Cung Khuyết: "Lão Cảnh, Nhân Gian Cung Khuyết này chỉ sợ không dễ dàng đối phó. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Tôi mặc kệ bối cảnh của cô ta là gì, chỉ cần cô ta dám chứa chấp hung phạm thì tôi sẽ bắt cô ta. "

Trương Dương cười cười, có chút không tin Cảnh Chí Siêu có để khí như vậy, Cảnh Chí Siêu nhìn ra Trương Dương vẫn nghi ngờ mình, hắn quay sang thủ hạ nói: "bảo người của chúng ta phong tỏa tất cả cửa ra vào, hôm nay tôi muốn tra kỹ Nhân Gian Cung Khuyết. " Cảnh Chí Siêu có gan hạ quyết định như vậy tuyệt không chỉ là muốn biểu hiện sự quyêt tâm tới Trương Dương, quan trọng hơn là hắn và Hình Triêu Huy tương giao tâm đầu ý hợp, sớm đã hạ quyết tâm báo thù cho Hình Triêu Huy.

Trương Dương lúc này mới bật lại đoạn nghe trộm ở chỗ Cảnh Thiên Thu, sau khi Cảnh Chí Siêu nghe xong thì cũng bước đầu tỏa định Quản Thành đang ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết. Ở bên trong xe trao đổi ý kiến với Trương Dương rồi quyết định tiến hành công khai điều tra Nhân Gian Cung Khuyết, Cảnh Chí Siêu vốn định báo cáo chuyện này lên trên, nhưng Trương Dương lại khuyên hắn đừng làm như vậy, với bối cảnh của Cảnh Thiên Thu thì nói không chừng có thể tìm được quan hệ, nếu thực sự là vậy, điều tra chưa bắt đầu chỉ sợ đã chết non.

Cảnh Thiên Thu nghe nói Trương Dương đi rồi còn quay lại, có điều lần này hắn không phải tới một mình, mà là dẫn theo cả đảm người, phong tỏa cửa trước cửa sau của Nhân Gian Cung Khuyết, trong mắt Cảnh Thiên Thu, Trương Dương này thật sự là quá mức càn rỡ, cho dù anh hoài nghi Quản Thành trốn ở chỗ tôi, trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì cũng không thể vây kín nơi này, Cảnh Thiên Thu lúc ban đầu còn tưởng rằng là công an áp dụng hành động, về sau mới biết hôm nay đăng môn điều tra không ngờ là Quốc An.

Trương đại quan nhân và Cảnh Chí Siêu sóng vai đi vào cửa lớn Nhân Gian Cung Khuyết, quản lí đang trực nhìn thấy tình huống không đúng thì lập tức điều bốn gã bảo vệ tới cản bọn họ lại.

Cảnh Chí Siêu đưa ra giấy tờ, nói với mấy bảo vệ: "Tất cả lui xuống cho tôi, nếu không sẽ bắt các anh vì tội gây trở ngại công vụ. "

Quản lí trực ban ỷ vào Cảnh Thiên Thu ở kinh thành có chút bối cảnh, vẫn một bước cũng không nhường, vẻ mặt kiêu căng: "Các anh có lệnh điều tra không?"

Cảnh Chí Siêu lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Anh cho rằng chúng tôi là người của cục công an ư? Tôi nói cho anh hay, chúng tôi là người của Quốc An, hiện tại hoài nghi có phần tử khủng bố ẩn núp trong Nhân Gian Cung Khuyết, chúng tôi lần này đến không phải để điều tra mà là để bảo vệ an toàn cho đám nhân viên công tác các anh và tân khách. "

Quốc An trong mắt người bình thường hiển nhiên so với công an có sức uy hiếp hơn nhiều, an toàn quốc gia nghe ra thì quan trọng hơn an toàn công cộng nhiều, quản lí hiển nhiên bị Cảnh Chí Siêu dọa cho sợ, vội vàng gọi điện thoại tới chỗ Cảnh Thiên Thu xin chỉ thị.

Cảnh Thiên Thu sau khi biết Trương Dương đi rồi còn quay lại thì minh bạch thằng ôn này lần này là là thiện giả bất lai lai giả bất thiện, nghe nói Trương Dương dẫn một đám người của cục Quốc An tới thì trong lòng cô ta không khỏi có chút căm tức, quản lí vừa hay gọi điện thoại tới vào lúc này, kinh sợ nói: "Cảnh tổng, xảy ra đại sự rồi. "

Cảnh Thiên Thu tức giận nói: "Đại sự gì? Nhìn bộ dáng của anh kìa, người khác chưa có gì thì anh đã hoảng lên rồi. "

Quản lí run giọng nói: "Cảnh tổng, lần này là người của Quốc An tới, nói chỗ có phần tử khủng bố, bọn họ muốn vào điều tra toàn diện. "

Cảnh Thiên Thu tức giận nói: "Anh đúng là càng sống càng nhát, bọn họ muốn lục soát thì lục soát à? Lệnh điều tra đâu?"

" Cảnh tổng, ngài tốt nhất hãy đến một chuyến, tình thế xem ra rất nghiêm trọng. "

Cảnh Thiên Thu thật ra luôn quan sát tình huống trước cửa, trong hình ảnh có Trương Dương, còn có ba người mà cô ta không biết, chắc là nhân viên công tác của Quốc An, Cảnh Thiên Thu nói: "Tôi cũng muốn xem Trương Dương hắn có bao nhiêu bản sự, Nhân Gian Cung Khuyết há là hắn nói lục soát thì lục soát? Triệu Xương Văn, anh nghe rõ cho tôi, bọn họ nếu như không có lệnh điều tra thì quyết không cho phép bọn họ tiến vào đại sảnh để điều tra, Quốc An có gì đặc biệt hơn người chứ, bọn họ vẫn phải làm việc theo luật. " Cảnh Thiên Thu nói xong thì gác điện thoại, cô ta lại cầm di động, bấm một dãy số quen thuộc.

Sau khi Đối phương bắt máy, Cảnh Thiên Thu nói: "Vĩnh Phúc, tôi gặp phiền toái rồi. "

Cú điện thoại này của Cảnh Thiên Thu chính là gọi cho Triệu Vĩnh Phúc, chủ tịch Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc nghe cô ta nói như vậy thì không khỏi ngẩn ra, nói khẽ: "Sao lại thế này?"

Cảnh Thiên Thu kể lại chuyện cho Triệu Vĩnh Phúc.

Triệu Vĩnh Phúc sau khi nghe xong thì không khỏi có chút đau đầu, y thở dài: "cô sao tự dưng lại chọc vào hắn? Thằng ôn này gần đây làm mưa làm gió ở ở kinh thành, người khác trốn hắn còn không kịp. hắn vì sao muốn chủ động chọc vào hắn?"

Cảnh Thiên Thu nghe hắn nói như vậy thì không khỏi có chút tức giận: "Lời này của anh có ý gì? Tôi trêu chọc hắn ư? Là hắn chủ động tìm tới chúng tôi, tới đòi Quản Thành gì đó, đúng là lạ, hiện tại kéo một đám nhân viên Quốc An tới bịt cửa của chúng tôi, chuyện này nếu truyền ra thì về sau bảo tôi làm ăn thế nào được nữa?"

*****

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Thiên thu à, chuyện này tôi không tiện ra mặt, nếu người đó không ở chỗ cô thì cứ để họ tra. Chỉ cần bọn họ không tìm thấy người, đạo lý sẽ ở bên cô, đến lúc đó dằn mặt hắn đi cho chừa. "

Cảnh Thiên Thu nghe đến đây thì minh bạch Triệu Vĩnh Phúc không chịu ra mặt cho mình, chỉ có thể lại nghĩ biện pháp khác, buông điện thoại. Cảnh Thiên Thu mắt đẹp lộ ra vẻ tức giận: "Triệu Vĩnh Phúc, anh cho rằng tôi nhất định phải dựa vào anh ư?"

Thế cục Trước cửa lúc này lại có biến hóa, quản lí Triệu Xương Văn được chỉ thị của Cảnh Thiên Thu, trong lòng liền vững tâm, hắn lập tức điều đến sáu bảo vệ, cộng thêm bốn người vừa rồi hợp lại là mười người, nhiều người thì dũng khí cũng tăng lên nhiều. Cảnh Chí Siêu tuy rằng mang cờ hiệu của Quốc An, nhưng bên bọn họ chỉ có bốn người, trong đó Ngũ Đắc Chí còn là người tàn tật thiếu cánh tay phải.

Cảnh Chí Siêu hầm hầm nhìn Triệu Xương Văn: "anh dám cản trở chúng tôi phá án ư?"

Triệu Xương Văn nói: "Không có lệnh điều tra thì không ai có thể vào. "

Cảnh Chí Siêu tức giận nói: "Bắt anh ta lại. " với Cục diện Hôm nay nhất định phải quyết đoán. Dao sắc chặt đay rối, chỉ có mau chóng bắt được Quản Thành thì mới có thể chiếmthế chủ động. Cảnh Chí Siêu vừa dứt lời thì di động của hắn liền đổ chuông. Cầm điện thoại vừa thấy số, mày hắn liền nhíu lại. Điện thoại này hắn không dám không bắt, vừa thấy đi sang một bên rồi bắt máy.

Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói phẫn nộ: "Cảnh Chí Siêu, anh làm cái gì thế? Ai cho anh quyền đi tra Nhân Gian Cung Khuyết? Ai cho anh gan tùy tiện đi bắt người?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Sếp, tôi vừa nhận được cấp báo, Quản Thành có thể đang nấp ở đây. "

" Anh có lệnh điều tra không? Anh có xin chỉ thị cho tôi hay không? Chỉ dựa vào một khả năng đã muốn tới đó điều tra, anh có biết hậu quả mà chuyện này có thể dẫn tới hay không?"

Cảnh Chí Siêu bị những câu hỏi liên tiếp này khiến cho rối rắm không thôi, hắn nói khẽ: "Sếp, bỏ qua cơ hội lần này thì có thể không bắt được Quản Thành nữa đâu. "

" Nếu như hắn không có ở đó thì làm sao bây giờ? Anh giải thích với người ta như thế nào?"

Cảnh Chí Siêu bị hắn hỏi cho nghẹn lời, hành động hôm nay tất cả là bởi vì một câu của Trương Dương, nếu như phán đoán của Trương Dương sai lầm, như vậy cái mà hắn phải đối mặt kế tiếp có thể sẽ là khốn cảnh?

Trương đại quan nhân đứng cách Cảnh Chí Siêu mặc dù có một đoạn, nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng nội dung đối thoại của Cảnh Chí Siêu, trong lòng thầm kêu không ổn, Cảnh Thiên Thu hiển nhiên đã thông qua quan hệ tìm được thủ trưởng của Cảnh Chí Siêu, nếu như Cảnh Chí Siêu bị bức phải dừng điều tra, như vậy chỉ bằng hắn và Ngũ Đắc Chí thì không làm được gì, tuy rằng ngoài cửa còn có Vu Cường Hoa, nhưng Trương Dương dù sao cũng không muốn đẩy Vu Cường Hoa ra trước người, hắn không muốn một bằng hữu nhiệt tình giúp mình phải chịu áp lực cực lớn như vậy.

Khi Cảnh Chí Siêu đang do dự thì liền thấy Trương Dương xông lên, Triệu Xương Văn suất lĩnh mười tên bảo vệ xếp thành tường người, bọn họ đã hạ quyết tâm, chỉ cần Cảnh Thiên Thu không lên tiếng, tuyệt đối không để một ai tiến vào Nhân Gian Cung Khuyết. Triệu Xương Văn cho rằng trên thực lực bọn họ chiếm ưu thế, nhưng hắn không rõ một chuyện, có những lúc nhiều người không có nghĩa là thực lực chiếm ưu thế, Trương đại quan nhân giống như một con hổ nhảy vào đàn dê, đừng nhìn đối phương có mười người, nhưng đám này không phải đối thủ của Trương đại quan nhân, chỉ nghe thấy tiếng ối dà không ngừng bên tai, mọi người chung quanh còn chưa rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì mười tên bảo vệ tất cả đều bị Trương Dương đánh ngã.

Triệu Xương Văn nhìn mà hoa cả mắt, nhìn thấy Trương Dương vọt tới trước mặt mình, ngay sau đó thì trước mắt hoa lên một cái, Trương đại quan nhân đã tát một cái vào miệng hắn, đánh cho Triệu Xương Văn trời đất quay cuồng, nện mông xuống đất, Trương đại quan nhân sở dĩ xuống tay quyết đoán như vậy chính là sợ Cảnh Chí Siêu bị bức phải thay đổi chủ ý, mục đích của Trương Dương rất rõ ràng, là muốn buộc chặt bản thân và Cảnh Chí Siêu lại với nhau.

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí sóng vai đi vào đại sảnh, Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Khách nhân Nơi này rất nhiều, chỉ sợ Quản Thành sẽ chó cùng rứt giậu. "

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Không sợ, chúng ta có thể dọn dẹp trước. "

Cảnh Chí Siêu vốn đã định đánh trống lui quân, nhưng Trương Dương làm như vậy chẳng khác nào chặn không đường lui của hắn, cho dù hắn hiện tại rời khỏi thì món nợ này cũng sẽ vẫn tính lên đầu hắn, Cảnh Chí Siêu chỉ có kiên trì theo sát phía sau Trương Dương, nghe hắn nói tới câu dọn dẹp thì có chút kinh ngạc: "Dọn dẹp Như thế nào?"

Trương đại quan nhân cười ha ha, sau đó cất cao giọng nói: "Mọi người Bên trong nghe đây, căn cứ vào tình huống mà chúng tôi tìm hiểu được, nơi này đã bị người ta đặt một quả bom hẹn giờ, vì sự an toàn của mọi người, xin hãy mau chóng rời khỏi nơi này. " Hắn trung khí mười phần, giọng vang xa, hiệu quả như dùng loa, Ngũ Đắc Chí đi sang bên, cầm bình cứu hỏa đập vào tủ chữa cháy, lấy rùi bên trong ra thì đập lên nút cảnh báo, tiếng báo cháy lập tức vang vọng toàn bộ đại lâu.

Trương đại quan nhân nhìn ra những động tác liên tiếp này của Ngũ Đắc Chí chính là đao pháp độc thủ, lúc trước hắn đã truyền môn công phu này cho Ngũ Đắc Chí, không ngờ Ngũ Đắc Chí dốc lòng tu luyện, đã có thành tựu trên môn võ công này.

Lời nói của Trương đại quan nhân có lẽ vẫn khiến nhiều người hoài nghi, nhưng khi còi báo cháy vang lên, tất cả mọi người liền cảm thấy sợ, tân khách tới Nhân Gian Cung Khuyết đều chạy ra ngoài, cho dù nhân viên công tác nơi này vội vàng giải thích với bọn họ, nhưng không có ai chịu tin, người tới đây tiêu khiển trên cơ bản đều là người có thanh danh ở kinh thành, không ai muốn bỏ lại tính mạng ở nơi này một cách không minh bạch ở đây.

Cảnh Chí Siêu căn bản không ngờ tới cái Trương Dương gọi là dọn dẹp lại là loại biện pháp này, trong lòng thầm kêu khổ, hôm nay đã triệt để lớn chuyện này rồi, hắn vốn định mang cờ hiệu hợp tác với Trương Dương để lợi dụng Trương Dương, lần này không lợi dụng người ta, ngược lại thành bị người ta lợi dụng, bất kể kết quả hôm nay như thế nào, chỉ sợ nỗi oan này mình phải gánh trên lưng rồi.

Trương Dương nói với Cảnh Chí Siêu: "Tiếp theo phải trông vào anh rồi, cố gắng đừng để Quản Thành lọt lưới. "

Cảnh Chí Siêu hiện tại là đâm lao phải theo lao, hắn thậm chí chẳng thèm nghĩ xem Quản Thành nếu như không ở đây thì sẽ làm sao, dưới tình huống trước mắt chỉ có thể dựa theo phương pháp của Trương Dương mà làm.

Trương Dương lại gọi điện thoại cho Vu Cường Hoa, tới cục diện hiện tại thì Vu Cường Hoa có thể đường hoàng ra mặt rồi, tiến hành kiểm tra, Trương đại quan nhân đối với Quốc An vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, có Vu Cường Hoa tọa trấn ở phía sau, chắc hẳn sẽ không phát sinh vấn đề.

Sau khi còi báo cháy vang lên, thang máy sẽ dừng, khách chỉ có thể đi bộ từ thông đạo an toàn xuống dưới, Cảnh Chí Siêu sai thủ hạ gác các thông đạo, nghiêm khắc kiểm tra thân phận của mỗi người, lần này không chỉ quan hệ đến tới có bắt được Quản Thành hay không, còn quan hệ đến vận mệnh tiền đồ của hắn, Cảnh Chí Siêu không dám lơ là.

Cảnh Thiên Thu rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, cô ta tới hiện trường, phẫn nộ chất vấn Trương Dương: "Trương Dương, anh đang làm gì thế? Chuyện hôm nay tôi sẽ không bro qua đâu, tất cả tổn thất của chúng tôi anh phải chịu trách nhiệm. "

Trương đại quan nhân căn bản không để ý đến cô ta, quay sang Ngũ Đắc Chí nói: "Người đã bắt đầu rút rồi, chúng ta tìm hắn thế nào?"

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Nếu như anh là hắn thì hiện tại sẽ làm gì?"

Trương Dương nói: "Chạy trốn. "

Ngũ Đắc Chí lắc đầu nói: "Hắn không phải người thường, đã được huấn luyện chuyên nghiệp. "

Cảnh Chí Siêu ở bên cạnh nói: "Nếu như tôi là hắn thì tôi trước tiên sẽ làm rõ tình huống hiện trường, sau đó lựa chọn một con đường ổn thỏa nhất để rời khỏi nơi này. "

Mấy người đều coi Cảnh Thiên Thu là không, Cảnh Thiên Thu tức giận nói: "Các anh sẽ phải trả giá đắt cho hành vi hôm nay!"

Trương đại quan nhân bị cô ta khiến cho quá phiền, ngón tay búng một cái, một luồng kình phong bắn về phía người Cảnh Thiên Thu, Cảnh Thiên Thu chỉ cảm thấy ngực nhót đau, miệng há hốc nhưng không phát ra được một chút thanh âm nào. Cô ta không biết là Trương Dương đã động tay chân với mình, trong nhất thời vừa kinh vừa sợ, mặt trắng bệch.

được Cảnh Chí Siêu nhắc nhở, Trương đại quan nhân lập tức nghĩ tới phòng theo dõi, phòng theo dõi là nơi duy nhất có thể nắm được toàn cục. Trương Dương lập tức nói: "Tôi và Đắc Chí đi vào phòng theo dõi. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Tôi dẫn người tới phòng giám sát. " Khi người ta không còn lựa chọn thì sẽ trở nên quyết đoán và kiên định, hiện giờ Cảnh Chí Siêu chính là như vậy, hôm nay phải liều mạng thôi, chỉ có thể tiến về phía trước chứ không thể lui về phía sau.

Trương Dương túm Triệu Xương Văn, thằng ôn đó bị một cú tát của hắn đánh cho sợ quá rồi, hiện tại tất nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, nghe nói Trương Dương bảo hắn tới phòng theo dõi, rắm cũng không dám đánh thêm một cái, lập tức dẫn đường cho họ.

*****

Về phần Cảnh Thiên Thu, hiện tại tạm thời thành câm điếc, cô ta đứng đó trợn mắt to đến mấy cũng không có ai quan tâm tới cô ta, Trương đại quan nhân chế trụ á huyệt của cô ta còn có một nguyên nhân, cô không phải nhân mạch rất rộng ư? cô không phải rất biết gọi điện thoại ư? Cho cô câm điếc ăn khổ khổ thì tự biết.

Cảnh Thiên Thu tuy rằng ngày thường khí thế bức người, ở trong Nhân Gian Cung Khuyết là nữ vương không ai bì nổi, nhưng với cục diện trước mắt, cô ta bởi vì đã mất quyền lên tiếng mà hoàn toàn mất quyền khống chế, cô ta bi ai cho rằng, mình hiện giờ là tú tài gặp lính, có lý mà không nói được, tuy rằng cô ta vẫn cho rằng tùy tiện lôi ra một quan hệ nào cũng có thể ép chết đám tiểu tử đui mù này, nhưng quan hệ này ngoài tầm tay với, người có thực lực tới mấy cũng không thể giúp cô ta giải quyết được nguy cơ trước mắt.

Triệu Xương Văn chỉ chỉ về phía trước: "Đây là phòng theo dõi. " Cửa phòng khép hờ, bên trong không hề bật đèn, Trương Dương bước vào muốn mở cửa, nhưng lại bị Ngũ Đắc Chí chặn lại, Ngũ Đắc Chí lấy đèn pin ra, cẩn thận kiểm tra khe hở, ở chỗ cách mặt đất khoảng một thước phát hiện ra một sợ dây mảnh như tơ nhện.

Trương Dương giỏng tai lắng nghe, trong phòng theo dõi không có tiếng hít thở, hắn nói khẽ với Ngũ Đắc Chí: "Bên trong không có ai. "

Ngũ Đắc Chí gật đầu, mở thùng dụng cụ tùy thân, lấy ra kính nhìn cán dài, đút vào khe hở. Quan sát tình cảnh phía sau cửa, sau khi xem xong, hắn hít một hơi: "Giả đấy. " Sau đó đẩy cửa phòng ra.

trong Phòng theo dõi trống không, căn bản không có bất kỳ ai.

Ngũ Đắc Chí căn cứ vào sợ dây vừa rồi kết luận Quản Thành khẳng định đã tới nơi này, hắn cẩn thận kiểm tra tất cả bên trong, không hề phát hiện có giấu bom.

Trương Dương tóm lấy Triệu Xương Văn: "Trừ nơi này ra còn có phòng theo dõi khác hay không. "

Triệu Xương Văn nói: "Văn phòng của Cảnh tổng. " Hắn hiển nhiên bị dọa cho sợ rồi, lúc này trở nên còn ngoan hơn cháu nội.

" Dẫn tôi đi. "

Mặt Triệu Xương Văn lộ vẻ khó xử, hắn lắc đầu: "Cảnh tổng nếu biết Khẳng định sẽ đuổi việc tôi, ở phong số năm tầng ba ấy. " Triệu Xương Văn vừa dứt lời thì Trương Dương và Ngũ Đắc Chí đều lao đi.

Cửa phòng văn phòng Cảnh Thiên Thu khóa chặt. Trương Dương lần này học khôn rồi, sau khi Ngũ Đắc Chí kiểm tra, xác định không có cơ quan mới một cước đá văng cửa phòng.

trong Văn phòng không có một bóng người, cơ bản giống với tình huống của phòng theo dõi. Có điều ti-vi treo tường ở phòng theo dõi tất cả đều mở, còn ở đây thì đóng.

Trương Dương một lần nữa tìm Triệu Xương Văn, túm hắn vào, chỉ vào màn hình bên trên toàn là bông tuyết: "Thế này là sao? Những máy quay này rốt cuộc là quay chỗ nào?"

Hầu kết Triệu Xương Văn hết lên lại xuống, trong lòng rất khó xử.

Trương đại quan nhân: "Giận dữ hét Nói mau, nếu như để tội phạm quan trọng chạy thoát thì tôi sẽ gán cho anh tội bao che. "

Triệu Xương Văn giật nảy mình, run giọng nói: "Thông đạo an toàn Thứ hai. "

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí liếc mắt nhìn nhau. Thông đạo An toàn bọn họ đều từng nghe nói, nhưng thông đạo an toàn thứ hai là ở đâu?

Triệu Xương Văn nói: "Phòng ố 9 tầng năm, tôi dẫn các anh đi. "

Triệu Xương Văn dẫn người tới bọn họ tới phòng 9 tầng năm, Cảnh Chí Siêu lúc này dùng bộ đàm liên lạc với Trương Dương, hắn đã lục soát xong tầng hai, không phát hiện bất kỳ tình huống đặc biệt nào.

Trương Dương cũng nói chỗ mình không có phát hiện gì, đẩy Triệu Xương Văn tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Xương Văn mở phòng số 9 tầng năm, khiến Trương Dương và Ngũ Đắc Chí thất vọng là bên trong vẫn không thấy bóng ai, trên thực tế bọn họ trên đường đi tới cơ hồ không thấy một ai, sau khi còi báo cháy vang lên, khách đã chạy ra ngoài, trước mắt đều đang bị phía Quốc An tra hỏi và điều tra.

Từ ngoài mặt thì nơi này là một phòng hát karaoke hòa hoa, nhưng Triệu Xương Văn tới trước bục hát, rất quan thuộc ấn một loạt những con số trên màn hình chạm, cửa ẩn hình phía sau sô pha chậm rãi mở ra, từ trong không ngờ lộ ra một thông đạo.

Trương Dương dùng đen pin chiếu vào bên trong, nhìn thấy mọt ống kính ở lối vào.

Triệu Xương Văn run giọng nói: "Nơi này có một phòng giám sát, chính là cái bị hỏng. "

Trương Dương bảo hắn đi trước dẫn đường, bọn họ đi xuống dọc theo thang gác, thông đạo rất dài, ở giữa thông đạo cũng có máy quay, Trương Dương đoán rằng bọn họ chắc là từ lầu chính của Nhân Gian Cung Khuyết tiến vào một khu nhà khác. Thấp giọng nói với Ngũ Đắc Chí: "Tôi dám cam đoan nơi này là nơi tàng ô nạp cấu. "

Triệu Xương Văn ở phía trước nghe đối thoại của bọn họ, trong lòng thầm kêu khổ, hôm nay mình chẳng khác nào đã để lộ hết tất cả bí mật của Nhân Gian Cung Khuyết, Cảnh Thiên Thu nhất định sẽ không tha cho mình, có điều ai bảo mình nhát gan? Cú tát vừa rồi khiến mặt hắn vẫn còn đau rát.

Cuối Thông đạo là một cánh cửa mật mã, Triệu Xương Văn dừng chân, chỉ chỉ vào phía trên cửa mật mã, bên trên lại có một máy quay.

Trương Dương không có hứng thú gì cả với máy quay, chỉ vào cửa mật mã: "Mật mã bao nhiêu. "

Triệu Xương Văn nói chịu, mật mã đều là khách nhân tùy tiện đặt ra, mỗi lần sau khi bọn họ tính tiền thì mật mã sẽ được xóa. Trương đại quan nhân vỗ vỗ vào cửa hợp kim, ước lượng xem mình dùng một quyền thăng long quyền liệu có đánh vỡ được không.

Ngũ Đắc Chí đi tới sờ sờ cửa mật mã, sau đó nói với Trương Dương: "Các anh lui ra phía sau một chút, tôi có biện pháp. "

Trương đại quan nhân và Triệu Xương Văn lui ra phía sau, nhìn thấy Ngũ Đắc Chí dính thứ như kẹo cao su vào trên cửa, sau đó thì nhanh chóng lui về bên cạnh bọn họ. Rầm một tiếng, toàn bộ thông đạo giống như bởi vì tiếng nổ này mà rung chuyển.

Bụi đất phía trên Thông đạo ào ào rơi xuống, trong tiếng nộ, cửa mật mã băng hợp kim bị nổ cho bắn ra, Triệu Xương Văn sợ đến nỗi ôm chặt đầu, cả người nằm úp trên mặt đất.

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí lười chẳng quan tâm tới hắn, hai người nhanh chóng tiến vào trong thông đạo.

Mới đi được vài bước thì liền nghe thấy phía trước có người kêu thảm: "Cứu mạng... Cứu mạng... "

Thị lực của Trương Dương tuy rằng rất tốt, nhưng khói bụi vẫn mù mịt, ảnh hưởng tới tầm mắt của hắn, hắn mơ hồ đoán được phía trước là một nam một nữ, hai người chắc là bị trói tay lại với nhau.

Đến gần thì mới phát hiện nam tử đó cả người trần truồng, nữ tử chỉ mặc một cái quần lọt khe, gần như lộ hết cả hàng họ, hai người mặt đối mặt bị trói lại với nhau, ở giữa kẹp một quả boom.

Ngũ Đắc Chí hít một hơi lạnh.

Trương Dương nhìn thấy nam tử đó tựa hồ có chút quen thuộc, có điều nam tử đó thủy chung cúi đầu, như sợ bị Trương Dương nhìn rõ diện mạo, nhưng Trương đại quan nhân vẫn ghé tới, khi hắn thấy rõ hình dáng của nam tử đó thì không khỏi cười nói: "Thì ra là anh. " Nam tử đó không ngờ là Tạ Khôn Cử.

Gặp nhau dưới tình huống như vậy, Tạ Khôn Cử thật sự có thể nói là xấu hổ đến cực điểm, nhưng nếu đã bị người ta nhận ra, ngược lại thì không cảm thấy xấu hổ nữa, bởi vì hắn sợ, cho dù là trong lòng ôm một mỹ nữ khêu gợi hương diễm, nhưng giữa bọn họ còn có một quả bom.

Ngũ Đắc Chí đi tới, nhìn thấy thời gian trên màn hình hiển thị ba phút.

Cô gái kia sợ đến nỗi hồn bất phụ thể, run giọng nói: "Hắn lắp bom hẹn giờ trên người chúng tôi. "

Ngũ Đắc Chí lấy công cụ gỡ bom ra.

Trương Dương nói: "Anh ở lại gỡ bom, tôi đi đuổi hắn. "

Ngũ Đắc Chí lắc đầu, võ công của Trương Dương tuy rằng lợi hại, nhưng Quản Thành mà hắn phải đối mặt là một chuyên gia thuốc nổ máu lạnh giảo hoạt, bất kể hắn lợi hại như thế nào thì cũng khó mà chống lại được bom.

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: " Chờ tôi ba phút. " Hắn dùng miệng kẹp đèn pin, sau đó bắt đầu gỡ bom, Ngũ Đắc Chí một khi tiến vào trạng thái gỡ bom thì sẽ quên hết tất cả bên cạnh, thậm chí xem nhẹ mục đích chủ yếu bọn họ lần này tới đây.

Trương đại quan nhân tuy rằng rất muốn đi bắt Quản Thành, nhưng cũng không dám lỗ mãng đuổi theo, thằng cha này rảnh rỗi không có gì làm, lấy ra máy ảnh mini, cái này cũng không phải là đặc biệt dùng để đối phó với Tạ Khôn Cử, nhưng được mời không bằng ngẫu nhiên gặp, nói sao cũng phải ghi lại chút kỷ niệm, Trương đại quan nhân tách tách chụp lấy hơn mười tấm, Tạ Khôn Cử lúc này thực sự muốn chết. Trương Dương à Trương Dương, tao đệch cả nhà mày, có loại bỏ đá xuống giếng như vậy ư? Nếu như hắn có thể động đậy thì khẳng định sẽ xông lên đập phá máy ảnh của Trương Dương, nhưng hắn không dám, giống như muốn chết vậy, chỉ có thể tưởng tượng, chứ thực sự bảo hắn chết thì hắn vẫn lưu luyến cuộc đời lắm.

Ngũ Đắc Chí cắt bỏ sợi bó dây trên bom, tuy rằng một tay thao tác một tay nhưng vẫn vô cùng linh hoạt, hắn bảo Trương Dương chiếu đèn giúp mình, nheo mắt lại, nhìn dây đủ mọi màu sắc trên bom, nói khẽ: "Nhiều năm như vậy, thói quen của anh vẫn không thay đổi, bất kể thủ thuật che mắt của anh sử dụng lô hỏa thuần thanh cỡ nào, nhưng vẫn sẽ lưu lại khuyết điểm. " Hắn giơ kéo lên, tới gần dây vàng trong đó, nhưng lại không lập tức cắt, đầu tiên là gẩy sợi dây vàng ra, ra hiệu cho Trương Dương tụ tập ánh đen ở trên sợ đó, từ bên cạnh nhìn lại, có thể nhìn thấy phía sau dây vàng còn giấu một sợ dây màu kim loại như tơ nhện.

Ngũ Đắc Chí tách dây kim loại và dây vàng, vẫn không cắt dây vàng, thời gian chỉ còn lại không đến bốn mươi giây, ngay cả Trương Dương to gan lớn mật cũng không khỏi có chút khẩn trương.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)