← Ch.1249 | Ch.1251 → |
Người Gọi điện thoại tới là An Đạt Văn, khách bên Hongkong đã tới, là bằng hữu kiêm anh em kết nghĩa của An lão lúc sinh tiền Lâm Mục, y và An gia cũng được coi là bạn bè lâu năm, cho nên An Đạt Văn thông tri cho An Ngữ Thần tới gặp mặt.
An Ngữ Thần đồng ý ngay, Trương đại quan nhân lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho cô ta, cho nên hôm nay đã chuẩn bị theo sát toàn bộ quá trình.
Lão đạo sĩ cũng vì những lời hôm qua của Trương Dương mà từ bỏ ý định tới hiện trường lễ tang, cho dù người chết là cháu ông ta, ông ta cũng không thể biểu hiện ra sự nhiệt tình quá mức, bằng không thực sự có thể khiến cho người khác hoài nghi.
Trương Dương và An Ngữ Thần đi rồi, lão đạo sĩ cầm chổi, dọn dẹp sân, từ sau khi Tử Hà quan cháy, hơn phân nửa phòng ốc của đạo quan đều đã sụp đổ, chính phủ cũng chi cho một khoản để sửa chữa đạo quan, có điều thực sự khởi công xây dựng thì phải tới sang năm.
Lý Tín Nghĩa vừa quét vừa nhớ tới những thảm kịch liên tiếp phát sinh trong mấy năm nay, trong lòng không khỏi cảm thán. Khi Lý Tín Nghĩa đang thở dài thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Lý Tín Nghĩa xoay người lại nhìn, thấy một nam tử trung niên chậm rãi bước vào, phía sau y còn có hai người trẻ tuổi đi theo, từ hoa trắng mà họ cài trước ngực có thể đoán ra, mấy nam tử này cũng tới tham gia lễ tang của An Đức Uyên.
Nam tử trung niên nói với Lý Tín Nghĩa: "Đạo trưởng, tôi cũng tin đạo, muốn dâng hương siêu độ cho vong linh của bạ tôi trước Lão Quân, không biết đạo trưởng có nguyện ý giúp cho không?"
Lý Tín Nghĩa nghe nói người này là vì siêu độ cho An Đức Uyên mà đến, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: "Tử Hà quan trước giờ luôn đón chào khách bát phương, thí chủ là người có duyên, mời vào mời vào. "
Nam tử trung niên đánh mắt ra hiệu cho hai thủ hạ, hai người đều dừng ở bên ngoài không đi theo.
Lý Tín Nghĩa dẫn người trung niên vào đại điện, đại điện sau khi trải qua trận hoả hoạn đó, cũng tổn hại nghiêm trọng, nhất là nóc nhà, hiện tại tạm thời vẫn chưa sửa chữa, dùng vải che tạm. Mỗi khi trời mưa lại dột.
Nam tử trung niên tự mình mang hương tới. Y cầm một bó hương cắm vào.
Lý Tín Nghĩa đứng ở một bên, nhìn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của nam tử trung niên này, thầm nghĩ trong lòng: "Hiện giờ khách hành hương thành kính như vậy cũng không còn nhiều. "
Nam tử trung niên giơ hương trong tay lên vái tứ phương, cuối cùng cung kính quỳ xuống trước tượng Lão Quân, mùi hương này vô cùng đặc biệt, khác với hương bình thường. Lý Tín Nghĩa bất giác hít sâu một hơi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên ý thức được việc này không ổn, không chờ ông ta có phản ứng, hai chân lão đạo sĩ đã mềm nhũn, rầm một cái ngã xuống.
Nam tử trung niên cắm hương vào trong lư hương. Mỉm cười đã lão đạo sĩ đã bất tỉnh nhân sự, nói khẽ: "ông cả đời kết duyên với nhang đèn, vậy mà một chút mùi này cũng không chịu nổi. "
Khi An Ngữ Thần hàn huyên với Lâm Mục lão gia tử, Trương Dương đứng ngay bên cạnh cô ta.
An Đạt Văn nói vài câu rồi quay lại quỳ trong linh đường, trong khoảng thời gian An Đức Uyên chết. Biểu hiện của hắn rất giống một vị hiếu tử. Vừa mới quỳ xuống thì di động đổ chuông, An Đạt Văn điện thoại. Nghe thấy một giọng nói đắc ý: "Đắc thủ rồi. "
An Đạt Văn bất động thanh sắc, gác máy, cúi đầu hoàn lễ với khách vừa mới tiến vào.
Lâm Mục và An Chí Viễn là lão hữu nhiều năm, cũng là anh em kết nghĩa của An lão, có điều khác với những anh em kết nghĩa khác của An lão, Lâm Mục luôn làm chính ngành, khi ông ta trẻ tuổi từng bởi vì chọc vào hắc đạo mà bị đuổi giết, về sau An Chí Viễn ra mặt giúp ông ta xử lý việc này. Thấy An gia liên tục gặp bất trắc, trong lòng Lâm Mục cũng không khỏi cảm khái, vốn lần này con cái ông ta cũng không đồng ý để ông ta tới đây, nhưng Lâm Mục nhớ tới nhưng ơn nghĩa của vị lão hữu An Chí Viễn này đối với mình, vẫn lê thân thể già nua từ Hongkong tới dâng hương.
An Ngữ Thần nói: "Đa tạ Lâm gia gia đã tự mình tới đây. "
Lâm Mục hiền từ nói: "Tôi vốn cho rằng Đức Uyên sẽ an táng ở Hongkong, nhưng không ngờ cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn lá rụng về cội, người của An gia của tình cảm rất thâm hậu đối với cố thổ. "
An Ngữ Thần gật đầu.
Lâm Mục nói: "Có tin tức của cha cô hay không?"
Cha cha, mắt An Ngữ Thần không khỏi đỏ lên.
Lâm Mục biết mình đã chạm đến chuyện thương tâm của cô ta, vội vàng trấn an: "Chắc không có việc gì đâu, cha cô làm người trung hậu, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng?"ông ta đề xuất mà tới thăm mộ An lão, Lâm Mục có yêu cầu như vậy cũng rất bình thường, từ Hongkong xa xôi tới đây, nói sao cũng phải dâng một nén nhang trước mộ phần của lão bằng hữu chứ.
An Ngữ Thần dẫn đường cho Lâm Mục, Trương Dương đi cùng, nhưng khi tiến vào rừng già của An gia, lại bị bốn gã nam tử mặc tây trang đeo kính đen cản đường, tách hắn khỏi An Ngữ Thần và Lâm Mục.
Trương đại quan nhân không khỏi có chút bực mình, lạnh lùng nói: "Tránh ra. "
An Ngữ Thần nghe thấy động tĩnh phía sau thì xoay người lại, nhìn thấy có cản Trương Dương, cô ta tức giận nói: "Làm gì thế? Để anh ta vào?"
Giọng nói nham hiểm của An Đạt Văn từ phái sau vang lên: "Hắn có tư cách gì mà vào rừng già của An gia chúng ta?"
An Ngữ Thần nói: " Tôi dẫn hắn vào cũng không được à?"
An Đạt Văn lắc đầu nói: "Không được, An gia không còn do chị định đoạt, chị và hắn có quan hệ gì? Thầy trò? Tôi thấy không giống. Vợ chồng? Hình như chưa nghe nói hai người đăng ký kết hôn, tôi tuy rằng gọi chị là chị họ, nhưng hôm nay là tang lễ của cha tôi, không thể để người lại đi lại trong rừng già của An gia. "
Lâm Mục nói: "A Văn, cậu nói như vậy thì tôi cũng là người ngoài rồi. "
An Đạt Văn nói: "Lâm lão gia tử, chuyện này không liên quan tới ngài, ngài là anh em kết nghĩa của ông nội tôi, ngài đương nhiên là có tư cách, tôi là ngứa mắt người ngoài khoa tay múa chân với chuyện của An gia chúng tôi. " Hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương.
An Ngữ Thần còn muốn cãi thì Lâm Mục thở dài: "Hai đứa nói ít đi thôi được không, có thể để người chết được yên nghỉ không?"
Trương Dương cũng không phải, có hứng thú gì với rừng già của An gia, hắn chỉ muốn bảo hộ An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần nghe Lâm Mục nói như vậy, cũng nén cơn giận, nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh ở chỗ này chờ em, em có thể tự chiếu cố cho mình. "
An Đạt Văn phất phất tay nói: "A Đông, cậu dẫn người bảo hộ chị họ tôi, chuyện của An gia chúng tôi không cần người ngoài nhúng tay. "
Đại Nhĩ Đông dạ một tiếng, suất lĩnh bốn gã thủ hạ đi theo.
Với tính tình của Trương đại quan nhân thì vốn đã xông lên tát cho An Đạt Văn hai cái rồi, nhưng An Ngữ Thần ở đây, hắn dù sao cũng phải chiếu cố tới cảm thụ của cô ta, chỉ có thể nén sự phẫn nộ trong lòng, dặn dò An Ngữ Thần: "Có chuyện gì thì gọi anh ngay. "
An Ngữ Thần và Lâm Mục cùng đám người đó bước đi.
Trương Dương tới trước mặt An Đạt Văn.
Với đảm sắc của An Đạt Văn, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu hồi hộp, hắn trước đây không phải chưa ăn tát của Trương Dương, biết tên trước mặt này là hạng người là chuyện gì cũng dám làm, An Đạt Văn nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Hôm nay tôi không đánh anh! An Đạt Văn, anh nghe rõ cho tôi, nếu anh dám giở trò gì ở đây, tôi đảm bảo anh sẽ không rời khỏi được núi Thanh Đài này. "
An Đạt Văn giả vờ trấn định, cười lạnh nói: "Đừng coi mình như là chúa, chuyện của An gia chúng tôi tôi tự mình xử lý. "
Lâm Mục dâng hương trước mộ phần của lão hữu, ông ta cảm thán nói: "Đại ca, nhớ tới trước đây chúng ta nâng cốc nói cười, cảnh đêm dài hàn huyên như vẫn còn trước mắt, nhưng giờ huynh đệ lại đã là người quỷ xa cách. "
Nhìn di ảnh của An Chí Viễn trên bia mộ, trong lòng Lâm Mục không khỏi chua xót.
An Ngữ Thần Ở bên cạnh cũng khóc không thành tiếng, vừa nghĩ đến cha mất tích, ông nội chết, hiện tại ở An gia cô ta không ngờ ngay cả một người thân cũng không còn, An Ngữ Thần tất nhiên thương tâm.
Lâm Mục thở dài, đang định lên tiếng thì cảm thấy đầu óc quanh cuồng, rầm một cái ngã xuống đất.
An Ngữ Thần thấy thế thì kinh hãi thất sắc, đang muốn hét lên gọi người thì lại không thể nói được, cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngã xuống đất.
Đám người Đại Nhĩ Đông Ở bên cạnh vội vàng lao lên dập hương, khiêng Lâm Mục ra bên ngoài, cùng lúc đó, từ trong rừng trúc hai người áo đen đi ra, nhấc An Ngữ Thần lên, nhanh chóng biến mất trong rừng trúc.
Trương Dương ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, nhưng hắn cũng cho rằng giữa ban ngàn ban mặt, chắc không xảy ra chuyện gì đâu, khi hắn đã có chút bực mình thì đột nhiên nhìn thấy đám người Đại Nhĩ Đông kheeng Lâm Mục lão gia tử hớt hải chạy ra.
Mọi người chỉ đều chú ý tới lão gia tử này, nhưng Trương Dương lại phát hiện An Ngữ Thần không đi cùng.
Đại Nhĩ Đông kêu lên: "Không xong rồi, Lâm Mục lão gia tử đột nhiên té xỉu. "
*****
Mọi người kêu lên: "Mau đưa tới bệnh viện!"
Trong lòng Trương Dương đã bị phủ lên một tầng mây, hắn chẳng buồn hỏi tình trạng của Lâm Mục, xoay người phóng vào rừng của An gia, hai gã thủ hạ của An Đạt Văn muốn cản lại, bị Trương Dương đánh bay ra ngoài.
Trương Dương tới trước mộ phần của An lão, lại thấy chung quanh không một bóng người, Trương đại quan nhân kinh hãi, An Ngữ Thần không ngờ lại bị người ta bắt cóc đi rồi.
An Đạt Văn dẫn người chạy tới, nhìn thấy cảnh này cảnh cũng tựa hồ đại kinh thất sắc: "Chị, chị của tôi đâu rồi?"
Trương đại quan nhân hầm hầm nhìn An Đạt Văn rồi bước tới, mấy thủ hạ của An Đạt Văn đồng thời thò tay vào eo, Trương Dương đoán bọn này chắc mang vũ khí, Trương Dương tức giận nói: "Anh giải thích với tôi thế nào đây!"
An Đạt Văn vẻ mặt vô tội: "Tôi không biết, tôi thực sự không biết! A Đông! A Đông! mày con mẹ nó ra đây!"
Đại Nhĩ Đông thở hồng hộc chạy tới, vừa tới trước mặt An Đạt Văn, An Đạt Văn đã tát cho hắn một cái: "chị tao đâu?"
Đại Nhĩ Đông bị An Đạt Văn đánh cho ngây ra, nghe thấy An Đạt Văn hỏi mới hiểu, chắc lão đại là đang muốn diễn trò trước mặt Trương Dương. Hắn vẻ mặt bối rối nói: "Vừa rồi Lâm lão gia tử đột nhiên ngã xuống, bọn em chỉ lo cứ lão gia tử, quên bảo hộ tiểu thư. "
An Đạt Văn giận dữ hét: "Còn không mau Còn không mau tìm cho tao. "
Trương Dương nhìn một màn trước mắt, trong lòng hối hận đến cực điểm, sớm biết như vậy, mình nên kiên trì đi cùng An Ngữ Thần, nếu An Ngữ Thần gặp chuyện không may, mình sẽ phải đối mặt với Thiên Tứ còn trong tã lót như thế nào đây?
An Đạt Văn trong lòng thầm đắc ý, Trương Dương anh tưởng mình ghê gớm lắm à, tôi vẫn có thể cướp An Ngữ Thần đi trước mặt anh đó? Anh chỉ sợ không thể nào nghĩ ra được chuyện này có liên quan tới tôi? Hắn vụng trộm nhìn Trương Dương, liền thấy đôi mắt tràn ngập sát khí của Trương Dương đang lạnh lùng nhìn thẳng vào mình, An Đạt Văn không khỏi một.
Trương Dương nói: "Đừng quên lời nói mới rồi của tôi, nếu như tiểu yêu có gì sơ xuất, anh và đám thủ hạ này của anh đừng ai hòng sống sót rời khỏi đây!"
Trương Dương ở trong biển trúc tìm kiếm gần một tiếng, nhưng không phát hiện bóng dáng của An Ngữ Thần, lúc này hắn đã hoàn toàn trấn định lại rồi, nhìn nhìn chung quanh, người của An Đạt Văn cũng đang tìm kiếm bên trong rừng trúc, Trương đại quan nhân cũng không phân biệt nổi đám người này rốt cuộc có phải thực lòng tìm kiếm hay không, chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy rồi.
An Ngữ Thần vì tìm kiếm cha mà đến núi Thanh Đài, đối phương lợi dụng tâm lý nóng lòng tìm cha của An Ngữ Thần, dụ cô ta tới đây, cũng là từng bước dẫn cô ta vào cái bẫy đã lập sẵn.
Trương Dương tuy rằng vô cùng cẩn thận, nhưng hắn phát hiện mình vẫn tính sai một chuyện, hắn vốn không nên tin An Đạt Văn, An Đạt Văn này lòng muông dạ thú, tuyệt đối không thể đứng cùng trận tuyến với mình. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng cực kỳ đáng sợ, An Đạt Văn có phải đang lợi dụng cơ hội lần này để làm tính toán khác hay không?"
Lâm Mục được khẩn cấp đưa tới bệnh viện nhân dân huyện Xuân dương, tuy rằng xảy ra bất ngờ như vậy, nhưng lễ tang của An Đức Uyên vẫn phải tiếp tục tiến hành. So với đội ngũ gần trăm người đưa ma bên An Đạt Văn, Trương đại quan nhân lộ ra sự thế đơn lực cô, hắn quyết định về Tử Hà quan tìm viện binh.
Luận về quen thuộc đối với địa hình vùng này, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa tuyệt đối là số một. Nhưng khi Trương Dương tới Tử Hà quan, Lại phát hiện Lý Tín Nghĩa cũng không biết tung tích.
Trương đại quan nhân lúc này thực sự hết đường xoay xở, nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn đổ chuông, Trương Dương nhìn nhìn dãy số, số lạ, bắt máy, sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Trương Dương. "
" Là tôi. "
" Lý Tín Nghĩa và và đều đang ở trong tay tôi. Muốn bọn họ sống sót thì anh phải thành thành thật thật phối hợp. "
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, đám người An Đạt Văn đang chuẩn bị hạ táng, không ai chú ý tới bên hắn, Trương Dương đi ra xa, nói khẽ: "Anh rốt cuộc muốn gì?"
" An Ngữ Thần mang theo hai trăm vạn Mĩ kim tới đây, khoản tiền đó hiện tại đang ở trong két sắt phòng số 518 của khách sạn Huyền Minh Châu Xuân Dương. tôi cho anh ba tiếng, anh tới khách sạn mở két lấy khoản tiền đó về đây. "
Trương Dương nói: "Tôi làm thế nào để biết họ vẫn không sao?"
" Anh không có tư cách bàn điều kiện với tôi! Nhớ kỹ, đừng giở trò, chỉ cần để tôi phát hiện anh dám bảo cảnh sát, tôi sẽ giết bọn họ! Anh nhớ kỹ, mật mã của két sắt là ngày xinh của Thiên Tứ, chìa khóa thì dấu trong bồn nước. " Đối phương nói xong liền gác máy.
Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ sáng. Từ nơi này tới khách sạn Minh Châu Xuân Dương, cho dù là đi không ngừng thì chỉ sợ thời gian cũng vẫn rất khẩn trương. Hắn biết hai trăm vạn Mĩ kim mà An Ngữ Thần chuẩn bị gửi ở Xuân Dương. Bọn bắt cóc lúc trước yêu cầu một ngàn vạn tiền mặt, nhưng mang theo một ngàn vạn nhân dân tệ theo người căn bản là không thực tế. Cho nên An Ngữ Thần đổi thành đôla, một là để tiện mang theo, thứ hai cũng tiện giấu. Người Gọi điện thoại này biết rõ như vậy, từ đó có thể chứng minh An Ngữ Thần mười phần có chín đã lọt vào tay hắn, trong lòng Trương Dương cũng thoáng an tâm, An Ngữ Thần chủ động nói với bọn bắt cóc địa điểm giấu tiền, dụng ý chính là để chúng thấy hơi tiền nổi máu tham, mà cô ta kiên trì không nói mật mã, để mình đi lấy tiền, chẳng khác nào để lại cơ hội và khả năng tìm bọn bắt cóc cho mình. Bọn bắt cóc không thể biết được Thiên Tứ là ai? Càng không thể biết được ngày sinh của nó.
An Ngữ Thần và Lý Tín Nghĩa hai người đều bị trói, vị trí của bọn họ là một hang động, hai người ngồi dựa vào vách đá ẩm ướt, nhìn người trung niên phía trước.
Người trung niên mỉm cười nói: "Hai vị đừng sợ, tôi bắt hai vị chỉ là để cầu tài, chứ không phải muốn sát hại tình mạng của hai người, chỉ cần hai người phối hợp, tôi cam đoan sẽ không làm hai người bị thương. "
An Ngữ Thần nói: "Cha tôi ở đâu?"
Người trung niên nói: "Chờ tôi lấy được tiền rồi nhất định sẽ nói với cô. "
An Ngữ Thần nói: "Anh nói dối, anh căn bản không phải bọn bắt cóc cha tôi. "
Nụ cười của Người trung niên không thay đổi: "Mạng cô quan trọng hay là mạng cha cô quan trọng? Trước tiên lo cho mình đi đã. "
An Ngữ Thần nói: "Ai phái anh tới? Anh rốt cuộc muốn gì?"
Người trung niên thở dài: "cô không hỏi tôi thì suýt nữa tôi cũng quên mục đích chủ yếu bắt cô tới đây. "
An Ngữ Thần nói: "Chuyện này không liên can tới đạo trưởng, anh đừng làm khó ông ta. "
Người trung niên nói: "Không liên can tới ông ta ư?" Hắn bật cười ha ha, chậm rãi tới trước mặt Lý Tín Nghĩa, đổ nửa bình nước chưa uống lên người lão đạo sĩ.
Lý Tín Nghĩa bị nước lạnh làm cho tỉnh lại, ngay lập tức hỏi: "An tiểu thư, cô có sao không?"
An Ngữ Thần lắc đầu: "Đạo trưởng, tôi không sao. "
Người trung niên chậc chậc nói: "Quả nhiên là nghĩa đậm tình sâu. "
An Ngữ Thần nghe hắn nói như vậy bất giác ngẩn ra.
Người trung niên chỉ vào Lý Tín Nghĩa rồi nói với cô ta: "cô vẫn không biết à, ông ta là em ruột của ông nội cô, trước khi chưa xuất gia cũng là họ An. "
An Ngữ Thần tuy rằng vẫn luôn cảm thấy lão đạo sĩ là trưởng giả hòa ái dễ gần, nhưng cô ta không biết lão đạo sĩ không ngờ là ông trẻ của mình, có điều những lời này xuất phát từ từ miệng bọn bắt cóc, cô ta vẫn nửa tin nửa ngờ.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa vốn là cả đời không định nói ra bí mật này, nhưng hiện tại hai ông cháu họ đã rơi vào khốn cảnh. cũng không biết có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, không khỏi thở dài: "Tiểu yêu, những gì hắn nói là sự thật đó, ông và ông nội cháu là anh em cùng cha khác mẹ. "
An Ngữ Thần nghe thấy mình ở trên đời này không ngờ còn có thân nhân, không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Người trung niên nói: "Trước tiên đừng nhận nhau vội, An tiểu thư, khoản tiền mà cô nói đó tốt nhất đừng là giả. "
An Ngữ Thần nói: "Nếu như anh chỉ là vì khoản tiền đó thì dễ thôi, chỉ cần thả chúng tôi ra, tôi có thể trả cho anh gấp đôi. "
Người trung niên cười nói: "Tôi không tham vậy đâu, đúng rồi, hiện tại cô có thể nói ra tài khoản và mật mã ngân hàng Thụy Sĩ mà An lão gia tử để lại rồi đó. "
An Ngữ Thần hơi ngẩn ra, cô ta chưa bao giờ nghe ông nội nói qua về chuyện này.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nghe thấy câu này thì trong lòng cả kinh, bí mật này ông ta trừ nói với Trương Dương ra thì không có người thứ ba nào biết, sao người trung niên lại biết?
An Ngữ Thần nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì!"
Người trung niên nói: "An tiểu thư, tôi khuyên cô nên nghĩ cho kỹ xem tiền quan trọng hay là mạng quan trọng. "
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nhìn nam tử trung niên đó, nói: "Các anh là người của An Đạt Văn. "
Người trung niên cười nói: "Thật ra hồ đồ một chút ngược lại có thể sống được lâu hơn. "
Dựa theo kế hoạch đã định trước, vốn nên hạ táng lúc hoàng hôn, nhưng An Đạt Văn không biết vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn quyết định lâm thời đổi lại là hạ táng sau giờ ngọ.
*****
Trước khi Hạ táng, đột nhiên trời đổ mưa, người tới đưa tang An Đức Uyên phần lớn không mạng theo ô, trở tay không kịp, nhưng khiếp sợ uy thế của An Đạt Văn, không ai dám chạy vào lếu trú mưa.
An Đạt Văn ôm tro cốt của cha, đi trong mưa gió, thủ hạ mở ô, muốn che cho hắn, nhưng lại bị An Đạt Văn cự tuyệt.
Huyệt của An Đức Uyên được đặt bên cạnh An Chí Viễn, trên thực tế bên trong các con cái của An lão, người từ lúc sinh tiền đã muốn lá rụng về cội, được táng trong rừng già của An gia chỉ có An Đức Uyên.
An Đạt Văn nhìn nấm mồ trước mắt, tòa lớn nhất là của tổ gia gia An râu rậm, hắn từng nghe nói tới sự tích uy phong của vị tổ tiên này, năm đó tung hoành một đời ở núi Thanh Đài, khiến dân chúng tám trăm dặm chung quanh nghe thấy đã sợ mất mật, ở bên cạnh là phần mộ của ông nội hắn - An Chí Viễn, An Đạt Văn vẫn mang kính ý đối với lão nhân từng thét ra lửa ở Hương Cảnh này, nhưng sau khi hắn biết ông nội đem tài sản lớn bí mật gởi ngân hàng rồi để lại cho chị họ mình An Ngữ Thần thì tâm tính của hắn liền hoàn toàn thay đổi.
An Đạt Văn cung kính để tro cốt của cha vào trong quan tài, mọi người hợp lực đưa quan tài vào trong huyệt, thầy địa lý được mời từ Hongkong đến ở bên cạnh chỉ huy.
Sau khi Quan tài định vị, An Đạt Văn quỳ gối trước mộ, không để ý tới lầy lội, rưng rưng vái ba vái, cha chết thật sự quá thảm, nếu như tất cả đúng như lời Trương Dương nói, như vậy An Đức Hằng này mới là cừu nhân lớn nhất của hắn.
Người tới phúng viếng đi quanh huyệt. đều ném một bông hoa bách hợp tượng trưng cho hoài niệm vào trên quan tài.
An Đạt Văn đứng lên, bốc bùn đất ẩm ướt ném lên quan tài của cha. Sau khi hắn xúc đất tượng chưng, mấy thủ hạ đồng thời động thủ, rất nhanh đã dựng lên một phần mộ lớn trước mặt họ. An Đức Uyên từng tung hoành hắc đạo Đài Loan, một tay sáng lập tín nghĩa xã, xã đoàn lớn thứ hai ở Đài Loan, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh chết bất đắc kỳ tử, giang hồ quả nhiên là con đường không có lối về.
Mứa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, quần áo của mọi người đều đã ướt đẫm, bọn họ thầm oán hận cái thời tiết chết tiệt này.
Đại Nhĩ Đông xòe ô, che cho An Đạt Văn, bốn phía đã không còn anh khác, An Đạt Văn nói khẽ: "Có tin tức gì hay không?"
Đại Nhĩ Đông cúi đầu, ghé vào tai hắn nói khẽ: "Đao Đầu nói cần một chút thời gian. "
Trương đại quan nhân ngựa không ngừng vó chạy đến Xuân Dương, trên đường hắn gọi điện thoại cho Kiều Bằng Phi, đây là để tránh gặp phiền toái không cần thiết, muốn nghênh ngang tiến vào khách sạn Minh Châu, phải cần người đứng đầu Xuân Dương lên tiếng.
Kiều Bằng Phi tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn bật đèn xanh cho Trương Dương, Trương đại quan nhân thuận lợi tiến nhập phòng An Ngữ Thần đặt trước, quả nhiên từ trong két nước bồn cầu tìm được chìa khóa két sắt, sau đó ấn số ngày sinh của con trai, thuận lợi mở két sắt, lấy hai trăm vạn Mĩ kim, ném vào túi du lịch.
Trương đại quan nhân không dám có chút chậm trễ, đeo hai trăm vạn Mĩ kim quay về.
Mưa thu chế tạo không ít phiền toái cho Trương đại quan nhân trên đường về, khi đi qua Hắc Sơn Tử, một bộ phận đường lại bởi vì sạt lở mà gián đoạn, Trương Dương không thể không vứt xe jeep, tiếp tục đi bộ lên núi, đi qua khu sạt lở, Trương đại quan nhân cản một chiếc xe máy lại, đòi mua xe.
Nông dân thanh niên chớp chớp mắt: "Xe này của tôi là Hạnh Phúc cũ, nhưng rất bền, giá hơn một ngàn. "
Trương đại quan nhân rút ra một ngàn Mĩ kim đưa ra.
Đối phương hiển nhiên không biết tờ đô la xanh xanh đỏ đỏ này: "Cái gì đây? Anh lấy tiền âm phủ ra lừa tôi à. "
"Cái đệch, đây là Mĩ kim đấy. " Trương đại quan nhân chẳng buồn dong dài với hắn, đá thằng cha này xuống dưới, sau đó ném một ngàn Mĩ kim cho hắn, cưỡi Hạnh Phúc cũ của hắn, phóng đi.
Thanh niên đó chẳng thèm nhặt tiề, vừa hét vừa đuổi theo: "Có người cướp xe máy của tôi... Có người... "
Giọng nói của Trương đại quan nhân từ tít xa vang lại: "Anh tới thôn Thượng Thành Hà lấy xe... "
Trương đại quan nhân tuyệt đối là mượn chứ không phải cướp, thời gian cấp bách, hắn cũng không thể giải thích.
Lễ tang đã tiến hành đến kết thúc, An Đạt Văn vừa mới đứng lên thì liền nhìn thấy một điểm đỏ nhắm vào ngực, sau đó hắn liền cảm thấy giống như một trọng quyền nện vào ngực, thân thể An Đạt Văn ngửa ra sau, va vào một gã thủ hạ, sau đó ngã chổng vó vào vũng bùn
"Chíu chíu chíu... " Tiếng đạn qua ống giảm thanh vang lên không dứt, tiếng kêu thảm thiết quyện thành một mảng. Khách tới phúng viếng có năm sáu người ngã xuống vì trúng đạn.
Thủ hạ của An Đạt Văn vội vàng rút súng. Bọn họ căn bản không thể nhận ra sát thủ trốn ở đâu, chỉ có thể nhắm vào bốn phía rừng trúc bắn trả một cách mù quáng.
Đạn tới từ hai hướng khác nhau, rừng già của An gia là khu vực trống trải duy nhất trong Thanh Vân trúc hải, mà khu vực này hiện giờ đã thành rào chắn liệp sát của đối phương.
Trong cơn Hoảng loạn có người kêu lên: "Mau, mau vào rừng trúc. "
Nhóm người đã bị tiếng súng khiến cho biến thành thất kinh này giờ mới tỉnh ngộ, cả đảo vội vàng vào lao trong rừng trúc, chỉ có nhờ sự yểm hộ của rừng trúc, mới có thể tránh được đạn của tay súng bắn tỉa.
An Đạt Văn dưới sự trợ giúp của hai thủ hạ gian nan bò dậy, hắn trước chuyện đã mặc áo chống đạn, cũng như vậy mới tránh được một súng trí mạng đó. An Đạt Văn đến bây giờ vẫn chưa từ trong trong khủng hoảng khôi phục lại, một súng vừa rồi vốn là nhắm vào trán hắn, nhưng hắn vừa hay đứng dậy. Cho nên đạn mới bắn trúng ngực hơn.
"Anh Văn, đi mau... " Thủ hạ này còn chưa nói hết câu thì đạn đã bắn xuyên đầu hắn, máu tươi và óc văng lên mặt An Đạt Văn.
An Đạt Văn không cách nào hình dung được sự sợ hãi trong lòng, hắn dùng tốc độ kinh người trốn vào rừng trúc.
Trong ba phút Ngắn ngủi, cơ hồ tất cả người sống sót đã tiến vào trong rừng trúc, trong rừng già của An gia, hơn mười cỗ thi thể nằm ngổn ngang.
Tiếng súng đã ngừng, bên cạnh An Đạt Văn còn có năm tên thủ hạ, vừa rồi khi tiếng súng vang lên, mọi người chạy lung tung, tránh được loạt đạn đó chắc có không ít người, đều ẩn thân trong rừng trúc chung quanh.
An Đạt Văn rút súng lục ra, không biết là bởi vì rét lạnh hay là sợ hãi, môi hắn bắt đầu run run, có lẽ là cả hai.
Không ai dám mạo hiểm chạy đi, chỉ cần ở nơi trống trải, bọn họ có thể sẽ trở thành mục tiêu liệp sát của đối phương.
An Đạt Văn nói với Đại Nhĩ Đông ở bên cạnh: "Tao bảo mày tra xét chung quanh, sao vẫn còn phát sinh loại chuyện này?"
Vẻ mặt Đại Nhĩ Đông rất vô tội, đỉnh Thanh Vân địa hình phức tạp, chỉ bằng vào nhân thủ trước mắt của bọn họ muốn khống chế tất cả chung quanh căn bản không có khả năng. Yên lặng kéo dài chừng mười phút. Trừ tiếng mưa gió, không nghe thấy tiếng súng.
An Đạt Văn vung súng lục ở tay phải, ra hiệu cho một gã thủ hạ đi ra xem tình huống.
Tên thủ hạ cắn chặt môi, vẻ mặt sợ hãi.
trong hai mắt An Đạt Văn lộ hung quang, họng súng của hắn dùng chậm rãi nhắm vào người tên thủ hạ này.
Tên thủ hạ đó sắp khóc tới nơi rồi, hắn không thể không tiếp nhận mệnh lệnh, chậm rãi tới gần rìa rừng trúc, trước tiên ném một cục đá ra ngoài, không thấy có động tĩnh, lúc này mới đánh bạo vươn tay ra, vẫn không có động tĩnh.
An Đạt Văn vẩy vẩy súng lục, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài.
Tên đó cố lấy hết dũng khí, đi ra ngoài, tựa sát vào rừng trúc từ từ chui ra, hắn đi được hai bước, cảm thấy không có ai nhắm bắn, lúc này mới co chân chạy ra ngoài.
"Chíu. " Đạn nháy mắt đã đuổi theo bước chân hắn, bắn thủng gáy hắn, tên thủ hạ đó không phát ra nổi một tiếng kêu nào đã ngã xuống đất, tứ chi vẫn không ngừng co giật trong đống bùn.
An Đạt Văn hít một hơi lạnh.
Đại Nhĩ Đông nói khẽ: "Anh Văn, đan từ phía đối diện bắn ra, người chết toàn là người của chúng ta.. " Hắn còn chưa dứt lời thì nghe một tiếng bùm, tiếng súng cách bọn họ không xa, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi dẫn phát một loạt tiếng súng dày đặc.
Lần này tiếng súng gần như vậy, hiển nhiên không phải là từ tay súng bắn tỉa đó.
Thê lương giọng nói thê lương hét lớn: "Bọn từ Đài Loan tới toàn là bọn phản bội... " Giọng nói của hắn rất nhanh liền bị tiếng súng bao phủ.
Mồ hôi lạnh trộn với nước mưa từ lưng An Đạt Văn chảy xuống, hôm nay người Đài Loan tới phúng viếng ít nhất có ba mươi người, tiếng hét vừa rồi chẳng lẽ đại biểu cho hơn ba mươi người Đài Loan này tất cả là nội tặc? Không thể? Bọn họ đều là bang chúng của tín nghĩa xã, tất cả đều là thủ hạ tâm phúc của cha năm đó.
Tiếng súng gián đoạn, một giọng nói đầy khẩu âm Mân Nam vang lên: "An Đạt Văn, mày thúc thủ chịu trói đi. "
An Đạt Văn từ giọng nói nghe ra, đây là một trong những trợ thủ đắc lực của cha năm đó, tam đương gia Hoàng A Thái của tín nghĩa xã, không ngờ tên thủ hạ được cha một tay đề bạt, không ngờ trên lễ tang của cha trở gióa. Hắn chậm rãi cởi đồ tang trên người, Đại Nhĩ Đông cũng tháo khăn tang xuống, hôm nay thủ hạ của An Đạt Văn tất cả đều để tang, tân khách tới phúng viếng phần lớn đeo hoa trắng trước ngực, tay súng bắn tỉa chính là dùng cái này để phân biệt địch ta.
← Ch. 1249 | Ch. 1251 → |