Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1251

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1251: Giữ mạng quan trọng hơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương khi đi qua thác Bôn Long thì mơ hồ nghe thấy tiếng súng, tiếng súng liên tiếp khiến hắn hết hồn. Mưa to hồ còn to hơn vừa rồi, trên núi Thanh Đài cũng không có du khách, bởi vì do trời mưa, trên sơn trải đầy dòng suối và thác nước, mưa làm mờ tầm mắt.

Trương Dương nhìn đồng hồ, cách kỳ hạn đối phương cho mình còn có nửa tiếng. Tiếng súng đã hoàn toàn ngừng lại, núi Thanh Đài đã khôi phục sự yên tĩnh lúc đầu, từ tiếng súng dày đặc vừa rồi cho thấy, chắc là một cuộc hỗn chiến, Trương Dương minh bạch mình lo mấy cũng vô dụng, chỉ có đi nhanh hơn, tranh thủ mau chóng chạy đến Thanh Vân trúc hải xem thế nào.

Nghe thấy tiếng súng không chỉ có một mình Trương Dương, cho dù là ở trong địa động, An Ngữ Thần và Lý Tín Nghĩa cũng đều nghe thấy tiếng súng. An Ngữ Thần ý thức được tri giác của thân thể mình bắt đầu trở nên nhạy bén, tay cô ta cũng dần dần khôi phục lực lượng, bởi vậy chứng minh thuốc mê hạ trong người cô ta đã dần dần mất đi tác dụng, thể chất của An Ngữ Thần khác với người thường, cô ta trời sinh tuyệt mạch, cho nên từ nhỏ đã học tập võ công, về sau Trương Dương ở trên Châu Phong dùng song tu thuật cứu mạng cô ta, lần đó, Trương đại quan nhân đã phải trả giá đắt, một thân công lực bị An Ngữ Thần hút đi bảy tám phần, có thể nói một thân nội công của Trương Dương trước đây trên cơ bản đã truyền sang người An Ngữ Thần.

Nhưng sau khi An Ngữ Thần mang thai, thiên sinh tuyệt mạch của cô ta đã được chữa khỏi triệt để, từ khi đó hứng thú của cô ta chuyển sang người Thiên Tứ, không còn si mê võ công như trước đây, ngược lại còn lơ là, nếu như không phải thân hãm nguy hiểm, cũng sẽ không kích phát ý chí chiến đấu của cô ta, An Ngữ Thần sau khi cảm thấy bản thân phát sinh biến hóa, mới nhớ tới một thân nội lực siêu phàm đó của Trương Dương sớm đã chuyển sang mình. Hiện tại An Ngữ Thần có chút giống như đứa nhỏ có gia tài bạc triệu mà không biết dùng như thế nào.

Lý Tín Nghĩa thì không có nội lực thâm hậu như An Ngữ Thần, ông ta hiện tại vẫn thấy tứ chi rã rời, nghe thấy tiếng súng, ngẩng đầu nhìn An Ngữ Thần, An Ngữ Thần chớp chớp mắt với ông ta, ra hiệu ông ta đừng hoảng hốt.

Người trung niên bởi vì tiếng súng mà lộ ra vẻ khẩn trương.

An Ngữ Thần nói: "Nếu như là An Đạt Văn thuê anh đối phó tôi, như vậy hắn cho anh bao nhiêu. Tôi có thể trả anh gấp đôi. Hai trăm vạn đôla đó chỉ là để thể hiện thành ý thôi. "

Người trung niên vẫn chỉ chú ý tiếng súng bên ngoài, hắn không hề trả lời An Ngữ Thần.

Lý Tín Nghĩa nói: "Nếu như tôi không nhìn lầm thì nơi này là hầm của An Râu Rậm năm đó, ở ngay bên dưới Thanh Vân trúc hải. "

Người trung niên lấy ra một con dao, vẻ mặt của hắn lộ ra vài phần lo âu.

An Ngữ Thần nói: "An Đạt Văn chắc không nói với anh chân tướng đâu nhỉ? Tôi lần này đến núi Thanh Đài không phải là để tham gia lễ tang, mà là vì bọn bắt cóc cho tôi biết, cha tôi bị giấu trên núi Thanh Đài. Hai trăm vạn Mĩ kim đó thật ra là tiền chuộc để tôi cứu cha. "

Người trung niên nhíu mày, nói khẽ: "cô là muốn nói nơi này có bọn bắt cóc?"

An Ngữ Thần nói: "Xem ra anh thực sự không biết gì cả, tôi tới núi Thanh Đài mới biết tất cả chỉ là một cái bẫy, chỉ là muốn lừa tôi đến, mượn cơ hội tổ chức tang lễ để một lưới bắt hết đám cháu của An gia chúng tôi, tôi nói với An Đạt Văn. Chỉ là tôi không ngờ, hắn lòng muông dạ thú đến vậy, khi gia tộc gặp nguy cơ vẫn không buông bỏ cừu thị, tìm các anh tới đối phó tôi. "

Người trung niên nói khẽ: "Rốt cuộc là ai đang đối phó các người? Sao cứ phải dồn các người vào chỗ chết?"

An Ngữ Thần nói: "Anh chắc từng nghe nói tới An Đức Hằng, người lúc trước chế tạo huyết án của An gia, hắn còn sống. "

Ánh mắt của Người trung niên trở nên sợ hãi.

An Ngữ Thần nói: "Tôi biết anh là An Đạt Văn mời đến, muốn mật mã tài khoản ở Thụy Sĩ. Được, tôi hoàn toàn có thể cho anh, nhưng anh cho rằng An Đạt Văn có được tài khoản và mật mã thì có thể thuận lợi lấy được khoản tiền đó ư? Nếu như không được bản thân tôi đồng ý, hắn sao có thể qua được cửa nghiệm chứng thân phận? Anh chắc không biết sinh ý của An Đạt Văn xuất hiện nguy cơ trọng đại, hắn hiện tại nợ nần chồng chất, chỉ sợ ngay cả tiền thù lao của anh cũng không trả nổi. " An Ngữ Thần thở dài: "Thật ra hắn hiện tại vẫn chưa biết còn sống hay chết, nếu như hắn đã chết thì anh có thể làm được gì?"

Người trung niên giơ dao chĩa vào An Ngữ Thần, giận dữ hét: "Đừng nói nữa. "

An Ngữ Thần nói: "Nếu như những gì tôi nói không đúng thì anh hà tất phải để ý?"

Người trung niên tức giận nói: "cô chẳng lẽ không hiểu, tính mạng của cô đang nằm trong tay tôi ư?" Hắn chẳng để ý đã tới thời gian quy định hay chưa, cầm điện thoại gọi cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân móc điện thoại di động, lúc này mưa đã nhỏ đi nhiều, có điều trên núi vẫn đầy sương mù, tầm nhìn trở nên càng lúc càng hẹp.

Sóng rất không ổn định, Trương Dương nghe thấy một thanh âm đứt quãng trong điện thoại: "Đã lấy được tiền chưa?"

"Được rồi, tôi đã tới Thanh Vân trúc hải rồi. "

"Đừng giở trò... " Bởi vì vì mất sóng, cuộc trò chuyện gián đoạn.

Người trung niên đang định gọi lại thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng súng.

Lý Tín Nghĩa nói: "Chẳng lẽ anh định dẫn chúng tôi ra ngoài lấy tiền ư? Bên ngoài không biết có bao nhiêu khẩu súng đang chờ chúng ta, nếu như chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ chết chắc rồi. "

Người trung niên hiển nhiên đã bị biến hóa đột nhiên này làm cho rối loạn phương, hắn giận dữ hét: "Lão già kia, câm miệng cho tôi. "

Lý Tín Nghĩa không chút sợ hãi nói: "Trốn ở chỗ này cũng không an toàn, anh nếu có thể tìm được hầm, người khác chắc cũng có thể, đơn giản là vấn đề thời gian thôi. "

Hai thủ hạ của Người trung niên từ bên ngoài bước vào, run giọng nói: "Anh Đao. Tiếng súng hình như càng lúc càng gần, chúng ta nên làm gì bây giờ!"

Lý Tín Nghĩa nói: "Đừng nói mạng ai nằm trong tay ai, hiện tại mọi người là châu chấu buộc trên cùng một dây, muốn thoát ly hiểm cảnh, tôi có một biện pháp?"

Người trung niên nói: "Nói đi. "

Lý Tín Nghĩa nói: "Có con đường nối thẳng tới ngoài Thanh Vân trúc hải, tôi dẫn các anh ra ngoài, các anh phải thả tự do cho chúng tôi. "

Người trung niên gật đầu: "Được. "

Lý Tín Nghĩa nói: "Tầng đất góc Bên phải rất mỏng, các anh chỉ cần đào tầng đất bên ngoài ra sẽ phát hiện phía dưới có ván gỗ, di dời ván gỗ là thấy thông đạo bên dưới. "

Người trung niên bảo hai thủ hạ mau đi đào đất.

An Ngữ Thần thừa dịp bọn họ không phòng bị, lặng lẽ lấy tay kéo kéo tay Lý Tín Nghĩa, Lý Tín Nghĩa cảm thấy lực lượng trên tay An Ngữ Thần, lập tức ý thức được thể năng của cháu gái đã khôi phục, trong lòng ông ta vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, không ngờ tốc độ khôi phục của cô bé này so với mình còn nhanh hơn rất nhiều.

*****

Người trung niên lại bấm số điện thoại của Trương Dương, hắn nói khẽ: "Tử Hà quan, anh vòng quan Thanh Vân trúc hải, trực tiếp tới Tử Hà quan chờ chúng tôi. "

Hai thủ hạ rất nhanh liền đào được lớp đất, quả nhiên như lời Lý Tín Nghĩa nói, phía dưới chính là một tấm ván gỗ, sau khi di dời tấm ván gỗ, phía dưới hiện ra một cái động lớn hay không một người trong đó dùng đèn pin chiếu xuống dưới, xác định không quá cao mới nhảy xuống. Rất nhanh hắn liền ở bên dưới nói vọng lên: "Không có vấn đề, quả nhiên có một cái. "

Người trung niên vui mừng quá đỗi, tới bên cạnh An Ngữ Thần, một tay cầm dao, một tay túm tóc cô ta, nhưng không ngờ An Ngữ Thần bỗng nhiên vươn tay ra tóm lấy cổ tay hắn, người trung niên trong lòng cả kinh, không ngờ đột nhiên phát sinh biến hóa như vậy, hắn vung dao đâm vào mặt An Ngữ Thần, thân thể mềm mại của An Ngữ Thần vặn một cái, tới sát người hắn, tay mềm vặn nhẹ, chỉ nghe rắng một tiếng, không ngờ bẻ gãy cổ tay trái của người trung niên.

Ngay cả bản thân An Ngữ Thần cũng không ngờ lực lượng của chính mình cường hãn như vậy. Cô ta thuận tay đoạt lấy chủy thủ trong tay người trung niên.

Lúc này tên thủ hạ vẫn chưa nhảy xuống cầm súng nhắm vào An Ngữ Thần mà bắn, An Ngữ Thần trốn phía sau người trung niên, dùng thân thể hắn cản đạn, chủy thủ rời tay bay ra, đâm trúng cổ họng tên thủ hạ đó, tên thủ hạ hét thảm một tiếng, ngã xuống cửa động.

An Ngữ Thần bước nhanh tới nhặt súng lục lên, bước về phía địa động, bắn liền hai phát, phía dưới truyền đến một tiếng kêu đau đớn, tên thủ hạ nhảy xuống trước không ngờ bị trúng đạn chết tươi.

Giải quyết xong ba kẻ địch, An Ngữ Thần tới trước mặt Lý Tín Nghĩa cởi dây trói cho ông ta, tay chân lão đạo sĩ vẫn bủn rủn, run run rẩy rẩy đứng dậy, nói khẽ: "Đi mau, tiếng súng vừa rồi chỉ sợ đã kinh động người bên trên. "

An Ngữ Thần không nói gì, nhặt di động lên, cõng Lý Tín Nghĩa rồi nhảy xuống địa động, hai tên cướp trước sau bị cô ta giết chết.

Lý Tín Nghĩa rất tinh tường địa hình vùng này, chỉ đường cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần cõng Lý Tín Nghĩa một đường chạy như điên, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô ta có được công lực của Trương Dương lâu như vậy, nhưng hôm nay mới chính thức dùng tới.

Lý Tín Nghĩa kinh thán trước năng lượng đột nhiên bùng nổ của cháu gái không thôi, đồng thời lại có chút thương xót, nói khẽ: "Tiểu yêu, có mệt không?"

An Ngữ Thần nói khẽ: "Không mệt. "

Lão đạo sĩ nghe thấy cô ta thở đều, hiển nhiên nội công thâm hậu, không biết hơn mình bao nhiêu lần.

An Ngữ Thần vốn định liên lạc với Trương Dương, nói với hắn mình đã thoát khốn, nhưng di động ở dưới đất căn bản không có sóng.

Lý Tín Nghĩa biết cô ta lo lắng cho Trương Dương, trấn an: "Không sao, hắn không phải bảo Trương Dương trực tiếp tới Tử Hà quan ư? chúng ta từ thông đạo này rời khỏi Thanh Vân trúc hải, tới Tử Hà quan hội hợp với hắn. "

Trong Rừng trúc bắn nhau đứt quãng, An Đạt Văn dưới sự yểm hộ của thủ hạ cuối cùng cũng trốn ra khỏi Rừng trúc, lúc này trên núi nổi sương mù, sương mù đã giúp hắn và thủ hạ thoát khỏi sự ngắm bắn của tay súng bắn tỉa, nhưng đồng dạng cũng chế tạo không ít chướng ngại cho bọn họ, đám người này căn bản không tìm thấy đường xuống núi, chỉ có thể trốn trong rừng cây.

Đại Nhĩ Đông thủy chung đi theo bên cạnh An Đạt Văn, hắn thở phì phò, quần áo trên người An Đạt Văn bị cây chọc rách không ít chỗ, thoạt nhìn thảm hại không chịu nổi, sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn nghĩ tới An Ngữ Thần, nói khẽ: "Bên Đao Đầu đã liên hệ chưa?"

Đại Nhĩ Đông đưa điện thoại di động ra trước mặt hắn rồi vung vẩy: "Dính nước rồi. "

Mắt An Đạt Văn cơ hồ muốn phun ra lửa.

Đại Nhĩ Đông nói: "Anh Văn, chúng ta nghĩ biện pháp rời khỏi đây đã, những chuyện khác đều không quan trọng. "

An Đạt Văn nhìn nhìn chung quanh, hắn mang đến hơn bốn mươi gã thủ hạ, nhưng hôm nay trốn ra cùng hắn chỉ còn lại bốn người, không sai, trước mắt còn chuyện gì quan trọng hơn giữ được mạng?

Trương Dương tuy rằng thị lực siêu quần, nhưng trong núi sương mù dày đặc cũng chịu ảnh hưởng tương đối lớn, hạn chót đối phương cho hắn sắp đến rồi, nhưng bọn bắt cóc lại không liên hệ với hắn nữa.

Trương Dương dựa vào cảm giác phán đoán mình đã tới phụ cận Thanh Vân trúc hải, ở dưới tình huống tầm mắt không nhìn được quá năm thước, hắn không thể không đi chạm lại, thính lực và cảm giác vào lúc này hoàn toàn chiếm địa vị chủ đạo.

Phía trước truyền đến giọng nói, sau đó nghe thấy hai tiếng súng vang lên, trong sương mù dày đặc mơ hồ lóe ra hai điểm đó của súng, cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, tuyên cáo hai tên lưu manh đã tử vong.

Trương Dương giỏng tai lắng nghe, thân thể hắn bỗng nhiên như con báo từ phía bên phải lao tới, đồng thời một chưởng bổ ra, chưởng phong bổ đôi sương mù dày đặc, hiện ra một khuôn mặt thất kinh, khi hắn thấy rõ có người đang lao về phía hắn, thân thể Trương Dương chợt lướt tới, tòm cổ họng hắn, thuận thế đánh rơi súng trong tay hắn, xoay họng súng lại dí vào huyệt Thái Dương của hắn: "Đừng lên tiếng. "

Người nọ run giọng nói: "Đừng giết tôi... Tôi là thủ hạ của anh Thái, là người nhà mà. "

Trương Dương trong lòng ngẩn ra, hắn vốn cho rằng đám người này tất cả là thủ hạ của An Đạt Văn, không biết sao lại mọc ra một anh Thái? Hắn nói khẽ: "Ai là anh Thái?"

Người nọ giờ mới biết Trương Dương không phải là người một nhà: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi... Là anh Thái bắt tôi làm. "

Lúc này nghe thấy ở bên cạnh truyền đến tiếng cỏ lay, có người thấp giọng kêu lên: "A Xán, là mày à?"

Người nọ bỗng nhiên hét lớn: "Cứu mạng, cứu mạng. " Tiếng hét này của hắn lập tức hấp dẫn tất cả sự chú ý chung quanh tới đây, đám bang chúng trốn ở chung quanh đồng loạt nhấc súng bắn, Trương đại quan nhân khi hắn kêu cứu thì đã biết hỏng rồi. Bay lên không, ở trong không trung liên tục lộn hai vòng, thành công thoát khỏi phạm vi mà lưới hỏa lực của đối phương.

Tên A Xán kia đương nhiên không Trương Dương bản sự như Trương Dương, bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.

Tiếng súng qua đi, yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rít của gió núi, sức gió mặc dù lớn hơn. Nhưng sương mù lại không có dấu hiệu tan đi, ngược lại tụ tất cả sương mù chung quanh lại chỗ này.

Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn xác định phụ cận không có kẻ địch mới bắt máy.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của An Ngữ Thần: "Trương Dương, em và ông nội đã trốn ra rồi! Giờ về Tử Hà quan trước, chờ anh tới. "

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập thức thở phào, hắn nói khẽ: "Trốn cho kỹ chờ anh. "

Trương đại quan nhân gác điện thoại, biết được hai ông cháu Lý Tín Nghĩa và An Ngữ Thần đã bình yên đào thoát. Lúc này trong lòng hắn không còn cố kỵ gì nữa. Nhớ tới hành vi ác liệt của An Đạt Văn, sát khí trong lòng Trương đại quan nhân đại thịnh. Hắn ẩn thân sau một cây đại thụ, ngưng thần tĩnh khí, cảm giác tất cả biến hóa chung quanh.

*****

Đám người còn may mắn sống sót bởi vì không nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh. Không dám đi lại trong sương mù dày đặc, trên cơ bản đều trốn tại chỗ. Lúc này bất kể phía Hoàng A Thái hay là phía An Đạt Văn, tất cả từ bỏ chủ động công kích, dưới tình huống trước mặt, ngay cả đường cũng không thấy, rất dễ ngã xuống núi, trước tiên giữ mạng quan trọng hơn.

Trương Dương nhắm mắt lại, rất nhanh liền phán đoán ra, ở gần hắn có năm người đang trốn, từ tiết tấu hô hấp, Trương Dương có thể nhận sự bất đồng rất nhỏ giữa bọn họ, trong súng còn sáu viên đạn, Trương Dương giơ súng lên, hai mắt vẫn nhắm, nhắm vào một kẻ địch ở phía trước bên phải, đối phương căn bản không ý thức được tử thần đã hàng lâm xuống bên cạnh hắn.

Một tiếng súng vang lê, tiếng hít thở lập tức bớt đi một.

Gió thu thổi tới, mùi màu càng đậm hơn, tiếng súng sau một chút tạm dừng thì liên tiếp vang lên.

An Đạt Văn trốn trong lùm cây, tiếng súng cách hắn rất xa, nhưng mỗi lần vang lên là tim hắn lại thắt lại, từ lúc chào đời tới nay hắn vẫn là lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy. Bốn gã thủ hạ Bên cạnh so với hắn cũng không đỡ hơn là bao, cả đám mặt cắt không còn giọt máu.

Dưới Hoàn cảnh như vậy, Trương đại quan nhân bằng vào cảm giác siêu cường của mình đem hiện trường diễn biến thành một trận liệp sát. Thường thường sau khi hắn bắn hạ một mục tiêu, sẽ tới chỗ mục tiêu vừa bị hạ sát, nhặt súng lên bắn tiếp. Trương đại quan nhân kiểm kê một chút, chết dưới súng của hắn có mười hai người, sự liệp sát của hắn có chứa tính tùy cơ nhất định, tuy rằng hắn có thể phán đoán chuẩn xác chỗ kẻ địch trốn, nhưng hắn trong sương mù dày đặc cũng không phân biệt được phương hướng.

Bắn xong viên đạn cuối cùng trong khẩu súng này, Trương Dương tới trước mặt kẻ địch vừa mới bị hắn bắn chết, nhặt súng lên, lại phát hiện băng đạn đã trống rỗng. Hắn lắc đầu, phân biệt ra phía trước không ngờ là thềm đá đi thông tới Tử Hà quan, hắn trong bất tri bất giác đã tìm được đường tới Tử Hà quan.

Trương Dương quyết định dừng trận giết chóc này, ném súng lục, lưng đeo túi du lịch đựng hai trăm vạn đôla lên núi.

Đám cướp trốn ở gần Thanh Vân trúc hải không ai dám phát ra âm thanh, bọn họ bị dày vò trong sợ hãi và rét lạnh, khẩn cầu tiếng súng nhanh qua đi, khẩn cầu sương mù dày đặc nhanh tản đi, cho dù là An Đạt Văn cũng bắt đầu hối hận, hắn vì sao lại đắc tội với Trương Dương.

Trương Dương đi vào Tử Hà quan, bấm điện thoại của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần và lão đạo sĩ lúc này đều trốn trong động, nghe nói Trương Dương trở về, lão đạo sĩ ra đón, lúc này dược hiệu trên người ông ta trên cơ bản cũng đã hết, tay chân khôi phục tự do.

An Ngữ Thần nhìn thấy Trương Dương tới Tàng kinh động, xông đến ôm chặt lấy Trương Dương.

Lão đạo sĩ vội vàng quay mặt sang một bên, giả vờ như không thấy gì.

Trương đại quan nhân vỗ nhẹ hông An Ngữ Thần, môi cong cong về phía lão đạo sĩ, An Ngữ Thần lúc này mới buông hắn ra, nói khẽ: "Em lo cho anh quá. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Phải là anh lo cho hai người mới đúng, nói đi, rốt cuộc là thế nào?"

An Ngữ Thần kể lại câu chuyện, khi nói tới kinh lịch mình thoát hiểm thì sinh động như thật, Trương đại quan nhân nghe mà cứng cả lưỡi, Trương Dương nói: "Đúng là đồ đệ anh, không làm mất mặt sư phụ. "

An Ngữ Thần nói: "Tôi chỉ là lơ là luyện tập, nếu thực sự đánh nhau thì chỉ sợ anh cũng không phải là đối thủ của em. "

Trương Dương cười nói: "Đàn ông không đánh nhau với phụ nữ, cho nên anh thua là chắc rồi. "

Lão đạo sĩ nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng súng dưới chân núi không ngừng vang lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương lúc này mới kể lại chuyện liệp sát vừa rồi.

Trên mặt An Ngữ Thần và Lý Tín Nghĩa đều lộ ra vẻ lo lắng, Trương Dương là người thông minh, vừa nhìn đã biết hai người tuy rằng bị An Đạt Văn làm hại, nhưng An Đạt Văn dù sao cũng là con cháu của An gia, bất kể là An Ngữ Thần hay là Lý Tín Nghĩa đều không muốn hắn chết trên núi Thanh Đài, hay chết ở trong tay Trương Dương.

An Ngữ Thần cắn cắn môi: "Trương Dương, em thấy chuyện này hay là dừng ở đây đi, a Văn làm nhiều việc ác, tự hắn sẽ gặp báo ứng. "

Lý Tín Nghĩa cũng gật đầu nói: ""Thiên lí tuần hoàn, lần này hắc bang sống mái với nhau chính là báo ứng đối với hắn, chúng ta không cần quản hắn, cứ đứng nhìn thôi. Thật ra có những lúc, quả nhiên là họa phúc liền kề, nếu như không phải hắn sinh ra ác ý xuống tay với tôi và tiểu yêu, nói không chừng chúng tôi cũng sẽ rơi vào vòng phục kích, hắn một lòng muốn đối phó chúng tôi, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không ngờ lại cứu chúng tôi. "

Trương Dương minh bạch ông ta nói như vậy là không muốn mình đuổi tận giết tuyệt An Đạt Văn, trên thực tế hiện tại mây mù khắp nơi, cho dù hắn muốn đuổi tận giết tuyệt An Đạt Văn thì cũng không tìm thấy vị trí cụ thể của thằng cha này.

Trương Dương nói: "Cho dù tôi mặc kệ hắn thì pháp luật không thể không quản hắn, lần này chết nhiều người như vậy, nhất định phải báo cảnh sát. "

Lý Tín Nghĩa và An Ngữ Thần liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì.

Trương Dương trực tiếp gọi cho bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương Kiều Bằng Phi, kể lại chuyện hắc bang sống mái với nhau ở phụ cận Thanh Vân trúc hải.

Kiều Bằng Phi lúc mới nghe thì cảm thấy Trương Dương đang nói đùa, phần tử hắc bang từ Đài Loan Hongkong tới không ngờ lựa chọn sống mái với nhau ở núi Thanh Đài, chuyện này nhìn thế nào cũng không hợp lý, nhưng hắn hiểu rõ Trương Dương sẽ không nói dối với mình, sau khi buông điện thoại thì lập tức thông tri cho công an võ cảnh tới bố phòng ở cửa ra vào núi Thanh Đài, cố gắng một lưới bắt hết những phần tử hắc bang đến từ Cảng Đài tới này.

Màn đêm buông xuống, lão đạo sĩ rang ít lạc, xào ít nấm, kiếm vò rượu uống với Trương Dương trong Tàng kinh động, Trương Dương biết lão đạo sĩ sở dĩ lựa chọn trốn ở chỗ này, không phải sợ sẽ có đạo tặc tìm được, mà là để trói mình, tránh mình thay đổi chủ ý, ra ngoài đại khai sát giới với đám người An Đạt Văn.

Sau khi Uống mấy chén, Trương Dương ở trước mặt lão đạo sĩ nói tài khoản và mật mã An lão năm đó lưu lại cho An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần nói: "Ông nội thật ra không nên để hết lại chỗ tiền này cho em, chuyện này để người khác biết, khẳng định tâm lý sẽ mất bình hành. "

Lão đạo sĩ thở dài: "Ông nội cháu sở dĩ để lại cho tất cả tài sản này cho cháu, là vì ông ấy phát hiện người khác của người khác không đáng để phó thác, a Văn mặc dù có chút tiểu thông minh, nhưng đứa nhỏ này tâm thuật bất chính, ước nguyện ban đầu mà ông ấy để lại khoản tiền này cho cháu cũng không phải là để cháu hưởng thụ, mà là muốn cháu dùng khoản tiền này làm ra những chuyện hữu ích cho xã hội. "

Nhớ tới sự quan ái của ông nội đối với mình, An Ngữ Thần không khỏi rơi nước mặt.

Trương Dương nói: "Nếu một phen hảo ý của lão gia tử, em cũng đừng chối từ, đúng như những gì đạo trưởng nói, em dùng chỗ tiền này làm nhiều việc thiện, tạo phúc hắn xã hội, còn hơn để chỗ tiền này lọt vào tay An Đạt Văn.

An Ngữ Thần gật đầu.

Trương Dương chỉ chỉ vào hai trăm vạn đôla trong túi du lịch: "Chỗ tiền này xử lý như thế nào?"

An Ngữ Thần nói: "Em thấy Tử Hà quan này cũng rách nát quá rồi, chỗ tiền này để ông nội tu sửa đạo quan đi. "

Lý Tín Nghĩa nói: "Thật ra chính phủ đã cho rồi, tuy rằng không đủ, nhưng cũng không cần nhiều đến vậy. "

An Ngữ Thần nói: "Chỗ tiền còn lại để lão nhân gia làm chút việc thiện, người của An gia chúng ta lại mang tới không ít phiền toái cho gia hương rồi. "

Sáng sớm Ngày hôm sau, công an võ cảnh huyện Xuân Dương tiến hành hành động kéo lới đối với khu vực phụ cận Thanh Vân trúc hải, đương trường bắt được mười bảy tên lưu manh không kịp chạy, trong đó không hề có An Đạt Văn, có điều tam đương gia của tín nghĩa xã đến từ Đài Loan Hoàng A Thái bị bắt tại chỗ.

Nghe nói An Đạt Văn đã đào thoát, Trương đại quan nhân tất nhiên có chút mất mát, nhưng Lý Tín Nghĩa và An Ngữ Thần thì lại cảm thấy may mắn.

Căn cứ vào chứng chứng bước đầu của Hoàng A Thái, hắn sở dĩ lựa chọn động thủ với An Đạt Văn trên lễ tang của An Đức Uyên, tất cả là vì An Đức Uyên lúc sinh tiền bất công với hắn, hắn vốn cho rằng vị trí lão đại của tín nghĩa xã nên do mình nắm, nhưng An Đức Uyên sau khi chậu vàng rửa tay lại giao vị trí này cho người khác, cho nên hắn mới quyết định một lưới bắt hết người của An gia, nhưng hắn lại phủ nhận có liên quan tới chuyện bắt cóc An Đức Minh.

Chuyện phát triển đến hiện tại, An Ngữ Thần đã đoạn tuyệt niệm tưởng tìm được cha ở núi Thanh Đài, cả sự kiện đều là một cái bẫy, đối phương chỉ lợi dụng cơ hội lần này, muốn diệt trừ toàn bộ người của An gia bọn họ.

Buổi trưa Hôm ấy, Trương Dương và An Ngữ Thần cùng nhau quay trở về nhà ở Xuân Dương.

Trần Tuyết và Tần Manh Manh đều ở trong nhà Trương Dương, họ không báo chuyện Trương Dương tới cửa nhà rồi cùng bỏ đi tới núi Thanh Đài, cho tới hôm nay Từ Lập Hoa đọc báo sáng Xuân Dương, mới biết núi Thanh Đài xảy ra chuyện lưu manh thanh toán nhau, đang bất an thì nhìn thấy Trương Dương và An Ngữ Thần bình an trở về.

*****

Vợ chồng Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng cũng dẫn con từ Đông Giang về thăm người thân, người một nhà đoàn tụ tất nhiên rất hoà thuận vui vẻ.

Trương Dương về nhà, mông còn chưa ngồi nóng thì bí thư huyện ủy Xuân Dương Kiều Bằng Phi và cục trưởng công an huyện Xuân Dương Quách Nhược Vọng đăng môn bái phỏng.

Trương Dương vừa nhìn đã biết hai người vì công sự, mời hai người bọn họ ra phòng khách ngồi.

Kiều Bằng Phi vẻ mặt nghiêm túc. Sự kiện thanh toáng nhau phát sinh ở Thanh Vân trúc hải lần này tuyệt đối là đại án, căn cứ vào tình huống nắm giữ được trước mắt thì ở hiện trường tổng cộng tìm được bốn mươi sáu cỗ thi thể, thân là người đứng đầu huyện Xuân Dương, hắn ít nhiều cũng phải gánh vác một số trách nhiệm.

Quách Nhược Vọng giới thiệu một chút tình huống với Trương Dương. Sau đó nói: "Bí thư Trương, tôi lần này tới đây là muốn tìm hiểu tình huống hôm ấy, nếu có thể thì tôi còn muốn mời An Ngữ Thần tiểu thư về cục cảnh sát hiệp trợ điều tra. "

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới chúng tôi. An Ngữ Thần lần này tới chỉ là để tham gia lễ tang, giữa cô ta và An Đạt Văn đã sớm phân rõ giới hạn, lần này hắc bang thanh toán nhau không liên quan gì tới cô ta cả. "

Quách Nhược Vọng nhìn về phía Kiều Bằng Phi, Trương đại quan nhân ở Xuân Dương uy danh thịnh, không ai dám không nể mặt hắn, Quách Nhược Vọng tuy rằng là cục trưởng công an nơi này, nhưng hắn cũng phải nhìn sắc mặt Trương Dương.

Kiều Bằng Phi nói: "Lão Quách, thế này đi, để tôi nói chuyện riêng với bí thư Trương, về phần chuyện của An tiểu thư. Dù sao cô ta hiện tại vẫn đang ở Xuân Dương. Muốn tìm hiểu tình huống lúc nào chả được. "

Quách Nhược Vọng nghe Kiều Bằng Phi nói như vậy. Chỉ có thể từ bỏ, hắn đứng dậy cáo từ.

Trong Phòng khách chỉ còn lại Trương Dương và Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi thở dài nói: "Trương Dương à Trương Dương. Lần này anh lừa tôi đến khổ. "

Trương Dương cười nói: "Tôi không cảm thấy vậy, hắc bang Cảng Đài sống mái với nhau ở Xuân Dương, Đối với anh mà nói nên là một công lớn, anh nên cảm tạ t mới đúng, sao lại oán giận tôi. "

Kiều Bằng Phi nói: "Anh đúng là không phúc hậu, ngày hôm qua bảo tôi bật đèn xanh cho anh tới khách sạn Minh Châu, lúc ấy anh chắc biết có chuyện xảy ra, vì sao không rõ nói với tôi?"

Trương Dương nói: "Anh là bí thư huyện ủy Xuân Dương, bận trăm công ngàn việc, sao có thể để tâm tới loại việc nhỏ này?"

Kiều Bằng Phi nói: "Mắng tôi phải không? Tôi mới là cấp ban, anh thì lên phó thính rồi. "

Trương Dương nói: "Luận cấp bậc thì tôi hiện tại quả thực cao hơn anh nửa cấp, nhưng nói tới phát triển tiền đồ thì tôi không bằng anh. "

" Anh đừng khiêm nhường, sao anh cứ vừa khiêm tốn là tôi liền cảm thấy anh rất hư ngụy, chắc không phải đang nói móc tôi chứ?"

Trương Dương cười vỗ vỗ vai Kiều Bằng Phi: "Bằng Phi, tôi nói thật với anh nhé, trong nước chúng ta làm quan chú ý tới truyền thừa, chú ý tới căn gốc thẳng mầm đỏ, phương diện này tôi ở thế yếu rồi. "

Kiều Bằng Phi xì một tiếng khinh miệt: "Anh nói như vậy tôi đa triệt để minh bạch là anh đang nói móc tôi rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi nói thật à, anh đừng tự kéo mình xuống. "

Kiều Bằng Phi nói: "Nói đến bối cảnh thì anh cũng không kém, cha nuôi anh là đương kim phó thủ tướng của quốc vụ viện, tôi thấy ông ta không lâu nữa sẽ phù chính. "

Trương Dương cười nói: "Đến phiên anh nói móc tôi, Bằng Phi, tôi nói thật, tôi hiện tại càng lúc càng không có hứng thú với làm quan, tôi nghĩ, ngàytháng tôi ở trong quan trường cũng không còn lâu nữa. "

Kiều Bằng Phi nói: "Đã sớm nghe nói anh có ý định từ quan rồi, thấy anh đúng là hạng người không thích giang sơn thích mỹ nhân, nhưng là anh em tôi nhắc anh một câu, một nam nhân không có sự nghiệp rất dễ bị nữ nhân khinh thường, anh chắc không định bám váy Sở Yên Nhiên chứ. "

Trương Dương bởi vì lời nói của hắn mà bật cười.

Kiều Bằng Phi nói: "Cười cái gì, cười cái rắm! Thật đó, tôi rất tiếc cho anh, anh trên sĩ đồ có tiền đồ rất lớn, cứ vậy vứt bỏ thì rất đáng tiếc. "

Trương Dương nói: "Không phải vứt bỏ, chỉ là muốn thay đổi cách sống. "

Kiều Bằng Phi nói: "Nhân sinh không có bao nhiêu cơ hội quay lại dâu, một bắt đầu tốt như vậy lại bỏ đi không cần, còn định mở thiên địa mới ư?"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ cân nhắc ý kiến của anh. "

Kiều Bằng Phi nói: "Không cẩn thận thì thiếu chút nữa lạc đề rồi, đúng rồi, anh vẫn chưa nói tường tận chuyện hôm nay với tôi. "

Trương Dương nói: "Nói cái gì? Người chết tuy nhiều, nhưng chuyện này lại vô cùng đơn giản, nói trắng ra chính là một đám xã hội đen Cảng Đài chó cắn chó báo thù nhau. Người chết An Đức Uyên lúc sinh tiền là lão đại của tín nghĩa xã Đài Loan, hắn không giao quyền lực trong tay cho Hoàng A Thái, mà chọn hiền năng khác, cho nên Hoàng A Thái ghi hận trong lòng, suất lĩnh một đám thủ hạ tới Xuân Dương chúng ta, lựa chọn ngày hạ táng An Đức Uyên thì triển khai trả thù. An Ngữ Thần không có liên quan gì tới chuyện này cả, nguyên nhân cô ta cô ta ở hiện trường là cô ta là cháu gái của An Đức Uyên, chú chết, cháu gái tới nhiên phải tới phúng viếng, tôi xuất hiện ở bên cạnh cô ta là vì An Ngữ Thần là đồ đệ của tôi, An lão là bạn vong niên của tôi, vì họ nên tôi cũng tới trước mộ An Đức Uyên dâng nén hương, có đúng không?"

Kiều Bằng Phi nói: "Anh nói thì đơn giản, nhưng bốn mươi sáu người chết. Đây là đại án, vụ án này lại phát sinh ở Xuân Dương, cấp trên khẳng định sẽ mắng tôi. "

Trương Dương nói: "Anh sợ cái gì? Loại chuyện này là tai bay vạ gió, cũng không phải vụ án của bản địa Xuân Dương các anh, tôi thấy chẳng những không có trách nhiệm của anh, ngược lại sẽ mang tới cho anh một công lao cũng chưa biết chừng. "

Kiều Bằng Phi nói: "Nói nghe thì dễ lắm, nếu như chuyện này phát sinh ở Tân Hải, tôi cũng có thể bình tĩnh như anh vậy, vậy anh dạy tôi nên làm như thế nào đi?"

Trương Dương nói: "Rất đơn giản? Trước tiên khống chế ảnh hưởng, trước khi tình hình chưa rõ ràng, tạm thời phong tỏa tin tức, nhất là đừng cho phóng viên biết, lên trên chuyện này lên trên, xem ý kiến xử lý của cấp trên, tôi thấy chuyện này đã liên quan tới an toàn quốc gia rồi, chắc không thuộc phạm trù quản hạt của cơ quan công an. "

Kiều Bằng Phi nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng cũng thấy tình thế chưa chắc đã nghiêm trọng như mình tưởng tượng.

Trương đại quan nhân cũng không phải là nói bậy, thật ra sau khi phát sinh phát sinh, hắn ngay lập tức thông tri cho Lệ Phù đang ở Hongkong, chuyện xảy ra rồi, chùi đít đương nhiên là việc của Quốc An, nói sao cũng phải lấy ra chút thành ý hợp tác chứ.

Hiệu suất làm việc của Quốc An khá cao, lúc Trương đại quan nhân và Kiều Bằng Phi nói chuyện, thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa trực tiếp gọi cho Kiều Bằng Phi, Cao Trọng Hòa nghe nói Xuân Dương xảy ra đại án xã hội đen thah toán nhau, cũng có chút kinh hãi, y thậm chí chuẩn bị tự mình tới Xuân Dương để đốc xúc xử lý vụ án này. Nhưng phía Quốc An kịp thời gọi tới, bảo vụ án này thuộc phạm trù an toàn quốc gia, bọn họ sẽ phái chuyên viên tới phụ trách chuyện này, nhơ cơ quan công an địa phương Bình Hải hiệp trợ, Cao Trọng Hòa là người thông minh, hiệp trợ chính là người ta sẽ lo vụ án này, Quốc An là nhân vật chính. Bọn họ chỉ đi theo đánh trống cổ vũ. Cao Trọng Hòa cũng không có cảm giác mất mát gì cả, ngược lại thấy có chút may mắn, vụ án này bất kể từ góc độ nào mà nhìn thì đều thấy khó giải quyết, bốn mươi sáu người chết, tuyệt đối là án lớn siêu cấp. Có Quốc An tiếp nhận thì không còn gì tốt hơn, tránh được rất nhiều phiền toái.

Cao Trọng Hòa trực tiếp nói ý tứ của mình với Kiều Bằng Phi, thứ nhất, nhất thiết phải khống chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhất định, đừng dẫn tới sự khủng hoảng của dân chúng địa phương, đừng dẫn tới sự chú ý của truyền thông, đừng ảnh hưởng tới xây dựng du lịch núi Thanh Đài. Thứ hai, giao tất cả việc điều tra cho Quốc An xử lý, trước mắt Quốc An đã phái ra chuyên viên tới Xuân Dương tiếp nhận chuyện này, nhất thiết phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, không thể vượt quá phạm vi chức quyền của bản thân. Thứ ba, tính chất của vụ án này vô cùng rõ ràng, hắc bang Cảng Đài thanh toán nhau, đã gây nguy hiểm tới an toàn quốc gia, giam giữ người liên quan tới vụ án, đối với người may mắn đào thoát thì trước tiên triển khai lùng bắt trong phạm vi bản địa Xuân Dương, về phần những chuyện khác, chờ chuyên viên phá án của Quốc An tới rồi quyết định.

Kiều Bằng Phi nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn không thể không bội phục phán đoán của Trương Dương, không ngờ chuyện thực sự như lời Trương Dương nói, thuộc vấn đề an toàn quốc gia, không liên can tới trị an của địa phương bọn họ, Kiều Bằng Phi trong chuyện này giữ thái độ là không cầu công lao, ai muốn tiếp nhận thì cứ tiếp nhận, chỉ cần không truy cứu trách nhiệm lên đầu mình là được. Hắn nào biết đâu rằng, tất cả những cái này đều có liên quan tới Trương Dương, chính là Trương đại quan nhân ngay lập tức báo lên cho Quốc An, chuyện mới đảo chiều như hiện tại.

Kiều Bằng Phi buông điện thoại, vẻ mặt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, hắn cũng không giấu Trương Dương, nói ra ba chỉ thị của Cao Trọng Hòa trong điện thoại.

Trương Dương cười nói: "Nhìn thấy chưa, chuyện này không liên quan tới anh, anh căn bản không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì cả. "


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)