Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1254

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1254: Một lời nói hết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Viên Hiếu Thương cười nói: "Bài này cũ rồi, thủ pháp phá án của công an các anh lúc nào thì mới có thể bắt kịp thời đại? Lát nữa anh liệu có nói những lời tương tự với Tam ca của tôi không?"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi không cần thiết phải lừa anh, đối với loại người chết cũng không hối cải như anh, tôi không cần phải thế. "

Viên Hiếu Thương nói: "Nếu như anh tra ra chứng cớ thật thì cứ khống cáo tôi! Nếu như tôi làm thì tôi tất nhiên sẽ gánh. "

" Anh gánh được ư? Anh cho rằng một mình anh ngồi tù thì có thể bảo đảm bình an cho người nhà ư? Viên Hiếu Thương, anh thông minh thông minh, từ trước đã dự cảm mình sẽ gặp chuyện không may, cho nên anh đã làm xong thủ tục di dân cho vợ con, nhưng anh cũng phải nhớ kỹ một câu, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không phải rời khỏi Trung Quốc thì tội nghiệt của các anh sẽ một bút xóa hết, vợ của anh đồng dạng cũng phạm tội, cô ta biết mà không báo, hơn nữa di dời tiền tham ô, là đồng mưu của anh. "

Viên Hiếu Thương nói: " Văn Hạo Nam, họa không dáng vào vợ con, vợ tôi trước giờ không hỏi tới chuyện làm ăn của tôi, anh việc gì phải tìm cô ta gây phiền toái. "

Văn Hạo Nam nói: "Anh chắc biết nguyên tắc phá án của chúng tôi luôn luôn là thành khẩn thì khoan hồng, kháng cự thì phát nghiêm. "

Viên Hiếu Thương nói: "Có ý gì?"

Văn Hạo Nam nói: "Căn cứ vào lời khai báo của Trần Cương, anh và hắn từng giúp Trương Dương hủy thi diệt tích vũ nữ Tang Bối Bối, có chuyện này hay không?"

Viên Hiếu Thương ngây ra một thoáng.

Văn Hạo Nam nói: "Cân nhắc kỹ rồi hẵng trả lời tôi. "

Viên Hiếu Thương cắn cắn môi, Văn Hạo Nam hiển nhiên đang lợi dụng nhược điểm tâm lý của mình để tiến hành đe dọa dụ dỗ, Viên Hiếu Thương nhắm mắt lại: "Không có. "

Văn Hạo Nam trợn trừng hai mắt.

Viên Hiếu Thương nói: "Không có, tôi không nhớ rõ từng có chuyện này. "

Văn Hạo Nam gật đầu: "Được, đúng là bạn chí cốt, tôi hy vọng xương cốt của anh cũng có thể cứng rắn như miệng của anh.

Sự tra hỏi Trương Dương không hề có được bất kỳ tiến triển gì, Vinh Bằng Phi trong quá trình hỏi cung cũng không áp dụng phương thức uy hiếp và dụ dỗ hắn, kết thúc cuộc thẩm vấn không hề có ý nghĩa này. Vinh Bằng Phi rời khỏi phòng thẩm vấn trở lại trong văn phòng của mình, y vừa mới ngồi xuống thì liền nhận được điện thoại của thính trưởng Cao Trọng Hòa.

Cao Trọng Hòa nói: "Bằng Phi, anh tới văn phòng tôi một chuyến. "

Vinh Bằng Phi không hề tới ngay, mà là ngồi trong văn phòng mình gần hai mươi phút mới đi.

Cao Trọng Hòa chờ đã có chút bực mình, Vinh Bằng Phi vừa đi vào phòng, y đã trách cứ: "Sao lâu thế?"

Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Còn không phải bởi vì vụ án đó ư?"

Cao Trọng Hòa vừa mới từ kinh thành họp về, trên thực tế chuyện của Trương Dương y không hề biết. Cao Trọng Hòa nói: "Có chuyện gì thế? Chuyện của Trương Dương rốt cuộc là sao?"

Vinh Bằng Phi kể lại trước sau một lượt cho y.

Cao Trọng Hòa nói: "Vì sao không thương lượng trước với tôi? Tôi tới kinh thành họp có mấy ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi. "

Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện này là bí thư Tống tự mình hạ chỉ thị, ông ta nói muốn giải quyết việc chung. "

Cao Trọng Hòa nói: "Đổi thành tôi thì cũng sẽ nói như vậy. Nhưng giải quyết việc chung cũng phải chú ý sách lược chứ? Hiện tại các anh thẩm tra chưa? Có chứng cớ xác thực hay không? Trương Dương dù sao cũng là bí thư thị ủy Tân Hải, chẳng những là cán bộ quốc gia mà còn là đảng viên, cho dù có vấn đề thì cũng là Ủy ban kỷ luật xử lý, hắn có bị song quy không? Sao mà gấp thế? Vì sao cứ phải nhận củ khoai lang nóng này?"

Vinh Bằng Phi nói: "Lúc trước án hủ bại tham ô của Bắc Cảng là bí thư Tống dẫn đầu. Do Ủy ban kỷ luật và thính công an chúng ta thành lập tiểu tổ điều tra liên hợp, bảo chúng tôi phối hợp lẫn nhau, bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật cho rằng chuyện này liên quan tới án kiện hình sự, do chúng ta ra mặt thì thích hợp hơn. "

Cao Trọng Hòa tức giận nói: "Hắn cũng trốn giỏi thật. "

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính, căn cứ vào tình huống chúng tôi nắm giữ được trước mắt thì Trương Dương lần này rất khó rửa sạch tội. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi nghe nói anh đưa cả Văn Hạo Nam vào tổ chuyên án?"

Vinh Bằng Phi nói: "Hắn vẫn luôn theo vụ án của Bắc Cảng, anh cũng biết đấy. Từ lần trước rời khỏi Bắc Cảng, trong lòng hắn đã ôm đầy bụng tức, tuy rằng đã đi, nhưng vẫn luôn không buông vụ án Bắc Cảng, Hơn nữa vụ án Tang Bối Bối trước đây là hắn làm, chính hắn chủ động đề suất, tôi luôn không thể cự tuyệt được. "

Cao Trọng Hòa: "Nói Bằng Phi, anh có từng nghĩ bí thư Tống sẽ nghĩ như thế nào không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Bí thư Tống làm việc cương trực công chính. Nếu như Trương Dương phạm pháp, ông ta tuyệt đối sẽ không bao che. "

Cao Trọng Hòa gật đầu: "Bằng Phi. Chuyện nếu đã như vậy thì tôi cũng không tiện nói gì nữa, trong quá trình điều tra nhất định phải chú ý phương thức phương pháp, nhất thiết phải cực kỳ cẩn thận. "

Sau khi Vinh Bằng Phi rời đi, Cao Trọng Hòa vôn muốn đi tìm Tống Hoài Minh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn từ bỏ ý định, ngay khi Cao Trọng Hòa đang suy trước tính sau, nên xử lý chuyện này như thế nào thì bộ trưởng tổ chức Tiêu Nãi Vượng gọi điện thoại tới, Tiêu Nãi Vượng và Cao Trọng Hòa đều là cán bộ xuất thân từ tỉnh Vân An, hai người ở Vân An chính là bạn tốt.

Tiêu Nãi Vượng trong điện thoại không hề nhắc tới chuyện xảy ra gần đây, chỉ là đề xuất muốn tẩy trần cho Cao Trọng Hòa.

Cao Trọng Hòa vốn có đầy một bụng chuyện muốn nói với người khác, lập tức đáp ứng.

Tiêu Nãi Vượng ở nhà làm mấy món ăn, hai người sống cũng không xa nhau. Cao Trọng Hòa trước tiên về nhà nói với vợ một tiếng, xách một vò rượu tới chơi.

Tiêu Nãi Vượng hôm nay ở nhà một mình, đồ ăn trên bàn đều là y tự làm.

Cao Trọng Hòa vừa vào cửa, nhìn thấy Tiêu Nãi Vượng mặc tạp dề ra mở cửa thì không khỏi bật cười: "Có thể khiến bộ trưởng Tiêu tự mình xuống bếp nấu cơm, tôi thực sự rất vinh hạnh. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Đừng có ra vẻ, sao còn cầm rượu tới làm gì, đã hẹn là tôi mời anh uống rượu cơ mà. "

Cao Trọng Hòa nói: "Là bộ hạ cũ từ Vân An mang tới cho tôi, mang tới cho anh nếm thử. "

Tiêu Nãi Vượng tiếp lấy vò rượu, nói: "Không uống thứ này, chúng ta uống Đại Minh xuân đi. "

Cao Trọng Hòa cởi áo gió, tới bàn ăn ngồi.

Tiêu Nãi Vượng vào phòng bếp bưng nồi lẩu ra, sau đó cởi bỏ tạp dề: "Tôi tùy tiện làm mấy món, anh đừng chê. "

Cao Trọng Hòa cười nói: "Chúng ta là bằng hữu bao nhiêu năm rồi, sao đột nhiên trở nên khách sáo như vậy?" Y cầm bình rượu trên bàn lên, ở chỗ y cũng có, kể ra còn là từ Trung thu năm nay, Trương Dương bảo Cao Liêm Minh mang về cho mình.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Trương Dương tặng đấy. "

Cao Trọng Hòa gật đầu, mở bình rượu, trước tiên rót đầy cho Tiêu Nãi Vượng: "Trong nhà tôi cũng có, rượu này không tồi. "

Tiêu Nãi Vượng cầm chén rượu lên chạm cốc với Cao Trọng Hòa: "Hoan nghênh anh từ kinh thành vinh quy. "

Cao Trọng Hòa uống ngụm rượu, buông chén rượu, gắp củ lạc ăn: "Tôi lần này tới kinh thành ít nhiều có chút lấy việc công làm việc tư, một là để họp, hai là tìm thằng con trai khốn nạn của tôi, thằng ôn này một lòng một dạ ở kinh thành kiện người ta ra tòa. "

*****

Tiêu Nãi Vượng nói: "Ra tòa cũng tốt, nghề của hắn không phải là luật sư ư?"

Cao Trọng Hòa nói: "Anh biết nó muốn kiện ai không? Một chắt trai của Chu lão - Chu Chí Kiên, một là Phó Hải Triều, con trai của thủ tướng Phó. "

Tiêu Nãi Vượng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó lại bật cười: "Kể ra thì thằng ôn này so với ông già nó là anh thì can đảm hơn. "

Cao Trọng Hòa cười khổ nói: "Can đảm ư? Đáng tiếc không có đầu óc, thằng ôn này căn bản chính là đi theo Trương Dương gây chuyện. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Người ta dù sao cũng phải có vài bằng hữu, làm chút chuyện cho bằng hữu cũng không có gì đáng trách. "

Cao Trọng Hòa nói: "Lão Tiêu à, chuyện của Trương Dương anh đã nghe nói chưa? Hiện tại ngay cả hắn cũng là Bồ Tát qua sông rồi, bản thân khó bảo toàn. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Nghe nói là thính công an các anh bắt hắn. "

Cao Trọng Hòa nhắc tới chuyện này liền buồn bực, y dập mạnh chén rượu: "Vinh Bằng Phi này là đồ khốn nạn, ai mà không nhìn ra chuyện này là đại phiền toái lớn chứ? Chuyện mà Ngay cả Lưu Chiêu cũng không muốn gánh, hắn thò đầu ra làm gì?"

Tiêu Nãi Vượng cười hắc hắc một tiếng: "Hắn hồ đồ ư? Tôi va hắn tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng người này làm việc trước giờ rất khôn khéo, lại là lão bằng hữu của bí thư Tống, chuyện chúng ta có thể nghĩ đến, hắn không đến mức không nghĩ được chứ?"

Cao Trọng Hòa mấp máy môi: "Đích xác là bí thư Tống tự mình hạ. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Bí thư Tống hạ lệnh điều tra, ông ta nói là bảo các anh bắt Trương Dương ư? Hiện tại Trương Dương rốt cuộc bị tội danh gì? Có phải đã song quy hắn hay không? Nếu như đã song quy thì các anh nhúng tay vào cũng rất bình thường, mà nếu chưa thì tôi cũng muốn hỏi, các anh làm như vậy rốt cuộc có hợp với quy củ hay không?"

Cao Trọng Hòa nói: "Chỉ đang điều tra thôi... " Thật ra ngay cả chính y cũng không thuyết phục được mình.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Lão đệ, tôi hỏi anh một câu, chúng ta không tình tiết vụ án nữa, chỉ với trực giác của anh mà nói, anh cảm thấy Trương Dương có thể ra loại chuyện này không?"

Cao Trọng Hòa lắc đầu.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Tôi cũng không tin, tôi cảm thấy bí thư Tống so với chúng ta thì còn hiểu thằng con rể tương lai này hơn, ông ta nếu hạ lệnh điều tra, tồn tại hai loại khả năng, một là ông ta tin Trương Dương thực sự gây chuyện, cũng bởi vì chuyện này mà cảm thấy tức giận, nhất định muốn xử lý nghiêm khắc Trương Dương, còn có một loại khả năng, ông ta cho rằng Trương Dương không có vấn đề, muốn mượn điều tra lần này để trả lại trong sạch cho Trương Dương. "

Cao Trọng Hòa nói: "Nhưng hiện tại chứng cớ đang nắm giữ rất bất lợi đối với Trương Dương. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Chúng ta bỏ vụ án này sang một bên đi, anh không cảm thấy kỳ quái ư, biểu hiện của Lưu Chiêu và Vinh Bằng Phi lần này có phải có chút dị thường hay không?"

Cao Trọng Hòa nói khẽ: "Lão Tiêu, tuy nói pháp bất dung tình, nhưng cho tới bây giờ đều là pháp lý không ngoài nhân tình, tôi cũng thấy lạ, lần này Lưu Chiêu bọn họ làm có chút quá công chính rồi, tuy rằng bí thư Tống nói muốn xử lý theo lẽ công bằng, nhưng bọn họ tựa hồ không có bất kỳ nhân tố nhân tình nào ở bên trong cả. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Nếu như Trương Dương thực sự có vấn đề, bí thư Tống tra hắn là đúng, nhưng ông ta làm như vậy, lại hiềm vạch áo cho người xem lưng, đối với danh tiếng của ông ta cũng không có lợi gì?"

Cao Trọng Hòa nói: "Chuyện này tôi thực sự có chút nhìn không thấu. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Anh thật ra trong lòng đã minh bạch rồi, chỉ là anh không muốn nói thôi. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi thật không rõ Vinh Bằng Phi vì sao muốn làm như vậy! Hắn và bí thư Tống là lão bằng hữu, giao tình của hắn và Trương Dương cũng không tồi, vừa rồi hắn đề xuất để Văn Hạo Nam tiến vào tổ điều tra. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Lúc trước người đề nghị Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng cũng là hắn đúng không?"

Cao Trọng Hòa không nói gì, cầm chén rượu lên lặng lẽ uống một ngụm.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Người ta rất nhiều lúc tâm tính sẽ xuất hiện biến hóa, có người ngoài mặt không lộ ra, nhưng ở sâu trong lòng hắn chưa chắc đã nghĩ như vậy, một khi có cơ hội, dã tâm của bọn họ sẽ bại lộ. "

Cao Trọng Hòa nói: "Lão Tiêu, anh lớn tuổi hơn tôi, nhìn chuyện cũng thấu triệt hơn tôi, hay là anh phân tích thử đi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Vấn đề của Trương Dương nếu đã bị người ta bới ra, bí thư Tống sớm muộn gì cũng phải tỏ thái độ, cho dù ông ta không tra thì tất nhiên sẽ có người đề xuất điều tra, cho nên bí thư Tống đề xuất đầu tiên chính là một nước cờ hay, cái này gọi là chiếm trước tiên cơ. "

Cao Trọng Hòa liên tục gật đầu.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Bí thư Tống bảo Lưu Chiêu xử lý chuyện này, cường điệu muốn xử lý theo lẽ công bằng, nhưng trong lòng ông ta chắc là không tin Trương Dương sẽ giết người, bất kỳ ai cũng đều sẽ nghĩ tới nhân tình, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong lòng lại sẽ nghĩ vậy. Nếu như anh là Lưu Chiêu thì anh sẽ làm như thế nào?"

Cao Trọng Hòa nói: "Nếu như tôi là Lưu Chiêu, trước khi chưa điều tra rõ chuyện này thì tôi khẳng định sẽ không bới Trương Dương ra, hơn nữa tôi cũng sẽ không để bộ môn khác nhúng tay vào chuyện này. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Bí thư Tống cũng cho rằng Lưu Chiêu sẽ không lôi Trương Dương ra, ông ta cho rằng Lưu Chiêu sẽ chiếu cố tới mặt mũi của mình, sẽ đối đãi chuyện này cẩn thận, loại chuyện này căn bản không cần bí thư Tống dặn dò thì hắn cũng biết đường mà mở một mặt lưới, thủ hạ lưu tình, Lưu Chiêu cũng có thể minh bạch. Nhưng Lưu Chiêu cố tình không hiểu, hắn nhận chuẩn bốn chữ xử lý công bình này, thái độ đối với Trương Dương là tra tới cùng, hơn nữa dưới tình huống chưa thẩm tra đã vội vàng đưa Trương Dương cho thính công an. "

Cao Trọng Hòa nói: "Hắn muốn trốn tránh trách nhiệm ư?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Nhưng hành động của hắn lại quá rõ ràng, hắn không nể mặt bí thư Tống. "

Cao Trọng Hòa nói: "Trước khi Trương Dương vẫn chưa bị định tội, bọn họ làm như vậy. Mục đích không phải vì bản thân Trương Dương. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Ai cho bọn họ lá gan này?"

Cao Trọng Hòa cầm chén rượu lên, uống cạn rượu trong chén: "Không ngờ có người đã sốt sắng xếp hàng rồi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Đưa Văn Hạo Nam vào tổ điều tra là một chiêu diệu, Trương Dương xảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ do Văn Hạo Nam gánh vác. Đối với phó thủ tướng Văn mà nói, một là con nuôi một là con ruột, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. "

Cao Trọng Hòa nói: "Văn Hạo Nam hiển nhiên bị lợi dụng rồi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Kẻ Dám đắc tội với bí thư Tống không nhiều lắm, dám trêu vào Văn gia lại càng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. "

Cao Trọng Hòa bỗng nhiên nghĩ tới một người. Không khỏi hít một hơi lạnh, y nói khẽ: "Chuyện này chúng ta chỉ sợ không quản được. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Cho nên lần này mấu chốt không phải là bản thân vụ án của Trương Dương, mà là xếp hàng. đám người chúng ta, mấu chốt nhất chính là giữ cho đầu óc tỉnh táo, làm tốt bổn phận của mình. "

Cao Trọng Hòa nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Tiêu Nãi Vượng, công tác của thính công an chính là bổn phận của mình, hiện tại đã xảy ra vấn đề, Tiêu Nãi Vượng có thể chẳng quan tâm tới chuyện này, nhưng mình lại không thể mặc kệ.

*****

Trương Dương được an bài ở khách sạn Thủy Lợi Đông Giang. Tuy rằng không cho thấy thực sự muốn song quy hắn. nhưng Trên thực tế Trương đại quan nhân đã được hưởng thụ đãi ngộ song quy. Hạn chế ra ngoài, đoạn tuyệt ngoại giới liên lạc của hắn với ngoại giới, Trương đại quan nhân lại coi đây là một cơ hội tĩnh dưỡng hiếm có. Kết cục của Chuyện này hắn đã sớm hiểu rõ. Hắn tin chắc mình không sao, Tang Bối Bối căn bản không chết. Không ai có thể chứng minh cô ta đã tử vong, cho nên cảnh sát căn cứ vào lời khai của Trần Cương căn bản là không chắc chắn, cũng không thể thành lập. Nhưng Trương Dương không nóng lòng lấy ra con bài chưa lật của mình, có một số việc hắn trước mắt vẫn không thể xác nhận. Ủy ban kỷ luật, thính công an vì sao xuống tay không chút khoan dung với mình, động tác của bọn họ mạnh mẽ vang dội, nếu như nói Văn Hạo Nam nhằm vào mình là chuyện trong dự kiến, như vậy Vinh Bằng Phi thì sao? Người có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn với hắn này, vì sao muốn trở giáo? Hắn rốt cuộc đang làm việc theo lẽ công bằng hay là có ý đồ khác? Tình cảnh trước mắt của Mình Tống Hoài Minh rốt cuộc có rõ hay không?

Ngày hôm sau sau khi Trương Dương vào khách sạn thuỷ lợi Đông Giang, Văn Hạo Nam tới khách sạn, khi hắn đi vào phòng, Trương Dương đang tập hít đất.

Văn Hạo Nam đến không hề làm gián đoạn sự rèn luyện của hắn, Văn Hạo Nam kéo ghế dựa ngồi xuống phía sau hắn. Trương đại quan nhân hai tay chống đất, làm đột tác đứng chổng ngược, từ góc độ này hắn thấy Văn Hạo Nam đảo ngược, tất cả đều là đảo ngược.

Trong mắt của Văn Hạo Nam, chỉ có thân thể Trương Dương là đảo ngược, vị trí bất đồng, quyết định cảnh vật bọn họ nhìn thấy bất đồng.

Văn Hạo Nam nói: "Thân thủ không tồi. "

Trương Dương cười nói: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, đến chỗ nào cũng đều không thể quên rèn luyện. "

Văn Hạo Nam nói: "Về sau cơ hội rèn luyện của anh khẳng định còn rất nhiều. "

Trương Dương nói: "Cơ hội là phải dựa vào chính mình. "

Văn Hạo Nam nói: "Tỉnh lý nhằm vào vụ án của anh đặc biệt thành lập tổ chuyên án, tôi là người phụ trách của vụ án này. "

Trương Dương nói: "Hiện tại làm việc sao không chú ý nguyên tắc gì cả nhỉ? Hai ta là Kiền huynh, dựa theo điều lệ chế độ thì anh nên lựa chọn tránh né chứ. "

Văn Hạo Nam nói: "Trong nguyên tắc Tránh né không có quy định như vậy, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì. "

Trương Dương nói: "Trần Cương là anh bắt à?"

Văn Hạo Nam mỉm cười nói: "Người tôi muốn bắt không ai có thể lọt lưới. "

Trương Dương tràn ngập trào phúng nói: "Lần đầu phát hiện anh tự tin anh, nhưng người tự tin rất dễ không nhìn rõ mặt thật của mình, tôi khuyên anh nên bình tĩnh cân nhắc cẩn thận. "

Văn Hạo Nam nói: "Cân nhắc gì? Làm cảnh sát, điều tôi phải cân nhắc chính là đưa tất cả phần tử phạm tội ra trước pháp luật. "

Trương Dương nói: "Nghe rất chính nghĩa. "

Văn Hạo Nam nói: "Lời chứng của Trần Cương anh biết rồi chứ?"

Trương Dương nói: "Lời nói của Một quan viên hủ bại có thể có bao nhiêu thành phần đáng tin?"

Văn Hạo Nam nói: "Lời chứng của Viên Hiếu Thương anh có muốn xem không?"

Trương Dương nói: "Không có hứng thú! Cho dù là thế giới đều nói tôi giết người, tôi vẫn muốn hỏi một câu, thi thể của Tang Bối Bối ở đâu? Các anh đưa ra chứng cứ cô ta đã tử vong cho tôi xem? Trước mắt, các anh ngay cả cô ta đã chết hay chưa cũng không thể xác nhận, làm sao có thể chỉ ra và xác nhận tôi giết người?"

Văn Hạo Nam cười nói: "Quả nhiên mạnh miệng, hủy thi diệt tích, thi thể đã bị anh ném xuống biển, có lẽ đa sớm thối rữa, bị tôm cá ăn sạch rồi. "

"Vậy Đó chính là chết vô đối chứng!"

" Bất hạnh bất hạnh, chúng tôi tìm được hai nhân chứng ở hiện trường. "

Trương Dương nói: "Lời nói của Bọn họ không có bất kỳ sức thuyết phục nào cả. "

Văn Hạo Nam nói: "Tiện nói với anh một chuyện, Tần Manh Manh đã thừa nhận có tư tình với anh. "

Trương Dương nghe vậy ngẩn ra, chuyện này căn bản không thể, Tần Manh Manh chắc lên đường về Mỹ rồi, nhưng Văn Hạo Nam nói như vậy, chẳng lẽ Tần Manh Manh trên đường lại bị hắn chặn lại ư?"

Trương Dương nói: "Cảnh sát đều thích nói dối vậy à?"

Văn Hạo Nam nói: "Quên nói với a, Tần Manh Manh bởi vì mang theo dược phẩm cấm lên máy bay đã bị cảnh sát câu lưu rồi. "

Trương Dương xoay người đứng lên, mắt hổ khí thế bức nhân nhìn thẳng vào Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam cũng đứng lên, hắn không hề sợ hãi đối diện với Trương Dương, tay lại đặt lên súng.

Trong khoảnh khắc trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, đúng lúc giữa hai người đang hết sức căng thẳng thì cảnh sát trông coi ở ngoài cửa vội vàng bước vào, hắn ghé vào tai Văn Hạo Nam nói gì đó.

Tay Văn Hạo Nam hạ xuống, cơ hồ đồng thời nghe thấy tiếng rống giận dữ của thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa: "Làm cái gì thế? Các anh đang làm cái gì thế?"

Cao Trọng Hòa bước vào, y trợn mắt lên, bộ dạng giận dữ, chỉ vào mũi Văn Hạo Nam nói: "Anh ra lệnh cho anh? Anh cho anh quyền?"

Đầu óc Văn Hạo Nam có chút mù mịt, hắn không rõ vì sao Cao Trọng Hòa lại nổi giận với mình, cho tới giờ, Cao Trọng Hòa đối với hắn đều vô cùng khách khí, loại thái độ giống như hôm nay chưa bao giờ có.

Văn Hạo Nam nói: "Là chỉ thị của bí thư Tống. "

Cao Trọng Hòa tức giận nói: "Tôi không phải nói chuyện này, Văn Hạo Nam, anh có nhớ thân phận của mình là gì hay không!"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi... " Chức vị trước mắt của hắn là cục trưởng công an thành phố Nam Tích.

Cao Trọng Hòa nói: "Thân là cục trưởng công an thành phố Nam Tích, anh không làm chuyện được phân, đến đây làm cái gì?"

Văn Hạo Nam nói: "Là thính trưởng Vinh điều tôi vào tổ chuyên án... " Hắn bị khí thế chưa bao giờ bày ra của Cao Trọng Hòa làm cho ngây ngốc, trong nhất thời quên cả chữ phó.

Cao Trọng Hòa cười lạnh nói: "Tính trưởng Vinh ư? tôi sao chưa nghe nói bao giờ nhỉ?" Ẩn ý rất rõ ràng, thính công an này chỉ có một thính trưởng họ Cao, lấy đâu ra thính trưởng thứ hai.

Văn Hạo Nam biết mình nói sai rồi, hắn xấu hổ ho khan một tiếng: "Cao thính, ngài có thể đi chứng thực. "

Cao Trọng Hòa lạnh lùng nói: "Anh cho rằng mình rất quan trọng ư?" Một câu nói cho Văn Hạo Nam mặt đỏ bừng. Trương đại quan nhân ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, Cao Trọng Hòa phát uy, hắn cũng chưa thấy bao giờ, nhưng người ta không phát uy, anh cũng không thể coi người ta là con mèo bệnh được.

Cao Trọng Hòa nói: "Lập tức về Nam Tích của anh, nơi này không có chuyện của anh. "

Văn Hạo Nam ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn Cao Trọng Hòa, hắn chợt lắc đầu: "Cao thính, tôi theo vụ án này lâu như vậy, ông... "

" Đây là mệnh lệnh. " Cao Trọng Hòa lấy ngữ khí không cho phép nghi ngờ ra nói.

Văn Hạo Nam hiển nhiên bị thái độ mãnh liệt của Cao Trọng Hòa chọc giận: "Cao thính, ngài không thể làm như vậy được, nếu như ngài kiên trì làm như vậy, tôi thà từ chức. "

" Tôi phê chuẩn, lát nữa văn bản đầy đủ sẽ được đưa lên. " Cao Trọng Hòa căn bản không cho Văn Hạo Nam bất kỳ cơ hội nào.

Văn Hạo Nam oán hận gật đầu, xoay người bước đi.

Cao Trọng Hòa mắng thầm trong lòng. Tiểu tử hỗn đản này lão tử. Đây là giúp anh, một lòng muốn kéo anh ra khỏi vũng bùn, anh con mẹ nó không ngờ còn không nhìn rõ thế cục? Anh và Trương Dương rốt cuộc có thù gì đây?

Sau khi Văn Hạo Nam rời khỏi, Cao Trọng Hòa ngồi xuống vị trí vừa rồi của hắn.

Trương Dương cười nói với Cao Trọng Hòa: "Cao thính, nơi này không có trà ngon, tôi không thể pha trà cho ngài được. "

Cao Trọng Hòa nói: "Cậu khá lắm, không ngờ làm ra chuyện giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích. "

Trương Dương nói: "Các ông chắc đã thông đồng rồi, chuẩn bị vu hãm tôi, chúng ta không có gì để nói cả, gặp nhau trên tòa, đúng rồi, đến lúc đó tôi sẽ mời con trai ông làm luật sư cho tôi. "

Cao Trọng Hòa thực sự dở khóc dở cười: "Cậu thực sự muốn kéo con trai tôi xuống nước ư?"

Trương Dương cầm khăn mặt lau mồ hôi, ngồi xuống đầu giường: "Trong gian phòng này chỗ nào cũng có nghe lén, khiến cho người ta không được tự nhiên. "

Cao Trọng Hòa nói một câu với cảnh sát bên cạnh, cảnh sát đó lập tức đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng, Cao Trọng Hòa nói: "Có gì thì nói mau đi. "

Trương đại quan nhân cho dù là đối với Cao Trọng Hòa cũng khó hoàn toàn tín nhiệm, hắn cười nói: "Cao thính vừa rồi thật là cao minh. "

Cao Trọng Hòa nói: "Có ý gì?"

Trương Dương nói: "ông đuổi Văn Hạo Nam đi, thật ra là đang giúp hắn, đá hắn ra khỏi phiền toái này, thật là dụng tâm đến khổ, đáng tiếc người ta hình như không mua vé của ông. "

Cao Trọng Hòa nói: "Có vẻ cậu rất thông minh, nhưng sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?"

Trương Dương nói: "Cao thính, trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy ngài rất lợi hại, quản lý hệ thống công an Bình Hải rât gọn gàng ngăn nắp, chế độ nghiêm minh, nhưng hiện tại mới phát hiện, ngài cũng chỉ là một kẻ mắt điếc tai ngơ. "

Cao Trọng Hòa nói: "cậu đã tới hoàn cảnh này rồi còn dám nói chuyện với tôi như vậy ư?"

Trương Dương nói: "Tôi thảm lắm à? Sao tôi không cảm thấy nhỉ? Ủy ban kỷ luật lại không thực hiện song quy tôi, đảng tịch công chức của tôi vẫn còn, các ông dựa vào gì mà nhúng tay? Là ông tự mình hạ mệnh lệnh ư? Tôi thấy không giống, ông chắc không hồ đồ như vậy. "

Cao Trọng Hòa không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Trương Dương nói: "Cái gọi là tổ chuyên án, án của ai? Xin hỏi các ông hiện tại rốt cuộc đã lập án đối với tôi chưa? Nếu như chưa thì dựa vào gì mà các ông tiến hành điều tra tôi?"

Cao Trọng Hòa nói: "Điều tra cậu thật ra là bí thư Tống gõ bàn định án. "

Trương Dương nói: "Dù sao cũng phải có lời nói chứ, không thể hi lý hồ đồ bắt tôi được, chỉ bằng vào lời tố của hai quan viên hủ bại, có thể có bao nhiêu độ đáng tin, nếu như sự thật chứng minh các ông đổ oan cho tôi, xin hỏi hệ thống công an các ông còn mặt mũi nào mà đối mặt với pháp luật và chính nghĩa?"

*****

Cao Trọng Hòa nói: "Chẳng ai nói cậu nhất định có tội cả. "

"Vậy chính là có lẽ có, Tôi nói này Cao thính, chúng ta có thể có chút sáng ý không?Đừng có chơi trò có lẽ có nữa được được không?"

Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương, cậu cứ an tâm ở đây, chuyện này nhất định sẽ mau chóng cho cậu một thuyết pháp. "

Trương Dương nói: "Tôi thì không sao cả, nếu như tôi không phối hợp với các ông, chẳng ai ngăn được tôi cả, còn có một việc, Văn Hạo Nam đã bắt Tần Manh Manh rồi, nói cô ta mang theo dược phẩm cấm lên máy bay, chuyện này khẳng định có điều mờ ám, tôi hy vọng ngài có thể chú ý tới chuyện này, đừng để người tốt bị oan. Càng đừng dung túng cho đám thủ hạ của ông lừa trên gạt dưới, muốn làm gì thì làm. "

Cao Trọng Hòa gật đầu: "Tôi sẽ điều tra rõ. "

Cao Trọng Hòa rời khỏi khách sạn thuỷ lợi, lập tức hạ lên thay gác, cũng hạ lệnh, không có mệnh lệnh của mình thì bất kỳ ai không thể một mình thẩm vấn Trương Dương.

Cao Trọng Hòa vừa mới trở lại văn phòng thì Vinh Bằng Phi tìm tới.

Cao Trọng Hòa đã sớm có chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu mỉm cười: "Bằng Phi tới đấy à!"

Vinh Bằng Phi vẻ mặt ngưng trọng nói: "Cao thính, tôi nghe nói ngài đã cách chức Hạo Nam?"

" Có ư?" Vẻ mặt Cao Trọng Hòa lộ ra có chút bối rối. Nhưng lập tức lại tựa hồ nhớ tới gì đó: "Ha ha, tôi còn tưởng anh nói ai, Văn Hạo Nam à, không phải tôi cách chức anh ta, là tự anh ta đề xuất muốn từ chức, tính tình của tôi anh cũng biết rồi đó. Trước giờ không thích ép ai, nếu anh ta không muốn làm nữa thì tôi cũng không thể dí súng bắt anh ta làm. Anh nói đúng không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính, trong chuyện này tôi phải nói một tiếng xin lỗi với ngài, bảo Hạo Nam gia nhập tổ chuyên án là chủ ý của tôi, tôi không những cân nhắc đến năng lực cá nhân xuất chúng của Hạo Nam. Còn cân nhắc đến một chuyện khác, Hạo Nam từng đảm nhiệm cục trưởng công an Bắc Cảng. Hắn đối với vụ án buôn lậu, hủ bại của Bắc Cảng thì hiểu rất rõ. Lần này Trần Cương và Tảm Thế Kiệt sa lưới đều có liên quan tới sự cố gắng của anh ta. "

Cao Trọng Hòa nói: "Hình như lúc trước anh ta tới Bắc Cảng nhậm chức cũng là anh đề cử?"

Vinh Bằng Phi nói: "Điều anh ta tới Nam Tích cũng là tôi đề suất, dù sao anh ta cũng là con trai của phó thủ tướng Văn, về nhân tình, chúng ta vẫn phải chiếu cố một chút. " Những lời này là đang ám chỉ Cao Trọng Hòa, nếu như chuyện này anh xử lý không tốt thì rất có thể sẽ đắc tội với Văn gia.

Cao Trọng Hòa nói: "Ai có thể không có nhân tình được chứ, nếu như mặt mũi của ai chúng ta cũng phải chú ý thì chúng ta thôi đừng công tác nữa. "

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính, với vụ án trước mắt mà nói, không ai hiểu rõ hơn Hạo Nam. "

Cao Trọng Hòa nói: "anh ta hiểu thì sao? Anh biết quan hệ của anh ta và Trương Dương chứ? Bọn họ là Kiền huynh, anh không hiểu nguyên tắc tránh né à?"

Vinh Bằng Phi nói: "Cái này... " y thật sự không ngờ Cao Trọng Hòa lại dùng lý do hoang đường như vậy để chặn miệng mình.

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi thấy Văn Hạo Nam rất có thể sẽ lấy việc công làm việc tư, để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới điều tra lần này, cái này đối với công tác điều tra về sau của chúng ta hiển nhiên rất bất lợi, để anh ta rời khỏi tổ điều tra tuyệt đối là quyết định chính xác. "

Vinh Bằng Phi nghe thấy Cao Trọng Hòa đã nói tới nước này, cũng không tiện kiên trì, dù sao người ta là chức chính, quan to hơn một cấp thì đè chết người, y không thể vì Văn Hạo Nam mà trở mặt, Vinh Bằng Phi nói: "Về phần sự kiện từ chức đó, tôi đã hỏi qua Hạo Nam rồi, anh ta nói chỉ là xung động nhất thời nên nói vậy thôi, Cao thính, ngài người lớn đừng chấp trẻ con. "

Cao Trọng Hòa nói: "Cảnh sát Chúng ta là bộ đội kỷ luật, phải phục tùng và nghe mệnh lệnh của chỉ huy, anh không nhìn thấy tình huống hiện trường thôi, tôi không cảm thấy anh ta nói vậy là vì tức giận, nếu muốn từ chức thì vậy tôi chỉ có thể đáp ứng, không thể cản tiền đồ tốt của người ta được. "

Vinh Bằng Phi nhìn thấy sắc mặt của Cao Trọng Hòa sầm xuống, trong lòng có chút minh bạch, cơn giận của Cao Trọng Hòa không chỉ là hướng về phía Văn Hạo Nam, mà còn hướng cả vào mình, nói thêm gì cũng không có ý nghĩa, Vinh Bằng Phi chuẩn bị cáo từ.

Cao Trọng Hòa lại gọi y lại: "Bằng Phi, quan hệ của anh và Trương Dương không phải vẫn luôn rất tốt ư, trong chuyện này anh thấy thế nào?"

Vinh Bằng Phi nói: "Chính bởi vì tôi coi anh ta là bạn, cho nên tôi càng phải nghiêm túc tra rõ chuyện này, nếu như anh ta phạm tội, tôi sẽ không thiên vị, nếu như sự thật chứng minh anh ta oan uổng, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta. "

Cao Trọng Hòa nói: "Lời này tôi nhớ kỹ. "

Vinh Bằng Phi đi không lâu thì Cao Trọng Hòa liền nhận được điện thoại của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân gọi điện tới là vì Văn Hạo Nam. Sau khi Điện thoại nối, Chu Hưng Dân liền vào thẳng chủ đề: "Thật Cao à, tôi nghe nói anh đã cách chức Văn Hạo Nam. "

Cao Trọng Hòa bật cười: "Tỉnh trưởng Chu, tôi phát hiện hiện tại là lời đồn bay đầy trời, tôi thực sự rất oan uổng, Văn Hạo Nam là tự mình chủ động yêu cầu từ chức, tôi sao có thể tùy tiện cách chức anh ta, cho dù tôi thực sự muốn vậy thì cũng phải thương lượng một chút với các lãnh đạo chứ. "

Chu Hưng Dân nói: "Lão Cao à, Hạo Nam có thể nói là tôi dẫn tới, mấy ngày trước khi tôi trở lại kinh thành, phó thủ tướng Văn còn đặc biệt dặn dò tôi phải chiếu cố anh ta nhiều hơn, nhưng còn chưa được mấy ngày đã xảy ra loại chuyện này, anh bảo tôi về sau còn mặt mũi nào gặp phó thủ tướng Văn?"

Cao Trọng Hòa nói: "Tỉnh trưởng Chu, từ chức thực sự là anh ta đề suất mà. "

Chu Hưng Dân cười nói: "Người trẻ tuổi ai chẳng có lúc khí thịnh xung động, giáo huấn thì nhất định phải có, nhưng cũng không thích hợp một gậy đánh ngã hắn, tôi thấy chuyện này hay là thôi đi, người thanh niên này Hạo Nam này không tồi, chỉ là xử lý chuyện có chút quá khích. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tỉnh trưởng Chu, nếu ngài đã ra mặt thì tôi coi như chuyện này chưa xảy ra. "

Chu Hưng Dân nói: "Đúng rồi, lão Cao, bí thư Tống vô cùng quan tâm tới chuyện của Trương Dương, sự kiện đó rốt cuộc tiến triển thế nào rồi?"

Cao Trọng Hòa nói: "Tỉnh trưởng Chu, chuyện này vẫn luôn do đồng chí Vinh Bằng Phi lo liệu, tôi vừa về, vẫn chưa tìm hiểu rõ được. "

Chu Hưng Dân nói: "Anh phải trọng điểm chú ý một chút, dù sao chuyện liên quan tới Trương Dương, tận lực đừng để ảnh hưởng mở rộng. "

Cao Trọng Hòa buông điện thoại, nghĩ nghĩ, y gọi điện thoại cho thủ hạ Lý Quốc Sâm, bảo hắn điều tra rõ chuyện của Tần Manh Manh rồi lập tức đưa Tần Manh Manh tới chỗ mình.

Buổi chiều Hôm ấy cuộc họp thường ủy của Bình Hải được tổ chức đúng giờ, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tới muộn, cái này khác với tình huống nhất quán đúng giờ của y trước đây, trong lòng các thường ủy không khỏi bắt đầu phỏng đoán, Tống Hoài Minh tới muộn có phải có liên quan tới những chuyện xảy ra gần đây hay không.

Tống Hoài Minh đi vào phòng họp, mỉm cười, từ trên mặt y không nhìn ra bất kỳ vẻ khốn nhiễu và buồn bực nào, y vừa đi vào cửa lớn phòng họp đã áy náy nói: "Ngại quá, tôi vừa mới nhận được một cú điện thoại rất quan trọng, để mọi người đợi lâu rồi. "

Các thường ủy có mặt đương nhiên không ai oán hận, đối với cấp dưới mà nói thì lãnh đạo tới muộn vĩnh viễn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tống Hoài Minh ngồi xuống vị trí của y, trước tiên cầm chén trà của mình uống ngụm trà: "Đề tài thảo luận Hôm nay vốn là về vấn đề an toàn cuối năm, nội dung cụ thể đã viết xong rồi, mọi người tự xem đi, vấn đề an toàn là yếu đề hàng năm, hàng năm đều vậy, không có ý mới gì, nhưng lại không thể không nhắc tới, tầm quan trọng của an toàn sản xuất thật ra không cần tôi nói mọi người đều minh bạch. Nhưng vì sao mỗi năm đều phải nhắc đến, mỗi người đều hiểu rõ nhưng hàng năm sao vẫn xảy ra chuyện. "

Nụ cười trên mặt Tống Hoài Minh đã hoàn toàn biến mất: "Xét đến cùng chính là một nguyên nhân, trong cán bộ chúng ta luôn luôn có một số người không coi trọng, luôn luôn có một bộ phận người ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu. "

Trong lòng Các thường ủy đều cả kinh, hôm nay bí thư Tống có vẻ không ổn, bó lửa này không biết là trút vào ai đây?

Tống Hoài Minh nói: "chúng ta nên nhìn thấy, rất nhiều chính sách mà quốc gia chúng ta định ra đều là tốt, điểm xuất phát đều là phù hợp với lợi ích của quần chúng, nhưng trong quá trình chấp hành lại đi theo hướng khác, chính sách của chúng ta bị người ta xuyên tạc, mà những người xuyên tạc chính sách lại là các đồng chí của mình, là tố chất bản thân không đủ hay là thiếu sức lý giải? Cán bộ Như vậy sao có thể làm tốt công tác được? Lại sao đúng với hai chữ xứng chức?" Khi nói những lời này, ánh mắt của Tống Hoài Minh lạnh lùng nhìn thẳng vào bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu.

Phòng họp cũng không lớn, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Tống Hoài Minh lúc này hướng tới đâu.

Sắc mặt Lưu Chiêu cực kỳ khó coi, tuy rằng y biết hành vi của mình có thể sẽ làm Tống Hoài Minh tức giận, nhưng y cũng không ngờ Tống Hoài Minh trước giờ luôn nho nhã lại không chút che giấu phát tiết sự bất mãn đối với mình trước mặt mọi người. Càng khó xử hơn là, Tống Hoài Minh nói xong những lời này, vẫn nhìn y, ánh mắt không hề có ý dời đi.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, lúc này thậm chí ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)