← Ch.1259 | Ch.1261 → |
Kiều lão nói: "Tôi hiện tại già rồi, các anh kết giao với bằng hữu thế nào, kết giao bằng hữu với ai, tôi không thể, can thiệp nói tóm lại, bất kỳ chuyện gì cũng phải chú ý tới môn đương hộ đối, đây không phải là quan niệm môn hộ, vật họp theo loài, người phân theo đàn, đây là kinh nghiệm, lão tổ tông tổng kết ra, trải qua trăm ngàn năm nghiệm chứng, khẳng định là có đạo lý. Một người bạn ngu xuẩn có thể sẽ kéo ngã cả đoàn đội đoàn đội, bày ra thế công trước tiên chưa chắc đã có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Thật ra những đạo lý này anh đã hiểu từ lâu rồi, cũng không cần hỏi tôi, kinh nghiệm ở phương diện này tôi so với anh thì mạnh hơn, nhưng đến tuổi của tôi rồi, rất dễ sẽ dựa vào kinh nghiệm để phán đoán, một khi xảy ra sai lầm, sẽ ngàn ly đi một dặm! Cho nên vào thời điểm mấu chốt anh chỉ có thể dựa vào chính mình. "
Kiều Chấn Lương nghiêm túc thụ giáo.
Kiều lão mỉm cười nói: "Quan trọng nhất là, vào bất kỳ lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo. "
Đầu óc của Trương đại quan nhân tỉnh táo trước giờ chưa từng có, hắn bỗng nhiên minh bạch, dụng ý thực sự Tống Hoài Minh bảo hắn rời khỏi là sự tồn tại của mình đã trở thành uy hiếp trong chính trị của Tống Hoài Minh, tựa như Văn Hạo Nam, mỗi khi tới lúc biến ảo, có người sẽ muốn lợi dụng hắn để dựng chuyện. Có lẽ Tống Hoài Minh chính là thông qua chuyện này để đánh giá mạo hiểm tương lai có thể xuất hiện và áp lực mà mình sắp sửa phải đối mặt, y muốn loại trừ toàn bộ nhược điểm có thể tồn tại.
Trở lại chính phủ nhất chiêu tỉnh, Trương Dương bắt đầu nhớ lại tất cả, từng chuyện, giống như mới ngày hôm qua, sờ sờ ngay trước mặt, rất rõ ràng và chân thực.
Tuồng phấn khích tới mấy cũng có lúc phải kết thúc, thật ra cho dù Tống Hoài Minh không nói tới chuyện này, Trương Dương cũng đã quyết định kết thúc cuộc sống chính trị ở Tân Hải, nhưng nhân tính là mâu thuẫn, tuy rằng kết quả giống nhau, nhưng một là chủ động, một là bị động, cảm thụ trong lòng cũng hoàn toàn bất đồng.
Trương đại quan nhân đêm không ngủ, đang ngồi trên giường ngơ ngác xuất thần thì lại nghe thấy bên ngoài ban công truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong lòng cảnh giác, hắn bật dậy khỏi giường. Thân thể dán sát trên trần nhà, theo đại thừa quyết của hắn đột nhiên tăng mạnh, những công phu nắm giữ trước đây cũng tăng thêm một bậc, vận dụng bích hổ du tường thuật đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục.
Không lâu sau thì nghe thấy cửa ban công chậm rãi mở ra, mượn ánh trăng bên ngoài, có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đen yểu điệu lẻn vào trong phòng, cô ta rón ra rón rén tới trước giường. Cúi đầu muốn xem tình hình trên giường thì mới phát hiện trên giường không có ai.
Cô ta ngẩn ra, xoay người nhìn phía sau, cảm thấy một thứ cưng cứng dí vào hông mình: "Cấm động. "
Chính là Trương đại quan nhân dùng ngón tay ddierm huyệt đạo của cô ta, cô ta hai chân mềm nhũn, ngã xuống giường.
Trương đại quan nhân vươn tay ra lột mặt nạ của cô ta, liền thấy nữ tử lớn mật lẻn vào phòng mình không ngờ là Tần Manh Manh. Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không mắc mưu giống như tối hôm trước, bởi vì hắn biết Tần Manh Manh thực sự đã lên máy bay tới nước Mỹ rồi, người hiện tại xuất hiện trong phòng mình khẳng định là giả mạo.
Trương Dương bật đèn, mượn ánh đèn quan sát phần mặt của cô ta, quả nhiên phát hiện sau tai cô ta có một cái vệt mỏng, Trương đại quan nhân vươn tay gẩy gẩy một lúc, không ngờ lột ra được một tầng da.
Hai mắt của Tần Manh Manh giả theo dõi hắn, trong ánh mắt không hề có một chút vẻ e ngại, Trương đại quan nhân chậm rãi lột mặt nạ dùng để ngụy trang của cô ta, khuôn mặt tươi vui của Tang Bối Bối lập tức lộ ra trước mặt hắn.
Trương đại quan nhân trong lòng thực sự là dở khóc dở cười, Tang Bối Bối này quả nhiên là lắm trò, cô giả dạng thành Tần Manh Manh làm gì? Hắn vươn tay giải huyệt đạo cho Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối sau khi khôi phục tự do thì Vươn tay ra nhéo tai hắn, lại bị Trương Dương tóm lấy cổ tay: "Nửa đêm nửa hôm, lẻn vào phòng một cán bộ trẻ tuổi, mưu đồ gây rối, em cẩn thận không anh báo cảnh sát bắt em lại đó. "
Tang Bối Bối cười khanh khách nói: "Có gan thì anh báo cảnh sát đi, nếu cảnh sát tới, xem trong chúng ta ai có thể nói rõ ràng hơn. "
Trương đại quan nhân thở dài nói: "Em đúng là giỏi gây chuyện. "
Tang Bối Bối cười nói: "Em gây chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Em tự dưng đi giả dạng làm Tần Manh Manh làm gì?"
Tang Bối Bối nói: "Thì ra anh đã sớm phát hiện rồi! Tối hôm qua anh vì sao không vạch trần em?"
Trương đại quan nhân bị cô ta hỏi cho ngớ ra. Mình không thể nói với cô ta là mình bởi vì hiểu lầm mà làm ra sự kiện ô long với Tần Manh Manh được? Chuyện này không thể nói, Trương đại quan nhân nhếch môi cười cười.
Tang Bối Bối nói: "Có phải sự xuất hiện của em đã làm mộng tưởng của anh tan biến hay không, anh cho tới bây giờ vẫn cho rằng tối hôm qua người là chuyện đó với anh là Tần Manh Manh?"
Trương đại quan nhân nói: "Anh sợ em rồi. "
Tang Bối Bối nói: "Trương Dương à Trương Dương. Anh cũng không phải là hạng tốt lành gì, tiện nghi của em gái nuôi anh cũng chiếm, nhìn cái bộ dạng của anh tối hôm qua, em cũng thấy ngượng thay cho anh. "
Mặt Trương đại quan nhân nóng lên: "Cái đó... anh là tương kế tựu kế, biết thời biết thế, nếu không thỏa mãn em thì em sẽ thất vọng biết bao nhiêu. "
"Thôi đi, đừng có tự sướng, anh là người như thế nào em chẳng lẽ còn không biết ư?" Tang Bối Bối đứng lên, sửa sang lại mái tóc, tựa vào bàn làm việc nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: "Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn anh, sao anh cảm thấy như là nhìn phạm nhân ấy. "
Tang Bối Bối cười nói: "Anh đây là chột dạ. "
Trương Dương nói: "Nha đầu, hôm nay tới đây làm gì? Là tối hôm qua thử hương ngọt rồi, cho nên tối nay lại tới ôn lại mộng uyên ương với anh ư?"
"Phì! Em nghĩ lại thấy ủy khuất lắm, tối hôm qua trong đầu anh có phải toàn nghĩ đến Tần Manh Manh hay không?"
Trương đại quan nhân không nói gì, chỉ cười xấu xa.
Tang Bối Bối đi ra phía trước, nhéo tai hắn, lần này thì bắt được, hơn nữa nhéo rất mạnh: "Anh là tên cuồng tình dục biến thái, không ngờ coi em là người khác. "
Trương đại quan nhân thực sự rất ủy khuất, chuyện tối hôm qua không thể trách hắn, là Tang Bối Bối tự cải trang để trêu hắn, hiện tại ngược lại còn đổ tội cho hắn, Trương đại quan nhân duỗi tay ra ôm eo cô ta, kéo Tang Bối Bối xuống giường, xoay người đè cô ta xuống: "Vậy.. để anh bồi thường em nhé. "
Tang Bối Bối xì một tiếng khinh miệt, sau đó nói: "Buông ra, em tối nay là có chính sự tìm anh. "
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì lúc này mới thả cô ta ra.
Tóc Tang Bối Bối vừa mới chỉnh lại lại bị Trương Dương làm rối, dứt khoát cởi dây buộc tóc, nói khẽ: "Cái chữ cứ anh gửi cho Dạ Oanh đã làm giám định bút tích rồi, tên đề chữ chính là An Đức Hằng. "
Trương đại quan nhân nhíu mày, sự thật quả nhiên đã nghiệm chứng suy đoán của hắn, như vậy xem ra An Đức Hằng quả thực đã sớm liên lạc với Kì Sơn, Kì Sơn diệt trừ An Đức Uyên chắc có liên hệ tới An Đức Hằng.
*****
Tang Bối Bối nói: "Dạ Oanh nói, anh có biện pháp tìm được An Đức Hằng. "
Trương Dương nói: "An Đức Hằng quả thực đang ở Đông Giang ư?"
Tang Bối Bối nói. "Chúng em đã tra ghi chép xuất nhập cảnh rồi, hắn sau khi nhập cảnh từ ngày 13 thì không đi đâu cả, hai tuần trước từng đăng ký vào ở khách sạn Quân Duyệt, ở đó một đêm thì đi, từ đó về sau, không còn bất kỳ ghi chép đăng ký ăn ở gì của hắn nữa. "
Trương Dương nói: "Nói cách khác, hắn bắt đầu từ lúc đó thì không ở khách sạn nữa?"
Tang Bối Bối nói: "Kì Sơn chắc biết hành tung của hắn. "
Trương Dương nói: "Hắn chưa chắc đã chịu nói. "
Tang Bối Bối nói: "An Đức Hằng này rất nguy hiểm, hơn nữa hắn biết rất nhiều tin tức, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất tìm được hắn. Kì Sơn gần đây đã chuyển nhượng không ít nghiệp trong tay, xem ra hắn chắc là chuẩn bị rời khỏi. "
Kì Sơn đã ký xong hợp đồng chuyển nhượng khách sạn Tuệ Nguyên, khi rời khỏi tòa nhà Huy Hoành, hắn nhận được điện thoại của Trương Dương, nói là muốn nói chuyện với hắn. Kì Sơn hẹn thời gian địa điểm với Trương Dương, khom người tiến vào xe Mercedes đã chờ hắn ở đó.
Ngũ Ca không hề lập tức khởi động ô tô, mà nói khẽ: "Lão Bàng đã đến Nam Mĩ rồi. "
Kì Sơn nói: "Tất cả ở bên đó đã an bài cho hắn rồi chứ?"
Ngũ Ca gật đầu nói: "Yên tâm đi, tất cả đều không có vấn đề. "
Kì Sơn thở dài nói: "Tôi luôn cảm thấy có lỗi với hắn, lớn tuổi vậy rồi mà còn phải đi xa. "
Ngũ Ca nói: "Hợp đồng ký xong chưa?"
Kì Sơn nói: "Tuệ Nguyên từ ngày mai đã thuộc về người khác. " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Thuỷ sản Tứ hải đã ngừng kinh doanh nửa năm rồi, tình huống tồn kho thế nào?"
Ngũ Ca nói: "Cái nên xử lý thì tất cả đã xử lý xong rồi, chỉ còn một ít hàng tồn và thiết bị, lão Thang bỏ năm ngàn vạn, muốn tiếp nhận tất cả Tứ hải. "
Kì Sơn nói: "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?"
Ngũ Ca nói: "Ý của anh là... "
Kì Sơn nói: "Tiêu hủy Tất cả đi. "
Ngũ Ca giật mình: "Giá trị không nhỏ đâu. "
Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, thế là Ngũ Ca không nói gì nữa, Kì Sơn nói: "Trương Dương tìm tôi. "
Ngũ Ca nói khẽ: "Anh không nên thân thiết với hắn quá. "
Kì Sơn nhắm mắt lại, nói khẽ: "Hắn chắc là đã đoán được gì đó, muốn thông qua tôi đẻ tìm người. "
Ngũ Ca nói: "Hắn là quan. " Lời Nhắc nhở vốn không cần phải nói nhiều, ý tứ tiếp là, chúng tôi là giặc, Trương Dương đó không tin được.
Kì Sơn nói: "Hắn đối với tôi cũng tính là không tồi. "
Kì Sơn bảo Ngũ Ca đưa hắn tới trại tạm giam, đi vào trong đó thăm Viên Hiếu Thương đã đã giam giữ đang chờ khởi tố, Theo sự sa lưới của Trần Cương và Tảm Thế Kiệt, hành vi buôn lậu của huynh đệ Viên gia ở Bắc Cảng ngày xưa càng lúc càng bại lộ nhiều, chuyện Viên Hiếu Thương bị định tội đã là ván đã đóng thuyền.
Nếu như không phải có quan hệ, muốn gặp Viên Hiếu Thương cũng không dễ dàng, nhưng Kì Sơn dù sao cũng là Kì Sơn, hắn ở Đông Giang tuy rằng không thể dùng từ thủ nhãn thông thiên để hình dung, nhưng cách cảnh giới này cũng không quá xa.
Viên Hiếu Thương rõ ràng trắng hơn nhiều, tra hỏi nhiều lần thực sự đã khiến tâm lý hắn bị dày vò, trong khoảng thời gian này hắn đã hoàn toàn mất tin tức của người nhà, nhìn thấy Kì Sơn, câu đầu tiên của Viên Hiếu Thương chính là: "Có tin tức của vợ và con trai tôi không?"
Kì Sơn cười cười đưa cho hắn một tấm ảnh, trên ảnh là vợ và con trai của Viên Hiếu Thương, bối cảnh là nhà hát Sydney nổi tiếng..
Nhìn thấy khuôn mặt của vợ và con trai, mắt Viên Hiếu Thương đỏ lên, hắn nhìn thật kỹ bức ảnh đó, thật lâu sau mới trả lại cho Kì Sơn, nói khẽ: "Rất tốt. "
Kì Sơn nói: "Anh yên tâm, cuộc sống của bọn họ rất khá. "
Viên Hiếu Thương ngẩng đầu, dùng phương thức này để khống chế tâm tình đang bốn bề sóng dậy, một lát sau mới nói: "Tôi có thể không ra được. "
Kì Sơn hiểu rất rõ những tội ác của Viên Hiếu Thương, hắn biết những lời này của Viên Hiếu Thương không phải là nản lòng thoái chí, mà là nói tình hình thực tế, tuy rằng Kì Sơn cho rằng mình phải nói mấy câu an ủi, nhưng hắn lại minh bạch Viên Hiếu Thương là người lý trí và tỉnh táo, loại người như vậy không cần an ủi.
Kì Sơn nói: "Anh vĩnh viễn không một hán tử. "
Viên Hiếu Thương nói: "Tôi rất hối hận, tôi đang nghĩ, tôi dốc sức làm nhiều năm như vậy, trả giá nhiều cố gắng như vậy là vì gì? Lúc trước ước nguyện ban đầu tôi ra sức làm ăn là để người nhà của tôi có một cuộc sống tốt, để bọn họ phải lo cơm ăn áo mặc, để bọn họ cả đời được hạnh phúc, nhưng khi tôi có thể cho họ tất cả muốn điều này, bọn họ lại phải đối mặt với nỗi đau mất đi tôi... " Tay Viên Hiếu Thương run rẩy, hắn sợ hãi không phải vì hình phạt mà hắn sắp gặp phải, mà là vì hắn có thể sẽ không còn được gặp lại người nhà nữa.
Kì Sơn nói: "Nếu như điều kiện cho phép thì tôi có thể an bài cho bọn họ trở về thă anh. "
Viên Hiếu Thương ra sức lắc đầu: "Đừng! Chờ có một ngày anh làm cha rồi, anh sẽ biết, người cha vĩnh viễn muốn thể hiện mặt tốt nhất ở trước mặt con trai, tôi hiện tại như thế này không muốn để nó nhìn thấy, tôi không muốn nó biết cha nó là một tù nhân... "
Kì Sơn mấp máy môi.
Viên Hiếu Thương nói: "Nếu như có thể dùng tài phú để đổi lấy sự đoàn tụ của cả nhà, tôi nguyện ý táng gia bại sản. "
Kì Sơn nói: "Tôi sẽ mời luật sư tốt nhất cho anh. "
Viên Hiếu Thương nói: "Cám ơn anh có thể tới thăm tôi, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, Kì Sơn, đừng giống như tôi, nhân lúc còn có cơ hội, nhanh chóng rời khỏi đây đi. "
Trương Dương ngồi trên ghế của quảng trường lầu canh, nhìn người trước mặt đi đi lại lại, địa điểm và thời gian đều là Kì Sơn chọn, nhưng Kì Sơn lại đến muộn mười phút, sau khi Trương Dương quen Kì Sơn, chưa bao giờ phát sinh chuyện như vậy.
Trương đại quan nhân chờ đến nhàm chát, dứt khoát kiếm gói hạt ngô ở đó cho chim bồ câu ăn, nhìn đám chim bồ câu ríu rít dưới chân, cũng thấy vui vui.
Kì Sơn từ xa nhìn thấy hắn, thấy đàn chim xúm lại chỗ Trương Dương thì không khỏi mỉm cười, Trương đại quan nhân này thật đúng là biết tìm việc để làm.
Nhìn thấy Kì Sơn tới đây, Trương Dương đổ tất hạt ngô ra đất, sau đó vỗ vỗ tay đón Kì Sơn tới, oán giận nói: "Gặp anh còn khó hắn gặp tỉnh trưởng. "
Kì Sơn cười nói: "Trên đường gặp chút chuyện, cho nên tới muộn. "
Trương Dương chỉ chỉ về phía trước, hai người đi dọc theo con đường ở quảng trường.
Kì Sơn nói: "Buổi chiều tôi tới thăm Viên Hiếu Thương. "
Trương Dương nghe thấy tên của Viên Hiếu Thương thì không khỏi thở dài: "Phiền toái của hắn lần này không nhỏ. "
Kì Sơn nói: "Trần Cương khai ra không ít chuyện, vụ án huynh đệ bọn họ có liên quan tới rất nặng, chắc là sẽ bị phán nặng. "
Trương đại quan nhân vẫn có chút thưởng thức đối với Viên Hiếu Thương, cái khác không nói, chỉ cần là chuyện lần này quay chung quanh mình, Trần Cương như chó điên cắn loạn, nhưng Viên Hiếu Thương lại từ đầu tới đuôi khăng khăng nói không biết chuyện Trương Dương hủy thi diệt tích, chỉ từ điểm này cũng cho thấy nhân phẩm của Viên Hiếu Thương so với Trần Cương thì tốt hơn nhiều.
Kì Sơn nói: "Hắn nói, nếu như có thể quay đầu, hắn tuyệt đối sẽ không đi lên con đường phạm tội này, chẳng gì quan trọng bằng người nhà được bên nhau. "
*****
Trương Dương gật đầu nói: "Muộn rồi. " Hắn thật lòng xót xa thay cho Viên Hiếu Thương.
Kì Sơn nói: "Hắn còn trẻ, chắc còn có cơ hội. "
Trương Dương nói: "Mỗi người đều có cơ hội. " Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Kì Sơn.
Kì Sơn nói: "Em trai tôi còn có cơ hội không?"
Kì Phong đã bị giết, một người chết tất nhiên không thể có cơ hội nữa.
Trương Dương nói: "Kì Sơn, anh tin trên thế giới này là có báo ứng hay không?"
" Tin! Tôi tin hung thủ hại chết Kì Phong nhất định sẽ gặp báo ứng. " Kì Sơn nói khẽ, hắn bình tĩnh nhìn vào mắt Trương Dương, minh bạch dụng ý chân chính của những lời này của Trương Dương là gì.
Trương Dương nói: "Một quân cờ bất kể quan trọng cỡ nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi sẽ hy sinh, thủy chung không thoát khỏi được vận mệnh bị người ta lợi dụng. "
Kì Sơn nói: "Ăn được một thì phải bỏ một. "
" Anh chắc quen Lưu Vãng Sinh. "
Kì Sơn rõ ràng ngây ra một thoáng, chợt hắn nhíu mày, nặn ra vẻ mặt ngu ngơ: "Trước giờ chưa nghe nói tới cái tên này. "
Trương Dương nói: "Kì Sơn, anh là người thông minh, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với một người thông minh, tên thật của Lưu Vãng Sinh là An Đức Hằng, hắn là em trai của An Đức Uyên chú của An Đạt Văn, năm đó huyết án của An gia là một tay hắn chế tạo, tôi đã nhắc tới với anh chuyện này rồi. "
Kì Sơn mỉm cười nói: "Có ư? Tôi sao không nhớ rõ?"
Trương Dương nghiêm mặt nói: "An Đức Uyên rốt cuộc là chết như thế nào, không cần tôi nhắc anh, tôi cũng không có hứng thú vòng vo với anh, An Đức Hằng này tôi muốn có. "
Kì Sơn nói: "Nếu như tôi biết hắn ở đâu thì nhất định sẽ nói với anh, nhưng tôi căn bản không quen An Đức Hằng, anh hiện tại tìm tôi đòi người, có phải có chút ép buộc hay không?"
Trương Dương nói: "Trò chơi Bảo hổ lột da không phải ai cũng có thể chơi được đâu!"
" Cám ơn sự nhắc nhở của anh, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ những lời này của anh. "
Trương Dương nói: "Nghe nói anh đã chuyển nhượng Tuệ Nguyên rồi?"
Tất cả những điều này của Kì Sơn đều là tiến hành trong bí mật, rất ít người biết chuyện của hắn, nghe Trương Dương hỏi như vậy, hắn không khỏi bật cười: "Tin tức của Bí thư Trương quả nhiên linh thông, tôi hôm nay vừa mới ký hợp đồng chuyển nhượng xong. "
Trương Dương nói: "Nhìn thấy kết cục của Viên Hiếu Thương có phải có chút thỏ tử hồ bi hay không?"
Kì Sơn nói: "Tôi không rõ ý của anh. "
Trương Dương nói: "Bất kỳ ai cũng đều sẽ trả giá cho chuyện mà mình đã làm, không có ngoại lệ. "
Kì Sơn thở dài: "Có lẽ về sau cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ không nhiều. "
Trương Dương nói: "Tâm an là tốt rồi. " Hắn nói xong thì không nói gì với Kì Sơn nữa, xoay người đi vào trong gió thu.
Ngơ ngác ngơ ngác đứng trên quảng trường, cho tới lúc Ngũ Ca hắn bên cạnh tới, nói khẽ: "Ông chủ, buổi tối còn có sinh ý phải bàn. "
Kì Sơn gật đầu, bỗng nhiên nói: "Không đi. "
" Nhưng... "
Kì Sơn nói: "Không đi. "
Tiếng đàn dừng lại, Lâm Tuyết Quyên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô ta buông đàn violon, song bóng dáng xinh đẹp vẫn lưu lại cho người tới, nói khẽ: "Sao anh lại tới đây?"
Kì Sơn cười cười, không đi về phía Lâm Tuyết Quyên, mà là tới cạnh đàn dương cầm, ngồi xuống ghế, tay hắn nhẹ nhàng chạm vào phím đàn đen trắng đan xen, nhưng lại không ấn xuống, không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, giai điệu chỉ vang lên trong đầu hắn.
Lâm Tuyết Quyên cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm đầu tiên vang lên, sau đó lại chìm vào yên tĩnh, Kì Sơn chậm rãi dậy nắp đàn lại, đứng dậy nói: "Lạ rồi, lâu rồi không chạm, tôi không đánh được đàn nữa. "
Lâm Tuyết Quyên nói: "Anh cũng khó tránh được không quen tay, chỉ cần anh dụng tâm luyện lại, rất nhanh sẽ có thể thuần thục giống như trước đây. "
Ánh mắt Kì Sơn nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Tuyết Quyên: "Còn có thể giống như trước đây ư?"
Lâm Tuyết Quyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trốn tránh ánh mắt của Kì Sơn, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống.
Kì Sơn lặng lẽ đợi đáp án của cô ta.
Lâm Tuyết Quyên nói: "Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. "
Kì Sơn nói: "Có nghĩ tới thay đổi hay không? Có hay nghĩ tới rời khỏi nơi này không, tới một nơi mà không ai biết chúng ta không?"
Hai mắt Lâm Tuyết Quyên nháy mắt sáng ngời, nhưng ánh sáng đó chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, rất nhanh lại ảm đạm rồi: "Thuận buồm xuôi gió. "
Kì Sơn ngơ ngác nhìn Lâm Tuyết Quyên, không ngờ cô ta lại trả lời mình một câu như vậy, chẳng lẽ là mình vẫn nói chưa đủ rõ: "Tôi có thể bỏ hết những việc đang làm... "
Lâm Tuyết Quyên lắc đầu, ánh mắt của cô ta cực kỳ kiên định: "Có thể ư?"
" Có thể. "
Lâm Tuyết Quyên nói: "Anh là đại trượng phu có hùng tâm tráng chí, mà tôi chỉ chẳng qua là một tiểu nữ nhân chỉ muốn sống an an ổn ổn, thế giới của chúng ta vốn đã bất đồng, anh có thể bỏ tất cả, nhưng tôi thì không thể, tôi có cha mẹ, tôi có thân nhân, tôi có bằng hữu! Thế giới của tôi không chỉ có một mình anh!"
Nội tâm Kì Sơn thực sự rất đau đớn.
Lâm Tuyết Quyên nói: "Anh đừng cảm thấy đau khổ, thật ra tôi không quan trọng như anh tưởng tượng đâu, nam nhân các anh đều là như vậy, đều cho rằng mình có thể mang tới hạnh phúc cho người khác, nhưng lại không hỏi hạnh người khác muốn là gì? Hạnh phúc tôi muốn không phải rời xa gia hương, hạnh phúc tôi muốn không phải tiền tài và địa vị, hạnh phúc tôi muốn không chỉ là tình yêu thôi đâu, hạnh phúc tôi muốn anh căn không thể cho!"
Khuôn mặt Kì Sơn trở nên không còn giọt máu, hắn gật đầu, bỗng nhiên phát hiện cho tới nay mình chưa chân chính hiểu được Lâm Tuyết Quyên, hắn nói khẽ: "Đã hiểu đã hiểu. "
" Anh vĩnh viễn không hiểu đâu. "
Nhìn thân ảnh của Kì Sơn biến mất trong màn đêm, Lâm Tuyết Quyên rốt cuộc không khống chế được tình cảm, nước mắt tuôn rơi, cô ta cảm thấy, kiếp này mình không bao giờ yêu được nữa, bởi vì cô ta không bao giờ muốn tưởng loại đau khổ khắc cốt minh tâm này.
Lâm Tuyết Quyên một mình cầm đàn ngây người trong phòng một giờ, mới rời khỏi dàn nhạc, gió cuối mùa thu rất lạnh, Lâm Tuyết Quyên kéo chặt áo gió, dùng khăn quàng cổ màu đỏ che cổ, cô ta đã trải qua vô số xuân hạ thu, cô ta tin chắc mình vẫn có thể đi tiếp một mình.
Một chiếc xe vương miện màu đen đỗ bên cạnh cô ta, cửa xe mở ra, một nam tử dáng người cường tráng rất cung kính làm động tác mời: "Lâm tiểu thư, Kì tiên sinh mời cô đi ăn cơm. "
Lâm Tuyết Quyên lắc đầu nói: "Tôi không có thời gian.. " cô ta còn chưa nói xong thì nam tử đó liền xông lên dùng khăn bịt miệng cô ta, Lâm Tuyết Quyên cảm thấy một khí tức gay mũi xộc vào óc, sau đó cô ta không biết gì nữa.
Kì Sơn phát hiện mình rất cô độc, từ sau khi em trai chết, loại cảm giác cô độc này càng lúc càng trở nên mãnh liệt, trên thế giới này, hắn không có bằng hữu chân chính, năm đó người cho hắn động lực để không ngừng kiếm tiền để thay đổi cảnh ngộ là Lâm Tuyết Quyên, mà khi hắn có tài phú và tất cả những gì từng ước ao, hắn lại mất đi nữ nhân này, sau đó hắn lại mất em trai, hắn thề sẽ báo thù cho Kì Phong, khi hắn cuối cùng giết chết được An Đức Uyênrồi, trong lòng lại không có khoái cảm sau khi đã báo được thù, hắn từng muốn có được cả thế giới này, cũng dựa theo phương thức của mình mà cố gắng, nhưng hôm nay hắn lại phát hiện mình chẳng có được gì cả.
*****
Viên Hiếu Thương sa lưới khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm chính là cảm giác nguy hiểm này thúc đẩy Kì Sơn kết thúc tất cả sinh ý trong nước, quyết định rời khỏi nơi này, đối với Kì Sơn mà nói, người đó trong lòng hắn vướng bận nhất thủy chung là Lâm Tuyết Quyên, trước đây giữa hắn và Lâm Tuyết Quyên còn tồn tại chướng ngại Hoắc Vân Trung, nhưng hôm nay Hoắc Vân Trung và Lâm Tuyết Quyên đã ly hôn, Lâm Tuyết Quyên đã tự do, giữa bọn họ vốn không nên tồn tại bất kỳ vấn đề gì nữa mới đúng, nhưng câu trả lời tối nay của Lâm Tuyết Quyên đã triệt để phá vỡ tất cả ảo tưởng của Kì Sơn.
Ô tô lẳng lặng chạy trên đường cái của Đông Giang, theo dòng xe cộ chen chúc, Kì Sơn không nói muốn đi đâu, Ngũ Ca lặng lẽ lái về phía trước.
" Chuyện đã sai có phải vĩnh viễn không thể làm lại hay không?" Kì Sơn nói khẽ, như là hỏi Ngũ Ca, nhưng lại như nói một mình.
Ngũ Ca không trả lời, vẫn tập trung tinh thần lái xe,
Di động của Kì Sơn đổ chuông, hắn nhìn nhìn số, không ngờ là Lâm Tuyết Quyên gọi tới, nội tâm Kì Sơn đầy kích động, hắn hít sâu một hơi, lúc này mới bắt máy, Lâm Tuyết Quyên lúc này gọi tới phải chăng cuối cùng đã nghxi thông, có lẽ sẽ cho hắn muốn đáp án mà hắn muốn.
nhưng giọng nói truyền đến trong Điện thoại không phải là của Lâm Tuyết Quyên, một giọng nói cười cợt vang lên: "Kỳ tổng, muốn cùng ngài bàn chut sinh ý đúng là khó thật. "
Lưng Kì Sơn trở nên cứng ngắc, tay trái hắn theo bản năng nắm chặt thành quyề, biến hóa tình tự của hắn lại không phản ứng ra giọng nói, mỉm cười nói: "Lão Thang, muộn thế này rồi còn gọi tới có việc gì?"
Lão Thang nói: "Không có gì quan trọng cả, chỉ là chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, chỉ chờ Kỳ tổng tới ngồi, không biết Kỳ tổng tối nay có chịu nể mặt tôi hay không. "
Kì Sơn cười nói: "Đâu có, tôi lập tức tới ngay. "
Kì Sơn dập máy, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe: "Ngũ Ca, Duyệt Thủy lâu. "
Nói khẽ nói khẽ: "Có việc à?"
Kì Sơn lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì lớn đâu. "
Sinh ý của Duyệt Thủy lâu vẫn luôn rất tốt, nhưng tối nay lại vắng vẽ, trong bãi đỗ xe trước cửa chỉ có năm sáu chiếc xe đỗ ở đó, bởi vì tối nay Duyệt Thủy lâu bị một người bao trọn.
Kì Sơn đi xuống ô tô, nói khẽ với Ngũ Ca: "Tôi một mình đi lên là được rồi, anh ở chỗ này chờ tôi. "
Ngũ Ca nói: "Nếu hai mươi phút sau anh không ra thì tôi sẽ lên. "
Kì Sơn mỉm cười nói: "Nơi này là Đông Giang, đối diện chính là cục công an thành phố Đông Giang, hắn dám nói chuyện ở đây thì sẽ không gây sự, yên tâm đi. "
Kì Sơn đi vào đại sảnh Duyệt Thủy lâu, hai người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đã chờ ở đó, nhìn thấy Kì Sơn tiến vào, đồng thời cúi người hô: "Chào Kỳ tổng. "
Kì Sơn nói: "Lão Thang đâu?"
Lão Thang ngồi trong phòng chữ Thiên ở tầng ba của Duyệt Thủy lâu, trên bàn cơm gỗ lim khắc hoa đủ cho hai mươi người ngồi bầy đầy đồ ăn, người ngồi lại chỉ có một mình hắn, lão Thang dáng người to béo, thể trọng hơn hai trăm cân, khó tránh khỏi tạo cho người ta một loại ấn tượng lóng ngóng, hắn thủy chung tươi cười, thoạt nhìn tựa như một pho tượng phật Di Lặc, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng đảo quanh, làm cho tướng mạo nhìn như trung hậu này lại tăng thêm mấy phần giảo hoạt.
Phía sau lão Thang là bốn gã đại hán thân hình cao lớn, mặc tây trang thuần một màu đen, thoạt nhìn có chút sát khí uy phong.
Lão Thang mời khách, người được mời là Kì Sơn, không có người tiếp khách, vốn không cần phải là cái bàn to như vậy.
Kì Sơn nhìn nhìn cảnh trước mắt, mỉm cười nói: "Lão Thang, phô trương quá nhỉ?"
Lão Thang mỉm cười: "Không long trọng chút thì sao có thể thể hiện được thành ý của tôi? Ngồi đu. " Hắn cũng không ngờ Kì Sơn dám một mình dám một mình tới đây, lão Thang sở dĩ chọn bàn tròn lớn như vậy, là vì hắn thiếu cảm giác an toàn, luôn cảm thấy tùy thời sẽ có người tính kế mình, bất giác muốn duy trì khoảng cách với người khác.
Kì Sơn ngồi xuống đối diện lão Thang, khoảng cách của hai người rất xa.
Lão Thang nói: "Ai cũng nói Kỳ tổng can đảm hơn người, hôm nay tôi được kiến thức rồi. "
Kì Sơn mỉm cười nói: "Dám đi con đường này thì phải không sợ chết. "
Lão Thang đánh mắt ra hiệu, thủ hạ đi lên rót rượu cho Kì Sơn, vươn tay vươn tay ra che miệng chén, lạnh lùng nói: "Thời gian của tôi rất quý giá, hơn nữa tôi cũng không uống rượu, lão Thang, chúng ta hay là nói chuyện chính sự đi. "
Lão Thang nói: "Không vội, trước tiên uống một chén đã, Kỳ tổng chắc là sẽ nể mặt tôi chứ. "
Kì Sơn lạnh lùng nhìn lão Thang.
Lão Thang bưng chén rượu trước mặt lên uống một ngụm: "Trước tiên làm một chén đã. " Hắn giơ chén lên, hiển nhiên là muốn Kì Sơn uống một chén.
Kì Sơn nói: "Lão Thang, quen anh lâu như vậy, tôi mới biết anh thích miễn cưỡng người khác. "
Lão Thang cười nói: "Không phải miễn cưỡng, chỉ là muốn được nể mặt thôi. "
Kì Sơn gật đầu, dịch tay ra, để người ta rót đầy chén rượu trước mặt mình, bưng lên uống, hắn nhíu mày, ho khan một tiếng, vừa đặt chén không xuống, lập tức có người rót cho hắn chén thứ hai.
Lão Thang nói: "Nghe nói Kỳ tổng muốn đi. "
Kì Sơn nói: "Chuyện Nghe nói đa số đều là không đáng tin. "
Lão Thang cười nói: "Kỳ tổng đúng là Kỳ tổng, khí phách hơn hẳn người khác, cho dù là giáp mặt nói dối mà mặt không đỏ tim không đập. "
Kì Sơn nói: "Anh muốn gì?"
Lão Thang vẫn mày mặt tươi cười: "Tứ hải đã không làm nữa, tôi định tiếp nhận toàn bộ. "
Kì Sơn cầm chén trà, uống ngụm trà rồi nói: "Bao nhiêu?"
Lão Thang vươn năm ngón tay ra,
Kì Sơn nói một cách khinh rẻ: "Năm trăm ngàn?"
"Năm đồng. "Lời Lão Thang nói ra khiến cho người ta nghẹn họng, giờ khắc này, khí phách và sự hung hãn của hắn mới đột nhiên bộc lộ.
Kì Sơn cười, khi hắn mỉm cười, không ngờ còn gật đầu: "Tốt! Giá rất công bằng. "
"Tôi muốn toàn bộ! Trong vòng 3 ngày, đưa cho tôi toàn bộ thiết bị và phối phương của anh. " Ngữ khí của Lão Thang rất không cho phép nghi ngờ.
Kì Sơn gật đầu: "Không cần ba ngày, cho tôi mười hai tiếng đồng hồ chuẩn bị. "
Lần này đến phiên lão Thang ngạc nhiên.
Kì Sơn nói: "Nếu cô ta bị đứt một cái móng tay thôi, anh biết hậu quả là gì đó. " Kì Sơn nói xong, uống cạn chén rượu trên bàn rồi sau đó ném xuống đất, chén vừa rơi, hơn mười tên mặc áo đen ở sau bình phong lao ra
Kì Sơn nhìn chung quanh rồi nói một cách khinh rẻ: "Trường hợp lớn quá! Lão Thang, tiền đi lại lần này chỉ sợ không ít!" Hắn đứng lên, tới giá treo áo cầm áo gió của mình, mặc vào rồi bước đi.
Kì Sơn vừa đi ra khỏi cửa lớn của Duyệt Thủy lâu, Ngũ Ca đã lái xe tới, Kì Sơn tiến vào ô tô, nhắm mắt lại nói: "Đưa tới nhà cậu tôi. "
Ngũ Ca ngửi thấy mùi rượu, nói khẽ: "Anh uống rượu à?"
Kì Sơn không nói gì, tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp.
Thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt đã rất lâu rồi không gặp đứa cháu ngoại này của mình, từ sau khi Kì Phong chết, cảnh sát đã điều tra ra rất nhiều hành vi phạm tội của Kì Phong lúc sinh tiền, điều này khiến cho Phương Tri Đạt rất khó mất mặt, bởi vậy y đối với Kì Sơn cũng sinh ra thái độ không tốt, với sự hiểu biết của y về hai đứa cháu ngoại này của mình, Kì Sơn thành thục ổn trọng, tâm cơ thâm trầm, Kì Phong chỉ là một thằng nhóc mới lớn, tuy rằng cảnh sát không phát hiệnra bất kỳ bằng chứng phạm tội nào của Kì Sơn, nhưng Phương Tri Đạt vẫn kiên trì cho rằng chuyện Kì Phong đã làm, Kì Sơn nhất định biết, và tất cả đều có liên quan tới hắn.
Từ lúc đó, Phương Tri Đạt liền bắt đầu cố ý xa lánh với đứa cháu ngoại này, trên sinh ý y không giúp đỡ Kì Sơn, cho nên cũng không nghĩ có một ngày lại bị Kì Sơn liên lụy.
Kì Sơn tới chơi có chút ngoài ý liệu của Phương Tri Đạt, thậm chí Trung thu năm nay bọn họ cũng không đón cùng nhau, Kì Sơn chỉ sai người mang quà về, Kì Sơn làm người khôn khéo, đương nhiên có thể nhìn ra cậu cố ý xa lánh hắn, bởi vậy cũng cũng rất ít quấy rầy Phương Tri Đạt, tận lực không mang tới phiền toái cho y, lặng lẽ phân rõ giới tuyến với y.
Phương Tri Đạt ngồi trong phòng khách, cầm nhật báo Đông Giang, khi Kì Sơn tiến vào chào hỏi, y chỉ dời ánh mắt khỏi tờ báo trong chốc lát, ừ một tiếng, ngay sau đó lại nhìn vào tờ báo: "Tới đấy à. "
Kì Sơn cười cười, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Cậu, tối nay cháu ở đây. "
Phương Tri Đạt buông báo, tháo kính viễn, day day mũi: "Cậu hình như rất lâu rồi không ở chỗ tôi. "
Kì Sơn nói: "Có một số việc muốn nói với chú. "
Phương Tri Đạt gật đầu.
Kì Sơn nói: "cháu chuẩn bị kết thúc sinh ý bên này, tới Australia. "
Phương Tri Đạt nói: "Tốt, vì sao muốn đi?"
Kì Sơn nói: "Ở mãi một chỗ cũng chán, cho nên muốn thay đổi hoàn cảnh. "
" Cũng tốt. " Phương Tri Đạt gật đầu, trong lòng lại nghĩ chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, giữa hai người cũng không có tiếng nói chung, nói vài câu, Phương Tri Đạt ngáp một cái rồi đứng dậy đi ngủ.
Kì Sơn một mình ngồi trên sô pha xem ti-vi, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, hắn cầm điện thoại ở bên cạnh, gọi cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân vừa mới trở lại khách sạn không lâu, đang chuẩn bị tắm rửa thì di động đổ chuông, nhìn nhìn thấy là số lạ, sau khi bắt mới biết là Kì Sơn dùng máy bàn gọi.
Kì Sơn nói: "Trương Dương, tôi có thể giúp anh tìm người đó, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện. "
"Chuyện gì?"
Kì Sơn nhìn nhìn bốn phía, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Tuyết Quyên bị người ta bắt cóc. "
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này, trong lòng không khỏi cả kinh, hắn đương nhiên biết địa vị của Lâm Tuyết Quyên trong lòng Kì Sơn, Kì Sơn sau khi Lâm Tuyết Quyên mất tích vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tố chất tâm lý này thật sự hơn xa người bình thường, Trương Dương nói: "Có lẽ người anh nên báo là cảnh sát. "
← Ch. 1259 | Ch. 1261 → |