Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1261

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1261: Điều kiện trao đổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kì Sơn nói: "Tôi báo cảnh sát thì cô ta nhất định phải chết, anh hãy kiên nhẫn nghe tôi nói, nhất cử nhất động của tôi hiện tại đều có người dám sát, người bắt cóc cô ta là có mục đích, muốn lợi dụng cô ta để ép tôi làm việc tôi không muốn làm, người bên cạnh tôi xảy ra vấn đề, tôi bị người ta bán đứng rồi!"

Trương Dương hít một hơi lạnh, xem ra tình thế quả thực rất xấu.

Kì Sơn nói: "con người của Lão Thang tôi rất hiểu, bất kể tôi có làm theo lời hắn hay không, hắn cũng sẽ không trả Tuyết Quyên cho tôi, một khi tôi đưa cho hắn thứ hắn muốn, cho dù hắn không xuống tay với tôi thì người bán đứng tôi cũng sẽ nhất định không bỏ qua cho tôi.

Trương Dương nói: "Anh muốn tôi làm gì?"

Kì Sơn nói: "Lão Thang cho rằng rất hiểu tôi, nhưng tôi cũng hiểu hắn, anh giúp tôi cứu Tuyết Quyên về, bảo đảm cô ta bình an vô sự, tôi sẽ giúp anh tìm được Lưu Vãng Sinh. "

Trương đại quan nhân không cần suy nghĩ đáp ngay: "Được!"

Kì Sơn nói: "Anh không sợ tôi lừa anh ư?"

Trương Dương nói: "Trong lòng tôi, anh thủy chung là bằng hữu của tôi. "

Nội tâm Kì Sơn rất cảm động, hắn thấp giọng nói với Trương Dương tin tức có thể hữu dụng với hắn, không quên dặn dò: "Trương Dương, anh nhất định phải nhớ kỹ một chuyện, nhất thiết phải đảm bảo Lâm Tuyết Quyên được bình an vô sự, nếu cô ta xảy bất kỳ chuyện gì bất kỳ chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không giúp anh làm bất kỳ chuyện gì. "

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, anh nếu có thể tìm tới tôi thì nên có lòng tin vào tôi. "

Sau khi Trương đại quan nhân buông điện thoại, lập tức liên hệ với Lệ Phù và Tang Bối Bối, một giờ sau, bọn họ gặp mặt trong căn cứ bí mật của Quốc An ở nam giao Đông Giang.

Trương Dương nói chuyện Kì Sơn tìm mình với họ.

Lệ Phù đầu tiên là tra tư liệu về lão Thang, trên màn hình máy tính hiện ra ảnh của lão Thang, Lệ Phù nói: "Thang Đại Thọ, nam, Vân An, Trung Quốc, năm nay bốn mươi bảy tuổi, từng bởi vì trộm cướp mà vào tù năm 82, năm 89 thì ra tù, sau khi ra tù kinh doanh bán sỉ rượu và thuốc lá, là ông chủ của cử ahngf Tỏa Hồng Phong. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn nói là hắn bắt cóc Lâm Tuyết Quyên. "

Tang Bối Bối nói: "Một người bán rượu và thuốc lá, một người bán thuỷ sản, có thể có mâu thuẫn gì?"

Lệ Phù nói: "Căn cứ vào tư liệu chúng ta nắm giữ được, Kì Sơn đang chuẩn bị di cư, nghiệp trong tay đang chuyển nhượng dần. nếu Thang Đại Thọ thực sự làm ra chuyện bắt cóc Lâm Tuyết Quyên, nhất định có liên quan tới sinh ý của Kì Sơn. "

Trương Dương nói: "Tra địa chỉ của Thang Đại Thọ đi. "

Lệ Phù gõ mấy cái trên bàn phím: "Thang Đại Thọ trước mắt đang ở Đông Giang, hắn ở Đông Giang có bảy căn nhà, cơ hồ trong mỗi một căn đều có tình nhân, vợ và hai con gái của hắn đã di dân tới Canada. "

Trương Dương nói: "Lập tức khống chế người nhà của Thang Đại Thọ. "

Lệ Phù và Tang Bối Bối đồng thời nhìn về phía Trương Dương, ánh mắt hai người đều lộ ra có chút kinh ngạc, hắn lúc này chỉ huy như thật, thoạt nhìn giống như là một tướng quân.

Trương Dương nói: "Đừng nhìn anh như vậy, chuyện này rất quan trọng, Kì Sơn đáp ứng, chỉ cần chúng ta cứu được Lâm Tuyết Quyên ra thì hắn sẽ giúp chúng ta tìm được An Đức Hằng, lão Thang cho hắn mười hai tiếng đồng hồ, nói cách khác, trước chín giờ sáng ngày mai hắn phải giao ra tất cả những gì lão Thang muốn. "

Tang Bối Bối nói: "Anh sao mà tin được Kì Sơn? Hắn có nói với anh lão Thang hắn hắn đòi gì không?"

Trương Dương lắc đầu.

Lệ Phù nói: "Anh không thể để Kì Sơn lợi dụng anh được?"

Trương đại quan nhân vốn định nói hắn không có gan đó, nhưng lời nói đến bên môi lại biến thành: "Ngay cả chút tín nhiệm như vậy cũng không có thì còn tính gì là bằng hữu?"

Lệ Phù nói: "Em thấy lão Thang tìm hắn rất có khả năng là liên quan tới thứ chế tạo thuốc phiện, nếu không cũng sẽ không bắt cóc Lâm Tuyết Quyên đê áp chrồi hắn ta, còn có một điểm em không nghĩ ra, Kì Sơn ở Đông Giang cũng có thế lực rất khá, vì sao hắn không tự đi cứu người mà nhờ anh giúp?"

Trương Dương nói: "Hắn nói thủ hạ của hắn đã bán đứng hắn! Lâm Tuyết Quyên đối với hắn rất quan trọng, hắn không dám mạo hiểm. "

Tang Bối Bối nói: "Mặc kệ, dù sao cũng phải cứu người, trước tiên cứu Lâm Tuyết Quyên ra đã rồi tính. "

Lệ Phù nói: "Chúng ta chia binh ba đường, tôi phụ trách liên hệ với phía Canada, tranh thủ khống chế người nhà của lão Thang, Bối Bối phụ trách điều tra mạng lưới tội phạm của lão Thang, một khi thẩm tra ra thì lập tức liên hệ với cảnh sát để tiến hành đả kích toàn diện, về phần chuyện bắt lão Thang thì giao cho anh. " Cô ta vỗ vỗ vai Trương Dương.

Trương Dương nói: "Lâm Tuyết Quyên không thể xảy ra chuyện được, nếu không thì Kì Sơn khẳng định sẽ không giúp chúng ta. "

Lệ Phù nói: "Hắn tự cầu phúc đi. "

Trong lòng Trương Dương không khỏi trầm xuống, ý tứ của Lệ Phù rất rõ ràng, chuyện lần này rất có thể sẽ khiến hành vi phạm tội của Kì Sơn trước đây bại lộ, hắn không trốn được chế tài của pháp luật.

Trương đại quan nhân lặng lẽ lẻn vào biệt thự của lão Thang ở trên núi, căn biệt thự này của lão Thang diện tích rất lớn, là hai biệt thự hệ thống độc lập xây lại mà thành, phương tiện bảo vệ và theo dõi vô cùng tiên tiến, nhưng điều này căn bản không làm khó được Trương đại quan nhân, Trương Dương dễ dàng tránh được máy theo dõi, vượt tường vây, tiến vào bên trong sân chưa được vài bước thì liền nghe thấy tiếng hú kinh thiên động địa của còi báo động.

Trương đại quan nhân căn bản không ngờ biện pháp an toàn của đám buôn lậu rượu và thuốc lá này lại nghiêm mật như vậy, không ngờ trong tường vây cũng thiết lập một tầng hàng rào hồng ngoại vô hình, hắn vốn cho rằng bằng vào khinh công vượt qua tường vây, tránh được phạm vi của camera thì sẽ ok, không ngờ cuối cùng vẫn vân bị phát hiện.

Sau khi còi báo động vang lên, nhưng thấy hai bóng đen nhanh chóng tới gần Trương Dương, thị lực của Trương đại quan nhân siêu quần, từ xa đã phân biệt ra là hai con Tạng ngao, há cái mồm to như chậu máu, lộ ra răng nanh dày đặc, lao về phía Trương Dương.

Thân thể Trương đại quan nhân ngửa ra sau, song chưởng đồng thời chém ra, cơ hồ đồng thời vỗ vào ót hai con Tạng ngao, chỉ nghe thấy một tiếng ẳng, hai con đều đi đời nhà ma, đây cũng không phải là Trương đại quan nhân không thích bảo vệ động vật, mà là những lúc như thế này không thể đắn đo quá nhiều.

Lão Thang vẫn chưa ngủ, đang ôm tình nhân của hắn trong lòng, nhưng trong đầu vẫn luẩn quẩn suy nghĩ về Kì Sơn, Kì Sơn này có thể hùng bá trên thị trường thuốc phiện Đông Giang nhiều năm cũng không phải ngẫu nhiên, lão Thang tuy rằng tự nhận tóm được mạch môn của hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, sợ Kì Sơn bật lại.

Tiếng cảnh báo khiến lão Thang trong nháy mắt bật dậy, hắn đi đến phía trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm liên tiếp, lão Thang trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng rút súng dưới gối, tay hắn vừa mới chạm vào báng súng thì liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng kính vỡ, một đạo bóng đen đã phá cửa sổ mà vào.

Lão Thang cầm súng xoay người muốn bắn, đối phương đã tóm lấy cổ tay hắn, sau đó một quyền nện lên mặt hắn.

*****

Khi Lão Thang mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trên bàn cơm trong nhà mình, ở bên cạnh là một gã nam tử xa lạ đang ngồi, trong tay hắn cầm một ly rượu vang, uống một ngụm, sau đó hắt chỗ rượu vang còn lại vào mặt lão Thang.

Lão Thang run giọng nói: "Anh... Anh là ai?"

Lúc này trên mặt Trương đại quan nhân đeo mặt nạ tinh xảo, cho dù là hắn nhìn vào gương cũng không nhận ra được mình, Trương Dương nói: "Lâm Tuyết Quyên có phải ở trong tay anh hay không?"

Nghe thấy tên của Lâm Tuyết Quyên, lão Thang lập tức minh bạch mục đích đối phương lẻn vào trong nhà mình, run giọng nói: "Muốn muốn gì? Bao nhiêu tiền? Chỉ cần buông tha tôi, tôi lập tức đưa cho anh.. " Trong lòng lão Thang, trên thế giới này không có gì có thể đả động được người ta hơn tiền.

Trương Dương cười một tiếng, đứng dậy tới trước tủ rượu, cầm một lọ Mao Đài, mở ra rồi đổ lên người lão Thang: "Rượu này không phải giả đúng không, thử tí đi. "

Lão Thang sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch: "Ai bảo anh đến/. Kì Sơn ư? Có phải Kì Sơn hay không?"

Trương Dương nói: "Lâm Tuyết Quyên ở đâu?"

Lão Thang tuy rằng sợ đến nỗi hồn bất phụ thể, nhưng miệng hắn vẫn rất cứng: "Tôi không biêt anh nói gì cả, hệ thống báo động ở chỗ tôi nối với bên ngoài, không lâu nữa cảnh sát sẽ tới... "

Trương Dương cười nói: "Nếu tôi có thể đột phá an phòng của anh vào đây thì cũng có biện pháp giải quyết chuyện này, vả lại bọn họ tới thì làm được gì? Giữ được tính mạng của anh ư? Giữ được bình an cho người nhà của anh ư?" Nhắc tới người nhà của lão Thang, Trương đại quan nhân tạm dừng một chút: "Tôi suýt nữa quên, chắc trước tiên gọi điện thoại cho vợ và con gái anh đã. "

Hắn dùng di động của lão Thang bấm số, sau đó đưa cho lão Thang: "Đừng có nói linh tinh, để con gái sợ thì không tốt đâu. "

Lão Thang nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của con gái: "Cha, cám ơn cha đã bảo chú Lưu mang quà tới, con thích lắm... "

Vẻ mặt của Lão Thang lúc này đã mặt không còn chút máu, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, vẻ mặt rối rắm đến cực điểm: "Thích là tốt rồi... Thích là tốt rồi.. Học tập cho tốt nghe con. "

Trương Dương gác máy: "Muốn nghe một chút giọng nói của con gái út và vợ anh hay không?"

Lão Thang đã triệt để bị Trương Dương dọa rồi, hắn vẻ mặt cầu xin nói: "Anh là ai? Người trong giang hồ chúng ta trước giờ đều là họa không giáng vào vợ con, anh không ngờ đối phó với người nhà của tôi, để tôi và Kì Sơn nói chuyện. Tôi muốn tìm hắn. Nếu hắn dám xuống tay với người nhà tôi, tôi sẽ khiến cho Lâm Tuyết Quyên chết không có chỗ chôn. " Lão Thang khi nói những lời này, nước mắt đã rơi, hắn đã đối diện với sup đổ rồi.

Trương Dương nói: "Lâm Tuyết Quyên không sao thì người nhà anh sẽ không sao1 Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết Lâm Tuyết Quyên ở đâu được rồi đấy. "

Đêm nay Kì Sơn ở trong nhà Phương Tri Đạt thức cả đêm, ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hắn đang chờ một cú điện thoại, khi bầu trời phương xa hiện ra ánh mặt trời, điện thoại của Kì Sơn cuối cùng cũng đổ chuông, hắn cầm điện thoại: "Alo. "

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Dương: "Tìm được Lâm Tuyết Quyên rồi, bình an vô sự, tôi sai người bảo vệ cô ta rồi. "

Kì Sơn mỉm cười: "Cám ơn. "

Trương Dương nói: "Trong tay tôi còn có một con lợn truồng, hắn nói ra rất nhiều chuyện của anh, nói là bỏ năm đồng để mua nhà xưởng thuốc phiện của anh, rẻ quá. "

Kì Sơn nói: "Lưu Vãng Sinh là Tỉnh Thượng Tĩnh giới thiệu cho tôi. "

" Tỉnh Thượng Tĩnh?"

Kì Sơn nói: "Anh chắc biết. " Hắn nói xong thì gác máy, sau đó nhanh chóng bấm số: "Ngũ Ca! tới đón tôi. "

Kì Sơn ngồi xuống vị trí quen thuộc của hắn, có chút mệt mỏi thở ra: "Chuẩn bị xong chưa?"

Ngũ Ca nói: "Thực sự giao tất cả cho hắn ư?"

Hai tay Kì Sơn đan vào nhau, nhìn bàn tay đã tái nhợt của mình: "Không đáp ứng điều kiện của hắn thì Tuyết Quyên sẽ phải chết. "

Ngũ Ca thở dài: "Hy vọng anh làm như vậy là đáng. "

Kì Sơn nói: "Tới Thanh Sơn ngư đường đi. "

Ngũ Ca nói: "Thanh sơn tới Nam Mĩ rồi, nơi đó không có ai. "

Kì Sơn nói: "Tôi tới lấy đồ. "

Ngũ Ca gật đầu.

Ngư đường từ khi Bàng Thanh Sơn đi liền bị bỏ hoang, khi bọn họ tới ngư đường, phía trên ngư đường còn phủ một tầng sương mờ, sáng sớm ngày mùa thu, không khí vô cùng trong lành. Tầng mây tựa như hút đầy sương sớm, nặng trịch, che khuất cả mặt trời.

Kì Sơn đi ở phía trước, Ngũ Ca đi theo phía sau, tới trước căn nhà Bàng Thanh Sơn từng ở, Kì Sơn chỉ chỉ cây cổ thụ trước cửa: "Ở bên dưới. " Sau đó hắn lại chỉ chỉ vào cái xẻng rỉ sắt ở bên cạnh.

Ngũ Ca cầm xẻng, dựa theo vị trí theo vị trí Kì Sơn nói mà đào.

Vừa mới đào được mấy cái thì nghe thấy Kì Sơn nói: "Lão Thang cho anh cái gì?"

Ngũ Ca trong nháy mắt đờ ra đó, cơ cổ của hắn bắt đầu trở nên cứng ngắc, sau đó lan tới hai tay rồi toàn thân.

Kì Sơn nói: "Anh vẫn luôn là người tôi tín nhiệm nhất! Tôi trước giờ không bao giờ nghĩ anh sẽ phản bội tôi. "

Ngũ Ca chậm rãi đặt xẻng xuống đất, hắn không xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm cái cây phía trước: "Tôi không phản bội anh. "

Kì Sơn nói: "Tôi vẫn luôn coi anh như huynh đệ, tôi ở trước mặt anh cũng không che giấu bất kỳ bí mật nào, bao gồm cả cảm tình của tôi. "

" Là anh phản bội bản thân mình, vì một nữ nhân mà phản bội huynh đệ. Anh có thể dẫn nữ nhân của anh đi, nhưng anh có nghĩ tới chúng tôi hay không? Có nghĩ tới những huynh đệ đã nhiều năm vào sinh ra tử với anh hay không?" Giọng nói trước giờ luôn bình tĩnh của Ngũ Ca lần đầu tiên lộ ra vẻ kích động như vậy.

Kì Sơn nói: "Là vì nguyên nhân này?"

"Đúng. "

Kì Sơn nói: "Con người ta ai cũng có tình cảm, anh cũng vậy, tôi biết anh ở Thái Lan quen một nữ nhân, anh đã bỏ rất nhiều tiền trên người cô ta, anh cần dùng tiền, vì sao không nói với tôi, chỉ bằng vào quan hệ của anh và tôi, muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ không một chút nhíu mày, nhưng anh lại lựa chọn con đường ngu xuẩn nhất. "

Ngũ Ca nói: "Ở trong mắt anh, tôi vĩnh viễn chỉ là một thằng lái xe, một tên vệ sĩ, tuy rằng miệng anh gọi Ngũ Ca. Nhưng trong đáy lòng anh, đã bao giờ coi tôi là huynh đệ chưa? Hàng, nhà xưởng, anh thà hủy đi cũng không muốn cho huynh đệ của mình, anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không... " Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy họng súng đen ngòm.

Mắt Kì Sơn đa có chút đỏ lên, nhưng động tác của hắn vẫn kiên quyết mà ổn định. Đạn bắn vào trán Ngũ Ca.

Thân thể Ngũ Ca bởi vì trúng đạn mà run run, sau đó chậm rãi ngã xuống.

Kì Sơn đứng lên, ngồi xuống trước thi thể của Ngũ Ca, vươn tay. Chậm rãi vuốt mắt cho hắn, sau đó ôm lấy thi thể của Ngũ Ca, đi tới giếng cạn trong vườn, ném thi thể của hắn xuống.

Ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng lộ ra sau tầng mây. Phóng nắng sớm xuống đất, Kì Sơn điều khiển ô tô tới bến tàu, mở cửa xe bước xuống.

Di động của hắn lúc này lại đổ chuông.

Bắt máy, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Tuyết Quyên: "Kì Sơn, anh đang ở đâu?"

Kì Sơn nhìn ánh sáng mặt trời: "Ở chỗ chúng ta lần đầu gặp nhau. "

*****

" Kì Sơn, em không biết chuyện đã qua còn có thể quay lại hay không, nhưng em nguyện ý cho mình cơ hộ thử làm lại. " Khi Lâm Tuyết Quyên nói, mắt đã đẫm lệ.

Kì Sơn cười: "Em nói đúng, chuyện quá khứ không thể quay lại... "

" Kì Sơn... "

Kì Sơn gác điện thoại, sau đó giơ tay lên dùng sức ném đưa điện thoại di động đi.

Trương Dương đứng trên sườn núi phía sau Thúy Đình Đông Quận, dùng kính viễn vọng quan sát tình cảnh dưới núi, xe cảnh sát đã vây kín biệt thự của lão Thang, lão Thang ôm đầu bị cảnh sát dắt ra khỏi biệt thự.

Trương Dương buông kính viễn vọng, Lệ Phù ở bên cạnh nói: "Lão Thang sa lưới rồi, Lâm Tuyết Quyên cũng bình yên vô sự. "

Trương Dương nói: "Có tin tức của Kì Sơn hay không?"

Lệ Phù nói khẽ: "Có người nhìn thấy hắn lái xe từ bến tàu Đông Bình lao vào Trường Giang.. " Cô ta không nói hết, bởi vì cô ta cảm thấy ý tứ của mình đã được biểu đạt đầy đủ.

Trương Dương hít một hơi thật sâu: "Anh luôn cảm thấy hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy. "

Lệ Phù nói: "Kì Sơn đã báo hết nơi cất giữ thuốc phiện và nhà máy gia công thuốc phiện ngầm cho cảnh sát, cho dù hắn còn sống, chỉ cần sa lưới thì cũng khó tránh khỏi cái chết. "

Trương Dương gật đầu: "Hắn nói là thông qua Tỉnh Thượng Tĩnh quen Lưu Vãng Sinh. "

Lệ Phù nói: "Em sẽ điều tra. "

Sự thật phạm tội của Kì Sơn khiến thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt trợn mắt há hốc miệng, tuy rằng y từ sau khi Kì Phong bị giết đã hoài nghi cháu ngoại, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới mấy năm nay Kì Sơn vẫn luôn làm sinh ý sản xuất và buôn lậu thuốc phiện, tính chất ác liệt như vậy, hành vi phạm tội nghiêm trọng như vậy. Tuy rằng Kì Sơn thông qua điện thoại tự thú với cảnh sát, nhưng điều này cũng không thể xóa hết hành vi phạm tội của hắn trước đây, Phương Tri Đạt tự mình tới cục công an thành phố Đông Giang, phối hợp với cảnh sát điều tra, đem tình hình cụ thể tối hôm qua Kì Sơn tới nhà mình kể lại một lượt.

Rời khỏi cục cảnh sát, Phương Tri Đạt có cảm giác như cả người hư thoát, y cảm thấy mình đã phụ lời nhờ vả của chị gái, không giáo dục tốt hai đứa cháu ngoại này.

Phương Tri Đạt ký túc xá ngoài trụ sở gặp Trương Dương cũng tới phối hợp điều tra, cảnh sát thông qua ghi chép trò chuyện trong nhà Phương Tri Đạt, phát hiện Kì Sơn tối hôm đó dùng điện thoại trong nhà của Phương Tri Đạt liên hệ với hắn.

Trương Dương chủ động chào hỏi Phương Tri Đạt: "Chào thị trưởng Phương. "

Phương Tri Đạt gật đầu, không dừng chân, hắn hiện tại không có tâm tình nói chuyện với bất kỳ ai.

người Phụ trách vụ án này là phó cục trưởng công an Đông Giang Loan Thắng Văn, Trương Dương và Loan Thắng Văn quen nhau cũng lâu rồi, tới văn phòng của tới, biểu hiện của Loan Thắng Văn vô cùng khách khí, hắn bảo thủ hạ rót trà cho Trương Dương, mỉm cười nói: "Đồng chí Trương Dương, lần này tìm anh tới đây là muốn điều tra một số tình huống về Kì Sơn. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện ư?"

Loan Thắng Văn nói: "Tối hôm qua Kì Sơn có liên lạc với anh hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tối hôm qua khoảng mười hắn gọi điện thoại cho tôi. "

"Có tiện nói với tôi nội dung cuộc nói chuyện của hai anh không?"

Trương Dương nói: "Cũng không có gì, nói hắn chuẩn bị di cơ, chỉ sợ về sau cơ hội gặp mặt sẽ rất ít. "

Loan Thắng Văn nửa tin nửa ngờ: "thực sự chỉ nói như vậy ư?"

Trương Dương cười nói: "Sao? Anh không tin tôi à! Loan cục, chúng ta quen nhiều năm như vậy rồi, tôi đã bao giờ nói dối anh chưa?"

Loan Thắng Văn cười nói: "Thực sự là chưa?"

" Loan cục, ngài tiết lộ với tôi chút đi, có phải Kì Sơn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Loan Thắng Văn nói: "Sáng sớm Hôm nay hắn gọi điện thoại tới tự thú, chủ động cung cấp địa chỉ nhà xưởng chế tạo thuốc phiện, chúng tôi dựa theo manh mối hắn cung cấp thành công tìm được tới đó, cũng tra được đại lượng ma túy đá. "

Trương đại quan nhân giả vờ kinh ngạc, hít một hơi lạnh: "Anh là nói, Kì Sơn là một tay trùm buôn lậu thuốc phiện?"

Loan Thắng Văn nói: "Hành động lần này của Chúng tôi còn bắt được một cái tên trùm nữa, lần này nếu như không phải hắn và Kì Sơn nội đấu, chúng tôi cũng sẽ không phá được vụ án này sớm như vậy. "

Trương Dương nói: "Có nơi hạ lạc của Kì Sơn hay không?"

Loan Thắng Văn nói: "Người người nhìn thấy hắn lái xe từ bến tàu lao vào Trường Giang, trước mắt đang trục vớt chiếc ô tô đó. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn này rõ ràng có thể đào tẩu, vì sao muốn tự sát?"

Loan Thắng Văn nhìn Trương Dương một cái: "Hắn thực sự không nói gì với anh ư?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không có, tuyệt đối không. " Hắn nhíu mày, nói: "Loan cục, anh chắc không phải đang hoài nghi tôi có liên quan tới hành vi phạm tội của Kì Sơn đấy chứ?"

Loan Thắng Văn cười nói: "Sao có thể? Tôi tìm anh đến chỉ là để tìm hiểu tình huống, vừa rồi thị trưởng Chu cũng tự mình tới đây, bởi vì tình tiết vụ án nghiêm trọng, chúng tôi sẽ điều tra tất cả những người từng có tiếp xúc với Kì Sơn, không phải đặc biệt nhằm vào anh đâu, anh đừng nghĩ nhiều. "

Trương Dương nói: "Tình huống tôi biết chỉ có bấy nhiêu. "

Loan Thắng Văn nói: "Chúng tôi theo vụ án này đã rất nhiều năm, thính tỉnh vì thế đặc biệt thành lập tổ chuyên án, năm đó Khương Lượng vì điều tra vụ án này, hi sinh vì nhiệm vụ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể phá án thành công, tôi tin rất nhiều chuyện rồi cũng sẽ trồi lên mặt nước. "

Trương Dương nói: "Tôi tin năng lực của cảnh sát, nhất định sẽ làm rõ vụ án này. "

Trương Dương không hề tiết lộ bất kỳ điều gì, Loan Thắng Văn tuy rằng cảm thấy Trương Dương có khả năng giấu diếm gì đó, nhưng hắn cũng không thể ép Trương Dương khai ra hết được.

Khi Trương Dương rời khỏi, vừa hay gặp Lâm Tuyết Quyên, Lâm Tuyết Quyên cũng vừa bị cảnh sát điều tra, cô ta khóc một hồi, hai mắt sưng phù.

Lâm Tuyết Quyên vô cùng hồ đồ với toàn bộ quá trình bị bắt và được cứu, cho tới lúc cảnh sát tìm cô ta hỏi cô ta mới biết.

Nhìn thấy Trương Dương, Lâm Tuyết Quyên bước nhanh tới, tóm lấy cánh tay Trương Dương: "Trương Dương, Kì Sơn có sao không? anh ta có còn sống hay không?"

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện. "

Hai người vào bên trong xe của Trương Dương, Trương Dương nói: "Đi đâu? Tôi đưa cô. "

Lâm Tuyết Quyên ôm miệng, nước mắt tuôn rơi: "Tôi ngày hôm qua vốn nên đáp ứng cùng nhau cùng anh ta, nếu như tôi đồng ý thì tất cả sẽ không phát sinh. "

Nhìn Lâm Tuyết Quyên nước mắt rơi như mưa, trong lòng Trương Dương không khỏi thương cảm, trong mắt hắn, bi kịch của Kì Sơn là chính một tay hắn tạo thành, một người khi bắt đầu phấn đấu lại không biết hạnh phúc mà mình thực sự muốn là gì.

Trương Dương nói: "Bất kể anh ta lựa chọn như thế nào, tôi tin, anh ta đều hy vọng cô được hạnh phúc. "

Lâm Tuyết Quyên khóc thút thít: "anh ta nói tới chỗ chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau. Tôi tới nơi đó nhưng lại không tìm thấy anh ta.. " Lâm Tuyết Quyên rốt cuộc không khống chế được bi thương, lớn tiếng khóc nấc lên.

Trương Dương đưa Lâm Tuyết Quyên về chỗ ở của cô ta, cũng không biết nên trấn an cô ta như thế nào.

Buổi chiều Hôm ấy, cảnh sát vớt được chiếc ô tô chìm vào sông của Kì Sơn, bên trong xe không có ai, cửa kính xe được mở, bên trong xe cũng không điều tra ra manh mối gì khác, trước mắt vẫn đang tiếp tục tìm nơi hạ lạc của Kì Sơn, căn cứ phán đoán bước đầu của cảnh sát, Kì Sơn chắc dữ nhiều lành ít, thi thể có lẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi rồi, muốn ở trong nước sông mênh mông tìm một người, căn bản là rất khó.

*****

Trương đại quan nhân thì không cho rằng như vậy, Kì Sơn này làm việc khôn khéo, đối với mỗi một bước của mình đều tính toán rõ ràng, trong chuyện Lâm Tuyết Quyên bị bắt cóc, Kì Sơn biểu hiện ra sự bình tĩnh hơn người một bậc, hắn không hề bởi vì tình cảm đối với Lâm Tuyết Quyên mà xung động, mà là tìm mình giúp, sau khi xác định Lâm Tuyết Quyên bình an vô sự, hắn có cơ hội trốn đi, nhưng Kì Sơn lại làm ra hành động khiến cho người ta bất ngờ, hắn trước tiên dùng di động đầu thú với cảnh sát, sau đó lái xe vào Trường Giang tự sát, một loạt những sự kiện này giống như là một kế hoạch hoàn mỹ.

Lệ Phù và Tang Bối Bối cũng có cái nhìn nhất trí với Trương Dương, Tang Bối Bối nói: "Kì Sơn không dễ dàng chết vậy đâu, em thấy cả sự kiện hắn kế hoạch hắn đã vạch ra trước, Lâm Tuyết Quyên bị bắt cóc, hắn rõ ràng có năng lực đi cứu, nhưng lại không ra mặt, mà là nhờ anh giúp, còn hắn tới nhà Phương Tri Đạt là có mục đích gì? Mục đích còn không phải là để phủi sạch mình có liên quan tới chuyện này ư?"

Trương Dương nói: "Theo tôi nói với anh, thủ hạ của hắn phản bội hắn, điện thoại cũng là dùng số nhà của Phương Tri Đạt để gọi, hắn chắc không lừa anh, anh tin tình cảm của hắn đối với Lâm Tuyết Quyên, hắn sẽ không lấy sinh mệnh của Lâm Tuyết Quyên ra nói đùa. "

Lệ Phù nói: "Bất kể hắn rốt cuộc còn sống hay đã chết, hắn chắc đều sẽ không công khai ra mặt tự thú với cảnh sát nữa, coi như là hắn cũng có lời kết cho hành vi phạm tội của mình khi xưa. "

Tang Bối Bối nói: "Nếu như hắn thực sự thích Lâm Tuyết Quyên như vậy, em tin hắn khẳng định sẽ còn tìm cô ta, chỉ cần theo dõi Lâm Tuyết Quyên thì sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra Kì Sơn. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn đa quyết địnông đi rồi, hắn ngày hôm qua từng tới tìm Lâm Tuyết Quyên, muốn mang cô ta đi cùng, nhưng bị Lâm Tuyết Quyên Lâm Tuyết Quyên. " Hắn lắc đầu: "Chuyện này cũng không quan trọng, mục tiêu của chúng ta cũng không phải là Kì Sơn, người chúng ta muốn tìm là An Đức Hằng, bọn em tra đến đâu rồi? Tỉnh Thượng Tĩnh kia rốt cuộc có liên quan gì tới An Đức Hằng?"

Lệ Phù nói: "Quan hệ cụ thể Trong đó thì em cũng không rõ lắm, nếu như những lời Kì Sơn nói là thật, như vậy giữa Tỉnh Thượng Tĩnh và An Đức Hằng chắc hẳn không phải chỉ có quan hệ làm ăn đơn thuần.

Trương Dương, anh và Tỉnh Thượng Tĩnh quen nhiều năm, trong nhiều năm nay, chẳng lẽ anh không phát hiện hắn có chỗ nào không đúng ư?"

Trương Dương nhíu mày, hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình kết giao của mình và Tỉnh Thượng Tĩnh.

Tang Bối Bối nói: "Anh sao quen người này?"

Trương Dương nói: "Thông qua Giai Đồng. "

Mặt Tang Bối Bối hiện lên một tia áy náy, cô ta biết Cố Giai Đồng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Trương Dương, tuy rằng cô ta không hề tiếp xúc với Cố Giai Đồng, nhưng cô ta cũng không muốn Trương Dương nhớ tới chuyện cũ thương tâm này.

Trương Dương cười nói: "Xem ra anh nên tự mình đi một chuyến! Rất nhiều nghi vấn, chỉ có chỉ có gặp mặt mới giải quyết được. "

Lệ Phù nói: "Chuyện này anh ở ngoài sáng, bọn em ở trong tối, chuyện của Kì Sơn có thể sẽ kinh động tới không ít người, An Đức Hằng nếu như còn ở Đông Giang thì chắc hẳn rất nhanh sẽ biết chuyện của Kì Sơn, chúng ta phải nắm chặt thời gian, một khi An Đức Hằng rời khỏi thì chúng ta muốn bắt hắn chỉ sợ sẽ khó khăn hơn nhiều. "

Tang Bối Bối nói: "Đi tìm Tỉnh Thượng Tĩnh dù sao cũng phải cần một lý do chứ?"

Trương Dương nói: "Mỹ Hạc vợ hắn mở một gian Cư Tửu ốc, trước đây anh thường qua đó ăn cơm. "

Tang Bối Bối cười nói: "Hay là em đi với anh. "

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Em theo anh ư?"

Tang Bối Bối gật đầu: "Em nghĩ anh cần một đồng bạn. "

Cư Tửu ốc vẫn như xưa, Trương Dương đến đây, không khỏi sinh ra một loại cảm giác thời không thác loạn, xe đỗ ở dưới đồi, đường nhỏ đi thông ttt Cư Tửu ốc phủ đầy lá phong đó, gió thu thổi qua, lá phong bay lượn theo gió, lộ ra thềm đá màu xanh phía dưới, hai loại sắc thái đối lập diễn hóa ra một cảnh ddpej tuyệt mỹ.

Trương Dương nhìn thấy ở bên cạnh một chiếc chiến thần GTR. Bởi vì yêu thích xe không khỏi nhìn thêm mấy cái.

Tang Bối Bối mặc áo gió màu lam, tóc xõa ngang vai, ăn mặc rất hợp, nhìn lá đỏ khắp nơi, cô ta mỉm cười nói: "Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương hiệp hồng vu nhị nguyệt hoa. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Em lại muốn làm chuyện đó à, muốn thì tìm một chỗ vắng đi. "

Tang Bối Bối gắt: "Cút! Anh lúc nào mới có thể trở nên tao nhã một chút. "

Trương đại quan nhân nói: "Ưu điểm của anh chính là tục khí. "

Hai người sóng vai đi về phía Cư Tửu ốc.

Ánh nắng chiều đầy trời, phong đăng trước cửa Cư Tửu ốc đã thắp sáng, đung đưa trong gió, phong linh cũng lay động trong gió thu, phát ra thanh âm dễ nghe.

Mỹ Huệ Mặc kimônô từ phòng trong rượu đi ra, nhìn thấy Trương Dương, cô ta lộ ra có chút kinh ngạc, chớp chớp hai mắt, kinh hỉ nói: "Trương tiên sinh. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Đột nhiên nhớ tới rượu của Cư Tửu ốc, vì thế tới đây, muốn gọi điện thoại trước, nhưng tôi lại không tìm được số.

Mỹ Huệ dịu dàng cười nói: "Tìm được chỗ là được rồi. "

Trương Dương Tang Bối Bối giới thiệu Tang Bối Bối ở bên cạnh với cô ta: "Bằng hữu của tôi Chu Hiểu Châu. "

Tang Bối Bối trong lòng thầm trách, gọi là gì không gọi, Trương Dương lại cứ thích giở trò, gọi mình là Chu Hiểu Châu, nghe ra cứ như là một con lợn con, tối nay bị hắn chiếm hết tiện nghi miệng lưỡi rồi.

Mỹ Huệ vào bất cứ lúc nào cũng đều thể hiện rất tuyệt vời sự ôn nhu và lịch sự của nữ nhân Nhật Bản, tuy rằng Trương đại quan nhân không biết cô ta có thật là vậy hay không, nhưng ít ra nhưng ít ra ngoài mặt Mỹ Huệ cũng làm rất khá.

Mỹ Huệ đang tiếp đãi bằng hữu, khiến Trương đại quan nhân không ngờ là, vị bằng hữu này của cô ta không ngờ là không ngờ là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Tang Bối Bối nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Cố Giai Đồng, tuy rằng cô ta chưa gặp Cố Giai Đồng, nhưng đối với hình dạng của Cố Giai Đồng thì lại sớm nhớ kỹ trong lòng, từ góc độ của người bàng quan, cô ta không nhìn ra giữa Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng có bất kỳ khác biệt nào.

Trương Dương cho rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử trong thời gian gần đây sẽ không quay lại Trung Quốc, hai người quen biết đã rất lâu, nhưng mỗi lần gặp mặt, Trương đại quan nhân không khỏi không khỏi nội tâm nổi sóng, mỉm cười nói: "Hạnh Tử đến đây lúc nào vậy?" Thằng cha này trước giờ luôn rất phô, hiện tại cho dù có người khác ở đây cũng không chút cố kỵ gọi thằng tên của Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tới hôm trước. "

Trương Dương cười nói: "Lần này tới là vì giải sầu hay là vì sinh ý. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: " Tâm tình rất tốt, không cần giải sầu. "

Trương Dương nói: "Cùng nhau ăn cơm nhé. "

Khi nói câu này, Tang Bối Bối khiêu đẩy tay hắn, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn vì Trương Dương sau khi nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử thì ánh mắt không rời khỏi cô ta một giây nào.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười cự tuyệt: "Thôi. "

Trương đại quan nhân lại vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mọi người đều là người một nhà, hay là cùng nhau ăn đi, coi như tôi đón gió tẩy trần cho cô. "

Tang Bối Bối tựa hồ rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng sức véo tay Trương Dương, tức giận nói: "Trương Dương, tên khốn nạn anh, có để em vào mắt không?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh chỉ là nói mấy câu với bằng hữu thôi, cũng không được à. "

Tang Bối Bối tức giận nói: "Anh đi mà tiếp bằng hữu của anh. " Nói xong cô ta phủi mông bỏ đi.

Trương đại quan nhân ngây ra đó, thoạt nhìn có chút xấu hổ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút đồng tình nhìn nhìn hắn, nói: "Còn không đuổi theo?"

Trương đại quan nhân nói: "Chỉ là một bằng hữu bình thường thôi. "

Vẻ mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử và Mỹ Huệ đều lộ ra vẻ không tin, Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: "anh ấy là tôi ra ngoài vậy... "

Trương Dương xoay người chạy ra ngoài, Nguyên Hòa Hạnh Tử và Mỹ Huệ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra có chút bất đắc dĩ, Trương Dương này thật sự là đa tình quá mức.

Trương đại quan nhân đuổi ra tới ngoài cửa thì nhìn thấy Tang Bối Bối đang đứng trước xe, Trương Dương tiến lên tóm tay cô ta: "Mẹ, đùa hay thật đó?"

Tang Bối Bối mỉm cười nói khẽ: "Em đi để thành toàn cho anh và tình nhân cũ nói chuyện, anh không cám ơn em, chẳng lẽ còn muốn mắng em?"

Trương Dương giờ thì biết cô ta không giận.

Tang Bối Bối nói: "Em ở lại thì không tiện, bối cảnh của Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vô cùng phức tạp, Mỹ Huệ này thoạt nhìn cũng không đơn giản, nếu như em ở đó thì anh không tiện nói chuyện với họ, sáng giao cho em, tối để em lo, em vừa hay ở đây điều tra chung quanh một chút, xem Mỹ Huệ này rốt cuộc đang giở cái trò quỷ gì?" Trương Dương nói: "Được. "

Tang Bối Bối nói: "Còn nữa, ủy khuất anh một chút. " Nói xong cô ta giơ tay lên tát cho Trương Dương một cái.

Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta giơ tay lên đã biết cô ta muốn làm gì rồi, nhưng trong lòng lại minh bạch, Nguyên Hòa Hạnh Tử và Mỹ Huệ nhất định đang ở phía sau nhìn, màn buổi diễn này phải phối hợp cho tốt, chỉ có thể đành để Tang Bối Bối tát, tuy rằng một cái tát này của Tang Bối Bối đánh không nặng, nhưng phương thức hạ xuống của cô ta rất xảo diệu, rất kêu và vang, trong phạm vi ba trăm thước nhất địnhsẽ nghe thấy.

Tang Bối Bối đánh hắn xong, vẫn không quên nói khẽ: "Đánh vào mặt anh nhưng lại đau ở trong lòng em. " Nói xong thì lái xe rời đi.

Trương đại quan nhân ngây ra đó, sửng sốt trong chốc lát mới trở về Cư Tửu ốc.

Mỹ Huệ và Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn ở đó chờ hắn, thoạt nhìn như cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, Trương đại quan nhân cười nói: "Không hiểu vì sao lại giận, tôi và cô ta chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)