Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1267

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1267: Có bom
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng bên hồ, hắn vốn định đi tới, nhưng Cố Doãn Tri vỗ vai hắn nói khẽ: "cậu tìm giúp tôi xem còn đồ gì nữa không?" y bước đi về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ý thức được có người tới bên cạnh, cô ta xoay người lại, tuy rằng vẻ mặt đa khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn chưa hết vẻ bi thương.

Cố Doãn Tri cười cười với cô ta: "Tôi có thể gọi cô là Hạnh Tử không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói khẽ: "Cố tiên sinh, tôi lần này cùng Trương Dương tới đây là đê xin lỗi ngài, nếu như không phải tôi nhất thời tò mò thì cũng sẽ không cho mang đến trận tai bay vạ gió này. "

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "cô rất hiếu kỳ chuyện của Giai Đồng? Muốn tìm hiểu về một số việc của nó?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đúng. "

Cố Doãn Tri nói: "cô và Giai Đồng rất giống nhau, nhìn thấy hắn, tôi cảm thấy như nó quay về bên cạnh tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có thể có một người cha như ngài thực sự là hạnh phúc. "

Cố Doãn Tri nói: "Nếu như muốn biết chuyện của nó thì hắn có thể hỏi tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không cần hỏi, nhìn thấy ngài tôi đã minh bạch Giai Đồng là một người như thế nào, người cha như ngài nhất định sẽ có một đứa con gái ưu tú. "

Cố Doãn Tri nói: "Trong mắt Mỗi người thì con cái của mình đều là ưu tú. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử tràn ngập chân thành nói: "Cố tiên sinh, tất cả tổn thất do hoả hoạn lần này tạo thành tôi sẽ phụ trách bồi thường. "

Cố Doãn Tri cười cười lắc đầu: "Thật ra tôi đã sớm quyết định giao khu đất này cho chính phủ rồi, xây dựng nội thành mới Đông Giang sớm muộn gì cũng sẽ quy hoạch đến đây, tôi không thể ở đây làm hộ bị cưỡng chế. Trước đây sở dĩ tôi lựa chọn nơi này là vì trong lòng tôi thủy chung không quên được bóng dáng của Giai Đồng. Ở đây, mỗi ngày đều đối mặt với nhung nhớ... "

Cố Doãn Tri nhìn mặt hồ, ánh mắt lộ ra vẻ phiêu miểu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi sẽ bồi thường. "

Cố Doãn Tri nói: "Đến tuổi của tôi, bất kỳ chuyện gì cũng nhìn rất nhạt, Hạnh Tử, nếu như cô thật sự để ý tới chuyện này thì dùng danh nghĩa của Giai Đồng quyên tiền cho công trình hy vọng đi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu.

Cố Doãn Tri nói. "cô và nó rất giống nhau, ngay cả người làm cha như tôi cũng không phân rõ. " Nói xong câu đó, Cố Doãn Tri trở lại bên cạnh Trương Dương. Trương đại quan nhân từ phế tích bới được ít đồ sứ.

Cố Doãn Tri nói: "Không cần tìm nữa. "

Trương Dương dè dặt nói: "Cha, cha sẽ không trách con chứ?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Có gì mà trách cậu? đúng là có chút lạ lùng, biệt thự này không còn, trong lòng tôi tôi như được giải thoát. "

Trương Dương nói: "Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?"

Cố Doãn Tri nói: "Hạnh Tử nói muốn bồi thường, tôi bảo cô ta quyên trực tiếp tiền cho công trình hy vọng. "

Trương Dương nói: "Cha không định xây lại à?"

Cố Doãn Tri lắc đầu: "Tuy rằng người ta không tìm tôi đòi dỡ nhà, nhưng tôi cũng hiểu rõ, biệt thự này đặt ở đây khẳng định sẽ ảnh hưởng tới quy hoạch của nội thành mới, thân là một lão đảng viên, tôi không thể ngay cả chút tinh thần tự giác cũng không có được?"

Trương Dương nói: "Cũng tốt. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi nghe nói cậu gần đây gặp không ít phiền toái?"

Trương Dương nói: "Cũng không khoa trương như vậy, chỉ là vô tình dính phải thôi. Như cha nói ấy, con rất bất hạnh phải làm một đứa nhỏ xúi quẩy. "

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Đã sớm bảo cậu đừng có làm đứa nhỏ xúi quẩy. Thằng nhóc cậu lại cố tình không nghe. "

Trương Dương nói: "Sắp không phải làm nữa rồi. "

Cố Doãn Tri nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương lúc này mới nói chuyện Tống Hoài Minh đã quyết định để Kiều Bằng Phi thay thế hắn đảm nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải.

Cố Doãn Tri vừa nghe vậy liền minh bạch Tống Hoài Minh sở dĩ an bài như vậy là muốn bài trừ Trương Dương ra khỏi vòng đấu tranh, nhiệm kỳ mới tới gần, đấu tranh chính trị các mặt khẳng định sẽ càng kịch liệt, trong mắt Tống Hoài Minh, không nghi ngờ gì nữa đã coi Trương Dương là sự uy hiếp của mình, y không muốn lưu cho đối phương cơ hội công kích mình. Cố Doãn Tri nói: "Đối với cậu mà nói thì rời khỏi chưa chắc không phải là một chuyện tốt. "

Trương Dương nói: "Thật ra con cũng vốn định đi rồi, cũng muốn từ chức, nhưng con chưa nói thì chú Tống đa một cướông đá con ra, loại cảm giác này khiến con không thoải mái. "

Cố Doãn Tri cười nói: "Nếu kết quả đều như nhau thì phải việc phải để ý tới quá trình, hắn cũng là có hảo ý. "

Trương Dương nói: "Y bảo Kiều Bằng Phi tiếp nhận vị trí của con, có phải có nghĩa là giữa bọn họ đã hình thành hẹn ngầm hay không?"

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Chính trị luôn phải xếp hàng không ngừng, tuy rằng Hoài Minh rất muốn trung lập, không muốn tham dự vào trận phân tranh này, nhưng rất nhiều lúc, anh không đấu với người ta thì người ta vẫn lựa chọn đấu với anh. "

Trương Dương gật đầu, hắn mấy năm nay lăn lộn ở trong quan trường, cũng coi như nhìn quen sóng gió, đối với những lời này của Cố Doãn Tri cũng có thể hiểu được.

Cố Doãn Tri nói: "Võ sĩ đốt nhà là nhằm vào cậu hay là cô ta?"

Trương Dương nói: "Chắc là cô ta. "

Cố Doãn Tri thở dài: "Người nào hận cô ta như vậy?"

Trương Dương nói: "Cô ta kế thừa tài sản khổng lồ của gia tộc Nguyên Hòa, trong gia tộc có rất nhiều người ghi hận chuyện này, sinh ra ý niệm mưu sát cô ta cũng không có gì ngạc nhiên. "

Cố Doãn Tri nói: "Tiền tài và quyền lực, đều là phiền toái rất lớn, cậu tận lực giúp cô ta, tôi không muốn cô ta gặp chuyện không may. "

Trương Dương nói: "Con sẽ. " Hắn lưu ý tới thấy Cố Doãn Tri đang nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong ánh mắt tràn ngập từ ái, ánh mắt này khiến Trương Dương cảm thấy quen thuộc, hắn từng ở chỗ Cố Doãn Tri không chỉ thấy được một lần.

Trương Dương nói: "Chúng con đã bắt được An Đức Hằng, căn cứ vào chứng cung của hắn, hắn thiết kế mưu sát An Đức Uyên, lại bắt cóc An Đức Minh, người chủ sự phía sau màn đều là Tiết Thế Luân. "

Cố Doãn Tri hơi ngẩn ra.

Trương Dương nói: "Hiện tại đang hoài nghi cao độ Tiết Thế Luân có liên quan tới tập đoàn rửa tiền xuyên quốc gia, buôn lậu của Bắc Cảng cùng với một loạt sự kiện phạm tội phát sinh gần đây cũng đều có liên quan mật thiết tới hắn. "

Cố Doãn Tri nói: "Hắn liệu có gặp phiền toái lớn không?"

Trương Dương gật đầu: "Trước mắt chứng cớ cảnh phương nắm giữ vẫn chưa đủ, bởi vì thân phận của hắn vô cùng đặc thù, cho nên tạm thời vẫn chưa áp dụng hành động đối với hắn. "

Cố Doãn Tri ngẩng đầu nhìn nhìn trời: "Thời tiết có vấn đề, làm việc cũng dễ cực đoan. "

Trương Dương nói: "Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn rất có thể có với người Nhật Bản. "

Cố Doãn Tri lắc đầu: "Tôi vẫn có chút hiểu hắn, Tiết Thế Luân có thể, phạm tội nhưng hắn không thể bán nước. "

Trương Dương nói: "Con hoài nghi cái chết của Giai Đồng có quan hệ trực tiếp tới hắn. "

Cố Doãn Tri mím môi qua hồi lâu mới nói: "Bất kể là ai hại chết Giai Đồng thì cũng không thể tha cho hắn. "

Trương Dương nói: "Con nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này. "

Cố Doãn Tri gật đầu: "Tôi đồng dạng cũng chờ mong đáp án. "

Trương Dương tới bên hồ, Nguyên Hòa Hạnh Tử đang cầm đá nhỏ ném vào giữa hồ, xuất thần nhìn gợn sóng.

Trương Dương nói: "Cô hình như có tâm sự. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Mỗi người đều sẽ có tâm sự. "

Trương Dương nói: "Đi thôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố tiên sinh nói thế nào?"

Trương Dương cười nói: "ông ta kiên trì không chịu để hắn bồi thường, nếu như cô vẫn kiên trì thì quyên tiền cho công trình hy vọng đi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "ông ta là người tốt... " Tạm dừng một chút rồi lại bổ sung: "Một người cha tốt. "

Trương Dương nói: "cô cũng là người tốt! ông ta lo lắng cho an toàn của cô, đặc biệt dặn dò tôi chiếu cố tốt cho cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Tôi không cần người khác chiếu cố. "

Hai người tới trước xe, Trương Dương mở cửa xe: "Nữ nhân đều cần chiếu cố, Hạnh Tử, tôi cảm thấy cô rất cô độc. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Tôi không cô độc. " Nói xong khởi động giậm chân ga.

Ô tô chạy dọc theo quốc lộ ven hồ, bóng cây nhanh chóng lưu động trước cửa kính xe.

Trương Dương nói: "Ngày mai liền phải về rồi?"

"Về Tân Hải à?"

Trương Dương gật đầu: "Gần đây có chút không yên ổn, cô cũng phải chú ý an toàn hơn. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi có năng lực bảo hộ mình. "

Trương Dương nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, làm việc gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hiện tại nghĩ lại, sát thủ xuất hiện buổi tối ngày đó chưa chắc đã là nhằm vào tôi. "

Trương Dương cười nói: "cô là nói bọn họ những giết tôi ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Rất có thể, cừu gia anh đắc tội chỉ sợ không ít?"

Trương Dương nói: "Quả thực đắc tội với không ít người, cô đã nghĩ như vậy thì sao ở trước mặt Võ Trực Chính Dã vẫn ôm hết trách nhiệm, giải vây Giúp tôi?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh dù sao cũng từng giúp tôi, coi như là tôi báo đáp anh đi. "

Trương Dương nói: "cô quan tâm tới tôi à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nếu như anh tiếp tục tham thảo đề tài này thì tôi sẽ đuổi anh xuống xe. "

Trương đại quan nhân bật cười: "Bị cô đuổi xuống xe cũng không phải là lần đầu tiên. "

*****

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố Giai Đồng lúc trước rơi xuống sông Niagara, các anh có tìm được thi thể của cô ta hay không?"

Nụ cười trên mặt Trương Dương nháy mắt đã biến mất, hắn lắc đầu nói khẽ: "Đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của cô ta, cho nên trong lòng tôi vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng một tia hy vọng. " Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi nghĩ đến cô chính là cô ta, ở Nam Triều Tiên đó, cô còn nhớ không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: " Tôi và cô ta quả thực rất giống nhau. "

Trương Dương nói: "Cơ hồ là giống nhau như đúc. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trên thế giới này không có hai người giống nhau như đúc. "

Trương Dương nói: "Cho nên, tôi thường xuyên không tự chủ được coi cô là cô ta. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói lời nào, lặng lẽ lái xe, hai người trong trầm mặc tới chính phủ tỉnh.

Trương Dương sau khi xuống xe thì vẫy vẫy tay với Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn vốn định rời khỏi thì Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên nói: "Trương Dương. "

Trương Dương cười cười với cô ta, phát hiện vẻ mặt của cô ta vô cùng rối rắm: "Có việc gì à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Đừng vào, có người ở đặt bom trong phòng anh. "

Trương Dương nội tâm chấn động khi nhìn cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đạp chân ga phóng đi.

Bởi vì những lời này của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương đại quan nhân dùng dằng chừng một giờ, chờ chuyên gia gỡ bom tới phong tỏa hiện trường, sau đó tiến hành tìm kiếm nhưng tìm một lượt mới phát hiện căn bản không có bom gì cả, thậm chí ngay cả một vật phẩm khả nghi cũng không có, sự thật chứng minh chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.

Chuyên gia Gỡ bom cho rằng là cho đùa, nhưng Trương đại quan nhân thì lại không nghĩ như vậy, trong ấn tượng của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử chưa bao giờ nói đùa với mình, hơn nữa vẻ mặt của cô ta lúc sắp đi căn bản không hề giả vờ. Trương đại quan nhân càng nghĩ càng thấy kỳ quái, chuyện này hình như có chút không đúng.

Lệ Phù cũng nghe nói trong phòng Trương Dương có thể bị người ta đặt bom, đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi thăm.

Trương Dương đi đến chỗ vắng kể lại một lượt.

Lệ Phù nghe xong thì phản ứng đầu tiên cũng như người khác: "Trương Dương, cô ta có phải là đùa cho vui không?"

Trương Dương lắc đầu: "Không thể, Hạnh Tử trước giờ không thích nói đùa, hơn nữa khi cô ta nói những lời đó, vẻ mặt vô cùng rối rắm, tôi có thể nhìn ra nội tâm của cô ta cực kỳ mâu thuẫn. "

Lệ Phù nói: "Nếu như Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải đùa, như vậy chính là cô ta cho rằng chuyện này là thật, có người cố ý lộ ra tin tức giả cho cô ta, có lẽ mục đích chân chính chính là để thử cô ta. "

Trương đại quan nhân nghe Lệ Phù nói như vậy thì không khỏi run sợ, thế chẳng phải là nói tình cảnh hiện tại của Nguyên Hòa Hạnh Tử vô cùng nguy hiểm ư?

Lệ Phù đầu kia điện thoại thở dài: "Trương Dương, kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì sáng, em ít nhiều có chút minh bạch rồi. "

Trương Dương nói: "Nói thử đi. "

Lệ Phù nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc thuộc tập đoàn lợi ích nào đó, hiện tại tập đoàn lợi ích này muốn trừ bỏ anh, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử đã nảy sinh tình cảm với anh, cô ta không đành lòng xuống tay với anh, người khác trong tập đoàn chắc hẳn đã nhìn ra chuyện này, cho nên liền cố ý lập bẫy, bọn họ không phải thực sự muốn đánh bom nổ chết anh, mà là muốn lợi dụng chuyện này để thử Nguyên Hòa Hạnh Tử, hiện tại bọn họ chắc biết thái độ của Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi. "

Trương Dương nói: "Giúp anh tra nơi ở của Hạnh Tử. "

Lệ Phù nói: "Cô ta hiện tại đang pử số 32 đường Minh Khang, sao? anh lo cô ta xảy ra chuyện ư?"

Trương Dương nói: "Anh đi xem thử. "

Trương Dương trước khi lên xe đã gọi cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, di động thủy chung ở trong trạng thái không có người nhấc, điều này khiến cho Trương Dương càng cảm thấy khẩn trương, từ chính phủ nhất chiêu tỉnh đến số 32 đường minh khang không đến sáu km, khoảng cách mặc dù ngắn, nhưng hiện tại đang là lúc tan tầm, đi được một nửa thì không thể nhích được nữa, Trương đại quan nhân lòng nóng như có lửa đốt, hơn nữa gọi vào di động của Nguyên Hòa Hạnh Tử mà không có ai nhấc, hắn dứt khoát đỗ ô tô vào rìa rồi đi bộ.

Trương Dương tới số 32 đường minh khang, đây là một tiểu lâu cũ, Trương Dương ấn chuông cửa, căn bản không có ai lên tiếng trả lời, hắn mặc kệ trèo tường mà vào, lẻn vào trong tòa tiểu lâu này đối với Trương Dương mà nói thì căn bản không có bất kỳ khó khăn gì.

Hắn từ lầu hai mở cửa sổ đi vào, đi vào trong thì phát hiện trong phòng không có một bóng người, đây phòng ngủ của Nguyên Hòa Hạnh Tử, di động của cô ta để trên nóc tủ, Trương Dương cầm di động ấn mở thì nhìn thấy bên trên toàn là số của mình.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn vội vàng lắc mình trốn ở dưới giường.

Cửa phòng chậm rãi, , Trương đại quan nhân từ dưới giường nhìn lên, liền thấy một đôi chân trắng nõn xuất hiện trong phòng, không phải Nguyên Hòa Hạnh Tử thì còn là ai?

Khứu giác Trương đại quan nhân vô cùng linh mẫn, đã ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta. Nguyên Hòa Hạnh Tử đóng cửa sổ lại, kéo màn, động tác của cô ta khiến có bộ phận khăn tắm màu trắng rơi xuống, Trương đại quan nhân đoán cô ta vừa mới đi tắm, cho nên mới không nhấc máy, đúng là trời cao trêu người.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tôi cũng không phải là rắp tâm nhìn lén cô tắm, bạn hữu chỉ quan tâm cho thôi. Thằng cha này trong lòng đang do dự, rốt cuộc là nên ra ngoài gặp cô ta hay là thành thành thật thật trốn ở dưới giường chờ cô ta đi rồi mà ra.

Tâm nhãn của Trương đại quan nhân không ngừng hoạt động, nhưng thân thể thì cũng không dám nhúc nhích, thực sự để Nguyên Hòa Hạnh Tử phát giác mình trốn dưới giường, cái mặt này không biết để vào đâu. Trương đại quan nhân rất nhiều lúc vẫn quý trọng mặt mũi, không phải không dám làm chuyện đảm, chỉ là không thể để mất mặt được.

Nhưng vào lúc này Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm điện thoại di động, cô ta thấy bên trên có cuộc gọi nhỡ, khóe môi lộ ra nụ cười, bấm số gọi lại.

Vừa bấm thì lập tức nghe thấy phản ứng, tiếng chuông di động từ dưới giường truyền đến.

Nguyên Hòa Hạnh Tử chớp chớp hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng xuống giường, lạnh lùng nói: "Ra đi. "

Dưới giường, đầu tiên là một đôi tay thò ra, tay phải còn cầm di động, động tác đầu hàng, Trương đại quan nhân cúi đầu chui ra, lí nhí nói: "Cái đó... " Thằng cha này ngẩng đầu nhìn thấy trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vai để trần, hắn mở to mắt, đồng thời lại rất bất nhã nuốt nước miếng: "Khéo quá! Nhanh như vậy đã lại gặp mặt rồi!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe thấy hắn nói như vậy thì thật sự có chút dở khóc dở cười, lời nói thô bỉ như vậy hắn không ngờ cũng có thể nói ra miệng được. Nguyên Hòa Hạnh Tử như hổ rình mồi trừng mắt lườm Trương Dương: "Nhìn đủ chưa?"

Trương đại quan nhân nói: "Chưa... Ối, tôi căn bản không nhìn trộm cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: "Tôi hiện tại sẽ báo cảnh sát bắt anh. "

Trương đại quan nhân lắc đầu, không ngờ bật cười: "Không thể nào. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đừng bày ra bộ dạng như tình thánh, thực sự cho rằng nữ nhân trong được thiên hạ đều chịu sống chết vì anh ư?"

Trương đại quan nhân bỗng nhiên tiến lên một bước, ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử vào trong lòng, cúi đầu hôn môi cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì nụ hôn nồng nhiệt của hắn mà thân thể mềm mại run như chim nhỏ, run giọng nói: "Buông ra. "

Trương Dương chẳng những không buông mà còn lột khăn tắm trên người cô ta, tay đặt lên người cô ta, hôn nồng nhiệt từ mặt đến cổ rồi tới người, khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử mất đi sức phản kháng, cô ta từ chối vài cái kiểu tượng trưng thì rất nhanh liền bị Trương Dương hôn người.

Tình yêu như thủy triều bao phủ Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta như con thuyền nhỏ trôi trên sông dài, nhưng mà loại cảm giác ấm áp mà quen thuộc này nhanh chóng chiếm toàn bộ trái tim của cô ta, khi hai người không còn khoảng cách, mắt Trương Dương đột nhiên trợn tròn, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ kinh hãi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ôm mặt hắn, môi bởi vì kích động mà không ngừng khép mở.

Đôi mắt Trương Dương không biết vì sao lại đỏ lên, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vậy, cô ta khẽ gọi: "Trương Dương.. "

Trương Dương gật đầu, cúi đầu hôn cô ta, hai dòng nước mặt rơi xuống, nhỏ lên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, hội tụ với nước mặt từ trong mắt cô ta chảy ra, sau đó hắn từ đáy lòng thấp giọng gọi ra một cái tên khiến hắn đã tan nát cõi lòng: "Giai Đồng... "

Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì hai chữ này mà ôm chặt hắn, thể vị ấm áp và hạnh phúc mà hắn mang lại cho mình, hạnh phúc này tràn ngập đáy lòng cô ta, chảy trong mỗi một dòng huyết mạch, thấm vào mỗi một tấc thịt của cô ta: "Trương Dương... " Nguyên Hòa Hạnh Tử gọi cái tên thân thiết mà quen thuộc này.

Hai người chỉ gọi tên đối phương, giống như trải qua mộng cảnh, Trương Dương trong đêm nay đã trút ra hết nỗi nhớ thương đối với Giai Đồng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nằm trong lòng Trương Dương, bàn tay Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng mềm nhẵn của cô ta, hình xăm phượng hoàng dục hỏa trùng sinh hết sức nổi bật trên da thịt trắng nõn của cô ta, giống như tùy thời có thể cất cánh bay, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương, bên trong mắt đẹp ba quang liễm diễm, tràn ngập nhu tình. Bàn tay mềm Của cô ta vuốt ve khuôn mặt của Trương Dương, khóe môi phác ra nụ cười.

*****

Trương Dương nói: "Giai Đồng, em chính là Giai Đồng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không hề phủ nhận, cô ta gật đầu: "Nếu như không phải cô ta ở trong cõi minh minh chỉ dẫn cho em thì em chắc là cô ta rồi. "

Trương Dương nói: "Trên đời tuyệt không thể có hai người giống nhau đến thế được. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì những lời này của hắn mà mặt hơi đỏ lên, cô ta đương nhiên minh bạch Trương Dương ám chỉ gì, nói khẽ: "Có những chuyện của cô ta tựa hồ từng phát sinh trên người em, nhưng em nghĩ kỹ lại thì lại thấy mơ hồ, em không biết mình rốt cuộc là Nguyên Hòa Hạnh Tử hay là Cố Giai Đồng?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không quan trọng, từ từ rồi sẽ nhớ được, cái chúng ta có là thời gian. Anh sẽ cùng nhớ với em. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, mũi lại đột nhiên cay cay, nước mắt chảy ra: "Tên khốn nạn anh vì sao muốn tới tìm em?"

Trương Dương nói: "Em bảo anh là trong phòng có bom, kết quả là giả, nhất định là có người phô trương thanh thế, trong phòng căn bản không có bom. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe hắn nói như vậy thì lập tức cảnh giác, cô ta từ trong lòng Trương Dương ngồi dậy, mặc áo ngủ, nhanh chóng chải chuốt lại mái tóc, dùng trâm gài tóc cài lại rồi nói khẽ: "Chuyện này có chút không đúng, Trương Dương, chúng ta phải rời khỏi nơi này. "

Tốc độ mặc quần áo của Trương đại quan nhânkhông hề kém Nguyên Hòa Hạnh Tử, không bao lâu sau hai người đã ăn mặc chỉnh tề.

Khi Đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì di động của Nguyên Hòa Hạnh Tử đổ chuông.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm điện thoại, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói âm lãnh: "cô không ngờ phản bội tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi là ai? tôi rốt cuộc là ai?"

Giọng nói bật cười ha ha: "Một người ngay cả mình là ai cũng không biết thì còn sống có ý nghĩa gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi sẽ điều tra rõ tất cả. "

" Không có cơ hội đâu. " Đối phương tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Thật ra là có bom thật, nhưng không phải trong phòng hắn mà là phòng cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn môi, mặt của cô ta trong phút chốc đã không còn giọt máu.

"Tôi sai người tổng cộng đặt 11 quả bom trong nhà cô, uy lực của bất kỳ một quả bom nào cũng để để san tòa tiểu lâu này thành bình địa, tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại phản bội tôi. "

"Tôi là ai?"

"Cả đời này cô cũng không biết được đâu. " Đối phương gác máy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ném điện thoại, nói với Trương Dương: "Chạy, trong nhà cài đầy bom. "

Trương Dương tóm lấy tay cô ta, chuẩn bị từ cửa sổ nhảy ra, không chờ bọn họ tới gần cửa sổ thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh đến từ gara, khiến toàn bộ gara thành bình địa, ở hiện trường khói đặc cuồn cuộn, gạch đá bay tán loạn.

Sóng xung kích vụ nổ gây ra khiến tất cả cửa sổ của tiểu lâu vỡ vụn.

Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng bởi vì sóng xung kích cực lớn này mà đứng không vững, mặc cho võ công của Trương đại quan nhân cao cường như thế nào, lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, 11 quả bom, uy lực những quả bom này sinh ra hiển nhiên là kinh thiên động địa.

Trương Dương nói: "Có cơ hội, chúng ta nhất định có cơ hội. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh chạy mau, đừng lo cho em. "

Trương đại quan nhân giận dữ hét: "Anh sẽ không để em rời xa anh nữa. " Hắn một tay ôm ngang Nguyên Hòa Hạnh Tử lên, cùng lúc bom bắt đầu liên tiếp phát nổ.

Số 32 đường Minh Khang được chú định là phải hoàn toàn trong ngày này, 11 quả bom cài trong nhà, có quả cài trong hoa viên, có quả ở gara, có quả ở tầng hầm, cho dù Trương Dương có năng lực từ tiểu lâu chạy ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi được phạm vi của vụ nổ.

Muốn từ nơi này thoát đi nhất định phải có bản sự phi thiên độn địa. Trương đại quan nhân trước khi nổ mạnh phát sinh đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử, ngưng tụ nội lực toàn thân, quanh người hắn nhanh chóng hình thành luồng khí xoáy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải lần đầu tiên chứng kiến Trương Dương sử dụng loại phương pháp này. Hai ngày trước Trương Dương chính là dùng loại phương pháp này đánh bại Liễu Sinh Nhất Lang. Nhưng lần đó là hắn đối mặt với người. Hôm nay thì phải đối mặt với hơn mười quả bom với uy lực kinh người.

Trương Dương dùng đấu chuyển tinh di trong đại thừa quyết, hình thành luồng khí xoáy chung quanh thân thể mình và Nguyên Hòa Hạnh Tử, khiến luồng khí xoáy này bọc lấy thân thể bọn họ, dùng lực ly tâm chống đỡ lực trùng kích của vụ nổ.

Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là thử dùng nhục thân cứng đối cứng với lực trùng kích, loại luồng khí xoáy này phù hợp với đạo lý tứ lạng bạt thiên cân của võ học Trung Hoa, dùng lực ly tâm đánh tan lực trùng kích của bom. Trương đại quan nhân không biết phương pháp của mình có thành công hay không, nhưng dưới tình trạng trước mắt, cũng chỉ có dùng phương pháp này mạo hiểm thử một lần.

Vụ nổ bắt đầu từ tầng dưới, sau đó 10 quả bom còn lại liên tiếp bị dẫn nổ. Số 32 đường Minh khang trong nháy mắt đã bị khói bụi bao phủ.

Khi Lệ Phù dẫn đội tới số 32 thì khói vẫn chưa tan, tình trạng hiện trường vô cùng thê thảm, giống như ác ma lật tung cả khu đất này từ dưới lên trên, ống nước gãy không ngừng phun nước, hiện trường là một mảng lầy lội, bởi vì lo còn có vụ nổ phát sinh tiếp, chuyên gia gỡ bom không hề ngay lập tức đi vào hiện trường.

Nhìn thấy tình trạng trước mắt, hai mắt Lệ Phù lập tức đỏ lên, cô ta liều lĩnh lao về phía trước. Nhưng lại bị Vưu Chí Dũng giữ lại, nhắc nhở cô ta: "Đừng kích động. Chờ tổ gỡ bom đi vào đã. "

Lệ Phù kêu lên: "Nổ xong rồi còn gỡ cái gì, chẳng còn gì cả, chẳng còn gì cả. " Cô ta ôm mặt khóc nấc lên. Sau đó thất hồn lạc phách nhảy vào trong phế tích: "Trương Dương, tên khốn nạn anh không được chết, lại bại hoại như anh nhất định phải sống trăm tuổi... " vừa nói cô ta vừa bật khóc.

Vưu Chí Dũng nhìn thấy bộ dạng bi thống của cô ta, trong nhất thời không biết nên an ủi như thế nào.

Ở bên cạnh có người nói khẽ: "Sếp, có cần dùng thiết bị đào bới hay không?"

Vưu Chí Dũng không nói gì.

Tên thủ hạ nói: "Cho dù có thi thể thì cũng nổ thành thịt nát rồi, uy lực của vụ nổ này quá lớn, thủy tinh của cả phố đều bị chấn nát, còn có hai bà già bị hù chết. "

Vưu Chí Dũng thở dài, nhìn thấy Lệ Phù quỳ trên đống đổ nát, dùng hai tay đào, hắn mấp máy môi, nói khẽ: "Phong tỏa hiện trường, tận lực đừng dùng thiết bị đào bới cỡ lớn, dùng dụng cụ dò xét xem có dấu hiệu của sự sống hay không?"

Thủ hạ:: "Không thể sinh mệnh dấu hiệu của sinh mệnh, ngay cả ruồi bọ cũng nổ tung rồi. "

Vưu Chí Dũng hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: "Con mẹ nó nói lắm thế, bảo anh làm gì thì anh làm thế đi. "

Thủ hạ bị hắn quát cho câm như hến, xám xịt bước đi.

Mười lăm phút đồng hồ sau, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa tự mình chạy tới hiện trường, đi theo hắn còn có phó cục trưởng cục công an Đông Giang Loan Thắng Văn, nếu như không phải bởi vì chuyện này liên quan tới Trương Dương thì Cao Trọng Hòa cũng sẽ không tự mình tới đây.

Sau khi Nhìn thấy tình huống hiện trường, Cao Trọng Hòa trong lòng thầm kêu xong rồi, lần này xong rồi, kiến trúc bên trên tất cả đã hóa thành bột, huống chi là thân thể máu thịt.

Hiện trường có mấy nhóm làm việc, có cục Quốc An, cục công an, cả đội phòng cháy chữa cháy.

Vưu Chí Dũng nhìn thấy Cao Trọng Hòa tới, vội vàng tới trước mặt y: "Thính thính, ngài sao cũng tự mình tới?"

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi nghe nói khi vụ nổ phát sinh Trương Dương đang ở hiện trường?"

Vưu Chí Dũng cũng không giấu diếm, gật đầu, quay lại nhìn hiện trường đang tìm kiếm, nói khẽ: "Lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. "

Cao Trọng Hòa thở dài: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thằng ôn này sao có thể gặp phải nhiều phiền toái như vậy, giờ phải làm sao đây. " Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tuy rằng đều đang đồn đại gần đây quan hệ của Tống Hoài Minh và con rể tương lai Trương Dương có rạn nứt, thậm chí đã có quyết định muốn đá Trương Dương ra khỏi vị trí bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng Cao Trọng Hòa cũng đã nhìn ra, đây thật ra là một loại thủ đoạn bảo hộ Trương Dương của Tống Hoài Minh. Huống chi Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã định ra ngày cưới, mắt thấy không tới mấy tháng nữa sẽ kết hôn. Lại xảy ra loại chuyện này, đối với Sở Yên Nhiên chẳng phải là tin dữ ư, bi kịch của con gái tất nhiên chính là bi kịch của cha, Cao Trọng Hòa có thể kết luận, nếu như Trương Dương có gì không hay xảy ra, chỉ sợ Tống Hoài Minh này thực sự sẽ nổi trận lôi đình.

Loan Thắng Văn ở bên cạnh nói: "Trương Dương luôn phúc lớn tạo hóa lớn, hắn lần trước tới Đông Giang không phải cũng gây ra chuyện ư, nhưng mỗi một lần đều bình an vô sự, tôi thấy lần này nói không chừng... " Hắn không nói hết câu, dù sao tình trạng hiện trường bày ngay trước mắt, nói Trương Dương không sao thì ngay cả chính hắn cũng không thuyết phục được mình.

Cao Trọng Hòa nói: "Trước tiên cứ toàn lực ứng phó cứu người đi đã, phong tỏa tin tức lại. "

Loan Thắng Văn nói: "Không Phong tỏa được, động tĩnh lớn như vậy, cả nửa thành Đông Giang đều bị chấn động. "

Cao Trọng Hòa tức giận nói: "Phong không được cũng phải phong, tôi xem ai dám đưa tin lung tung nào. "

Loan Thắng Văn biết sự phẫn nộ của Cao Trọng Hòa tuyệt đối không phải là nhằm vào mình, tình trạng trước mắt đã triệt để khiến Cao Trọng Hòa hỗn độn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)