Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1268

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1268: Tử vong não
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tất cả mọi người ở Hiện trường đều tập trung khẩn trương giải cứu, không may là, sau khi vụ nổ phát sinh được bốn mươi phút thì trời đổ mưa to, hiện trường trở nên lầy lội.

Loan Thắng Văn sau khi nhận một cú điện thoại thì lặng lẽ báo cáo với Cao Trọng Hòa: "Thính thính, phía Nhật Bản đã biết chuyện này, yêu cầu chúng ta giải thích tình huống vụ nổ một cách tường tận, tôi thấy chắc cũng không giấu bí thư Tống được đâu, hay là mau chóng báo cáo với ông ta đi. "

Cao Trọng Hòa mấp máy môi, y biết lời Loan Thắng Văn nói có đạo lý, vừa rồi không thông tri ngay lập tức cho Tống Hoài Minh, là vì y vẫn mang một tia hy vọng Trương Dương còn sống, nhưng sau khi đích thân tới hiện trường giải cứu, chút hy vọng trong lòng Cao Trọng Hòa rất nhanh đã tan biến, y minh bạch mình cần phải báo cáo tình huống chân thật lên cấp trên.

Khi Cao Trọng Hòa gọi cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đã biết vụ nổ phát sinh ở Đông Giang, nhưng y không biết Trương Dương có liên quan tới vụ nổ này, sau khi nghe Cao Trọng Hòa kể lại tình huống hiện trường, Tống Hoài Minh trầm mặc rất lâu, y không nói gì, Cao Trọng Hòa cũng chỉ có thể trầm mặc cùng.

Cuối cùng Tống Hoài Minh thở dài: "Hắn tới đó làm gì?" Sau khi Hỏi xong, Tống Hoài Minh lập tức cảm thấy câu hỏi của mình có chút dư thừa, hiện tại điều cần quan tâm không phải là chuyện này, y nhắm mắt lại rồi nói khẽ: "Động viên tất cả lực lượng có thể động viên, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. " Nói xong những lời này, Tống Hoài Minh ngồi xuống, cả người giống như bị hút cạn sức.

Thật ra không cần chỉ thị của Tống Hoài Minh, Cao Trọng Hòa vẫn đang làm vậy.

Mưa càng lúc càng lớn, công tác giải cứu trở nên rất gian nan. Nhìn một mảng lầy lội trước mắt, Cao Trọng Hòa mặt co mày cáu, sau khi phát sinh nổ mạnh, nơi đó còn khả năng có sinh mệnh tồn tại ư?

Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô: "Có người... Có người... Phía dưới có người. "

Mọi người nhanh chóng xúm lại.

Đội cứu hộ và tìm kiếm tìm được một bàn tay trong đống lầy lội, chỉ bằng một bàn tay rất khó kết luận phía dưới có phải có người hay không.

Lệ Phù nghe thấy tin tức ngay lập tức chạy tới hiện trường, cả kinh nói: "Cẩn thận một chút, đừng có chạm tới anh ta... "

Vưu Chí Dũng đối với điều này thì không ôm hy vọng quá lớn, một bàn tay mà thôi, có thể là thứ còn lại hoàn chỉnh duy nhất trong vụ nổ.

Nhân viên của đội cứu hộ và tìm kiếm rất cẩn thận vạch ra phạm vi, bởi vì lo lắng máy móc đào bới cỡ lớn sẽ khiến đất sụp và gây thương tổn cho người sống sót, cho nên tất cả bọn họ dựa vào nhân lực để đào bới, làm như vậy tuy rằng tốc độ giải cứu chậm đi, nhưng có thể tránh được thương tổn lần thứ hai.

Dưới sự yêu cầu đặc biệt của mấy người chỉ huy Ở hiện trường, công tác giải cứu kế tiếp quả thực giống như đào bới khảo cổ, rất cẩn thận.

Mười phút sau, cuối cùng cũng đào được Trương đại quan nhân ra. Tuy rằng dính đầy bùn, nhưng vẫn có thể từ hình dáng nhận ra đây là Trương Dương, Lệ Phù vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Trương Dương không phải chỉ có một mình. Nguyên Hòa Hạnh Tử được hắn ôm trong lòng, hai người hoàn toàn không có hơi thở, dò xét động mạch cổ của hai người thì tất cả đều không còn mạch đập.

Không có nhịp tim, không có hô hấp, không có bất kỳ dấu hiệu của sinh mệnh. Trong mắt người thì hai người này đã trở thành người chết.

Nhưng Lệ Phù không cho là như vậy, cô ta kiên trì dùng thái độ với người sống để tiếp tục công tác giải cứu.

Hoàn hoàn chỉnh chỉnh đào Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử trong đống phế tích ra mất đúng một giờ, trong khoảng thời gian này hai người không có bất kỳ phản ứng gì.

Mọi người cẩn thận đưa bọn họ lên cáng, đưa lên xe cứu thương, bác sĩ cấp cứu bước đầu kiểm tra tình trạng thân thể của bọn họ, Lập tức lắc đầu: "Không cứu được... "

Lệ Phù lớn tiếng nói: "Cứu bọn họ, bọn họ sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết. "

Bác sĩ bị giọng nói của cô ta khiến cho ngây ra, nhưng rất nhanh vẫn lắc đầu: "Vô dụng, không có hô hấp, không có nhịp tim, ngay cả thi thể cũng lạnh rồi. " Hắn dùng chữ thi thể.

Lệ Phù nuốt lệ đang muốn phát tác thì lại nghe thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử ở bên cạnh phát ra tiếng khụ.

Nhân viên y tế Chung quanh tất cả ngây ngẩn cả người. Rõ ràng vừa rồi đã tuyên cáo hai người này tử vong, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử không ngờ có phản ứng. Đây căn bản chính là sự châm chọc tuyệt diệu đối với vị bác sĩ này.

Lệ Phù nói: "Cứu hắn, tôi muốn anh dùng hết mọi biện pháp để cứu hắn, hắn nếu chết thì anh cũng đừng hòng sống. " Trong hai mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương khiến tên bác sĩ không rét mà run.

Lệ Phù tin chắc Trương Dương không sao, võ công và năng lực chịu đòn của Trương Dương hơn xa Nguyên Hòa Hạnh Tử, nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử không sao thì Trương Dương khẳng định càng không có việc gì.

Nhưng sự thật không như Lệ Phù nghĩ, Nguyên Hòa Hạnh Tử tỉnh lại đầu tiên sau khi được đưa tới bệnh viện thì dẫn đầu khôi phục năng lực hoạt động.

Trương đại quan nhân vốn như bùn nhão, tuy rằng hiện tại đã được lau rửa sạch sẽ, giống như là trẻ con mới đẻ, nhưng hắn lại nằm ở đó không nhúc nhích.

Bệnh viện đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Trương Dương, thành lập tổ chuyên gia khẩn cấp để tiến hành hội chẩn kết quả kiểm tra cho Trương Dương, Trương Dương quả thực không chết, ít nhất tim hắn đã bắt đầu đập, nhưng hắn không thể tự hô hấp, cần máy hô hấp phụ trợ, bác sĩ gọi trạng thái của hắn là không thể chống được hôn mê, sở dĩ không tuyên bố hắn chết, là bởi vì sóng não đồ của hắn vẫn còn dao động một chút, không trở thành một đường thẳng tắp.

Sau hai tiếng đồng hồ Trương Dương nhập viện, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tự mình tới bệnh viện, thính trưởng công an tỉnh Cao Trọng Hòa vẫn luôn ở bệnh viện, nhìn thấy Tống Hoài Minh tự mình tới, vội vàng ra đón.

Tống Hoài Minh nói: "Thế nào rồi?"

Cao Trọng Hòa thở dài nói: "Chúng ta tới văn phòng bác sĩ. "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi muốn đi thăm Trương Dương trước. "

Cao Trọng Hòa nói: "Bác sĩ vẫn đang kiểm tra cho hắn, thăm hỏi phải chờ một lát nữa. "

Tống Hoài Minh gật đầu, đi theo Cao Trọng Hòa tới phòng họp, cơ hồ tất cả chuyên gia của bệnh viện từ trên xuống dưới đều được triệu tập khẩn cấp về bệnh viện, hiện tại đang tiến hành thảo luận về bệnh tình hiện tại của Trương Dương, trước mắt chủ yếu hình thành hai loại quan điểm, một loại quan điểm là cho rằng Trương Dương đã ở trạng thái người thực vật, còn có một loại quan điểm khác thì cho rằng Trương Dương đã cơ bản phù hợp với điều kiện tử vong não, chắc là tử vong não, có thể tuyên bố tử vong.

Tống Hoài Minh đến khiến hiện trường xôn xao, Tống Hoài Minh xua tay, ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, y lặng lẽ ngồi xuống vị trí ở sát tường, nói khẽ: "Tôi hôm nay tới đây, chỉ là một người nhà bệnh nhân, tôi muốn nghe tình huống chân thật nhất, mời các vị chuyên gia tiếp tục. "

Chủ nhiệm nội khoa Thần kinh Phương Huấn Sinh nói: "Vậy tiếp theo những lời vừa rồi, tôi vẫn kiên trì cho rằng sóng điện não gián đoạn của người bị thương căn bản không đại biểu được bất kỳ ý nghĩa gì, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, loại sóng não này trong 24 tiếng đồng hồ sẽ triệt để biến mất, nói cách khác thì người bị thương rất nhanh sẽ triệt để tiến vào trạng thái tử vong não, trước mắt hô hấp của anh ta phải dựa vào máy hô hấp phụ trợ, mặc dù có tim đập, nhưng não bộ đã tiến vào trạng thái tử vong, một khi sóng điện não biến mất, như vậy anh ta sẽ thành một người chết. "

*****

Viện trưởng Lục Quốc Uy nói: "Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng phải hết sức mà làm, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ cuộc. "

Chủ nhiệm ngoại khoa Não Từ Lương Đống trong phán đoán bệnh tình của Trương Dương cơ hồ có giải thích giống với Phương Huấn Sinh, hắn thở dài: "Không phải vấn đề chúng ta cố gắng thế nào, trên thực tế chúng ta đã bất lực, có một số việc trên lẽ thường căn bản không thể giải thích, hai người bị thương đều đã trải qua vụ nổ với uy lực như nhau, vì sao một người trong đó lại bình yên vô sự, người còn lại thì rơi vào trạng thái tử vong? Tôi biết lời nói hiện tại của tôi không nghiêm cẩn, nhưng tôi không nghĩ ra phương pháp có thể nghịch chuyển. Não bộ của Người bị thương bị thương rất nặng, thân thể hắn cũng có vết thương trùng kích với trình độ khác nhau, nhưng nội tạng của anh ta không hề chịu thương tổn quá lớn, dùng tình huống của vụ nổ lúc đó để phân tích, điều này hình như không hợp lý. "

Tống Hoài Minh nghe trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được chen vào nói: "Tôi muốn xác nhận một chuyện, Trương Dương có còn cứu được hay không?"

Tất cả mọi người trầm mặc, cuối cùng ánh mắt của tất cả chuyên gia đều tập trung trên người viện trưởng Lục Quốc Uy.

Lục Quốc Uy ra hiệu cho mọi người lui ra trước, chờ trong phòng chỉ còn lại hắn và Tống Hoài Minh, hắn từ từ tới bên cạnh Tống Hoài Minh, đầy áy náy nói: "Bí thư Tống, thực sự xin lỗi, chúng tôi bất lực. "

Tống Hoài Minh nắm chặt hai tay: "Viện trưởng Lục, loại trạng thái này của Trương Dương còn có thể duy trì bao lâu?"

Lục Quốc Uy nói: "Căn cứ vào phân tích và thảo luận về tình huống của bệnh nhân của chúng tôi vừa rồi thì trong 24 tiếng đồng hồ, anh ta có thể sẽ triệt để tiến vào trạng thái tử vong não, hiện tại hô hấp của anh ta hoàn toàn là dựa vào máy hô hấp đẻ duy trì, nếu như chúng tôi tắt máy hô hấp thì anh ta rất nhanh sẽ... "

Tống Hoài Minh giơ tay làm đồng tiếc bảo hắn dừng nói, nói khẽ: "Hai người đã trải qua vụ nổ tương tự, vì sao hắn lại bị thương nặng như vậy?"

Lục Quốc Uy không thể giải thích vấn đề của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh cũng không chờ mong đáp án của hắn, có chút mệt mỏi đi ra ngoài, khi cầm tay nắm cửa thì nói khẽ: "Cấp cứu tới một khắc cuối cùng, tôi hy vọng con gái của tôi có thể tới kịp nhìn hắn lần cuối. "

Tống Hoài Minh ra tới bên ngoài thì nói với thư ký Chung Bồi Nguyên bên cạnh: "Giúp tôi gọi điện thoại cho Yên Nhiên... Tôi... Tôi không biết nên nói với nó như thế nào... " Tống Hoài Minh rất mệt ỏi, y lảo đảo đi hai bước rồi ngồi xuống ghế ở cuối hành lang.

Cúi đầu, tâm tình xuống thấp tới cực điểm, nếu như Trương Dương gặp chuyện không may, Yên Nhiên không biết sẽ biết làm hành động đáng sợ như thế nào, Tống Hoài Minh hiểu con gái của mình, hiểu rõ tình cảm của nó đối với Trương Dương.

Một bàn tay to vỗ nhẹ lên vai y, Tống Hoài Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Doãn Tri đang trên mặt tràn ngập vẻ lo âu.

" Bí thư Cố... " Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Hoài Minh mới nhận thấy giọng nói của mình có chút khàn khàn. Cố Doãn Tri nói: "cậu ta sẽ không sao. " Y đang an ủi Tống Hoài Minh, hoặc cũng là đang an ủi mình.

Tống Hoài Minh vỗ vỗ mu bàn tay Cố Doãn Tri, nói khẽ: "Bác sĩ nói, hắn trong 24 tiếng đồng hồ sẽ tiến vào trạng thái tử vong não... "

Cố Doãn Tri nói: "Không thể. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên may mắn hơn Trương Dương rất nhiều, cô ta sau khi được cứu thì tỉnh lại rất nhanh, hơn nữa khiến mọi người ngạc nhiên là, trừ một số vết bị thương ngoài da thì cô ta không ngờ không bị thương tổn quá nặng, trước mắt tuy rằng cũng ở trong phòng bệnh giám hộ, nhưng cô ta đã có thể xuống giường hoạt động, chuyện thứ nhất cô ta tỉnh lại chính là hỏi tình trạng của Trương Dương, nghe nói Trương Dương hôn mê bất tỉnh, Nguyên Hòa Hạnh Tử không hề biểu hiện ra vẻ bi thống, sự bình tĩnh của cô ta nằm ngoài ý liệu của mỗi người.

Cố Doãn Tri ngay lập tức đi tới là vì nhận được điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử ở trong điện thoại chỉ nói một câu nói: "Cha, Trương Dương đã xảy ra chuyện, con cần cha. "

Đi vào trong phòng bệnh của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Cố Doãn Tri không nén được kích động trong lòng, y xưa nay luôn trầm ổn, trong ánh mắt của xen lẫn vẻ vui sướng và sầu lo.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy y, khẽ gật đầu, nói với nhân viên y tế chung quanh: "Mọi người có thể ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với bí thư cố. "

Tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh giám hộ, trong phòng chỉ còn lại Cố Doãn Tri và Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Cố Doãn Tri ngồi xuống bên giường, không nén được kích động trong lòng: "Con không sao chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, vươn tay ra nắm tay y: "Bọn họ nói Trương Dương rất nguy hiểm. "

Cố Doãn Tri mím môi, nén bi thương, gật đầu, nếu sự thật là vậy thì không cần thiết phải giấu diếm.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Con nhớ được không ít chuyện, nhớ được tình cảnh ô tô rơi xuống sông Niagara. "

Đôi mắt Cố Doãn Tri đỏ lên, trước mắt y là con gái, Hạnh Tử chính là Giai Đồng, Giai Đồng trước đây chính là Hạnh Tử hiện tại. Y không nói gì, Chỉ ra sức nắm chặt tay con gái.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Con phải tiếp tục làm Hạnh Tử. "

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Chỉ cần con bình an, là ai cũng không quan trọng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nếu như Trương Dương chết. Cha coi như tất cả những việc này chưa xảy ra. "

Cố Doãn Tri nhìn con gái, biết trong lòng cô ta nhất định giấu có rất nhiều bí mật, y chậm rãi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Cha hiểu. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương không sao. "

Cố Doãn Tri gật đầu, y nói khẽ: "Mạng của hắn luôn rất cứng, tên tiểu tử lằng nhằng như vậy, ông trời cũng không muốn nhận hắn. "

Khi Tang Bối Bối chạy đến bệnh viện thì Lệ Phù đã hoàn toàn bình tĩnh. Tang Bối Bối vốn định tới phòng giám hộ thăm Trương Dương thì lại bị Lệ Phù tóm lấy, nói khẽ: "Về trong xe nói chuyện. "

Tang Bối Bối cố nén nỗi bi thống trong nội tâm, hộ tống Lệ Phù xuống dưới lầu, cô ta rưng rưng nói: "Thế này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lệ Phù: "Nói Có người cố ý phóng ra tin tức giả cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói trong phòng Trương Dương ở có bom, nhưng thật ra là cài bom ở chỗ ở của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong ngoài tổng cộng có 11 quả bom, quả nào cũng có thể san phẳng nơi đó, Trương Dương tới đó nhắc nhở. Nhưng bọn họ chưa kịp rời khỏi thì bom đã bị người ta dẫn nổ.. " Nói tới đây nước mắt của Lệ Phù lại không nhịn được mà tuôn rơi.

"Trương Dương hiện tại như thế nào rồi?"

Lệ Phù nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử không sao. "

"Tôi hỏi cô Trương Dương thế nào?" Tang Bối Bối kích động nói.

Lệ Phù cắn cắn môi. Run giọng: "Nói Bác sĩ nói trong 24 tiếng đồng hồ sẽ tử vong não. Hiện tại chỉ có tim đập, hô hấp tất cả dựa vào máy hô hấp duy trì. "

Tang Bối Bối lắc đầu: "Không thể, không thể, võ công của Trương Dương cao như vậy, hắn sao có thể xảy ra chuyện, Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải vẫn êm đẹp ư? Hắn sao có thể có chuyện?"

Lệ Phù nói: "Có lẽ hắn truyền cơ hội sống cho Nguyên Hòa Hạnh Tử. "

Tang Bối Bối tức giận nói: "Hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy? Vì một nữ nhân nhật bản, chẳng lẽ có thể liều lĩnh hy sinh sinh mệnh của mình?"

*****

Lệ Phù lặng lẽ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Đổi thành là cô thì hắn cũng sẽ làm vậy. "

Tang Bối Bối nghe thấy những lời này của Lệ Phù, sửng sờ ở đó, đột nhiên cô ta gục vào tay lái khóc nức nở. Lệ Phù nhẹ nhàng vuốt vai của cô ta, an ủi: "Mạng Trương Dương cứng như vậy, hắn sao có thể xảy ra chuyện?" Nói cô ta đang an ủi Tang Bối Bối thì chẳng thà bảo cô ta đang an ủi mình, nói xong, cô ta cũng không nhịn được mà bật khóc.

Tang Bối Bối ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói: "Tôi mặc kệ ảnh hưởng quốc tế, ai có liên quan tới vụ nổ bom này, tôi sẽ giết chết hắn, có một giết một, có một ngàn giết một ngàn. "

Trong lòng Lệ Phù thật ra cũng có ý nghĩ như cô ta, nói khẽ: "Có lẽ Nguyên Hòa Hạnh Tử có thể nói cho chúng ta biết một số manh mối. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cùng hộ sĩ tới phía trước cửa sổ quan sát, lúc này em gái của Trương Dương Triệu Tĩnh, em rể Đinh Triệu Dũng cũng nghe tin chạy đến, trong thân nhân của Trương Dương chỉ có hai người bọn họ ở Đông Giang, cho nên sau khi nhận được thông tri thì ngay lập tức chạy tới nơi này. Triệu Tĩnh khi nghe thấy bác sĩ báo cho biết bệnh tình thì té xỉu, lúc này vừa mới tỉnh lại, đang khóc không thành tiếng.

Đinh Triệu Dũng cũng hai mắt đẫm lệ, hắn vừa giúp đỡ Triệu Tĩnh ngồi xuống vừa vội vàng thông tri cho người nhà của Trương Dương. Lời nói của Bác sĩ đã khá minh bạch, tuy rằng Đinh Triệu Dũng cũng không tin Trương Dương xảy ra chuyện, nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt.

Nguyên Hòa Hạnh Tử từ ngoài cửa sổ nhìn Trương Dương trong phòng, Trương Dương lẳng lặng nằm trên giường, không nhúc nhích, giống như đứa nhỏ đang ngủ say, cô ta trong lòng đau xót, nhưng lại không khóc, xoay người nhanh chóng rời khỏi, đi được vài bước thì nhận thấy được phía sau có tiếng bước chân.

Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, bên tai nghe thấy giọng nói của Lệ Phù: "Tôi muốn nói chuyện với cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, hai người trở lại trong phòng, Lệ Phù đóng cửa phòng lại, giờ phút này biểu hiện của cô ta rất bình tĩnh, có điều khiến cô ta ngạc nhiên là, Nguyên Hòa Hạnh Tử còn bình tĩnh hơn mình.

Lệ Phù nói: "Nếu như không phải vì cứu cô, hắn sẽ không biến thành thế này. "

"Tôi biết. "

Lệ Phù nói: "Tôi phải báo thù cho hắn, mặc kệ người nào làm chuyện này, tôi cũng sẽ khiến hắn phải trả giá đắt. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hắn nếu chết thì tôi sẽ chết với hắn. "

Lệ Phù nói: "Cái này cũng không thể bồi thường được gì? Cô chết cùng hắn có lẽ có thể được an ủi trên tâm lý, nhưng cô không đại biểu được cho người khác, không bồi thường được nỗi đau khổ vì mất hắn của người khác. " Cô ta tạm dừng một chút rồi nói: "Hắn vẫn luôn coi cô là Cố Giai Đồng, hắn không phải cứu cô, mà là Giai Đồng. "

Lệ quang trong mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử thoáng hiện, nhưng cô ta rất nhanh đã khống chế được tình tự của mình, mỉm cười nói: "Bọn họ sẽ không từ bỏ ám sát tôi, bởi vì tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, chỉ cần tôi còn sống trên thế giới này thì tài sản của tập đoàn Nguyên Hòa sẽ không mất. "

Lệ Phù nói: "Người nào. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Mĩ Huệ Tử, người này rất không đơn giản, cô ta hiện tại đã rời khỏi Đông Giang, không biết các cô đuổi theo có kip không?"

Lệ Phù nói: "Chúng tôi đã phong tỏa tất cả tin tức, lập tức sẽ có người dẫn cô lặng lẽ rời khỏi nơi này, tin tức của cô sẽ bị phong tỏa nghiêm mật. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có lẽ tôi còn sống so với chết thì giá trị hơn, chỉ cần tôi còn sống, bọn họ sẽ không từ bỏ ám sát tôi. "

Lệ Phù nói: "Chúng tôi sẽ hợp tác với phía Nhật Bản một khi tuyên bố tin tức cô tử vong, hung phạm phía sau màn tất nhiên sẽ trồi lên mặt nước. " Cô ta Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi nói: "hắn nguyện ý phối hợp với hành động chúng tôi ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Vì Trương Dương, bất kỳ chuyện gì cũng có thể. "

Có suy nghĩ như vậy không chỉ một mình Nguyên Hòa Hạnh Tử, Lệ Phù như vậy, Tang Bối Bối cũng như vậy.

Sau khi phát sinh vụ nổ, Quốc An nhanh chóng áp dụng hành động, ngay lập tức khống chế Tỉnh Thượng Tĩnh và Trung Đảo Xuyên Thái, về phần Mĩ Huệ Tử, đã rời khỏi Trung Quốc từ trước, hiện tại đang ở Nhật Bản.

Khi Kiều Mộng Viện và Thường Hải Tâm đến Đông Giang thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, ở trước phòng bệnh, họ gặp An Ngữ Thần, Hải Lan, Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan cũng đồng dạng từ Hongkong tới thăm Trương Dương.

Thật ra bọn họ phần lớn đều hiểu rõ sự tồn tại của Trương Dương ở trong lòng mình, nếu như đổi thành bình thường thì gặp như vậy không khỏi sẽ sinh ra xấu hổ, nhưng hôm nay thì khác, trong lòng mỗi người chỉ còn lại sự bi thương, bọn họ đã xem nhẹ những việc khác.

Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như không nghi ngờ gì nữa là hai người có lý trí nhất trong đó, họ sau khi hỏi thăm nhau, Kiều Mộng Viện nói: "Sinh tử của Trương Dương chưa rõ, tôi biết tâm tình của mỗi người, nhưng có câu tôi vẫn phải nói. "

Những cô gái này tất cả đều nhìn Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói: "Yên Nhiên buổi chiều sẽ tới, tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên lưu lại nhiều thời gian cho họ hơn, bất kể trong lòng mọi người thương tâm thế nào, nhưng nếu ngay cả chút lý trí tối thiểu này cũng không làm được thì tôi vẫn hy vọng đừng tới. "

Hà Hâm Nhan che miệng bật khóc đầu tiên, cô ta lắc đầu: "Tôi không làm được, tôi không khống chế được bản thân, tôi ở lại. "

Hải Lan ôm cánh tay của nàng, cô ta cũng khóc không thành tiếng.

Sau khi Mấy người thương lượng, quyết định để Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như đại biểu cho mọi người đi thăm, người khác thì chờ đợi tin tức ở bên trong xe dưới lầu.

Khi Kiều Mộng Viện ra khỏi thang máy th bước chân lảo đảo, Hồ Nhân Như đỡ lấy cô ta, nói khẽ: "Mộng Viện, kiên cường một chút, chúng ta có thể làm được, ít nhất anh ấy vẫn còn sống mà. "

Kiều Mộng Viện gật đầu, vươn tay ra, hai người tay nắm tay.

Tầng lầu Trương Dương ở đã bị giới nghiêm, một là để bảo đảm an toàn cho hắn, tránh đẻ phóng viên quấy nhiễu, trên thực tế cửa lớn tòa nhà phòng bệnh của hắn đã nghiêm cấm phóng viên đi vào.

Không phải quan hệ thân thiết thì không cho phép vào thăm hỏi, cho dù là Kiều Mộng Viện cũng vậy, nếu như không phải thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa vừa hay ở đây thì cô ta cũng khó được vào, sự thật chứng minh lời nhắc nhở của Kiều Mộng Viện ở ngoài cửa là cần thiết, vào những lúc như thế này, nếu như ai cũng tới thì sẽ chỉ làm chuyện trở nên phiền toái hơn.

Cao Trọng Hòa nhìn thấy là Kiều Mộng Viện tới thì vội vàng bảo người để cô ta vào.

Kiều Mộng Viện buông tay Hồ Nhân Như, tay hai người nắm nhau đã đến mức đau nhói rồi.

Cao Trọng Hòa đặt nhẹ tay lên vai Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, sao cô lại tới đây?" Sau khi hỏi những lời này, y lập tức cảm thấy có chút dư thừa. Kiều Mộng Viện đến khẳng định là vì Trương Dương, về chuyện xấu giữa hai người bên ngoài cũng đồn thổi không ít, Cao Trọng Hòa sao lại không biết?

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi tới thăm Trương Dương. "

Cao Trọng Hòa thở dài, y không phải cố ý không phải cố ý giả vờ, tình huống của Trương Dương quả thực không được lạc quan.

Kiều Mộng Viện nói: "Nhìn cái rồi đi. "

*****

Hồ Nhân Như nói: "Tình huống của anh ấy thế nào?" Không phải mỗi người đều có tố chất tâm lý giữ bình tĩnh trước bi thương lớn, hiện tại mỗi một khắc đối với Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như mà nói đều là một loại tra tấn, họ rõ ràng đang thống khổ nhưng lại phải giả bộ bình tĩnh, lại phải giả vờ là người bàng quan, phải bảo trì bình tĩnh và khắc chế, thậm chí không thể khóc một cách thống khoái.

Cao Trọng Hòa lắc đầu, nói ra tình hình thực tế: "Bác sĩ nói tình huống không được. " Thật ra tình huống thực sự là bác sĩ đã tuyên bố Trương Dương cứu được, Cao Trọng Hòa ở trước mặt hai nữ hài tử này không đành lòng nói ra.

Đôi mắt Kiều Mộng Viện đỏ lên, cô ta nhớ tới lời nói mới rồi của mình, cố gắng khống chế bi thống trong lòng, không thể khóc, bất kể xảy ra chuyện như thế nào thì cũng quyết không thể rơi nước mắt ở đây, điều cô ta có thể làm chính là cố gắng bảo vệ Trương Dương.

Cao Trọng Hòa dẫn họ tới bên ngoài phòng giám hộ, qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, tay Hồ Nhân Như và tay Kiều Mộng Viện nắm chặt nhau, hai người cũng có thể cảm thấy đối phương đang run run, cũng đều có thể cảm thấy loại bi thống thấu xương tủy của đối phương.

Phía sau truyền đến tiếng khóc, chính là mẹ của Trương Dương, Từ Lập Hoa và Triệu Tĩnh chạytới.

Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như bên trong bên trong, lặng lẽ lui sang một bên, Từ Lập Hoa ghé vào cửa sổ thủy tinh, nhìn ra được bà ta đang cố gắng khống chế nỗi đau, nhưng vẫn không khỏi phát ra tiếng khóc, vai không ngừng run run, gọi một tiếng thằng ba rồi hai chân mềm nhũn, không ngờ hôn mê bất tỉnh.

Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như vội vàng bước lên đỡ bà ta.

Đưa Từ Lập Hoa vào phòng nghỉ, Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như không hề ở lại mà đi ngay.

Khi Từ Lập Hoa tỉnh dậy thì phát hiện bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh đang ở bên cạnh mình, bà ta lau nước mắt, run giọng nói: "Bí thư Tống... " Muốn đứng dậy.

Tống Hoài Minh thở dài nói: "Bà thông gia, bà nằm nghỉ ngơi đi, đừng đứng lên, đừng đứng lên. "

Từ Lập Hoa nói: "Thằng ba, nó... " Không nói được hết đã lại bật khóc.

Trong lòng Tống Hoài Minh cũng vô cùng khổ sở, y nói khẽ: "Trương Dương là đứa trẻ ngon, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng, nó sẽ không sao, nhất định sẽ không sao. " Tống Hoài Minh quả thực nghĩ như vậy, nếu như Trương Dương không tránh khỏi một kiếp này, y thật sự không dám tưởng tượng con gái sẽ như thế nào, y hiểu tình cảm của Yên Nhiên đối với Trương Dương, Trương Dương nếu chết, nó chỉ sợ.... Tống Hoài Minh thậm chí không dám nghĩ tiếp, vỗ vỗ mu bàn tay Từ Lập Hoa: "Chị, chị yên tâm, đã đã mời chuyên gia khoa não giỏi nhất trong nước, phía bệnh viện cũng sẽ cung cấp trị liệu hàng đầu thế giới. "

Từ Lập Hoa nói: "Bí thư Tống, tôi biết ngài sẽ tận sức. Tôi chỉ thương cho đám trẻ, nó và Yên Nhiên vẫn chưa kết hôn... "

Tống Hoài Minh nói: "Chị, chỉ nghỉ ngơi đi, tôi hiểu cả mà. "

Tống Hoài Minh rời khỏi phòng nghỉ, đây là lần thứ hai sau khi Trương Dương gặp chuyện không may y tới bệnh viện, nhìn thấy hành lang trống không, trừ cảnh sát phụ trách canh gác ra thì chỉ có Cao Trọng Hòa ở đó, y nói với Cao Trọng Hòa: "Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy Mộng Viện. "

Cao Trọng Hòa nói: "Vừa mới tới thăm, nhưng đi rồi, nói còn có việc. "

Tống Hoài Minh gật đầu, nói khẽ: "Bí thư Cố ngày hôm qua cũng tới, y là tới thăm Nguyên Hòa Hạnh Tử à?"

Cao Trọng Hòa nói khẽ: "Tin tức Nguyên Hòa Hạnh Tử tử vong đã tuyên bố ra ngoài rồi, bí thư Cố cũng đi rồi. "

Tống Hoài Minh nói: "Lão Cao, tôi không muốn gây áp lực cho anh, tôi biết anh minh bạch, nhưng tôi vẫn phải tỏ thái độ của tôi, vụ nổ lần này phải tra ra kết quả thật nhanh. "

Cao Trọng Hòa nói: "Căn cứ vào kết quả tham thảo của chúng tôi và phía Quốc An, chúng tôi chuẩn bị... " Hắn lặng lẽ nhìn Tống Hoài Minh một cái rồi mới tiếp tục: "Bất kể kết quả trị liệu như thế nào thì chúng tôi đều chuẩn bị tuyên bố với bên ngoài là Trương Dương đã tử vong não. "

Tống Hoài Minh có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nói khẽ: "Đợi chút, chờ Yên Nhiên về đã có được không?"

Cao Trọng Hòa nói: "Được. "

Chuyên gia khoa Não Vu Tử Lương cũng được Bắc Cảng mời đến Đông Giang, y tới bên giường quan sát tình trạng trước mắt của Trương Dương một chút, đo cimgf chúng còn có Tả Hiểu Tình, trước mắt Tả Hiểu Tình đang công tác trong bệnh viện của y, nghe nói Trương Dương gặp chuyện không may. Tả Hiểu Tình kiên trì cùng với Vu Tử Lương tới đây, Vu Tử Lương nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa của cô ta thì thật sự không đành lòng cự tuyệt, nhưng y cũng đưa ra điều kiện của mình, ở Bắc Cảng có thể khóc, trên đường cũng có thể khóc, thậm chí đến Đông Giang cũng có thể khóc, nhưng sau khi tiến vào phòng bệnh thì tuyệt đối không được khóc.

Tả Hiểu Tình nhìn thì nhu nhược mà không ngờ thực sự làm được như vậy, cho dù là nhìn thấy Trương Dương đang bất tỉnh, cho dù nước mắt lưng chòng, nhưng cô ta vẫn kiên trì không nói tiếng nào, tuyệt đối không để nước mắt rơi xuống trước mặt người khác.

Vu Tử Lương nhìn nhìn sóng não đồ mới nhất của Trương Dương, đa số thời gian đều là thẳng tắp, ước chừng cứ cách thì sẽ có một tia dao động mỏng manh. Nếu như hình dung não bộ của một người là biển lớn, vậy thì dao động mỏng manh này thậm chí cũng không thể dấy lên được bọt sóng, căn cứ vào ý kiến của chuyên gia khác, hoàn toàn có thể tuyên bố Trương Dương đã tử vong não. Nhưng vì thân phận đặc thù của Trương Dương, không ai tiện nói gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa là trong lòng bọn họ không nghĩ vậy, rất nhiều chuyên gia cho rằng tất cả những gì phía bệnh viện đang làm trước mắt căn bản là đang lãng phí thời gian và tiền tài.

Vu Tử Lương đánh mắt ra hiệu cho Tả Hiểu Tình, hai người cùng nhau tới văn phòng, ở đó đã chuẩn bị xong tất cả bệnh lịch và kết quả kiểm tra của Trương Dương.

Vu Tử Lương đọc rất nghiêm túc, ước chừng qua nửa giờ, hai vị chuyên gia khoa não khác là Từ Lương Đống và Phương Huấn Sinh đều đang chờ ý kiến của y.

Vu Tử Lương nói. " Não bộ không có tụ huyết, thậm chí từ trên CT cũng không nhìn ra bất kỳ tổn thương gì. "

Từ Lương Đống nói: "Tuy rằng không tìm thấy ổ bệnh cụ thể, nhưng não bộ của người bệnh nhất định tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, từ việc hắn mất tự chủ hô hấp cho thấy, não bộ của hắn đã bị hao tổn cơ năng cơ bản một cách nghiêm trọng. não hắn tuy rằng không có tổn thương rõ ràng. Nhưng đã không có sóng não, hoàn toàn phù hợp với khái niệm tử vong não trong y học của chúng ta. "

Phương Huấn Sinh gật đầu, tỏ vẻ công nhận lời nói của Từ Lương Đống, hắn nói khẽ: "Tôi đưa ra một ví dụ không thỏa đáng, hiện tại não bộ của người bị thương giống như bên trong quả cam bị hỏng bên trong, ngoài mặt thì thấy rất toàn vẹn, nhưng bên trong đã... "

Vu Tử Lương chưa kịp lên tiếng thì Tả Hiểu Tình đã lên tiếng kháng nghị: "Quả nhiên rất không thỏa đáng, CT chứng minh kết cấu não bộ của người bệnh không hề xuất hiện vấn đề lớn, không tìm thấy ổ bệnh, sao lại ví như quả cam bị hỏng, cái gì gọi là tử vong não? Rõ ràng sóng não đồ biểu hiện hắn còn tồn tại sóng điện não. Hắn còn có sóng điện não, chỉ cần có một tia hy vọng thì chúng ta không thể từ bỏ trị liệu, chúng ta là bác sĩ. Vì sao? Vì sao các ông nhận định hắn đã chết? Vì sao không nghĩ cách cứu hắn... Vì sao... " Tả Hiểu Tình nói tới đây, không thể khống chế được tình cảm trong lòng, nước mắt tuôn ra.

Chuyên gia Ở đây đều kinh ngạc nhìn cô ta, trừ Vu Tử Lương ra, những người khác đều không hiểu vì sao biểu hiện của cô ta lại kích động như vậy.

Tả Hiểu Tình đứng lên, cúi người thật sau: "Xin lỗi... " Cô ta che miệng rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại phía sau cô ta, văn phòng lâm vào một mảng yên lặng. Phương Huấn Sinh và Từ Lương Đống mặt rất khó coi, tuy rằng bọn họ cũng đều biết Tả Hiểu Tình không phải là nhằm vào bọn họ, nhưng tình cảnh vừa rồi quả thực khiến bọn họ có chút sượng mặt.

Vu Tử Lương chậm rãi đặt tờ Ct xuống: "Ngày đầu tiên tôi làm bác sĩ, lão sư đã nói với tôi, y học là một ngành học nghiêm cẩn, công tác của chúng ta chính là quan hệ tới sức khỏe và sinh mệnh của con người, không thể có nửa điểm qua loa, chúng ta phải tôn trọng sự thật, bất kỳ chẩn đoán nào của chúng ta đều cần thành lập trên cơ sở sự thật khách quan, Trương Dương trước mắt quả thực có một số bệnh trạng phù hợp với chẩn đoán tử vong não, nhưng xin mọi người chú ý tới một điểm quan trọng nhất, hắn không phải không có sóng điện não, tuy rằng mỏng manh, tuy rằng khoảng cách rất lâu, nhưng chúng ta không ai có thể phủ nhận sóng điện não có tồn tại. "

Phương Huấn Sinh nói: "Lúc ban đầu thì năm phút đồng hồ có thể nhìn thấy một lần dao động, hiện tại đã biến thành nửa giờ, loại tình huống này còn có thể tiếp diễn. "

Vu Tử Lương nói: "Cho dù là một năm một lần, đối với người bị thương mà nói thì đó chính là cơ hội khôi phục của hắn, chúng ta đừng xem nhẹ sóng điện mỏng manh này, có lẽ chúng ta không nhìn thấy, nhưng mỗi người chúng ta cũng không thể xem nhẹ ý chí và sự ngoan cường của cơ thể người, nhất là loại người trẻ tuổi như Trương Dương, cho dù hắn lâm vào hôn mê thời gian dài, trong tiềm thức hắn cũng sẽ không tha tờ bỏ, chỉ một tia lửa cũng có thể gây ra đám cháy lớn, có lẽ chúng ta không biết cứu hắn như thế nào, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể bởi vậy mà cho rằng hắn đã lâm vào tử vong não, đã thành một hoạt tử nhân, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta nên toàn lực ứng phó, có lẽ mấu chốt khang phục của hắn không ở trên người chúng ta mà ở chính hắn, chúng ta cần cung cấp cho hắn sự ủng hộ, cho hắn cơ hội, cho nên điều chúng ta có thể làm chính là kiên nhẫn hơn một chút, chúng ta phải kiên nhẫn hơn, vĩnh viễn không thể từ bỏ hy vọng. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)