Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1269

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1269: Thất thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Tả Hiểu Tình chạy ra ngoài cửa, dựa vào góc tường lặng lẽ khóc, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vai cô ta, xoay người lại nhìn thì ra là Vu Tử Lương ra theo, y đưa một chiếc khăn tay cho Tả Hiểu Tình.

Tả Hiểu Tình nói: "Xin lỗi giáo thụ Vu. "

Vu Tử Lương mỉm cười nói: "Không trách cô, mỗi người đều có lúc không khống chế được tình cảm của mình, những lời vừa rồi cô nói tôi cũng muốn nói. "

Tả Hiểu Tình nói: "Trương Dương, anh ấy còn có cơ hội khang phục hay không?"

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Vu Tử Lương lập tức trở nên ngưng trọng, y xoay người nhìn nhìn về phía phòng giám hộ, nói khẽ: "cô đã là một bác sĩ đủ tư cách, tôi không cần thiết phải giấu cô, tôi cũng thúc thủ vô sách đối với tình trạng trước mắt của Trương Dương, vừa rồi tôi đã nói một số lời mà cô không nghe thấy, chúng tôi không có cách nào cũng không có nghĩa là Trương Dương không có hy vọng khang phục, có lẽ tình trạng của Trương Dương đã vượt quá phạm trù nhận tri của chúng ta, cô và tôi hiểu rõ Trương Dương có rất nhiều bản lĩnh mà người bình thường không có. tôi tuy rằng không nhìn thấy hiện trường vụ nổ, nhưng thông qua miêu tả vừa rồi của thính trưởng Cao, tôi cũng hiểu, bất kỳ ai dưới tình trạng đó đều sẽ tan thành mây khói, nhưng Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh tồn lưu, uy lực của vụ nổ nếu không thể xé toang thân thể bọn họ, không thể đoạt đi sinh mệnh của bọn họ, bọn họ sẽ có cơ hội khang phục, nhất định là có! Cho nên việc chúng ta phải làm chính là ủng hộ hắn, cô có tin Trương Dương có thể tỉnh lại hay không?"

Tả Hiểu Tình rưng rưng gật đầu nói: "Nhất định có thể. "

Vu Tử Lương mỉm cười nói: "Chỉ cần trong lòng tràn ngập hy vọng thì cơ hội vĩnh viễn sẽ có. "

Sở Yên Nhiên chạng vạng hôm đó tới chạng vạng, sau khi xuống phi cơ, lập tức tới bệnh viện.

Hai vợ chồng Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đặc biệt tới sân bay đón cô ta, Tống Hoài Minh lo lắng nhất chính là đứa con gái bảo bối này, y biết vị trí của Trương Dương trong lòng con gái, thậm chí so với người làm cha như y thì còn quan trọng hơn. Sở Yên Nhiên sau khi xuống máy bay chỉ chào họ, trừ câu này ra thì không nói gì nữa cả, vẻ mặt của cô ta tuy rằng cố giả vờ trấn định, nhưng khi Tống Hoài Minh cầm tay con gái, lập tức phát hiện, đã sớm mất nhiệt độ bình thường.

Sở Yên Nhiên không phải không muốn hỏi, cô ta là không dám hỏi, trên đường đi, cô ta không có một khắc nào dám nhắm mắt lại, trước khi nhìn thấy Trương Dương, cô ta không dám hỏi bất kỳ tin tức nào có liên quan tới hắn, bởi vì Sở Yên Nhiên lo lắng mình sẽ bởi vì không chịu nổi kích thích mà tùy thời gục ngã.

Trong ánh mắt Liễu Ngọc Oánh cũng tràn ngập vẻ lo lắng, bà ta cầm tay Yên Nhiên, nói khẽ: "Đừng lo, tất cả đều sẽ ổn thôi... " Nói tới đây, bà ta lập tức cảm thấy ánh mắt tràn ngập trách cứ của chồng, Liễu Ngọc Oánh cắn cắn môi, bà ta minh bạch chồng là muốn bà ta giữ im lặng, vào những lúc như thế này, có lẽ im lặng là sự an ủi tốt nhất.

Tình Tất cả mọi người chú ý tới thương của Trương Dương thì Cố Doãn Tri lại lặng lẽ rời khỏi Đông Giang, về kinh thành, mục đích của y là Tiết gia.

Tiết Thế Luân chưa bao giờ nghĩ tới sau khi cha mất, Cố Doãn Tri còn có thể chủ động đăng môn tới thăm, nghe bảo mẫu nói ra tên của Cố Doãn Tri, y sửng sốt mười giây rồi mới nói: "Mời hắn vào. " Sau khi Nói xong thì lập tức phủ định lời nói mới rồi của mình: "Để tôi ra đón hắn. "

Cố Doãn Tri mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu tím, đứng ngoài cửa lớn của Tiết gia, cảnh sắc cuối mùa thu luôn khiến cho người ta cảm thấy hiu quạnh, Cố Doãn Tri nhớ tới Tiết lão lúc sinh tiền, nhớ tới đủ loại tình cảnh trước đây mình ở chung với Tiết lão, thấy vật tức tình, y cảm thấy Tiết gia tựa hồ cũng theo sự ra đi của Tiết lão mà tiến vào cuối mùa thu của gia tộc, cuối mùa thu đến, kế tiếp liệu có phải là rét đậm hay không?

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Tiết Thế Luân không nhanh không chậm từ trong tiểu lâu đi ra, nhìn thấy Cố Doãn Tri bên ngoài, y mỉm cười, nụ cười vừa hiện ra thì liền cứng đờ trên mặt, bởi vì y cảm thấy một loại áp lực khiến cho người ta hít thở không thông, cảm giác này bắt đầu khiến y bất an.

Cố Doãn Tri lẳng lặng đứng đó, trên mặt y không có nụ cười, cũng không có phẫn nộ, nhìn Tiết Thế Luân tựa như nhìn người qua đường, trong ánh mắt không phải biểu đạt ra vẻ xa lạ mà là đạm mạc.

Trong lòng Tiết Thế Luân bắt đầu cảm thấy xao động và phẫn nộ, hắn rất ghét ánh mắt của Cố Doãn Tri lúc này, ánh mắt này tràn ngập khí thế trên cao nhìn xuống.

Tiết Thế Luân đi đến trước mặt Cố Doãn Tri, không hề lập tức mời y vào ngồi, mà là cười một tiếng, tiếng cười của y rất vang, thậm chí còn khiến y giật mình, cũng chỉ có y mới hiểu, tiếng cười này của mình là cố gắng như thế nào mới đột phá được áp lực vô hình mà Cố Doãn Tri tạo thành cho mình.

Cố Doãn Tri vẫn không, ánh mắt đạm mạc nhìn y.

Tiết Thế Luân vươn tay ra, nhìn như nhiệt tình vỗ vai y: "Doãn Tri huynh, đã lâu rồi không gặp. "

Cố Doãn Tri nói: " quả thực có một thời gian dài không gặp. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nhớ rõ lần gặp mặt gần nhất của chúng ta là ngày chúc thọ lão gia tử. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi không nhớ rõ. " Y vẫn đứng đó, không chút lay động.

Tiết Thế Luân bỏ tay ra khỏi vai Cố Doãn Tri, lắc đầu nói: "Không chỉ là anh, rất nhiều người đều không nhớ rõ, nếu như lão gia tử còn tại thế, có lẽ sẽ còn người nhớ. " Tiết Thế Luân đang trình bày một sự thật, người đi trà lạnh, cha đi rồi, hào quang chính trị của Tiết gia cũng ảm đạm rồi theo, ở Trung Quốc, tiền cũng không thể đại biểu cho địa vị của một người, muốn khiến người khác tôn kính anh thì phải có quyền lực.

Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: "Khi Tiết lão còn sống, tôi đã về hưu. " Vô quan nhất thân khinh, Cố Doãn Tri sẽ không bởi vì quyền thế của người khác mà cúi đầu, càng không bởi vì người khác thất thế mà lựa chọn lảng tránh, y tin công đạo ở trong lòng người.

Tiết Thế Luân gật đầu: "Tôi cũng quên, Doãn Tri huynh ở bên ngoài vẫn luôn tuyên bố cha tôi là ân sư của anh. "

Cố Doãn Tri nói: "Người Trung Quốc chú ý trung tín hiếu đễ lễ nghĩa liêm sỉ, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tiết lão vĩnh viễn là ân sư của tôi, có thể ở trong lòng ông ta, tên đệ tử này vẫn chưa đủ xuất sắc, nhưng tôi tin, ông ta sẽ không lấy làm hổ thẹn vì tôi, ông ta là cha của anh, chắc hẳn anh từ trên người ông ta học được nhiều thứ hơn tôi. "

Nụ cười trên mặt Tiết Thế Luân triệt để biến mất, Cố Doãn Tri hôm nay đăng môn chẳng lẽ để giáo huấn mình? Nếu như thực sự là như vậy, y đã tính sai rồi, Tiết Thế Luân lạnh lùng nói: "Anh vẫn thích quanh co lòng vòng như vậy, có gì không phải thì nói cho rõ đi, đừng chọn dùng phương thức như vậy, là muốn lộ ra vẻ cao thâm khó hiểu của mình ư?"

*****

Cố Doãn Tri lạnh lùng cười nói: "Không biết anh thấy sao, tôi thủy chung cho rằng, trước khi phán đoán một chuyện hay một người, đầu tiên phải để tâm tính của mình bằng phẳng, một người ngay cả mình cũng không thể nhận rõ thì không có quyền bình phán người khác. "

Tiết Thế Luân gật đầu: "Rất tốt, anh vẫn như trước đây, thủy chung không thay đổi, thích đặt mình ở điểm cao của đạo đức. "

Cố Doãn Tri nói: "Có người sống cả đời, nhưng lại không biết đạo đức là gì?"

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải nói nữa. " Y xoay người đi.

Cố Doãn Tri nói nói: "Anh đứng lại, tôi hôm nay từ Đông Giang bay đến đây, sau đó tới tìm anh, là để nói với anh một chuyện. "

Tiết Thế Luân dừng chân: "Tin anh không phải tới vì tôi. "

Cố Doãn Tri nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Giai Đồng. "

Tiết Thế Luân ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: "Mặc kệ cô ta là ai, tôi không quan tâm, giữa tôi và họ không có quan hệ gì cả, nếu như gượng ép nói là có thì chính là vì anh. "

Cố Doãn Tri nói: "Giai Đồng đã về, nhưng nó lại rời khỏi tôi, có người ở chỗ nó ở đặt 11 quả bom, muốn dồn nó và Trương Dương vào chỗ chết. "

Tiết Thế Luân xoay người lại, vẻ mặt của y rất bình thản, ngược lại nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Vì sao phải nói những việc này với tôi? Muốn tôi đồng tình với anh, an ủi anh ư? Xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi. Chẳng lẽ anh anh cho rằng tất cả những việc này đều là tôi làm ư? Tiết Thế Luân tôi anh trong mắt anh đã sớm không phải là người tốt, nhưng tôi vẫn chưa tới mức đi làm loại chuyện này. Tôi vì sao phải làm? Cho tôi một lý do, đưa ra cái mà anh gọi là chứng cớ, nếu như anh thực sự có chứng cớ thì cứ tìm người bắt tôi đi. "

Cố Doãn Tri nói: "Có biết Tiết lão cả đời này coi trọng nhất là gì hay không?"

Tiết Thế Luân nhìn y.

Cố Doãn Tri nói: "Vụ án này bước đầu bước đầu điều tra rõ có liên quan tới người Nhật Bản. "

" Nếu đã tra được thì vì sao không đi bắt bọn họ? Vì sao không đi báo thù cho con gái anh? Đúng rồi, Trương Dương hình như trên danh nghĩa của là con rể anh, chẳng trách anh lại biểu hiện ra vẻ thương tâm như vậy. Nén bi thương thuận biến đi, anh già rồi, không thể quá thương tâm được, người đầu bạc tiễn người đầu xanh tất nhiên đáng thương, nhưng anh nếu xảy ra chuyện gì thì còn có ai có thể giải oan cho họ? Còn có ai có thể ra mặt cho họ. "

Cố Doãn Tri không hề sự kích thích của Tiết Thế Luân mà phẫn nộ, sự bình tĩnh của y vượt xa mong muốn của Tiết Thế Luân, Cố Doãn Tri nói: "Người ta có thể bất hiếu, có thể bất nghĩa, nhưng không thể bất trung, một người bất kể ôm mục đích gì, bất kể xuất phát từ lý do nào thì cũng không thể phản bội quốc gia mình, ái quốc là căn bản lập của một người, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, như vậy hắn căn bản không xứng làm người, càng đừng nói gì tới những cái khác. "

Nội tâm Tiết Thế Luân kịch chấn, sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên tái nhợt, những lời này không phải do Cố Doãn Tri nói đầu tiên, la cha y, Tiết lão lúc sinh tiền dạy bảo bọn họ.

Cố Doãn Tri nói: "Những lời này chắc anh đã quên rồi hả? Tôi thì không quên. "

Tiết Thế Luân giận dữ hét: "Anh có tư cách gì mà giáo huấn tôi?" Cố Doãn Tri nói: "Hiện tại tôi có thể nói với anh, năm đó anh thật sự đã làm sai, tôi cũng sai, nếu như tôi báo cáo tất cả sai lầm của anh, vậy cái chờ anh không chỉ là bị cách chức. "

Tiết Thế Luân hầm hầm nhìn Cố Doãn Tri: "Anh đã hủy đi tiền đồ của tôi, hủy đi tương lai của tôi. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi tuy rằng giúp anh bù đắp sai lầm, nhưng tôi lúc ấy sợ sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của Tiết lão, tôi trong xử lý vấn đề đã lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ. Tiết lão về sau từng hỏi tôi chuyện năm đó, anh có dám vỗ ngực nói năm đó, khoản tiền ấy anh tất cả chỉ dùng để đầu tư, không tiêu một xu nào vào việc riêng hay không?"

Tiết Thế Luân lớn tiếng nói: "Tôi đã trả tất cả tiền cho anh rồi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, vì sao anh vẫn cứ tóm lấy không buông?"

" Tiền là của quốc gia, không phải là của tôi, anh trả lại cũng không có nghĩa là có thể bồi thường tất cả sai lầm của anh, cũng không có nghĩa là có thể phủ định chuyện anh bởi vì tham lam mà phạm tội! Chuyện cho dù đã qua nhiều năm, nhưng anh cũng không thể phủ nhận sự thật đã từng phát sinh!" Lời nói của Cố Doãn Tri không nhanh không chậm, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập uy lực không thể kháng cự.

Tiết Thế Luân nói: "Vẫn luôn là như vậy, anh vẫn luôn có thói quen coi mình là một thánh nhân. "

Cố Doãn Tri nói. " Không phải không phải thánh nhân, cho nên tôi mới có thể phạm sai lầm, mỗi người đều phải trả giá cho sai lầm mà mình phạm phải, không ai có thể ngoại lệ. "

Tiết Thế Luân nói: "Anh nói xong chưa?"

Cố Doãn Tri nói: "Theo tôi được biết, khoản tiền anh đã dùng, anh không có năng lực hoàn lại, Tiết lão cũng sẽ không giúp anh, anh căn bản không dám cho ông ta biết, bởi vì anh minh bạch, trong mắt ông ta không thể có được một hạt cát. "

Tiết Thế Luân nói: "Không phải ai cũng bán đứng bằng hữu giống như anh. "

Cố Doãn Tri gật đầu: "Rất vui vì có thể nghe thấy anh nói ra từ bằng hữu này, ít nhất cũng chứng minh, anh từng coi tôi là bằng hữu. "

Tiết Thế Luân nói: "Chính là anh trên người anh tôi mới hiểu được một đạo lý, bằng hữu thật ra chỉ dùng để bán. "

Cố Doãn Tri nói: "Nhớ lại năm đó, có biết tôi nghĩ như thế nào hay không?"

Tiết Thế Luân lắc đầu, không biết y rốt cuộc là muốn biểu đạt không biết, hay là muốn biểu đạt không có hứng thú.

Cố Doãn Tri nói. " Tôi không phải bằng hữu đủ tư cách, bằng hữu chân chính khi anh phạm sai lầm không nên lựa chọn giúp anh che giấu chân tướng sự thật, mà là phải dạy anh nhận sai, người đó cho anh mượn tiền, giúp anh bịt lỗ hổng này, anh có lẽ đến giờ vẫn cảm kích hắn. Nhưng theo tôi thấy, hắn cũng không tính là bằng hữu của anh, hành vi của hắn cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là khiến anh càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, đến giờ anh vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình. "

Tiết Thế Luân nói: "Anh không có tư cách giáo huấn tôi. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đã biết Giai Đồng chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử, là ai xuống tay với nó ở sông Niagara, vẫn cho rằng cho rằng nó đã chết, nhưng nó lại bị người ta biến thành Nguyên Hòa Hạnh Tử, trở thành một người Nhật Bản mà ngay cả bản thân nó cũng không biết. "

Tiết Thế Luân nói: "Anh cho rằng tất cả những điều này có liên quan tới tôi ư? Dựa theo logic của anh. Tôi hận anh, tôi muốn đối phó con gái của anh, nhưng tôi vì sao muốn để cô ta sống? Vì sao muốn cô ta trở thành Nguyên Hòa Hạnh Tử? Anh không cảm thấy những gì mà anh nói quá mức hoang đường ư? Suy nghĩ ngây thơ Như vậy không ngờ lại phát sinh trên người anh? Là tôi nghe lầm hay là anh thật sự già tới hồ đồ rồi?"

*****

Vẻ mặt của Cố Doãn Tri thủy chung vẫn bất vi sở động, y nói khẽ: "Tôi không muốn nhiều lời làm gì, tự anh tự giải quyết cho tốt, đừng để Tiết lão hổ thẹn, đừng để gia môn của mình phải bị long đong. "

Tiết Thế Luân giận dữ hét: "Tôi không cần anh tới chỉ điểm. "

Cố Doãn Tri nói: "Tôi hiện tại tuy rằng chỉ là một thảo dân, nhưng chỉ cần tôi nguyện ý. Tôi vẫn có thể khiến anh không mảnh đất cắm dùi ở đây, không tin, anh cứ thử xem. " Cố Doãn Tri bỏ đi, đi rất tiêu sái, rất thản nhiên. Tiết Thế Luân nhìn bóng dáng của y. Dùng sức nắm chặt quyền đầu. Thân thể y rõ ràng đang run rẩy, y cho rằng mình vì phẫn nộ mà vậy, nhưng y lại minh bạch. Trong đó nhất định bao hàm thành phần sợ hãi.

Khi Tiết Vĩ Đồng lái xe về thì vừa hay nhìn thấy Cố Doãn Tri rời đi, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, lái xe tới đỗ bên cạnh cha, dừng xe. Đẩy cửa bước xuống: " Cha, con phải tới Đông Giang ngay lập tức. Nghe nói Trương Dương... "

Tiết Thế Luân gần như thô bạo ngắt lời của cô ta: " Sự sống chết của hắn có liên quan gì tới con?"

" Cha. " Trong mắt Tiết Vĩ Đồng tràn ngập vẻ bất khả tư nghị.

Tiết Thế Luân sau khi phát tiết một hồi thì lại đột nhiên bình tĩnh, mấp máy môi: " Cha... cha có chút không thoải mái. " Y xoay người bước đi.

Từ sau khi sự việc tư tình với Cảnh Thiên Thu năm đó bại lộ, Triệu Vĩnh Phúc cả người xuy sụp. Trung kỉ ủy đã tiến hành điều tra sâu về quan hệ của hắn và Cảnh Thiên Thu, tuy rằng Triệu Vĩnh Phúc trên kinh tế rất trong sạch, nhưng tư tình của y và Cảnh Thiên Thu đã nghiêm trọng xúc phạm tới tình cảm của nhà bố vợ. Giang lão đã tỏ ý rõ ràng đoạn tuyệt tất cả quan hệ với đứa con rể bội bạc này.

Triệu Vĩnh Phúc dùng danh nghĩa nghỉ bệnh rút khỏi vị trí người đứng đầu của tập đoàn Thái Hồng, tổ chức cũng không giữ lại, tuy rằng thời gian tốt nhất của Triệu Vĩnh Phúc còn hai năm, tuy rằng trong lúc y chấp chưởng đại quyền của Thái Hồng, xí nghiệp này thực sự đã phát triển và vươn lên trở thành long đầu của ngành sắt thép trong nước, nhưng lúc này lại không ai lên tiếng vì y, thậm chí không ai nguyện ý nói một câu tốt đẹp cho y.

Tường đổ người đẩy, trong khoảng thời gian này câu Triệu Vĩnh Phúc nghĩ đến nhiều nhất chính là câu này, trừ phối hợp với điều tra của Ủy ban kỷ luật ra, trong khoảng thời gian này Triệu Vĩnh Phúc ru rú trong nhà, y thậm chí éo mình không được chú ý tới chuyện của Cảnh Thiên Thu, hiện giờ y đã là Bồ Tát đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, cho dù y còn quan tâm tới Cảnh Thiên Thu thì cũng hữu tâm vô lực.

Triệu Vĩnh Phúc cầm cốc rượu vang lên, nhìn chén rượu, đôi mắt mông lung tựa hồ nhìn thấy con trai Triệu Quốc Lương, gần đây không biết là vì sao, bất kể ban ngày hay đêm tối, chỉ cần y nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy đứa con út đã qua đời nhiều năm đang mỉm cười với mình, mỗi khi nghĩ đến hắn, nội tâm Triệu Vĩnh Phúc đau như dao cắt.

Y đã dần dần quen dùng rượu để gây tê mình, y cầm chén rượu lên nốc cạn. Buông chén rượu, cầm bình rượu đang chuẩn bị rót thì một bàn tay thò ra túm lấy bình rượu, ngăn cản động tác của y.

Triệu Vĩnh Phúc ngẩng đầu, nhìn thấy con trai lớn Triệu Quốc Cường.

Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu nói: "Anh đừng quản tôi! Tôi không cần anh lo cho tôi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con tới đây không phải đê quản cha, mà là nói với cha một tiếng, con phải đi rồi. "

Triệu Vĩnh Phúc ngây ra một thoáng: "Đi? Đi đâu?" Y rất nhanh liền minh bạch: "Lớn rồi, có sự nghiệp của riêng mình, được, cũng nên đi rồi. "

Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương đã xảy ra chuyện, hắn và Nguyên Hòa Hạnh Tử ở Đông Giang bị người ta mai phục bom làm nổ bị thương, Nguyên Hòa Hạnh Tử đã qua đời, Trương Dương vẫn đang được cấp cứu, thính tỉnh bảo con về phụ trách vụ án này. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Trương Dương... Chết rồi ư?"

Triệu Quốc Cường lắc đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh cha: "Cha, cha đừng uống nữa, cứ tiếp tục như vậy sức khỏe sẽ hỏng mất. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi không uống rượu thì có thể làm gì nữa? Tôi đã về hưu rồi, cũng nên hưởng thụ nhân sinh một chút, không cần ngụy trang trước mặt người khác nữa, muốn làm gì thì làm, muốn uống rượu thì liền uống... " Y muốn cầm chén rượu lên, nhưng lại bị Triệu Quốc Cường giật lấy.

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: "Ngay cả anh cũng quản tôi? Tôi ngay cả một chút tự do cũng không có ư?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, Cảnh Thiên Thu hôm nay đã chính miệng thừa nhận, chuyện của Quốc Lương cô ta biết, sự kiện đó của cô ta chị gái Vương Quân Dao của cô ta làm! Cô ta cũng tham dự vào sự kiện đó. "

Triệu Vĩnh Phúc cả người giống như con tò te lặng im ngồi đó, bỗng nhiên y giật lấy rượu vang, ngửa cổ tu ừng ực, rượu vang còn lại vốn không nhiều lắm, rất nhanh đã bị y uống sạch, Triệu Vĩnh Phúc lay động bình rượu: "Cho tôi lấy bình nữa cho tôi. "

" Đừng uống! Cha, cha có thể tỉnh táo chút để nghe con nói hay không? Cha có thể đừng trốn tránh nữa được không?"

Triệu Vĩnh Phúc vươn tay ra giật chén rượu trong tay con trai, Triệu Quốc Cường phẫn nộ giơ chén rượu lên, hung hăng ném xuống đất, chén rượu vỡ tan, rượu bay ra, đỏ sẫm giống như máu tươi.

Triệu Vĩnh Phúc tựa hồ bị tiếng thủy tinh vỡ làm cho giật mình, y quay sang con trai, đột nhiên giơ tay lên.

Triệu Quốc Cường nhìn cha, trong ánh mắt không hề có vẻ sợ hãi.

Tay Triệu Vĩnh Phúc chậm rãi hạ xuống, nắm thành quyền, sau đó thì hung hăng nện vào ngực mình, từng cái một, miệng y há rất to, nhưng lại không ứa ra được một giọt nước mắt nào.

" Cha, cha. " Triệu Quốc Cường, lệ nóng doanh tròng hắn xông lên ôm chặt lấy lấy người cha.

Triệu Vĩnh Phúc giãy dụa giống như một con sư tử, nhưng y hắn liền mất đi lực lượng, dựa vào vai con trai, khóc thành tiếng như trẻ con: "Không... Không... Quốc Cường, đây không phải sự thật. Anh nói cho tôi biết tất cả không phải sự thật đi... "

Triệu Quốc Cường ôm cha: "Thật ra cha đã sớm đoán được, cha đã đoán được rồi. "

Triệu Vĩnh Phúc không biết từ đâu có lực lượng, y giãy ra khỏi lòng con trai, lảo đảo đứng dậy: "Tôi không biết, tôi không biết, tôi đối với cô ta tốt như vậy, cô ta vì sao lại đối đãi với đối đãi như vậy, vì sao?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta vẫn luôn hận cha, cho rằng là cha hại cô ta mất đứa con. "

Cả người Triệu Vĩnh Phúc đã triệt để bị sụp đổ, y lảo đảo bước về phía phòng mình: "Tôi không tin... "

Triệu Quốc Cường nói: "Chúng con đang truy tra nơi hạ lạc của Vương Quân Dao, Cảnh Thiên Thu và Vương Quân Dao đều là thành viên của tập đoàn rửa tiền, Cảnh Thiên Thu ở bên trong tập đoàn chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể. "

Triệu Vĩnh Phúc lẩm bẩm nói: "Cô ta vì sao lại đối với tôi như vậy... "

Triệu Quốc Cường nói: "Sát hại Quốc Lương, mục đích của bọn họ không chỉ là giá họa cho Trương Dương, cha, cha nói cho con biết, rốt cuộc là ai hận cha như vậy?"

Triệu Vĩnh Phúc bước về phía cầu thang, tới lối vào thang lầu, y tóm lấy tay vịn, chỉ có dựa vào động tác này y mới không ngã xuống: "Anh đi đi, để tôi bình tĩnh một chút, để tôi nghỉ ngơi một chút. "

Triệu Quốc Cường tràn ngập lo lắng nhìn cha, trong lòng hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết rằng chân tướng tàn khốc như vậy, không nên nói với cha.

Triệu Vĩnh Phúc gian nan về phòng mình, đóng cửa phòng, ngồi trên giường, tay ôm đầu, liều mạng vò mái tóc hoa râm, y hy vọng đau đớn mà loại ngược này mang đến có thể giảm bớt đau khổ trong lòng, nhưng sự thật chứng minh, cách làm của y chỉ phí công.

Qua hồi lâu, Triệu Vĩnh Phúc cuối cùng cũng bình tĩnh, y đứng lên, tới trước két sắt, mở két sắt, từ tầng dưới chót lấy ra một tập ảnh, run run rẩy rẩy mở ra, một tấm ảnh bên trong rơi xuống, y nhặt bức ảnh đó đó, ảnh là ba người chụp chung. Người ngoài cùng bên trái là y, bên phải là Tiết Thế Luân.

Ánh mắt Triệu Vĩnh Phúc cuối cùng dừng hình trên mặt một người ở giữa, đó là Cố Doãn Tri lúc tráng niên, mình trong ảnh và Tiết Thế Luân thì đang là tuổi trẻ, phong nhã hào hoa. Bối cảnh là bờ biển mênh mông vô bờ. Triệu Vĩnh Phúc ngơ ngác nhìn bức ảnh đó, nhớ tới những chuyện trước đây.

Tiếng gõ cửa phá vỡ sự trầm tư của Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Quốc Cường bởi vì lo lắng cho cha, đi theo tới ngoài cửa phòng y.

Triệu Vĩnh Phúc hít sâu một hơi: "Vào đi. " Lúc này Triệu Vĩnh Phúc đã hoàn toàn bình tĩnh.

Triệu Quốc Cường đẩy cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy cha không sao, mới yên lòng. Triệu Vĩnh Phúc đưa bức ảnh đó cho con trai.

Triệu Quốc Cường cầm lấy ảnh, nhìn một lát rồi nói khẽ: "Bí thư Cố Doãn Tri, Tiết Thế Luân?"

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu: "Tấm ảnh này đã hơn hai mươi năm rồi, khi đó Cố Doãn Tri đang đảm nhiệm bí thư thị ủy Lương Bắc, Tiết Thế Luân đảm nhiệm bí thư huyện ủy huyện Đại Cô, tôi lúc ấy đảm nhiệm quản đốc nhà máy sắt thép Lương Bắc, tôi và Tiết Thế Luân đều là cấp dưới của bí thư Cố. "

Triệu Quốc Cường tuy rằng đoán được bọn họ trước đây từng quen nhau, nhưng không ngờ quan hệ giữa bọn họ thân mật như vậy.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Đại khái là năm 75, khi đó Tiết lão đã được sửa lại án xử sai, một lần nữa đảm nhiệm chức vị quan trọng. Tiết Thế Luân tới huyện Đại Cô chưa lâu, tôi và Tiết Thế Luân thì quen nhau ở trường, tôi học hơn y hai năm, biết người này rất thông minh, rất có khả năng, khi ở trường học đã thích làm náo động, nhưng hắn rất nghe lời Tiết lão, trong trường hạo kiếp đó, rất nhiều con cháu đều vội vàng phân rõ, với người nhà gặp rủi ro, nhưng Tiết Thế Luân thì không, bất kể là lúc nào, y cũng khăng khăng cha mình là đảng viên ưu tú nhất, là người bảo vệ chủ nghĩa Mác Lênin kiên định nhất, anh không tự mình kinh lịch qua trường hạo kiếp đó. Anh sẽ không hiểu được. một người ngày hôm qua còn đang ở thiên đường. Hôm nay đã lưu lạc xuống địa ngục. "

*****

Triệu Quốc Cường không quấy nhiễu hồi ức của cha.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Bởi vì Tiết lão, Tiết Thế Luân bị đuổi học, xuống nông thôn, cải tạo, những cực khổ mà tất cả đám người tuổi trẻ các anh không thể tưởng tượng được hắn cơ hồ đều gặp, nếu như hắn chịu tố giác cha mình, nguyện ý phân rõ giới hạn với Tiết lão, hắn vốn không cần chịu nhiều tra tấn như vậy. Nhưng hắn trong điểm này rất kiên trì, cho dù chết cũng không chịu nói xấu Tiết lão một chữ, sự quật cường và ương ngạnh của hắn đã được không ít người tôn kính. "

Triệu Quốc Cường bởi vì miêu tả của cha về Tiết Thế Luân mà nghĩ tới mình, nếu như mình ở thời đại đó, mình có thể ương ngạnh như Tiết Thế Luân hay không?

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tiết lão vào những năm sáu mươi bảy mươi đã trải qua vô số chìm nổi, nhưng ông ta cùng dùng ý chí kiên cường để đứng dậy, ý chí kiên cường của những nhà cách mạng giai cấp vô sản thế hệ trước đa số người không bằng được. Vào giữa những năm 70, oan tình của Tiết lão được rửa sạch, một lần nữa được giao trọng trách, nhân sinh của Tiết Thế Luân cũng theo đó mà thay đổi. Hắn ở trường đảng học tập một đoạn thời gian. Đã được đưa tới huyện Đại Cô, làm ở vị trí thư ký trưởng huyện ủy Đại Cô hai tháng Liền được thăng nhiệm làm phó huyện trưởng, năm đó đặc biệt được đề thăng thành huyện trưởng, vào mùa thu năm thứ hai thì đảm nhiệm bí thư huyện ủy Đại Cô, đây không chỉ bởi vì sức ảnh hưởng của Tiết lão mà được chiếu cố, cũng nhờ năng lực cá nhân siêu cường của y. Nhưng khuyết điểm của Tiết Thế Luân cũng vô cùng rõ ràng, y làm việc rất thích đao to búa lớn, là bằng hữu tôi từng khuyên hắn, làm việc phải đóng vững đánh chắc, không thể ăn một miếng mà béo được. Hắn trả lời tôi, hắn đã bỏ phí quá nhiều thời gian, cho nên hắn muốn nắm bắt tất cả thời gian, tất cả cơ hội, hắn phải đòi lại những gì đã mất. "

Triệu Quốc Cường lặng lẽ pha một ly trà cho thân.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "người Nhắc nhở y không chỉ có tôi, Cố Doãn Tri cũng hắn không ít lời khuyên, bởi vì Tiết lão là ân sư của Cố Doãn Tri, cho nên y cũng vô cùng chiếu cố Tiết Thế Luân. Thật ra nếu như Tiết Thế Luân dựa theo tình thế lúc đó mà phát triển ổn thỏa, như vậy thành tựu của hắn hiện tại trong chính trị tuyệt đối sẽ không dưới đám người chúng tôi, vào lúc đó, hắn cũng đã biểu hiện ra sở trường ở phương diện quản lý kinh tế, huyện Đại Cô dưới sự thống trị của y, tổng thu nhập kinh tế năm đó tăng gấp hai, từ huyện nghèo khó nhất Lương Bắc trở thành trở thành hạt huyện dẫn đầu, năng lực của hắn được rất nhiều người công nhận. Lúc ấy có rất nhiều lời ủng hộ đưa hắn tiến vào thường ủy thành phố Lương Bắc. "

Triệu Vĩnh Phúc uống ngụm trà rồi tiếp tục: "Người chính là kỳ quái như vậy, khi một người ở trong nghịch cảnh, hắn có lẽ có thể bảo trì tâm tính đơn thuần, bất khuất, nhưng một khi người ta vượt qua được nghịch cảnh tiến vào giai đoạn đắc ý, lại là lúc nhân sinh dễ lật thuyền nhất. Thành tích và vinh dự khiến Tiết Thế Luân có chút lâng lâng, hắn thậm chí trong trường hợp công khai chỉ trích sự bảo thủ của Cố Doãn Tri, trên đại hội đảng năm đó, mọi người đều cho rằng Tiết Thế Luân tiến vào thường ủy thành phố Lương Bắc là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng chuyện phát triển lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Cố Doãn Tri dùng quyền lực của y một phiếu phủ quyết chuyện này.

Triệu Quốc Cường không khỏi kinh hô, chuyện này phát triển quả thực có chút lòng vòng, với quan hệ giữa Tiết lão và Cố Doãn Tri, y vốn không nên ném ra lá phiếu phủ quyết này.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Bởi vì sự kiện đó mà Tiết Thế Luân và Cố Doãn Tri xảy ra một hồi xung đột, nội tình xung đột cụ thể thì ngoại giới cũng không rõ lắm, chỉ là từ sự kiện đó Tiết Thế Luân tựa hồ nhún mình hơn nhiều, nhưng hắn không hề bởi vì lần vấp ngã đó mà đắm chìm, vẫn đẩy mạnh cải cách Đại Cô, nếu như luận về nhân vật đi đầu trong cải cách Trung Quốc thì Tiết Thế Luân khẳng định có thể được coi là một trong số đó. Đại khái sau khi hắn không trúng cử vào thường ủy nửa năm thì đột nhiên có một ngày hắn tìm tới tôi. " Triệu Vĩnh Phúc theo bản năng nắm chặt chén trà.

Triệu Quốc Cường đã ý thức được chuyện kế tiếp cha muốn nói sẽ trọng yếu phi thường, lặng lẽ nhìn cha.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Hắn tìm tôi vay tiền, bảo tôi chuyển ba vạn đồng cho hắn. "

"Ba vạn đồng. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Ba vạn đồng hiện giờ thì không tính là gì, nhưng vào thời đó, tiền lương phổ biến của chúng tôi vẫn chỉ ba bốn mươi đồng, ba vạn đồng là mục tiêu mà một gia đình nghèo phấn đấu cả đời cũng không đạt được, khi đó trong nước vẫn chưa có cách nói triệu phú, nhà máy sắt thép của chúng tôi lợi nhuận hàng năm còn không tới mười vạn đồng. Ba vạn đồng là một con số trên trời, tôi lúc ấy không lấy ra được khoản tiền này, trong sổ sách của xí nghiệp có tiền, nhưng tôi nếu tham ô khoản tiền này thì vận chính là tham ô công khoản, tôi thừa nhận lúc đó quả thực từng do dự, dù sao tôi và Tiết Thế Luân cũng có giao tình nhiều năm, nhưng tôi cũng phải suy nghĩ cho tiền đồ của mình, tuy rằng hắn lời thề son sắt nói chỉ dùng một tuần, nhưng tôi sau khi thâm tư thục lự vẫn cự tuyệt hắn. "

Triệu Quốc Cường gật đầu, cách làm của cha không nghi ngờ gì nữa là chính xác, nếu như ông ta đem khoản tiền đó cho Tiết Thế Luân mượn, chỉ sợ cũng sẽ không có được địa vị và thành tựu như hôm nay.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi đến bây giờ vẫn nhớ rõ ánh mắt oán độc của Tiết Thế Luân khi đi, hắn nói với tôi, sẽ nhớ kỹ ngày tôi cự tuyệt hắn. Tôi nhớ rõ lúc ấy, khi tôi đưa cho hắn một ngàn đồng mà tôi tích góp, bị hắn hất đi, hắn bảo tôi đừng vũ nhục hắn. "

Triệu Quốc Cường nói: "Lòng dạ của Người này rất có vấn đề. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Sau khi sự kiện đó phát sinh không lâu, hắn làm trên vị trí bí thư huyện ủy một tháng, về sau lại chủ động từ chức, tuy rằng không biết vì chuyện gì, nhưng tôi biết chuyện hắn từ chức khẳng định có liên quan tới ba vạn đồng đó, chỗ nợ đó phải bồi thường, nếu như không làm được thì hắn sẽ vào tù, tôi nghĩ nhất định có người khác đã giúp hắn. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, có lẽ chuyện này chính là căn nguyên Tiết Thế Luân cừu hận cha và Cố Doãn Tri, hắn tìm cha vay tiền nhưng bị cự tuyệt, hắn từ chức chắc là vì áp lực của bí thư Cố. Cho nên hắn cho rằng là bí thư Cố đã hủy tiền đồ chính trị của hắn, hủy tương lai của hắn. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Thứ thực sự hủy diệt tương lai của hắn là bản thân hắn. "

Triệu Quốc Cường nói: "Con và Trương Dương từng tham thảo chuyện này, dựa theo cách nói của cha, lòng trả thù của Tiết Thế Luân này rất mạnh, hắn liệu có thủy chung ghi nhớ đoạn cừu hận này, cái chết của Quốc Lương, cái chết của Cố Giai Đồng, sau lưng hai sự kiện này rốt cuộc có liên quan tới hắn hay không?"

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Nếu như hắn thực sự là hung phạm phía sau màn, cho dù là liều cái mạng già tôi cũng sẽ không tha cho hắn. "

Triệu Quốc Cường nói: "Phạm tội có cao minh tới mấy cũng vẫn tồn tại sơ hở, con tin cách ngày hắn bại lộ không xa nữa đâu. " Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Cha, con nghĩ cha nên gặp mặt bí thư Cố, câu thông một chút về chuyện xảy ra năm đó, ông ta đối với chuyện này chắc là hiểu nhiều hơn cha. "

Biểu hiện của Sở Yên Nhiên trấn định và kiên cường hơn xa sự tưởng tượng của mỗi người, sau khi đến bệnh viện, cô ta không hề tới thăm hỏi Trương Dương, mà là trước tiên lựa chọn tới chỗ Từ Lập Hoa, an ủi mẹ chồng tương lai, Tống Hoài Minh cảm thấy con gái mình thực sự đã trưởng thành rồi.

Từ Lập Hoa hiển nhiên đang cực lực khắc chế, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Sở Yên Nhiên cuối cùng mới tới phòng giám hộ, theo yêu cầu của cô ta, chỉ có một mình cô ta vào trong phòng, Sở Yên Nhiên thay quần áo cách ly, tới bên giường, Trương Dương trầm tĩnh nằm trên giường, hình dáng của hắn cũng không có thay đổi gì, nhưng thủy chung vẫn nhắm mắt.

Sở Yên Nhiên cầm tay hắn, đặt tay hắn lên mặt mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve: "Trương Dương, em tới rồi... " Khi nói những lời này, nước mắt thuận theo hai gò má chậm rãi chảy xuống.

Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đứng ngoài cửa sổ, nhìn tình cảnh bên trong, hốc mắt Tống Hoài Minh đã ươn ướt. Liễu Ngọc Oánh xoay mg đo. kề trán vào vai Tống Hoài Minh rồi khóc nức nở.

Sở Yên Nhiên lau nước mắt: "Anh sẽ không chết, anh nhất định là đang lừa em có đúng không, em biết anh vẫn luôn thích lừa em mà, trong lòng em hiểu hết, anh chính là một tên hỗn đản, hỗn đản triệt để, nhưng em chính là không quên được anh, anh không thể chết được, không thể bỏ em lại được, không thể vô trách nhiệm như vậy... Trương Dương, anh tỉnh lại đi... "

Trương đại quan nhân vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Mấy vị chuyên gia xuất hiện trước cửa phòng giám hộ, lần này Sở Yên Nhiên đi máy bay tư nhân tới, đi cùng cô ta còn có chuyên gia khoa não mà cô ta đặc biệt mời đến từ nước Mỹ, đây không phải bởi vì cô ta không yên tâm với trình độ chữa bệnh của Vu Tử Lương, mà là cô ta không muốn từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào để cứu trị cho Trương Dương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)