← Ch.0608 | Ch.0610 → |
Trương Dương cũng cười, hắn nói: "Tôi cũng chẳng giấu gì mọi người, một phần của số tiền đấu giá được sẽ dành vào việc kiến thiết thể dục Nam Tích, đương nhiên tôi hi vọng đấu giá được càng cao càng tốt, có điều có một việc tôi phải nói rõ, bản thân tôi sẽ không lấy một đồng nào trong số tiền đó cả. Không dài dòng nữa, nhân vật chính của ngày hôm nay vốn không phải là tôi, chúng ta bắt đầu với cái giá 80000000! Mỗi lần trả giá không thấp hơn 1000000 Nhân Dân Tệ, đấu giá chính thức bắt đầu!", Người đầu tiên giơ tay lên là Kiều Bằng Cử: "100000000!" Kiều Bằng Cử làm việc gì cũng rất mạnh dạn, 100000000 là một giới hạn tâm lý của rất nhiều người, gã vừa mở miệng đã đưa ra con số 100000000, mục đích của việc đó là đá những đối thủ không có thực lực khỏi sàn, quả nhiên hành động này đã làm những nhà đầu tư có tâm lý thử và may giơ tay xuống, mục đích chính của họ đến lần này chỉ là muốn được học hỏi, nói đến thực lực và bối cảnh, thì họ không hề có khả năng thắng. Có điều loại đấu giá công khai này, tiền mới là thứ quan trọng nhất.
Vương Quân Dao đưa mắt sang nhìn trợ lý, trợ lý của bà giơ tay lên nói: "101000000!" Vừa bắt đầu chỉ là thám thính, mục đích của nó là muốn xem quyết tâm và thực lực của Kiều Bằng Cử. Với Vương Quân Dao, người trẻ tuổi rất có khả năng, càng huống hồ bối cảnh của Kiều Bằng Cử tốt như vậy, từ khí thế gã đấu giá vừa nãy đã có thể nhận ra, gã muốn tốc chiến tốc thắng, lấy khí thế áp đảo tất cả mọi người."
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vương Quân Dao, Kiều Bằng Cử ra giá càng cao hơn: "120000000"
Hiện trường vang lên tiếng ồ ồ, Kiều Bằng Cử ra giá cao đến vậy, đã làm rõ khí thế tất chiến tất thắng, thật ra đó cũng là một loại chiến thuật, gã muốn làm cho tất cả mọi người cảm thấy rằng gã nhất định sẽ thắng, ai muốn lấy mảnh đất này, cần phải chuẩn bị tâm lý để đấu tay đôi với gã. Đấu giá không chỉ cần dựa vào thực lực, mà trí tuệ cũng có tác dụng rất lớn. Quyết chí thì ắt làm nên? Thật ra trên đời chẳng có chuyện gì chắc chắn thành công cả, Kiều Bằng Cử cũng có những giới hạn cuối cùng của mình, Hà Trường An mặc dù ủng hộ gã, nhưng sự ủng hộ này không phải là ủng hộ một cách mù quáng, cái mức cuối cùng của Hà Trường An là 180000000, nếu vượt qua con số này, Hà Trường An sẽ đề nghị Kiều Bằng Cử bỏ cuộc.
Một người tham gia đấu thầu đều đánh giá mảnh đất này theo cách riêng của mình, họ nhất định phải suy nghĩ đến tỉ lệ giữa cái đầu tư và cái thu lợi, họ là thương nhân, thương nhân lấy lợi làm đầu, chẳng ai mang tiền của mình đến đây để chơi cả.
Heather không nói gì, sau khi Kiều Bằng Cử ra giá, ánh mắt của đa số mọi người đều đổ dồn lên người bà ta, mỗi người đều cho rằng cuộc đấu giá ngày hôm nay được diễn ra giữa Kiều Bằng Cử và Heather phu nhân, đột nhiên Heather phu nhân yên lặng, làm cho phần đông mọi người cảm thấy tiếc nuối, nếu như thế mà đã bỏ cuộc, thì trận đấu giá này quả là vô vị.
Kiều Bằng Cử đương nhiên cũng muốn cuộc đấu giá kết thúc như vậy, nếu như 120000000 mà có thể đầu tư lấy được mảnh đất này thì cũng rất xứng đáng, có điều người hi vọng cuộc đấu giá kết thúc ở đây chỉ có một mình gã.
Trương Dương đương nhiên không muốn giá cả chỉ dừng lại ở 120000000, cần phải biết rằng, hắn chỉ có thể lấy được 30% từ số tiền đấu thầu, dạ dày tên này rất lớn, hắn cười hì hì nói: "120000000, có còn ai ra giá nữa không?" Ánh mắt của hắn lướt qua một lượt trên khắp các nhà đấu thầu, Kiều Bằng Cử thấy thái độ của tên này, trong lòng muốn chửi hắn, tên này thật đúng là ích kỉ.
Trương Dương cuối cùng nói: "120000000 lần một, 120000000 lần 2..."
"Tôi trả thêm 5000000!" Lần này người lên tiếng không phải là Heather phu nhân, mà là Khưu Phụng Tiên từ lúc bắt đầu đã giữ yên lặng ở một góc, không khí trong hội trường lại rộn ràng hẳn lên.
Kiều Bằng Cử chau mày, gã không ngờ Khưu Phụng Tiên cũng bắt đầu tham gia trận đấu. Khưu Phụng Tiên đại diện cho lợi ích của Tra Tấn Bắc, còn gã lại đại diện của Hà Trường An, có điều sự hợp tác giữa gã và Hà Trường An không nhiều người biết, Tra Tấn Bắc không có lí do gì đối chọi với gã. Chẳng lẽ Tra Tấn Bắc lại nhắm vào mảnh đất này sao?
Heather phu nhân quay sang mỉm cười với Khưu Phụng Tiên, bà ta vui vẻ vì thấy Khưu Phụng Tiên tham gia, bà ta không hề muốn cuộc đấu giá lần này trở thành trận đấu đối kháng giữa bà ta và Lương Thành Long. Sự xuất hiện của Khưu Phụng Tiên làm cho cuộc đấu giá trở nên phức tạp hơn, những người đứng xem cũng cảm thấy hồi hộp và vui vẻ hơn.
Heather phu nhân nói: "130000000!" Giờ đây hội trường đã càng vui hơn rồi, từ bắt đầu khí thế của Kiều Bằng Cử ngút trời, đột nhiên giờ đây lại trở thành sự cạnh tranh giữa hai người phụ nữ, mùi thuốc súng ban nãy của hiện trường đột nhiên biến thành mùi son phấn, lúc này Kiều Bằng Cử từ vị trí vai chính chuyển xuống thành vai phụ.
Loại người như Kiều Bằng Cử, không bao giờ cam tâm nhìn mình thất thế, gã không thích cuộc chiến tay ba, nhất là lại đấu với hai người phụ nữ. Trên trường đấu giá không có cái gọi là hồng nhan, trên trường làm ăn không có sự khác nhau giữa đàn ông và đàn bà, cái mà gã nhìn thấy chỉ là đối thủ, Kiều Bằng Cử nói: "150000000!" Giá được đưa lên đến 150000000, cái giá này đã làm cho Trương đại quan cảm thấy hài lòng rồi.
Khưu Phụng Kim nghe đến cái giá này lắc lắc đầu, lần này cô đến đây là được sự ủy thác của Tra Tấn Bắc, 150000000 đã vượt ngoài giới hạn cuối cùng của họ, cô không thể tiếp tục được nữa!"
Kiều Bằng Cử lại nhấn mạnh: "150000000!", Trương dương chuẩn bị đếm ngược, nhưng lần này Heather phu nhân không cho hắn cơ hội đó: "160000000!"
Kiều Bằng Cứ ngớ người, gã bắt đầu ý thức được rằng phần thắng trong cuộc đấu ngày hôm nay không lớn như vậy nữa, sự xuất thiện của Khưu Phụng Tiên chỉ là một điệu nhạc chèn thôi, Heather phu nhân đã biểu hiện ra sự mong muốn đoạt lấy mảnh đất này. Kiều Bằng Cử quyết tâm tiếp tục thám thính, lần này hắn chỉ thêm một trăm vạn.
Nhưng khí thế của Heather phu nhân không chút nào giảm sút: "170000000!"
Nếu công tâm mà nói, Trương Dương không hề muốn mảnh đất này cuối cùng rơi vào tay Heather phu nhân, nhưng chẳng ai là từ chối được tiền hết, người ngã giá cao là người thắng, mục đích đấu giá công khai là vậy.
Lương Thành Long cũng bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn, thấp giọng nói với Kiều Bằng Cử: "Bà ta bắt đầu chơi với anh thật rồi!", Kiều Bằng Cử rõ ràng là đã cảm thấy hơi căng thẳng, hai tay của gã đan vào với nhau, gã nhìn sang Heather phu nhân, Heather phu nhân vừa đúng lúc cũng đang nhìn hắn. Bà ta nở một nụ cười lịch sự với hắn. Lúc này không thể thua về phong độ, Kiều Bằng Cử cũng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó giơ ngón trỏ lên nói: "Thêm 10000000!" Nói thật lòng, ngón tay mà gã muốn giơ lên là ngón giữa kìa, mảnh đất này đã được đẩy lên cái giá 180000000, Heather phu nhân rốt cuộc muốn làm gì? Bà ta đánh giá cao về sự phát triển trong tương lai của Nam Tích như vậy sao?
Thái độ của Heather phu nhân vẫn rất điềm đạm: "200000000!"
Đây là con số không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi người ở hiện trường đều kích động, ánh mắt của họ đồ dồn vào Heather phu nhân, rồi rất nhanh lại chuyển sang Kiều Bằng Cử. Kiều Bằng Cử đã nhụt chí, 200000000! Đây là một con số không thể ngờ tới, xem ra Heather phu nhân muốn lấy được mảnh đất này bằng mọi giá.
Trương Dương nói: "200000000! Còn có ai ra giá cao hơn không?" Người đấu giá viên quả thật rất thu hút, nhưng chẳng ai dồn sức chú ý lên hắn cả, Trương Dương nhìn Kiều Bằng Cử, Kiều Bằng Cử không còn phản ứng gì nữa, Trương Dương lại nhìn sang Khưu Kim Phụng, hi vọng cô ấy có thể tạo ra chút kì tích, nhưng hắn vẫn thất vọng. Trương Dương nói một cách không cam tâm: "200000000 lần thứ nhất, 200000000 lần thứ 2..." Tên này dừng lại một lúc lâu, thật sự không thể nào xảy ra kì tích được nữa, mới đứng lên nói: "200000000..." Tên này lại dừng lại.
Heather phu nhân mỉm cười nhìn hắn, đến tận khi lời nói của Trương Dương vang lên: "200000000 lần thứ 2, tôi tuyên bố, mảnh đất sân vận động đã thuộc về tập đoàn Kim Sơn với số tiền đấu giá là 200000000 Nhân Dân Tệ!"
Hội trường nổ ra một tràng pháo tay.
Kiều Bằng Cử cười rất khó xử, gã nghĩ rằng mình tất thắng, không ngờ Heather phu nhân lại có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy, có điều Kiều Bằng Cử vẫn giữ phong độ, gã đến trước mặt Heather phu nhân giơ tay ra với bà ta nói: "Chúc mừng bà, Heather phu nhân!" Heather phu nhân cười nói: "Kiều tiên sinh, thật ngại quá, đã cướp mất mảnh đất mà anh nhắm vào."
Kiều Bằng Cử nói: "Người ra giá cao là người thắng cuộc, đâu là đạo lý nghìn đời trên thương trường, thua phu nhân tôi không hề cảm thấy hối tiếc gì hết."
Khưu Phụng Tiên cũng đến chúc mừng Heather phu nhân, Heather phu nhân mỉm cười nói: "Khưu tiểu thư, tôi tin rằng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, đợi đến khi tôi xây dựng xong quảng trường thương nghiệp, hi vọng tập đoàn Tinh Toàn của các cô có thể trở thành bạn đồng hành của chúng tôi!"
Khưu Phụng Tiên nói: "Nhất định thế rồi!"
Là người phụ trách thể ủy và người tổ chức cuộc đấu thầu lần này, Trương Dương đương nhiên cũng phải đến chúc mừng Heather phu nhân. Mặc dù hắn không hi vọng hợp tác với Heather phu nhân, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, làm hắn không thể không chấp nhận, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có gì không vui vẻ cả, mảnh đất này đấu thầu được cái giá 200000000, theo lời hứa của thành phố, có 60000000 sẽ để lại cho thể ủy, có số tiền này, vấn đề tài chính của tỉnh sẽ có thể được giải thích triệt để rồi. ]
*****
Khi Trương Dương bắt tay với Heather phu nhân, hắn đã để ý đến chiếc nhẫn trên tay bà ta, Heather phu nhân không hề đeo chiếc nhẫn Tinh Linh Chi Lệ, Khưu Phụng Tiên dường như đã đoán được Trương Dương nghĩ điều gì, cô mỉm cười nói: "Heather phu nhân, gần đây Tinh Toàn chúng tôi lại đưa ra một món đồ trang sức mới, có cơ hội mời đến tiệm chúng tôi ở Đông Giang tham quan."
Heather phu nhân cười nhận lời.
.......
Cuộc đấu thầu lần này mặc dù có nhiều điều bất ngờ, nhưng thể ủy nhận được lợi ích rất lớn trong đó, Trương Dương ngay lập tức nói thông tin này cho phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ nhận được điện thoại của hắn cũng vô cùng vui mừng, số tiền 200000000 có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, Lý Trường Vũ nói: "Sự việc của sân vận động cho tôi rất nhiều sự gợi ý, và đã mở ra con đường mới trong công cuộc phát triển kinh tế Nam Tích."
Trương Dương mỉm cười nói: "Gợi ý gì vậy? Bán đất sao?"
Lý Trường Vũ cười ha ha nói: "Tiểu tử nhà cậu đừng nói năng linh tinh. Đất là của nhà nước, không phải cậu muốn bán là được."
Trương Dương nói: "Tôi chẳng quan tâm đến những thứ khác, cái tôi quan tâm là khi nào thì 60000000 kia của tôi có thể đến được nơi, thị trưởng Lý à, giờ đây thời gian là vàng là bạc, xây dựng trung tâm thể dục thể thao đang đi đến thời khắc quan trọng rồi, không cho tiền, thì tôi không thể nào chống đỡ được nữa rồi."
Lý Trường Vũ nói: "Cậu yên tâm đi, thành phố đã hứa sẽ cho cậu nhất định không nuốt lời đâu."
"Vậy thì tốt rồi!"
Lý Trường Vũ lại nhớ đến một việc, thấp giọng nói: "Sự việc của Quân Duyên đã có chút manh mối rồi đấy."
Trương Dương không nghe nói đến chuyện này, hôm nay sức lực của hắn đều đổ dồn lên việc đấu thầu, Trương Dương nói: "Thành phố đã đưa ra quyết định xử phạt rồi?"
Lý Trường Vũ nói: "Phân cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ đã chủ động từ chức rồi, Mạnh Doãn Thanh vì bị ong mật chích, nên bị dị ứng, vậy nên đã xin nghỉ phép dài hạn." Trương Dương nghe đến thông tin này cũng khá hài lòng.
Dù là cuối cùng lý do rời đi là gì, điều quan trọng nhất là đã đá được hai người này ra khỏi hệ thống công an, điều này có nghĩa là cục công an thành phố Nam Tích đang có hai chỗ trống rất quan trọng. Trương Dương nói: "Sự việc mà tôi nói với ông thế nào?"
Lý Trường Vũ đương nhiên hiểu được, Trương Dương muốn điều Khương Lượng và Trình Diệm Đông đến, tên này có ý thức bè phái ngày càng sâu sắc rồi. Lý Trường Vũ nói: "Cậu có biết cái gì gọi là dục tốc bất đạt không?"
Trương Dương nói: "Nghĩa là gì?"
Lý Trường Vũ nói: "Sự việc của Trình Diệm Đông không có vấn đề gì lớn, tôi đã nói ý kiến với mấy vị lãnh đạo thành phố, họ cũng không có ý kiến gì thêm, có điều vị trí của Mạnh Doãn Thanh, bên phòng công an tỉnh đã có phong thanh rồi."
Trương Dương nói: "Phong thanh gì chứ? Chẳng lẽ Khương Lượng không được sao?"
Lý Trường Vũ nói: "Cục công an không phải do cậu mở ra, chẳng phải cậu nói gì là được nấy, phòng công an tỉnh nói rằng sẽ phái người xuống."
"Ai?"
"Triệu Quốc Cường!"
Trương Dương vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng cảm thấy khó chịu, mẹ kiếp, đúng là sợ cái gì thì cứ phải gặp cái đó. Triệu Quốc Cường là nhân vật gì chứ? Gã ấy là anh ruột của Triệu Quốc Lương, con trai của chủ tịch tập đoàn Thái Hồng, cháu ngoại của phó thủ tướng tiền nhiệm Uông Đạt Dương, từ trước đến giờ, Triệu Quốc Cường luôn tính toán mối thù giết em lên đầu Trương Dương, coi Trương Dương là hung thủ đã dẫn đến cái chết của em trai mình. Trương Dương thậm chí còn cảm thấy, Triệu Quốc Cường đến Bình Hải, với mục đích là để gây khó dễ cho hắn, Trương Dương mặc dù xảy ra xung đột với Triệu Quốc Lương, nhưng hắn thật sự không giết Triệu Quốc Lương, có người ăn cắp xe của hắn đâm chết Triệu Quốc Lương, lúc đầu nếu không phải là Cố Doãn Tri đứng ra làm chứng cho hắn, thì có lẽ hắn không thể nào thoát được nỗi hiềm nghi giết Triệu Quốc Lương. Nghĩ lại việc này, Trương Dương đột nhiên cảm thấy đau đầu, hèn chi Lý Trường Vũ bảo hắn không nên hấp tấp vội vàng.
Lần này hắn nhân chuyện của Quân Duyên, đã thành công đẩy hai người Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ đi, nhưng không ngờ lại rước tới một con sói hung ác hơn, đó chính là Triệu Quốc Đống, sự xuất hiện của gã ta nhất định chẳng mang lại điều gì tốt đẹp!
Trương Dương thầm nói, hắn làm vậy chẳng phải dẫn sói vào nhà sao? Vừa tiễn hai người độc ác đi, lại dẫn đến một người khủng khiếp hơn, thật đúng là hối hận, nếu biết sớm thế này, thì hắn đã không gây chuyện lớn đến thế nữa, nhưng Trương đại quan chỉ giữ được sự phiền não một lúc, hắn vốn tính lạc quan, cũng rất thực tế, biết rằng trên đời này chẳng có một vị thuốc tên là hối hận. Trồng nhân nào thì gặt quả nấy, lần này hắn đã có một bước quá dài, không nắm vững được mức độ. Trương đại quan chưa bao giờ sợ chuyện, một Triệu Quốc Cường có gì mà đáng sợ cơ chứ.
Trương Dương gọi điện cho Cao Liêm Minh, hắn bảo Cao Liêm Minh trở về điều đình chuyện này, cố gắng làm tốt công tác bên phòng công an tỉnh, điều Khương Lượng đến Nam Tích, tiểu tử này đi rồi, nhưng kết quả lại làm Trương Dương thất vọng tràn trề, bạn không đến, mà lại đem đến một đối thủ.
Cao Liêm Minh nói: "Tôi đang chuẩn bị nói cho anh chuyện này, thông tin của anh nhạy bén thật đấy."
Trương Dương nói: "Không phải là tôi nhạy bén, mà là tốc độ phản hồi của anh quá chậm thôi."
Cao Liêm Minh nhận ra ý trách móc trong câu nói của Trương Dương, gã thở dài một hơi nói: "Sự việc này anh không thể trách tôi được, tôi đã nói chuyện của Khương Lượng rồi, nhưng cha tôi nói, sự việc này cần phải thảo luận mới quyết định được, Triệu Quốc Cường là hạ thủ lão làng của cha tôi, cũng là người mà thính trưởng Vương đích thân lựa chọn, thật ra cha tôi cũng không muốn để anh ta đi, là anh ta chủ động yêu cầu đến Nam Tích."
]Trương Dương gần như có thể đoán định được lý do tại sao Triệu Quốc Cường chủ động đến Nam Tích. Đó là vì đối phó với hắn, còn một khả năng nữa lớn hơn, đó là gã đến Nam Tích đảm nhận phó cục, có phải là để thay thế Trương Đức Phóng không?
Cao Liêm Minh ít nhiều cũng hiểu về ân thù giữa hai người Trương Dương và Triệu Quốc Cường, gã cười nói: "Tôi bảo anh này, có phải anh lo lắng rằng sau khi Tiệu Quốc Cường đến Nam Tích sẽ đối đầu với anh không?"
Trương Dương nói: "Tôi có gì mà phải lo lắng chứ, anh ta làm công an của anh ta, tôi làm thể dục của tôi, chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau cả."
Cao Liêm Minh nói: "Điểm này anh không phải lo, việc của Triệu Quốc Lương tôi cũng biết một chút, quan hệ của Triệu Quốc Cường và cha tôi rất tốt, được coi là môn sinh của cha tôi, đợi đến khi anh ta đến Nam Tích rồi, tôi sẽ giúp hai người các anh giảng hòa."
Trương Dương cười hà hà nói: "Thôi đi, tiểu tử nhà anh đừng quản chuyện nữa."
Bên Trương Dương vừa gác điện thoại, thì Lương Thành Long đã đến phòng làm việc của hắn, mặt cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng, mảnh đất hôm nay đã bán được giá rất cao."
Trương Dương nhìn gã với thái độ rất kì lạ.
Lương Thành Long nói: "Sao lại nhìn tôi thế?"
Trương Dương nói: "Anh đến đây làm gì?"
"Để chúc mừng anh."
"Thôi đi." Nụ cười của Trương đại quan rất nham hiểm: "Muốn tìm tôi đòi tiền thì có."
Lương Thành Long nói: "Người anh em à, tôi thật khâm phục anh, thông minh quá, anh nói xem, sao anh lại thông minh tuyệt đỉnh vậy?"
"Anh đi chơi đi, đừng nói những câu tởm ấy với tôi."
Lương Thành Long cười hà hà nằm ra bàn của Trương Dương nói: "200000000, 30% tức là 60000000, gì ấy nhỉ...."
Trương Dương nói: "Muốn đòi tiền có phải không?"
Lương Thành Long nói; "Đây là điều chúng ta đã nói từ trước rồi."
Trương Dương nói: "Anh cần bao nhiêu?"
Lương Thành Long nói: "Tôi biết mọi người đều nhằm nhằm vào, tôi không thể nào lấy đi cả 60000000 được, thế này đi, anh đưa cho tôi trước 30000000."
Trương Dương lắc đầu.
Lương Thành Long nói: "Không được à?"
Trương Dương nói: "Bên kiến thiết thế kỉ mới còn phải đưa 10000000, các tổ chức trong tỉnh đều cần tiền. Tôi không thể nào đưa cho anh nhiều như vậy một lần được, đưa cho anh 10000000 trước."
Lương Thành Long làm mặt khổ sở: "10000000 à, bên kiến thiết thế kỉ mới chỉ cần 10000000 là tất cả đã xong rồi, sao lại nhất bên trọng nhất bên khinh thế? Hơn nữa Từ Quang Lợi bị viện kiểm sát bắt vào rồi, còn chẳng biết kết án bao nhiêu năm, anh để ý đến họ làm gì? 10000000 đó chẳng bằng cho tôi."
Trương Dương nói: "Vì Từ Quang Lợi bị bắt vào rồi, vì thế áp lực của bên kiến thiết thế kỉ mới đã tăng rất nhiều, thể ủy chúng tôi cần phải tiếp quản công việc của họ. Tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được anh Nhật đó, để cho anh ta đến quản việc kiến thiết của thế kỉ mới, muốn hoàn thành công trình sân vận động chính, không có tiền làm bảo đảm là không được."
Lương Thành Long nói: "Vậy cũng không thể chỉ cho tôi 10000000 chứ, giờ đây tôi phải làm nhiều việc thế này, tiền nong eo hẹp lắm."
Trương Dương nói: "Lần này chỉ có thể thế này thôi, nếu như tôi cho anh quá nhiều, người khác nhất định sẽ dị nghị, anh có thể tìm Kiều Bằng Cử nghĩ cách xem, trung tâm thể dục thể thao mới là do hai người các anh cùng bỏ vốn ra xây dựng mà."
Lương Thành Long thấy Trương Dương đã quyết định vậy, biết rằng không thể nào lung lay được hắn, gã thở dài rồi nói: "Kiều Bằng Cử giờ đây đang buồn đời kìa, vừa đấu giá xong là đã đi mất rồi."
Trương Dương cười nói: "Trên thương trường, chuyện thắng bại là thường tình, Kiều Bằng Cử không phải loại người không chấp nhận được sự thua cuộc đâu."
Trương Dương nói quả không sai, Kiều Bằng Cử không bao giờ là người không chấp nhận được sự thua cuộc, lúc này gã đang ở cùng Hà Trường An, ngồi trong thuyền, ngao du trên hồ Thúy Vân. Những động tác pha trà của Hà Trường An rất điêu luyện, người nhân viên phụ trách pha trà trước đó đứng bên cạnh, kinh ngạc nhiền nhất cử nhất động của Hà Trường An.
*****
Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi biết Hà tổng lâu vậy rồi, mà không biết rằng ông lại là một cao thủ về trà đến vậy."
Hà Trường An cười hà hà nói: "Làm gì đâu đã là cao thủ, người như tôi thích nhiều thứ lắm, gì cũng thích được, gì cũng muốn thử làm, nhưng chẳng tinh thông về một thứ nào cả, toàn là hơi hiểu thôi, hơi hiểu mà thôi." Hai người đồng thời cười lên.
Kiều Bằng Cử nói: "Hà tổng mặc dù chỉ là hơi hiểu, nhưng tôi chẳng biết gì về trà đạo cả, vì vậy với tôi Hà tổng vẫn là cao thủ."
Hà Trường An rót hai cốc trà, rồi làm một động tác mời, Kiều Bằng Cử cầm cốc trà lên nhấm một ngụm rồi nói: "Trà ngon."
Hà Trường An mỉm cười nói: "Tôi luôn cho rằng, cái chân của việc phẩm trà nằm ở tâm cảnh, nếu như không có tâm cảnh tốt, dù trà ngon đến mấy cũng chẳng uống ra mùi vị thật sự của nó. Y nhấm một ngụm trà, rồi nhắm hai mắt lại: "Thật ra một con người rất dễ thỏa mãn, cơm canh đạm bạc là đủ rồi."
Kiều Bằng Cử nói: "Tôi không làm nổi điều đó."
Hà Trường An nói: "Tôi cũng không làm nổi, nhưng nếu như để tôi sống cuộc sống cơm canh đạm bạc, tôi vẫn có thể chịu đựng được."
Kiều Bằng Cử nói: "Có thể là con người bước vào một cảnh giới nhất định thì sẽ quay lại với những gì chân nhất." Gã đột nhiên nghĩ lại ông của mình, đây chẳng phải là ví dụ rõ nhất để minh họa sao?
Chủ đề của Kiều Bằng Cử chuyển vào cuộc đấu thầu ngày hôm nay: "Không ngờ Vương Quân Dao lại có thực lực lớn như vậy, tôi thật không ngờ."
Hà Trường An nói: "Người này rất thần bí, khi còn trẻ đã đến Mỹ, lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, giờ đây về nước, giống như là về lại quê hương vậy, nhưng thật sự trước kia tôi không ngờ bà ta có thực lực như vậy."
Kiều Bằng Cử nói: "200000000 không phải là một con số nhỏ, bên Giang Thành bà ta cũng đã đầu thư một khu vui chơi ảnh viện hiện đại hóa, xem ra thực lực của bà ta quả thật bất phàm."
Hà Trường An mỉm cười nói: "Thực lực đương nhiên rất quan trọng, trên thế gian này rất nhiều người có thực lực, chỉ nói về mảnh đất sân vận động này thôi, tôi có thực lực lấy được, Tra Tấn Bắc cũng có thực lực lấy được, tại sao chúng tôi lại chọn lựa từ bỏ?"
Kiều Bằng Cử nói: "vì trước đó chúng ta đã đánh giá mảnh đất này, mảnh đất này nhiều lắm có giá trị 180000000."
Hà Trường An chầm chậm đặt cốc trà xuống nói: "Trước khi tôi làm bất cứ việc gì, đều làm một số đánh giá cụ thể, cố gắng suy nghĩ đến mỗi một chi tiết nhỏ, 180000000 đã là giá trị cao nhất của mảnh đất này rồi, nếu như vượt khỏi con số này, sẽ đối diện với rất nhiều mạo hiểm, thậm chí có thể trắng tay về không."
Kiều Bằng Cử nói: "Có lẽ Heather phu nhân có thực lực kinh tế mà người ta không hề biết."
Hà Tường An nói: "Đầu tư thì phải có hồi đáp, những sự việc không có hồi đáp có ai là muốn làm? Chúng ta là những người làm ăn, đâu có phải là người làm từ thiện."
Kiều Bằng Cử nói: "Chẳng lẽ Heather phu nhân lạc quan hơn về tương lai của mảnh đất này hơn chúng ta sao? Hoặc là bà ta đã tính đến giá trị tiềm năng của mảnh đất này?"
Hà Trường An nói: "Tôi chỉ là cảm thấy hơi kì lạ, rốt cuộc tiền của bà ta đến từ con đường nào?"
Kiều Bằng Cử nhìn Hà Trường An một cách khó hiểu.
Hà Trường An nói: "Cần phải điều tra về đằng sau bà ta."
Kiều Bằng Cử nói: "Hà tổng nghi ngờ điều gì ư?"
Hà Trường An mỉm cười nói: "Tôi luôn cảm thấy hơi cổ quái, nhưng không tìm ra nguyên nhân."
@@@
Một chiếc Audi đen đi vào trong quần thể biệt thự Đế Cảnh Uyển, dừng lại trước một tòa biệt thự vừa sửa sang ở tòa nhà trên bờ sông, Long Quý mặc bộ đồ vest đen mở cửa xe, Heather phu nhân bước xuống xe, bà gỡ cặp kính râm, nhìn môi trường xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Không ngờ biệt thự này lại không có bể bơi."
Long Quý nói: "Theo lời của bà, đã mua cả biệt thự phía phải, trước biệt thự đó có bể bơi."
Heather phu nhân gật đầu, bà ta sải bước vào đại sảnh biệt thự, Long Quý đi theo sát nói: "Giữa hai biệt thự có con đường nối với nhau, phần trang trí đều là mời sở thiết kế Lương Thần của Hồng Kong đến thiết kết.
]Heather phu nhân cởi áo khoác ngoài, bước lên ban công tầng hai, đứng ở trên đó phóng tầm mặt ra nhìn khu biệt thự phía bên cạnh, thấp giọng nói: "Vẫn chưa xong à?"
Long Quý nói: "Chỉ còn lại việc xây dựng phòng tắm nắng thôi, trước tết là tất cả công trình sẽ hoàn thành."
Heather phu nhân nói: "Rất tốt."
Long Quý nói: "Phu nhân định bao giờ chuyển về đây?"
Heather phu nhân lắc đầu nói: "Lý do tôi thích mua chỗ này là, dù đến đâu tôi cũng có nhà của mình, cho tôi một cảm giác thân thuộc, tôi có ở hay không cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là phải có cảm giác gia đình, phải có cảm giác ở thành phố này có một mảnh đất thuộc về mình."
Long Quý không hiểu.
Heather phu nhân ngồi lên ghế sô pha, Long Quý kéo rèm cửa sổ ra một chút, ánh nắng vừa vặn rọi lên người Heather phu nhân, làm bà ta cảm thấy ấm áp, vô cùng thoải mái, Heather phu nhân nói: "Đằng sau lưng Kiều Bằng Cử là Hà Trường An, con hồ li này thật là chỉ lấy lợi làm trọng, cảng nước sâu đã thò một chân vào rồi, mà mảnh đất sân vận động gã cũng muốn lấy."
Long Quý nói: "Hà Trường An là một nhân vật lợi hại."
Heather phu nhân cười nhạt nói: "Ông ta thế nào không liên quan gì đến tôi, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, cuộc đấu thầu hôm nay cũng là cạnh tranh bình đằng, người ra giá cao thì được, dù là ông ta có liên hợp với Kiều Bằng Cử cũng vậy thôi."
Long Quý nói: "Cái giá 200000000 có phải quá đắt không?"
Heather phu nhân nói: "Với tôi tiền chẳng có mấy ý nghĩa, càng huống hồ, số tiền này vốn không thuộc về chúng ta."
Long Quý nói: "Tại sao không đầu tư tiền đó vào Mỹ?"
Heather phu nhân nói: "Biến tiền từ đen thành trắng không dễ dàng đến vậy, hơn nữa số tiền này chảy ra từ Trung Quốc, dựa vào đâu mà lại phải làm lợi cho người Mỹ?"
Long Quý nói: "Nhưng qua dự tính thì mảnh đất này không đáng giá 200000000."
Heather phu nhân mỉm cười nói: "Họ không quan tâm lỗ hay là lãi, họ chỉ quan tâm đến việc biến tiền từ đen thành trắng, tôi có cách, tôi có thể làm cho tiền của họ từ phi pháp biến thành hợp pháp, tôi không quan trọng mảnh đất này có thể kiếm tiền hay không, trong quá trình đấu giá, chúng ta đã giành được lợi nhuận mong muốn."
Long Quý thở dài nói: "Tham quan trong nước thật sự rất nhiều."
Heather phu nhân nói: "Đại đa số họ chỉ biết tham ô vô độ, mà không biết được làm thế nào để rửa tiền, tôi đã cung cấp cho họ con đường, nếu như tôi không làm thì cũng sẽ có người khác đến làm, tôi đã rửa sạch số tiền này, rồi lại đầu tư nó vào trong nước, nếu nói ở một ý nghĩa nào đó, vẫn giảm bớt tổn thất của quốc gia."
Long Quý thầm nói: "Suy nghĩ của phu nhân quả thật vượt hẳn người thường."
Heather phu nhân nói: "Thật ra đúng sai trắng đen vĩnh viễn chỉ là khái niệm tương đối mà thôi."
Long Quý nói: "Lần này dùng 200000000 để mua lại mảnh đất sân vận động, trên thực tế đã giúp Trương Dương rất nhiều, theo tôi biết, chính phủ thành phố Nam Tích sẽ lấy ra 30% số tiền đấu thầu được để dùng vào xây dựng thể dục."
Heather phu nhân nói: "Anh ta thật sự có năng lực, và cũng rất may mắn, không ngờ lại tìm được con gái của Cung Kỳ Vĩ."
Long Quý nói: "Chu Bính Quý chết rồi, đã bị cảnh sát Thái Lan phát hiện ra xác anh ta, chứng cứ tìm được trên người anh ta có thể hủy hoại Phạm Tư Kỳ."
Heather phu nhân cười nói: "Những gì đã nợ nhất định phải trả lại."
Long Quý nói: "Sự việc này làm cho Trương Dương và hệ thống công an Nam Tích nảy sainh không ít mâu thuẫn, Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ từ chức vì nhiều lí do khác nhau, thật ra nguyên nhân cơ bản đều là do Trương Dương.
Heather phu nhân nói: "Anh ta muốn lợi dụng cơ hội này để cài cắm người của mình vào trong hệ thống công an Nam Tích, lên kế hoạch rất tốt, đáng tiếc sự việc không thể đơn giản như những gì anh ta nghĩ."
Long Quý nói: "Triệu Quốc Cường đến Nam Tích, chắc là ý của phu nhân."
Heather phu nhân điềm đạm nói: "Có một vài điều thù hận vừa trồng xuống đã nảy mầm, cùng với thời gian trôi đi, không những không khô héo, mà lại càng tươi tốt, cuối cùng có một ngày mọc thành một cây đại thụ, sự thù hận thấu xương thấu thịt sẽ không bao giờ mất đi..." Bà ta dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Triệu Quốc Cường sẽ không quên cái chết của em trai mình."
← Ch. 0608 | Ch. 0610 → |