← Ch.0707 | Ch.0709 → |
Trương Dương nói: "Trợ giúp xí nghiệp địa phương phát triển là bổn phận của các ngành chính phủ chúng tôi, các anh tạo ra ngoại hối càng nhiều, thu nhập từ thuế nộp lên trên cũng lại càng nhiều, chính phủ của chúng ta mới có thể trở nên càng thêm giàu có, chính phủ giàu có, phúc lợi của dân chúng mới có thể hoàn thành đề cao tiến lên thêm một bước. "
Liêu Vĩ Trung nói: "Chủ nhiệm Trương thực sự là người hiểu chuyện, thật hy vọng cán bộ như ngài càng ngày càng nhiều. "
Trương Dương cười nói: "Giữa xí nghiệp cùng chính phủ đó là quan hệ của cá với nước, chúng tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, cho các anh hoàn cảnh tốt nhất. " Trong lòng Liêu Vĩ Trung thầm nghĩ, xét đến cùng chính là muốn ăn thịt cá, ngoài miệng lại nói: "Chủ nhiệm Trương miêu tả thật chuẩn xác!" Trương Dương nói: "Tôi đã đi qua không ít xí nghiệp của Nam Tích, cũng nhìn đi nhìn lại, bất luận là quy mô xây dựng hay lag trình độ quản lý, Yên Hán các anh vẫn là số một. ", Liêu Vĩ Trung nói: "Tỉnh đã chuyển cho chúng tôi một khối đất tại khu khai phá, trong vòng hai năm phân xưởng sản xuất chính của chúng tôi đều phải dời qua đó. " Trương Dương còn chưa biết Yên Hán muốn bàn gia sự, có chút kinh ngạc a lên một tiếng.
Liêu Vĩ Trung có chút không muốn nhìn xưởng thuốc lá phía sau một chút, thấp giọng nói: "Xí nghiệp phải phục tùng lợi ích của thành phố, để Nam Tích phát triển tốt hơn, chúng tôi làm ra hi sinh cũng là đáng giá. " Trương Dương cười cười, không nói tiếp, hắn cũng nghe ra được, Liêu Vĩ Trung đối mặt với việc phải di dời sắp tới cũng còn có chút phiền muộn.
Trên đường trở lại khách sạn, Ngưu Tuấn Sinh nói: "Nhà máy thuốc lá Nam Tích thực sự là làm cho tôi mở rộng tầm mắt, tôi đã đi qua không ít xí nghiệp toàn quốc, nhưng thật đúng là chưa có thấy qua quy mô như vậy. "
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Anh nói chỉ cái gì?" Ngưu Tuấn Sinh nói: "Khách sạn Cẩm Loan! Trình độ xa hoa vượt cả năm sao!"
Người nói vô tâm người nghe có ý, Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Ngưu Tuấn Sinh bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, tuy rằng Liêu Vĩ Trung là người lãnh đạo của xí nghiệp, nhưng mà tại bên trong xí nghiệp lại làm ra một tòa khách sạn xoa hoa như thế, có phải là quá mức huyênh hoang hay không? Xét đến cùng, số tiền đó cũng là thuộc về quốc gia, tại trên ý nghĩa nào đó đây cũng là một loại tiêu xài lãng phí. Trương Dương lại nghĩ tới các thiết bị lắp đặt xa hoa bên trong, càng là chỗ xa hoa càng là dễ sinh sôi tệ nạn, rất khó nói Liêu Vĩ Trung không có vấn đề.
Khi Trương Dương đang trầm tư, điện thoại của hắn vang lên, là Phó thị trưởng Thường Vụ Cung Kỳ Vĩ gọi tới, Nhật Báo Đông Nam muốn lấy tin tức về Ngưu Gia Quân, mong muốn Trương Dương có thể an bài một chút. Trương Dương cùng Nhật Báo Đông Nam có liên quan rất sâu xa, đầu tiên bởi vì bọn họ nhằm vào Đỗ Thiên Dã, Lưu Hi Văn làm đại biểu đám phóng viên kia bị Trương Dương hung hăng dạy dỗ, nhưng sau lại bởi vì chuyện nước sông Thoan ô nhiễm, Nhật Báo Đông Nam đứng ở góc độ của Nam Tích tiến tới đi đưa tin, cho nên quan hệ giữa hai bên có chút được cải thiện.
Lần này Nhật Báo Đông Nam tới là để đặc biệt phỏng vấn về Trung Tâm Thể Dục Mới Nam Tích, đồng thời cũng là vì chứng thực chuyện đưa tin về Tỉnh Vận Hội, cho nên phía tòa soạn báo cũng rất coi trọng đối với chuyện này, Tổng biên tập Lý Đồng Dục tự mình dẫn đầu. Lý Đồng Dục rất có lai lịch, y xuất thân từ thế gia tin tức, anh cả là Phó trưởng ban Ban Tuyên Truyền Trung Ương, anh hai là Tổng Biên Tập Trung Hoa Xã, cũng là bởi vì bối cảnh này, địa vị của Lý Đồng Dục rất đặc biệt tại Bình Hải, y dám nói những điều người khác không dám nói. , có rất nhiều chuyện mẫn cảm y đều có can đảm đưa tin, mấy người lãnh đạo trong tỉnh vẫn đều rất đau đầu với y, cũng lén cùng y giao lưu qua, đáng tiếc Lý Đồng Dục vẫn là ngoan cố như cũ.
Lý Đồng Dục cùng Cung Kỳ Vĩ có quen biết, lúc học Đại học, y là học trưởng của Cung Kỳ Vĩ, hơn Cung Kỳ Vĩ hai khóa, đồng thời cũng là chủ tịch Hội Sinh Viên khóa trước của Cung Kỳ Vĩ, sau khi y tốt nghiệp thì chức vị này do Cung Kỳ Vĩ tiếp nhận, cho nên quan hệ của hai người vẫn khá tốt, có điều là sau khi tốt nghiệp Lý Đồng Dục đi lên đường nhà báo, mà Cung Kỳ Vĩ lại bước lên trên chính đồ, lão học trưởng đến Nam Tích, Cung Kỳ Vĩ tự nhiên muốn dốc lòng tiếp đãi.
Sau khi Trương Dương dập điện thoại, trưng cầu ý kiến của Ngưu Tuấn Sinh một chút, Ngưu Tuấn Sinh gật đầu nói: "Dù sao tôi tới Nam Tích chính là để hỗ trợ làm tuyên truyền, không tránh được phải tiếp xúc với phóng viên, được thôi, có điều là tôi chỉ có thể cho bọn họ một giờ, dù sao còn phải cùng các đội viên đi Cẩm Loan ngắm cảnh. "
Trương Dương cười nói: "Anh yên tâm, tuyệt đối không muộn được đâu. " Trương Dương bảo lão Hà lái xe trực tiếp đi tới quán trà bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, Cung Kỳ Vĩ đang tiếp đãi các phóng viên của Nhật Báo Đông Nam ở chỗ đó.
Đợi tới khi đến nơi Trương Dương mới biết được, lần này không chỉ có Tổng biên tập Lý Đồng Dục tới, còn có ba gã phóng viên đi theo, trong đó có một người Trương Dương rất quen thuộc, phóng viên Lương Đông Bình của Nhật Báo Bình Hải trong quá khứ, Trương Dương có ấn tượng rất sâu đối với phóng viên này, Lương Đông Bình là một tên mềm cứng không ăn, năm đó đã từng bởi vì việc muốn đưa tin Bộ Giáo Dục Giang Thành, đã phát sinh xung đột với Trương Dương, thiếu chút nữa nhảy xuống từ trên nhà cao tầng đối phía Ủy ban nhân dân tỉnh, sau lại bởi vì làm loạn trị an xã hội mà bị giáo dục đi lao động, sau khi hết hạn ra tù, cũng đã đánh mất công việc, lại nghĩ không tới bây giờ lại có thể làm việc tại Nhật Báo Đông Nam. Lương Đông Bình nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt rõ ràng tràn ngập hận ý, y đối với Trương Dương là một điểm ấn tượng tốt cũng không có, cho rằng Trương Dương là quan trong thế lực đen tối.
Cung Kỳ Vĩ cười đứng dậy, y giúp đỡ Lý Đồng Dục giới thiệu nói: "Vị này chính là huấn luyện viên Ngưu!"
Lý Đồng Dục cười cùng Ngưu Tuấn Sinh nắm tay nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, mỗi lần Ngưu Gia Quân các anh chém vàng đoạt bạc, Nhật Báo Đông Nam chúng tôi đều tiến hành đưa tin kể lại. " Ngưu Tuấn Sinh cười nói: "Cảm ơn các bạn giới truyền thông quan tâm. " Sau khi hàn huyên vài câu, Cung Kỳ Vĩ an bài các phóng viên đi tới phỏng vấn Ngưu Gia Quân.
Đồng Dục cũng không đi, y là người quản lý của tòa soạn báo, cũng không cần phải tự làm, Trương Dương cũng không đi, người phụ trách phỏng vấn của người là Lương Đông Bình, Trương Dương không muốn cùng thằng nhãi này tiếp xúc quá nhiều, trong gian phòng chỉ còn lại có ba người Cung Kỳ Vĩ, Lý Đồng Dục cùng Trương Dương.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Trương Dương, anh đại khái không biết, Tổng biên tập Lý là học trưởng của tôi hồi học Đại học. "
Trương Dương rất khách sáo tới một câu: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!", những lời này thuần túy là có lệ, hắn đã nghe nói qua Lý Đồng Dục, thế nhưng đối với loại người này chính là không thể ngưỡng mộ đã lâu, không những không có ngưỡng mộ, trái lại còn có chút phản cảm, trước đây Nhật Báo Đông Nam nhằm vào Đỗ Thiên Dã, chọn dùng thủ đoạn tương đối ti tiện, người phía sau màn sai khiến chính là tên Lý Đồng Dục này.
Tượng mạo của Lý Đồng Dục rất dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm, khuôn mặt hiền hoà, mỉm cười đầy mặt, y cười tủm tỉm nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi bình thường được nghe nói rất nhiều chuyện của anh. "
Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"Lý Đồng Dục ha hả cười nói: "Hẳn là xấu, nửa nọ nửa kia. "
Trương Dương nói: "Không thể, cho tới nay đều là nói tôi nói bậy nhiều, tôi nói lời hữu ích rất ít. " Lý Đồng Dục cười nói: "Ai nói thế, vừa rồi thị trưởng Cung nhắc tới anh tất cả đều là từ ngữ khen ngợi đó. "
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung biết tôi không chịu được khoa trương, cho nên bình thường khen tôi, một khi khen tôi, tôi liền hăng hái với cấp trên, càng là gian nguy càng hướng tới liều mạng. "
Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Làm sao nghe thấy lời này của cậu giống như đang oán giận tôi vậy nhỉ?" Trương Dương cười nói: "Không dám không dám, ngài là lãnh đạo của tôi, làm sao tôi dám oán giận ngài chứ?" Cung Kỳ Vĩ nói: "Chính là oán giận tôi đó!"
Lý Đồng Dục nói: "Ngày hôm nay chúng tôi đã đi Trung Tâm Thể Dục Mới tham quan, tuy rằng công trình còn chưa có hoàn thành, nhưng nhìn ra được chất lương của công trình thực sự là không tồi, chủ nhiệm Trương tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn. "
Người ta biểu hiện khách khí, Trương Dương tự nhiên không thể ác ngôn hướng tới, tuy rằng đã từng Lý Đồng Dục có mâu thuẫn, nhưng ngày hôm nay người ta là khách, huống chi lại là bạn già của Cung Kỳ Vĩ, trên chuyện mặt mũi, Trương đại quan nhân khẳng định phải để ý đến.
Trương Dương nói: "Tỉnh Vận Hội sắp được tổ chức, hy vọng Tổng biên tập Lý đưa tin nhiều hơn, tuyên truyền nhiều hơn!" Nói xong cảm giác được ý tứ biểu đạt chưa hoàn chỉnh, lại nói một câu nữa: "Nâng cao hình tượng chính diện của Nam Tích!" Lý Đồng Dục cười tủm tỉm nhìn Trương Dương, y nghe ra được, trong mỗi lời nói này của Trương Dương đều ẩn chứa oán niệm đối với mình.
*****
Cung Kỳ Vĩ cũng không biết chuyện cũ giữa Lý Đồng Dục cùng Trương Dương, cười nói: "Lần này tôi mời Tổng biên tập Lý qua, chính là vì giúp chúng ta làm tốt tiến công tuyên truyền, đem ưu điểm cùng sở trưởng của Nam Tích chúng ta tuyên truyền ra toàn bộ tỉnh, cuối tuần này, Nhật Báo Đông Nam sẽ đặc biệt mở ra một trang báo dành cho Tỉnh Vận Hội, đưa tin về chuyện liên quan với lần thịnh hội này, phỏng vấn các huấn luyện viên, vận động viên của Nam Tích, còn có cả người làm công tác thể dục ưu tú, cậu cũng có phần đó!"
Trương Dương nói: "Tôi hay là quên đi, tôi sợ nhất chính là hấp dẫn tầm mắt của công chúng. " Cung Kỳ Vĩ muốn nói cái gì đó thì lúc này thư ký của y đi qua, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói câu gì đó, Cung Kỳ Vĩ lập tức đứng dậy nói: "Ngại quá, tôi có chút việc gấp cần trở lại xử Lý, Trương Dương, cậu thay tôi chiêu đãi Tổng biên tập Lý, buổi tối tôi an bài rồi, ngay tại nhà khách mở tiệc chiêu đãi hoan nghênh Tổng biên tập Lý đến. " Cung Kỳ Vĩ nói xong liền vội vã đi ra, xem ra đích xác có việc gấp phải làm.
Trương Dương từ đáy lòng là không muốn tiếp nhận cái việc này, nhưng chuyện đã đè đến trên đầu, hắn không thể không tiếp, chỉ có thể nhẫn nại nói vài câu có lệ với Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục vẫn là bộ dạng mỉm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm, không nhanh không chậm nói: "Chủ nhiệm Trương, anh cùng bên tập Lưu Hi Văn chúng tôi là bạn cũ phải không?"
Trương Dương cười nói: "Thật ra cũng có chút quen biết, không nói là bạn cũ, quen đầu tiên là ở thôn Tiểu Kiều xã Hắc Giả Sơn, anh ta dẫn một đám phóng viên nằm vùng, giựt giây dân chúng nháo sự, chúng ta còn xảy ra một chút mâu thuẫn, chính là không hòa thuận, từ đó bắt đầu quen biết. " Trương đại quan nhân trên mặt đầy hòa khí, trong miệng nói lại không chút khách khí.
Lý Đồng Dục cười ha ha lên: "Xem ra chủ nhiệm Trương chưa hiểu đầy đủ đối với người viết báo chúng tôi, chúng tôi làm tin tức chỉ có một nguyên tắc, đó chính là tôn trọng sự thực, tại trong tin tức đưa tin cần phải làm làm được công bằng, không thể hỗn loạn cảm tình cá nhân vào. " Trong lòng Trương Dương nói công bằng cái rắm, cho tới bây giờ hắn cũng đều không thể hiểu được động cơ trước đây của Lưu Hi Văn, hắn cho rằng người giật dây Lưu Hi Văm làm loạn ở thôn Tiểu Kiều tuyệt không chỉ là vì tìm tin tức đưa lên trang báo, mục đích của bọn họ là nhằm vào bí thư Thành ủy Giang Thành Ðỗ Thiên Dã. Trương Dương nói: "Ðều nói phóng viên là Ông Vua không ngai, tôi cũng có chút ước ao nghề nghiệp của các vị. "
Lý Đồng Dục nói: " Kỳ thực phóng viên là một nghề nghiêp có tính mạo hiểm rất cao, lúc chiến tranh, số người chết nhiều nhất chính là binh sĩ, thứ hai phải kể tới phóng viên chúng tôi, cho dù là xã hội hiện nay, rất nhiều người cũng không biết công việc của phóng viên chúng tôi, cho rằng chúng tôi chỉ tới các chỗ náo nhiệt, vắt óc tìm mưu kế đưa tin nội tình đen tối của người ta, có rất nhiều người, truyền ra lời vô liêm sỉ đề phòng phóng viên như phòng cháy phòng kẻ cắp. " Trương Dương ha hả nở nụ cười, trong lòng lại cực kỳ không cho là ðúng, phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, lời này sai ở chỗ nào chứ?
Lý Đồng Dục nói: "Thị trưởng Cung là bạn già của tôi, lần này Nhật Báo Đông Nam chúng tôi sẽ phối hợp với Ban Tuyên truyền Thành Ủy Nam Tích và Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích các anh, tận lực làm tốt công tác tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội, có điều là chủ nhiệm Trương cũng phải cho phóng viên Nhật Báo Đông Nam chúng tôi một cái đường đi xanh. "
Trương Dương nói: "Vì Tỉnh Vận Hội lần này, chúng tôi đặc biệt thiết lập một trung tâm tiếp sóng tin tức tại sân thể dục chính, chính là cho các phóng viên thể thao sử dụng. "
Lý Đồng Dục nói: "Tốt, đây đủ để chứng minh phía Nam Tích các anh rất coi trọng đối với công tác truyền thông, tôn trọng đối với người viết báo chúng tôi, cũng nói rơ ánh mắt của chủ nhiệm Trương tương ðối đi trước, đã có thể sánh bước theo thế giới. "
Trương Dương nói: "Tôi nào có vĩ đại như vậy. "
Lý Đồng Dục bỗng nhiên nói: "Anh gần đây có gặp qua Yên Nhiên hay không?"
Thình lình xảy ra câu hỏi làm cho Trương Dương sững sờ, hắn có chút cực kỳ kinh ngạc nhìn Lý Đồng Dục, chẳng biết vì sao y lại đột nhiên nhắc tới Sở Yên Nhiên?
Lý Đồng Dục cười cười nói: "Có phải cảm thấy có chút kỳ quái hay không? Từ lúc Yên Nhiên còn bé tôi đã biết nó, hơn mười năm bởi vì quan hệ công tác nên không liên lạc, nhưng mà ngày lễ ngày tết nào tôi cũng đều tới chỗ Tư lệnh Sở thăm hỏi. "
Trương Dương cảm thấy Lý Đồng Dục cũng không chỉ có là kéo gần quan hệ hai bên đơn giản như vậy, hắn tỉ mỉ tìm tòi ký ức liên quan tới Lý Đồng Dục trong quá khứ, rốt cục nhớ ra, trước đây khi người miền núi ở thôn Tiểu Kiều làm loạn, sau khi hắn hướng chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh báo cáo, lúc nhắc tới Lý Đồng Dục thì vẻ mặt của Tống Hoài Minh có vẻ có chút mất tự nhiên, lẽ nào y đã sớm quen biết cùng Tống Hoài Minh?
Lời Lý Đồng Dục nói kế tiếp càng chứng thực điểm này, y cười nói: "Tôi cùng mẹ của Yên Nhiên quen biết từ nhỏ, Tư lệnh Sở đã cứu cha tôi, sau khi lập nước, cha tôi đã từng đảm nhiệm bí thư Thành Ủy tại thành phố Bắc Nguyên, lúc bị ép hại gần chết, là Tư lệnh Sở bảo vệ cho cả nhà chúng tôi. "
Trương Dương còn không biết Lý Đồng Dục cùng Sở gia lại có thể có uyên nguyên sâu xa đến vậy, hắn nhẹ giọng nói: "Tổng biên tập Lý cùng chủ tịch tỉnh Tống cũng nhất định rất quen thuộc chứ?"
Nhắc tới Tống Hoài Minh, trên mặt Lý Đồng Dục toát ra một tia khinh miệt, y không chút nào che giấu phản cảm đối với Tống Hoài Minh, lạnh lùng nói: "Tôi không bình luận về người này, khi tuổi còn trẻ, chúng tôi đã từng là bạn tốt, hắn cùng Tĩnh Chi kết bạn cũng chính do tôi!" Nhắc tới cái chuyện cũ này, trong lòng của Lý Đồng Dục đau đớn giống như bị rắn độc cắn, chuyện hối hận nhất cả đời này của y chính là giới thiệu cho tĩnh Chi quen với Tống Hoài Minh, nếu như không có chuyện này, làm sao Tĩnh Chi lại gặp được Tống Hoài Minh, rồi lại làm sao yêu Tống Hoài Minh, gả cho hắn, rồi sinh hạ con gái cho hắn, mà Tống Hoài Minh cho nàng cái gì?
Trương Dương mơ hồ đoán được giữa Lý Đồng Dục, Tống Hoài Minh cùng Sở Tĩnh Chi nhất định có một phe khúc mắc tình cảm, chuyện tình cảm đó hắn không có tiện hỏi.
Lý Đồng Dục cũng không có ý tiếp tục giải thích, y lại nâng chung trà lên, lại phát hiện nước trong chén trà đã cạn, Trương Dương nâng chung bình trà lên rót trà nóng cho y, lời nói vừa rồi của Lý Đồng Dục đã khơi dậy lê hứng thú trong lòng hắn, Trương đại quan nhân muốn nghe y tiếp tục nói.
Lý Đồng Dục nói: "Tĩnh Chi mất quá sớm, ký ức của Yên Nhiên đối với mẹ chỉ sợ không có bao nhiêu. "
Trương Dương nói: "Yên Nhiên từ đáy lòng thủy chung vẫn nhớ mãi mẹ của mình, chính là vì nguyên nhân như thế, nàng đem cái chết của mẹ quy tội cho cha của nàng, ðến bây giờ còn chưa thực sự hòa giải với cha. "
Lý Đồng Dục lạnh lùng nói: "Về cái chết của Tĩnh Chi, hắn đích xác không thể trốn tránh trách nhiệm. "Giọng nói kiên quyết làm cho Trương Dương chợt cả kinh, xem ra Lý Đồng Dục rất rõ ràng đối với chuyện nãm đó. Trương Dương tại lúc này, thích hợp nhất là sắm vai một người lắng nghe.
Lý Đồng Dục nói: "Thời gian có thể hòa tan tất cả, thế nhưng vĩnh viễn không thể xóa đi sự thực. Trong tay tôi có một đồ vật của Tĩnh Chi, vẫn muốn giao cho Yên Nhiên, nhưng quá khứ Yên Nhiên quá nhỏ, hôm nay cô ấy đã trưởng thành, tôi nghĩ là đã đến lúc đem thứ này giao cho cô ấy. " Trương Dương bỗng nhiên có loại dự cảm, mấy thứ trong tay Lý Đồng Dục kia chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với Yên Nhiên, hắn cười cười nói: "Tổng biên tập Lý, chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua đi, nếu Yên Nhiên bây giờ đang hạnh phúc, hà tất lại phải muốn vạch trần dấu vết, làm cho vết thương chảy máu một lần nữa chứ?" Lý Đồng Dục nói: "Trương Dương! Xin cho phép tôi được gọi cậu như thế, bỏ qua tất cả chức vị, tôi hẳn là được cho là trường bối của cậu, tôi xin khuyên cậu một câu, giữa người với người quan trọng nhất chính là phải thẳng thắn đối đãi, lừa dối chính là lừa dối, không nên ngụy trang đánh lên thiện ý, bất luận nói ra lời nói dối dù có Lý do đàng hoàng thế nào, vẫn không thay đổi được sự thực, không được nói sai chuyện có thật! Lừa dối cùng nói dối bản thân chính là một loại tự thương tổn!" Trương Dương không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đồng quan điểm đối với nhận thức này của Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục nói: "Yên Nhiên là một cô gái tốt, cậu phải biết quý trọng. "
*****
Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy Lý Đồng Dục có chút kỳ hơn, đầu tiên là tự cho mình lấy tư cách là trưởng bối, bây giờ lại bày ra mặt giáo huấn mình. Nếu như lòng hiếu kỳ của Trương Dương mạnh mẽ, đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi, trong lòng hắn căn bản không nghĩ tới chuyện cũ của Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục cũng ý thức được lời mình nói có chút quá, áy náy cười nói: "Kỳ thực những lời này không nên là do tôi nói, thế nhưng tôi đã từng thể tại trước mộ Tĩnh Chi, tôi sẽ đối xử tử tế với người nhà của cô ấy, trong lòng tôi vẫn đều là đối đãi với Yên Nhiên giống như con gái. " Trương Dương thản nhiên cười nói: "Quá khứ tôi chưa bao giờ nghe Yên Nhiên nhắc tới ông!" Những lời này nói có chút không khách khí.
Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Có một số việc có liên quan, cậu không muốn nói, không muốn đề cập, vị tất đã đại biểu cho chúng không quan trọng. "
Trương Dương cũng phải tán đồng những lời này của Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục thở ra nói: "Nói chuyện phiếm với cậu là một chuyện rất hài lòng, kỳ thực chúng ta sớm nên gặp mặt. "
Trương Dương nói: "Bất luận thế nào, tôi vẫn là mong muốn, vật ông nắm giữ sẽ không mang đến thương tổn cho Yên Nhiên. "
"Cậu để ý cô ấy?" Hai mắt Lý Đồng Dục lấp lánh có thần nhìn Trương Dương.
Trương Dương gật đầu.
Lý Đồng Dục nói: "Tôi sẽ không thương tổn đến cô ấy!"
Khi nói những lời này với Lý Đồng Dục, Trương Dương bắt đầu phỏng đoán động cơ của Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục không đem chuyện muốn nói cho Sở Yên Nhiên là gì nói ra, nhưng là chuyện này lại làm Trương Dương bối rối, điều duy nhất hắn có thể kết luận chính là, Lý Đồng Dục thù oán Tống Hoài Minh, khi hắn nhắc tới Tống Hoài Minh, thù oán giấu ở sâu trong nội tâm không tự chủ được mà lộ ra, đã trải qua nhiều năm như vậy, quan hệ giữa Sở Yên Nhiên cùng Tống Hoài Minh cuối cùng cũng có chút hòa hoãn, Lý Đồng Dục có thể làm cho hiểu lầm giữa bọn họ gia tăng một lần nữa hay không? Sau khi Trương Dương thận trọng suy nghĩ, quyết định đem chuyện này tiết lộ cho Tống Hoài Minh, đây cũng không phải bởi vì Tống Hoài Minh là Chủ tịch tỉnh Bình Hải, Trương Dương càng không có ý lấy lòng hắn, tuy rằng bởi vì chuyện Sở Yên Nhiên làm cho hắn cùng Tống Hoài Minh bất hòa không ít, thế nhưng Trương Dương thủy chung cho rằng Tống Hoài Minh là một người chính trực, hắn cũng tin tưởng tình thương của người cha Tống Hoài Minh đối với Sở Yên Nhiên không có bất luận cái chỗ dối trá gì.
Có một số việc không tiện nói rõ tại trong điện thoại, sáu giờ tối Trương Dương đến Đông Giang, kế hoạch của hắn là đêm đó đi bái phỏng Tống Hoài Minh, đem chuyện của Lý Đồng Dục nói cho y, dừng lại tại Đông Giang một đêmc, sáng mai liền đi tới Bắc Nguyên, đi hẹn hò cùng Sở Yên Nhiên, hắn đã nói với Sở Yên Nhiên, sẽ đến hồ Mộng Tiên lúc 12h trưa.
Nếu như không có Lý Đồng Dục chen ngang, tâm trạng của Trương Dương trong khoảng thời gian này là cực kỳ vui vẻ, nhưng từ lúc gặp qua Lý Đồng Dục, hắn có loại dự cảm không tốt, người này khẳng định nắm giữ một ít căn cứ chính xác bất lợi với Tống Hoài Minh, việc này rất có khả năng sẽ làm quan hệ của Sở Yên Nhiên cùng cha trở nên sương đọng trên tuyết(lạnh đi).
Khi Trương Dương lái chiếc xe Jeep màu lục đi tới khu nhà ở của người nhà Tỉnh ủy thì gặp phải ngăn cản, rất nhiều lúc biển số xe đại biểu cho một loại đặc quyền, bây giờ chỉ là một cái biển xe bình thường, cùng biển xe của Trương Dương không thể so sánh, hắn ý thức được cần phải mất thời gian đi tới đăng ký đi vào. Sau khi thành thật tại trước cửa đăng ký, bảo vệ cửa lại kiểm tra đối chiếu chứng thực thân phận của hắn, hướng Tống Hoài Minh gọi điện thoại xác nhận quả thực có vị khách này, lúc đó mới cho Trương đại quan nhân đi vào.
Trương Dương lái xe Jeep đi tới trước cửa nhà Tống Hoài Minh, thấy cánh cửa đã mở, thư kư Chung Bồi Nguyên của Tống Nhất Minh vừa vặn từ bên trong đi ra, y cười hướng Trương Dương gật đầu: "Tiểu Trương tới hả!" Trương Dương cười cười: "Chào thư ký Chung!"
Chung Bồi Nguyên nhìn tay Trương Dương một chút, Trương Dương không có thói quen đến tay không, trong tay mang theo đặc sản địa phương của Nam Tích.
Trương Dương nói: "Anh chờ một chút!" Hắn đem các thứ bỏ ra, lại tới bên trong xe, cầm ra hai hộp trà xuân vừa đưa ra thị trường đưa cho Chung Bồi Nguyên. Trương đại quan nhân ở trong quan trường đã lăn lộn khá lâu, mắt cũng trở nên càng ngày càng linh hoạt.
Chung Bồi Nguyên cười nói: "Tôi làm sao không biết xấu hổ chứ. "
Trương Dương nói: "Cầm nếm thử đi, cũng không phải người ngoài!", Chung Bồi Nguyên cũng không có tiếp tục chối từ, nhận lấy hộp trà, hướng Trương Dương nói: "Chủ tịch tỉnh Tống mới vừa trở về, gần đây công tác tương đối khổ cực, tâm tình cũng không phải quá tốt. " Thu của người ta cái gì đó, đương nhiên phải tiết lộ một ít tin tức cho hắn, kỳ thực Chung Bồi Nguyên cũng hiểu rơ quan hệ giữa Tống Hoài Minh cùng với Trương Dương, cho dù tâm tình Tống Hoài Minh không tốt, hẳn là cũng sẽ không phát hỏa đối với Trương Dương, thế nhưng những lời này do y nói ra liền có vẻ bán một cái nhân tình cho Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Biết rồi!" Chung Bồi Nguyên xoay người đi.
Trương Dương chờ sau khi y đi mới mang đồ trên mặt đất đi vào trong nhà Tống Hoài Minh, trong nhà Tống Hoài Minh gần đây có rất nhiều người, cha vợ mẹ vợ của y đều đi tới Đông Giang, chính là hỗ trợ chăm sóc con gái, anh trai chị dâu của Liễu Ngọc Oánh cũng đặc biệt tới thăm hai vị lão nhân gia, thêm cả bảo mẫu trong nhà, có thể nói là tụ tập dưới một mái nhà.
Khi Trương Dương tới cũng không biết trong nhà có nhiều người như vậy, Liễu Ngọc Oánh ôm con trai đi tới, mọi người đang nói chuyện phiếm tại trong phòng khách, thấy Trương Dương tiến đến, Liễu Ngọc Oánh cười đứng dậy, ôm Tiểu Tân Sinh đi qua: "Nhìn là ai tới kìa!"
Trương Dương vui tươi hớn hở bắt tay bà, kêu một tiếng dì, cúi đầu nhìn đứa bé kia một chút, như phấn điêu ngọc mài rất là khả ái. Trương Dương vươn ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc với khuôn mặt non nớt của Tiểu Tân Sinh, cười nói: "Tiểu Tân Sinh, có nhận là anh hay không?"
Tiểu Tân Sinh đem một đôi mắt to đen lúng liếng hướng Trương Dương nhìn một chút, lại có thể nở nụ cười, vươn ra bàn tay nhỏ bé hướng quần áo của Trương Dương chộp tới.
Trương Dương cười nói: "Nó nhìn thấy cháu rất hài lòng đó! Để cho cháu bế nào!"
Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Tiểu Tân Sinh biết cháu là người cứu mạng nso sao? Ân, đương nhiên cùng cháu thân cận rồi" Bà đem con trai giao cho Trương Dương, tuy rằng Trương đại quan nhân hai kiếp làm người, nhưng lại không có bao nhiêu kinh nghiệm bế trẻ con, ôm đứa bé nhỏ như vậy vào trong ngực, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, đồng thời lại có vài phần hứng thú, nhìn hai mắt trong sáng của đứa bé, Trương đại quan nhân âm thầm cảm thán, thảo nào nói trẻ con là thuần khiết nhất, bởi vì thế giới của chúng còn chưa bị thế tục làm ô nhiễm.
Trương Dương nói: "Tiểu Tân Sinh, mau mau lớn lên, chờ em trưởng thành, anh dạy cho em công phu!"
Tiểu Tân Sinh hiếu kỳ nhìn Trương Dương, vươn tay nhỏ bé muốn đi bắt mũi của Trương Dương, Trương Dương nở nụ cười, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Tân Sinh lại đột nhiên trở nên phi thường ủy khuất, "oa" một tiếng khóc lên, trong lòng Trương đại quan nhân buồn bực, đang tốt mà đứa bé này khóc cái gì? Khuôn mặt như trăng rằm của đúa bé trở nên đỏ bừng, trong lúc buồn bực lại cảm thấy ngực nóng lên, nhất thời hiểu ra, trúng chiêu rồi!
Liễu Ngọc Oánh cuống quít đón lấy con trai, cười nói: "Cháu xem đứa bé này, lại tiểu nữa rồi!" Đã thấy trên người Trương Dương ướt một tảng lớn.
Trương Dương cười nói: "Nước tiểu trẻ con là thứ tốt, Tiểu Tân Sinh thật đúng là chiếu cố cháu. "
Anh cả Liễu Ngọc Sơn của Liễu Ngọc Oánh đi tới nói: "Tiểu Trương, tôi có quần áo, nếu không cậu đi vào trong phòng thay trước đi. "
Trương Dương cười nói: "Không có việc gì, sấy qua là được thôi. "
Tống Hoài Minh nghe được động tĩnh cũng từ trong thư phòng đi ra, y hướng Trương Dương nói: "Trương Dương đến lúc nào thế?"
Trương Dương nói: "Mới vừa vào chưa được một phút. "
Tống Hoài Minh nói: "Ăn gì chưa?"
Trương Dương chưa ăn cơm, nhưng bây giờ đã là hơn bảy giờ tốt, nếu như trong nhà Tống Hoài Minh ng không có những người khác, hắn sẽ không khách khí, nhưng hiện tại nhiều người ở đây như vậy, đương nhiên không thể ăn ở chỗ này, cười nói: "Ăn rồi ạ!"
Tống Hoài Minh nói: "Lên đây nói!"
Trương Dương hướng Liễu Ngọc Oánh cười cười, lại chào hỏi với người nhà của Liễu Ngọc Oánh rồi mới đi lên thang lầu, theo Tống Hoài Minh đi tới thư phòng của y.
Tống Hoài Minh cười nói: "Trong nhà rất ít khi náo nhiệt như thế, bây giờ mọi người đang vây quanh thằng bé. "
Trương Dương cười cười, cùng Tống Hoài Minh cùng nhau ngồi tại trên sô pha.
Tống Hoài Minh nói: "Uống trà không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Cháu chỉ là có chuyện muốn nói một tiếng với chú rồi lập tức đi. "
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện gì quan trọng thế?"
Trương Dương gọn gàng dứt khoát nói: "Chú Tống, chú có biết một người tên là Lý Đồng Dục chứ?"
Tống Hoài Minh nghe được tên của Lý Đồng Dục rõ ràng sửng sốt một chút, y đứng dậy lấy từ trong ấm trà rót một chén cho Trương Dương, đưa cho hắn nói: "Biết, Tổng biên tập của Nhật Báo Đông Nam!"
*****
Trương Dương nói: "Ngày hôm qua y đi tới Nam Tích vì chuyện tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội, cháu cùng y trò chuyện một hồi. "
Tống Hoài Minh nói: "Cậu chuẩn bị công tác đầy đủ thật, chuyện gì cũng đều nghĩ tới. "
Trương Dương nói: "Y nói tới Yên Nhiên!"
Tay của Tống Hoài Minh bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó cười nói: "Nói cái gì?"
Trương Dương nói: "Y nói quen biết Tư lệnh Sở, còn nói quá khứ đã từng là bạn tốt của chú. "
Tống Hoài Minh ngẩng đầu, vẻ mặt của y cực kỳ phức tạp, ngóng nhìn Trương Dương, thanh âm trầm thấp nói: "Y đến tột cùng là nói gì?"
Trương Dương nói: "Y nói có chút chuyện về mẹ Yên Nhiên muốn nói cho cô ấy!"
Tống Hoài Minh hé miệng nhấp trà: "Y biết Yên Nhiên đã trở về?"
Trương Dương gật đầu nói: "Cháu nghĩ y hẳn là đã biết. " Nói xong lúc hắn lặng lẽ quan sát biểu tình của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh rơi vào trầm mặc trong một lúc lâu, qua một hồi lâu mới nói: "Yên Nhiên đang ở tại Tĩnh An. "
Trương Dương nói: "Cháu biết, cháu có thể nhìn ra Lý Đồng Dục cũng không thân mật với chú, cho nên tôi lo lắng y nói cho Yên Nhiên biết chuyện có khả năng sẽ làm tổn hại đến quan hệ của cha con hai người.
Tống Hoài Minh yên lặng uống trà, lại đem chén trà lên môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào màu nước tỏng của chén trà, thấp giọng nói: "Lý Đồng Dục đã từng là bạn tốt nhất của tôi, năm đó chúng ta thường cùng ở một chỗ đánh bóng bàn, kỹ thuật của chúng ta không sai biệt lắm, tuổi cũng không sai biệt lắm, có một lần, chúng ta hẹn nhau đi tới cung văn hoá Công Nhân chơi bóng, y mang đến một cô gái qua xem đánh bóng, y bắt chuyện với tôi, nói nhất định phải để cho y thắng. " Nói đến đây Tống Hoài Minh rơi vào trong trầm tư đối với chuyện cũ.
Trương Dương không dám làm nhiễu y, lẳng lặng tay để lên chén trà.
Tống Hoài Minh nói: "Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tĩnh Chi, tôi biết Lý Đồng Dục rất thích nàng, đang theo đuổi nàng, cho nên ngày đó tôi cùng Lý Đồng Dục đánh bóng, tất cả đều là tôi thua, nhưng liên tục thua nhiều ván như vậy, thấy Tĩnh Chi đang cười, tôi cảm thấy mất mặt mũi, cho nên thay đổi chủ ý, cuối cùng tôi muốn thắng, vì vậy tôi dùng hết toàn lực, Lý Đồng Dục cũng dùng hết toàn lực, trình độ của chúng tôi không sai biệt lắm, cho nên ván náy đánh rất đặc sắc. "
Trương Dương cười nói: "Cuối cùng ai thắng?" Không nghĩ tới người trầm ổn như Tống Hoài Minh cũng có lúc mưu khinh khí thịnh.
Tống Hoài Minh cười lắc đầu nói: "Cuối cùng vẫn là tôi thua, tôi không chỉ thua, hơn nữa để cứu một pha bóng cuối cùng, bởi vì khuyết điểm trong pha khó khăn, thân thể mất đi thăng bằng, đầu của tôi đập vào góc cạnh trên bàn bóng bàn. "
Trương Dương "nga" một tiếng.
Tống Hoài Minh nói: "Rất không may, bàn bóng bàn khi đó là xi măng, cái trán của tôi bị đập ra máu, lúc đó Tĩnh Chi liền vọt qua, lấy tay ngăn máu trên trán của tôi, tôi lúc đó cảm thấy rất hạnh phúc, từ đó tôi liền thích nàng. Hai người bọn họ đưa tôi đến bệnh viện, lúc tới bệnh viện, tôi mới biết được, hóa ra Tĩnh Chi là bác sĩ của bệnh viện này, trán tôi phải khâu tới năm mũi. " Tống Hoài Minh chỉ chỉ vào phía bên trái cái trán của mình, Trương Dương tỉ mỉ nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy chỗ y chỉ có một đạo dấu vết nhợt nhạt, bởi vì khôi phục tương đối tốt, nếu không nhìn kỹ là không nhìn ra được, không nghĩ ra dấu vết này còn có chuyện cũ như vậy.
Tống Hoài Minh nói: "Tôi cùng Tĩnh Chi từ đó về sau quen biết, vài lần thay thuốc, lúc bọn tôi ở đây, lòng dạ Tĩnh Chi thiện lương, tôi tự mình không cẩn thận đập đầu, nàng chung quy cảm thấy mình có trách nhiệm, còn nói với tôi xin lỗi, tôi thích sự thiện lương của cô ấy, tôi cũng biết bạn tốt thích nàng, cho nên tôi vẫn cùng Tĩnh Chi duy trì cự ly. Sau khi tôi lành vết thương, tôi cùng Lý Đồng Dục lại đánh bóng bàn, Tĩnh Chi cũng thường qua xem, lúc bắt đầu là Lý Đồng Dục mang nàng tới, nhưng từ sau nàng luôn luôn chờ tôi, cùng tôi cùng nhau đi. "
Trương Dương thầm than, quả nhiên cừ hận của Lý Đồng Dục đối với Tống Hoài Minh là như thế, y cho rằng Tống Hoài Minh hoành đao đoạt ái, làm không tốt còn có thể cho rằng Tống Hoài Minh dùng tới khổ nhục kế, trước tranh thủ đồng tình của Sở Tĩnh Chi, sau đó nhân cơ hội đánh cắp trái tim của nàng.
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện tình cảm thực sự khó nói, tuy rằng tôi biết như vậy là một loại đả kích với Lý Đồng Dục, nhưng sau đó tôi vẫn không cách nào khống chế cảm tình với Tĩnh Chi, rồi chúng ta yêu nhau. Sau khi Lý Đồng Dục biết chuyện này, đã bị kích thích rất lớn, y tìm được tôi, cùng tôi đánh một trận, chỉ trích tôi lợi dụng khổ nhục kế lừa dối cảm tình của Tĩnh Chi, tôi khuyên y bình tĩnh, y như điên như dại công kích tôi, nhưng ngay lúc đó tình cảnh lại bị Tĩnh Chi nhìn thấy được, nàng đứng ở bên tôi, trách cứ Lý Đồng Dục cố tình gây sự, từ đó Lý Đồng Dục không bao giờ liên hệ với tôi nữa, thế nhưng tôi biết, trong lòng y vẫn thủy chung không buông được Tĩnh Chi. "
"Sau khi Tĩnh Chi sinh hạ Yên Nhiên, bởi vì liên quan tới công tác, hai vợ chồng chúng tôi ở hai nơi riêng, Lý Đồng Dục vẫn đi dây dưa với Tĩnh Chi, tôi biết được thì rất tức giận, chủ động tìm Lý Đồng Dục nói chuyện này, Lý Đồng Dục nói cho tôi biết, có thể Tĩnh Chi không thích y, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không có quyền ngăn cản y đối tốt đối với Tĩnh Chi, tôi lúc đó cũng còn trẻ tuổi, tôi cảnh cáo y phải rời xa Tĩnh Chi, không nên quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của chúng tôi, chúng tôi nói lời không hợp thì đánh lên, lần này là tôi thắng!" Nói tới chuyện cũ, trong miệng Tống Hoài Minh mang theo ưu thương sâu sắc.
Trương Dương vốn chỉ là muốn nhắc nhở Tống Hoài Minh đề phòng Lý Đồng Dục phá rối, cũng không ngờ Tống Hoài Minh sẽ nói nhiều với hắn như vậy, thậm chí đem đoạn gút mắt tình cảm năm đó nói thẳng ra, đủ thấy Tống Hoài Minh tương đối tín nhiệm đối với hắn.
Tống Hoài Minh nói: "Động đất năm 82 cướp đi tính mạng của Tĩnh Chi, tôi mất đi vợ, cũng mất đi tín nhiệm của con gái.. Thời gian đó tôi thành cái bia của nghìn người, bọn họ đều cho rằng tôi là đầu sỏ hại chết Tĩnh Chi, tại lễ tang của Tĩnh Chi, bố vợ tôi khăng khăng không cho tôi tham gia, khi tôi tới ông ấy phẫn nộ móc ra khẩu súng muốn một súng bắn nát đầu tôi!"
Trương Dương có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó, lấy tính tình nóng nảy của Sở Trấn Nam, loại sự tình này khẳng định làm được. Từ trên người Tống Hoài Minh, hắn không khỏi nghĩ tới mình, mình làm cho Sở Yên Nhiên bị ủy khuất nhiều như vậy, trong lòng Sở lão gia tử còn không biết nghẹn đến như nào, lần này đi qua đó, sẽ không đem khẩu súng chuyển hướng mình chứ?
Tống Hoài Minh nói: "Lý Đồng Dục lúc đó đã ở khu vực tai nạn, y là phóng viên, đang đưa tin khu thiên tai, sau khi biết được tin Tĩnh Chi chết, y đã chạy tới tìm tôi liều mạng, bị những người khác ngăn cản, tôi chính alf vẫn nhớ rõ lời y nói năm đó, y muốn tôi đền mạng cho tĩnh Chi, y là người đâì tiên chỉ trích tôi hại chết Tĩnh Chi... "
Trương Dương tràn ngập đồng tình nhìn Tống Hoài Minh, tại trên vấn đề Sở Tĩnh Chi, sợ rằng Tống Hoài Minh cả đời này cũng không cách nào ngẩng đầu lên (khổ thân thằng bé ~~).
← Ch. 0707 | Ch. 0709 → |