← Ch.0728 | Ch.0730 → |
Tiền Huệ Mẫn bị y nhìn mà trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.
Từ Lập Hoa cũng đứng dậy: "Lão Triệu, chúng ta về tôi!" Mắt bà ta đã ươn ướt.
Môi Trương Dương mím chặt lại, từ lúc hắn biết Triệu Thiết Sinh tới nay, đối với người cha dượng này không có chút ấn tượng tốt nào, nhưng những lời này của Triệu Thiết Sinh hôm nay đã phủ định tất cả ấn tượng xấu về y trước đây, Triệu Thiết Sinh cũng là một người cha tốt, khi thấy con gái phải chịu ủy khuất, y có thể bộc phát ra dũng khí vô cùng, y cũng không tiếc tất cả để bảo vệ lợi ích của con gái mình.
Đinh Nguy Phong cười bồi, nói: "Lão Triệu, đừng nóng giận mà, chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa, ăn cơm, ăn cơm!"
Triệu Thiết Sinh nói: "Con trai anh mời chúng tôi tới đây là để bàn hôn sự, tôi chưa ăn à? Đã không vui vẻ, hôn sự lại không bàn nữa thì còn gì nữa mà nói?" Lúc này Đinh Nguy Phong trong mắt Triệu Thiết Sinh chẳng còn chút ánh sáng nào cả, cái gì mà bí thư Ủy ban chính pháp, chó má, anh vì con trai anh, tôi vì khuê nữ của tôi, đều là người làm cha, ai sợ ai chứ?
Trương Dương vẫn không nói gì, đứng dậy chuẩn bị đi về, hắn dùng hành động thực tế để biểu đạt sự ủng hộ đối với Triệu Thiết Sinh.
Triệu Tĩnh vừa thấy người nhà muốn đi, có chút quýnh lên, Đinh Triệu Dũng cũng hoảng rồi, vội vàng đứng dậy giữ lại.
Triệu Tĩnh biết tính cha rất cương, đã giận lên rồi thì không ai khuyên được, cô ta nắm lấy tay mẹ: "Mẹ!"
Từ Lập Hoa nói: "Đi!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Chú Triệu, dì Từ, đừng tức giận mà, chúng ta ngồi xuống từ từ nói có được không?" Gã là thật lòng muốn giữ.
Triệu Tĩnh nói: "Mẹ, cha, đừng nóng giận mà, hai người hiểu lầm rồi. " Cô ta lại quay sang Đinh Nguy Phong và Tiền Huệ Mẫn: "Chú Đinh, dì Tiền, cha cháu thẳng tính, bình thường nói chuyện đều như vậy đó, hai người ngàn vạn lần đừng chấp... " Cô ta còn chưa nói xong thì Từ Lập Hoa bỗng nhiên giơ tay lên tát cho cô ta một cái, cái tát này không những đánh cho Triệu Tĩnh ngây ra, mà tất cả mọi người đều giật mình.
Triệu Tĩnh ôm mặt nước mắt ủy khuất không nén được mà chảy xuống: "Mẹ... mẹ... "
Từ Lập Hoa đau lòng nhìn con gái, bà ta gằn từng chữ: "Mẹ từ nhỏ đã dạy con, chúng ta tuy rằng là bình bá tánh, nhưng chúng ta phải đường đường chính chính làm người, người khác coi thường, chúng ta không sợ, nhưng bất kể là lúc nào cũng không được coi thường chính mình, đánh con, là bởi vì con là con gái mẹ, đánh con là để con nhớ, con người ta sống trên đời thì phải có tôn nghiêm!"
Sắc mặt của vợ chồng Đinh Nguy Phong rất khó coi, một cái tát này của Từ Lập Hoa nhìn thì là đánh vào mặt Triệu Tĩnh, nhưng bọn họ lại cảm thấy mặt mình nóng lên, Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa đi ra ngoài, Trương Dương kéo tay em gái ra ngoài theo.
Đinh Triệu Dũng cũng muốn chạy ra theo, Tiền Huệ Mẫn tức giận nói: "Triệu Dũng, con đứng lại đó cho mẹ!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?" Gã chuẩn bị đuổi theo Triệu gia để giải thích thì lại nghe thấy anh cả hô lên: "Mẹ, mẹ sao thế?"
Đinh Triệu Dũng xoay người lại, nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình vàng như nến, tay ôm ngực, đờ đẫn ngồi ở ghế, may mà Đinh Triệu Vĩ kịp thời đỡ lấy bà ta, nếu không khẳng định là bà ta đã ngã ra đất rồi. Tiền Huệ Mẫn yếu ớt vô lực nói: "Mày đi đi, mày đi đi, cho dù tao chết, mày cũng không cần phải quan tâm tới tao... "
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy mẹ như vậy, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, cắn cắn môi, cuối cùng quay lại bên mẹ: "Mẹ... "
Triệu Thiết Sinh giận dữ bỏ đi, bởi vì đi quá vội, suýt nữa đụng vào mấy người đang đi ở hành lang, có người cản y lại, Triệu Thiết Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám người mặc tây trang, y đang máu nóng xộc lên đầu, tức giận quát: "Cản tôi làm gì? Tôi phạm pháp à?"
Trương Dương theo sau chạy tới, hắn nhận ra, mấy người đang đi tới chính là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh và mấy nhân viên tùy hành của y.
Người cản Triệu Thiết Sinh và thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, hắn sợ Triệu Thiết Sinh có va chạm với Tống Hoài Minh.
Trương Dương vội vàng đi tới, hô một tiếng: "Tỉnh trưởng Tống, đây là cha tôi!"
Triệu Thiết Sinh nghe nói đối phương là tỉnh trưởng, một chút ngạnh khí vừa rồi lập tức biến sạch, trong lòng lão bách tính bình thường bọn họ, quan lớn nhất của tỉnh lý chính là bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng, còn Ủy ban chính pháp tỉnh, trong lòng họ so với hai người kia khẳng định là không cùng một đẳng cấp, Triệu Thiết Sinh sợ đến nỗi chân nhũn cả ra.
Tống Hoài Minh vừa mới tiếp đãi khách xong, y cũng không ngờ lại ở cùng một hành lang gặp người nhà của Trương Dương, Tống Hoài Minh cười nói: "Trương Dương, người nhà cậu tới mà sao không nói với tôi một tiếng, thật đúng là!" Y bước lên một bước, Chung Bồi Nguyên thức thời lui sang một bên, Tống Hoài Minh cầm tay Triệu Thiết Sinh, nói: "Lão ca, tôi luôn muốn tới bái phỏng anh chị, nhưng gần đây công tác bận rộn quá, mãi không dứt ra được, nếu không phải là hôm nay gặp nhau ở đây, tôi cũng không biết được là anh chị tới Đông Giang. " Y lại không nhịn được mà trách cứ Trương Dương: "Trương Dương, đây là lỗi của cậu, vì sao không mời cha mẹ cậu tới nhà tôi làm khách?"
Triệu Thiết Sinh không ngờ đối phương là tỉnh trưởng, càng không ngờ vị tỉnh trưởng Tống này đối với y lại nhiệt tình như vậy, biểu hiện ra vẻ bình dị gần gũi như vậy, y chỉ là một người dân bình thường, người ta thì là một tỉnh trưởng. Triệu Thiết Sinh lắp bắp nói: "Tống... Tỉnh trưởng Tống... chào ngài... "
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Lão ca, anh khách khí với tôi như vậy làm gì? Hai đứa nhỏ nhà chúng ta đã đính hôn rồi, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng sớm muộn gì cũng là sui gia mà. "
Triệu Thiết Sinh bởi vì những lời này của Tống Hoài Minh mà mặt mày rạng ngời, tỉnh trưởng đại nhân ở trước mặt nhiều người như vậy nhận y là thông gia, đây là sự vinh quang cỡ nào chứ.
Từ Lập Hoa lúc này mới biết Tống Hoài Minh là cha Sở Yên Nhiên, Trương Dương cười cười giới thiệu mẹ với Tống Hoài Minh: "Tỉnh trưởng Tống, đây là mẹ tôi!"
Tống Hoài Minh cười nói: "Chị, tôi là cha của Yên Nhiên, anh chị đã ăn cơm chưa?"
Từ Lập Hoa nói khẽ: "Ăn rồi, ăn rồi!"
Tống Hoài Minh nói: "Đừng khách khí với tôi mà, vừa rồi tôi tiếp đãi khách nên chưa được ăn no, tiểu Chung, đi an bài một chút đi, tôi và anh chị sui ăn một chút, thuận tiện nói chuyện của bọn trẻ. "
Triệu Thiết Sinh vội vàng nói: "Tỉnh trưởng Tống, chúng tôi thực sự đã ăn rồi mà!"
Tống Hoài Minh nhìn sang Triệu Tĩnh: "Trương Dương, đây là Triệu Tĩnh, em gái cậu đúng không, trước đây ở đại viện tôi đã gặp rồi!"
Triệu Tĩnh mắt vẫn còn hơi đỏ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Chào chú Tống!"
Tống Hoài Minh hài lòng gật đầu, y chủ động mời: "Nếu đã ăn rồi thì vào trong ngồi đi, Trương Dương, dì Liễu của cậu cũng mong được gặp cha mẹ cậu lắm đó. "
Trương Dương nói: "Để ngày khác đi, hôm nay gấp gáp quá!"
Tống Hoài Minh nói: "Cũng được, vậy để tối mai nhé, đến nhà tôi ăn cơm, đều là người một nhà, việc gì phải ra ngoài, ở trong nhà náo nhiệt hơn, nói chuyện cũng tiện hơn. " Trước khi đi, y bắt tay với Triệu Thiết Sinh: "Lão ca, ngày mai tôi còn phải đi làm, không có thời gian đi cùng anh chị, để Trương Dương đi chơi cùng anh chị nhé, buổi tối tôi nhất định sẽ về nhà sớm, ở nhà chờ đại giá của anh chị!"
Triệu Thiết Sinh kích động liên tục gật đầu hắn trong lòng y thầm nghĩ, cũng là quan lớn, cũng là thông gia, nhưng sao lại khác nhau thế?
Tống Hoài Minh lại lịch sự chào gia đình Trương Dương rồi mới đi.
Tối hôm đó Trương Dương không an bài cho người nhà ở lại nhà khách chính phủ, mà dẫn bọn hắn tới Nam Quốc Sơn Trang, Triệu Thiết Sinh có rất nhiều cảm xúc đối với tất cả tao ngộ tối nay, sau khi tới phòng, Triệu Tĩnh thút thít khóc không ngừng.
Triệu Thiết Sinh nói: "Khóc cái gì, con học anh con đi, làm người không thể không có cốt khí! Cửa Đinh gia cao lắm, chúng ta trèo không tới đâu!"
Trương Dương biết Triệu Tĩnh rất coi trọng cuộc hôn nhân này, hắn vỗ vai em gái, nói: "Tiểu Tĩnh, chúng ta ra ngoài một chút!"
Triệu Tĩnh rưng rưng gật đầu, cùng Trương Dương đi ra ngoài, tối hôm đó trăng rất sáng, giống như thủy ngân rải xuống đất, cảnh vật trước mặt giống như là được phủ lên một tầng sương.
Trương Dương có chút thương xót nhìn em gái, nói khẽ: "Có đau không?"
Triệu Tĩnh lắc đầu, mắt lại đỏ lên.
Trương Dương thở dài: "Anh biết tối nay em rất khó xử, nhưng cha ẹm làm như vậy cũng là vì em!"
Triệu Tĩnh nói khẽ: "Em biết!"
Trương Dương nói: "Thật ra mẹ cậu ta có câu nói không sai, em vẫn chưa tốt nghiệp, đừng vội vàng kết hôn. "
Triệu Tĩnh không nói gì, mắt rủ xuống, nhìn mũi chân.
Trương Dương nói: "Anh biết em thích Triệu Dũng, Triệu Dũng cũng thật lòng thích em, nhưng hai người có từng nghĩ tới nếu không được cha mẹ đồng ý mà kết hôn, cuộc hôn nhân của hai người từ lúc ban đầu đã tồn tại vấn đề rồi không?"
Triệu Tĩnh nói: "Em luôn cho rằng, hôn nhân chỉ là chuyện của hai đứa em!"
Trương Dương bật cười vì sự ngây thơ của em gái: "Nếu em thật sự cho rằng như vậy, vì sao còn muốn an bài cho hai nhà gặp mặt? Hai người không thông tri cho ai cả, cứ tự kết hôn là được, hà tất phải bận tâm người khác nghĩ gì?"
Triệu Tĩnh cắn môi.
Trương Dương nói: "Không có ai là không muốn được tổ chức hôn lễ một cách long trọng, không có ai là không muốn có được sự chúc phúc của cha mẹ. Tiểu Tĩnh, em đã có lòng tin với tình cảm của bọn em như vậy, vì sao nhất định phải dùng hôn nhân để chứng minh?"
*****
Triệu Tĩnh không biết nói gì, vốn cô ta cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng về sau cô ta mang thai, cho nên mới quyết định kết hôn, không ngờ lại phát sinh chuyện sinh non, Đinh Triệu Dũng cũng không định thay đổi ngày cưới đã định trước, Triệu Tĩnh sau khi sinh non liền ở trong tâm trạng lo được lo mất. Cô ta sợ sự kiện sinh non sẽ mang tới sự thay đổi cho mình và Đinh Triệu Dũng, tuy rằng Đinh Triệu Dũng đối với cô ta vẫn trước sau như một, nhưng tâm thái của phụ nữ luôn rất vi diệu. Cô ta bắt đầu biến thành sợ hãi, bắt đầu biến thành mất tự tin vào tình cảm của mình. Mà những điều này, Triệu Tĩnh đều chôn chặt trong lòng, cô ta không có cách nào nói với người khác. Nếu như bọn họ biết trước được tình huống này, cô ta sẽ không để cha mẹ cô ta gặp mặt họ, cũng không khiến cho bọn họ phải khó xử. "
Trương Dương thở dài, từ tình cảnh tối nay cho thấy, vợ chồng Đinh Nguy Phong cũng không thích Triệu Tĩnh, Trương Dương hôm nay thủy chung không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, hắn cho rằng bất kể là Triệu Thiết Sinh hay là mẹ mình trong xử lý chuyện này đều rất đúng. Trương Dương nói: "Thật ra chúng ta cũng không hề cảm thấy khó xử, không thích thì cùng lắm là không gặp mặt nữa, coi như người qua đường là được, nhưng em và Triệu Dũng kết hôn rồi, phải đối mặt bảo cha mẹ cậu ta, đây là điều không thể tránh khỏi. "
Triệu Tĩnh rơi lệ: "Anh, em nên làm như thế nào bây giờ?"
Trương Dương nói: "Anh nghĩ Đinh gia sở dĩ không thích cuộc hôn nhân của các em, không chỉ là bởi vì nguyên nhân gia đình. " Trương Dương nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ của hắn được biểu đạt rất rõ ràng. Đinh gia phản đối cuộc hôn nhân này, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là, Triệu Tĩnh trước đây từng là bạn gái của Đinh Bân, hiện tại đối tượng kết hôn lại là Đinh Triệu Dũng, thân là cha mẹ, vợ chồng Đinh Nguy Phong trong lòng cũng không vui, có hơi khắt khe cũng là điều khó tránh khỏi, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Triệu Tĩnh cúi đầu, chuyện tình cảm cô ta cũng không thể khống chế được.
Trương Dương nói: "Tiểu Tĩnh, có câu tục ngữ là ăn một miếng thì không béo được, chuyện gì cũng phải từ từ, em còn nhỏ, vẫn chưa chuẩn bị hoàn toàn, thật sự đừng nên vội vàng kết hôn, anh khuyên em như vậy, cũng không phải là bảo em bỏ Triệu Dũng, Triệu Dũng đối với em rất tốt, anh nhìn ra được, các em vội vã kết hôn là muốn cho đối phương một sự chứng minh, để đối phương yên tâm, thật ra không cần thiết phải như vậy, tình cảm thật sự là phải trải qua sự khảo nghiệm của thời gian, em cho Triệu Dũng thời gian, chẳng khác nào là cho chính em thời gian, dùng thời gian để chứng minh tình cảm của hai đứa là thật, dùng thời gian để chứng minh sự lựa chọn của Triệu Dũng là đúng, trên đời này không có cha mẹ nào là không muốn tốt cho con mình. Tiểu Tĩnh, anh tin Đinh Triệu Dũng, cha mẹ cũng vậy, chờ bọn họ chờ bọn họ hiểu rằng hạnh phúc của Triệu Dũng chính là ở trên người em, bọn họ nhất định sẽ không cản trở bọn em!"
Triệu Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt của cô ta phát sáng, những lời của Trương Dương khiến cô ta hiểu ra gì đó, cô ta nói khẽ: "Anh, em hiểu rôi!"
Trương Dương thân thiết vươn tay ra, xoa tóc cô ta. Triệu Tĩnh mỉm cười, giống như quay lại khi cô ta còn đi học, động tác có tính chiêu bài của người anh trai này vẫn không thay đổi. Cô ta nói khẽ: "Mẹ nói đúng, bất kể người khác nhìn thế nào, nhưng chúng ta không thể coi thường chính mình. "
Trương Dương tuy rằng người ở Đông Giang, nhưng không có thời khắc nào là không vướng bận về An Ngữ Thần, hắn lo lắng An Ngữ Thần nói dối với mình, mỗi ngày đều gọi mấy cú điện thoại, điện thoại của An Ngữ Thần cũng thông, trong khi nói chuyện cũng không lộ ra điều gì bất thường, nhưng Trương Dương vẫn có chút không yên, hắn cho rằng, mình sở dĩ như vậy, thật ra chẳng những là bởi vì lo lắng cho An Ngữ Thần, còn bởi vì chuyện xảy ra gầy đây quá nhiều sự tình, chuyện trong nhà, chuyện công tác, tất cả đều dồn lên não, mỗi chuyện đều cần hắn phải đi giải quyết, phía Giang Thành có Khương Lượng giúp hắn tra xét chuyện Lý Đồng Dục, quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Lý Đồng Dục trước đây không ngờ từng làm việc ở nhà máy cơ khí Giang Thành, hắn là báo đạo viên thông tin của nhà máy cơ khí Giang Thành. Nhưng Lý Đồng Dục không có bất kỳ liên quan gì tới thôn Tiểu thạch Oa, Trương Dương đoán rằng, quan hệ của Lý Đồng Dục và Thẩm Tĩnh Hiền cũng bắt đầu từ thời gian này.
Lương Đông Bình sau khi cân nhắc thận trọng, cuối cùng quyết định tới Nam Tích công tác, trên thực tế hắn đã không có lựa chọn tốt hơn, hắn ở đại học là học chuyên ngành tin tức, từ ngành này ra thì hắn không có bất kỳ kiến thức về ngành nào khác, Lương Đông Bình trước khi đưa ra quyết định này, lại tới trước cửa trụ sở nhật báo Đông Nam, ở đường cái đối diện ngắm nhìn nơi đã từng được ký thác hy vọng và mộng tưởng của hắn, nói một cách công bằng, nếu không phải vì xảy ra chuyện này, Lương Đông Bình ở nhật báo Đông Nam cũng rất thỏa mãn, hắn vốn cho rằng mình đã tìm được một nơi để có thể phấn đấu và nỗ lực, nhưng hiện thực lại cho hắn một đòn rất đau, sau này không cũng không còn là phóng viên nữa, trong lòng Lương Đông Bình rất khó chịu, tới trước cửa tòa soạn báo, từ xa nhìn năm chữ nhật báo Đông Nam xã, giống như là mình nhìn thấy quá khứ đã bị dập tắt, năm chữ đó giống như là chữ khắc trên bia mộ, hắn đang cáo biệt quá khứ của mình, trong văn nhân rất nhiều người đều là đa sầu đa cảm, Lương Đông Bình cũng vậy, khi hắn tới cáo biệt quá khứ, bất ngờ nhìn thấy một người - Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục đã trở lại. Khi Lương Đông Bình thông báo quyết định tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích nhậm chức của mình cho Trương Dương, cũng thuận tiện nói cho hắn biết Lý Đồng Dục đã trở về.
Điều này đối với Trương Dương mà nói là một phần quà, hai ngày nay, hắn đã tra ra được rất nhiều chuyện của Lý Đồng Dục, hắn đã chuẩn bị tốt thủ đoạn và thể lệ đối với Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục từ kinh thành trở về tối hôm qua, chuyện so với sự tưởng tượng của y thì khó khăn hơn rất nhiều, phản ứng của Trung kỉ ủy đối với sự tố cáo y là rất lãnh đạm, thậm chí hai người anh y cũng tìm đến y, bọn họ bởi vì chuyện của Lý Đồng Dục mà phải chịu áp lực từ một phương diện nào đó, hai người chẳng những không ủng hộ thằng em tiếp tục làm nữa, ngược lại khuyên y hãy mau thu tay, đừng lấy tiền đồ và vận mệnh của mình ra chơi đùa.
Lý Đồng Dục rất thất vọng, tiền đồ và vận mệnh đối với y đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, y cũng không có tiền đồ gì, căn cơ của Tống Hoài Minh so với hắn sự tưởng tượng của y thì còn vững hơn nhiều, Tống Hoài Minh đã xách động quan hệ ở các phương diện để gây áp lực cho bọn họ, y tiếp tục làm nữa là không sáng suốt.
Hiện tại Lý Đồng Dục đã mất lý trí rồi, người như y sao có thể sáng suốt được?
Lý Đồng Dục lặng lẽ lên kế hoạch cho những ngày sau cùng của cuộc đời y, y phải ra đi một cách không còn gì tiếc nuối, y muốn giải quyết xong tất cả ân cừu.
Khi Lý Đồng Dục đang ngồi trong văn phòng lẳng lặng suy tư, thì nghe thấy bên ngoài xôn xao, sau đó nghe thấy rầm một tiếng, tiếp đó là có tiếng đồ vật rơi xuống đất. Lý Đồng Dục nhíu mày, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy tử cửa văn phòng của mình bị người ta một cước đá bay. "
Trương Dương xuất hiện ở ngoài cửa, có điều trên mặt thằng ôn này không ngờ không có một chút vẻ tức giận nào, mặt mày tươi cười, tuy rằng cười không chân thật, nhưng quả thực là hắn đang cười, hai bảo vệ của tòa soạn báo lảo đảo chạy theo, trên mặt hai người đều có vết bầm, Lý Đồng Dục xua tay, rất trấn định nói: "Không có chuyện của các anh!" Y nhìn Trương Dương, sự trấn định mà y biểu hiện ra khiến Trương Dương cũng không thể không bội phục, Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Vào trong ngồi đi!"
Trương Dương gật đầu, đi tới ngồi xuống đối diện Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục rất khách khí, cũng rất lịch sự, đưa cho hắn bình nước khoáng.
Trương Dương mở bình nước khoáng, uống một ngụm rồi nói: "Không hạ độc ở bên trong chứ?"
Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Sợ sao còn uống?"
Trương Dương nói: "Anh không có gan đó!"
Lý Đồng Dục nói: "Người làm tin tức chúng tôi muốn giết người không cần phải dùng thủ pháp sơ cấp như vậy, châm phong tương đối, chẳng lẽ cậu chưa nghe qua câu này?"
"Nghe rồi, hơn nữa còn biết tổng biên tập Lý là cao thủ tuyệt đỉnh ở phương diện này!"
Lý Đồng Dục bật cười: "Tìm tôi có việc gì?"
Trương Dương nói: "Tới kinh thành tố cáo về rồi à?"
Lý Đồng Dục không phủ nhận: "Về rồi, trên đời này nói chung vẫn có được mấy người dám nói thật. "
Trương Dương nói: "Cảnh giới cao nhất của người xấu chính là trước giờ không chịu cho rằng mình đang làm chuyện xấu!"
Lý Đồng Dục nói: "Tiêu chuẩn bình phán tốt xấu của mỗi người đều khác nhau, tôi chỉ chiếu theo tiêu chuẩn của tôi mà làm!"
Trương Dương nói: "Tiêu chuẩn gì?"
"Cậu không hiểu đâu!"
Trương Dương nói: "Mục đích sống trên đời là để báo thù, biết vì sao lại để ý tới thù oán như vậy không? Bởi vì lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ tự ti. "
Lý Đồng Dục cười rất tươi: "Trong mắt tôi, cậu chỉ là một thằng nhóc!" Trong ngôn ngữ đầy vẻ khinh thường đối với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Anh hận tỉnh trưởng Tống, cho rằng ông ta cướp đi tình yêu của anh, đáng tiếc lại không rõ một chuyện, cho dù là không có tỉnh trưởng Tống, mẹ của Yên Nhiên cũng sẽ không yêu ông, loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy ai mà yêu được chứ?"
*****
Lý Đồng Dục vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Tố cáo Đỗ Thiên Dã, bởi vì cho rằng cái chế của cha mình có liên quan tới những chiến hữu như Đỗ Sơn Khôi, Trần Sùng Sơn, cho rằng là bọn họ bán đứng ông ta, nhưng anh có từng nghĩ rằng, lòng dạ của cha anh cũng rất hẹp hòi không?"
Lý Đồng Dục tức giận nói: "Câm mồm!" Y không thể chịu nổi Trương Dương đánh giá cha y như vậy.
Trương Dương nói: "Có lẽ tôi không có tư cách đánh giá cha anh, nhưng tôi quen Đỗ Sơn Khôi, Trần Sùng Sơn, Sở Trấn Nam, tôi hiểu rõ con người của bọn họ, khí khái và phẩm cách của bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như bán đứng chiến hữu, sau khi cha anh xảy ra chuyện, ông ta ta có khai Trần Sùng Sơn, có khai Sở Trấn Nam ra không? Chỉ nhớ bất hạnh của gia đình mình, có nghĩ tới ông ta cũng mang tới bất hạnh tương tự cho người khác không? Gia đình của Sở Trấn Nam và Trần Sùng Sơn bởi vì bị cha anh tố cáo mà ly tán, vợ con của bọn họ bởi vì che chở cho chồng, toàn bộ lựa chọn lặng lẽ bỏ đi, vết thương này vĩnh viễn không thể nào khép lại được. "
Lý Đồng Dục tức giận nói: "Cho dù cha tôi không khai họ thì bọn họ cũng vẫn sẽ xả ra chuyện!"
Trương Dương nói: "Câu này thì đúng, vào thời đó, cho dù không có ai tố cáo cha anh, thì ông ta cũng sẽ xảy ra chuyện, một người trên chiến trường bị đạn bắn cho sợ vỡ cả mật, ở trong lòng bất kỳ ai cũng không được tính là anh hùng. "
Lý Đồng Dục rõ ràng bị Trương Dương kích động rồi, y giận dữ hét: "Nếu hôm nay tới đây là để nói những lời vô liêm sỉ này thì hiện tại có thể cút được rồi đấy!"
Trương Dương cực kỳ trấn định, hắn không phẫn nộ chút nào, Lý Đồng Dục trước giờ luôn đa mưu túc trí, rất ít khi mất bình tĩnh, y hiện tại cuối cùng cũng bị Trương Dương chọc cho tức giận rồi, rõ ràng là đã bị Trương Dương nắm được chỗ yếu hại.
Trương Dương cười ha ha, nói: "Đừng nóng giận, một người ở sau lưng người ta giở trò lưu manh cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng nếu ban ngày ban mặt, ở giữa bàn dân thiên hạ bị lột truồng, chắc chắc sẽ thẹn quá hóa giận, tổng biên tập Lý, có phải vậy hay không?"
Lý Đồng Dục hừ lạnh một tiếng, phép phép khích tướng, thằng ôn này không ngờ đang dùng phép khích tướng với mình cũng quá xem thường mình rồi, Lý Đồng Dục nhanh chóng tỉnh táo lại, y cũng muốn nhìn xem, thằng ôn này rốt cuộc còn biết gì nữa? Lý Đồng Dục nói: "Dò xét tìm hiểu về tôi? Xem ra cậu đã tốn rất nhiều thời gian nhỉ. "
Trương Dương nói: "Muốn người không biết, trừ phi đừng làm, một người muốn không bị người ta phát hiện ra chuyện xấu mà mình làm thì tốt nhất đừng làm. Anh cũng tính là một người có văn hóa, ra ngoài đường cũng được người ta gọi một tiếng tổng biên tập Lý, nhưng những chuyện mà anh làm, chậc chậc, thực sự là làm nhục những người có văn hóa. "
Lý Đồng Dục nói: "Cậu không có tư cách chỉ trích tôi!"
Trương Dương nói: "Bước tiếp theo định làm gì? Chuẩn bị tiếp tục tố cáo à? Tống Hoài Minh hay là Đỗ Thiên Dã? Nếu hận bọn họ, vì sao không tự mình đi làm, việc gì phải lợi dụng một nữ nhân đã bại liệt?"
Lý Đồng Dục giật thót mình, trong hai mắt y đầy là vẻ không thể tưởng tượng nổi, y thật sự là không thể nào tin được, Trương Dương vì sao lại biết chuyện này? Y làm sao mà ngờ được, lúc đó khi Thẩm Tĩnh Hiền nói điện thoại, Trương Dương ở ngay bên cạnh Thẩm Tĩnh Hiền, nghe được rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Trương Dương nói: "Anh khi ở nhà máy cơ khí Giang Thành từng làm công tác tuyên truyền, tuy thời gian không dài, nhưng cũng đủ để biết một số chuyện bí mật, loại người như anh sinh ra chính là để làm phóng viên, nghe lén nhìn lén chụp lén toàn bộ đều là sở trưởng, phát hiện ra được một số chuyện bí mật, muốn lợi dụng những chuyện này để uy hiếp nữ nhân đó, khi sơn dân thôn Chu Kiều xảy ra đánh nhau có vũ khí, liền lợi dụng chuyện này để uy hiếp bà ta, bắt bà ta ép con gái mình lật cung làm khó Trần Sùng Sơn, nhưng lại không đạt được mục đích của mình. "
Lý Đồng Dục biến sắc, Trương Dương không ngờ lại biết nhiều như vậy, Lý Đồng Dục bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nản lòng, một bàn cờ mà mình tinh tâm bố trí đã bị người ta phá rồi.
Trương Dương nói: "Thật đáng thương, những năm nay vẫn vì oán thù mà sống trên đời này, nhưng cái ngày chết đi lại phát hiện mình ở trên thế giới này chẳng lưu lại được gì cả. "
Lý Đồng Dục gầm lên như phát điên: "Cút, tôi muốn cậu thiện tại cút ra ngoài cho tôi!" Y giống như một con sư tử đang phẫn nộ lao lên, muốn tóm lấy cổ áo Trương Dương, muốn ném hắn ra khỏi phòng mình, nhưng trước khi y kịp hoàn thành động tác của mình thì đã bị Trương Dương đẩy ngã xuống đất.
Trương Dương đứng thẳng dậy, khinh thường nhìn Đồng Dục đang nằm bệt dưới đất: "Anh thật đáng thương!" Nói xong câu này, hắn nghênh ngang bỏ đi.
Lý Đồng Dục nhìn cửa văn phòng từ từ đóng lại, y bỗng nhiên khom người xuống ho kịch liệt, giống như là muốn ép toàn bộ không khí trong phổi ra ngoài. Lý Đồng Dục hiểu rằng, y đồng thời còn ép cả sinh mệnh của mình rà ngoài, không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu cứ vậy mà chết thì y không cam lòng, y còn chưa kịp báo thù, y vẫn chưa tận mắt nhìn thấy bộ đạng đau khổ của Tống Hoài Minh.
Lý Đồng Dục nhớ tới một người, y cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số: "Tôi muốn anh giúp tôi làm một chuyện... "
Triệu Thiết Sinh nằm mơ cũng không ngờ được mình lại có cơ hội làm khách trong nhà tỉnh trưởng, bởi vì có kinh lịch của cuộc gặp mặt với Đinh gia ngày hôm qua, Triệu Thiết Sinh có chút sợ hãi, y không muốn đi, tuy rằng biểu hiện củaTống Hoài Minh rất bình dị gần gũi, nhưng Triệu Thiết Sinh cũng hiểu rõ cũng hiểu rõ địa vị của mình kém người ta thực sự là quá xa, trên điểm này biểu hiện của Từ Lập Hoa vô cùng quyết đoán: "Đi! Thằng ba và Yên Nhiên đã đính hôn rồi, chúng ta làm cha mẹ, về tình về lý đều phải đi một chuyến. "
Triệu Tĩnh không đi cùng, Đinh Triệu Dũng hẹn cô ta, Triệu Tĩnh sau khi suy nghĩ kỹ càng, quyết định nói chuyện với Đinh Triệu Dũng, Trương Dương vừa dẫn cha mẹ đi thì Đinh Triệu Dũng tới Nam Quốc Sơn Trang, Triệu Tĩnh sợ cha mình giận chó đánh mèo, cho nên cố ý hẹn cách giờ, để tránh họ gặp nhau.
Tuy rằng chỉ một ngày không gặp, nhưng Đinh Triệu Dũng lại cảm thấy Triệu Tĩnh gầy đi, gã có chút đau lòng cầm tay Triệu Tĩnh, nói: "Tiểu Tĩnh, em gầy đi rồi. "
Triệu Tĩnh cười nói: "Mới có một ngày không gặp, sao có thể gầy đi được. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Xin lỗi, tiểu Tĩnh, là anh không an bài tốt chuyện này, em yên tâm, anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ anh... "
Triệu Tĩnh lắc đầu nói: "Thôi, em đã quyết định rồi, tạm thời không kết hôn vội. "
Đinh Triệu Dũng ngây ra đó: "Vì sao? Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?
Triệu Tĩnh nói: "Anh em nói đúng, em vẫn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta lúc trước sở dĩ gấp gáp kết hôn như vậy, là bởi vì em không cẩn thận mà mang thai. Anh muốn giữ đứa bé, nhưng đứa bé hiện tại đã không còn nữa rồi, anh không cần cảm thấy phải nợ em gì cả. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Tiểu Tĩnh, anh là thật lòng yêu em, thật sự muốn sống cả đời với em. "
Triệu Tĩnh nói: "Anh Triệu Dũng, em không nói là không cưới anh, em muốn có một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, nếu như cuộc hôn nhân của chúng ta không có sự chúc phúc của gia đình, chúng ta sẽ không có hạnh phúc trọn vẹn, chúng ta còn trẻ, kết hôn sớm như vậy chưa chắc đã là một chuyện tốt, không phải là có câu, người ngoài thành thì muốn vào, người trong thành thì muốn ra ư, chỉ chẳng qua là một tờ giấy kết hôn thôi mà, chỉ cần tình cảm của chúng ta vẫn tốt, có cưới hay không thì vẫn vậy thôi. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Tiểu Tĩnh, anh không muốn em phải chịu ủy khuất. "
Triệu Tĩnh nắm tay gã áp lên mặt mình, ôn nhu nói: "Sau khi em tốt nghiệp xong, em sẽ phụ giúp anh, cùng anh sáng lập ra sự nghiệp, tranh thủ đưa công ty đi lên, em tin rằng em có thể thay đổi ấn tượng của họ đối với em, em có lòng tin sẽ khiến họ chấp nhận em. "
"Tiểu Tĩnh!" Đinh Triệu Dũng ôm Triệu Tĩnh vào trong lòng.
Khi Trương Dương dẫn cha mẹ tới Tống gia, Tống Hoài Minh đã ở nhà chờ. Liễu Ngọc Oánh giao đứa bé cho bảo mẫu, đang bận rộn ở trong bếp, bà ta đã thích ứng với vai trò người phụ nữ trong gia đình, từ sau khi con trai ra đời, trọng tâm của Liễu Ngọc Oánh bất tri bất giác tất cả đều chuyển dời đến lên người nó, qua khứ bà ta rất quan tâm đến sự nghiệp, nhưng hiện tại, bà ta đã không còn hùng tâm tráng chí lớn như vậy nữa. Thật ra lúc trước chuyên tâm với sự nghiệp là bởi vì hai người kết hôn nhiều năm mà mãi không có con, thiếu cái cớ để ký thác.
Nghe nói nhà Trương Dương tới, Liễu Ngọc Oánh cũng từ trong bếp đi ra, cùng Tống Hoài Minh nghênh đón gia đình Trương Dương.
Tống Hoài Minh lập tức phát hiện Triệu Tĩnh không tới, y cười nói: "Triệu Tĩnh đâu? Sao không tới?"
Trương Dương cười nói: "Nó thấy không khỏe nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi rồi!"
Tống Hoài Minh gật đầu, mời vợ chồng Triệu Thiết Sinh vào trong nhà, Liễu Ngọc Oánh bước lên nắm tay Từ Lập Hoa, mỉm cười nói: "Chị Từ, chúng ta đây là lần đầu tiên gặp mặt. "
Từ Lập Hoa cười cười gật đầu, ấn tượng của bà ta đối với vợ chồng Tống Hoài Minh là rất tốt, quan chức cao như vậy mà không hề ra vẻ, đối với bọn họ rất ấm áp thân thiện, giống như là người nhà vậy.
← Ch. 0728 | Ch. 0730 → |