Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0730

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0730: Bản tính
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Triệu Thiết Sinh đưa hai túi đồ cho Liễu Ngọc Oánh, đây là nấm mà Trương Dương từ núi Thanh Đài mang tới.

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Anh Triệu, anh khách khí như vậy làm gì!"

Triệu Thiết Sinh nói: "Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là chút đặc sản Xuân Dương thôi mà!"

Mấy người tới phòng khách, Liễu Ngọc Oánh nói: "Anh chị ngồi trước đi, tôi đi mang đồ ăn lên. "

Từ Lập Hoa cũng không ngồi, nói: "Bà Tống, để tôi giúp chị. "

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Cứ gọi tôi là tiểu Liễu được rồi, người nhà với nhau mà, đừng khách khí làm gì. "

Tống Hoài Minh mời Triệu Thiết Sinh ngồi xuống sa lông, muốn châm trà cho y nhưng Trương Dương giành làm.

Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn Triệu Thiết Sinh: "Lão ca, cám ơn anh chị đã bồi dưỡng ra một đứa trẻ tốt như Trương Dương!"

Triệu Thiết Sinh nghe y nói như vậy thì có chút hổ thẹn, ngẫm lại nhiều năm qua, mình đối với Trương Dương quả thực không tận trách nhiệm của người làm cha, bởi vì Trương Dương không phải là con trai ruột của y, cho nên đối với Trương Dương trước đây y cũng không quan tâm gì lắm, thậm chí còn hay đánh chửi. Không như với con trai con gái ruột của y, nhưng Trương Dương lại không ghi hận, sau khi thành công không những không báo thù y, ngược lại còn đối với y rất tốt, Triệu Thiết Sinh mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy áy náy, cho nên y mới đối đãi tốt với Từ Lập Hoa hơn, dùng phương thức này để bồi thường Trương Dương, thật ra đây cũng là chỗ thông minh của Trương Dương.

Triệu Thiết Sinh nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi không làm gì được cho thằng bé này cả, là bản thân thằng ba tự biết phấn đấu, từ nhỏ tới lớn, nó đều tự dựa vào bản thân mình. "

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Lão ca, ơn dưỡng dục không thể quên được, anh nuôi nó lớn như vậy, loại ân tình này cả đời cũng không báo đáp được. " Y nói với Trương Dương: "Trương Dương, về sau phải hiếu thuận với cha cậu nghe chưa!"

Trương Dương cười nói: "Dạ cháu biết rồi!"

Tống Hoài Minh nói: "Lão ca, sức khỏe tốt chứ?"

Triệu Thiết Sinh gật đầu nói: "Tốt lắm, thằng ba thường xuyên mua đồ ngon cho tôi ăn, còn dạy tôi và mẹ nó phương pháp rèn luyện sức khỏe, giờ về hưu rồi, cả ngày không có việc gì làm chỉ tập thể dục, cảm thấy sức khỏe so với lúc còn đi làm thì còn khỏe hơn. "

Tống Hoài Minh nhớ tới một chuyện, lấy ra một bao thuốc: "Anh có hút thuốc không?"

Triệu Thiết Sinh đã có kinh lịch ngày hôm qua, hôm nay rất chú ý tới hình tượng, y xua tay, nói: "Tôi bỏ rồi!"

Tống Hoài Minh nói: "Bỏ rồi là tốt, hút thuốc chẳng có lợi gì cho sức khỏe cả. "

Lúc này Liễu Ngọc Oánh và Từ Lập Hoa mang đồ ăn lên, gọi bọn họ ra ăn cơm. Tống Hoài Minh mở một bình Mao Đài, Trương Dương phụ trách rót rượu. Sự bình dị gần gũi của Tống Hoài Minh đã xóaa tan sự lo ngại của hai vợ chồng Triệu Thiết Sinh, nhưng Triệu Thiết Sinh cũng không dám uống nhiều, trước khi tới, Từ Lập Hoa đã dặn kỹ, sợ y uống nhiều lại nói linh tinh.

Từ Lập Hoa nói: "Tỉnh trưởng Tống Yên Nhiên Yên Nhiên khi nào thì quay về?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Cái này thì chị phải hỏi Trương Dương, con gái hướng ngoại, đợi sau khi kết hôn rồi thì trở thành người nhà chị rồi. " Khi nói câu này, y nhìn Trương Dương, Trương Dương biết vị nhạc phụ đại nhân này đối với mình vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lần này mời cha mẹ hắn đến ăn cơm, là để tiến thêm một bước củng cố địa vị của con gái mình.

Trương Dương nói: "Sắp rồi, cô ấy nói với con là trong năm nay có thể xử lý xong chuyện ở nước Mỹ, đợi chuyện bên đó yên ổn rồi, cô ấy sau này đa số thời gian sẽ ở trong nước, không loại trừ khả năng sẽ chuyển dịch trung tâm phát triển về trong nước."

Tống Hoài Minh nói: "Chị à, đứa con gái đó của tôi, từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi, tính khí hơi bướng, tôi thì công việc bận rộn, không có nhiều thời gian chiếu cố nó, sau này nó và Trương Dương nếu kết hôn rồi, chị giúp tôi quản nó với nhé!" Những lời này đương nhiên chỉ là khách khí, nhưng người làm gia trưởng nhà gái tất nhiên là phải nói vậy, Tống Hoài Minh xử lý rất tốt, những lời nói ra cũng khiến vợ chồng Triệu Thiết Sinh rất thuận tai.

Từ Lập Hoa cười nói: "Tỉnh trưởng Tống khách khí rồi, hiện tại bọn trẻ khác với thời chúng ta, thời chúng ta, người làm dâu phải đảm việc nhà, nhưng bọn trẻ hiện tại đều có sự nghiệp của mình, nào còn giống như chúng tôi, Yên Nhiên rất tốt, trông thì xinh đẹp lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại còn có tài như vậy nữa, còn trẻ mà đã là giám đốc công ty rồi, biết nó đính hôn với thằng ba, tôi vui đến nỗi mấy đêm không ngủ được, thằng ba nhà chúng tôi thật sự là có phúc khí tu được từ kiếp trước. "

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Chị, Trương Dương cũng rất xuất sắc mà. "

Từ Lập Hoa nói: "Thằng bé này từ nhỏ đã bướng rồi, lúc xưa thì đần đần, cả ngày không thấy nó nói chuyện, từ sau khi làm công tác, giống như là một người khác vậy, biến thành rất hoạt bạt, cũng biết phấn đấu, có điều nó cũng càng nóng tính hơn, làm việc dễ xung động. "

Trương Dương cười khổ nói: "Mẹ, mẹ nói làm con chẳng biết chui vào đâu. "

Mọi người đều bật cười.

Từ Lập Hoa nói: "Có điều, nó rất tốt tính, không phải người xấu bụng, tỉnh trưởng Tống, anh là lãnh đạo của nó, sau này lại là trưởng bối của nó, đợi tương lai nó khi kết hôn với Yên Nhiên rồi, nó cũng chính là con của anh, nó nếu làm sai chuyện gì, muốn đánh thì cứ đánh, muốn mắng thì cứ mắng!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Chị à, chị yên tâm đi, tôi sẽ quản nó!" Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này thì rùng mình sợ hãi nhạc phụ đại nhân đang đánh châm dự phòng cho mình đây.

Hai nhà nói chuyện rất hòa hợp, khi cơm nước xong, tiểu Canh Tân mới ngủ dậy, bảo mẫu mẹ nó xuống nhà tìm mẹ, Từ Lập Hoa nhìn tiểu Canh Tân, cười nói: "Thằng bé trông xinh quá. "

Triệu Thiết Sinh lấy ra một bao lì xì năm trăm đồng đã chuẩn bị trước, trước khi tới y đã biết trong nhà có Tống Hoài Minh còn có một đứa bé chưa tới một tuổi, lần đầu tiên gặp mặt, bao lì xì là phải có rồi.

Vợ chồng Tống Hoài Minh cũng không từ chối, buổi gặp mặt tối hôm đó rất vui vẻ, khi gia đình Trương Dương về, Tống Hoài Minh tự mình tiễn bọn họ ra cửa, Trương Dương bảo cha mẹ mình lên xe trước, hắn còn có mấy lời muốn nói riêng với Tống Hoài Minh.

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, từ khi bước vào sĩ đồ, thằng ôn này biến thì cẩn thận hơn rất nhiều.

Tống Hoài Minh cười nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Lý Đồng Dục đã trở lại rồi!"

Tống Hoài Minh ừ một tiếng, vẻ mặt không hề có bất kỳ biến hóa gì.

Trương Dương nói: "Người này có chút cố chấp, ngài tốt nhất nên phòng bị hắn một chút!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì!"

Nhìn bộ dạng của Tống Hoài Minh, chắc cũng nắm chắc đối với chuyện này, Trương Dươngthầm nghĩ, Tống Hoài Minh trên xử thế làm người không biết cao minh hơn mình bao nhiêu lần, mình lo cho y là dư thừa, hắn nói khẽ: "Chú Tống, cháu đi đây!"

Tống Hoài Minh gật đầu: "Cậu đừng tim y nữa!" Y nói câu này là không muốn Trương Dương lại tìm Lý Đồng Dục gây phiền phức, y hiểu tính tình của Trương Dương, Lý Đồng Dục làm ra nhiều chuyện nhằm vào y như vậy, Trương Dương khẳng định sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Trương Dương cười nói: "Cháu biết rồi!"

Thanh minh là mùa nhiều mưa, Trương Dương và em gái cùng nhau tiễn cha mẹ lên tàu hỏa về Giang Thành, vốn Trương Dương còn muốn mời bọn họ tới Nam Tích chơi, nhưng hai vợ chồng thủy chung không yên lòng chuyện trong nhà, kiên trì đòi về sớm một chút, cho nên Trương Dương cũng chỉ có thể kệ họ.

Khi tới sân ga, Đinh Triệu Dũng cũng chạy tới, Triệu Thiết Sinh bởi vì chuyện của Đinh gia, đối với chàng con rể tương lai này cũng có chút không vừa mắt, khi Đinh Triệu Dũng chào y, y cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ cúi đầu hút thuốc. Từ Lập Hoa Ngược lại trong chuyện này biểu hiện rất thoải mái, vui vẻ chào hỏi Đinh Triệu Dũng.

Đinh Triệu Dũng nói: "Chú Triệu, dì Từ, sao không ở lại Đông Giang chơi thêm vài ngày, cháu và tiểu Tĩnh có thể dẫn hai người đi chơi mà. "

Từ Lập Hoa nói: "Trong nhà còn rất nhiều chuyện, chúng tôi sống Xuân Dương Xuân Dương quen rồi, đến thành phố lớn luôn không thích ứng, cho nên tốt nhất vẫn về sớm một chút, vả lại sắp tới thanh minhrồi, còn phải về nhà tảo mộ. "

Nghe bọn họ nói như vậy, Đinh Triệu Dũng cũng chỉ có thể gật gật đầu, gã đưa quà vừa mùa cho Triệu Thiết Sinh: "Chú Triệu, đây là quà cháu hiếu kính với chú. "

Triệu Thiết Sinh không nhận, mắt chẳng thèm lật lên: "Không dám nhận đâu!"

Mặt Đinh Triệu Dũng đỏ bừng, Triệu Tĩnh Triệu Tĩnh được liền nói: "Cha, Triệu Dũng không đắc tội với cha, cha làm gì thế!"

Từ Lập Hoa cười cười nhận lấy quà, Triệu Thiết Sinh thì đã xoay người bước vào cửa trạm.

Từ Lập Hoa nói với Đinh Triệu Dũng: "Tiểu Đinh, tính của chú cháu là vậy đó, cháu cũng đừng trách chú ý, quà này tôi nhận thay ông ta, những lời nên nói chúng tôi đều nói cả rồi, chuyện của hai đứa thì hai đứa tự lo lấy. " Từ Lập Hoa nói xong cũng vào theo.

Trương Dương đi theo sau, muốn đưa Từ Lập Hoa lên xe: "Không cần tiễn, mau về đi, công việc bề bộn, đừng để đừng chậm trễ chính sự. "

Triệu Thiết Sinh từ xa cũng quay đầu vẫy tay với bọn họ.

Triệu Tĩnh nhìn bóng dáng cha mẹ đi xa, không biết vì sao mắt đỏ lên. Đinh Triệu Dũng nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì có chút đau lòng, Triệu Tĩnh nói: "Em cứ thấy mình có lỗi với cha mẹ. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Tiểu Tĩnh, anh sau này nhất định sẽ đối đãi tốt với em hơn. "

Trương Dương thở dài nói: "Đi thôi!"

*****

Ba người trở lại xe của Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long gọi điện thoại vào di động của Trương Dương, lại là Lâm Thanh Hồng cảm thấy đau bụng, tới bệnh viện kiểm tra thì họ nói không có vấn đề gì, gã không yên tâm, cho nên muốn mời Trương Dương tới khám giúp.

Đinh Triệu Dũng lái xe tới biệt thự của Lương Thành Long ở Đông Giang, sau khi đến mới biết được nhạc mẫu của Lương Thành Long, phó viện trưởng viện viện nông nghiệp Đông Giang Trang Hiểu Đường cũng ở đây, từ sau khi Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng làm lành, Trang Hiểu Đường liền dọn tới đây ở để chiếu cố cho con gái.

Ấn tượng của Trang Hiểu Đường đối với Trương Dương trước giờ luôn rất tốt, sau khi nhìn thấy Trương Dương, Trang Hiểu Đường cười nói: "Tôi đi gọi Thanh Hồng xuống. "

Lương Thành Long vội vàng pha trà cho bọn họ.

Lâm Thanh Hồng mang thai vừa mới được ba tháng, bụng vẫn chưa lộ ra, có điều cô ta cũng rất cẩn thận, dù sao cũng đã ba mươi tuổi rồi, đối với đứa nhỏ cũng rất coi trọng, cô ta nhờ mẹ đỡ xuống lầu, hô lên: "Đến nhanh thế!"

Trương Dương nói: "Khi Lương Thành Long gọi điện thoại tới, chúng tôi vừa hay ở nhà ga tiễn người, cách nơi này không xa. "

Lâm Thanh Hồng nói: "Giờ không đau nữa rồi, tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không có việc gì. "

Trương Dương bắt mạch giúp cô ta, phát giác Lâm Thanh Hồng quả thực không có chuyện gì, hắn cười nói: "Chắc không có việc gì đâu, hai người đừng quá khẩn trương. "

Lâm Thanh Hồng nói: "Tôi cũng đã nói là không có việc gì, là Thành Long quá khẩn trương, nặng nặc đòi gọi cậu tới khám. "

Lương Thành Long tới bên cạnh Lâm Thanh Hồng rồi ngồi xuống, cười cười ôm vai Lâm Thanh Hồng, nói: "Em là lão bà của anh, anh sao có thể không khẩn trương được?"

Lâm Thanh Hồng mặt ửng đỏ, nói: "Da mặt dày thế, nhiều người như vậy, anh cũng không sợ người ta chê cười à?"

Lương Thành Long cười nói: "Ai cười mặc họ? Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh không phải mùng một tháng năm năm nay cũng kết hôn ư?"

Nhắc tới chuyện này, Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh đều có vẻ không được tự nhiên. Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng đều là nhân vật phong vân trên thương trường, nhãn lực của hai người cũng không tầm thường, liếc một cái đã nhìn ra, chuyện này tám phần là có biến.

Triệu Tĩnh nói: "Bọn em đã thương lượng rồi, không kết hôn trong năm nay. "

Lương Thành Long kinh ngạc nói: "Sao vậy? Không phải đã quyết định rồi sao?"

Trương Dương vội vàng nói đỡ: "Là như thế này, tiểu Tĩnh tháng bảy năm nay mới tốt nghiệp, mùng một tháng năm mà kết hôn thì sớm quá, tốt nhất chờ tốt nghiệp xong, ổn định một năm đã rồi tính tiếp. "

Lương Thành Long tuy rằng đoán được chuyện này đơn giản như vậy, có điều chuyện tình cảm của người ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Trang Hiểu Đường nói: "Trương Dương, cậu và Yên Nhiên thế nào rồi?" Quan hệ của Trang Hiểu Đường và Margaret rất tốt cho nên cho nên đặc biệt quan tâm tới chuyện của Sở Yên Nhiên và Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Rất tốt!"

"Vậy mau kết hôn đi, quen nhau lâu vậy rồi, cứ kéo dài mãi cũng không hay. " Trang Hiểu Đường là dùng giọng điệu trưởng bối để giáo huấn Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Đang chuẩn bị à, có điều vẫn sớm quá. "

Trang Hiểu Đường nói: "Bọn trẻ cô cậu đừng có gặp một người là yêu một người, trong tình yêu phải chuyên nhất, một cái chìa khóa chỉ có thể mở được một ổ khóa thôi. "

Lương Thành Long nghe ra lời này cũng hiểu là đang có ý dạy bảo cả mình, gã cười nói: "Mẹ, Trương Dương là cái chìa khóa vạn năng mà!"

Tất cả mọi người đều bật cười, Trương Dương thì mặt đỏ bừng lên.

Trang Hiểu Đường nói: "Không làm phiền các cô cậu nói chuyện, tôi cùng Thanh Hồng ra ngoài tản bộ. "

Triệu Tĩnh nói: "Cháu cũng đi!"

Bọn họ đi rồi, Lương Thành Long mới hỏi Đinh Triệu Dũng rốt cuộc là có chuyện gì, Đinh Triệu Dũng kể lại từ đầu chí cuối, Lương Thành Long an ủi gã: "Không sao đâu, thím tôi rất thân với mẹ cậu, lát nữa tôi bảo bà ấy giúp cậu làm công tác tư tưởng. "

Trương Dương nói: "Thôi, cứ để thuận theo tự nhiên đi, dù sao tôi cũng thấy hai người kết hôn có chút gấp gáp quá. "

Lương Thành Long nói: "Thôi không nói đến những chuyện không vui nữa, mọi người lâu lắm mới tề tụ đông đủ, buổi trưa tôi mời cơm, lát nữa gọi cả Viên Ba đến. "

Trương Dương nói: "Tôi còn có việc!"

Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng đồng thời nói: "Chuyện có lớn bằng trời thì cũng phải ăn cơm!"

Trương Dương nói: "Tôi lần này đến Đông Giang là để xử lý chuyện nhật báo Đông Nam, cái thằng chó điên Lý Đồng Dục đó khiến cho tôi rất khó chịu. "

Lương Thành Long cũng nghe nói tới chuyện này, gã khó hiểu nói: "Trương Dương, cậu và Lý Đồng Dục có huyết hải thâm cừu gì à? Hắn sao cứ nhìn chằm chằm vào cậu vậy? Lần này còn tố cáo cả tỉnh trưởng Tống, nghe nói bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật từ chức là có liên quan tới nhạc phụ của cậu. "

Trương Dương nói: "Thối lắm, anh đừng có mà nghe người khác nói hưu nói vượn. "

Lương Thành Long vẻ mặt xấu xa, nói: "Không có lửa thì sao có khói, chúng ta là huynh đệ, tôi ăn ngay nói thật mà, cậu đừng có để bụng, hiện tại rất nhiều người đều nói Lưu Diễm Hồng là vì nhạc phụ của cậu nên mới từ chức, cô ta là hy sinh mình để thành toàn cho nhạc phụ của cậu, phải là có tình cảm sâu đậm lắm mới làm ra được chuyện như vậy chứ chẳng chơi đâu. "

Trương Dương nói: "Tôi sao lại muốn tẩn cho anh một trận thế nhỉ?"

Lương Thành Long cười nói: "Đừng đánh tôi, tôi chỉ là nói chuyện mà tôi nghe được cho cậu thôi. "

Trương Dương uống một ngụm trà, đặt chén trà lên bàn, có chút bất đắc dĩ tựa vào sô pha, nói: "Cái tên Lý Đồng Dục này là tiểu nhân, chuyện gì cũng làm được. "

Lương Thành Long nói: "Cái này thì tôi cũng nhìn ra được, hắn tuyệt đối là một con chó điên, người nào hắn cũng dám cắn, hắn hình như cũng không thèm cân nhắc tới hậu quả. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Tiếng tăm của người này trước giờ không được tốt. "

Lương Thành Long rướn lại gần Trương Dương, nói: "Có muốn cho hắn một bài học không?"

Trương Dương nói: "Tôi đã tìm người theo dõi hắn rồi, xem xem con rùa đen này rốt cuộc là muốn làm gì!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Cảnh sát à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Cảnh sát không quản loại chuyện này đâu, tôi bảo Hoàng Quân của quán bar Thời Kỳ Đồ Đá Mới giúp thôi theo dõi y. " Trương Dương và Hồn Quân cũng là không đánh không quen nhau, Hoàng Quân là anh họ của Đông Tú Tú, bởi vì che giấu Huệ Cường, bị Trương Dương đánh một cho một trận, có điều thông qua sự hòa giải của Đông Tú Tú, gã và Trương Dương cũng từ kẻ thù biến thành bạn bè, Hoàng Quân thuộc loại phần tử xã hội đen, nhưng rất có nghĩa khí.

Lương Thành Long cũng đã nghe nói tới tên của Hoàng Quân: "Làm gì phải theo dõi cho phiền phức, tóm lấy hắn đánh cho một trận, đánh cho răng rơi đầy đất, xem hắn còn dám nói lung tung nữa không. "

Trương Dương nói: "Nếu bạo lực có thể giải quyết được vấn đề thì chuyện này đã sớm được giải quyết rồi, Lý Đồng Dục này rất kỳ quái, cứng mềm đều không ăn. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Hắn cũng không phải là người bình thường, đánh hắn không những không mang lại tác dụng, ngược lại còn càng khiến lớn chuyện hơn. "

Lúc này di động của Trương Dương đổ chuông, Trương Dương nhìn số trên màn hình: "Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến. "

Điện thoại là Hoàng Quân gọi tới, Hoàng Quân nói: "Trương Dương, người mà anh bảo tôi theo dõi rất lạ, hắn vừa rồi ở bệnh viện tỉnh mua không ít thuốc, tôi đi theo nhìn, toàn là thuốc chống ung thư, hắn có phải là mắc bệnh nan y không?"

Trương Dương nghe vậy liền ngây ra, chuyện này hắn cũng thật sự không biết, Trương Dương nói: "Anh có hỏi hắn bị bệnh gì không?"

Hoàng Quân nói: "Tôi không hỏi... anh không phải là bảo tôi đừng làm kinh động tới hắn sao? Tôi chỉ đứng ở bên cạnh xem hắn mua thuốc, hắn cũng không nói gì, chỉ lấy thuốc xong là đi, tôi nhớ được tên mấy loại, hỏi một chút, toàn bộ là thuốc ung thư. "

Trương Dương nói: "Tiếp tục theo dõi hắn, tôi lập tức tới ngay!"

Hoàng Quân nói: "Ừ, anh đến mau đi, anh bảo tôi làm trộm thì được, nhưng bảo làm cảnh sát thì tôi không làm đâu, mệt bỏ mẹ. "

Trương Dương hỏi rõ địa điểm hiện tại của Hoàng Quân, lập tức đi tới, Lương Thành Long nhàn rỗi không có việc gì muốn đi theo góp vui, Trương Dương bảo Đỗ Thiên Dã và Triệu Tĩnh về nhà trước rồi cùng Lương Thành Long lái xe tới gặp Hoàng Quân.

Bọn họ ở quảng trường Cổ lâu nhìn thấy Hoàng Quân, Hoàng Quân vừa thấy Trương Dương đến đã khổ không ngừng: "Tôi hai ngày này đi theo hắn, chân tê cả rồi đây này. "

Trương Dương cười nói: "Đừng có oán thán nữa, lát nữa tôi mời anh ăn cơm!" Hắn giới thiệu Lương Thành Long với Hoàng Quân, Hoàng Quân cũng đã nghe danh Lương Thành Long từ lâu, gã cười cười bắt tay với Lương Thành Long: "Lương tổng, từ lâu đã nghe đại danh của anh, gần đây tôi cũng mở một công ty xây dựng, về sau có gì thì nhờ anh chiếu cố cho. "

Lương Thành Long cười cười, ngoài miệng thì nói không thành vấn đề, nhưng trong lòng thì rất khinh thường loại lưu manh xã hội như Hoàng Quân.

Trương Dương nói: "Lý Đồng Dục đâu?"

Hoàng Quân chỉ chỉ vào một chiếc Santana màu đen trong bãi đỗ xe: "Đó là xe của hắn, hắn đi mua báo!"

Trương Dương nói: "Trước tiên lên xe đã rồi nói sau!"

Bọn họ cùng lên xe của Lương Thành Long, một lúc sau, liền nhìn thấy Lý Đồng Dục đi tới, hắn cũng không vội vã lên xe mà nhìn nhìn chung quanh, sau đó tiếp gọi điện thoại, thuận tay ném tờ báo vào trong thùng rác rồi lúc này mới cửa chiếc xe Santana đó lái đi xa.

Trương Dương nói: "Đi theo hắn!"

Hoàng Quân nói: "Vẫn theo à! Bộ dạng của hắn cũng không giống phần tử xấu mà!"

Lương Thành Long nói: "Theo hắn một ngày nhưng không thể theo hắn cả đời đâu!"

*****

Trương Dương nói: "Tôi cứ thấy người này rất có vấn đề, chúng ta theo hắn một đoạn, xem xem hắn làm gì!"

Lý Đồng Dục quả thực mới từ trong bệnh viện đi ra, mục đích y tới bệnh viện là để kê thuốc, mấy ngày gần đây y cảm thấy sức khỏe càng lúc càng yếu, y ý thức được mình không còn sống được mấy ngày trên đời nữa rồi. Người ta trước khi chết luôn có thói quen tiến hành tổng kết bản thân. Lý Đồng Dục cũng không ngoại lệ, nghĩ tới cuộc đời sắp kết thúc của mình, y phát hiện mình không ngờ ngay cả một người bạn thực sự cũng không có, Lý Đồng Dục biết mình không thể thân được với ai, từ lúc Tống Hoài Minh cướp đi Sở Tĩnh Chi, người mà y yêu nhất, y không con tin vào tình bạn nữa, y thậm chí không tin bất kỳ ai, Lý Đồng Dục giống như một u hồn, cô độc du đãng trên thế gian, hiện tại y sắp đi xa rồi. Y không còn thời gian nữa, tuy rằng y rất muốn báo thù, rất muốn dày vò Tống Hoài Minh, muốn y phải đau khổ cả đời, Lý Đồng Dục không cam lòng cứ vậy mà đi, vì sao vận mệnh lại bất công với y như vậy, tất cả chuyện bất hạnh tất cả đều rơi lên đầu y, mà lại chiếu cố tới Tống Hoài Minh như vậy, người như thế mà sao bất kể tình cảm hay là sự nghiệp đều được đắc ý?

Lý Đồng Dục nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương chiếu hậu, ánh mắt ảm đảm không có chút sinh cơ. Lý Đồng Dục cảm thấy mình sắp chết rồi, thật ra y cảm thấy tim y sớm đã chết từ lâu, từ ngày Sở Tĩnh Chi gả cho Tống Hoài Minh, tim y đã chết rồi...

Điện thoại đổ chuông, Lý Đồng Dục cầm điện thoại lên: "Alo"

"Đã nhận được tiền rồi!"

"Vậy làm chuyện mà anh nên làm đi!" Lý Đồng Dục nói xong, dừng một chút rồi nói tiếp: "Đợi đã, tôi muốn tận mắt thấy anh ra tay!"

Đối phương bật cười: "Không tin tôi à?"

Lý Đồng Dục nói: "Không phải không tin anh, mà chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy thôi!"

"Đường Hành Sơn vườn Tri Thu, họ dẫn con đi chơi, khi ra khỏi cửa tôi sẽ động thu. "

"Được, tôi lập tức tới ngay!"

Liễu Ngọc Oánh gần đây cơ hồ mỗi ngày đều cùng bảo mẫu dẫn con trai ra ngoài tản bộ, để nó hứng chút nắng chính ngọ, để nó hít thở chút không khí mùa thu. Vườn Tri Thu cách đại viện tỉnh ủy không xa, không tới một km, Liễu Ngọc Oánh và bảo mẫu đẩy đứa bé đi bộ tới đây, tâm tình của Liễu Ngọc Oánh rất tốt, có đứa nhỏ này, gia đình mới chính thức được đầy đủ.

Sau khi dạo một vòng trong vườn Tri Thu, hai người quay về, tiểu Canh Tân ở trong xe đã ngủ rồi, Liễu Ngọc Oánh nhìn con trai đang ngủ say, lộ ra nụ cười ấm áp, bà ta rất cẩn thận đắp chăn lại cho con trai, sau đó thả rèm xuống, nói với bảo mẫu: "Về thôi!"

Lý Đồng Dục đỡ xe ở ngoài cửa vườn Tri Thu, lẳng lặng nhìn cửa lớn của vườn Tri Thu, y đã nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh, nhìn thấy bà ta và bảo mẫu đang đẩy xe, vừa đi vừa cười.

Lý Đồng Dục cắn cắn, y hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh lại đột nhiên ngừng lại, đứa nhỏ đó đang khóc, Liễu Ngọc Oánh bế con trai từ trong xe ra, Lý Đồng Dục nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của đứa bé đó, ánh mặt trời chiếu xuống khiến mặt nó như ánh lên rạng rỡ, Lý Đồng Dục nhìn thấy mặt nó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm thụ khác thường, y nhìn thấy một sinh mệnh mới, một sinh mệnh giống như là một vầng thái dương đang nhô lên.

Bọn Trương Dương và Lương Thành Long bởi vì sợ bị Lý Đồng Dục phát hiện, cho nên đi theo rất xa, , bọn họ không biết Lý Đồng Dục vì sao lại tới vườn Tri Thu, khi Liễu Ngọc Oánh xuất hiện, Trương Dương không khỏi biến sắc, chẳng lẽ Lý Đồng Dục muốn bí quá hoá liều? Trương Dương nói khẽ: "Bỏ mẹ rồi!"

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi khởi động, sau khi khởi động bỗng nhiên tăng tốc, lao như điên về phía mẹ con Liễu Ngọc Oánh.

Mí mắt Trương Dương như rách ra, quát: "Lái xe! Lao lên!" Lương Thành Long đã tắt máy xe, lúc này phải khởi động lại, có muốn lao lên cũng không kịp.

Liễu Ngọc Oánh nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, ngẩng đầu lên, vẻ mặt của bà ta lập tức biến thành trắng bệch, bà ta ôm con trai, căn bản không thể nào thoát khỏi chiếc xe hơi đang lao đi như điên này.

Lý Đồng Dục nhìn cảnh trước mặt, trong mắt y không hề có vẻ vui sướng, thậm chí trong lòng y cũng không cảm thấy bất kỳ khoái cảm vì sắp báo được đại thù, trước mặt y bỗng hiện ra một khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, Lý Đồng Dục đau khổ nhắm hai mắt lại, y giống như nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Sở Tĩnh Chi: "Lý Đồng Dục, anh đã thay đổi rồi, anh không còn là Lý Đồng Dục trước kia nữa!"

Lý Đồng Dục gầm lên một tiếng như thằng bị động kinh, y giậm mạnh chân ga, trên thực tế y còn chưa tắt máy.

Xe Santana phóng về phía trước với tốc độ kinh người.

Liễu Ngọc Oánh ôm con trai muốn tránh, nhưng hai chiếc xe đồng thời lao về phía bà ta, bà ta hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, bà ta ý thức được đây không phải là chẳng may, bà ta không biết nên làm như thế nào, tiểu Canh Tân dường như cũng ý thức được sự nguy hiểm đang ập tới, nó đột nhiên dừng khóc. Xe Santana lái xượt qua người mẹ con, đâm mạnh vào sườn chiếc xe nhỏ đó, khiến chiếc xe đó bị lật sang một bên, bởi vì va chạm quá mạnh, kính trước của xe Santana hoàn toàn vỡ vụn.

Mảnh thủy tinh bắn về bốn phía, có không ít mảnh bay về phía mẹ con Liễu Ngọc Oánh, bà ta dùng thân thể cản những mảnh thủy tinh nhỏ này, bảo vệ cho con trai.

Một nam nhân trong chiếc xe nhỏ lảo đảo chui ra, , Lý Đồng Dục cũng mở cửa xe bước xuống, máu đầy mặt và cổ, y lao về phía nam tử đó, tự hồ như muốn ngăn cản hành động tiếp theo của hắn, nam tử đó đột nhiên giơ tay lên, một mũi dao lạnh toát đâm vào bụng Lý Đồng Dục. Lý Đồng Dục tóm chặt lấy tay, y cảm thấy mũi dao lạnh như băng đó đã đâm xuyên người mình, trên mặt Lý Đồng Dục vẫn mỉm cười. Y nói gì đó nghe không rõ.

Nam tử đó muốn giãy thoát khỏi y, nhưng Lý Đồng Dục óm chặt lấy hắn không buông, hắn chỉ đành đâm liên tiếp vào người Lý Đồng Dục.

Trương Dương, Lương Thành Long và Hoàng Quân ba người ngay lập tức vọt tới bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương hét lớn: "Bảo vệ dì Liễu!" Nói xong hắn lao lên trước, một cước đá cho tên nam tử đó ngã ra đất, nam tử đó muốn đứng lên, Trương Dương tuyệt không dung tình, nhấc chân giẫm lên cổ tay phải của hắn, rắc một tiếng, cổ tay của nam tử đó bị Trương Dương giẫm nát. Trương Dương sau đó đấm mạnh một quyền, đánh ngất hắn.

Hai tuần cảnh nhanh chóng chạy tới, Trương Dương chỉ vào tên nam tử đã hôn mê: "Bắt lấy hắn!"

Trương Dương đi tới bên cạnh Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục đã ngã ngửa ra đó, máu chảy thành một dòng suối nhỏ, Trương Dương vươn tay điểm huyệt đạo của y, muốn giúp y cầm máu, nhưng lại bị bàn tay đầy máu tươi của Lý Đồng Dục tóm lấy: "Đừng... "

"Vì sao lại làm vậy?"

Lý Đồng Dục nhìn mặt trời giữa trưa, tất cả những gì ở trước mắt trở nên mơ hồ và hư ảo, y nhìn thấy Sở Tĩnh Chi mặc váy trắng đang bồng bềnh tren không trung, trải qua nhiều năm như vậy rồi, dung nhan của cô ta vẫn không thay đổi, vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, Lý Đồng Dục buông tay Trương Dương ra, bàn tay đầy máu vươn lên không trung muốn bắt lấy Sở Tĩnh Chi: "Tĩnh Chi... "

Y nhìn thấy Sở Tĩnh Chi đang cười với y, nhìn thấy nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt ôn nhu của cô ta chảy ra, Lý Đồng Dục tay run run: "Tĩnh Chi.... Đừng khóc... Đừng khóc vì anh... Không đáng đâu... "

Sở Tĩnh Chi không nói gì, vươn bàn tay trắng nõn ra nắm lấy bàn tay đầy máu của y.

Lý Đồng Dục nói: "Đừng, bẩn hết quần áo của em... "

Sở Tĩnh Chi cười rất ôn nhu, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, rơi lên mặt Lý Đồng Dục lại biến thành ánh mặt trời, hình ảnh của cô ta trở nên mơ hồ trong tầm nhìn của Lý Đồng Dục, người giống như một hạt cát bay theo gió.

"Chờ anh với... " Lý Đồng Dục run giọng nói.

"Kiên trì một chút! Anh nhất định phải kiên trì!" Trương Dương lớn tiếng nói.

Lý Đồng Dục buồn bã cười nói: "Tống Hoài Minh.... Vì sao phải đánh thức tôi... Vì sao... Tĩnh Chi muốn dẫn tôi đi... Tôi và cô ấy sẽ không bao giờ xa cách nữa... " Y dùng hết toàn lực tóm chặt lấy ngực áo Trương Dương, tự hồ như muốn xé da ngực của Trương Dương xuống, song sức của y đã không còn, không lâu sau, cánh tay của y vô lực rủ xuống, bệt trong vũng máu đỏ thẫm.

Tống Hoài Minh tuyệt không ngờ rằng Lý Đồng Dục lại dùng phương thức như vậy để kết thúc lịch trình cuối cùng của nhân sinh, kỳ thật ngay cả bản thân Lý Đồng Dục cũng không ngờ, bởi vì chuyện này liên quan tới an nguy của mẹ con Liễu Ngọc Oánh, phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi tự mình tới tiếp quản vụ án này, mẹ con Liễu Ngọc Oánh bình an, Nếu không phải Lý Đồng Dục trong lúc nguy cấp lái xe lao lên, đụng bay chiếc xe con đó, vậy thì mẹ con Liễu Ngọc Oánh, và cả bà bảo mẫu kia cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.

Tống Hoài Minh sau khi nghe tin, ngay lập tức về nhà, đứa bé không bị kinh hãi, giờ đã ngủ rồi. Liễu Ngọc Oánh rõ ràng vẫn chưa từ trong kinh hoàng bình tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh võng nhìn con trai đang ngủ say, lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy Tống Hoài Minh kinh hồn chưa định chạy vào nhà, Liễu Ngọc Oánh chỉ gọi một tiếng Hoài Minh rồi nhào vào trong lòng y khóc không thành tiếng. Tống Hoài Minh nhỏ giọng khuyên giải an ủi vợ, nghe vợ đứt quãng kể lại chuyện vừa rồi, Tống Hoài Minh tuy rằng không tận mắt nhìn thấy những gì đã xảy ra nhưng vẫn có thể tưởng tượng được cảnh kinh tâm động phách đó, y ôm chặt lấy vợ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đã ngủ say, Lý Đồng Dục vốn có thể khiến cho y phải đau khổ cả đời, nhưng vào thời khắc cuối y lại thay dổi ý niệm, Tống Hoài Minh không thể biết được là điều gì đã thay đổi Lý Đồng Dục, nhưng y biết, hôm nay là một ngày vĩnh viễn không thể nào quên đối với gia đình y.

*****

Vinh Bằng Phi cau mày, y nói Trương Dương với đang ngồi đối diện mình: "Nói đi! Sao các cậu lại ở đó?"

Trương Dương người đầy máu, máu là dính từ trên người Lý Đồng Dục, một màn hôm nay thật sự quá đột nhiên, hắn thở dài nói: "Đến bây giờ trong đầu tôi vẫn trống rỗng, vốn cho rằng Lý Đồng Dục muốn giết mẹ con dì Liễu, nhưng không ngờ hắn lại cứu dì ấy!"

Vinh Bằng Phi nói: "Người lái xe tên là Thích Cảnh Lương, trước đây từng là phó chủ nhiệm ủy ban xây dựng thành phố Tĩnh An, bởi vì tội tham ô mà bị đi tù, lúc ấy tỉnh trưởng Tống đang ở Tĩnh An đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật, vụ án này là y xử lý, trong lúc Thích Cảnh Lương đi tù, vợ y phát bệnh điên, giết chết con gái hắn, cho nên Thích Cảnh Lương cho rằng là tỉnh trưởng Tống đã hại gia đình hắn, sau khi ra tù vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù. "

Trương Dương hít một hơi lạnh, hắn nói khẽ: "Chuyện này không liên quan tới Lý Đồng Dục ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Sao lại không liên quan? Lý Đồng Dục tìm tới hắn, hai người thông đồng với nhau, là Lý Đồng Dục tạo điều kiện cho hắn, Thích Cảnh Lương vừa rồi đã khai hết, hắn muốn giết chết mẹ con Liễu Ngọc Oánh, nhưng không ngờ Lý Đồng Dục lại ngăn cản hắn. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không ngờ. "

Vinh Bằng Phi nói: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, vì sao mấy cậu lại ở hiện trường?"

Trương Dương lúc này mới mới kể lại chuyện bảo Hoàng Quân theo dõi Lý Đồng Dục.

Vinh Bằng Phi sau khi nghe xong nói khẽ: "Theo những gì mà cậu nói thì Lý Đồng Dục bị bệnh nan y ư?"

Trương Dương nói: "Chắc là vậy, đây là là nguyên nhân mà hắn bất chấp tất cả trả thù tỉnh trưởng Tống. "

Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Người này thật sự là khó mà đánh giá!" Lúc này thủ hạ của y đã mang báo cáo nghiệm thi của Lý Đồng Dục tới, quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Lý Đồng Dục bị ung thư phổi.

Sau khi Vinh Bằng Phi nói tin tức này cho Trương Dương, Trương Dương trầm mặc một hồi lâu, hắn nói: "Vinh cục, vụ án này cuối cùng sẽ ra sao?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tình tiết vụ án đã rõ ràng, đợi tôi nói chuyện với tỉnh trưởng Tống đã. " Y thu lại hồ sơ, nói: "Trương Dương, trong đây là cậu không đúng rồi, chuyện xảy ra hôm nay, mấy người các cậu đừng có nói ra ngoài đấy. "

Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi đi trong đại viện tỉnh ủy. Vinh Bằng Phi là đặc biệt tới đây để báo cáo tình tiết vụ án với y. Tống Hoài Minh nghe xong báo cáo của y, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.

Vinh Bằng Phi nói: "Tỉnh trưởng Tống, tình tiết vụ án vô cùng rõ ràng, Lý Đồng Dục thuê Thích Cảnh Lương, ý đồ mưu hại người nhà của ngài, khi Thích Cảnh Lương bắt đầu hành động, lương tâm của Lý Đồng Dục bỗng nhiên quay trở lại, y lái ô tô của mình lao lên, ngăn cản hành động phạm tội của Thích Cảnh Lương, Thích Cảnh Lương cho rằng mình bị y lừa, Lý Đồng Dục lo lắng hắn có hành động tiếp, cho nên tóm lấy hắn, Thích Cảnh Lương tổng cộng đã đâm lên người Lý Đồng Dục hai mươi bảy nhát dao. "

Tống Hoài Minh nói: "Lý Đồng Dục... "

Vinh Bằng Phi nói: "Khi xe cứu thương đến nơi thì y đã đã chết vì mất máu quá nhiều rồi. "

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của y có thể xử lý lặng lẽ được không. "

Vinh Bằng Phi nói: "Vì sao?" Y có chút kinh ngạc nhìn Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đang nhìn mây trên trời không biết vì sao lại có chút ươn ướt, y nói khẽ: "Y từng là người bạn tốt nhất của tôi, bất kể là như thế nào, hôm nay y cũng đã dùng tính mạng của mình để cứu vợ con tôi, hành động sau cùng của y đã xóa đi tất cả sai lầm của y rồi, tôi không muốn y bị bêu xấu. "

Vinh Bằng Phi nhỏ giọng nhắc nhở: "Thích Cảnh Lương vẫn còn sống!"

Tống Hoài Minh nói: "Chết không đối chứng, nếu là hắn cố ý vu hãm Lý Đồng Dục thì sao?"

Vinh Bằng Phi lập tức hiểu ý của Tống Hoài Minh, y là muốn giúp Lý Đồng Dục bảo toàn sự trong sạch, Lý Đồng Dục đã chết, Tống Hoài Minh không muốn y phải gánh tội danh giết người.

Tống Hoài Minh nói khẽ: "Nếu chúng ta đã không thể thay đổi kết cục, vì sao không thể để kết cục này đẹp đẽ một chút, sáng sủa một chút?"

Vinh Bằng Phi mấp máy môi, nói khẽ: "Tôi sẽ không nói, tin rằng Trương Dương cũng sẽ không nói. "

Tống Hoài Minh nói: "Không ai nói ra cả! kết cục đều là như vậy, có điều tôi muốn người bạn của tôi có thể đi yên ổn!" Khi nói ra hai chữ người bạn này, trong lòng Tống Hoài Minh nặng như đổ chì, trước khi Sở Tĩnh Chi xuất hiện, y và Lý Đồng Dục từng là bằng hữu tốt nhất, nhớ tới sự thay đổi của Lý Đồng Dục trong mấy năm nay, mình không thể nói là không có chút trách nhiệm nào, nếu mình chiếu cố tốt Tĩnh Chi, Lý Đồng Dục cũng sẽ không thay đổi thành như thế này, Tống Hoài Minh không thể phủ nhận, tình cảm của Lý Đồng Dục đối với Sở Tĩnh Chi tuyệt đối không kém gì mình, thậm chí tình yêu của y còn sâu đậm hơn, cả đời y đều là sống vì Sở Tĩnh Chi, chính sự tuyệt vọng đối với tình yêu này đã phá hủy cuộc đời y.

Tống Hoài Minh rất muốn nói một câu với Lý Đồng Dục, y cuối cùng phát hiện vẫn còn nợ Lý Đồng Dục một câu xin lỗi, câu xin lỗi này là bởi vì mình không chiếu cố tốt cho Tĩnh Chi.

Trương Dương vẫn tới nhìn di thể của Lý Đồng Dục, trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ vì một người mình hận mà thương tâm như vậy, hành vi trước lúc chết của Lý Đồng Dục thật sự là nằm ngoài y liệu của Trương Dương, hắn nhớ tới một người, nhớ tới trưởng xã Hồ Ái Dân của xã Hắc Giả Sơn, cả hai đều từng là người bị Trương Dương phủ định, nhưng khi thật sự đối diện với lựa chọn sinh tử đều biểu hiện ra dũng khí hơn người của họ, có lẽ đây mới là bản tính của bọn họ.

Nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh lực của Lý Đồng Dục, Trương Dương cảm thấy bi thương khôn kể, hắn rất muốn cứu lại sinh mệnh của Lý Đồng Dục, nhưng đã quá muộn rồi, nếu không phải biết mình sắp chết vì bệnh nan y, Lý Đồng Dục có lẽ sẽ không làm ra nhiều hành động trả thù điên cuồng như vậy, nhưng khi tâm nguyện y sắp đạt thành tâm nguyện của mình, lại lựa chọn từ bỏ, điều này đủ để chứng minh, trong đáy lòng y còn có sự thiện lương. Điều thực sự khiến Trương Dương cảm động chính là tình yêu cố chấp của Lý Đồng Dục đối với Sở Tĩnh Chi, một người có thể dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ tình yêu của mình, đáng để tất cả mọi người tôn trọng.

Trương Dương đi ra ngoài phòng để xác, ánh dương hoàn hôn rất ấm áp, nhưng ở sâu trong lòng hắn lại loạnh lẽo, sinh mệnh vĩnh viễn là yếu ớt như vậy, anh vĩnh viễn không biết được mình lúc nào sẽ ra đi. Trương Dương kéo chặt áo, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Yên Nhiên. Tuy rằng biết rõ lúc này sẽ đánh thức mộng đẹp của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên ú ớ nói: "Alo! Gọi sớm thế!"

Trương Dương cười nói: "Ở Đông Giang đang là hoàng hôn!"

Sở Yên Nhiên nói khẽ: "Xem ra chúng ta hiện tại luôn không cùng nhịp! Gọi điện thoại Sớm như vậy có việc gì thế anh?"

"Không có gì, chỉ là vì muốn nghe thấy giọng nói của em thôi!"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Được, vậy em nói với anh cho anh nghe chán thì thôi nhé!"

Trương Dương nói: "Yên Nhiên, em rất tốt!"

"Sao thế?" Sở Yên Nhiên cảm thấy hắn có chút khác thường.

Trương Dương nói: "Không có gì, mau về đi, anh nhớ em lắm!"

"Buồn nôn quá đi!" Sở Yên Nhiên nhỏ giọng gắt, nhưng ở sâu trong lòng lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Trương Dương tối hôm đó về tới Nam Tích, Lý Đồng Dục đã chết, chắc sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho Tống Hoài Minh nữa, nhưng cái chết của y lại khiến Trương Dương nhận thức sâu thêm về sinh mệnh, hắn nghĩ tới An Ngữ Thần, nhưng gọi điện thoại thì di động An Ngữ Thần cứ ở trong trạng thái tắt.

Trương Dương vốn cho rằng là vì muộn quá rồi, cho nên để ngày hôm sau gọi lại. Nhưng vẫn như vậy. Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện có chút không ổn, hắn ngồi trong văn phòng, liên tục gọi điện thoại, thậm chí hắn còn bảo anh hai của hắn tới núi Thanh Đài một chuyến, tìm lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa hỏi nơi ở của An Ngữ Thần, lại bảo Khương Lượng tới quảng trường chùa Nam Lâm hỏi xem An Ngữ Thần gần đây có tới đó hay không.

Buổi trưa ngày hôm sau, đầu tiên là Khương Lượng gọi điện thoại tới, nói với Trương Dương rằng An Ngữ Thần quả thực đã tới quảng trường chùa Nam Lâm, có điều là chuyện của mấy ngày trước rồi. Ngay sau đó Lý Tín Nghĩa tới xã Hắc Giả Sơn gọi điện thoại cho Trương Dương, giọng nói của ông ta lộ ra vẻ khẩn trương: "Trương Dương, nó không phải đi tìm cậu à?"

Trương Dương nghe Lý Tín Nghĩa nói như vậy, trong lòng lập tức lạnh toát, những lời mà An Ngữ Thần nói với hắn trong điện thoại lúc trước, tất cả đều là lừa gạt mình. Trương Dương cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói khẽ: "Lý đạo trưởng, ông lần sau cùng gặp cô ta là lúc nào?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Chính là trước lúc gọi điện thoại cho cậu đấy, Trương Dương, tôi thấy lần này hỏng chuyện rồi, con bé này không phải đã xảy ra chuyện gì chứ!" Giọng nói của Lý Tín Nghĩa đã run run.

Trương Dương an ủi Lý Tín Nghĩa: "Lý đạo trưởng, ông đừng lo lắng, có lẽ cô ta về Hongkong rồi. "

Lý Tín Nghĩa nói: "Không thể nào, con bé nó đã nói là sau này nó ở lại trong nước, không về Hongkong nữa mà!"

Trương Dương nói với ông ta, mà cũng có lẽ là nói với chính mình: "Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cô ta, cho dù đi khắp chân trời góc biển, tôi cũng nhất định phải tìm được cô ta!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)