← Ch.0731 | Ch.0733 → |
Trương Dương một mực đề phòng tên Tạng dân này, đối phương vừa mới rút Tạng đao ra, hữu quyền của Trương đại quan nhân đã đấm vào mặt hắn, tên Tạng dân đó hự một tiếng, ngã thẳng xuống đất, Tạng đao cũng rơi xuống bên cạnh, cửa sau của xe jeep mở ra, từ bên trong xe có hai bóng đen chạy ra, dưới xe cũng có ba người lăn ra.
Hai người từ trong xe jeep lao ra rõ ràng là hai Tạng dân mà Trương Dương đã gặp trong khách sạn, trong tay bọn họ đều cầm súng săn không nói câu nào nhằm vào ngực Trương Dương mà bắn. Hai tiếng súng vang lên, nhưng thân hình của Trương Dương đã biến mất như quỷ mị, khi bọn họ ý thức được điểm này thì Trương Dương đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, song quyền cơ hồ đồng thời đánh trúng bụng hai người, đánh cho hai người đó ngã bệt xuống đất, còn ba tên còn lại thì không hề có súng, khi bọn họ vung đao ném về phía Trương Dương thì Chu Sơn Hổ cũng đã chạy tới tiếp viện, hắn hợp lực với Trương Dương, ba quyền hai cước đánh ngã ba tên cướp, đám cướp này rõ ràng là chưa từng gặp khách qua đường cường hãn như vậy, Trương Dương chế trụ huyệt đạo của bọn họ, Chu Sơn Hổ đõ xe jeep của bọn họ vào ven đường.
Triệu Thiên Tài cũng trên xe bước xuống, hắn khoác áo gió, bước tới đá lên người tên cướp gần nhất một cái, cảm thấy vẫn chưa hết tức, lại nhổ lên mặt mỗi người một bãi.
Chu Sơn Hổ vội vàng đoạt lấy tất cả Tạng đao của bọn họ, cười toe tóe nói: "Trương đại ca, giờ thì không tốn tiền mua đao nữa rồi!"
Mặt bọn cướp xám như tro tàn, trong bọn họ có hai người đặc biệt từ Bát Túc theo dõi cho tới tận đây, nhưng không ngờ lại theo dõi đúng ba tên ôn thần này.
Một gã người Tạng mà Trương Dương đã gặp trong khách sạn lắp bắp nói: "Tha đi... tha đi... mọi người dđều là người của mình mà... " Hắn nhìn thấy Chu Sơn Hổ và Triệu Thiên Tài cướp sạch đồ có giá trị trên người họ, cho rằng hôm nay gặp người đồng đạo, đối phương là đen ăn đen.
Trương Dương gắt: "Ai là người một nhà với chúng mày, bọn tao đây là thay trời hành đạo!" Hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Để đồ đáng tiền của chúng lại, còn mấy thằng chó này thì tống hết vào xe, sau đó thì lái cho xe lao xuống dưới!" Trương Dương có cố ý dọa bọn cướp này.
Mấy tên cướp sợ đến nỗi suýt nữa thì tè cả ra quần, tên người Tạng nói vừa nói chuyện lắp bắp xin: "Hảo hán tha mạng, chúng tôi không dám nữa, chúng tôi không dám nữa... " Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi... Bức ảnh đó... Bức ảnh đó... "
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn nhớ tới từng ở trong khách sạn cầm ảnh của An Ngữ Thần hỏi tin tức, một loại dự cảm xấu xộc lên trong lòng hắn, chẳng lẽ An Ngữ Thần cũng đã đi qua đoạn đường này, cũng gặp phải bọn cướp, nếu bọn chúng dám xuống tay với An Ngữ Thần, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng, nghĩ đến đây, Trương Dương xách tai tên Tạng dân đó lên, túm thật mạnh, tai tên Tạng dân đó như rách ra, máu tươi chảu đầm đìa, hắn kêu lên thảm thiết: "Tôi nói, tôi nói hết, cô gái trong bức ảnh hôm trước có đi qua con đường này, lúc ấy chúng tôi nhìn thấy cô ta xinh đẹp nên muốn xuống tay, nhưng Lạp Cát xuống thăm do hư thực của cô ta thì bị cô ta đánh cho một trận. " Lạp Cát chính là một gã Tạng dân bên cạnh hắn, tên Tạng dân đó vẻ mặt đau khổ nói: "Cô ta so với anh còn hung hăng hơn, tôi chỉ mới nói có hai câu đã bị cô ta cho hai cái bạt tai, còn cướp cả Tạng đao và dây xích tay của tôi đi nữa!"
Nghe thấy vậy Trương Dương không khỏi bật cười, bọn họ chắc là không lừa mình, nhất định là tiểu yêu đã đi qua đây, đám cướp này đúng là không có mắt, không ngờ lại muốn cướp của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là ai chứ? Là cháu gái của hãn phỉ Núi Thanh Đài An râu rậm, gia tộc của cô ta chính là xuất thân cường đạo, trong người luôn chảy huyết dịch của cường đạo, cướp của cô ta, hắn không muốn cướp người khác đã là tốt lắm rồi.
Chu Sơn Hổ dù sao cũng còn có tâm tính của trẻ con, hắn tống mấy tên cướp lên xe, sau đó dùng sơn xì phun bốn chữ "trong xe có cướp phỉ" lên thân xe. Dẫu sao thì Trương Dương cũng đã điểm huyệt của bọn họ, trong vòng mười hai tiếng không thể tự giải được.
Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ lột sách tài vật trên người và trong xe của bọn cướp, dẫu sao cũng là đồ bất nghĩa, đen ăn đen thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Triệu Thiên Tài trải qua cuộc ầm ĩ này, người đầm đìa mồ hôi, bệnh tình không ngờ lại đỡ đi nhiều. Trương Dương bởi vì cuối cùng cũng có được tin tức của An Ngữ Thần, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, theo như lời của tên kiếp phỉ đó, hôm trước An Ngữ Thần mới đi qua nơi này, chỉ cần bọn họ nhanh chóng lên đường, rất nhanh sẽ có thể theo kịp bước chân của cô ta. Ra khỏi cửa khe núi An Cửu Lạp Sơn là tới hồ Nhiên Ô.
Hồ Nhiên Ô là hồ đập nước cao nguyên nổi tiếng, phân thành hai bộ phận cao thấp, ven hồ là đồng cỏ xanh mượt, ruộng lúa mì thanh khoa tươi tốt, cảnh sắc trước mắt đẹp không sao tả xiết.
Vì nghĩ đến tâm tình bức thiết của Trương Dương, mặc dù là đối mặt với cảnh sắc đẹp như vậy, nhưng Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ cũng không đề xuất dừng lại, bọn họ ký thác hy vọng trên đường về, hy vọng Trương Dương thuận lợi tìm được An Ngữ Thần, như vậy bọn họ có thể cùng nhau trên đường về hân thưởng cảnh sắc tuyệt đẹp của cao nguyên.
Khi đi qua trấn Nhiên Ô bọn họ cũng không nghỉ ngơi, buổi tối hôm đó đã tới được sông băng Mễ Đôi đẹp nhất Trung Quốc. Khi bọn họ vào ở thôn Mễ Đôi, thôn của dân tộc Tạng nằm dưới chân sông Băng, độ cao so với mặt biển của nơi này không cao, có đồng ruộng phì nhiêu, rừng cây rậm rạp, nhà ở dùng gỗ dựng lên của người Tạng đa số là hai tầng, tầng thứ hai có một nửa là sân phơi, trên sân phơi dựng đầy lúa mì thanh khoa và tiểu mạch thu hoạch được, mỗi một gia đình đều có một cái sân nhỏ như sân bóng rổ, bên trong không những dựng cầu gỗ cao to, mà còn dựng cả mấy lá phong mã kỳ, tùy ý tung bay theo gió trong rừng.
Dân Tạng trong thôn rất nhiệt tình, sau khi bọn Trương Dương phân phát một số văn phòng phẩm cho bọn trẻ con Tạng, một số gia đình của bọn trẻ rất nhệt tình mời bọn họ vào nhà uống trà bơ, Trương Dương từ chối lời mời nhiệt tình của họ, cầm ảnh của An Ngữ Thần hỏi xem bọn họ có biết cô ta ở đâu không. Một gã dân Tạng nói với hắn, cô gái trong bức ảnh buổi tối hôm trước có dừng chân ở đây, sáng sớm ngày hôm qua đã tới sông băng Mễ Đôi rồi.
Càng lúc càng có được nhiều tin tức về An Ngữ Thần khiến Trương Dương vô cùng kích động, hắn cũng chẳng buồn nghỉ ngơi, nằng nặng đòi tới sông băng Mễ Đôi xem, tuy hắn biết khả năng An Ngữ Thần vẫn còn ở lại sông băng Mễ Đôi là bằng không, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tìm thấy cô ta.
Từ thôn Mễ Đôi tới sông băng Mễ Đôi người thường đi bộ phải mất hai tiếng đồng hồ, Trương Dương không gọi Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ đi cùng, sau khi hắn rời khỏi thôn Mễ Đôi, liền thi triển khinh công, trong bóng đêm hạ thân như yến, chạy cực nhanh trên núi, giống như sao băng, nhanh như thiểm điểm, không lâu sau đã tới sông băng. Tới sông băng Mễ Đôi phải đi bộ xuyên qua rừng rậm mênh mang, vượt qua ba thung lũng. Trăng treo cao trên trời đêm, khi Trương Dương vượt qua ba thung lũng, một sông băng xuất hiện ở trước mắt hắn, mặt sông phẳng như gương, ánh trăng rải xuống, cả sông băng ánh lên ánh sáng màu bạc. Đầu kia của sông băng có một lưỡi băng rộng gần hai mét, cao tới mấy chục mét phát ra ánh sáng xanh âm u, thác băng từ trên cao đổ xuống dưới ánh trăng ánh lên ánh sáng màu bạc. Độ cao gần 800 mét khiến cho người ta cảm thấy đầu óc choáng váng, từng cơn gió lạnh từ sông băng ùa vào mặt, dưới ánh trăng đêm lặng khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Một mình đứng ở hoàn cảnh như vậy, cảm thán quỷ phủ thần công của thiên nhiên, lại không khỏi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, Trương Dương tìm một vị trí an toàn, lớn tiếng gọi: "Tiểu yêu! Cô ở đây?" Trung khí của hắn mười phần, giọng nói theo gió núi rét lạnh vang ra xa, quanh quẩn trong sông băng trống trải.
Giọng nói chấn động, mấy tảng băng mỏng rơi xuống, đâm vào mặt hồ phẳng lặng, sau đó lại nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Trương Dương lại gọi vài tiếng, từ xa chỉ truyền tới tiếng vang nặng nề, có lẽ tiếng gọi của hắn đã dẫn tới tuyết lở từ nơi nào đó, hiện tượng tự nhiên như vậy ở khu vực sông băng là rất thường thấy.
Trương Dương đứng ngây ngốc trên sông băng gần một giờ, sau khi xác định không có bất kỳ ai đáp lại hắn, lúc này mới chuẩn bị xuống núi.
Khi trở lại thôn Mễ Đôi, toàn bộ thôn trang đã chìm trong bóng tối, các thôn dân đã ngủ từ lâu rồi, Trương Dương về khách sạn mà bọn họ ở trọ, phát hiện một bóng đen nhoáng lên ở trước xe việt dã của họ, Trương Dương hơi ngẩn ra, phẫn nộ quát: "Ai?"
Bóng đen đó nghe thấy tiếng quát của Trương Dương thì quay đầu bỏ chạy, Trương Dương tung chân muốn đuổi theo, đột nhiên phát hiện một cơn gió lạnh cuốn theo không khí lạnh buối đâm thẳng vào hắn, Trương Dương theo bản năng ngửa ra sau, thò tay ra chụp một cái vào không trung, một mũi tên đã bị hắn chuẩn xác tóm trúng, nỏ tiễn đang bay nhanh bỗng nhiên bị dừng lại, cán tên không ngừng rung trong tay Trương Dương.
*****
Nếu chỉ có một mũi tên thì cũng thôi đi, nhưng lại có hai mũi tiếp tục bắn tới, Trương Dương phát giác hai mũi tên này không phải là bắn về phía mình, mà là nhắm chuẩn vào chiếc xe Toyota đó mà bắn, phân biện cắm vào lốp xe trước sau.
Trương Dương giận lắm, hắn lao về phía tên bắn ra, nhưng nghe thấy tiếng ầm ầm của xe máy, trong bóng tối, một người lái xe máy lao về phía xa
Trương Dương giơ mũi tên trên tay phải toàn lực ném ra, mũi tên từ trong tay hắn lao vụt đi, tốc độ của nó không hề kém được kình nỏ bắn ra, tên bắn lén đó tựa hồ như dự cảm được nguy hiểm đang tới gần, đang lái xe cao tốc bỗng dưng lạng một cái, tuy vậy, mũi tên vẫn bắn trúng giáp vai bên phải của hắn, xuyên qua vai phải hắn. Cơn đau khiến cho hắn mất đi sự khống chế đối với chiếc xe, xe ngả nghiêng rồi đổ xuống đường lầy, thân thể của hắn từ trên xe ngã xuống, lăn liên tiếp mấy vong ra xa tới hơn mười mét.
Trương Dương đã đuổi tới, đồng thời vào lúc này, một chiếc xe mô tô vượt đường núi khác lao về phía người đó, tên đánh lén đã ngã xuống đất bò dậy, hắn chạy về phía đồng bạn, nhưng Trương Dương lại không cho hắn cơ hội, nhặt đá ở dưới đất lên, nhanh như thiểm điện ném ra. Viên đá va vào đầu gối tên đánh lén, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi té lăn trên đất, khi ngã xuống đất còn lớn tiếng nói: "Đi mau, mặc kệ tao!" Tên đồng bạn của hắn nhìn ra tình thế không ổn, vội vàng quay đầu xe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Nếu là trước đây, Trương Dương muốn cản chúng lại tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng trước đó hắn vì lay tỉnh Sở Trấn Nam nên đã tiêu hao quá nhiều nội lực, lúc này không khỏi có chút lực bất tòng tâm, hắn đi tới trước mặt tên đánh lén đó, tên đánh lén bỗng nhiên chồm lên, trong tay là một con dao gắm sáng loáng, đâm vào cổ họng của Trương Dương. Trương Dương tóm lấy cổ tay hắn, bốp một cái tát vào mặt hắn, đánh cho thằng ôn này mặt nở hoa, lập tức vặn trật khớp tay hắn, điểm huyệt đạo của hắn rồi đẩy ngã xuống đất.
những động tác liên tiếp này của Trương đại quan nhân rất dứt khoát gọn gàng, nhưng sau khi làm xong cũng khó tránh khỏi thở hổn hển, đây là hiện tượng trước đây chưa bao giờ có, một là bởi vì công lực của hắn trước đó đã hao tổn quá độ, thứ hai là bởi vì nơi này là cao nguyên, làm bất kỳ một động tác nào ở đây đều khó khăn hơn bình thường rất nhiều.
Động tĩnh bên ngoài đã kinh động tới người trong khách sạn, có điều đại đa số mọi người không muốn nhiều chuyện, chỉ có Triệu Thiên Tài và là ra xem xét tình huống, nhìn thấy Trương Dương kéo một người vào trong sân, Chu Sơn Hổ vội vàng ra đón: "Có chuyện gì thế?"
Trương Dương lau mồ hôi trên trán, nói: "Trộm xe, vừa hay bị tôi bắt gặp!"
Triệu Thiên Tài nghe nói có người muốn trộm xe, vội vàng chạy ra xe xem, hai bánh đều bị tên bắn trúng, cửa kính ở ghế lái cũng bị đập vỡ nát. Triệu Thiên Tài dùng đèn pin chiếu tên đánh lén bị Trương Dương bắt, liền thấy hắn là người Tạng, màu da đen bóng, tóc hơi xoăn, máu tươi chảy ướt đẫm vai hắn, vai bị một mũi tên xuyên thấu. Triệu Thiên Tài tức giận nói: "Mày thật to gan, xe của bọn tao mà mày cũng dám trộm à?"
Tên người Tạng đó cười cười, lộ ra hàng răng trắng bóng: "Chúng mày xui xẻo rồi!"
Chu Sơn Hổ nhấc chân đá hắn ngã lăn ra đất: "Xui cái con mẹ mày!"
Tên người Tạng nói: "Ác Lang Mạt Gia sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu!"
Ông chủ khách sạn đang đi ra nghe thấy cái tên Ác Lang Mạt Gia, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, y mời Trương Dương sang một bên, nói khẽ: "Thả hắn ra đi! Ác Lang Mạt Gia là kiếp phỉ hung ác khu vùng Tạng, anh nếu đắc tội với hắn, chẳng khác nào đắc tội với tử thần. "
Trương Dương cười nói: "Vùng Tạng thì sao? Vùng Tạng cũng là Trung Quốc xã hội chủ nghĩa mới, tôi con mẹ nó không tin, một tên kiếp phỉ lại có sức uy hiếp lớn như vậy, Ác Lang Mạt Gia chó má gì chứ, đắc tội với tôi tôi tôi sẽ khiến hắn biến thành chó đói!"
Chu Sơn Hổ nói: "Không sai, biến hắn thành chó dữ!" Ông chủ khách sạn nghe thấy bọn họ nói vậy liền thở dài. Không ngờ vẫn nói: "Các vị, tôi thấy các vị tốt nhất mau lên đường đi. "
Trương Dương minh bạch rồi, ông chủ khách sạn này sợ cái tên Ác Lang Mạt Gia kia, y không muốn để họ ngủ lại đây nữa, càng đừng nói là giúp báo cảnh sát.
Triệu Thiên Tài kiểm tra xe của bọn họ một chút, may mắn là không có trục trặc lớn gì.
Trương Dương thì không tin những người đánh lén hắn tối nay là trộm xe bình thường, khi Triệu Thiên Tài sửa xe, hắn kéo tên người Tạng kia sang một bên tra hỏi.
Trương đại quan nhân có rất nhiều phương pháp khiến cho người ta phải nói thật, không lâu sau, tên người Tạng kia liền khai ra chân tướng của chuyện này, quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, người Tạng này và bọn cướp ở núi An Lâu Lạp đều là người cùng nhóm, đầu lĩnh của bọn này chính là tên Ác Lang Mạt Gia kia.
Chu Sơn Hổ và ông chủ khách sạn nói chuyện một lát rồi mặt mày tươi cười quay lại, gã nói với Trương Dương: "Biết Mạt Gia có nghĩa là gì không?"
Trương Dương lắc đầu, hắn cũng không biết tiếng Tạng.
"Cứt lớn! Mạt Gia chính là cứt lợn!"
Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười.
Chu Sơn Hổ cười nói: "Anh đừng cười, thật đấy, người Tạng đặt tên cũng không khác chúng ta lắm, đều thích đặt tên xấu cho dễ nuôi, cứt chó cứt lợn các kiểu. "
Trương Dương gật đầu, ông chủ khách sạn lại tới khuyên bọn họ đi nhanh, để tránh Ác Lang Mạt Gia dẫn người tới trả thù, Trương Dương cũng nhìn ra danh khí của Ác Lang Mạt Gia ở vùng Tạng là rất lớn, đắc tội với hắn, ngay cả ông chủ khách sạn cũng không dám lưu bọn họ lại.
Triệu Thiên Tài rất nhanh liền sửa xong ô tô, lốp có thể thay, nhưng cửa kính bị vỡ thì chỉ có thể lâm thời dùng băng dính dính lại.
Trương Dương sau khi suy nghĩ một chút liền đưa ra quyết định, hắn không sợ Ác Lang Mạt Gia gì đó. Có điều Trương Dương nóng lòng muốn tìm An Ngữ Thần, càng lúc càng có nhiều tin tức của An Ngữ Thần khiến hắn tin rằng An Ngữ Thần ở ngay tại phía trước cách họ không xa, có lẽ ngày mai có thể đuổi kịp cô ta.
Bọn họ quyết định rời đi, khiến ông chủ khách sạn thầm thở phào nhẹ nhõm, chẳng những trả lại tiền trọ của họ, hơn nữa còn nói cho họ một số việc cần chú ý khi đi đường.
Rời khỏi thôn Mễ Đôi, Trương Dương bảo Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ nghỉ ngơi, còn mình thì lái xe.
Bệnh tình của Triệu Thiên Tài vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, liền ra ghế sau ngủ, Chu Sơn Hổ không yên tâm để Trương Dương một mình lái xe, hắn không chịu ngủ, mặc áo khoác, ngồi ở ghế phụ giúp Trương Dương cẩn thận giám sát đường phía trước. Cửa kính bị vỡ tuy đã dùng băng dính dán lại, nhưng không mang tới hiệu quả giữ ấm, nhiệt độ bên trong xe thấp hơn so với bình thường rất nhiều, Trương Dương liền mở điều hòa.
Lái tiếp về phía trước là thông mạch trên đường Xuyên Tạng, đường núi rất xốp, gặp phải thời tiết mưa gió và băng tuyết tan, đoạn đường này rất dễ phát sinh cảnh núi lở đất đá trôi. Không may là trước khi họ tới đoạn đường này, trời bắt đổ đổ mưa, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống dưới 0 độ, nước mưa rơi xuống đóng thành băng, đây chính là mưa tuyết mà dự báo thời tiết thường nói.
Triệu Thiên Tài cũng tỉnh rồi, hắn liên tiếp hắt xì hai cái, kêu khổ không ngừng: "Băng dán này không được rồi, đợi tới trấn Bát Nhất, phải mua một khối kính thay thôi. "
Chu Sơn Hổ bỗng nhiên hét lên: "Dừng!"
Trương Dương không phanh lại đột ngột, mặt đường đã bị đóng băng, nếu phanh quá gấp, chỉ sợ sẽ làm ô tô thay đổi phương hướng, chệch khỏi mặt đường.
Chu Sơn Hổ mở cửa xe bước xuống, trên đường ở phái trước có mấy khối đá, Chu Sơn Hổ đi bộ tới đẩy mấy khối đá xuống vách núi, sau đó chỉ dẫn Trương Dương chầm chậm đi qua đoạn đường này, bởi vì trên đoạn đường này toàn là đá rơi, Chu Sơn Hổ dứt khoát đi bộ để xử lý chướng ngại vật, không lâu sau, quần áo trên người hắn đã ướt đẫm toàn bộ, run run rẩy rẩy chạy về bên trong xe, nói với Trương Dương: "Trương đại ca, không được rồi, hay là chúng ta dừng lại đây đã rồi đi sau. "
Triệu Thiên Tài nói: "Dừng lại á? Muốn bị chết cóng ở chỗ này à? Vừa rồi không nên rời khỏi thôn Mễ Đôi, nếu đã đi thì phải tiếp tục, chúng ta thay phiên nhau dẫn đường, cậu thay quần áo rồi ngồi trong xe cho ấm đi, tôi sẽ xuống. "
Trương Dương cản bọn họ lại, nói: "Các anh phụ trách lái xe, tôi sẽ dẫn đường!" Hắn dừng xe lại, đẩy cửa nhảy xuống, so với bọn Chu Sơn Hổ, nội lực của mình hùng hậu hơn rất nhiều, ít nhất cũng không bị mưa gió làm cho lạnh cóng, tuy rằng bọn họ có mang theo áo mưa, nhưng với dạng thời tiết này thì áo mưa không mang lại tác dụng gì.
Chu Sơn Hổ đưa đèn pin cho hắn, Trương Dương cầm đèn pin tiếp tục tiến về phía trước, chưa đi được bao xa thì đường ở phía trước xuất hiện một cái rãnh, Trương Dương dùng đá rơi lấp rãnh lại cho phẳng, Chu Sơn Hổ cẩn thận lái xe đi qua.
Bọn họ cứ như vậy vừa đi vừa dừng, hai tiếng mới đi được có bảy km, nếu cứ tiếp tục thế này, đi qua đoạn đường thông mạnh chỉ sợ trời đã sáng rồi.
Mưa càng lúc càng lớn, đường ở phía trước càng lúc càng hẹp, trong mưa gió, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ầm ầm, đó là tiếng núi lở đá rơi, cho dù là Trương đại quan nhân có võ công tuyệt đỉnh, nhưng trong hoàn cảnh tự nhiên ác liệt như vậy cũng không khỏi thầm kinh hãi, lực lượng của con người so với tự nhiên thật sự là rất nhỏ bé.
*****
Cẩn thận đi qua địa phương hẹp nhất ở phía trước, mưa đột nhiên nhỏ dần, Trương Dương ra hiệu tỏ ý bảo bọn họ dừng xe, đường phía trước bị ngắt đoạn, một cây đại thụ to bằng người thành niên đổ ngang ở đó, Triệu Thiên Tài mở cửa xe bước xuống, hắn đi tới trước cây đại thụ nhìn nhìn rồi cười nói: "Cây thông! Trương Dương, tôi thấy chúng ta lợi dụng cây thông này để làm ấm, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp. "
Trương Dương gật đầu, trải qua một phen lao động, hắn cũng cảm thấy mình có chút mệt mỏi.
Triệu Thiên Tài từ bên trong xe lấy ra cái cưa, một lát sau liền cưa được một đống gỗ thông, đi tới nơi ít gió đốt lửa, sau đó ba người hợp lực chuyển cây thông ra ven đường, Chu Sơn Hổ lái ô tô qua đoạn đường này, đỗ ở nơi an toàn, dùng quần áo ướt vắt lên cây để hong khô, cây thong tuy rằng dễ cháy, nhưng trong không khí đâu đâu cũng là mùi khét, có điều vì để chống lạnh, chút phiền phức này không tính là gì.
Trương Dương cười nói: "Ngại quá đi mất, mấy anh em ta làm ô nhiễm hoàn cảnh rồi!"
Triệu Thiên Tài nói: "Loại ô nhiễm này so sánh với ô nhiễm công nghiệp căn bản chỉ là mưa bụi, có điều kể ra, hiện tại nơi trong lành như thế này ở trong nước cũng không nhiều lắm đâu.
Chu Sơn Hổ nói: "Các anh nói xem, đám kiếp phỉ đó liệu có đuổi theo chúng ta không?"
Triệu Thiên Tài nói: "Sao mà đuổi theo được, thời tiết quỷ quái như thế này, trừ ba thằng ngốc chúng ta ra, ai còn muốn khuya như vậy rồi còn lên đường?"
Trương Dương cười nói: "Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mấy tên hại dân hại nước này không tính là gì, nhưng tôi thực sự không muốn láng phí thời gian vì chúng. "
Chu Sơn Hổ nói: "Trị an của Vùng Tạng sao kém như vậy nhỉ. "
Trương Dương đương nhiên: "Diện tích lãnh thổ rộng lớn, đất rộng người ít, dương nhiên trên quản lý không thể nào chu mật bằng nội địa được rồi. "
Triệu Thiên Tài nói: "Anh khai thật ra đi, tối nay anh đi đâu?"
Khi Trương Dương đi chỉ nói là đi dạo trong thôn, không nói với bọn họ là tới sông băng Mễ Đôi, Trương Dương cười cười không nói gì.
Chu Sơn Hổ nói: "Trương đại ca, anh có phải tới sông băng Mễ Đôi hay không?"
Trương Dương gật đầu.
Chu Sơn Hổ cười nói: "Tôi đã bảo rồi mà!" Hắn vươn tay về phía Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài bất đắc dĩ móc ra một trăm đồng đưa cho hắn, thì ra hai người cá nhau. Từ kết quả cho thấy, hiển nhiên là Chu Sơn Hổ đã thắng.
Triệu Thiên Tài lầm bầm nói: "Tới sông băng mà không gọi tôi. "
Chu Sơn Hổ nói: "Tôi cũng rất muốn đi, Trương đại ca, chờ chúng ta tìm được An tiểu thư rồi, khi trở về, nhất định phải du lãm một phen. "
Trương Dương cười cười gật đầu: "Nhất định rồi!"
Một tiếng ưng hót thê lương xé rách màn đêm yên tĩnh, ba người bọn họ đồng thời dừng nói chuyện, Trương Dương giỏng tai lắng nghe, thính lực của hắn so với trước đây đã kém đi một chút, một lúc sau, mới nghe thấy tiếng xe mô tô ầm ầm từ xa lại gần.
Hai người Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ không hề nghe thấy gì, có điều từ vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng của Trương Dương, hai người đều ý thức được gì đó. Triệu Thiên Tài nói khẽ: "Địch nhân đến à?"
Trương Dương gật đầu nói: "Đám kiếp phỉ này thật đúng là âm hồn bất tán!"
Chu Sơn Hổ nói: "Chỉ sợ mục đích của bọn chúng cũng không phải chỉ là đánh cướp đơn thuần!"
Trương Dương nói: "bọn chúng muốn trả thù!" Trương Dương đứng dậy vỗ vỗ vai Chu Sơn Hổ, nói: "Chiếu cố cậu và Thiên Tài, những chuyện khác để tôi ứng phó cho. "
Trên sơn đạo hẹp, hơn mười chiếc xe máy nối đuôi nhau mà đi, người lái toàn bộ là hán tử Tạng thân cao vạm vỡ, người cầm đầu là một tên tóc dài màu đen, da đen sẫm, mũi cao mắt sâu, chính là đầu lĩnh Ác Lang Mạt Gia của đám người này, hắn là dân Tạng thổ sinh thổ trưởng, tụ tập một đám phần tử tội phạm Tạng, chạy khắp tuyến Xuyên Tạng, lấy việc cướp bóc khách thương và du khách qua đường mà sống, ác danh đồn xa, bởi vì bọn chúng đông người, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa rất quen thuộc với địa hình xung quanh, sau khi gây án thường thường đều an toàn rút lui, tuy hệ thống võ cảnh địa phương đã nhiều lần có hành động nhằm vào chúng, cũng bắt được mấy phần tử tội phạm, có điều đều là hạng lâu la, cũng không tạo thành đả kích trí mạng.
Ác Lang Mạt Gia là kẻ cầm đầu của đám người này, thủ hạ của hắn đầu tiên là ở núi An Lâu Lạp liên tiếp gặp thất bại. lần gặp Trương Dương, mấy tên kiếp phỉ xui xẻo, tất cả đều bị bắt tại chỗ, Ác Lang Mạt Gia nghe tin liền vô cùng tức giận, hắn phái thủ hạ đi thám thính lai lịch của ba người Trương Dương, tối nay dùng nỏ tiễn bắn Trương Dương chính là em trai ruột Nỗ Ngõa của Ác Lang Mạt Gia, không ngờ Nỗ Ngõa cũng bại trong tay Trương Dương. Ác Lang Mạt Gia trong những năm gần đây chưa bao giờ gặp thát bại nhiều như vậy, cho nên hắn dẫn theo bộ hạ tinh nhuệ, tới đây trả thù.
Đoàn xe hơn mười người vòng qua ngã rẽ phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người đứng ở giữa đường, tay cầm một cành cây to miệng bát, người đó hô to: "Mạt Gia!"
Ác Lang Mạt Gia hơi ngẩn ra, liền thấy cánh tay của người nọ rung lên, cành cây to bằng miệng bát đó bị ném mạnh về phía họ, Ác Lang Mạt Gia cúi đầu tránh, đỉnh đầu có tiếng gió vùn vụt, cành cây đó bay sượt qua đầu hắn, hắn tuy rằng né được, nhưng bộ hạ ở phía sau hắn thì lại không được may mắn như vậy, một người bị thân cây va trúng ngực, từ trên xe máy kêu thảm ngã xuống, xe máy trượt trên mặt đất đã đóng băng, liên tiếp đâm vào xe máy của hai đồng bạn, người trên sơn đạo ngã rạp một mảng, đội ngũ lập tức biến thành có chút thảm hại.
Ác Lang Mạt Gia nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên xe nhảy xuống, lật tay rút một thanh Khai sơn đao ở sau lưng ra bóng đêm trong bóng đêm, Khai sơn đao giống như một dòng nước thu, lóe ra hàn quang lành lạnh.
Trương Dương mỉm cười đứng ở giữa đường, trong mắt đầy vẻ kinh thường và khiêu khích: "Mày chính là Ác Cẩu Mạt Gia à?" Trương Dương là cố ý chọc giận đối phương, khi nói chuyện hắn lưu ý tới đối phương có mười hai người, trong đó ít nhất có năm người mang hàng nóng, đây là một đám thổ phỉ hung hãn.
Ác Lang Mạt Gia câm Khai sơn đao trong tay, nghiến răng nghiến lợi bước về phía Trương Dương.
Trương Dương nói: "Một đấu một, mày không phải là đối thủ của tao, tất cả lên đi!" Trương Dương cố ý nói vậy, tuy hắn hắn là kẻ tài cao gan lớn, nhưng cũng không muốn rơi vào trong tình cảnh bị vây công, huống chi đối phương còn có súng, mà hắn thì lại không ở trong trạng thái tốt nhất. Ấn tượng mà Ác Lang Mạt Gia mang tới cho hắn là người này chẳng những hung tàn, hơn nữa khá tự phụ, ở trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, hắn muốn lập uy, chỉ cần là đơn đả độc đấu đánh bại mình, địa vị lãnh đạo của hắn sẽ càng không thể lung lay.
Ác Lang Mạt Gia bước về phía trước một bước, mặt đất phát ra một tiếng rầm trầm muộn, Trương Dương hơi nhíu mày, hắn cũng không ngờ đối phương có thực lực không kém, tốc độ của Ác Lang Mạt Gia rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Trương Dương, giơ Khai sơn đao trong tay lên, vù một cái chém vào đầu Trương Dương.
Tay của Trương Dương cũng giơ lên, ống tuýp giấyuở sau người lộ ra, ống tuýp và Khai sơn đao chạm nhau, keng một tiếng, Khai sơn đao giống như cắt đậu hủ chặt đôi ống tuýp.
Trương đại quan nhân không khỏi lè lươi, thân hình vội lui ra sau, tránh được một đao này của Ác Lang Mạt Gia, không ngờ Khai sơn đao của thằng ôn này lại sắc bén như vậy.
Ác Lang Mạt Gia nhe răng cười, keng một tiếng, đao của hắn lại chặt đứt ống tuýp của đối phương này điều này đã làm cho lòng tin của hắn thêm lớn hơn, Ác Lang Mạt Gia gầm nhẹ: "Tao phải chặt đầu mày làm bô. " Những lời này của hắn khiến đám người Tạng ở phía sau cười ồ lên.
Trương Dương cười nói: "Nếu muốn làm bô thì đầu mày thích hợp hơn đấy, đến đây nào!"
Ác Lang Mạt Gia tiến về phía trước, chém lia liạ, Trương Dương thầm khen, hắn thật sự là không ngờ đao pháp của Ác Lang Mạt Gia lại tinh diệu như vậy, bất kể là tốc độ ra đao hay là góc độ ra đao, đều xứng là nhất lưu, Trương Dương kiêng kị Khai sơn đao phong trong tay hắn sắc bén vô cùng, cho nên không lấy cứng đối cứng với hắn nữa, chỉ bằng vào thân pháp linh hoạt của mình qua lại trong ánh đao, cố ý làm tiêu hao thể lực của Ác Lang Mạt Gia.
Ác Lang Mạt Gia sử xong một lộ đao pháp, nhưng ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm vào được, lúc này hắn bắt đầu ý thức được mình đã gặp phải một cao thủ rồi.
Hô hấp của hắn rõ ràng trở nên dồn dập, một lộ đao pháp này đã tiêu hao không ít thể lực của hắn. Ác Lang Mạt Gia nói: "Có ngon thì đừng chạy!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Đối với mày tao có cần phải chạy không?" Khi hắn lên tiếng, bộ pháp đã khởi động.
Ác Lang Mạt Gia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy Trương Dương đột nhiên lao tới trước mặt mình, trong lúc kinh hoàng vội vàng vung đao chém ra, nhưng lại chém vào không khí. Nửa thanh ống tuýp trong tay Trương Dương đã kề lên yết hầu hắn, ống tuýp này vừa mới bị một đao của Ác Lang Mạt Gia vót đứt, hiện tại phần đầu sắc như mũi mâu, chỉ cần Trương Dương hơi dùng sức một chút là ống tuýp sẽ đâm qua da hắn, khiến cổ hắn có thêm một cái lỗ. Ác Lang Mạt Gia cả người lập tức như hóa đá.
*****
Trương Dương giật lấy khai sơn đao trong tay hắn, thở dài nói: "Tao bảo này, cái đám tiểu tặc chúng mày sao không có mắt vậy à? Tao không tìm chúng mày thì thôi, chúng mày lại dám dẫn xác tới, hiện tại không ngờ mặt dày mày dạn đòi báo thù ư?"
Ác Lang Mạt Gia vẫn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, cười gằn nói: "Có gan thì giết tao đi, hiện tại có bảy khẩu súng đang chỉ vào mày, tao chết rồi thì mày cũng phải chôn cùng. "
Trương Dương cười nói: "Vậy thì phải xem là súng của chúng nhanh hay là đao của tao nhanh hơn. " Khai sơn đao kề sát vào yếu hầu của Ác Lang Mạt Gia, trên chỗ da tiếp xúc với đao nổi lên một lớp da gà.
Ác Lang Mạt Gia nói khẽ: "Đừng quên đây là đâu, trên mảnh đất này, mày nói không ai nghe!"
Trương Dương cười ha ha, tiếng cười của hắn rất nhanh liền tắt phụt, bởi vì hắn nhìn thấy Chu Sơn Hổ và Triệu Thiên Tài bị dí súng vào lưng đi ra. Mặt Chu Sơn Hổ rất ủ rũ, hai người bởi vì không yên tâm để Trương Dương một mình ứng chiến cho nên tới đây hỗ trợ, nhưng không ngờ bị kẻ địch phục kích tóm gọn, đối với kẻ trong tay có súng, bọn họ không làm ra được chút phản kháng nào.
Trương Dương có chút nghĩ không thông, mình đã thủ vững con đường này, vậy bọn cướp này là thông qua phương thức nào để vòng ra sau hắn? Đám người này Ác Lang Mạt Gia đều là người Tạng thổ sinh thổ trưởng, bọn chúng đối với hoàn cảnh nơi này thì quen thuộc hơn mình nhiều.
Mấy tên kiếp kèm Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ, dí súng vào lưng họ, uy hiếp nói: "Thả lão đại của bọn tao ra, nếu không... "
Trương Dương cười lạnh nói: "Nếu không thì sao?" Hắn giơ ống tuýp trong tay lên, hung hăng nện lên đùi Ác Lang Mạt Gia, không ai ngờ được Trương Dương lại làm ra hành động như vậy, mũi nhọn của ống tuýp cắm vào chân trái Ác Lang Mạt Gia, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, Trương Dương lập tức rút ống tuýp ra, mũi nhọn dính đầy máu chỉ vào mấy tên kiếp phỉ đó: "Tao cho chúng mày một cơ hội, tao đếm đến năm, tất cả cút đi cho tao, nếu không tao sẽ giết hết!"
Mấy tên kiếp phỉ đang kẹp Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ nhìn nhau, bởi vì Ác Lang Mạt Gia ở trong tay Trương Dương, bọn chúng có chút ném chuột sợ vỡ đồ.
Ác Lang Mạt Gia hét lớn: "Mặc kệ tao, giết chúng đi!"
Trương Dương dùng mặt ngang của khai sơn đao vỗ vào mặt hắn, bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bốn... "
Đám cướp này nghe Trương Dương đếm số thì có chút kinh hòang, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho bọn Chu Sơn Hổ.
Ác Lang Mạt Gia giận dữ hét: "Giết bọn chúng!"
"Năm!"
Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ đồng thời cúi đầu xuống.
Khai sơn đao và ống tuýp trong tay Trương Dương toàn lực được ném mạnh ra, trong bóng đêm truyền tới hai tiếng hét thảm thiết, ống tuýp đã đâm xuyên đầu hai tên kiếp phỉ đang kèm Triệu Thiên Tài, tiến cướp phỉ kèm Chu Sơn Hổ thì còn thảm hơn, khai sơn đao gọt đi nửa đầu hắn, óc trắng phòi cả ra.
Chu Sơn Hổ tay mắt lanh lẹ bắt lấy khai sơn đao, một đao đâm vào tên cướp cầm súng khác ở phía sau, tay cầm súng của hắn lập tức bị chém đứt, tên cướp đó phát ra tiếng hét thảm, máu từ trong cánh tay bị chém đứt phun ra như suối.
Trương Dương dùng tay kép cổ họng Ác Lang Mạt Gia, dùng thân hắn làm lá chắn, quát bọn cướp ở phía sau: "Tất cả bỏ vũ khí xuống!"
Đám cướp nhìn thấy Trương Dương vừa ra tay đã giết chết hai người, ai nấy đều sợ vỡ mật, bọn chúng không ngờ chẳng buồn để ý tới Ác Lang Mạt Gia, nhấc xe máy lên lái xuống dưới núi, chỉ lát sau đã bỏ chạy không còn một mống. Ở hiện trường ngoài hai cỗ thi thể ra thì chỉ còn có Ác Lang Mạt Gia và tên cướp bị Chu Sơn Hổ chém đứt tay.
Ác Lang Mạt Gia lúc này đã mất đi nhuệ khí vừa rồi, Trương Dương thả cổ họng hắn ra, một quyến đánh cho hắn ngã xuống đất.
Ác Lang Mạt Gia muốn từ dưới đất bò dậy, lại bị Trương Dương giẫm lên tay. Trương Dương lạnh lùng nói: "Đám vô liêm sỉ chúng mày, làm xằng làm bậy, cướp bóc mưu sát, không việc ác nào là không làm, tao vốn cũng không có thời gian để bận tâm tới chúng mày, nhưng thiên đường có lốn mày không đi, địa ngục không cửa mày lại lao vào. "
Ác Lang Mạt Gia nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói ít thôi, cho lão tử một cái chết thống khoái!"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Thống khoái ư? Làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn muốn chết thống khoái à, không dễ dàng vậu đâu!" Hắn giậm mạnh lên cánh tay của Ác Lang Mạt Gia, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tay trái của Ác Lang Mạt Gia đã bị giẫm gãy, sau đó thì lại giẫm gãy tay phải.
Trương Dương nói: "Tao không giết mày, tao để mày dùng cả đời còn lại để sám hối vì những chuyện ác mà mày đã làm!" Hắn xuống tay không chút nào dung tình, lại giẫm gãy hai chân Ác Lang Mạt Gia.
Chu Sơn Hổ đương nhiên sẽ không bỏ qua sẽ không bỏ qua cơ hội vơ vét vật kỷ niệm, lột sách vật phẩm đáng tiền trên người bọn cướp này.
Triệu Thiên Tài không nhịn được cười nói: "Hổ tử. " Tôi thấy anh thích hợp làm cướp đấy. "
Chu Sơn Hổ nói: "Tôi không xấu vậy đâu, tôi muốn đi theo Trương đại ca, về sau tranh thủ làm cán bộ quốc gia. "
Trương Dương mỉm cười nhìn Chu Sơn Hổ, không ngờ thằng ôn này cũng có chí hướng cao xa.
Sau khi đangối phó với đám kiếp phỉ này, bọn họ lại lên đường. Triệu Thiên Tài nhìn nhìn ra sau xe. Ác Lang Mạt Gia vẫn nằm trên đường, hắn nói khẽ: "Cứ để hắn tự sinh tự diệt như vậy à?"
Trương Dương nói: "Trên tay đám kiếp phỉ này không biết có bao nhiêu mạng người, không giết hắn đã là nhân từ cho hắn lắm rồi."
Chu Sơn Hổ nói: "Cánh tay bị gãy có thể liền lại, sau này hắn vẫn còn có thể làm chuyện xấu. "
Trương Dương cười nói: "Tay mà tôi giẫm gãy, trong thiên tạ chỉ sợ là không có ai có thể nối lại giúp hắn được đâu. "
Giữa trưa ngày hôm sau bọn họ tới trấn Bát Nhất, thủ phủ của địa khu Lam Chi, tên cũ của nơi này là Lạp Nhật Dát, trước giải phóng chỉ có mấy tòa miếu nhỏ, mấy chục hộ gia đình, sau khi lập nước liền phát triển nhanh chóng, hiện giờ đã thành một thành thị cỡ nhỏ, là trung tâm tập kết mậu dịch lớn của phía đông Tạng, cách thủ phủ Lhasa của Tây Tạng cũng chỉ hơn bốn trăm km.
Trị an nơi này tương đối tốt, sau khi bọn họ thương lượng quyết định nghỉ ngơi trong trấn một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục tới Lhasa, bởi vì dự báo thời tiết nói từ chiều tới tối vẫn có mưa, cho nên bọn họ không định tiếp tục mạo hiểm lái xe. Vả lại chiếc Toyota này cũng cần sửa chữa một chút.
Triệu Thiên Tài lái xe tới nhà máy sửa chữa ở gần đó để sửa xe, Trương Dương và Chu Sơn Hổ nghỉ ngơi trong khách sạn, thuận tiện hỏi thăm xem có ai biết nơi hạ lạc của An Ngữ Thần không.
Trương Dương giành thời gian gọi mấy cú điện thoại, An Ngữ Thần quả nhiên không liên hệ với bất kỳ ai. công tác phía Nam Tích vẫn thuận lợi, có Thường Lăng Phong tọa trấn, Trương Dương thật sự rất yên tâm.
Chu Sơn Hổ lần này thu thập được không ít vật kỷ niệm, hắn đặc biệt thích thú thanh khai sơn đao của Ác Lang Mạt Gia, Trương Dương nhìn nhìn thanh đao này, chất thép rất tốt, chẳng trách có thể chém sắt như chém bùn, Trương Dương nói với Chu Sơn Hổ: "Có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu một bộ đao pháp!"
Chu Sơn Hổ vui sướng vô cùng, liên tục gật đầu.
Trương Dương lại lấy ảnh An Ngữ Thần ra, lẳng lặng nhìn gương mặt của An Ngữ Thần, nhắm mắt lại, hắn tựa hồ có thể cảm thấy An Ngữ Thần đang ở gần đây, nhưng vì sao lại không thể gặp được?
← Ch. 0731 | Ch. 0733 → |