Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0735

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0735: Cổ tháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

An Ngữ Thần gật đầu, mặt đỏ bừng, nói: "Em liệu có... mang thai không?"

Trương Dương cười cười không nói gì.

An Ngữ Thần lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Anh nói đi mà!"

Trương Dương nói: "Mang thai cũng không nhanh như vậy đâu, tuy rằng tối hôm qua anh rất cố gắng, nhưng quên mất không hỏi em có phải trong thời kỳ an toàn không?"

An Ngữ Thần mặt đỏ đến tận mang tai: "Xấu hổ chết đi được, không muốn nghe, không muốn nghe!"

Trương Dương bị thần thái xấu hổ của cô ta khiến cho bật cười, hắn đeo túi leo núi lên lưng, mỉm cười nói: "Nhân lúc thời tiết tốt, chúng ta mau mau xuống núi đi thôi. "

Trên đường Xuống núi, An Ngữ Thần cuối cùng cũng nhỏ giọng nói cho Trương Dương biết, mình không ở trong thời kỳ an toàn, lần này có tám chín phần mười là sẽ đã xảy ra chuyện. Trương Dương không nói gì, bệnh tình của An Ngữ Thần tuy rằng tạm thời ổn định, nhưng hắn vẫn không nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi cho cô ta, lúc trước đã thảo luận với Lý Tín Nghĩa về vấn đề này, nếu An Ngữ Thần mang thai, như vậy, sinh mệnh mới này trong cơ thể cô ta sẽ thành lập kinh mạch mới với cơ thể mẹ, thông qua phương thức này có lẽ có thể xây dựng lại kinh mạch trong cơ thể cô ta, nhưng cho dù cô ta thuận lợi mang thai, có kiên trì được thời gian mười tháng hay không thì vẫn rất khó nói.

Trương Dương thật sự rất lo lắng vì chuyện của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần lại cho rằng Trương Dương bởi vì chuyện bọn họ có con mà phải chịu áp lực, cô ta nói khẽ: "Anh không cần phải lo lắng, em sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, không có liên quan gì tới anh cả. "

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy không nhịn được liền bật cười.

An Ngữ Thần rất nghiêm túc nói: "Em sẽ không nói chuyện giữa chúng ta cho bất kỳ ai đâu, sẽ không làm ảnh hưởng tới tình cảm của anh và Yên Nhiên. " Cho dù hiện tại, An Ngữ Thầncũng không nghĩ rằng mình sẽ có kết quả gì, cô ta đối với việc bản thân liệu có khỏi bệnh hay không cũng không có chút lòng tin nào, Trương Dương đã làm cho cô ta quá nhiều rồi, đối với cô ta mà nói, sống được thêm một ngày trên đời cũng là lời lắm rồi.

Trương Dương nói: "Tiểu yêu, anh đang nghĩ, đứa nhỏ mà chúng ta sinh ra sẽ có bộ dạng như thế nào?"

An Ngữ Thần cười nói: "Nhất định là một tên Hỗn Thế Ma Vương!"

Lên núi thì dễ mà xuống núi thì khó, trên Qomolangma, hai người rõ ràng cảm nhận được điểm này, khi đi đến Băng Đao Lương, trời lại bắt đầu nổi gió, vừa rồi vẫn còn nắng, chỉ trong chốc lát trời đã tối sầm, tuyết không ngừng rơi, trời đất là một mảng trắng xoá, bọn họ đã không nhận ra được phương hướng, ý kiến của Trương Dương là đang tạm thời trú ở Băng Đao Lương, chờ sau khi gió tuyết ngừng lại thì tiếp tục đi, An Ngữ Thần đối với hắn thì nói gì nghe nấy, tiểu yêu trước đây vốn quật cười độc lập, hiện giờ cũng đột nhiên biến thành tiểu nữ nhân ngoan ngoãn, ôn nhu như nước.

Khi Trương Dương ở một mặt cản gió của Băng Đao Lương chuẩn bị lều trại, bỗng nhiên cảm thấy mặt đầy chấn động. An Ngữ Thần có chút khẩn trương vịn vào tay hắn, hai người ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, liền thấy phía trên triền núi xuất hiện một hàng màu trắng dài, tiếng ầm ầm từ xa vang tới gần, Trương Dương tuy răng can đảm hơn người, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi biến sắc, hắn khó khăn lắm mới tìm được An Ngữ Thần, tốn bao nhiêu công hai người mới về được đến đây, vốn cho rằng thắng lợi ở ngay trước mặt rồi, nhưng không ngờ lại ở Băng Đao Lương gặp phải tuyết lở.

Trương Dương hét lớn: "Chạy mau!" Hắn kéo tay An Ngữ Thần, bỏ chạy xuống dưới núi, nhưng trên núi băng gió tuyết đầy trời này, bọn họ muốn chạy trốn thì có thể chạy được tới đâu đây? Bọn họ còn chưa chạy được mấy bước, tuyết tích giống như con rồng bạc trút xuống, sóng khí khiến cho thân thể của họ bay lên lưng chừng không, hai người ôm chặt lấy nhau, thân thể của bọn họ giống như lá thu phiêu linh trong không trung, Trương Dương còn chưa kịp hít sâu thì tuyết tích đã chụp thẳng xuống mặt, trong nháy mắt đã chôn bọn họ trong tuyết trắng.

Trương Dương ôm chặt An Ngữ Thần vào trong lòng, dùng ngực để bảo vệ cô ta, để tránh cô ta bị thương hại, thân thể của hắn cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, chân trái đau nhói, thân thể của bọn họ vẫn bị chôn trong tuyết, cơn đau ở phần chân không khiến Trương Dương hôn mê đi, xác định An Ngữ Thần vẫn ở trong lòng mình, Trương Dương mới hơi yên tâm một chút, sau đó hắn dùng tay gạt tuyết đọng phía trên, tầng tuyết đọng rất dầy, tay hắn gắng sức thò ra, nhưng thủy chung không thể xuyên qua được tầng tuyết dày. Trương Dương trong lòng tràn ngập sợ hãi, hắn không biết bọn họ đã bị vùi lập dưới tuyết bao sâu, nếu tuyết quá dày, không bao lâu nữa hai người sẽ thiếu dưỡng khí mà chết, hắn giãy dụa từ trong túi áo lấy ra súng tín hiệu, lúc tuyết lở từ trên cao rơi xuống khiến thân thể hắn bị thương nhiều chỗ, chân trái của hắn chắc đã gãy rồi, xương sườn cũng có mấy đốt bị gãy, cơn đau và tuyết đọng khiến mỗi một động tác của hắn đều trở nên cực kỳ gian nan, Dương Trương Dương giơ súng báo hiệu lên nhắm ngay vào tầng tuyết phía trên rồi nhấn cò, hắn hy vọng đạn tín hiệu có thể phá tan tầng tuyết, cho dù là không có ai nhìn thấy thì cũng có thể bắn ra được một cái lỗ, lợi dụng cái lỗ này có thể cho bọn họ một chút không khí.

An Ngữ Thần cuộn mình ở trong lòng hắn, Trương Dương ôm cô ta, lúc này thực sự cảm thấy cái gì gọi là gọi trời trời không nghe, kêu đất đất chẳng thưa, đạn tín hiệu bắn ra được một lổ thủng, nhưng không lâu sau lại bị tuyết rơi lấp đi, trong bóng tối hy vọng của Trương Dương tan biến từng chút một, không ngờ núi tuyêt này lại trở thành nơi quy túc cuối cùng của hắn và An Ngữ Thần.

Vào lúc Trương Dương gần như tuyệt vọng, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng chó sủa, Trương Dương vốn cho rằng đây là ảo giác, nhưng tiếng chó sủa đó càng lúc càng gần, Trương Dương kinh hỉ vạn phần, hắn muốn phát ra tiếng kêu cứu, nhưng lại phát hiện mình không phát ra được chút thanh âm nào.

Tiếng chó sủa cuối cùng cũng tới đỉnh đầu hắn, sau đó là tiếng bước chân, có người bắt đầu dùng cào tuyết để móc tuyết, Trương Dương và An Ngữ Thần bị vùi lấp sâu hai thước, người muốn cứu viện ở bên ngoài trước tiên nhanh chóng đào ra một lỗ thông khí, sau đó mới tiến hành đào trên diện tích lớn, mười lăm phút sau, thân thể của Trương Dương và An Ngữ Thần cuối cùng lại xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, hắn nhìn thấy hai lạt ma trẻ tuổi mặc đồ đỏ, còn có một con chó trắng như tuyết, một gã lạt ma lớn tiếng kêu lên: "Nghe được không?"

Trương Dương mỉm cười nhìn gã, hắn không ngờ không nghe thấy đối phương đang nói gì.

Hai lạt ma phân biệt cõng Trương Dương và An Ngữ Thần, hứng gió tuyết đi đến miếu thờ cách đó không xa.

Đây là một tòa cổ tháp được giấu trong cốc tuyết của núi băng, trên bản đồ cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì, người mà Trương Dương quan tâm nhất vẫn là An Ngữ Thần, gã lạt ma trẻ tuổi phụ trách cõng An Ngữ Thần nói: "Yên tâm, cô ta còn sống. "

Nghe thấy tin tức An Ngữ Thần không sao, mắt Trương Dương đỏ lên, hắn cảm thán sinh mệnh ương ngạnh và quật cường, đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, hắn cuối cùng cũng tìm được An Ngữ Thần, quan trọng nhất là, cô ta còn sống.

Hai lạt ma trẻ tuổi đưa Trương Dương và An Ngữ Thần vào trong cổ tháp, tới một thiện phòng ở góc tây bắc hậu viện cổ tháp, chính giữa thiện phòng đặt một chậu than bằng đồng xanh có đường kính chừng nửa thước, trái với cái giá lạnh ở bên ngoài, bên trong thiện phòng ấm áp như mùa xuân, lạt ma nhẹ nhàng đặt Trương Dương và trên tấm thảm lông dê, lại dùng chăn bông bọc người họ lại.

An Ngữ Thần vẫn ở trong trạng thái hôn mê, tình huống của Trương Dương cũng rất kém, chân trái của hắn khi xảy ra tuyết lở đã bị gãy xương, xương sườn cũng bị gãy mấy cái, có điều chỗ gãy xương không hề phát sinh lệch vị trí, cũng coi như là đại hạnh trong bất hạnh.

Hai gã lạt ma trẻ tuổi sau khi rời đi không lâu, một vị lạt ma già gầy trơ cả xương run rẩy đi vào bên trong thiện phòng, phía sau ông ta còn có một tiểu lạt ma lưng đeo hòm thuốc.

Lạt ma già trước tiên xem xét thương thế của Trương Dương, thấp giọng nói vào câu gì đó, tiểu lạt ma đó phiên dịch lại cho hắn: "Chân của anh bị gãy rồi, trên người cũng có mấy nhiều chỗ bị gãy xương, hiện tại sẽ chữa trị cho anh. "

Trương Dương cố nhịn đau, nói: "Trước tiên giúp tôi xem cô ta có sao không đã. "

Lạt ma già nhìn An Ngữ Thần, lại nói gì đó, ông ta rõ ràng không biết tiếng Hán, tiểu lạt ma đó lại phiên dịch: "Cô ta không sao, chỉ bị hôn mê, nghỉ ngơi một chút là lập tức sẽ tỉnh thôi. "

Trương Dương vừa rồi cũng đã bắt mạch cho An Ngữ Thần, tin rằng lạt ma già không lừa mình.

Lạt ma già gật đầu, ý bảo tiểu mở cái hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp sứ, mở hộp sứ ra, bên trong là thuốc mỡ màu đen, một mùi cay xè tỏa ra, Trương Dương chỉ bằng vào mùi đã nhận ra thuốc cao này không ngờ là hắc ngọc đoạn tục cao, loại thuốc mỡ này ở đại triều Đại Tùy cũng rất khó kiếm, có công năng đặc biệt đối với chữa chi gân cốt xương thịt bị thương, Trương Dương vốn cho rằng hắc ngọc đoạn tục cao đã sớm thất truyền, nhưng không ngờ ở trong cổ tháp trên Châu Phong còn có lạt ma nắm giữ phối phương của loại kì dược này.

Lạt ma già sau khi bôi thuốc cho Trương Dương, lại dùng ván gỗ cố định cái chân gãy của hắn.

*****

Hắc ngọc đoạn tục cao quả nhiên thần kỳ, thuốc mỡ sau khi bôi lên vết thương, cơn đau lập tức biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác êm ái, lạt ma già thông qua tiểu lạt ma chuyển cáo cho Trương Dương, trong khoảng thời gian ngắn không thể vọng động, tránh cho chỗ gãy xương bị lệch vị trí, sau khi chữa thương cho Trương Dương, lạt ma già đứng dậy rời đi, tiểu lạt ma cũng cùng đi ra ngoài, không lâu sau, gã lại mang bánh dày và trà bơ vào.

Trương Dương hiện tại trong bụng trống rỗng, ngửi thấy mùi trà bơ, bụng không chịu được mà kêu ọc ọc, tiểu lạt ma đó cười cười, vô cùng đáng yêu, cầm trà bơ rót cho Trương Dương, sự ám áp trong phòng khiến Trương Dương dần dần khôi phục, cái đầu tiên khôi phục lại bình thường chính là năng lực nói chuyện của hắn, Trương Dương nói: "Tôi tự làm được!" Hắn cầm lấy trà bơ, uống ừng ực, do xương sườn bị thương, cho nên khi ăn uống phải vô cùng cẩn thận, để tránh chạm tới vết thương.

Lạt ma lạt ma nói: "Anh an tâm ở đây dưỡng thương đi, hai ngày nay gió tuyết lớn lắm, không thích hợp xuống núi đâu, chờ gió tuyết qua rồi, chúng tôi sẽ phái người liên hệ với phía trung tâm, đón anh xuống núi trị liệu. "

"Đa tạ tiểu sư phó!"

Tiểu lạt ma cười nói: "Tôi tên là Đa Cát Gia Thố!"

Trương Dương cười nói: "Vậy tôi gọi cậu là Đa Cát, cái tên này cũng hay thật!"

Đa Cát gật đầu: "Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, lát nữa tôi lại tới thăm anh!"

Sau khi tiểu lạt ma rời đi liền đóng cửa phóng lại, Trương Dương từ trong quần áo tìm được hộp thuốc mang theo người, mở hộp thuốc ra, bên trong có ba viên nghịch thiên đan mà hắn tự tay phối chế, hắn dùng một viên, lại cắn nát một viên rồi đút vào miệng An Ngữ Thần.

Hô hấp của An Ngữ Thần rất ổn định, chắc không có trở ngại gì, ăn vào nghịch thiên đan có thể đẩy mạch tốc độ khang phục của thân thể, Trương Dương tuy rằng ngoại thương không nhẹ, nhưng có nghịch thiên, hơn nữa với hiệu dụng thần kỳ của hắc ngọc đoạn tục cao, trong vòng một tuần chắc có thể khôi phục lại như xưa.

Khi màn đêm buông xuống, An Ngữ Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, cô ta chớp chớp hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình không ngờ ở trong phòng, sau khi tỉnh dậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta là tìm Trương Dương, Trương Dương nằm ở ngay bên cạnh cô ta, đang mỉm cười nhìn cô ta.

An Ngữ Thần kích động vạn phần nói: "Em không chết, chúng ta được cứu rồi!"

Trương Dương gật đầu, An Ngữ Thần kích động lao vào lòng hắn, lại không cẩn thận chạm vào vết thương của Trương Dương, Trương đại quan nhân phát ra tiếng kêu đau đớn, An Ngữ Thần lúc này mới ý thức được Trương Dương bị thương, áy náy nói: "Đều do em, nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không bị thương!"

Trương Dương cười nói: "Tái ông mất ngựa mới biết được phúc, không ngờ anh lại được kiến thức hắc ngọc đoạn tục cao, linh dược này sớm đã thất truyền rồi, không ngờ bên trong thâm sơn còn có cao nhân như vậy. "

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà, An Ngữ Thần sửa sang lại tóc một chút, cô ta so với Trương Dương thì may mắn hơn nhiều, trong tuyết lở tuy rằng bị va chạm, nhưng không hề bị thương.

Sau khi có được sự cho phép của họ, tiểu lạt ma đẩy cửa phòng bước vào, trong tay gã cầm hai cái chăn, đi tới trước mặt An Ngữ Thần cười nói: "Nữ thí chủ tỉnh rồi à!"

An Ngữ Thần nói khẽ: "Cậu đã cứu tôi ư?"

Tiểu lạt ma nói: "Là hai vị sư huynh của tôi, sư phụ bảo tôi đưa chăn nệm tới cho hai người, nhiệt độ không khí buổi tối rất thấp, sợ hai vị không chịu được lạnh. "

An Ngữ Thần vội vàng cảm ơn từ nhận lấy chăn đệm.

Trương Dương nói: "Tiểu sư phó, chúng tôi có chút đói bụng rồi, phiền cậu mang chút gì cho chúng tôi ăn với. "

Đa Cát cười nói: "Đã chuẩn bị rồi, sư huynh tôi lập tức sẽ đưa cho hai người. "

Đang nói chuyện thì một gã lạt ma trẻ tuổi mang hộp cơm vào bên trong thiện phòng rồi đặt ở trên bàn.

Trương Dương nhận ra vị lạt ma này chính là người đã cứu An Ngữ Thần và hắn trong gió tuyết, vội vàng nói lời cảm tạ với lạt ma đó.

Vị lạt ma trẻ tuổi này hai tay hợp thành chữ thập, so với tiểu lạt ma Đa Cát, tu vi của gã cao hơn rất nhiều, sớm đã tới cảnh giới vui buồn không lộ ra mặt.

An Ngữ Thần trước tiên đút cho Trương Dương ăn, sau đó mới ăn cơm, tiểu lạt ma Đa Cát có chút thích nói, trong lúc nói chuyện nhắc tới với họ rằng, tòa cổ tháp này tên là Ni Lặc, đã có hơn một ngàn năm lịch sử, bởi vì nằm trong cốc tuyết của núi băng, cho nên rất ít người biết tới nơi này, hơn nữa quy mô của miếu thờ lại khá nhỏ, so với Nhung Bố tự có độ cao so với mặt biển hơn năm ngàn thước thì không có tiếng tăm gì. Chủ trì Ân Thiện pháp sư của Bọn họ là người Ấn Độ, lúc còn trẻ xuất gia ở Ấn Độ, về sau vượt qua dãy Himalayas tới Nhung Bố tự giảng kinh Phật, sau đó bởi vì ông ta và những lạt ma của Bố Nhung tự lý niệm không hợp, cho nên rời khỏi Bố Nhục Tự, tòa Ni Lặc tự này trước khi Ân Thiện pháp sư tới đã hoang phế hơn hai trăm nhiều năm. Ân Thiện pháp sư sau khi rời khỏi Bố Nhung tự liền ở đây, hiện tại trong miếu tổng cộng có năm lạt ma, hai lạt ma trẻ tuổi cứu bọn Trương Dương và Đa Cát đều là cô nhi do Ân Thiện pháp sư thu dưỡng, Đa Cát là người Tạng, hai sư huynh đó của gã là người Nepal, Ân Thiện pháp sư khi tới Nepal giảng kinh đã thu dưỡng. Trong chùa còn có một vị lạt ma là sư đệ Tang Khôn của Ân Thiện, ông ta trước đây cũng là lạt ma của Nhung Bố tự, về sau theo chân Ân Thiện pháp sư tới nơi này.

Bởi vì túi leo núi đều bị mất trong lúc tuyết lở, Trương Dương đưa đồng hồ ngoài trời của hắn cho Đa Cát làm vật kỷ niệm, cũng thông qua phương thức này để biểu đạt lòng biết ơn đối với đám lạt ma này.

Đa Cát lại khăng khăng không chịu nhận, rất nghiêm túc nói: "Chúng tôi là người xuất gia, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, thí chủ đã tặng chúng tôi công đức rồi, trong mắt đệ tử phật môn chúng tôi, không có gì quý hơn công đức. "

Đa Cát ở trước mặt không khỏi làm Trương Dương liên tưởng đến hòa thượng Tam Bảo, đồng dạng là đệ tử cửa Phật, nhưng cảnh giới lại quá chênh lệch, đợi mình về Bình Hải rồi nhất định phải bảo hòa thượng Tam Bảo tới đây nhận giáo dục mới được.

Sau khi Đa Cát cho thêm than củi vào chậu than rồi mới đi, An Ngữ Thần giúp Trương Dương ngồi dậy, Trương Dương tựa vào người cô ta, hai tay vươn ra sưởi trước lò than.

Trương Dương nói: "Xem ra chúng ta phải sống trong cổ tháp này vài ngày rồi. "

An Ngữ Thần nói: "Chờ sau khi em trở về, nhất định sẽ tiền cho bọn họ trùng tu miếu thờ. "

Trương Dương nói: "Chỉ sợ bọn Triệu Thiên Tài không chờ được, đã qua thời gian ước định với bọn họ rồi, bọn họ nhất định sẽ đi tìm anh. "

An Ngữ Thần ôm Trương Dương, ôn nhu nói ôn nhu nói: "Chuyện đã thế này rồi, anh kiên nhẫn một chút đi, bên ngoài trời lạnh đất cóng, gió tuyết lại lớn như vậy, anh hiện tại lại bị gãy chân, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. "

Trương Dương biết những gì mà An Ngữ Thần nói đều là sự thực, hắn hiện tại cũng chỉ có thể kiên nhân chờ đợi trong tòa miếu lạt ma này mà thôi.

Trương Dương thu liễm tâm thần, bắt đầu vận công chữa thương, có hai loại linh dược nghịch thiên đan và hắc ngọc đoạn, hơn nữa nội lực của hắn bởi vì được song tu mà nhanh chóng khôi phục tục cao, tin rằng thời gian khang phục của hắn có thể rút ngắn lại rất nhiều.

An Ngữ Thần không dám quấy rầy hắn, một mình đi tới bên cạnh, từ trên giá sách lấy xuống một quyển kinh Phật nhưng kinh Phật được viết bằng Phạn văn, cô ta đọc không hiểu, An Ngữ Thần nhàm chán đứng lên, đi tới trước cửa, nghe thấy bên ngoài gió lạnh gào thét, lại đành quay trở lại.

Chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng gõ cửa, An Ngữ Thần chạy ra mở cửa phòng, liền thấy một vị lạt ma áo xám bước vào, trong tay ông ta xách một thùng gỗ, trong thùng đặt than củi, sau khi đi vào phòng, ông ta đặt than củi cạnh chậu tan.

An Ngữ Thần nói: "Đa tạ đại sư!"

Lạt ma áo xám đó chỉ chỉ vào tai mình rồi lại chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo mình vừa câm vừa điếc, không nghe thấy An Ngữ Thần nói gì, An Ngữ Thần vửa rồi từ chỗ tiểu lạt ma Đa Cát biết được một số việc của chùa miếu cái này, đoán rằng tăng nhân câm điếc này chính là sư đệ Tang Khôn của Ân Thiện pháp sư.

Tang Khôn hai tay hợp thành chữ thập, cáo từ rời đi, An Ngữ Thần đóng cửa phòng lại, quay về trước chậu than, lạt ma của chùa này thật sự rất tốt, không những cứu họ ra khỏi tuyết, hơn nữa còn rất quan tâm tới họ.

Trương Dương vẫn ngồi đó vẫn không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt anh tuấn mà kiên nghị của hắn, khóe môi An Ngữ Thần lộ ra nụ cười ấm áp, cô ta bỏ than khối vào chậu than rồi ngồi trước đó, nâng cằm si ngốc nhìn Trương Dương, không biết vì sao lại nghĩ tới tình cảnh triền miên kiều diễm lãng mạn trong khe băng tối qua, mặt An Ngữ Thần trở nên đỏ bừng.

Trong không khí có hương vị thơm ngọt, An Ngữ Thần khịt mũi một cái, loại hương vị này vô cùng dễ ngửi, có chút giống như mùi đàn hương.

Trương Dương vốn đang ngồi nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, rõ ràng hắn cũng ngửi thấy mùi này, Trương Dương ngay lập tức tìm thấy nơi phát ra mùi, không ngờ chính là từ trong bồn lửa phát ra.

An Ngữ Thần nói: "Bọn họ đúng là có lòng, không ngờ còn bỏ cả hương Ấn độ vào trong lò than!"

Sắc mặt Trương Dương lại đột nhiên biến đổi, cả kinh nói: "Nín thở... " Khi hắn nói ra câu này thì đã muộn mất rồi, hắn và An Ngữ Thần đều trong bất tri bất giác hít vào quá nhiều hương khí, Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, khi quay đầu lại nhìn An Ngữ Thần, phát hiện cô ta đã ngã xuống rồi.

*****

Trương Dương giãy dụa tiến về phía An Ngữ Thần nhưng nhưng tay hắn không ngờ lại bủn rủn không có một chút lực đạo nào, Trương Dương hoảng sợ, hắn thật sự không nghĩ ra, lạt ma này vì sao muốn bỏ mê hương vào trong lò than, hắn không nghĩ ra lý do mà đám lạt ma này muốn hại họ, nếu muốn hại họ, lúc trước vì sao lại cứu họ từ trong tuyết ra.

Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, lạt ma áo xám đó lặng lẽ tiến vào, mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương, ánh mắt tràn ngập cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Trương Dương suy yếu vô lực nói: "Ông là Tang Khôn? Vì sao muốn hại tôi!"

Tang Khôn đu tới trước mặt Trương Dương, y tóm lấy cổ áo Trương Dương, nhấc hắn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày không ngờ lại bẻ gãy tứ chi của Mạt Gia, tên ác ma mày, tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!"

Trương Dương nghe thấy tên Mạt Gia, trong lòng ngây ra, hắn lúc này mới nhớ tới chuyện ở Thông Mạch gặp kiếp phỉ Ác Lang Mạt Gia? Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy ư, ở Qomolangma không ngờ lại gặp cừu nhân? Trương Dương không rõ quan hệ giữa Tang Khôn và Ác Lang Mạt Gia, nhưng từ vẻ mặt hận thấu xương của Tang Khôn đối với hắn, giữa y và Mạt Gia nhất định có uyên nguyên sau xa.

Sau khi Trương Dương trúng mê hương, đã hoàn mất đi sức chống cự, hắn hiện tại thậm chí ngay cả năng lực kêu cứu cũng không có, chỉ có thể mặc cho Tang Khôn giết hại, Tang Khôn túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn tới gần lò lửa, lò lửa cực nóng hun mặt Trương Dương, Tang Khôn muốn dí mặt Trương Dương vào trong lò than lửa.

Đúng vào lúc nguy cấp này bỗng nhiên bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có giọng trẻ con kinh ngạc vang lên: "Sư thúc, thúc làm gì vậy?"

Tang Khôn hơi ngẩn ra, xoay người nhìn lại, lại là tiểu lạt ma Đa Cát xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt của gã đầy kinh ngạc nhìn Tang Khôn.

Tang Khôn lạnh lùng nói: "Ở đây không có chuyện của mày!"

Đa Cát lao lên, ý đồ ngăn cản Tang Khôn hại Trương Dương: "Sư thúc, thúc không thể làm như vậy được!"

Tang Khôn nhấc chân đá Đa Cát, hừ lạnh một tiếng nói: "Đây là chuyện giữa tao và hắn, không liên quan gì tới mày!"

Trương Dương cười lạnh nói: "Khi dễ trẻ con thì có gì là hay, có gan thì nhắm vào tao đây này!"

Tang Khôn cười gằn nói: "Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!" Y tóm lấy tóc Trương Dương, áp mặt hắn vào lò lửa.

Đúng vào lúc thảm kịch sắp xảy ra, chậu than đó bỗng nhiên bị một sức hút cực mạnh hút đi, bay về phía ửa, Tang Khôn ấn trượt, y ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy sư huynh Ân Thiện pháp sư vô thanh vô tức xuất hiện bên trong thiện phòng, đôi mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tang Khôn hét lớn: "Sư huynh, huynh đừng quản tôi, hắn hại Mạt Gia, đây là an oán giữa tôi và hắn. "

Ân Thiện pháp sư lắc đầu, vẫn bước từng bước tới trước mặt Tang Khôn.

Tang Khôn từ bên hông rút ra một thanh loan đao sáng loáng, chỉ vào pháp sư, nói: "Không ai có thể ngăn cản được tôi cả!"

Ân Thiện tiếp tục tiến tới, Tang Khôn nổi giận gầm lên một tiếng ném Trương Dương đi, một đao đâm vào ngực Ân Thiện pháp sư. Ân Thiện pháp sư không tránh, mũi đao đâm vào ngực ông ta, giống như là đâm vào đá, phát ra một tiếng keng, mũi đao không ngờ lại gãy. Tang Khôn lộ ra ánh mắt sợ hãi, y vứt loan đao đi, một quyền đánh vào bụng Ân Thiện pháp sư, chỗ chạm vào đột nhiên lõm xuống, toàn bộ quyền đầu của y đều thụt vào bên trong bụng Ân Thiện pháp sư, cổ tay đau nhói, không ngờ bị bụng của Ân Thiện pháp sư hút vào một cái khiến cho trật khớp.

Ân Thiện pháp sư thở dài nói: "Oan nghiệt, cậu nhập phật môn nhiều năm như vậy, vẫn không bỏ được ân cứu, không bỏ được nghiệt duyên ư?"

Tang Khôn hai mắt đỏ bừng nói: "Nó là con tôi, tứ chi của nó bị người này bẻ gãy, tôi phải báo thù cho nó. "

Ân Thiện pháp sư nói: "Trời tác nghiệt thi có thể tha, tự tác nghiệt thi không thể sống, những năm nay nó đã làm quá nhiều việc xấu rồi. "

Tang Khôn nói: "Phật lấy từ bi làm gốc, phật pháp của huynh tuy tinh thâm, nhưng vì sao thấy chết không cứu, huynh có thể lấy hắc ngọc đoạn tục cao chưa cho những người xa lạ lạ này, nhưng vì sao lại không chịu cứu con tôi!"

Ân Thiện pháp sư nói: "Ta nếu cứu hắn, hắn sẽ lại đi hại người!"

Tang Khôn thu hồi bàn tay bị trật khớp! Một kéo một một đẩy, tự nhiên liền khớp, sau đó lại một quyền đánh vào ngực Ân Thiện pháp sư, rầm một tiếng, giống như đánh vào cây mục, Ân Thiện pháp sư vẻ mặt không thay đổi, thở dài nói: "Cậu đi đi!"

Tang Khôn điên cuồng gào thét: "Trừ phi cho tôi hắc ngọc đoạn tục cao!"

Ân Thiện pháp sư nói: "Reo cây nào rào cây đó, vạn sự vạn vật trên đời này đều tồn tại hai chữ nhân quả, cậu nhập phật môn hơn ba mươi năm, lại thủy chung không phá được hai chữ nhân quả, thôi thôi!" Ông ta từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ ném cho Tang Khôn.

Tang Khôn cuối cùng cũng có được hắc ngọc đoạn tục cao, quả nhiên là cảm động đến rơi nước mắt, nghĩ tới con trai cuối cùng cũng có thể được cứu chữa, kích động đến nỗi khó có thể hình dung được, khi đang vui mừng khôn xiết thì hữu quyền khô héo của Ân Thiện pháp sư chậm rãi đẩy ra, ấn một cái lên đan điền của Tang Khôn, tốc độ ra quyền của ông ta tuy rằng không nhanh, nhưng Tang Khôn rõ ràng nhìn rõ lại không thể nào tránh thoát được, một cỗ uy áp chi thế cường đại khiến y không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn một quyền này đánh lên người mình, kinh mạch trên người đau đớn như bị nổ tung, cả người trở nên suy yếu vô lực, uể oải ngã xuống đất.

Ân Thiện pháp sư nói: "Nếu đã không nhìn thấu nhân quả, võ công đối với ngươi cha con đối với ngươi mà nói cũng là trói buộc, ngươi sau khi trị khỏi tay chân cho hắn thì ở lại Ni lặc tự tu tâm tụng phật đi. "

Tâm tình c trong thời gian ngắn từ đại hỉ tới đại bi, vui là vì cuối cũng có được hắc ngọc đoạn tục cao, thương thế của con trai có thể được chữa lành, buồn là võ công của mình đã bị phía, con trai cũng phải theo y ăn chay niệm phật trong chùa.

Tang Khôn cầm hắc ngọc đoạn tục cao không nói câu nào rời khỏi thiện phòng.

Tiểu lạt ma Đa Cát cũng bởi vì hít phải mê hương mà ngã khuỵu xuống đất, Ân Thiện pháp sư nhìn tình cảnh bên trong, không khỏi thở dài, ông ta kéo ba người bọn Trương Dương tới thiện phòng ở bên cạnh, mê hương này chỉ có tác dụng gây mê chứ không có hại gì đối với thân thể, Trương Dương dựa vào nội lực hùng hậu nên là người khôi phục tự do đầu tiên. Tiểu lạt ma Đa Cát là người thứ hai, An Ngữ Thần thì thủy chung ngủ say.

Ân Thiện pháp sư vừa rồi đã kiểm tra sức khỏe cho bọn họ, ông ta lại líu lo nói một hồi.

Tiểu lạt ma Đa Cát phiên dịch lại: "Sư phụ tôi nói anh nói anh võ công cao cường. "

Trương Dương áy náy nói: "Mang tới phiền phức cho đại sư rồi!"

Ân Thiện lắc đầu, lại nói: "Nếu tôi nhìn không lầm, cô gái này trời sinh tuyệt, mạng không còn lâu nữa!"

Đa Cát phiên dịch lại lời nói của cho Trương Dương nghe, nội tâm Trương Dương chấn động, Ân Thiện pháp sư không ngờ có thể nhìn ra bệnh chứng của An Ngữ Thần chẳng lẽ chẳng lẽ ông ta có phương pháp cứu chữa ư?

Trương Dương cung kính xin Ân Thiện pháp sư: "Đại sư nói không sai, cô ấy trời sinh tuyệt, tôi đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được cách chữa trị cho cô ấy. "

Ân Thiện nói: "Tôi đã xem xét tình trạng của cô ta rồi, cô ta trời sinh mạch, nhìn tình trạng của cô ta thì có lẽ không sống được tới hai mươi tuổi, nhưng có người đã dùng nội lực lâm thời khai kinh thác mạch trong cơ thể của cô ta, trì hoãn thời gian kinh mạch của cô ta đóng hẳn, cho nên cho nên cô ta mới sống đến bây giờ. " Ân Thiện tạm dừng một chút rồi nhìn Trương Dương, nói: "Là anh làm ư?"

Trương Dương không hề giấu diếm, hắn gật đầu nói: "Vãn bối cũng hiểu chút y lý, mấy năm nay dùng nội lực cùng đan dược trì hoãn sinh mệnh của cô ta, nhưng chung quy vẫn không thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh. "

Ân Thiện nói: "Trời sinh tuyệt mạch thường thường chết non vào lứa tuổi thiếu niên, phương pháp chữa khỏi duy nhất chính là trong cơ thể có kinh mạch mới sinh, dùng âm dương thúc đẩy, cô ta nếu kết hôn sinh con, có lẽ mới có một đường sinh cơ. "

Trương Dương sau khi nghe Đa Cát phiên dịch lại, lúc này mới khâm phục kiến giải của Ân Thiện trên y học tới cực điểm, không ngờ trong núi tuyết này lại có một vị cao thủ y đạo như vậy, xem ra trong bóng tối tất cả đều được chú định, An Ngữ Thần lựa chọn tới Châu Phong, hắn đuổi theo tìm tới, hai người rơi vào hố băng, gặp tuyết lở, cho đến được cứu vớt bởi Ni Lặc tự, tựa hồ đều có trời cao chỉ dẫn bọn họ.

Trương Dương quỳ rạp xuống đất, chân thành nói: "Cầu đại sư từ bi vi hoài, chỉ điểm đướng sáng cho vãn bối, cứu cô ấy với!"

Ân Thiện pháp sư đỡ Trương Dương dậy, ông ta nói khẽ: "Căn cứ vào phán đoán của ta, sinh mệnh của cô ta nhiều nhất không vượt qua được ba tháng. "

Đây cũng đang là vấn đề mà Trương Dương lo lắng, cho dù An Ngữ Thần như ước nguyện được mang bầu, nhưng ba tháng sau cô ta lại gặp tử vong, đến lúc đó chẳng những là cô ta, ngay cả thai nhi trong bụng cũng phải chết, Trương Dương không những không cứu được cô ta, ngược lại còn bồi thêm tính mạng của đứa bé

Ân Thiện pháp sư nói: "Tôi nhìn ra được, bất kể y thuật hay là nội lực của anh đều mạnh hơn tôi. "

Trương Dương nói: "Thuật nghiệp có chuyên công, y học võ công chi đạo như biển cả, những gì mà tôi nắm được chỉ là một giọt nước trong đó mà thôi. "

Ân Thiện pháp sư nói: "Tôi cũng không cứu được cô ta, nhưng tôi có thể cho anh một đề nghị. "

Trương Dương cung kính nói: "Vãn bối xin chăm chú lắng nghe. "

"Anh chắc có nghe nói tới thuật Du già chứ. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)